Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 130: Chương 130



Lần đầu tiên Thúy Thúy được nhiều người khen ngợi như vậy, kích động đến đỏ mặt, ngượng ngùng xoa góc áo, miệng chỉ biết nói: "Đa tạ các huynh tỷ khen muội, sáng mai muội nhất định sẽ luyện thật tốt!"

Thịnh Quân thấy cảnh này, cảm thấy rất thần kỳ.

Cũng không biết là duyên cớ gì mà dường như nhóm Tảo Nhi rất hiểu cách giáo dục khích lệ, không chỉ thể hiện ở phương diện nuôi con, các nàng còn thường xuyên khích lệ lẫn nhau, chỉ cần có ai làm tốt một chút đều sẽ không tiết kiệm lời khen ngợi.

Khen đến mức mỗi người trong mọi người đều là tuyệt thế anh tài, nhìn biểu cảm kia, thế mà đều là lời khen nói ra từ tận đáy lòng.

Còn đối với nàng cũng vậy, chỉ cần tìm được cơ hội, nàng ấy có thể nói những lời tốt đẹp kia một cách miễn phí, làm cho người ta đỏ mặt. Hoàn toàn phá vỡ ấn tượng cứng nhắc mà nàng cho rằng người xưa sẽ ngại ngùng, rụt rè.

Tất nhiên là nhỡ đâu nhóm Tảo Nhi chỉ là trường hợp ngoại lệ?

Giống thư sinh sau này, trông sẽ rụt rè hơn nhiều, chẳng qua hắn ở đây lâu, hình như cũng có chút dấu hiệu bị đồng hóa.

Thịnh Quân rất thích bầu không khí này, thoải mái hơn nhiều so với nền giáo dục hà khắc, cũng sẽ không làm hỏng cuộc vui.

Mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ mỗi ngày, thật sự khiến cho người ta nhìn thôi cũng vui vẻ theo.

Trên đời này có ai không thích khuôn mặt tươi cười chứ?

Ngay sau đó, cơm trưa của người trong thôn đã được nấu xong, hôm nay ăn mì ăn liền.

Nhưng đấy là phiên bản nâng cấp xa hoa hơn, bên trong bỏ thêm súp rắn và thịt rắn.

Ngoài ra, Hà Hoa còn dùng dầu phong xào nấm ăn kèm với thức ăn.

Chia vào trong bát cho mọi người nếm thử, khi ăn vào, dầu phong thật sự có mùi thơm ngát hơn dầu đậu nành, mùi vị cũng không thua kém so với quả phong xào chín, nhưng lại có thêm một mùi vị độc đáo của cỏ cây.

Khó mà nói có phải Phương Tiên Nhi từng nói nó có tác dụng bồi bổ dưỡng não hay không, nhưng vì tâm lý ảnh hưởng nên mọi người vừa ăn xong, không lâu sau đã có cảm giác như mình được khai thông trí óc, nhao nhao hét lên:

"Ai ya, ta cảm giác đầu óc của mình đúng là minh mẫn hơn rất nhiều, dường như có thể nhớ ra rất nhiều chuyện đây này!"

“Ta cũng vậy!”

"Nhưng mà, hình như Phương Tiên Nhi đã từng nói dùng dầu phong dưỡng não cần phải để thời gian dài mới có tác dụng, không phải mới dùng là có thể cảm nhận được hiệu quả!"

"Ha, một ngày trên trời là một năm ở dưới đất, không chừng thời gian dài mà Phương Tiên Nhi nói áp dụng vào thời gian của chúng ta thì chỉ là trong nháy mắt?"

“Ngươi chỉ nói nhảm thôi! Nếu chiếu theo cách tính một ngày đó của ngươi, vậy một câu thời gian dài mà Phương Tiên Nhi nói, ngươi sống đến cuối đời, đoán chừng cũng không chờ được đến ngày mình trở nên thông minh hơn đâu!"

Bữa trưa kết thúc một cách ồn ào.

Mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi đi làm chuyện của mình.

Tảo Nhi tiếp tục làm mộc, giúp mọi người sửa chữa xong đồ hư hỏng, còn giúp Thu Nương làm một cái cối và chày mới bằng gỗ để giã thuốc.

Làm xong những thứ này, Đại Ngưu cũng bớt chút thời gian trở về một chuyến, nhờ nàng ấy giúp mài chút gai gỗ các loại, lát nữa còn phải tiếp tục làm thêm bẫy rập.

Bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng hoàn thành xong chuyện trong tay, Tảo Nhi chuyển qua đi tìm nhóm Hạnh Nhi để học chữ.

Nàng ấy còn thuận tiện tìm thư sinh hỏi tiến độ học tập.

Chiếu theo cách học hiện tại của các nàng, đợi đến sang năm cũng không chắc có thể học xong và hiểu hết "Tam Tự Kinh".

Mỗi ngày các nàng đều tận dụng thời gian rảnh rỗi để học tập, vì thế tiến độ học cũng có thể tính là rất nhanh.

Chỉ là chuyện học tập này, một khi đã tiếp xúc là có thể nhận thức được rằng việc học là vô tận. Học xong “Tam Tự Kinh” cũng chỉ mới là xây dựng xong nền tảng, con đường phía sau còn dài lắm.

Than ôi, thật không biết phải tới khi nào mới có thể chính tai nghe hiểu Phương Tiên Nhi nói bỏ tiền vào đây?

Một ngày thú vị đã trôi qua.

Trước khi trời tối, Đại Ngưu đã trải xong tất cả bẫy rập, lại dẫn mọi người đi xác nhận vị trí một lần, phòng ngừa ngộ thương người một nhà.

Bảo đảm cho cuộc sống của mọi người nhiều hơn một chút.

Sắc trời dần tối, mọi người đều nghỉ ngơi.

Một đêm yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau ngủ dậy, ăn cơm đơn giản xong, luyện một lần Bát Đoạn Cẩm rồi nhóm Tảo Nhi chờ xuất phát.

Hôm nay các nàng vẫn đi đến thôn Nguyên Bảo, muốn hỏi Vi Bình An xem những dược liệu và nấm lúc trước đã bán được hay chưa.

Do dự một lúc, các nàng cũng đổ chén dầu phong kia vào trong ống trúc mang theo, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Kiểm tra một chút, không còn thiếu thứ gì, nhóm người nhanh chóng xuất phát.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 131: Chương 131



Nhóm người đi theo đường cũ vượt qua ngọn núi thấp, đi đến bên ngoài thôn Nguyên Bảo.

Chuyện mua bán nấm hẳn là đã có kết quả, nếu có thể thành công, hai bên cũng cần một buổi nói chuyện rõ ràng. Để đảm bảo an toàn, ba người Tảo Nhi, Đại Ngưu và Lưu Nhị Sơn cùng vào thôn, những trưởng lão đều đang ở đây, điều này cũng cho thấy họ có vẻ khá coi trọng việc này.

Ba người nhanh chóng đi vào thôn trang, lúc này lại gần giờ ăn trưa, cho nên ven đường có không ít người ngồi xổm ăn cơm, chỉ là không nhiều người bằng lần trước.

Hai ngày trước các nàng vừa tới, khi các thôn dân ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy bộ dạng của các nàng thì đã nhanh chóng nhận ra, trước lạ sau quen, thậm chí bà lão mà Tảo Nhi quen từ lần trước còn lên tiếng chào hỏi: "Nha đầu, các ngươi lại đi tìm cháu trai nhà lão Căn sao?"

