Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạn Xuân - Mộc Thất Thu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNIX4DQfw7M3KuD4fg5e5RG_Bo1F3hkWFecvZdjA6P9o88l1QooerKCLstSNkbQJOnOQcOXIs0Y6cRip8eSKKLV-4MCNaeWRaJzcAGvCUl5fIrsBxdJtMKd2YiioWKrMkapIa8DLXp3syTb8JmfELUW=w215-h322-s-no-gm

Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Tác giả: Mộc Thất Thu
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi cha qua đời, nương gả ta cho Thẩm gia Đại Lang một người đã tử trận nơi sa trường.



Thẩm gia chỉ còn một lão thái bà cô đơn và tiểu muội muội của hắn bị què chân.



Nương nói, chỉ cần chịu đựng vài năm, cả Thẩm gia sẽ là của ta.



Bảy năm trôi qua, lão thái bà và tiểu cô vẫn sống tốt.



Còn trượng phu đã chếc của ta thì đột ngột trở về.



Để tỏ lòng biết ơn, hắn đưa cho ta một túi bạc:



“Cảm ơn cô nương đã chăm sóc bà cố và muội muội ta nhiều năm qua.”



Ta nhìn sang cô nương đứng cạnh hắn, lông mày khẽ nhíu lại, sau đó cầm lấy túi bạc.



Mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn.”​
 
Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Chương 1: Chương 1



1

Cha qua đời, nương gả ta cho Thẩm đại lang đã khuất.

Hoặc có thể nói, bà ép ta bái đường với bài vị của Thẩm đại lang.

Đêm khuya, ta vốn định trốn đi, nhưng lại nghe tiếng khóc thảm thiết: “Tổ mẫu!”

Quay đầu nhìn qua khe cửa sổ, thấy lão thái thái trên giường ho ra một ngụm máu.

Bên cạnh là một tiểu cô nương cuống quýt không thôi, nhưng đôi chân không tiện, ngã nhào xuống đất.

Ta không khỏi nhớ lại lời nương đã nói bên tai vào ngày bái đường:

“Thẩm lão thái thái sống cô độc, lại bệnh nặng, chẳng qua được mấy ngày nữa.”

“Tiểu cô nương nhà họ Thẩm què quặt, sống cũng chẳng được bao lâu.”

“Mạn Xuân, con chỉ cần nhẫn nhịn vài năm, đợi bọn họ qua đời, cả căn nhà lớn này sẽ thuộc về con!”

Ngón tay ta khẽ siết lại, vô tình chạm vào khung cửa sổ.

“Ai đó?”

Ta thở dài một tiếng, đẩy cửa bước vào, đỡ tiểu cô nương nhà họ Thẩm dậy.

Sau đó lại tiến đến xem lão thái thái trên giường, may thay, hơi thở vẫn còn ổn định.

Ta kéo chăn đắp lại cho bà, rồi quay sang nói với tiểu cô nương:

“Ta phải về nhà một chuyến, trong nhà…”

“Ngươi muốn bỏ trốn đúng không?”

Nàng tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, thấy ta mặc chỉnh tề liền đoán ngay ý định.

Ta im lặng hồi lâu, khẽ lắc đầu.

Nàng lại nghiến răng nói:

“Ta đã biết mà! Ngươi cùng nương ngươi thông đồng để lừa tiền của tổ mẫu ta!”

“Cái gì mà để đại ca ta dưới suối vàng có người chăm lo! Cái gì mà xung hỉ cho tổ mẫu ta! Còn nói sẽ đối đãi với ta như tỷ muội! Tất cả đều là giả đúng không?”

Ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng phủi bụi trên người nàng.

“Ta sẽ quay lại.”

Nàng thoáng ngẩn người, rồi lại nghiến răng nói:

“Nếu ngươi không quay lại! Dù có phải bò, ta cũng sẽ bắt ngươi trở về!”

Ta khẽ cười với nàng, sau đó quay lưng rời đi.

Lần trở lại, trời đã tờ mờ sáng.

Tiểu cô nương nhà họ Thẩm mắt dán chặt vào cửa, thấy ta quay lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta cúi thấp ánh mắt, từ phía sau kéo ra đệ đệ và muội muội của mình.

Lão thái thái không biết đã tỉnh từ lúc nào, nửa ngồi dậy, ánh mắt lờ đờ nhìn ta.

Ta kéo đệ đệ và muội muội quỳ xuống trước mặt bà.

“Xin lão thái thái cho đệ đệ và muội muội của ta ở lại đây, chỉ cần có gì ăn qua ngày là được. Chúng tuy còn nhỏ, nhưng có thể làm rất nhiều việc.”

Khi ta quay về nhà, nương ta đã bỏ trốn.

Căn nhà chúng ta ở đã hết hạn thuê từ lâu, đệ đệ và muội muội rách rưới ngồi khóc trên nền đất.

Lão thái thái mấp máy môi, nhưng không nói gì.

Ta cắn môi, tiếp lời:

“Nếu lão thái thái chịu thu nhận chúng con, Mạn Xuân nguyện vì phu quân thủ tiết cả đời, phụng dưỡng lão thái thái trăm năm an hưởng tuổi già, đối đãi với tiểu cô như trưởng tẩu, sau khi mất sẽ xuống suối vàng làm bạn cùng phu quân, chỉ cầu… chỉ cầu một chốn dung thân cho chúng con.”

Lão thái thái giọng khàn khàn:

“Thật chứ?”

“Nếu ta chếc… ngươi thật sự sẽ thủ tiết cả đời, chăm sóc Minh Nguyệt của ta suốt một kiếp?”

“Thật.”

Năm ấy, ta mười ba.

Muội muội ta, Mạn Dung, chín tuổi, bằng tuổi tiểu cô Minh Nguyệt.

Còn đệ đệ ta, Tùng Bách, mới sáu tuổi.

2

Vào nhà họ Thẩm, ta mới biết phu quân đã mất của mình ba năm trước từng tòng quân, bỏ mạng nơi sa trường.

Lão thái thái sống cô độc, Minh Nguyệt cũng vào ba năm trước không cẩn thận mà gãy chân.

Một già một trẻ, không biết đã chống chọi thế nào qua ngần ấy năm.

Sau này, lão thái thái cảm thấy thân thể mình không trụ được nữa, mới nghe theo lời nương ta lừa dối, đem mọi thứ trong nhà bán sạch, vét được hai lượng bạc cuối cùng để mua ta về.

Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại căn nhà này, ngay cả tiền mời đại phu cũng không còn.

Ta trầm ngâm một lúc, rồi nói với lão thái thái:

“Người hãy đợi con.”

Sau đó dẫn Mạn Dung và Tùng Bách chạy ra ngoài.

Hai bà cháu nhìn theo bóng chúng ta rời đi, không biết đang nghĩ gì.

Chẳng bao lâu sau, chúng ta dẫn theo Lý thúc mang theo hòm thuốc quay về.

Lý thúc là người mở y quán trong thôn, trước đây khi cha ta còn sống, bàn ghế, giường tủ trong y quán đều là cha ta tự tay làm.

Bị chúng ta năn nỉ không thôi, Lý thúc đành bắt mạch cho lão thái thái.

Một lúc lâu sau, ông cau mày nói:

“Năm khí đều từ phổi vào, bảy bệnh tất khởi từ gan.”

Ông thu tay lại, nói tiếp:

“Ngực tích uất, tâm trạng bị đè nén, tỳ vị hư nhược, lại nằm trên giường quá lâu, bệnh này càng kéo dài càng nặng.”

“Nếu không uống thuốc, chỉ sợ… khó giữ được mạng.”

Minh Nguyệt khóc, níu c.h.ặ.t t.a.y áo của Lý thúc:

“Đại phu! Cầu xin người cứu tổ mẫu của con! Xin người thương xót!”

Mạn Dung và Tùng Bách cũng giữ lấy tay Lý thúc không chịu buông:

“Lý thúc, cứu lấy Thẩm nãi nãi đi ạ!”
 
Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Chương 2: Chương 2



Lý thúc cau mày, vẻ mặt khó xử:

“Cái gọi là lương y như từ mẫu, nhưng ta dù là đại phu, cũng phải nuôi cả nhà lớn…”

Ông thở dài:

“Hay thế này, Mạn Xuân, con theo ta về y quán, nể tình cha con trước đây, ta sẽ vẽ cho con những loại thuốc có thể tìm được trên núi. Những thứ không hái được, con phải tự nghĩ cách.”

