Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 360: Chương 360



Có thể nói, đừng nói Khánh Quốc không biết công thức, ngay cả Việt Quốc cũng chỉ có bệ hạ biết. Ồ, còn có Phúc Vương năm xưa được tiên nhân báo mộng biết, chỉ là Phúc Vương bế quan thanh tu nhiều năm, những năm này chưa từng lộ diện, có người đoán là bị bệ hạ giam lỏng, chính là sợ ông ta tiết lộ công thức thuốc s.ú.n.g ra ngoài.

"Bất kể Khánh Quốc có được hỏa lôi này bằng cách nào, lần này chiến sự thất bại truyền đến tai bệ hạ thì ngươi ta đều không có kết cục tốt đẹp. Năm vạn quân không được thì mười lăm vạn, bản tướng không tin Khánh Quốc có thể chống đỡ được."

Mười ngày sau, Việt Quốc lại tập hợp mười lăm vạn đại quân áp sát biên giới, có hỏa lôi thu được trước đó cộng thêm số vốn có, Khánh Quốc cũng có thể chống đỡ một thời gian, để phân tán hỏa lực còn đặc biệt chia quân thành nhiều đường đi ra ngoài.

Thôi tướng quân lại lệnh cho những người còn lại rút về thành, chuẩn bị phòng thủ, lần này Việt Quốc binh lâm thành hạ là chắc chắn, bọn họ chỉ có thể cố thủ thành trì, chờ viện binh từ hậu phương.

Trước khi bỏ doanh trại, ông ta còn lệnh cho binh lính dưới quyền dùng rơm rạ làm người rơm đặt trong trại, dùng kế khiến người Việt Quốc tưởng rằng bọn họ đã bỏ doanh trại rút lui vào ban đêm, đến lúc đó lửa sẽ chiếu người rơm lên lều trại, tạo ra ảo giác có người trong doanh trại.

Đêm đó Việt quân nhận được tin, quả nhiên phái người bao vây doanh trại, vẫn không sửa được tật tự phụ, trực tiếp dùng hỏa lôi oanh tạc, kết quả đương nhiên là nổ một trận không có gì. ...

Càng đến gần biên quan, gió cát càng lớn, khói bụi cũng càng ít.

Sở Du Ninh quen chạy trước, từ xa đã nghe thấy tiếng nổ mơ hồ, khói mây trên bầu trời phía xa báo hiệu bên kia đang giao chiến, nàng biết sắp đến thành Ung Hòa rồi.

Nàng đang định giơ roi thúc ngựa, đột nhiên kéo mạnh dây cương, ôm A Quy xuống ngựa ngay lập tức.

A Quy theo công chúa thẩm thẩm gây chuyện nhiều cũng nhạy bén, nhỏ giọng: "Công chúa thẩm thẩm, sao vậy ạ?"

Sở Du Ninh "Suỵt" với hắn, vỗ đầu ngựa, để nó ra ven đường ăn cỏ.

Con đường bọn họ đang đi hiện tại hai bên đều là núi, mặt bên kia của ngọn núi bên trái... Sở Du Ninh đã xem bản đồ, nếu nàng không nhớ nhầm thì bên kia là Việt Quốc.

Sở Du Ninh dắt A Quy tìm một tảng đá bên đường ngồi xuống, từ hà bao của nàng lấy ra mấy quả dại hái được trên đường, cắn rốp rốp.

A Quy quen chui vào lòng công chúa thẩm thẩm, tiện tay xoa xoa m.ô.n.g nhỏ. Cưỡi ngựa rất vui nhưng cưỡi lâu cũng đau mông.

Hắn nhìn quanh bốn phía, không thấy có ai: "Công chúa thẩm thẩm, chúng ta đang đợi tứ thúc bọn họ sao?"

Sở Du Ninh nhìn về phía ngọn núi hoang vu tiêu điều: "Đến rồi."

"Phỉ phui! Cuối cùng cũng ra rồi! Mẹ kiếp! Đã lâu không chịu cơn tức này rồi, nếu Khánh quân không biết điều, cần gì chúng ta phải băng qua cả một ngọn núi, sớm muộn gì cũng phải đầu hàng, cứ phải tỏ ra khí khái."

"Để bọn chúng xem thử cái giá của khí khái là gì, ha ha!"

"Nghe nói nữ nhân Khánh Quốc vừa mềm mại vừa trắng trẻo, chúng ta bắt đầu từ làng nào?"

"Giết đến đâu tính đến đó, dù sao đợi tướng quân của chúng ta đánh vào thì những người này chẳng phải đều trở thành chiến lợi phẩm sao, chúng ta chỉ hưởng thụ trước thôi."

Mười mấy nam nhân mặc quân phục cầm vũ khí từ trên núi đi xuống, miệng chửi rủa om sòm.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 361: Chương 361



Bọn chúng bám vào cây trượt xuống theo sườn núi, thấy nữ tử và đứa trẻ đang nghỉ ngơi bên đường dưới chân núi, nữ tử trông có vẻ mềm mại yếu đuối rất dễ bắt nạt, lại nhìn xung quanh, không có ai khác.

Những người này trao đổi ánh mắt d*m đ*ng, đi về phía nữ tử.

A Quy vùi vào lòng công chúa thẩm thẩm, thò đầu ra nhìn trộm rồi nhanh chóng vùi vào lại.

"Ha ha! Đứa trẻ kia sợ chúng ta!" Những người đó vênh váo tiến lên: "Sợ là đúng rồi."

Sở Du Ninh cúi đầu nghịch búi tóc của A Quy, bình tĩnh chờ cá tự đưa đến.

"Nàng ta có phải ngốc không?"

Thấy Sở Du Ninh không phản ứng, tên râu quai nón cầm đầu huýt sáo, dùng mũi d.a.o chọc vào mặt Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh ngẩng đầu, hai ngón tay kẹp lấy mũi dao, bẻ một cái, mũi d.a.o gãy đôi, từ kẽ tay nàng bay đi, đ.â.m thẳng qua quần của nam nhân, nếu không phải người phía sau né nhanh thì cũng trúng đao.

