Siêu Nhiên Ma Khứ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391211177-256-k847290.jpg

Ma Khứ
Tác giả: UwU4136
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hắn- trưởng tử của tông chủ Thánh Tông, vốn ấn định sẽ phong quang vô hạn.

Nhưng vì lời tiên tri, em trai hắn mới là kẻ thừa kế ma chủ, là người sẽ đưa Thánh Tông đến một tầm cao mà kim cổ vô nhân, hậu lai vô giả mà đã đem đến cho hắn cũng như tông môn một đại hoạ không thể tránh.

Kết thúc hay bắt đầu, nhân sinh tựa kì đạo!

Ta!

Cố Sở Minh sẽ cùng thiên địa này đấu một ván cờ thiên cổ!​
 
Ma Khứ
Chương 1: Huyết Dạ Trầm Ma!


Chương 1: huyết dạ trầm ma!Cố Sở Minh đứng giữa chiến trường ngập trong máu tanh, thân ảnh bạch y phiêu diêu nhưng lại như ma quỷ giáng lâm.

Xung quanh hắn, từng thi thể chất chồng, kết giới Thánh Tông sáng rực ánh lên những tia sáng huyết hồng như tinh hoả phủ khắp không trung, phản chiếu đôi mắt tím sâu thẳm như thâm uyên vô tận.Xa xa, Tiên đạo liên minh đã vây kín tàn quân Thánh Tông, ánh kiếm sắc lạnh hòa cùng linh lực chấn động khiến cả thiên địa rung chuyển.Phía sau hắn, Cố Trì Dạ trọng thương, sắc mặt trắng bệch, ngã quỵ trên nền đất nhuộm máu.Nhìn em trai mình, trong lòng Cố Sở Minh dâng lên một tia phức tạp.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại lạnh lùng quét mắt về phía những kẻ đang vây quanh.

Hôm nay, nếu hắn không chết, kẻ chết chính là những kẻ này.

Nhưng nếu hắn chết...

Trì Dạ nhất định phải sống!Hắn vung tay, kết ấn cực nhanh.Mười tám đạo phù văn bay lên, tạo thành một pháp trận phức tạp.

Hắc khí ngưng tụ, kết giới của Ma Tông bùng lên lần cuối cùng.

Hắn cưỡng ép bản thân đột phá, đốt cháy tinh huyết để ép linh lực vận chuyển đến cực hạn.Ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua Tiên môn:— "Các ngươi muốn mạng của ta?

Được!

Nhưng trước đó... nếm thử mùi vị của tuyệt vọng đi!"

Hắn phất tay, pháp trận khởi động.Hắc quang bùng lên, xé rách không gian.

Một cánh cổng truyền tống mở ra.Cố Trì Dạ giãy giụa, kinh hoảng nhìn anh trai mình:— "Ca!

Đừng!"

Nhưng đã muộn.Cố Sở Minh vươn tay, năm ngón tay khẽ siết, trực tiếp phong ấn ký ức của Trì Dạ.Từng mảnh ký ức vụt qua...Hắn cẩn thận tạo ra một đoạn ảo cảnh: chính hắn đã phản bội Thánh Tông, dẫn theo Tiên môn giết sạch những kẻ đối nghịch hắn , ngay cả Trì Dạ- em trai hắn, người trong lời tiên tri cũng không tha.

Hắn muốn nhất thống Ma tu đến phát điên mà không ngại cõng rắn cắn gà nhà.

Ký ức này sẽ hằn sâu vào linh hồn Trì Dạ, khiến hắn hận không thể băm thây Cố Sở Minh thành vạn mảnh.Trì Dạ vùng vẫy, nhưng trong mắt hắn, chỉ còn lại hình ảnh Cố Sở Minh mỉm cười lạnh lùng, đôi mắt tím tựa thâm uyên, phản chiếu huyết quang đỏ rực.— "Hận ta đi, Trì Dạ.

Nếu ngươi muốn báo thù, hãy mạnh lên!"

