Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,910
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNdZHEsaiV9UslXPG3K0KSbb9GFXW7CDwsiDyUlnEslenRlPmN5qj_gYcGtj6jYYFLXtmqjKaF5FvC_CA7P9ngAcSzzgaDqwzMzYqjZZKxkN-FKbjHcfHG8BdlMLVFzjkg-pYHkBbRfKwPKtgXvD3LO=w215-h322-s-no-gm

Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Tác giả: Đại Vương Thị Ngã
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 大王是我

Thể loại: Tiểu Thuyết, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Hào Môn Thế Gia, Học Đường, Trả Thù, Thanh Xuân Vườn Trường, Gia Đình, Tổng Tài

Team dịch: Trà Sữa Tiên Sinh

Giới thiệu

Cô bạn cùng phòng của tôi diễn xuất rất xuất sắc.

Cô ta luôn trừng đôi mắt to tròn, như sắp khóc mà kể lể với bạn: “Tớ chẳng còn gì nữa hết, tớ chỉ còn có mỗi cậu thôi!”

Nhờ chiêu này, nàng ta thu về đủ kiểu đồng cảm.

Đầu tiên là cướp lấy bạn trai vừa đẹp vừa giàu của tôi. Nghe nói bố tôi còn giàu có hơn, cô ả lại tiếp tục nhắm đến ông.

Những cô ta không biết, tất cả đều là cái bẫy mà tôi giăng sẵn cho cô ta.

Làm nhiều việc xấu, cuối cùng cũng phải trả giá thôi!​
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 1



Cô bạn cùng phòng của tôi, Tần Vi, là một cao thủ trong việc giả vờ đáng thương.

Ngày đầu tiên nhập học, cô ta mặc một chiếc áo phông rõ ràng không vừa người và đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần, đứng trên bục giảng với bộ ng ực phập phồng.

Mắt cô ta đỏ hoe, giọng như sắp khóc:

"Tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ mình, mẹ nuôi ở trại trẻ mồ côi nói họ đã bỏ rơi tôi ở trước cửa rồi rời đi."

"Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh. Người phụ nữ nhặt tôi lên nói rằng cơ thể tôi lạnh ngắt, không còn một chút hơi ấm nào, nhưng tiếng khóc của tôi lại rất to, bà ấy tin rằng tôi sẽ sống sót."

Cô ta nhiều lần nghẹn ngào, nước mắt từ từ dâng lên trong khóe mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.

Sự cố gắng kìm nén nước mắt của cô ta khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Tôi thấy cô giáo chủ nhiệm lớp tháo kính ra và lau khóe mắt.

Tần Vi ngừng lại một chút, hít một hơi sâu và cố gắng mỉm cười với mọi người: "Tôi thực sự đã sống sót, không chỉ phải sống, mà tôi còn phải sống thật tốt!"

"Tôi mỗi bữa chỉ ăn hai cái bánh bao cùng nước trắng, nhưng tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên lúc nào tôi cũng đói."

"Tôi đã cố gắng học tập hết sức mình, tôi tự nhủ rằng kiến thức chính là thức ăn tinh thần!"

...

"Bất cứ lúc nào, tôi cũng không bao giờ từ bỏ hy vọng! Tần Vi, bạn đã làm được, bạn thực sự đã làm được!"

Trà Sữa Tiên Sinh

Tần Vi cuối cùng cũng dừng lại, cô ta khẽ hít mũi, cười e thẹn.

Trong lớp học yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng rơi của một cây kim.

Một lúc sau, cô giáo chủ nhiệm mới phản ứng lại, dẫn đầu gọi mọi người vỗ tay.

Ngay lập tức, trong lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Tiếng vỗ tay xen lẫn với những tiếng nức nở.

Rất nhiều bạn cùng lớp đã khóc.

Mọi người đều cảm thán trước sự gian truân của Tần Vi, cảm thấy cô ta thực sự quá vất vả rồi.

Số phận đối xử với cô ta thật bất công, nhưng cô ta vẫn thi đậu vào một trường đại học danh tiếng toàn quốc. Hơn nữa còn xinh đẹp, thanh lịch và thấu hiểu lòng người.

Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn cô ta với vẻ tự tin trên bục giảng, lẫn vào đám đông, tôi chỉ vỗ tay vài cái cho có lệ.

Cô ta bước xuống từ bục giảng, chiếc áo phông bó sát và ngắn cũn làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ của cô ta. Chỉ cần khẽ nâng tay là có thể thấy một mảng eo nhỏ trắng nõn.

Cô ta nói với mọi người rằng đó là vì không có tiền mua quần áo mới, vẫn còn mặc đồ cũ từ vài năm trước.

Nhưng tôi biết, đó chỉ là chiêu trò của cô ta để thu hút đám đàn ông mà thôi.

Thật sự điên quá xuất sắc, nếu không phải tôi đã quá hiểu con người cô ta, có lẽ tôi cũng sẽ bị cảm động.

