Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 220: Chương 220



Đợi thở xong, hắn lại cứng đờ, mặt đỏ bừng, đây là chuyện để thở phào sao? Hắn cảm thấy sau này ra ngoài giải quyết nỗi buồn sẽ có bóng ma tâm lý.

Trình An lại nhìn về phía người Việt Quốc đang giậm chân tại chỗ phía trước, công chúa đã để mắt đến đám này, lại có cách thần không biết quỷ không hay lấy đi, như vậy tốt hơn là nổ tung.

Lúc này, Bùi Diên Sơ vác một cái thùng xuống, Trình An giật khóe miệng, vị này cũng phản bội rồi, thế mà không nói cho chủ tử biết kế hoạch của công chúa.

Bùi Diên Sơ thấy Trình An cũng ngẩn ra, hóa ra công chúa đã sớm sắp xếp Trình An dẫn người chờ ở đây sao? Không trách nàng mới rồi lại nói người đủ rồi.

Hai người gật đầu coi như chào hỏi, Trình An vội vàng gọi thủ hạ đến.

Bùi Diên Sơ đến gần phát hiện những người Việt Quốc này như bị gì đó mê hoặc, cứ giậm chân tại chỗ. Lưng hắn lạnh toát, đây thực sự là tổ tiên hiển linh sao?

Bùi Diên Sơ nhìn những người khác, phát hiện hình như chỉ có mình hắn là kinh ngạc, hắn nhìn về phía Sở Du Ninh, dường như hiểu ra điều gì.

Sở Du Ninh ung dung đi tới, tinh thần lực tu luyện đến một trình độ nhất định có thể tạo ra ảo ảnh, khống chế người, giống như tang thi vương trong mạt thế khống chế một số tang thi cấp thấp vậy, tinh thần lực của nàng hiện tại là cấp mười, hoàn toàn có thể đạt đến kỹ năng này.

Đám người cẩn thận tránh người Việt Quốc, giúp giữ vững xe, nhanh chóng đổi hết đồ trên xe, chuyển lên núi.

A Quy đã được coi là "lão luyện", hắn nhỏ người, không khiêng được thùng thì phụ trách canh gác, cầm thanh kiếm gỗ nhỏ của mình đứng thẳng người, cảnh giác nhìn bốn phía, trông cũng ra dáng lắm.

Lễ vật Khánh Quốc tặng Việt Quốc không thể là lương thực đặc sản gì, hiện nay một số đồ quý hiếm của Khánh Quốc đều là Việt Quốc bố thí, khoai lang và ngô không được trồng công khai, chỉ có thể nhập từ Việt Quốc, vì vậy chỉ có thể tặng Việt Quốc kỳ trân dị bảo hiếm có như đồ ngọc điêu khắc của bậc thầy lịch sử, đồ sứ tinh xảo, bình ngọc song ngư, danh cầm, cả bộ nhạc cụ cùng từng thùng vàng bạc.

Mọi người phối hợp với nhau rất nhanh đã đổi xong các thùng, xếp lại như cũ, nhanh chóng rút lui, quá trình cũng chỉ diễn ra trong chốc lát.

Trình An còn tìm được thuốc s.ú.n.g mà người Việt Quốc mang theo, đem về so sánh sức nổ của hai bên, lát nữa cho nổ, thuốc s.ú.n.g của người Việt Quốc giảm đi cũng hợp lý.

"Công chúa, của hồi môn của Tứ công chúa có động đến không?"

Trình An hỏi, chỉ động đến lễ vật Khánh Quốc tặng Việt Quốc thì có phải khiến người ta nghi ngờ quá không.

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, thấy Tứ công chúa này gả đến Việt Quốc đã đủ thảm rồi, nếu không có của hồi môn sẽ càng thảm hơn, liền phất tay: "Cái đó không động vào."

Trình An gật đầu, dẫn người che giấu dấu vết, tất cả mọi người nhanh chóng rút lui lên núi.

Sở Du Ninh xác định Trình An đã sắp xếp người đến vị trí đặt thuốc s.ú.n.g liền thu hồi tinh thần lực.

Vừa thu hồi tinh thần lực, người Việt Quốc còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang tiến lên, cuối cùng có người nhìn thấy cảnh vật hai bên đường phát hiện không ổn, kinh hô lên.

"Mọi người mau xem, chúng ta đi lâu như vậy rồi mà vẫn còn ở chỗ cũ!"

Lúc này cả đội loạn hết cả lên, đặc biệt là sau khi xác nhận họ vẫn ở chỗ cũ, từng người đều lộ vẻ kinh hoàng, cứ cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có yêu ma quỷ quái từ hai bên núi lao ra.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 221: Chương 221



Dự Vương bị tiếng ồn này đánh thức, hắn lại vén rèm xe lên, sắc mặt u ám: "Lại xảy ra chuyện gì nữa?"

"Vương gia, Quỷ Sơn này thực sự có quỷ, chúng ta lên đường lâu như vậy rồi mà vẫn ở nguyên chỗ cũ!"

Dự Vương nhìn về phía ngọn núi bên cạnh, sợ đến mức buông rèm xe xuống, hắn nhớ cái cây đó, vừa rồi hắn còn đi tiểu ở đó. Hắn tưởng đi nửa ngày đường rồi mà thực ra vẫn ở nguyên chỗ cũ ư?

"Vương gia, vừa rồi khi đi tiểu thần thấy trên núi có một cái cây đang động, đồ vật xung quanh đều không động, cũng không có gió, chỉ có cái cây đó vẫn đung đưa, sợ quá thần vội vàng quay về."

Một công tử nhà quyền quý bị dọa trước đó cưỡi ngựa đến, hắn định nương nhờ Vương gia, lỡ có chuyện gì xảy ra thì nơi này có binh lực mạnh nhất.

Dự Vương cũng biết Khánh Quốc tương truyền Quỷ Sơn này có quỷ, lúc họ đến đây đi qua cũng không có vấn đề gì, chỉ thấy người Khánh Quốc nói quá lên, giờ đích thân trải nghiệm mới thấy đáng sợ đến mức nào.

"Tăng tốc tiến lên!" Dự Vương dứt khoát ra lệnh.

