Tâm Linh Mặc Kiền

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
125402860-256-k715861.jpg

Mặc Kiền
Tác giả: -thanks9-
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

'Bóng đêm là gì?'
' Ánh sáng là gì?

' Tags: -thanks9-hainekienmackienmạctruyện-tâm-linh​
 
Mặc Kiền
Chương 1


Xã hội biến chất.

Giống như ai kia.

Dưới những con phố xa hoa lộng lẫy là những khu đèn đỏ của gái bán dâm.

Dưới những luật pháp triết lý là tiếng kêu rên của những người đàn bà "lên đỉnh" trong sở cảnh sát.Xế chiều tự bao giờ đã trôi qua thoăn thoắt, màn đêm sở khanh đột ngột chiếm lấy tất cả, dĩ nhiên bao gồm mặt trời, và bầu trời - 2 thứ cao cả nhất thế giới này.

Cứ vào khi ấy, mùi vị cafe đăng đắng lại phảng phất giữa không khí của gió trời.

Đông về, mọi thứ cũng thay mình khác đi.Hoà mình vào dòng người vội vã, như thường lệ, tôi lấy trong túi xách bao thuốc lá đã được cất giữ cẩn thận.

Phụ nữ hút thuốc lá vào thời đại này cũng chỉ là chuyện bình thường.

Bởi nó đã thành thói quen của tôi từ khá lâu trước đây.

Nhưng dù là nhãn hiệu nào, vị giác của tôi cũng chỉ cảm nhận được một từ duy nhất "nặc"Tôi.

Một người đàn bà ngoài 20, vẫn còn khá trẻ, nhưng cái tâm thì đã biến thành một người phụ nữ trung niên.

Công việc đã ổn định, trong một quán Cafe gần ga tàu.Quán Cafe Mặc Kiền.

Nơi ẩn chứa đủ loại người khác nhau.

Từ trẻ em đến người già, không phân biệt tuổi tác.

Thật kì lạ.Nhưng nó lại khiến tôi hứng thú hơn những quán Cafe bình thường khác.
 
Mặc Kiền
Chương 2


Phố đã lên đèn.

Bước chân người người càng lúc càng trở thành một âm thanh nào đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi dường như không thể nào thiếu đi giữa bóng đêm.Hôm nay.

Thứ 6 ngày 13, một ngày xui xẻo, ngày mà Chúa trời lãnh án tử hình, trở về với thiên đường.

Nay ư?

Vẫn chỉ là một ngày mưa buồn.Từng giọt mưa đáp xuống bờ môi ấm nóng của tôi, hoà vào cùng hơi thở hấp hối của ngày vào đông.

Đêm nay, tôi sẽ mơ một giấc mơ dị dạng chăng."

Vào đi chị Tú.

Sắp vào giờ cao điểm rồi đấy" Bé Vy thập thò sau cửa, đôi môi mấp máy, khô rát, nở nụ cười rạng rỡ."

Ừ em"Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười xen nửa vời.Ở Việt Nam, tuyết không rơi như bên Anh.

Cái lạnh cũng chỉ đến chốc lát, rồi chẳng mấy lúc lại qua xuân.

Nhanh thôi.

Giống như tách cafe nóng vậy.Tôi mặc bộ đồng phục quán lên mình.

Nó cũng chẳng phức tạp, rườm rà bao nhiêu.

Chỉ là một chiếc quần jean nữ, thêm một chiếc áp phông logo tách cafe được thiết kế riêng.Mưa sắp ngừng.

Mây sắp tan rã.

Ngước ra bên ngoài, ai cũng biết điều đó."

Bàn số 7, một tách cafe sữa và một ly trà đắng?"

Tôi cúi thấp mình xuống.

Hạ nhẹ giọng hỏi lại khách, đồng thời báo menu để kịp làm sẵn, trước khi tôi vào bê ra.Mặc Kiền luôn luôn như vậy.

Luôn luôn yên tĩnh và thoải mái như thế.
 
Mặc Kiền
Phần 4


"Bốp" - Tôi chợt giật mình quay lại phía sau.Một cô gái...không, cô ta là nhân viên mới đến làm việc ở Mặc Kiền, chắc khoảng được 3 tuần.

Nhưng cái đáng chú ý là, dấu tay hằn lên mặt cô ta khiến khuôn mặt hốc hác kia lại càng thêm đáng thương hại.Nguyễn Vy.

19 tuổi, tốt nghiệp cấp 3, nhà cũng không mấy khá giả.

Vậy nên không đi học đại học là một chuyện thường tình.

Cô ta chính là cái loại người mà "giấu mặt sau lưng", kiểu gì thì bản chất thật của Nguyễn Vy cũng sớm bị ông chủ khám phá ra hết.

Chỉ là, cô ta vẫn chưa bị đuổi việc.

Tuy không ảnh hưởng gì tới tôi.

Nhưng nó thực sự rất phiền phức.

Lần này, chắc chắn cô ta sẽ phải tự mình nộp đơn từ chức vì đem vấn đề cá nhân tới quán.- Con em mày lại noi gương mày rồi.

Nó dám lang thang ngoài đường, khiến tao mất bao nhiêu thời gian.

Đúng là toàn lũ vô dụng!

Khốn nạn thế cơ chứ!

- Tiếng lải nhải qua điện thoại của ai đó làm bẵng đi không gian tĩnh lặng của Mặc Kiền.Có vẻ cô bé ngồi đối diện với người đàn bà kia là đứa con gái của bà ta.

Chắc cũng phải 10, 11 tuổi.Mưa ngừng rơi.

Hàng cây bên ngoài lay nhẹ bởi cơn gió chợt thoáng qua.

Tâm hồn trẻ con rất yếu đuối, chỉ một từ ngữ mà người mẹ thốt ra cũng khiến đứa con bé bỏng bật khóc.

Kể cả lần đầu tiên họ nói với chúng bằng từ "mày" đi chăng nữa.

Tôi hiểu chúng, và cả nỗi đau ấy.

Nó đã hình thành một sự chồng chất không hề nhẹ ở tuổi dậy thì của tôi.

Nhưng giờ đây chúng chẳng còn là gì."

Coong..."
 
Mặc Kiền
Phần 5


Có một người bạn đã nói với tôi rằng."

Tâm linh là sự thực"--Một vị khách mới lại bước vào.