Cánh cổng truyền tống khép lại.Khoảnh khắc đó, Trì Dạ biến mất khỏi thế giới này.Cố Sở Minh thở hắt ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.Hắn siết chặt nắm tay, thân thể bắt đầu run rẩy.

Cưỡng ép đột phá, cộng thêm hao tổn sinh lực để mở truyền tống vị diện cũng như hấp thụ sức mạnh kết giới tông môn, khiến khí huyết hắn nghịch dòng, từng sợi hắc vụ tỏa ra từ cơ thể, hòa cùng chiến trường đầy tử khí.Tiên môn bao vây xung quanh.Có kẻ lạnh giọng:— "Cố Sở Minh, ngươi không thoát được đâu."

Hắn bật cười, giọng điệu nhàn nhạt:— "Không cần thoát!

Chỉ cần những tên đạo đức giả như các ngươi trôn cùng là đủ rồi"Hắn đứng đó, bạch y bị máu nhuộm đỏ, thân ảnh kiêu ngạo không hề khuất phục.Một canh giờ sau, thiên địa chấn động, huyết khí trùng thiên!Hắn... chết đi, Thánh Tông toàn diệt!

Tiên đạo liên minh tử trận vô số!Nhìn những người còn sót lại sau trận chiến này, hoàng bào lão giả lên tiếng:— " Truyền rằng: Thánh Tông cấu kết Thiên Ma định ám hại nhân tộc, thiếu chủ Thánh Tông Cố Sở Minh vì đại nghĩa diệt thân, mời Tiên Đạo Minh đến trừ ma vệ đạo.

Cuộc chiến khốc liệt, tử thương vô số, thiếu chủ không may bị em trai mình sát hại.

Cuối cùng Tiên Đạo Minh chiến thắng nhưng tổn thất nặng nề."— " Các ngươi hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói đúng không?"

Nói đoạn, hắn xoay người rời đi.

Toàn bộ người Tiên Đạo Minh còn sống sót rút khỏi Thánh Tông, chỉ để lại chiến trường ngổn ngang thân xác, cùng những toà kiến trúc đổ nát lạnh lẽo, tang thương.Nhưng đây có phải là kết thúc?

Có lẽ là không....

Có lẽ...Vô số năm sau... hắn sẽ trở lại!
 
Ma Khứ
Chương 2: Ma Chủ Khởi Sinh


Trời đổ mưa.Những giọt nước nặng trĩu rơi xuống mặt đất, hòa lẫn với máu.Cố Trì Dạ bò dậy từ nền đất lạnh lẽo, hơi thở đứt quãng, máu từ vết thương trên ngực thấm ướt y phục.

Hắn ngẩng mặt lên, nhìn cảnh tượng trước mắt với đôi mắt đỏ ngầu, trừng lớn như muốn xuyên thủng màn đêm.Xung quanh, tàn tích của phân đà Thánh Tông hiện ra trong cơn mưa xám xịt.

Những ngọn cờ đỏ đen nhuộm máu bay phần phật, những tấm bia đá bị kiếm khí tàn phá, đổ nát trong cơn giông gió.

Mùi khói, mùi máu tanh trộn lẫn trong từng hơi thở.Người của Thánh Tông đã chết gần hết!

Hắn tưởng chỉ có chủ Tông mới bị tấn công.

Không ngờ rằng Tiên Đạo Minh lại lấy danh nghĩa trừ ma vệ đạo mà vây quét cả những cứ điểm ở nơi xa xôi này.Cố Trì Dạ quỳ đó, lặng lẽ cảm nhận cơn đau truyền đến từ vết thương khắp cơ thể, nhưng không thể sánh bằng nỗi đau quặn thắt trong tim.

Hắn nhớ rất rõ...Trước khi ngã vào cánh cổng truyền tống, hắn nhìn thấy chính người ca ca hắn hằng kính ngưỡng, Cố Sở Minh, đứng giữa biển lửa.

Trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, kiếm trong tay vẫn còn nhiễm máu tươi, mà những thi thể nằm rải rác xung quanh lại chính là đồng môn của bọn họ.— "Tại sao?"

Hắn không hiểu.

Hắn không thể hiểu.Bàn tay run rẩy nắm chặt thành nắm đấm.

