Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 350: Chương 350



Giả thị vặn thịt ở eo hắn: "Thân hình béo ú này của ngươi chạy không nhanh, đừng lên chiến trường gây phiền phức cho công chúa, mắc công công chúa còn phải cứu ngươi."

Trần Tử Thiện cũng vỗ vỗ cái bụng béo của mình: "Công chúa thích ta béo, đợi lần sau từ chiến trường trở về, ước chừng ta sẽ gầy thành một mỹ nam tử."

Giả thị cười mắng hắn không biết xấu hổ.

Trần Tử Thiện thấy thời gian cũng gần đến, hắn ôm chặt thê tử: "Nếu nàng ở phủ bị nữ nhân kia bắt nạt thì cứ báo danh công chúa, nữ nhân kia sẽ không dám làm gì nàng. Nghe chuyện của Hề Âm rồi chứ? Công chúa không cho phép người khác bắt nạt người của nàng, nếu không được thì nàng đến phủ tướng quân tìm Đại phu nhân, bọn họ cũng sẽ nể mặt công chúa mà thu nhận nàng."

Giả thị đương nhiên cũng nghe Trần Tử Thiện kể chuyện Du Ninh công chúa vì một nha hoàn mà cầm đao xông vào hoàng cung ép hỏi thánh thượng, điều này cũng khiến nàng ta càng tin tưởng Trần Tử Thiện đi theo công chúa làm việc.

"Yên tâm đi, giờ ngươi ở bên cạnh công chúa làm việc, đừng nói bà ta không dám, ngay cả cha ngươi cũng không dám làm gì." Giả thị hất cằm về phía Trần lão gia đang đến tiễn.

Trần Tử Thiện đương nhiên biết, hắn làm vậy chẳng qua là phòng ngừa thôi.

Bùi Diên Sơ cũng từ biệt cha mẹ, giờ cha hắn không còn bị Bùi gia đè đầu nữa, cả người cũng có thể thẳng lưng nói chuyện, chỉ là trong nhà vẫn là mẫu thân làm chủ mọi chuyện.

Nói chuyện xong với cha mẹ, hắn nhìn về phía sau Đại phu nhân, có chút mất mát.

Nghe nói A Quy đột nhiên bị cảm lạnh, Nhị phu nhân lại không có ở đó, Thẩm Tư Lạc đang chăm sóc A Quy, không biết lần chia tay này bao giờ mới có thể gặp lại, hoặc là, còn có thể gặp lại hay không.

*

Khi ánh sáng ban mai rọi xuống mặt đất, cánh cổng thành uy nghiêm từ từ mở ra, tiễn quân xuất chinh.

Hai bên đường phố đã chật kín người, cửa sổ trên lầu cũng kín mít.

Tuy nhiên, trước kia người thu hút sự chú ý nhất là chủ tướng, nhưng hôm nay người chói mắt nhất trong đội lại là một thân ảnh nhỏ bé nổi bật, là Du Ninh công chúa của Khánh Quốc bọn họ.

Từ giờ phút này trở đi, mọi người nhớ đến Du Ninh công chúa không chỉ là người có thể khuấy động mưa gió triều đình, mà còn là nữ trung hào kiệt không sợ vũ khí thuốc s.ú.n.g của Việt Quốc, dám cầm đao lên chiến trường!

Ra khỏi thành, bên ngoài có năm nghìn quân mã tập hợp chờ lệnh, cờ xí tung bay phấp phới trong gió, từng binh lính tinh nhuệ mặc áo giáp đỏ, khí thế ngút trời.

Đội nghi trượng của hoàng đế từ xa đến, mọi người hô to bái kiến.

Rất nhanh, long liễn dừng lại trước quân đội.

Cảnh Huy Đế được Lưu Chính đỡ từ long liễn đi ra, khoanh tay đứng trên xe, ánh mắt duyệt qua năm nghìn tướng sĩ, cuối cùng dừng lại trên người Sở Du Ninh, vẫy tay gọi nàng lại.

Sở Du Ninh chỉ sợ là người duy nhất không xuống ngựa, nàng quay đầu ngựa tiến lên, cũng không xuống ngựa, trực tiếp ngồi trên ngựa ngang hàng với Cảnh Huy Đế: "Người còn gì muốn dặn dò không?"

Cảnh Huy Đế nhìn khuê nữ mặc chiến bào đen này của mình, đột nhiên có chút không muốn để nàng đi.

"Du Ninh, ngươi cũng đừng trách trẫm để ngươi ra chiến trường, trẫm dù không để ngươi đi, ngươi cũng sẽ lén đi..."

"Không, ta sẽ quang minh chính đại đi."

Cảnh Huy Đế vất vả lắm mới chuẩn bị được cảm xúc thì trong nháy mắt đã tắt hơn nửa. Ông ta trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đừng có xen vào!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 351: Chương 351



Sở Du Ninh chỉ mở to đôi mắt hạnh trong veo nhìn ông ta, đợi ông ta nói.

Cảnh Huy Đế:... Đột nhiên quên mất vừa rồi muốn nói gì.

Cảnh Huy Đế lại chuẩn bị cảm xúc: "Ngươi là công chúa, những gì ngươi làm cho Khánh Quốc, bá quan văn võ và bách tính Khánh Quốc đều sẽ ghi nhớ."

Sở Du Ninh lắc đầu: "Ta chỉ muốn đi xem những kẻ khốn nạn bắt nạt Hề Âm trông như thế nào thôi."

Cảnh Huy Đế:... Lời từ biệt này không thể nói được nữa rồi.

Sở Du Ninh cười tinh nghịch: "Phụ hoàng, người yên tâm, ta sẽ trở về lành lặn, Tiểu Tứ còn chờ ta nuôi nấng."

Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn nàng, biết ông ta không yên tâm, nàng còn cố ý nói đùa.

"Trẫm biết ngươi lợi hại, nhưng trong chiến tranh không được hấp tấp, mọi chuyện phải nghe Thẩm Vô Cữu." Cảnh Huy Đế sợ khuê nữ của mình quá hấp tấp sẽ làm hỏng kế hoạch tác chiến.