Lý thúc từ lâu đã giúp nhà ta không ít, cũng biết ta bị nương bán vào nhà họ Thẩm, chỉ thở dài thương xót, không nỡ làm ngơ.

Như vậy đã là tốt lắm rồi.

Hôm sau, ta dẫn theo Mạn Dung vào núi.

Chúng ta lớn lên từ bùn đất, xem theo bản vẽ, rất nhanh đã tìm đủ các loại thảo dược.

Ta lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ to lớn, trong lòng suy tính điều gì đó.

Lúc về đến nhà, trời đã tối.

Ta và Mạn Dung đặt gùi xuống, còn có vài cây gỗ dài vác trên tay.

Tùng Bách thấy chúng ta, ánh mắt sáng rỡ:

“Đại tỷ! Nhị tỷ! Mau vào ăn cơm!”

Sau đó, nó tự hào khoe:

“Thẩm nãi nãi đã ăn rồi, là đệ đút cho bà ăn đấy!”

Minh Nguyệt mắt đỏ hoe, chỉ cúi đầu vào bát không nói lời nào.

Ta gật đầu, xoa đầu Tùng Bách:

“Làm tốt lắm.”

Ăn cơm xong, ta vào sân sau, cầm đám gỗ hôm nay chặt được mà leng keng gõ đục.

Cha ta khi còn sống là một thợ mộc, ta cũng học được chút ít từ ông.

Chẳng bao lâu, hai chiếc nạng gỗ, một lớn một nhỏ, đã dần thành hình.

Tối muộn, ta đến phòng của Minh Nguyệt.

Còn chưa kịp lấy nạng ra, nàng đã lúng túng đặt vào tay ta một chiếc trâm.

“Muội chỉ còn cái này, tẩu… Tẩu mang cái này đi đổi lấy tiền, chữa bệnh cho tổ mẫu.”

Ta nhớ lại dáng vẻ hung hăng của nàng đêm đó, nói muốn bò theo để bắt ta quay lại, liền trêu ghẹo:

“Không sợ ta cầm tiền bỏ trốn sao?”

Nàng đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn ta.

Ta bật cười:

“Sau này nếu muốn bắt ta, thì chống cái này mà bắt.”

Ta đặt chiếc nạng nhỏ vào tay nàng.

Nàng lập tức mở to mắt, nhìn chăm chú vào chiếc nạng không rời.

Lúc ngẩng lên, đôi mắt đã ngân ngấn lệ.

Ta hơi bối rối, chỉ muốn trêu nàng một chút, sao lại khóc rồi.

“Sao lại khóc? Hình dạng này quả là xấu xí, nếu cha ta còn sống, hẳn đã làm đẹp hơn nhiều…”

Nàng hít mũi, cười nói:

“Ta rất thích, tẩu tẩu.”

Tối ấy, Tùng Bách mới kể với ta.

Hóa ra trong những ngày lão thái thái bệnh nặng, Minh Nguyệt phải dùng tay bò đến bên bếp, dựa vào bàn mà nấu ăn.

Rồi lại bò tới bên giường của lão thái thái.

Hôm đó khi nấu cơm, Tùng Bách đã đỡ nàng ngồi sang một bên.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Minh Nguyệt, nó thuần thục vo gạo, nấu cơm, xào rau.

Đợi cơm canh xong xuôi, nó lại đỡ Minh Nguyệt vào phòng của lão thái thái, còn mình thì bê bát từng thìa đút bà ăn.

Làm hai bà cháu cảm động đến rơi nước mắt không ngừng.

Ta khẽ gõ vào mũi Tùng Bách.

“Ta đã nói rồi mà, Tùng Bách của chúng ta tuy nhỏ, nhưng biết làm bao nhiêu việc giỏi giang!”

3

Lão thái thái sau khi uống thuốc, bệnh tình dần chuyển biến tốt hơn.

Bệnh của bà vốn khởi từ tâm. Nhi tử và tức phụ bị thổ phỉ g.i.ế.c hại trên đường về nhà.

Sau đó, tôn tử một lòng muốn báo thù cho song thân, tự mình tòng quân, cuối cùng bỏ mạng nơi sa trường.

Đứa tôn nữ yêu thương như ngọc trong lòng bàn tay, lại ngay trước mắt bà ngã gãy chân, trở thành một kẻ què.

Tất cả những chuyện này khiến lòng bà uất kết không thôi, mãi không thể buông xuống.

Lý thúc từng nói với ta, dù có đủ thuốc cũng chưa đủ, bà còn cần phải mở lòng.

Ta nghĩ tâm kết lớn nhất của bà lúc này e rằng chính là Minh Nguyệt, bèn làm một đôi nạng đưa cho Minh Nguyệt.

Nhìn Minh Nguyệt có lúc có thể đi vài vòng trong sân, lòng bà tự nhiên thoải mái hơn, tâm mở ra, bệnh liền khỏi.

Mọi việc trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa, ta bèn yên tâm ra ngoài tìm việc làm.

Ta đến hỏi thợ mộc xem có cần người làm không.

Ông ta chê tay nghề ta kém, hơn nữa tiệm thợ mộc toàn nam nhân, một nữ nhân như ta ở đó quả là bất tiện.

Ta lại đến tửu lâu hỏi có cần người chạy bàn không, họ cười bảo đã từng thấy nữ nhân nào chạy bàn bao giờ chưa.

Tiệm thêu thì cần người, nhưng ta chưa từng học những việc khéo léo như thế.

Cuối cùng, mỗi ngày ta chỉ có thể chạy ra bến tàu năn nỉ cai thầu cho ta khuân vác hàng hóa.

Cai thầu đồng ý, nhưng tiền công của ta chỉ bằng một nửa so với người khác, lý do là ta là nữ nhân, làm việc không được bằng nam nhân.

Mỗi ngày làm từ sáng đến tối, mệt đến tứ chi rã rời, chỉ kiếm được vài đồng tiền lẻ.

Nhìn thùng gạo sắp cạn đáy, lòng ta không khỏi lo lắng.
 
Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Chương 3: Chương 3



Ta thở dài một tiếng, không biết lão thái thái đã đứng sau lưng ta từ khi nào, cũng theo đó thở dài một tiếng.

“Hay là bán thứ này đi?”

Đồ vật loảng xoảng rơi xuống chân ta.

Lò bễ, lò rèn, sắt thỏi, dùi đánh lửa, kẹp sắt, cùng nhiều thứ khác mà ta không gọi được tên.

Ta kinh ngạc:

“Đây là…”

“Đây là đồ tổ tiên nhà họ Thẩm dùng để kiếm sống.”

Hóa ra, Thẩm lão gia tử từng là một thợ đánh hoa sắt.

Ngày xưa, mỗi dịp tế lễ, hội đèn mừng năm mới, thăng quan, cưới gả, đỗ đạt hay xây nhà, người ta đều mời lão gia tử biểu diễn kỹ nghệ.

Thậm chí, căn nhà này cũng là do quan phủ thưởng cho lão gia tử sau khi xem kỹ nghệ đánh hoa sắt của ông.

Nhưng đến đời phu quân của ta thì đã thất truyền.

Mắt ta sáng rỡ, trong vòng mười dặm quanh đây, thợ đánh hoa sắt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nếu ta học được, vừa có thể truyền lại nghề tổ tiên, vừa có thể nuôi sống cả gia đình, quả là một việc đại phúc.

Lão thái thái tự nói với mình:

“Không biết thứ này có bán được mấy đồng không, nếu không được, chúng ta bán cả căn nhà này đi, đổi lấy một căn nhà nhỏ, đủ chỗ cho năm người chúng ta ở là được.”

Ta nhìn bà, hỏi:

“Lão thái thái, kỹ nghệ này con có thể học được không?”

Bà há hốc miệng, ngơ ngác một hồi lâu.

“Con? Con làm sao học được cái này?”

Ta không hiểu nhìn bà:

“Không học được? Chẳng lẽ lão gia tử từng nói kỹ nghệ này chỉ truyền nam không truyền nữ?”