Tảo Nhi cười híp mắt nói: "Đúng vậy, bà ơi, hôm nay bọn họ đều ở nhà chứ?”

"Ở nhà đấy, cứ đi thẳng qua là được, các ngươi cũng biết chỗ rồi, lần này chúng ta không đưa qua nữa!"

“Được rồi, bà không cần quan tâm bọn ta nữa, mau ăn cơm đi, lát nữa sẽ nguội mất!”

Hàn huyên vài câu rồi ba người nhanh chóng tạm biệt bà lão, đi tới trước cửa nhà Vi gia.

Cửa đại viện vẫn không đóng, lần này người Vi gia đã cơm nước xong, trong viện không có người, chỉ có đại bá nương của Vi Bình An đang làm việc vặt, quét dọn sân.

Vừa nghe thấy tiếng động từ ngoài cửa, Vi gia đại bá nương ngẩng đầu, lập tức buông chổi xuống, xoa xoa tay vào quần áo, lộ ra khuôn mặt tươi cười đi tới chào hỏi: "Mau vào đi, các ngươi cứ ngồi trước, ta đi rót cho các ngươi chén nước, sau đó kêu bọn Bình An ra!"

Nói xong, bà ấy nhanh nhẹn lấy mấy cái chén lại, rót đầy ba chén nước, rồi lập tức muốn ngẩng đầu gọi người.

Chỉ là, còn chưa kịp lên tiếng thì Vi Bình An đã từ bên trong đi ra.

Y liếc mắt một cái đã nhìn thấy nhóm Tảo Nhi, lập tức mừng rỡ đi tới đón, vừa đi còn vừa móc món đồ ở trong n.g.ự.c ra, chờ đến khi đi tới trước mặt thì lấy ra một túi tiền nhỏ đã mở miệng, nói:

"Rốt cuộc các ngươi cũng tới rồi, số nấm và thảo dược lần trước ta đã giúp các ngươi đổi thành tiền... Đúng rồi, a gia đang ở bên trong chăm sóc a nãi, không thể ra nghênh đón các ngươi, cho ta thay ông ấy nói lời xin lỗi, chờ khi nào bận rộn xong ông ấy sẽ ra ngay."

“Không sao, sức khỏe của a nãi ngươi là quan trọng nhất!”

Tảo Nhi khoát tay, hỏi thăm vài câu tình trạng khôi phục ở chân của bà lão, Vi Bình An vội nói đã tốt hơn nhiều.

Lúc này mọi người mới yên tâm.

Quan tâm bệnh nhân xong, mấy người mới xem túi tiền trong tay y.

Bên trong toàn là tiền xu.

Vi Bình An giải thích rằng bởi vì Tảo Nhi đã cho Vi gia nửa chỗ nấm, nên số lượng bán đi cũng không nhiều, cộng thêm măng, số tiền bán được chỉ hơn một trăm đồng.

Y còn cẩn thận nói rõ giá cả của mỗi loại, Tảo Nhi các nàng nghe trong lời nói của y cũng không giấu diếm gì, đều là giá cả tương đối hợp lý.

Đại Ngưu sảng khoái nhận tiền: "Thật sự làm phiền ngươi rồi, Bình An lão đệ.”

Vi Bình An liên tục xua tay: "Không phiền, không phiền!”

Nói xong, y lại nghĩ tới điều gì đó, vỗ đầu một cái rồi nhanh chóng xoay người chạy vào phòng, một lát sau thì mang theo hai cái bao lớn đi ra cùng với đại bá của y.

"Thiếu chút nữa quên mất cái này, đồ mà lúc trước các ngươi hỏi, lần này ta cũng mang về rồi đây!" Y nói.

Ba người Tảo Nhi tò mò bước lên phía trước, nhìn vào trong miệng bao mà y mở ra, ai cũng giật nảy người.

Chỉ thấy bên trong bao chứa đầy những thứ màu vàng trắng giống như đám mây, đúng là đầy ắp cát bối!

Nhiều như vậy, cát bối dày như thế này, cũng không biết là phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể đổi được, ba trái dưa và hai trái táo tàu trong tay các nàng chắc chắn còn thua xa!

Đại Ngưu cũng không biết làm thế nào mới tốt, không nhịn được nhìn về phía Tảo Nhi vài lần.

Nhìn thấy khuôn mặt bọn họ lộ ra vẻ do dự, Vi Bình An vội nói: "Đại Ngưu ca, các ngươi không cần lo lắng vì chuyện tiền, mẹ ta đã nói rồi, toàn bộ số cát bối này đưa cho các ngươi hết, coi như là báo đáp ân cứu mạng của ta!"

Ngày đó y lỡ miệng nói trước mặt a gia, không thể không khai báo chuyện mình bị hôn mê nằm trong núi, bị đánh một trận tơi tả.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 132: Chương 132



A gia giận vô cùng, quay đầu còn gọi người đi truyền lời cáo trạng cho mẹ, chờ đến sau khi y về, cặp m.ô.n.g sưng đỏ lại tiếp tục gặp nạn, mẹ y tức giận đến mức vừa đánh vừa khóc.

Bởi vì Vi Bình An là đứa con duy nhất của cha mẹ y, trong mắt người nhà, giá trị cái mạng nhỏ của y thì không cần phải bàn nữa.

Vì thế, mẹ y biết được Tảo Nhi là người cứu con trai của bà ấy, còn kịp đưa thuốc cho mẹ chồng, lại nghe nói các nàng thiếu cát bối chống rét, sau khi cân nhắc nhiều lần liền quyết định đưa toàn bộ hàng dự trữ trong nhà tặng cho các nàng.

Một là vì báo đáp, hai là vì có chút mê tín dùng tiền mua bình an.

Từ cái tên Vi Bình An có thể thấy được, mong ước lớn nhất của cả nhà là y được bình an.

Cho dù giá cả của cát bối không rẻ, nhưng so với cái mạng nhỏ của y thì cũng không được xem là gì.

“Ừ thì, số cát bối này cũng nặng tầm khoảng ba mươi cân, các ngươi nhiều người, cũng không biết là có đủ dùng hay không." Vi Bình An gãi đầu nói: "Chỉ là nhà ta chỉ còn lại có bấy nhiêu thôi..."

Bọn Đại Ngưu lấy lại tinh thần, nghe thấy lời này, vội nói đủ dùng.

Dứt lời, do dự một lát, Tảo Nhi mở miệng nói: "Đại Ngưu, lấy ống trúc của ngươi ra đi.”

Đại Ngưu vừa nghe, biết thứ mà nàng ấy nói là ống dầu phong kia, vội vàng lấy đồ từ bên hông ra.

Lần này các nàng tới đây vốn là muốn quan sát một chút tình hình phía Vi gia, mang theo ống phong này cũng chỉ là dự phòng, không nghĩ sẽ trực tiếp đàm phán chuyện mua bán.

Nhưng người tính không bằng trời tính, mọi người ai cũng không ngờ tới, Vi Bình An sẽ mang hai bao cát bối lớn đưa cho các nàng.

Khối lượng của thứ này quá lớn, thành ý làm việc của đối phương cũng quá đủ rồi.

Chỉ nói về số lượng cát bối nhiều như vậy thôi, dựa theo giá thị trường bọn họ hỏi thăm trước đó, hơn ba mươi cân thì ít nhất cũng phải tầm bốn lượng bạc, mà còn không biết có thể mua được hay không.

