Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 170: Chương 170



Sáng sớm hôm sau, một nhóm người nhanh chóng xuất phát. Chẳng mấy chốc đã đến thôn Nguyên Bảo.

Còn chưa vào thôn, từ xa họ đã thấy có người đang lo lắng đứng ở cổng làng nhìn xung quanh.

Nhìn kỹ, hóa ra đó là Vi Thập Bát.

Vi Thập Bát cũng nhìn thấy họ. Cơ thể run lên, lập tức bước nhanh về phía họ.

Khi lại gần, ông ấy vui vẻ nói: "Cuối cùng các ngươi cũng đến! Ta đã đợi mấy ngày nay, chỉ mong các ngươi đến đây!"

Nghe vậy, Tảo Nhi hơi áy náy: "Xin lỗi Vi thúc, gần đây chúng ta thực sự có quá nhiều việc. Bận đến mức không có thời gian rảnh."

Đây không phải là lời nói dối, đúng là dạo này họ rất bận.

Nói thật thì hiện tại, bọn họ chỉ có liên lạc một chiều. Chỉ có họ đến thôn Nguyên Bảo, còn thôn Nguyên Bảo muốn liên lạc với họ thì lại không thể. Đúng là không tiện chút nào.

Vi Thập Bát cũng đang suy nghĩ về chuyện này.

Tảo Nhi và mọi người là đều thợ săn trong núi, bên mình chắc chắn không thể tìm đến. Nếu thật sự có việc cần bàn bạc thì chỉ có thể như ông ấy, đứng đợi ở làng. Chung quy lại thì đây cũng không phải là giải pháp lâu dài.

Ông ấy nghĩ ngợi một lát rồi đề nghị: "Nhắc tới thì ta có một người bạn, nhà cậu ta nuôi vài con chim đưa thư. Để ta hỏi cậu ta xem liệu có thể lại cho ta hai con chim non của cậu ta không, chúng ta mỗi bên nuôi một con. Như vậy, nếu sau này cần gặp mặt thì có thể dùng chim đưa thư báo tin."

Tảo Nhi và mọi người chưa từng nghe nói đến loài chim đưa thư này. Giờ đây nghe nói rằng có loài chim này thì đều thấy rất mới lạ. Hỏi kỹ hơn thì họ mới biết được rằng nhiều thương gia giàu có, quan viên, thậm chí là cả hoàng đế cũng dùng loài chim này để truyền tin.

Vi Thập Bát thấy họ hứng thú liền nói thêm vài câu.

Nếu hai bên ở gần nhau thì việc dùng chim đưa thư truyền tin sẽ tiện hơn nhiều so với sử dụng dịch trạm.

Tuy nhiên đối với những bức thư quan trọng thì việc truyền tin đi ra xa cũng gặp rủi ro lớn hơn, thậm chí có thể bị người khác chặn lấy mất. Trong trường hợp này, giao cho dịch trạm thì an toàn hơn.

Nhưng cũng giống như nhóm Tảo Nhi, họ không cách quá xa nhau, cũng không có thư từ gì quan trọng. Chủ yếu chỉ là hẹn thời gian gặp mặt, nếu có được một con chim đưa thư thì rất tiện lợi.

Tảo Nhi và mọi người nghe xong thì thấy rất có lý, nên mọi người đều thích thú.

Đại Ngưu không nhịn được hỏi: "Thế thì chim đưa thư này chắc chắn là rất quý giá rồi, chúng cháu chỉ là người thô kệch, liệu có nuôi nổi không?"

Trước giờ họ chỉ nuôi gà, vịt, ngỗng, chủ yếu là để đẻ trứng hoặc để ăn.

Loài chim đưa thư như thế này, dù rất hữu ích nhưng họ thật sự chưa từng tiếp xúc qua.

Vi Thập Bát cười nói: "Không sao, chắc chắn là nuôi được mà. Để ta hỏi kỹ lại người bạn đó xem. Nếu có thể mang về con chim non thì chắc chắn sẽ kèm theo cách nuôi dưỡng nữa."

Tảo Nhi và mọi người biết nếu Vi Thập Bát đã nói đến chuyện này thì chắc chắn là đã có tính toán. Chuyện chim đưa thư này khả năng cao là sẽ thành.

Tuy nhiên, hiện tại thời tiết đang lạnh. Nếu muốn nuôi thì cũng phải đợi đến mùa xuân, đúng là không cần phải vội.

Nói xong những chuyện này.

Vi Thập Bát liền mời Tảo Nhi và mọi người vào ngồi trong sân nhỏ của Vi gia. Sau đó mới nói đến chuyện chính.

Trước hết, điều quan trọng nhất chắc chắn là tình hình của thương đội.

Vi Thập Bát mở lời: "Nhờ lời nhắc nhở của mọi người lần trước, ta đã nói chuyện với sư phụ. Ông điều tra và phát hiện người bên cạnh lão thái thái quả thật có vấn đề!"

Tảo Nhi và mọi người nghe vậy thì tinh thần phấn chấn, nhanh chóng hỏi thăm sự tình từ đầu đến cuối.

Vi Thập Bát liền thuật lại sự việc một cách chân thực, không nhịn được cảm thán: "Xem ra, có lúc không làm gì cũng tốt hơn là làm sai."

Tảo Nhi cười nói: "Vi thúc, nhưng cháu nghe ông cụ Cảnh nói thúc không phải là không làm gì. Giữ được tấm lòng mình là rất khó mà thúc vẫn luôn kiên trì từng giờ từng khắc. Điều này cho thấy thúc không chỉ làm mà còn làm đúng nữa."
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 171: Chương 171



Vi Thập Bát sửng sốt, hơi hiểu ra.

Một lúc sau, ông ấy cũng cười nói: "Ta chỉ là người ngốc có phúc của người ngốc thôi. Nếu nói phúc từ đâu đến, chắc vẫn là nhờ Phương Tiên Nhi ban cho đó!"

Trước đây vận may của ông ấy không tốt lắm. Lần này ông ấy thật sự cảm thấy Phương Tiên Nhi đã phù hộ cho mình.

Tảo Nhi và mọi người nghe vậy thậm chí còn cảm thấy vui hơn cả khi nghe người khác khen ngợi mình. Ai nấy không nhịn được cười lớn.

Sau khi cười đùa xong, Vi Thập Bát liền nghiêm túc trở lại.

Ông ấy vào nhà, cùng Vi Lão Căn đem vài thứ ra rồi đẩy đến trước mặt Tảo Nhi và mọi người. Ông ấy chỉ vào từng cái và giải thích.

"Hai bao này là giống lúa mà mọi người đã nhắc đến trước đó. Đây đều là những hạt giống tốt mà ta đã nhờ người chọn lựa kỹ càng."

"Những thứ này là cát bối còn dư lại mà chúng ta mang về từ chuyến buôn, nghe Bình An nói mọi người cần, nên cũng đã mang hết đến cho mọi người."

"Còn có vài con gà, con vịt giống, đợi đến mùa xuân ta sẽ mang đến cho mọi người."

"Cuối cùng là..."