"Ta biết." Sở Du Ninh gật đầu, ngoan ngoãn vô cùng.

"Được rồi. Nếu không cần thiết, ngươi cũng không cần ra chiến trường, đao kiếm vô tình." Ông ta vẫn không nỡ đưa khuê nữ ra chiến trường.

"Đao kiếm vô tình, ta có mắt là được." Sở Du Ninh vỗ ngực.

Cảnh Huy Đế:...

"Vậy ngươi cứ yên tâm đi, trẫm sẽ phái người trông coi ngọn núi của ngươi." Nơi đó chính là nơi sản xuất thuốc súng, không thể sơ suất được.

Sở Du Ninh xua tay: "Không cần, ta đã để lại những ám vệ mà người ban cho ở Quỷ Sơn, còn có mãnh thú trông nhà, dù ta không có ở đó thì cũng không ai dám trộm lương thực và gà của ta."

"Đó là trẫm phái đi bảo vệ ngươi, ngươi lại để bọn họ đi trông gà cho ngươi?!"

Trước khi đến, Cảnh Huy Đế đã tự nhủ với mình, hôm nay đưa khuê nữ ra trận không được tức giận, nhưng nghe nàng nói để lại tất cả ám vệ ở Quỷ Sơn trông coi gà, ông ta không thể không tức giận.

Ông ta nhìn Thẩm Vô Cữu bên cạnh, nghi ngờ có phải Thẩm Vô Cữu không muốn để ám vệ của mình đi theo hay không, dù sao với cái đầu óc của khuê nữ ông ta thì không thể nghĩ ra chuyện ông ta cài người bên cạnh nàng.

Thẩm Vô Cữu tỏ vẻ oan uổng, hắn có thể nói mình cũng vừa mới biết chuyện bệ hạ phái ám vệ đi theo không?

"Ta không cần bọn họ bảo vệ." Sở Du Ninh xua tay.

Nàng vốn định giao Quỷ Sơn cho phủ tướng quân trông coi, vừa lúc Cảnh Huy Đế phái chín ám vệ đến, tất cả đều bị nàng đuổi đến Quỷ Sơn làm thủ vệ, ngoài ra, nàng còn bảo Thẩm Vô Cữu viết một tấm biển lớn, trên đề "Bên trong có hổ dữ, cẩn thận khi vào!"

Hổ và gấu đen đã bị nàng sai khiến gần bốn tháng, đã bắt đầu quen với cuộc sống được nuôi nhốt, hơn nữa giờ lại được ăn gà nàng nuôi, dù không có nàng khống chế, chúng cũng sẽ cố gắng bảo vệ thức ăn của mình.

Ám vệ vốn nghĩ rằng đi theo Du Ninh công chúa thích chạy lung tung chắc chắn là một việc khổ sai, không ngờ bọn họ còn chẳng có cơ hội đi theo, rơi lệ.

Nói đến Quỷ Sơn, Sở Du Ninh không yên tâm nhìn Cảnh Huy Đế: "Phụ hoàng, người đừng nghĩ đến chuyện đánh chủ ý vào mấy con gà của ta, ta đã đếm từng con một rồi."

Cảnh Huy Đế:...

Cảnh Huy Đế vừa rồi còn chưa hết giận, được rồi, giờ trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Trẫm là hoàng đế, còn thiếu một con gà của ngươi sao!"

"Gà của ta khác nha! Khác thế nào tin rằng phụ hoàng đã đích thân trải nghiệm rồi." Sở Du Ninh đắc ý.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 352: Chương 352



Sắc mặt Cảnh Huy Đế lập tức có chút không tự nhiên, sau này ông ta mới nghe nói gà mà khuê nữ nuôi còn có hiệu quả kỳ diệu như vậy.

Thấy nàng nói chuyện này cũng không hề ngượng ngùng, Cảnh Huy Đế tức giận gõ đầu nàng: "Trẫm cho ngươi một năm, một năm sau ngươi không trở về, những con gà đó của ngươi sẽ thuộc về phụ hoàng."

Sở Du Ninh xoa xoa đầu: "Không được, vì những con gà đó của ta, ta cũng phải trở về một chuyến."

Cảnh Huy Đế:...

Ông ta phải quen dần, không thể trông chờ đứa con gái này có thể nói ra những lời cha ruột quan trọng hơn gà.

"Trẫm biết ngươi thích ăn điểm tâm của Thượng Thực Cục, trẫm đã đặc biệt bảo Lưu Chính đích thân đến Thượng Thực Cục lấy cho ngươi một ít, ngươi mang theo ăn trên đường." Cảnh Huy Đế bảo Lưu Chính lấy hộp thức ăn ra.

Sở Du Ninh cúi người ôm lấy, điểm tâm trong hộp thức ăn dường như vẫn còn nóng hổi làm ấm lòng nàng.

Nàng đột nhiên cũng có chút sợ cái c.h.ế.t của phụ thân và các huynh của Thẩm Vô Cữu có liên quan đến Cảnh Huy Đế.

Cảnh Huy Đế nhìn chiếc xe chở đồ của công chúa, Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ đích thân đánh xe trông coi, để nhẹ xe đi nhanh, thậm chí còn không có cả buồng xe, trên xe chỉ chất vài cái rương.

Những công chúa khác xuất hành, nghi trượng đều phải dài cả một đoàn, nàng thì hay rồi, một thân hắc y vài cái rương, cùng hai thị vệ chỉ có danh mà không có thực, tuy là đi đánh giặc nhưng cũng quá đơn sơ.

Tuy nhiên, ông ta biết đây là yêu cầu của khuê nữ nên cũng không nói gì. Nếu đổi thành hoàng tử xuất chinh, chưa chắc đã làm được như vậy.

Nghĩ vậy, Cảnh Huy Đế có chút bất mãn liếc nhìn hai hoàng tử phía sau, ngay cả muội muội của bọn họ cũng không bằng, thật có tiền đồ!