Chớ nói chi là trước đó Vi Bình An còn đề cập qua, loại cát bối này của nhà y còn tốt hơn so với loại thường thấy kia, hôm nay vừa nhìn thấy đúng là như thế, kết cấu chặt chẽ hơn rất nhiều, hiệu quả giữ ấm phỏng chừng cũng có thể tốt hơn một chút.

Nói như vậy, có năm sáu lượng có lẽ cũng không thể mua được.

Mà việc các nàng cứu Vi Bình An, thật sự chỉ là tiện tay mà thôi.

Giữa người với người cùng ở chung, có tới có lui mới có thể không thẹn với lòng.

Các nàng vốn đã nghĩ đến chuyện hợp tác, hôm nay họ đã tặng cát bối, đủ để chứng minh đối phương thật sự đáng để giao tiếp.

Vậy việc hợp tác chiết xuất dầu phong không cần phải nhìn trước ngó sau nữa, dứt khoát làm rõ thôi!

Đại Ngưu nhanh chóng mở nắp ống trúc, đưa tới: "Bình An lão đệ, ngươi tới xem cái này đi.”

Vi Bình An thò đầu lại nhìn, trong ống trúc chứa đầy chất lỏng sẫm màu trong suốt, nhất thời không thể nhìn ra đây là gì, không khỏi hoang mang nói: "Đại Ngưu ca, đây là gì thế?"

Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hai vợ chồng đại bá Vi gia cũng ở trước mặt, khoảng thời gian này đủ để thương thảo về chuyện quan trọng của hai nhà, vì thế hắn ta nói:

“Còn nhớ hai cân quả Nguyên Bảo mà lần trước các ngươi đưa không? Trong ống trúc này, là dầu chúng ta chiết xuất ra từ quả đó. Nó giống như mỡ heo, đều là dầu có thể dùng nấu ăn!”

Cây phong Nguyên Bảo sinh trưởng trong thôn người ta, hắn ta không dùng cách gọi quả cánh, mà gọi theo người Vi gia là quả Nguyên Bảo, dầu phong cũng nói thành dầu quả, như vậy cũng dễ để đối phương hiểu hơn.

Ba người Vi Bình An và đại bá, đại bá nương của y nghe Đại Ngưu nói, đồng thanh kêu lên: “Quả Nguyên Bảo, chiết xuất tinh dầu?"

Ba gương mặt khác nhau mang theo biểu cảm không dám tin giống nhau.

Quả của cây này, lại có thể chiết xuất ra dầu?

Hơn nữa còn là quả Nguyên Bảo mà bọn họ quen thuộc nhất?

Phải biết một điều là, tổ tiên của bọn họ đã trông coi những cây Nguyên Bảo này nhiều năm như vậy, chuyện nó có thể dùng để chiết xuất tinh dầu này, cho tới bây giờ họ thật sự là chưa từng nghe nói qua.

Vi đại bá không nhịn được mở miệng nói: "Đại Ngưu, ngươi gọi ta một tiếng thúc, ta sẽ mặt dày gọi ngươi là cháu trai, ngươi nói thêm một chút cho chúng ta nghe về chuyện dầu quả này đi?"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 133: Chương 133



Nếu đã hạ quyết tâm nói chuyện hợp tác, Đại Ngưu cũng không có ý định giấu giếm, chỉ nói mơ hồ một chút về thông tin của Phương Tiên Nhi, nói:

"Tiên nhân của tổ tiên chúng ta truyền lại một nghề thủ công, chỉ cần chế tác một loại đồ gỗ, dùng phương pháp đặc biệt, là có thể chiết xuất lấy dầu từ đậu."

"Lần trước các ông đã tặng cho chúng ta rất nhiều quả Nguyên Bảo, chúng ta mang về nếm thử, cảm thấy hương vị của loại quả này dường như khá tương tự với đậu nành. Vì thế có người vỗ đầu một cái, đột nhiên nảy ra ý tưởng dùng quả kia chiết xuất tinh dầu thử một lần..."

Người Vi gia khẩn trương lắng nghe, mắt cũng không dám chớp lấy một cái.

"Sau đó phát hiện quả này thật sự có thể chiết xuất ra dầu, hơn nữa lượng dầu chiết xuất ra còn nhiều hơn so với đậu nành. Chúng ta nghĩ, lúc trước Bình An huynh đệ từng nói, ngày thường các ông ở lại trong thôn, ngoại trừ trồng trọt thì không có nguồn thu nhập khác, nên chúng ta cố tình mang số dầu phong này đến đây, muốn cùng thương lượng với các ông về chuyện này."

Đại Ngưu cũng chỉ lựa lời dễ nghe mà nói.

Dù sao, nếu tương lai sau này hai bên hợp tác, chắc chắn sẽ phải lui tới lâu dài, quan hệ thân cận hơn một chút cũng không có chỗ xấu phải không?

Cho nên khi hắn ta nói chuyện thì cũng nói một số điều họ đã cân nhắc kỹ càng vì đối phương.

Người Vi gia nghe xong những lời này, cố gắng tiêu hóa nửa ngày cuối cùng cũng suy ra được ý trong đó. Mấy người vừa kinh ngạc vừa cảm động, sau đó mừng rỡ như điên.

Đại bá Vi gia lập tức xoay người vào nhà, gọi cha và lão tam nhà mình nhanh chóng để chuyện đang làm dở lại rồi đi ra ngoài.

Khi mọi người đến đông đủ, ông ấy lại nói chuyện Đại Ngưu vừa nói lại một lần.

Đây là chuyện lớn liên quan đến thu nhập, trí nhớ của Vi đại bá bình thường không được xem là tốt lắm, vậy mà lần này nói lại không sai một chữ nào.

Nhóm Vi Lão Căn nghe xong, cũng khiếp sợ đến mức không ngậm miệng lại được.

Ai cũng không nghĩ tới khu rừng Nguyên Bảo trong thôn mình lại có giá trị như vậy.

Bọn họ không hề cảm thấy lời của Đại Ngưu là gạt người, vất vả lừa gạt những như người bọn họ cũng thật sự không có ý nghĩa gì cả.

Bất quá, Vi Lão Căn cũng nhạy bén hiểu một ít ý nghĩ của đối phương từ trong những lời này.

Ông cụ nhanh chóng mỉm cười nói: "Duyên phận giữa người với người thật sự là không có gì để nói. Các cháu cứu Bình An, lại còn mang đến cho chúng ta tin tức này, đây thật đúng là... Chẳng qua, nhìn biểu cảm của Tảo nha đầu, vẫn còn có chuyện chưa nói xong sao?"

Hả? Vẻ mặt nàng ấy rõ ràng như vậy sao?

Tảo Nhi không nhịn được sờ sờ mặt, cũng phát hiện không có gì khác thường, sau đó nàng ấy nhanh chóng phản ứng lại, đối phương đang kiếm cớ để cho nàng ấy nói xong chuyện còn lại.

Không hổ là gừng già, càng già càng cay!

Tảo Nhi ho khan hai tiếng nói: "Mắt của Vi a gia tốt thật, thế thì ta nói ra luôn vậy! Lần trước đến đây, ta đã cảm thấy bầu không khí trong thôn của các ông rất tốt, mọi người đều rất nhiệt tình, vừa nghe nói ta tới tìm nhà các ông, ai nấy cũng đều muốn tranh nhau đưa ta tới đây!"

Bọn Vi Bình An không hiểu chuyện gì, không nghĩ ra tại sao lại còn kéo thêm những người khác.

