Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,717
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO_yj5hqKJdIyOjPMq5ALB-crmYpNaVL2rn6YsZdMP00oMiTBnX4Pz9_IpjXcEVwlOFALHW4vVbMuerdjZT9RSofyswrjbNkhK8xBnLalMggwhGbRHi5K3UrR6byUw-hVP8FcTSf2qiREyjLErVtv8u=w215-h322-s-no-gm

Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Tác giả: Zeun Trạch Ân
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Zeun Trạch Ân

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Chữa Lành

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Năm ta mười ba tuổi, vì muốn được hầu hạ vị quý nhân từ phương xa ghé đến, ta đã lén bôi mỡ heo vào đế giày của tỷ tỷ dẫn đầu đoàn múa, khiến nàng ngã ngay tại chỗ trước mặt mọi người.

Sau đó, ta như nguyện được đưa vào phòng để hầu hạ quý nhân.

Thế nhưng vị quý nhân phong nhã kia chỉ nhìn ta đôi ba lần rồi thốt ra một câu, khiến ta như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân lạnh toát.

"Vừa nãy, ta thấy hết rồi."​
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 1: Chương 1



Dưới lớp xiêm y mỏng manh, ta như một mỹ nhân rắn đang uốn lượn, trườn mình trên tấm thảm trải đất ấm áp.

Cách đó ba thước chính là vị khách quý mà ta phải hầu hạ đêm nay.

Phù Ung công tử.

Hắn không chỉ là thứ tử được Tề Công sủng ái nhất, mà còn là nhà du thuyết danh tiếng chu du khắp chư hầu, lời nói ra tựa gấm hoa.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Chỉ một lời nói nhẹ tênh của hắn, cũng có thể thay đổi cả cuộc đời một nô lệ như ta.

Vì vậy, ta không ngại hãm hại mỹ nhân dẫn đầu đoàn múa, lén bôi mỡ heo vào đế giày của nàng ta, khiến nàng ta ngã lộn nhào ngay tại chỗ...

Thế là, vũ cơ được đưa đến hầu hạ hắn, như nguyện là ta.

Đây quả là một vinh dự hiếm có.

Lợi dụng lúc đang quỳ rạp dâng rượu, ta len lén ngước mắt lên nhìn.

Qua tấm rèm mỏng, ta thấy một bóng người đang ngồi, mái tóc đen nhánh, xiêm y trắng muốt, nếp áo phẳng phiu như tuyết, lông mày đậm như nét mực, mỗi một đường cong đều tuyệt mỹ.

Nhưng khi ánh mắt ta dừng lại ở giữa chân mày, liền bị bàn tay của một thị vệ chắn lại, che đi đôi mắt sâu thẳm bên dưới.

"Không được nhìn thẳng vào công tử."

"Vâng ạ."

Ta bò đến gần, gần như có thể ngửi thấy hương thơm thanh khiết tỏa ra từ người đối diện, thì bỗng nghe thấy một giọng nói êm dịu như tuyết tan vang lên trên đỉnh đầu.

"Sao lại là ngươi?"

"A?"

"Ta đã nói với gia chủ nhà ngươi rồi, ta thích những nữ tử lớn tuổi, đầy đặn hơn."

"..."

Giọng nói lười biếng ấy tuy không hề mang theo chút uy h.i.ế.p nào, nhưng lại khiến ta như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân lạnh toát.

Thấy ta run rẩy không ngừng, Phù Ung công tử nghiêng người đến gần, đôi môi đỏ thắm khẽ cất lời, hơi thở như đàn hương pha mật ngọt.

"Những gì ngươi làm, ta đều đã thấy cả rồi."

Hắn…. thấy hết rồi sao?

Lời vừa dứt, ta lập tức toát mồ hôi lạnh: "Xin, xin công tử tha mạng!"

Thời đại này, tôn ti trật tự vô cùng hà khắc.

Kẻ hèn mọn lừa dối quý tộc, đó là tội chết!

Hắn đứng dậy, đôi giày trắng muốt bước ra giữa sảnh, đi qua đi lại vài vòng, rồi bỗng nhiên nghiêm giọng trách mắng: "Còn nhỏ tuổi như vậy, mà đã có lòng dạ độc ác?"

Trong nỗi tuyệt vọng, ta cãi lại: "Nào có độc ác gì đâu! Mỹ nhân kia luôn ức h.i.ế.p ta, nhường ta một lần thì có làm sao?"

"Vậy thì?"

"Ta chỉ bôi chút mỡ heo thôi, còn nàng ta thả cả đỉa vào giày của ta đấy!"

"... Mỡ heo?"

Không ngờ rằng, trước lời biện hộ đầy sợ hãi của ta, Phù Ung công tử lại bật cười ngạc nhiên: "Haha! Thì ra là vậy, quả là mưu kế cao tay!"

Hai bên thị vệ lập tức chắp tay hành lễ: "Chúc mừng chủ quân, không cần chiến mà đã khuất phục được người khác!

Cái, cái gì?

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn vào bóng hình cao lớn uy nghi kia.

Vị danh sĩ nổi tiếng nhất Tề quốc, một vị công tử tôn quý...

Hắn vậy mà lại lừa ta!

Ta lại quỳ sụp xuống đất, lần này chẳng còn chút tâm trí lấy lòng nào nữa, cả người hồn xiêu phách lạc: "Quý nhân đã nghi ngờ từ khi nào?"

"Hừ, sự việc kỳ lạ, ắt có nguyên do."

Phù Ung công tử phất tay áo, thản nhiên nói: "Ta đã đưa ra yêu cầu với gia chủ, vậy mà hắn lại làm trái ngược lại, chẳng phải rất kỳ lạ sao?"

Cuối cùng ta cũng đã hiểu.

Không phải kế của ta không đủ tinh vi, mà là người ta muốn dựa dẫm lại quá mức thông minh.

Ngay sau đó, tên thị vệ liền túm lấy cổ áo ta, xách lên cao như xách một con chim cút đã chết.

"Kẻ hèn mọn dám lừa gạt người trên, đáng tội chết!"

Ánh đao lóe lên sắc lạnh, ta sợ hãi nhắm chặt mắt.

Nhưng người kia chỉ liếc nhìn ta một cái, ánh mắt lướt qua đôi chân tay sưng đỏ, nứt nẻ vì giá lạnh của ta, rồi thở dài một cái.

Ánh mắt ấy vừa lạnh lẽo vừa đầy thương xót trước một sinh linh hèn mọn.

"Bỏ đi, cũng chỉ là một đứa trẻ thôi."
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 2: Chương 2



Tuy bị ta lừa gạt, nhưng Phù Ung công tử không làm khó ta, sau khi bị đưa trở về phủ, gia chủ lại muốn tiếp tục kế hoạch ban đầu, đưa ta đến hầu hạ Nguy công tử.

Tuy là huynh đệ cùng mẹ với Phù Ung công tử nhưng Nguy công tử lại là kẻ hiếu chiến, tính tình tàn bạo, hắn từng vì muốn chiếm đoạt một vị công chúa mà ra lệnh diệt cả một quốc gia, có thể thấy được sự hung ác của hắn.

Ta dĩ nhiên là không muốn, vì vậy đã quỳ xuống van xin mãi, xin gia chủ cho ta thêm một cơ hội nữa.

Cuối cùng gia chủ cũng đồng ý.

Để đề phòng ta lại thất bại, hắn chỉ cho phép ta khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng bên ngoài vũ y, nếu cứ như vậy mà trở về, chắc chắn ta sẽ bị c.h.ế.t cóng trong gió tuyết.

Cũng bởi vậy, cơ hội này càng trở nên quý giá.

Ngoài sân nhỏ tuyết rơi lất phất, ta do dự bước đi qua lại mấy lần, đôi chân đã sớm lạnh cóng đến mức mất hết cảm giác.

