Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ma Nữ Mai Lộ Và Trái Tim Màu Đỏ Thẫm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
413,792
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMJ9pSpS4BGAQZ3eblPzRaIXMADo8wsvrcALcWiwCebVJ_Y9ijtM7N3VptRTLT_DyT9mWm4nSzpGE_di8pmdNh2tqUuKu9GkjrGrHkIhKtGol2nE6LSi-YQkNETh4zGMMEnHB1pcZaZfM6XXiVdS4kF=w215-h322-s-no-gm

Ma Nữ Mai Lộ Và Trái Tim Màu Đỏ Thẫm
Tác giả: Tri Liễu Lương (Chihlia)
Thể loại: Dị Giới, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tri Liễu Lương (Chihlia)

Tran / Editor: Du Dã Kỳ Lân

Thể loại: Cổ đại, Dị giới

Độ dài: 4

Giới thiệu

Tiểu Ma Nữ x Máu Tươi x Thức Tỉnh

"Hãy nhớ kỹ, trái tim không phải để cảm nhận, mà là thứ để nghiền nát như thức ăn."
Tiểu ma nữ Mai Lộ mười ba tuổi sắp đến tuổi trưởng thành, nàng phải vượt qua thử thách cổ xưa do mười hai ma nữ đặt ra...​
 
Ma Nữ Mai Lộ Và Trái Tim Màu Đỏ Thẫm
Chương 1: Tiểu Ma Nữ Dưới Ánh Trăng



Trăng khuyết, vầng trăng không trọn vẹn trước ngày rằm treo lơ lửng trên mái nhà của các vu nữ.

Tất cả các ma nữ trong làng đều đã ngủ say, chỉ có tiểu ma nữ Mai Lộ là chưa. Nàng nằm trên giường gác mái, hai tay gối sau đầu thay cho gối.

Kim đồng hồ trên tường rung lên từng nhịp từng nhịp dưới ánh mắt chăm chú của Mai Lộ, sắp điểm đến mười hai giờ.

Vào đêm sinh nhật thứ mười ba của mình, nàng sẽ chú nguyện với Nguyệt Thần.

Nàng ngồi thẳng trên đầu giường, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, nhắm mắt lại. Ánh trăng bán trong suốt hắt vào từ cửa sổ trên mái nhà, phác họa nửa khuôn mặt nàng. Nàng tận hưởng ánh trăng mượt mà như mật ong, đôi mắt đen láy lấp lánh những đốm lửa nhỏ.

Giọng nói của nàng quá khẽ, vừa như cầu xin, vừa như lẩm bẩm thì thầm: "Xin Ngài phù hộ cho con, ban cho con sự quyết tuyệt, thông minh và tàn nhẫn của Ngài, để con không khuất phục trước sự yếu đuối, trở thành một ma nữ thực thụ."

Trong màn đêm hoàn toàn tĩnh lặng, Mai Lộ dường như nghe thấy một tiếng hú cực kỳ xa xăm từ khu rừng.

Cuồng phong ập đến, những cây cửu tiết mộc trồng trong sân xào xạc bay múa, khiến những cành cây rủ xuống bên cửa sổ va đập vào khung cửa sổ kêu lách cách.

Lúc này nàng mới cảm thấy một chút buồn ngủ, khẽ ngồi dậy, thổi phù một cái, thổi tắt ngọn nến đặt bên cạnh.



Hôm sau, khi mặt trăng vừa nhô lên khỏi đỉnh quạ, Mai Lộ đã mở mắt ra.

Nàng đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng, vội vàng vuốt v3 xoa dịu trái tim xao động. Hôm nay quá quan trọng, nàng tuyệt đối không được làm hỏng bất cứ chuyện gì.

Nàng đặt đôi bàn chân ấm áp từ trong chăn lên mặt sàn gỗ lạnh lẽo. Ở góc phòng đặt một thùng gỗ lớn có nắp đậy.

Nàng nghĩ thầm, cũng may đêm qua nàng đã múc sẵn một thùng nước từ giếng.

Đáng tiếc không có thời gian đun nước.

Nàng cởi bộ đồ ngủ đêm qua xuống dưới chân, ngồi xổm xuống mở nắp thùng gỗ ra – Mặt nước đã kết một lớp băng mỏng manh. Nàng dùng đầu ngón chân thử nhiệt độ nước trước, sau đó đặt một chân vào trong nước.

Á! Nàng hít một hơi, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan thẳng lên ngực. Nàng thề sẽ không bao giờ tắm nước lạnh vào buổi sáng sớm lần thứ hai nữa.

Sau khi nhanh chóng tắm rửa xong, cẩn thận lau khô người, nàng đứng dậy. Ngón trỏ khẽ ngoắc, từ trong hộc tủ ở đầu kia của căn phòng, một chiếc váy lanh nhuộm màu quả mọng bay ra.

Nó vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp trên không trung. Cánh tay giơ cao qua đầu, chiếc váy từ trên đỉnh đầu trùm xuống, vừa vặn ôm lấy thân hình nàng.

Đó là món quà mà người thầy yêu quý nhất của nàng đã để lại cho nàng vào một đêm nào đó. Chiếc váy được gấp gọn gàng đặt trên tủ đầu giường, để lại một tờ giấy – Gửi tiểu ma nữ thân yêu của ta.

Nàng còn chưa mặc nó ra ngoài lần nào, chỉ sợ vô tình làm rách nó.

Sau khi đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn, nàng đứng trước gương soi toàn thân sau cánh cửa.