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử có lẽ cũng biết ánh mắt này của Cảnh Huy Đế có ý gì, cúi đầu thật sâu.

Cuối cùng, ánh mắt Cảnh Huy Đế dừng lại trên người Thẩm Vô Cữu: "Vết thương của ngươi không thể ra chiến trường, trẫm phong ngươi làm binh mã đại nguyên soái, chính là để ngươi chỉ huy ở hậu phương, tuyệt đối không được cố chấp ra chiến trường."

Thẩm Vô Cữu nhìn sâu Cảnh Huy Đế, chắp tay: "Tuân lệnh!"

Trước khi sự thật chưa được phơi bày, hắn nguyện tin Cảnh Huy Đế sẽ không phải là người ra lệnh cho phụ thân và các huynh của hắn tử trận, nếu không, sẽ không phong hắn làm binh mã đại nguyên soái.

Hành động này của Cảnh Huy Đế cũng là chứng minh không sợ hắn tạo phản, dù sao quân Thẩm gia cũng có ba mươi vạn quân, cộng thêm ba mươi vạn của ải Ung Hòa, cho dù quân ải Ung Hòa không thể hoàn toàn nghe theo hắn, nếu thật sự tạo phản cũng đủ rồi.

Hoặc là, còn một khả năng nữa, vì thánh thượng tự thấy có lỗi nên để hắn lựa chọn có đổi triều hay không.

Hắn không hề hy vọng là khả năng sau. ...

Dặn dò Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ chăm sóc tốt cho công chúa, Cảnh Huy Đế lại tiếp tục khích lệ tinh thần, tập hợp lòng quân cho năm nghìn tinh binh sắp xuất chinh.

Đại ý là: nước khác xâm phạm lừa gạt nước ta, làm nhục quốc gia, hy vọng các tướng sĩ có dũng khí cầm binh giáo trong tay, g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ xâm phạm, bảo vệ cửa ải, bảo vệ bách tính... chờ đến khi thắng trận trở về sẽ luận công hành thưởng.

Chỉ năm nghìn quân xuất chinh mà thánh thượng phải đích thân đến, cộng thêm công chúa của bọn họ còn đích thân ra chiến trường, nhất thời tinh thần của năm nghìn binh lính tăng cao đến mức khiến người ta lầm tưởng là năm vạn quân.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 353: Chương 353



Thẩm Vô Cữu nhân lúc tinh thần này đang cao, bảo người thổi kèn hiệu, ra lệnh lên đường.

Cảnh Huy Đế nhìn khuê nữ của mình ngồi trên ngựa, khí thế còn hơn cả Thẩm Vô Cữu bên cạnh, ông ta có cảm giác như thả sói vào bầy cừu là chuyện gì thế này?

Tất nhiên, khuê nữ của ông ta là con sói.

Ra khỏi thành, dọc đường có không ít bách tính tiễn đưa đội quân xuất chinh.

Biết được công chúa duy nhất của Khánh Quốc vất vả lắm mới giữ được không phải đi hòa thân lại sắp ra chiến trường, những người dân đứng xem đều nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ bé nhất ngồi trên ngựa ở đầu đội quân.

Mặc dù đổi người khác làm hoàng đế, bách tính vẫn phải cày ruộng nộp thuế, nhưng với phong cách bá đạo của Việt Quốc, một khi Khánh Quốc diệt vong, những người dân như bọn họ cũng chưa chắc đã được sống tốt, chỉ sợ sẽ phải lưu lạc hoặc bị g.i.ế.c chóc cướp bóc.

Vì vậy, mặc dù biết rõ là lấy trứng chọi đá, ngay cả công chúa được cưng chiều, ăn sung mặc sướng cũng phải đích thân ra chiến trường bảo vệ đất nước, bách tính đột nhiên cảm thấy triều đình này rất tốt, có lẽ đổi thêm bao nhiêu hoàng đế cũng sẽ không có chuyện công chúa đích thân ra chiến trường nữa.

*

Từ kinh thành đến ải Ung Hòa, nếu hành quân bình thường thì phải mất hơn một tháng, nhanh thì cũng phải mất nửa tháng, còn nếu như tám trăm dặm cấp tốc, đến trạm dịch lập tức đổi ngựa phi ngày đêm thì lại là chuyện khác.

Mặc dù chỉ có năm nghìn quân nhưng lần này chủ yếu là vận chuyển lương thảo vũ khí, cho dù đều có ngựa cũng không đi nhanh được, đi một ngày mới đi được năm mươi dặm, trời tối đen, Thẩm Vô Cữu mới ra lệnh dừng lại đóng trại.

Trần Tử Thiện chỉ có thời thơ ấu là chịu khổ một chút, từ khi đến kinh thành đã lâu lắm rồi không đi đường xa như vậy, cả người sắp rã rời.

Hắn nằm lên xe chở đồ của phủ tướng quân, đột nhiên cảm thấy bao lương thực ở sau lưng phát ra tiếng "Ối", hắn sợ đến mức ngã khỏi xe.

Sở Du Ninh nghe thấy tiếng động vội vàng chạy đến, đồng thời tinh thần lực quét qua, sắc mặt lập tức giãn ra, bước chân cũng chậm lại.

Nhưng Thẩm Vô Cữu không biết, hắn bước nhanh lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Tử Thiện.

Trần Tử Thiện chỉ cảm thấy có ánh mắt sắc bén dừng trên người, phò mã mặc áo giáp, cả người đều nghiêm nghị hơn trước, bị hắn nhìn một cái cũng cảm thấy áp lực.

"Ta nghe thấy trong bao có tiếng động." Trần Tử Thiện chỉ vào xe chở đồ.

Đó là xe chở đồ của phủ tướng quân, những xe lương thực phía sau là dành cho chiến sĩ biên quan, lương thực trên đường đi của bọn họ được chuẩn bị riêng.