Thực ra không cần Dự Vương ra lệnh, từng người đều như bị ma đuổi phía sau mà tăng nhanh bước chân, đoàn người dài ngoằng đi qua ầm ầm, lúc này ai còn để ý đến lễ vật trên xe đã bị đổi mất.

Trình An căn đúng thời cơ, giơ cao tay rồi hạ xuống, những người đã trốn kỹ từ trước đó liền phấn khích lấy hộp quẹt châm ngòi thuốc s.ú.n.g rồi ném lên xe.

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Liên tiếp mấy tiếng nổ vang lên, xe ngựa và đồ đạc trên đó đều bị nổ tung, người Việt Quốc tự tin có thuốc s.ú.n.g trong tay sẽ không ai dám cướp, vì thế không sắp xếp người đi theo xe đồ, vì vậy chỉ có người đánh xe bị liên lụy.

"Chuyện gì xảy ra?"

Giọng Dự Vương run rẩy vì sợ hãi, đó là tiếng hỏa lôi nổ, mà hỏa lôi chỉ có Việt Quốc bọn họ có.

Tất cả thị vệ đều tiến lại gần bảo vệ hắn, đội ngũ cũng không ngừng tiến lên.

"Vương gia, xe chở lễ vật của Khánh Quốc đều nổ tung rồi. Vì sự an toàn của Vương gia, theo thần thấy nên nhanh chóng rời khỏi Quỷ Sơn này rồi hãy truy cứu."

Đại thần Việt Quốc đi theo lần này nói.

"Cứ theo lời ngươi nói mà làm." Dự Vương không chút do dự.

Lúc này cũng không ai quan tâm đến việc kiểm tra đống đổ nát bị nổ tung nữa, đều liều mạng chạy về phía trước, chỉ sợ chậm một bước thì người bị nổ là mình, là người Việt Quốc thì đều biết vũ khí thuốc s.ú.n.g lợi hại đến mức nào.

Tứ công chúa ngồi trong xe ngựa xóc nảy không chịu được, đi qua chỗ nổ tung nàng ta vén rèm xe lên nhìn, trên đất bụi bay mù mịt, không nhìn rõ được gì, nàng ta vội vàng buông rèm xe xuống.

Những người trên núi không dám động đậy, mãi đến khi đội ngũ Việt Quốc đi qua hết, họ mới dám đứng dậy reo hò.

Trình An dẫn người đi kiểm tra nơi vừa nổ, xác nhận sức mạnh của vụ nổ. Vừa rồi hắn cố ý dùng thuốc s.ú.n.g của người Việt Quốc để so sánh, dường như thứ họ làm ra có sức mạnh lớn hơn một chút.

Cho dù sức mạnh không lớn hơn Việt Quốc, chỉ cần thành công cũng đủ khiến người ta phấn khích rồi, chỉ cần có đủ nguyên liệu, Khánh Quốc có thể chống lại Việt Quốc, không còn phải chịu sự ức h.i.ế.p của Việt Quốc nữa.

Sở Du Ninh nhìn những chiếc thùng trên mặt đất, cố ý mở từng chiếc ra để ngắm, đổi những thứ này thành tiền thì có thể mua được rất nhiều lương thực.

Thẩm Tư Lạc chưa từng thấy nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, từng món được bày trong thùng, hai mắt nàng ta không ngắm hết được.

"Công chúa, người định xử lý những thứ này như thế nào?"

Bùi Diên Sơ hoàn toàn không ngờ cướp bóc lại thuận lợi như vậy, còn dọa cho người Việt Quốc chạy mất dép. Hắn nhìn Sở Du Ninh bằng ánh mắt khác hẳn.

Sở Du Ninh chỉ có một suy nghĩ: "Mang về đổi lương thực?"

Bùi Diên Sơ:... Công chúa trong mắt chỉ có lương thực thôi sao?

"Mang thứ này về cũng không dễ nói nguồn gốc, cũng không ai dám nhận, nếu dâng lên bệ hạ thì lại là chuyện khác."

Sở Du Ninh nhìn những món đồ trang trí không biết giá trị ở đâu trong thùng, nàng quay người nhìn về phía rừng sâu phía sau, không biết đang tính toán điều gì.

Trình An mí mắt giật giật, vội vàng tiến lên: "Công chúa không phải muốn đánh chủ ý vào Quỷ Sơn chứ? Địa hình trong Quỷ Sơn hiểm trở, sương mù dày đặc, nhiều năm nay không ai dám vào trong đó săn bắn, thú dữ bên trong đặc biệt hung dữ, không thể vào dễ dàng."

"Vậy thì vừa hay." Sở Du Ninh đã có một ý tưởng, nàng vác đao đi vào: "Các ngươi cứ ở đây đợi."

"Công chúa!"

"Công chúa thẩm thẩm!"

Mọi người cùng hô lên, Sở Du Ninh không ngoảnh đầu lại, chỉ vẫy tay: "Yên tâm chờ."

Bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng bị cỏ dại cao ngất che khuất.

Trình An dặn Bùi Diên Sơ trông chừng A Quy và Thẩm Tư Lạc, chọn hai người đuổi theo.

"Công chúa có phải lại phát hiện ra điều gì không?" Thẩm Tư Lạc hỏi.

Không có công chúa, đột nhiên cảm thấy Quỷ Sơn này thật đáng sợ, nàng ta không nhịn được nắm tay A Quy lại gần Bùi Diên Sơ.

Bùi Diên Sơ nhìn những chiếc thùng trên mặt đất, đoán chừng công chúa muốn tìm chỗ nào đó giấu đi, mang về bị bệ hạ biết được có thể sẽ bị tịch thu vào công quỹ.

Lúc này, trên quan đạo lại truyền đến tiếng bánh xe, Bùi Diên Sơ vội kéo Thẩm Tư Lạc và A Quy trốn kỹ, thò đầu xuống nhìn.

Xe ngựa đến nơi nổ tung thì dừng lại, mọi người trong lòng căng thẳng, đều âm thầm nắm chặt vũ khí trong tay.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 222: Chương 222



Đây là Quỷ Sơn, là con đường tất yếu phải đi qua sau khi ra khỏi kinh thành.