Tôi thật sự không hề chán với việc này.- Giê-su, ông đến rồi sao - Tôi mỉm cười, đặt nhẹ thực đơn xuống và hôn xuống đôi tay của ông ta.- Một tách cafe sữa lạnh - Ông ta cố tình lờ tôi đi, vuốt nhẹ bộ râu rậm rạp đến quái dị của mình.Giê-su, chắc hẳn ai cũng biết vị này.

Ông ta là Chúa trời.

Nhưng vẫn chỉ mang danh là một vị khách ở nơi đây, không hơn không kém.

Một nhân vật lớn như vậy, bà chủ vẫn không xuất hiện, điều đó làm rất nhiều người cảm thấy tò mò.

Và dĩ nhiên trong đó không có tôi, và cũng không có Nguyễn Vy.- Ông muốn quên đi điều gì?

- Ngừng suy nghĩ vớ vẩn lại, tôi hỏi lại, như hôm qua.- Tất cả - Và ông ta cũng lại trả lời lại tôi như hôm qua.- Không thể- Vậy hãy làm tất cả những gì mà các người có thể làm.

- Vẫn lại cái giọng lãnh đạm khó chịu ấy.Tôi bình tĩnh lại, điều chỉnh lại hơi thở cho thích hợp.

Đặt tay lên trán Giê-su."

Một tách cafe sữa lạnhMột tách cafe sữa lạnhMột tách cafe sữa lạnhCơ mà nó không lạnh"
 
Mặc Kiền
Phần 6


"Cái gì là của con người thì nó sẽ là của con người"Dường như cái định lí này được xây dựng của con người, tôi nghĩ vậy.

Buổi tối khá là vắng khách, trái lại ngoài đường phố lại đông đúc và ồn ào hơn nhiều.

Cây xương rồng ngoài cửa kính cảm giác rằng nó sắp chết khô.

Từng cây gai tái nhợt và nhũn hẳn đi, hoa cũng chẳng còn tươi tốt như ba ngày trước.

Nhưng có lẽ đó không phải việc của tôi.- Cô không chán ngấy với việc quan sát mọi vật với cái ánh nhìn sắc sảo như vậy sao?- Không hề, ít nhất đó là việc mà tôi duy nhất có thể làm.Ông ta, Giê-su bước ra khỏi căn phòng đằng sau tôi.

Cau mày tỏ vẻ khá khó chịu.

Mặc dù câu này ông ta đã hỏi đến lần thứ 2 rồi, nhưng nó cũng được coi là một thứ gì đó thú vị hơn tôi tưởng."

Coong"Tiếng chuông cửa vang lên, từ lúc nào mà thời gian đã trôi qua nhanh như cắt.

Kể từ khi vị khách này bước vào quán.Đã 9 giờ 24 phút rồi.

Đã đến lúc tôi phải dọn dẹp mọi thứ và thay ca cho Vĩnh Chi, không con bé sẽ la tôi vì ở lại quá lâu mất.

Dù gì thì nó cũng là đứa em gái duy nhất của tôi, và mãi mãi nó vẫn chỉ là em gái.
 
Mặc Kiền
Phần 7


Vĩnh Chi là em gái ruột của tôi, nó chỉ kém tôi vỏn vẹn 2 tháng tuổi.

Tôi sống với bố, còn nó sống ở trại mồ côi, bố còn chẳng muốn nhận nó làm con mình.

Phải nói rằng ông đã rất khéo léo khi tỉ mỉ thay đổi tất cả thông tin về đứa con máu mủ của mình, cả về họ tên, tuổi tác lẫn quá khứ của nó.

Tôi gặp nó vào một ngày mưa, một ngày buồn tẻ.Lúc ấy, nó đang đứng trước bến ga Trị Thành, cả người run lẩy bẩy vì lạnh, hai bàn tay không ngừng chà xát vào nhau.

Dòng người đông đúc không khỏi thưa thớt, kể cả có ai đó chú ý đến bộ quần áo rách rưới và bộ dạng nghèo khổ của Vĩnh Chi thì cũng chẳng thể làm gì hơn.

Và tôi cũng như bao người khác, giả bộ không biết và đi ngang.

Ánh mắt tôi và nó chạm nhau bất ngờ, nhưng cũng đủ để lại một ấn tượng không hề nhỏ.Nó, một con nhỏ nghèo nàn.

Tôi, một người phụ nữ tầm thường, dáng vẻ già dặn.

Ánh mắt của chúng tôi vô cùng giống nhau, kể cả cách liếc nhìn cũng thế.Còn vì sao mà nó với tôi quen nhau, tôi cũng chẳng còn nhớ.

Vốn dĩ thì trí nhớ của tôi khá kém.
 
Mặc Kiền
Phần 8


Đêm tàn.

Con phố trở nên vắng tanh không bóng người.

Mưa ngừng, nhưng hơi lạnh thì chưa ngừng.

Tôi thở dài.Đêm nay, lại là một đêm dài nữa.

Có lẽ rằng, hạ sẽ mau tới nhanh thôi.

Bao nhiêu cơn mơ sẽ lại ù sập tới mang tai tôi.

Đơn giản, đó chỉ là những kỉ niệm bị quên lãng từ lâu.

Chỉ là những kỉ niệm về mối tình đầu của tôi mà thôi...Tôi đi ngược về phía nắng, nắng tắt dần còn tôi thì vẫn chưa thay đổi!Chung quy lại, thì đôi khi, sự cố gắng của ta cũng chẳng bằng sự qua loa của người khác, dù chỉ một ít, một ít thôi...Tâm trạng cải thiện nhưng chưa chắc tôi đã thật sự ổn.

Nhưng mà, cái ổn đấy từ ban đầu đã không hề có khái niệm và cũng chẳng có giới hạn nào.

Nói như thế có nghĩa là, không phải cách mỗi người 'ổn' đều giống như nhau.

Đôi lúc, khi viết lên những dòng trạng thái này, tâm tư của tôi mới suy nghĩ sâu hơn một chút."

Xoạt" Chuyến tàu cuối cùng ngày hôm nay sắp chạm ga, người soát vé lúc này lại càng vội vã và bất cẩn.

Anh ta, người khoác chiếc áo xanh thẫm cùng cái mũ đơn điệu ấy, anh ta đã sơ suất để một kẻ lợi dụng chuồn vào ga.

Chuyện này cũng thật tầm thường, ngày nào cũng có những kẻ như vậy.