Lúc nào cũng chỉ có hai chiêu đó, chẳng có gì mới mẻ.

Yêu thích diễn xuất đến vậy, thích được đứng trên sân khấu như thế sao?

Vậy thì để tôi kéo cô ta xuống nhé.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 2



Tôi chủ động tìm gặp cô giáo chủ nhiệm, yêu cầu được ở cùng phòng với Tần Vi, lý do là tôi muốn học hỏi từ cô ta. Hơn nữa, chúng tôi lại đến từ cùng một quê.

Cô giáo đồng ý.

Nhìn tôi mang vào những túi mua sắm hàng hiệu lớn nhỏ, các bạn cùng phòng lập tức xúm lại xem.

Tôi từ từ giới thiệu từng món một cho họ.

Vương Thanh, cô bạn cùng phòng không có nhiều tâm tư, lên tiếng trầm trồ: "Những thứ này phải đắt tiền lắm nhỉ? Thì ra cậu là một tiểu thư nhà giàu!"

Tôi chỉ cười mà không đáp, rồi chia cho mỗi bạn cùng phòng một lọ kem dưỡng da Lamer, bảo rằng đó là quà từ bạn trai yêu dấu của tôi.

Ngoại trừ Tần Vi, tất cả mọi người đều vui vẻ nhận lấy.

Tôi chú ý thấy vẻ mặt của Tần Vi hiện lên nét ghen tị, nhưng cô ta không tiến lại gần.

Tôi cầm một lọ kem và bước đến đưa cho cô ta.

Cô ta đỏ mặt, cúi đầu xoắn chặt hai tay, nói chuyện lắp bắp: "Không... không, tớ không thể nhận được... Cái này đắt quá."

Nói xong, cô ta còn lùi lại một bước, trông có vẻ sợ hãi bất an.

Vương Thanh cười cợt, vỗ vai cô ta: "Sợ gì chứ, nhận đi, với Lạc Gia thì chẳng đáng gì đâu. Đây là tấm lòng của em rể đó mà."

Tôi là người nhỏ tuổi nhất trong phòng, nên các cô ấy gọi tôi là em cũng không có gì sai.

Trà Sữa Tiên Sinh

Tần Vi ngại ngùng một hồi lâu, cuối cùng cũng nhận lấy.

Sau đó, tôi lại mang về cho các bạn cùng phòng vài món quà khác, có khi là phiếu quà tặng siêu thị, nước hoa, thậm chí có cả áo phông LV!

Các bạn trong phòng đều bảo rằng ở cùng phòng với tôi thật hạnh phúc.

Chỉ có Tần Vi, mỗi lần tôi tặng quà, cô ta đều phải đấu tranh tâm lý một lúc lâu mới chịu nhận.

Mọi người đều nói Tần Vi quá thành thật.

Cô ta có thật thà hay không thì tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, cô ta chẳng màng đến mấy món quà nhỏ này.

Nếu người khác chỉ muốn uống nước từ cái giếng, thì cô ta chính là người muốn đào cả cái giếng đi.

Tần Vi không được lòng các bạn trong lớp. Để nói chính xác hơn, là không được lòng các bạn nữ.

Cô ta luôn ngồi ở hàng đầu trong lớp, tan học thì vây quanh giáo viên để hỏi bài. Thường xuyên đến ngồi ở văn phòng của giáo viên chủ nhiệm cả buổi chiều.

Vì trước đây Tần Vi đã xây dựng hình tượng học bá, nên mọi người cũng không thấy ngạc nhiên.

Nhưng khi kết quả thi ra, tất cả đều ngỡ ngàng.

Tần Vi bị rớt ba môn.

Còn về câu chuyện cố gắng vươn lên của một "cô nhi", cứ mỗi khi có sự kiện quan trọng, tranh cử chức vụ lớp trưởng, thành viên hội sinh viên, hay bình chọn sinh viên xuất sắc, cô ta lại đem ra sử dụng.

Lúc đầu, ai nấy đều cảm động rơi nước mắt, nhưng về sau thì không còn ai xúc động nữa.

Thậm chí còn có người bắt đầu chế giễu. Trà sữa tiên sinh

Mỗi khi có sự kiện quan trọng là lại lôi chuyện gia cảnh ra nói, chẳng phải đó là cạnh tranh không lành mạnh sao?
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 3



Trong phòng dần chia thành hai phe: tôi và Vương Thanh cùng một số bạn khác là một phe, còn Tần Vi chỉ có một mình.

Ngoại trừ Tần Vi, mọi người trong phòng đều đã có bạn trai.

Ngay cả chị gái trưởng phòng bảo thủ nhất là Trương Ngân cũng đã xác lập mối quan hệ với lớp trưởng Chu Tinh.

Mấy cô gái thường hay trêu chọc lẫn nhau về chuyện tình cảm.

