Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mãn Chỉ Kim Tịch - A Phù

Mãn Chỉ Kim Tịch - A Phù
Chương 10



Phía sau, thiếu niên vẫn giữ tính cứng đầu cố chấp như xưa, dập đầu thật mạnh xuống nền đá như muốn đập vỡ nó.

"Thần tạ ơn long ân!"

Nói rồi dứt khoát đứng dậy, sải bước rời đi.

Trong điện trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.

"Con sói con trưởng thành rồi."

Một vị lão hòa thượng áo rách tả tơi từ điện bên bước ra chậm rãi.

"Không có xích sắt e rằng khó mà trói được nữa."

Nếu Thiệu Sơn có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra: Lão quốc sư mà hắn và Lưu Giản đều từng vô cùng tin tưởng, chính là người này.

Dù họ có thông minh cỡ nào, cũng không ngờ được: Thỏ khôn ba hang, lão quốc sư đóng vai hòa thượng, giả vờ bi ai từ bi, nhưng những chuyện làm ra lại chẳng có cái nào là chuyện của con người.

Thiệu Đạo Tịch nhếch môi: "Trói rồi, chỉ là dây xích không nằm trong tay ta."

Hắn vung tay, ném một bản quân báo từ khắp bốn phương biên giới lên án thư, rồi chắp tay sau lưng, quay mặt ra cửa sổ.

"Một đám nuôi chẳng ra hồn."

Quốc sư gật đầu tỏ vẻ đồng tình:

"May mà Kim cô nương tâm địa lương thiện, đã khuyên được hắn. Bằng không, dẫu lần này có đè xuống được, sau này cũng chưa chắc đã không thành mối họa lớn."

Nói rồi, quốc sư bắt đầu trình bày kế hoạch "lấy mưu đánh mưu", giả vờ xuất chinh, đợi cá vào rọ, bắt gọn Thiệu Sơn thế nào, thao thao bất tuyệt một hồi lâu, đến khô cả miệng.

Bỗng nhận ra: Vị đế vương trước mặt đã rất lâu không lên tiếng.

Nam nhân nhắm mắt, như đang nghe tiếng gió.

Bóng lưng hắn có chút mỏi mệt.

Quốc sư im lặng giây lát, rồi đổi giọng pha trò, cười nói:

"Chuyện này qua đi, mối họa tiền triều xem như trừ sạch. Đến lúc đó bệ hạ cũng có thể đoàn tụ với phu nhân.”

“Đến lúc ấy, bệ hạ phải nói đỡ cho lão hủ vài câu đấy nhé, kẻo Kim cô nương trách ta đã lừa nàng suốt bao lâu."

Một mảnh trầm lặng.

Quốc sư cảm nhận được điều gì đó trong sự im lặng ấy, khẽ cau mày, nghi hoặc.

"Bệ hạ không muốn nhận lại phu nhân sao?"

Thiệu Đạo Tịch lắc đầu.

"Ngươi xem nàng có muốn gặp trẫm không? Lục cung mười hai điện, nơi nào có trẫm, nàng nhất định tránh như tránh tà, sợ trẫm liếc nhìn thêm một cái. Đồ trẫm đưa, nàng đụng vào một chút cũng thấy ghê tởm.”

“Nếu thật sự tỏ rõ trẫm đã nhận ra nàng, nàng sẽ sợ đến mức nào đây?"

Lão quốc sư sống hơn nửa đời người, từng nhìn thấy hết phồn hoa, cũng từng thấy biết bao bi thương, mà vẫn chẳng nhìn thấu được đoạn nhân duyên khúc khuỷu của vị đế vương này.

"Nhưng bệ hạ đã bảo vệ nàng suốt chừng ấy năm. Hồi đó bệ hạ quỳ hai đêm dưới núi để thỉnh lão hủ xuất sơn, lại dụng tâm khổ cực để đưa lão hủ trở về làm quốc sư tiền triều, còn mạo hiểm gài bao nhiêu mắt xích trong cung, dụng tâm chẳng phải đã rõ ràng lắm sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiệu Đạo Tịch không nói.