Trong gương, đuôi mắt nàng hơi cong xuống, khuôn mặt như chiếc bánh mì trắng mới ra lò. Mái tóc đen dài ngang vai được chia đôi từ đỉnh đầu, chỉnh tề đối xứng, không chút tì vết. Điều đáng tiếc duy nhất có lẽ chỉ còn lại vệt máu đỏ mím chặt thành một đường thẳng. Nàng lấy một loại thuốc mỡ màu tím xoá đi vết đỏ đó.

Khóe miệng Mai Lộ khẽ nhếch lên, mỉm cười. Chắc hẳn sư phụ của nàng cũng sẽ rất hài lòng.

Nàng bước ra khỏi phòng, hít sâu vào mùi đường ngọt ngào hòa quyện với mùi rêu phong mục nát. Hơi thở phả ra trong chớp mắt cuộn thành một đám khói trắng, từ từ bốc lên.

Bầu trời hôm nay là một màu tím anh thảo pha lẫn màu cam, nàng bước đi về phía sườn đồi nhuộm hai màu.

Một dãy nhà của các vu nữ được dựng lên bằng cây hỏa thích mộc, tất cả đều bao quanh một thung lũng núi lửa khổng lồ. Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ núi lửa ngủ đông, dung nham ẩn sâu dưới đáy thung lũng, phải kiễng chân lên mới có thể nhìn thấy.

Cho dù là vậy, thỉnh thoảng vẫn có khí bốc lên kết thành những đám mây hình nấm, quanh năm hun đen các bức tường bên ngoài căn nhà của các vu nữ.

Mai Lộ nhớ lại bảy ngày của mùa hoạt động kia, nơi đây sẽ vô cùng vui vẻ và náo nhiệt. Các ma nữ vây quanh thung lũng núi dâng lên những điệu múa và âm nhạc phức tạp, dùng mồi lửa do dung nham mang đến để nướng gia súc, sau đó ném những chiếc đầu lâu còn lại xuống thung lũng để hiến tế.

Căn phòng của nàng là căn phòng số mười ba ở cuối dãy. Nếu có thể thuận lợi vượt qua năm nay, nàng có thể chuyển đến căn phòng số mười bốn. Vì thế nàng đã mong chờ từ lâu, đến lúc đó nàng sẽ có một căn phòng có thể ngắm nhìn bầu trời sao của riêng mình, còn có thể sống ở nơi nhìn thấy biển mây.

Mai Lộ lại nghĩ, mười ba năm kể từ khi nàng có ký ức đến nay, đều chậm rãi trôi qua ở nơi đây.

Nàng đến khu vực đồi núi sâu trong rừng để đuổi bắt săn bắn, học cách lột da xẻ thịt chúng mà không cảm thấy ghê tởm sợ hãi chút nào. Trộn lá cây và côn trùng thành bùn, tùy theo nguyên liệu và thời gian nấu mà hầm thành súp đặc hoặc chất độc.

Nhưng phần lớn thời gian, sư phụ của nàng là Tây Tây Lỵ sẽ ngồi bên cửa sổ hé mở, kể cho nàng nghe những câu chuyện liên quan đến ma nữ và người phàm. Nàng nhớ câu chuyện bắt đầu như sau:



Ở trên tầng mây xa xôi, nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, có một nhóm ma nữ sinh sống.

Bầu trời nơi đây nhuốm màu màu tím sắc của loài lan tử la, mặt trăng như đồng bạc lơ lửng trên mặt Kính hồ. Bọn họ quanh năm tắm mình trong ánh trăng dịu dàng màu bạc trắng, vì vậy khuôn mặt mềm mại, trắng nõn như tuyết đầu mùa, chỉ có đôi môi là màu tím đậm gần như đen tuyền.

Tất cả mọi thứ trong làng ma nữ đều rất yên tĩnh. Các nàng ấy thức dậy, tắm rửa, trang điểm cho mình thật xinh đẹp, sạch sẽ. Thoa vân cao lên người để làn da không bị khô nứt, toàn thân tỏa ra ánh hào quang dịu nhẹ. Sơn thứ bùn lầy bóng tối ở mặt sau của mặt trăng lên móng tay dài để móng không bị gãy hay biến dạng.

Bởi vì được Nguyệt Thần ưu ái, các ma nữ không hề già đi. Cuộc sống cứ thế năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác trôi qua. Mặc dù mười hai ma nữ có bạn đồng hành ở bên cạnh, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy cuộc sống như vậy quá yên tĩnh, cơ thể thiếu một thứ gì đó, không có cách nào được thỏa mãn.

Một trong số các ma nữ đề nghị: "Tại sao chúng ta không xuống dưới tầng mây xem thử?" Thế là các nàng ấy từng người từng người cưỡi gió đêm từ đỉnh tầng mây bay xuống.

Các ma nữ trốn mình trong bóng cây, nhìn những sinh vật có hai tay và hai chân giống như bọn họ đi tới đi lui. Nhưng đối phương lại biết hò hét, biết cãi nhau, biết cười lớn cũng khóc lớn, khác biệt hoàn toàn với các nàng ấy.

Các ma nữ đều chơi rất vui, bọn họ định chọn những thứ mình thích mang về trời. Hái những thứ quả tươi ngon mọng nước, lại thừa lúc những sinh vật kia không chú ý, tấn công nơi đối phương nuôi nhốt gia súc.

Trong số các nàng, một ma nữ sở hữu mái tóc xoăn dày, ánh mắt như cơn gió lạnh lẽo trong vùng đất hoang, nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía trước một ngôi nhà ở đằng xa. Nàng ấy không để ý đến lời khuyên can của những ma nữ khác, lần theo âm thanh đẩy một cánh cửa ra. Trước mắt nàng ấy là một quả bóng đồ chơi đầu to, tứ chi ngắn ngủn.

Làn da trắng nõn mềm mại như các nàng ấy, nhưng đôi môi lại màu đỏ tươi. Ma nữ như bị triệu hồi ôm lấy cô bé.