Mỗi khi đến lúc như vậy, Tần Vi luôn đỏ mặt, bịt tai lại, bảo chúng tôi đừng nói nữa.

Cô ta làm như chúng tôi là những kẻ lưu manh, trong khi thực ra chúng tôi cũng chẳng nói gì quá đáng.

Buồn cười hơn nữa là Tần Vi lại đi kể những chuyện riêng tư trong phòng cho bọn con trai nghe.

Có một thời gian, mấy cậu con trai trong lớp cứ nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ, làm chúng tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi Chu Tinh nghiêm túc nhắc nhở Trương Ngân rằng Tần Vi còn nhỏ, rất ngây thơ, bảo chúng tôi phải chú ý lời nói!

Ngây thơ?

Cũng đúng thôi, cô ta luôn tỏ ra ngây thơ trước mặt con trai.

Ngoài ra, ở cùng nhau lâu ngày, có thể người khác không biết, nhưng chúng tôi thì rất rõ, Tần Vi không hề nghèo khổ như cô ta vẫn nói.

Cô ta ăn mặc và tiêu xài không hề kém cạnh ai.

Lúc đầu mọi người nghĩ rằng có lẽ cô ta vừa học vừa làm thêm, nhưng thực tế không phải vậy.

Cô ta lười biếng, ngay cả việc dọn dẹp phòng cũng không làm.

Trà sữa tiên sinh Cuối tuần thì có thể ngủ đến chiều, tối lại đi dạo sân trường với mấy cậu con trai. Thử hỏi người như vậy có thể làm công việc bán thời gian nào?

“Giả tạo” là nhận xét của nhiều cô gái về cô ta.

Tất nhiên, bọn con trai thì không nghĩ vậy, họ chỉ thấy Tần Vi thật đáng thương.

Nhưng dù sao thì, nếu không có gì đặc biệt, chúng tôi sẽ phải ở chung với nhau bốn năm.

Cũng không phải chuyện gì to tát, có gì không vừa mắt thì nhịn một chút là xong.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, lại xảy ra một việc không lớn không nhỏ.

3

Trương Ngân khóc nức nở khi trở về phòng.

Trà Sữa Tiên Sinh

Chúng tôi lập tức vây quanh: “Có chuyện gì vậy?”

Trương Ngân là người từ nông thôn thi đậu vào đại học, bình thường rất tích cực trong mọi việc, là trưởng phòng cũng rất tận tâm, được lòng mọi người.

Không hiểu sao lần này cô ấy lại khóc đến mức này.

“Chu Tinh bảo tớ phải chia học bổng cho Tần Vi, anh ấy nói cô ta cần số tiền này!”

Nghe xong, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.

Tần Vi đã rớt ba môn, vốn dĩ không có tư cách nhận học bổng mà.

Trương Ngân nghẹn ngào: “Chu Tinh nói Tần Vi rớt môn nên không được xét học bổng. Học bổng hạng nhất của tớ là 3000 tệ, anh ấy muốn tớ chia ít nhất một nửa cho Tần Vi, nhưng tiền sinh hoạt của tớ còn chưa đủ nữa!”

Vương Thanh không thể chịu nổi: “Cô ta rớt môn, không đủ điều kiện nhận học bổng thì liên quan gì đến cậu? Tại sao lại phải chia phần thưởng của cậu cho cô ta?”

“Với lại Chu Tinh là bạn trai cậu mà, anh ta có ý gì vậy? Sao lại giúp người ngoài?”

Nghe xong câu đó, Trương Ngân càng khóc to hơn: “Chu Tinh nói là người làm cán bộ lớp phải làm gương, giúp đỡ bạn học, hơn nữa đây cũng là ý của cô chủ nhiệm lớp.”

“Thật quá đáng! Ai yếu là có lý à?” Cả phòng chúng tôi đều bùng nổ.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 4



Nhưng bảo Trương Ngân công khai nói "không" với cô giáo chủ nhiệm thì không thể nào.

Việc xét học bổng và danh hiệu đều do cô giáo chủ nhiệm quyết định.

Trà Sữa Tiên Sinh

“Cậu cứ giữ phần thưởng của mình, tớ có cách.”

Tôi an ủi Trương Ngân, rồi Tần Vi mở cửa bước vào.

Vừa thấy cô ta bước vào, cả phòng lập tức im lặng.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô ta.

Trương Ngân vẫn còn rưng rưng nước mắt.

Cô ta chẳng hỏi gì, thậm chí không thèm nhìn chúng tôi, cứ thế bước qua.

Đầu cô ta ngẩng cao, như một con thiên nga trắng.

Nếu nói cô ta không biết gì về chuyện này, chỉ là Chu Tinh và cô chủ nhiệm tự ý quyết định thì chẳng ai tin cả!

Trương Ngân siết c.h.ặ.t t.a.y bên cạnh.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, ra hiệu cho cô ấy yên tâm.

