Siêu Nhiên Mắt bão

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
106998151-256-k835887.jpg

Mắt Bão
Tác giả: SeanySeanSean
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lucas.

Con mãnh thú cao lớn, khôn ngoan và đầy kiêu hãnh.

Hàm nanh bạc cắn nát thép chỉ tôn sùng một điều duy nhất.

Lucas.

Một con chiên ngoan đạo vĩ đại.
[cover designed by Blutherey] Tags: paranormalpsychologicalseanyseanseanwild​
 
Mắt Bão
0. đây không phải một câu chuyện tình


Maria,Maria.Maria...Tội lỗi của ta, đấng cứu thế cuộc đời ta.Ánh mắt người là lửa cháy thiêu đốt linh hồn ta.Khóe môi người là nỗi ám ảnh ta mang theo trong suốt giấc ngủ đông dài.

Ôi, Maria.

Maria của ta, giờ đây, ta lạnh.

Ta rất lạnh.Bão tuyết đang bủa vây lấy ta, không một lối thoát.

Những cơn gió buốt hằn lên da thịt ta những vết cắt ứa máu trong khi những đồi thông ngút ngàn và hùng vĩ không ngừng ai oán thê lương.

Ta mệt rồi, cho ta đem theo ngọn lửa của người vào trong cơn mộng mị.

Maria.Cứu rỗi những cơn bão tuyết trong lòng ta.
 
Mắt Bão
1.


Lucas là một con chiên ngoan đạo.Hay không.

Nói cho chính xác hơn thì gã là một con sói ngoan đạo.Một con sói đúng nghĩa ấy.Chủ Nhật nào cũng vậy.

Vào khắc chạng vạng khi mặt trời khuất nẻo, Lucas sẽ kéo theo con mồi tươi xấu số vừa bị gã cắn đứt động mạch cổ và mang vào khu nhà thờ xập xệ bị bỏ hoang ở dưới chân đồi.

Gã sẽ kính cẩn để nó lên chiếc bàn tế đặc quánh bụi và chất nhầy dưới chân tượng Đức mẹ đồng trinh, và gã sẽ ngồi một lúc lâu, rất lâu.

Hình như gã vẫn luôn chờ đợi sự dịu dàng của Người.Lucas kỳ dị.

Gã có đầy rẫy những ý nghĩ và đức tin không giống một con sói.Nói cho tường minh thì, đức tin ấy bắt đầu từ khi nào nhỉ?Cách đây vài năm – Lucas không nhớ rõ lắm – là lần cuối gã cùng những con sói khác tập trung lại thành bầy đi săn mồi.

Đó là một vài năm mà mùa xuân đã vô tình lãng quên mảnh đất này, bỏ hoang lại Đất Mẹ ruỗng mục và héo hon dưới sự ngự trị của mùa đông kéo dài suốt sáu tháng.Gió tuyết chẳng khi nào ngừng gào thét.

Cái giá lạnh khủng khiếp cùng nạn đói kinh hoàng hoành hành trên những vạt đồi thông.Lucas trẻ tuổi, cận kề bên nguy cơ lòa mắt vì đói rét, cùng với bầy đàn không đến một chục mạng, chúng đã cùng nhau đi rất xa.

Xa khỏi cánh rừng khổ sở của mình để tìm đến nơi con người sinh sống.Nơi đầu tiên chúng đến chính là tòa nhà thờ nhỏ bé dưới chân ngọn đồi.Lucas không khi nào quên được cảnh tượng ngày ấy.

Khi mà bầy sói điên loạn phá nát lớp cửa gỗ ọp ẹp xông vào, bên trong nhà thờ là một nhúm người ít ỏi đang quỳ mọp trên nền đất cứng lạnh.

Nếu không có hơi người sống và mùi máu tươi bốc lên trong không gian, hẳn Lucas đã nghĩ đám người kia chỉ là một đống thây.Dưới những ánh nến nhập nhạng không xua tan được bóng tối, họ câm lặng, âm u và xám ngắt tựa những cái xác.

Nạn đói hẳn đã dằn vặt mọi sinh mạng vốn đã thoi thóp trên miền đất cằn cỗi này.

Những thân người khô gầy đang quỳ mọp trên bốn chi trước bức tượng Đức mẹ hiền hòa và cao quý.

Một tên già khọm có gương mặt tựa loài chim ăn xác chết, đang lầm rầm một thứ ngôn ngữ ma quỷ, hai tay hắn lom lom một con dao găm bén ngót như sắp đâm cho vỡ nát quả tim của sinh vật nằm im trên bàn tế - một con bé bấy giờ chỉ còn giống một bộ xương khô xấu số.Hiến tế.