Lão quốc sư nói tiếp:

"Dẫu thế nào cũng nên nói những khổ tâm này cho nàng biết một tiếng. Lão hủ thấy Kim cô nương tâm tư sáng suốt, lại nặng nghĩa nặng tình, nói không chừng nàng sẽ hiểu."

Người đứng bên cửa sổ khẽ cười khô khốc.

"Không phải là chuyện có thể tính toán như vậy…"

Cơn gió đang thổi qua đã hút đầy hơi ẩm còn sót lại từ đêm mưa, thổi qua cả tay áo, khiến cả tay áo cũng nặng trĩu, chẳng thể phiêu dật như xưa.

Cái gọi là nợ nần

Thứ gì có thể tính được, có thể trả được, thì cuộc đời vẫn còn hy vọng.

Nhưng nếu người ta đến tính cũng lười, chỉ xem ngươi như cục đá bên đường, cơn gió thoảng qua, đi rồi là quên.

"Trong mắt thế gian, thê tử của Thiệu Nhị gia đã c.h.ế.t rồi."

Lão quốc sư nhìn hắn, như nhìn thấy bóng dáng ngày ấy, thiếu niên năm nào quỳ dưới núi, nắm lấy vạt áo mình, tuyệt vọng chẳng biết cầu ai.

Hắn quay đầu lại, khẽ gọi: "Sư phụ…"

Tiếng gọi rất khẽ.

"Trong lòng nàng, trẫm cũng c.h.ế.t rồi."

Tiểu Lục nguyện xiềng mình lại, dâng dây xích vào tay Từ Nhi.

Còn Thiệu Đạo Tịch, hắn muốn cúi mình để bị trói cũng không có cách.

Hắn không làm gì được Từ Nhi.

Phu thê trẻ tuổi, hiểu nhau đến tận xương tủy.

Sự kiêu ngạo trên người nàng cũng như lòng nhân hậu của nàng, được nâng như thần phật thờ phụng, không thể bị làm nhục.

Hồng Trần Vô Định

Năm ấy, khoảnh khắc hắn đưa ra lựa chọn, vận mệnh đã nghiêng hẳn về phía quyền lực.

Giang sơn, ái nhân, từ đầu đã không có con đường vẹn cả đôi đường.

Hắnđã mất đi người có thể trói buộc hắn.

Từ nay về sau, đời này hắn chỉ có thể rơi xuống vực sâu mang tên "vạn thọ vô cương", không thể quay đầu.

17

Tiếng trống dấy quân từ Ngư Dương vang dội cả đất trời.

Tiểu Lục nói, vở kịch này không diễn thì không thành.

Đêm trước khi theo quân xuất chinh, hắn lén đến gặp ta.

Hắn dặn dò trăm ngàn lần:

"Trong cung, tuy Ngự Lâm quân nằm trong tay ta, nhưng chưa chắc không có người bị Thiệu Sơn cài vào. Người cứ ở lại trong cung của nương nương, tất cả đã được bệ hạ sắp xếp ổn thỏa."
 
Mãn Chỉ Kim Tịch - A Phù
Chương 11



Nói rồi, hắn lấy từ trong áo ra một chiếc giáp mềm dệt tơ vàng:

"Cái này, mỗi ngày đều phải mặc."

Lại đưa ra một con d.a.o găm nhỏ tinh xảo:

"Còn cái này có tẩm độc, bình thường đừng mang ra nghịch."

Ta đâu còn là con nít.

Nhưng vẫn từng món từng món nhận lấy, cất giữ cẩn thận, ánh mắt nặng trĩu nhìn hắn.

"Ngươi cũng phải cẩn thận."

Tiểu Lục mím môi thật chặt.

Gió đêm lùa qua, cuốn lá úa trên mái nhà rơi xuống, xoay một vòng, đáp giữa chúng ta.

"Chủ nhân, ta thật muốn bây giờ đưa người rời khỏi đây, mặc kệ hết mọi thứ."

Ta đưa tay phủi rêu bám trên tay áo hắn vì trèo tường mà dính vào, dịu giọng nói:

"Ở vị trí nào, phải làm tròn việc ấy. Ngươi cứ làm phần của mình, đừng lo cho ta."

