Tâm Linh Ma Tà Bến Nước

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
245603735-256-k752430.jpg

Ma Tà Bến Nước
Tác giả: Lousia_Acacia
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại : truyện ma, kinh dị
Nội dung: " Đêm khuya nghe gà gáy Dòng sông bỗng trở mình Xác trồi lên mặt nước Ma da muốn hồi dương!

" Câu chuyện kể về một chàng trai tên là Thắng đi học từ trên tỉnh về quê chẳng may lại trúng ngày âm khí nặng, anh ta lại hợp duyên với một con ma da chết lâu năm ở dưới con sông gần làng.

Nó theo anh hòng bắt đi mạng sống để thế chỗ cho nó đi đầu thai,...​
 
Ma Tà Bến Nước
Chap 1 : Gà gáy nước lên, ma da chọn người thế mạng


Chap 1 : Gà Gáy Nước Lên, Ma Da Chọn Người Thế Mạng " Đêm khuya nghe gà gáy Dòng sông bỗng trở mình Xác trồi lên mặt nước Ma da muốn hồi dương!"

Đêm ấy là một đêm trăng mờ, trên trời lốm đốm một vài vì sao nhỏ.

Không gian ảm đạm, chỉ nghe rúc rích trong đêm tối từng tiếng ếch kêu dế rít.

Tôi từ trên thành phố về quê lại vừa lúc mùa lúa gặt, đạp con xe mini nhật men theo cánh đồng về làng.

Tôi đạp xe thật chậm để cảm nhận được mùi của từng đống rạ tươi còn vấn vương hương thơm thoang thoảng.

Đêm nay không biết vì sao trời lại nổi gió, cảm giác mát mẻ khoan khoái vô cùng.

Đạp xe mất 30 phút, từ đây đi qua cánh đồng của làng Ích Hạ còn phải vượt qua một cái đê nữa thì mới tới làng tôi.

Lúc ấy đi qua con đê đêm, dưới chân đường đất khô mùa hè nên tôi đạp đi rất nhanh, đi được một lúc thì gió bỗng ào một cái tốc bay tán loạn cả rặng cây phía sau lưng tôi rồi cứ thế từng cơn một thổi, nó như kéo lê cái xe của tôi về sau vậy.

Tôi cố trấn tĩnh nhìn xung quanh, bên trái là đồng rộng mênh mông còn bên phải lại là con sông Mã, dưới ánh trăng mờ rọi xuống sông tôi mơ hồ nhìn thấy một cái bóng hình dáng đen xì đang đứng trên mặt nước, sao tôi cứ càng nhìn lại càng cảm giác nó giống người thế nhỉ.

Tôi còn đang cố nheo mắt nhìn thì hình như cái bóng đen ấy cách cái bờ đê tôi đi lại càng gần, lúc bấy giờ tôi cảm thấy rờn rợn tóc gáy, toát mồ hôi lạnh.

Tôi không còn vẻ hưởng thụ như khi nãy nữa hộc tốc mất mạng mà gắng sức đạp con xe mà tôi gọi là con chiến mã phi thẳng về phía trước, càng cố đạp tôi càng thấy nặng tôi hình dung như đang trở cả ngọn núi phía sau lưng vậy.

Tôi cứ thế đạp thật mạnh, thật nhanh nhiều lần đạp vấp phải mấy gồ đất nhỏ suýt ngã tôi lại càng hoảng hơn.

Tôi không dám nhìn về phía sau nữa, tôi sợ cái cảm giác nhìn thấy thứ không nên thấy.

Xung quanh gió lại càng to, cào xé những bụi tre bên bờ sông khiến cho chúng nó rít lên từng hồi.

Ếch, nhái, dế cứ kêu lên thật to như tiếng cười khiến cho đêm tối cứ thế hiện lên thật rùng rợn.

Tôi có khoẻ đến mấy thì lúc bấy giờ cũng gọi là mồ hôi đầm đìa, áo ướt như tắm.

Không khí nặng nề lại, cảm giác hơi thở của bùn dưới sông như mỗi khi bố tôi lôi mấy cây gỗ lim ngâm lâu ngày lên nó hôi thối nồng nặc, lấn át đi mùi hương của rơm rạ càng làm tôi hít thở không thông.

Tôi càng sợ lại càng đạp, hai bắp đùi tê dần nhưng tôi vẫn không ngừng đạp.

Tôi sợ hãi nhất cái cảnh dừng đạp một cái liền bị chúng nó lối về phía sau y như mấy câu chuyện mà trước đây bà cố tôi hay kể, thực sự lúc này mặt tôi đã trắng bệch cắt không ra máu.

Không dám suy nghĩ nhiều nếu không chỉ cần tôi cố tập trung nghĩ cái gì đó liền bị cái bóng đen xì dưới sông ấy hiện lên doạ đến ngừng thở.

Gắng sức đạp thật nhanh cuối cùng cũng có thể nhìn thấy phía xa một hai cái bóng điện mà tỉnh vừa mắc về cho làng tôi hồi tháng trước, rồi tiếng gà gáy liên hồi cứ như một cọng dây cứu mạng lúc tôi đang sợ hãi nhất.

Khi từ con dốc xuống thôn tôi như mất sạch cả sức sống, hai chân thả hẳn mặc kệ cho xe chạy vào làng.

Tôi lại tò mò không biết có phải tôi bị hoa mắt hay không nhưng khi quay đầu lại thì cả cơ thể tôi như chết cứng, cái bóng đen ấy đang đứng ngay ở con dốc vào làng tôi.

Cái bóng đèn ở cổng vào làng còn rọi rõ cái dáng nó hệt như cái đống rẻ ngâm nước lâu ngày bị rách nát tới be bét, mặt nó tôi thấy mờ mờ là nửa bên thịt đang nát ra từng miếng còn bên kia thì bùn bám đầy xương, cái mùi hôi thối sộc vào mũi lúc này tôi mới phát hiện là cả mùi của thịt thối.

Nó hướng thẳng cách tay còn trơ xương chỉ thẳng về phía tôi như ám chỉ cái gì đó, lúc đấy đầu tôi bổng ong ong lên, hai mắt hoa đi rồi té ra đất.

Tôi cảm giác tiếng tí tách tí tách như nước đang nhỏ giọt, nó cách tôi ngày càng gần.

Lúc ấy cả người tôi run lên, tim nó đập như trống đánh.

Tôi muốn vùng lên bỏ chạy nhưng cả cơ thể như bị núi đè, cổ họng nghẹn ứ, lúc bấy giờ tôi cảm thấy bản thân như bị đè nặng trong nước khó thở vô cùng, càng lúc tiềm thức càng mơ hồ.

Tôi chỉ nghe tiếng xe đạp phía xa sau đó tôi không còn biết gì cả...
 
Ma Tà Bến Nước
Chap 2 : Gà Gáy Đêm Hanh, Ma Da Tới Gõ Cửa


Chap 2 : Gà Gáy Đêm Hanh, Ma Da Tới Gõ Cửa.

Lại là tiếng gà gáy, tôi bị nó doạ tới hoa mắt rồi.

Mở mắt ra đập vào tầm nhìn đầu tiên của tôi là cái trần nhà lát phẳng phiu màu trắng, cái mùi thuốc hanh hanh ngai ngái này đích thị là mùi nước khử trùng.

Tôi cố ngồi dậy mà hai chân hai tay cứ như vô lực, nhúc nhích nặng nề.

Đầu tôi giờ vẫn đang choáng, nhìn sang cánh tay đang cắm nước chuyền làm tôi mơ hồ nhớ lại đêm qua.

Trước cái lúc mà tôi ngất đi tôi còn nhớ là có nghe được tiếng xe đạp cùng cái tiếng lanh canh lanh canh, cái cảm giác càng nhớ càng nổi da gà ấy lúc này làm tôi thực sự bị doạ muốn ngất thêm lần nữa.

Cảm giác lạnh sống lưng khiến tôi chìm vào một mớ hỗn độn, cứ nằm im suy nghĩ về mọi việc xảy ra đêm qua tới thẳng khi mẹ tôi xách cái cặp lồng cơm vào mà tôi còn chẳng hay biết.- Thắng, tỉnh rồi à con.

Thấy trong người sao rồi hả.

Tôi quay sang cười gượng nhìn mẹ, sợ mẹ lo nên tôi không dám kể.

- Con không sao, chắc do đêm qua về bị trúng gió thôi.

Đêm qua gió to quá mẹ nhờ.

Mẹ tôi lo lắng đưa tay lên trán tôi kiểm tra, thở dài sườn sượt.- Mẹ cha anh, tôi dặn anh về sơm sớm lên thì anh không nghe.

Đêm hôm sương gió, anh còn cố về rồi còn ra ngoài sông mà tắm.

May mà bác Tố gác chòi cá gần sông bác ấy nhìn thấy chứ không thì bố mẹ anh cũng không sống nổi với anh rồi.

Nói rồi mẹ tôi còn đánh lên tay tôi tỏ vẻ bà không hài lòng, câu nói tắm dưới sông là sao.

Tôi nhớ tôi đạp xe vào thẳng làng rồi mà, sao lại là tắm ở sông.

Tôi có dự cảm có chuyện gì đó rất ghê rợn vừa xảy ra với tôi mà tôi không hề hay biết, cái bóng đen lập loè như rõ như không trong đầu tôi càng làm tôi thêm sợ hãi.

Tôi rùng mình một cái, cảm giác hai bàn chân đang lạnh tới sắp đông cứng cả rồi.

Có phải tất cả những thứ tôi nhìn thấy là thật?

Tôi thực sự đụng phải một con ma sao?.

Mặt tôi bây giờ tê cứng, máu cả cơ thể cứ như mất sạch.

Tôi run lên bần bật, tôi ắt hẳn không phải là thằng yếu bóng vía mà tin tưởng rằng đời này có ma nhưng mà như mẹ tôi kể và thứ tôi thấy thì lí giải nó như nào đây...

Vì do đêm qua dính nước bị cảm đồng thời lại bị trúng gió độc thành công làm cho tôi phải ở lại cái trạm y tế của xã một vài hôm, chẳng là cái trạm này nằm ở cái khu đồng không mông quạnh.

Tía má cái đứa xây trạm chọn cái hướng phong thủy mặt hướng sông mông hướng nghĩa địa, làm tôi càng lúc càng cảm thấy không khí lạnh lẽo tới rợn tóc gáy hơn.

Tôi không ngủ được, à phải nói là tôi không dám ngủ mới đúng.

Cái trạm y tế nó cũng chỉ có vài cái phòng nhỏ, dãy bên tôi nằm là khu khám còn khu bên kia đi qua một cái vườn là đến khu sinh đẻ.

Cái khu sinh đẻ nó bẩn kinh khủng, tôi còn nghe nói bên ấy nhiều ma con nít lắm, càng nghĩ tới tôi lại càng rợn hơn.

Tôi tự đấm vô lòng bàn tay, lòng tự nghĩ "Mày là đàn ông đấy Thắng, mạnh mẽ lên đi.

Đừng có như đàn bà con gái mà tin vào chuyện ma quỷ".

Tôi nghĩ là vậy nhưng hai chân tự giác co lại, người cong như con tôm chui tọt vào trong chăn.