Từ trong bức tường rào vọng ra vài tiếng nói chuyện khe khẽ.

"Công tử đã mấy ngày nay u sầu không vui rồi...Nếu có thể khiến công tử vui vẻ trở lại, chúng ta cần gì phải thở dài than ngắn thế này? Haiz!"

Nghe thấy tiếng thở dài của họ, ta vừa định gõ cửa, thì giọng nói chuyện kia bỗng trở nên the thé: "Công tử ghét người ngoài đến gần!"

"Cút!"

Ta kéo chặt áo choàng, nhỏ nhẹ nói: "Ta có một kế, có thể khiến chủ quân vui vẻ."

Một lúc lâu sau.

Đối phương mới nói: "Ngươi, một nữ nô thấp hèn, thật sự có thể khiến công tử cười sao?"

"Nếu ngài ấy không cười, đại nhân cứ việc g.i.ế.c ta!"

Nghe ta thề thốt chắc chắn như vậy, hai người kia do dự nói: "Nếu có thể khiến chủ quân giải khuây vui vẻ, cho nàng ta vào thì cũng chẳng sao."

"Nếu không thể khiến công tử vui vẻ, chúng ta lập tức g.i.ế.c nàng ta!"

"Phải đấy, phải đấy!"

Nói xong, hai người cười lớn.

Ngay sau đó, cửa viện mở ra.

Đi qua con đường cát nhỏ, phía trước là một hành lang dài, Phù Ung công tử khoác một chiếc áo choàng lớn màu đỏ son viền lông chồn, hai tay ôm một chiếc lò sưởi nhỏ, ngồi giữa khung cảnh mùa đông tuyết trắng xóa, tựa như một nét bút đậm nhất, rực rỡ nhất trong bức tranh.

Thấy ta do dự bước đến gần, một ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, mang theo vẻ dò xét.

"Ai cho ngươi vào đây?"

Trong bóng tối vang lên hai giọng nói lí nhí phân trần.

"Là nàng ta tự nói có thể khiến công tử cười đấy!"

"Nếu công tử không cười, chúng ta sẽ lập tức g.i.ế.c nàng ta!"

Ta nghe thấy tiếng nói, bèn nhìn trộm vào bóng tối xem hai người kia là ai, nhưng chỉ nghe thấy tiếng người mà không thấy bóng dáng.

Đây chắc chắn là hai vị kiếm khách cấp bậc tông sư!

Nỗi sợ hãi bị kìm nén nhờ chút dũng cảm liều lĩnh đang dâng trào trong lòng, quý nhân dưới hành lang khẽ khép lại áo choàng, nhếch môi cười nhạt:

"Ồ? Nói nghe xem?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy: "Tiểu nữ tử muốn noi gương Đát Kỷ và Bao Tự, làm một đời yêu phi!"

Lời nói vừa dứt.

Không có phản ứng.

Đang lúc ta thấp thỏm lo âu, người trên hành lang bỗng lật nắp chén trà, một ngón tay chỉ vào ta: "Ngươi? Chỉ bằng ngươi?"

Ta ngơ ngác: "Ta, ta thì sao?"

Cách đó không xa, đồng thời vang lên hai tiếng cười: "Nữ nô này chỉ nói đùa thôi mà, chủ quân lại coi là thật sao!"

"Nô tỳ hiện chỉ thiếu một cơ hội!"

Ta ngẩng đầu lên, vô mặt vô c*̀ng nghiêm túc nói:

"Ngày nào đó, nô tỳ nhất định trở thành yêu phi họa quốc!"

Nghe vậy, Phù Ung công tử khẽ nhíu mày, nhìn quanh.

Hắn có vẻ hơi kinh ngạc, một nụ cười không kìm nén được đang dần hiện ra trên môi: "Ồ! Nàng, nàng ta vậy mà lại nói thật?!"

Lời còn chưa dứt, hắn đã bật cười!

Hai vị kiếm khách cấp bậc tông sư nghe thấy hắn cười không ngớt, cũng vội vàng cười theo - cửa ải sinh tử hôm nay, coi như đã vượt qua rồi!

Ba người, ba cái miệng, cười đến mức ta nổi hết da gà:

"Nô tỳ nghe người ta nói Phù Ung công tử là người tài đức vẹn toàn, không ngờ cũng giống như những nam nhân tầm thường khác, chỉ vì ta là nữ nhi nên mới xem thường ta!"

Lời này có thể nói là vô cùng táo bạo.

Nhưng hắn chỉ nhìn ta, nụ cười cứng lại trong chốc lát, rồi lại không hề tức giận.

Ngay sau đó...

Hắn lại càng cười lớn hơn nữa!

Nụ cười của Phù Ung công tử, như hương quế lan tỏa trong trời cao trong lành, như ánh trăng d.a.o động trên mặt hồ lấp lánh, khiến ta rơi vào cảm giác run rẩy khó hiểu, thậm chí đứng ngây người như kẻ ngốc.

Ban đầu, ta lo lắng hắn sẽ không cười.

Giờ đây hắn đã cười rồi, ta lại cảm thấy nhục nhã vô cùng mà nói: "Chiến trường của nam nhân là nơi triều đình, chiến trường của nữ nhân là chốn hậu cung, các ngài tranh đấu, chúng ta cũng tranh đấu, điều này buồn cười lắm sao?"

Lời vừa dứt.

Phù Ung công tử bỗng nhiên im bặt tiếng cười.
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 3: Chương 3



Ngắm nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của ta, thu lại nụ cười, giọng điệu bình thản:

"Vì sao ta phải giúp ngươi?"

Ta cúi đầu lạy lần nữa:

"Công tử dù là quý nhân, nhưng không phải thái tử, chẳng lẽ không cảm thấy bất cam sao?"

"Nếu công tử đưa ta đến bên Tề công, hoặc thái tử Giới, khi ta được sủng ái rồi, nhất định sẽ vì ngài xoay chuyển mọi việc…”

Thế nhưng, Phù Ung công tử nghe vậy, lại lạnh lùng quát: "Ai nói ta muốn tranh giành ngôi vị Thái tử?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên không vui.

Thấy tình thế không ổn, ta vội vàng nói thêm: "Nô tỳ từng nghe thực khách trong phủ nói, thỏ khôn phải có ba hang, nếu không e rằng khó mà yên giấc, tiểu nữ tử xin được đào thêm cho ngài hai cái hang nữa. Cho dù công tử không tranh giành ngôi vị, sau này, ta cũng sẽ chuẩn bị sẵn cho ngài một cái hang!"

Rất lâu sau.

Vẫn là sự im lặng.

Người trước mắt khẽ mấp máy môi, hình như còn đang do dự, trong bóng tối đã có hai người khẽ bàn luận.

"Thỏ khôn đào ba hang, có chút thú vị đấy..."

"Chủ quân, nàng ta nói cũng có lý."

"Câm miệng."

Sau khi Phù Ung công tử lên tiếng, hai người kia lập tức im bặt.

Hắn ngồi xếp bằng trên giường, nhìn về phía hư không, đôi mắt sáng ngời, bỗng nhiên chậm rãi nói: "Mọi việc trên đời này, đều do lựa chọn mà ra, cũng đều bởi lựa chọn mà thành."

"Cái thú vị của cuộc đời, chính là ở chỗ này."

Giữa trời đất gió tuyết cuồn cuộn, đôi mắt tĩnh lặng ấy nhìn về phía ta: "Ngươi tên gì?"

Đây là thời đại phân biệt tôn ti.

Quý nhân hỏi tên, mà kẻ hèn mọn không có tên, thường sẽ được quý nhân ban tên, như một cách thể hiện sự coi trọng!

Nghe vậy, ta mừng rỡ dập đầu lia lịa: “Nô tỳ còn chưa có tên, cầu xin công tử ban tên cho!"