Vi Thập Bát lấy ra một thỏi bạc từ trong túi, đưa đến: "Thương đội cần phải để lại một số tiền cho việc mua bán. Ta không có nhiều tiền để dùng, chỉ có chút này. Mong mọi người đừng chê ít."

Tảo Nhi sửng sốt, vội vàng từ chối: "Vi thúc, thúc làm thế là sao?"

Vi Thập Bát nghiêm túc cúi người với họ: "Nếu không nhờ mọi người nhắc nhở, cũng như dầu quả mà mọi người mang đến thì lúc thương đội bị sư huynh gây náo loạn, lại còn mang đi một nửa số người, chắc chắn sẽ bị tổn thất nghiêm trọng."

"Lúc đó, cho dù sư phụ giao trọng trách dẫn đoàn cho ta, tình hình cũng không khả quan. Về sau, chắc chắn sư huynh còn sẽ gây rắc rối về mặt nhân lực, nếu không có sản phẩm đủ mạnh trong tay thì con đường buôn bán sau này chắc chắn cũng sẽ rất khó khăn."

"Vì vậy, những thứ ta đưa cho mọi người đều là tấm lòng của ta. Thật lòng cảm ơn mọi người đã làm những điều này. Có lẽ mọi người nghĩ rằng việc đó không tốn bao nhiêu công sức nhưng đối với ta và những người khác, mỗi việc mọi người làm đều liên quan đến việc kiếm sống của chúng ta!"

"Tất nhiên, thỏi bạc này không chỉ là tấm lòng cá nhân của ta. Nó cũng coi như là tiền đặt cọc cho việc kinh doanh dầu quả của chúng ta. Từ khi mọi người truyền thụ cho chúng ta kỹ thuật ép dầu đến nay thì mọi người đã luôn là người bỏ ra. Mặc dù chúng ta đang hợp tác kinh doanh nhưng cũng nên chia một ít tiền bạc cho mọi người. Có như vậy ta mới thấy yên tâm hơn."

Lời của Vi Thập Bát rất chân thành, Tảo Nhi và mọi người nghe xong đều rất cảm động.

Tảo Nhi mở lời: "Vi thúc, hiện tại mọi thứ đều thay đổi theo chiều hướng tốt. Vấn đề rắc rối của thương đội cũng đã giải quyết gần xong. Sau này chúng ta hãy tập trung làm tốt việc kinh doanh dầu quả, đối với chúng ta đôi bên cùng có lợi!"

Vi Thập Bát cười nói: "Yên tâm đi, việc kinh doanh dầu quả cứ để cho Vi thúc lo liệu. Không có lý nào lại để cơm đến tận miệng mà không ăn. Mọi người cứ chờ tin vui của ta! Đúng rồi, sắp đến Tết rồi, có cần ta mua giúp thứ gì không? Đồ ăn, quần áo, hay vật dụng gì?"

Tảo Nhi và mọi người nhìn nhau, rồi đồng loạt lắc đầu: "Không cần phiền Vi thúc đâu!"

Về thức ăn, họ đã không còn thiếu thốn từ lâu, thậm chí mỗi bữa đều là sơn hào hải vị.

Còn về quần áo, họ vẫn có thể mặc tạm được.

Dù sao thì mùa đông này họ đã có lò sưởi ấm, có than củi, lại có chăn bông.

Giờ lại nhận được một lô sợi bông mới từ Vi Thập Bát. Họ có thể về nhồi thêm vào quần áo cũ, tạm thời chưa cần phải xa xỉ mà mua vải may quần áo mới.

Còn về những vật dụng khác, hiện tại cũng không thiếu gì.

Cùng lắm là đến mùa xuân phải mua thêm một số công cụ nông nghiệp, nhưng chuyện đó không cần phải gấp.

Họ không có ý định tiêu số tiền họ nhận được lần này mà định giữ lại toàn bộ để giúp Phương Tiên Nhi khôi phục pháp lực.

Thấy biểu hiện của Tảo Nhi và mọi người không có vẻ gì là miễn cưỡng. Vi Thập Bát cũng yên tâm, không nói thêm nữa, chuyển chủ đề sang những chuyện khác.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 172: Chương 172



Vi Thập Bát mang đến toàn những thứ tốt. Người trong thôn ai nấy đều xem qua và rất vui mừng. Mặc dù đối phương nói đây là quà cảm ơn nhưng họ vẫn bày tỏ lòng biết ơn khiến sắc mặt của Vi Thập Bát càng thêm dịu dàng.

Tuy nhiên sau khi bàn bạc với nhau một lúc, họ liền hỏi Vi Thập Bát xem có thể đổi thỏi bạc đó thành những đồng tiền lẻ hay không.

Thỏi bạc này nặng cỡ năm lượng, nhìn cũng khá lớn.

Còn bên Phương Tiên Nhi, hễ bỏ vào bao nhiêu thì sẽ nhận lại bấy nhiêu. Nếu ném thỏi bạc năm lượng này vào thì có thể tưởng tượng được rằng ánh sáng pháp lực chắc chắn sẽ sáng lên một hồi lâu, mang đến nhiều lương thực.

Dù tích trữ lương thực là việc vui vẻ. Nhưng bây giờ họ đã tích trữ rất nhiều, đủ ăn trong một thời gian dài.

Theo lời Phương Tiên Nhi thì hầu hết các loại lương thực đều có hạn sử dụng. Nếu tích trữ thêm nữa thì họ sợ rằng thức ăn sẽ không kịp dùng hết mà bị hỏng. Tự dưng làm lãng phí đồ ăn mà còn phụ lòng Phương Tiên Nhi.

Than ôi, đây thực sự nỗi phiền muộn hạnh phúc mà.

Nếu để người ngoài biết, chắc là họ sẽ ghen tỵ đến nghiến răng nghiến lợi.

Cho nên, lần trước khi dâng tiền xong, họ đã nghĩ đến điều này và bàn bạc với Phương Tiên Nhi.

Sau này nếu có nhận được số tiền lớn thì họ sẽ đổi thành tiền lẻ và chia ra cúng nhiều lần. Như vậy sẽ thích hợp hơn.

Nghe lời đề nghị của họ, Vi Thập Bát thầm trách mình sơ suất.

Đối với những người dân thường như họ, thỏi bạc lớn tuy trông oai vệ nhưng thực tế khi tiêu xài thì dùng tiền lẻ sẽ tiện hơn nhiều.

Chỉ là, lúc này trên người ông ấy cũng không mang nhiều tiền lẻ. Ông ấy cũng không muốn kéo dài chuyện này đến lần sau. Vì vậy, ông ấy liền chạy quanh thôn một vòng, thậm chí không tha cả số tiền tích trữ của người đánh xe trong Vi gia. Ai ông ấy cũng mượn, cuối cùng cũng gom đủ năm lượng tiền lẻ đưa cho bọn họ.

Như vậy sẽ không làm chậm trễ việc chi tiêu của họ. Hơn nữa số tiền lẻ mượn tạm này, khi ông ấy về đến huyện thành là có thể nhanh chóng đổi lại và trả lại mọi người ngay.

Sau khi giải quyết xong các việc cần làm và cần nói, hai bên quyết định mỗi người trở về nhà của mình.

Vì hiện tại vẫn chưa có chim đưa thư giúp truyền tin.

