Tí tách...tách...tách...Nhìn đồng hồ vừa điểm mười một giờ đêm, tôi uể oải ngồi dậy, tiến ra ngoài xem tình hình.
Chắc rằng vòi nước trong nhà tắm bị hư và ngày mai tôi phải nhờ mẹ gọi cho chú thợ sửa ống nước để sửa.Khi rời khỏi phòng, tôi chỉ đem theo một chiếc đèn pin dự phòng.
Dù sao thì đèn ở tầng này cũng theo kiểu hên xui may rủi, đôi lúc nó sẽ bị hư nhưng cũng thuộc phần hiếm.
Chắc tôi không xui đến mức đó đâu ha.
Tôi bật công tắt đèn và...chắc chắn ngày mai mẹ tôi sẽ bận rộn thêm với chú thợ sử điện đây.
À ngày mai, tôi cũng nên gặp một ông thầy trừ tà để xin bùa may mắn.
Tại sao ngay lúc cần thiết như bây giờ nó lại bị hư chứ ?Lấy lại bình tĩnh, tôi bật đèn pin lên.
Dựa vào phần ánh sáng của chiếc đèn, tôi tìm thấy một bức thư được đặt dưới chân cửa phòng tắm.
Tôi nhặt nó lên, cẩn thận phủi đi lớp bụi bám trên đó.
Nó có vẻ khá cũ kĩ và giấy bị ố vàng, con dấu cũng bị mờ nhạt đi.
Dù thế nhưng cả ngày nay tôi chưa từng thấy nó xuất hiện, có khi nào điều mẹ tôi nói là thật ?
Tôi tự trấn an, làm quái nào mà tôi lại tin vào điều nhảm nhí đó chứ.
Chưa vội mở lá thư, tôi nhẹ nhàng cất nó vào túi váy ngủ của mình.
Đẩy cánh cửa phòng vệ sinh ra, một thứ ánh sáng kì lạ đột nhiên chiếu vào mắt khiến tôi phải nhắm tịt mắt lại.Khi mở mắt, tôi đã đứng trước một cánh cửa lớn.
Nó là một cánh cửa khổng lồ đúng nghĩa và được điêu khắc tỉ mỉ bằng hoạ tiết chim lạc đối xứng hai bên cửa.
Ở gần mép cửa có những kí tự lạ, có thể là ngôn ngữ thời xa xưa.
Tôi tiến tới định đẩy cửa nhưng vừa đặt tay vào cánh cửa đã mở.
Không hiểu sao tôi lại thấy buồn ngủ và thiếp đi.Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở hội trường.
Trên sân khấu là những bức tường hình người được đúc bằng đồng, trông rất chân thực.
Tôi lướt qua từng tượng đồng một.
Tượng đồng nào cũng mặc trang phục của kịch múa hát như đang biểu diễn.
Khi đi đến tượng đồng của một thiếu nữ, hình như tôi đã gặp cô ấy ở đâu đó.
Những mảnh kí ức của tôi cứ hiện rồi lại mất, hầu như không thể thấy được điều gì.
Ngón tay tôi lượt nhẹ trên khuôn mặt của cô, bỗng mặt đất rung chuyển, đèn trần trên không rơi xuống ngay nơi tôi đang đứng.
Tôi hốt hoảng tránh né nhưng không kịp.Tình dậy một lần nữa, tôi thấy mình vẫn đứng ở cánh cửa khổng lồ ban nãy.
Chẳng lẽ những gì vừa xảy ra và cả những tượng đồng hình người ấy đều là mơ sao ?
Tôi nhanh chóng quan sát xung quanh.
Chừng như thấy có người cách đó không xa, tôi liền chạy nhanh về phía đó.
Tôi lướt nhanh qua người ấy.
Là một cô gái mặc trang phục Nhật Bình màu đỏ có hoạ tiết hoa sen, khá giống với tượng đồng trong giấc mơ, tôi khá chắc về điều này.
Tôi cất lời chào hỏi:- Này đằng ấy !
Có thể cho tôi hỏi đây là đâu không ?- Đây là nơi giao thoa giữa dương gian và âm thế- Tôi thắc mắc làm thế nào bạn có thể tới đây dù vẫn còn thọ mệnh..