Có lẽ là như thế.Một trong rất nhiều điều mà con sói khôn ngoan như Lucas chưa và sẽ không bao giờ hiểu về loài người.

Sói có thể giết chóc vì bản năng và vì cơn đói.

Nhưng con người lại đem máu của đồng loại mình đổ dưới chân một bức tượng để cầu xin phước lành.Nạn đói có lẽ đã làm con người hóa điên như bất kỳ sinh mệnh hoang dã nào khác.

Nhưng chúng là con người.

Chúng luôn là dị dạng của tự nhiên.

Chúng điên theo một cách khác - chúng đói ăn, nhưng chúng giết người để cầu Chúa được miệng ăn.Lẽ ra chúng nên cầu được yên mạng thì hơn.Đôi đồng tử của Lucas có màu vàng như trăng đêm, lúc này đang co lại và long sọc những đường tơ khát máu.

Sống mũi gã nhăn lại thành những nếp gấp rõ rệt và gã gầm gừ trong cổ họng, hai khóe mép nhếch cao để lộ hàm nanh màu ngà, cắn nát thép.Lucas cao lớn và khôn ngoan.

Gã chùng hai chân sau, gồng vai lên.

Những cái vuốt sắc như dao chìa ra bám rít xuống mặt sàn.Khoảng khắc, gã tru lên.

Tiếng tru của gã như tiếng tù và báo hiệu cho bầy đàn rằng cuộc săn đã bắt đầu.

Ngay bây giờ, máu thực sự sẽ đổ.Cả bầy sói điên lao lên với Lucas dẫn đầu.

Chúng tấn công bọn người và bị bọn người đáp trả.

Khu nhà thờ bé nhỏ và xập xệ quanh năm im lìm dưới chân đồi để mặc cho tuyết phủ, nay xôn xao náo loạn lên trong một chốc lát.

Có tiếng la hét, tiếng rạch xé, tiếng súng nổ rền vang một góc trời trắng xóa.Bầy sói cảm tử.

Chúng cắn xé, nhai nuốt.

Rất ít vờn mồi, với toàn bộ sức lực chỉ dồn vào một cú cắn xiên toạc họng kẻ thù.

Hoặc cắn chết, hoặc bị bắn chết.Cuộc tranh đấu giành sự sống còn diễn ra trong khoảng một giờ đồng hồ.

Chiến thắng đã nghiêng về loài có bản năng ăn thịt mạnh mẽ, hoặc là loài người đã chẳng hề phòng bị khi không ai ngờ đến việc bầy sói đã đi quá xa - tất cả bị thôi thúc bởi một cơn đói điên cuồng.Lucas đè chân trước lên một cuống họng người đã nát bấy, cắn vỡ hộp sọ của tên cầm súng.

Dưới vũ khí này, vài đồng loại của gã đã tru lên và ngã xuống.

Gã đã chờ thời cơ, né tránh và rình rập tựa một kẻ hèn.

Và rồi khi cơ hội đến, Lucas lao lên tựa một cơn bão với hàm nanh ngà cắn phập vào cổ tay, ổ bụng - cuối cùng là ở cổ họng gã người.Con sói cao lớn ấy cảm thấy cơn tức giận điên dại vẫn sục sôi trong huyết quản mình, gã vồ lấy thân súng màu đen và cắn vỡ nòng súng.

Có mùi cháy khét và vị của thuốc súng xộc lên làm gã nhăn mặt ho sặc sụa.Xác người trong nhà thờ rải la liệt, gân thịt cùng nội tạng bầy nhầy khắp nơi.

Mùi máu tanh tưởi len lỏi vào từng phân tử không khí trong không gian.

Bấy giờ bầy ác thú mới tạm dừng lại.

Đôi mắt chúng đục ngầu, máu tươi cùng những dãi dớt bết quyện trong hàm răng sắc, liên tục nhỏ giọt.Cuộc thảm sát dưới sự chứng kiến của Đức mẹ Maria dường như đến hồi kết thúc.

Bầy sói lũ lượt rời khỏi căn nhà thờ tối tăm, quay trở về rừng rậm trong đêm tối lạnh giá muôn trùng.Trừ Lucas.Bộ lông bạc của gã nhuộm một màu đỏ quạch, là máu của đồng loại hoặc là máu của kẻ thù, gã đã không còn phân biệt được.

Gã chỉ ngồi đó, bất động bên chiếc bàn tế, dưới chân tượng Đức mẹ đồng trinh.

Gã phớt lờ những ánh mắt cùng tiếng thở phì phò ra hiệu của đồng loại.