Đồng bọn nhìn xuống quần của tên râu quai nón, chờ m.á.u chảy xuống nhưng không đợi được máu, chỉ đợi được tiếng nước nhỏ tí tách xuống đất.

Tên râu quai nón đã sớm sợ đến mất tiếng, đứng im không nhúc nhích.

"Thẩm thẩm, hắn tè ra quần rồi!" A Quy chỉ vào tên râu quai nón che miệng cười khúc khích.

"Ừ. Hắn sợ tè ra quần." Sở Du Ninh dắt A Quy đứng dậy.

Đồng bọn của tên râu quai nón thấy hắn vẫn đứng im không nhúc nhích, vội tiến lên đẩy hắn: "Thập Trưởng, còn tè được chứng tỏ không bị thương, chỉ là bị cắt thành quần đũng thôi."

Tên Thập Trưởng kia cuối cùng cũng hoàn hồn sau cơn kinh hoàng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn nhìn tiểu cô nương và đứa trẻ trước mặt, vừa giận vừa sợ.

Hắn lùi lại một bước, sắc mặt trở nên tàn nhẫn: "Đánh cho ta! Ai bắt được tiểu nương tử này thì được hưởng dụng trước!"

A Quy lập tức trốn ra sau tảng đá, một đường đi đến đây, công chúa thẩm thẩm đã dẫn hắn đánh không ít kẻ xấu, hắn hiểu.

Sở Du Ninh đứng trước tảng đá, khoảng cách này nếu A Quy có chuyện gì thì có thể kịp thời bảo vệ, đánh nhau cũng không làm A Quy bị thương.

"Ta đi trước."

"Dựa vào đâu mà ngươi đi trước, ta đi trước!"

"Vậy thì cùng đi, cùng vui! Ha ha..."

Tiếng cười d*m đ*ng của nam nhân kia đột nhiên dừng lại, trong miệng bị nhét một cục đá, lực va chạm của cục đá khiến hắn lùi lại mấy bước.

Những người còn lại nhìn xuống chân Sở Du Ninh đang hạ xuống, có chút nghi ngờ mình hoa mắt, bọn chúng không khỏi nâng cao cảnh giác, cầm đao xông lên.

Sở Du Ninh nghiêng người, trước tiên nắm lấy tay của tên đi đầu, giật một cái rồi vặn một cái, đoạt lấy đao, sau đó giơ chân đá ngang người đó bay ra ngoài, sức mạnh kinh người đánh ngã mấy người.

Trong quá trình đánh nhau, phạm vi di chuyển của nàng luôn giữ ở trước tảng đá, tuyệt đối không để người khác có cơ hội làm A Quy phía sau bị thương.

Không lâu sau, trên mặt đất đã nằm la liệt một đám người, cuối cùng chỉ còn lại tên Thập Trưởng kia còn đứng, đang run rẩy muốn châm ngòi hỏa lôi mang theo.

Sở Du Ninh đưa tay ra sau, A Quy lập tức chạy tới đặt tay lên.

Hoàn cảnh mạt thế khiến người ta phải cẩn thận đề phòng tai nạn xảy ra, Sở Du Ninh sẽ không để đứa nhỏ rời khỏi phạm vi bảo vệ của mình.

Nàng một tay dắt A Quy, một tay cầm đao đi về phía tên nam nhân kia.

Tên nam nhân kia thấy châm ngòi không cháy, dứt khoát ném hỏa lôi ra sau, quay người bỏ chạy.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 362: Chương 362



Sở Du Ninh vung đao lên, dùng thân đao đỡ lấy cái tiểu bình kia, vung về phía tên nam nhân, bình đập trúng vào gáy tên nam nhân, đập hắn ngã xuống đất, cái bình lăn trên mặt đất mà không vỡ.

Sở Du Ninh nhìn con đường lúc nãy, thấy Trần Tử Thiện bọn họ vẫn chưa đuổi tới, liền tiến lên học theo động tác của tên này lúc nãy, dùng mũi đao nâng mặt hắn lên.

"Lần trước người nói muốn hưởng dụng ta hình như là Dự Vương Việt Quốc của các ngươi? Hắn cũng bị ta dọa tè ra quần, ngươi được đối xử như Dự Vương, vui không?"

Tên này phải một lúc sau mới phản ứng lại được là đang nói đến Dự Vương, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bi thương.

Ngươi nói ngay từ đầu là Dự Vương thì chúng ta cũng không khinh địch như vậy rồi.

"Nghe nói các ngươi muốn tàn sát thôn làng?" Mũi đao của Sở Du Ninh chọc chọc bên đầu hắn.

"Không có, chúng ta chỉ đi ngang qua." Tên nam nhân thực sự sợ nàng đ.â.m d.a.o vào cổ mình, cẩn thận dịch đầu sang một bên, kiên quyết phủ nhận.

"Nữ tử Khánh Quốc rất mềm?" Đao của Sở Du Ninh lại chọc sang một bên khác.

Nam nhân liếc nàng một cái, điên cuồng lắc đầu, không mềm chút nào, còn là một cỗ máy g.i.ế.c người chạy bằng cơm. Giơ tay nhấc chân còn đáng sợ hơn cả hỏa lôi của bọn chúng.

Sở Du Ninh cảm thấy Trần Tử Thiện bọn họ sắp đuổi tới, dùng cán đao trực tiếp đánh cho hắn bất tỉnh, cuối cùng dùng đao vỗ vỗ mặt hắn: "Không ai nói với các ngươi rằng trên đường gặp trẻ con và nữ nhân đi một mình thì tuyệt đối không được trêu chọc sao?"

