Tâm Linh Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
319334940-256-k462148.jpg

Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề
Tác giả: long2411
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Truyện ma dân gian.​
 
Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề
Hoa Nở


Truyện Ma: Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề TG: Nhà Văn Bố Láo Art: Ma Quỷ Dân Gian Ký Chap 1: Hoa nở...Cây gạo nằm sát bên bến đò làng Hương Tảo có cách đây từ những năm Minh Mệnh thứ 5 thứ 6.

Những người biết được nó có từ khi nào thì chắc giờ đã chế.t cả rồi.

Ở đấy có một quán nhỏ của người đàn bà goá, bày ra đó vài thức bánh trái đơn sơ, một tích nước vối dăm cái chén con.

Treo trên kèo vài cái bánh đa làm bằng thức gạo kém, cứng mà lại dai chứ không giòn.

Đủ đế thấy, đây không phải một vùng giàu có gì cho cam.

Đàn bà làng ấy đi mò cua bắt ốc, đàn ông đi bẫy chuột, đánh dậm.

Thi thoảng họ ghé vào quán người đàn bà goá uống vài xu nước vối, rồi lại tất tả đi làm như còn đương bận rộn lắm.

Người đàn bà goá ấy có một đứa con gái năm nay độ 16, đó là Chinh Chinh lớn lên khi bố cô còn đang là một ông quan viên nhà có của hẳn hoi, chứ không phải con một bà goá bán hàng nước, phải dựng tạm túp lều dưới gốc gạo.Chinh lên năm thì ông Phái bố cô còn đương có vài mẫu ruộng, cho cấy rẽ.

Nhà còn Trâu cho đi cày mướn, chẳng phải lo đến miếng cơm tẻ, ăn với giò.

Nhà mái ngói sơn son, sân gạch, áo cá.

Đều chẳng thiếu thứ gì.

Nhưng ông Phái hãy còn thấy thiếu ấy là ông còn chưa là một ông Lý, chưa có tí công danh nào cho tổ tiên dòng họ.

Cũng Chính vì cái danh hão để ra đường người ta gọi là ông Lý ấy mà đến nỗi gia đình tan nát.

Vẫn cự nhau với bố Chinh là ông Văn, ông Văn là người xóm bên đi lính cho tây rồi khi lui về hưu chí cũng bỏ 2 trăm bạc ra chạy làm một ông quan viên, được ngồi xơi cỗ nơi đình chung mỗi khi làng có việc, có đám khao hay đám ăn vạ chửa hoang nào đấy.

Người ta bảo một một miếng giữ làng bằng một sàng xó bếp.

Ấy là chỉ cái địa vị của các ông chức sắc quan viên giữa đám dân đinh thế ấy.Ông Phái ra tranh chức lý trưởng chọi nhau với ông Văn được đâu non 1 tháng, thì một đêm có bọn cướp to lắm bị bắt giải lên huyện.

Một đứa trong số ấy được ông Văn đảm bảo cho nó không phải đi tù, dám khai láo ra rằng ông Phái có chân trong hội kín.

Thế là một buổi chiều người ta thấy ông Phái bị trói giải lên huyện, quan khép ông vào tội có tham gia hội kín, thông đồng với quân giặc cướp.

Thế là bao nhiêu gia tài vườn ruộng, theo chân nhau phải bán hết cả để lo lót cho cho ông Phái.

Ông Phái phải đi ở tù, vợ con từ người không phải chấn lấm tay bùn thành ra không nhà không cửa.

Một hôm người ta có chát gửi về báo tin ông Phái bị ho lao chết ở trong tù, lúc ấy Chinh mới có 8 tuổi và từ ấy Chinh mồ côi bố.

Hai mẹ con dắt nhau ra gốc gạo, dựng một cái lán con rồi làm hàng nước bán.

Cuộc đời thay đổi từ ấy, Chinh hay theo mẹ gánh hàng lên chợ mỗi khi có buổi chợ phiên.

Ngày ấy đường đi hay còn xấu và tăm tối lắm.

Sự vất vả quá sớm không làm vơi được nét đẹp của cô gái 16, Chinh lớn phổng phao, hai má hồng môi chúm chím.