Nhưng hôm nay, anh ta kia lại để ý tới.

Anh ta gọi hành khách có một chiếc túi xách cũ kĩ xuống rồi thầm thì vào tai.Tôi không nghe thấy, nhưng cũng phần nào đoán được cái kết.

Cái kết là một chàng soát vé thiên tài cùng kẻ gian còn bỏ sót lại chút lương thiện.Vốn dĩ từ ngay ban đầu, những kẻ thiên tài đều thắng, còn những kẻ gian sẽ chịu ô nhục.

Lí do anh ta được gọi là thiên tài?

Bởi lẽ vị khách kia chưa hề đi qua cổng soát vé, và cũng không lợi dụng sự sơ suất kia.

Người này tiến vào đây với mục đích riêng tư.Một mục đích hoàn toàn, hoàn toàn chính đáng.
 
Mặc Kiền
Phần 9


Tảo Minh dừng tay lại, đưa mắt nhìn tôi.

Đôi mắt của anh ta thật sâu và trông khá đoan chính, xuyên thấu tâm can tôi, đụng thủng cái vẻ mặt ủ rũ thường ngày.

Tuy là nhân viên soát vé bình thường như không thể phủ định được rằng, anh ta là nhân viên cũ của Mặc Kiền.

Dường như Tảo Minh biết tôi không hề ưa kiểu ánh mắt đấy, rời bỏ tầm mắt ra xa."

Em ổn chứ" Anh ta cúi đầu ngại ngùng."

Không ổn" Tôi ngạc nhiên trước vẻ mặt quen thuộc, bấu chặt bao thuốc lá trong túi áo."..."

"Em vẫn còn yêu anh" Tôi bất mãn trả lời.Tần Minh im lặng.

Anh đẩy nhẹ chiếc mũ về phía trước, che đi khuôn mặt điển trai của mình.

Tần Minh bỗng trở nên lúng túng.

Anh nghiến chặt môi, khóe mắt cay cay, viết toàn bộ tâm trạng của mình lên bản mặt.Không cần biết, tôi cũng biết điều gì xảy ra.Tôi âm thầm nối gót mội người lạ khác lên tàu, bỏ lại Tần Minh đứng sững lại đằng sau.

Tàu đóng, ánh mắt tôi không rời khỏi anh ấy.
 
Mặc Kiền
Phần 10


This was the first time I had ever known him.Đó là lần đầu tiên tôi từng biết anh ấy.

Tôi nhớ Tần Minh, ban đầu cũng giống như thế.

Bước vào cửa hàng, anh ta giống như một con sói điềm đạm, sẵn sàng khoét sâu vào trong nơi kín mật nhất của Mặc Kiền.

Đôi mắt đó tưởng không hại mà thực sự hại không tưởng.

Tưởng đến cái đêm mưa ấy, hình tóc mái tôi vẫn bị tốc lên, cả vầng trán như bị chọc giận, thì anh bước tới, gió cuốn lá bay theo chiều xa của hàng bụi trải dài dưới thềm nhựa, mọi thứ trong mắt tôi ngoài anh không hề thấu ảnh một điều gì khác.

Tâm bị che mờ, thì gió cũng động.

Tà chiều đông ấy, gió động, và cả tôi cũng động.--Quay trở lại hiện thực, thì rung động cuối cùng vẫn mãi không dừng lại.

Luôn mang cái vẻ rầu rầu đến độ nhoà đi cả màu son đỏ tươi trên môi, và khi cả mưa cũng đã dần buông thả.

Nhưng dường như cái trầm tư ấy không thể tiếp diễn, có lẽ bởi vì tôi không mang ô.

Thật tệ.
 
Mặc Kiền
Phần 11


Không biết tại sao mà gần đây tôi lại rất hứng thú với tiểu thuyết trên mạng, và tôi cam đoan tôi có thể ngồi hàng giờ trong lúc làm việc mà không tiếp khách.Tôi khá thích đọc tiểu thuyết, nhưng lại không thích đọc sách.

Có vài người thích cảm giác trên tay nâng quyển sách thoang thoảng cùng mùi giấy, thô mà chân thực.

Nó cũng giống như cảm giác bạn chiếm trọn lấy một câu chuyện, đọc đi đọc lại nó rồi lưu lại ấn tượng thật đẹp.Nhưng tôi không thấy thế, tôi hoàn toàn dị ứng với từng quyển sách, từng quyển tiểu thuyết.

Vì sao ư?

Tôi ngâm mình trong câm lặng để thấy rõ dòng hồi tưởng.Một ngày nắng đẹp ở thành phố Anh quốc, người đàn ông đội chiếc mũ chàm chống gậy ngồi đối diện, là bác họ của em gái tôi.

Ông từ tốn hỏi thăm về lịch sử, về cảm tình của tôi đối với cháu gái ông.

Nhưng tôi chỉ mặn nhạt đáp lại đúng nghĩa: tôi chỉ coi em gái là em gái, lịch sử của cửa hàng là điều tôi không thích đề cập.

Nhưng có một câu, ông trả lời tôi rằng:"Cháu phải thích những thứ lạc quan hơn nữa, tôi thấy vậy."

"Tại sao ạ?"

"Chắc chỉ tôi nghĩ cháu không thích móng tay mất!"

Tôi chợt giật nảy mình.

Thì ra tôi không thích thứ móng này, tôi sợ chúng...
 
Mặc Kiền
Mắt bão


Đây không phải là tác phẩm đầu tiên tôi đọc về các chứng bệnh tâm thần, hay về lĩnh vực thần kinh kết hợp với bối cảnh của truyện ngôn tình.

Hay là ngay mở đầu tôi còn không khỏi thầm cảm khái về sự bình lặng của một cốt truyện mang tính trinh thám.

Sự thật là, nó giống như khởi đầu của câu truyện trinh thám Trung Quốc - bắt đầu với những mâu thuẫn nhỏ nhoi và vụ án thời gian trước tính từ chương 3 trở đi.

Chương 1 thì như bạn thấy đấy, chỉ là một mảnh nhỏ gợi lên tính cách của các nhân vật mấu chốt :Tần Sâm với kiểu tính cách thanh cao, không vướng bụi trần, cùng trí thông minh và nhạy bén, là một thiên tài đúng nghĩa đánh giá đúng giá trị bản thân.