Thẩm Vô Cữu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn vào xe lương thực, bước lên quát lạnh: "Ra đây!"

Miệng bao vốn được buộc chặt dần dần được nới lỏng, từ bên trong thò ra một bàn tay trắng nõn, sau đó một cái đầu dần dần ló ra, tóc trên đỉnh đầu bị bao tải cọ xát thành một cục.

"Thẩm... Thẩm cô nương!" Trần Tử Thiện chỉ vào Thẩm Tư Lạc chui ra khỏi bao lương thực, kinh hô.

"Trần Bàn Tử, ngươi gọi thê tử của ta làm gì... Lạc Lạc?"

Bùi Diên Sơ nghe thấy động tĩnh, vội vàng bỏ lại tiểu tướng quân đang nói chuyện vui vẻ, chạy đến nhìn thấy Thẩm Tư Lạc đột nhiên xuất hiện cũng ngây người.

Sở Du Ninh đã sớm nhìn thấy Thẩm Tư Lạc trốn trong bao tải khi dùng tinh thần lực, đây cũng là lý do khiến nàng chậm bước chân.

"Công chúa tẩu tẩu." Thẩm Tư Lạc nhìn thấy Sở Du Ninh, lập tức như nhìn thấy cứu tinh.

Sở Du Ninh gật đầu, tiến lên vỗ một cái vào bao tải sau lưng nàng ta: "Có thịt nướng, có muốn ăn không?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 354: Chương 354



"Ục..."

Một tiếng bụng kêu vang lên từ trong bao tải, mọi người đều kinh ngạc, không cần hỏi cũng đoán được trong bao tải là ai.

Miệng bao tải lại bị căng ra từng chút một, bên trong thò ra một cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ không biết là vì bị ngạt đỏ lên hay vì bị phát hiện mà xấu hổ đỏ lên.

Mọi người suýt ngã ngửa, Thẩm Tư Lạc có thể trốn cả đường cũng có thể hiểu được, nhưng A Quy còn nhỏ như vậy mà lại có thể nhẫn nhịn không phát ra tiếng động cả một đường đi, phải biết rằng bọn họ đi không chậm, giữa đường còn có lúc giải quyết nỗi buồn, một lớn một nhỏ này nhịn giỏi quá!

A Quy vùng ra khỏi bao tải, đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn Sở Du Ninh, giọng nói trẻ con sợ hãi mà mong đợi gọi: "Công chúa thẩm thẩm."

Nếu nhìn thấy Thẩm Tư Lạc, Thẩm Vô Cữu còn chưa tức giận lắm, đợi nhìn thấy A Quy, sắc mặt hắn lập tức u ám.

"Đói rồi à?"

Sở Du Ninh lấy một quả táo tàu trong hà bao nhét vào miệng hắn, đây là lúc nàng dò đường dùng tinh thần lực quét thấy tiện tay hái, giòn ngọt nhiều nước.

A Quy cắn một miếng táo tàu tươi, từ trong bao tải lôi ra nửa cái bánh nướng chưa ăn hết: "Ta có bánh nướng."

Đây là nhị cô cô chuẩn bị cho hắn, đói thì lén cắn một miếng trong bao tải.

Thẩm Vô Cữu xoa xoa thái dương mới có thể nhịn được cơn giận muốn lôi người ra đánh một trận.

"Muốn đi thì sao không nói với ta?" Sở Du Ninh chỉnh lại búi tóc nhỏ lệch của hắn.

A Quy vẫn luôn theo nàng chạy khắp nơi, cũng đã xua tan được vẻ yếu ớt của trẻ sinh non, người cũng đen đi một chút, trông khỏe mạnh hơn nhiều, mặt cũng không còn nhiều thịt như trước.

Đôi mắt nhỏ của A Quy cẩn thận liếc nhìn tứ thúc của mình, nhỏ giọng nói: "Tứ thúc không cho."

"Tứ thúc của con làm đúng." Nơi này không phải là mạt thế, không nhất thiết phải ép trẻ con ra ngoài luyện g.i.ế.c tang thi mới có thể sống, không cần phải ra ngoài chịu tội từ nhỏ như vậy.

A Quy sốt ruột, nắm lấy quần áo của Sở Du Ninh: "Nhưng mà công chúa thẩm thẩm đã nói chúng ta là một đội, một đội thì phải cùng nhau ra trận, có phải không công chúa thẩm thẩm?"

Sở Du Ninh quay đầu nhìn khuôn mặt đen sì của Thẩm Vô Cữu, cúi đầu nhìn A Quy, mắt to trừng mắt nhỏ: "Ta có nói vậy không?"

A Quy mở to mắt, há to miệng, không dám tin công chúa thẩm thẩm của mình lại phủ nhận!

"Có có có, công chúa thẩm thẩm nói chúng ta là một đội, trong đội quân của chúng ta, tứ thúc là quân sư, công chúa thẩm thẩm là tướng quân, công chúa thẩm thẩm lợi hại hơn tứ thúc." A Quy gật đầu nhỏ, sốt ruột đến mức nói không rõ.

"Đúng đúng đúng, trong đội của chúng ta công chúa tẩu tẩu nói là được."

Thẩm Tư Lạc cũng vội vàng xuống xe, lúc xuống xe còn vì chân tê mà suýt trẹo chân, nàng lại không giống A Quy nhỏ người có thể tùy ý xoay chuyển.

Bùi Diên Sơ kịp thời đưa tay đỡ một cái, nhìn thấy cô nương mình nhớ thương đột nhiên xuất hiện, có vui mừng nhưng càng nhiều hơn là đau lòng vì nàng co ro trong bao tải cả đường đến giờ.

Gan cũng lớn quá, đừng nói Thẩm Vô Cữu muốn mắng, hắn cũng muốn mắng.

Sở Du Ninh thấy A Quy sắp khóc đến nơi, bế hắn xuống xe: "Được rồi, trêu con thôi."