Cười duyên, và ánh mắt có cái nhìn rất tình.

Chinh được nhiều người để ý lắm, dù nhà Chinh giờ đã nghèo, phận mẹ goá con côi không còn biết trông cậy vào ai nữa, nhiều anh công tử bố là các ông kỳ mục, con ông lý này ông tránh nọ.

Mỗi khi đi qua hàng nước của mẹ con Chinh đều ghé vào uống dăm chén nước, mua vài tấm quà.

Rồi tán tỉnh cô con gái bà chủ hàng, Chinh biết thế nhưng dẫu các cậu có áo the khăn xếp, quần là áo lượt đi giày Gia Định.

Thì các cậu toàn một lũ dốt như bò, chỉ ỉ thế vào cái địa vị của bố mà làm tội người ta.

Ông Văn khi ấy đã là ông Lý Văn, con trai ông, cậu Khiêm cũng mê Chinh lắm, nhưng Chinh thì ghét cậu ra mặt.

Khiêm là một đứa vô lại chẳng khác gì bố.

Vẫn thường cùng đám du thủ du thực rượu chè đánh bạc, thuốc phiện luôn luôn.

Hắn mê Chinh lắm, lúc nào cũng mơ tưởng một ngày hắn sẽ cưới Chinh làm vợ.

Rồi ra sức mà dày vò cho thoả cơn thú tính.

Chinh biết thế nên mỗi khi hắn đến quán nước, buông lời tục tĩu tròng ghẹo, Chinh thường bỏ vào trong rồi ra mặt khinh, lâu dân Khiêm đem lòng hận.

Rồi một ngày Chinh biết yêu, Chinh yêu Lộ con ông đồ Cử, ở trong xóm Sậy.

Lộ có chí làm quan nên ông đồ muốn gửi con lên tỉnh học, may đâu Lộ thành ông ký, ông phán.

Chinh hẹn Lộ khi nào Lộ học xong thì đánh tiếng cho hai đứa lấy nhau, Lộ đồng ý rồi từ ấy Lộ ra tỉnh học, còn Chinh thì ngày phụ mẹ làm hàng hay bán nước.

Mong mỏi chờ đợi người yêu.

Nhưng cuộc đời thật bất công cho Chinh thảm kịch đã xảy ra vào một buổi tối sáng trăng, khi cả một vùng quê yên bình chìm vào trong giấc ngủ sau một ngày làm việc đồng áng vất vả.

Mẹ Chinh đã dọn hàng vào rồi, còn cô mới tắm xong đang ngồi chải đầu.

Thì từ đâu 4 thằng mặc áo đen, bịt khăn che mặt đạp tấm phên cửa lào vào trong.

Sáng hôm sau cả xóm được phen ồn ào, khi thấy ở cái hàng nước của bà Goá có hai cái thây người, một cái bị treo trên cây gạo, còn một cái thì loã thể nằm ngửa trên giường.

Cái tin hai mẹ con bà goá bị giết đến tai lý Văn, trương tuần dần vài ba dân đinh cùng ông lý cầm gậy ra xem.

Người xem lúc đầu còn đông xong thì bóng lý Văn thì tản đi hết cả.

Ai chẳng biết lý Văn từ ngày lên chức lý trưởng đến nay, hách dịch lắm.

Nhỡ đâu bị kéo vào hỏi han hay lôi thôi gì thì rách việc, người nhà quê vốn sợ sự lôi thôi, vạ lây thì còn mất trăm bạc chứ không ít.

Nên họ lẩn đi hết chỉ còn lại vài người ở đó xem xét, ông lý cho hạ xác người đàn bà xuống đất.

Miệng hắn nhổ phù phù, xem chừng ghê tởm lắm.

Xác người đàn bà goá tím đen, bầm máu.

Còn cô con gái thì nhìn sơ qua đã biết trước khi chế.t bị làm nhục đến thế nào.

Kẻ thủ ác lấy gối bịt vào mặt cho đến khi tắt thở, khi bỏ gối ra thì mắt mũi đều trào những má.u tươi.