Anh là giáo sư môn Tâm - Sinh lý học chứ không phải Tâm lí học tội phạm nhưng lại kiêm "nghề phụ" trong các vụ án giết người.

Tuy nhưng, cách viết trinh thám của tác giả không coi là trau chuốt và thu hút, nhưng tôi sẽ không đánh giá tiếp nữa, bởi vì đây là một câu chuyện được gắn tag #ngôntình .Ngụy Lâm là người phụ nữ cùng gương mặt tỉ lệ vàng, số phận vô cùng bất hạnh và dai dẳng.

Nếu theo như cảm nhận của tôi, thì cô ấy cực kì kiên nhẫn, nhẫn nhịn và lý trí - một kiểu phụ nữ nhẹ nhàng như nước, chuẩn mực người con gái xưa.

Nhưng sự phát triển của cốt truyện còn khá khiến tôi bàng #ngôntình thay đổi giai đoạn quá lúng túng.

Vài chương đầu nhỏ là kể về trước khi yêu nhau, ngay sau lại là giai đoạn sau ba năm "mắt bão" - Tần Sâm mắc căn bệnh tâm tâm thần phân liệt nửa mê nửa tỉnh bởi "sự quét ngang của mắt bão".

Phải nói lúc đầu tôi vô cùng bất ngờ vì Ngụy Lâm lại có thể trông coi và lo sinh hoạt hằng ngày của Tần Sâm suốt ba năm.

Căn bệnh này khiến anh nửa mê nửa tỉnh, ngày ngày đắm chìm trong suy nghĩ có người muốn giết mình, đập phá đồ đạc trong phòng mỗi khi phát bệnh, với mỗi cơn giận vô tình vô lí: "Anh chỉ cần một cái gối thôi."

Anh co chân lên, một tay vẫn ôm lấy cổ mình, cau chặt chân mày gắt gỏng.

"Em phải mua gối cho anh.

Anh đã nói rất nhiều lần rồi đấy!"

Đây là điềm báo khi anh chuẩn bị nổi giận.

Tôi có thể dự cảm được nếu tôi không nghe lời anh thì sẽ gây ra hậu quả đáng sợ."

Được rồi."

Vì vậy, tôi đáp ứng.

"Mặc dù em từng mua nhiều gối lắm rồi nhưng anh không thể lần nào cũng cắt nát bét nó ra được."

Sự thật đúng là như vậy.

Trước đây, tôi đã mua cho anh không biết bao nhiêu là gối, nhưng mỗi lúc anh nóng giận, chúng đều trở thành vật hi sinh.

Đáng buồn hơn là trước giờ, anh không hề nhớ những chuyện này.

Anh không bao giờ nhớ được mình đã nổi giận như thế nào.

Vì thế, mỗi khi tôi nhắc lại, anh sẽ rất cáu kỉnh, cố gắng phủ nhận và còn cho rằng tất cả đều do tôi bịa đặt nữa chứ!Cũng như hiện giờ. (Mắt bão - chương 1.4 - truyenfull)Tôi có thể cảm nhận được sự quen thuộc trước vô vàn sự dày vò hằng ngày của Ngụy Lâm và sự cẩn thận không được sai sót này, giống như cách sống đầy "kịch tính".

Lúc đọc đến những phân đoạn này, tôi vô cùng thán phục sát đất người vợ này!

Bạn có thể hiểu theo nghĩa sau: ở thời đại bây giờ, vợ chồng bình đẳng, mỗi người có công việc, có bận rộn, yêu lẫn nhau khi về nhà, tình yêu ấy làm mỗi người ghi nhớ những sở thích, những thói quen của nhau và làm vừa lòng nhau.

Nhưng trong câu chuyện này, người vợ cần gánh chịu tất cả, từng thói quen, từng sở thích, cả sinh hoạt hằng ngày "việc mặc quần áo, việc ăn uống, việc ngủ nghỉ, việc xử lí hậu quả của chồng,..." giống như chăm sóc một đứa trẻ mới sinh, và còn có "trở ngại" - chẳng hạn như việc mặc quần cho anh nhưng anh không chịu nhấc chân, phải nâng chân của một người đàn ông trưởng thành lên, chẳng biết có bao nhiêu sức lực!

Giao thừa, nghỉ lễ, kỉ niệm, tất cả đều như ngày thường, một phân đoạn đã miêu tả Ngụy Lâm đón giao thừa ở phòng khách, xem tiết mục năm mới một mình.Không thể phủ nhận tôi cũng có phần ủy khuất thay nữ chính mặc dù người chồng không hoàn toàn tỉnh táo.Cốt truyện tiếp tục như bình thường, dần dần càng có sự can thiệp của những nhân vật mấu chốt làm tiết lộ ra những vấn đề tâm thần của Ngụy Lâm, đồng thời căn bệnh của Tần Sâm cũng ổn định.

Sau này, ta sẽ càng hiểu được rằng: Ngụy Lâm chính là chiếc công tắc của căn bệnh Tần Sâm.

Cô không thể kiểm soát được mình trước sự nổi dậy của cảm xúc, thậm chí sinh ra ý muốn giết chóc mạnh mẽ.

Kể cả khi bị kích thích, cô sẵn sàng xông tới vì giận dữ, xé toạc khuôn mặt Tần Sâm, hận không thể nuốt gan uống máu người đàn ông này.

Thật may mắn vì bối cảnh hiện tại ngăn cản cô làm vậy, ngay đúng lúc cô phát bệnh - Rối loạn nhân cách phản xã hội do bị tác động - và tâm trạng cũng bình ổn lại ngay lúc điều kiện ngoại cảnh cho phép.

Thật ra tôi cũng khá rối loạn vì truyện, cao trào ở những phân cảnh phát bệnh.

Mà phần "tình yêu" cũng rất ít và bình ổn, thay vì là "yêu", tôi lại sẵn sàng chắc chắn mối quan hệ này là "không thể rời xa", hai vợ chồng như thuốc của nhau, vừa là thuốc thuyên giảm, vừa là thuốc kích thích.

Về sau, khi Ngụy Lâm phát hiện sự tồn tại của Tần Lâm - người em gái nuôi từ bé của Tần Sâm mất tích từ nhỏ - cũng được coi là "đôi mắt anh phát ra ánh sáng ấm áp đầy hy vọng" - hai vợ chồng quyết định sinh đứa con thứ hai, đứa con mà "không thể bù đắp niềm đau ở đứa đầu".Những phân cảnh "mắt bão" được tác giả thay phiên lồng ghép trong những giấc mơ, suy nghĩ của Ngụy Lâm, và tiết lộ hoàn toàn ở cuối cùng.