Phù Ung công tử nhìn ra nền đất phủ đầy tuyết trắng, chỉ thấy trên đó lộ ra một tầng cỏ dại úa vàng, thưa thớt và khô héo: "Cũng được, vậy ngươi hãy gọi là Mạn Cơ."

Tuy chỉ là cái tên của một loài cỏ dại, nhưng cũng đủ khiến ta mừng rỡ đến rơi nước mắt.

"Đừng vội đắc ý." Đối phương một tay v**t v* lò sưởi, vẻ mặt xa xăm: "Không có một trái tim sắt đá, làm sao có thể tồn tại được trong cung cấm? Khó lắm đấy!"

Nói xong, hắn khẽ thở dài một tiếng.

Không biết hắn định đưa ta cho ai, ta đang thấp thỏm chờ đợi, Phù Ung công tử lại đột nhiên cười.

"Nhưng mà, Mạn Cơ quả thật am hiểu đạo này, có thể thử một lần."

Biết hắn đang cười nhạo tâm địa độc ác của ta, ta không hề để tâm, thậm chí còn lấy làm tự hào: "Nô tỳ thân phận thấp hèn, nếu cứ học theo quý nhân làm việc thiện, thì đã c.h.ế.t oan uổng tám trăm lần rồi."

Đối phương nghe vậy, chỉ mỉm cười không nói.

Thấy hắn thần sắc thoải mái, ta mạnh dạn bò đến gần, đưa tay nắm lấy vạt áo hắn: "Nô tỳ biết rất nhiều thứ! Nếu công tử không yên tâm, có thể tự mình thử xem!"

Lời mời mọc đã quá rõ ràng.

Người trước mắt có vẻ hờ hững: "Mạn Cơ dung mạo xinh đẹp, sau này lớn lên, nhất định sẽ trở thành tuyệt sắc giai nhân..."

Nói xong, hắn nhìn chiếc áo choàng bị ta sờ bẩn, liền cởi dây áo ra, ném cho ta.

"Chỉ tiếc, ta không thích trẻ con."

Ta: "..."

Đêm đó, ta ngủ dưới chân giường của Phù Ung công tử.

Cuộn mình trong lớp lông thú dày dặn của chiếc áo choàng lớn, ta mơ màng ngủ thiếp đi.

Chỉ vì bị bàn tay bẩn thỉu của ta chạm vào một cái, lớp lông chồn trắng muốt kia liền dính một vết bẩn, cũng bởi vậy mà hắn mới đem nó tặng cho ta.

Đây quả là một ân huệ ngoài dự liệu.

Ta vốn nghĩ Phù Ung công tử đã vứt bỏ chiếc áo choàng kia rồi, nào ngờ cung nhân ai ai cũng đều nói hắn là người cần kiệm liêm chính, không phải kẻ xa hoa lãng phí.

Nếu vậy, rốt cuộc vì cớ gì hắn lại ban áo cho ta?

Lúc ấy ta vẫn chưa hiểu rõ, chỉ vội vàng khoác lên mình chiếc áo choàng lộng lẫy ấy.

Khi ta xuất hiện trước mặt gia chủ, nét mặt hắn lộ vẻ kinh dị, thậm chí hồi lâu cũng không nói nên lời.

Ta bẩm báo với hắn rằng đã có được sự tín nhiệm của Phù Ung công tử, chẳng bao lâu nữa sẽ thâm nhập vào phủ đệ của thái tử Giới, gia chủ chăm chú nhìn ta thật lâu.

"Ngươi thật sự có thể thành công sao?"

"Nô tỳ, chỉ xin được thử một lần."

....................................

Phù Ung công tử, quả nhiên là người trí tuệ hơn người.

Hắn nghe nói thái tử Giới nằm mộng thấy thần nữ, bèn viết cho thái tử một bức thư, nói rằng tình cờ gặp được một nữ tử thần bí, dung mạo thoát tục, nhẹ nhàng như tiên, ăn gió uống sương, lẽ ra nên là người của bậc minh chủ.

Thái tử Giới nghe được những lời này, tất nhiên vui mừng khôn xiết.

Đối với việc này ta vẫn còn mang nhiều nghi hoặc hỏi : "Chủ quân, vì sao lại đưa nô tỳ cho thái tử Giới, mà không phải Tề công?"

Người đối diện thản nhiên đáp lại: "Cha ta đã già yếu lú lẫn, huynh trưởng ta lại đang độ tráng niên, đây là sắp xếp tốt nhất cho ngươi."

"Chủ quân thật sự không lo lắng chút nào sao?"

"Lo lắng cái gì?"

"Cần biết rằng nhà Hạ, nhà Thương diệt vong là vì Đát Kỷ, nhà Chu cường thịnh diệt vong là vì Bao Tự..."

"Haha!"

Trước câu hỏi đầy nghi hoặc của ta, nam nhân trước mắt đáp lại bằng một tràng cười không kiềm chế được.

Sau đó, liền gọi thuộc hạ mang một chiếc gương đồng đến, dặn dò ta thường xuyên soi gương để tự ngẫm lại mình.

Ta ôm chiếc gương trong lòng đầy ngờ vực, nhìn lại đám cung nữ, thì thấy họ đều che miệng cười.
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 4: Chương 4



Ngày tháng, cứ thế trôi qua thật nhanh.

Ngày thái tử Giới phái người đến đón ta, sắc trời âm u, mưa phùn lất phất.

Nhưng trong đoàn người tiễn đưa, lại không thấy bóng dáng Phù Ung công tử, sau nhiều lần bị thúc giục, ta bị đưa lên xe kiệu, lắc lư rời khỏi cung điện.

Vừa định ngoái đầu nhìn lại, bỗng nghe thấy có người bên tai cười nhạo: "Đừng nhìn nữa! Chủ quân hôm trước đã rời khỏi Tề quốc rồi!"

"Phải đấy, ngươi phải nhớ lấy ơn đức của ngài ấy!"

"Nếu không phải ngài ấy động lòng trắc ẩn, thì với tiểu mỹ nhân như ngươi, Nguy công tử mỗi năm bóp c.h.ế.t mười mấy người cũng chẳng hề gì!"

Hai người bọn họ ngươi một lời ta một tiếng nói móc ta.

Vẫn như cũ chỉ nghe thấy tiếng nói, mà không thấy bóng dáng.

Nghe nói người kia không còn ở đây, trong lòng ta dâng lên một nỗi thất vọng khôn nguôi.

Trước mắt dường như hiện lên hình ảnh chiếc xe ngựa tinh xảo, bóng hình thon dài ấy an tọa trong xe, thân tựa ngọc sơn, mái tóc đen nhánh như dòng suối, hít sâu một hơi, chóp mũi phảng phất như lại ngửi thấy mùi hương thanh khiết ấy...

Như hương đàn thoang thoảng quyện với vị ngọt ngào của mật ong, tựa như sương đêm lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Không biết đã đi được bao lâu, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, hóa ra là đụng phải một đoàn xe ngựa đi ngược chiều.

Người dẫn đầu là một thanh niên cao gầy, dáng vẻ anh tuấn. Chiếc khăn lụa đen viền nhung cắt chéo qua hai gò má, dưới ánh sáng mờ tối vẫn thấy rõ ngũ quan sắc nét.

Thiếu niên ấy nhìn ta bằng ánh mắt âm hiểm, sắc bén như một lưỡi dao: "Ngươi, chính là thần nữ trong lời Phù Ung nói?"

Không ngờ, cuối cùng ta cũng không thoát khỏi số phận định sẵn.

Người chặn đường chính là Nguy công tử. Hắn kéo ta ra khỏi xe, dù thái tử Giới trách mắng cũng không chịu nhượng bộ:

"Điện hạ là trữ quân một nước, sắc đẹp chỉ là tai họa, chi bằng lánh xa cho thỏa đáng."