Nên họ liền hẹn với nhau, nếu trước Tết trời chưa có tuyết rơi thì sẽ gặp nhau thêm một lần nữa để trao đổi về tình hình của thương đội.

Nếu có tuyết rơi thì coi như xong. Mọi việc vặt vãnh sẽ để sau Tết mới bàn, chắc cũng không có chuyện lớn nào xảy ra.

Bàn bạc xong, họ chính thức lên đường trở về.

Nghĩ đến lần này lại kiếm được một khoản tiền, ai nấy đều phấn khởi. Họ bước chân nhẹ nhàng trở về nhà.

Kể lại những chuyện của hôm nay cho những người ở nhà nghe xong, mọi người bắt đầu nghĩ đến chuyện cúng dường (*).

(*) Hình thức dâng các loại lễ vật như thức ăn, hoa, hương, …

Trước tiên, họ chia số tiền thành năm phần, lấy một phần trong đó. Rồi cả nhóm kéo nhau ầm ầm đến chỗ của Phương Tiên Nhi.

Thấy cảnh tượng như vậy, Thịnh Quân hơi ngạc nhiên.

Nàng nhớ không lâu trước đây Tảo Nhi và mọi người vừa nhận được một khoản tiền lớn, không ngờ nhanh như vậy lại có thêm thu nhập mới rồi.

Theo kinh nghiệm của nàng, nếu họ đến đủ người, lại còn trịnh trọng như thế này thì ít nhất cũng phải mang theo từ một đến hai lượng bạc.

Thịnh Quân lập tức tính thử số giá trị năng lượng. Chỉ còn thiếu chưa đến một nghìn điểm cho lần thăng cấp sau. Nếu không có gì bất ngờ thì lần này chắc chắn sẽ thăng cấp một bậc nữa!

Không biết lần này sẽ có món ngon gì nhỉ?

Nàng lại có thể hưởng phúc rồi!

Phía người dân trong thôn, họ báo cáo với Phương Tiên Nhi về việc đã chia bạc thành năm phần, sau đó giao số bạc đó cho dì Hà Hoa để lần này cho nàng ấy dâng cúng.

Dì Hà Hoa ôm bạc bước lên trước. Dưới ánh mắt mong đợi của Thịnh Quân và mọi người trong thôn, lần lượt đưa từng đồng bạc lẻ trị giá một lượng vào khe bỏ tiền.

Thịnh Quân lập tức chăm chú nhìn điểm năng lượng. Thấy nó vượt qua mức mười nghìn.

Năng lượng tối đa lập tức tăng gấp đôi, thành hai mươi nghìn.

Còn chưa kịp xem sản phẩm mới, Thịnh Quân đã nghe một tiếng nhắc nhở của hệ thống:

[Chúc mừng bạn đã kết thúc giai đoạn tân thủ của hệ thống siêu thị. Hoạt động khuyến mãi đặc quyền tân thủ đã hết hạn. Từ nay bạn sẽ không còn hưởng ưu đãi của đặc quyền tân thủ nữa.]

Thịnh Quân vừa nghe vậy, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 173: Chương 173



Giai đoạn tân thủ này cũng tạm hiểu được. Nhưng cái gọi là hoạt động khuyến mãi và đặc quyền tân thủ kia, nàng thật sự chưa từng thấy qua!

Hệ thống nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho nàng bằng cách đưa ra một thông báo chi tiết về đặc quyền.

Khi nàng mở ra xem, hóa ra đặc quyền tân thủ nghĩa là có thể thu thập điểm năng lượng bằng những thứ không phải là tiền bạc.

Nói cách khác, từ giờ trở đi, ngoài tiền thật ra thì Thịnh Quân sẽ không còn lấy năng lượng từ cây cối, hoa lá được nữa.

Thịnh Quân thở dài nhưng cũng không phải quá thất vọng.

Từ lâu nàng đã cảm thấy việc lấy năng lượng thì hoa cỏ cây cối không phải là một phương án lâu dài.

Chỉ là người trong thôn như Tảo Nhi quá đơn thuần, không có suy nghĩ tham lam. Nếu như là người có ý xấu, chẳng phải sẽ nhổ sạch tất cả hoa cỏ, cây cối trong núi để đổi đồ ở đây sao?

Còn tại sao trong giai đoạn tân thủ lại có thể dùng vật phẩm để đổi đồ. Có lẽ là vì hệ thống lo rằng nàng ở một nơi hẻo lánh, sợ rằng nàng không có nguồn năng lượng để duy trì, buộc phải tắt máy chăng?

Suy nghĩ lung tung một hồi, hệ thống cũng không phát ra thêm động tĩnh gì.

Thịnh Quân không nghĩ nữa, tập trung kiểm tra sản phẩm mới được mở khóa lần này.

Vừa nhìn thấy sản phẩm, tim nàng không kìm được mà đập nhanh hơn.

Sản phẩm mới lần này là "Phì Trạch Khoái Lạc Thủy (*)” — Coca-Cola!

(*) Phiên âm tiếng Trung của Coca-Cola, có nghĩa là đồ uống làm cho người béo phì lười vận động thấy hạnh phúc.

Thịnh Quân lập tức chìm vào dòng ký ức.

Nàng nhớ lại những tiểu thuyết trên mạng mà mình đã đọc ở thời hiện đại. Việc không thể uống Coca-Cola sau khi xuyên không đã trở thành một trong những nuối tiếc chung của những người xuyên không.

Coca-Cola không phải là thứ thiết yếu trong cuộc sống. Nhưng ở một góc độ nào đó, nó thực sự có thể coi là trụ cột tinh thần của những người xuyên không.

Có thể uống được một ngụm Coca-Cola nguyên chất ở thời cổ đại thì dường như cuộc sống xuyên không không còn quá khổ sở, còn có thể tiếp tục cầm cự.

Tất nhiên, vì nàng xuyên không trong hình dạng một máy bán hàng tự động nên phần lớn thời gian nàng sống rất thoải mái. Dù không có Coca-Cola để uống thì Thịnh Quân vẫn cảm thấy chỉ số hạnh phúc của mình vượt xa nhiều người xuyên không khác.

Giờ đây, ngay cả Coca-Cola cũng đã có, niềm vui của nàng càng thêm trọn vẹn!

Càng nghĩ càng thấy phấn khích. Thịnh Quân nhanh chóng lấy một chai Coca-Cola ra tay để quan sát kỹ hơn. Nàng phát hiện ra rằng bao bì này hoàn toàn khác so với các thương hiệu kinh điển mà nàng từng thấy.

Thân chai trong suốt, nhãn dán lại có màu xanh lá cây giống như Sprite, trông rất kỳ lạ. Có lẽ là thiết kế sáng tạo của hệ thống.

Thịnh Quân còn suy ngẫm về lý do cho sự khác biệt này.

Phải chăng hệ thống lo sợ những người ủng hộ Coca-Cola và Pepsi sẽ tranh cãi nên đã chọn cách thiết kế một bao bì hoàn toàn không liên quan?

Thật là một hệ thống cẩn thận!

Nghĩ xong những điều này, Thịnh Quân tò mò mở nắp chai. Nàng uống một ngụm lớn rồi cẩn thận thưởng thức.

