Tâm Linh Ma Vương Học Yêu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
353691144-256-k139728.jpg

Ma Vương Học Yêu
Tác giả: user13871714
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mới tập viết đam, nhảm lắm, ai đọc được thì đọc Tags: cổtrangdammytinhcam​
 
Ma Vương Học Yêu
GTNV


Top 9: Lạc Phi Vũ, năng động (tới mức tăng động), thích đọc sách, làm thơ( nhưng chữ xấu)Bot 9:Cố Vân Ninh, ma vương.

Kiếp trước là người tình của Phi Vũ, sau chết bị xoá kí ức, nhờ thực lực nên được nên làm chủ Ma giới.

Không cảm xúc.

Thích thỏ và mèo, kẹo nữa.Top 8: Thất Ly Ca, trầm tánh nhưng khi gặp vợ thì liêm sĩ rớt ngoài đồng.

Chủ tiên giới.

Rất thích ngắm người hắn thương.

Bot 8: Lãng Truy Lam, môn đồ thiên Sơn, lên Tiên giới cầu học.

Hướng ngoại lúc đi săn, hướng nội lúc bị trả bài.Bối cảnh: Thế giới sau chếtCó 4 nơi:Ma giới, dành cho linh hồn chết uất ức, có vương Vấn nơi Trần gianTiên Giới: Dành cho linh hồn thanh tịnh, chết thanh thản.Thiên Sơn😀ành cho linh hồn đã kết liễu cuộc đời, đa số là toàn mấy người chưa 18Vũ động😀ành cho linh hồn chết vì tai nạngNgoài ra, trong Ma giới, có 2 khu vực , Hoả Sơn và Thi Sơn.

Thi Sơn là chết vì tình, Hoả Sơn là chết vì bị ám sát.Sương sương như vậy thôi
 
Ma Vương Học Yêu
1


Tử Kỳ năm đó, đứng đầu vệ sự phồn hoa, hưng thịnhTử Kỳ năm đó, dân chúng an yênTử Kỳ năm đó, hoa nở một vùngTử Kỳ năm đó, có 1 vị anh tài lên ngôi vua, và một vị tài cao phong làm tướngNhưng tất cả đều chỉ là Tử Kỳ của năm đóNăm Tử Kỳ hoa đào nở, hồng thắm một vùng trời, vị tướng Cố Vân dẫu tài giỏi vẫn phải buông người tự sát vì phạm phải tình cấm, định kiến đầy ngườiChẳng ai nhớ rõ năm đó như nào, chỉ mình hắn biết, chỉ mình hắn, vị đức vua ngàn người kính trọng và là thứ khiến y rơi vào lưới tình.

Hắn nhớ rõ lúc đó y tiều tụy thế nào, hốc hác ra sao..// Tử Kỳ năm nào đó//-Cố Vân, tôi xin em, vạn đời này làm vua, cũng quỳ gối xin em!

Xin em đừng nhảy em ơi, tôi van em... hức.. tôi thề với đức phật.. hức.. tôi coi em là cả cuộc đời của mình.. chỉ mong em đừng nhảy.. hức...

Chỉ xin lần này tôi dùng chức vua, ban lệnh cho tướng quân Cố Vân mau dừng lại...Hắn nhớ rõ, lúc đó hắn đã tuyệt vọng tới mức nào, tiến một bước thì sợ y nhảy, nhưng đứng yên thì lại mất y.

Hắn chỉ biết đứng yên, gào khóc đến khản cổ, chỉ mong y suy nghĩ lại.

Nhưng có lẽ, hắn lại quên mất một điều, tiểu tướng quân nhỏ nhà hắn, hay cười là thế, mạnh mẽ là thế, nhưng khi đã đi đến tuyệt vọng, sẽ chẳng còn nghe ai và tin ai nữa, kể cả hắn.

Gần như, tất cả công sức gào thét kia ấy, chỉ đổi lại được của y một câu nói:- Không biết ta, kiếp trước phạm tội gì, kiếp này gặp được định mệnh, lại không ở bên nhau.

Hi vọng, nếu có kiếp sau, ta là muội muội nhà nào đó, ngươi là thanh mai, quen nhau từ nhỏ, lớn lên trước sự chứng kiến của gia đình, ngươi yêu ta nhé?- Không.. hức..