Bà cau mày:

“Chưa từng nói như vậy, chỉ là từ xưa đến nay, chưa từng có nữ nhân nào đánh hoa sắt.”

Nghe vậy, lòng ta dấy lên một cơn tức giận:

“Nữ nhân thì sao chứ? Vì sao ai ai cũng có thành kiến với nữ nhân? Trong mắt thế nhân, nữ nhân chỉ nên tề gia dạy con, hoặc là sống trong những lạc thú phong hoa tuyết nguyệt, chẳng lẽ nữ nhân phải làm gì hay không được làm gì đều phải nghe theo chỉ điểm của người đời? Chẳng lẽ những việc nam nhân làm, nữ nhân không thể làm sao? Lão thái thái hãy để con thử, nếu con thành công thì sao?”

Lão thái thái nghe ta nói đến á khẩu, chỉ đáp lại một cách lúng túng:

“Không phải… không phải là không cho con thử, chỉ là khi đánh hoa sắt, lửa b.ắ.n tứ tung, con là nữ nhân, nếu mặt bị thương, hoặc trên người để lại sẹo, về sau biết làm sao đây…”

Ta lắc đầu:

“Để lại sẹo thì đã sao? Người quên rồi ư, con vốn đã hứa vì phu quân mà thủ tiết cả đời. Phu quân đã mất, con cần dung mạo đẹp để làm gì?”

Bà nghe ta nói thì nghẹn lại, cuối cùng cũng không phản đối nữa.

Bà còn lục từ đáy hòm ra một quyển sổ tay của lão gia tử.

Trong đó là những kinh nghiệm ông viết ra khi đánh hoa sắt.

Ta cầm lấy, đọc đi đọc lại mấy lần, nhưng vẫn không nắm được mấu chốt.

Lão thái thái thấy ta ngày đêm suy nghĩ, như thể bị ma ám, bèn đưa ta một địa chỉ.

“Con cầm cuốn sổ này, đến tìm Phùng Đại Quân ở thôn Tùy.”

4

Phùng Đại Quân là thợ đánh hoa sắt, từng cùng công công của ta làm nghề này.

Nhi tử của ông, Phùng Tiểu Thiết, là người đồng trang lứa với phu quân ta, hiện đang học đánh hoa sắt từ cha mình.

Trong mười dặm quanh đây, người biết đánh hoa sắt chỉ còn lại nhà họ Phùng.

Khi ta mang theo sổ tay của lão gia tử đến, Phùng Đại Quân còn kể ta nghe chuyện ngày xưa ông cùng lão gia tử làm nghề.

Nhưng vừa nghe ta nói muốn học đánh hoa sắt, ông lập tức sa sầm mặt mày, bảo ta đang làm trò nhảm nhí:

“Nữ tử mảnh mai như cô nương, ngay cả gậy đánh hoa sắt còn cầm không nổi, mau mau về nhà chăm sóc mẹ chồng đi!”

Ta ngước mắt nhìn Phùng Tiểu Thiết, làn da còn mịn màng hơn cả ta.

Tại sao hắn học được mà ta lại không?

Huống hồ, đã đến đây rồi, làm sao ta cam lòng bỏ cuộc.

Ông không chịu dạy ta, nhưng lại phải dạy cho nhi tử mình, Phùng Tiểu Thiết.

Ông dạy con, ta đứng bên cạnh nhìn.

Ông đuổi ta đi, ta lại mặt dày đáp:

“Ta chỉ đi ngang qua, con đường này đâu phải của nhà ông.”

Ta biết họ thường đánh hoa sắt vào buổi tối.

Ban ngày ta làm việc kiếm tiền lo gia đình, tối đến lại đi bộ năm dặm đến thôn Tùy.

Ngày nào cũng như vậy, kéo dài hơn một tháng.

Hôm đó, như thường lệ, ta đứng từ xa nhìn họ, Phùng Đại Quân đột nhiên vẫy tay gọi ta.

Khi ta đến gần, ông nói:

“Con bé này, gan dạ hơn cả công công của con! Giống y như ta!”

“Ta thích tính cách này! Từ ngày mai, chúng ta bắt đầu luyện từ đánh cát đánh nước, nếu được thì tiếp tục, không thì thôi!”

Mắt ta sáng rỡ:

“Con nhất định làm được!”

Từ hôm ấy, ta bắt đầu học đánh hoa sắt với Phùng thúc.

Ban đầu là đánh cát, hơn một tháng sau mới chuyển sang đánh nước.

Phùng thúc nói:

“Khi đánh nước, cảm nhận dòng nước rơi lên người. Khi nước đánh thành màn sương mỏng, mới có thể chuyển sang đánh hoa sắt thật.”

“Đánh hoa sắt không phải chỉ cần dùng sức. Tay trái cầm gậy trên, tay phải cầm gậy dưới, đập chính xác vào rãnh đựng sắt nóng trên gậy trên.”

“Dùng lực đủ mạnh, sắt nóng sẽ bay cao và thẳng.”

“Bay càng cao, càng thẳng, hoa sắt bung ra càng đều, càng ít nguy hiểm đến người xem.”

“…”

Việc này rất mệt và đơn điệu, ta không nhớ mình đã làm bao nhiêu lần.
 
Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Chương 4: Chương 4



Hai tháng sau, Phùng thúc gọi ta đến dưới giàn hoa liễu, nói:

“Hôm nay bắt đầu luyện đánh hoa sắt thật.”

Đêm đó, tay ta bị bỏng nhiều chỗ.

Toàn thân nóng bừng, tim đập dồn dập.

Lão thái thái, Minh Nguyệt, Mạn Dung và Tùng Bách từng người đều xót xa không thôi.

Nhưng ta rất vui.

Sau đó, có lần ta sơ ý làm mặt bị thương, trên má để lại một vết sẹo.

Cả nhà họ nhìn ta như thể sắp sinh ly tử biệt, khóc lóc bảo ta đừng đi nữa.

Lão thái thái nắm tay ta:

“Ta mắt vẫn còn tốt, làm thêm chút việc may vá là được. Con hà tất phải khổ như vậy.”

Minh Nguyệt mắt đỏ hoe:

“Muội cũng có thể làm thêu thùa, tẩu tẩu đừng đi nữa.”

Mạn Dung và Tùng Bách rưng rưng nước mắt:

“Tỷ tỷ, đừng đi nữa. Chúng ta ra ngoài làm công là được.”

Ta cười họ làm lớn chuyện:

“Chỉ là để lại một vết sẹo, có gì đáng ngại đâu!”

“Tin ở ta đi, ta làm được, ngay cả Phùng thúc cũng bảo ta còn giỏi hơn cả nhi tử ông ấy!”

Ta không nói dối. Phùng Tiểu Thiết bị thương một chút đã khóc lóc ầm ĩ, Phùng thẩm đau lòng liền đưa hắn về nhà.

Còn ta, dù một giọt nước mắt cũng không rơi.

Ta và Phùng Tiểu Thiết không giống nhau.

Hắn có Phùng thúc và Phùng thẩm che chở.

Còn ta phải bảo vệ Mạn Dung và Tùng Bách.

Tương lai còn phải che chở lão thái thái và Minh Nguyệt.

Dù con đường này khó khăn đến đâu, ta cũng phải đi tiếp.

5

Thấm thoắt đã nửa năm, ánh mắt Phùng thúc nhìn ta giờ đây đầy vẻ tán thưởng.

“So với công công của con, còn giỏi hơn nhiều, quả thực có phong thái của ta thời trẻ!”

Nhưng ông lại thoáng buồn bã:

“Chỉ là, Mạn Xuân, thời thế này, chưa từng có nữ nhân nào đánh hoa sắt. Con muốn dựa vào nghề này mưu sinh, e rằng…”

Phùng thúc nói không sai.

Dù ta có học giỏi đến đâu, cũng chẳng ai thuê một nữ nhân đánh hoa sắt.

Họ hoặc nghi ngờ, hoặc dù tận mắt thấy ta đánh ra những đóa hoa sắt tuyệt đẹp, vẫn phủ nhận:

“Làm gì có nữ nhân nào đánh hoa sắt.”

Hoặc nói:

“Lễ tế sao có thể mời nữ nhân.”

“Ngày hoàng đạo sao lại để một nữ nhân làm việc này.”