Hai con mắt vẫn trợn ngược, miệng há ra cho thấy trước khi trước nạn nhận chế.t đã vùng vẫy cố gắng thở nhưng vô hiệu. buổi hôm ấy có quan tây quan ta về, họ có điều tra nhưng xem ra điều tra thì ít, mà đến làm tiền thì đúng hơn.

Rồi họ lệnh cho lý Văn đem chôn hai cái xác đi, sau khi đánh chén no nê thì lại lên oto về hết cả.

Thế là hôm ấy lý Văn tôn đến mấy chục bạc chỉ vì hai cái xác chẳng thân thích gì đến mình, ông bảo mấy thằng trai em đem chôn luôn ở gốc gạo.

Rồi đốt luôn cái hàng nước đi.

Thế là từ ấy cây gạo thành nhà của oan hồn của con cô gái tên Chinh.

Anh Lộ ở ngoài tỉnh nghe người yêu ở nhà chết thảm, thì cũng bỏ học rồi sau không biết đi đâu.

Người ta cũng không thấy Lộ xuất hiện nữa.

Bẵng đi một năm, Khiêm con trai ông lý Văn cưới vợ.

Đám rước to lắm, vợ hắn là con một ông Nghị ở bên kia sông.

Lúc đò sang sông quan viên hai họ đi bộ qua gốc gạo, thì cô dâu còn đang nằm trên võng cho hai thằng đầy tớ khiêng đi.

Mắt mở ra ngước lên nhìn trời, lúc đi qua gốc gạo, chỉ thấy hoa nở đỏ rực.

Cây gạo cổ thụ như ngọn đuốc cháy phụ hoạ vào ánh nắng oi ả của ban chiều.

Cô dâu vừa nằm vừa ngắm những cành hoa đỏ chót trên cao, thì một thứ gì đó tựa như giọt nước rơi tư trên cao xuống trúng vào bên má cô dâu.

Cô ta quệt vết ấy dơ ra trước mặt xem.

Thì chỉ thấy một màu đo đỏ có mùi tanh như má.u, rồi thấy cô ta giật mình hốt hoảng ngã lăn xuống đất.

Cả họ ùa tới chú rể chạy lại đỡ cô vợ đỏng đảnh lên, mặt mũi cô dâu tái mét.

Cô la lên một câu:- Trên cây gạo có hai con ma đàn bà, ngồi xoã tóc một con mặt đen, một con mặt trắng.

Má.u trào ra từ mắt vẫn còn nhỏ dòng dòng... có thấy, không có ai thấy gì không ?!! ....
 
Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề
Hai Chiếc Bóng


Truyện Ma: Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề Chap 2: Hai chiếc bóng...TG: Nhà Văn Bố LáoArt: Ma Quỷ Dân Gian Ký Chuyện cô con dâu nhà lý Văn gặp ma trên cây gạo chỉ trong mấy ngày đã lan ra cả làng cả xã.

Cũng từ ấy, người làng Hương Tảo bắt đầu những tháng ngày hãi hùng nhất.

Anh Binh thuật lại truyện mình gặp ma khi đi đánh dậm đêm, cho đám đánh cờ tướng có ông cụ nhà tôi thế này Anh Binh là người đánh dậm, vốn xưa nay vẫn thế cứ 8h cả nhà đã đi ngủ.

Xóm làng đã tắt đèn, gà đã lên chuồng thì cũng là lúc anh xách dậm với giỏ cá ra khỏi nhà.

Hôm ấy cá nhiều lắm chỉ đánh một lúc giỏ cá đã đầy rồi, lúc ngẩng đầu lên nhìn đất trời thì trăng đã cao lắm, tỏa một sắc sáng xanh lạnh lẽo xuống mặt đồng loa loáng nước.

Anh Binh thấy giỏ đã đầy trời đã có sương, thì cắp đồ nghề mà đi về cho sớm.

Đến đoạn gốc gạo thấy đối diện có hai người đàn bà quẩy gánh hàng rong đi từ đằng đối diện lại.

Chỉ thấy hai người ấy mặc áo tứ thân, đầu đội nón quai thao đi chân đất.

Nhưng không nhìn rõ là ai vì sáng trăng chỉ đủ cho anh thấy họ là đàn bà, anh Binh để cái lờ sang một bên.