"Bị cáo Ngụy Lâm, nữ, sinh ngày 13 tháng 9 năm 1967, dân tộc Hán, trình độ văn hóa cử nhân, hộ tịch..."

Công tố viên đứng dậy tuyên đọc đơn khởi tố dài dòng, nội dung cách thức hóa không có gì mới lạ, "Sau trình tự điều tra hợp pháp, bị cáo Ngụy Lâm bởi vì nạn nhân Sanchez Harris bắt cóc sáu tháng dài, thực hiện các hành vi ngược đãi như bắt trói, đánh đập, quất roi, đâm kim và trợ sản, thiêu chết con bị cáo; cũng như trong lúc đó nạn nhân Hoàng Thiệu đã cưỡng gian bị cáo Ngụy Lâm nhiều lần mà kết thành thù hận.

Ngày 3 tháng 2 năm 1999, tại biệt thự của nạn nhân Hoàng Thiệu, bị cáo Ngụy Lâm đã dùng dao phay trong bếp chém chết Sanchez Harris và Hoàng Thiệu, và sử dụng chất NAOH tồn trữ dưới phòng hầm biệt thự hòa tan thi thể của Hoàng Thiệu trong bồn tắm ở tầng một, dọn dẹp vết máu hiện trường.

Sau đó bị cáo Ngụy Lâm đã rã xác Sanchez Harris bằng máy xay thịt ở phòng hầm biệt thự, chia thi thể ra làm bảy phần vướt xuống nước ở những nơi khác nhau ven bờ sông Châu Giang.

Ngày 7 tháng 2 năm 1999, bị cáo Ngụy Lâm lợi dụng bút laser đốt nến ở cửa sổ tầng hai biệt thự, gây nổ khí gas, phá hỏng hiện trường.

Chứng cứ chứng minh sự thật nêu trên như sau: Bằng chứng tài liệu, vật chứng, lời khai nhân chứng, lời khai cung thuật và giải thích của bị cáo, ý kiến giám định, ghi chép điều tra, tư liệu nghe nhìn vân vân...

Viện kiểm sát cho rằng, việc bị cáo Ngụy Lâm dùng dao phay chém chết nạn nhân và phi tang chứng cứ như hòa tan thi thể, và rã xác nạn nhân đã phạm vào điều 232 trong Luật Hình sự Công hòa Nhân dân Trung Hoa.

Tội ác rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, phải lấy tội danh cố ý giết người truy cứu trách nhiệm hình sự.

Căn cứ theo điều 172 trong Luật Tố tụng Hình sự Công hòa Nhân dân Trung Hoa, công tố đề nghị tòa án phán xử bị cáo tử hình, lập tức thi hành"...."

Mắt bão di chuyển theo Sana, mười mấy phút sau cuồng phong bắt đầu gào thét.

Khi đó toàn thành phố bị cúp điện, tôi lấy pin dự phòng và đèn pin, định xuống tầng hầm."

Ngụy Lâm thoáng dừng lại rồi chậm chạp chớp mắt, tựa như đang nhớ lại tình cảnh khi ấy, " Lúc tôi chuẩn bị lấy đồ đạc tùy thân trong ngăn kéo phòng ngủ thì có người ở sau lưng tôi dùng khăn thấm Ete che miệng và mũi tôi.

Sau đó tôi mất đi ý thức."

Kiều Nhân hỏi cô: "Lúc đó tình trạng thân thể cô thế nào?".Lần này Ngụy Lâm không trả lời ngay, cô nhìn Kiều Nhân chằm chằm, khuôn mặt hơi ngước lên trắng bệch như tờ giấy dưới ánh đèn soi rọi."

Tôi đang mang thai."

Giây lát sau, cô hé môi, từ từ cất lời, "Đã hai tháng"."

Tôi từng đến thăm cô ở trại tạm giam năm lần, hai lần trong đó rõ ràng cô đều nhắc đến, cô trốn ra khỏi căn biệt thự kia vào ngày 31 tháng 1 năm 1999.

Như vậy trong sáu tháng từ ngày 29 tháng 7 năm 1998 đến ngày 31 tháng 1 năm 1999, ngoại trừ nhốt cô, nạn nhân Sanchez Harris còn làm gì cô?"

"Đánh đập, quất roi, siết cổ."

Ngụy Lâm nhìn tay mình đăm đăm, vẻ mặt chết lặng, "Rút móng tay tôi, dùng kim châm vào ngón tay tôi, lấy vòi nước cao áp..."

Môi cô khẽ mím, âm thanh từ thanh quản dần dừng lại.

Cô không nói tiếp, chỉ chậm rãi lắc đầu, "Rất nhiều, tôi không nhớ hết".Anh thư ký ghi lại câu trả lời của cô, lại dời mắt nhìn phản ứng của Tần Sâm.

Anh vẫn đang nhìn Ngụy Lâm, thân thể bất động, tư thế không hề thay đổi.

Anh thư ký chú ý đến tay anh, mười ngón tay anh đan xen vào nhau đặt lên bàn, đầu ngón tay sung huyết, các đốt ngón tay trắng bệch.

Chi tiết này đã làm bại lộ sự ẩn nhẫn của anh.Kiều Nhân vẫn tiếp tục đặt câu hỏi: "Bao nhiêu lần?"."

Rất nhiều lần."

Biểu cảm của Ngụy Lâm từ từ đờ đẫn, "Tôi không nhớ rõ, chỉ cần lúc tôi tỉnh lại, gã có mặt ở đó sẽ bắt đầu tiếp"."

Nói cách khác, mỗi lần cô tỉnh lại, gã thấy được thì sẽ ngược đãi cô phải không?"

"Vâng."

"Cô có phản kháng không?"

"Tôi bị trói tay chân."

"Vậy cô có cố gắng cầu cứu không?"

"Ngoại trừ Sanchez Harris và Hoàng Thiệu, không có người khác ra vào nơi đấy.

Tôi từng cầu cứu Hoàng Thiệu, nhưng hắn không giúp tôi."

"Cô từng cầu cứu Hoàng Thiệu mấy lần?"

"Tôi không nhớ.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, tôi đều cầu cứu."

"Cô từng gặp một mình hắn sao?