Nàng không biết là câu nói này ở mạt thế có tác dụng, nhưng ở thời cổ đại, trẻ con và nữ nhân đi một mình là dễ bị trêu chọc nhất.

Đợi Trần Tử Thiện và những người khác đuổi theo, trên mặt đất đã nằm la liệt một đám người, công chúa và A Quy đang lột đồ của những người đó, lột xong một người lại bị công chúa ném chất đống.

Mọi người: ...

Động tác quen thuộc, hình ảnh quen thuộc lại tái diễn, tư thế ném người của công chúa vẫn ung dung như vậy.

"Công chúa, những người này là ai?"

Thẩm Tư Lạc xuống ngựa chạy nhanh tới, trên đường di chuyển, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta đã luyện rất tốt.

Chưa đợi Sở Du Ninh trả lời, đội quân phía sau cũng đã hùng hổ đi tới, cờ xí phấp phới, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.

Đội quân hành quân muốn khóc, nguyên soái vì đuổi theo công chúa mà rút ngắn quãng đường hơn dự kiến, ngựa và xe đều chạy hỏng mấy chiếc.

Nếu không phải bọn họ liều mạng đuổi theo, nguyên soái đã bỏ bọn họ lại tự mình chạy đi đuổi công chúa rồi, bởi vì một đường này có công chúa ở phía trước dọn đường, bọn họ căn bản không cần trinh sát dò đường, công chúa luôn có thể nhanh chóng tìm ra nơi cắm trại tốt nhất, hơn nữa có công chúa ở đó, nơi cắm trại không cần quá cầu kỳ, ban đêm thú dữ cũng không dám tới gần.

Bọn họ vẫn còn ở trong địa phận Khánh Quốc, nhìn thấy năm nghìn quân lính, dù là sơn tặc gan to đến đâu cũng không dám cướp, mấy nhóm xuất hiện duy nhất vẫn là vì công chúa và những người khác đi đầu, sơn tặc tưởng chỉ có mấy người này dễ bắt nạt, kết quả đều rơi vào tay công chúa, bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Công chúa không có thời gian lên núi dời kho của sơn tặc, vì thế sai người đi thông báo cho huyện lệnh quản lý khu vực đến bắt người, bảo huyện lệnh đó kiểm kê tiền bạc trên núi, lấy tiền đó mua lương thực đưa đến biên quan.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 363: Chương 363



Cho dù nơi này gần biên quan xa kinh thành, huyện lệnh nhất thời vẫn chưa biết đến uy danh của Du Ninh công chúa, chỉ cần hỏi thăm một chút cũng sẽ biết, Du Ninh công chúa có quyền giám sát bách quan, có thể c.h.é.m trước tấu sau, nếu không sợ công chúa tính sổ sau này thì chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía thành trì thấy khói đen bốc lên, nhíu mày, ra lệnh cho đội quân đi trước, lát nữa hắn cưỡi ngựa nhanh cũng có thể đuổi kịp.

Công chúa hẳn cũng đã nhìn thấy bầu trời bên kia như thế nào rồi, nàng biết nặng nhẹ, sẽ không lưu luyến cướp bóc vào lúc này.

Thẩm Vô Cữu xuống ngựa, tiến lên nhìn nam nhân chỉ còn mặc mỗi q**n l*t trên mặt đất.

Hắn có nên mừng vì thê tử không l*t s*ch quần áo của người này không? Nếu không hắn sợ mình không kiềm chế được muốn g.i.ế.c người.

Thẩm Vô Cữu nhìn sang một lớn một nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất đếm tiền, khóe miệng giật giật.

Hắn còn lo A Quy quá nhỏ không chịu được nỗi khổ hành quân, kết quả thê tử dẫn người của nàng tách khỏi đội quân, vì không đi đầu, còn có thể dành thời gian chờ bọn họ hội hợp, mệt thì ôm A Quy nằm trên ván xe dựa vào chăn mềm, để ngựa chở đi.

Thường thì khi đội hành quân đến nơi cắm trại sẽ phát hiện công chúa và những người khác đã nấu cháo và nướng khoai lang, v. v. Ban đêm chỉ dựng một cái lều cho hai nữ một trẻ ngủ.

Như vậy, A Quy tuy trên đường gầy gò nhưng không bị bệnh, còn cả ngày nhảy nhót theo công chúa thẩm thẩm đánh sơn tặc, hái quả dại ven đường, tinh thần rất tốt.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu tiếp tục nhìn vào đống quần áo bên cạnh, sắc mặt khựng lại.

"Quân phục Việt Quốc? Đây là Việt quân?"

Sắc mặt hắn ngưng trọng đi tới, dùng kiếm lật lật, quả nhiên là quân phục Việt Quốc.

"A? Việt quân Quốc? Đây là muốn bao vây từ phía sau à!" Trần Tử Thiện dù không hiểu đánh trận, cũng biết kẻ địch vòng ra phía sau sẽ có kết cục như thế nào.

"Đây chẳng lẽ là hỏa lôi của Việt Quốc? Hóa ra hỏa lôi trông như thế này, ném ra còn tưởng là hũ dưa muối." Bùi Diên Sơ tiến lên nhặt cái hũ nhỏ đậy kín mít trên mặt đất.

Mặc dù không ai biết vũ khí thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc làm như thế nào, nhưng hỏa lôi trông ra sao thì đã sớm không còn là bí mật.

"Cho ta xem." Thẩm Tư Lạc cũng nhích tới.

Người duy nhất không hứng thú với cái hũ này chính là Khương Trần, hắn đã suýt bị thứ này nổ chết, hơn nữa hắn cũng biết trên xe chở đồ tiếp tế của bọn họ phần lớn đều là thứ này.

"Bọn chúng nói muội tử Khánh Quốc vừa mềm mại vừa trắng trẻo, còn nói muốn đồ sát thôn trang, ta liền cho bọn chúng biết muội tử Khánh Quốc mềm thế nào."