Ừm, vị ngọt đặc trưng, kết hợp với khí CO 2 sục sôi trên đầu lưỡi. Không sai, chính là hương vị quen thuộc khiến người ta vui vẻ!

2

Hứng thú dâng cao, nàng vốn định thử phân tích xem loại Coca-Cola này thiên về Pepsi hay Coca-Cola hơn. Nhưng vì đã lâu không uống Coca-Cola, Thịnh Quân hoàn toàn không thể nhớ được sự khác biệt giữa hai thương hiệu này, đành tiếc nuối bỏ qua ý định đó.

Nàng nhanh chóng đưa Coca-Cola lên kệ.

Không giống như các sản phẩm khác mà nàng phải ước tính giá bán dựa trên ký ức, Thịnh Quân vẫn nhớ khá rõ giá bán của Coca-Cola.

Mặc dù Coca-Cola hiện đại đã tăng giá nhưng ở đây nàng vẫn giữ giá bán như cũ là ba đồng.

Sau khi xếp hàng xong, người dân trong thôn nhanh chóng phát hiện ra ánh sáng mới.

Hà Hoa không kiềm được mà nhấn vào. Bên dưới phát ra một tiếng "bụp" không lớn không nhỏ.

Hà Hoa cúi xuống lấy đồ ra, phát hiện đó là một cái chai sứ trắng có miệng kín. Phần miệng chai nối với cổ chai thon gọn. Tiếp đến là thân chai hình trụ đều đặn màu trắng tinh, nhìn rất đẹp mắt.

Hà Hoa cẩn thận lắc lắc, bên trong phát ra tiếng nước vang lên.

Trên chai dán một miếng giấy vuông nhỏ, trên đó có viết hai chữ: “Khả Lạc” (Coca-Cola)

Tảo Nhi cũng nhận ra hai chữ này, không nhịn được thì thầm: "Khả Lạc, Khả Lạc. Hạnh phúc, may mắn đều là từ mang nghĩa may mắn, đúng là một cái tên hay!"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 174: Chương 174



Thịnh Quân cũng đang quan sát chai sứ trắng đó.

Hệ thống thay đổi bao bì, nàng cũng không quá ngạc nhiên. Không biết loại Coca-Cola đựng trong chai sứ này có khác gì so với loại đựng trong chai nhựa không.

Tuy nhiên, bao bì do hệ thống sản xuất chắc hẳn sẽ không làm ảnh hưởng quá nhiều đến hương vị của sản phẩm.

Vấn đề bao bì chỉ là phụ, Thịnh Quân phát hiện còn có thứ gì đó chưa được lấy ra khỏi khe bỏ hàng liền lên tiếng nhắc nhở.

Người dân trong thôn vội cúi xuống lấy đồ ra, phát hiện đó là một cái ống tre nhỏ.

"Ống tre này dùng để làm gì?" Đại Ngưu tò mò hỏi.

Tảo Nhi đoán: "Nhìn chiều dài này, chẳng phải là để cho vào chai hút Coca-Cola sao?"

Nghe vậy, Thịnh Quân cũng được nhắc nhở, nhớ lại một số điều quan trọng: "Tảo Nhi nói đúng rồi, đúng là để hút nước ngọt."

Mặc dù Coca-Cola có thể mang lại niềm vui. Nhưng axit cacbonic có rất có hại cho răng. Hệ thống này thật chu đáo, còn kèm theo mỗi chai một chiếc ống hút, như vậy sẽ giảm bớt được tổn hại cho răng.

Nhưng điều cần chú ý không chỉ có điều này.

Đồ uống có chứa axit cacbonic còn có thể ảnh hưởng đến khả năng hấp thụ canxi của cơ thể, làm cho xương trở nên giòn hơn. Chắc chắn không nên uống nhiều.

Trừ cái này ra, Coca-Cola còn có một số đặc tính vừa lợi vừa hại.

Ví dụ, nó chứa rất nhiều đường. Đối với người cổ đại, cái này có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng, kí.ch thí.ch não bộ giải phóng dopamine, khiến họ thật sự cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên, uống thường xuyên và lâu dài chắc chắn không có lợi cho sức khỏe.

Nó cũng chứa caffeine, có thể giúp tỉnh táo, giảm cảm giác mệt mỏi. Nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ, tăng gánh nặng cho tim mạch.

Thịnh Quân đã kể tất cả những chi tiết này cho người trong thôn.

Mọi người lắng nghe rất chăm chú, ghi nhớ từng lời nàng nói.

Lưu Nhị Sơn nói: "Phương Tiên Nhi yên tâm, trên đời này dù là thứ tốt nhất, tham nhiều tham lắm cũng chẳng có kết quả tốt. Chúng ta hiểu rõ điều này, sau này cũng sẽ chú ý nhiều hơn."

Tất nhiên Thịnh Quân rất yên tâm về họ nên không nói thêm nữa.

Tuy nhiên, nàng cứ cảm thấy mình dường như quên mất điều gì đó. Suy nghĩ một lúc mà vẫn không thể nhớ ra nên đành tạm gác lại.

Không biết đến sự bối rối của Thịnh Quân - người trong thôn đã bắt đầu bước vào giai đoạn mua sắm vui vẻ.

Giá trị của một lượng bạc tương đối lớn, có thể đổi được nhiều năng lượng. Nhưng vì mua cả lẩu nên số lượng vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát.

Mọi người vui vẻ mua một ít lẩu, số năng lượng còn lại họ chọn mua Coca-Cola, khoảng vài chục chai.

Sau khi mang hết đồ về hang, mọi người tạm biệt Thịnh Quân. Bắt đầu nấu ăn và thử uống xem Coca-Cola có hương vị ra sao.

Nghe Thịnh Quân nói, thứ gọi là Coca-Cola này là một loại thức uống, rất hợp để uống kèm với những món ăn có vị đậm đà.

Mọi người tính toán lại những món ăn đang có. Sau khi phân tích một hồi, họ cảm thấy lẩu là lựa chọn phù hợp nhất

Vì vậy, tối nay lại có thể ăn lẩu!

Khi nồi lẩu đã sôi, mọi người lần lượt lấy ra các ống tre, dự định rót Coca-Cola để uống.

Những ống tre này là họ đã tích trữ từ khi uống nước điện giải. Họ thường dùng nó làm cốc uống nước hàng ngày.

Để phân biệt, họ còn khắc dấu riêng biệt lên ống tre của mình.

Sau khi bày xong cốc, chỉ còn đợi rót Coca-Cola vào.

Phương Tiên Nhi đã nói trước, thứ này không tốt khi uống quá nhiều nên mọi người chỉ lấy ra vài chai. Họ định chia nhau mỗi người một ít để thử, phần còn lại sẽ để dành.

Đại Ngưu háo hức mở nắp một chai Coca-Cola.

Rồi bỗng nhiên, một dòng bọt màu nâu bất ngờ phun trào ra từ trong chai, nhanh chóng chảy dọc theo thân chai xuống tay hắn ta. Chỉ trong chớp mắt đã tiêu tan phần lớn, chỉ để lại cảm giác mát lạnh trên mu bàn tay hắn ta.