...

Sau khi Thiệu Đạo Tịch thân chinh xuất chinh, hoàng cung bỗng trở nên tĩnh lặng.

Thái hậu không biết sắp xảy ra chuyện gì, mỗi ngày chỉ tụng kinh chép Phật.

Nếu vườn có mẫu đơn hay thược dược nở đẹp, liền gọi ta đi ngắm cùng.

Hôm ấy, đúng lúc vài chậu mẫu đơn xanh nở rộ, từng cánh đầy đặn như nhung, ướt át lộng lẫy.

Thái hậu thấy vui, dù đang mưa vẫn sai người mang hoa vào đình để nhìn kỹ.

"Nương nương hôm nay thật có hứng thú."

Lâu ngày không gặp, Thiệu Sơn bỗng nhiên xuất hiện.

Phía sau có thái giám che ô, hai bên còn có mấy thị vệ áo đen lạ mặt theo sát.

Thái hậu chẳng ngẩng đầu, nghe giọng đã biết:

"Ngươi tới rồi à? Việc triều chính bận rộn vậy, sao lại rảnh đến đây?"

Bởi thế bà không phát hiện ra Thiệu Sơn không hề hành lễ.

Cho đến khi nghe câu tiếp theo, bà sững người, không dám tin ngẩng đầu lên.

"Ngươi nói gì cơ?"

Mắt phượng dài hẹp của Thiệu Sơn nheo lại, ánh lạnh thâm trầm:

"Thần nói, Sở vương theo quân ngự giá, có ý định tạo phản. Xin Thái hậu giao ra Phượng ấn, để thần tiếp quản Ngự Lâm quân, phong tỏa cửu môn kinh thành, hiệu triệu bốn vương gia biên cương, diệt trừ gian thần!"

Ầm ầm ầm...

Mưa to như trút kéo theo gió mạnh, quất vào ô lộp bộp.

Sương mù che mờ tầm mắt, vạn vật đều trở nên mơ hồ.

Thái hậu từ từ đứng thẳng, nắm lấy tay ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sở vương từ nhỏ đã theo bên cố hoàng hậu, là người nhà của Từ Nhi, sao có thể tạo phản được?"

Thiệu Sơn liếc ta, giọng uể oải:

"Nương nương đừng quên, đại ca của cố hoàng hậu còn làm giặc. Sở vương chẳng qua là nô tài nhà họ Kim trước kia, trung thành được mấy phần?"

Thái hậu không tin, nhưng lòng bắt đầu sinh nghi.

"Giặc hay không giặc, hoàng đế còn chưa có kết luận, không thể dùng làm căn cứ. Ta tin con cháu nhà họ Kim, nhất định không làm chuyện phản vua hại dân! Ngươi muốn lấy Phượng ấn, đưa ra thánh chỉ của hoàng đế mới được!"

18

Người phụ nữ xưa nay luôn ôn hòa dịu dàng kia, lúc này lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, chắn ta sau lưng, sống lưng thẳng như thân trúc.

Ta xúc động trong mắt, lặng nhìn bóng lưng bà.

Bà nói với Thiệu Sơn:

"Ta không chỉ tin Sở vương không tạo phản, còn tin các vương gia khác dẫu có nhìn thấy Phượng ấn, cũng sẽ không tin lời thiển cận của ngươi."

Thiệu Sơn vẻ mặt ung dung, chậm rãi hỏi:

"Nương nương dựa vào đâu mà chắc chắn đến thế?"

Thái hậu cất giọng như c.h.é.m đinh chặt sắt:

"Dựa vào mấy năm các ngươi ở Lũng Tây, cùng luyện binh thuần mã, cùng vào sinh ra tử, tình như *thủ túc!"

Hồng Trần Vô Định

(*thủ túc: tay chân)

Thiệu Sơn bật cười khinh khỉnh.

"Thủ túc ư?"

Hắn bước lên hai bước, ngửa đầu cười lớn.

Cười đủ rồi, vẻ mặt hắn liền trở nên lạnh lẽo, mưa như trút xối ướt chân mày ánh mắt.