Cái thời tiết oi bức của mùa hè mà cửa phòng và cửa sổ thì đóng kín, đã thế tôi lại còn đang chốn vào trong chăn khiến tôi chỉ biết hình dung một từ là "nóng".

Tôi chịu hết nổi rồi, vùng dậy mặc kệ những thứ bậy bạ lung tung vớ vẩn trong đầu.

Đi xuống giường mở cái cửa sổ gỗ ra, chẳng biết phải là do cái cửa này lắp lâu năm nên bị mưa ngấm mọt ăn hay không mà khi đụng vào nó cứ như mềm hẳn đi ấy, má nó vừa đẩy ra nó kêu cọtttt một hồi dài rồi gió ào vào một cái.

Tôi thề là lúc đó tôi lạnh cứ như đứng giữa trời đông, vù một cái tôi bay thẳng lên giường quấn chăn lại.

Gió đêm nay nó to ngang ngửa đêm qua làm tôi run lên, lông trên cơ thể cứ như rựng thẳng.

Tôi tự an ủi là không sao đâu, mọi chuyện chỉ là do mày tưởng tượng ra mà thôi.

Đang cố tự an ủi thì bổng nhiên tôi nghe phía cửa sổ vang lên tiếng két kẹt, két kẹtttt rồi bổng RẦM.

Tôi quay phắt lại nhìn, hoá ra cái cửa sổ nó bị gió đóng lại.

Bỏ cái chăn xuống, tôi thở phào một hơi, tự vỗ cái lồng ngực an ủi trái tim nhỏ bé này.

Tôi cảm thấy bản thân như thằng ngốc cứ tự doạ chính mình, tôi vuốt vuốt mồ hôi trên chán nằm xuống đắp chăn mỏng lên người rồi cố gắng ngủ.

Tôi ngủ không được sâu, cứ giật mình mãi.

Tôi cứ có cảm giác có cái gì đó đang chọc chọc vào chân tôi, lúc ấy cứ tưởng là ruồi nó đậu nên tôi xua xua cái chân.

Ngái ngủ vì bệnh vì mệt nên tôi không để ý nhiều, rồi tới khi tôi cứ có cảm giác cái chăn bị kéo đi thì tôi choàng mở mắt.

Tôi cứ tưởng mình bị hoa mắt, lúc tôi bật mạnh dậy liền thấy ba bốn cái đốm xanh dương vụt bay ra khỏi cửa sổ.

Tôi xoa xoa hai mắt khiếp vía nhìn cái cửa sổ đang mở toang, tôi vội vàng trèo xuống đi tới cái cửa sổ hai tay luồn ra tính với lấy cái cạnh cửa để đóng lại thì bổng một cái đầu con nít nhô ra doạ tôi ngã huỵch xuống đất, nó cười cười nhìn tôi.

Cả cơ thể tôi như hoá đá, chân tay đông cứng bất động.

Mặt tôi bây giờ có thể hình dung là hai mắt trừng lớn, không dám hít thở, cổ họng như nghẹn lại.

Cả cơ thể nó không rõ ràng, nhưng nhìn cái đâù nó thì đúng là hình dạng của một đứa con nít.

Nó là một vong hồn ma nhi, là con gái.

Nó cứ khúc khích cười rồi nhìn tôi, cái mặt nó trắng toát, hai mắt sâu như không thấy con ngươi nữa, cái miệng thì cứ nhe hai hàm răng ra cười vì nó đen thui nên khi nó cười lên cứ như cả cái hang không đáy ở trước mặt.

Nó cứ lơ lửng như vậy ở giữa không trung càng khiến tôi tay chân lạnh toát...
 
Ma Tà Bến Nước
Chap 3 : Quỷ Gõ Trống, Ma Tới Tìm


Chap 3 : Quỷ Gõ Trống, Ma Tới Tìm "Thịch ....thịch, thịch" tim tôi lúc này cảm giác như muốn xé nát cơ thể mà trồi ra bên ngoài vậy, nó đập to tới mức mà tôi cảm giác nó đang dí bên tai chứ không phải là trong lồng ngực nữa.

Cái đốm xanh dương kia giống như một ngọn lửa thiêu đốt hai tròng mắt của tôi vậy, nhưng ở đây nó lại là đang làm lạnh cứng cả cơ thể của tôi.

Hai cái miệng nó vẫn cứ khúc khích cười, rồi bổng nhiên nó cất tiếng gọi, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông lúc bấy giờ càng làm tôi sợ phát run người.- Anh ơi, chơi với bọn em đi, anh ơi chơi với bọn em đi, anh ơi...Mỗi lần nó cất tiếng "anh ơi" là nó lại tiến thêm về phía tôi một chút, tôi lúc này phải gọi là đã chết cứng như trời trồng.

Tôi còn quên cả tự bẹo tay xem xem phải là mơ hay không, tôi còn quên cả lời mẹ dạy rằng cứ khi nào lòng con bất an thì con hãy niệm Phật.

Người tôi vẫn ngồi bất động dưới đất, hai mắt cứ như bị dính sát vào ngọn lửa xanh bao quanh con ma nhi kia không thoát ra được.

Tôi nhìn cái miệng đen sâu không đáy cứ mỗi lần há ra gọi một tiếng anh ơi là người tôi lại càng run rẩy hơn.

Trong đầu tôi luôn muốn hét lên "đừng qua đây, đừng qua đây" nhưng không hiểu vì sao cái miệng nó không há ra được, cổ họng lại càng không bật ra tiếng.

Nó bay xuyên qua cái then cửa sổ, hướng thẳng về phía trước mặt tôi.

Hai mắt nó tròn sâu hun hút nhìn thẳng vào mắt tôi, cái miệng của nó lại há ra nở một nụ cười rồi nói.- Anh ơi, anh mau chạy đi, mau chạy đi anh.Nó nói rồi lại cười khúc khích, nó hệt như một đứa trẻ con chơi trò chốn tìm.

Nó quay người bay về phía tường, nó úp mặt vào tường rồi bắt đầu đếm.-1 2 3 4 ...

Mỗi lần nó hạ giọng điểm một số thì tim tôi lại thịch thịch thịch một hồi, không phải là tôi không chạy mà là chân tôi không thể nhấc đi được.

Giọng nó giống hệt giọng trẻ con nhưng nó cứ vang trong đêm tối cùng một hình hài quỷ dị như vậy khiến tôi sợ hãi đến quên cả thở.

Nó cứ đếm cứ đếm, qua 50 rồi lại 80 không ngừng cho tới khi tròn chỉnh 100 thì nó bổng nhiên quay đầu lại.

Cánh môi của nó câu lên, nụ cười trở nên khàn khàn, nó lại thở phù phù rồi cười khà khà lên.

Nó nhìn thấy tôi vẫn đang bị doạ cho bất động thì tỏ vẻ không vui, nó cất giọng lanh lảnh lên trách móc.- Sao anh không chạy đi, các bạn em đều đã chốn cả rồi.

Sao anh không chốn đi hả,...

Nó hét lên tức giận, gió lúc này lại xộc thẳng từ cửa sổ phả vào mặt tôi.

Khuôn mặt nó vì phản ánh sáng mà trở nên thập phần kinh khủng, nó bay thẳng về phía tôi, hai tay nó chộp lấy cổ tôi tức giận lên mà bóp.

Nếu như là trẻ con bình thường thì đối với tôi chẳng là gì nhưng nó lại không phải là trẻ con bình thường, sức của nó là thứ mà không phải kẻ người trần như tôi có thể chống lại được.

Nó bóp chặt tới nổi khiến mặt tôi đỏ như gấc, hít thở không được, não vì thiếu oxi mà cảm giác muốn ngất.

Khuôn mặt của nó dí xát vào mặt tôi, nhìn gần thì càng khiến tôi sợ hãi hơn nữa.

Mặt nó đang vặn vẹo một cách đầy kinh khủng, trước đây nghe nói ma nhi là loại ma quỷ có tính khí nóng nảy nhất, giờ đây tôi thực sự đã được cảm nhận rõ ràng.

Nó cứ liên hồi hỏi tôi, miệng nó vang lên tiếng ken két như người đang nghiến răng.-Tại sao, tại sao anh không chốn...tại sao.Từng hồi âm thanh rít lên, ngọn lửa xanh dương đang từ từ chuyển sang đỏ.

Nó đang dần dần biến thành một ác linh giống trong mấy bộ phim mà hồi trước ở trọ bọn chung phòng tôi hay mượn đĩa về xem, cảm giác cả cơ thể nó như đang chảy máu, cái khuôn mặt càng ngày càng dí sát vào mặt tôi, cái mặt nó càng gần tôi càng nhìn rõ xương của nó hệt như bị sâu bọ cắn lâu ngày nó mọt đi, hai hốc mắt nó chảy ra hai dòng máu đỏ thẫm.

Tôi thực sự không nhìn nhầm, nó rõ ràng là một con ma.

Xung quanh bắt đầu nổi gió to, dế ếch ngoài đồng càng lúc càng kêu to nghe trong đêm cứ như chúng đang tấu trống thổi kèn vậy, chúng rít lên từng hồi từng hồi.

Gió đập vào cái cánh cửa vang lên từng tiếng ken két ken kétttttt, gió kéo lê các nhánh xây cọ xuống cái mái gạch của trạm y tế khiến nó phát ra những âm thanh như tiếng gõ cửa, không khí nặng nề, hít thở không thông.

Tôi bị bóp đến chết cứng, hai mắt không thể nhắm được cổ họng lại càng ngẹn ứ, tay chân như bị ghìm kẹp không thể nhấc lên nổi.

Tôi không hét được, tim tôi đập mạnh như đánh trống.

Cảnh tượng kinh dị, rùng rợn này khiến tôi bị doạ đến bất tỉnh...
 
Ma Tà Bến Nước
Chap 4 : Oan đầu nợ chủ, xác nát hồn tan


Chap 4 : Oan đầu nợ chủ, xác nát hồn tan Tôi tỉnh dậy lại là buổi trưa của ngày hôm sau, tôi thề với các bạn là lúc tỉnh lại cái cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận thấy rõ ràng nhất là "đau".

Cái cổ họng tôi hình như là mất mẹ nó cả cảm giác rồi, nuốt nước bọt mới phát hiện ra nó đau dã man ấy.

Bạn có hiểu cái kiểu đau đến đứng hình không, tôi cá là bạn đã từng trải qua cảm giác của tôi lúc này.

Tôi đưa tay lên xoa xoa cái cổ họng, vừa đụng vào đã cảm thấy nó hình như là đang lạnh tới mức tôi tưởng là đang sờ đá.

Tôi mường tượng lại cảnh đêm qua, con ma kia nó đã dùng toàn bộ lực để bóp chết tôi ấy vậy mà tôi giờ đây vẫn đang còn sống.

Tôi giờ thực sự là đã tin bản thân gặp phải ma rồi, cái cảm giác này thực sự doạ tôi muốn vùng dậy và chạy trốn.

Hôm nay trời lại đổ mưa, làn mưa nặng hạt ào ào trút xuống, cái cảm giác lạnh lẽo không ngừng xâm chiếm không gian.