“…”

Học thành trở về đã hai tháng, ta vẫn phải làm công khuân vác ở bến tàu.

Ban đêm, ta lật đi lật lại cuốn sổ tay của lão gia tử, trong đó ghi rất nhiều điều, nhưng chẳng ghi nếu người đánh hoa là nữ nhân thì nên làm thế nào.

Nếu lão gia tử còn sống, chẳng lẽ ông cũng như thế nhân, nghĩ rằng nữ nhân không thể đánh hoa sắt?

Ta không khỏi thở dài.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng thở dài của lão thái thái:

“Ôi, biết làm sao đây? Cha con bị thương rồi?”

Phùng Tiểu Thiết mắt đỏ hoe bước vào, nói rằng cha hắn bị thương ở tay, nhờ ta thay ông đánh một trận hoa sắt.

Ta nắm lấy tay hắn, khóe môi không kìm được mà nhếch lên:

“Ngươi nói gì? Ta thay ông ấy đi?”

Hắn nhìn chằm chằm ta:

“Hình như cô nương rất vui vì cha ta bị thương.”

Ta vội thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

“Bị thương ở tay? Vậy thì chỉ có thể để ta thay ông ấy, lỡ hỏng việc sao được!”

Hắn nghi hoặc nhìn ta vài lần:

“Chỉ là cha ta nói, nếu thay ông ấy, cô nương phải che giấu thân phận nữ nhân, đeo mặt nạ.”

Ta sững sờ một chút, nhưng vẫn đáp:

“Được.”

Trời không trao cơ hội lần hai, thời gian chẳng đợi người.

Cơ hội tốt chỉ đến một lần, làm sao ta có thể bỏ qua.

Đêm đó, ta đánh ra những đóa hoa lửa rực rỡ đẹp đẽ.

Hoa sắt tung bay, tựa như mưa sao băng, tiếng pháo nổ vang trời.

“Một cú đánh, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình!”

“Hai cú đánh, phúc tinh cao chiếu, trời đất rực rỡ!”

“Ba cú đánh, phong điều vũ thuận, ngũ cốc bội thu!”

Kết thúc buổi biểu diễn, thân thể ta vẫn còn nóng ran.

Phùng thúc ôm lấy cánh tay bị thương, cười lớn:

“Làm tốt lắm!”

Ông nhét vào tay ta một mảnh bạc vụn:

“Đây là tiền công.”

Lão thái thái cùng Minh Nguyệt, Mạn Dung và Tùng Bách quây quanh ta, nước mắt ròng ròng.

“Làm tốt lắm! Làm tốt lắm!”

Nước mắt ta dâng đầy hốc mắt, nhưng ta nén lại.

“Ta đã nói mà, ta làm được.”

Ta nhất định sẽ trở thành người mà ta muốn trở thành.

Từ đó, Phùng thúc thường để ta thay ông đi đánh hoa sắt.

Tiền công được trả rất hậu hĩnh, ta nói mình chỉ là nhờ ông giới thiệu, nhận ít đi cũng được.

Ông lại bảo:

“Mạn Xuân, đây là những gì con xứng đáng nhận được. Con xem, bây giờ dân làng đều đích danh mời ‘chàng trai áo đen’ đến biểu diễn đấy!”

Về sau, ta mới biết đêm đó tay Phùng thúc thực ra không hề bị thương.

Ta hỏi ông vì sao lại giúp ta như vậy, có phải vì thương xót gia đình ta cô quả, hay vì nể tình công công của ta.

Ông lắc đầu:

“Ta chỉ từng nghe tổ phụ ta kể, tổ mẫu ta cũng từng là một người thợ đánh hoa sắt giỏi. Nhưng về sau, nữ nhân chỉ còn biết tề gia dạy con, ít ai dám lộ diện nữa. Người đời bây giờ, càng sống càng lùi.”

Ông lại khẽ ho một tiếng:

“Đáng tiếc, cô bé gan dạ kiên cường như con lại khiến ta rất thích! Tiểu tử nhà họ Thẩm đã chết, mệnh hắn sao mà tốt quá, hay là con gả cho nhi tử ta, được không?”

Ta còn chưa kịp lên tiếng, lão thái thái từ đâu xông ra, đập một cái vào người ông:

“Ngươi gan to nhỉ! Dám nhòm ngó nữ tử nhà ta!”

Ta bật cười nhìn họ cãi nhau.

Lời ta từng nghĩ đêm đó, giờ đây đã được giải đáp.

Bất kể là lão gia tử, Phùng thúc, hay những người thợ thủ công khác.

Nếu không có lòng dung nạp vạn vật, làm sao họ có thể tạo nên những đóa hoa sắt rực rỡ mang theo bao ước vọng và lời chúc phúc?

Cái gọi là tinh thần của người thợ, chính là như thế.
 
Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Chương 5: Chương 5



6

Thời gian trôi qua, ta đã dành dụm được không ít bạc, cuộc sống của cả nhà nhờ vậy cũng khấm khá hơn nhiều.

Ta cầm bạc tìm đến Lý thúc, cầu xin ông lại xem bệnh cho chân của Minh Nguyệt.

Sau khi mua y phục mới cho lão thái thái và ba đứa em, trong túi ta vẫn còn chút ít.

Ta bèn đến tìm lão thái thái, nói:

“Thưa lão thái thái, mấy đứa trẻ trong nhà giờ cũng đã lớn, cứ mãi ở nhà thế này cũng không phải cách.”

“Con muốn đưa chúng đến tư thục học chữ, cả ba đều đi.”

Số tiền còn lại không nhiều, nhưng ta có thể tiếp tục kiếm.

Dẫu vậy, số tiền này là nhờ nghề của nhà họ Thẩm mà có được. Ta muốn cho Mạn Dung và Tùng Bách đi học, nhưng sợ lão thái thái không đồng ý.

Lão thái thái hừ lạnh một tiếng:

“Tiền là do con kiếm, muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu! Chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải hỏi ta, con thật sự coi ta là bà lão cổ hủ à?”

Ta cười gượng:

“Lão thái thái, con chỉ là…”

Bà càng giận hơn, nói:

“Lão thái thái, lão thái thái! Ngay cả Mạn Dung và Tùng Bách cũng biết gọi ta một tiếng Thẩm nãi nãi. Con đã là người nhà họ Thẩm, thì hãy cùng Minh Nguyệt gọi ta là tổ mẫu. Cứ suốt ngày gọi ta là lão thái thái, con không sợ ta buồn sao?”

Mặt ta đỏ bừng, lí nhí:

“Tổ mẫu…”

Bà hài lòng vỗ tay ta:

“Đúng vậy, phải thế mới đúng.”

“Vả lại, con mua y phục mới cho mọi người trong nhà, ngay cả bà già này cũng có, sao không chọn cho mình một bộ?”

Ta ngượng ngùng cười:

“Con quên mất…”

Tổ mẫu dịu dàng ôm ta vào lòng:

“Con à, cũng nên nghĩ cho bản thân một chút. Cứ suốt ngày lo lắng cho bọn trẻ, chẳng phải con cũng chỉ là một đứa trẻ hay sao…”

Tựa đầu vào lòng bà, hơi ấm từ bà làm đôi mắt ta nóng lên.

Chưa từng có ai nói với ta rằng ta cũng chỉ là một đứa trẻ.

Từ nhỏ, nương đã không quan tâm đến ta, cha lại đi làm xa.

Ngày nào cũng chỉ dặn ta phải chăm sóc tốt cho các em.

Ta quen nghĩ cho người khác, chưa từng nghĩ đến chính mình.

Bà xoa đầu ta, giọng vô cùng dịu dàng:

“Con à… thật xin lỗi, đã để con chịu khổ rồi…”

“Mạn Xuân, nếu gặp được người mình thích, hãy theo người ấy mà đi.”

7

Bảy năm sau.

Hôm đó, khi ta dọn hàng về nhà, trước cổng nhà họ Thẩm đã có một đám đông vây quanh.

Tổ mẫu và Minh Nguyệt ôm lấy một nam nhân mà khóc nức nở, miệng không ngừng gọi:

“Tôn tử của ta ơi!”

“Đại ca ơi!”

“Thẩm Nghiễn Lễ!”