đừng nói như thế... tôi chưa muốn mất em.. hức.. mất em.. có lẽ là hình phạt lớn nhất tôi phải chịu đựng.. hức..- Kiếp này duyên ta tận, kiếp sau mong phật nối duyên, cho ta gặp lại nhé?Nói thế rồi, y khoang thai nhảy xuống, như chờ đợi y bên dưới là một chiếc đệm êm, khiến y chỉ muốn chìm vào giấc ngủ say, quên hết sự đời, mặc cho hắn trên này gào khóc gọi tên y.Từng khoảng khắc, đều như tua chậm trong mắt hắn.Nụ cười của y phút cuối, vẫn là như vậyHệt như lần đầu ta gặp nhauChỉ là lần này là ly biệtPhải vài giây sau, hắn mới hoàng hồn, chạy tới, với tay bắt lấy thứ gì đó nhưng không được, chỉ là một mớ không khí.Hắn khàn giọng, hét thật to tên y, không muốn chấp nhận sự thật- Vân Ninh..... em ở đâu, xin em đấy, đừng trốn tôi mà... không vui đâu.. hức..///Hắn vẫn nhớ rất rõ, đặc biệt là vào lúc hắn say, hình bóng y càng rõ nét hơnTrong cơn đê mê ấy, có lẽ hắn nghe được giọng yTrước đây hắn ghét uống rượu, chỉ có hai lần, một lần vì mẹ, một lần uống rượu thành thân với emGiờ đây, rượu như thuốc giải của hắn, khiến hắn thoát khỏi ám ảnh về em nhưng lại rơi vào hình bóng emRượu hoa quế, khi uống vào đắng chát, đến hậu vị lại ngọt nhẹ, nhưng đốt cháy cổ họng của vị vua si tìnhNhư em vậyĐắng nhưng vẫn ngọt, say nhưng vẫn nghiệnBiết đau, nhưng vẫn cố chấp giữ lấyHắn điên rồi chăng?Đúng, hắn điên thật.

Hắn tự nhủ với bản thân như thế.

Hắn điên thật, vì tại sao lúc đó hắn lại không giết hết tất cả mọi người, những người bàn tán về em?

Giờ nhìn lại bản thân hắn, tàn tạ thậtHắn cất giọng, giọng khàn đặc:-Vân Ninh, anh nhớ em, nhớ tới phát điên, khi nào ta mới gặp nhau đây?Hắn cứ như vậy, sống qua 5 năm, mỗi năm đều là những năm hắn đau nhất.

Vì hắn là vua, hay cùng em chu du khắp nhân gian.

Nên giờ đây, hình bóng em ngập tràn khắp kinh thành, đi đâu cũng gặp.Và rồi, lại tới mùa hoa nở thứ năm của Tử Kỳ.Đêm đó hắn không uống rượu, mặc quần áo chỉnh tề, như chờ đi đâu đó.Bỗng, cửa phòng bị đạp đổ, làm hư hết quốc bảo.Nhưng kệ đi, vì miễn không phải là vòng em tặng hắn là đượcCửa bị đạp đổ, quân lính bước vào.

Dẫn đầu là một người quen thuộcLạc Thi Kì- anh trai của hắnNăm hắn lên ngôi, chính gã là kẻ lên tặng bội ngọc.

Buồn cười thật vì hôm nay gã lại đến đây thích khách y.-Làm vua không ra vua, suốt ngày rượu chè, ngươi xem tội có đáng để ta giết?Mũi kiếm lạnh băng, sắt bén chỉ vào họng hắn, không làm hắn sợ.

Hắn thảnh nhiên, nói ra một câu:-Đáng chứ, nhưng trước khi giết ta, có thể thực hiện yêu cầu này được không?Dường như động lòng trước gương mặt tuấn tú, phong lãng nhưng giờ đây xuống sắc, xanh xao, Thi Kỳ gật đầu.

Nhưng với điều kiện hắn không được mang vũ khí.Hắn đi đến một ngôi mộ nhỏ.

Gần như không phải là mộ, vì bên trong chỉ có một cái vòng ngọc bích xanh, minh chứng cho tình yêu của hắn và y.// Ta một cái, huynh một cái, coi như thay cho nhẫn nhé?//Hắn nhớ lại, rồi bật cười khẽ.

Cười xong, hắn đi đến mộ, đặt lên mộ em một đóa hoa hướng dương, như tượng trưng cho sự lạc quan và mạnh mẽ của em.

