Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 130: Chương 130



"Ừm, vậy ta đi đây." Sở Du Ninh vẫy tay.

Trương ma ma tiến lên khoác cho nàng một chiếc áo choàng, vẻ mặt buồn rầu: "Công chúa, ban đêm gió lớn, cẩn thận bị lạnh."

Hoàng hậu nương nương trước khi c.h.ế.t cũng phải gả công chúa đi chỉ vì không muốn công chúa đến Việt Quốc hòa thân, kết quả tên vương gia Việt Quốc khốn kiếp kia lại vô liêm sỉ đến mức muốn cả công chúa đã xuất giá.

Nếu công chúa lần này vào cung, bệ hạ vì giang sơn mà chọn hy sinh công chúa thì phải làm sao?

Bà ta cũng không hỏi công chúa đi làm gì nữa, dù sao cũng để mặc nàng đi, không trông mong được vào bệ hạ, có lẽ công chúa có thể tự cứu mình.

Sở Du Ninh vốn không muốn khoác, nhưng thấy Trương ma ma mặt buồn rầu, cũng mặc kệ bà ta.

Buộc áo choàng vào, Sở Du Ninh không quen, vung vẩy tay, nói với Lưu Chính: "Lưu công công, ngươi đến cổng cung điện chờ ta trước."

Lưu công công vẫn luôn tưởng rằng hai người đang lưu luyến chia tay: "..."

Vừa rồi ông ta còn cảm thán chỉ mới mấy ngày mà tình cảm của công chúa và phò mã đã tốt đến vậy, không ngờ người phải xa công chúa lại là ông ta?

"Công chúa, người đi đâu? Bệ hạ vẫn đang chờ người trong cung."

Lưu Chính vội vàng hét về phía bóng lưng của nàng.

"Ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút, rất nhanh sẽ đến gặp phụ hoàng."

Lưu Chính:...

Đây là lúc có thể ra ngoài đi dạo sao? Công chúa có thể phân biệt được tình hình cấp bách không?

Thẩm Vô Cữu từng tiễn phụ thân và các huynh xuất chinh, lúc này nhìn bóng lưng Sở Du Ninh, cũng có cảm giác như đang tiễn nàng xuất chinh.

Hắn lắc đầu, không yên tâm để Sở Du Ninh đi một mình, liền bảo Trình An đi theo bảo vệ.

Lưu Chính nhìn Thẩm Vô Cữu: "Phò mã, ngài sẽ không dạy công chúa bỏ trốn chứ?"

Thẩm Vô Cữu sắc mặt trầm xuống: "Công công cẩn thận lời nói, công chúa là công chúa tôn quý của Khánh Quốc, sao có thể bỏ mặc bách tính được."

"Vậy công chúa đi làm gì?"

Thẩm Vô Cữu mặt không đổi sắc: "Công chúa chỉ ra ngoài đi dạo thôi."

Lưu Chính:... Hai người tưởng ông ta dễ lừa lắm sao?

*

Sở Du Ninh đi được nửa đường thì gặp mấy vị phu nhân vội vã chạy tới, nàng vui vẻ chào hỏi: "Đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu, các ngươi tìm Thẩm Vô Cữu à, hắn ở kia kìa. Ta còn việc phải đi trước."

Mấy vị phu nhân nuốt lại lời định nói, không phải nói là có người trong cung đến đón công chúa vào cung sao?

Sao chỉ có công chúa và Trình An? Hơn nữa đầu tóc lại giản dị như vậy, không giống như muốn vào cung.

Họ cũng nghe nói chuyện công chúa ban ngày đánh người Việt Quốc, nhất là A Quy nói công chúa thẩm thẩm một cước đá bay một người, lại một tay một người ném thành đống, đây không phải là đắc tội với người thường, cho nên không khỏi lo lắng bệ hạ lúc này phái người đến đón công chúa là do người Việt Quốc ép buộc.

Mấy vị phu nhân vừa định tiếp tục đi về Minh Huy Viện đã thấy Thẩm Vô Cữu được khiêng đến.

"Đại tẩu, bảo quản gia tập hợp hết gia binh trong phủ lại, trước tiên hãy kiểm tra kỹ càng trong phủ một lượt."

Thẩm Vô Cữu lo lắng ban ngày công chúa đắc tội với người Việt Quốc, không chừng cái bọc thuốc s.ú.n.g đó giấu trong phủ tướng quân.

Mấy vị phu nhân đều biết tình hình nghiêm trọng rồi, không hỏi gì thêm, quay người đi làm.

Khi Lưu Chính đến đã tuyên chỉ dụ của bệ hạ, hạ lệnh cho cấm quân vốn canh giữ bên ngoài Trấn Quốc tướng quân phủ đi canh giữ quốc khố, người Việt Quốc quá kiêu ngạo, có khả năng sẽ cho nổ tung quốc khố.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 131: Chương 131



Sở Du Ninh lần đầu cưỡi ngựa, trực tiếp dùng tinh thần lực khống chế, vừa kéo dây cương, con ngựa đã ngoan ngoãn nghe lời chạy về phía trước.

Trình An vốn còn lo công chúa không biết cưỡi ngựa, dù sao chủ tử cũng đã bảo hắn điều tra về cuộc đời của công chúa, thế nhưng cũng không nghe nói công chúa giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, kết quả là công chúa cưỡi ngựa phi đi mất, khiến hắn đuổi theo cũng không kịp.

Chợ đêm kinh thành đang lên đèn, ánh nến lung linh lay động, tô điểm cho màn đêm màu sắc lãng mạn mơ hồ.

Đèn đuốc sáng trưng, ban đêm người đi trên phố phần lớn là đi dạo chơi, trong trà lâu tiếng hát tuồng vang lên, trên sông là thuyền hoa rực rỡ đèn đuốc trôi lững lờ, một khúc tỳ bà không biết đã câu mất bao nhiêu trái tim, biết bao công tử nhà giàu đang chìm đắm trong đó.