Thì ra đây là thứ nàng ấy muốn, cuối cùng nàng ấy cũng đã tìm thấy. Nàng ấy nhẹ nhàng ghé môi vào tai cô bé nói: "Con sẽ là món đồ sưu tầm hoàn hảo nhất của ta."

Phía đông bầu trời bắt đầu ửng sáng, mười hai ma nữ lại trở về trời như những giọt sương buổi sớm.
 
Ma Nữ Mai Lộ Và Trái Tim Màu Đỏ Thẫm
Chương 2: Ma nữ đói bụng



Khi Mai Lộ đủ tuổi để phân biệt được cây Tang Kha và hoa Ngân Trản, nàng đã nhận ra mình không giống với người khác.

Các tỷ muội của nàng không cần ăn nhiều, nhưng nàng lại thường xuyên đói bụng, phải ăn no vào lúc trăng lên và trăng lặn mới có thể no bụng. Nàng hy vọng một ngày nào đó có thể khắc phục được khuyết điểm này.

Đã có một lần, Mai Lộ với hai gò má nhét đầy thức ăn hỏi nàng ấy: "Ma nữ không biết đói bụng sao?"

Tây Tây Lỵ chỉ vào chóp mũi của mình, thần bí nói với nàng: "Cơn đói của ma nữ không thể được thỏa mãn bằng thức ăn bình thường."

Tây Tây Lỵ thường xuyên phải ra ngoài, lặn xuống đáy Kính hồ, đến nhân gian mà nàng chưa từng đặt chân đến.

Sau hai tuần trăng tròn, cuối cùng nàng ấy cũng trở về. Nàng ấy sẽ đứng trước gương đưa tay hất mái tóc dài sang một bên, để lộ cần cổ trắng ngần, vẫy tay với Mai Lộ nói: "Lại đây, tiểu ma nữ."

Mai Lộ đứng dậy đi đến ngồi lên ghế, hai chân khua khoắng lung tung, không chạm được đến sàn nhà.

Tây Tây Lỵ cầm lấy mái tóc đen dài đến eo của Mai Lộ chải đi chải lại cho nàng. Khi tâm trạng của Tây Tây Lỵ tốt, đuôi mắt nàng ấy sẽ cong lên, nàng ấy sẽ rất dịu dàng để lược lướt qua mái tóc của nàng, Mai Lộ thích cảm giác đó.

Nhưng khi nàng ấy tức giận với Mai Lộ, nàng ấy sẽ kéo tóc nàng rất mạnh, mái tóc dài sẽ bị mắc kẹt trong kẽ răng lược. Tây Tây Lỵ dùng sự dịu dàng tương tự nói với nàng: "Ta không muốn làm như vậy, nhưng bởi vì con không nghe lời ta, nên phải chịu phạt."

Mai Lộ ngồi thẳng lưng ở đó không nhúc nhích, chỉ nhìn những vết loang lổ trên tường qua hình ảnh phản chiếu trong gương.

Lúc này, cuối cùng Mai Lộ cũng đi đến sườn đồi hai màu giao thoa với nhau.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn phía trên có một cây cổ thụ án ngữ. Trên cành không có một chiếc lá nào, những u nhọt méo mó bám vào thân cây lan đến tận gốc. Chúng có kích thước từ nhỏ đến lớn, tụ lại thành những khoang lớn, phồng lên xẹp xuống đều đặn như đang hô hấp.

Mai Lộ đặt một tay lên trên, u nhọt theo vân gỗ tách ra làm hai mảnh, lập tức nuốt chửng cả thân thể nàng vào trong bụng.

Bên trong những u nhọt có một hang động ăn sâu vào tận bên trong. Mai Lộ đi dọc theo hàng cầu ánh sáng xếp thành hàng trên đỉnh hang động vào trong. Càng vào trong, hang động càng sâu, giống như vĩnh viễn không bao giờ đi đến điểm cuối. Những dây leo ký sinh trên vách đá hai bên lén cuốn lấy bắp chân nàng khi nàng đi qua.

Ánh sáng dẫn đường cuối cùng cũng dừng lại ở phía trước một hang đá. Nàng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thì thầm rì rầm vang vọng, còn có những bài ca cầu nguyện được hát lên ở phía sau.

Đây là nơi mười hai ma nữ tổ chức hội họp, nàng chưa bao giờ được phép tham gia.

Mai Lộ đưa tay kéo tấm màn dây leo ký sinh ra, phát hiện mình đang đứng trong đại sảnh vách đá. Bỗng nhiên tiếng thì thầm dừng lại, chỉ còn những ma nữ đứng ở vòng ngoài khẽ nhỏ giọng ca hát.

Ánh trăng xuyên qua giếng trời được tạo thành từ những rễ cây đan xen, chiếu sáng chiếc ghế duy nhất ở trung tâm. Mười hai ma nữ ngồi trên bậc thang ở chỗ sâu trong đại sảnh, người nào người nấy đều ẩn mình trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.

"Ngồi xuống đi." Ma nữ đứng đầu lên tiếng, giọng nói vang vọng trầm ổn.

Mai Lộ nghe lời đi về phía chỗ ngồi.

"Nói đi, yêu cầu của ngươi."

Mai Lộ hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Ma nữ thực tập Mai Lộ, nguyện thông qua thử thách cổ xưa, chính thức trở thành một thành viên của ma nữ."

Ma nữ đứng đầu nói: "Đứa trẻ loài người mà Tây Tây Lỵ mang về mười ba năm trước, cũng vọng tưởng trở thành ma nữ sao?" Bà ta giống như bị chọc cười, liếc nhìn bóng dáng cách đó hai chỗ ngồi.