Ký ức trong đầu hắn rối bời, như có thứ gì đó bị xáo trộn.

Một phần quá khứ dường như biến mất trong làn sương mờ ảo, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.Nhưng có một điều hắn chắc chắn.— Ca!

Hắn đã phản bội Ma Môn.— Hắn đã phản bội chính ta.Trì Dạ không thể chấp nhận được.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, người ca ca mà hắn từng kính yêu nhất, lại là kẻ định cầm kiếm kết liễu cuộc đời hắn.Trước khi rơi vào cổng truyền tống, hắn đã nhìn thấy ánh mắt của Sở Minh.Vẫn là đôi mắt tím ấy, vẫn là nét mặt lãnh đạm như ngày thường, nhưng đằng sau lại là vực thẳm sâu không thấy đáy.Mưa lạnh bám trên mái tóc đen dài của hắn, nhỏ giọt xuống gương mặt non nớt đã sớm nhuốm màu tàn nhẫn.

Bàn tay trắng nõn chậm rãi vuốt lên vết thương trên ngực, nơi đường kiếm lạnh lẽo của Sở Minh đã xuyên qua.Bỗng nhiên, khóe môi hắn nhếch lên, lành lạnh."

Vậy sao...

Hóa ra đây chính là con người thật của ngươi, ca ca."

Không có sự bối rối, không còn do dự, cũng chẳng còn tình cảm mềm yếu của quá khứ.Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ còn lại hận thù.Và hắn sẽ đáp trả lại tất cả.Nhìn xung quanh, hắn nhận ra đây là một ngôi đền cổ, ẩn mình trong rừng sâu.

Cơ thể hắn bị thương nặng, nhưng xung quanh không có bóng dáng kẻ thù.

Rõ ràng là có ai đó đã cứu hắn.Cánh cửa cọt kẹt mở ra, một lão giả vận áo bào đen bước vào.

Ông ta có mái tóc hoa râm, nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao.

Nhận thấy Cố Trì Dạ đã tỉnh lại, khuôn mặt già nua hiện lên ý cười, giọng nói trầm thấp vang vọng:— "Ngươi tỉnh rồi à?"

Cố Trì Dạ nhìn chằm chằm vào ông ta.Hắn không biết lão già này là ai, nhưng có thể chắc chắn một điều—lão cũng là ma tu.— "Ngươi là ai?" giọng hắn khàn đặc, mang theo sự đề phòng.— "Là người từng thề trung thành với Ma Môn."

Lão nhân chậm rãi đáp, nheo mắt lại, tựa như đang đánh giá hắn.

"Và ngươi, là hậu duệ của Ma Tôn.

Chúng ta chờ ngươi đã rất lâu rồi."

Cố Trì Dạ không phản ứng ngay.Hai chữ "Ma Tôn" như những mũi kim xuyên qua đầu hắn.

Một bóng dáng quen thuộc thoáng hiện lên trong ký ức.

Cố Sở Minh.Nhưng hắn lại nhanh chóng siết chặt nắm tay, kìm nén cảm xúc dâng trào.Thánh Tông đã bị diệt, phụ mẫu hắn vẫn bặt vô âm tín nơi chiến trường Thiên Ma.Tất cả là lỗi của hắn!Đúng vậy!

Cố Sở Minh tên tội nhân thiên cổ này!Kẻ đã phản bội Ma Môn.Kẻ đã khiến mọi chuyện ra nông nỗi này!Đáy mắt ánh lên hận thù, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào lão già trước mặt, trầm giọng nói:— "Ngươi nói đúng.

Ta chính là Cố Trì Dạ, người duy nhất mang huyết mạch của Ma Tôn."

Lão giả hơi rùng mình, sau đó nở nụ cười lạnh.— "Ngươi có muốn báo thù không?"

Cố Trì Dạ nhìn lên, một tia sáng u tối thoáng hiện trong đáy mắt.

Giọng hắn lạnh như băng:— "Muốn."