Thái tử Giới cũng đành bó tay, nào dám vì một mỹ nhân nhỏ bé như ta mà ra mặt.

Thế là đêm ấy, ta bị đưa vào Dịch đình.

Bàn ghế được lót đệm mềm, trên sàn vứt đầy những mảnh áo váy nữ nhân bị xé rách.

Nguy công tử nhìn ta, ánh mắt mơ màng, bàn tay lạnh ngắt khẽ lướt trên má ta: "Ngươi giống nàng ấy quá."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Khác hẳn với vẻ thanh tao, sáng trong của Phù Ung công tử, Nguy công tử tuy dung mạo tuấn tú nhưng thần sắc lại ẩn chứa nét u ám, nham hiểm.

"Ngươi, có bằng lòng hầu hạ ta không?"

Nhìn những mảnh vải vụn vương vãi khắp nền đất, ta rợn tóc gáy.

Giữa ranh giới sống chết, ta đành lựa chọn khuất phục.

"Nô tỳ bằng lòng."

Hắn có vẻ hài lòng với sự ngoan ngoãn của ta, đôi bàn tay to lớn lướt dọc bờ vai thon thả.

"Ái cơ thật biết chiều lòng ta!"

Vừa dứt lời, hắn bóp chặt cổ ta, xé toạc xiêm y, y phục tả tơi.

Hắn hành sự tàn bạo, ánh mắt lại hướng về phía sau tấm rèm như thể muốn mời ai đó cùng chứng kiến.

Cung nhân canh giữ bên ngoài lập tức tản ra, từng lớp, từng lớp màn the được buông xuống.

Trong cơn mê man, ta ngước nhìn lên, khuôn mặt trắng bệch đáng sợ trước mắt bỗng chốc hóa thành một khuôn mặt khác.

Đôi mắt sâu thẳm, vạt áo buông rủ, khí chất thanh tao, nho nhã...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Chờ đến khi Nguy công tử thỏa mãn d*c v*ng rồi bỏ đi, ta đã ngất lịm sau trận hành hạ tàn nhẫn ấy.

Không biết đã trôi qua bao lâu, từ trong màn the, một bóng hình nhỏ nhắn bước ra.

Nàng đến bên ta, khẽ thở dài rồi cởi áo ngoài, đắp lên thân thể đầy thương tích của ta.

Ta hiểu rồi, có lẽ ta...

Giống nàng ấy.

Bạo chúa như Nguy công tử, vậy mà cũng có người trong lòng, đó là vị công chúa mà hắn cướp từ một nước nhỏ về - Đàm phu nhân.

Đáng lẽ ở cái tuổi xuân thì phơi phới, nàng lại mang vẻ bệnh tật xanh xao, yếu đuối đến nỗi dường như không thể khoác nổi y phục trên người.

Nguy công tử thường đến vào lúc đêm khuya, bất chấp sương gió, chỉ để cầu xin nàng một chút dịu dàng.

Thế nhưng, kết cục nào có khác gì.

Đàm phu nhân chưa từng cho hắn một ánh mắt tử tế, còn hắn, vì xấu hổ mà nổi giận, liền quay sang trút hận lên ta.

Ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm khác, cứ thế lặp lại.

Ta cũng từng hỏi Nguy công tử, tại sao không ép Đàm phu nhân hầu hạ?

Hắn quyền cao chức trọng, một mỹ nhân đến từ nước nhỏ, sao có quyền từ chối.

Nhưng hắn ta chỉ khịt mũi cười khẩy.

"Vậy, giữ ngươi lại để làm gì?"

Ta lúc này mới bừng tỉnh.

Người với người, quả nhiên là khác biệt.

Vì e sợ nàng, vì trân trọng nàng, vì sợ nàng c.h.ế.t trong cơn cuồng nộ của mình, hắn ta đã chọn ta để trút giận.

Còn ta, lại cứ thế mà chịu đựng hết lần này đến lần khác.

Mỹ nhân bên cạnh Nguy công tử cũng giống như những đóa hoa yếu ớt trong cung, người này tàn thì người khác thay thế.

Còn ta, có lẽ là vật bất ly thân cứ thế mà bầu bạn với hắn, năm này qua năm khác...
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 5: Chương 5



Cho đến một ngày, ánh mắt hắn nhìn ta bỗng trở nên khác lạ: "Ngươi, hình như ta chưa từng hỏi tên ngươi?"

Nghe vậy, ta vội quỳ xuống, cung kính đáp: "Nô tỳ tên Mạn Cơ."

"Ồ."

Nguy công tử thản nhiên đáp lời: "Mạn Cơ, đã ngần ấy năm trôi qua, ngươi có mong muốn điều gì không?"

Tuy rằng đang nói chuyện với ta, nhưng ánh mắt hắn vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.

Cách đó không xa, Đàm phu nhân đang ngồi bên hồ nước.

Nàng nhỏ nhắn, yếu ớt, chiếc cằm nhọn hoắt, tựa như một hồn ma xanh xao.

Ta dịu dàng thưa: "Nô tỳ chỉ mong sao, Đàm phu nhân hiểu được tấm lòng của ngài, sớm ngày cùng công tử nên duyên phu thê..."

Nguy công tử nghe vậy, hàng mi khẽ rũ xuống, khóe môi mím chặt: "Ngươi quả là khéo ăn nói."

Ta vội vàng im bặt, cung kính dập đầu xuống đất.

Nào ngờ, lần này hắn không động thủ, mà lại gật đầu với cung nhân: "Phong Mạn Cơ làm phu nhân."

Một vua, một hoàng hậu, ba phu nhân, chín phi tần, hai mươi bảy thế phụ.

Ngoài Đàm phu nhân, ta là nữ tử thứ hai được Nguy công tử sắc phong làm phu nhân.

Hơn nữa, ta còn xuất thân từ một nô lệ ti tiện.

Cả nước Tề, trên dưới đều xôn xao bàn tán.

Kẻ phản đối kịch liệt nhất, chính là Thái tử Giới.

Nào ngờ đâu, chưa kịp để bọn họ tranh luận cho ra nhẽ, thì Tề công bỗng lâm bệnh nặng.

Trong ngoài triều, đâu đâu cũng bàn tán xôn xao, đồn rằng ngài đã bí mật lập di chiếu.

Lời đồn cứ thế lan ra khắp nơi.

Nguy công tử vốn mang dã tâm ngút trời, tất nhiên vô cùng thèm khát ngôi vị của Tề công.

Chỉ tiếc, hắn danh bất chính, ngôn bất thuận.

Còn Thái tử Giới vốn nhu nhược, nay lại tỏ ra cứng rắn, thậm chí còn phong tỏa cửa cung của Tề công, không cho Nguy công tử vào thăm nom.

Những lúc hắn âu lo, phiền muộn, đều có ta ở bên cạnh hầu hạ.

Cũng bởi vậy, Nguy công tử ngày càng ỷ lại vào ta, đi đến đâu cũng mang ta theo cùng.

Ngay cả khi lâm triều.

Từ đó về sau, trong triều dần xuất hiện lời đồn ta là yêu cơ.

Cuối đông, trời rét buốt.

Lão Tề công băng hà. Cáo phó được gửi đi khắp nơi như bông tuyết bay.

Ngày đó, thái tử Giới đăng cơ, trở thành Tiểu Tề Công.

Bảy ngày sau, sứ giả các nước lần lượt đến kinh đô Lâm Tri của Tề quốc dự tang lễ.

Trong lễ viếng, Thái tử Giới bỗng nhiên thấy khó ở, Nguy công tử bèn thay mặt chủ trì nghi lễ.

Màn đêm buông xuống, các sứ giả lần lượt an tọa.

Ngồi ở hàng đầu là quý tộc Sở quốc và Tần quốc.