Biết rằng người Việt Quốc hôm nay sẽ đi, những người khác đều khôn ngoan tránh đi, dù sao thì người Việt Quốc khi hung hăng lên không nói lý lẽ, lỡ như chướng mắt họ thì có c.h.ế.t cũng không có chỗ để kêu oan.

Lúc này đột nhiên có một chiếc xe ngựa đến, như vậy chứng tỏ vừa rồi chiếc xe ngựa này ở rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy tất cả những gì bọn họ làm trước đó?

"Đợi đã, là Trình Hựu đại nhân." Một gia binh nhận ra Trình Hựu đang đánh xe.

Xe ngựa dừng lại, Trình Hựu xuống xe lấy xe lăn, sau đó cẩn thận đỡ người trong xe xuống.

"Là phò mã."

Trần Tử Thiện tự nhận là người của công chúa, cũng không gọi Thẩm tướng quân nữa.

Hắn vỗ ngực, công chúa không có ở đây cứ cảm thấy không an toàn.

Thẩm Vô Cữu mặc trường bào cổ tròn màu đỏ đen, đầu đội mũ miện tử kim, thân hình cao lớn đứng ở đó, khí chất trên người giống như bảo kiếm đã nhập vỏ, sự sắc bén ẩn sâu bên trong. Nếu không nhìn thấy xe lăn sau lưng hắn thì đều cho rằng vết thương của hắn đã khỏi.

Thẩm Vô Cữu vung tay áo ngồi vào xe lăn, nhìn thoáng qua nơi đã xảy ra vụ nổ.

Mặc dù hiện trường đã được dọn dẹp nhưng vẫn có thể nhìn ra được đôi chút, ví dụ như trên mặt đất vẫn còn vương vãi những viên đá vỡ, mảnh gỗ vụn, có thể thấy được sức mạnh của thuốc súng.

"Nhị cô cô, tứ thúc đến bắt chúng ta sao?"

A Quy ngẩng đầu hỏi, lúc này cuối cùng cũng có một chút lo lắng vì làm chuyện xấu.

Thẩm Tư Lạc thấy Bùi Diên Sơ cười như không cười nhìn sang, chẳng phải đây là thừa nhận những lời nàng ta nói trước đó là giả sao?

Nàng ta cắn môi, c.h.ế.t không thừa nhận: "Sao tứ thúc của ngươi lại đến bắt chúng ta? Chúng ta cũng không nói là đi đâu bắt thỏ."

Bùi Diên Sơ không nhịn được nhướng mày trêu chọc: "Thẩm cô nương thật thông minh."

Thẩm Tư Lạc mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: "Vốn dĩ là như vậy."

Bùi Diên Sơ cười cười: "Yên tâm, ta cũng là đi theo công chúa bắt thỏ."

Thẩm Tư Lạc mặt càng đỏ hơn, trách móc: "Ai cần ngươi quản."

"Khụ! Tứ ca ngươi nhìn sang rồi."

Trần Tử Thiện lên tiếng, hắn nghi ngờ Bùi Lục đã để mắt Thẩm Nhị cô nương từ lâu, nàng ta từ hôn đúng là vừa ý hắn.

Hai người nghe vậy đồng thời đứng dậy, Thẩm Tư Lạc vô tình dẫm phải một viên đá nhỏ, cả người ngã về phía Bùi Diên Sơ.

Bùi Diên Sơ vội vàng đỡ lấy nàng ta, trên mặt không còn nụ cười lưu manh: "Chân bị thương rồi sao?"

Thẩm Tư Lạc đã chuẩn bị tâm lý bị hắn chế giễu, không ngờ hắn đột nhiên nghiêm túc như vậy, lông mày cũng nhíu lại, như thể chân nàng ta bị thương là chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

Thẩm Tư Lạc không giống như những cô nương đoan trang hiền thục nhà khác, kỳ vọng duy nhất của nàng ta đối với vị phu quân tương lai chính là hy vọng hắn có thể tốt như huynh trưởng và tẩu tẩu nhà mình.

Đáng tiếc, kỳ vọng chỉ là kỳ vọng.

Năm đó vừa hết thời gian để tang của phụ thân thì đã định hôn, mẫu thân gắng gượng định hôn cho nàng ta xong rồi lại ngã bệnh, không lâu sau cũng đi, lại thêm ba năm để tang, nếu không phải ngày đó Văn Nhị công tử đến cửa từ hôn, nàng ta cũng đã quên mất hắn trông như thế nào.

Thẩm Tư Lạc phát hiện mình lại đem Bùi Diên Sơ thay vào vai trò phu quân tương lai, sợ tới mức vội vàng đẩy hắn ra, đứng thẳng: "Ta không sao, chỉ là không đứng vững."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 223: Chương 223



Người này là bạn tốt của tứ ca, nàng ta đang nghĩ gì vậy.

"Nếu đau thì đừng cố chịu." Bùi Diên Sơ lo Thẩm Tư Lạc không muốn tỏ ra yếu đuối.

Thẩm Tư Lạc gật đầu qua loa, nắm c.h.ặ.t t.a.y A Quy.

"Nhị cô cô đừng sợ, tứ thúc sẽ không mắng chúng ta đâu, chúng ta chỉ đến bắt thỏ thôi." A Quy tưởng cô cô đang sợ hãi.

Thẩm Tư Lạc xoa đầu hắn, nhìn về phía quan đạo dưới chân núi.

Trình Hựu đã sớm gọi một gia binh xuống cùng khiêng Thẩm Vô Cữu lên.

Thẩm Vô Cữu liếc nhìn toàn bộ mọi người, cau mày: "Công chúa đâu?"

"Tứ thúc, công chúa thẩm thẩm đi bắt thỏ rồi." A Quy chủ động chạy đến.

Thẩm Vô Cữu gỡ bỏ cỏ vụn trên tóc hắn: "Gần trang viên không có thỏ à?"

A Quy chớp mắt: "Thỏ ở đó không nghe lời."

Đúng là lanh lợi hơn nhiều rồi, đi theo công chúa đã học được cách nói dối rồi.

Thẩm Vô Cữu vỗ nhẹ đầu A Quy, để hắn qua chỗ khác chơi.