"Tay thì để người sử dụng, chân thì để người giẫm đạp, bị trói buộc bởi cái gọi là tình ‘thủ túc’ thì chỉ có bị lợi dụng, bị chà đạp thôi! Thân thích còn có thể tương tàn, huống hồ ta và bọn họ!"

Bốn bề chỉ còn tiếng mưa, rền rĩ như trời sập.

Thái hậu lẩm bẩm: “Xem ra không phải là bọn họ muốn tạo phản, mà là ngươi muốn phản rồi…"

Trong mắt bà lờ mờ đau xót:

"Sơn nhi, bảy tuổi ngươi tới Lũng Tây, mười tuổi được lão tướng quân chọn vào cận vệ huấn luyện, khi đó gầy yếu như que củi.”

“Lần đầu lên ngựa, là nhị ca ngươi đỡ ngươi. Lần đầu săn nai, là lão tướng quân nắm tay ngươi kéo cung."

Gió rít từng hồi.

"Áo bị rách, ta đã khâu cho ngươi. Ngày nhị ca thành thân, ngươi theo rước dâu, còn náo động trong phòng tân hôn. Mấy huynh đệ tuổi gần nhau, giành được kẹo mừng cũng đều nhét hết cho ngươi.”

“…Nay ngươi lại nói ngươi quên hết, ngươi không tin tình huynh đệ…"

Thiệu Sơn cắn chặt quai hàm, nước mưa cuồn cuộn chảy qua mày mắt của hắn, thoáng chốc lộ ra một tia lúng túng non trẻ, ta như chợt nhận ra:

Thì ra năm đó ở Lũng Tây, ta đã gặp hắn rồi.

Hôm ấy là ngày thành thân, ta bị mọi người trêu chọc gỡ tấm quạt tròn che mặt.

Một thiếu niên gầy gò tuấn tú bị người ta đẩy tới trước mặt ta, gương mặt trắng trẻo đỏ ửng vì thẹn, hai tay chắp lại nghiêm túc, đưa tay xin kẹo mừng.

Năm tháng như khói sương, thiếu niên năm xưa cuối cùng cũng chỉ còn một vệt bóng mờ để ta hoài niệm.
 
Mãn Chỉ Kim Tịch - A Phù
Chương 12



Thiệu Sơn hít sâu một hơi, giơ tay lau mặt, điềm đạm nói:

Hồng Trần Vô Định

"Thái hậu bây giờ nói những lời này còn có ích gì? Hôm nay, cái Phượng ấn này, bất kể người đưa hay không đưa, ta cũng nhất định phải lấy."

Hắn nghiêng người.

Những ám vệ như bóng quỷ sau lưng liền đồng loạt tuốt đao, bước lên một bước.

19

Mưa loạn như chuỗi ngọc rơi xuống mặt hồ tạo thành từng vòng gợn sóng, b.ắ.n tung ánh sáng lạnh ngắt trên lưỡi đao.

Thiệu Sơn buông tay đứng bên, chờ Thái hậu cúi đầu, chờ ta kinh hoảng sợ hãi.

Nhưng hắn chờ rất lâu, giữa tình thế nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc ấy lại dần nhận ra có điều không ổn, hắn bỗng nhiên quay đầu.

Tứ phía đao lạnh rừng rực, tất cả đều nhắm về phía hắn.

"Các ngươi điên rồi sao?"

Thiệu Sơn không thể tin nổi, gằn giọng giận dữ.

"Nhìn kỹ xem ta là ai!"

Quỷ Ảnh Vệ im lặng không một tiếng động, nắm chặt đao nhưng không hành động.

Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của chủ tử.

Thiệu Sơn cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, cổ cứng đờ, chậm rãi quay sang nhìn ta.

Trong đình, một chiếc Ưng phù lặng lẽ lơ lửng trước mặt hắn, ta cầm lấy nó, nhìn về phía người kia đang thảm hại giữa cơn mưa.

Hắn bật cười khe khẽ, nhưng đôi mắt lại như đang rơi lệ.