Đại Ngưu bối rối, ngơ ngác tại chỗ, cầm chai Coca-Cola không dám buông tay, cũng không dám di chuyển, trông rất đáng thương.

Đại Mao vốn đứng bên cạnh xem, sau sự việc này thì sợ hãi chạy vội sang bên cạnh, trốn sau lưng mẹ mình, lo lắng nói: "Mẹ ơi, Coca-Cola này hung dữ quá, hình như ca làm nó tức giận rồi, chúng ta có thể uống nó không?"

Mặc dù đây chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con nhưng vẫn làm mọi người vẫn lâm vào suy tư.

Họ chưa từng thấy thứ gì có thể tự phun ra như vậy, chẳng lẽ thật sự là sinh vật sống?

Không ổn rồi, phải mau hỏi Phương Tiên Nhi thôi!

Đại Ngưu vẫn cầm chai Coca-Cola đứng yên tại chỗ, không dám di chuyển.

Tảo Nhi dẫn một nhóm người quay lại gặp Thịnh Quân, cẩn thận trình bày tình hình, muốn hỏi xem bây giờ nên làm gì.

Nghe xong, Thịnh Quân mới vỗ trán, bừng tỉnh ngộ.

Trước đó nàng đã nói dường như mình quên mất điều gì.

Hóa ra là quên dặn mọi người, tuyệt đối không được lắc chai Coca-Cola trước khi uống!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 175: Chương 175



Thịnh Quân lập tức giải thích về thứ đồ uống tên Coca-Cola.

Trong Coca-Cola không có sinh vật sống nào cả, chỉ là có một thành phần tên CO2 thôi.

Nghĩ thấy thành phần tên CO2 này khá là khó giải thích với người xưa, Thịnh Quân cũng chỉ nói trong Coca-Cola có chứa một loại khí, khí này có thể khiến đồ uống ngon hơn.

Bởi vì có khí này, khi uống xong sẽ ợ hơi. Nhưng nếu như dạ dày bị trướng hay khó tiêu thì sự khó chịu ấy cũng theo đó mà ợ hơi ra ngoài.

Giống như trường hợp Đại Ngưu vừa mới nãy có lẽ là không cẩn thận lắc lắc cái chai, do đó khí bên trong mới trào lên, khi mở chai Coca-Cola mới xảy ra hiện tượng phun trào ra ngoài.

Tuy nhiên sau khi Coca-Cola phun ra ngoài cũng chẳng có tác động gì quá lớn, bình thường sẽ không làm người khác bị thương, cùng lắm thì chỉ làm bẩn tay, quần áo hoặc là sàn nhà.

Nói đến đây, Thịnh Quân thấy đám người xưa này vẫn hoang mang khó hiểu, mới nhớ tới việc giải thích về chất khí đối với người xưa rất khác với thời hiện đại.

Thế là nàng nói đơn giản mấy chất khí đơn giản mà trong cuộc sống thường hay gặp.

Ví dụ như là khí oxi có ở khắp mọi nơi cũng là khí duy trì sự sống và sinh mệnh của con người.

Lại có một nhóm chất khí có khả năng gây ra ảnh hưởng có hại với cơ thể, nhân tiện phổ cập khoa học một chút.

Lúc nói đến ví dụ về những chất khí này nàng còn lấy kèm thêm ví dụ thực tế, để dễ dàng lý giải với nhóm người xưa này.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Trước kia bọn nàng chỉ biết là con người nhất định phải hít thở khí mới có thể sống, nhưng rốt cuộc loại khí này là gì thì không ai nói rõ được. Bây giờ được Phương Tiên Nhi phổ cập mới biết được hóa ra là một loại khí tên là oxi!

Bây giờ các nàng còn biết, lúc mình nhóm lửa có thể sinh ra khí CO, thứ này có độc, nếu không chú ý thông gió thì không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy!

Cuối cùng là Coca-Cola.

Trên đời này vậy mà lại có thứ đồ uống thú vị như thế, trong nước lại có khí, chỉ cần lắc nhẹ một chút là sủi bọt rồi phun ra!

Nói xong mấy lời này, đoàn người lại càng thêm tò mò về Coca-Cola chứa khí, loại chất khí nhìn không thấy sờ không được, vậy mà cũng có thể uống vào trong miệng ư?

Thấy những điều muốn hỏi đã hỏi gần như hết rồi.

Mấy nàng đều giấu chờ mong ở trong lòng, vội vã chào tạm biệt Phương Tiên Nhi rồi quay trở lại hang động.

Đại Ngưu vẫn còn đang đứng ở đấy, cánh tay đang giơ lên đã tê dại từ lâu rồi.

Vừa thấy các nàng đi đến, hắn ta lập tức khóc không ra nước mắt nói: “Bên Phương Tiên Nhi nói như thế nào rồi? Ta có thể bỏ cánh tay xuống được chưa?”

Đám người nghe xong cũng không nhịn cười được: “Mau mau bỏ xuống đi!”

Trước đó còn không hiểu mọi chuyện nên cả đám đều vô cùng sợ hãi. Bây giờ mọi người đã biết trong Coca-Cola có khí bí mật, lại nhìn dáng vẻ lúc này của Đại Ngưu chỉ còn thấy vô cùng buồn cười.

Xem ra người có kiến thức rộng một chút thì sẽ không bị giật mình sợ hãi trong những trường hợp bất ngờ như thế nữa.

Cười xong, Tảo Nhi mới mở miệng giải thích: “Phương Tiên Nhi nói, trong Coca-Cola không có con gì sống cả, chỉ là bên trong nước có một loại chất khí thôi!”

Sau đó nàng ấy lập tức coi mèo vẽ hổ (*) thuật lại một lượt lời Phương Tiên Nhi nói, kể cả mấy loại kiến thức khoa học về chất khí kia cũng phổ cập qua một lượt.

(*) Coi mèo vẽ hổ: kể lại, phỏng đoán một cái gì đó chưa thật sự nắm chắc.

Nghe xong những lời này, Hạnh Nhi không nhịn được cảm thán: “Tỷ à, muội cảm thấy trời đất này rộng lớn thật đấy, khắp nơi đều cất giấu kiến thức cả!”

Thúy Thúy ở bên cạnh dùng sức gật đầu một cái.

Tảo Nhi suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Lần này chúng ta có duyên học hỏi thêm kiến thức về chất khí, sau này nhóm lửa cũng chú ý hơn, cần phải để ý kỹ càng, đừng để loại khí có độc kia xuất hiện hại người.”

Cả đám người đều đã nhớ rõ.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 176: Chương 176



Sau khi nói chuyện xong, cánh tay bên này của Đại Ngưu đã buông xuống nhưng vẫn cứng đến tê dại.

Tảo Nhi lấy chai Coca-Cola trong tay hắn ta, nhìn thoáng qua rồi bất đắc dĩ nói: “Chai này vẫn luôn mở nắp như vậy, có lẽ khí trong Coca đã bay hơi không ít, khi uống sẽ khác với khi vừa mở nắp.”

Nhưng mà vẫn có thể nếm thử xem, đúng lúc có thể so sánh một chút xem nó khác biệt như thế nào so với Coca-Cola khi chứa chất khí kia.