Thấy ta ngồi bên cạnh Nguy công tử, bọn họ đều tỏ vẻ kinh ngạc: "Trên đời này, sao lại có tuyệt sắc giai nhân đến vậy?"

Nguy công tử mỉm cười đáp: "Vị mỹ nhân này chính là Thần nữ."

Nghe bọn họ bàn tán xôn xao, ta mới biết lúc trước Phù Ung công tử chỉ thuận miệng nói một câu, người Tề quốc đã thêu dệt nên chuyện ta không ăn thức ăn của người trần, chỉ ăn cánh hoa, là Yêu cơ Thực hoa.

Bởi vậy nên trước mặt ta không hề có chén bát hay thức ăn, mà chỉ có các loại cánh hoa được bày biện khắp bàn.

Mọi người thấy thế, đều tấm tắc khen lạ.

Đang lúc nâng chén chúc tụng, bỗng có người nhìn quanh rồi cất tiếng hỏi: "Lạ thật, lễ viếng c*̉a Tề công, sao không thấy Phù Ung công tử?"

Đây quả là khơi mào cho một cuộc bàn tán.

Sau đó, các sứ giả bên dưới ồn ào đòi gặp vị công tử tài danh trong truyền thuyết, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Nguy công tử đang dần trở nên khó coi.

"Đệ đệ lúc này, chắc hẳn vẫn còn đang du ngoạn chốn nhân gian." Hắn nhếch mép cười: "Từ thuở nhỏ, hắn đã chu du khắp nơi, chí hướng lớn lao, tất nhiên không màng đến Tề quốc nhỏ bé của ta."

Mọi người nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.

Nhưng rồi, sự việc đã xảy ra ngoài dự liệu của hắn.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài điện, tiếng xướng danh the thé vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch, từng đợt, từng đợt vọng vào trong cung cấm.

"Công tử Phù Ung đến!"

Tiếng hô vang dội khiến ta giật mình, suýt chút nữa làm rơi chén đồng!

Nguy công tử vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đôi mắt sắc bén lại không ngừng dò xét biểu cảm của ta.

May thay, một bóng hình cao gầy đang chậm rãi tiến đến.

"Phù Ung, bái kiến huynh trưởng."

"Ừm."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nguy công tử thản nhiên đáp lời, giọng điệu không hề vui vẻ:"Phụ thân đã nhập quan, đệ lại mải mê du ngoạn bên ngoài không chịu về. Nay ta phạt đệ ngồi hàng ghế dưới, có lời nào muốn nói không?"

Trước hành động tiền trảm hậu tấu này, Phù Ung vẫn điềm nhiên:

"Vâng, xin vâng lệnh huynh trưởng."

Hình phạt này, đối với hắn mà nói chẳng thấm vào đâu.

Nhưng Nguy công tử vẫn chưa chịu buông tha, lời lẽ càng thêm cay nghiệt: "Trước khi qua đời, phụ vương thường nằm trên giường bệnh mà nhắc đến đệ, không ít lần rơi nước mắt. Phạt đệ như vậy, e rằng vẫn còn quá nhẹ!"

Nói đoạn, hắn đưa mắt nhìn quanh: "Chư vị, ý các vị thế nào?"

Đây là chuyện nội bộ của gia đình quyền quý, tất nhiên không ai dám lên tiếng.
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 6: Chương 6



Ngoài dự đoán, Phù Ung công tử không hề cầu xin, chỉ chắp tay nói: "Từ xưa đến nay, không có công lao thì không được phong tước, huống hồ Phù Ung đã phụ lòng ân đức của quân vương. Đệ, xin tự nguyện giáng xuống làm thường dân."

Cả đại sảnh lập tức xôn xao!

Phù Ung công tử, muốn tự giáng mình xuống làm thường dân?

Sao có thể được?

Các sứ giả cũng phẫn nộ bất bình: "Lãnh thổ Tần Sở rộng lớn như vậy, nhìn Phù Ung công tử phong trần mệt mỏi thế kia, chắc chắn là đã một đường cưỡi ngựa phi nhanh về đây!"

"Phải đấy!"

"Sao lại ép người ta quá đáng như vậy!"

Tiếng bàn tán xì xào nổi lên, Nguy công tử siết chặt hai tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

Ta vội vàng đứng dậy: "Chủ quân! Nô tỳ xin dâng lên một khúc "Chưởng Trung Khinh", chúc mừng các nước giao hảo, hòa thuận, kết mối bang giao vững bền!"

Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ mắng ta tự tiện, làm càn.

Nhưng hôm nay, hắn chỉ đành lạnh lùng chấp thuận.

"Chưởng Trung Khinh" là điệu múa trên một cây cột bạc chỉ to bằng bàn tay, dùng dải lụa tung những cánh hoa, mô phỏng dáng hình tiên nữ.

Đây là tuyệt kỹ chỉ có vũ nữ Tề quốc mới có.

Bởi vậy, ánh mắt của mọi người nhanh chóng bị thu hút.

Một khúc múa kết thúc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng ta vẫn phải giữ nụ cười trên môi, đứng yên trên cột chờ đợi mệnh lệnh của Nguy công tử.

Cho đến khi mọi người bừng tỉnh như vừa trải qua một giấc mộng đẹp.

"Quả không hổ danh là Yêu cơ Thực hoa!"

"Đúng vậy!"

"Mỹ nhân tuyệt sắc như thế này, phải dùng vàng bạc châu báu để nâng niu mới xứng!"

Một khúc múa yêu mị vốn không đáng để trình diễn trước bàn dân thiên hạ, vậy mà lại khiến mọi người quên hết những chuyện thị phi trong cung.

Lúc này, Nguy công tử mới lấy lại được bình tĩnh.

Hắn mỉm cười, đang nâng chén mời rượu mọi người thì một sứ giả Sở quốc bỗng lên tiếng: "Đại vương nước ta rất yêu thích những người có vòng eo mảnh mai. Không biết vị giai nhân này, công tử có thể nhường lại cho ta được không? Ta xin dâng lên năm trăm lạng vàng, mong đáp ứng tâm nguyện của chủ quân!"

Thời đại này, ngoại trừ chính thất của bậc đế vương, thì các phu nhân, phi tần đều bị coi như đồ chơi mua vui.

Bởi vậy nên Nguy công tử nghe xong cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười lắc đầu.

Ngay sau đó, lại có mấy vị công tử lên tiếng: "Năm trăm lạng vàng quá ít, ta xin ra giá một nghìn lạng vàng!"

"Ta ra ba nghìn!"

"Năm nghìn lượng vàng!"

Trong phút chốc, khắp bàn tiệc vang lên tiếng cười nói, trêu đùa.

Cho đến khi một nam tử cao gầy đứng thẳng dậy, chắp tay hành lễ: "Nếu Nguy công tử bằng lòng nhường lại mỹ nhân, ta xin dùng một tòa thành để trao đổi!"

Các vương tôn quý tộc lập tức ồn ào!

Đây, mới thực sự xứng với hai chữ "khuynh quốc khuynh thành"!

Lúc này, ta đang đứng trên cây cột bạc, mồ hôi ướt đẫm đã làm mờ đôi mắt.

Nhưng ở nơi góc khuất xa xăm kia, lại chẳng hề có một tiếng động.

Haiz...

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Người đó, bất quá chỉ là một quý nhân thỉnh thoảng mới có chút dịu dàng.

Một bóng hình đã sớm mờ nhạt trong tâm trí ta.

Rốt cuộc ta đang mong chờ điều gì?

Rất lâu sau, Nguy công tử mới cảm thấy thỏa mãn trong những tiếng trả giá không ngừng.

Hắn không đáp ứng yêu cầu của bất kỳ sứ giả nào, mà chỉ thản nhiên phất tay về phía ta.

"Mạn Cơ, trở về đi."