Sở Du Ninh tùy tiện lấy một mảnh vải gói số bạc lục soát được rồi ném cho Thẩm Tư Lạc quản, đây là kinh phí của đội.

Mọi người nghe xong không khỏi sợ hãi, nếu không phải công chúa phát hiện kịp thời, để đám người này tràn vào thôn trang gần đó, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đối phương ngay cả ngụy trang cũng không thèm ngụy trang, hiển nhiên là không sợ bị phát hiện.

Thẩm Vô Cữu lập tức sai người lần theo dấu vết tìm lên núi, quả nhiên thấy có một cửa động, đi vào trong không thấy điểm cuối, xem ra là xuyên qua cả ngọn núi, nhìn cũng không giống mới đào, hẳn là đã tồn tại từ lâu.

"May mà công chúa phát hiện bọn chúng đi từ đây, nếu không dù hôm nay may mắn g.i.ế.c được đám người này, ngày khác vẫn có một đám khác từ đầu bên kia núi chui qua." Bùi Diên Sơ nói.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 364: Chương 364



"Bên kia núi từng là thành trì của Khánh Quốc, bên này là thành trì biên quan xây dựng sau khi cắt nhượng, con đường ngầm này có lẽ là nhiều năm trước dân làng ở đây để tiện đi đến thành trì bên kia núi đã nghĩ cách đục thông."

Thẩm Vô Cữu phỏng đoán, có thể xuyên qua cả ngọn núi đương nhiên không thể chỉ dựa vào sức người, hẳn còn có yếu tố tự nhiên hình thành.

Hắn gọi tướng lĩnh trong năm nghìn người tới: "Hành Vân, ngươi dẫn năm trăm người đi từ đây qua, nếu có thể lẻn vào doanh trại quân địch đốt lương thảo, phá hủy vũ khí thuốc s.ú.n.g của chúng thì tốt nhất, nếu không thì tìm cơ hội quấy rối hậu phương quân địch, phối hợp với bên này đánh từ trong ra ngoài."

"Tuân lệnh!" Hành Vân vẻ mặt phấn khích nhận lệnh, nhanh chóng điểm binh, mang đủ lương khô tiến vào hang động.

Hành Vân chính là tiểu tướng lần trước bị quản gia kia dẫn đến bắt Sở Du Ninh, lần này nghe nói Thẩm Vô Cữu dẫn binh xuất chinh, hắn tự mình xin đi theo.

Tướng lĩnh giỏi không nhất định phải là người g.i.ế.c địch trên chiến trường, chỉ huy chiến cục ở hậu phương xoay chuyển tình thế cũng có thể khiến người ta bội phục.

Sở Du Ninh nghe nói con đường này có thể thông đến kho hàng của đối phương, cũng khá muốn nhận nhiệm vụ này.

Nàng cảm thấy nhiệm vụ này rất hợp với mình, nhưng tình hình bên chiến trường còn chưa biết thế nào, chuyện này vẫn nên thôi.

Thẩm Vô Cữu lại phái người canh giữ cửa ra vào này, đề phòng đội của Hành Vân xảy ra chuyện lại để quân địch mò tới, còn những kẻ kia cũng bị trói lại ném vào động giam giữ trước.

Sắp xếp xong mọi việc, đoàn người tiếp tục lên đường, không bao lâu sau đã đuổi kịp đội quân hành quân đi trước.

Càng gần đến Ung Hòa thành, càng bắt đầu xuất hiện những người dân chạy loạn, vừa nghe nói thành sắp phá, sắc mặt mọi người đều ngưng lại, toàn lực tiến về phía trước.

*

Thôi tướng quân đoán không sai, sau khi Việt quân nổ tung doanh trại, bước tiếp theo chính là tiến đến gần thành trì, ông ta cũng không trông mong số binh lực phân ra kia có thể ngăn cản được đại quân Việt Quốc, chỉ là có thể phân tán bớt thì phân tán bớt, nếu có thể thoát được thì còn có thể quay về tiếp viện.

Nhưng mới hai ngày, binh lính trên tường thành đã đổi một đợt lại một đợt, quân kỳ không ngừng phất lên truyền đạt chỉ thị chiến đấu, người này ngã xuống lại có người khác đứng lên.

Để ngăn quân địch trèo lên tường thành, ngoài gỗ lăn, bọn họ còn treo rơm đã buộc sẵn trên tường thành, đốt lửa tạo thành một đường lửa ngăn quân địch trèo lên, còn đá thì liên tục được đưa lên thành, máy b.ắ.n đá không đủ thì dùng người ném.

Hiện trường liên tục vang lên tiếng nổ, tên b.ắ.n như mưa, cả tòa thành gần như chìm trong lửa đạn khói súng.

Ngay cả Thôi tướng quân để cổ vũ tinh thần cũng đã đích thân lên lầu thành giữ thành.

"Tướng quân, vũ khí thuốc s.ú.n.g của chúng ta sắp hết rồi." Bộ hạ vội vàng đến bẩm báo.

"Còn lại mấy cái?"

Trên mặt Thôi tướng quân có vết m.á.u đã khô, không còn nhìn ra được diện mạo ban đầu, chỉ có đôi mắt sắc bén như dao.

"Chỉ còn năm cái."

"Tên lửa thì sao?"

"Cũng chỉ còn hơn chục cái."

Thôi tướng quân lại c.h.é.m c.h.ế.t một tên địch trèo lên, quay người hét: "Mọi người cố gắng thêm một chút nữa, viện binh sắp đến rồi!"

"Khánh Quốc của ta bị ức h.i.ế.p nhiều năm, không dễ dàng gì mới đứng lên được, tuyệt đối không thể ngã xuống!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 365: Chương 365



Giữ thành ngày đêm, mặc dù có người mất đi ý chí chiến đấu, cũng có người đã hoàn toàn đánh ra được khí thế, những người này đều lớn tiếng hưởng ứng.