Mưa vẫn không ngừng rơi, như tiếng khóc than của hồn ma vất vưởng.Một đêm này, ma khí cuồn cuộn nổi lên.Một Ma Tôn tương lai, vừa được khai sinh giữa máu và lửa.
 
Ma Khứ
Chương 3: Vận Mệnh


Ma khí cuộn trào trong màn đêm lạnh lẽo.Cố Trì Dạ đứng trên một vách đá cao, ánh mắt như đao, lặng lẽ quan sát vùng đất xa lạ.

Dưới chân hắn là một tòa thành cũ kỹ, tường thành sứt mẻ, cờ hiệu rách nát bay phần phật trong gió.

Nhưng dù hoang tàn, nơi này vẫn tỏa ra khí tức quen thuộc—khí tức của Thánh Tông.Lão giả áo đen đứng sau hắn, khuôn mặt bình thản, nhưng đôi mắt già nua lại lóe lên tia sáng khó lường.— "Đây chính là cứ điểm cuối cùng của Thánh Tông tại vị diện này.

Trước kia, nơi này từng là một trong những căn cứ bí mật của chúng ta, nhưng sau cuộc vây quét của Tiên Môn, rất ít người còn sống sót."

Cố Trì Dạ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn xuống.

Trong lòng hắn vẫn còn chút nghi hoặc về những ký ức đứt đoạn của mình, nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.Thế cục trước mắt rõ ràng hơn tất cả.Thánh Tông đã suy tàn.

Hắn là kẻ kế thừa duy nhất.

Và kẻ thù của hắn chính là Tiên Đạo Minh.Bất giác, bàn tay hắn siết chặt.Một thanh niên vận áo bào đỏ từ dưới thành chạy lên, nhìn thấy Cố Trì Dạ liền quỳ một gối xuống, giọng cung kính:— "Cung nghênh thiếu chủ!"

Những người phía sau cũng lần lượt quỳ xuống, hô vang:— "Cung nghênh thiếu chủ!"

Hơi thở của Cố Trì Dạ hơi ngừng lại.Hắn nhìn những người này, ai cũng mang dấu vết của năm tháng khắc nghiệt.

Họ là những kẻ còn sống sót sau cơn bão, mang theo lòng trung thành không đổi với Thánh Tông.Nhưng Thánh Tông huy hoàng ngày trước đã không còn.Chỉ còn lại hắn.Giọng nói của lão giả vang lên:— "Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là người gánh vác tương lai của Thánh Tông.

Ngươi có thể lựa chọn trở thành một quân cờ, hoặc trở thành người chơi cờ."

Cố Trì Dạ nhắm mắt lại, hơi thở dần bình ổn.Trở thành quân cờ?Không.Hắn muốn trở thành người nắm giữ bàn cờ.Khi mở mắt ra, đôi mắt hắn đã trở nên trầm tĩnh như vực sâu, nhưng trong đó lại ẩn giấu sát khí đáng sợ.— "Đứng lên."

Giọng hắn lạnh lẽo nhưng trầm ổn, mang theo uy nghiêm vô hình.— "Từ giờ trở đi, ta sẽ dẫn dắt các ngươi bước trên con đường mới."

Những người phía dưới đồng loạt đứng lên, ánh mắt sáng rực như tìm thấy hy vọng mới.Lão giả nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một chút, đáy mắt loé lên tia dị sắc nhưng nhanh chóng biến mất khiến không ai kịp nhận ra.— "Tốt lắm.

Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển rồi."
 
Ma Khứ
Chương 4: Luân Hồi


Vô tận hắc ám bao trùm, như vực sâu không đáy.

Ý thức Cố Sở Minh trôi nổi trong hư vô, không trọng lực, không thời gian, không cảm giác.Hắn chết rồi.Nhưng linh hồn hắn như một cách kì diệu nào đó lại không tiêu tán.Một luồng sức mạnh kỳ lạ giữ lấy hắn, kéo hắn khỏi vực sâu lãng quên.Hắn mơ hồ cảm nhận được... thứ gì đó đang kêu gọi hắn.

Một thanh âm cổ xưa, mơ hồ mà lại vang vọng khắp không gian.— "Cố Sở Minh...