Người đó dáng vẻ cao lớn, mặc quân phục uy nghiêm.

Mày mắt rủ xuống, sống mũi cao thẳng, gương mặt nghiêng như ngọc, là một nam tử anh tuấn tuyệt trần.

Hắn là phu quân đã mất của ta sao?

Chẳng phải hắn đã c.h.ế.t từ lâu rồi ư?

Thanh sắt trong tay ta rơi xuống đất, phát ra tiếng động chói tai.

Mọi người quay lại nhìn ta, rồi đồng loạt gọi lên:

“Mạn Xuân!”

“Đại tỷ!”

“Tẩu tẩu!”

Ánh mắt đen như sao lạnh của Thẩm Nghiễn Lễ quét qua ta, hắn từ từ bước tới.

Hắn nghiêng đầu, người hầu bên cạnh vội đưa cho hắn một túi bạc nặng.

Hắn nhận lấy, giơ tay ra trước, rồi nói với ta:

“Đa tạ cô nương đã chăm sóc tổ mẫu và tiểu muội nhiều năm.”

Ta ngước nhìn hắn, lại nhìn sang nữ tử bên cạnh hắn, người có đôi mày thanh tú nhưng ánh mắt không vui.

Ta nhận lấy túi bạc, mỉm cười:

“Không cần cảm ơn.”

Lời ta vừa dứt, Minh Nguyệt lập tức lao đến, ném mạnh túi bạc xuống đất:

“Thẩm Nghiễn Lễ! Huynh cầm bạc để sỉ nhục ai đấy?”

Tổ mẫu tức giận cầm nạng định đánh hắn:

“Đồ bất hiếu! Ngươi cầm bạc sỉ nhục ai đấy?”

Túi bạc văng tung tóe khắp nơi, Thẩm Nghiễn Lễ rên lên một tiếng, ăn trọn một gậy của tổ mẫu.

Nữ tử phía sau hắn lập tức đỏ mắt, bước lên chắn trước mặt hắn:

“Lão phu nhân, xin đừng đánh! Nghiễn Lễ… hắn đang bị thương!”

“Thương? Bị thương thế nào?”

Tổ mẫu vội chạy lên xem, quả nhiên trên lưng hắn có m.á.u thấm ra.

Nữ tử rưng rưng nói:

“Vài tháng trước, Nghiễn Lễ dẫn theo năm tử sĩ xâm nhập doanh địch, bị thương nặng.”

“Lần này đại quân thắng lớn, toàn nhờ hắn liều mạng đổi lấy. Sau khi về kinh báo công, vết thương còn chưa lành, hắn đã vội trở về, mong được gặp tổ mẫu và tiểu muội sớm hơn.”

Tổ mẫu nghẹn ngào rơi lệ:

“Sao… sao không nói sớm…”

Minh Nguyệt đứng bên lại lạnh lùng nhìn nữ tử kia, hỏi:

“Vậy cô nương là ai? Có quan hệ gì với huynh ta?”

Nữ tử thoáng sững sờ, nhìn về phía Thẩm Nghiễn Lễ, nhỏ giọng đáp:

“Ta là…”

Thẩm Nghiễn Lễ ngắt lời:

“Minh Nguyệt, đừng vô lễ. Nàng là nhi nữ của Đại tướng quân, Lục Trường Anh, cũng là phó tướng trong quân.”

Ánh mắt Minh Nguyệt lóe lên vẻ trầm ngâm, không nói gì thêm.

Mạn Dung kéo tay ta, thì thầm:

“May quá, may quá, muội còn tưởng nữ nhân kia là…”

Ta khẽ nắm tay nàng, nói với mọi người:

“Xem ra mọi người có nhiều chuyện muốn nói, chi bằng vào trong nhà từ từ trò chuyện.”

Thẩm Nghiễn Lễ nghe vậy, khẽ gật đầu với ta.

Hóa ra những năm qua, Thẩm Nghiễn Lễ cũng sống rất gian khổ.
 
Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Chương 6: Chương 6



Mười năm trước, hắn suýt chút nữa đã chết.

Trong trận chiến, hắn rơi xuống vách núi, gãy vài xương sườn, hôn mê bất tỉnh.

Mọi người đều nghĩ hắn không qua khỏi, nên báo tin tử trận về nhà.

Ai ngờ nửa năm sau, hắn tỉnh lại, dưỡng thương rất lâu.

Hắn định viết thư về nhà, nhưng chiến sự liên miên, quân doanh nay đây mai đó, nên cứ lỡ dở mãi.

Hắn chỉ vài câu nói qua loa về mười năm đã qua.

Nhưng ta biết, chiến trường khói lửa mịt mù, gươm đao bóng kiếm.

Hắn hẳn đã phải trải qua vô vàn hiểm nguy, chịu đựng biết bao gian khổ, mới có thể đứng trước mặt chúng ta hôm nay.

Ta khẽ cúi đầu chào hắn, cũng kể lại từ đầu việc ta gả vào nhà họ Thẩm, việc của Mạn Dung, Tùng Bách, tổ mẫu và Minh Nguyệt, những gì đã xảy ra trong những năm qua.

Kể đến chuyện ta học được nghề tổ truyền của nhà họ Thẩm, ta hơi xấu hổ.

Hắn nghe xong cũng thở dài một hơi, đứng lên cúi người thi lễ với ta:

“Nếu vậy, tổ mẫu đánh ta là đúng. Ân tình của cô nương đối với nhà họ Thẩm, dù có vàng bạc chất đầy cũng không thể báo đáp.”

“Là ta vụng về l* m*ng, xin cô nương lượng thứ cho.”

Hắn lại nhìn tổ mẫu, nói:

“Không giấu gì mọi người, năm xưa ta cũng không hứng thú kế thừa nghề của phụ thân. Nay cô nương có thể truyền lại nghề tổ truyền của nhà họ Thẩm, đó là đại phúc. Ta cảm kích còn không kịp, sao dám trách cô nương.”

Ta nhìn hắn, mỉm cười:

“Nếu vậy, lòng ta cũng an tâm rồi.”

Hắn lại nhìn ta, như muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng:

“Chỉ là… chỉ là chuyện thành thân năm đó thật hoang đường. Nay ta vẫn còn sống, sao có thể để cô nương vì ta mà thủ tiết cả đời…”

Ta hiểu ý hắn, định gật đầu.

Bên cạnh, Minh Nguyệt đột nhiên đập bàn, cười lạnh:

“Huynh nói cái gì hoang đường thế hả?!”

“Huynh còn sống sờ sờ, tẩu tẩu của ta thủ cái gì mà tiết?!”

8

Thẩm Nghiễn Lễ nhíu mày, vừa định nói thì Minh Nguyệt đã cắt ngang:

“Ca ca không biết rằng chân ta đã què sao?”

Nàng cúi đầu cười khẩy:

“Mười năm trước, tin ca ca tử trận truyền về, tổ mẫu bị đả kích lớn, mắt tối sầm mà ngã quỵ. Ta vì quá hoảng hốt, ngã từ trên cây xuống, gãy chân, từ đó thành một kẻ què. Tổ mẫu tự trách không nguôi, đem cái c.h.ế.t của ca ca và chân què của ta đổ hết lên đầu mình. Bà trách mình đã không ngăn được ca ca tòng quân, trách mình không chăm sóc tốt cho ta lúc sáu tuổi. Từ đó bệnh nặng không dậy nổi, thậm chí suýt chút nữa mất mạng.”

Mặt Thẩm Nghiễn Lễ tái nhợt, đứng im không nhúc nhích.

“Ca ca nghĩ gì? Rằng ta trông không giống người què? Tổ mẫu tinh thần phấn chấn, chẳng giống người cận kề cái chết?”

Nàng liếc nhìn ta, giọng run run:

“Là nhờ tẩu tẩu của ta đấy. Nàng gả cho một người đã chết, lẽ ra có thể rời đi, để mặc ta và tổ mẫu tự sinh tự diệt.”

Đôi mắt Minh Nguyệt đỏ hoe, dần dần ngấn lệ:

“Nhưng nàng không làm vậy. Nàng với chúng ta chẳng có chút quan hệ m.á.u mủ nào, nhưng lại liều mình lo cho ta và tổ mẫu. Số bạc nàng kiếm được nhờ khổ cực, không chút do dự đem chữa chân cho ta, đưa ta đi học. Nếu không có nàng, hôm nay ca ca trở về, chỉ e chỉ thấy được t.h.i t.h.ể của ta và tổ mẫu!”