Tiệc đêm vừa kết thúc, ta lấy cớ mệt mỏi, xin phép lui xuống nghỉ ngơi.

Nếu là ngày thường, Nguy công tử chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nhưng hôm nay, có lẽ vì muốn giữ chút danh tiếng, hắn mỉm cười gật đầu, coi như rộng lượng tha cho ta.

Ban đầu ta định trở về cung, nhưng thấy đèn đuốc trong điện lờ mờ, bèn lặng lẽ xách đèn, men theo con đường lớn đi sâu vào trong, đến miếu Thái Bá trong hoàng cung.

Nơi này đèn đuốc tối tăm, không có người canh giữ, là nơi ta thường lui tới.

Lúc này, những vị thần ngự trị đầy uy nghi của Ngũ Nhạc đang cúi nhìn ta, thần sắc nghiêm trang, khiến người không khỏi kính sợ.

Ta vừa quỳ xuống cầu khấn, thì bỗng nghe từ tượng thần trước mặt vang lên một tiếng quát nhỏ, trong trẻo mà uy nghiêm:

"Tiểu đồng từ đâu đến đây?"

Ta giật mình, vội vàng nhảy dựng lên khỏi bồ đoàn!

Ngó quanh tứ phía, chẳng thấy bóng dáng ai, ta bèn sởn gai ốc khấn vái: "Xin Thái Sơn quân thứ tội! Tiểu, tiểu nữ tử lén vào đây, chỉ là muốn cầu nguyện cho chủ quân..."

"Hừ!"

Lời nói dối nhanh chóng bị thần linh vạch trần: "Ngươi miệng thì luôn mồm nói cầu nguyện cho Nguy công tử, nhưng lòng lại chẳng thành tâm! Trong lòng ngươi đang nghĩ đến, chắc chắn là một nam nhân khác! Mau khai ra, ta còn có thể tha cho ngươi!"

Chuyện này, chuyện này thật quá thần kỳ!

Không ngờ Thái Sơn quân lại linh thiêng đến vậy.

Ta lập tức suy sụp, cái tên kia suýt nữa thì thốt ra khỏi miệng!
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 7: Chương 7



Nhưng ngay sau đó, ta lại thấy người mà ta vừa cầu nguyện, mái tóc đen nhánh, tay áo bào buông rủ, từ phía sau thần tượng Thái Sơn quân, chậm rãi bước ra.

Ta: "..."

Cảm nhận được ánh mắt của ta, người nọ phất tay áo, mỉm cười: "Mạn Cơ, đã lâu không gặp."

Thời gian dài đằng đẵng trôi qua cũng không làm lu mờ phong thái của hắn.

Người nam nhân trước mắt nhìn ta đầy hứng thú, mái tóc đen bóng mượt buông xuống đôi vai, vừa phong nhã vừa thanh lịch.

Có lẽ, ta nên hận hắn.

Hận hắn, hận hắn lại một lần nữa đem ta ra làm trò đùa.

Thế nhưng ba năm trôi qua, hắn vẫn không quên ta.

Điều này khiến cho oán hận trong lòng ta dần hóa thành vui mừng.

Ta nghẹn ngào, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Phù Ung công tử ngây người.

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói thiếu niên: "Chúc mừng chủ quân, lại thêm một lần nữa không tốn một binh lính mà khuất phục được đối thủ!"

Vừa dứt lời, đã có người lên tiếng phản bác: "Hừ, ngươi nhìn chủ quân xem, có giống đang vui mừng không?"

Phù Ung công tử đi qua đi lại, thấy ta nước mắt rơi như mưa, không khỏi thở dài: "Mạn Cơ à Mạn Cơ! Ngươi giờ đã là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi, sao vẫn ngây thơ, không chút tâm cơ nào vậy?"

Ta im lặng không nói nên lời.

"Thôi được rồi, trách ta đùa giỡn ngươi." Phù Ung công tử vừa nói vừa nhíu mày: "Nhưng mà, ta nhớ rõ đã đưa ngươi đến phủ Thái tử, sao ngươi lại trở thành sủng thiếp của Nguy công tử?"

Khóc xong, ta cũng bình tĩnh hơn nhiều: "Chuyện này, có lẽ hộ vệ của ngài biết rõ."

"Chậc!"

Ngay lập tức, hai luồng kiếm khí bay vụt qua, tóc mái của ta bị cắt đứt.

Hai kiếm khách vô hình nọ cuối cùng cũng lộ diện, hóa ra là một cặp thiếu niên cao gầy.

"Đừng có gây thêm phiền phức cho chủ quân!"

"Đây chính là số phận của một nữ nô như ngươi!"

"Ngươi phải nhận mệnh đi!"

Họ vung kiếm về phía ta, nhưng lại bị Phù Ung công tử ngăn lại. Giọng điệu của hắn có chút ngập ngừng: "Hôm đó ta rời đi vội vàng, cũng không kịp hỏi han ngươi. Ta biết Thái tử Giới đối xử với nữ nhân rất ôn hòa, nhưng huynh trưởng của ta..."

Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: "Hắn đối với ngươi, chắc chắn là không tốt đẹp gì."

Nghe vậy, cổ họng ta nghẹn lại.

Nước mắt lại muốn chực trào ra.

Hắn tiến lên một bước, giọng nói đầy quan tâm: "Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể đưa ngươi rời khỏi đây."

Phù Ung công tử.

Kẻ này tuy giỏi mưu mô, quỷ kế, nhưng lại có một trái tim nhân hậu, giàu lòng trắc ẩn.

Nhưng hắn ta lúc này đang lâm vào cảnh khốn khó, còn ta lại là phu nhân của Nguy công tử.

Nếu ta cứ cố chấp đi theo hắn, e rằng chỉ càng khiến tình hình của hắn thêm tồi tệ!

Sợ hắn ta sẽ đi tìm Nguy công tử để đối chất, ta cố kìm nén nước mắt, ngẩng cao đầu nói: "Tại sao phải đi? Một nữ nhân, có thể ngồi vào vị trí này của ta, e rằng đã là đỉnh cao rồi? Thay vì lo lắng cho ta, công tử hãy lo cho bản thân mình trước đi!"

"Ngươi nói vậy là sao?"

"Công tử, chẳng phải giờ cũng chỉ là thường dân sao?"

Ta khẽ liếc nhìn hắn với vẻ khinh thường: "Còn ta là phu nhân được sắc phong đàng hoàng, lẽ ra công tử phải hành lễ với ta mới phải!"

Lời nói hỗn xược này không khiến hắn nổi giận, ngược lại khiến cho hộ vệ của hắn tức giận: "Chủ quân nên sớm biết, không nên coi nô lệ như con người, bọn họ sẽ chỉ được đằng chân lân đằng đầu!"

Hai người bọn họ lời lẽ gay gắt, khiến ta xấu hổ mặt đỏ bừng.

Thế nhưng Phù Ung công tử không hề trách mắng ta, chỉ thản nhiên nói: "Kẻ tiểu nhân thì lo cho bản thân, người quân tử thì lo cho quốc gia, bậc đại trượng phu thì lo cho thiên hạ. Ta, chỉ là không màng đến nước Tề nhỏ bé này mà thôi."

"... Công tử rồi sẽ hối hận."

Hắn không hề giải thích lấy một lời, chỉ lắc đầu, dường như thật sự cảm thấy tiếc nuối cho ta.

Cho đến khi rời đi, nụ cười cũng không còn xuất hiện trên môi hắn nữa.

Trở về cung, ta thấy đèn đuốc sáng trưng.

Nguy công tử đang ngồi trên giường, đôi mắt u ám nhìn ta chằm chằm: "Nàng đi đâu vậy?"

Nhìn thấy trên má hắn có một vết cào đỏ rực, ta biết hắn lại bị thua thiệt ở chỗ Đàm phu nhân, chỉ có thể cẩn thận đáp lời:

"Chỉ là đi dạo một chút thôi."