Không gian quanh Lucas chìm vào câm lặng, nhưng căng thẳng hơn bao giờ hết - bờ vai gã gồ lên trong trạng thái thủ thế và đôi mắt vàng như ánh trăng thì sáng quắc, tinh tường và bén ngót tựa như sẵn sàng lao vào cuộc chiến một mất một còn với bất kỳ ai, tựa như gã sẽ lao đến cắn đứt đầu kẻ thù nào dám đến gần gã chỉ trong bán kính ba mét.Con sói nào trong bầy cũng phải e dè Lucas cao lớn và khôn ngoan.

Chúng tự động lủi đi trước.Cho đến khi con sói cuối cùng trong bầy đi khuất dạng, Lucas mới dần thả lỏng bản thân.

Gã chầm chậm vòng ra sau chiếc bàn tế - nơi một sinh vật loài người nhỏ bé đang ngồi co ro và run rẩy - mà hẳn là sinh vật may mắn đến độ được Lucas tha mạng và bao che.

Gã lặng im quan sát nó bằng đôi mắt thận trọng và lạnh lùng.Quả là một con bé loài người gầy nhẳng và xấu xí.

Mái tóc đen như gỗ mun bết dính nơi thái dương, chảy khô cứng trên bờ vai gầy guộc đang run lên.

Làn da ngăm nâu, những vết thương lở loét đông bầm lại, cáu đen những bẩn thỉu.

Tứ chi trơ những xương cốt đang cố gắng thu gọn mình hết mức có thể, gương mặt vùi gọn trên cánh tay.Hơi thở của nó khẽ đến mức dường như không có, dường như nó đã chết.Gã từ từ đưa hàm răng đầy máu lại gần con bé.

Chiếc mũi đen ươn ướt liên tục hít ngửi vành tai nó.

Con bé loài người thậm chí còn không hề tránh né, dù đôi vai nó mỗi lúc một run bắn lên vẻ dữ dội.Lucas biết.

Con bé đang chờ chết và nó đang cố ép bản thân chuẩn bị sẵn sàng để chết.

Nó đang chờ khi gã kề bộ răng nhỏ tong tong những máu người vào cổ rồi nhai nát đầu nó, bất cứ lúc nào.Nhưng gã không làm thế.

Chầm chậm, Lucas – con mãnh thú màu bạc khôn ngoan và cao lớn ấy đã làm hành động mà đến trong mơ gã cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ thực hiện với một con người nào khác – gã đang liếm sạch những vết thương cùng những cáu bẩn trên người con bé.

Lưỡi gã ram ráp và nóng hổi, còn ảm mùi máu và mùi thuốc súng.Gã không muốn để tượng Đức mẹ kia nhìn thấy thêm một giọt máu nào nữa, bởi kể từ khi xông vào nhà thờ, ánh mắt của mẹ Maria đã mãi mãi là nỗi ám ảnh đối với con dã thú Lucas.Ánh mắt của mẹ quá đỗi dịu dàng, nhìn xuống loài người ngu dốt và lạ lùng kia.Đôi mắt vàng của Lucas bất chợt trở nên trầm lặng.

Gã biết Đức mẹ không cần những điều đó.

Đức mẹ không phải gã, không phải sói.

Người không cần đến xác thịt và máu tươi của con người chảy dưới chân mình mới ban đi phước lành.Lucas nghĩ.

Nếu như hôm nay gã tha cho một đứa con này của Đức mẹ, để đổi lại mai sau Người sẽ ban một phúc gì đó cho gã.

Phải, biết đâu đấy, mẹ Maria sẽ để lại một ánh mắt quan tâm nhỏ nhoi đến con ác thú này và rồi cứu rỗi gã khỏi những mùa đông dài đằng đẵng, những cơn bão tuyết mịt mùng, những rừng thông lá ken kín che khuất vầng dương và cả những trận đói mê man đau đớn ép buộc muôn loài tàn sát lẫn nhau – sói ăn thịt người người, và loài người đi săn lại bầy sói, trả thù lẫn nhau làm nên một vòng lặp vô tận.Gã chán ghét và mệt mỏi với những vòng xoáy ấy trên mảnh đất giá lạnh này.Gã đã cứu kẻ thù, gã thậm chí không biết rằng nó sẽ mang ơn hay vài ngày nữa, sẽ hướng nòng súng kim loại vào sọ gã để trà thù cho cuộc tàn sát ngày hôm nay?Lucas.

Khôn ngoan và kỳ dị.

Có đầy rẫy những đức tin và ý nghĩ không giống một con sói.