"Tuyệt không ngã xuống! Tuyệt không ngã xuống!"

Lúc này dưới thành, tướng lĩnh quân địch đột nhiên vung tay ra lệnh ngừng chiến.

Thôi tướng quân không biết đối phương đang giở trò gì nhưng vẫn nâng cao cảnh giác, để mọi người nhanh chóng khiêng thương binh xuống cứu chữa.

Tướng lĩnh quân địch cưỡi ngựa đi ra, nói với Thôi tướng quân trên thành: "Đầu hàng đi! Biết đâu bệ hạ của các ngươi đã phái người đến giao thành trì, hoặc ký kết hiệp ước chư hầu rồi. Đừng giống như Thẩm tướng quân năm đó, hai mươi vạn đại quân c.h.ế.t oan, ha ha..."

Chư hầu chính là mất đi chủ quyền, hoàn toàn dựa vào Việt Quốc mà sống, từ nay về sau bị Việt Quốc điều khiển.

Cho dù trước đây năm nào cũng tiến cống, ít nhất chủ quyền vẫn nằm trong tay Khánh Quốc.

"Bệ hạ Khánh Quốc của ta thà rằng vong quốc, cũng tuyệt đối không làm chư hầu cho Việt Quốc các ngươi!" Giọng nói của Thôi tướng quân vang dội và kiên định.

"Là cái gì cho các ngươi dũng khí đó? Là thứ các ngươi gọi là thiên lôi của sao?"

Tướng lĩnh quân địch cười lớn: "Nói cho ngươi biết, cho dù các ngươi giữ được cửa thành thì hậu viện cũng đã cháy rồi, lúc này đây, những người dân xung quanh hẳn đang đau khổ chờ các quân gia các ngươi đi cứu họ đấy, ngươi lập tức ra lệnh đầu hàng có lẽ còn kịp."

Thôi tướng quân nghe vậy, quay đầu nhìn về hướng trong thành, tức giận nắm chặt tay, mắt đỏ ngầu: "Đ* c*m th*! Hai quân giao chiến, không g.i.ế.c tù binh, không đồ sát bách tính, các ngươi không xứng làm cường quốc!"

Ngày đó ông ta cũng từng nghĩ đến việc trói tù binh vào doanh trại làm mồi nhử, nhưng biết được phong cách chiến đấu của Việt Quốc, ông ta không nỡ ra tay, không ngờ Việt Quốc lại vòng ra phía sau họ tàn sát thôn làng.

"Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn trách thì trách quốc gia của ngươi không đủ mạnh."

"Bách tính vô tội! Đây không phải là quốc gia không đủ mạnh, mà là đối thủ không phải người!"

"Đúng là không phải người, Việt Quốc là thần. Thế nào? Muốn đầu hàng thần không?"

Nói xong, viên tướng đó hét lớn với Khánh quân trên thành: "Khánh quân nghe đây, bổn tướng ở đây hứa chỉ cần các ngươi đầu hàng, ta sẽ không giết!"

Khánh quân trên thành, có người còn mang thương tích trên người, có người bị bỏng trên mặt vẫn đang chiến đấu, nghe vậy đều nắm chặt tay, tức giận không thể kìm nén.

Có người nghe vậy, đối mặt với mũi giáo của quân địch dưới thành cũng bắt đầu do dự lùi lại, Thôi tướng quân thấy vậy liền rút kiếm g.i.ế.c chết.

Ông ta giơ cao thanh kiếm còn nhuốm máu, vẻ mặt lạnh lùng: "Chỉ cần thánh chỉ của bệ hạ chưa đến thì không được hàng! Ai dám hàng, xử như quân phản loạn!"

Biện pháp cứng rắn của Thôi tướng quân nhất thời trấn áp được lòng quân đang d.a.o động.

"Thôi Ngụy, ngươi tưởng Khánh Quốc chế tạo ra hỏa lôi là có thể đứng lên sao? Bổn tướng sẽ cho ngươi thấy thế nào là mơ hão!" Nói xong, viên tướng đó vung tay: "Đẩy lên!"

Rất nhanh, một hàng xe được đẩy lên từ phía sau, trên xe có giá đỡ, trên giá đỡ đặt một vật hình ống dài bằng sắt, ngửa lên, đầu trước có một miệng loe lớn, hướng thẳng về phía Khánh Quốc.

Thôi tướng quân nhìn thấy liền thấy không ổn.

"Đây là vũ khí mới nhất mà Việt Quốc chúng ta chế tạo ra, hỏa pháo! Các ngươi còn cho rằng có hỏa lôi là có thể đánh bại Việt Quốc chúng ta sao? Việt Quốc chúng ta mấy chục năm nay cũng không phải không làm gì cả."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 366: Chương 366



Hỏa pháo! Nghe tên thôi cũng biết là lợi hại hơn hỏa lôi.

Lòng quân vừa được trấn áp lại bắt đầu d.a.o động, nhất là nhìn thấy mấy khẩu hỏa pháo đó nhắm vào họ, cái miệng loe đen ngòm như cửa tử mở ra, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng họ.

"Ha ha! Sợ rồi chứ? Vừa nãy cho các ngươi cơ hội đầu hàng các ngươi không đầu hàng, giờ thì muộn rồi!"

Viên tướng đó cười lớn một cách điên cuồng, sau đó ra lệnh: "Châm lửa cho bổn tướng, để chúng nếm thử cảm giác bị nổ tung cửa thành là như thế nào."

Chỉ thấy một hàng lính giơ đuốc lên, định châm ngòi hỏa pháo.

Lúc này, Khánh quân chỉ cảm thấy việc họ liều mạng giữ thành hai ngày qua là một trò hề, đối phương hoàn toàn chỉ đang chơi đùa với họ.