Tuy nhiên, chuyện trong cung vừa xảy ra, một số lượng lớn cấm quân đã phân bố ở khắp các phố, tuyên bố giới nghiêm sớm, giải tán người đi lại trên đường.

Những người có thể định cư ở kinh thành cũng không phải kẻ ngốc, nhìn tình hình này thì biết có chuyện lớn sắp xảy ra, từng người về nhà đóng chặt cửa sổ.

Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Sở Du Ninh cưỡi ngựa phi nước đại trên đường phố lớn nhỏ ở kinh thành.

Sau khi giới nghiêm sớm, toàn bộ kinh thành trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng bước chân chỉnh tề của cấm quân, cùng với tiếng ma sát giữa áo giáp khi chạy, nghe mà lòng người như đánh trống. ...

Còn ở Trần gia lúc này, Trần Tử Thiện đang bị ấn vào ghế đánh đòn.

"Đồ bất hiếu! Sớm biết ngươi sẽ gây họa, năm đó không nên để ngươi ra đời!"

Hôm nay mở tiệc tiếp đón người Việt Quốc, quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể tham gia, Trần lão gia nghe nói đứa con bất hiếu này vừa từ lầu xanh ra đã dám mua nữ nhân của người Việt Quốc, tiếp đó lại nghe nói đứa con bất hiếu này cùng Du Ninh công chúa làm loạn Hộ bộ, tức giận đến mức hận không thể đánh c.h.ế.t hắn.

Cũng chính vì vậy, ông ta mới không dám đến dự tiệc trong cung, chỉ sợ người Việt Quốc nhắc đến chuyện này ở đại diện, đến lúc đó sẽ bị bệ hạ giáng tội ngay tại điện.

Trần Tử Thiện kêu thảm thiết: "Mẹ ta cũng hối hận vì năm đó đã gả cho ông, sinh ra đứa con bất hiếu này. Một kẻ sủng thiếp diệt thê không xứng để mẹ ta sinh con cho hắn."

"Còn cãi cứng, xem ta không đánh c.h.ế.t ngươi!"

"Đánh đi! Cứ đánh c.h.ế.t ta, đỡ phải đến lúc nóng giận, ta cho cả thiên hạ biết ông đã bỏ thê tử cưới người khác, vì vinh hoa phú quý mà ép thê tử làm thiếp!" Trần Tử Thiện ngẩng cao cổ.

"Ngươi! Tốt lắm! Rất tốt! Xem hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi!" Trần lão gia lại vung roi.

"Lão gia bớt giận."

Trần phu nhân thấy đánh gần xong mới tiến lên ngăn Trần lão gia lại: "Tử Thiện càng ngày càng quá đáng rồi, hôm nay suýt chút nữa đã gây ra họa diệt tộc cho Trần gia, theo ta thấy, vẫn nên để hắn về quê cũ lánh nạn, cũng là để dưỡng tính tình."

Trần Tử Thiện vừa nghe đã biết ả đàn bà độc ác này đang tính toán gì, hắn cười lạnh: "Muốn ta về quê cũ cũng được, để Trần Tử Mộ đi cùng, hắn lớn từng này rồi còn chưa gặp gia gia nãi nãi đúng không? Nên về tế bái, kẻo gia gia nãi nãi xuất hiện trong mơ hắn hắn cũng không nhận ra."

"Tử Mộ định sang năm lại ứng thí, đang là lúc quan trọng, đợi Tử Mộ thi đỗ tiến sĩ rồi về vinh quy bái tổ, chắc hẳn hai cụ đến lúc đó sẽ vui hơn."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 132: Chương 132



Trần Tử Thiện là kẻ vô lại, hắn chống nạnh đứng dậy, nhăn nhó: "Ta cũng đang cố gắng để gia gia nãi nãi bế chắt đây, không có chắt ta sợ về quê gia gia nãi nãi sẽ buồn đến mức ở suối vàng cũng không yên lòng."

Trần phu nhân giật giật khóe miệng: "Thân thể của ngươi đại phu cũng đã xem rồi, không dễ khiến nữ tử thụ thai, có lẽ về quê cũ có thể dưỡng cho tốt."

Trần Tử Thiện không đau không ngứa: "Ta lại thấy ở quê cũ bị tổn hại thân thể, cha ruột bỏ vợ bỏ con ở kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, cưới vợ đẹp thiếp xinh, để thê tử cùng con cái ăn cám nuốt rau ở quê nhà, không phải là tổn hại lớn sao? Ta đã tính rồi, đời này nếu không sinh được con thì sẽ xin con nuôi của Trần Tử Mộ, ai bảo hắn là huynh đệ của ta chứ?"

Trần phu nhân lập tức không vui, muốn xin con nuôi của nhi tử bà ta, cả đời này đừng hòng!

Thấy bộ dạng heo c.h.ế.t không sợ nước sôi của hắn, Trần lão gia đang định mắng tiếp thì quản gia vội vã chạy vào.

"Lão gia không xong rồi! Trong cung xảy ra chuyện rồi!"

Trần lão gia vừa nghe trong cung xảy ra chuyện, ý nghĩ đầu tiên là may mắn vì mình không đi dự tiệc, nhưng khi nghe quản gia nói chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt ông ta đại biến.

Không biết người Việt Quốc đặt thuốc s.ú.n.g ở đâu, ông ta nghĩ đến chuyện ban ngày Trần Tử Thiện đắc tội với người Việt Quốc, sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Lỡ như người Việt Quốc đó ghi thù đặt thuốc s.ú.n.g ở Trần phủ thì sao?

"Tập hợp tất cả mọi người trong phủ lại cho ta, lục soát kỹ càng Trần phủ từ trong ra ngoài!"

Trần lão gia nói xong, trừng mắt nhìn Trần Tử Thiện: "Ta mặc kệ hôm nay có tìm ra thuốc s.ú.n.g hay không, sau khi lục soát xong ngươi cút về quê cũ cho ta, dù ngươi không muốn, ta cũng trói ngươi lại bắt người đưa về."