Nhưng Vi Lão Căn lại gật đầu: "Đúng vậy, tổ tiên thôn chúng ta sinh sống ở nơi này, chưa bao giờ xảy ra tranh chấp lớn nào, bình thường đều chăm sóc lẫn nhau, thân như một nhà. Lão nhị nhà ta có chút tiền đồ, cũng thường về thôn chăm sóc mọi người trong thôn, giúp đỡ tìm chút công việc nhỏ để cho mọi người làm.”

Chuyện này cũng giống như những gì Vi Bình An đã nói lần trước.

Đồng thời cũng nói rõ cho Tảo Nhi biết rằng, mối quan hệ trong thôn của bọn họ thật sự tốt đẹp, ngay cả khi loại cây này trở thành của quý thì cũng là thứ mọi người cùng sở hữu, hoàn toàn có thể cùng nhau kinh doanh phất lên.

Tảo Nhi đã hiểu, gật đầu nói: "Thật là tốt quá, càng nhiều người thì sức lực cũng mạnh hơn. Vi a gia, các ông đã trông coi mảnh rừng quý báu này, hiện giờ chúng ta lại có phương pháp chiết xuất tinh dầu kia, sau khi chiết xuất ra dầu Nguyên Bảo hẳn là sẽ có chút lợi nhuận, không bằng chúng ta hợp tác đi? Vi thúc là thương nhân, dầu này trong mắt các ông, có phải có chút lợi nhuận hay không?”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 134: Chương 134



Vi Lão Căn suy nghĩ, nói: "Bình thường những nhà giàu có đều ăn mỡ heo, nhưng khi loại dầu thực vật này xuất hiện, có lẽ bọn họ cũng sẽ nếm thử hàng mới mẻ nhỉ? Chắc chắn là có lợi nhuận rồi!”

Tảo Nhi do dự một lát, hỏi một câu: "Đại khái là khi nào thì Vi thúc trở về?”

Vi Lão Căn bấm tay tính toán: "Nếu không có vấn đề gì xảy ra thì cuối tháng sẽ về!”

Cuối tháng rất gần, cũng chỉ ba bốn ngày nữa. Trong lòng nhóm Tảo Nhi đã có tính toán.

Vi Lão Căn còn nói thêm: "Ai da, bàn chuyện mua bán thì đúng là nó tương đối lành nghề hơn, nhưng đây là chất béo có thể ăn vào trong bụng, nhìn thế nào cũng đều thấy là món hàng tốt, làm ra nhất định sẽ không lỗ! Chỉ là, các cháu nguyện ý hợp tác cùng với chúng ta sao? Cách thức hợp tác cụ thể là gì?”

Tảo Nhi nói với bọn họ cách thức hợp tác mà bọn họ đã thương thảo trước đó: "Chúng ta có thể dạy cho các ông phương pháp chiết xuất tinh dầu, còn có thể cung cấp đồ gỗ chiết xuất tinh dầu, các ông cần bỏ ra quả và sức lực, đúng rồi, không thể thiếu khâu bán dầu cuối cùng cũng phải nhờ Vi thúc giúp đỡ một chút.”

Vi Lão Căn xoa xoa tay: "Vậy vẫn là chúng ta chiếm hời của các cháu, quả kia có sẵn, cũng không cần chúng ta hao tâm tổn trí gì, về phần ra sức, chẳng lẽ còn có thể mệt hơn so với trồng trọt hay sao?"

"Còn việc để cha Bình An giúp đỡ gì đó, cũng không khó khăn như cháu nói, bình thường nó cũng thường giúp mọi người bán ít đồ, bây giờ nếu có dầu này, nói không chừng đối với nó mà nói cũng có ích."

Ông lão có thể thấy rõ điều đó.

Đầu năm nay, thứ không đáng giá nhất chính là sức lực. Không nói những người làm ruộng như bọn họ, ngay cả những người làm việc tay chân trong thành, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Ngược lại, Tảo Nhi các nàng mang đến bí pháp chiết xuất tinh dầu, là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Không chỉ có thể chiết xuất quả Nguyên Bảo, còn có thể chiết xuất tinh dầu, nhà ai biết chuyện mà lại không giữ bí mật chuyện này thật chặt cơ chứ?

Đó là món nghề có thể truyền lại cho đời sau!

Vi Lão Căn chủ động nói: "Chuyện trong thôn, ít nhiều ta có thể làm chủ, nếu các cháu thật nguyện ý dạy phương pháp chiết xuất tinh dầu cho chúng ta, đến lúc đó chiết xuất ra dầu, bán được thu nhập, chúng ta sẽ chia ba bảy, cho các cháu chiếm phần to!"

Tảo Nhi các nàng kinh hãi, vội vàng xua tay.

"Vi a gia, chúng ta không thể chiếm hời được như ông nói, Vi thúc ở trong thương đội, có cách bán đồ, không dễ chịu phần thiệt, không chừng có thể bán món đồ vốn mười văn, bán ra năm mươi văn!"

"Lúc này có người có mối quan hệ ở bên ngoài thì cũng dễ nói chuyện hơn, chắc chắn không chỉ là chuyện bình thường. Hơn nữa Bình An cũng là người tốt, đưa cho bọn ta số cát bối này vì bọn ta có ơn với y, nếu dầu này thật có thể bán được giá, không bằng chia bốn sáu đi, các ông chiếm to mới là hợp lý!"

Lời này vừa nói ra, người Vi gia đều cảm thấy cực kỳ thỏa đáng.

Đồng thời cũng nhận ra lòng thành của của Tảo Nhi, từ đáy lòng đều nhận định những người này đáng giá thâm giao.

Cuối cùng Vi Lão Căn gõ thước tay nói: "Thôi đi thôi đi, nếu chúng ta đều nghĩ như vậy, ta xem hay là chia đều đi, năm năm thôi, không ai chiếm hời của ai!”

Lần này hai bên đều không nói gì.

Vi Bình An đứng ở một bên, nhìn mọi người nói tới nói lui, trên mặt lộ ra vẻ kính nể, đến lúc này rốt cuộc cũng có thể chen vào vài câu, liền chủ động đề nghị: "Chờ quyết định rõ ràng xong, lát nữa ta sẽ nhờ mẹ tìm người viết công văn, như vậy trong lòng mọi người yên tâm hơn.”

Tất nhiên nhóm Tảo Nhi đồng ý.

Hôm nay chắc chắn là không thể chiết xuất tinh dầu, Tảo Nhi liếc mắt nhìn bầu trời: "Nếu chuyện này đã định, chúng ta cũng nên trở về rồi, vừa lúc các ông cũng có thể thông báo cho những người khác, gom nhiều quả Nguyên Bảo, tìm thêm chút gỗ đến, sau này chúng ta làm dụng cụ bằng gỗ để chiết xuất tinh dầu.”

Nàng ấy nói về các loại gỗ cần dùng.

Vi Lão Căn gật đầu đáp ứng: "Được, chúng ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ những đồ vật cần thiết, đến lúc đó phải phiền các cháu đi thêm vài chuyến nữa!"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 135: Chương 135



Nói xong mấy chuyện này, chuyện chính của ngày hôm nay cũng đã được bàn xong kha khá.

Thấy người của Vi gia mặt mày lo lắng, ắt hẳn là muốn thông báo với người trong thôn, nhóm Tảo Nhi cũng rất biết điều không nán lại lâu, nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời đi.

Dù gì thì họ cũng có việc gấp, còn phải mang cát bối về nhồi chăn nữa!