- Cô ấy nói một cách khó hiểu- Tôi bị một cái thứ ánh sáng nào đấy...Ùm nó bùm bùm chíu chíu ấy cái tôi thấy mình ở đây- Kì lạ thật !
Tôi chưa nghe qua điều này bao giờ cả – Cô ấy khẽ cau mày đáp- Cho tôi mạn phép hỏi bạn là ai vậy ?- Tôi tên Hắc Thuỳ - là người canh giữ nơi này- Còn tôi là Bạch Linh.
Rất vui được làm quen !- Vậy bạn có cách nào để trở về dương gian không ?- Chuyện này tôi cũng không biết.- Tôi sẽ dẫn cậu gặp Diêm Vương để nhờ giúp đỡ.Cô ây đi đến mở cánh cửa rồi nắm tay tôi dẫn đi.
Bàn tay của cô ấy toả hàn khí khiến tôi thấy buốt phía bàn tay.
Dù sao cô ấy cũng là người âm phủ ( chắc có lẽ vậy, tôi cũng không chắc chắn lắm ) mà.
Chúng tôi đi qua một ngọn tháp, băng qua một vực thẳm.
Khi đến một đô thành mang phong cách thời phong kiến, Hắc Thuỳ nắm chặt tay tôi rồi lướt nhanh qua hàng người hay đúng hơn là ma.
Chúng ta gần như chạy cho đến một biệt phủ, Hắc Thuỳ nhắc nhở tôi:- Khi bước vào bên trong, nếu không có sự đồng ý của tôi cậu nhất quyết không được trả lời bất cứ câu hỏi gì.
Những chuyện còn lại tôi sẽ lo liệu- Tôi nhớ rồi.
Bây giờ chúng ta vào bên trong phủ à.- Đúng vậy.
Bám sát sau lưng tôi đi.Bên trong biệt phủ, có một khoảng sân rộng được bao quanh bằng bốn bức tường.
Ở giữa khoảng sân là một hồ sen được điêu bằng đá.
Những bông sen trong hồ như trong dịp nở rộ, thay nhau khoe sắc hồng tươi.
Nhị vàng bông hồng thì lá xanh.
Những chiếc lá xanh ươm bao bọc giữa những bông hoa tựa đang bảo vệ, nâng niu cho những cánh hoa.
Khẽ chạm vào một cánh hoa, sự mềm mại của nó khiến tôi phải bất ngờ.
Nó mềm mại tới mức tôi ngỡ như một tấm vải lụa đắt tiền.
Hương thơm nhẹ của bông sen hoà vào không khí lan toả ra khắp sân vườn, những con bướm cũng lượn lờ xung quanh tham lam ngửi hương.
Theo bước chân của Hắc Thuỳ, tôi được dẫn đến một gian phòng lớn được chạm khắc bằng vàng.
Khi tôi còn thích thú ngắm nhìn vẻ huy hoàng của gian phòng, một giọng nói mang sắc trầm vang lên :- Hắc Thùy...- Thần xin kính chào người với toàn bộ tấm lòng thành của mình, thưa Diêm Vương đại nhân ! – Cô vừa kính cẩn cúi đầu vừa nói với một vẻ nghiêm trang đầy phủ phục- Miễn lễ !!
- Cảm tạ Diêm Vương đại nhân !- Hôm nay đột nhiên ngươi lại đến gặp ắt hẳn đã gặp phải chuyện gì nghiêm trọng.
Cứ từ từ trình bày, ta sẽ hết lòng giải đáp, giúp đỡ ngươi.
Còn nữa cô gái kia là ai ? – Diêm Vương nói với vẻ từ tốn, hai mắt dần khép lại- Bẩm Diêm Vương đại nhân, vốn hôm nay thần đến diện kiến ngài âu là để xin hỏi về vấn đề người trên dương thế lạc xuống đây – cũng là cô gái đứng cạnh hạ thần đây.- Hmm...- Về câu hỏi của ngươi, chính ta cũng không biết nên giải đáp sao cho hợp tình hợp lý.