Nhưng đầy kiêu hãnh.Một hồi sau, gã rời khuôn mặt khỏi người con bé, lại đợi chờ trong im lặng.Con bé bướng bỉnh vẫn không chịu ngước mặt lên một lần nào.Sự kiên nhẫn của Lucas có giới hạn.

Gã tha cho nó và giúp những vết thương trên người nó khỏi nhiễm trùng, không có nghĩa là gã sẽ ngồi chờ để rửa mặt cho nó như một bà vú trông trẻ.Gã thở hắt ra, sống mũi run lên.

Gã chỉ có thể làm được đến thế.

Con người bé nhỏ và yếu đuối trước mặt có sống được tiếp hay không sẽ phụ thuộc vào chính bản thân nó.Sau cùng, gã lững thững rời đi.Có lẽ là, Đức mẹ Maria sẽ không bao giờ dành ánh nhìn dịu dạng và khoan dung cho con dã thú săn người.Có lẽ là, gã sẽ mãi mãi lạc lõng trong cơn bão tuyết của đất trời và cả cơn bão trong lòng gã.Lucas đi.Chợt sau lưng vang lên một tiếng động cực khẽ, gã quay phắt lại trong một tích tắc.Con bé loài người đã ngẩng đầu.Hai ánh mắt giao nhau trong giây lát.

Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng gã thấy gương mặt con bé.Ánh nhìn như có lửa.Đó là một ánh mắt sâu vời vợi, thẳm dưới đáy mắt như có ngọn lửa đang âm ỉ cháy.

Đôi đồng tử đen láy một sắc Lucas chưa từng thấy bao giờ, dường như đang giam giữ một linh hồn gào ghét không thuộc về vùng đất này.

Đôi mắt có hàng lông mi dài, mở to đầy vẻ ngác ngơ và thảng thốt, hồn nhiên và nghi hoặc, sợ sệt và vui mừng.

Chắc nó không bao giờ nghĩ rằng mình lại có ngày thoát chết dưới hàm nanh sói.Chạy đi, loài người khốn kiếp.Những chiếc nanh của Lucas như muốn nói.Và cám ơn Đức mẹ khi ngươi còn có thể.Rồi gã dứt khoát quay người, bốn chân dài dũng mãnh lao vút xuyên màn đêm, mất dạng trong màn tuyết trắng..

Từ đêm ấy cho tới hôm nay, Lucas không còn nhớ đã trải qua bao lâu.

Nạn đói đã không còn nhưng bầy đàn của gã thì trở nên thưa thớt dần dưới những cuộc chinh phạt của con người.

Bánh xe của sự thù hận vẫn cứ đang quay, bất tận.Còn gã thì vẫn sống.Gã là một con sói ngoan đạo.Có lẽ gã còn sống vì gã ngoan đạo.Lucas – con sói khôn ngoan, cao lớn và vĩ đại ấy có hai nỗi ám ảnh trong đời: một là ánh mắt dịu dàng và mỉa mai của Đức mẹ ngày ấy, cho đến giờ gã vẫn không biết rằng Maria dành sự dịu dàng ấy cho ai và đang mỉa mai ai – loài người hay con ác thú, và chắc gã sẽ không bao giờ biết.Và thứ hai là nỗi ám ảnh về đôi con ngươi có màu đen, tách biệt hẳn với những gam màu nhạt nhòa và trung tính ở khắp nơi trên xứ lạnh.

Ánh nhìn tựa như là lửa, âm ỉ cháy.
 
Mắt Bão
2.


Rừng đã cháy và rừng đã héo

em hãy ngủ đi

Rừng đã khô và rừng đã tàn

em hãy ngủ điLucas không hát bao giờ.

Gã hát thì không hay cho lắm, mà dĩ nhiên chủ yếu là bởi vì gã không hát được.

Những âm thanh thoát ra từ cổ họng gã không đời nào được tính là tiếng hát, chính gã cũng chỉ coi chúng là những tiếng sủa, tiếng tru, hay là tiếng gầm gừ đe dọa.Lucas không hát, song gã lại nhớ rất rõ một bài hát.

Một bài hát chỉ được hát bằng một giọng duy nhất, một giọng non trẻ, khàn đục và mềm yếu, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, vang vọng từ quá khứ đến trong tiềm thức của gã, mỗi ngày, rồi lại mỗi ngày.

Những câu từ lảng vảng cùng giai điệu cứ đi hoang trong tâm trí gã, bất chợt một lúc nào đó lại trỗi dậy như tiếng bật thốt tưởng như nghe được bên tai, khiến cho Lucas phải giật thót, tim thắt lại một nhịp rồi bỗng chốc đập điên cuồng, để rồi đến khi gã chồm dậy hoảng hốt nhìn bốn phía, cuối cùng bải hoải nhận ra vẫn chỉ thấy tuyết trắng mênh mông và dải rừng lá kim trơ cạn, vô hồn.Cũng như những con sói khác, Lucas không khóc.