Có lẽ điều duy nhất đáng an ủi là Khánh Quốc dù không đủ mạnh đến đâu, cũng đối xử với bọn họ như con người, còn Việt Quốc thì điên cuồng đến mức lấy chính mạng của binh lính phe mình ra chơi đùa với quân địch.

"Tướng quân, chúng sắp nổ tung cửa thành rồi!" Bộ tướng bên cạnh vội vàng hét lên.

"Nhanh lên! Mang hết số hỏa lôi còn lại lên, ném vào hỏa pháo của chúng! Có tên b.ắ.n tên! Dùng máy b.ắ.n đá! Có thể tiêu diệt được một tên là một tên!"

Thôi tướng quân ra lệnh, đã chuẩn bị sẵn sàng tử chiến.

Việt quân dưới thành không còn tốn sức tấn công nữa, chỉ chờ cửa thành bị nổ tung, trực tiếp xông vào thành hưởng thụ thành quả chiến thắng.

Khi Việt quân châm lửa cho hàng hỏa pháo đó, ngòi cháy rất nhanh, tất cả mọi người trên thành đều tuyệt vọng, lúc này, ngay cả việc tấn công cũng là dư thừa.

Không lâu sau, mọi người nghe thấy một tiếng nổ lớn, giống như có thứ gì đó thoát khỏi nòng pháo lao về phía cổng thành.

"Quân tiếp viện đến rồi! Quân tiếp viện của chúng ta đến rồi!"

Người trong thành reo hò nhưng người trên tường thành dường như không nghe thấy, lúc này họ như đã che chắn mọi thứ xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Ngay khi mọi người mở to mắt nhìn thứ mà quả đạn pháo b.ắ.n ra lao thẳng về phía cổng thành, thứ đó đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó đổi hướng lao về phía Việt quân.

Việt quân nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, ngây người tại chỗ, đều tưởng rằng mình hoa mắt.

"Nổ, nổ ngược trở lại rồi!"

"Chạy mau!"

Trận hình vốn chỉnh tề của Việt quân trong nháy mắt bị phá tan, chạy trốn tứ phía.

"Ầm!"

Quả cầu sắt rơi xuống nổ tung trên không trung Việt quân, tạo nên một màn pháo hoa làm bị thương một số lượng lớn.

Khánh quân trên tường thành có người điên cuồng dụi mắt, có người giơ tay tát mạnh vào mặt mình, sau đó họ nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương xác nhận đây không phải là mơ, trong nháy mắt phát điên reo hò.

"Không phải mơ! Là thật! Trời hiển linh rồi!"

"Đạn pháo nổ ngược trở lại rồi!"

Thôi tướng quân là chủ tướng, là người đầu tiên phản ứng lại ra lệnh: "Nhanh lên! Nhân cơ hội này g.i.ế.c ra ngoài đoạt lấy khẩu pháo đó! Đừng để chúng có cơ hội sử dụng lại!"

Vừa dứt lời thì thấy cổng thành mở ra, một bóng người đỏ sẫm dẫn đầu xông ra khỏi thành, một tay khống chế dây cương, một tay cầm bảo kiếm, tóc đen tung bay, thậm chí không mặc áo giáp.

Một ngựa, một kiếm, một áo đỏ, Thôi tướng quân nghĩ đến một người.

Nhưng mà, người đó sao có thể xuất hiện ở đây?

Không phải nói là đang dưỡng thương ở kinh thành, cho dù thương đã lành cũng không thể ra chiến trường sao?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 367: Chương 367



Chờ đã!

"Ta hình như vừa nghe thấy quân tiếp viện đến rồi?" Thôi tướng quân đột nhiên nhớ đến tiếng reo hò trước đó.

"Đúng vậy! Quân tiếp viện đến rồi, các ngươi đừng sợ."

Đáp lại ông ta là một giọng nữ trong trẻo, Thôi tướng quân nghi ngờ tai mình bị nổ hỏng rồi.

Ông ta quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ tử mặc trang phục màu tím sẫm đứng trên tường thành, tóc được buộc cao, đúng là oai phong lẫm liệt.

Sở Du Ninh một tay chống lên tường thành, cười híp mắt trả lời Thôi tướng quân.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng thử khống chế thứ sắp phát nổ đổi hướng, thứ này không chỉ có sức công phá mà còn lao đi với tốc độ cao, tiêu hao tinh thần lực hơi nhiều khiến đầu nàng hơi đau, lần sau không thể chơi như vậy nữa.

Mọi người đột nhiên nhìn thấy một cô nương nhỏ nhắn xuất hiện trên tường thành đều sửng sốt, còn tưởng rằng đánh lâu quá nên xuất hiện ảo giác.

"Ai cho nàng ta lên đây! Còn không mau kéo người xuống!" Thôi tướng quân gầm lên, lúc này rồi còn để người ta lên đây gây rối.

"Không cần phiền phức như vậy, ta tự xuống, ngươi làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng!"

Sở Du Ninh nắm tay động viên Thôi tướng quân, bước chân nhanh chóng xuống lầu thành.

Lúc vào thành trước đó, nàng dùng tinh thần lực nhìn thấy Việt quân đẩy pháo lên, đương nhiên cũng không bỏ qua quyết tâm muốn chiến đấu đến c.h.ế.t của Thôi tướng quân, là một vị tướng giỏi.

Thôi tướng quân: ...

Thôi tướng quân nhìn theo bóng lưng tiêu sái nhẹ nhàng kia, sống đến từng này tuổi, đánh trận cả đời, đây là lần đầu tiên bị một tiểu cô nương khích lệ, đúng là khích lệ chứ nhỉ?

"Tướng quân, viện binh đến rồi!" Bộ tướng dẫn người khiêng từng thùng hỏa lôi lên, nói với Thôi tướng quân: "Bệ hạ đã phong Trấn Quốc tướng quân làm nguyên soái thống lĩnh quân đội, thống suất quân đội Ung Hòa đánh lui quân địch, nay dẫn theo năm nghìn quân vận chuyển vũ khí đến đây. Nguyên soái có lệnh, bảo tướng quân yểm hộ trên thành để ngài đoạt pháo của quân địch."