Trần phu nhân vui thầm, nhưng biết đây không phải lúc vui mừng, cũng vội vàng về dặn dò người lục soát viện tử.

Người cũng bị phạt còn có Bùi Diên Sơ, khi biết tin, hắn đã bị đánh mấy roi đang nằm trên giường dưỡng thương.

Trung Thuận Bá còn tuyệt hơn, trực tiếp cho người về thông báo di tản cả nhà, tam phòng lại bị quên sạch, mọi người đều cho rằng tai họa này là do tam phòng gây ra, ai nấy đều ngầm hiểu không thông báo cho tam phòng.

Bùi Diên Sơ biết chuyện thì cười khẩy: "Phụ thân, lần này ngài nên hết hy vọng rồi chứ?"

"Nếu không phải vì ngươi... Thôi!"

Bùi tam gia đi ra ngoài ôm đầu ngồi xổm ở hành lang.

Có lúc Bùi Diên Sơ thật sự coi thường người cha này, phụ thân là con vợ lẽ, lại còn là con vợ lẽ chủ động trèo lên giường, sau khi sinh con thì bị đánh chết, phụ thân từ nhỏ đã bị hắt hủi, dưỡng thành tính cách nhu nhược, văn không thành võ không tựu, nếu không phải năm đó hoàng hậu từng nhắc đến ông ta một câu, e rằng cả nhà sẽ không nhớ đến chuyện lo liệu hôn sự cho ông ta.

Sau đó hắn mới hiểu ra, trẻ con biết khóc sẽ được ăn kẹo, lúc tổ phụ còn sống hắn thường xuyên thể hiện trước mặt tổ phụ, bị nói là công tử bột thì sao chứ, ít nhất cũng có người nhớ đến hắn, dù sao tam phòng của họ cũng bị đè chết.

Sau đó may mắn quen biết Thẩm Vô Cữu, hắn mới coi như theo Thẩm Vô Cữu nổi danh kinh thành.

Lúc đó Trấn Quốc tướng quân phủ vẫn chưa xảy ra chuyện, Bùi gia vẫn là phủ quốc công, đương nhiên sẽ không phản đối hắn kết giao với đích tử út của phủ tướng quân.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 133: Chương 133



Giờ đây Trung Thuận Bá phủ vì Thẩm Vô Cữu mà bị giáng chức, biểu ca đầu óc để trên nóc nhà của hắn ăn không được lại còn mất cả chì lẫn chài, tự sát vì sợ tội, hai nhà đã coi như là thù chết, không muốn để hắn qua lại với Thẩm Vô Cữu nữa.

Hắn lại không phải con rối trong tay họ, bằng gì nghe lời họ, nếu hoàn toàn nghe lời cũng không biết c.h.ế.t lúc nào.

"Sơ Nhi, con xem chúng ta có nên ra ngoài trốn một thời gian không?" Bùi tam thái thái do dự hỏi.

"Không cần, Trung Thuận Bá phủ chưa có bản lĩnh lớn đến mức có thể uy h.i.ế.p được bệ hạ."

Hắn tuy có đấu giá mua nữ nhân Việt Quốc với Trần Tử Thiện, nhưng Trung Thuận Bá phủ còn chưa đủ tư cách để người Việt Quốc coi trọng, nếu bệ hạ biết nơi bị đặt thuốc s.ú.n.g là Trung Thuận Bá phủ, e rằng chỉ lạnh lùng đứng nhìn, từ khi Trung Thuận Bá phủ ngấm ngầm ủng hộ Chiêu quý phi, quan hệ giữa Trung Thuận Bá phủ và hoàng hậu đã xa cách từ lâu, chỉ còn treo danh là nhà ngoại của hoàng hậu mà thôi.

Bùi Diên Sơ nghĩ đến hoàng hậu là người duy nhất năm đó còn nhớ đến phụ thân hắn, rồi lại nghĩ đến Du Ninh công chúa, đối với việc hôm nay bị gọi đi chuyển lương thì không còn oán trách gì nữa.

Trước kia hắn nghe nói Du Ninh công chúa bị nhà ngoại lừa gạt, chỉ thấy nàng ngốc, giờ xem ra không phải ngốc, mà là liều.

Nhưng hắn khá thích sự liều lĩnh này, chỉ không biết đến bao giờ nàng sẽ liều đến Trung Thuận Bá phủ, đột nhiên rất mong chờ.

*

Sở Du Ninh bị cho là vừa ngu vừa liều đang phi ngựa chạy, vừa chạy vừa trải tinh thần lực ra, nơi nào đi qua trong phạm vi trăm mét đều hiện ra trong đầu.

"Hí!"

Chạy được nửa thành, nàng đột nhiên kéo ngựa lại, ngựa chạy quá nhanh bị kéo lại đột ngột, cả con ngựa dựng đứng lên hí lên một tiếng chói tai.

Trình An đuổi theo thấy công chúa suýt bị ngựa hất xuống, sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập.

"Ngoan."

Sở Du Ninh vỗ nhẹ lên đầu ngựa, con ngựa lập tức hạ thấp người xuống, hí hí, có vẻ còn khá ấm ức.

Trình An:...

Có vẻ như chuyện gì xảy ra trên người công chúa cũng không có gì lạ.

Hắn thúc ngựa lên phía trước, hạ giọng hỏi: "Công chúa có phát hiện gì không?"

Sở Du Ninh nhìn về phía tòa nhà lớn phía trước, gật đầu: "Trong ngõ đó có một người ôm một vò rượu say khướt, đó không phải rượu, hẳn là thuốc s.ú.n.g các ngươi nói, bên trong còn có rất nhiều mảnh sắt."

Thật độc ác, một khi nổ tung, không chỉ vò rượu phát nổ mà những mảnh sắt bên trong cũng bị nổ tung ra, đạt được hiệu quả gây thương tích gấp ba.