Nhưng những con sói khác thì không có bao giờ tự hỏi tại sao mình không khóc, và khóc như thế nào.

Nếu Lucas có thể khóc được, có lẽ gã sẽ thấy lòng mình được gột sạch đi chút ít.Bởi ngay cả khi mắt đã nhắm lại, gã vẫn tưởng như mình còn trông thấy bốn bề trắng xóa tuyết đổ cùng giông bão thét gào..Lucas vốn không phải là 'Lucas.' Gã vốn không có tên là Lucas.

Gã vốn không có tên.Gã vốn không phải là một con sói ngoan đạo ngay từ lúc sinh ra.Nhiều năm về trước, gã chỉ là một mạng súc sinh được con người mang về.

Để mà nói cho rõ ràng là bị bắt về hay được cứu về thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Nhiều năm về trước, gã từng có một người bạn.

Không phải là chủ nhân, cũng chẳng phải là đồng bọn.

Đó là một con người.

Một người bạn.Khi mà Lucas còn chưa phải là 'Lucas,' người bạn ấy đã nói với gã:"Anh bạn nhỏ, người cậu run quá.

Xin đừng gầm gừ với tôi, tôi không có ý làm hại cậu.

Cha nói từ giờ cậu là của tôi.

Nhưng tôi không định thế đâu, chắc cậu cũng không muốn.

Cậu chỉ... tạm thời bầu bạn với tôi thôi, cậu không thuộc về tôi mà tôi cũng chẳng thể sở hữu cậu."

"Cha còn bảo tôi đặt cho cậu một cái tên.

Ôi, anh bạn nhỏ à, tôi sẽ chẳng đặt cho cậu một cái tên nào đâu.

Cậu không nên giống tôi.

Ban đầu là một cái tên, sau đó là một cuộc đời bị gán vào.

Cậu nên sống một đời tự do mới phải.

Ai cũng nên sống một đời tự do mới phải.

Cậu không cần sống như tôi, không thể sống như tôi."

Việc có một cái tên, hay đặt tên cho một ai đó thường được xem như một phước lành hoặc chăng là một vinh hạnh, song chỉ có người ấy là nhìn nó như một việc làm tàn nhẫn - đặt một xiềng xích vô hình trói buộc người ta vào lối mòn và khuôn mẫu.

Mỗi tên gọi, mỗi danh xưng, mỗi ý nghĩa đằng sau nó, sẽ làm nên danh tính và thân phận, dần dần, định hình nên số phận.Người bạn duy nhất của gã.

Người đã kiên quyết không đặt tên cho gã.

Người ấy có tên là Lucas."

Này anh bạn nhỏ, tôi có một ước mơ.

Tôi muốn được thấy nơi bên kia thung lũng."

"Anh bạn nhỏ à, cậu đã bao giờ thấy mùa xuân chưa?"

Lucas bé nhỏ - luôn gọi gã "anh bạn nhỏ" - thực chất cũng chỉ là một con người nhỏ bé.

Gã chỉ cần đến sáu tháng tuổi là đã có thể đuổi kịp được vóc dáng của Lucas.

Cậu chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, song buồng phổi yếu ớt kéo đến những trận ho dai dẳng như ác mộng khiến cậu gầy yếu hơn tuổi thật nhiều.

Ấn tượng ít ỏi về cậu trong trí nhớ chập chờn của gã, là hình ảnh cậu ngồi trên xe lăn, một tay đặt trên đầu gã, tay kia vươn ra bám hờ lên bậu cửa sổ.

Cậu nói chuyện với gã bằng giọng điệu dịu dàng và bình thản, rất mực trưởng thành, nhưng tầm mắt lại hướng về một nơi nào rất xa.

Vượt qua khung cửa sổ, xuyên qua cơn bão tuyết dày, bay qua vạt đồi thông - cậu nhìn về phía bên kia thung lũng.Trong số cả nghìn quyển sách mà cậu sở hữu, cậu say đắm nhất quyển sách tranh mà cha mang từ phương Nam về.

Cuốn sách vẽ đàn gia súc gặm cỏ trên đồng, vẽ cuộc sống của những con người xa lạ và phóng khoáng trên lưng ngựa, mắt đen và da ngăm đầy sức sống."

Này, hôm qua tôi có một giấc mơ.

Cả hôm kia, hôm kìa, và từ tháng trước nữa, tôi đã luôn mơ giấc mơ đó.