Định mệnh của ngươi chưa kết thúc..."

Không gian đột ngột vỡ nát.Hắn rơi xuống.⸻Cơn đau xuyên thấu, như có ngàn vạn lưỡi dao cắt vào linh hồn.Cố Sở Minh mở mắt.Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một trần nhà xa lạ.

Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trong không khí, xa xa còn vẳng lại tiếng người huyên náo.Hắn cau mày.Một dòng ký ức xa lạ tràn vào như thuỷ triều.

Những hình ảnh rời rạc, những mảnh ghép rời rạc bắt đầu kết nối với nhau, vẽ lên một câu chuyện mới.Hắn không còn ở Thánh Tông.Hắn đang ở một nơi xa lạ, trong một cơ thể mới—cũng mang tên Cố Sở Minh, cũng có mái tóc trắng, đôi mắt tím, nhưng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi.Thân phận của cơ thể này không hề tầm thường.Cha là Cố Thương Sinh, tộc trưởng Cố gia—một trong những đại thế gia quyền lực nhất trong thế giới tu tiên.Mẹ là Tư Mộ Ngọc, thánh chủ của Minh Huyết Cung—thế lực ma đạo bí ẩn nhất, thống lĩnh vô số giáo đồ.Vậy là, hắn tái sinh thành con trai út của một cặp đôi kỳ lạ: cha hắn đại diện cho chính đạo, còn mẹ lại là một trong những thủ lĩnh của ma đạo.

Kì lạ thay, trận chiến năm xưa không lẽ vẫn chưa phá bỏ sự hoà bình gải tạo giữa Tiên Ma lưỡng đạo?Bên trong tẩm điện yên tĩnh, ánh nến lung lay nhảy múa trên bệ đá, phản chiếu gương mặt non nớt nhưng đã thấm nhuần sự lãnh đạm.Cố Sở Minh vươn tay ra trước mặt, nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài, trắng ngần như bạch ngọc.Rồi hắn siết chặt bàn tay, cảm nhận linh khí yếu ớt nhưng trong trẻo từ đan điền.Hắn...

đã trọng sinh thật sự.Trong giây lát, ký ức về kiếp trước hiện về.Hắn nhớ đến đôi mắt trừng lớn của Cố Trì Dạ khi rơi vào cổng truyền tống, nhớ đến vẻ mặt thống hận ấy.

Nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng, hắn hấp thu sức mạnh kết giới cùng đông môn tử chiến, hắc khí trong đan điền cuồn cuộn như điên dại.Khi ấy hắn chỉ có một ý niệm duy nhất—phải sống.Và quả thực, hắn đã làm được.Nhưng... tại sao là cơ thể này?Cố Sở Minh nhanh chóng lật giở ký ức của người thiếu niên này.Năm nay đã là Huyền Thiên lịch năm 6314?

Cách trận chiến khi đó đã hơn 5000 năm?

Và Cố gia là thế gia thuộc những gia tộc đứng đầu tiên giới, nhưng không ai có thể nghĩ đến, chính mẫu thân của nguyên chủ lại là một ma tu!

Năm đó Cố Thương Sinh đi lịch luyện bên ngoài, trúng phải ám toán, cuối cùng lại kết duyên cùng nữ nhân của Ma giáo, sinh ra bốn người con 2 trai 2 gái.Mà mẫu thân hắn—Tư Mộ Ngọc, không chỉ là thánh chủ của Minh Huyết Cung, mà còn là một trong ba vị cường giả mạnh nhất của Ma đạo!Cố Sở Minh chậm rãi nhắm mắt.Quả nhiên, không ai biết được thiên mệnh trêu đùa thế nào.Ký ức trong đầu thiếu niên này chậm rãi xâu chuỗi, hắn bắt đầu nhìn lại từng mảnh vụn cuộc đời người này.Mười ba tuổi.

Là con trai út trong Cố gia, nhưng vì thân thế đặc biệt, chưa bao giờ được gặp mẹ.

Phụ thân dù yêu thương nhưng vì gia tộc, buộc phải giữ khoảng cách.