Em luôn hướng về mặt trời, mặt trời của em là chính nghĩa.

Còn hắn là người mê hoa, sẵn sàng vì hoa vui mà bảo vệ cả mặt trời.

Để rồi bảo vệ mặt trời nhiều quá, lại quên bảo vệ hoa...-Vân Ninh.. tôi yêu em, ta sắp gặp nhau rồi..

Nếu được, tôi theo đuổi em lại nhé?Rồi hắn quay đầu lại, mĩm cười.-Xong rồi, giết đi?Chỉ chờ câu đó, Thi Kỳ cầm kiếm đâm thẳng vào ngực Phi Vũ.

Hắn ngã xuống tay ôm trọn nấm mồ em.Máu chảy loang lỗTối hôm đó, Tử Kỳ ai cũng nghe tin.

Kẻ tiếc thương, kẻ lại khinh bỉ.

Nhưng không ai phủ nhận công lao của hắn với thành.Ngàn ngọn hoa đăng được thắp để tỏ lòng biết ơn..Đêm đó, Tử Kỳ đẹp như lễ hộiHoa rụng tạo thành đường hoa, trời đêm được tô điểm bằng đèn vàngCó một vị anh tài nằm xuống// Hi vọng ta sẽ gặp nhau ở thế giới bên kia//// hết//
 
Ma Vương Học Yêu
2


Tử Kỳ hôm đó, đẹp tựa lễ hội.

Xác Phi Vũ được đưa về lăng vua chôn cất// Lạc Phi Vũ, vị vua Tử Kỳ thành đời thứ 8, từ trần ngày x, tháng y, hưởng dương 25 tuổiCả một đời, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm ô.Tay cầm kiếm, bảo vệ đất nướcTay cầm ô, cả đời che bão táp cho dân//Trên bia mộ của hắn được khắc như vậy.

Chẳng ai biết vì sao, khi chết, môi hắn lại mỉm cười.Về phần Phi Vũ, sau khi cánh tay ôm trọn bia mộ, hắn mãn nguyện nhắm mắt, chẳng cần biết sẽ đi về đâu, có tỉnh lại không.

Tất cả mọi thứ rơi vào mơ hồ, như đêm đầu hắn mất y.

Mơ hồ, chẳng biết đâu là thật, đâu là giả, lúc cười như điên, lúc khóc như mưa.Đến khi mở mắt, hắn thấy bản thân đang ở một nơi rất lạ.Nơi này như một hang động, bên trong ẩm thấp, lạnh lẽo, văng vẳng đâu đó những tiếng khóc thút thít, những tiếng hét oán hận// Trả lại cho ta, trả lại cho taaaa!Ta không tin, không tin//Đến trước một nơi kì lạ như thế, hắn không hoảng sợ, còn bật cười.Bỗng, một giọng nữ vang lên, tiếng giày côm cốp đập vào nền đất như tiếng vó ngựa.

Nụ cười trên môi hắn im bặt.

Hắn khẽ hỏi:-Ai vậy?Nữ nhân kia không nề hà, trả lời:- Hồ Điệp Nhi, nữ nhân quản lý dưới trướng ma vương.Giọng ả nghe rất cao nhưng không chói, chỉ như một bản nhạc tới khúc cao trào.-Đi theo ta-Gì?Hắn hỏi lại.Không lạnh không nhạt, ả đáp ngay:-Đi theo ta!Hắn không đợi tiếng thứ ba, liền đứng dậy ngay.

Hắn đi theo Điệp Nhi qua một khe dài, như khe núi, nhưng lại khác ở chỗ nơi đây bằng phẳng, còn được trang trí bằng một loài hoa.Hoa Nhài.Làm hắn nhớ tới y lúc mới quen.// Lúc đó//' Lạc Lạc, ngươi biết không, ngươi thật sự rất giống bông hoa nhài này đó!'Hắn nhớ rất rõ, năm đó có một cậu thiếu niên tuổi trăng tròn, là con của một tướng quân trong triều, theo cha mà tìm thấy cậu ở gốc cây bồ đề.

Lúc đó, thay vì chê hắn như những đứa trẻ khác, y lại nhẹ nhàng hỏi chuyện, lại còn cười khúc khích khi nhìn hắn múa kiếm nữaTrời hôm đó gió nhẹ, nắng vàng, từng tia nắng như hôn lên đôi má y và từng khoảng khắc đều tươi đẹp như muốn hắn ghi nhớDường như lúc đó, hắn biết rung động là gì rồi!Trong giây phút tươi đẹp ấy, đã có một khoảng khắc khiến hắn ghi nhớ mãi về sau:-Lạc Lạc, ngươi biết không, ngươi thật sự rất giống bông hoa nhài này đó!