Mai Lộ cố gắng nhìn thẳng về phía trước. Sư phụ của nàng cũng đang nhìn chằm chằm vào nàng sao? Không biết giờ này nàng ấy đang có biểu cảm gì?

Ma nữ đứng đầu ngẩng cao cằm, chờ nàng lên tiếng.

Mai Lộ nhìn vào bóng tối như lụa kia, từng đôi mắt giống như kim châm đồng thời đâm về phía nàng. Mấy lần nàng muốn mở miệng, nhưng lại phát hiện lời nói của mình đã bị đánh cắp. Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của nàng trở nên rối bời không tìm được đầu mối, nàng không thể nói, không thể mở miệng, cũng không thể làm gì. Nàng hoảng loạn không thôi, hơi thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Nàng nhận thức rõ ràng rằng, những năm tháng chờ đợi dài đằng đẵng này, sẽ bị sự yếu đuối của nàng hủy hoại vào khoảnh khắc này.

Trong lúc tuyệt vọng tột độ, nàng nhớ lại những bài huấn luyện trước đây, phải tìm một góc băng giá trong tâm trí. Gạt bỏ sương mù dày đặc, dần dần tìm lại nhịp thở, nàng nghĩ đây là ánh nhìn mang theo sức mạnh của ma nữ.

Lúc này nàng mới nhận ra đây cũng là một phần của thử thách.

Nàng nhắm mắt lại trong chốc lát để chống cự, tưởng tượng cảm xúc là những gợn sóng trên biển. Nàng vươn tay ra vài lần dẫn dắt, đẩy tới rồi lại đẩy lui, xoa dịu chúng.

Sau đó, nàng mở mắt ra một lần nữa, đáp: "Kể từ mười ba năm trước, ta đã vứt bỏ thân phận con người rồi." Nàng nói tiếp: "Bọn họ yếu đuối, nhút nhát, ngu ngốc, để cảm xúc chi phối bản thân. Ta sẽ chứng minh cho các ngài thấy, ta ưu tú, mạnh mẽ và tàn khốc hơn bọn họ, đủ tư cách trở thành ma nữ."

Lời nói của nàng vang vọng trong hang đá một lúc rồi tan đi. Không ai lên tiếng, sau ba nhịp thở, ma nữ đối diện mới mở miệng một lần nữa.

"Lời thỉnh cầu của ngươi chúng ta đã nhận được, ma nữ thực tập." Bà ta nói. "Ngươi hãy đến dưới tầng mây đi. Ở đó, hãy tìm kiếm con người đầu tiên ngươi nhìn thấy. Lừa gạt hắn, moi trái tim hắn ra, cướp lấy trái tim hắn, từ nay về sau chúng ta sẽ công nhận ngươi là một phần của chúng ta."

"Vâng, ta đã nghe thấy." Mai Lộ cụp mắt xuống thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vì ngày hôm nay, nàng đã diễn tập vô số lần, nàng tin rằng phần khó khăn nhất đã qua, nàng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ.

Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn lên một cái. Nàng phát hiện Tây Tây Lỵ chỉ im lặng nhìn về phía trước, vẻ mặt vô vị.

Khi nàng bước ra ngoài, nàng nghe thấy các ma nữ đang nói, đêm hội cuồng hoan sắp đến, phải bắt đầu thay phiên nhau đi săn trái tim rồi. Một nồi súp nóng hổi, ngon biết bao.



Mai Lộ đến ranh giới giữa trời và nhân gian, không thể kìm nén được sự run rẩy phấn khích. Nàng sắp vượt qua Kính hồ để đến bên kia rồi.

Đầu tiên, nàng ngồi xuống bên hồ, duỗi hai chân đặt vào trong hồ nước. Mặt hồ tĩnh lặng, trong veo màu băng, những đám mây trôi lững lờ ngủ yên trong đó. Khi nàng đưa tay gạt chúng ra, chúng hóa thành những giọt nước tan biến.

Nước hồ ấm áp hơn so với nàng tưởng tượng, nàng hít một hơi thật sâu, hai chân đạp mạnh, đầu và thân chìm vào trong hồ.

Bên trong hồ là những hang động sâu thẳm dưới đáy nước, những cọng rong rêu bám vào vách đá m ơn trớn bàn tay nhỏ bé của nàng. Mai Lộ nhìn thấy những bong bóng khí, tìm thấy dòng nước, để nó mang nàng trượt đi nhanh chóng.

Từ xa, ánh sáng trắng từ từ tiến về phía nàng, nàng đổi tư thế đầu xuống chân lên. Đến khi tìm được điểm cân bằng, nàng phát hiện không biết từ lúc nào, nàng đã không còn ở trong môi trường ẩm ướt nữa.

Một cơn gió lạnh khô ráo thoải mái thổi đến, khiến cơ thể nàng run rẩy như lá mùa thu rụng.

Nàng chậm rãi đáp xuống một vùng đồng bằng mềm mại, ánh sáng từ xa phát ra từ những ngọn đèn lay động trước cửa sổ. Nàng phải băng qua khu rừng bóng tối chập chờn, men theo ánh trăng từng bước từng bước đi xuống chân núi.

Vạn vật tự nhiên nơi trần gian này dường như quyết tâm chống lại nàng, không hề nghe theo nàng. Vài lần nàng bị những viên đá sắc nhọn vấp ngã, hoặc lạc đường, đi đến những vách đá không thể tiến thêm được nữa.

Mai Lộ ngẩng đầu lên, cảm thấy nàng nhìn thấy hai mặt trăng đang trôi lơ lửng trên bầu trời đêm. Ba con quạ xanh lốm đốm bay lượn trên đầu, the thé chế nhạo dáng vẻ chật vật của nàng.