Lúc Sanchez Harris không có mặt đấy?"

"Vâng.

Hoàng Thiệu chịu trách nhiệm trông coi tôi."

"Cô từng nhắc nạn nhân Hoàng Thiệu từng cưỡng gian cô mấy lần, chuyện đó phát sinh trong trường hợp nào?"

"Sanchez Harris sai khiến.

Đây cũng là một cách tra tấn tôi."

"Sai khiến?

Ý là sai khiến hay là uy hiếp?

Nạn nhân Sanchez Harris có bất cứ lời nói hay hành động nào uy hiếp nạn nhân Hoàng Thiệu không?"

"Không.

Gã bảo hắn làm, hắn làm ngay."

"Khi đó cô còn mang thai không?"

Không có bất cứ câu trả lời nào.Anh thư ký nhìn về phía ghế bị cáo.

Người phụ nữ kia ngồi đấy, mi mắt hơi rũ xuống, ánh mắt vẫn nhìn vào tay mình.

Cô bất động như tượng thạch cao, biểu cảm trên mặt vẫn chết lặng."

Bị cáo Ngụy Lâm?"

Kiều Nhân gọi tên cô qua micro.Người phụ nữ ngồi ghế bị cáo vẫn không nhúc nhích.

Thư ký ngước mắt, thấy nước mắt tràn qua hốc mắt rồi rơi vỡ trên lòng bàn tay cô.

Cô mím môi, vài giây sau mới tìm lại được giọng nói của mình."

Vâng.

Khi đó tôi vẫn còn mang thai."

Cơn xôn xao vừa mới lắng xuống ở dãy ghế dự thính lại dấy lên lần nữa.

Anh thư ký nhanh chóng đưa mắt nhìn sang ghế bên biện, trùng hợp thấy Tần Sâm quay đầu khẽ nói gì đó với Kiều Nhân.

Anh đặc biệt nghiêng mặt cách xa micro, người thư ký không nghe được lời nói của anh, chỉ có thể phỏng đoán qua vẻ mặt đanh lại và ánh mắt hung tợn của anh thôi.Nhưng Kiều Nhân không để ý đến Tần Sâm.

Cô nhìn thẳng vào Ngụy Lâm, tiếp tục đặt câu hỏi: "Chứng cứ trong cuộc họp trước khi ra tòa cho biết thời điểm ngày 31 tháng 1 năm 1999 cô trốn thoát, đã không có thai nữa.

Cụ thể cô không còn mang thai từ khi nào?"

Từng giọt nước mắt lăn dài, vẻ mặt Ngụy Lâm không hề biến chuyển, chỉ mặc cho nước mắt rơi lã chã, đôi môi chậm chạp mấp máy: "Tôi không biết"."

Vậy cô đã kết thúc mang thai bằng cách nào?"

Cô vẫn không trả lời lập tức.Người thư ký nhìn sang Tần Sâm.

Anh ngồi nghiêm trên chỗ biện hộ, nhìn chăm chăm vào Ngụy Lâm, ánh mắt ảm đạm, quai hàm khẽ bạnh ra vì nhẫn nhịn."

Sanchez Harris hận chồng tôi."

Lúc này Ngụy Lâm khàn giọng cất lên từng chữ một, "Gã nói tôi và con tôi chỉ có một người có thể còn sống trở về.

Gã bắt tôi chọn.

Gã cảm thấy chỉ cần tra tấn tôi, sẽ khiến tôi khiếp sợ, lựa chọn tính mạng của bản thân, để con chịu chết."

Người thư ký nhìn về phía phát ra âm thanh, tay không ngừng gõ lại câu trả lời, đồng thời nghe thấy Kiều Nhân hỏi: "Cô đã chọn thế nào?".Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi lộp độp xuống mu bàn tay trắng bệnh, mi tâm nhướng lên, vẻ mặt từ từ trở nên mê mang, nhưng thân thể không chịu khống chế bắt đầu run rẩy."

Tôi đã chọn."

Cô vẫn nhìn tay mình, giống như rơi vào ký ức nào đó, giọng nói thấp đến mức như đang tự lẩm bẩm, dòng nước mắt cũng uốn lượn chảy qua gương mặt đầy nếp nhăn, "Tôi đã chọn bản thân."

Rồi cô khẽ lắc đầu, ngơ ngác nhìn thẳng phía trước, chân mày run run dần dần tụ lại, vẻ mông lung trên khuôn mặt già nua bị nỗi đau đớn thay thế từng chút một.

Giọng nói khản đặc nhỏ bé yếu ớt như thể biến mất trong âm cuối nghẹn ngào nhưng lại vô cùng rõ ràng trong phòng xét xử yên ắng, "Sau đó gã ném con tôi vào ngọn lửa trong lò sưởi...".Dãy ghế dự thính yên lặng như tờ.Kiều Nhân siết tư liệu biện hộ trong tay, bỗng cất cao giọng, tiếp tục truy hỏi đến cùng: "Gã ném con cô vào lửa, ý là lúc ấy đứa bé đã rời khỏi cơ thể mẹ rồi đúng không?".Ngụy Lâm nhắm mắt khoanh hai tay ôm lấy thân mình, cả người run rẩy co ro.

Cô cuộn cả người như thể gào khóc không còn muốn sống, nhưng không tài nào phát ra bất cứ âm thanh gì.

Ánh đèn trần soi vào mặt cô, khiến từng nếp nhăn trên khuôn mặt đau khổ trở nên rõ rệt giữa ranh giới sáng tối.

Hình như vô cùng bi ai khóc thét như trong kịch câm, mất đi âm thanh biểu đạt, chỉ chừa lại một hình dáng đau nát cõi lòng, không ngừng giãy giụa trong bi thương thảm thiết.(Mắt bão - chương 50 + 51 - truyenfull)Gần như cả cốt truyện đều bị tôi trần thuật lại, những chỉ khi thưởng thức từng lời văn, câu chữ, người ta mới biết đến sự giận dữ, trào phúng của nỗi đau mất con, sự ám ảnh về khung cảnh "hắn lôi đứa con trong tôi ra, dứt lìa dây rốn và cảnh cánh tay đứa trẻ bị dứt lìa bởi hắn, như cách hắn tháo lìa một con búp bê", nỗi đau tột cùng của người cô gái Ngụy Lâm, sự chai mòn về cảm xúc do "Sau đó, nạn nhân Sanchez Harris đã làm phẫu thuật nội sọ của bị cáo Ngụy Lâm, phá hỏng chức năng ổ mắt ở vỏ não thùy trán, tạo nên chướng ngại chức năng tình cảm, gây nên chứng rối loạn nhân cách phản xã hội do tác động."