Nó đem cho tôi một cảm giác âm u ảm đạm, lạnh lẽo không chỉ về cảnh bên ngoài mà còn là sâu thẳm trong tâm hồn tôi.

Mưa to như thác nước như này chắc là ngập cả cái con đường từ trạm xá xã về làng tôi rồi, tôi muốn về nhà ngay lúc này có lẽ bởi vì tôi thực sự sợ hãi, sợ tới mức tôi muốn phát điên vì trong đầu luôn tua đi tua lại từng hình ảnh con ma nhi đêm qua hay ngay cả con ma xuất hiện với bộ đồ rách nát kia nữa.

Những thứ kinh dị đó cứ quẩn quanh trong đầu tôi, tôi thực sự sợ hãi và lo lắng cho số phận của mình.

Bầu trời đen mịt mù, làn mưa giăng kín lối, tâm hồn tôi bị nước mưa cuốn đi rồi nhấn chìm.

Chẳng biết phải do mệt mỏi hay không mà tôi đã ngủ gục cạnh chân giường cho tới chiều tối, làn mưa bây giờ đã bắt đầu dừng rơi chỉ còn lốp đốp một vài hạt va trên mái ngói tạo nên từng tiếng lốp bốp.

Ếch nhái lại bắt đầu màn song ca muôn thủa, nó lại cất tiếng hát kinh dị tấu nên một màn xuất hiện của một vài thứ ghê rợn nào đó.

Tôi chưa bao giờ có cảm giác chán đời như bây giờ, tôi đang rất đau đầu không biết có nên nói với bố mẹ tôi hay không, thứ tâm linh này trước giờ tôi chưa từng biết hay tìm hiểu bất kỳ thứ gì về chúng nên bây giờ tôi thực sự rất bế tắc, không biết nên trốn chạy nó như thế nào.

Tôi cứ đờ đẫn như vậy, ngồi đó mà bất động rồi suy nghĩ vẫn vơ tới khi trời tối mò lúc nào cũng chẳng hay.

Đêm nay ngoài cửa sổ xuất hiện từng tia sáng của ánh trăng, nó le lói lách mình sau những lớp mây mù.

Nó chiếu qua thanh cửa sổ từng tia sáng mờ ảo, phản chiếu qua từng giọt nước lại làm cho người ta yên tâm đi hẳn.

Tôi cứ bị nó hớp hồn đi cho tới khi bên cạnh vang lên một âm thanh nho nhỏ, không quá ghê rợn nhưng đủ làm tôi giật mình.

Qua mấy đêm bị doạ tới ngất xỉu thì bây giờ chỉ cần một âm thanh dép đi nhỏ cũng đủ làm tôi giật mình chứ đừng nói gì tới một giọng nói, tôi quay phắt lại nơi âm thanh phát ra.

Tôi chỉ nhìn thấy qua lớp ánh sáng không rõ ràng một thân hình của một đứa bé đang đứng ở cửa phòng, nó hình như đang cười với tôi."

Đêm nay nó không xuất hiện quỷ dị như đêm qua nữa à?

" tôi thầm nghĩ, các bạn đừng hỏi vì sao tôi không chạy đi, tôi xin nói rằng giờ đây tôi đã không còn đủ sức để cựa chứ đừng nói là chạy.

Tôi cứ im lặng giả chết, ma này với ma ấy ai sợ ai.

Nói là vậy chứ ai đứng ở gần chắc là nghe rõ tim tôi đập thình thịch từng tiếng to đùng, cái gáy tôi lông tơ nó dựng đứng cả, tay chân run lên bần bật, cái trán đã ứa cả mồ hôi ra, tôi lại muốn ngất nữa rồi.

Ai nói đàn ông là phái mạnh nên không được phép yếu đuối thì bước ra đây đọ xem, các ông không tè ra quần tôi lại vái các ông làm thầy.

Tôi bất động nó cũng bất động, nó cứ nhìn tôi sau đó là không nói gì, tôi cũng lờ nó và giả như không nghe không nhìn không thấy gì.

Nó cảm nhận được sự bất cần của tôi nó lại tiến về phía trước, phải nói là nó lướt về phía trước mới đúng.

Cái cảm giác như muốn cắn lưỡi tự sát là ý nghĩ đầu tiên mà tôi có thể nghĩ ra được, tôi nhắm tịt hai mắt mặc kệ nó muốn làm gì với tôi.

Cùng lắm hôm nay chết, trăm năm sau lại đầu thai kiếp khác làm người.

Tôi không rõ là trải qua bao lâu, chỉ khi mở mắt tôi lại không thấy nó nữa.

Đêm này thực sự là bị doạ tới thần hồn điên đảo, não muốn dừng hoạt động luôn rồi.

Tôi nhễ nhại mồ hôi, lưng áo chẳng biết từ lúc nào lại đầm đìa như tắm, tôi cố gắng chống tay lên giường để ngồi dậy nhưng hai chân có vẻ tê cứng cả nên lúc đứng lên không có lực mà ngã nhào ra đất.

Huỵch một cái cả người tôi như muốn gãy ra rồi, tôi nghiêng người muốn ngồi dậy thì khi ngẩng đầu lên lại dòm thâý trên trần nhà một cái bóng trắng toát đang lè cái lưỡi ra liếm một vòng quanh cái môi rồi nó cười lên từng tiếng cười quỷ dị, tôi thực sự tiêu hóa không nổi từng cú sốc này tới cú sốc khác, không muốn trụ nổi mà ngất đi nhưng thực sự lúc này ngay cả cơ hội ngất cũng không có.

Nó cứ thế hướng cả cái cơ thể trắng toát vồ lấy tôi...
 
Ma Tà Bến Nước
Chap 5 : Ma Là Người, Người Là Ma


Chap 5 : Ma là Người, Người là Ma - Á aaaaTôi hét lên một tiếng dài đầy khiếp vía, cả cơ thể tôi run lẩy bẩy lên khi bộ tóc dài của nó xoã xuống trước mặt tôi.

Cái lưỡi của nó chảy ra từng dòng chất lỏng nhầy nhụa, tôi còn nhìn thấy trên cái lưỡi có những thứ nhung nhúc như ruồi bọ đang bò.

Hai mắt của nó đỏ thâm như màu tiết gà để lâu, làn da xám ngắt.

Tôi thấy mặt nó cứ như đang bị phân hủy ra, từng miếng da bong chóc lộ ra cả xương phía trong.

Rồi bổng nhiên một trận gió ào vào từ cửa sổ mang theo một cái lạnh thấu tận xương tủy cùng mùi tanh nồng của xác chết khiến tôi muốn nôn toàn bộ ruột gan ra ngoài.

Gió thổi mạnh vào làm làn tóc của nó đung đưa, thịt trên mặt nó lại càng như sắp rơi ra vậy.

Tôi há hốc mồm, tay chân lạnh toát, các cơ trên cơ thể như teo lại tê lên từng hồi.

Bên ngoài lại lâm vào im lặng một cách đáng sợ, bên trong hô hấp cũng nghẹn lại.

- Ka ka ka ka ka Nó cứ nửa bám nửa sà xuống trước mặt tôi, nó cười lên khanh khách, trong đêm tối nó u ám quỷ dị khiến cho ai nghe thấy cũng hoảng hồn lạc vía.

Các bạn đã từng nghe bác Nguyễn Ngọc Ngạn kể chuyện ma chưa, tôi thề là cái cảm giác muốn đái cả ra quần khi nghe và thực tế nó lại là hai trường phái khác nhau, cái kia nó chỉ là dừng ở mức sợ còn thực tế phải là "sợ muốn chết".

Không gian vang lên từng tiếng cười man rợ phá tan sự im lặng tĩnh mịch của màn đêm, cái cảm giác không rét mà run ấy làm cho tôi bây giờ nghĩ lại còn lạnh tê người.

Tôi chết cứng ngồi im tại chỗ, cả cơ thể không dám nhúc nhích.

Dạo này tôi cảm giác cái quả tim của tôi sắp hỏng rồi, ngày nào cũng một màn như này chắc van tim của tôi cũng sẽ đứt sớm.

Sau một hồi dài lâm vào tai ù, mắt hoa thì tôi càng khiếp vía hơn khi con ma kia nó quay người đi, nó không phải biến mất luôn mà là cái đầu nó xoay như cái vô lăng xe ô tô ấy.

Mỗi lần đầu nó nhích xoay thì cổ nó lại vang lên từng tiếng răng rắc, nó bò như một con nhện trên trần nhà dần dần ra đến cái cửa rồi như thế mất hút, có lẽ đêm nay nó chỉ dừng lại ở doạ nạt.

Cả người tôi lúc này cứ như bị bào mòn sức sống, nằm luôn xuống đất mà thở dốc.

Các giây thần kinh trên đầu của tôi lúc này như căng ra đau tới khó thở, tay chân tôi vẫn run rẩy không kìm được.

Trong đầu tôi lúc này là một mớ hỗn độn, tôi muốn về nhà, tôi thực sự rất muốn về nhà.

Nước mắt tôi chảy ra, tôi nhớ mẹ, tôi muốn nói với mẹ con thực sự rất sợ.

Trước đây coi phim ma thấy mấy thằng trong phim bị ma doạ khóc như đàn bà tôi còn nói đùa với mấy thằng bạn rằng bọn nó diễn lố, nhưng bản thân đứng vào hoàn cảnh thực tế tôi mới phát hiện ra đấy mới là cảm xúc thật.

Tôi thực sự rất mệt mỏi, tôi thực sự rất nhát gan, tôi không hiểu vì sao bản thân lại mắc phải tình cảnh như này cơ chứ.

Tôi run lên từng hồi, nằm dưới nền đất lạnh khiến tôi lạnh trong tê ngoài.

Tôi cố gượng ngồi dậy, hai chân vẫn tê cứng nên tôi phải cố bám víu vào cái thanh sắt cắm dây chuyền nước ở đầu giường.

Tôi vật vã mãi mới bò lên được cái giường, nằm huỵch xuống mà thở như kiểu mới chạy marathon xong.

Lúc ấy thực sự là vừa mệt vì ốm vừa mệt vì đau tim, tôi sợ là mấy hôm nữa lên phố phải đi khám lại tim mạch xem nó đứt đoạn nào không.

Cứ suy nghĩ vẩn vơ rồi tôi ngủ lúc nào không hay, hình như lúc tôi ngủ cũng chỉ gần 12 hay 1 giờ gì đó thôi vì ở cái phòng trực có cái chuông quả lắc cổ ấy, nó kêu lên là biết 12 giờ.

Thế mà tôi không biết như nào khi tôi mở mắt là thấy đang nằm ngay dưới cái gốc cây nhãn ở sân sau trạm xá rồi, tiếng dế rít lên từng tiếng nghe thảm thương vô cùng lúc đó phải nói là một tiếng lá rơi cũng làm tôi ngất luôn.

Cảm giác hoang mang xen lẫn sự sợ hãi, tôi cố gồng mình trấn an tâm lý và bình ổn hơi thở.

Cảm giác lạnh lạnh tóc gáy cứ như có người đứng phía sau thổi vào vậy, rồi bổng nhiên tôi nghe một tiếng gọi phía sau rất quen tai.- Thắng Tôi giật mình quay phắt đầu lại, phía sau tôi là một đứa trẻ chạc 11 12 tuổi.