Nàng tùy tiện điều khiển những viên đá vụn dưới chân, vừa chạy vừa ném vào mặt chúng. Một viên trúng thân cây, một viên ném lên không trung và biến mất trong màn đêm, viên cuối cùng trúng đích, đánh rơi con quạ từ trên không trung xuống.

Nàng chạy về phía con quạ rơi xuống, nhưng chạy quá nhanh, bổ nhào vào trong bùn đất, miệng ngậm đầy đất cát. Nàng quá mệt và quá đói, cảm thấy chi bằng nhắm mắt lại, không muốn bò dậy nữa.



Mai Lộ bị cảm giác đói bụng đánh thức, ngửi thấy mùi bùn thối hòa lẫn với cỏ xanh và phân. Cảm giác mát lạnh lan dọc theo gò má đến khóe miệng. Mai Lộ đưa móng tay dài ra, định đâm vào nguồn gốc của xúc giác.

"Sao ngươi lại nằm ở đây?" Âm thanh đột ngột khiến Mai Lộ giật mình.

Một cậu bé với gò má ửng hồng đứng giữa đàn cừu, ngược ánh nắng. Cậu có làn da ngăm đen, một nhúm tóc xoăn dày rủ xuống giữa trán, chớp mắt nói chuyện với nàng.

"Chính là ngươi sao?" Trong đầu Mai Lộ thầm nghĩ, nàng nheo mắt muốn nhìn cho kỹ hơn.

Một chú cừu non trong đàn cừu thè chiếc lưỡi màu hồng li3m vào gò má Mai Lộ. Cậu bé dường như tò mò về điều này, ghé sát mặt lại thật gần, bàn tay dính đầy bùn đất định sờ lên mặt nàng. Mai Lộ xoay người nhảy dựng lên, khom người làm tư thế tấn công.

"Nhu An!" Từ ngôi nhà dưới chân đồi cách đó không xa vọng lại tiếng vang, cánh cửa bị đẩy ra một nửa, tiếng của một nam nhân gọi đến từ bên trong.

Cậu bé nhìn nàng rồi lại nhìn về phía cửa nhà, dường như có chút do dự.

Mai Lộ lập tức nhanh chóng suy nghĩ, con người này sở hữu dáng người nhỏ bé, chắc là hài tử của loài người rồi. Hài tử sẽ không cảnh giác lắm, nhưng nếu gặp phải người trưởng thành thì phiền phức.

Mai Lộ nắm chặt tay cậu bé, trừng mắt nhìn cậu: "Đừng nói chuyện của ta cho ai biết, nếu không ta..."

Cậu bé khẽ mỉm cười về phía nàng: "Ngươi đợi ta một chút."

Cậu vụt chạy đi mất giống như một làn khói, bỏ lại nàng với lời đe dọa chưa nói hết, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Mai Lộ một mình tựa vào bụi cây, nàng không ngờ người đầu tiên nàng gặp khi đến trần gian lại là cảnh tượng này.

Hai con chim bay lượn nhàn nhã trên bầu trời trên đầu nàng. Nàng tùy tiện nhổ vài cọng cỏ, đàn cừu bên cạnh bị thu hút tụ tập lại. Mai Lộ lẩm bẩm: Ngay cả động vật do con người nuôi cũng ngu ngốc như vậy. Bụng Mai Lộ kêu ùng ục, nàng li3m môi, liếc nhìn chú cừu non không hề cảnh giác bên cạnh.

Nàng tự hỏi có nên giết một con vật để lấp đầy bụng không?
 
Ma Nữ Mai Lộ Và Trái Tim Màu Đỏ Thẫm
Chương 3: Tiếng chuông đồng hồ sáu giờ



Cậu bé đưa tay đẩy cửa nhà ra, thần kinh căng thẳng nhìn ngó xung quanh.

Cậu bước lên đồi, những chú cừu con nhìn cậu bằng đôi mắt ti hí trong veo, kêu be be hai tiếng rồi quay đầu không để ý đến cậu nữa. Cậu bé nhìn phía sau lưng con cừu một chút, lại cúi xuống kiểm tra dưới bụng cừu, nhưng không tìm thấy nữ hài kia đâu cả.

Lúc này Mai Lộ mới thò đầu ra từ phía sau bụi cây. Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với nàng một cái, đi về phía nàng.

Cậu ngồi xuống trên bãi cỏ, Mai Lộ cẩn thận tiến lại gần, cách cậu một cánh tay. Hai tay cậu ôm một chiếc giỏ mây lớn che kín cả khuôn mặt. Cậu khoanh chân ngồi xuống, mở tấm vải trắng dính dầu mỡ ra, bên trong là bánh mì tròn nướng giòn rụm, mang theo vết nứt và một bình sữa dê.

Cậu bé cầm mỗi tay một cái bánh mì, cắn một miếng lớn, rồi vươn bàn tay nhỏ bé nhét một cái khác vào tay Mai Lộ. "Bên trong có bơ, còn có sốt thịt nữa, ngon lắm đó."

Mai Lộ liếc nhìn bánh mì rồi lại nhìn cậu bé. Ánh mắt cậu thẳng thắn, không hề trốn tránh ánh mắt của Mai Lộ.

Mai Lộ dứt khoát cắn một miếng, mùi sữa thơm, nước thịt và vị chua của ngũ cốc lan tỏa. Thức ăn trên trời luôn thô kệch và mạnh mẽ, đây là sự kết hợp kỳ diệu mà nàng chưa từng được nếm thử. Nàng mím môi, khoé miệng mang theo dư vị ấm áp.

Hai người im lặng ăn một lúc. Cậu bé đột nhiên hỏi nàng: “Ngươi có tên không?" Nàng ăn hết miếng này đến miếng khác mà không trả lời.