Tôi mơ về một đồng cỏ.

Thật ra thì nó lớn hơn thế nhiều lắm, nhiều hơn một đồng cỏ, ý tôi là, một thảo nguyên ấy.

Cỏ xanh chạy dài đến chân trời, có nắng vàng ươm và gió lúc nào cũng căng đầy.

Có cả đàn gia súc hàng trăm con nhẩn nha gặm cỏ, nơi tiếng hát và những bài đồng dao không bao giờ tắt.

Nơi mà, có lẽ có tự do."

Mái tóc vàng và đôi mắt biếc - cậu như thể Hyacinthus, tình yêu và hy vọng của Apollo, song đồng thời, tuyệt vọng và bất hạnh biết nhường nào.

Cậu là hữu hình của hương hoa huệ đã từng tan ra dưới ánh mặt trời.Lucas thích hát.

Dù cho buồng phổi yếu ớt đầy dịch có khiến việc ấy trở nên khó nhọc, thậm chí là thỉnh thoảng biến câu hát thành những trận ho đau quặn gập người, thì vẫn không thể ngăn cản cậu thều thào hát lên những bài đồng dao bay vút.Rừng đã cháy và rừng đã héo

em hãy ngủ đi

Rừng đã khô và rừng đã tàn

em hãy ngủ đi

Đời đã khép và đời đã tắt

em hãy ngủ đi

Đời mãi đêm và đời mãi buồn

em hãy ngủ đi..Và rừng đã cháy.Và cuộc đời mãi chìm trong đêm tuyết vô tận.Ngày nào cũng có những đám người giận dữ kéo đến đầy cổng dinh thự của cha Lucas.

Hàng trăm gương mặt méo mó cùng những tiếng la hét làm phiền con sói khủng khiếp.

Những bó đuốc sáng rực trên tay chúng làm gã chói mắt.

Gã không hiểu chúng nói gì, bao nhiêu giọng nói con người lọt vào tai gã đều biến thành một tràng tạp âm nhức óc.

Những ngày này gã không còn được thả ra ngoài nữa mà chỉ có thể đi quanh quẩn trong phòng như một con chó nhà.

Sự tù túng làm gã căng thẳng, bất mãn và bực bội.

Mỗi khi có tiếng động lớn từ dưới truyền lên, con sói đực ấy lại cảm thấy một luồng máu nóng bốc thằng lên đầu.

Gã nhếch mép gầm gừ, chân trước giậm cào xuống mặt sàn, lông tóc trên người dựng đứng, những nếp nhăn trên sống mũi dài xô lại với nhau làm nên vẻ hung tợn hoang dã mà gã đáng lẽ ra luôn phải có.

Gã muốn lao xuống xé nát ngần kia những cái cổ đang gân lên, để chúng không bao giờ có thể cất tiếng làm phiền gã và Lucas nữa.Gã không biết cái quái gì đã xảy ra làm đảo lộn nhịp sống thường ngày của họ.

Mà có biết cũng không được việc gì.

Ngoại trừ Lucas, gã không bao giờ muốn cố để hiểu loài người.Gã chỉ biết rằng từ khi bọn người kia kéo đến thì Lucas đã không còn hát nữa.

Mỗi ngày cậu đều thất thần, ngồi đối diện với khung cửa sổ lớn trên tầng tháp cao hàng giờ đồng hồ, phóng tầm mắt trông ra bên dưới."

Ngày nào cũng có người đến đòi đốt, anh bạn nhỏ à.

Cậu có thấy con người khó hiểu không?

Tôi thì, chỉ thấy hổ thẹn.

Hổ thẹn thay cho cha tôi - một con chiên sùng Chúa, một kẻ lừa đảo.

Hổ thẹn thay cho bọn họ - tay cầm đuốc và miệng rít gào về quả báo."

Lucas ngồi trên xe lăn, hàng mi nhạt màu phủ bóng dài trên đôi mắt xanh biếc trống rỗng và vô hồn.

Dưới tầm mắt cậu là đám đông xô bồ như nồi cháo đặc, ồn ào và hỗn loạn.

Cậu nhìn mà lại như không trông thấy họ.

Cậu đang nhìn về một nơi nào xa hơn, rộng mở hơn.

Cậu đang nhìn xuyên qua ngàn vạn tuyết trắng, vươn ra ngoài rừng đại ngàn, cao hơn những ngọn núi đỉnh đóng băng.Con mãnh thú màu bạc gác mõm lên đầu gối cậu, đôi mắt vàng như hổ phách cũng phóng ra xa, dường như rất muốn được cùng nhìn ngắm thứ mà Lucas đang đắm chìm thưởng lãm."