Thẩm Vô Cữu thấy đôi môi khô khốc của A Quy, cũng lo hắn đói và ngạt, đành phải nhịn cơn giận đầy bụng, bảo Trình An lấy túi nước cho hắn, ánh mắt nghiêm khắc b.ắ.n về phía Thẩm Tư Lạc.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 355: Chương 355



Thẩm Tư Lạc một tay che bụng, một tay kéo A Quy chạy vào bìa rừng ven đường: "A Quy, con không phải nhịn cả ngày rồi sao? Cô cô đưa con đi giải quyết."

Bùi Diên Sơ lo cho Thẩm Tư Lạc, vội vàng đi theo canh chừng ở không xa.

Thẩm Vô Cữu: ...

Đột nhiên hiểu được cảm giác của Cảnh Huy Đế mỗi lần tức đến không nói nên lời là như thế nào.

"Không sao, A Quy đã mơ tưởng chiến trường rất lâu rồi, đưa hắn đi mở mang tầm mắt cũng không tệ."

Sở Du Ninh nghĩ thoáng, đã đến rồi thì cứ mang theo thôi. Nghĩ đến mẹ ruột của A Quy cũng không ở nhà, để hắn một mình ở nhà cũng đáng thương.

Thẩm Vô Cữu không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy: "Hắn còn nhỏ như vậy đã dám trốn nhà đi theo, nên phạt một trận cho nhớ."

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đầu tiên là giả ốm, sau đó tự nhét mình vào bao tải ngụy trang thành lương thực, có dũng có mưu, không tệ."

Thẩm Vô Cữu không nhịn được véo mặt nàng: "Ta không bảo nàng khen hắn."

"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Sở Du Ninh bĩu môi.

"Đúng thì đúng nhưng vẫn phải phạt cho nhớ, không thì không biết trời cao đất rộng."...

Hơn năm nghìn người đóng trại, một nồi cho một trăm người, kéo dài mấy dặm.

Thẩm Vô Cữu xé một cái đùi gà đưa cho Sở Du Ninh, vì phải đi đường nên bữa trưa bọn họ chỉ ăn lương khô, hắn còn lo thê tử của mình không chịu được khổ, không ngờ nàng lại thích nghi hơn bất kỳ ai, hơn nữa còn rất hiểu biết về việc hành quân bên ngoài.

Sở Du Ninh ăn đùi gà nướng thơm phức, như thể trở về cảm giác qua đêm ngoài nhiệm vụ ở mạt thế, ước mơ có lửa có thịt cuối cùng cũng thành hiện thực.

Nàng ăn rất ngon lành, những binh lính gần đó thỉnh thoảng lại liếc nhìn công chúa.

Lúc đầu, bọn họ đều lo công chúa được nuông chiều đi theo sẽ gây náo loạn trên đường, kết quả công chúa thậm chí không cần xe ngựa, đồ ăn cũng không cầu kỳ, trên đường còn chủ động chạy lên phía trước dò đường, cũng vì sự tích cực của công chúa mà cả ngày hôm nay bọn họ không biết đã chạy hơn năm mươi dặm, quan trọng là còn mang theo cả quân nhu.

Thẩm Tư Lạc dắt A Quy đi chậm rãi đến, trực tiếp vòng qua Thẩm Vô Cữu, đứng bên cạnh Sở Du Ninh, như thể như vậy sẽ không bị mắng.

Sở Du Ninh xé một miếng thịt nhét vào miệng A Quy, A Quy lập tức chủ động dựa vào để được đút ăn.

"Công chúa thẩm thẩm, ngon quá." Dựa vào công chúa thẩm thẩm, A Quy đã quên mất chuyện sắp bị mắng.

Thẩm Vô Cữu buông thịt nướng xuống, lạnh mặt quát: "Thẩm Tư Lạc, muội là một cô nương, lại dẫn theo cháu trai sáu tuổi trốn nhà đi theo, có nghĩ đến nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao không? Có nghĩ đến đại tẩu và tam tẩu sẽ lo lắng thế nào không? Đặc biệt là A Quy, nhị tẩu đi biên quan, nhờ đại tẩu và tam tẩu chăm sóc, mới một ngày đã làm mất người, muội để bọn họ nghĩ thế nào?"

"Ta đã để lại thư, đại tẩu và tam tẩu tiễn tứ ca đi đánh giặc, việc đầu tiên vào phủ chắc chắn là đi xem A Quy, thấy thư trên bàn là biết tung tích của chúng ta rồi."

Thẩm Tư Lạc rụt cổ lại. Tứ ca dữ thật, không biết có dám dữ với công chúa như vậy không.

"Đây là đi đánh giặc, không phải đi chơi! Muội mang A Quy đến làm gì?"

Thẩm Tư Lạc ngẩng đầu lên, không phục: "Không phải chơi! Ta cũng có thể giúp làm một số việc trong khả năng, nếu ngay cả tứ ca và công chúa cũng không giữ được thành thì ở lại kinh thành cũng chỉ có chết. Cho dù bệ hạ lại cắt đất cầu hòa thì Việt Quốc có tha cho Thẩm gia không?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 356: Chương 356



Thẩm Vô Cữu sửng sốt, hóa ra muội muội của hắn lại nhìn thấu đáo như vậy, nghĩ đến kết cục thảm khốc của Thẩm gia trong mộng, lòng hắn dịu đi.

Nhưng hắn vẫn không bị thuyết phục: "May mà còn chưa xa kinh thành, sáng mai ta sẽ cho người đưa muội và A Quy về."

"Ta không về, ta muốn theo công chúa đến biên quan đánh giặc." Thẩm Tư Lạc nói xong thì nhìn Sở Du Ninh với vẻ đáng thương, vừa kéo tay áo Bùi Diên Sơ để hắn nói giúp mình.

Nàng và A Quy có thể nhịn lâu như vậy, chính là muốn đi xa kinh thành một chút, đến lúc đó sẽ không thể đưa bọn họ về được.