"Ngươi thà giao nó cho nàng, cũng không chịu cho ta một lần..."

Sấm rền nổ vang, trời cao tựa hồ đã quyết định đổ một trận mưa lớn còn dữ dội hơn ngày hành quyết Lưu Giản.

Hoàng thành mở rộng, cờ hiệu ngự giá thân chinh từ Mãng Sơn quay về, trong số Ngự Lâm quân và tứ vệ Kinh thành, những kẻ mưu phản đều bị đánh trở tay không kịp.

Tiểu Lục là người đầu tiên dẫn binh xông vào nội thành, chế trụ Thiệu Sơn đang liều c.h.ế.t phản kháng.

Trong vườn sau, sau cơn kinh hoảng, hoa cỏ bị mưa gió dập tơi tả.

Ta vẫn không nói một lời, chỉ cúi người nhặt từng chậu mẫu đơn xanh dựng lại ngay ngắn.

Ánh mắt Thái hậu chăm chú dừng nơi ta, ánh nhìn run rẩy, dường như đã thật sự khẳng định điều gì đó.

"A Oanh, con cũng thích mẫu đơn xanh sao?"

Bà khẽ hỏi, đầy mong mỏi.

Ta cúi đầu trầm mặc chốc lát, rồi đáp:

"Loài hoa xinh đẹp thế này, như non sông thái bình khó gìn giữ, ai lại không quý trọng?"

Thái hậu ngẩn ngơ nhìn ta.

Bà thở ra một hơi, thu lại cảm xúc, ánh mắt chuyển hướng chỗ khác.

Giọng nói cẩn trọng dò xét:

"Chuyện này kết thúc rồi, hôn sự giữa con và Sơn nhi cũng xem như chấm dứt. Con… con vẫn sẽ ở lại kinh thành chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gió mưa nhè nhẹ, nước hồ gợn lăn tăn.

Ta gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng, ngẩng đầu lên, mỉm cười.

"Nương nương, thần nữ muốn về quê."

Thái hậu ngập ngừng như muốn nói nhưng lại thôi.

Một lúc sau, bà thở dài, chậm rãi nhắm mắt, nặng nề gật đầu.

Lúc ấy, ta biết, bà đã nhận ra ta, cũng đã hiểu cho ta.

20

Vài ngày sau, chuyện Thiệu Sơn là huyết mạch nhà họ Lưu, vong ân bội nghĩa, g.i.ế.c huynh tạo phản đã truyền khắp kinh thành.

Hắn đại bại toàn cục, Thiệu Đạo Tịch được lòng thiên hạ.

Không lâu sau, ta nghe nói Thiệu Sơn đã tự sát trong chiếu ngục.

Đám tạp dịch đưa cơm bất cẩn để sót một cái bát mẻ, Thiệu Sơn đập vỡ lấy một mảnh, cứa đứt yết hầu.

Trong cung theo lệ cũ triều trước, mai táng hắn trên Mãng Sơn.

Hôm hạ táng, ta không đến.

Tiểu Lục dâng biểu xin nhận chức thống lĩnh thủy quân Giang Nam, chỉnh đốn quân chính vốn bị tổng đốc tiền nhiệm làm rối bời.

Thiệu Đạo Tịch đồng ý.

Còn ta, một nữ tử từng dây dưa không rõ với Thiệu Sơn, Thiệu Đạo Tịch đương nhiên cũng chẳng muốn thấy mặt.

Nghe tin Thái hậu đã giúp ta làm lại thân phận, sắp đưa ta xuất cung, hắn chỉ sững người giây lát, sau đó “ừ” một tiếng.

Khoảnh khắc thất thần ấy, có lẽ hắn đã quên mất “A Oanh” là ai rồi.

Trước ngày rời cung, sóng gió do Thiệu Sơn tạo phản cũng dần lắng xuống, hiếm ai còn nhắc đến.

Sáng sớm hôm ấy, ta lặng lẽ một mình trèo lên Mãng Sơn.

Thì ra Mãng Sơn cũng chẳng cao, chỉ có cây cối rất cao, tươi tốt nhất là tùng bách.