Cát bối không tính là nặng, họ thay nhau xách bao.

Trên đường về, mọi người còn lập ra một vài kế hoạch.

Nếu nói cát bối này có lẽ cũng giống thảo mộc, vậy thì có thể cung cấp một ít cho Phương Tiên Nhi trước, số còn lại họ chia mỗi nhà một phần, ít nhiều cũng có thể thêm tí độ dày cho chăn to trong nhà, mùa đông mấy người trong nhà chen chúc nhau ngủ chung, cũng không bị lạnh.

Nói tới chuyện này, họ không thể nào kiểm soát được sự mong đợi trong lòng.

Một hàng người nóng lòng về nhà, bước đi như bay, gần như không cảm nhận được sự mỏi mệt trên suốt quãng đường, cũng không nghỉ chân gì cả.

Khi về đến hang động, vậy mà còn sớm hơn giờ về bình thường.

Cơm tối vẫn chưa nấu xong.

Nhưng nhóm Tảo Nhi đã nôn nóng muốn chia sẻ thu hoạch lần này, bèn nhanh chóng tập hợp tất cả mọi người lại, mang thứ mình mang về ra cho mọi người xem.

Mở miệng bao ra, Tảo Nhi lại nói chuyện hợp tác dầu phong đã bàn xong bước đầu, nếu không có sự cố thì sẽ nhanh có tiến triển mới.

Tiếc là tai của mọi người đã chẳng nghe lọt nổi, toàn tâm toàn ý dồn vào cát bối mong ngóng đã lâu.

Chỉ thấy mẹ Xuyên Tử cởi cái bao, thích không nỡ rời vu.ốt ve thứ mềm mại ấy mãi: “Ôi, ta may vỏ nhồi chăn bao năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên thấy được cát bối tốt thế này đấy! Thật không ngờ, ta còn có thể có được ngày này, chỉ sờ thôi đã dày vậy rồi, nếu đắp lên người thì còn ấm cỡ nào nữa đây?”

Những người còn lại cũng không kìm được mà cảm khái: “Người của Vi gia đó thật trung thực, đáng để qua lại!”

Vui vẻ cười nói một phen, mọi người cũng không quên Phương Tiên Nhi, kéo ra một đống cát bối lớn nhờ Thu Nương mang đi tặng, tiện thể chia sẻ tin tốt lành rằng họ đã có được đồ chống rét.

Thu Nương dẫn Tống Hàm Thanh theo, nhanh chóng xách đồ đi qua, nói kỹ nguồn gốc của món đồ này cho Phương Tiên Nhi.

Thịnh Quân bên này thấy nàng ấy cầm một đống bông gòn to đùng tới còn thấy rất lạ lùng, biết họ cần phải vượt qua mùa đông nên nàng chỉ cần một cục nhỏ để scan, phát hiện quả thật là bông gòn hàng thật giá thật.

Chỉ nhìn ngoại hình bên ngoài thôi đã chắc chắn không bằng hàng chất lượng tốt được trồng ở thời hiện đại, nhưng đối với các thôn dân mà nói thì đây quả là đồ tốt hiếm có.

Có lẽ số bông gòn này được chuyển đến từ vùng sâu vùng xa ở miền nam, vậy thì chắc là thời đại này vẫn chưa bắt đầu trồng cây bông gòn quy mô lớn.

Nàng vừa nghe ý của Thu Nương thì đã biết thứ họ dùng để chống rét trước kia đa số là tơ liễu và lông động vật, số ít là bông gạo tích trữ được.

Thứ như bông gạo này chỉ sinh trưởng ở vùng cận nhiệt đới phía nam, mà ở phía bắc cũng có thể trồng được cây bông gòn, nếu có thể có được hạt bông gòn để trồng thì không cần vận chuyển xa xôi từ nam ra bắc, có lẽ giá cả cũng rẻ hơn chút.

Nhưng trồng cây bông gòn thì cần rất nhiều nước.

Lúc trước thôn dân từng nói, năm nay xuân hạ toàn bị khô hanh, mãi đến khi vào thu, cũng là sau khi nàng đến đây mới đổ vài cơn mưa, nếu như vậy thì rất khó trồng được.

Quả nhiên chuyện đất trồng thì phải tùy vào ông trời nhiều lắm.

Thịnh Quân do dự hồi lâu, vẫn quyết định nói mấy chuyện này với Thu Nương, Thu Nương vừa nghe thì đã lẩm bẩm hai chữ bông gòn trong miệng mãi, cảm thấy cái tên này hợp hơn hơn cát bối rất nhiều.

Thu Nương rất vui khi biết loại cây này rất nhẹ và có thể trồng được ở phía bắc.

Nếu họ có thể tự trồng thật, vậy sẽ không thiếu bông gòn để dùng nữa nhỉ?

Thời tiết miền bắc rét lạnh, đồ có thể chống rét toàn là đồ dùng thiết yếu để sinh tồn.

Nhưng mà, dù ông trời có nể mặt ban cho mùa màng tốt tươi có thể cho họ trồng bông gòn thì có lẽ cũng không dễ có được hạt giống bông gòn để trồng.

Khó khăn chất chồng, Thu Nương thở dài, chỉ có thể ghi nhớ chuyện này trước, định về bàn lại với mọi người xem sao.

Thịnh Quân bên này lại nghĩ ra một chuyện.

Nàng lên tiếng hỏi: “Lần này các ngươi có được bông gòn, định nhồi quần áo và chăn thế nào ấy?”

“Ừm, thì xé tơi ra chút rồi nhét vào vỏ chăn.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 136: Chương 136



Thu Nương tò mò nói: “Chẳng lẽ nhồi chăn này cũng còn cách khác nữa sao?”

Thịnh Quân vừa nghe vậy, lập tức phấn khởi: “Đương nhiên rồi! Bông gòn này rất đẹp khi cầm trong tay, muốn tận dụng nó tối ưu nhất chắc chắn phải bật bông (*), sau đó nén thành ruột chăn, như vậy mới ấm nhất!”

(*) Công đoạn đánh tơi bông trong quy trình làm chăn.

Búng nó hả?

Thu Nương dùng ngón trỏ và ngón cái búng vài cái, không hiểu tại sao làm vậy thì có thể làm bông gòn ấm hơn được.

Nhưng Phương Tiên Nhi nói thì chắc chắn không sai.

Nàng ấy vội nói: “Phương Tiên Nhi, ngài chờ chút nhé, giờ ta gọi mọi người đến, cùng nhau nghe chuyện bật bông này!”

Nói xong, Thu Nương quay người chạy đi, nhanh chóng gọi những người khác sang nghe lời vàng lời bạc.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, vừa khéo Thịnh Quân cũng tra tài liệu xong, bèn hắng giọng nói: “Bông gòn mọi người có được đều gom lại với nhau nhỉ? Dù có xé bằng tay thì cũng rất khó xé cho tơi, mà bật bông thì có thể giải quyết hoàn hảo vấn đề này, nhưng chỉ làm bằng tay thì không được, phải có thêm một vài công cụ hỗ trợ.”

“Đầu tiên là phải có một tấm xẻng có răng bừa để làm tơi bông sơ sơ, sau đó là cây cung tầm bốn thước, chất lượng tốt một chút, mượn tốc độ nhanh của dây cung đó làm rung cho bông gòn bung ra. Cuối cùng làm một cây búa nặng đầu, vừa bật vừa dập.”