Miệng anh lầm bẩm: Quái cô nào mà lại gánh hàng đi chợ sớm thế nhỉ, giờ đã độ canh ba rồi cơ à.

Làm gì mà nhanh thế được

Hai người ấy đi ngang qua anh, đàn ông ai chẳng thế gặp đàn bà đi đêm cố nhiên là anh chêu Hỡi cô béo trục béo tròn ăn vụng như chớp, đánh con ầm ầm.

Đi mà sớm thế này hai cô Hai người đàn bà nghe thế chỉ đứng lại cười với nhau, ban đầu họ cười nhỏ nhẹ nghe khúc khích xem ý chừng khoái chí lắm.

Sau tiếng cười trở nên to hơn, họ cười với nhau sằng sặc, cười như hai đứa điên tình cờ gặp nhau trên đường.

Rồi tiếng cười trở nên khanh khách văng vẳng, âm thanh cao vút như từ đâu xoáy sâu vào tâm trí người nghe.

Anh Binh tự nhiên thấy hai người cười như hai con mẹ dại, tự nhiên thấy lông tóc dựng lên.

Toàn thân lạnh toát một cảm giác bất an, hai người đàn bà ấy thôi không cười nữa.

Từ đâu một làn gió to thổi từ ngoài cánh đồng lại, hất cái nón quai thao rồi xuống đất, chúng lăn đến chân anh.

Rồi cùng đổ rạp ra, hai người từ từ lướt nhẹ đội chân trên mặt cỏ.

Chỉ một thoáng họ đã đứng ngay trước mặt anh, mở hai con mắt to trắng dã nổi những gân đỏ như sắp tuôn ra ngoài hai hàng huyết lệ.

Anh Binh khi ấy hai chân như bị gắn chì không sao mà quay lưng bỏ chay cho được, hai người ấy.

Một người mặt đen một người mặt trắng, mồm vẫn nhè ra thứ chất dịch màu đen như thứ máu đọng lâu ngày.

Họ nói: Nhặt hộ tôi cái nón Anh Binh run run cúi xuống nhặt hai cái nón, tay anh đưa cho họ, họ cầm lấy rồi từ lùi ra sau quẩy gánh hàng lên vai rồi cứ đứng đó, anh Binh lúc này chỉ kịp vứt cái dậm co chân bỏ chạy.

Chỉ nghe tiếng gió thổi vào những cành cây khô, hoa gạo rụng lả tả trúng đầu trúng mặt anh.

Anh Binh cứ thể bỏ chạy, đằng sau là tiếng chân lõm bõm chạy bên dưới ruộng tiếng chân ấy cứ đuổi theo mãi, cho đến khi anh vấp phải cái gì dưới đất ngã xuống mặt cỏ.

Anh lồm cồm bò dậy, dưới đất là thân hình của một cô gái trần chuồng, làn da trắng như bột.

Chỉ thấy mặt mũi cô gái, chảy ra những dòng nước đỏ, nằm há miệng ra, cùng hai đồng tử trợn lên.

Anh Binh ngã ra đất ngất đi, cho đến sáng có một anh đi câu trộm cá ban đêm thấy anh nằm ngủ trên bãi cỏ.

Mới lại sờ mũi xem còn thở không rồi lay lay anh dậy: Kia Binh sao nằm ngủ đây !?

Ôi giời tôi còn sống đấy à

chứ chẳng nhẽ chế.t, anh này nói lạ

Anh Binh từ ấy bỏ đi luôn cái nghề đi đáng dậm đêm, cứ đến đêm là anh chui vào buồng nằm với vợ.

Nghe anh Binh kể đến đấy, đám cờ tướng ai cũng im bặt, đã có người bảo đây là ma hai mẹ con bà Goá bán hàng nước.

Đấy mới chỉ là một chuyện trêu ghẹo thường thôi, đến lúc cô con dâu ông lý Văn đêm ngủ với chồng còn bị gọi ra cổng mới là ghê.Lý Văn từ ngày con dâu thấy ma trên cây gạo, thì tâm thần cũng bồn chồn lo lắng.

Mất ăn mất ngủ, lại nghe người ta cứ bàn mãi về việc ấy, nào là thằng con ăn ở thất đức, thằng bố làm nhiều chuyện bất nhân.