"Không ngờ lại chọn khu dân cư, đây là muốn châm ngòi lửa phẫn nộ của bá tánh mà!" Trình An lập tức hiểu rõ dụng ý hiểm độc của đám Việt quốc.

Sở Du Ninh lấy tinh thần lực cắt đứt dây cháy của khối thuốc súng, căn dặn Trình An mai phục trước, không vội bắt người ngay, so với việc bắt ngay lập tức, nàng thích thấy bọn chúng phụng mệnh châm lửa nhưng lại không châm được hơn.

Câu đó nói thế nào nhỉ? Đánh rắn động cỏ.

Làm xong chuyện này, nàng lại thúc ngựa chạy hết nửa thành còn lại, cuối cùng cũng phát hiện ra một người mặc đồ đen trên mái nhà.

Nhìn thấy người toàn thân đen từ trên xuống dưới, hoàn toàn hòa nhập vào màn đêm, Sở Du Ninh đột nhiên nhận ra lần trước nàng mặc đồ trắng chạy đến Đông Khóa Viện xem kiếm đã không tôn trọng thân phận người đi đêm như thế nào.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 134: Chương 134



Đây mới là một người đi đêm đủ tiêu chuẩn, nếu không phải nàng có tinh thần lực thì thật sự rất khó phát hiện ra.

Sở Du Ninh nhìn thấy công cụ gây án của hắn, có cung tên, có túi thuốc súng, người đó nhìn chằm chằm vào hướng... Ồ! Không phải là kho lương Hộ bộ mà nàng đã đến vào ban ngày sao?

Hóa ra là muốn đốt kho lương, chuyện này càng không thể chịu đựng được, đối với người mạt thế, lương thực chính là mạng sống!

Sở Du Ninh trực tiếp cắt dây cháy của túi thuốc s.ú.n.g đó, lại ám thị tinh thần người đó, bảo hắn tự nhảy xuống, việc bắt hắn càng không cần nàng ra tay cũng sẽ kinh động đến người canh giữ kho lương Hộ bộ, nhìn bộ đồ đen đó là biết không phải người tốt.

Sở Du Ninh trực tiếp thúc ngựa đến hoàng cung để gặp Lưu Chính, có tinh thần lực, nàng không cần chạy khắp nơi, trước sau chỉ mất chưa đến hai khắc.

Đến cửa cung, Sở Du Ninh thấy Thẩm Vô Cữu cũng ở đó, khác là Thẩm Vô Cữu đã đổi sang kiệu mềm có thể nằm, ngoài hắn ra còn có Trương ma ma.

Lưu công công ngóng trái ngóng phải, cuối cùng cũng đợi được Sở Du Ninh, thở phào nhẹ nhõm, thấy nàng thúc ngựa phi đến, không khỏi nghi hoặc, công chúa từ khi nào biết cưỡi ngựa?

"Không phải bảo ngươi nghỉ ngơi sao?" Sở Du Ninh xuống ngựa đi về phía Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu giúp nàng đè lại mái tóc bị gió thổi rối tung: "Công chúa là thê tử của ta, có người nhòm ngó thê tử của mình, nếu không ra mặt sẽ bị coi là ta sợ Việt Quốc, mặc nhiên dâng thê tử của mình cho người khác."

Làm sao có thể không đến, để hắn ở lại phủ sốt ruột, hắn không làm được.

Dù thế nào, hắn cũng phải ra mặt cho mọi người biết thái độ của mình, nếu không thật sự tưởng hắn mặc cho người ta xử trí.

Được rồi, lại là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân.

"Được rồi, dù sao ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Sở Du Ninh cũng không phản đối, nàng lại nhìn Trương ma ma: "Sao ngươi cũng đến đây?"

"Công chúa không mang theo một cung nữ nào, nô tì chỉ có thể đích thân đến."

Bà ta lo công chúa làm ra chuyện gì quá mức khiến người khác nghi ngờ, có bà ta là ma ma bên cạnh hoàng hậu làm chứng, sẽ không còn ai nghi ngờ công chúa đã đổi người.

Trương ma ma lại kéo Sở Du Ninh lên xe ngựa chải lại tóc cho nàng, sau đó mới để nàng vào cung. ...

Trong Di Hòa Điện, tiếng đàn tiếng hát vang lên rộn ràng.

Người Việt Quốc ngồi ở hàng đầu, mỹ nhân trong lòng, tay chân s* s**ng, quốc yến tử tế lại biến thành chốn ăn nhậu lầu xanh, khiến người ta tức giận mà không dám nói.

"Bệ hạ, bản vương không có kiên nhẫn lắm đâu, Du Ninh công chúa còn không đến, bản vương phải tìm chỗ trút giận rồi."

Dự Vương nói xong còn ợ một cái.

Cảnh Huy Đế ngồi trên ngai vàng, lại bảo cung nhân rót cho mình một chén rượu, xem ra cũng không uống ít hơn người Việt Quốc.

Người Việt Quốc mỗi lần đến Khánh Quốc đều coi như vườn sau nhà mình, còn là loại chủ nhân, vì không muốn diệt vong, Cảnh Huy Đế còn phải cười tươi rói, chỉ cảm thấy không có hoàng đế nào tủi nhục hơn ông ta.

Lần này càng quá đáng hơn, Dự Vương Việt Quốc vừa mở miệng đã muốn Du Ninh, vốn tưởng rằng gả người đi thì sẽ an toàn, nào ngờ vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của người Việt Quốc.

Ông ta nghĩ, chắc chắn là chuyện Du Ninh ném người trên phố khiến Dự Vương tức giận nên mới nghĩ ra cách sỉ nhục người ta như vậy.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 135: Chương 135



Biết sớm thì... Biết sớm thì thế nào, ông ta còn có thể trói Du Ninh lại không cho nàng chạy ra ngoài gây chuyện sao?

"Dự Vương, Du Ninh đã gả cho trung thần lương tướng Thẩm tướng quân của nước ta, thực sự không phải là người hòa thân, ngươi còn chưa gặp Tứ công chúa của trẫm đúng chứ? Trẫm gọi Tứ công chúa qua đây cho ngươi xem."