Hắn nhìn về phía Bùi Diên Sơ, trước đó nghe công chúa nói muốn lên núi bắt thỏ, lại vừa khéo người Việt Quốc hôm nay rời đi, hắn đoán thỏ của công chúa có thể sẽ bắt ở đây, sau đó quả nhiên phát hiện tin tức Bùi Diên Sơ để lại ở đầu bên kia rừng cây ăn quả.

Dù sao cũng không yên tâm, hắn vẫn cho người chuẩn bị xe ngựa đến, khi tiếng nổ vang lên thì hắn đã đến nơi, bảo Trình Hựu dừng lại chỉ nhìn từ xa, thấy người Việt Quốc quả nhiên bị dọa sợ đến mức bỏ chạy tán loạn, trong lòng vô cùng hả hê.

Người Việt Quốc đối với hắn mà nói là mối thù gia tộc sâu hơn mối thù quốc gia.

Cái c.h.ế.t của tổ phụ, mối thù kiếp trước trong mơ nhục mạ nữ quyến Thẩm gia, cũng như vừa biết được cái c.h.ế.t của phụ thân và đại ca, sự mất tích của nhị ca, tam ca bị ám sát... từng chuyện từng chuyện, chỉ chờ vết thương lành là g.i.ế.c trở về.

"Ngươi đoán công chúa vì sao lại đến đây? Công chúa vào núi là định tìm một nơi cất giấu đồ đạc." Bùi Diên Sơ chỉ chỉ ngọn núi phía sau.

Thẩm Vô Cữu lại cảm thấy không hoàn toàn là vì cất giấu đồ đạc, với tính cách của công chúa, có thể cãi đến mức bệ hạ không nói nên lời, những thứ này cho dù mang về bị bệ hạ phát hiện, bệ hạ cũng chưa chắc đã có thể lấy lại chúng từ tay nàng.

Ngược lại, công chúa vẫn luôn kêu gào muốn tìm một nơi xây dựng kho lương của riêng mình, chẳng lẽ đã để mắt đến nơi này?

Hắn lập tức nghĩ đến số lương thực đến giờ vẫn chưa tìm thấy trong Quỷ Sơn, hiện tại Trung Thuận Bá phủ đã sụp đổ, Đại hoàng tử cũng đã trở thành thứ dân, không biết còn có người khác biết đến số lương thực đó hay không.

Với năng lực của công chúa, cũng như những chuyện không thể lường trước xảy ra trên người nàng, hắn cảm thấy khả năng nàng vô tình tìm thấy là rất lớn.

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Quỷ Sơn, sự nguy hiểm của Quỷ Sơn không phải là chuyện bịa đặt, năm đó khi danh hiệu tiểu bá vương của hắn vang dội kinh thành, đại ca đã cảnh cáo hắn không được vào Quỷ Sơn săn bắn, đại ca từng vào đó suýt thì không ra được, công chúa tuy lợi hại nhưng cũng không phải là vô địch.

Hắn nên đến sớm hơn một bước, ai biết được công chúa lại không thể nhàn rỗi dù chỉ một khắc.

"Bẩm chủ tử, tổng cộng đã nổ tung bốn chiếc xe, làm bị thương bốn người, đều là phu xe, bốn con ngựa bị thương, hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 224: Chương 224



Một gia binh đại diện tiến lên bẩm báo.

Thẩm Vô Cữu gật đầu, đang định khen một tiếng làm tốt, đột nhiên, trong rừng núi truyền đến một tiếng thú gầm, sắc mặt mọi người đại biến.

Là hổ!

A Quy sợ hãi nhào đến bên tứ thúc, Thẩm Tư Lạc theo bản năng trốn ra sau Bùi Diên Sơ.

Trần Tử Thiện chỉ có thể trốn ra sau những gia binh của phủ tướng quân.

Sau tiếng gầm đó, trong rừng lại liên tiếp vang lên mấy tiếng kêu gào, tiếng sau thảm thiết hơn tiếng trước, cuối cùng càng ngày càng yếu, bọn họ còn kỳ lạ nghe ra được một chút ấm ức.

Mọi người: ...

Con hổ này không phải bị công chúa đánh phục rồi chứ?

Thẩm Vô Cữu dần thả lỏng trái tim đang thắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hắn cảm thấy công chúa gặp hổ, người nên lo lắng là con hổ mới đúng.

*

Sở Du Ninh cầm đao đi mãi đi mãi, cuối cùng lại đi vào lãnh địa của hổ.

Ánh mắt hung dữ của con hổ khiến nàng trong nháy mắt như trở về thời mạt thế đối mặt với dị thú, không đợi nó xông tới, nàng đã hưng phấn cầm đao xông lên.

Người ẩn núp trong bóng tối: ...

Là bọn họ quá yếu hay là cô nương kia quá mạnh? Gặp hổ không những không trốn, còn cầm đao hăm hở xông lên.

"Mau b.ắ.n tên cứu người." Một người nói.

"Ta thấy không cần đâu." Một người khác vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

Hai người đang rút tên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con hổ đã bị cô nương kia cưỡi lên người, đ.ấ.m đá túi bụi, con hổ mang theo cô nương xoay vòng, đ.â.m vào cây, cố gắng hất người trên lưng xuống, tiếng gầm rung trời khiến tai những người ở gần có chút ù ù.

Sở Du Ninh vừa đánh vừa dùng tinh thần lực áp chế con hổ, giọng nói mềm mại vang lên trong rừng: "Ngươi phục hay không! Phục hay không!"

Con hổ trưởng thành đột nhiên bị đánh liên tiếp, chẳng mấy chốc tiếng gầm yếu đi, mệt mỏi nằm xuống thở hổn hển, còn mang theo chút chán nản.

Con hổ đột nhiên nằm xuống làm cho Sở Du Ninh đang ngồi trên lưng nó cũng suýt ngã.

Nàng ngồi dậy vỗ đầu hổ: "Sớm nghe lời thì tốt rồi, bộ lông đẹp như vậy suýt nữa bị ta nhổ trụi."

Lần này con hổ ngay cả đầu cũng nằm bẹp xuống đất. Hổ trong lòng khổ sở, nhưng hổ không thể nói.

Mấy người trong bóng tối: ...

Đây là dũng sĩ từ đâu chui ra, ngay cả hổ cũng có thể đánh phục!