Huynh trưởng thì mạnh mẽ kiêu hùng, một mảnh thiên tài, được kỳ vọng nâng đỡ cả gia tộc.

Nhị tỉ là thiên tài đan đạo hiện đang tu luyện trong Vạn Dược tông.

Tam tỉ đang ở Minh Huyết cung của mẫu thân, đảm đương cương vị Đường chủ một đường.Mà hắn thì sao?Sinh ra đã mang tóc trắng mắt tím, bị coi là dị loại, không ít trưởng lão xem hắn như điềm xấu.

Dù là đứa con được sủng ái nhất của Cố Thương Sinh, nhưng hắn vẫn chỉ là một kẻ yếu, không thể so bì với huynh trưởng, nhị tỉ hay tam tỉ.Lại là một cuộc đời sinh ra dưới bóng của kẻ khác.Hắn mở mắt, trong tròng mắt tím mông lung có một tia sáng lạnh lẽo lướt qua.Lần này, hắn sẽ không để số phận điều khiển chính mình nữa.Lần này, thế gian này... sẽ phải đổi thay vì hắn!
 
Ma Khứ
Chương 5: Khởi đầu mới


Cố Sở Minh ngồi yên trên giường, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ sâu không đáy.Trong cơ thể này, hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc—huyết mạch mang lẫn một chút ma khí của Ma Chủ.

Mặc dù đan điền hiện tại trống rỗng, tu vi chỉ là một phàm nhân bình thường, nhưng trong tận cùng linh hồn, có một nguồn sức mạnh như ngủ say, chỉ chờ ngày thức tỉnh.Hắn siết chặt bàn tay, chậm rãi cảm nhận từng luồng linh lực yếu ớt trong cơ thể.

So với kiếp trước, cơ thể này quá yếu.

Nếu muốn lấy lại thực lực, hắn phải bắt đầu lại từ con số không.— "Nhưng không sao."

Cố Sở Minh nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại mang theo chút hàn ý thấu xương.Hắn từng từ con số không đi đến đỉnh cao một lần, vậy thì có gì ngăn cản hắn làm lại lần nữa?Bỗng nhiên, ngoài tẩm điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Một giọng nói cung kính vang lên:— "Thiếu chủ, tộc trưởng đã đến!"

Tộc trưởng—Cố Thương Sinh.Cố Sở Minh hạ mắt, thu lại tất cả cảm xúc, khi ngẩng lên, đôi mắt tím đã trở nên trong trẻo như nước hồ thu.Cánh cửa tẩm điện mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào.Hắn khoác trường bào màu lam thêu hoa văn kim vân, mái tóc đen búi cao bằng ngọc quan, khuôn mặt cương nghị nhưng ánh mắt mang theo vài phần nhu hòa khi nhìn Cố Sở Minh.— "Sở Minh, con thấy trong người thế nào?"

Cố Thương Sinh ngồi xuống bên giường, ánh mắt mang theo vài phần quan tâm.Cố Sở Minh biết, người cha này thực sự thương yêu nguyên chủ.

Nhưng vì gia tộc, vì thân phận của nguyên chủ quá đặc biệt, hắn không thể tỏ rõ sự thiên vị.— "Hài nhi không sao."

Hắn khẽ gật đầu, giọng nói mang theo sự điềm tĩnh không giống một thiếu niên mười ba tuổi nên có.Cố Thương Sinh thoáng ngẩn ra.Từ trước đến nay, đứa con út này tuy thông minh nhưng tính cách lại có chút nhu thuận, chưa từng có loại khí chất bình thản như hiện tại.Hắn chợt cảm thấy... con trai mình dường như đã trưởng thành trong một đêm.Nhưng Cố Thương Sinh không hỏi nhiều, chỉ thở dài một tiếng:— "Chuyện lần này, cha đã tra xét.

Người của Minh giáo hành sự, e rằng có nội gián trong gia tộc."

Cố Sở Minh cúi đầu, giấu đi tia sáng lạnh trong mắt.

Minh giáo?

Hắn nhớ đời trước chưa xuất hiện Minh giáo này!— "Cha có nghi ngờ ai không?"