Bạn của tôi, cậu đoán xem bên kia thung lũng có mùa xuân không?"

Lucas hỏi, một câu hỏi vô thưởng vô phạt, như mọi lần.

Gã không trả lời, bởi không thể trả lời, như mọi lần.

Gã không biết.Lucas, tôi không biết.

"Tôi không muốn chết.

Nhưng tôi cũng không muốn sống thế này.

Tôi không cần sống trong lâu đài với một cái tên danh giá và một đống vàng bạc lớn trong kho.

Than đá hay vàng, đều không thể lắp vào thay phổi tôi được.

Tôi không chọn danh tính và cuộc đời này, không ai cho tôi quyền chọn."

Không có tiếng "anh bạn nhỏ" nào trong những câu đứt quãng của cậu thiếu niên nữa.Chỉ có nước mắt mang vị mặn đắng như niềm căm uất.Con sói màu bạc cao lớn và khôn ngoan chỉ có thể diễn trò như một con chó hòng dốc lòng xoa dịu con người của nó.

Gã cũng căm uất, và gã thấy đau lòng.

Gã thấy mình vụn vỡ vì Lucas, gã thấy mình vô dụng đến mức dù có chết dưới chân Lucas cũng không thể chữa lành được thân thể và tâm hồn cậu bé.

Gã căm uất mình không thể đau thay Lucas, không thể chết thay Lucas."

Tôi không chọn băng tuyết.

Tôi muốn thấy mùa xuân trên thảo nguyên cùng với cậu."

Lucas, tôi không cần mùa xuân.Lucas, tôi chỉ cần Lucas.Nhưng gã không biết nói."

Anh bạn nhỏ, tôi chọn tự do."

Lucas.

Lucas.

Lucas.Nói cho tôi, Lucas, tự do là gì?.Gió thổi lửa lan từ dinh thự Fedorov ra đến cánh rừng phía sau.

Cả một vùng rộng lớn táng thân trong biển lửa.

Cha mẹ Lucas treo cổ tự vẫn ngay trong phòng ngủ khi lửa chỉ vừa lan đến tầng trệt.

Đó là lối thoát ít đau đớn nhất mà họ có thể nghĩ đến, bởi kẻ chạy trốn nếu bị bắt được sẽ chỉ còn nước sống không bằng chết.

Họ đã cố mang Lucas theo để gia đình cùng đoàn tụ, song gã sói đực thà chết cũng không để họ động vào một cái móng tay của bạn gã.Không phải vì gã ích kỷ, mà bởi gã hiểu rằng Lucas không chọn bọn họ.

Sự tỉnh táo của Lucas cũng bị rút cạn dần theo hơi thở cho gã biết rằng thời gian còn lại không nhiều nữa.

Gã cõng cậu trên lưng, dũng mãnh lao ra ngoài tường lửa, mất hút trong đêm tối.Người thiếu niên dường như đang mơ một giấc mộng dài.

Tầng khí nóng như sôi và những tạp âm chói tai đã bị rời bỏ lại phía sau.

Hiếm khi cậu thấy cơ thể mình được dễ chịu và nhẹ nhõm.

Tuyết trắng mà bản thân vẫn luôn căm ghét nay lại như gạn lọc cậu, sự thanh lạnh sạch sẽ dường như cũng ảm vào trong từng nhịp thở.

Nằm trên tấm lưng dày ấm và vững chãi của con mãnh thú to lớn, Lucas cố gom chút sức tàn để nghển cổ nhìn lên trời đêm.

Giờ khắc ấy, tầm mắt xuyên qua ngàn vạn hoa tuyết, vượt lên trên cả những ngọn thông cao nhất của rừng già, cậu đã thấy cả vũ trụ sáng rực và lấp lánh xoay chuyển trên đỉnh đầu.

Cậu đã thấy những vì sao.

Lần đầu tiên cậu có ý nghĩ rằng dường như những con người ở thảo nguyên bên kia thung lũng cũng đang ở chung dưới một vòm trời với cậu.

Dường như, dù chỉ trong một khoảnh khắc ấy, cậu được là một trong số họ."

Đủ rồi, anh bạn nhỏ.

Đủ rồi."

Nhẹ giọng thì thầm.

Hơi thở mềm xốp mỏng tang lập tức hóa thành làn khói trắng hòa tan vào thinh không.Con sói nghe thấy, gã hiểu.

Gã vốn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim Lucas từ trên lưng.

Nhưng gã không thể dừng lại, tuyệt đối không muốn dừng lại.