“Đáng ghét thật!” Vương Thanh nhanh miệng không nhịn nổi nữa, liền xông tới.

“Tần Vi, lớp trưởng bảo Trương Ngân chia cho cô một nửa học bổng là sao? Có phải cô đã nhờ lớp trưởng và cô chủ nhiệm không?”

Tần Vi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vương Thanh: “Cô chủ nhiệm và lớp trưởng sắp xếp thế nào thì liên quan gì đến tôi? Không phục thì đi tìm họ mà nói!”

Nói xong, cô ta mở một cuốn sách ra, tự mình viết vẽ lung tung.

Ngay trang đầu tiên của cuốn sách, rõ ràng có dòng chữ: “Tôi luôn đạt được những gì mình muốn!”

Tôi đã thấy, và tôi tin rằng các bạn cùng phòng cũng đã thấy.

“Đáng ghét thật!” Vương Thanh siết chặt nắm đấ m, định hành động nhưng bị tôi ngăn lại.

Bị đ ánh là hìn))h ph ạt quá nhẹ rồi.

Điều tôi muốn là từ giờ trở đi, cô ta muốn gì cũng không thể có được!

Chẳng mấy chốc, ngày trao giải đã đến. Cô chủ nhiệm đọc danh sách các sinh viên đạt giải.

Theo chỉ thị của cô chủ nhiệm, sau đó, Trương Ngân và một số sinh viên khác đạt giải sẽ lên sân khấu tuyên bố sẽ chia sẻ học bổng với Tần Vi, đồng thời đề cao tinh thần giúp đỡ sinh viên khó khăn.

Mọi người đều không muốn, nhưng chẳng có cách nào khác.

Trương Ngân vừa định đứng dậy, tôi giữ tay cô ấy lại rồi ung dung bước lên bục.

Tôi cúi đầu chào mọi người: “Chào thầy cô và các bạn, trước hết em xin gửi lời chúc mừng chân thành đến các bạn đã đạt giải, đây đều là những gì các bạn xứng đáng nhận được!”

Tôi nói tiếp: “Bạn cùng phòng của em, Trương Ngân, cũng là sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, nhưng cô ấy luôn tự tin và mạnh mẽ, chưa bao giờ lấy đó làm lý do để nhận thêm sự giúp đỡ mà tự mình đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt, đồng thời không hề sao nhãng việc học. Em rất khâm phục cô ấy!”

“Còn nhiều bạn khác cũng giống như cô ấy, và cô chủ nhiệm cùng lớp trưởng cũng muốn khuyến khích các bạn học khác...”

Tôi đứng trên bục và nói: “Tại đây, với tư cách là phó lớp trưởng, em tự nguyện đóng góp 5000 tệ, cùng với lớp trưởng và cô chủ nhiệm hỗ trợ các bạn hoàn cảnh khó khăn có tiến bộ trong đợt thi này!”

Nói xong, tôi dẫn đầu vỗ tay và hô to khẩu hiệu: “Lớp trưởng oai phong, cô chủ nhiệm muôn năm!”

Ban đầu, mọi người đều cảm thấy bối rối khi thấy tôi đột ngột leo lên bục nói những điều chẳng đầu chẳng đuôi. Cả lớp im lặng trong hai giây.

Ngay sau đó, mọi người đều hiểu ra và cả lớp trở nên sôi động. Tiếng reo hò muốn làm vỡ cả trần nhà.

Các bạn cùng lớp đều ngạc nhiên và thán phục, đây là loại lớp trưởng, cô chủ nhiệm, và phó lớp trưởng gì mà sẵn sàng bỏ tiền túi ra để thưởng cho các bạn khác!

Tôi vẫy tay ra hiệu mọi người yên lặng: “Em biết có rất nhiều bạn tiến bộ, nhưng em nghĩ chúng ta nên đặt ra một tiêu chuẩn, chẳng hạn như các bạn không rớt môn mới được tham gia đánh giá giải thưởng, mọi người thấy có được không?”

Ý kiến này quá hợp lý!

Trong một lớp đại học, ít nhất cũng có hơn hai mươi người không rớt môn, nên phạm vi này rất rộng.

Hơn nữa, nếu nói là thưởng cho các bạn có tiến bộ, mà lại rớt môn thì có tiến bộ gì?

“Nếu không còn ý kiến gì nữa, chúng ta hãy để cô chủ nhiệm và lớp trưởng quyết định nhé!”

Đối diện với những gương mặt tràn đầy hy vọng và tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, cô chủ nhiệm và Chu Tinh thực sự không thể nói "không."

Họ đành phải miễn cưỡng tuyên bố sẽ đóng góp mỗi người 2000 tệ, cùng tôi thưởng cho các bạn có tiến bộ.

Nhưng cuối cùng chẳng ai được lợi, mà họ còn bị chế nhạo.

Các bạn trong lớp nói rằng họ chỉ làm ra vẻ, hoạt động do họ khởi xướng mà còn đóng góp không bằng tôi.