Sở Du Ninh v**t v* con hổ dưới thân, tốt quá rồi, dị thú thời mạt thế vừa to lớn lại xấu xí, nàng đã sớm muốn thử xem có thể dùng tinh thần lực khống chế một con vật làm thú cưỡi hay không.

Dã thú ở đây không có năng lượng, chỉ có sức mạnh, dùng tinh thần lực rất dễ thuần phục.

Nàng đổi tư thế ngồi sang ngồi nghiêng, ngẩng đầu nhìn về phía mấy cái cây cách đó khoảng mười mét.

Những người trên cây căng thẳng toàn thân: "Sao ta lại cảm thấy hình như nàng ta phát hiện ra chúng ta rồi."

"Chắc là trùng hợp thôi? Nàng ta vừa xuất hiện đã bị con hổ thu hút sự chú ý, giờ vừa đánh xong đã có thể phát hiện ra chúng ta sao?"

"Có lẽ là nàng ta vừa khéo nhìn về phía này. Ngươi nói xem một cô nương yếu đuối như nàng ta vào Quỷ Sơn làm gì chứ?"

Sở Du Ninh thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ con hổ: "Đứng lên, đi qua đó."

Con hổ miễn cưỡng cõng nàng đứng dậy, đi về phía nàng chỉ.

"Nàng ta đến rồi!"

"Phải làm sao đây? Ra tay không?"

"Xem nàng ta định làm gì đã."

Sở Du Ninh cưỡi hổ đến dưới mấy cái cây, dừng lại một chút, để những người trên cây tưởng rằng thật sự bị phát hiện, rồi lại vỗ vỗ con hổ tiếp tục đi về phía trước.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 225: Chương 225



Phía sau cây là một đám cỏ dại và dây leo cao vút, Sở Du Ninh nhảy xuống khỏi lưng hổ, đưa tay hái những chùm nho rừng lẫn trong cỏ và dây leo.

Nho rừng nhỏ hơn nho trồng rất nhiều, một chùm có quả to quả nhỏ, màu sắc có đỏ có xanh cũng có tím.

Sở Du Ninh nếm thử mấy quả, phát hiện quả nào càng tím thì càng ngọt.

Nàng hái một chùm cầm trên tay, quay người, nhìn về phía những người trên cây muốn xuống nhưng lại đang chần chừ.

Nàng ngồi trên lưng con hổ đang nằm, lạnh lùng hỏi: "Trên đó mát mẻ lắm sao?"

Ba người trên cây: ...

Mấy người trao đổi ánh mắt, đành phải nhảy xuống đất.

Ba người đều mặc đồ bó màu đen, ủng cắm d.a.o găm, thắt lưng đeo đao, trông ai cũng cương nghị chính trực.

Họ định lên tiếng, Trình An đã tìm đến, còn đầy đầu mồ hôi.

"Trình An đại nhân!"

Mấy người mừng rỡ.

Trình An thấy mấy người này cũng ngẩn ra, nhưng lại không có thời gian nói chuyện với bọn họ, nhanh chân đi về phía công chúa đang ngồi trên lưng hổ ăn nho.

Trong rừng, ánh nắng xuyên qua từng lớp lá rọi xuống, trên mặt đất nằm một con hổ trưởng thành cực kỳ hung dữ bạo ngược, thế nhưng trên lưng nó lại có một thiếu nữ đang ngồi vắt vẻo ung dung ăn nho rừng.

Vừa khéo hôm nay thiếu nữ mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trên đầu cũng búi hai búi tóc, chỉ dùng dải băng quấn lại cho đẹp, trông giống như tiên nữ đột nhiên giáng xuống khu rừng, ngay cả hổ cũng phải khuất phục nàng.

Vừa mới đến gần, con hổ đã quay đầu lại gầm lên một tiếng với mấy người đó, dọa bọn họ lập tức dừng bước.

"Gầm cái gì, người nhà cả." Sở Du Ninh lại vỗ một cái vào đầu hổ.

Con hổ lại gầm lên một tiếng, ủy khuất nằm xuống.

Trình An và những người khác nhìn mà tim đập thình thịch, chỉ sợ con hổ đột nhiên phản công, tay bọn họ đều đặt trên chuôi đao, chuẩn bị rút đao ra bất cứ lúc nào.

"Công chúa, A Quy và những người khác vẫn còn ở bên ngoài, người muốn tìm gì thì để thuộc hạ sai người đi tìm giúp người." Trình An vội vàng khuyên.

Nghe Trình An gọi công chúa, mấy gia binh vừa nãy từ trên cây xuống đều trợn tròn mắt.

Đây là Du Ninh công chúa sao? Chủ mẫu của phủ tướng quân bọn họ?

Không trách bọn họ không biết, bởi vì bọn họ vẫn luôn ở ngoài làm việc, chưa từng gặp qua công chúa gả vào phủ tướng quân trông như thế nào, cũng không ngờ lại là một người hung dữ như vậy, ngay cả hổ cũng có thể đánh phục.

"Các ngươi quen biết sao?" Sở Du Ninh nhìn qua lại giữa ba người kia và Trình An.

"Tham kiến công chúa!"

Mấy gia binh vội vàng hành lễ, một người trong số đó nói: "Chúng ta là gia binh của phủ tướng quân, phụng mệnh vào núi tìm kiếm đồ vật."

Sở Du Ninh gật đầu: "Là người nhà thì dễ nói, các ngươi muốn tìm gì?"

Trình An tiếp lời: "Thưa công chúa, chủ tử nghi ngờ trên núi này giấu lương thực nên phái bọn họ đi tìm thử."

"Lương thực?!"

Hai mắt Sở Du Ninh lập tức sáng lên: "Thẩm Vô Cữu nói có thì chắc chắn có!"

Nàng vỗ đầu hổ, đứng dậy đi về phía bụi gai có nho.

Trình An tưởng nàng thèm nho, cảnh giác nhìn con hổ nằm im trên đất, bảo người theo dõi, còn hắn chủ động tiến lên giúp nàng hái.

Sở Du Ninh liếc hắn một cái, đột nhiên rút đao c.h.é.m một nhát vào bụi gai rậm rạp.

Trình An thấy công chúa c.h.é.m đứt lớp gai và cỏ dại dày, lộ ra một con đường ẩn bên trong, hắn trợn tròn mắt, tim đập thình thịch.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 226: Chương 226



Đây có vẻ là nơi lúc hồi kinh chủ tử đã dặn dò tìm kiếm.