Đâm ra cũng lo lắng phiền muộn, lại vào vụ thuế.

Ngày nào dân đinh, trương tuần cũng thổi tù và đi đốc thuế.

Làm lý trưởng nếu không biết cách xoay sở, không biết dùng bạo ngược quyền uy mà áp bức thì chỉ có vác tiền nhà đi bù cho sưu thuế mà thôi.

Nên lý Văn biết thế, nên ra tay tàn ác lắm, hắn cho trương tuần đánh đập người thiếu sưu là thường.

Dạo năm ngoái có anh chàng Hội chỉ vì thiếu còn hai hào thuế không đủ một đồng hai, đã chạy vạy khắp nơi mà không sao lo cho nốt được hai hào.

Ai trong làng này cũng đói cả, đám cho vay nặng lãi thì nhất định là không, vì cho vay thì biết đến bao giờ cái đám nghèo mạt kiếp ấy mới trả, chúng chỉ nhắm vào các anh con ông nọ, cháu ông kia, máu mê cờ bạc thì dang tay cứu vớt thôi.

Chứ một hai đồng thuế thì nhất định là không.

Hội biết thế nhưng đã van lạy ông lý Văn xin khất nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu, và một câu quát: thằng Nhỡ đâu, trói gô cổ nó lại đưa ra đình kia, không có tiền thì bán nhà cho người ta làm hố sí.

Ông làm việc quan chúng mày lại nói khất, khất để ông đào mả bố ông lên lấy tiền cho chúng mày đấy à

Không biết có phải đòn đau quá hay không mà Hội sau khi ăn một trận ngoài đình, hắn lên cơn co giật ngã ra đất.

Trong quần nước đái chảy ra ướt cả đúng quần ngáp lên vài cái rồi lăn ra chế.t.Lý Văn khi ấy mới biến sắc mặt, làng này thiều gì thằng chỉ chờ ông chế.t mà lên thay.

Chúng nó xui người nhà Hội đem đơn đi kiện, ông lại mất một mớ tiền đấm họng quan trên, rồi lại mấy chục bạc cho nhà người bị chết.

Thế là cả vụ thuế năm ấy ăn được bao nhiêu đều phải nôn ra cả.

Nhưng sau vụ ấy dân làng Hương Tảo ai cũng sợ chết cả, cũng bo bo cố sao cho đủ vụ thuế.

Biết đâu đấy, nó đánh chế.t thằng Hội mà không bị ở tù, thì nó chừa gì ai mà nó không đánh chế.t

Lý Văn lo xong vụ thuế thì cô con dâu mới mỗi đêm lại phải cái tật mộng du.

Đêm đang ngủ với chồng, vén màn đi ra hiên ngồi, ngồi tha thẩn trong sân.

Có hôm cậu Khiêm tính dậy không thấy vợ đâu, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có người đàn bà đi lại tha thẩn trong sân.

Vội chạy ra xem thì hoá ra là vợ, bèn lôi vào trong hỏi: sao đêm không ngủ mình ra ấy là gì !??

Tôi đang ngủ thì có hai đứa đầy tớ gõ cửa bảo ra sân sơ thóc hộ, tôi đi ngay.

Từ nãy giờ tôi vẫn đi sơ thóc đấy chứ

trời ai phơi thóc ban đêm mà mợ sơ Từ hôm ấy thi thoảng vợ hắn lại ra sân sơ thóc hay ngồi ngoài cổng nói gì vui lắm, đôi khi lại cười lên khánh khách.

Cả nhà đêm nào cũng phải khoá cửa cho chặt để cô đỡ ra ngoài.

Thế mà chẳng hiểu sao cứ đến đêm là cô lại ra ngoài, rồi cô con dâu có mang.

Cả nhà ai cũng mong có đứa cháu đích tôn nhưng đứa bé sinh ra lạ lắm....
 
Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề
Ám Ảnh Nhà Lý Văn


Truyện Ma: Ma Cây Gạo, Cáo Cây ĐềChap 3: Ám ảnh nhà lý Văn...

TG : Nhà Văn Bố LáoArt: Ma Quỷ Dân Gian Ký Đưa bé con cháu ông lý Văn con cậu Khiêm ra đời, trời nổi cơn giông.