Cô gái kia có thể vô tình lạc đến đây ta nghĩ thiết có một mối duyên đặc biệt.
Vậy tạm thời cứ để cô gái ấy ở lại, ta sẽ từ từ nghĩ cách.- Vâng !
Thần xin cảm tạ ý tốt của đại nhân !Tôi đứng vừa vặn che khuất phía sau lưng của Hắc Thùy, nghe hai người trò chuyện mà bổng toàn thân tôi như có một tia điện lạnh xoẹt từ từng tóc cho tới tận đầu ngón chân.
Đợi khi vừa dứt lời, tôi rụt rè lên tiếng hỏi, thanh âm rung động trong cổ bất giác được tôi nghe rõ :- Kính thưa Diêm Vương đại nhân đáng kính, hạ thần xin mạn phép được hỏi người vài câu, không biết người có toại lòng giải đáp ?- Được !
Dù sao cũng là loại chuyện của nhà ngươi, ta sẽ xem xét giải đáp nghi vấn cho ngươi – Diêm Vương vừa nói vừa vuốt nhẹ bộ râu dài của ông.- Kính thưa Diêm Vương đại nhân, việc thần lạc đến đây có thể liên quan đến việc thần có mối liên kết đặc biệt như người đã nói, thần cũng vô cùng biết ơn người vì đã cho thần trú ẩn tạm thời.
Nhưng thần cũng muốn đáp lại ơn nghĩa người đã cho.
Không biết người có bằng lòng cho hạ thần nhận một công việc nào đó như phí ở lại ?
- Tôi đè nén nỗi sợ hãi, gắng gượng nói trọn ý cần hỏi.
Dù gì Diêm Vương đây vốn đã có lòng tốt giúp đỡ, tôi âu cũng phải đáp lại, đấy là lẽ thường tình.Ông ấy khẽ vuốt nhẹ bộ râu đen óng dài phải ước chừng bằng nửa người tôi hai ba lần liên tục, lông mày của ông ấy nhíu lại âu đang suy một điều vô cùng thận trọng ( hoặc cũng có thể lời vừa nãy của tôi đã phạm một lỗi nghiêm trọng ).
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Diêm Vương nói :- Phàm ngươi nói rất đúng.
Ở Âm Giới này, có một chỗ khuyết trong Hắc Bạch vô thường mà lâu nay ta phải đau đầu sao cho đủ đầy một cặp.
Nay ngươi có lòng muốn giúp đỡ thì ta sẽ thu xếp cho ngươi làm việc dưới danh của Bạch vô thường cùng với Hắc Thùy là Hắc vô thường.
Các ngươi sẽ đi đến Dương Giới để đưa linh hồn người quá cố đến Âm Giới.
Ngươi cảm thấy việc này có quá sức so với ngươi không ?- Nếu Diêm Vương đại nhân đã hết lòng nghĩ cho hạ thần như thế thì hạ thần xin tuân theo ý định người ban cho.- Rất tốt !
Tạm thời ngươi cứ nghĩ ngơi hôm nay rồi mai hẳn bắt đầu làm việc.- Xin tạ ơn tấm lòng của ngài !Sau khi kính cẩn cúi đầu cảm tạ, chân tôi vừa vặn nhấc lên một khoảng dự rời khỏi thì trong một khắc có một vật bay qua với tốc độ cực nhanh.
Chưa kịp định hình lại, trên tay tôi đã cầm một bộ y phục tự bao giờ.
Bộ y phục màu trắng sáng được xếp cẩn thận, bao quanh là một mảnh vải mồ đỏ thẫm.
Tôi ngơ ngác, mặt bỗng chốc cứng đờ.
Tôi ngước nhìn bộ y phục rồi lại quay sang phía Diêm Vương đang ngồi trên ngai để xác nhận mình không nhìn nhầm.
Dường như thấu được nỗi hoang mang ngập tràn trong lòng tôi, Diêm Vương bèn lên tiếng để giải thích :- Bộ bạch y ấy là trang phục làm việc của ngươi, ngươi cứ việc nhận lấy đừng ngại.- Vâ...vâng...