Bùi Diên Sơ nghi ngờ nếu cứ kéo như vậy thì tay áo của hắn không còn nữa, mặc dù hắn cũng không muốn để thê tử đi biên quan mạo hiểm, huống hồ trên đường đi cũng phải chịu không ít khổ cực, hắn không nỡ.

Nhưng nhìn vẻ lo lắng và khao khát của Thẩm Tư Lạc, nghĩ đến việc nàng thích đọc những cuốn thoại bản kiếm hiệp giang hồ, có lẽ chỉ có cơ hội này mới có thể giúp nàng thực hiện ước mơ.

"Thẩm Tứ..."

"Gọi nguyên soái!" Thẩm Vô Cữu dùng cách xưng hô này để thể hiện sự vô tình của mình.

Bùi Diên Sơ:...

"Nguyên soái, ta thấy công chúa có một cô nương đi cùng sẽ tiện hơn."

Hắn dùng khuỷu tay huých Trần Tử Thiện bên cạnh: "Trần Bàn Tử, ngươi thấy thế nào?"

Trần Tử Thiện không muốn thấy Bùi Diên Sơ tiếp tục thể hiện tình cảm, nhưng Bùi Lục nói cũng không sai, phò mã không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, công chúa lỡ có chuyện gì bất tiện thì lúc đó không phải cần một cô nương sao?

Hắn gật đầu: "Bùi Lục nói đúng."

Sở Du Ninh muốn nói nàng không cần nhưng thấy ánh mắt đáng thương của Thẩm Tư Lạc, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Vô Cữu, phải nói là khá đáng sợ.

"A Quy thì sao." Thẩm Vô Cữu nói.

"Có gì mà phải lăn tăn, cứ đi thôi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta sẽ thua sao?" Sở Du Ninh khoát tay hờ hững.

Nếu bọn họ không đánh thắng thì có nghĩa là phải vong quốc, A Quy ở lại kinh thành cũng vậy, phải biết rằng trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ, người Việt Quốc đã lấy Thẩm gia ra để trút giận.

Huống hồ, bọn họ không thể thua!

"Cái gọi là đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đã đến đây rồi thì mang theo cũng không sao." Khương Trần ghi chép quân nhu ở phía trước đi tới, nho nhã nói.

Có A Quy, trên đường đi hắn lại có thể dạy học.

Tứ hoàng tử được đưa về hoàng cung, đương nhiên hắn không thể đi theo vào, trên danh nghĩa hắn là lão sư của Tứ hoàng tử, nhưng đó chỉ là công chúa và Thẩm tướng quân tự định, trước mặt bệ hạ thì không được tính.

Lần trước bệ hạ đến Quỷ Sơn nghe nói hắn là lão sư của Tứ hoàng tử cũng không nói gì, chỉ thấy lão sư này của hắn làm cho có, dù sao một đứa trẻ còn chưa biết nói thì hiểu được gì.

Không cần dạy Tứ hoàng tử đọc sách, hắn lại không muốn về trang viên ở, liền chạy đến làm một quân nhu quan tạm thời, tiện thể đi xem cảnh biên quan.

A Quy và Thẩm Tư Lạc nhìn Thẩm Vô Cữu với vẻ mong chờ, đợi hắn đồng ý.

Thẩm Vô Cữu chưa bao giờ phát hiện ra mắt của hai cô cháu này lại giống nhau như vậy.

Hắn nghiêm túc nói với A Quy: "A Quy, tứ thúc và công chúa thẩm thẩm của con đi đánh giặc, trên đường hành quân sẽ rất khổ, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, sau này dù mưa gió cũng không thể dừng lại."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 357: Chương 357



"Con không sợ! Mẫu thân nói, nam nhi Thẩm gia phải chịu được khổ." A Quy ưỡn thẳng ngực, giọng nói vang dội.

"Không khóc nhè?"

"Không khóc nhè!"

Thẩm Vô Cữu nhìn đôi lông mày giống nhị ca của hắn, nghĩ đến nhị tẩu đã đi xa đến biên quan, xoa đầu A Quy: "Được, vậy để tứ thúc xem nam nhi của Thẩm gia lợi hại đến mức nào."

"Vâng! Con sẽ rất lợi hại, lợi hại như công chúa thẩm thẩm!" A Quy phấn khích chạy về bên cạnh Sở Du Ninh, nhét bàn tay nhỏ vào tay nàng.

Sở Du Ninh cúi đầu nhìn hắn: "Giống như tứ thúc của con là được rồi." Giống nàng, cả đời này là không thể.

A Quy nhìn tứ thúc, lại nhìn công chúa thẩm thẩm, ánh mắt kiên định: "Công chúa thẩm thẩm lợi hại hơn tứ thúc."

Thẩm Vô Cữu:... Đã nói là sùng bái tứ thúc nhất mà?...

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Thẩm Vô Cữu đã thay một bộ thường phục, ra lệnh cho tất cả mọi người cởi bỏ áo giáp, hành quân nhẹ.

Mặc dù có thêm một đứa trẻ nhưng tốc độ hành quân cũng không vì thế mà chậm lại, A Quy cũng rất cố gắng, nói có thể chịu khổ thì thật sự có thể chịu khổ, dù có đi dưới trời nắng gắt cũng không kêu một tiếng, ban đêm bị muỗi đốt sưng cả người cũng không khóc.

Vài ngày sau, Sở Du Ninh thấy mang theo quân nhu hành quân quá chậm, liền dẫn theo đội của nàng tách khỏi đội ngũ, cưỡi ngựa đi trước, nói là đi dò đường.

Còn khi bọn họ đến ải Ung Hòa thì ở ải Ung Hòa, hai bên quân đội mỗi bên chiếm một vùng đất cao, Việt quân kiêu ngạo thét lớn.

"Lũ rùa con, ra đây chịu đánh nào!"

"Khánh quân chắc chắn nghe nói chúng ta muốn giao chiến với bọn chúng là sợ đến mềm chân khóc lóc thảm thiết rồi, ha ha..."

"Cần gì đến năm vạn quân, năm nghìn người là đủ đánh cho chúng muốn chạy về lòng mẹ tìm sữa uống."