Cảnh Huy Đế chỉ có thể cố gắng trì hoãn.

Lời này ông ta cũng đã nói khi Dự Vương mở lời đòi Sở Du Ninh, bây giờ chỉ là lặp lại.

Nếu như theo ý muốn của bọn họ để Du Ninh cải giá đi Việt Quốc, còn không bằng trực tiếp diệt vong, làm hoàng đế như vậy thật sự chẳng có ý nghĩa gì.

"Thì đã sao? Bản vương nghe nói Thẩm Vô Cữu bị thương nặng, sau này không thể ra chiến trường nữa, cũng không làm gì được nữ nhân, ha ha... Ta nghĩ công chúa vừa mới gả qua đó chắc vẫn còn trong trắng."

Dự Vương Việt Quốc cười không kiêng nể gì.

Sắc mặt Cảnh Huy Đế còn khó coi hơn cả lúc nghe nói muốn Sở Du Ninh đi hòa thân.

"Ngươi quá càn rỡ! Đích công chúa của nước ta há có thể để ngươi trêu chọc!"

Có thần tử nghe không nổi nữa, không nhịn được lên tiếng.

Dự Vương cười khẩy: "Công chúa Khánh Quốc đều do vương hầu Việt Quốc chúng ta lựa chọn, các ngươi gả đích công chúa đi trước, Việt Quốc chúng ta không truy cứu đã là rộng lượng lắm rồi. Chỉ là để Du Ninh công chúa tái giá thôi mà, dù sao bản vương cũng không phải lần đầu tiên nạp thê tử, bản vương không hề để ý."

"Nghe nói hoàng hậu và quý phi của bệ hạ cũng là biểu tỷ muội, bản vương vừa hay cũng muốn giống như bệ hạ, thử cảm giác cưới một đôi chị em ruột làm vợ xem sao?"

Cảnh Huy Đế nghe hắn nhắc đến Đại công chúa đã khuất, sắc mặt lập tức sa sầm xuống, chén rượu trong tay bị ông ta bóp méo.

"Dự Vương, trẫm thấy ngươi say rồi, quên mất mình đang ở đâu."

Dự Vương ngạo mạn ngẩng đầu nhìn thẳng vào hoàng đế: "Thế nào? Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn sàng khai chiến với Việt Quốc chúng ta rồi sao?"

Máu nóng vừa dâng lên của Cảnh Huy Đế lập tức bị dội một gáo nước lạnh.

Việt Quốc chế tạo ra thuốc s.ú.n.g rồi lấy Khánh Quốc ra làm bia đỡ đạn, trận chiến đó mãi mãi là nỗi đau trong lòng người Khánh Quốc.

Đó là trận chiến thảm khốc nhất kể từ khi Khánh Quốc kiến triều, pháo hoả liên miên, đối phương dùng máy b.ắ.n đá, nhưng thứ b.ắ.n tới không phải đá mà là vũ khí phát nổ người ta thương vong.

Còn lấy thuốc s.ú.n.g b.ắ.n lương thảo của Khánh Quốc, cho đầy mảnh sắt có gai nhọn vào từng thùng thuốc súng, ngăn cản kỵ binh Khánh Quốc, vũ khí hai bên chênh lệch quá lớn, Khánh Quốc hoàn toàn là bên bị đánh.

Trận chiến đó, người được cử đi là Trấn Quốc tướng quân đời trước, ông ta cũng không kém cạnh cha mình, nhưng dù có liều c.h.ế.t chống cự cũng không thể chống được bao lâu, cuối cùng đành ngậm ngùi chiến tử trong biển lửa.

Hai mươi vạn đại quân, chỉ trong một canh giờ toàn quân bị diệt, cảnh tượng sau chiến tranh vô cùng bi tráng, đến mức khiến người ta nhìn thấy cả đời không muốn nhìn lại lần thứ hai.

Năm đó Cảnh Huy Đế còn chưa ra đời, tại sao lại biết được?

Đó là vì bức tranh miêu tả chiến trường sau chiến tranh được treo trong ngự thư phòng, không biết là để cảnh cáo mỗi đời hoàng đế phải nhẫn nhịn, không được để chuyện cũ tái diễn, hay là để mỗi đời hoàng đế đều ghi nhớ nỗi nhục đó, phấn đấu truy kích.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 136: Chương 136



Lúc này, hoàng đế Khánh Quốc im lặng, các thần tử cũng im lặng.

Những năm gần đây, Khánh Quốc nhẫn nhục chịu đựng, năm nào cũng tiến cống, chẳng phải là vì sợ Việt Quốc tấn công bằng thuốc s.ú.n.g sao? Không ai muốn đối mặt với loại vũ khí hủy diệt đó.

Ngay khi bầu không khí trong điện trở nên cực đoan, vẻ mặt của người Việt Quốc càng lúc càng đắc ý, bên ngoài điện vang lên tiếng truyền sắc nhọn của thái giám.

"Du Ninh công chúa đến!"

Cảnh Huy Đế vừa mong Sở Du Ninh xuất hiện, vừa không muốn nàng xuất hiện, trong lòng vô cùng lo lắng.

Đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Vô Cữu cùng vào với Sở Du Ninh, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Thẩm Vô Cữu đến đây làm gì?

Không phải để hắn đến doanh trại phía tây kinh thành điều binh sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Hơn nữa, vết thương của hắn nặng đến mức ngồi cũng không ngồi thẳng được?

Sở Du Ninh giấu hai tay ra sau lưng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tự cho là rất có khí thế bước vào điện, bước chân dưới váy dài mạnh mẽ như gió, trâm cài tóc bằng vàng trên đầu theo động tác của nàng mà đung đưa mạnh, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng va chạm nhỏ.