Sự hé mở giải thích cho niềm kiên nhẫn chăm sóc Tần Sâm của Ngụy Lâm - cái cách mà cô không hề trách móc hay giận dữ.

Hay bởi vì trong 3 năm sau ấy, Ngụy Lâm "chưa từng sống", "mãi như một người chết".

Tuy không giống như nỗi tuyệt vọng tột cùng của Ngụy Lâm, song Tần Sâm cũng bị gánh chịu cùng nỗi đau ấy:"11 giờ tối ngày 29 tháng 7 năm 1998, tôi trở lại nhà mình ở Long Island, New York, phát hiện vợ tôi không hề chờ tôi ở tầng hầm."

Trong mắt anh in hằn góc mặt của cô, từng chữ từng âm đều mang theo giọng mũi nghèn nghẹn, "Tôi tìm hết trong nhà, phát hiện mẩu tin Sanchez Harris để lại.

Xét theo sự giàu có và mức độ ảnh hưởng của cha gã lúc còn sống, tôi không thể không tin một khi tôi nhờ cảnh sát giúp đỡ tìm kiếm, Sanchez Harris sẽ lập tức giết hại vợ và con tôi như mẩu tin để lại.

Cho nên bắt đầu từ ngày đó, tôi đã một mình điều tra, một mực cố gắng tìm kiếm vợ con mình".

Anh dừng lại, siết chặt micro, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, "Mỗi tháng Sanchez Harris đều gửi cho tôi băng ghi hình, thông qua con đường không cách nào truy xét.

Nội dung bên trong là quá trình gã tra tấn vợ tôi.

Tôi nghĩ không có người nào tâm lý khỏe mạnh có thể bằng lòng xem những hình ảnh kia, huống chi tôi là chồng của Ngụy Lâm"...."

Nhân cách rối loạn bắt nguồn từ não, cũng chính là chướng ngại chức năng ổ mắt vỏ não thùy trán gây nên rối loạn nhân cách, là dự án nghiên cứu tôi đã bỏ nhiều sức lực nhất những năm gần đây.

Chỉ cần chứng minh giả thuyết này có thể tiến thêm một bước nghiên cứu khôi phục chức năng ổ mắt vỏ não thùy trán, có tác dụng điều trị rối loạn nhân cách phản xã hội do tác động.

Tuy không loại bỏ khả năng phần tử cực đoan lợi dụng nghiên cứu chế tạo 'người phản xã hội', nhưng chúng ta nên nghĩ đến thành quả nghiên cứu sẽ có tác dụng cải tạo phần tử tội phạm.

Ban đầu tôi đã làm nghiên cứu với thái độ ấy.

Nhưng khi biết Sanchez Harris lợi dụng giả thuyết tôi đề ra biến vợ tôi thành một người mang nhân cách phản xã hội, tôi biết gã đã hủy hoại vợ tôi, cũng đồng thời phá hủy tất cả những gì tôi có.

Sự nghiệp của tôi, con tôi, vợ tôi, và cả tôi nữa.

Tất cả đều bị hủy hoại."

Kết thúc không giống như tôi mong đợi (là SE), nhưng tôi cũng thấy khá được trước Happy Ending (nghiêng về GE hơn), chắc bởi vì thể loại gắn sẵn tag #HE rồi :vMắt bão quả thật gây ấn tượng sâu sắc về đủ loại tình cảm, nhất là sự rợn người rơi nước mắt của tôi khi mắt bão hé mở chân tướng về sự đau đớn trong sáu tháng tra tấn Ngụy Lâm.

Tình yêu của Tần Sâm và Ngụy Lâm không hẳn ấn tượng nhưng lại là sự gắn bó trọn đời - tình yêu được gây dựng bởi thời gian và đủ loại cay đắng - không nồng nhiệt hay ngọt ngào như bao bộ ngôn tình khác.

Lời văn của tác giả khơi dậy trong tôi một cảm giác kì lạ: rằng tôi đang đọc một bộ trinh thám hơn là ngôn tình.

Không hẳn là phê bình, nhưng là sự cảm nhận của riêng tôi cho rằng sự phát triển cốt truyện ngay giữa, với những điều vô cùng bình thường cùng sự bình đạm xảy ra ở hầu hết chương truyện là cực kì cần thiết.

Nhưng điều thiếu sót ở đó là sự cuốn hút, đôi khi cũng làm tôi tương đối nhàm chán vì cuộc sống xoay quanh, thiếu đi sự kịch tính và trào phúng ở lời văn, quá bình đạm.Cá nhân, tôi thấy ổn, một bộ ngôn tình ngược ổn, đủ để rung cảm, đủ để quay cuồng bão tố nơi Mắt Bão.
#HE
 
Mặc Kiền
Phần 12


Nguyễn Linh từ nhỏ đã không thích những thứ sắc bén, dao, thước kẻ, cửa kính, kể cả những vật dụng sắc cạnh nhưng thật ra chẳng hề có nguy cơ gây ra thương tổn.

Nỗi căm ghét này không giống như gây ra bởi những trải nghiệm quái đản, mà giống như là bản năng, là thiên tính của bản thân cô.

Nhưng điều vô lí ở đây, là Nguyễn Linh lại sắp trở thành bác sĩ nội khoa ở bệnh viện trung tâm, hàng ngày phải đối mặt với một đống thứ sắc nhọn và kinh khủng như thế.

Thứ thôi thúc cô làm việc trong ngành nghề trái với ý thích và mong muốn của mình, không gì khác ngoài sự phản nghịch của bản thân.Nguyễn Linh ngoài nỗi sợ, còn sở hữu tính cách phản nghịch ngày càng áp súc từ thời thanh thiếu niên.

Cũng bởi vì thầy chủ nhiệm đã từng lặp đi lặp lại quát vào mặt cô, giáo huấn cô như một kẻ phản nghịch tự kiêu tự đại mà tính tình này trở thành một phần tính cách thật sự.

Phần tính cách này khắc sâu vào bản tính đến nỗi người bạn thân thiết mười năm cũng khâm phục.Sáng sớm chưa bao giờ là khởi đầu của ngày mới đối với người chưa bao giờ dậy vào lúc hửng sáng.