Mây đen từ đâu kéo về như chờ đợi sự xuất hiện của đứa bé đã lâu, bà đỡ bế nó ra ngoài đưa cho ông lý xem.

Khi mới nhìn đứa cháu nội mặt lý Văn biến sắc.

Một đứa bé gái, mặt nó một bên bị vết chàm đen, một bên thì trắng như phấn sáp.

Sinh ra nhưng nó không khóc một tiếng nào, chỉ mở to cặp mắt nhìn khắp xung quanh.

Đứa nhỏ có đôi mắt dị thường nó đen một màu đen duy nhất, khác xa với cặp mắt của chúng ta.

Mẹ nó bế nó vào lòng, tình mẫu tử vẫn là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời.

Đứa nhỏ cứ như vậy nó chỉ biết mở mắt ra nhìn mọi người, ánh mắt ấy nhiều khi làm lý Văn sợ, vì một ánh nhìn của đứa trẻ mới sơ sinh, sao đa nghi sắc sảo như một người lớn.

Nó sống như vậy đến tháng thứ 3, đứa nhỏ dần không chịu bú, mẹ nó bắt bú thì lại nôn ra hết.

Đến một tuần thì nó chế.t, cả nhà lý Văn ai nấy mặt mũi hốc hác vì lo lắng.

Không biết cái tai hoạ nào còn giáng xuống nhà ông, lý Văn có đi xem bói chỗ lão Cẩm mù.

Cẩm mù là lão thầy bói, trên mắt lúc nào cũng sẵn cặp kính đen, lão mua hai đồng mốt ở chợ tỉnh ngày mới vào nghề.

Nghe đâu lão Cẩm trước đây ngày còn trai tráng, theo người ta đi đào vàng ở mãi trên Mường trên Mán, sau thì đi tìm trầm mãi trong rừng sâu.

Rồi có một hôm đoàn người đào vàng của Cẩm vừa chia nhau, nhét đống vàng cám vào trong cái chai sành Văn Điển, thì ở trên dốc chạy xuống một bọn mặt bịt khăn đen.

Tay lăm lăm mã tấu, chúng ché.m ngay người thủ lĩnh rồi lột sạch cả đám chẳng chừa lại cho đứa nào một cắc bạc.

Tên thủ lĩnh của bọn phỉ làm rơi khăn che mặt, một bên bị sẹo bỏng lộ một vệt dài nhăn nheo xấu xí, Cẩm đang nhìn chăm chăm vào vết sẹo thì bị lôi ra ngoài, kéo lê dưới đất thằng thủ lĩnh bọn cướp, lấy con dao moi ngay hai cặp mắt hắn ra ném xuống suối.

Thế là từ ấy Cẩm hoá ra mù, và thành ông Thầy Cẩm xem bói dạo ở sân đình.

Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, ai ngờ đâu thầy Cẩm mất đi đôi mắt nhưng lại bù cho đôi tai nghe hết mọi thứ trên đời.

Nghe tiếng người ấy là cố nhiên ai cũng nghe được, nhưng ông còn nghe được tiếng ma hờn quỷ khóc ấy mới ghê.

Ngửi được mùi ma quỷ, đoán được mệnh ai còn, đoán được số ai suy.

Tất thảy đều thông tuệ cả.

Nhưng phải cái vẫn nghèo, người ta chẳng có ăn thì y rằng là số khổ.

Ngày ăn hai bữa còn chạy vạy không xong thì nghĩ sao đến việc cải số, xem mệnh.

Vì mệnh vốn đã khổ lắm rồi còn xem làm gì cho mất thời giờ nữa.

Lý Văn ném sâu tiền vào cái đĩa, tiếng rơi của tiền là tiếng rơi mà ai cũng muốn nghe.

Bẩm cụ Lý, cụ Lý cho con nhiều quá.

Con đội ơn cụ, cụ cho con nhiều thì giời bắt con chế.t ! mày không nhận thì chẳng cần đến giời, ông cũng cho mày chế.t ngay đấy !!!

Cẩm mù lấy trong túi ra hai đồng tiền đặt lên cái đĩa xin đài ba bốn lượt.