Khiến hai người này một thời gian dài mặt mày ủ dột.

Tất nhiên, người tức giận nhất là Tần Vi, cô ta hoàn toàn không được chia phần học bổng.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 5



Cô chủ nhiệm và lớp trưởng sợ chuyện này bị làm lớn lên nên cũng không dám bênh vực cô ta.

Tần Vi à, cảm giác không thể muốn gì được nấy thật khó chịu, đúng không?

Và đây chỉ mới là khởi đầu thôi.

Trương Ngân và Chu Tinh đã chia tay, họ chia tay một cách không hề êm đẹp.

Sau vụ lùm xùm về học bổng, Chu Tinh bắt đầu lạnh nhạt với Trương Ngân.

Trương Ngân nghĩ rằng chuyện lần trước khiến Chu Tinh mất mặt, chỉ cần dỗ dành anh ta là mọi chuyện sẽ ổn, nhưng Chu Tinh cứ khăng khăng không muốn nói nhiều.

Trà Sữa Tiên Sinh

Cuối cùng, trong một buổi tự học, Chu Tinh vội vã rời đi và để quên điện thoại trên bàn.

Trương Ngân cầm điện thoại đuổi theo, và đúng lúc đó, điện thoại rung lên.

Trong lúc chạy vội, Trương Ngân vô tình bấm nghe, và giọng nói yếu ớt của một cô gái vang lên: “Anh sao giờ vẫn chưa đến? Anh cũng không muốn quan tâm đến em nữa sao?”

Sau đó là tiếng nức nở của cô gái.

Giọng nói ấy chúng tôi không lạ gì, đó là Tần Vi. Trà sữa tiên sinh

Trương Ngân dừng lại, không hiểu sao lại mở tin nhắn trong điện thoại của Chu Tinh lên xem, và cơn giận bùng lên.

Chu Tinh và Tần Vi trò chuyện rất sôi nổi, đến mức tin nhắn còn không thể đọc hết.

Tần Vi kể cho Chu Tinh nghe về mối quan hệ trong ký túc xá của chúng tôi, nói bóng gió rằng tôi chẳng có chút học thức, chỉ dựa vào việc có bạn trai giàu mà tiêu xài phung phí, coi trời bằng vung, không giống như cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trong lời kể của cô ta, chúng tôi là những kẻ xấu xa, không khác gì quỷ dữ. Vì ghen tị với nhan sắc và tài năng của Tần Vi mà chúng tôi bắt nạt, lạnh nhạt với cô ta - một cô nhi đáng thương!

Không ai có thể giúp cô ta.

Tần Vi gọi Chu Tinh là “anh trai,” và cô ta không ít lần gửi cho Chu Tinh những video mình nằm khóc một mình. Đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ sợ hãi, trông như một chú thỏ trắng tội nghiệp.

Cô ta nói: “Anh trai, em không còn gì cả, em chỉ còn có anh thôi!”

Rồi cô ta còn nhiều lần gọi Chu Tinh ra để chạy việc cho cô ta.

Nhìn vào thời gian của mỗi lần gọi đó, nhiều lần đều là lúc Trương Ngân và Chu Tinh hẹn hò, Tần Vi lại gọi Chu Tinh đi.

“Đáng ghét, chúng ta đi tìm họ thôi!” Vương Thanh kéo Trương Ngân định đi ngay.

“Chờ đã.”
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 6



Tôi ngăn cả hai lại, “Đi cãi nhau với họ à? Như thế thì quá dễ dàng cho họ rồi!”

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ của các bạn cùng phòng và nháy mắt: “Cô ta không phải trà xanh sao? Vậy chúng ta hãy dùng trà xanh để t iêu di&ệt trà xanh!”

Tối hôm đó, theo ám hiệu của tôi, Trương Ngân đã tung một loạt hàng chục ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện và các giao dịch chuyển khoản giữa Chu Tinh và Tần Vi lên nhóm lớp.

Cả lớp xôn xao.

Lớp trưởng Chu Tinh đã có bạn gái mà vẫn còn dây dưa với Tần Vi sao? Hình như Chu Tinh còn chuyển cho Tần Vi không ít tiền nữa chứ?

Tần Vi luôn miệng gọi "anh trai", lấy cái thân thế đáng thương của mình ra làm lá chắn, cái chiêu trò này thật không còn gì để nói!

Lúc này, nam sinh Vũ Vĩ chủ động nhắc tên Tần Vi: "Cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'anh trai' vậy?"

Trà Sữa Tiên Sinh

"Vài ngày trước cậu còn bảo Thường Siêu là anh trai duy nhất của cậu, cậu chỉ có mỗi anh ấy thôi mà? Hóa ra cái mánh khóe này của cậu có thể áp dụng cho nhiều người à?"

Một loạt câu hỏi liên tục của Vũ Vĩ khiến mọi người bắt đầu nhận ra sự thật.