Ba người được phái đến Quỷ Sơn tìm nơi cất giấu lương thực cũng không dám tin.

Công chúa là vì muốn ăn nho rừng mới phát hiện ra con đường ẩn bên trong, hay là đã sớm phát hiện ra con đường ẩn bên trong nên tiện thể muốn hái nho rừng?

Không cần Sở Du Ninh ra tay nữa, Trình An đã rút đao c.h.é.m mở con đường đó đủ cho một người đi qua.

Đi vào trong, bọn họ phát hiện con đường bị ẩn giấu sau bụi gai và cỏ dại này, hai bên được người ta dùng tre xếp chéo nhau làm mái che, phủ dây leo lên, như vậy là đã tạo thành một con đường ẩn, hơn nữa rõ ràng có người dọn dẹp, dưới đất còn có dấu bánh xe, hẳn là có người vận chuyển đồ vật đi qua đây.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét một lượt, dứt khoát cưỡi hổ đi về phía trước.

Trên đường đi thỉnh thoảng còn xuất hiện một bộ xương, Trình An có thể đoán được tin đồn Quỷ Sơn có ma quỷ là từ đâu mà ra.

Nếu có người vô tình rơi vào con đường bị gai và cỏ dại phủ kín này, chưa kịp phát ra tiếng đã bị người canh giữ ở đây g.i.ế.c chết, vì vậy bên ngoài đồn rằng những người vào Quỷ Sơn sẽ mất tích một cách kỳ lạ, không tìm thấy xác.

Ai mà ngờ được có người lại mở một con đường ở đây, xung quanh lại là lãnh địa của hổ dữ, các loài mãnh thú khác không dám đến gần, bên ngoài lại là gai và cỏ dại mọc um tùm, sẽ không dễ dàng bị người ta phát hiện ra.

Bọn họ đi theo con đường này vào sâu bên trong, có ánh sáng chiếu vào từ khe hở giữa gai và dây leo có thể nhìn rõ đường, chỉ là không lâu sau đã đến cuối đường, điểm đến thực sự là một ngọn núi bị cỏ cây phủ kín.

Trình An dẫn người đi khắp nơi gõ vào vách đá, muốn phá vỡ đám cỏ dại đi ra ngoài xem mình đang ở đâu, phát hiện gai và cỏ dại bên trong cũng phủ rất dày, nhất thời không dọn sạch được đường đi.

Người ta không thể nào tốn nhiều sức lực mở ra một con đường mà cuối cùng lại không có đường ra được.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét một cái, nhảy xuống khỏi lưng hổ, đi qua đi lại ở khu vực rộng một mét này, đột nhiên giơ chân đá vào vách núi.

Trình An chỉ thấy chỗ bị đá kia hơi động đậy, một chân không được thì đá hai chân.

Một tảng đá lớn bị Sở Du Ninh đá đổ vào trong, lộ ra một cái hang đen ngòm, không khí khô ráo từ bên trong ập vào mặt, còn mang theo mùi thóc thoang thoảng.

Trình An và những người khác chấn động, thực sự là nơi này!

Sở Du Ninh không vội vào, sự cẩn thận được bồi dưỡng ở mạt thế khiến nàng dùng tinh thần lực quét vào trong, sau đó mắt nàng mở to, sáng đến kinh người.

Nàng thậm chí không thèm cưỡi hổ nữa, chạy thẳng vào trong đó.

"Công chúa!"

Trình An còn đang làm đuốc sợ hết hồn, vội vàng đuổi theo.

Đây là một ngọn núi nhỏ, không gian bên trong được đào thành một kho lương, bên trong chất đầy những bao lương thực xếp ngay ngắn, nhiệt độ trong hang thích hợp để chứa lương thực, đứng bên trong có thể thấy rất khô ráo.

"Phát tài rồi! Phát tài rồi!"

Sở Du Ninh dang rộng hai tay lao vào đống lương thực, cho dù không khí trong hang không tốt cũng không ảnh hưởng đến việc nàng đắm chìm trong thế giới lương thực.

Trình An đã quen rồi, công chúa nhìn thấy lương thực dường như còn kích động hơn nhìn thấy vàng bạc, cướp bóc nhiều kỳ trân dị bảo giá trị liên thành như vậy cũng không thấy nàng kích động, nhìn thấy lương thực là phấn khích không thôi.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 227: Chương 227



Mấy gia binh mới quen biết Du Ninh công chúa thì khác, bọn họ nhìn đến ngây người. Hóa ra công chúa kim chi ngọc diệp, tôn quý vô song lại là dáng vẻ này sao?

Trình An nhìn đống lương thực sắp chất đầy hang động, trong góc còn có mấy cái rương chất đống, mở ra xem, không ngoài dự đoán là vàng bạc châu báu.

Kẻ giấu lương thực ở đây là muốn tạo phản sao?

Không biết chủ tử làm sao biết được trong Quỷ Sơn có cất giấu lương thực, nếu bị công chúa tìm thấy trước, quân Thẩm gia trong vòng hai năm không cần lo lắng về lương thảo nữa.

"Công chúa, nơi này đã tìm thấy rồi, chúng ta ra ngoài trước đi, đừng để A Quy chờ lâu."

Trình An tiến lên khuyên công chúa đang đắm chìm trong thế giới lương thực không thể tự thoát ra được.

"Đúng! Ra ngoài chuyển đồ vào, sau đó về chuyển hết lương thực trong phủ tướng quân, còn cả lương thực để ở trang viên nữa, sau này đây sẽ là kho lương của ta!" Sở Du Ninh nhìn không gian chứa đồ rộng rãi bên trong, có h*m m**n muốn lấp đầy nó.

Trước đó nàng dùng tinh thần lực quét một lượt đã thấy ngọn núi này không tệ, không ngờ lại có một kho lương sẵn chờ nàng nhặt.

Sở Du Ninh bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, thấy con hổ chui vào bụi cỏ, có lẽ là muốn trốn ra ngoài, nàng điều động tinh thần lực khiến nó đau đớn: "Đến đây."