Nghe là bật bông bằng dây cung của cung tên, trùng hợp Đại Ngưu đang đeo một cây cung trên người, bèn vội lấy xuống đưa ra trước mắt Thịnh Quân hỏi: “Phương Tiên Nhi, ngài thấy cây cung này của ta có thể bật được không?”

Thịnh Quân quan sát kỹ rồi nói một câu: “Chất lượng của cây cung này không tệ.”

Có lẽ Đại Ngưu dùng cung tên này đi săn, hình như dây cung là gân của loài động vật nào đó.

Đại Ngưu vừa nghe vậy thì vội nói: “Là gân của con hoẵng trong lần đi săn trước đó!”

Thịnh Quân bèn nói: “Cung này dùng được.”

Dây cung bật bông làm bằng gân trâu là tốt nhất, nhưng trâu ở đây là của quý nên chắc rất khó có được.

Gân hoẵng cũng có tính đàn hồi, có thể làm vật thay thế.

Chuyện dây cung đã giải quyết xong, vẫn còn vài linh kiện khác nhưng cấu tạo khá đơn giản.

Như là lúc bật bông, trên lưng phải có một cần trục kéo cung, như vậy thao tác mới vững tay.

Cần trục dễ làm, Tảo Nhi nói nàng ấy có thể vót rất nhanh.

Thịnh Quân bèn nói, không chỉ mỗi cần trục mà còn phải làm thêm một cái mâm gỗ lớn dùng để nén bông gòn sau khi bật xong.

Trừ cái đó ra, còn phải dùng tới không ít dây, cuối cùng giăng một lớp mạng nhện đè trên bông gòn, như vậy chăn bông mới có thể dùng lâu được, không dễ bung ra.

Công đoạn như bật bông bằng dây cung trước đó, luyện nhiều cũng có thể lên tay, nhưng thứ đè dây sau cùng này hơi thiên về kỹ thuật, còn phải mò mẫm rất nhiều.

Giờ trời vẫn chưa tối lắm, Tảo Nhi nhanh chóng đóng xong cần trục, tổng cộng ba cái, đều có thể buộc lên người.

Nàng ấy lại dùng cọc gỗ nhọn cắm ra vài cái tấm gai để sàn bông gòn.

Đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, mọi người quyết định giữ một cái bàn gỗ lớn đơn sơ ở bãi đất trống phía trước Phương Tiên Nhi, định bắt tay vào thử trước.

Đầu tiên là chia hơn ba mươi cân bông gòn kia ra.

Muốn chăn bông ấm áp dĩ nhiên phải không được tiếc vật liệu, bình thường người cổ đại dùng toàn là chăn lớn, có thể cho cả mấy người đắp chung.

Thịnh Quân tra cứu giúp, một cái chăn hai người đắp vẫn giữ ấm tốt thì phải nhét tám cân bông gòn, thông thường thì cũng ít nhất là năm cân.

Nhưng hiện tại số lượng bông gòn có hạn, thêm cái là chăn cũ của họ cũng có độ dày sẵn rồi, nên chỉ chia hai ba cân cho mỗi cái.

Làm chăn cho người già đắp thì dày hơn, còn người trẻ thì mỏng hơn, có thêm sức mạnh của Noãn Bảo Bảo, cũng đã đủ dùng cho mùa đông rồi.

Nếu đã sắp xếp như vậy thì phải tháo chăn cũ ra, nếu bên trong có nhét bông gạo như Phương Tiên Nhi nói, họ cũng có thể lấy ra để bật chung với bông gòn một lượt luôn.

Chắc chắn là không thể tháo toàn bộ số chăn, hôm nay có thể tranh thủ làm ra một cái đã coi như không tệ rồi, tháo một cái trước đã.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, có một người may mắn tối nay có thể đắp được chăn bông ấm áp.

Cũng không thảo luận lâu lắc, mọi người nhanh chóng đưa ra quyết định, định tháo chăn của nhà Triệu bà tử, để bà ấy thử độ ấm của cái chăn này.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 137: Chương 137



Triệu bà tử vừa nghe vậy thì gương mặt già nua chợt kích động tới đỏ bừng: “Ôi, dạo này tổ tiên nhà ta hiển linh thật dồn dập, chuyện tốt gì cũng đến lượt bà già ta đây hưởng trước!”

Mẹ Xuyên Tử cười nói: “Chà, con nói chứ mẹ à, mẹ gặp chuyện này cũng là khổ tận cam lai (*) đấy.”

(*) khổ trước sướng sau.

Cơ thể Triệu bà tử cốt hàn, hồi trẻ từng rớt xuống nước nên cực kỳ sợ lạnh. Mấy năm nay sống cũng vất vả lắm.

Nhóm Đại Ngưu nhanh chóng lấy chăn cũ giường nhà Triệu bà tử, sau khi tháo ra, họ chất đống lông vịt lông ngỗng bên trong ra một bên, móc riêng bông gạo ra ngoài.

Vì dùng đã lâu nên màu của bông gạo không đẹp lắm, trộn chung với bông gòn cực kỳ nổi bật.

Triệu bà tử trông thấy, thấy ngại trong lòng, bèn lặng lẽ đứng xa ra.

Bông đã được chuẩn bị xong, tiếp theo phải sàn.

Công việc này không khó gì nên mọi người giành nhau làm, như chơi trò chơi vậy, còn khá mới mẻ nữa.

Đến khi sàn hết bông gòn thì chia thành miếng bông nhỏ dạng thô, tiếp đến thì bắt đầu bật bông.

Phương Tiên Nhi nói lúc bật bông tay phải vững, nếu nói tay ai vững nhất trong đám người họ thì là mẹ Xuyên Tử không còn gì để nghi ngờ.

Ngày thường bà ấy may quần áo, đôi tay khéo léo lắm đấy, ở đây nào có ai chưa từng nhờ bà ấy vá đồ?

“Nguyệt Nương, tay con làm việc tỉ mỉ, qua bật thử xem?” Bà Triệu thì thầm bên tai bà ấy.

Mẹ Xuyên Tử nhanh chóng đi qua, xoa tay: “Ôi, thứ trắng phau thế này, ta thật sự không dám đụng vào cho lắm!”

“Không sao đâu thím, thím cứ yên tâm can đảm bật đi!”

Tảo Nhi nói xong cầm dây thừng tiến lên buộc cần trục giúp bà ấy, Đại Ngưu thì buộc một sợi chỉ vào đầu bên kia cần trục, rồi buộc cung lên.

Mẹ Xuyên Tử nâng vai cho hai người họ làm, không nhịn được cười nói: “Nhìn xem, ta không cần tự làm, toàn có người tài ba làm hết cho ta!”

Bên Đại Ngưu đã buột xong, cũng cười nói: “Thím à, bọn con không làm chuyện tỉ mỉ được, chỉ có thể giúp việc cho thím thôi.”

Công tác chuẩn bị hoàn toàn xong, cuối cùng cũng có thể ra tay bật bông rồi.

Mẹ Xuyên Tử miệng thì nói không dám đụng chứ động tác rất vững, làm theo hướng dẫn của Phương Tiên Nhi, mới đầu còn hơi lạ tay nhưng đã nhanh chóng có cảm giác bật.

Một đám đông vây quanh, thấy bông gòn bị dây cung rung chấn, thật sự biến thành từng cục bông gòn mềm mại, sau khi bông gòn này tơi ra thì trông nhiều lên rất nhiều, mọi người kinh ngạc nắm bông lại cầm lên xem.