Rồi quay sang nói với lý Văn: bẩm cụ nếu hôm nay cụ bắt con chết.

Thì con cũng phải nói, nhà cụ có số chết chùm.

Chế.t không chừa một ai, quẻ này xấu lắm nó còn quay trở lại nhà cụ thêm lần nữa ! nó nào !?

Nó là ai !??

Hai con ma ngoài cây gạo, hai con ma ngoài cây gạo.

Nó đang ngồi ngoài cổng đình nó đang chờ ông đấyLão Cẩm nói đến đây thì lên cơn động kinh sùi bọt mép ngã ra đất, nằm co giật.

Lý Văn hoảng quá vội đứng dậy bỏ về.

Cô con dâu từ ngày đứa bé con mất thì càng hay mộng du, không chỉ cô con dâu mà cả cậu cả Khiêm cũng hay thấy có hai người đầu tóc rối, một người mặt đen một người mặt trắng đứng ngoài cửa sổ nhìn chân chân vào giường.

Có những đêm sáng trăng rọi vào trong gian phong để sập gụ tủ chè, phản chiếu lên nền gạch xanh một bóng hình hai người đàn bà ngồi bó gối ở giữa gian thờ.

Cậu Khiêm xem ra là tay ăn chơi phá phách cũng ra chiều biết sợ, từ ngày vợ đẻ ra đứa con dị thường.

Lại hay mơ thấy ma quỷ ở bên ngoài ám ảnh.Khiêm cũng bỏ tật rượu chè, ít ra ngoài đánh bạc thâu đêm tại sòng xóc đĩa.

Hoạ hoằn lắm hắn mới đi cả đêm cho thoả nỗi máu mê cùng lũ bạn.Ngày chưa lấy vợ hắn còn đang bập bẹ học đánh tổ tôm ở nhà cụ Lang Thừa, hôm ấy cậu cả Khiêm, anh cu Xiên, và chú Tư Mục đều ở đấy cả.

Sau khi chầu rượu được mấy tuần, ai cũng mắt đã hơi mờ, đầu hơi choáng váng.

Và mồm đã nói với nhau như quát.

Ai cũng tranh nhau nói cả.

Hoá ra thành chẳng còn ai nghe được câu nào.

Cụ Lang Thừa và ba ông khách cộng mới có 4 người thiếu một chân, cụ quát thằng đầy tớ sang mời ông Phó Cả.

Nhưng ông Phó còn lên tỉnh chưa về, thiếu mất một chân thì không đánh được.

Cụ Lang ngẫm nghĩ một tí rồi quay sang bảo,- hay ta mời ngay chú Khì.Chú Khì là người gốc tàu sang An Nam buôn thuốc bắc.

Sau cùng chú ở lại đây luôn, không có vợ con thân thích gì cả.

Chú Khì học đánh tổ tôm hay cùng chơi với các ông chức sắc có vai vế ở Hương Tảo, chú đánh mãi cuối cùng thành ra nghiện.

Chỉ cần ở đâu kháo nhau có hội tổ tôm, là dù trời có bão chú cũng đội mưa mà đến.

Chơi mãi cho đến năm kia chú phải một trận ốm liệt giường đến non hai thang biết là đến số chết.

Chú gửi tiền lại cho mấy ông bạn tổ tôm, để làm ma chay giúp, rồi khi chết nhớ chôn theo bộ bài tổ tôm để khi xuống âm chú còn chơi cho khỏi nhớ.

Chú Khì chết rồi, các cụ làm y theo lời chú, ném vào quan tài một bộ tổ tôm.

Sau các ông trong làng học theo rồi dần dà người ta đặt ra cái lệ ném bài tổ tôm vào trong áo quan khi có người chế.t ở làng Hương Tảo.

Cụ Lang Thừa thắp một cái đèn Hoa Kỳ đặt lên nóc tủ chè, dải một cái chiếu hoa trên phản.

Bốn người ngồi xếp bằng mang ra một bộ bài tổ tôm một cái đĩa nóc.

Rồi cụ Lang Thừa khấn rằng :Chú Khi ở đâu về đây chơi với anh em tôi vài hội tổ tômVừa dứt lời cái đèn Hoa Kỳ sáng lên ở một lúc 3 lần rồi tắt đi 3 lần, ấy báo hiệu chú đã về nhập hội, ở một chỗ đã chừa sẵn trên chiếu.