Nét mặt nó rất quen, thực sự rất quen.

Nó cứ nhìn tôi với một vẻ mặt như kiểu người cố nhân lâu ngày gặp lại ấy, tôi cũng không biết vì sao lòng tôi lại run lên không phải run vì sợ mà kiểu thương tâm muốn khóc.

Khuôn mặt nó giống hệt đứa bạn bạn thời nhỏ của tôi, đứa bạn có cái quần mới cũng cho nhau mượn.

Nhưng người bạn ấy đã ra đi vĩnh viễn ở độ tuổi không ai ngờ tới, nó rời khỏi tôi và gia đình về nơi mà người ta gọi là cõi vĩnh hằng.

Tự dưng nước mắt tôi trào ra, cổ họng nghẹn lại mà nhìn nó.

Nó lại cười với tôi, nụ cười mà gần 9 năm nay vào mỗi đêm đơn độc trên thành phố tôi vẫn thường nghĩ tới.

Nó bước tới cạnh tôi, nó đưa bàn tay lạnh ngắt vỗ vai tôi rồi cười hỏi- Khoẻ không?

Tự dưng nghe âm thanh đứa bạn thân từ thủa quần áo mặc trên bỏ dưới rồi xa cách 9 năm, cộng thêm uất ức sợ hãi dồn nén 3 hôm nay nó khiến tôi thực sự muốn ôm người huynh đệ của mình mà khóc to từng tiếng.

Tôi không biết các bạn đã từng có cảm xúc ấy chưa nhưng khi một người thân của bạn ra đi thì dù cho vô tình lướt qua một dáng người nào đó có nét nhìn giống cố nhân thì cũng đủ cho bạn nghẹn ngào mà liếc nhìn thật lâu rồi, lúc này trong đầu tôi tua về rất nhiều hồi ức lòng tôi nặng nề hơn.

Tôi biết mấy hôm nay tôi nhìn thấy những thứ ấy thì thằng bạn đã chết lâu năm đứng trước mặt cũng chẳng phải là người nữa rồi.

- Tao ổn, mẹ mày thằng oát con.

Giờ mày còn nhỏ hơn tao nữa đấy, hahaTôi cười nhưng lòng tôi đau lắm, nó trước đây to gấp đôi tôi.

Mấy thằng trong làng hay bắt nạt tôi cứ thấy nó là chạy mất dép, giờ đây nhìn bạn vẫn là hình dáng ấy vẫn là cái cơ thể che trở cho tôi mỗi lần có đứa doạ đánh ấy lòng tôi lại càng xót xa hơn.

Nó cũng cười lại, tuy vẫn là hình dạng trẻ con nhưng thần thái và nét mặt của nó cũng đã là người trưởng thành rồi.

Nó lôi tôi lại cái gốc nhãn bảo tôi ngồi đây nói chuyện với nó, tôi nhìn cây nhãn lòng lại càng đau hơn.

Vì ở đây chính là nơi nó chết mà hơn nữa là vì tôi mà nó chết, năm đó nếu không phải vì ốm mà tôi nói rằng tôi thèm ăn nhãn thì nó cũng không phải trèo lên cây cao rồi té xuống mà chết.

Tôi đã rất ân hận và tự trách bản thân, không vì tôi thì...tất cả là do tôi mà ra cả.

Cổ họng tôi nghẹn ứ, cố kìm nén cái cảm giác muốn khóc xoã một trận cho đã lại.

Tôi theo nó lại gốc cây ngồi, tâm lại có cảm giác cực kỳ an toàn.

- Mày dạo này lên phố ổn chứ?

Nó xoay qua hỏi tôi, tôi gằn giọng tránh cho mở miệng một cái là khóc oà lên như hồi nhỏ bị bạn đánh rồi vừa khóc vừa mách nó.- Cũng ổn, học cũng tạm, tao còn đi làm thêm kiếm chút ít gửi về cho bố mẹ tao đấy Nói rồi tôi lại choàng tay qua vai nó, "nó lạnh quá" thứ tôi nghĩ tới lúc này là day dứt, là hận mình.

Nó như hiểu được cái cảm xúc đau khổ, bất lực này của tôi thì liền đổi chủ đề.

- Tao tới gặp mày lần này vì tao nghe ông nội tao nói là ( ông nó trước là trưởng thôn, giờ ở dưới âm thì vẫn quản lý thôn này giống thổ địa ấy) mày bị một con ma nước nó theo.

Nó bắt của mày đi một vía rồi, đêm qua tao mà không tới kịp thì con ma nhi kia nó cũng giết chết mày rồi.

Nó nói xong da gà tôi liền nổi hết cả lên, tôi run lên cầm cập.

Nuốt nước bọt cái ực, nặn chữ ra mà hỏi nó- Thế sao tao lại thấy mấy con ấy?

Rồi mày ơi giờ tao phải làm sao?Nó vỗ vỗ vai tôi trấn an, nó bảo- Vì mày mất đi 1 vía đấy, người sống có 3 hồn 7 vía tạo thành một tấm bảo vệ cái xác thịt bên ngoài tránh những thứ tà ma quâý nhiễu.

Giờ mày chỉ còn 3 hồn 6 vía nên bọn ma quỷ nó muốn cướp xác của mày, còn con ma da là do nó hợp mệnh mày nên muốn kéo mày xuống đó thế mạng cho nó.

Nó càng nói mặt tôi càng trắng bệch ra, đầu tôi ong ong lên như kiểu bị đấm vào ấy.

- Đêm bữa mày bị dìm xuống sông may sao ông nội tao thấy liền đánh cái cái chuông chòi cá của bác Tố, mệnh bác ấy khắc ma quỷ lắm nên mới cứu được mày Trời ơi, hoá ra cái cảm giác nghẹt thở trong nước là do lúc ấy tôi bị dìm xuống sông.

Bác Tố thì đúng chuẩn tướng ông Trương Phi, tay chân lông lá, giọng ồm ồm chuẩn chất doạ cả người chứ đừng nói là ma, có cái bác ấy hiền lành tốt tính nên ai cũng quý thôi.

Tôi thực sự bị doạ ngu luôn rồi, tôi kéo tay nó lại lắp bắp hỏi- Giờ... giờ tao phải làm sao?

Thằng Long ( tên nó) trầm ngâm một lúc, nó im lặng càng làm tôi sợ hơn.- Giờ ông tao đang xuống âm phủ nhờ ông bạn làm ở Tổng Đốc Quan Sai ở dưới âm, nhờ ổng mang lính lên bắt nó lấy lại vía cho mày chứ nếu không mày cũng có ngày bị cướp xác.

Giờ mày nói mẹ của mày mua lễ về cúng khấn kêu tổ tiên về để bảo vệ mày chứ con ma da ấy chết gần 100 năm rồi, nó mạnh lắm lần sau dù bác Tố có ở đó cũng không cứu nổi mày đâu.

Nói đoạn xong tôi tính hỏi nó thêm thì nghe gà gáy sáng, nó vội đứng dậy kịp nói một câu rồi mất hút- Nhớ đừng mở cửa cho ai ngoài tao đấy, tao đến sẽ mang nhãn cho mày.
 
Ma Tà Bến Nước
Chap 6 : Quỷ Tha Thì Ma Bắt


Chap 6 : Quỷ Tha Thì Ma Bắt Sau đêm hôm ấy tôi yêu cầu cho tôi về nhà nằm, tôi vẫn là không biết mở lời với mẹ tôi thế nào.

Tôi lại càng không biết giải thích ra sao để cho ba mẹ tôi hiểu, nói thật là ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ đây chỉ là một giấc mơ hoang đường thôi.

Thực sự bây giờ tôi đang rất rối bời, cái cảm giác tiến lui đều không được hại tôi về nhà rồi cũng ngủ không yên.

Đêm nay trăng sáng và tròn, hẳn là đêm rằm 15 đi.

Tôi bị khó ngủ nên ra sân ngồi hóng gió cho mát, cảm giác trong lòng cũng dễ chịu đi đôi chút.

Gió đêm nay cũng nhẹ, nó mang một hơi thở an ổn hơn.

Trăng vừa tròn lại vừa sáng, chiếu xuống sân nhà tôi in rõ rệt quang cảnh như ban ngày.

Tôi khá thích ngắm trăng, đặc biệt là những đêm trăng tròn như vậy.

Nhưng mà đêm nay tại sao tự nhiên tôi nhìn thấy trăng lại có cảm giác hơi rùng rợn, lạnh toát sống lưng.

Tôi nhạt mồm nhạt miệng quá nên vô nhà pha ấm trà mang ra cái ghế đá ngoài sân vừa uống vừa ngồi cho mát, lúc ấy cũng khá là khuya rồi.

Ếch nhái kêu ồm ộp cùng tiếng dế văng vẳng khiến cho màn đêm không còn yên tĩnh, bữa ấy tôi lại còn ngồi suy nghĩ vẫn vơ nên ngồi tận quá nửa đêm khi nào không hay.

Tôi cứ suy nghĩ xem câu nói cuối cùng của thằng Long là như nào, nó nói vậy là đang muốn nhắc nhở tôi điều gì chăng?

Bỗng tự nhiên tôi nghe tiếng chuông, thề luôn là cái tiếng chuông ấy như kiểu ai đang đi ngoài đường lắc vậy.

Tôi nghe tiếng chuông ngày càng gần, cái cổng nhà tôi thì thời ấy cũng tính là sịn vì nó làm từ sắt, mấy nhà xung quanh toàn là cửa gỗ không hà.

Mà cái cửa sắt nó thông hẳn ra ngoài, tôi lúc ấy cũng là gan to thành nhỏ rồi.

Mấy ông đừng hỏi lý do, tôi thách mấy ông bị hù mấy đêm xong mà nghe tiếng chuông nửa đêm không bị doạ tái mặt đấy.

Tôi cúi cái đầu thật thấp xuống ngó ra phía đường, cái tiếng chuông ấy cứ như tuần hoàn- leng keng leng keng leng keng...Cứ như tiếng chuông điện thoại ấy, nó cứ tuần hoàn thứ tự reo lên trong màn đêm tĩnh mịch.

Gió đêm sương xuống cái cảm giác lạnh tới tê người, da gà da vịt nổi lên, lông tơ dựng thẳng.

Khi ấy cái tò mò của tôi lấn át đi sự hoảng sợ trong lòng, tôi cố gắng tự trấn an bản thân rằng mọi thứ chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra thôi.

Chắc chắn là vậy đấy, cái lý do củ chuối này lại làm tăng thêm sự tò mò, kích thích thêm cái ý chí tiến lên khám phá xem tiếng chuông ấy rốt cuộc là cái thứ gì.

Tôi nhấc chân bước từng bước, rón rén trèo qua cái hàng rào lén nấp sau cái bức tường cạnh cổng.

Tôi nghiêng đầu ngó sang, kiểu như đang nhìn trộm ấy.

Cái tiếng chuông nó sát ngay gần cổng nhà tôi rồi, tôi đang chờ xem rốt cuộc thứ gì đang phát ra âm thanh ấy.