Các tướng sĩ Khánh Quốc trấn giữ trận địa nghe những lời tục tĩu kiêu ngạo đến cực điểm của Việt quân, từng người nắm chặt nắm đấm, nghiến răng chịu đựng nhưng không còn sợ hãi vũ khí của quân địch như trước nữa.

"Không được! Ta chịu không nổi nữa rồi! Chi bằng để ta lên g.i.ế.c cho đã, c.h.ế.t cũng phải kéo theo vài tên."

"Đúng vậy! Dù sao cũng phải chết, sao phải chịu bị mắng như vậy trước khi chết."

"Đừng đến lúc đó đối phương ném một quả hỏa lôi thì chúng ta ngay cả cơ hội kéo theo kẻ khác cũng không có."

"Tướng quân còn chưa hạ lệnh, các ngươi muốn trái lệnh sao? Nhịn không được cũng phải nhịn cho ta!"

Một tiếng gầm lên, mọi người đều im bặt.

Bọn họ đã trấn thủ biên quan nhiều năm, vẫn luôn yên bình, không ngờ lần này Việt Quốc vừa cưới công chúa của bọn họ được mấy tháng đã trở mặt vô tình, nói đánh là đánh.

Hôm nay là ngày thứ mười Việt quân áp sát biên giới, mọi người đã từ sự hoảng sợ ban đầu đến sự tức giận hiện tại, ai mà cả ngày bị hỏi thăm tổ tông, bị gọi là rùa con, rùa cháu thì cũng sẽ nổi m.á.u nóng.

Nhưng tướng quân đã ra lệnh địch không động thì họ cũng không được động, như vậy không những bị Việt quân coi là rùa rụt đầu, mà ngay cả cấp dưới cũng cho rằng tướng quân sợ Việt quân, đã có người đoán tướng quân có đầu hàng hay không.

Trong doanh trại phía sau, Thôi tướng quân gần bốn mươi tuổi liên tục xem xét sa bàn, phó tướng không biết đã vào bẩm báo lần thứ mấy.

"Tướng quân, Việt quân càng mắng càng khó nghe, mọi người sắp nhịn không được rồi."

"Vừa hay, cứ để chúng mắng, tốt nhất là mắng cho mọi người nổi m.á.u nóng, đừng nghe thấy Việt Quốc đánh tới là sợ mất mật."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 358: Chương 358



"Đó là vì mọi người còn chưa biết Khánh Quốc chúng ta cũng chế tạo được vũ khí thuốc súng, đợi đến khi thiên lôi của chúng ta nổ, lúc đó sĩ khí tự nhiên sẽ tăng vọt."

Đúng vậy, thiên lôi, Việt Quốc có hỏa lôi, bọn họ có thiên lôi, trời còn có thể không chế ngự được lửa sao?

"Còn lâu mới đủ." Thôi tướng quân nhìn sa bàn thở dài.

Một tháng trước, một lô vũ khí được bí mật đưa tới, đợi nhìn thấy từng thùng vũ khí thuốc s.ú.n.g độc quyền của người Việt Quốc bày ra trước mắt, bọn họ tự tát mình mấy cái thật mạnh mới xác định được đó không phải là mơ.

Lúc đó, bọn họ biết, Khánh Quốc của bọn họ được cứu rồi, xương sống bị uốn cong của Khánh Quốc sắp thẳng lại rồi! Muốn để Khánh Quốc một lần nữa trở thành nước đứng đầu tứ quốc không còn là chuyện viển vông nữa.

Chỉ là lúc này khai chiến, vũ khí thuốc s.ú.n.g của đối phương đầy đủ, bọn họ mới chỉ đưa tới đợt đầu tiên, bên kinh thành hẳn đã nhận được tin cấp báo, chiến lược của mọi người là, chỉ cần Việt quân không động, kéo dài được ngày nào hay ngày đó, tốt nhất là có thể kéo dài đến khi đợt vũ khí thứ hai được đưa tới.

Có lẽ Việt quân cũng biết bên này cần thời gian để đưa yêu cầu về kinh thành xin chỉ thị, cũng không vội đánh, năm vạn quân chính là dùng để uy h**p, bọn chúng đoán chắc Khánh Quốc sẽ không đánh mà hàng.

Lại qua năm ngày, sĩ khí của Khánh Quốc không dễ dàng bị Việt quân mắng cho chùng xuống, cho đến ngày này, Việt quân bắt được trinh sát mà Khánh Quốc phái ra, trói vào giá làm bia tập bắn, ép Thôi tướng quân phải hạ lệnh đánh.

Tính từ lúc phát đi tin cấp báo đã nửa tháng, viện binh từ kinh thành hẳn đã trên đường tới, chỉ cần bọn họ chống đỡ được nửa tháng nữa là có thể đợi được viện binh.

Thôi tướng quân hỏi bộ tướng: "Đã bố trí ổn thỏa chưa?"

"Đã làm theo lời tướng quân, chỉ chờ tướng quân hạ lệnh!"

"Tốt! Vậy thì để Việt Quốc cũng nếm thử sự lợi hại của thiên lôi Khánh Quốc chúng ta."...

Thôi tướng quân sải bước đến trận địa hai quân đối đầu, nhìn đối phương lấy chiến sĩ của bọn họ làm trò vui, mặt lạnh như băng sai người khiêng một thùng thiên lôi lên, ước lượng tầm bắn, mở thùng, lấy một quả đặt lên máy b.ắ.n đá.

Những binh lính bên cạnh nhìn thấy cái vò này, có người nhận ra đây chính là thứ giống hệt với hỏa lôi mà Việt Quốc mang ra để khoe khoang, có người không hiểu nổi lúc đại địch đang ở trước mặt thì ném một cái vò qua có ý nghĩa gì.