Tảo Nhi rót vào cốc mỗi người một chút nước, lại lấy ống trúc lấy được từ chỗ Phương Tiên Nhi phát cho mọi người, mỗi người được nhận một cái.

Sau khi ống trúc này được rửa sạch là có thể sử dụng lại nhiều lần được, sau này có thể đặt ống hút này ở trong cốc của riêng mình để uống đồ uống.

Sau khi công tác chuẩn bị xong xuôi, mọi người đều ăn ý ngậm ống hút cùng nhau uống Coca-Cola.

Hút một hơi vào miệng, thấy chất lỏng lạnh buốt lập tức ùa vào lưỡi.

Mặc dù chai Coca-Cola này đã bị xì bớt khí ga nhưng mọi người vẫn có thể cảm giác được có dám bong bóng nhỏ xông vào đầu lưỡi. Cái lưỡi bị nước xộc vào hơi tê tê, là một loại cảm giác mà trước giờ chưa từng được trải qua!

Chờ khi bọt khí sủi hết, lại có thể cảm nhận được vị ngọt nguyên bản của nước Coca-Cola kia, nhấm nháp kỹ một chút còn thấy ngọt hơn so với chất điện giải rất nhiều.

Nhưng loại vị này không chỉ đơn thuần là ngọt mà là loại vị ngọt chia thành nhiều cấp độ, cảm giác vô cùng phong phú và thú vị.

Nghe nói trong huyện thành có loại đồ uống gọi là rượu, uống vào người có thể say ngất ngưởng.

Mấy nàng chưa từng uống rượu nhưng lại cảm thấy sau khi hút một ngụm Coca-Cola này vào miệng còn ngon hơn hẳn so với cả loại rượu mh nhất nữa.

Sau khi uống xong thấy cảm xúc thoải mái vô cùng, đúng là khiến người ta nhớ mãi không quên!

Bởi vì lượng Coca-Cola của mỗi người không nhiều lắm vì vậy không bao lâu đã thấy ống trúc chạm đáy cốc.

Tảo Nhi đứng dậy, định lấy mấy chai Coca-Cola còn lại chia cho mọi người.

Mặc dù thức uống thần tiên này uống tham không tốt như là rượu, nhưng mà chia cho mỗi người một cốc nhỏ thì hẳn là không có vấn đề.

Lần này, sau khi Tảo Nhi cầm lấy cái chai phải giữ nguyên một hồi rồi mới cẩn thận từng li từng tí mở nắp ra. Quả nhiên Coca-Cola không hề phun ra ngoài.

Tuy nhiên sau khi xích lại gần miệng bình, còn có thể nghe được âm thanh nổ tanh tách nhỏ vụn phát ra khiến cho người ta nghĩ đến lúc sảng khoái khi được uống nó, trong nháy mắt k.ích th.ích ch** n**c miếng.

Tảo Nhi mở toàn bộ mấy chai Coca-Cola ra.

Nồi lẩu gác ở bên cạnh cũng đã sôi được một lúc.

Mọi người nhân dịp Tảo Nhi chia Coca-Cola cũng phân phát đồ ăn vào từng chén xong rồi.

Lần này lúc mấy nàng nấu, không chỉ thả vào trong nồi lẩu mấy đồ ăn kèm theo, mà còn cho vào thêm một chút thịt heo rừng đã được khử tanh bởi gừng tươi.

Loại thịt heo rừng này cho dù đã được xử lý nhưng khi ăn vào vẫn cảm thấy có một chút vị tanh không khử sạch được.

Nhưng sau khi mọi người tìm tòi phát hiện ra, nếu cho thịt heo rừng này vào trong nồi lẩu cay nhiều gia vị dầu mỡ này thì hương vị kia sẽ bị át đi.

Khi vớt ra ăn là có thể tận hưởng được thịt heo mỹ vị.

Không chỉ có thịt heo rừng mà các loại nguyên liệu nấu ăn khác sau khi thả vào trong nồi lẩu đều trở nên thơm ngon nức mũi!

Coca-Cola đã rót xong, đồ ăn cũng chia rồi, đám người chính thức bắt đầu vào bữa.

Hành động của tất cả mọi người giống như đúc từ một khuôn mà ra.

Ăn vài miếng đồ ăn, lại hút một ngụm Coca-Cola nhỏ, sau đó phát ra một tiếng ợ dài thật thỏa mãn.

Thật sự là quá thoải mái, vô cùng tuyệt vời ~

Khi Coca-Cola có nhiều bọt khí quả nhiên uống càng thêm thích thú!

Họ uống kèm nó trong bữa ăn, vốn là nồi lẩu đã hấp dẫn lại càng thêm thơm ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 177: Chương 177



Sau khi ăn uống một hồi, bên trong ống trúc của mấy người cũng chỉ còn lại hai ngụm Coca-Cola, họ cố tình để lại.

Đoàn người lau miệng xong lại bưng ống trúc lên ngồi nguyên tại chỗ cẩn thận thưởng thức, dùng Coca-Cola để kết thúc bữa tiệc này, như viết lên một nét bút kết thúc viên mãn.

Tảo Nhi uống một hớp nhỏ, nheo mắt lại nói: “Phương Tiên Nhi nói, Coca-Cola này bình thường phải uống lạnh mới ngon nhất. Nhưng mà ngày mùa đông có thể nấu một loại Coca-Cola gừng để chống lạnh, loại này uống có gì khác biệt với Coca-Cola lạnh thì sau này chúng ta sẽ thử lại sau.”

Những người khác nghe vậy, không ai phản đối cả.

Thật sự là đáng tiếc, cho dù Coca-Cola có ngon cũng không thể uống mỗi ngày, nồi lẩu có hấp dẫn cũng không thể ngày nào cũng ăn được.

Đoàn người bàn bạc với nhau, dự định chờ sau này lúc ăn lẩu sẽ lấy Coca-Cola uống kèm, còn lúc khác thì không uống.

Sau khi ăn uống xong xuôi, người trong thôn lại nói về những sắp xếp trong khoảng thời gian sắp tới.

Không bao lâu nữa là đến Tết.

Theo như lượng đồ dự trữ các nàng có thì chắc chắn có thể qua năm mới sung túc, phương diện ăn uống không cần phải lo lắng.

Còn về phương diện ăn mặc có thể cải tiến một chút, mấy ngày nữa sang bên Vi Thập Bát lấy bông để làm thêm chút quần áo.

Hơn nữa cũng phải chọn lọc thóc giống, chuẩn bị cày bừa trước cho vụ xuân sắp tới. Như vậy chỉ cần chờ đến mùa xuân là có thể lập tức khai hoang gieo hạt, không cần làm thêm quá nhiều việc lặt vặt nữa.

Muốn khai hoang trên núi để làm ruộng, cũng phải chọn chỗ tốt một chút. Tình trạng đất đai cũng cần phải đắn đo suy tính, lại không thể cách nơi ở của các nàng xa quá. Một là thuận tiện đi lại làm lụng, hai là phải gần nguồn nước để dễ dàng trong việc dẫn nước tưới tiêu.