Mỗi thớ cơ mỗi bắp thịt trong cơ thể đều như căng ra vì nỗi sợ hãi, đồng thời, cái chết lặng của sự tuyệt vọng lại như những xúc tu màu đen chầm chậm vươn ra từ trong góc sâu kín nhất tâm hồn gã.Làm sao gã có thể vờ như không biết.

Nhưng làm sao gã có thể dừng chân."

Không có...

ích gì đâu, bạn à.

Tôi muốn nhìn mặt cậu.

Cho tôi, nhìn, mặt cậu..."

Cả trời đêm thu vào đôi mắt vàng của gã quay cuồng như muốn sụp đổ.Con thú dừng lại bên gốc thông đại thụ hùng vĩ nhất của rừng đại ngàn, chậm rãi quỳ xuống bằng bốn chân, khẽ nghiêng mình đặt người bạn của mình ngồi xuống tuyết.

Gã vươn đầu lưỡi ráp gai và nóng hổi liếm lên gò má Lucas một cách dịu dàng và trân trọng.

Người thiếu niên tóc vàng lấy từ trong ngực áo một trang sách gấp tư, mở rộng trước mắt.Đó là lần đầu tiên gã thấy trên môi thiếu niên nở nụ cười sáng lạn đến vậy.

Sự u uẩn và cam chịu đã không còn chất chứa trong đôi con ngươi xanh biếc, nhường chỗ cho những tia sáng long lanh của sự sống.

Một trang sách vẽ thảo nguyên xanh, thu hút ánh nhìn của Lucas đến gần như là tán thưởng, như là mê say."

Tôi thấy thảo nguyên rồi, bạn ơi.

Mùa xuân bên kia thung lũng, tôi thấy rồi."

Con sói nhắm mắt, rúc mõm vào cổ người thiếu niên, bờ vai gã run lên như đang khóc.

"Anh bạn nhỏ, tôi thấy tự do."

Hơi thở mỏng tang, lãng đãng, tan ra dưới khung trời tuyết đổ.Mạch trên cổ người thiếu niên không đập nữa.Đất trời lặng im.

Lucas.

Lucas.

Lucas.Lucas!Vũ trụ sáng rực và lấp lánh vẫn xoay chuyển trên đỉnh đầu.

Những vì sao ngả mình chào đón một linh hồn mới.Lucas!Con sói ngửa đầu tru lên một tiếng dài.

Vang dậy cả núi non.

Rung chuyển cả băng tuyết.

Lucas!Buồn bã và khắc khoải.

Bi phẫn.Cũng có thể rằng những vì sao đang cười nhạo gã, sự bất lực của gã.

Đời đã khép và đời đã tắt.Em hãy ngủ đi.Đời đã đêm và đời mãi buồn.Em hãy ngủ đi.Nhưng gã không biết hát.

Chỉ có tiếng tru ngân dài làm sâu thêm đêm tối.Gã muốn gọi tên Lucas hàng nghìn lần, nhưng gã không thể gọi.

Lucas đã chết rồi.

Người bạn của gã cuối cùng đã tung cánh rời bỏ địa ngục mùa đông, đến một nơi xa hơn tất cả mọi sinh mạng trên mảnh đất này - đến nơi nào có mùa xuân.Nhưng không.

Sinh mạng của Lucas không thể kết thúc trong hoang vu và ảo mộng.

Số phận từ cái tên sẽ không thể để oan uổng trong một đời như vậy.

Con mãnh thú màu bạc, cao lớn và khôn ngoan, kỳ lạ nhưng đầy kiêu hãnh ấy đã quyết định gánh vác phần đời còn lại của người thiếu niên Lucas mãi mãi trên lưng.

Gã đã có tên, không một ai đặt tên cho gã.

Gã tên là Lucas.Lucas là một con sói ngoan đạo.

Lucas chọn mùa xuân.

Chọn tự do.Lucas..Một năm.

Rồi hai năm lại qua đi.

Lucas không còn tin vào mùa xuân nữa.Mùa đông giam cầm gã trong những cơn bão tuyết.

Khi gã tìm tới bên kia thung lũng, cũng là lúc niềm tin của gã sập đổ.Không có gì.

Một vùng đất bị bỏ hoang, mục ruỗng và trơ cạn.

Không có đồng cỏ nào.

Không có ánh nắng nào.

Không có tiếng hát nào.Không có mùa xuân.Không có gì, Lucas của tôi!Cậu chưa từng nói cho tôi biết, tự do là gì?

Lucas!

.NOTE🙁1) Bài hát nguyên bản là bài "Em hãy ngủ đi" của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

Mình lấy cảm hứng từ bài hát này và cũng trích tròn bài hát vào đây.
 
Back
Top Bottom