Bỗng nhiên nó im bật, rồi chỉ leng keng từng tiếng nhỏ cứ như nó đang dừng lại đứng im vậy.

Tôi he hé cái đầu nhìn lại phía cổng thì trời ạ, thứ tôi nhìn thấy lại là một con chó mực to.

Cái cổ nó treo một quả chuông màu vàng, thứ tôi khiếp đảm hơn là hai mắt nó màu xanh lá cây như yêu quái, nó nhe hàm răng nhọn hoắt ra, tôi xoa xoa hai mắt cứ tưởng như bị nhìn nhầm nhưng mà xoa đỏ mắt vẫn là cái thứ ghê rợn ấy.

Rồi bỗng nhiên chó xung quanh xóm sủa inh ỏi nhưng đáng sợ hơn là con này cắn là con kia im, mà theo người ta nói chó cắn một tiếng là cắn ma.

Tôi rùng mình một cái, không dám rời mắt khỏi nó.

Nó đúng thực sự là khác thường mặc cho không có hai con mắt màu xanh ghê người kia, nó ngoài có một thân một màu đen tuyền thì nó không hề có đuôi.

Yêu ma quỷ quái khi hoá thành loài chó luôn bị yểm một lời nguyền là đều không thể mọc đuôi, cái này cũng là do nghe được chứ tôi có biết cái quần gì về ma quỷ hay tâm linh đâu.

Nó cứ nhìn chằm chằm vào nhà tôi, hai mắt nó cứ như hận không thể giết chết cả nhà tôi vậy.

Miệng nó phát ra từng âm thanh gầm gừ, rít gió một cách ghê rợn.

Giờ là cả không gian lâm vào trạng thái tĩnh lặng tới ngộp thở, tiếng rít của nó vì tôi đang đứng gần nên nghe rất rõ khiến gai ốc tôi nổi lên từng đám, tôi cứ như chết lặng cố nhìn xem nó muốn làm gì, chân tôi đã đứng tới không vững thì nó lại quay đầu đi.

Cả người tôi run lên bần bật mất tựa mà ngồi huỵch ra đất, tay chân như muốn tách rời khỏi thân thể, dồn hết sức lực nâng cơ thể đứng không vững dậy.

Tôi cố trèo vô sân để vào nhà nằm, tôi thề là khi ngồi xuống giường rồi người tôi vẫn là run như cũ.

Tôi nằm xuống giường, trùm chăn lút đầu rồi run rẩy không thôi.

Cái lá gan mạnh bạo khi nãy của tôi bây giờ đã không cánh mà bay, đầu óc của tôi lập loè lại hình ảnh của con chó ma khi nãy.

Hai mắt nó sắc như dao, cả cái thân như con hắc khuyển dưới âm phủ.

Mùi thối của xác chết cứ nồng lên khi nó thở, cảm giác lạnh toát cả người khiến cho tôi càng lúc càng run dữ dội hơn.

Tôi co người, ôm chặt lấy cái cơ thể đang lạnh toát, cố xua đi những hình ảnh ghê rợn khi nãy thì cái cảm giác sợ hãi nó lại càng rõ nét hơn.

Tôi mệt mỏi quá, sợ hãi quá rồi trong mơ hồ tôi đã ngủ mất.

Trong mộng tôi thấy bản thân đang bị một bóng đen vô hình đuổi theo, lại là tiếng leng keng ghê người ấy.

Tôi chạy trong đêm tối, chạy mãi chạy mãi rồi lại xuất hiện ngay trên con đường đê ven sông.

Tôi thở dốc, cổ họng khô khốc, khát nước vô cùng, hai chân run lên, tim đập tình thịch.

Khung cảnh xung quanh hệt như cái đêm kinh hoàng ấy, bỗng nhiên tôi nghe tiếng tí tách tí tách như nước nhỏ giọt xuống nền đất.

Trong đêm khuya nó cứ như đánh thẳng vào thần kinh đang căng cứng của tôi, nó cũng giống như tiếng chuông kia "càng lúc càng gần".- A a a a aTiếng người như đang gào hét trong run rẩy, nó cứ như cầu cứu, như oán trách.

Tôi như ngừng thở, trước mắt tối sầm, ngất lịm đi.Lúc tôi tỉnh dậy lại là đang nằm ở bờ sông, nằm trên nền cỏ ướt đẫm sương khiến cả cơ thể tôi lạnh toát.

Phía trước là một nền đen như mực, xung quanh dế ếch kêu ồm ộp, sương đêm lạnh buốt da thịt.

Tôi đứng dậy mò mẫm tìm kiếm lối lên, đúng thật là những thứ dùng các giác quan và đặc biệt là xúc giác để cảm nhận còn ghê rợn hơn cả nhìn thấy.

Tôi sờ thấy vô số thứ nhơn nhớt, ướt rồi có cả vật nhọn càng cố bò lên tôi càng hoảng, sờ phải cái gì cũng giật mình như muốn đứt van tim tới nơi.

Thần kinh tôi căng cứng, sợ hãi mà nhắm mắt phó mặc cho trời...

"Cầu trơn gió đánh đò đưa Chân trần sẩy bước ai đưa hồn về Thân ma dưới đáy sông Hề Trồi lên tìm mắt, ngụm đầu tìm chân"Bỗng từ đâu có tiếng hát, câu từ nghe nó não lòng, giọng lại như đang gào khóc ghê rợn vô cùng.

Càng thế tôi lại càng sợ, tiếng hát càng lúc càng gần.

Nó cứ như đang chơi chốn tìm với tôi vậy, hát lên những câu từ cổ quái khiến tôi phát run.

Rồi bỗng nhiên xung quanh lại sáng hơn, ánh trăng rọi xuống được dưới đất chiếu sáng xung quanh tôi.

Nhìn rõ ràng tôi mới phát hiện bản thân đang đứng ngay giữa bãi đất trống ở gần con sông, chỗ tôi đứng cách mặt sông tầm 200m.

Qua ánh trăng tôi nhìn thấy bóng dáng một người trưởng thành nhưng chỉ còn trơ chọi xương cùng bộ quần áo nát be bét đứng ngay ở bờ sông, tôi nhìn thấy mà cả người mềm nhũn, ngã luôn ra đất.

Thần kinh căng ra đau đớn, van tim như muốn đứt, tay chân tê mất cảm giác, giác quan hoàn toàn bị đóng.

Tôi há hốc mồm, nín cả thở vì quá sợ hãi.

Mặt tôi dại đi, hai mắt trừng lớn khi nhìn thấy nó càng lúc càng tiến lại gần, phải đúng hơn là nó bò lại gần.

Bàn tay trơ xương cứ di chuyển bò lại phía tôi, mỗi lần bò lại gần là tiếng nước tí tách lại càng rõ ràng hơn, mùi hôi của bùn sông nồng nặc khiến tôi phát khó thở, cái mặt xám ngắt đi vì ngâm nước lâu ngày, thịt da như bị úng rơi ra từng miếng, hai con mắt nó long ra, mồm nó lại rít lên- Chân tao đâu? thịt tao đâu?

Tìm cho tao đi, mày tìm cho tao điCảnh tượng khinh dị này càng khiến người ta muốn nôn hết nội tạng ra ngoài, mặt tôi đã trắng bạch cắt không ra một giọt máu rồi.

Càng hoảng hồn hơn là nó nhảy tới chìa bàn tay xương thịt nhầy nhụa của nó túm lấy chân tôi rồi nó cười khà khà lên- Khà khà khà, mày xuống đây vớt cho tao cái chân đi, tìm cho tao cái chân đi, nó mất rồi, mất rồi khà khà khà...
 
Ma Tà Bến Nước
Chap 7 : Ma Đánh Quỷ, Quỷ Nạt Ma


Chap 7 : Ma Đánh Quỷ, Quỷ Nạt Ma Bàn tay nó nhơn nhớt, xương lại mục nát nên lúc nó chạm vào da tôi cứ như kiểu dẫm phải shit ấy, ghê tởm vô cùng.

Nó lại trườn cái cơ thể nhơn nhớt ấy lên gần người tôi khiến cả người tôi run lên, tôi như người bị cấm khẩu muốn hét cũng không tài nào thốt ra được, não thiếu oxi như muốn nghẹt thần kinh của tôi lại.

Xung quanh ngoại trừ tiếng cười của nó thì hoàn toàn yên tĩnh, ánh trăng dọi xuống khuôn mặt nó càng sát thì lại khiến tôi càng hoảng sợ hơn.

Rồi phía đâu đó lại cất lên tiếng hát trong trẻo nhưng lại mang một âm sắc quỷ dị - Ma da cướp hồn lôi người xuống sông, ma da cướp hồn để lại xác thịt, ma da cướp hồn chừa tao phần xác, hahahahaha.

Sau đó là một chàng cười rộ lên trong đêm khuya khiến cho tôi hiện giờ gọi là chết thẳng, tim tôi không biết có còn đập hay không nữa.

Một con quạ đen đậu trên cây đu gần bờ sông đầu của nó là một đứa con nít, thân lại là thân quạ lớn.

Nó cứ đập đập hai bên cánh sau đó là phá lên cười, quỷ dị đến mức tôi muốn ngất luôn ra đấy.

Đã thế ánh trăng dọi xuống người nó, cái cơ thể ruột gan phèo phổi, nội tạng nó cứ như sắp lồi luôn ra ngoài.

Cái đầu nó thì nứt toạc ra lộ rõ một nửa xương đầu ra, nhìn cực kỳ kinh dị.- Méoooooooo.Một âm thanh sắc lẹm cắt ngang qua tiếng cười ghê rợn kia, rồi sau đó là một tràng âm thanh như giao đấu.

Con quỷ đen kia rú lên đau đớn, nó rít lên từng tiếng như muốn xé toạc cả không gian.

Lúc ấy tôi đã không còn biết gì nữa cả, chỉ là trong đầu vẫn văng vẳng tiếng gào rú và tiếng cào.

- Thắng, dậy đi con, sốt à hay sao cứ nói mơ vậy?Mẹ tôi lay tôi dậy, nói thật là lúc mở mắt nhìn thấy mẹ là tôi muốn oà khóc rồi.

Mồ hôi tôi tuôn như suối, không dám nghĩ ngợi hay nghi ngờ gì nữa tôi liền kể cho mẹ nghe từ đầu tới cuối, tôi vừa kể vừa run.

Mẹ tôi lúc mới nghe còn bảo do tôi sốt nên gặp mộng ma quỷ nhưng sau khi tôi nói với mẹ rằng mẹ không tin tôi thì có thể đi xem thầy bà các thứ thì bà đã ngẫm nghĩ lại, thực ra mẹ tôi không phải người mê tín nên khi nói mấy vụ tâm linh này hầu như mẹ đều nửa nghe nửa không.

Tới khi thím Sáu nhà tôi tự nhiên giữa trưa nắng lộc cộc đến thăm, thím ấy có căn hầu trên và đã làm về tâm linh từ lâu rồi.

Thím ấy vừa vào nhà đã vỗ lên vai tôi ba cái, sau đó đi lại bàn thờ gia tiên thắp ba nén hương rồi cầu khấn gì đó.