Nhân vật quan trọng mà mọi người vẫn chờ đợi đã đến, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Sở Du Ninh, việc Khánh Quốc và Việt Quốc có khai chiến hay không đều phụ thuộc vào nàng, chỉ là, bước chân của công chúa có phải là hơi quá lớn rồi không?

Gót sen nhẹ nhàng đâu? Bước còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân là thế nào?

Sở Du Ninh liếc nhìn toàn bộ người trong đại điện, chỉ cần nhìn vị trí và vẻ mặt của người Việt Quốc là biết bọn họ còn giống chủ nhân hơn cả chủ nhân.

Nàng thu hồi ánh mắt, tùy tiện chắp tay hành lễ: "Phụ hoàng, người tìm ta?"

Cảnh Huy Đế nhíu mày: "Ngươi học cái kiểu hành lễ không ra gì này ở đâu?"

"Ta thấy rất tốt mà." Sở Du Ninh gật đầu.

Là người được hành lễ, ông ta thấy không tốt.

Cảnh Huy Đế cũng lười quản, không vui nhìn về phía Thẩm Vô Cữu đang được khiêng vào: "Thẩm tướng quân bị thương, không ở nhà dưỡng thương cho khỏe, chạy đến đây làm gì?"

Chẳng lẽ muốn công chúa trực tiếp thủ tiết để thành toàn Việt Quốc sao!

"Thưa bệ hạ, nghe nói có người nhòm ngó thê tử của thần, cho dù thần chỉ còn một hơi thở cũng phải đến."

Thẩm Vô Cữu nửa nằm trên ghế mềm, trông giống như bị thương nặng đến mức không thể cử động.

"Ha ha! Ngươi chính là ngọc diện tướng quân Thẩm Vô Cữu trấn thủ ải Nhạn Hồi chưa từng bại trận sao? Đáng tiếc là bây giờ ngươi ngay cả đứng lên cũng không làm được, công chúa cũng chưa từng đụng vào chứ? Vừa hay bản vương giúp ngươi hưởng thụ."

Dự Vương cười lớn ngạo mạn.

"Ồ! Ngươi còn đứng được, đáng tiếc là không đứng được bao lâu, không có bản lĩnh thì đừng học người khác ngự nữ vô số."

Sở Du Ninh nói xong còn búng móng tay, chỉ số nhục mạ không thể nói là không mạnh.

Cảnh Huy Đế:...

Những ngày sau khi khuê nữ của ông ta xuất giá đã xảy ra chuyện gì? Cái gì cũng có thể nói ra, chẳng lẽ là do tên Thẩm Vô Cữu này dạy hư sao?

Các thần tử:!!

Đây là lời nói gì vậy?"Đứng" của Du Ninh công chúa và "Đứng" mà bọn họ hiểu có phải là cùng một ý không?

Tuy nhiên, nam nhân nào cũng có thể nghe ra ý trong lời nói này, huống chi còn có động tác, Dự Vương tức đến nỗi mặt mày méo mó.

Chưa kịp để hắn mở miệng lần nữa, chỉ thấy một bóng vàng lao thẳng về phía hắn, sượt qua mặt hắn, đ.â.m vào cây cột rồng vàng phía sau.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 137: Chương 137



Hóa ra là Thẩm Vô Cữu rút trâm cài tóc của Sở Du Ninh ra làm ám khí.

Dự Vương vừa rồi còn chửi bới tục tĩu giờ đã mềm nhũn ngã xuống đất, suýt nữa thì tè ra quần.

"Bản tướng quân cho dù không đứng lên được cũng vẫn có thể lấy mạng ngươi." Thẩm Vô Cữu giọng lạnh lùng.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đợi đến khi mọi người phản ứng lại, người Khánh Quốc trong lòng hả hê. Dù thế nào thì cũng đã trút được cơn tức.

Ngay cả Trung Thuận Bá dù hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Vô Cữu cũng sẽ không nhân cơ hội này giẫm đạp người khác.

Mặc dù không biết bệ hạ gọi Du Ninh công chúa đến có phải là có ý thỏa hiệp hay không, nhưng ông ta phân biệt được tình hình, chuyện này có thể cười nhạo sau, không cần phải tranh cãi ở đây.

Nếu Khánh Quốc không còn, ông ta sẽ không có cơ hội ngồi trong điện này, vì vậy muốn giữ được vinh hoa phú quý, trước tiên Khánh Quốc phải còn.

Sở Du Ninh thấy Thẩm Vô Cữu rất ngầu, nàng rút trâm cài tóc ở bên còn lại đưa cho hắn: "Còn muốn không? Ta còn đây."

Thẩm Vô Cữu lập tức dịu giọng: "Ngày khác sẽ b.ắ.n cung cho công chúa xem."

"Được, chuyên tìm những kẻ muốn c.h.ế.t làm bia đỡ tên."

Sở Du Ninh tùy tiện cắm trâm cài tóc trở lại đầu, nhìn người Việt Quốc với ánh mắt rất muốn thử.

Dự Vương nghe thấy lời này lại tức đến nỗi một ngụm m.á.u già nghẹn ở trong lòng, sau khi được người ta đỡ dậy, sờ thấy mặt mình còn bị chảy máu, vừa kinh vừa giận, nhìn Thẩm Vô Cữu với ánh mắt vô cùng thâm độc.

"Ngươi muốn chết!"

Thẩm Vô Cữu sắc mặt nghiêm nghị: "Người muốn c.h.ế.t là Dự Vương mới đúng, muốn Du Ninh công chúa đi hòa thân là không thể nào! Dù sao cũng phải khai chiến, chắc Dự Vương c.h.ế.t ở Khánh Quốc, Việt Quốc bên kia cũng không có thời gian quản."

"Ngươi dám uy h.i.ế.p bản vương sao?"

Dự Vương đẩy người đỡ mình ra, nhìn Cảnh Huy Đế: "Xem ra ngươi làm bệ hạ cũng không ra gì, thần tử có thể ngang nhiên làm chủ trước mặt ngươi."