“Minh Nguyệt, ta…”

Minh Nguyệt không nhịn được bật khóc:

“Bảy năm! Suốt bảy năm trời! Nếu ca ca còn sống, vì sao không tìm mọi cách gửi tin về? Lúc đi rõ ràng đã hứa với ta sẽ trở về, vậy mà ca ca không giữ lời!”

“Chỉ có tẩu tẩu… nàng nói trở về thì nhất định trở về, thật sự đã ở bên ta và tổ mẫu suốt bảy năm! Tấm lòng của nàng không thể bị nhà họ Thẩm phụ bạc, càng không thể bị ca ca chà đạp như vậy!”

Nàng lau nước mắt, nghiến răng nói:

“Giờ ca ca làm đại quan, đã đến lúc để tẩu tẩu của ta được hưởng những ngày tháng tốt đẹp rồi!”

Thẩm Nghiễn Lễ nhìn nàng, lại nhìn ta, cuối cùng không nói thêm điều gì.

Lòng ta dâng lên niềm xúc động, nhìn nàng khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, lại thấy vừa thương vừa buồn cười.

Ta lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng:

“Cô bé ngốc, cuộc sống hiện tại của ta đã tốt lắm rồi.”

Nhưng nàng vẫn bám chặt lấy tay áo ta, giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Nghiễn Lễ.

Tối đó, khi ta đang thu dọn hành lý, cánh cửa bị đẩy ra kẽo kẹt.

Tổ mẫu, Minh Nguyệt, Mạn Dung và Tùng Bách cùng đứng đó, mặt mày buồn rầu nhìn ta.

Tổ mẫu đầy vẻ đau lòng, nói:

“Ta đã biết mà! Với tính cách này, con bé nhất định sẽ lén bỏ đi giữa đêm!”

Mạn Dung và Tùng Bách mắt đỏ hoe:

“Đại tỷ…”

Minh Nguyệt bĩu môi, căm giận nói:

“Ta phải đi đánh ca ca một trận!”
 
Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Chương 7: Chương 7



Ta chần chừ một chút, giữ nàng lại:

“Đánh hắn làm gì?”

“Còn nữa, ta giữa đêm thu dọn hành lý, sao lại nói ta bỏ trốn?”

Tổ mẫu nhìn ta đầy xót xa:

“Con thu dọn hành lý giữa đêm, chẳng phải định lén bỏ đi sao? Ôi, đứa bé đáng thương của ta, Mạn Xuân ơi!”

Mọi người nhìn ta, sắp khóc đến nơi.

Ta không nhịn được bật cười:

“Ta khi nào nói mình muốn bỏ đi? Ta thu dọn hành lý là để cùng mọi người vào kinh thành!”

“Vào kinh!!!”

Cả nhà tròn mắt nhìn ta.

Ta nở nụ cười:

“Đúng vậy, Thẩm Nghiễn Lễ về lần này chẳng phải là để đưa chúng ta vào kinh sao?”

Minh Nguyệt không giấu nổi sự vui mừng:

“Tẩu tẩu cũng đi ư?”

Ta nhìn nàng, mỉm cười:

“Tất nhiên là đi rồi.”

“Giờ Tùng Bách vừa thi đậu tú tài, phu tử nói đệ ấy thông minh có thiên phú, nếu được đến học viện tốt hơn, tiền đồ sau này sẽ rộng mở. Ta đã nghĩ kỹ, nếu đến kinh thành, dưới chân thiên tử, sợ gì không có học viện tốt, thầy hay.”

“Còn Mạn Dung và Minh Nguyệt, các muội ngày ngày chăm chỉ thêu thùa, dân trong thôn chất phác, không quen mặc gấm vóc lụa là. Nếu vào kinh, nhất định sẽ có không gian rộng mở hơn.”

“Hơn nữa, đường đến kinh thành xa xôi, tổ mẫu nay tuy khỏe mạnh, nhưng ta vẫn không yên lòng.”

“Về phần ta…”

Ta cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Ta tất nhiên muốn tự tay đưa họ vào kinh thành.

Trước đó, tổ mẫu và Minh Nguyệt từng vì ta mà dọa Thẩm Nghiễn Lễ, rằng nếu ta không đi, họ cũng sẽ không theo hắn.

Giờ nghe ta đồng ý cùng đi, ai nấy đều vui vẻ chuẩn bị lên kinh.

Thẩm Nghiễn Lễ chỉ nhìn ta thật sâu, rồi gật đầu đồng ý, không nhắc lại chuyện còn dang dở lần trước.

Chỉ có Lục Trường Anh, nữ tử đi cùng hắn, là sắc mặt không được tốt lắm.

Nhưng chúng ta chẳng quan tâm đến nàng.

Đây là lần đầu tiên chúng ta đi xa đến vậy.

Dọc đường thấy gì cũng mới lạ, vừa đi vừa nghỉ, mãi hơn một tháng mới đến kinh thành.

Đến nơi, Thẩm Nghiễn Lễ đưa chúng ta về phủ của hắn trong kinh.

Đó là một căn nhà lớn kiểu “nhị tiến nhị xuất”, bên trong phòng ốc không ít, đủ để chúng ta ở mà không cảm thấy chật chội.

Chúng ta đang định vào, Minh Nguyệt đã chặn Lục Trường Anh lại.

“Lục tiểu thư, xin mời quay về. Đường dài mệt nhọc, chúng ta là người một nhà, không tiện tiếp đãi cô nương.”

Lục Trường Anh thoáng lúng túng, liếc sang Thẩm Nghiễn Lễ.

Suốt cả chặng đường, mỗi khi nàng muốn thân cận với Thẩm Nghiễn Lễ, đều bị Minh Nguyệt, Mạn Dung và Tùng Bách tìm cách ngăn cản.

Ý đồ của nàng, chúng ta đều nhìn thấu.

Thẩm Nghiễn Lễ dĩ nhiên cũng vậy.

Hắn chỉ nhàn nhạt nói:

“Tiểu muội nói đúng. Đường xa mệt nhọc, đa tạ Lục phó tướng đã bảo vệ suốt quãng đường. Trời đã tối, đợi ta sắp xếp gia đình ổn thỏa, ngày mai sẽ đến tướng phủ gặp đại tướng quân.”

Minh Nguyệt nhìn nàng đầy vẻ khiêu khích.

Lục Trường Anh tức tối giậm chân, căm hận trừng mắt nhìn ta một cái rồi bỏ đi.

Ta bất đắc dĩ lắc đầu.

Dọc đường, ta cố tình giữ khoảng cách với Thẩm Nghiễn Lễ.

Minh Nguyệt và mọi người tuy chen ngang, nhưng nếu hắn thật lòng, làm sao lại để họ can thiệp?

Nàng không trách hắn, lại trách ta.

Quả nhiên, lời người kể chuyện không sai:

Tình yêu khiến con người trở thành kẻ mù lòa.

9

Sau hai ngày nghỉ ngơi, ta tìm đến một số trung gian để tìm cửa hàng.

Xem xét nhiều ngày, cuối cùng ta quyết định mua một cửa tiệm và một ngôi nhà.

Mọi việc đều tiến hành thuận lợi, đâu vào đấy.

Hôm đó, khi ta đang ở cửa tiệm dặn dò thợ gấp rút sửa sang, bất ngờ bị một người túm lấy tóc, đẩy ngã xuống đất.

Lòng bàn tay đau rát, bên tai vang lên tiếng chửi rủa chói tai.

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt! Thì ra ngươi sống sung sướng ở đây!”

Người đó lảo đảo bước tới, đầu tóc rối bù, dáng vẻ bẩn thỉu.

Đôi mắt tham lam ấy, cả đời này ta không thể nào quên.

Đó là nương ta.

Bà ta luôn biết cách phá hủy niềm hạnh phúc của ta, từ trước đến nay vẫn vậy.

Ta chậm rãi đứng lên, m.á.u từ lòng bàn tay nhỏ từng giọt xuống đất.