Con hổ quay lại gầm lên với nàng, dáng vẻ như sắp tấn công, người ngoài nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía, Trình An tiến lên chuẩn bị sẵn sàng liều mạng bất cứ lúc nào.

Sở Du Ninh lại cầm đao bảo nó đến gần.

Con hổ lại gầm lên hai tiếng, cuối cùng đầu óc đau nhói, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới, lại bị Sở Du Ninh đánh cho một trận mới ủy khuất cõng nàng đi ra ngoài.

Lần này, họ cứ đi thẳng về phía trước.

Đường đi vốn được c.h.é.m ra trong đám gai góc và cỏ dại rậm rạp, không bằng phẳng, vốn tưởng đi hết đoạn này là đến được lối ra, nào ngờ phía trước còn tiếp một đường hầm dưới lòng đất, không có ánh nắng chiếu vào, đường hầm tối đen như mực, may mà Trình An và những người khác có mang theo đuốc.

Sở Du Ninh cảm thấy nơi này gần giống đường hầm trong mạt thế, một trong những nơi nguy hiểm nhất của mạt thế chính là đường hầm, nàng theo bản năng căng thẳng thần kinh, tinh thần lực dò đường phía trước.

Dò như vậy, thực sự có phát hiện.

Nàng dừng lại nhắc nhở Trình An và những người phía sau: "Phía trước có người."

Trình An cầm đuốc thở hổn hển, hai chân không thể đuổi kịp con hổ bốn chân. Nghe nói phía trước có người, bọn họ lập tức cảnh giác.

Sở Du Ninh bảo con hổ đi chậm lại, khi sắp đi đến cuối thì phía trước có ánh sáng, nàng dùng tinh thần lực quét phía trước, phát hiện hai bên cửa đường hầm được khoét hẳn vào trong cho người ở.

"Tiếng nổ qua lâu như vậy rồi, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, hẳn là đã đi rồi chứ?"

"Đúng là xui xẻo mới bị sắp xếp đến đây canh núi, người Việt Quốc kia cũng không biết phát điên cái gì, lỡ như bọn họ ném thuốc s.ú.n.g xuống, chúng ta sẽ c.h.ế.t hết."

"Hôm nay vẫn chưa đi tuần tra sao?"

"Nơi quỷ quái này còn ai dám đến, bên kia núi còn có một con hổ, người khác không dám đến gần."

"Đợi mấy ngày nữa đổi ca, lão tử nhất định phải chơi cho thỏa thích, nghe nói Quần Phương Lâu mới đến một nhóm cô nương, người nào người nấy đều non mềm có thể bóp ra nước, đến lúc đó ta sẽ đi hưởng lạc cho thỏa thích."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 228: Chương 228



Mấy đại hán nằm trên mấy tấm chiếu rách mơ tưởng về thế giới bên ngoài, hoàn toàn không biết người thuê bọn chúng đã mất đầu, càng không phát hiện Trình An và những người khác đã tiến đến.

"Đừng nhúc nhích!"

Trong bóng tối, có mấy người xuất hiện rút đao kề vào cổ bọn chúng, có người phản ứng nhanh đá văng đao chạy trốn, vừa chạy ra ngoài đã thấy một con hổ đứng ở cửa hang, sợ đến mức chân mềm nhũn, Trình An phía sau đã đuổi tới, qua mấy chiêu mới khống chế được người đó.

Nhìn thấy những người này, Trình An biết suy đoán trước đó là đúng, dọc đường đi thỉnh thoảng sẽ xuất hiện thêm một bộ xương, đều là do những kẻ này giết.

Rất nhanh, sau khi thẩm vấn, bọn họ biết những kẻ này đều là người được thuê với giá cao để canh núi, thỉnh thoảng còn bắt cóc nữ tử đơn độc đi ngang qua, hưởng lạc xong thì đem bán, đây cũng là lý do tại sao trên Quỷ Sơn luôn có đủ loại truyền thuyết truyền ra. ...

Bên ngoài núi, một nén nhang trôi qua, sau tiếng gầm vừa rồi thì không còn động tĩnh gì nữa, công chúa cũng vẫn chưa ra, lông mày Thẩm Vô Cữu càng nhíu chặt, ngay khi hắn ngồi không yên, muốn bảo người khiêng mình vào núi thì đột nhiên có động tĩnh ở ngọn núi đối diện quan đạo.

Thẩm Vô Cữu bảo người qua xem.

Sở Du Ninh đá tung cánh cửa đá phủ đầy rêu xanh, vạch đám cỏ đi ra, bỗng nhiên đối mặt với mấy gia binh quen thuộc.

"Công, công chúa?"

Mấy gia binh ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía ngọn núi bên kia, lại nhìn công chúa đột nhiên xuất hiện trước mắt, nghi ngờ bản thân cũng trúng tà rồi.

Công chúa đây là biết pháp thuật sao? Tại sao lại vào từ ngọn núi bên kia, ra từ ngọn núi bên này, còn, còn cưỡi hổ.

Thẩm Vô Cữu nghe thấy tiếng gia binh hô "Công chúa", trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, vội bảo người khiêng hắn qua đó.

Đợi mọi người vòng qua một bụi cây rậm rạp, nhìn thấy công chúa cưỡi trên lưng hổ, người nào người nấy đều há hốc mồm.

Bọn họ từng nghĩ công chúa có thể đánh hổ nhưng không nghĩ tới công chúa còn thuần phục được hổ làm tọa kỵ, quá, quá khó tin, giống như đang nằm mơ vậy.

Xin hỏi, còn điều gì công chúa không làm được không?

"Oa! Hổ! Hổ sống!" A Quy kinh ngạc trợn tròn mắt, miệng há to quên cả ngậm lại.

Công chúa thẩm thẩm thế mà ngồi trên lưng hổ, lợi hại quá! Đó thật sự là con hổ ăn thịt người sao?

Thẩm Vô Cữu nhìn thê tử cưỡi trên lưng hổ như cưỡi mèo nhà, rõ ràng là một cô nương nhỏ nhắn, thế nhưng con hổ dưới thân nàng chỉ có đôi mắt là lộ rõ vẻ hung dữ.