Nhìn xem, ngay cả cách xưng hô cũng bỏ luôn rồi.

Cảnh Huy Đế chỉ thấy hành động vừa rồi của Thẩm Vô Cữu rất sảng khoái.

Cảnh Huy Đế thì thầm với Lưu Chính xong, biết Thẩm Vô Cữu đã cho người cầm hổ phù đi điều binh, giờ Thẩm Vô Cữu nói như vậy, chẳng phải là giống với ý ông ta lúc đưa hổ phù sao?

Thôi! Xem ra thật sự chỉ còn cách khai chiến.

Ngày này cuối cùng cũng đến.

Xé rách mặt với Việt Quốc cũng đành, còn phải đối mặt với việc một nơi nào đó trong kinh thành bị nổ, thật là thiệt thòi.

Cảnh Huy Đế ngồi thẳng người, cuối cùng cũng lấy lại được sự cứng rắn của một vị đế vương: "Thẩm tướng quân nói không sai, công chúa đã xuất giá thì không thể đến Việt Quốc hòa thân, Dự Vương không bằng chọn công chúa khác đi."

Dự Vương không ngờ Cảnh Huy Đế lại cứng rắn như vậy, cười nhạo: "Xem ra bệ hạ muốn lĩnh giáo vũ khí của Việt Quốc rồi."

Nói xong, hắn nhìn Sở Du Ninh, cười không có ý tốt: "Không biết Du Ninh công chúa sẽ chọn như thế nào?"

"Ta cược vũ khí của ngươi không nổ được, thua thì ta theo ngươi đến Việt Quốc."

Sở Du Ninh nói xong cảm thấy ánh mắt Thẩm Vô Cữu rất mãnh liệt, nhìn lại, hình như có chút không vui?

Là đội trưởng, nàng vẫn rất quan tâm đến cảm xúc của đồng đội, vội vàng bổ sung: "Đưa cả phò mã đi cùng, nếu các tẩu tử trong phủ tướng quân cũng muốn đi thì đều đưa đi."

Thẩm Vô Cữu cười, biết công chúa không thể khuất phục, nhưng hắn vẫn không thích nàng dễ dàng lấy bản thân ra đánh cược.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 138: Chương 138



Dự Vương: "..."

Thần tử Khánh Quốc vốn còn tưởng Du Ninh công chúa hiểu đại thể, muốn hy sinh mình để đổi lấy hòa bình cho Khánh Quốc mới nói như vậy, dù sao nếu thuốc s.ú.n.g đó không nổ được, Dự Vương có thể ngang ngược như vậy sao?

Ai ngờ bọn họ còn chưa kịp cảm động thì lại bị những lời sau của nàng làm cho vô cùng khó hiểu.

Chẳng lẽ Du Ninh công chúa nói theo Dự Vương đến Việt Quốc là để đi chơi? Còn là cả nhà cùng đi?

Ngay cả Cảnh Huy Đế cũng thấy khuê nữ đột nhiên hiểu chuyện, muốn hy sinh cái tôi để hoàn thành cái ta, kết quả... ông ta nghe thấy gì? Muốn đến Việt Quốc, còn là mang theo cả phủ tướng quân!

Mới gả đi mấy ngày mà đã nhớ nhung người trong phủ tướng quân rồi, không thấy nàng nhớ đến phụ hoàng này.

Cảnh Huy Đế trong lòng chua xót, gả nữ nhi quả nhiên không dễ chịu.

Dự Vương chỉ thấy mình bị đùa giỡn, liên tục nói mấy tiếng "Được", ra khỏi điện hét lớn một tiếng "Thả!", không lâu sau mọi người thấy trên không trung ngoài điện vang lên tiếng pháo hiệu, rõ ràng đây cũng là thứ độc nhất vô nhị của Việt Quốc, quả thực không thể phòng ngừa.

Mọi người trong điện đều tự lo thân mình, sợ người Việt Quốc ngay tại chỗ lấy ra một quả l.ự.u đ.ạ.n nổ tung họ thành bột mịn, cũng có người bình tĩnh nghĩ, nếu điện này nổ tung, người Việt Quốc cũng không thoát được, chắc bọn chúng cũng không ngu ngốc tự tìm đường c.h.ế.t như vậy.

Tiếng nhạc trong điện từ khi Sở Du Ninh đến đã dừng lại, mọi người đều căng thẳng chờ đợi tiếng nổ lớn vang lên từ đâu, cảm giác như cừu chờ làm thịt này rất khó chịu.

Người Việt Quốc đắc ý ngẩng cao cằm, chờ đợi tiếng nổ tuyệt vời đó vang lên.

Nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không đợi được bất kỳ âm thanh nào, sắc mặt người Việt Quốc dần thay đổi.

"Bùm!"

Sở Du Ninh đột nhiên lên tiếng, làm tất cả mọi người giật mình, kể cả Cảnh Huy Đế.

Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn khuê nữ, lúc nào rồi còn nghịch ngợm như vậy.

Dự Vương nghe thấy thì còn mừng thầm, nhưng sau đó phản ứng lại đây là tiếng người, lập tức mặt mày đen kịt nhìn Sở Du Ninh, thấy Sở Du Ninh không hề sợ hãi, thật sự rất muốn biết là cái gì đã cho nàng dũng khí.

"Đừng chờ nữa, không nổ được đâu."

Sở Du Ninh trực tiếp cầm một quả đào trên bàn gần đó ăn.

Dự Vương nhíu mày: "Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Kinh thành rộng lớn, ngươi không thể biết được bản vương đã thiết lập địa điểm ở đâu, trong thời gian ngắn như vậy cũng không tìm ra được."

Người Khánh Quốc tỏ vẻ họ cũng muốn biết, vô số ánh mắt đổ dồn vào công chúa, sau đó phát hiện công chúa cắn quả đào ngon lành.

Sở Du Ninh nuốt thịt quả trong miệng, thản nhiên nói: "Chỉ dựa vào tổ tiên nhà ta hiển linh thôi."