“May mà có Phương Tiên Nhi của chúng ta, nếu không thì đám người ăn không được lợn rừng chúng ta đây có được đồ tốt cũng lãng phí hơn một nửa rồi!” Hà Hoa cảm khái.

Nếu không nhờ có Phương Tiên Nhi chỉ ra cách bật bông, bảo đảm họ sẽ kéo số bông này nhồi vào chăn, khi ấy bông gòn chia cho mọi người ít đã đành, hiệu quả giữ ấm thực tế chắc chắn cũng chẳng đến đâu.

Phương Tiên Nhi quả là thần tiên mà!

Trên đời này còn có chuyện gì nó không biết nữa không?

Họ cảm khái một phen, việc bật bông vẫn đang hừng hực tiến hành.

Công việc này tỉ mỉ, làm cũng phải chậm, nhóm Hà Hoa thấy vậy nên cũng buộc cần trục lên, bảo Đại Ngưu đi lấy hai cây cung tới để phụ giúp một tay.

Mọi người rất có kinh nghiệm cuộc sống, biết có một vài người bẩm sinh đã rất hợp làm mấy công việc thủ công nào đó.

Thế là để tìm ra người có năng lực tiềm ẩn hợp bật bông nhất trong đám đông giúp tăng hiệu suất, mỗi người đều lên bật một lần coi ai có thể làm tốt.

Đổi lượt một phen, cuối cùng là Tây Nương và Lý lão hán bộc lộ tài năng.

Lý bà tử không nhịn được cười nói: “Lão già này, được đấy nhé, cũng từng tuổi này rồi mà tay vẫn còn vững ghê, ngay cả đám tiểu tử Đại Ngưu cũng không bằng ông. Nhìn con gái chúng ta làm tốt vậy, cũng là thừa hưởng sự khéo tay từ ông nhỉ!”

Lý lão hán nghe vậy thì ho hai tiếng, gương mặt đen thui hơi đỏ lên, cả lưng cũng không kìm được dựng thẳng, hai tay bật bông càng thêm dốc sức.

Tây Nương thấy vậy bèn chọc ghẹo: “Mẹ, mẹ khen cha con thêm mấy câu nữa đi, bảo đảm người ông ấy có thể được tiếp thêm sức trâu làm không biết mệt!”

“Con nhóc này, còn cười cha mày!” Lý bà tử không kìm được chọt vào đầu bà ấy: “Cũng đã làm mẹ rồi mà tính tình chẳng khác gì lúc nhỏ hết!”

Mọi người nghe mà thấy vui quá chừng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 138: Chương 138



Trong lúc nói cười, hơn một canh giờ đã trôi qua, cuối cùng cũng bật xong ba cân bông gòn đầu tay.

Đây cũng là lần đầu họ làm nên vẫn chưa rành, để đảm bảo chất lượng, không muốn lãng phí bông gòn tốt nên mọi người không quan tâm đến tốc độ.

Tiếp theo là nên nén bông gòn, bước này đơn giản hơn, có thể làm xong rất nhanh.

Cuối cùng đã đến công đoạn giăng dây.

Bước này rất khó, không chỉ phải để ý tay mà dây của họ cũng không dư dả, nên còn phải dùng tiết kiệm nữa.

Bàn bạc một chút, mọi người chỉ đành hy sinh sự vững chắc của một vài ruột chăn, rút bớt dây, cùng lắm thì cố định ruột chăn lại, chờ sau này có điều kiện thì sửa chăn lại đàng hoàng.

Giăng dây xong, thì dùng khay gỗ đè chặt một lần.

Sắc trời ngày càng tối, cuối cùng họ đốt lửa lên để làm cho xong.

Gáng làm tới trước giờ đi ngủ, cuối cùng mọi người cũng thành công bật được một cái ruột chăn nặng hơn ba cân.

Vẫn còn rất nhiều bông gòn, chắc chắn không kịp chần số chăn còn lại.

Nhưng, trước lạ sau quen, lần đầu tiên làm đã thành công thế này rồi, lần sau bật bông chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Chăn bông mềm mại lẳng lặng nằm trên ván gỗ.

Mọi người không kìm được thò tay ra sờ, cảm thấy xúc cảm này khiến người ta thấy nghiện, hồi lâu cũng chẳng muốn buông tay.

Đám trẻ con cũng nhào tới nằm sấp nửa người lên trên, đứa nào cũng nói mình như nhào vào một áng mây.

“Trời ơi, thì ra chăn còn có thể mềm đến mức này, ta đã không dám nghĩ, tối rúc trong chiếc chăn thoải mái thế này, ta sẽ vui vẻ cỡ nào đây!” Đại Mao nói.

Thúy Thúy không kìm được cười cậu nhóc: “Ngươi là thứ nhát cáy, ta dám nghĩ mấy cái này, nếu buổi tối có thể đắp nó ngủ một giấc, chắc chắn ta là người hạnh phúc nhất trên đời này!”

Đám trẻ con ríu rít đấu khẩu.

Đám người lớn thì hì hục phụ nhét ruột chăn vào vỏ chăn của Triệu bà tử, sau đó lại đút lông và mấy thứ linh tinh vào lại.

Các thím khéo tay nhanh chóng khâu mép chăn lại.

Một chiếc chăn thành công mỹ mãn, chỉ còn chờ Triệu bà tử đích thân ngủ rồi chia sẻ cảm giác sau khi dùng cho mọi người thôi.

Nhóm Đại Ngưu cứ đòi giúp ôm chăn vào hang động cho Triệu bà tử.

Bà Triệu cười tươi như hoa nở, hiểu được suy nghĩ của mọi người, hào phóng để cho họ ôm chiếc chăn mềm.

Thế là một khung cảnh khôi hài là mấy tên đại nam nhân hợp sức khiêng cái chăn bông nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhóm Tảo Nhi đi theo đằng sau, cười tới mức chẳng đứng thẳng người nổi suốt dọc đường.

Không chỉ tại cảnh trước mắt thú vị mới cười, mà cuộc sống của họ, thật sự càng ngày càng tốt lên rồi.

Họ thuận lợi về đến hang.

Vì đã có chăn bông mới, bình thường Triệu bà tử có thói quen phải kiếm ai đó tán dóc trước khi ngủ, nay cũng không cần nữa mà nhanh chóng đắp chăn kín kẽ, chuẩn bị nằm xuống ngủ.

Chưa nói là có thể ngủ được hay không, nhưng chủ yếu là bà ấy định ở trong tấm chăn này, đắm chìm vào cảm giác hiệu quả của tấm chăn bông này mang lại.

Triệu bà tử nhanh chóng chui vào ổ chăn.

Cảm nhận được hơi ấm trên người như cuộn vào trong đám mây vậy, lòng bà ấy thấy tuyệt diệu, thật sự không giữ được cái miệng, lúc thì “thoải mái”, lúc thì “ấm áp”, cuối cùng còn nhất quyết bồi thêm một câu: “Đúng là Phương Tiên Nhi phù hộ.”.

Tai của mọi người bên kia thật sự chịu hết nổi, dồn dập buông lời kháng nghị.

“Ta nói này lão thái Triệu gia, nếu bà thật sự không giữ miệng được thì đưa tấm chăn đó cho ta đắp đi!”

Ngay cả em trai ruột của bà ấy là Triệu lang trung cũng nói: “Chờ lúc nào bật xong chăn của nhà ta, ta cũng muốn kêu gào giống tỷ ta, hành hạ lỗ tai của các người chút!”