"À, ta là Nhu An." Cậu đỏ mặt nói, nhớ ra phải báo tên mình trước mới lịch sự.

Chú cừu non từ xa đi tới, dùng trán lông xù cọ vào tay Nhu An.

"Còn nó tên là Ô Lợi." Nhu An xoa đầu nó, cho nó ăn một nắm cỏ nhỏ.

"Mai Lộ." Mai Lộ nuốt một miếng bánh mì, khẽ nói. Sau đó nàng lập tức hối hận, nàng không nên trả lời.

"Mai Lộ." Nhu An cười nhắc lại một lần nữa.

Cậu chỉ vào ngôi nhà dưới chân đồi, kể cho nàng nghe những câu chuyện thú vị về cha và đàn cừu, còn kéo nàng chạy theo Ô Lợi khắp nơi.

Cuối cùng, cậu thoải mái nằm xuống bãi cỏ nhắm mắt lại, mí mắt khẽ run rẩy giống như sắp ngủ thiếp đi.

Khi mặt trời sắp lặn, Nhu An nhân lúc ba cậu đang chặt củi bên ngoài, dẫn Mai Lộ lẻn vào nhà.

Trong nhà ấm áp hơn so với tưởng tượng của Mai Lộ. Căn phòng của Nhu An rất khác với phòng của nàng, không có bất cứ thứ gì thừa thãi. Chỉ có một chiếc giường nhỏ và tủ đầu giường ở góc phòng, ngay cả tủ quần áo cũng không có, một chồng quần áo nhỏ xếp chồng lên nhau ở góc phòng.

Nàng nghĩ đến phòng của nàng luôn tràn ngập mùi thuốc bột nồng nặc và mùi nước thuốc ngâm sinh vật. Phòng của Nhu An lại có mùi than củi cháy và cỏ xanh.

Nhu An phải đến phòng bếp giúp đỡ đun nước nấu bữa tối, cậu bảo nếu Mai Lộ mệt thì có thể ngủ trước một lát, sau đó chạy ra ngoài như một cơn gió.

Mai Lộ ngồi trên chiếc giường trải đầy cỏ khô, rơi vào những nghi vấn và hỗn loạn chưa từng có. Nàng liên tục ngồi xuống rồi lại đứng lên trong phòng, rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Nàng bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc mình đang làm gì ở đây? Tại sao nàng lại cảm thấy sợ hãi đến vậy.

Tại sao, hết lần này đến lần khác lại là người đó?

Mai Lộ nghe thấy tiếng đồ vật va chạm bên ngoài, trong lòng nàng chùng xuống, đứa trẻ loài người đó chắc chắn đã đi báo cho người lớn biết. Sao nàng lại có thể ngu ngốc đến vậy, để mình rơi vào bẫy. Nàng hé một khe cửa nhìn ra ngoài, nhưng không có cảnh tượng con người mang theo vũ khí xông vào như nàng dự đoán.

Mai Lộ nhẹ tay nhẹ chân men theo vách tường đi vào bếp, nàng nấp ở góc tường nhìn thấy Nhu An đang lăng xăng chạy đi chạy lại ở bên trong.

Mùi hương khoai tây hầm rau mùi tây từ trong phòng bếp bay ra tận hành lang. Bên bếp lò, than hồng cháy rực, b ắn ra vài tia lửa.

Nhu An bưng bát gỗ, rút chiếc muôi gỗ lớn treo ở bên cạnh ra, múc thứ canh đặc sệt trong nồi vào bát. Cậu múc hai bát đặt lên bàn, còn hai bát đẩy lên bếp lò, dùng một tấm vải che lại.

Cậu ngồi trở lại ghế, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Đồng hồ bằng đồng vàng trên tường điểm sáu giờ tối, vừa dứt tiếng thứ sáu thì cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Một nam nhân tóc thưa đứng ở cửa, mồ hôi thấm đẫm vạt áo trước của hắn. Hắn dẫm dẫm đôi ủng dài, lau bùn đất lên tấm thảm chùi chân trước cửa.

Nhu An nhảy cẫng lên chạy về phía cửa, gọi một tiếng: "Cha!"

Nhu An kéo tay hắn đi đến bàn ăn.

Cậu nói rất nhiều chuyện, kể rằng đàn cừu hôm nay cũng rất ngoan, cậu đã giúp chúng chải lông cẩn thận. Thoa Á có vẻ hơi bệnh, sáng mai phải đưa nó đi cho a di Lộ Tư xem thử. Ô Lợi, con cừu non mà cậu thích nhất cũng ăn rất nhiều cỏ...

Mai Lộ nhìn Nhu An và cha cậu. Cha cậu rất ít nói, thỉnh thoảng im lặng gật đầu, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng thần sắc vẫn luôn dịu dàng, còn xoa đầu cậu một cái.

Mai Lộ nghĩ đến căn phòng tối om của mình, nghĩ đến việc Tây Tây Lỵ rất ít khi ăn tối cùng nàng, lại nghĩ đến việc nàng có thể ngồi đây nhìn họ thật lâu thật lâu.

Buổi tối, Nhu An trải cho nàng một chiếc giường rơm, để Mai Lộ cũng có thể ngủ bên cạnh.

Mai Lộ cuộn tròn trong góc nhưng không tài nào ngủ được, Nhu An dường như cũng ngủ không yên giấc. Cậu trực tiếp lăn đến bên cạnh nàng, Mai Lộ cau mày muốn tránh ra. Nhu An lẩm bẩm trong giấc mơ, nghe giống như Ô Lợi lại như mẹ.

Mai Lộ chìm nổi giữa tỉnh táo và mộng mị. Giấc mơ được dệt nên từ những câu thần chú.