Lúc vũ khí được đưa tới đều được ghi rõ tầm bắn, vì sợ đánh rắn động cỏ, càng vì vũ khí thuốc s.ú.n.g đắt đỏ, sau khi nhận được bọn họ cũng không dám tùy tiện thử, vừa hay, hôm nay có thể dùng Việt quân để thử sức mạnh của thiên lôi này.

Thôi tướng quân đích thân dùng đuốc châm ngòi, một chữ "Thả!"

Pháo đầu tiên của Khánh Quốc lập tức được b.ắ.n ra, cháy đến vò đựng thuốc s.ú.n.g thì vừa vặn rơi vào giữa quân địch.

Ầm!

Việt quân lúc đầu còn tưởng Khánh quân bị chọc tức, ném đá qua, không để ý, cho đến khi tiếng nổ vang lên, cho đến khi người bên cạnh bị nổ tung, bụi đất tan đi, tại chỗ nổ ra một cái hố, Việt quân mới phản ứng lại!

"Thằng rùa nào bất cẩn châm hỏa lôi! Không c.h.ế.t thì xuống chịu phạt!" Tiểu tướng mắng.

"Thưa tướng quân, là từ phía Khánh quân ném qua." Có tiểu binh to gan nhắc nhở.

Tiểu tướng đó trực tiếp quất cho tiểu binh đó một roi: "Không thể nào! Khánh quân sao có thể có hỏa lôi!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 359: Chương 359



Còn bên Khánh Quốc, sau khi im lặng một lúc thì bùng nổ tiếng reo hò như sấm.

"Khánh Quốc có cứu rồi! Khánh Quốc chúng ta cũng có hỏa lôi rồi!"

"Không, là thiên lôi! Vũ khí của Khánh Quốc chúng ta gọi là thiên lôi!"

"Thằng cháu! Ông đây là thiên lôi!"

Tiếng hò hét thô lỗ của Khánh quân đi kèm với một quả thiên lôi nữa được ném xuống, hoàn toàn phá vỡ đội hình của Việt quân.

Không, cũng chẳng có đội hình gì, nhiều nhất là tụ lại một chỗ, vì bọn chúng tự phụ hỏa lôi có thể đánh bại tất cả, ngay cả tướng lĩnh được phái tới cũng chỉ là một tiểu tướng.

Đợi đến khi Việt quân phản ứng lại muốn xếp trận phản công thì lại có tiếng nổ liên tiếp truyền đến từ phía sau, tiếp theo là tiếng g.i.ế.c chóc vang trời.

Ngoài chiến trường này, Thôi tướng quân đã sớm cho các bộ tướng khác chia quân làm hai đường, một đội quân vòng ra phía sau bao vây, một đội quân khác đi chặn những người có thể chạy về cầu viện, kéo dài thời gian hết sức có thể, để chờ kinh thành đưa đợt vũ khí tiếp theo tới.

Việt Quốc dựa vào hỏa lôi mà khinh địch tự phụ, sẽ không ngờ rằng bọn họ dám vòng ra phía sau đại bản doanh của bọn chúng.

Việt Quốc dựa vào vũ khí thuốc s.ú.n.g mà kiêu ngạo quá lâu, đã quên mất cách đánh trận, luyện binh cũng không để tâm, binh khí càng không theo kịp, không dựa vào hỏa lôi, hai quân đối đầu thì cao thấp lập tức phân định.

Việt quân rất nhanh phát hiện ra đao trên trường mâu của Khánh quân rất khác, giống như đao của tử thần, chuyên thu hoạch mạng người, huống hồ, Việt quân khinh địch chỉ phái năm vạn quân, giờ Khánh quân có vũ khí tương tự, lại phái ra mười lăm vạn quân, có thể nói là nghiền ép toàn diện, không lâu sau Việt quân đã bị đánh tan tác, cuối cùng c.h.ế.t thì chết, không c.h.ế.t thì đều trở thành tù binh.

Chỉ tiếc, chặn được người đưa tin nhưng không chặn được pháo hiệu của bọn chúng.

Tin Khánh Quốc có vũ khí thuốc s.ú.n.g truyền đến doanh trại Việt Quốc, lúc này các tướng lĩnh Việt Quốc vẫn đang ôm ả đào vui vẻ, nghe thấy một tiếng "Báo!" dài.

Bọn chúng còn tưởng tin thắng trận truyền đến, cười lớn nâng ly ăn mừng.

"Khánh quân chắc là sợ quá nên đầu hàng rồi ha ha..."

"Lũ nhũn như con chi ấy mà dám đối đầu với chúng ta, đầu hàng còn có thể giữ được toàn thây."

"Xem ra lại có thể đổi một đợt kỹ nữ trong doanh trại rồi."

Đợi đến khi binh lính truyền tin vào nói Khánh Quốc đã có vũ khí thuốc súng, năm vạn quân mà bọn chúng phái đi đều trở thành tù binh, lương thảo và vũ khí đều bị Khánh quân thu làm chiến lợi phẩm, mấy vị tướng trong doanh trại như bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn không dám tin.

"Khánh Quốc sao có thể có hỏa lôi!" Chủ tướng Việt Quốc hung hăng đẩy kỹ nữ trong lòng xuống đất, kỹ nữ đó sợ hãi vội vàng bò dậy theo nhạc công lui ra khỏi doanh trại.

"Chẳng lẽ thật sự bị Khánh Quốc chế tạo ra? Không thể nào, chúng ta trấn thủ biên quan nhiều năm, đối với vũ khí thuốc s.ú.n.g có thể nói là quen thuộc không gì quen thuộc hơn, chẳng phải vẫn không thể hiểu được nó được làm bằng gì sao? Ta không tin Khánh Quốc có thể hiểu được."

Hơn nữa, biết được sức mạnh của vũ khí này lớn đến mức nào, để đảm bảo Việt Quốc mãi mãi độc tôn, để không bị đoạt quyền, công thức chỉ nằm trong tay bệ hạ, ngay cả người chế tạo vũ khí thuốc s.ú.n.g cũng là tử sĩ, nếu nói có kẻ phản bội thì càng không thể.
 
Back
Top Bottom