Cố Thương Sinh trầm ngâm:— "Vẫn chưa xác định được, nhưng Minh giáo không dễ dàng ra tay như vậy, hẳn là có kẻ đứng sau giật dây."

Cố Sở Minh khẽ gật đầu.Kiểm tra lại ký ức của nguyên chủ, hắn đã biết được một chút về Minh giáo—một trong những thế lực ma đạo mạnh nhất, chuyên hành sự bí ẩn, không dễ bị nắm bắt.

Nếu không có người trong nội bộ hỗ trợ, bọn chúng tuyệt đối không thể ám sát một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành ngay giữa lãnh địa Cố gia.Cố Thương Sinh nhìn con trai, trong mắt lộ ra một tia suy tư.— "Sở Minh, con có muốn tu luyện không?"

Cố Sở Minh ngước mắt nhìn thẳng vào phụ thân mình.— "Con muốn."

Dứt lời, ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc bén.Không chỉ là tu luyện, mà hắn muốn lấy lại tất cả—sức mạnh, danh vọng, quyền lực, và cả... món nợ máu từ kiếp trước!Cố Thương Sinh mỉm cười hài lòng:— "Vậy từ ngày mai, con sẽ được đưa vào Thái Hư Cảnh để thức tỉnh huyết mạch.

Một khi huyết mạch của con đủ mạnh, con sẽ có cơ hội bước lên con đường chân chính của cường giả."

Thái Hư Cảnh—là nơi kiểm tra thiên phú và thức tỉnh huyết mạch dành cho hậu duệ Cố gia.Cố Sở Minh khẽ nhếch môi.— "Vậy thì, để ta xem... huyết mạch này rốt cuộc mạnh đến đâu."
 
Ma Khứ
Chương 6: Thái Hư Bí Cảnh


Đêm xuống.Bên trong tẩm điện, Cố Sở Minh khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt khép hờ.Cơ thể này vẫn còn quá yếu.Hắn đã quen với cảm giác linh lực tràn đầy trong đan điền, từng đạo pháp tắc xoay chuyển trong lòng bàn tay.

Nhưng bây giờ, ngay cả một tia linh khí đơn giản cũng không thể điều động được.— "Thái Hư Bí Cảnh, huyết mạch thức tỉnh sao?"

Hắn chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi tím thẳm ánh lên một tia thâm trầm.Kiếp trước, huyết mạch của hắn là huyết mạch thuần khiết nhất của Ma Chủ, ẩn chứa sức mạnh cổ xưa, thậm chí còn vượt xa cả Cố Trì Dạ.

Nhưng hiện tại, hắn đang trong một thân xác mới, dù là đứa con của thánh chủ Minh Huyết Cung, nhưng liệu huyết mạch này có đủ mạnh hay không, hắn vẫn chưa thể xác định.Cố Sở Minh không gấp, hắn có thừa kiên nhẫn và thời gian.Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, một nhóm hộ vệ đã có mặt trước tẩm điện.Cố Thương Sinh đích thân đến tiễn hắn đi.

Người cha này không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng trong mắt vẫn có sự mong đợi.— "Thái Hư Cảnh có thể giúp con khai mở tiềm năng huyết mạch.

Từ xưa đến nay, chỉ có những thiên tài của Cố gia mới có tư cách tiến vào.

Đừng phụ lòng mong đợi của ta."

Cố Sở Minh cúi đầu suy tư.Thiên tài của Cố gia?

Nếu để cha hắn biết thân phận kiếp trước của con trai mình, không biết sẽ kinh ngạc hay khiếp sợ đến mức nào nhỉ.— "Con sẽ không làm phụ thân thất vọng."

Gã thị vệ cung kính cúi người:— "Thiếu chủ, mời!."

Bên trong cấm địa của Cố gia, một cánh cổng đá cổ kính sừng sững giữa khoảng đất trống.

Trên cánh cổng chạm khắc vô số phù văn phức tạp, thoạt nhìn đã biết là một trận pháp cấp cao.Từng tia sáng nhạt tỏa ra, tụ lại thành một cột sáng màu lam nhạt giữa không trung.Một lão nhân vận đạo bào đứng trước cổng, gật đầu với Cố Thương Sinh rồi quay sang Cố Sở Minh.— "Tiểu công tử, mời vào trong.