Tuy nhỏ bé nhưng không cho phép mình yếu đuối, tuy giản dị nhưng lại nổi bật dưới cỏ xanh.Chỉ một câu nói ấy, sau này khiến hắn si mê loài hoa này.

Vì khi nhìn thấy, sẽ nhớ tới thiếu niên khoác bạnh y cười tươi dưới nắng của hắn, khiến hắn nguyện chết cũng ở bên.//hiện tại//Bước đi chung với nữ nhân Điệp Điệp, gió thổi nhẹ làm vài cánh hoa rơi lả tả, trong số đó rơi trên vai y.

Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra khiến hắn bỗng có khắc hối hận vì không sử dụng loài hoa này trong lúc nhớ y thay cho rượu hoa quế.Đi qua khe hẹp, lại tới một cửa hang, nơi đây, gió thổi mạnh, tiếng khóc càng vang to hơnLúc này, Điệp Nhi lên tiếng:-Diện kiến linh hồn với ma vương!Phi Vũ tò mò, ngó lên nhìn tên ma vương kiaMắt chạm mắtTóc trắngMôi hồngThân khoác diệp yĐây chẳng phải là Cố Vân Ninh???'Vân Ninh' cất giọng:-Trình báo!//hết//
 
Ma Vương Học Yêu
3


Y ngồi trên ngai, uy phong, oai vũ như hắn thuở còn sống.

Y lúc này không còn mang trong mình vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng, mà nghiêm nghị, xứng đáng với bậc tôn nghiêm.

Mãi nhìn y mà suy nghĩ, mãi cho đến khi có một tiếng hét to ồm ồm vọng vào:-Ma vương, đã hết phòng, tên này xử sao ạ?Điệp nhi lườm về phía tên quỷ vừa chạy tới , ánh mắt cô nàng sắc sảo, như muốn giết chết ai nói thêm một câu nữa.-Ngươi còn hỏi?

Tự xử đi?

Chẳng lẽ để hắn ở với Ma Vương?Y ngẩng mặt lên, chau mày, làm hai con người kia khiếp sợ.

Tuy đáng sợ là vậy, nhưng chẳng hiểu sao, lại khiến hắn quen.

Quen lắm, gương mặt này đã cùng hắn phiêu du khắp trần cảnh, cùng hắn trị vì vương quốc.

Gương mặt đó, dù tô son trét phấn, đứng giữa vạn người, hắn vẫn sẽ nhận ra.Ngẩng ngơ một chút, hắn nghe y thở dài.

-Cho hắn ở chung với ta đi!Câu trả lời này của y, làm Điệp nhi trợn tròn hai mắt, thân chao đảo.

Ả ta hỏi lại:-Thật ạ?-Thật!Y trả lời, lời ít ý nhiều, khiến Điệp nhi nhi chỉ biết lặng im rồi rời đi.Lúc này từ xa, tiếng chuông vang lên.// keng////keng////keng//Tiếng chuông thánh thót, chẳng mạnh mẽ, dội thẳng vào tai, nhưng cũng chẳng yếu mềm để bị người ta phớt lờ.Ba tiếng vừa dứt, Y bước xuống khỏi ngai, chẳng buồn nhìn lấy hắn một cái.-Đi theo ta.Chẳng như với nữ nhân họ Điệp, y nói một tiếng là hắn mê mẩn đi theo ngay.Đi qua hang động hẹp, vượt qua sông lạnh, lại đi qua núi lớn, mỗi nơi đều là một ấn tượng đối với Phi Vũ.

Bóng lưng phía trước đi dẫn đường, hắn phía sau đi theo, thật giống với lúc hắn lần đầu diện kiến vua cha.

Y đi trước dẫn đường, hắn rụt rè theo sau.

Sẽ chẳng ai ngờ cậu thiếu niên nhếch nhát năm ấy, lại được lên nắm quyền cả một quốc gia.

Cũng như, hắn sẽ không ngờ lại có ngày gặp lại y.//Duyên trời cho gặp lại, hắn quyết theo đuổi em một lần nữa//-Hết-

-
 
Back
Top Bottom