Vũ Vĩ và Thường Siêu là bạn cùng phòng, hai người có quan hệ rất thân thiết.

Giờ đây, Vũ Vĩ không thể ngồi yên, quyết định đứng ra giúp Thường Siêu đòi lại công bằng.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Vũ Vĩ tiếp tục tung ra một quả b.o.m lớn: "Thường Siêu mỗi tháng cho cậu 3000 tệ tiêu vặt, cậu nhận rồi đúng không? Chúng tôi có bằng chứng chuyển khoản đây! Thế mà cậu lại còn bắt Chu Tinh mua máy tính cho cậu nữa là sao?"

"Cậu nghĩ Thường Siêu là gì? Còn cậu là cái quái gì?"

Nhóm lớp bùng nổ, nhiều người nhảy vào nói rằng đã thấy Tần Vi nhiều lần đi cùng những nam sinh khác nhau.

Một người tự nhận là sinh viên nghèo không làm thêm, nhưng ăn mặc thì còn sang trọng hơn đa số mọi người, vậy tiền ở đâu ra?

Còn dám ám chỉ bạn cùng phòng là chỉ biết tiêu tiền của bạn trai mà không có khả năng độc lập, thế còn cô ta có khả năng gì?

...

Nhân vật chính #trasuatiensinh của câu chuyện, Tần Vi và Chu Tinh, không rõ là ngại ngùng không dám đối đáp hay là không thấy, đều bặt vô âm tín.

Trương Ngân lại tiếp tục bước tiếp theo, cô ấy thậm chí còn bình tĩnh hơn cả những người ngoài cuộc khác.

"Tôi luôn coi trọng đoạn tình cảm này, nhưng nhìn thấy những sự thật này đã khiến tôi sụp đổ. Có lẽ là do tôi chưa đủ tốt, một người là bạn trai của tôi, một người là bạn cùng phòng của tôi... Hy vọng mọi người ai cũng sẽ được hạnh phúc.”

Sau đó, mặc cho mọi người nói gì đi nữa, Trương Ngân cũng không còn quan tâm.

Đến tối, trong lớp có sáu người lần lượt rời khỏi nhóm, năm người là nam sinh có điều kiện gia đình khá tốt.

Còn một người nữa, là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi.

Cuối cùng, Chu Tinh và Tần Vi cũng lặng lẽ rời khỏi nhóm lớp.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 7



Chúng tôi ở trong ký túc xá gọi lẩu Haidilao về, vừa ăn vừa lướt qua những bình luận "xấu" về Tần Vi, cười không ngớt.

Sau khi xảy ra những chuyện không vui như thế, đáng lẽ ra chúng tôi và Tần Vi không thể sống chung dưới một mái nhà nữa.

Trước đây, tuy rằng mọi người đều có những lời xì xào về Tần Vi, nhưng bề ngoài thì vẫn tỏ ra lịch sự. Còn bây giờ, cả ký túc xá đều chế giễu cô ta một cách thẳng thừng. Ai mang đồ ăn vặt về cũng chia cho cả phòng, chỉ riêng cô ta là không được chia.

Có lần, khi thấy Tần Vi trở về, Vương Thanh đập bàn một cái rồi mắng thẳng vào mặt cô ta: "Tôi nói này, sao cậu còn dày mặt mà bám trụ ở ký túc xá chúng tôi thế? Cậu không biết xấu hổ à? Nếu là tôi, tôi đã chuyển ra ngoài từ lâu rồi!"

Tần Vi tức giận đến mức ôm mặt chạy ra ngoài.

Trước đây, nếu xảy ra chuyện này, chẳng bao lâu cả lớp sẽ chỉ trích chúng tôi. Nhưng giờ đây, mặt nạ của Tần Vi đã bị l*t tr*n, ai cũng biết cô ta là một "trà xanh" chính hiệu, ai cũng muốn mắng cô ta một câu "Đáng đời". Thậm chí còn mong nhìn thấy cô ta bị chê cười.

Tần Vi đã mấy lần tìm đến giáo viên chủ nhiệm, nhưng người từng rất ưu ái cô ta giờ lại thờ ơ, thậm chí lớn tiếng trách mắng cô ta phải tự tìm ra nguyên nhân của mình, biết đoàn kết với bạn bè, đừng suốt ngày đổ lỗi cho người khác.

Đúng lúc đó, chúng tôi đang định gặp giáo viên để xin chuyển ký túc xá thì vô tình bắt gặp cảnh này, khiến cả đám ôm bụng cười không ngớt.

Tuy nhiên, sau đó, chủ nhiệm lại nghiêm mặt nói rằng các phòng ký túc xá khác đã chật kín, bảo chúng tôi tuân theo sắp xếp, khiến Trương Ngân, Vương Thanh và những người khác không khỏi than phiền.

Mất đi "chỗ dựa", Tần Vi cũng trở nên ủ rũ một thời gian.