Thôi tướng quân sửng sốt, nhìn từng thùng thiên lôi này, rồi lại nhìn bóng người tiến lên không chút sợ hãi dưới thành, vội vàng chỉ huy.

Thẩm Vô Cữu với tư cách nguyên soái đến biên quan có nghĩa là chủ tướng như ông ta cũng phải nghe theo sự chỉ huy của hắn, nhưng Thẩm Vô Cữu lại dám dẫn theo ba nghìn quân ra khỏi thành lúc này, giao toàn bộ thiên lôi cho ông ta giúp yểm hộ, chỉ cần ông ta có một chút tư tâm thì Thẩm Vô Cữu có thể sẽ không trở về được.

Thẩm Vô Cữu chinh chiến nhiều năm, đặc biệt là sau khi Anh Quốc Công thế tử gây chuyện trên chiến trường, không thể không nghĩ đến điều này, nhưng để nắm bắt cơ hội xoay chuyển cục diện, hắn không chút do dự dẫn người xông ra khỏi thành.

Không hổ là nhi lang của Thẩm gia, có thể dẫn dắt quân Thẩm gia chống lại Tuy quân nhiều năm như vậy.

Việt quân dưới thành đã sớm bị pháo binh bất ngờ quay đầu b.ắ.n trả làm tan rã đội hình.

Chủ tướng của bọn họ được bảo vệ rút lui, thấy Khánh quân lại có người dám dẫn quân xông ra thẳng đến chỗ pháo binh của, vội vàng hét lớn.

"Mau phòng thủ! Bảo vệ pháo binh!"

"Hỏa lôi đâu! Mau ném b.o.m chúng nó đi!"

Thẩm Vô Cữu dẫn theo ba nghìn quân còn có thể chiến đấu xông ra khỏi thành, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, vừa ra ngoài đã chia quân thành hai đội, xông đến chỗ pháo binh và xe lâu chuyên ném hỏa lôi, chỉ cần khống chế được hai nơi này thì trận chiến này sẽ không còn xa nữa, cho dù quân Việt ở phía sau còn có vũ khí mới thì cũng phải chỉnh đốn lại đội ngũ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 368: Chương 368



Sở Du Ninh vừa xuống khỏi lầu thành, thấy một người đang cầm một đôi búa cán ngắn được người khác khiêng lên thành, nàng trực tiếp tiến lên giật lấy một cái: "Cho mượn một chút."

Bộ tướng nào đó nghe nói có rất nhiều thiên lôi được đưa đến, dù bị thương cũng muốn lên lầu thành chiến đấu: ...

"Đó là ai vậy?" Bộ tướng hỏi.

Tiểu binh lắc đầu, bọn họ làm sao biết được.

Sở Du Ninh cưỡi ngựa của mình, vác búa sắt định đến cổng thành.

Bùi Diên Sơ và những người khác vừa đuổi theo, thấy công chúa như vậy thì biết nàng muốn làm gì, vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Công chúa, không được."

Sở Du Ninh liếc nhìn khuôn mặt đen nhẻm hơn trước của Tiểu Hoàng Thư: "Ta thấy rất ổn mà."

"Công chúa, g.i.ế.c gà sao phải dùng d.a.o mổ trâu, bên ngoài còn chưa đủ tư cách để người ra tay. Có phò mã là đủ rồi." Trần Tử Thiện cũng vội vàng nịnh nọt.

Sở Du Ninh gật đầu: "Nói cũng có lý. Nhưng phụ hoàng ta nói luận công ban thưởng, ta thấy không thể bỏ lỡ cơ hội này."

Mọi người: ...

Công chúa, người cứ bám lấy bệ hạ để moi tiền sao? Ngay cả khi ra chiến trường cũng không tha, bệ hạ sẽ khóc mất.

"Công chúa thẩm thẩm." A Quy nũng nịu gọi nàng.

Vào thành, thấy người dân đều đang chạy trốn, khắp nơi đều là thương binh, lần đầu tiên đối mặt với sự tàn khốc của chiến trường, A Quy dù còn nhỏ cũng thấy khó chịu.

"A Quy, ngoan ngoãn theo cô cô đi, ta sẽ không dẫn con đi đào bạc nữa. Nhìn kỹ xem chiến trường có gì khác với con tưởng tượng." Sở Du Ninh tưởng A Quy muốn theo nàng ra ngoài.

Mọi người nghe nàng nói vậy không khỏi mừng thầm, may quá, công chúa vẫn nhớ đây là chiến trường không thể đùa giỡn.

Ai ngờ Sở Du Ninh lại nói: "Đợi đánh xong điểm danh chiến công rồi chúng ta sẽ đào."

Mọi người: ...

A Quy bước những bước chân ngắn chạy lên phía trước, ngẩng mặt lên, nghiêm túc hỏi: "Công chúa thẩm thẩm, người sẽ trở về chứ?"

Rõ ràng cậu bé nhỏ tuổi này khao khát được ra chiến trường làm anh hùng, nhưng cũng biết rằng ra chiến trường có thể không trở về được.

Sở Du Ninh cúi xuống véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của A Quy: "Đợi ta đánh đuổi hết quân địch sẽ trở về, A Quy là nam tử hán, không được khóc, biết chưa?"

"Không khóc, ta đợi công chúa thẩm thẩm trở về." A Quy lớn tiếng đảm bảo.

Bùi Diên Sơ luyến tiếc nhìn Thẩm Tư Lạc, kiên định đứng ra: "Ta theo công chúa ra ngoài chiến đấu, ta là thị vệ của công chúa."

"Ta cũng đi." Trần Tử Thiện cũng đứng sang một bên.