Thím ấy bốc trong bát hương một nắm tro sau đó bỏ vô một cái bát gỗ, tôi còn chưa kịp hiểu thì thím ấy quay qua nhìn tôi chằm chằm.

Má nó, tôi nhìn ánh mắt của thím mà giật bắt cả người vội quay đầu đi hướng khác.

Bố mẹ tôi cũng chưa hiểu gì, mẹ tôi lôi thím lại bàn rồi hỏi- Sao nay thím tới thăm anh chị mà không báo trước?Thím Sáu có căn hầu trên nên dáng ngồi rất quan cách ( kiểu dáng ngồi của các quan trên, uy nghiêm vô cùng).

Thím ấy nhìn bố mẹ tôi xong là xoay qua nhìn tôi, thở dài một hơi rồi nói- Nay em qua thăm anh chị là có việc liên quan đến thằng Thắng, đêm qua gia tiên về báo mộng cho em rằng thằng đích tôn nhà mình gặp nạn.

Nó dính phải một cái vong âm đã tu thành quỷ, nó bị bắt một vía rồi.

Em sợ quá nên qua đây xem xem ai ngờ là đúng như vậy thật.Thím nói xong lôi tay tôi ngồi xuống ghế, tôi sợ quá nên cả người căng cứng ngồi im bất động.

Bố mẹ tôi lúc đầu là sững sờ sau đó là lo lắng-Thím Sáu ơi, rốt cuộc là như nào.

Thằng Thắng nó...nó sao lại mắc cái vong âm thế thím?Mẹ tôi giọng run lên, mặt như sắp khóc quay qua hỏi thím Sáu.

Thím ấy vẫn rất bình tĩnh, vỗ bàn một cái rồi hỏi tôi-Mày kể đầu đuôi câu chuyện cho thím nghe, không được bỏ qua chi tiết nào nếu không thì không ai cứu nổi mày đâu.

Tôi khi ấy mặt tái mét, nuốt nước bọt sau đó ngồi kể lại từ đêm bữa đi về gặp nó, ở trạm xá gặp hai con ma kia rồi cả đêm qua mơ thấy như nào.

Tôi kể không sót một chi tiết nào, nghĩ lại tôi vẫn còn run đây này.

Thím Sáu nghe xong quay qua nhìn ba mẹ tôi, ba mẹ tôi lại nhìn thím Sáu.

Mẹ tôi lúc này là oà lên khóc- Con ơi là con, sao mày lại ra nông nỗi này hả con.

Mẹ bảo bao nhiêu lần rồi mà mày không nghe sao cứ thích đi đêm về hôm để giờ mắc cái nợ này vậy, mày mắc phải nghiệp trần dễ giải chứ nghiệp âm như này thì mẹ biết sống sao đây con ơi là con ơi.Lúc này tôi kiểu như đứt hết dây thần kinh cảm xúc, mặt đã trắng tới không thể nào trắng hơn.

Bố tôi ngồi cạnh chỉ biết ôm vai mẹ tôi, ông cũng không biết nên giải quyết như nào rồi, bế tắc thực sự.

Thím Sáu nhìn nhìn tôi sau đó nói- Giờ thì mong trên phù hộ cho nó, sáng nay trước lúc qua nhà em đã xem cho nó một quẻ thấy nó có bạn là người âm giúp rồi.

Dưới âm cũng bắt đầu cho quân lên bắt con ma kia rồi, khó nổi con ma kia đang cầm một vía của thằng cu Thắng.

Nó định dùng vía kia dụ thằng này đến ổ của nó rồi nó dìm chết để thế mạng cho nó, may nhà mình ăn ở phúc đức nên trên thương trên độ chứ không đêm qua mày cũng chết.

Đêm nay anh chị mua lễ về, em làm bàn cúng thỉnh vía nếu mà không ổn thì em sẽ mượn âm binh bắt luôn con ma kia.

Gia đình cứ yên tâm, chuyện đâu còn có đó.Mẹ tôi sụt sùi lau đi nước mắt nói cảm ơn thím Sáu sau đó là ôm lấy tôi, trước khi về thím Sáu có dặn - Tối nay anh chị mua cho em một con hình nhân thế mạng, mua đồ mới cho thằng Thắng.

Đồ cũ ôm hết ra sông làm lễ xong là vứt, mua gà trống con có cựa to nhất, xin ít máu chó mực loại chưa giao phối ấy.

Tối nay mượn lấy mấy thằng tuổi Tuất, những ai tuổi Dậu cấm cho phép lại bàn lễ nhé.

Thím nói xong là thím về, mẹ tôi lúc này là ngồi sụp xuống ôm mặt khóc.

Giờ thì tôi đã nhận ra vấn đề tôi đang mắc phải thực sự rất nghiêm trọng, tôi đỡ mẹ lên - Mẹ yên tâm, con không sao đâu.

Thím Sáu lo cho con được hết, thằng Long nó nói ông nó cũng đang mời Tướng dưới âm lên giúp con mà.

Con không dễ bị bắt mất hồn đi đâu.

Tôi an ủi mẹ nhưng trong lòng cũng bất an, hoảng sợ vô cùng.

Trưa nay thấy người khá mệt nên lại vô giường ngủ, tối còn thức làm lễ.

Nằm được một lúc tôi nghe tiếng gọi- Thắng, Thắng ơi.

Tao đây, Long đây.Tôi giật mình quay người thì thấy thằng Long hiện ra, tay nó cầm một chùm nhãn cười hề hề nhìn tôi.

Nó lôi tôi ngồi xuống rồi đưa chùm nhãn cho tôi, nó nói- Đêm qua tao tới tìm mày mà không ngờ vẫn chậm một bước, may sao ông tao gọi được cứu quân lên vừa kịp nên mới vớt được cái hồn mày về.

Đêm qua đánh nhau với nó lâu như vậy mà nó mới chỉ bị thương, nó trốn nhanh quá nên không bắt được, đúng là ma da chết lâu năm nó mạnh thật mày ạ.Nó nói vậy làm tôi càng sợ hơn, tay cầm nhãn cứ như không có lực, nuốt nước bọt cái ực rồi hỏi lại nó.- Thế giờ làm sao đây mày?- Giờ âm binh đang lùng bắt nó, nhưng tao sợ đêm nay nó lại hiện lên tiếp đấy.

Đêm qua bắt nó không thành nên vía của mày cũng chưa lấy lại được.

Tao nghe thấy bảo thím Sáu mày đêm nay lập lễ đổi mệnh cho mày hả?- Ừ đúng rồi, sao thế?- Trước khi đổi mệnh phải bắt được con ma kia đã, nó thu mất một vía của mày nên đổi mệnh thì mày cũng thiếu đi một vía sau này vẫn rất dễ bị cướp xác đấy con ạ.- Thế giờ tao phải làm sao?-Yên tâm đi, tao thấy lính theo thím mày cũng đông lắm.

Nãy tao thấy gia tiên về trợ mày cũng đông, mày không phải lo.

Nó nói vậy tôi cũng thấy an tâm phần nào, lúc tôi tỉnh dậy đã là gần sẫm tối.

Mẹ tôi chuẩn bị đồ ra bờ sông đã đủ, bàn lễ bàn cúng đã xong.

Lúc tôi ra đã thấy thím Sáu mặc áo kiểu như mấy ông thầy trong phim bắt ma cương thi ấy.

Lễ cúng hoa quả, một con hình nhân bằng rơm và một con bằng giấy, một bát máu chó, một con gà trống, một cái lư hương to, nến trắng các thứ,...bày chật một bàn đồ.

Lúc tôi ra là thấy mẹ tôi đang tưới cái nước tim tím xung quanh cái chiếu ở giữa khu đất trống mà đêm qua tôi mơ suýt bị giết, còn thím Sáu cầm một bó hương đang cháy nghi ngút cắm dọc theo mép bờ sông chỗ khu đất trống.

Bố tôi thì đang đi gọi mấy thằng tuổi Tuất tới, lúc gần vô lễ là phải đuổi dân làng và nhất là mấy thằng tuổi Dậu về trước.

Lúc bắt đầu lên lễ là 9 giờ, tôi ngồi ở giữa chiếu còn xung quanh là sáu anh tuổi Tuất ( bố tôi lo mấy thằng nhỏ tuổi bỏ chạy giữa chừng hư việc nên mời toàn mấy anh lớn tuổi, gan to) ngồi vây quanh.

Mỗi người ngậm một lá bùa trong miệng, nhắm hết mắt lại, nghe thấy gì cũng không được mở mắt.

Cả sáu người đều cởi trần và sau lưng được vẽ một lá bùa, đều quay hết mặt về chính giữa tôi ngồi.

Bố mẹ tôi cũng bị bắt về trước, giờ ở đây còn mỗi tám người.

Trời đã tối hẳn, gió ven sông lại bắt đầu thổi to hơn.

Cái cảm giác rùng rợn ghê người bắt đầu phủ xuống người tôi, tôi không biết có phải do là bị mất một vía nên nhìn được thấy người âm hay không nhưng lúc liếc qua chỗ thím Sáu tôi thấy phía sau thím là một đám đông người đang đứng.

Ai cũng mặc một bộ áo giáp, không biết nên gọi thứ họ đội trên đầu là gì nhưng nó như một cái mũ của kị sĩ, tay họ cầm khiên và giáo mác, khí thế ngút trời.

Nhìn thấy vậy tôi cũng an tâm hơn phần nào, lá bùa trong tay tôi tôi cầm thật chặt cố gắng tự trấn an và cổ vũ bản thân phải thật sự mạnh mẽ ngay lúc này.

Gió bắt đầu mạnh, thím Sáu rung chuông rồi gõ mõ ba cái- keng keng keng Thím đứng ở cái bàn cúng vừa lắc ba hồi chuông thím lại dừng lại đọc một bài tự gì đó.- Thiên thiên càn khôn mau về độ lượng, thủy thủy tiên quân cầu lên soi tỏ, đích nam Nguyễn Văn Thắng chẳng may lạc vía, trên thương trên độ cho xin vía về.
 
Ma Tà Bến Nước
Chap 8 : Vớt Vía, Bắt Quỷ


Chap 8 : Vớt Vía, Bắt Quỷ Thím Sáu đọc xong liền rút một lá bùa hay lá gì đó màu vàng ra, thím thả vào một cái bát con rồi châm hương vào.

Vừa châm vào lá bùa nó bùng lửa đỏ lên một cái rồi biến thành một mớ vụn đen đen, thím Sáu dùng cái que hương nhúng vô một bát nước màu tím kế bên rồi lấy hương quấy như kiểu hoà bột ấy.

Sau đó thím lại đọc một bản hán tự hay cổ tự gì đó, đại khái là như này và để dễ hiểu tôi xin được thuyết minh ra tiếng việt.- Chúng sinh khổ nạn chết mộ không có, thờ chẳng ai thương trên thương trên độ về lai ( tức là về đây) âm hưởng, nhật nguyệt vô tự ( ngày đêm không ai thờ cúng) đức Phật từ bi mở cửa chúng sinh về lai âm hưởng.