Bà ta giả như không thấy, lại vung tay tát ta thêm một cái.

Đám thợ trong tiệm kinh hãi kêu lên:

“Đông gia!”

Bà ta nấc lên mùi rượu, cười như thể nghe được chuyện hài hước nhất:

“Đông gia? Ta không ngờ ngươi giờ lại giỏi giang đến vậy!”

“Được, được lắm! Ngươi còn trẻ, từ nay để ta quản cái tiệm này cho!”

Ta nhổ ra một ngụm máu, nhàn nhạt đáp:

“Cái tiệm này sẽ không giao cho bà.”

“Ta cũng sẽ không nuôi bà nữa.”

Bà ta giận dữ túm lấy cổ áo ta, gào lên:

“Ngươi mà không nuôi ta, ta sẽ phóng hỏa đốt sạch chỗ này!”

Ta khẽ cười bên tai bà ta:

“Bớt dọa người đi. Bà có gan làm vậy không?”

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt! Ngươi giỏi lắm!”

“Xem ta có dám đốt hay không!”

Ta cười lạnh, từng chữ nhấn mạnh:

“Cứ thử đi.”

Bà ta tức đến mức mặt mày vặn vẹo, đưa tay bóp chặt cổ ta.
 
Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Chương 8: Chương 8



Nhưng ngay sau đó, bà ta bị một cú đá bay ra xa mấy thước.

Ta lập tức được kéo vào lòng Thẩm Nghiễn Lễ, cổ họng được giải thoát.

Sắc mặt hắn u ám, quanh người tỏa ra sát khí:

“To gan! Ngươi là ai? Dám giữa ban ngày ban mặt làm người bị thương!”

Bà ta ngã xuống đất, nhìn rõ mặt hắn, lập tức cười lớn:

“Ngươi là Thẩm Nghiễn Lễ? Ngươi chưa chết? Hiền tế tốt của ta! Ta là nhạc mẫu ngươi đây! Ngươi dám đánh ta? Mau mau đưa ta về nhà ngươi, hầu hạ ta cơm ngon áo đẹp!”

Thẩm Nghiễn Lễ thoáng sững sờ, cúi đầu nhìn ta như muốn xác nhận.

Ta mím môi, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắn.

Bà ta vẫn tiếp tục gào thét:

“Hèn chi Mạn Xuân giờ làm đông gia, hóa ra đã trèo cao!”

Người đứng xem càng lúc càng đông, ánh mắt nhìn ta đầy khinh miệt và chế giễu.

Bà ta càng la càng lớn:

“Chưa kể Mạn Dung! Có vài cửa tiệm trong tay, gả cho nhà nào quyền quý? Còn Tùng Bách! Nó mà thành đạt, không được quên phụ mẫu đấy!”

Ngón tay ta không khỏi siết chặt. Ta vừa định tiến lên, Thẩm Nghiễn Lễ đã kéo tay ta lại.

“Hay để ta giúp…”

Ta lắc đầu:

“Không cần, ta tự giải quyết được.”

Ta bước nhanh tới gần bà ta, khẽ nói vài câu bên tai.

Mặt bà ta thoáng hiện vẻ mừng rỡ, nhưng rồi lại buông lời chửi rủa ta vài câu mới chịu bỏ đi.

Ta đứng im tại chỗ, dõi theo bóng lưng bà ta một cách thất thần.

Thẩm Nghiễn Lễ tinh mắt, chú ý thấy vết thương trên tay ta, khẽ nhíu mày:

“Để ta đưa nàng về nhà.”

Ta quay lại, thấy phía sau hắn là Lục Trường Anh cũng đang cau mày nhìn ta.

Cố gắng nở nụ cười, ta nói:

“Ta không sao, huynh và Lục cô nương có việc thì cứ làm, không cần lo cho ta.”

Suy nghĩ một lúc, ta quay sang dặn thợ trong tiệm:

“Chuyện ta bảo tối nay làm gấp, giờ không cần nữa, ngày mai hãy bắt đầu lại.”

Người thợ vội đáp:

“Dạ, đông gia.”

Ta gật đầu, chào Thẩm Nghiễn Lễ và Lục Trường Anh, rồi đi thẳng về nhà.

Suốt đường đi, lòng ta nặng trĩu suy nghĩ.

Đến khi đứng trước cổng nhà, ta mới nhận ra Thẩm Nghiễn Lễ vẫn lặng lẽ theo sau.

Hắn nhìn ta có chút ngượng ngùng:

“Ta sợ bà ta lại xuất hiện.”

Ta hiểu ra, khẽ đáp:

“Cảm ơn huynh.”

Trước khi bước vào nhà, ta quay lại nói với hắn:

“Làm ơn đừng kể chuyện này cho Mạn Dung và Tùng Bách.”

Thẩm Nghiễn Lễ trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ nói:

“Ta có thể giúp nàng.”

Ta dừng bước:

“Không cần.”

Bà ta như thế, ta sẽ không bao giờ cho bà thêm cơ hội nào nữa.

10

Đêm đó, một đám cháy lớn xảy ra trên con phố dài.

May mắn thay, cửa tiệm vẫn đang sửa chữa nên không chịu tổn thất nhiều.

“Không hay rồi, bên trong có hai người!”

Khi ta được đưa ra ngoài, có người nhận ra ta và lập tức báo cho Thẩm Nghiễn Lễ.

Điều ta không ngờ là người vốn luôn điềm đạm, cẩn thận như hắn, lại chạy tới mà không kịp xỏ tất.

Hắn hoảng loạn ôm lấy ta, giọng nói run rẩy:

“Mạn Xuân! Mạn Xuân!”

Ta khẽ chớp mắt:

“Ta không sao, trên người đã bôi sẵn thuốc chống cháy.”

Ánh mắt hắn rơi vào người nằm dưới đất – chính là nương ta.

“Người gặp chuyện là bà ta.”

Khuôn mặt hắn thoáng ngây ra, bàn tay bất giác siết chặt cánh tay ta.

“Ta đã nói rồi, ta có thể giúp nàng!”

Ta hơi ngẩng cằm, ánh mắt trong trẻo nhìn hắn:

“Vậy hãy giúp ta.”

Rồi chuyển sang bộ dạng yếu ớt, tựa vào lòng hắn.

Hai vị quan sai bước tới trước mặt chúng ta:

“Thẩm tướng quân, đám cháy đã được dập tắt. Đô úy đại nhân phái chúng ta đến hỏi thăm phu nhân về nguyên nhân vụ cháy. Nghe nói nữ nhân này là thân mẫu của phu nhân?”

Ta lắc đầu đầy oan ức:

“Ta nào có biết người đàn bà điên này. Ban ngày bà ta đã đến gây sự, còn làm ta bị thương. Nếu không nhờ phu quân kịp thời đến… e rằng ta…”

Nói đến đây, ta cố tỏ vẻ sợ hãi, rúc vào lòng Thẩm Nghiễn Lễ.

Hắn hơi động yết hầu, khẽ gật đầu:

“Đúng vậy.”

Thấy hai quan sai bắt đầu tin, ta tiếp lời:

“Chắc bà ta thường làm những chuyện này. Khi ta đuổi đi, bà ta liền dọa sẽ phóng hỏa đốt tiệm của ta. Lời này có không ít người trên phố nghe được. Ta cứ nghĩ đó chỉ là lời nói lúc tức giận, ai ngờ… ai ngờ…”

“Đều là lỗi của ta. Ban ngày ta để quên một cái trâm trong tiệm. Nếu chỉ là đồ bình thường, ta đã mặc kệ. Nhưng đó là vật kỷ niệm duy nhất phụ mẫu để lại cho ta, nên ta muốn đến tìm lại trước khi trời khuya. Nào ngờ, nữ nhân điên này rình sẵn trước cửa tiệm, không chịu để yên.”

“Bà ta ép ta đưa bạc, ta chỉ muốn dỗ bà ta rời đi, nhưng không ngờ lại bị bà ta theo vào trong tiệm… Sau một hồi giằng co, làm đổ đèn dầu, gây ra hỏa hoạn.”

Hai quan sai nhìn nhau, tiến tới lục soát trên người bà ta. Quả nhiên, tìm thấy một thỏi bạc.

Lúc này bà ta đã tỉnh lại, may không chết, nhưng khói làm nghẹt giọng, không thể nói ra lời.