Nàng ngồi trên nửa thân cây, chỉ có tròng mắt là có thể đảo quanh nhanh như chớp, lồ ng ngực phập phồng báo hiệu nàng sắp gặp ai đó.

Tây Tây Lỵ chống nạnh chậm rãi bước ra từ sâu trong rừng, mái tóc dài đen nhánh của nàng ấy lay động như tia chớp xé toạc màn đêm. Tà áo choàng lướt qua những cây dương xỉ mọc trên mặt đất, tung lên vô số bào tử.

Tây Tây Lỵ đi đến trước mặt nàng, đầu ngón tay từ trên xuống lướt qua đuôi tóc nàng: "Mai Lộ à! Tiểu ma nữ đáng yêu của ta."

"Sư phụ, con..."

Nàng ấy lộ vẻ thất vọng nhìn nàng: "Con lạc lối rồi sao? Quên mất dáng vẻ vốn có của mình rồi?"

"Con không có, chưa bao giờ." Mai Lộ nhìn thẳng vào nàng ấy, không dám động đậy, đáp lại bằng giọng nói khàn khàn. Nàng sợ nhất là Tây Tây Lỵ lộ ra vẻ mặt như vậy nhìn nàng.

"Lúc đó con trông thật nhỏ bé, chỉ cần bóp nhẹ trong lòng bàn tay là sẽ vỡ tan." Ngón tay thon dài của nàng ấy cuộn lại thành hình móng vuốt, sau đó dùng sức siết chặt.

"Vốn dĩ con sẽ là một cô nương bình thường trong một ngôi làng bình thường, sẽ vì một chút chuyện vặt vãnh vô vị mà rơi nước mắt." Nàng ấy dừng lại một lát, để giọng nói của nàng vang vọng trong thung lũng hoang vắng. "Là ta đã cứu con, tránh xa khỏi số phận xấu xí và tàn lụi."

"Con chính là ma nữ, chỉ có tàn nhẫn và lạnh lùng mới là dáng vẻ xinh đẹp nhất của con."

Mai Lộ gật đầu một cái, trong lòng tràn ngập cảm giác đau khổ hối hận nhưng không còn lạc lối.

"Đi đi." Tây Tây Lỵ nói.

"Hãy nhớ kỹ, trái tim không phải để cảm nhận, mà là thứ để nghiền nát như thức ăn."

Mai Lộ biết nàng đã lạc đường quá lâu, đã đến lúc tỉnh lại rồi.



Sáng sớm hôm sau, Mai Lộ bắt đầu lên kế hoạch của mình.

Nàng phải dụ dỗ cậu bé vào trong rừng rậm vào ban đêm, lại không được làm kinh động đến nam nhân đang ở ngay phòng bên cạnh.

Mai Lộ đứng dậy bước qua Nhu An vẫn còn đang ngủ say, nàng đi đến phòng bếp, nhìn bát gỗ vẫn còn hơi ấm đặt trên bếp lò, nhỏ vài giọt thuốc ngủ vào trong đó.

Cậu bé đã nói rằng cậu sẽ để lại một phần bữa tối hôm qua cho cha, như vậy cha mới có sức đi làm đồng vào buổi sáng. Trong đầu Mai Lộ nghĩ rằng nàng sẽ nói với cậu bé rằng, chắc chắn cha đã quá mệt mỏi rồi, cứ để cha ngủ một giấc đến sáng mai đi.

Một chút động tĩnh truyền đến từ phòng bên cạnh, đầu tiên là tiếng bước chân đi đến phòng bếp. Nam nhân kéo ghế ra, bắt đầu nhai thức ăn từng miếng từng miếng, sau đó lại đứng dậy, hắn vịn vào tường đi về phòng, ầm một tiếng ngã xuống đống rơm.

Không lâu sau, Nhu An tỉnh dậy.

Mai Lộ quay đầu lại nở một nụ cười tươi tắn. Nhu An chớp chớp mắt mấy cái, còn tưởng mình đang nằm mơ. Mai Lộ để cậu bé nắm tay nàng, cùng cậu chạy nhảy khắp nơi, mỉm cười đồng ý tất cả những yêu cầu của cậu.

Đây là chút thương xót cuối cùng nàng dành cho cậu bé.
 
Ma Nữ Mai Lộ Và Trái Tim Màu Đỏ Thẫm
Chương 4: Một người, một ma nữ và một con cừu (Hoàn)



Đến hoàng hôn, ánh nắng tà tà chiếu vào phòng của Nhu An, hắt lên tường những màu sắc quái dị.

Mai Lộ ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bảo cậu nhắm mắt lại. Nàng thổi một hơi lên mí mắt của Nhu An, đợi đến khi cậu mở mắt ra một lần nữa, trong ánh mắt đã không còn vẻ rạng rỡ như ngày nào. Nàng ra lệnh cho cậu men theo gió đi vào sâu trong rừng.

Nàng một mình đi vòng ra phía sau nhà, đến chỗ nhốt đàn cừu. Nàng cần máu tươi của gia súc để hoàn thành nghi lễ.

Nàng đưa tay túm lấy con cừu non tên là Ô Lợi đang co rúm ở cuối chuồng. Thực ra nàng có thể chọn bất kỳ con cừu nào, nhưng nàng lại cố tình chọn con cừu mà Nhu An yêu quý nhất, để không chừa đường lui cho mình.

Sau đó Mai Lộ đi theo phía sau Nhu An lên núi, dọc theo đường đi, nàng xóa đi những dấu chân nhỏ bé còn lưu lại trên đất bùn. Nàng cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, không biết giờ phút này rốt cuộc ai mới là người bị mê hoặc, cậu bé hay là nàng?