Nguyễn Linh vừa rửa mặt xong đã cập mười hai giờ trưa, vừa giờ nghỉ trưa và ăn nốt bữa giữa chừng.

Giống như bao người khác, Nguyễn Linh muốn trở lại giường, hoặc ngủ một giấc nữa đến chiều tối.

Sự thật, cô chưa bao giờ thích thú gì buổi sáng, khi mà ánh sáng còn, mặt trời còn treo trên đầu.

Chưa bao giờ Nguyễn Linh thấy thứ gì đáng ghét hơn ánh sáng.

Nhưng những gì cô sắp nói, chính là điều cô muốn hét to giữa chốn này, bởi nó không khác gì vạch ra ba khuyết điểm của cô.

Đối với sự thật này, Nguyễn Linh không thấy quá thoải mái, một phần là vì không muốn người khác cầm trong tay điểm yếu của cô mà uy hiếp, một phần chỉ vì tính cá nhân của cô tương đối chật hẹp.Ánh sáng, phản nghịch, sắc bén.

Ba thứ này như đang nguyền rủa cuộc đời cô, chúng tìm mọi cách để dày vò một con người có trái tim thủy tinh như cô.Nguyễn Linh ngồi ườn xuống sô pha, đầu tựa gối đầu, cố gắng dùng tư thế thoải mái nhất có thể.

Ngoại trừ giấc ngủ, trong quả đầu hỗn loạn của cô vẫn cứ trống rỗng, ngơ ngác.

Đồng hồ điểm đã đến giờ đến lớp, cô lọm khọm vớt lấy cặp sách rồi ra cửa, ngồi trên con xe tuy không cũ mà đã sắp tàn tạ để kịp lớp học.

Chuông lớp học vừa reo, Nguyễn Linh liền tỉnh ngủ.

Vẫn như một thói quen cũ, cô không thể nào đem theo cái ngu ngơ buồn ngủ vào trong tận tiết học, Nguyễn Linh thích tập trung nghe lời nói của người khác, chỉ vì thích mà thôi.

Giống như tâm lí học thường nói, một số người tính cách dị đoan thường không có khái niệm cụ thể với 'hòa nhập cộng đồng', nhưng Nguyễn Linh ngoại trừ, cô đặc biệt cảm thấy thích với 'con người'.Mai Đằng, người bạn, người cô thích, chậm rãi bước vào lớp thì Nguyễn Linh cũng đã hoàn toàn tỉnh táo.

Thầy giáo theo sau, vẫn đứng trên bục giảng tiếp tục những lý thuyết dài dòng hôm qua anh ta chưa nói xong hết.

Thầy giáo, sau khi giảng xong đã gần hết tiết, anh ta quyết định hoãn lại bài thực hành về sau, nhưng lại không định buông tha cho học sinh của mình.

Anh ta chia các nhóm theo số thứ tự, rồi giao bài thực hành lại cho các sinh viên của mình, như một cách để tối ưu hóa thời gian của mình.Nguyễn Linh phân cùng nhóm với Mai Đằng và cùng người bạn mà cô cảm thấy nhân phẩm rất tốt, nhưng trái ngược, tâm trạng cô không hề vui vẻ như cô muốn.

Ánh sáng như muốn cướp hết căn phòng, chẳng còn chừa lại chỗ bóng râm nào, da cô như muốn tróc khỏi mặt trước sự tra tấn bất đắc dĩ này.

Nguyễn Linh muốn níu lấy Mai Đằng một chút, tựa như một cách cô thường làm để lại gần người cô thích, người duy nhất mà cô có thể kết nối với.

Mai Đằng như một cọng rơm cứu mạng của Nguyễn Linh, dù cho người con gái kia, Mai Đằng, không hề đánh hơi thấy.

Nguyễn Linh muốn chìm sâu vào giấc ngủ, cô không hề cho rằng giết chết bản thân là một điều gì đáng sợ.

Chỉ là, Mai Đằng dường như có thể dừng lại, làm dịu tâm trạng đó của cô lại.

Nguyễn Linh còn cảm thấy, đây không phải thời điểm nên kết thúc bản thân."

Mai Đằng."

Nguyễn Linh muốn người con gái cô thích để ý đến cô thay vì bài tập, Nguyễn Linh không quá dễ chịu với việc lạc lõng giữa đàn người có bè có bạn ở lớp học.Cô nhận ra dù gọi hai hay ba lần, người con gái cô yêu thích cũng chẳng để tai đến, cô thầm kìm nén sự mất tự nhiên trong lòng để gia tăng âm lượng, tiếp tục gọi tên.

"Mai Đằng."

Đến lúc cô không thể nào giữ nổi sự nóng nảy bồn chồn của mình, Nguyễn Linh càng níu lấy Mai Đằng nhiều hơn, cho đến khi cô nghe thấy hai tiếng than phiền bất chợt lọt vào tai cô.

"Làm ơn!"

Nguyễn Linh quá quen với hơi thở người con gái cô thích, nên cho dù là tiếng thở dài lướt qua cũng quá dễ dàng để bắt lấy.

Cả người cô cứng đờ, hơi thở dừng lại đột ngột, cô cảm thấy bối rối, cô đáng lẽ nên đứng dậy chất vấn hay làm gì đó đúng lẽ, nhưng không, vì tâm trạng của cô đang trở nên phản nghịch.

Tâm trạng cô thay vì chọn cách nổi lửa, lại bị phản nghịch xé rách.

Nguyễn Linh hoàn toàn thất thố, cô cố gắng che khuất điều này bằng cách dừng lại mọi cử động, sau đó thì trốn chạy.

Cô biết Mai Đằng sẽ không để ý đến cô, cô rời khỏi lớp một cách hết sức bình tĩnh.Nhưng Nguyễn Linh biết sự thật không phải thế, vừa bước khỏi lớp, đầu não của cô như bị xé toạc, làm Nguyễn Linh cảm giác hệt như lúc đối diện với những thứ sắc nhọn.

Dao, kéo, cửa kính, và cả lời nói.

Lời nói đôi khi cũng trở thành thứ vũ khí sắc bén nhất.

Nguyễn Linh cảm nhận được điều này, trông thấy điều này, chạm vào điều này.Cô, dường như, không muốn tỉnh táo nữa.
 
Back
Top Bottom