"Đến tận bây giờ?"

"Vâng."

Tiến thêm vài bước, ta đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương căng thẳng của hắn:

"Hôm nay lúc múa, thân thể nặng nề, nên tâm trạng có phần lo lắng."

"Vì sao?"

"Thân thể ngày một đầy đặn, sợ rằng chủ quân không thích."

"Hừm..."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Giọng điệu nhỏ nhẹ của ta dường như đã làm hắn hài lòng.

Nguy công tử đưa tay ra kéo ta một cái, rồi ôm chặt vào lòng: "Sao ta lại không thích chứ? Nhờ có nàng, hôm nay ta mới giải được nỗi khốn đốn."

Nghe vậy, ta dịu dàng mỉm cười đáp: "Thiếp nguyện cùng ngài chia sẻ ưu phiền."
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 8: Chương 8



Nguy công tử nheo đôi mắt sắc bén, thần sắc hiếm khi hòa nhã:

"Hôm nay Ung đệ trở về, trùng phùng cố nhân, tại sao ái cơ lại không mảy may xúc động?"

Chưa đợi ta trả lời, hắn đã tự nói một mình: "Kỳ lạ, thật kỳ lạ.”

“Người ta đều nói nàng là người của Ung đệ, nhưng mấy hôm trước ta hỏi qua cung chính, họ đều nói nàng không phải xuất thân từ phủ đệ của hắn. Vậy thì chủ nhân thực sự của nàng, rốt cuộc là ai?"

Ta run lên một cái, gò má nhanh chóng nóng bừng vì sợ hãi: "Thiếp, thiếp..."

Xem ra, Nguy công tử không hề có ý định buông tha ta.

Ánh mắt đen tối đó chăm chú nhìn ta không chớp, lộ ra vẻ quái dị và điên cuồng không thể tả.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trong lúc ta đang mồ hôi đầm đìa, ngàn cân treo sợi tóc, thì cửa điện bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Thì ra là cung nhân cầm đèn đến: "Công, công tử!"

"Có chuyện gì?!"

"Là, là...Đàm phu nhân..."

Nghe thấy cái tên đó, Nguy công tử lập tức đẩy ta ra: "Nàng ấy làm sao vậy?"

"Nàng ấy, nàng ấy thắt cổ rồi!"

Đàm phu nhân thường tìm cách tự tử, không phải nhảy xuống hồ thì cũng là thắt cổ, dường như ở bên cạnh Nguy công tử, một ngày cũng là sự tra tấn không thể chịu đựng nổi.

Cung nhân run rẩy giải thích: "Bẩm công tử, chúng nô tỳ phát hiện sớm, phu nhân chỉ hơi ho khan một chút..."

Đáng tiếc, sẽ chẳng có ai nghe.

Đêm đó, Nguy công tử liên tiếp đánh c.h.ế.t mười người.

Ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc ở cửa, rõ ràng trong cung đã đốt than bạc, vậy mà ta vẫn lạnh toát cả người.

Ta chỉ đành lục tung tủ y phục , tìm ra chiếc áo choàng cũ kỹ kia.

Sau khi được Nguy công tử sủng hạnh, hắn cũng từng ban thưởng cho ta rất nhiều áo lông quý giá, nhưng ta vẫn thích nhất chiếc áo này.

Bởi vì thường xuyên v**t v*, thậm chí lông ở cổ tay áo đã bị sờn cả rồi.

Lúc này đây, cuộn mình trong chiếc áo choàng rộng lớn, ngửi thấy mùi hương còn sót lại trên đó, nỗi sợ hãi trong lòng ta mới dần dần lắng xuống.

...

Nghe cung nhân nói, Phù Ung công tử sau khi bị giáng xuống làm thường dân, không hề rời khỏi Tề quốc, mà bị tiểu Tề công giữ lại trong cung.

Nhưng ta ngày ngày đi dạo trên đường ngự uyển, lại không hề gặp hắn.

Mấy ngày sau, Nguy công tử bỗng nhiên sửa soạn xe ngựa.

Hóa ra hắn muốn đến Trịnh quốc thảo phạt.

Trước khi rời đi, hắn triệu tập mấy chục cung nhân lại, rồi nghiêm nghị nói: "Sau khi ta đi, mọi việc trong cung, đều do Mạn Cơ lo liệu."

Nghe vậy, ta vội vàng đưa tay lên trán: "Thiếp nhất định không phụ sự ủy thác của ngài."

Nguy công tử gật đầu, nhưng ánh mắt lạnh lùng lướt qua một góc nào đó, con ngươi ẩn dưới bóng lông mày sâu thẳm, đượm vẻ ngờ vực khó tả.

Hắn tuy nghi ngờ ta, nhưng càng không tin tưởng những cung nhân kia.

Ta đoán, giống như Phù Ung công tử, bên cạnh hắn, nhất định cũng ẩn giấu kiếm khách tinh thông ẩn thuật.

Đêm đó, ta ngủ dưới giường Đàm phu nhân.

Mượn ánh trăng lờ mờ, ta phát hiện hai mắt nàng mở to, đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào ta, dường như có lời muốn nói.

Ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé buông thõng bên giường của nàng: "Phu nhân thấy lạnh sao?"

Rất lâu sau, nàng khẽ ừ một tiếng.

"Để ta ủ ấm cho phu nhân." Nói xong, ta leo lên giường, đem bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia nhét vào trong lòng mình.

Thực ra là đang viết chữ trên lòng bàn tay nàng.

"Trong phòng có người."

Nguy công tử nghi ngờ không sai, ta quả thực có chủ nhân thật sự.

Đó chính là Đàm phu nhân.

Sáu năm trước, Nguy công tử vừa gặp đã si mê vị công chúa xinh đẹp của Đàm quốc.

Nhưng công chúa đã có ý trung nhân, trong cơn tức giận và xấu hổ, hắn đã dẫn theo năm trăm chiến xa, ba nghìn bộ binh, không chút lưu tình san bằng quốc thổ Đàm quốc.

Đàm quốc chỉ là một đất nước nhỏ bé, quốc thổ gần như bị mất, những vương công đại thần còn sót lại chạy trốn sang Tề quốc, Sở quốc, gần như tan tác.

Còn ta, chính là một trong số những cung nữ trong cung.

Gia chủ đã cố gắng cứu công chúa, nhưng sáu năm qua, những mỹ nhân được đưa đến bên cạnh Nguy công tử đều bị ngược đãi đến chết.

Hiện giờ, cũng chỉ còn lại mình ta.

Dưới sự dỗ dành nhỏ nhẹ của ta, Đàm công chúa dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng, đang nhìn vào khoảng không, ta bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào phòng.

Gió thổi càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, xoay vòng không ngừng trong phòng...

Không, đây không phải gió!

Ta không cho rằng đó là gió, chỉ vì tất cả đều không nhìn thấy!

"Ai đó?!"

Đáp lại câu hỏi của ta, là một tiếng thét chói tai!

Ngay sau đó, một t.h.i t.h.ể mặc áo đen bị ném tới trước mặt ta, m.á.u me bê bết, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Ta đang kinh hãi không nói nên lời, tiếng gió ngừng lại, thì từ trong bóng tối bước ra hai thiếu niên gầy gò cao lớn.

"Kiếm khách mai phục trong cung c*̉a ngươi, đã bị huynh đệ ta g.i.ế.c rồi."

"Cái, cái gì..."

"Ngươi từng nói, muốn giúp công tử đào thêm một cái hang, còn nhớ lời thề đó không?"

Ta há miệng, còn chưa kịp nói, thì ngay sau đó đã bị hai người nắm lấy vai, phá cửa sổ bỏ chạy!