Sở Du Ninh thấy Thẩm Vô Cữu cũng ở đó, có cảm giác như trẻ con trốn người lớn làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Nàng đảo mắt, thúc hổ đến trước mặt Thẩm Vô Cữu i, vỗ vỗ đầu hổ: "Thỏ bị nó dọa chạy mất rồi, ta bắt nó về cho ngươi xem."

Mọi người: ...

Không bắt được thỏ nên bắt hổ, ý công chúa là hổ giấy đúng không? Nhưng con trước mắt này là thật mà!

Thẩm Vô Cữu thật sự bị nàng chọc cười, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười nhàn nhạt, trong mắt như có ánh sao rơi xuống.

Thê tử đáng yêu như vậy rất khó nhịn được không cười, chẳng ngờ đến hổ cũng bị nàng đổ lỗi.

Nhìn từ khoảng cách gần, con hổ oai vệ và cao lớn hơn bất kỳ con nào hắn từng thấy, không trách nó có thể cõng được thê tử của hắn.

Hắn thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt hổ vẫn còn sự hung tàn, cũng ngửi thấy trong hơi thở của nó phả ra mùi tanh tưởi, lại thấy sau khi bị thê tử của hắn vỗ đầu, con hổ tức giận nhưng không dám phản kháng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 229: Chương 229



Phụt!

Bùi Diên Sơ không nhịn được bật cười, công chúa còn hứa sẽ bắt thỏ cho Thẩm Vô Cữu xem à?

Thật khó tưởng tượng cảnh Thẩm Vô Cữu ôm thỏ trong lòng, đây chính là người trên chiến trường có thể càn quét ngàn quân.

"Thẩm huynh, ta thấy hổ rất hợp với khí thế đại tướng quân của ngươi, công chúa chắc chắn cũng nghĩ như vậy, đúng không?"

"Tiểu Hoàng Thư nói không sai, hổ oai vệ hơn." Sở Du Ninh nhảy xuống đất, xoa xoa đầu hổ.

"Tiểu Hoàng Thư?" Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Bùi Diên Sơ.

Sắc mặt Bùi Diên Sơ cứng đờ, không cười nổi nữa.

"Phụt!"

Lần này là Trần Tử Thiện cười: "Phò mã, công chúa nói ngài và Bùi Lục quan hệ tốt đến mức có thể cùng nhau thảo luận xuân cung đồ, Tiểu Hoàng Thư chính là chỉ xuân cung đồ."

Sắc mặt Thẩm Vô Cữu trong nháy mắt trở nên đen kịt: "Bùi Lục, ngày nào đó rảnh rỗi đến lấy sách mà ngươi để quên đi."

Bùi Diên Sơ: ...

Cuốn sách đó rõ ràng là hắn tặng cho Thẩm Vô Cữu, Thẩm Vô Cữu vì không muốn công chúa biết nên đổ hết lên đầu hắn, vậy thanh danh của hắn không quan trọng sao?

Bùi Diên Sơ không cần nhìn cũng biết Thẩm Tư Lạc lại nghĩ xấu cho hắn, cảm thấy là hắn làm hư tứ ca của nàng ta.

Kết giao nhầm bạn rồi.

"Thẩm huynh, ngươi cũng thấy gọi như vậy không hay đúng chứ?"

Bùi Diên Sơ nháy mắt với Thẩm Vô Cữu, tỏ vẻ mau khuyên công chúa đổi tên cho ta.

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Công chúa gọi thuận miệng là được, dù sao không nói rõ ra, cũng không có ai biết ý nghĩa là gì."

Bùi Diên Sơ: ...

Được lắm Thẩm Tứ, thật uổng phí tình huynh đệ nhiều năm nay, uổng công ta còn nhớ đến ngươi, tặng cho ngươi bản hiếm.

"Ngươi cũng thấy cái tên này rất đặc sắc, rất dễ nhớ đúng không?"

Sở Du Ninh thấy Thẩm Vô Cữu và nàng quan điểm nhất trí, càng ngày càng hợp nhau, sau này không cần lo cãi nhau nữa rồi.

Thẩm Vô Cữu không chút nguyên tắc gật đầu: "Đây là vinh hạnh của Bùi Lục."

Bùi Diên Sơ: ... Hắn có nên cân nhắc tuyệt giao không nhỉ?

Thẩm Tư Lạc che miệng cười nhẹ, hóa ra tứ ca cũng có thể xấu xa như vậy.

Người lớn đều đang nói đùa, A Quy lại từng chút một lại gần con hổ, muốn sờ nó nhưng không dám, mấy lần đưa tay ra rồi lại rụt về.

Sở Du Ninh thấy vậy dứt khoát bế hắn lên lưng hổ.

A Quy kịp thời che miệng mới không kêu lên, hắn cứng đờ ngồi trên lưng hổ cứ như đang nằm mơ.

Nhìn thấy cảnh này, tim mọi người như bị một bàn tay nắm chặt, chăm chú nhìn con hổ, sợ nó đột nhiên phát tác thú tính.

Hổ dù sao cũng là chúa sơn lâm, chịu để Sở Du Ninh cưỡi là do không có cách phản kháng, nhưng những người khác thì chưa chắc, nó phát ra một tiếng gầm giận dữ, muốn hất đứa trẻ trên lưng xuống.

Sở Du Ninh vỗ nhẹ một cái vào đầu hổ, tinh thần lực siết chặt: "Ngươi đã là một con hổ trưởng thành rồi, phải yêu thương trẻ em."

Đầu hổ đau nhói, tủi thân lắc lắc đầu, dứt khoát nằm xuống đất không dám động đậy lung tung.

"Không đau không đau, ngoan nào, phải nghe lời."

A Quy sợ công chúa thẩm thẩm dùng sức quá mạnh vỗ đau hổ, cuối cùng cũng dám đưa tay nhỏ ra v**t v* lông nó, lần đầu tiên sờ thấy hổ không phản đối, càng thêm to gan, tay nhỏ cũng vuốt càng lúc càng mượt.

Thẩm Vô Cữu thấy hổ thật sự bị công chúa khống chế ngoan ngoãn, lúc này mới chú ý đến những người mà Trình An bắt ra.

Hỏi ra mới biết đây là những kẻ phạm đại tội trong danh sách truy nã của Khánh Quốc, được thuê đến canh giữ đường hầm.
 
Back
Top Bottom