Cảnh Huy Đế:!!

Thần tử Khánh Quốc: "..."

Cảnh Huy Đế không ngờ khuê nữ lại có thể bịa chuyện như vậy, tổ tiên hiển linh sao ông ta không biết?

Dự Vương tức đến bật cười: "Công chúa cho rằng bản vương giống kẻ ngốc lắm sao?"

Sở Du Ninh nhìn lại, rồi lại dời mắt đi: "Không chỉ ngốc, còn chướng mắt."

Ngay lập tức, trong điện vang lên tiếng cười trộm từ nhỏ đến lớn.

"Ha! Công chúa nói không sai, xem ra Dự Vương bình thường rất ít soi gương."

Thẩm Vô Cữu là người duy nhất không nhịn được, dù có ấn vào vết thương cũng phải cười lớn một tiếng.

"Các ngươi..."

"Sao vậy? Chỉ cho Việt Quốc có tiên nhân báo mộng, không cho tổ tông Khánh Quốc của ta hiển linh sao?" Sở Du Ninh kiêu ngạo ưỡn n.g.ự.c nhỏ.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 139: Chương 139



"Nói hay lắm!"

Cảnh Huy Đế vỗ án khen hay, mặc kệ Du Ninh có bịa chuyện hay không, câu nói này phản bác rất hay.

Việt Quốc đã ngang ngược đến tận nhà, còn không cho tổ tông Khánh Quốc của ông ta phát uy sao?

"Hừ, vậy thì bản vương chờ xem tổ tông Khánh Quốc ngươi ngăn cản hỏa lôi tấn công của Việt Quốc như thế nào?"

"Chẳng lẽ vừa rồi không chứng minh sao?" Sở Du Ninh nói.

Dự Vương: "..."

"Bản vương không tin." Dự Vương nắm chặt tay.

"Ta có cầu xin ngươi tin không?" Sở Du Ninh hỏi ngược lại, vừa cắn đào vừa đi về phía Dự Vương.

Mọi người lúc đầu đều chú ý đến động tác cắn đào của nàng, sau đó có người kêu lên kinh ngạc mới phát hiện sàn nhà dưới chân Du Ninh công chúa đang nứt ra.

Có người nghi ngờ mình hoa mắt còn dụi mắt, nhìn lại, đúng là đang nứt ra!

Người Việt Quốc có mặt ở đây đều đã lĩnh giáo sức mạnh của Sở Du Ninh, nhưng lúc đó chỉ bị ném thành một đống, còn bây giờ lại là chân đạp xuống đất nứt ra, nếu chân đó đạp lên đầu họ thì sẽ nở hoa mất.

Sợ thì sợ nhưng những người Việt Quốc còn lại vẫn đứng dậy che chắn Dự Vương ở phía sau, trong đó không thiếu hộ vệ có võ công.

Sở Du Ninh cắn nốt nửa quả đào còn lại trong miệng, giơ chân đá, nắm đ.ấ.m nhỏ có cơ hội là đánh, hoặc trực tiếp nhấc người lên đập vào cột trong điện.

Rất nhanh, những người Việt Quốc nằm trên đất không rụng răng thì cũng gãy tay gãy chân.

Người Khánh Quốc, trừ Thẩm Vô Cữu ra, ai nấy đều há hốc mồm.

"Người đâu! Mau vào cứu bản vương!" Dự Vương sợ đến mức giọng nói cũng lạc đi.

Hộ vệ Việt Quốc ở bên ngoài điện xông vào, Sở Du Ninh tiện tay nhấc một người trên đất lên đập ngang, thêm cả tinh thần lực, lập tức một đám lớn ngã xuống.

Đây là sức mạnh khủng khiếp gì vậy!

Dự Vương kinh hoàng trợn mắt, thấy người của mình đều ngã xuống, chân mềm nhũn đứng không vững, Sở Du Ninh còn cười gian với hắn, hắn sợ hãi cầu cứu Cảnh Huy Đế: "Bệ hạ, ngươi thật sự muốn Khánh Quốc diệt vong sao?"

Cảnh Huy Đế cũng là lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với giá trị võ lực của Sở Du Ninh, ông ta há miệng thở dài: "Du Ninh sức lực tăng lên, trẫm cũng không ngăn được, nếu không ngươi nghĩ vì sao trẫm lại mặc cho nó chuyển hết Hộ bộ đi?"

Diệt vong?

Dù sao thả Dự Vương về cũng không thể tốt đẹp được, chi bằng để khuê nữ đánh cho hả hê, dù sao tính thế nào cũng không tránh khỏi chiến tranh, trừ khi thực sự giao Du Ninh ra như ý nguyện của bọn họ.

Dự Vương: Chưa từng thấy hoàng đế nào hèn nhát như vậy, ngay cả nữ nhi của mình cũng sợ.

"Công chúa nương tay, bệ hạ hãy suy nghĩ lại."

Phùng các lão theo ý của Tần các lão đứng lên ngăn cản.

Cảnh Huy Đế lạnh lùng liếc nhìn, rất thẳng thắn nói: "Trẫm không có cách nào suy nghĩ, Phùng khanh không ngại thì đi khuyên nhủ đi."

Phùng các lão ngẩn người, lần đầu tiên ông ta ghét bệ hạ không lo việc như vậy.

Nhìn công chúa khí thế hung hung, vừa vặn công chúa nhìn về phía ông ta, Phùng các lão không nhịn được rụt cổ lại, vẫn lớn tiếng nói: "Bệ hạ, Khánh Quốc không nên giao ác với Việt Quốc. Du Ninh công chúa đã xuất giá, không thích hợp đi hòa thân nữa, không bằng như thế này, Khánh Quốc sẽ bù đắp thêm vào cống phẩm hàng năm cho Việt Quốc, Dự Vương thấy thế nào?"

"Không thế nào!"

Dự Vương còn chưa lên tiếng, Sở Du Ninh đã dứt khoát từ chối.
 
Back
Top Bottom