Bị xách trên mái ngói đen kịt, chạy như bay dọc theo đường ngự uyển, ta lúc này mới phát hiện trong cung khắp nơi đều là cung nhân cầm đuốc, hình như đang tìm kiếm ai đó.

Ngay cả hòn núi giả trong ao sen cũng bị lục soát tới lui.

Trong lòng ta bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
 
Mạn Cơ - Zeun Trạch Ân
Chương 9: Chương 9



Chạy như bay khoảng thời gian một nén nhang, hai người vậy mà lại đưa ta đến... miếu Thái Bá?!

Bị áp giải đến phía sau tượng thần, ta lúc này mới phát hiện phía sau vậy mà lại rỗng, đến gần có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng.

Do dự một chút, ta chui vào trong bụng tượng thần.

Ngay sau đó, Phù Ung công tử mặt mũi bê bết m.á.u rơi xuống trước mặt ta, như một con chim lớn bị gãy cổ.

...

Hai thiếu niên đó nói, Phù Ung công tử trước khi rời khỏi Tề quốc, đã tham dự yến tiệc của tiểu Tề công, sau đó thì mãi không trở về.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bọn họ lẻn vào địa cung, mới phát hiện ra hắn đã bị dùng hình phạt tàn khốc.

Hiện giờ hắn đang hôn mê, trong lúc cùng đường bí lối, lúc này bọn họ mới nghĩ đến việc tìm ta giúp đỡ.

Thấy ta ngây người không nói, hai người lạnh lùng hỏi: "Thường dân ti tiện, lại có mấy ai giàu lòng nghĩa khí? Ngươi chẳng lẽ đã hối hận rồi sao?"

Xem ra, chỉ cần ta từ chối, bọn họ sẽ lập tức c.h.é.m đầu ta.

Trong lúc sinh tử, vô số ý nghĩ xoay vòng trong đầu ta.

Giữa lúc bối rối, ta lại có sự bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng: "Các ngươi, trước tiên hãy tìm một ít chu sa đến đây."

"Chu sa?" Một người khinh thường nói: "Ngươi lại giở trò gì nữa?"

"Nếu không, ta sẽ mặc kệ."

"Ngươi...!"

Nghiến răng một lát, hai người biến mất.

Nửa đêm về sáng, sau khi ta về cung, Đàm phu nhân bỗng nhiên ho ra máu.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, ngoài cửa cung đã quỳ đầy đất cung nhân, từng chậu m.á.u được bưng ra, đổ lên nền đá cẩm thạch trắng như tuyết, trông rất hãi hùng.

Ngự y trong cung đã xem qua, bùa chú cũng đã đốt rồi cho uống, nhưng Đàm phu nhân vẫn chảy m.á.u thất khiếu, mắt thấy sắp lìa đời.

Cung nhân ai nấy đều lo sợ sự trừng phạt của Nguy công tử, nên khóc lóc thảm thiết, đau khổ không chịu nổi.

Trong lúc hoảng loạn, ta đề nghị ra ngoài thành Lâm Tri tìm thầy thuốc: "Nghe nói ngoài thành có pháp sư c*̉a Sở quốc, thuật pháp thần thông, có lẽ có thể cứu được."

Cung chính nghe vậy, người đầu tiên phản đối: "Công tử có dặn, không được ra khỏi cửa cung nửa bước!"

"Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi chịu trách nhiệm."

"Ta..."

Cung chính do dự nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều khóc lóc, sắc mặt như người chết, lông mày dần dần nhíu lại.

Cuối cùng hắn thở dài một tiếng.

Xe ngựa chuẩn bị xong, ta đặc biệt đưa Đàm phu nhân đến miếu Thái Bá cầu phúc.

Sau đó đổi đường ngự uyển, rời khỏi cửa phụ của Tề cung.

Nhưng khi xe đến gần cổng thành, lại bị lính canh chặn lại: "Trong xe là ai? Vì sao ra khỏi thành?"

"Người nhà của Nguy công tử, đưa phu nhân đi cầu y."

"..."

Lính canh lộ vẻ e dè, vén rèm nhìn hai lần, chỉ thấy Đàm phu nhân gầy yếu nằm trên lớp đệm gấm xếp chồng lên nhau, sắc mặt trắng bệch, khóe môi còn dính máu, không khỏi nghi ngờ: "Cầu y, sao không mời vào trong cung?"

"Đi tới đi lui, liệu có kịp không?"

"Cái này..."

Nghe vậy, hai lính canh khác đồng loạt đưa tay ra, muốn lục soát trong xe, nhưng bọn họ vừa đến gần, Đàm phu nhân liền bắt đầu ho ra m.á.u ồ ạt, trong chốc lát đã nhuộm đỏ cả vạt áo.

Các lính canh đều khá kiêng dè, đành phải kéo cổng thành lên, ngay lập tức cho đi.

...

Lấy cớ đi gặp pháp sư Sở quốc, ta đưa đoàn xe đến một khu nhà ở ngoại ô thành.

Đây là nơi ở của người Đàm quốc , ẩn náu rất nhiều tông thất quý tộc, thậm chí còn có một đội lính giả dạng thương nhân.

Sau khi đưa Đàm phu nhân vào trong, ta lại gặp được gia chủ đã xa cách ba năm.

Thực ra, hắn cũng giống như ta, đều là nô lệ, chỉ là đã sớm thoát khỏi thân phận nô lệ, trở thành nội quan.

Giờ đây cứu được công chúa, báo đáp ơn vua, hắn cũng không khỏi rưng rưng nước mắt: "Muội muội, ba năm nay, muội thật sự đã chịu nhiều khổ cực!"

"Ta cứ tưởng huynh không quan tâm."

"Sao lại không quan tâm, ta..."

Chưa đợi hắn bày tỏ tình cảm, ta liền thờ ơ vẫy tay: "Tiếp theo, xin giao lại cho huynh."

"Muội định làm gì?"

"Xe ngựa vẫn còn ở bên ngoài, để tránh bị người Tề quốc truy đuổi, ta đi dụ bọn họ."

Nghe vậy, hắn không ngăn cản nữa.

Đến ngoài sân, cung nhân ta mang đến trước đó đã bị binh lính g.i.ế.c sạch.

Giữa bãi đất đầy xác chết, ta leo lên xe ngựa, cầm lấy dây cương, dần dần lái xe về phía ngoại ô rộng lớn hơn.

Lúc đầu, ngựa chạy rất chậm.

Nhưng dưới sự quất roi không biết mệt mỏi của ta, nó càng chạy càng nhanh, càng chạy càng vững.

Một loại cảm xúc hưng phấn không tên đang nâng đỡ ta, như thể chạy qua ngọn đồi này, sẽ chạy đến một nơi không bao giờ phải quay đầu lại.

Không biết đã chạy bao xa, từ trong xe nhỏ phía sau, truyền đến một tiếng r*n r* đau đớn.

"Mạn, Mạn Cơ, sao lại là ngươi?"

Xem ra, người đã tỉnh.

Ta dừng roi, để ngựa thong thả bước trên con đường núi xanh mướt ngoại ô: "Là ta."

"Ta từng hứa, sẽ giúp công tử đào thêm một cái hang, ngài còn nhớ không?"

Như đang chịu đựng đau đớn, từ phía sau truyền đến một tiếng nói khẽ thở gấp: "Nhưng ta đã đưa ngươi nhầm người..."

"Không sao cả."

Ta nhỏ nhẹ nói: "Lúc trước ta muốn làm yêu phi, công tử giúp ta đạt được, bây giờ nguyện đào cho công tử một cái hang, cũng là vì Mạn Cơ có tâm nguyện khác."

"... Ngươi nói đi."

"Ta không muốn làm yêu cơ bị người ta mua bán nữa."

Nói xong, ta giơ cao dây cương trong tay: "Ta muốn làm Vương hậu!"

...
 
Back
Top Bottom