Sở Du Ninh nhìn bọn họ, lắc đầu: "Phụ hoàng cũng không trông mong các ngươi có thể bảo vệ ta."

Thật đau lòng!

"Được rồi, các ngươi ở trong thành giúp đỡ khiêng thương binh, bảo vệ tốt nữ nhân và trẻ em đi, ta đi đây." Sở Du Ninh dặn dò xong, dứt khoát rời đi.

Thẩm Tư Lạc vội vàng hét lên: "Công chúa, ta không cần bảo vệ, ta cũng có thể giúp đỡ."

"Ta cũng có thể giúp đỡ!" A Quy cũng hét lên.

Mấy người nhìn công chúa thúc ngựa đi xa, nhìn nhau, xắn tay áo lên đi giúp đỡ làm những việc trong khả năng.

Những người lính canh cổng thành thấy một tiểu cô nương cưỡi ngựa đến, vội vàng quát bảo nàng quay về.

Lúc này Sở Du Ninh không hề lề mề, trực tiếp dùng tinh thần lực ám thị hắn mở cổng thành. Cổng thành nhanh chóng được mở ra một khe hở chỉ đủ cho một người đi ra.

Đợi hai người lính hoàn hồn, nhìn thấy Sở Du Ninh đã thúc ngựa ra ngoài, hai người trợn tròn mắt không tin mình lại mở cổng thành.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 369: Chương 369



Thẩm Vô Cữu là người đầu tiên phát hiện ra lại có một bóng người lao ra khỏi cổng thành, hắn vung kiếm c.h.é.m đứt mấy ngọn giáo đ.â.m tới, dùng chân đá những người này ra, rồi lại nhảy lên lưng ngựa.

Hắn nhìn về phía Sở Du Ninh, mặc dù rất muốn đến bên cạnh thê tử nhưng hắn không thể rời đi, đoạt lấy đại bác là điều quan trọng.

Sở Du Ninh cũng liếc nhìn Thẩm Vô Cữu, thấy hắn có thể ứng phó được, trực tiếp vung búa lao về phía Việt quân.

Những người trên tường thành đang đánh nhau hăng say như được tiêm m.á.u gà, đột nhiên lại thấy một bóng người lao ra khỏi cổng thành, trên ngựa còn là một tiểu cô nương, nhất thời kinh ngạc.

"Tiểu cô nương kia sao lại ra khỏi thành? Ai cho nàng ta ra ngoài!" Thôi tướng quân gầm lên.

Đây còn là tiểu cô nương đầu tiên cổ vũ ông ta, ngay cả khuê nữ hồi nhỏ cũng chưa từng ngọt ngào với ông ta như vậy.

Việt quân thấy lại có một tiểu cô nương yếu đuối chạy ra, trong nháy mắt như sói thấy cừu, cả đàn xông về phía nàng.

"Nhanh lên! Phái người ra ngoài bắt nàng ta..."

Tiếng hét lo lắng của Thôi tướng quân đột ngột dừng lại, bởi vì ông ta thấy Việt quân phấn khích muốn bao vây tiểu cô nương đều lần lượt bị đánh bay, cô nương trên ngựa thân thủ nhanh nhẹn, một tay cầm búa, một tay giật lấy trường thương của quân địch, ném ngang về phía những người đó, rõ ràng chỉ là động tác ném tùy ý nhưng lại có thể đánh ngã người.

"Đây là tiên nhân từ đâu tới vậy? Một địch trăm, đánh người như đang dạo chơi."

"Đáng tiếc cô nương này không phải nam nhi, nếu là nam nhi, với sức lực và thân thủ này, Trấn Quốc tướng quân cũng phải xếp sau nàng."

"Không biết là khuê nữ nhà nào mà lại có thần lực như vậy."

Hình ảnh Sở Du Ninh lúc này giống như sói vào bầy cừu, vì cùng là con người, nàng không nỡ xuống tay sát hại, những kẻ thực sự cản trở nàng chỉ bị đập ngất ném đi, còn những kẻ muốn lấy mạng nàng thì nàng mới giết.

Bên phía Thẩm Vô Cữu, có người trên thành dùng hỏa lôi ngăn chặn Việt quân liên tục kéo đến, không lâu sau đã dẫn người chiếm được mấy khẩu đại bác, hắn trực tiếp ra lệnh cho người xoay nòng đại bác nhắm vào Việt quân, khi nòng đại bác vừa được chỉnh hướng, Việt quân đang muốn tấn công lên đã sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

"Tốt!" Thôi tướng quân trên thành không nhịn được reo lên.

Binh quý thần tốc, không chút do dự, quả nhiên là Thẩm Vô Cữu mười sáu tuổi đã có thể chống đỡ quân Thẩm gia.

Đại bác hỏa lôi đã bị Khánh quân kiểm soát, trên lầu thành lại liên tục ném hỏa lôi xuống, Việt quân dù đông đến mấy cũng không chịu nổi, không lâu sau đã tan tác như một đám cát.

"Ha ha! Cuối cùng cũng có thể để Việt quân nếm trải nỗi sợ hãi bị nổ tung!"

"Cuối cùng cũng trút được cơn tức!"

"Này! Lũ cháu, đừng chạy chứ! Ông nội các con vẫn còn ở đây này!"

Có người nhớ lại chuyện trước đó bị mắng là cháu, lúc này cũng không nhịn được mắng lại.

Bên phía Thẩm Vô Cữu sau khi hoàn toàn kiểm soát được đại bác, lập tức quay người đi tìm bóng dáng thê tử, sau đó im lặng.

Thê tử của hắn đi đến đâu cũng trống một khoảng lớn, ban đầu là Việt quân vây quanh nàng đánh, bây giờ là nàng đuổi theo Việt quân đánh, phía sau là một đống người chồng chất, nàng bắt được một người thì một tay cầm búa, một tay ném, những người bị nàng ném đi đều rơi trúng vào đống người một cách chính xác.
 
Back
Top Bottom