Sau khi khai hoang đồng ruộng còn cần thu thập đá nữa, như vậy sau khi làm thành ruộng thì có thể dựng hàng rào xung quanh bốn phía để giữ đất và nước.

Sau khi thảo luận, đám người mới phát hiện chuyện cần bận rộn xoay sở còn rất nhiều.

Ngoại trừ công việc hằng ngày bên ngoài thì phương diện học tập cũng không được lơ là.

Trải qua khoảng thời gian không ngừng cố gắng vừa rồi, việc học tập của mọi người đều có tiến bộ rất nhiều, hầu hết đã nhanh chóng học xong chương trình học của lớp vỡ lòng rồi. Chờ sau Tết, hẳn là có thể kết thúc được kỳ học của lớp vỡ lòng, tiếp tục học các kiến thức cao hơn.

Sau khi liệt kê ra một loạt chuyện cần làm rồi lên kế hoạch xong xuôi, sau đó thực hiện theo để giải quyết hết từng việc một.

Khoảng thời gian tiếp đó, mọi người cùng nhau khiêng đá rồi may quần áo, lúc cần học tập thì cùng học tập, cảnh tượng đồng lòng vui vẻ phồn vinh.

Nửa đường mấy người Tảo Nhi còn dành thời gian tới thôn Nguyên Bảo, biết được tin tức từ Vi Thập Bát rằng thương đội cũng không có động tĩnh gì lớn, tạm thời không cần quan tâm.

Bọn người Đại Ngưu còn lần ra khỏi núi từ phía khác, cùng với Thạch thúc và Xử Sinh bàn bạc chỗ để chôn một ít thức ăn, để ký hiệu mà hai bên đã thống nhất từ trước, nếu như bọn họ chạy tới là có thể nhìn thấy.

Đợi sau khi bận rộn làm xong hết những chuyện này, trên núi đón một trận tuyết nhẹ nhàng.

Tuyết rơi vô cùng mỏng, khi rơi xuống mặt đất lập tức tan hết, nhưng mà nhiệt độ cũng hạ xuống rất nhiều.

Người trong thôn cũng không còn chạy ra ngoài núi nữa, an tâm ở lại trong hang sinh hoạt.

Mấy ngày nay mấy người lớn tuổi đã đi xem xét bốn phía, cuối cùng cũng chọn được mấy khoảng đất thích hợp để khai hoang. Có mấy thửa là bằng phẳng, tuy nhiên có hai nơi là ruộng dốc. Đợi đến đầu xuân là có thể động thổ trên mấy thửa đất này.

Còn dùng đá để rào xung quanh ruộng cày bừa vụ xuân cũng đã lục tục chuẩn bị tích cóp khá ổn rồi.

Cuối cùng là lấy nông cụ ra ngoài đếm lại một lần nữa, nhìn xem qua năm sau cần phải bổ sung gì không.

Lúc các nàng lên núi, nông cụ mang theo chủ yếu là loại có kiểu dáng cơ bản giống như là cuốc hay cào.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 178: Chương 178



Lúc đầu trong thôn còn có mấy cái cày gỗ nhưng không tiện để sử dụng, vì sẽ chỉ phá lưỡi cày đó thôi. Nhưng mà ở khoảng đất chưa khai hoang trên núi này, cho dù lưỡi cày gỗ lớn một chút cũng chẳng dùng được, vì thế lưỡi cày không thể phát huy được công dụng, chỉ có thể gác lại ở nơi đó trước đã.

Sau khi kiểm kê nông cụ xong, mấy người lớn tuổi có kinh nghiệm đều lộ ra vẻ u sầu.

Lý bà tử thở dài, nói: “Mấy đồ như cuốc này làm trong đất còn dễ, chứ nếu khai hoang trên núi, nhất là đất núi có nhiều sỏi đá thì không dễ dùng như vậy đâu.”

Nếu chỉ dùng cuốc để khai hoang đất núi, ngẫm lại cũng thấy khó khăn rồi.

Nhưng dù vậy cũng không còn cách nào, đoàn người cũng không thể không làm chứ?

Lông mày người trong thôn không thể thư giãn nổi.

Thịnh Quân ở bên này cũng nghe nói về chuyện các nàng muốn khai hoang, lập tức bắt đầu lục lại công năng của mình, muốn nghĩ cho họ một vài cách.

Mặc dù nàng chưa từng trồng trọt trên đất bao giờ nhưng cũng biết rằng trong nền nông nghiệp phát triển thì việc dùng nông cụ tốt là vô cùng quan trọng. Mấy nông cụ mà mấy người Tảo Nhi dùng kia đúng là quá đơn giản, cũng có thể tưởng tượng được vất vả biết bao nhiêu.

Nàng suy nghĩ ở loại địa hình phức tạp như trên núi thì việc sử dụng nông cụ là máy cày trục cong chắc chắn không phù hợp lắm.

Mà lại điều kiện của mấy người Tảo Nhi lại có hạn, không dư dả để mua nông cụ bằng đồ sắt quá nặng, bởi vì chi phí quá cao…

Với một số điều kiện tiên quyết như vậy, Thịnh Quân lục lọi tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một loại đồ vật thích hợp — máy cày chân.

Khung máy cày chân bao gồm tay vịn, thanh cày và chỗ để chân, đây là một loại nông cụ cày chân. Hình dáng bên ngoài của nó cũng khá nhẹ nhàng nhỏ gọn, rất thích hợp xới đất khai hoang ở vùng núi, lực của nó rất lớn.

Hơn nữa hiệu suất sử dụng cũng rất cao.

Nghe nói bốn năm người sử dụng cày chân để canh tác có thể so với một con trâu, cái tốc độ này đã được coi là vô cùng khả quan rồi.

Hơn nữa, máy cày chân có hơn nửa bộ phận làm bằng gỗ, chỉ cần miệng lưỡi cày ở dưới cùng làm bằng sắt là được. Vừa khéo mấy người Tảo Nhi đã nói qua là các nàng có lưỡi cày không dùng để đó, vậy lấy lưỡi cày lắp trên máy cày chân này là vô cùng hợp lý!

Tra video xong, lại tìm hiểu cấu tạo máy cày chân, Thịnh Quân lập tức nói việc này với đám người Tảo Nhi.

Khuôn mẫu của nông cụ này khá đơn giản, thực ra giải thích cũng rất dễ.

Nghe Phương Tiên Nhi miêu tả, Tảo Nhi bỗng dưng tưởng tượng một lúc rồi khoa tay múa chân, trên mặt lộ vẻ kích động nói: “Thứ này được! Làm không khó, lại là nông cụ dùng sức chân là chủ yếu, nghĩ một chút đã thấy ít dùng sức hơn so với vung cuốc nhiều!”

Tảo Nhi nhanh chóng khởi công làm cày.

Đầu tiên nàng ấy cầm gỗ đến xác định với Thịnh Quân các chi tiết của cày chân, sau đó lại mang lưỡi cày tới, so sánh kích thước rồi làm khung gồm tay vịn và chỗ để chân bằng gỗ.

Chẳng mấy chốc nàng ấy đã làm xong máy cày chân.

Sau khi có thành phẩm máy cày chân này, Lý bà tử mang nó theo tìm một khoảng đất dùng thử một chút.