Từng có người nói với ta, vì người c.h.ế.t nhiều, nên cây cối mới mọc tốt.

Có khi một mảnh đất phải chôn chồng lên mấy tầng thi thể, trước khi chôn mới luôn phải dò thử bằng kim thăm dò đất, tránh để người c.h.ế.t chồng đầu nhau.

Bằng không dưới suối vàng e là quá chật chội.

Ta lặng lẽ tìm được mộ phần của người ấy giữa sườn đất lổn nhổn mộ phần chen chúc.

Nằm dưới một cây tùng bách to lớn rậm rạp.

Ta cố gắng nhón chân, mới buộc được sợi dây ngũ sắc đứt đoạn lên nhành cây.

Buộc xong, ta thở ra một hơi, ngây ngốc nhìn tấm bia gỗ đơn sơ trước mộ.

Trên ấy chỉ khắc mỗi cái tên của người ấy.

Người ấy thật ra chẳng hề kiêng kỵ sinh tử.

Trước khi cho ta uống thuốc giả chết, nhốt vào quan tài, còn ôm lấy ta, dỗ dành.

Hắn nói: “Nàng cứ c.h.ế.t đi, không đau đâu, ngoan nào, ngoan…”

Hắn nói: “Ta sẽ chôn nàng dưới một gốc bách lớn trên Mãng Sơn, đừng sợ tối, ta sẽ nhanh chóng tới bầu bạn với nàng. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau trèo ra, sống một cuộc đời mới.”
 
Mãn Chỉ Kim Tịch - A Phù
Chương 13



Hắn nói: “Đến khi đó, nàng không còn là thê tử của ai, ta cũng chẳng còn là hoàng đế của nhà họ Lưu.”

Hắn nói: “Nàng hãy dẫn ta đi, về Giang Nam, về Mai Châu, nơi nào cũng được…”

Ta ngẩng đầu nhìn về phía Đông, ánh dương ló dạng, trời đất rạng rỡ, rọi lên lá tùng bách ánh vàng dịu nhẹ, ấm áp bình yên.

Ta khẽ nói: “Ngươi nói đúng, ngủ ở đây chẳng còn sợ bóng tối nữa.”

Thế nhưng, “Ta sắp về nhà rồi, chỉ là đến từ biệt ngươi một tiếng.”

Ta lấy túi gấm ra, xúc một nắm đất dưới gốc cây.

Đất Mai Châu tươi tốt màu mỡ, nhất định cũng có thể mọc ra một cây tùng bách thật cao.

21

Trời vừa hửng sáng, xe ngựa chầm chậm rời khỏi thành.

Trên tường thành, Thiệu Đạo Tịch mặc thường phục công tử, lặng lẽ tiễn đưa.

Hắn có vô vàn ký ức có thể hồi tưởng.

Khi kiệu hoa đón thê tử đến Lũng Tây, hắn đã cố kiềm chế vui mừng, giả vờ thản nhiên, thực chất lòng bàn tay trong tay áo đã túa mồ hôi.

Hoặc như hôm đưa thê tử vào cung làm con tin, hắn gắng gượng bình tĩnh, lòng bàn tay siết chặt m.á.u thịt nát bấy, mới cưỡng ép bản thân nhẫn nhịn không cướp người về.

Nhưng khoảnh khắc này, hắn lại nhớ tới chuyện khác.

Năm phụ thân mất, tiểu thê tử trẻ tuổi chạy khắp núi tìm hắn, trượt chân đầy mình thương tích, ngã xuống sông, được hắn vớt lên, uất ức khóc nấc, vừa khóc vừa đánh hắn.

Nàng vừa đánh vừa mắng: "Thiệu Đạo Tịch, ngươi là đồ khốn! Ta không thèm để ý tới ngươi nữa!"

Hắn quả thực bị nàng đ.ấ.m đến tỉnh ra, ăn mấy cái bạt tai đau điếng.

Vì muốn dỗ nàng mà thề độc liên hồi, nói rằng sẽ không tự ý bỏ đi nữa, không bao giờ rời xa nàng nữa.