Vừa định động đậy, bà phát hiện chân mình không thể cử động.

Ánh mắt bà ta hoảng loạn tìm kiếm, cuối cùng dừng trên người ta. Nhưng tiếc rằng, quan sai đã xích bà lại và kéo đi.

Bà ta trừng mắt nhìn ta, chỉ trỏ và phát ra tiếng “í ới” không rõ nghĩa.

Thẩm Nghiễn Lễ đưa cho ta một chiếc khăn, lúc đó ta mới nhận ra mình đang khóc.

Nhận lấy khăn, ta lau nước mắt, thẫn thờ hỏi:

“Ta có độc ác không?”

Thẩm Nghiễn Lễ trầm mặc hồi lâu, rồi lắc đầu:

“Nàng từng nói, nàng bị ép bái đường với bài vị của ta. Nhưng trên đời này, làm gì có người thân mẫu nào như thế.”

Nghe hắn nói, nước mắt ta tuôn như dòng sông vỡ đập.

“Đúng vậy, ngay cả mèo hoang trên phố cũng biết nhường đồ ăn cho mèo con.”

“Nhưng nương ta… bà ta chỉ hận không thể ăn thịt ta, uống m.á.u ta.”
 
Mạn Xuân - Mộc Thất Thu
Chương 9: Chương 9



Không phải tất cả các phụ mẫu trên đời đều yêu thương con mình.

Ta khi còn nằm trong tã lót, bà đã bỏ trốn cùng người nam tử khác.

Năm ta bốn tuổi, bà bị bỏ rơi, phải quay về tìm cha ta.

Cha ta là người thật thà, vẫn còn tình cảm với bà, nghĩ rằng có thể sống tạm bợ qua ngày.

Cũng trong năm đó, bà mang thai Mạn Dung. Dù bụng đã lớn, bà vẫn ra ngoài ăn uống, đánh bạc.

Thua bạc, bà trút giận lên ta, đá ta đến mức tai chảy máu.

Cha ta chỉ hút thuốc, đợi bà xả giận xong, lại dặn ta không được làm bà nổi nóng.

Ngày qua ngày, sau khi sinh Mạn Dung, bà tiếp tục bỏ đi biệt tăm.

Bà chỉ biết sinh con, còn lại mặc kệ.

Cha ta phải đi làm, đành giao Mạn Dung cho ta.

Ta khi đó mới năm tuổi, đã biết cách bế muội muội, thay tã, biết khi nào muội muội đói, khi nào muội muội buồn ngủ.

Ngày ngày, ta địu muội ấy trên lưng, vừa làm việc vừa chăm muội ấy.

Đến năm ta bảy tuổi, Tùng Bách ra đời, mọi chuyện lại lặp lại như vậy.

Năm ta tám tuổi, bà không có tiền đánh bạc, dùng một cây kẹo hồ lô dụ ta rồi bán vào sòng bạc.

Sòng bạc hỗn loạn, ta còn nhỏ mà bị những bàn tay bẩn thỉu s* s**ng.

Nếu không nhờ cha ta kịp thời đến chuộc, chắc ta đã sớm rơi vào cảnh thê thảm.

Từ đó, ta không còn tin bà, cũng không mong nhận được tình yêu của nương mình nữa.

Năm mười tuổi, ta mặc một chiếc váy cũ của người khác, bà nhìn thấy liền lao tới tát ta một cái.

Bà nói ta không đứng đắn, nhỏ như vậy đã biết dụ dỗ người khác.

Mười ba tuổi, cha ta qua đời, bà bỏ thuốc mê ta, bán cho nhà họ Thẩm để gả cho một người chết.

Một người như bà, sao xứng làm nương?

Bà ích kỷ, chỉ biết yêu bản thân.

Bà đã hủy hoại tuổi thơ của ta.

Vậy nên, ta sẽ không bao giờ để bà phá hủy những năm tháng tuổi trẻ của Mạn Dung và Tùng Bách.

11

Chuyện về nương ta, ta giấu rất kín, đêm đó chỉ có ta và Thẩm Nghiễn Lễ biết rõ.

Kể từ hôm đó, quan hệ giữa ta và hắn dường như không còn lạnh nhạt như trước.

Nhưng sự thay đổi này lại khiến một người tỏ ra bất mãn.

Người đó chính là Lục Trường Anh.

“Ngoài mặt tỏ vẻ yếu đuối, ai ngờ ngay cả thân mẫu cũng dám ra tay.”

Nàng chặn ta lại, khí thế hung hăng.

Ta chẳng buồn nhìn nàng, cũng không muốn tranh cãi nhiều.

Nàng lạnh lùng cười nhạt:

“Nếu đệ muội của ngươi biết đại tỷ của mình đã tự tay phóng hỏa đốt thân mẫu, liệu chúng còn yêu quý ngươi nữa không?”

“Và cả Minh Nguyệt nữa, người luôn miệng nói ngươi là người tốt bụng nhất. Nếu nàng biết được sự thật, nàng sẽ nghĩ thế nào?”

Nghe vậy, ta dừng bước, quay lại nhìn nàng:

“Ngươi muốn biết à? Sao không thử nói xem?”

Rồi giọng ta chuyển nhẹ, đầy vẻ châm biếm:

“Nhưng ta khuyên ngươi đừng thử, vì khi ngươi nói ra, bọn họ không chỉ vẫn yêu thương ta, mà còn thương ta nhiều hơn, đồng thời… sẽ càng ghét ngươi.”

Nắm tay Lục Trường Anh siết chặt, nàng gằn giọng:

“Ngươi đắc ý cái gì? Không phải là nhờ chăm sóc gia đình họ vài năm, liền ép Nghiễn Lễ phải cưới ngươi sao?”

“Ngươi có biết, ta và Nghiễn Lễ đã cùng nhau xông pha chiến trường mười năm. Chúng ta phối hợp ăn ý, tâm đầu ý hợp, cùng nhau giành thắng lợi. Nay hắn là Chấn Quân Tướng Quân tam phẩm, còn ngươi, một kẻ quê mùa nơi thôn dã, làm sao xứng với hắn?”

Ta cười nhạt:

“Ta không xứng, vậy ngươi xứng sao?”

“Trước kia thấy ngươi là nữ tử mà dám ra chiến trường, ta còn thầm kính phục. Nay nhìn lại, cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Nàng tức đến xấu hổ:

“Ngươi!”

Ta ngắt lời nàng, nét mặt bình tĩnh, không gợn sóng:

“Ngươi nói đúng, ta không xứng với hắn. Nhưng không phải vì địa vị hay thân phận, mà vì ta không hề yêu hắn, đó mới là không xứng.”

“Ta chăm sóc tổ mẫu và Minh Nguyệt, chưa bao giờ vì ta yêu Thẩm Nghiễn Lễ. Khi ta gả vào nhà họ Thẩm, hắn đã là người chết, ta chưa từng thấy mặt hắn, không biết hắn là người thế nào. Nay hắn còn sống, dù có là tướng quân tam phẩm, trong mắt ta, hắn chỉ là cháu của tổ mẫu, là ca ca của Minh Nguyệt. Người mà ngươi coi trọng đến vậy, trong mắt ta, chỉ như thế mà thôi.”

“Vả lại, yêu một người nào có chuyện xứng hay không xứng. Nếu thật lòng yêu nhau, đừng nói đến địa vị thân phận, ngay cả ranh giới nam nữ cũng có thể vượt qua.”

“Thật tiếc ngươi là nữ tử nhà võ tướng, nếu là ta, thay vì phí tâm trí với ta, chẳng bằng thẳng thắn hỏi hắn một câu: Ngươi có yêu ta không? Yêu thì tốt, không yêu thì thôi. Suốt ngày bày ra vẻ ai oán, chỉ khiến người khác thêm bực mình!”

Nàng bị những lời của ta làm cho sững sờ, miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nổi.

Ta lắc đầu, quay người bước đi, lại chạm mặt Thẩm Nghiễn Lễ.

Hắn đứng đó, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn ta, không biết đã đứng bao lâu.

Những lời này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, nay hắn nghe được lại càng tốt.

Ta khẽ gật đầu với hắn, rồi rời đi.
 
Back
Top Bottom