Đất đai mùa đông khô cứng, chắc chắn không dùng thuận tay bằng đầu xuân.

Nhưng Lý bà tử cũng là một người làm nông giàu kinh nghiệm, bà ấy có cách riêng để đánh giá xem nông cụ dùng có tốt hay không.

Bà ấy mang theo máy cày chân đi như bay, đúng là khỏi phải nói, món bảo bối này tinh vi cực kỳ, nhấc lên cũng không tính là nặng.

Nhưng khi bà ấy tìm được miếng đất, xuống tay thử một chút đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cái thứ đồ tốt này đúng là có sức rất lớn!

Phải biết là, miếng đất Lý bà tử chọn không phải loại đất phổ thông bình thường mà là chọn đầu đường đất hẹp hẹp giữa hai tảng đá lớn, vậy mà có thể cày trong khe mấy lần liền!

Nơi này eo hẹp, nếu đổi lại thành cuốc, chắc chắn không có đủ không gian để làm việc, cũng không thể dùng sức được.

Cho nên máy cày chân này dùng rất tốt!

Thậm chí đất trong khe hẹp giữa hai tảng đá cũng có thể cày, vậy thì các nàng có thể tận dụng thêm càng nhiều đất rồi!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 179: Chương 179



Sau khi cày xong miếng đất lần đầu kia, hệ thống thành tích bên Thịnh Quân đã yên lặng thật lâu bỗng nhiên có động tĩnh.

[Chúc mừng ngài đã mở khóa thành tích mới [nâng cấp công cụ], được một lượt rút thưởng.]

Thịnh Quân vô cùng kinh ngạc.

Trời ạ, đã qua lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể mở khóa thành tích mới rồi!!

Có thể mở khóa thành tựu thì xem ra máy cày chân vẫn chưa xuất hiện ở thời đại này đâu.

Được đấy được đấy, nàng đã xây thêm một viên gạch cho nghiệp lớn của thời đại này rồi.

Nàng nhìn qua bảng hệ thống.

Có kinh nghiệm trước đó, Thịnh Quân ấn vào biểu tượng mở vòng xoay rút thưởng, giao diện rút thưởng hiện lên.

Lúc này mấy người Tảo Nhi không có ở trước mặt nàng, cho nên nàng cũng không cần vội vã thao tác.

Vẫn chờ cho đến khi đoàn người đi dùng thử máy cày chân xong, vui mừng phấn khởi đến tìm nàng, nàng mới nói đến chuyện trúng thưởng, định mở ra vòng xoay rút thưởng.

Người trong thôn dùng thử nông cụ xong lập tức tới đây, trong tay Lý bà tử còn cầm máy cày chân.

Bà ấy nói khẽ với những người khác: “Phương Tiên Nhi bày cho chúng ta cách làm nông cụ hữu dụng như vậy, chúng ta cảm kích còn không hết, làm sao được nó thưởng ngược lại nhỉ?”

Tảo Nhi nhỏ giọng suy đoán: “Có lẽ vì sau khi nghe cách làm máy cày chân chúng ta có thể làm ra nó nhanh, không lề mà lề mề nên khiến cho Phương Tiên Nhi vui chăng?”

Một đám người suy đi nghĩ lại vẫn chỉ nghĩ được mỗi lý do này.

Hơn nữa, lúc trước họ ép dầu, động tác của các nàng cũng nhanh nhẹn nên khi đó cũng được thưởng còn gì.

Không băn khoăn việc này nữa.

Nghĩ tới việc lần trước họ được thưởng vật thần kỳ giúp giữ ấm tên Noãn Bảo Bảo, bây giờ ánh mắt mọi người đều sáng rực nhìn về phía vòng quay, vô cùng trông chờ xem lần này có thể trúng được loại bảo bối làm họ mở mang đầu óc nào.

Cả vòng quay trôi lơ lửng giữa không trung.

Thịnh Quân quan sát cẩn thận thì phát hiện lần quay trúng thưởng này có sự khác biệt với lần trước, tất cả phần thưởng bên trong ô phần thưởng đều là dấu chấm hỏi, hoàn toàn không biết nội dung trúng thưởng là gì.

Chẳng qua cũng không ảnh hưởng lắm đến việc rút thưởng.

Sau khi nàng ra hiệu một tiếng, mấy người Tảo Nhi thành thạo chạm cái nút lớn ở giữa, vòng quay lập tức bắt đầu xoay lạch cạch.

Chờ sau khi nó ngừng lại, bên Thịnh Quân lập tức nhận được thông báo, vòng quay cũng nhanh chóng biến mất trên không trung.

Sau khi ấn xem, Thịnh Quân phát hiện lần này mấy người Tảo Nhi rút được [Máy chiếu phát một lần (Chương trình Gala Đêm hội mùa Xuân bản đặc biệt)]!

Máy chiếu chỉ phát được một lần sao? Còn chương trình Gala Đêm hội mùa Xuân là gì nữa?

Thịnh Quân hoang mang tra cứu kỹ càng thì mới biết dùng cái máy chiếu một lần này có thể xem được một chương trình Gala đặc biệt, sau khi xem xong sẽ hết hiệu lực, tự động biến mất trong không khí.

Mặc dù không phải vật dụng quá cần thiết trong cuộc sống hàng ngày nhưng lúc này mấy người Tảo Nhi không thiếu ăn thiếu uống, có quần áo rất ấm áp, năm mới sắp đến rồi, xem chương trình giải trí một chút, vừa mở mang tầm mắt cũng tốt!

Trong lúc suy tư, phần thưởng đã rơi vào khay lấy hàng.

Phía Tảo Nhi cũng nghe thấy động tĩnh, thành thạo khom người xuống, lấy một đồ vật hình hộp chữ nhật bằng gỗ hoa văn màu sáng kèm theo giá đỡ ra khỏi khay lấy hàng.

Hộp gỗ mặt trước hơi hẹp, bên trên lại có một lỗ nhỏ đen nhánh, bên trên nóc lại có một thứ tròn tròn bằng gỗ nhô lên.

Họ nhìn một lúc lâu nhưng chẳng ai biết đây là thứ gì.

Đoàn người lập tức hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Phương Tiên Nhi.

Thịnh Quân thấy vậy hắng giọng một cái nói: “Hóa ra là cái này à. Đợi đến lúc sát tết, khi mọi người bắt đầu ăn bữa cơm tất niên thì đặt cái hộp này lên giá đỡ để trong hang, ấn vào cái nút ở trên cùng, ấn xong sẽ thấy bất ngờ nhé.”

Ha ha, nàng không tiết lộ chương trình Gala Đêm hội mùa Xuân, đến lúc đó để mọi người tự mở xem!

Mặc dù người hiện đại đã xem chương trình Gala Đêm hội mùa Xuân này phát chán rồi, nhưng nếu tới cổ đại thì tiết mục nào cũng hấp dẫn cả, khỏi phải nói đây còn là tiết mục tuyển chọn, chất lượng lại càng khỏi phải bàn.

Hơn nữa cho dù họ không thích xem thì trong lúc ăn cơm mở TV lên xem chương trình Gala Đêm hội mùa Xuân vẫn có không khí!
 
Back
Top Bottom