Nếu nuốt lời, trời tru đất diệt

Thê tử đôi mắt đỏ hoe, lắc đầu: "Lời đó không hay. Dù sao nếu ngươi nuốt lời, cả đời ta sẽ không thèm để ý tới ngươi là được."

Hắn vội vàng đồng ý lời thề ấy.

Chẳng hề nghĩ có một ngày, sẽ trở thành sự thật.

Hắn nhớ rõ khi ấy lòng nhẹ nhõm vô cùng, ôm lấy nàng lên ngựa, dọc theo sương mai nắng sớm, cùng nhau trở về nhà.

Thiệu Đạo Tịch chống tay lên tường thành, ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

Giờ hắn quyền thế ngút trời, có thứ gì là không đạt được?

Chỉ cần dùng chút thủ đoạn, ép người trong xe kia trở về bên mình, dễ như trở bàn tay.

Nhưng ép người về, rồi sao nữa?

Hồng Trần Vô Định

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không thể quay lại nữa rồi.

Phu thê thời niên thiếu, chung yên một ngựa, khói sương bảng lảng, hoa lê thoảng bên má, lặng ngắm tia sáng đầu tiên ló rạng từ ngọn núi phía Đông.

Những điều từng ngỡ chỉ đưa tay là chạm tới, cuối cùng đều như cánh hoa rơi trôi theo dòng nước, chẳng thể trở lại.

22

Rời khỏi kinh thành, ta lên thuyền hội ngộ với Tiểu Lục, xuôi về phương Nam.

Lâu quá chưa về nhà, đến nỗi đã quên đường về Mai Châu xa bao nhiêu, thậm chí còn say sóng mấy ngày, ca ca mà biết ắt sẽ cười chê ta mất.

Vào đến địa giới Mai Châu, đã gần đến mùa mưa Hoàng Mai, giọt mưa tí tách rơi trên mui thuyền.

Tiểu Lục câu được cá sông, nói muốn trổ tài nấu canh cá cho ta, nhưng tay nghề hắn vụng về vô cùng, làm cháy mất hai nồi, trời cũng đã sẩm tối.

Ta chờ đến phát buồn ngủ, tựa vào cột thuyền lơ mơ thiếp đi, thuyền chầm chậm lay động, ta nửa tỉnh nửa mê, lúc thì ở Lũng Tây, lúc thì lại quay về kinh thành.

Dường như có tiếng mái chèo rẽ nước bên tai, thuyền dừng lại, có người trèo thuyền nhỏ lên.

Tiểu Lục lờ mờ reo lên kinh ngạc mừng rỡ.

Là ai vậy?

Có người nhẹ nhàng vuốt má ta.

Ta mở mắt.

Trong ánh hoàng hôn mờ mịt, dưới chiếc đấu lạp và áo tơi, một nam tử râu ria điểm sương, ánh mắt nhu hòa như nước, nhìn ta không rời.

Ta ngẩn người hồi lâu.

"Ca ca?"

Nam nhân ấy ôm chầm lấy ta, vòng tay siết chặt, nghẹn ngào không thốt nên lời.

Vị tiểu Kim đại nhân năm xưa phong lưu, nay đã thay hình đổi dạng, suýt không nhận ra được nữa.

Nhưng đôi tay rộng lớn và ấm áp ấy vẫn chưa từng thay đổi, từng chút từng chút vuốt nhẹ sau gáy ta, như muốn xoa dịu mọi tủi khổ uất ức bao năm xa nhà.

"Về nhà thôi, Từ Nhi."

"Thứ lỗi cho ca ca đến muộn rồi…"

"Ta đưa muội về, phụ thân và mẫu thân vẫn đang chờ."

Ta vùi mặt trong n.g.ự.c huynh trưởng, siết chặt vạt áo huynh ấy, hốc mắt dần đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Bảy tám vì sao nơi chân trời, hai ba giọt mưa bên sườn núi."

Trên thuyền, khói bếp nhẹ bay, canh cá sôi sùng sục.

Thế sự tầm thường, cố nhân cuối cùng cũng có thể chờ được nhau.

Hoàn.
 
Back
Top Bottom