Nhưng đó không phải là điều tôi muốn.

Trà Sữa Tiên Sinh

Chuyện mới chỉ là bắt đầu, một chút trở ngại nhỏ nhoi này đối với Tần Vi thì có đáng gì đâu.

Tôi tin rằng với "sự kiên trì" của cô ta, chẳng mấy chốc cô ta sẽ lại đứng lên thôi.

Sáng thứ bảy, bạn trai tôi là Từ Thành mời cả ký túc xá chúng tôi đi ăn ở nhà hàng Phỉ Thúy. Nhà hàng này nằm trong khu biệt thự gần trường, vừa kín đáo lại không kém phần sang trọng.

Đây là lần đầu tiên Từ Thành gặp gỡ bạn cùng phòng của tôi, anh mặc một bộ vest đặt may, trông rất phong cách.

Khi các bạn tôi đến, anh đã xin lỗi mọi người, nói rằng đáng lẽ ra anh phải gặp họ từ lâu rồi, nhưng do đi công tác nước ngoài nên bị trễ hẹn. Vừa nói, anh vừa lấy ra mấy túi xách in logo thương hiệu nổi tiếng để tặng mọi người.

"Ơ, còn ai chưa tới à?" Từ Thành nhìn túi xách còn lại trên tay rồi hỏi tôi.

"À, còn một bạn có chút việc bận." Tôi mỉm cười đáp.

"Vậy để em mang cái này về cho bạn ấy nhé, bánh ngọt ở đây làm rất ngon, lát nữa cũng gói về luôn." Từ Thành chu đáo nói.

Tôi đang định nói tiếp thì Vương Thanh không nhịn nổi mà cắt ngang: "Mang về cho cô ta làm gì? Cái đồ lòng dạ đen tối như vậy dùng đồ tốt làm gì cho phí!"

"Các người... vu khống!"
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 8



Lúc này, cánh cửa phòng bật mở. Tần Vi trong bộ đồng phục khách sạn với khuôn mặt trắng bệch đứng ở cửa, tay còn bưng một đĩa thức ăn.

Vương Thanh là người phản ứng nhanh nhất: "Cô làm việc ở đây à?"

Tần Vi xúc động nói: “Không được sao? Tôi dựa vào khả năng của mình kiếm sống, không trộm không cướp của ai.”

Tôi vuốt nhẹ mái tóc, chậm rãi nói: “Tần Vi, không phải là vì ở lớp cô đã bị lật tẩy, không còn ai khờ dại để chu cấp tiền cho cô nữa sao? Bây giờ phải đi bưng bê, thật là ủy khuất cho cô rồi!”

"Cô..." Tần Vi tức giận đến mức run rẩy, suýt nữa làm rơi cả đĩa thức ăn.

Từ Thành đứng bên cạnh nghe được sơ qua câu chuyện, tưởng rằng chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa các bạn học nên vội vàng bước tới trước, cầm lấy đĩa thức ăn và làm người hòa giải.

“Đều là bạn học với nhau, có ý kiến khác nhau là chuyện bình thường thôi. Anh cũng từng trải qua thời đại học rồi, giờ nghĩ lại thì chẳng có gì đáng để bận tâm cả. Nào, nào, mọi người cứ nói rõ ràng với nhau là được mà, cùng ngồi ăn cơm đi!”

Tôi hừ lạnh một tiếng.

Vương Thanh thấy không vui định nói gì đó, nhưng Trương Ngân khẽ chạm vào khuỷu tay của cô ấy: “Thôi đi, về nhà rồi tính, đừng để người ngoài cười vào mặt.”

Khi Tần Vi ngồi xuống bàn ăn, cả nhóm chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên, Từ Thành đã cố gắng tạo không khí vui vẻ, các bạn cùng phòng cũng nể mặt tôi mà không nói gì thêm.

Mặc dù chỉ lớn hơn chúng tôi vài tuổi, nhưng Từ Thành đã bắt đầu quản lý công việc kinh doanh của gia đình, lời lẽ trưởng thành và khéo léo, phong thái tự tin, khiến tôi cảm thấy vô cùng hãnh diện.

Bữa tiệc này được anh ấy chuẩn bị rất chu đáo, mỗi người một phần bít tết, hải sâm, bào ngư, vi cá, cùng những món ăn tinh tế khác mà chúng tôi không biết tên, khiến mấy cô gái phải choáng ngợp. Chưa kể đến đồ uống là mấy chai rượu vang “Lafite” trông rất đắt đỏ.

Từ Thành hiểu biết rộng, nói chuyện gì cũng có thể bàn luận nên không khí bữa ăn nhìn chung khá ổn.

Còn Tần Vi, cô ta hầu như không động đũa, trên mặt hiện rõ vẻ tủi thân như đang chịu đựng một nỗi nhục lớn. Nhưng dáng vẻ này tất nhiên không phải để chúng tôi, những người bạn cùng phòng nhìn thấy.