Nàng đi đến một bãi đất bằng phẳng trong rừng. Ánh trăng lên cao soi sáng một người, một ma nữ và một con cừu.

Con cừu non Ô Lợi không ngừng giãy giụa trong tay nàng, kêu be be loạn xạ. Nàng đâm móng tay dài đen nhánh vào khí quản của cừu, kiên nhẫn chờ đợi tiếng kêu của nó yếu dần, tiếng nức nở bị gió đêm cuốn đi không nghe thấy nữa.

Sau đó Mai Lộ dùng sức ấn xuống, từng chút từng chút xé toạc cổ nó đến ngực và tim. Trái tim vùng vẫy vô ích rồi dần dần ngừng đập, máu đỏ sẫm nhớp nháp chảy dọc theo vết cắt, cũng dính vào lòng bàn tay nàng.

Mai Lộ ném nó sang một bên, ngón tay dính một chút máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất vẽ ra pháp trận: một vòng tròn lớn, một vòng tròn nhỏ, một đường ngang, một đường thẳng đứng, hai nét phẩy đối xứng trái phải, tạo thành hình người.

Nhu An nằm ngửa theo chỉ dẫn của nàng vào vị trí tương ứng.

Ánh trăng lại leo cao hơn trên bầu trời.

Bàn tay Mai Lộ dừng lại giữa không trung, nhưng mãi vẫn không vung xuống nhát dao cuối cùng. Cậu bé mà nàng mới quen biết, hiền lành đến ngốc nghếch, khiến trái tim đã lâu không rung động của nàng âm ỉ đau.

Mai Lộ cảm thấy một trận chóng mặt, nàng nghĩ rằng, chỉ cần nhắm mắt lại, giọng nói của Tây Tây Lỵ sẽ vang vọng bên nàng. Chỉ cần có thể nhìn thấy những hình ảnh rõ ràng, nàng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Bước đầu tiên là - giết.

Hai giọng nói đồng thời vang lên, của nàng và của Tây Tây Lỵ, gi3t chết con người với nội tâm hèn nhát kia. Cậu là vật tế cần thiết để nàng trở thành một người mạnh mẽ.

Ý thức, suy nghĩ và ước muốn của bọn họ bắt đầu chồng chất lên nhau. Nàng sẽ thấy máu. Biểu cảm cứng đờ trên mặt. Mùi tanh nồng của máu xộc vào mũi. Đôi mắt mở to đầy hoang mang. Một nhúm tóc xoăn. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt nhưng thường buông lơi. Hơi ấm dần mất đi...

Đột nhiên, Nhu An mở mắt, Mai Lộ giật mình lùi về phía sau. Nàng quan sát đôi mắt vẫn còn mơ màng của cậu bé, may mắn là cậu vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là ánh mắt cậu quá trong trẻo, khiến Mai Lộ tưởng rằng đó là sự tố cáo dành cho nàng.

Mai Lộ cảm thấy đủ loại cảm xúc đan xen đã gần như xé nát nàng thành từng mảnh. Ngay cả khi không moi trái tim ra, trái tim chân thành của cậu bé đã được dâng hiến trước mặt nàng.

"Tôi không làm được! Thật sự không làm được!" Mai Lộ khóc thét.

Nàng chụm hai ngón tay lại, đặt ấn giải chú lên trán Nhu An. "Tỉnh lại đi! Hãy để những bông hoa trắng bay xa, hãy để chú cừu lạc đường trở về nhà."

Cậu bé từ từ đứng dậy, lảo đảo bước về phía thôn trang.

"Xin lỗi. Khi ngươi trở về, ngươi sẽ nghĩ rằng mình chỉ vừa trải qua một giấc mơ rất dài." Nàng nhìn về phía bóng lưng cậu nh ỏ giọng nói.

Mai Lộ hít sâu một hơi. Nàng nghĩ thầm, kẻ trái lệnh thử thách như nàng, sẽ bị các ma nữ truy đuổi đến tận cùng thế giới. Tây Tây Lỵ chắc chắn sẽ không tha thứ cho sự yếu đuối của nàng mà tự mình ra tay.

Lúc này, như để đáp lại suy nghĩ của nàng, nàng cảm nhận được mặt đất truyền đến những rung động nhẹ từ đầu ngón tay, những sợi mưa nhẹ nhàng hóa thành những giọt mưa dính nhớp từ trên trời rơi xuống.

"Là tiếng sấm." Nàng che miệng lẩm bẩm. Nàng ngẩng đầu lên ngước nhìn về phía xa, ánh chớp không nghe thấy tiếng chiếu lên giữa các tầng mây, những bóng hình lúc sáng lúc tối như đang chơi trốn tìm trong đó.

Thứ không có hình thể mới là đáng sợ nhất, đó là một trong những bài học mà Tây Tây Lỵ đã dạy cho nàng.

Nàng dùng ý chí khống chế sự run rẩy của cơ thể, một lúc lâu sau mới dần bình tĩnh lại. Nàng lại chọc giận Tây Tây Lỵ rồi, nàng rất đau đầu, nở một nụ cười gần như bi thương.

Tiếp theo phải làm thế nào đây?

Mai Lộ đứng dậy từ tư thế nửa quỳ, đôi mắt phản chiếu ánh trăng dịu dàng. Nhưng nàng vẫn sẽ nói với nàng ấy, nàng muốn cảm nhận những cảm xúc đó, để sống như một con người.

Lúc đầu, Mai Lộ chạy chậm, nhẹ nhàng giẫm lên lá rụng trên mặt đất, sau đó càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh. Gió lốc thổi tung mái tóc của nàng, để lại một vệt ửng hồng nhàn nhạt. Cứ như vậy một mình, lao về phía rừng sâu.

The End
 
Back
Top Bottom