Thím nói một câu liền dùng cái nhánh cây như kiểu Phật Bà Quan Âm vẩy nước lên mâm chúng sinh to bày đủ bánh kẹo hoa quả vàng hương để mời chúng ăn, tôi lúc này giống hệt người có mắt âm dương nhìn thấy đủ loại ma quỷ.

Chẳng biết chúng nó từ đâu mò tới mà cứ như đom đóm nhấp nha nhấp nháy mò lại, trong đêm tối lúc này đã là 10 giờ đêm tôi nhìn mà rùng mình rợn tóc gáy.

Chúng càng tiến lại gần mâm chúng sinh tôi càng nhìn rõ ràng dáng dấp của chúng hơn, đúng là không nhìn thấy lại cứ tưởng ma quỷ không có thật.

Bây giờ nếu mà là đứng một mình tôi thề là tôi ngất luôn ra đất, bọn chúng giữ y nguyên hình dạng lúc chết.

Con cụt tay, con cụt chân, có con ruột gan đang lồi hẳn ra ngoài, nhiều con hình như là ma Tây ( loại ma này nhiều nhất là sau chiến tranh, nó là hồn ma của những tên giặc bị chết trên chiến trường ở Việt Nam.

Đất khách quê người không ai thờ nên chúng cũng như mấy con ma đói, ma khát ở bên mình).

Chúng đi cứ lắc lư lắc lư, mặt mày thì xám ngắt hệt mấy con zombie trong phim Hàn mà tôi đã từng xem.

Chúng đông thật sự đấy các ông ạ, nhìn cứ như binh đoàn xác sống lũ lượt kéo về cái bàn cúng chúng sinh.

Gió đêm sương lại xuống, cái lạnh cơ thể với cái lạnh run sợ của hai mắt là như nhau, tôi mặc dù biết là chúng không thể làm hại tôi được vì có thím Sáu ở đây nhưng thực sự tôi vẫn sợ.

Hai mắt tôi trừng lớn nhìn chằm chằm cái đám đen kịt đang vây quanh cái bàn cúng thì tự nhiên có một cái vong nó xoay người lại, nó làm tôi giật thót cả người.

Nó hình như phát hiện ra tôi, nó lại lắc lư lắc lư tiến về cái chiếu mà tôi đang ngồi.

Cái mặt của nó nữa bên đã bị cán cho xương thịt lẫn lộn, máu me be bét, mắt lòi hẳn ra ngoài cứ thế tiến về phía tôi.

Mặt tôi bị doạ mà tụt hết cả máu, mặc hai cái áo thu đông chống cảm mà vẫn lạnh tới run cả người.

Nó tiến càng lúc càng gần, tim tôi càng lúc đập càng to càng nhanh, tôi muốn há mồm hét lên mà môi nó cứ dính chặt, lưỡi nó líu lại luôn.

Nó dí cái mặt gần xát cái mặt tôi mà tôi cảm tưởng nếu nó mà cúi hẳn xuống chắc thịt nó rơi luôn vào mặt tôi rồi, tay tôi vừa nắm chặt lá bùa vừa run.

Thím Sáu nhìn thấy một cái vong lạc đoàn thì vung cái gậy gỗ lên gõ mạnh xuống bàn cúng ( cái gậy này làm từ gỗ gì quý lắm, được làm phép hẳn hoi.

Hoa văn nhìn đẹp mắt thế thôi chứ nó là kí tự của bùa chú đấy), thím quát- Hưởng xong thì nghe lệnh ta cấm kẻ nào ở đây quấy phá, cấm kẻ nào cướp xác đoạt hồn nếu không ta đánh cho hồn tan phách nát, đừng hòng siêu thoát đầu thai.Con ma kia cả người co lại, nó sợ thím như kiểu con sợ mẹ ấy.

Nó xoay người rồi lắc lư đi về phía bàn cúng, thực sự là làm xong lễ này tôi thề không bao giờ đi đêm nữa.

Bọn chúng hình như đã hưởng xong lại lắc lư quay người lũ lượt bỏ đi, nhìn mâm chúng sinh hệt như có người ăn thật mà tôi run lên phát khiếp.

Thím ấy lại quay về bàn cúng chính lấy nắm tro trong túi ra bỏ vào một cái lư nhỏ, thím đốt ba nén hương cắm vào sau đó thím dùng nhánh cây giống nhánh khi nãy đưa thành vòng tròn ba lần xung quanh lư hương, thím bắt lấy con gà trống rồi cầm nhánh cây đập nhẹ vào đầu nó ba cái, vừa đập vừa đọc chú sau đó thả nó xuống đất.

Con gà vừa đứng xuống đất liền có gì đó rất lạ, nó đi giống hệt một con người đang đi chứ không gật gù như dáng đi bình thường của loài gà.

Nó đi thẳng đến bờ sông liền ngẩng cao cổ lên gáy- Ò ó o oooo, ò ó o oooooo,...Nó kêu liên hồi sáu lần, mỗi lần nó kêu là người tôi nó như kiểu có một lực gì đó lôi hồn rời khỏi xác âý.

Cơn buồn ngủ lại ập tới, hai mắt tôi như hoa đi, đầu choáng váng,...rất muốn lăn ra ngủ.

Tôi súyt gục xuống thì thím Sáu hét lên-Thắng, không được ngủ, không được để con quỷ kia lôi hồn con ra.Tiếng hét của thím uy mãnh vô cùng, tôi giật mình mở mắt ra.

Trước mắt tôi ở phía đối diện bờ sông lại là cái con quỷ đêm qua túm chân muốn bắt tôi đi, cả người tôi nổi lên một tầng gai ốc.

Nó nhìn còn tởm lợm hơn đêm qua, người nó giờ gần như là trơ xương.

Nó cứ như uất hận nhìn về phía tôi, tôi lúc này là vừa buồn nôn vừa sợ hãi.

Nó không dám rời khỏi cái mặt sông, nó cứ đứng đó nhìn lên bờ.

Thím Sáu hét lên- Con quỷ kia cớ sao ngươi dám bắt vía của người trần, mau thả vía về cho nó nếu không ta đánh cho ngươi tan hồn.

Con ma kia tức giận nhưng nó lại cười phá lên từng âm thanh quỷ dị, gió vù vù qua tai tôi.

Nó hét lên như tiếng gầm rú, oán hận- Tao không trả, nó phải thế mạng cho tao.

Tao chết gần một trăm năm rồi, tao muốn đầu thai.

Thím Sáu đập gậy xuống bàn hét lên- Ngươi trả vía cho nó ta giúp ngươi đầu thai siêu thoát, nếu không trả đêm nay ngươi sẽ bị tan hồn đừng hòng mà đòi đầu thai.

Nó vẫn là uất hận không khuất phục, nó nhìn lên trên bờ hét- Mi gọi âm binh lên bắt tao đi mà mi nói giúp tao à, tao mà bị bắt thì bọn nó cũng sẽ khiến tao không đầu thai được thôi.

Thím Sáu biết là dùng mềm không được rồi nên thím rút ra một lá bùa, nhúng vô bát máu chó mực rồi ném về phía con quỷ kia.

Tôi vẫn chưa hiểu gì thì nó rú lên, gào to từng tiếng tức giận.- Mi thả tao ra, thả ra.Nó vùng vẫy đau đớn rồi như bị chọc tức mà nhào lên phía bờ, nó như muốn phi thẳng tới chỗ thím Sáu mà cắn xé thím.

Thím Sáu lại chẳng phải thầy pháp thường, thím lôi một cây roi mây dài ra bôi lên một lớp máu chó mực rồi quất liên tiếp vào người nó.

Nó rít lên từng tiếng, đau đớn nhưng vẫn không hề phục.

Càng thế thím càng đánh, vừa đánh vừa hét- Mày có trả không ?

Trả không ?Nó cứ như bị điểm huyệt ấy, không vùng lên cản đòn được.

Nó rít lên- Tao không trả, không trả.Thực sự nói thật là tôi run đấy nhưng nhìn cứ thấy tội tội thế nào ấy, nói vậy thôi chứ sợ bỏ mẹ ra hơi đâu lo cho kẻ muốn giết mình.

Sau một hồi đánh nát roi mây mà nó vẫn không trả thì thím Sáu phải nói là tức đỏ mắt.

Nó bị máu chó dính vô xương đau đớn vậy mà vẫn không sợ, vẫn rít lên từng tiếng đầy uất hận.

Thím đi lại bàn lôi cây gậy yểm bùa chú trên đó giơ lên hét- Tao cho mày cơ hội cuối, nếu không trả đừng trách tao một gậy đánh tan hồn.

Nó nhìn lên cây gậy gỗ có vẻ đã thấy sợ, nó không còn kêu hét nữa mà cúi đầu.

Thím Sáu lại hét- Nói, một vía của nó mày giấu ở đâu?Con quỷ kia im lặng một hồi rồi nói- Tao chưa kịp thu vía, thằng này vừa thoát vía ra thì tao bị lão chài kia làm cho giật mình, tao trốn luôn nên không biết vía thằng này ở đâu.

Thím Sáu nheo mắt lại, đập rầm một cái xuống bàn hét- Mày đừng nói láo, không có vía thì sao mày dụ được hồn nó đêm qua ra tận đây.- Tao không biết, là nó tự ra chứ tao có dụ nó đâu.Nó nói rồi cúi gập người xuống, thím Sáu cảm giác không ổn rồi.

Thím nhìn nó rồi nói- Giờ mày có muốn đi đâù thai không?Nó ngẩng đầu lên nói có, sau đó thím đi lại bàn lễ niệm gì đó.

Cùng khúc đó Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, tôi mới chỉ thấy hai người này qua phim Tôn Ngộ Không chứ bây giờ nhìn thực tế tôi phải gọi là há hốc mồm.

Họ cung kính nhìn thím Sáu rồi nói với thím vài câu sau đó xoay người lôi con quỷ kia đi.

Trước khi nó đi nó nói từ lúc chết đến giờ nó chưa làm điều gì ác, chỉ là gần hết một trăm năm rồi nếu nó không bắt được ai thế mạng thì nó không thể xuống âm phủ để báo danh đầu thai, nó là người nơi khác bị chết đuối dạt xuống đây.

Xác nó bị vùi dưới bãi đất này, nó không đi được nên chỉ ở đây làm ma làm quỷ.

Nó xin thím cho người đào xác nó lên mang đi chôn cất, sống nó không có người thân nên chết không ai thờ.

Thím Sáu đồng ý với nó rồi hứa làm bàn thờ cho nó ở gần điện thím hầu, lúc đó nó mới chịu đi theo hai người Hắc Bạch Vô Thường.

Lúc nó đi nó còn nói vía tôi không phải nó lấy e là còn con quỷ khác ở đây, nó ở dưới nước nên chuyện trên bờ nó không rõ, nghe tới đây người tôi liền run lên.

Lúc con quỷ kia đi bỗng nhiên cây phía sau ào lên, gió thổi mạnh vào cây khiến nó gào lên như đau đớn.

Phía sau lưng tôi vang lên tiếng- Leng keng leng kengTôi giật mình quay đầu, ở phía trên bờ đê tôi nhìn thấy một bóng đen lớn.

Thấy rõ ràng hai mắt nó xanh lè, nó nhe hàm răng trắng ra, rít lên từng tiếng một.