Nói một hồi, ngày mai còn phải tiếp tục bật bông nên mọi người không trò chuyện nữa, nhanh chóng đi ngủ.

Một đêm trôi qua.

Triệu bà tử thư thái mở mắt ra, thấy xung quanh có tận mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình ngủ.

“Ôi trời, xem ra quả nhiên tấm chăn này ấm áp và kín lắm, đêm qua bà ngủ say hơn bình thường nhiều, giờ sắc mặt cũng hồng hào ra kìa!” Lý bà tử chọc ghẹo.

Triệu bà tử cười ngồi dậy: “Còn không phải sao? Đến khi lạnh hơn tí nữa, ta chất quần áo lên chăn, biết đâu khỏi dùng Noãn Bảo Bảo thì về đêm cũng sẽ không thấy lạnh.”

Nghe bà ấy nói vậy, trong lòng mọi người bắt đầu nhớ tới chuyện chăn bông.

Phải nhanh bật bông cho xong, nén xong, để mọi người sớm có được chăn bông mới ấm áp để đắp.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 139: Chương 139



Trong lòng nghĩ vậy, tốc độ ăn sáng của mọi người cũng nhanh hơn rất nhiều.

Hôm nay ăn bánh mì tiện lợi nhất, uống một chén sữa đậu nành rồi lại xếp hàng, tập thể dục với một bài khí công tám động tác.

Tập xong, nhóm Tảo Nhi ra ngoài, đi bàn chuyện hợp tác dầu phong.

Người ở lại thì hồ hởi bật bông cả ngày.

Người không bật bông thì cũng phụ việc xung quanh, tỉ như giúp sàn bông hoặc là tháo chăn các thứ, nói chung là ai cũng có chuyện để làm.

Đã có kinh nghiệm ngày hôm qua nên giờ động tác tay của nhóm mẹ Xuyên Tử thành thạo hơn nhiều. Mọi người lấy thêm một cái bàn gỗ to bên cạnh, tổng cộng có hai cái bàn để dùng.

Một cái dùng để bật bông trước, bật xong thì có người qua nén bông, người bật bông lại qua cái bàn còn lại bật bông tiếp.

Người đông sức mạnh, phối hợp làm việc, cả buổi sáng làm được hai cái chăn, kỹ thuật tiến bộ rất nhanh. Nếu tiếp tục cố gắng như vậy, có lẽ buổi chiều có thể làm được hai cái nữa. Cứ theo tốc độ này thì không mất quá lâu mọi người đều có thể đắp chăn mới rồi.

Đây cũng là nguyên nhân mỗi chiếc chăn có số lượng bông ít, nếu không thì một tấm chăn lớn nặng tám cân, chỉ mỗi bước bật bông thôi, bật hai cái đã tốn hết một buổi sáng, không kịp nén và giăng dây.

Bên này, người trong núi đang phấn đấu vì chăn bông.

Bên kia, nhóm Tảo Nhi đã quen đường quen nẻo đến được thôn trang Vi gia ở.

Vì hôm nay phải làm dụng cụ chiết xuất tinh dầu bằng gỗ, cần có nhiều nhân lực phụ giúp nên nhóm Lưu Nhị Sơn cũng vào thôn, một đám người chen chúc nhau.

Vừa bước vào thôn, nhóm thôn dân đó vừa trông thấy họ, ai cũng lộ ra biểu cảm kích động, quay người co chân bỏ chạy, chắc là đi gọi người.

Thấy phản ứng của họ như vậy, Tảo Nhi suy đoán, a gia Vi gia đã thông báo chuyện chiết xuất tinh dầu phong cho người trong thôn rồi.

Họ nhanh chóng đến Vi gia, được Vi đại bá nhiệt tình mời vào nhà ngồi.

Uống miếng nước, ở chưa bao lâu thì những hộ nhà còn lại trong thôn đã lũ lượt kéo đến đông đủ, đứng bu quanh một đống ngay cổng nhà, nhìn chăm chú vào họ đôi mắt thiết tha.

Không chỉ mỗi ánh mắt mà thái độ cũng cực kỳ thân thiện, có tận mấy người đứng từ xa la lên, quan tâm hỏi han họ đã ăn gì chưa.

Có một bà thím còn chưa nói câu nào đã cầm mấy miếng bánh nướng đưa sang, nói do thím ấy tự nướng, ngoài giòn trong mềm, ăn một miếng là ngon c.h.ế.t người!

Tiếc là nhóm Tảo Nhi đã ăn rồi nên giờ cũng ăn không vào, chỉ đành đẩy mấy lòng tốt này đi, lau mồ hôi, vội vàng vào chủ đề chính.

Nghe rằng sắp nói tới chuyện chính, người Vi gia vội vã ngồi ra đằng trước.

Lần này không gặp Vi Bình An, mọi người cũng không hỏi nhiều, nhưng Vi Lão Căn vẫn chủ động trao đổi với họ, nói có thể mấy ngày nay cha của Vi Bình An sẽ về nhà.

Vì không thể xác định cụ thể là ngày nào nên Vi Bình An cũng ở nhà chờ.

Y không có mặt cũng không ảnh hưởng gì, lần này nhóm Tảo Nhi đến chủ yếu vẫn là để dạy làm cho xong công cụ chiết xuất tinh dầu.

Nhưng Vi Bình An đã nhờ người mang văn thư lúc trước y nói muốn làm giúp sang, Vi Lão Căn lấy ra đưa cho họ xem qua, sợ họ không hiểu còn cố tình giải thích nội dung trên đó một lần.

Đại khái là những gì họ bàn vào lần trước, giả sử sau này có thu lợi nhuận từ dầu phong thì chia đôi cho mỗi bên.

Tảo Nhi cầm lấy xem, thứ viết trên đó giống hệt những gì Vi a gia nói.

Giờ nàng ấy đã có thể nhận biết rất nhiều chữ, đọc một bản văn thư không có trở ngại gì.

Chỉ tại nếu bọn họ nói mình đều có thể đọc chữ thì không khỏi quá đỗi lạ kỳ, cuối cùng vẫn chọn không vạch trần chuyện này, chỉ gật đầu in dấu vân tay lên văn thư.

Sự tin tưởng họ thể hiện ra làm người Vi gia xúc động hơn cả, nói thẳng rằng họ sẽ không bao giờ để bọn họ chịu thiệt.

Ký xong văn thư, Vi Lão Căn xoa tay, cười nói: “Tảo nha đầu, ta đã nói chuyện chiết xuất tinh dầu với thôn rồi, mọi người nghe xong thì rất cảm kích, cũng rất phấn khởi, đã tìm hết gỗ cháu nói rồi. Cháu xem, chừng nào chúng ta bắt đầu làm dụng cụ được đây?”

Tảo Nhi nói: “Mọi người đã ăn sáng hết chưa? Nếu chuẩn bị xong hết rồi thì chúng ta có thế bắt đầu ngay bây giờ luôn!”

Đại Ngưu thấy thế, thuận theo đề bạt với người Vi gia rằng Tảo Nhi là một thợ mộc có tay nghề đỉnh cao.

Ý là lát nữa đều sẽ do Tảo Nhi dẫn dắt, mọi người đừng vì mặt nàng ấy non choẹt mà nghi ngờ lời nàng ấy nói.

Các thôn dân nghe vậy thì rất kinh ngạc.

Không ngờ cô gái trẻ như Tảo Nhi đây lại là một thợ mộc có tay nghề giỏi.
 
Back
Top Bottom