Thời gian tối đa cho thử thách là ba ngày, nếu trong ba ngày mà huyết mạch không thức tỉnh, con sẽ bị truyền tống trở lại."

Cố Sở Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào cánh cổng sáng rực.Khoảnh khắc cơ thể hắn chạm vào ánh sáng, một cỗ lực hút khổng lồ kéo hắn vào không gian sâu thẳm.Cả thế giới xoay tròn.⸻Khi mở mắt ra, Cố Sở Minh phát hiện mình đang đứng giữa một không gian mênh mông.Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, sấm sét rền vang, còn mặt đất bên dưới chỉ toàn là những tảng đá sắc nhọn.

Một cơn gió lạnh thấu xương quét qua, cuốn theo tro bụi mờ mịt.Không gian này... có gì đó rất quen thuộc.— "Thái Hư Bí Cảnh... chính là nơi này?"

Đột nhiên, mặt đất rung lên dữ dội.

Cố Sở Minh khẽ nhíu mày, đứng vững tại chỗ.ẦM!Mặt đất nứt toác.

Một bàn tay khổng lồ màu đen từ lòng đất trồi lên, theo sau là một thân hình cao lớn với hai mắt có hai đạo hồn hoả nhảy nhót toả ra hàn khí kinh người.Một con quái vật với gương mặt nửa người nửa thú.Ma Hồn—tàn dư của những kẻ có huyết mạch Ma Chủ nhưng không thể thức tỉnh thành công, bị hút vào Thái Hư Cảnh và dung hợp với oán khí, cuối cùng hóa thành dã thú vô tri chỉ biết cắn xé.Cố Sở Minh vẫn bất động, mặc cho bóng đen đó lao về phía mình với khí thế kinh người.Khoảnh khắc tiếp theo: "ẦM!!"

Bóng đen nổ tung.Không phải vì Cố Sở Minh ra tay, mà là một luồng áp lực vô hình từ chính không trung giáng xuống, nghiền nát nó thành từng mảnh.Một giọng nói cổ xưa quanh quẩn trong không gian.— "Chỉ có kẻ mang huyết mạch thượng cổ thần mới có thể đi tiếp.

Những kẻ còn lại...

đáng chết!"

Đột nhiên, từ bầu trời, một cột sáng đen kịt ầm ầm giáng xuống, bao trùm lấy Cố Sở Minh.Linh hồn hắn chấn động.Một luồng sức mạnh khủng khiếp trào dâng, như thể muốn lột da rút gân hắn ngay tại chỗ.Toàn thân Cố Sở Minh run rẩy, từng sợi kinh mạch như bị xé rách ra, nhưng hắn không kêu một tiếng nào.Hắn chỉ nhắm mắt, mặc cho cơn đau xé toạc thể xác mình.Đau đớn... thì sao chứ?Đây là cái giá để có lại sức mạnh!Ánh sáng đen mỗi lúc một đậm hơn, giống như một thứ sức mạnh tà ác nào đó đang xâm chiếm linh hồn hắn.Đột nhiên—BÙM!Một tiếng nổ vang lên trong đầu Cố Sở Minh.Cả thế giới xung quanh tối sầm lại.Hắn cảm thấy mình như đang bị ném vào một nơi vô tận, nơi không có thời gian, không có âm thanh, chỉ có bóng tối bao trùm.Giữa hư vô đó, một giọng nói trầm thấp, vang lên như từ cõi chết.— "Huyết mạch của kẻ phản bội chư thần?... ngươi không xứng tiếp nhận truyền thừa này."

Cố Sở Minh nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo như băng.— "Vậy thì đến thử xem."

Áp lực bỗng tăng mạnh gấp mười lần.Màu đỏ trong tròng mắt hắn dần sáng lên như những viên hồng ngọc phát sáng trong màn đêm.

Một trận chiến sinh tử, chính thức bắt đầu!
 
Back
Top Bottom