Tôi bị doạ cho há hốc mồm, mặt cắt không ra máu, tay chân lạnh toát run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh ứa ra vì nó chính là con chó ma đêm hôm qua.
 
Ma Tà Bến Nước
Chap 9 : Oán Hận ( Kết)


Chap 9 : Oán Hận ( Kết) Nó vừa xuất hiện thím Sáu nhìn thấy liền trừng lớn mắt, tôi hoảng hồn hơn là cơ thể tôi lúc này cực kỳ khó chịu cảm giác bị rút hồn còn mạnh hơn lúc nãy, người tôi trở nên vô lực tôi còn cảm thấy trong cơ thể như có một luồng sáng màu xanh dương đang từ từ bị lôi ra ngoài ngay trước mắt, đau đớn vô cùng.

Thím Sáu nhìn thấy vậy liền chạy lại chỗ tôi niệm chú rồi dán lên hai vai tôi hai lá bùa, thím vừa dán xong cảm giác cơ thể nhẹ hơn hẳn.

Thím vung gậy lên hướng con quỷ kia hét- Con quỷ kia ngươi mới chính là kẻ bắt vía của nó đúng không ?Nó không hề sợ hãi mà còn rít lên cười khà khà, cái thứ âm thanh ban ngày nghe còn rùng mình chứ đừng nói là ban đêm.

Gió càng lúc càng mạnh hơn, nó thổi như muốn xé nát mọi thứ xung quanh vậy.

- Là tao lấy, là tao lấy khà khà khà.Thím Sáu nghe thấy thì tức giận quát- Ngươi mau trả lại vía cho nó nếu không đừng trách ta mạnh tay đánh cho ngươi không thể đầu thai.

Nó lại như khinh thường, nó lắc cái thân đen đến gần hơn chỗ tôi mỗi lần nó đi là âm thanh leng keng kia lại vang lên một cách rợn người.- Mày nghĩ tao sợ mày sao, tao không giống con quỷ kia.

Tao đã là quỷ hơn mấy trăm năm rồi, vía của nó tao nhất định phải lấy hết tao phải giết nó, giết cả mày, giết cả dòng họ nhà nó.Nó nói rồi lại rít lên cười, dưới lớp trăng mỏng nó quỷ dị vô cùng.

Hai con mắt xanh của nó chuyển sang đỏ, nó nhảy một cái như nhào đến vồ lấy tôi.

Thím Sáu dậm chân xuống đất, giơ dậy lên như một vị tướng, thím hét lên một tiếng như tiếng gầm của Hổ.

Tôi nhìn thấy ở phía sau thím có hình một con Hổ Trắng, nó nhe nanh nhìn uy mãnh vô cùng.

Nó theo lệnh thím nhảy vồ lấy con Quỷ Khuyển kia.

Hai con giao đấu bất phân thắng bại, con Hổ kia dùng móng vuốt vồ lấy nó, quật nó ngã ra đất nhưng nó nào chịu thua.

Nó nhe răng sắc ra định cắn vào cổ con Hổ thì con Hổ né được, con Hổ Trắng cào một phát vào mặt nó.

Nó rít lên một tiếng dài đau đớn, nó như bị chọc giận nhảy vồ tới chỗ con Hổ Trắng.

Không gian như bị bóp méo, không khí lại như bị đóng băng đến ngộp thở.

Mồ hôi tôi ứa ra, mặt nóng bừng bừng tôi liếc nhìn qua thím Sáu thấy mồ hôi thím cũng ứa ra, người rung lên như sắp không trụ được.

Tôi cảm giác sắp không ổn rồi, lòng tôi cứ thầm khấn : " Long ơi cứu tao, cứu tao với Long ơi".

Nói thật là khi ấy người tôi đã run lên bần bật không thể dừng lại được rồi, mắt không dám rời khỏi hai vật trắng đen đang đánh nhau kia.

Bỗng nhiên tôi nghe tiếng "Đoàng Đoàng Đoàng" ba phát sấm liên hồi, cả tôi cùng thím Sáu đều giật mình.

Tôi sững sờ nhìn đằng sau thấy một hàng người mặc áo giáp bạc, tay cầm gươm vàng họ uy nghiêm đứng thành hàng.

Tôi nhìn thấy thằng Long đứng bên cạnh một người đàn ông cưỡi một con ngựa màu đen tuyền.

Lúc họ xuất hiện thì con Quỷ Khuyển kia bổng nhiên suy yếu, nó quật không lại được con Hổ nên bị con Hổ Trắng đè dưới thân.

Nó gầm lên tức giận, hai mắt đỏ lòm như máu của nó trở về thành màu xanh lá.

Sau đó ông quan cưỡi ngựa kia quá lên, giọng ông ta nghe rất nó uy lực cảm giác nghe xong muốn quỳ xụp xuống vái lạy ấy.- Yêu nghiệt to gan dám ở lên trần làm điều ác, ngươi còn không mau theo ta về âm ti để Diêm Vương trị tội.Con Quỷ Khuyển kia không phục, nó hét lên.- Tao không về, tao không về, tao phải trả thù, tao phải giết hết cả nhà chúng nó.

Nó hét lên thật to, tiếng rít truyền qua không khí trong đêm tối nó cứ như văng vẳng bên tai.

Nó như tiếng tula từ âm ti gào lên đòi mạng vậy, tôi bị doạ cho ngồi bất động.

Ông quan kia cho lính dùng xích sắt trói nó lại, binh lính lôi nó đi nhưng nó vẫn vùng vẫy, hai mắt nó oán hận mà nhìn về phía tôi.

Tôi run lên, lo sợ nó lại quay về báo thù.

Binh lính lôi nó đi biến mất cùng ông quan kia sau lớp trăng mờ, tôi còn cứ tưởng nãy giờ là tôi đang coi phim truyền hình Trung Quốc ấy chứ.

Thím Sáu lại chỗ bàn cúng thắp ba nén hương rồi cúi đầu bái lạy, thằng Long xin cho phép ở lại với tôi qua đêm nay.

Nó nói với tôi mọi thứ nó biết, thì ra con Quỷ Khuyển kia là một Thống Lý thời xưa ở làng này.

Ngày xưa lúc còn sống lão ta làm nhiều điều ác nhân thất đức lắm, tôi nghe nó kể lại thì lão ta rất biết cách lấy lòng bọn quan Pháp.

Lão ta dụ dỗ cha mẹ các cô gái xinh đẹp nhất trong làng rằng đi theo quan Pháp các cô sẽ được ăn ngon mặc sướng, nếu mà lão dụ không thành lão ta lại cho người hầu đêm xuống bắt cóc mấy cô gái để phục vụ cái thú vui tàn nhẫn bất lương của bọn quan Pháp.

Nghe nói cứ hể đi qua nhà lão là lại nghe thấy tiếng hét, tiếng gào lên ai oán của các cô gái.

Nếu ai mà làm trái ý lão ta thì lão vu oan phạt vạ cho nhà tan cửa nát, chết không mồ chôn.

Lão còn quật mồ quốc mả nhà người ta lên chỉ vì lão ta ưng mắt khu đất đó.

Nghe nó liệt kê tội của lão nhiều tới nổi tôi nghe mà còn thấy rùng mình.

Sau này vì bị áp bức nhiều quá nên dân làng vùng lên, lão ta bị dân làng vây đánh đến chết.

Cái xác lão bị cuốc liềm cào cho nát be bét, máu me hoà lẫn với thịt chỉ tưởng tượng thôi mà tôi còn phát buồn nôn đây này.

Dân làng đem xác lão vứt ra khu đất cạnh bờ sông mặc kệ quạ rỉa thịt, chó tha xương và thật sự không ai ngờ rằng lão ta lại bị oán hận biến thành quỷ.

Người vứt xác lão ta lại là cụ tổ của tôi, lão ta oán hận nhà tôi cũng vì lão nghĩ vì lão không được chôn cất đàng hoàng nên không thể đầu thai thành người được.

Lão ta bắt tôi hòng đoạt xác sau đó về quấy phá gia đình tôi, thằng Long cũng là vì có căn mà nhìn thấy hồn ma hoá quỷ của lão nên bị giết.

Thằng Long kể xong tôi lại sợ, tôi không biết việc làm của cụ tôi và dân làng là đúng hay sai nhưng quả thật là nó làm tôi thấy sợ hãi thật.

Lão ta uất hận cũng phải, nhưng lão ta sống ác như vậy chết là đáng.

Lúc sống làm điều ác thì khi chết hoá thành quỷ, tôi thực sự đã thấu hiểu được đạo lý này rồi.

Mới đó mà tôi đã thức xuyên đêm rồi nghe gà gáy sáng thằng Long cũng phải rời đi, trước khi đi nó nói về sau có việc gì cần thì thắp hương khấn nó rồi nó sẽ lên giúp.

Nói rồi nó đi, tôi thì vẫn thẩn thờ ngồi đó suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Vía kia được thím Sáu dùng phép cho nhập vào người tôi, cảm giác hơi khó chịu nhưng tâm tôi dần thả lỏng đi hẳn.

Hôm sau nhà tôi với Thím Sáu bày lại một bàn cúng khác, thím gọi người tới đào xác con Ma Da kia lên.

Dân làng vây quanh đông lắm, mấy đứa con nít nghe bảo khu đất tụi nó hay chơi có người chết thì đứa nào đứa nấy sợ ra mặt có thể là từ giờ chẳng đứa nào dám bén mảng ra đây chơi hay tắm sông nữa.

Đào từ 9 giờ sáng tới 3 giờ chiều mới thấy được vài mảnh, xác nó bị vùi dưới độ sâu 2 mét rưỡi gần mặt sông, thời gian nó bị vùi đã gần một trăm năm mà lại là nằm hoàn toàn trong nước nên xương đã bị mục nát gần hết lúc đào lên đã chẳng phân biệt được đâu là xương chân đâu là xương tay.

Thím làm bàn lễ cáo nó đã tìm được hài cốt cho nó rồi, gom hết xong toàn bộ xương thì thím Sáu mang về gần điện xây cho nó một cái góc mộ nho nhỏ.

Buổi tối hôm ấy tôi thấy người nhẹ nhàng hẳn, tôi suy nghĩ lại về những việc xảy ra mấy hôm nay.

Giờ thì nói thật tôi chẳng dám đi đâu ban đêm nữa, cứ nhớ lại những cảnh tượng rùng rợn là da gà tôi lại nổi cả lên.

Tôi ở thêm một tuần dưới quê sau đó lại lên thành phố, câu chuyện này tôi cũng chẳng kể cho ai nghe.

Về sau lúc cưới vợ đẻ con cứ mỗi lần chuẩn bị về quê là mẹ tôi lại nhắc.- Anh chớ có về khuya đấy, bảo vợ con thu xếp mà về ban ngày nghe chưa.Lần nào cũng vậy mẹ tôi lo lắng vụ việc năm ấy lại xảy ra, tôi cũng chỉ cười rồi bảo mẹ là con biết rồi.

Chuyện xảy ra đã qua 10 năm mà trong lòng tôi vẫn như mới đây, thực sự vẫn là cái cảm giác nổi da gà ấy làm tôi run lên khi nhớ lại. _Hết_
 
Back
Top Bottom