Tôi cúi xuống giả vờ buộc lại dây giày.

Và rồi tôi nhìn thấy mũi chân của Tần Vi đang cọ qua cọ lại vào chân của Từ Thành.

Hai tiết học buổi sáng là tiếng Anh.

Mãi đến khi chuông báo vào lớp vang lên, trong phòng học vẫn còn nhiều chỗ trống.

Cô Vương dạy tiếng Anh là người rất hiền, chưa bao giờ điểm danh, mà lớp của cô lại bắt đầu lúc 7 giờ 50 nên tỷ lệ học sinh đến lớp luôn không cao.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ màu be bước vào lớp, tóc ngắn và gọn gàng, trông khá là năng động. Bà ta hắng giọng một chút rồi nói: “Cô Vương đang nghỉ thai sản. Từ bây giờ, tôi sẽ thay cô ấy dạy các em. Mọi người cứ gọi tôi là cô Trương.”

Bà ta đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi rồi nhìn quanh lớp học một vòng, sắc mặt không được vui lắm: “Sao lại vắng nhiều người thế này? Thôi được rồi, chúng ta sẽ điểm danh trước đã.”

Trà Sữa Tiên Sinh

Cả lớp xôn xao, ai nấy đều nhanh chóng gọi điện thoại báo cho bạn cùng phòng mau chóng đến lớp. Chẳng mấy chốc, các nhóm bạn kéo nhau vào lớp, trừ Tần Vi. Không ai báo cho cô ta.

Cô Trương rất hài lòng với kết quả này, ghi lại tên Tần Vi vào sổ.
 
Mặt Nạ Trà Xanh - Đại Vương Thị Ngã
Chương 9



Bà không ngẩng đầu lên mà nói: “Những ai không đến sẽ bị ghi điểm 0 cho phần điểm chuyên cần. Bây giờ chúng ta bắt đầu học.”

Chúng tôi, mấy cô bạn cùng phòng nhìn nhau cười.

Trương Ngân khẽ chạm vào khuỷu tay tôi, nói nhỏ: “Cậu có nhận thấy gần đây Tần Vi thường xuyên đi muộn về sớm, hầu như không thấy mặt cô ta trong ký túc xá nữa.”

Vương Thanh #trasuatiensinh hừ một tiếng: “Mặc kệ cô ta, nếu là tớ mà bị mất mặt như vậy, thà biến mất luôn còn hơn, làm gì còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Còn không mau cụp đuôi lại mà sống cho yên ổn.”

Tôi chỉ cười mà không nói gì.

Đó là nói người bình thường thôi, vấn đề là Tần Vi đâu phải người bình thường.

Gần hết tiết học thứ hai, một tiếng “Báo cáo” vang lên ở cửa lớp.

Cô Trương không hài lòng, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa: “Giờ này rồi mới đến? Tiết thứ hai đều sắp hết rồi!”

"Về chỗ ngồi ngay!"

Tần Vi ngẩng cao đầu, bước vào lớp. Bước đi của cô ta rất ung dung, chẳng hề có vẻ gì là vội vã, cứ như đang đi trên sàn diễn thời trang.

Lúc này, mọi người mới nhận ra Tần Vi vừa làm tóc xong, mái tóc dài mượt mà xõa trên vai. Cô ta khoác một chiếc áo lông trắng, bên trong là một chiếc váy liền màu hạnh, và còn mang theo một chiếc túi xách Chanel phiên bản giới hạn.

Tần Vi ngồi xuống, bắt đầu nghịch chiếc điện thoại iPhone mới toanh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Các bạn trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.

Trà Sữa Tiên Sinh

Cô ta chẳng phải luôn nói mình là học sinh nghèo, mồ côi sao? Nghèo mà lại có thể dùng được những thứ này à? Cuộc sống này còn tốt hơn cả sinh viên bình thường nữa đấy chứ!

Chẳng mấy chốc Trà sữa tiên sinh, tin tức về việc Tần Vi có bạn trai cực kỳ giàu có lan truyền khắp cả khoa, do chính cô ta cố ý hay vô tình tiết lộ.

Có người còn nói đã thấy bạn trai của Tần Vi đến đón cô ta ở cổng trường, lái hẳn một chiếc Lamborghini!

“Xì, chắc là loại không ra gì mới để ý đến cô ta! Có khi là làm bộ làm tịch cho thiên hạ xem thôi.” Vương Thanh cố tình cười khẩy trước mặt Tần Vi.

Tần Vi không chịu thua, liếc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự đắc ý: “Có phải loại tốt hay không, đâu phải do cô nói là được!”

7

Từ đó về sau, Tần Vi luôn ra sức khoe khoang trước mặt chúng tôi về sự quan tâm, chăm sóc của bạn trai mới dành cho cô ta.

Đặc biệt là khi tôi có mặt, cô ta càng ra sức phô diễn.
 
Back
Top Bottom