Chỗ ấy bỗng nhiên tối hẳn lại, hơn các chỗ khác, cố nhìn vào nhưng cũng chỉ thấy một màu đen kịt.

Cụ Lang thưa bảo : Chúng ta góp nhỏ hai đồng thôi, bạch định kim cố một đồng, cột 6 , lèo 8 mời các cụ Thế rồi cậu cả Khiêm anh cu Xiên và chú Tư Mục ném tiền ra đĩa.

Chỗ khoảng tối kia cũng từ đâu rơi ra hai đồng bạc.

Tối hôm ấy chú Khì đánh tổ tôm ở nhà cụ Lang đến hơn 3h sáng.

Chú Khì đánh được ăn thua chịu tiền thật hẳn hoi, rất chi là sòng phẳng.

Đó là lần đầu tiên cậu cả Khiêm được xem một con ma biết đánh tổ tôm.

Lần này hai con ma đàn bà tóc xoã ở cây gạo thì ma quái hơn trước nhiều.

Chúng vào tận nhà lý Văn rủ con dâu gã ra ngoài, rồi hiện về đứng ngoài sân, ngồi trong phòng thờ.

Thì thực là tác quái, hôm nay Khiêm vì lâu ngày không động đến bài bạc.

Nay cái máu mê trong người thúc giục hắn đứng dậy ra khỏi nhà từ chập tối.

Lúc đến sới bạc thì đã đánh được mấy canh rồi, hắn nhảy ngày vào thay chân một anh nào đó mặt đã nghệt ra vì thua trắng.

Hôm nay Khiêm đỏ đánh tiếng nào được tiếng ấy, cuối cùng sòng phải giải tán lúc canh ba.

Khiêm húp bát cháo, ăn xong cái đùi vịt, tu một chai rượu.

Rồi quẳng ra bàn hai đồng bạc, hắn ra về xem ra đã say lắm rồi.

Ngoài đồng gió thổi vào mặt mát như quạt điện, hắn thèm gối đầu lên đùi vợ hắn mân mê cái cổ chân trắng nõn quá.

Đi về đến gốc gạo từ đằng xa có hai người đàn bà đi cấy sớm đang rôm rả nói với nhau về một cái gì đó ở trên bờ, hai chân cho xuống dưới làn nước kênh đang chảy róc rách.

Hắn lúc này rượu đã ngấm lắm rồi, mon men tiến lại phía hai người đàn bà ấy, miệng khề khà cười lên như một thằng điên đang lên cơn phải gió.

Hai người đàn bà vẫn nói cười to lắm, hình như họ không biết sau lưng họ có một thằng say !

( trích đoạn Chú Khì được lấy từ tác phẩm" Chú Khì người đánh tổ tôm vô hình" của nhà văn Nam Cao )
 
Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề
Đứa Con Thứ 2


Truyện Ma: Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề Chap 4: đứa con thứ 2 TG: Nhà Văn Bố LáoArt : Ma Quỷ Dân Gian Ký Thật cái dáng điệu tha thướt của đứa con gái ngồi ngoài cùng, thật phổng phao, cái sự phổng phao của đứa con gái 16.

Mà anh nào cũng vuốt má trêu, cố nhiên là Khiêm trêu.

Hắn rón rén đi lại phía sau tính dùng hai tay ôm lấy đứa con gái, hai người đó vẫn cười khúc khích với nhau.

Nhưng cái ôm của Khiêm thì như vơ vào không khí, mất đà hắn cứ vậy cắm mặt xuống kênh nửa thân trên ở dưới nước.

Nửa thân dưới ở trên bờ, hắn vùng vẫy một lúc mới ngoi được đầu lên.

Nước làm cho con người đã hơi tỉnh, nhưng lúc Khiêm vuốt mặt cho vơi nước đi, thì lại thấy hai người đàn bà, họ lại ngồi ở một đoạn cách đó vài thước vẫn dáng điệu ấy vẫn cười khúc khích.

Họ đội hai cái nón dù trời vẫn sáng trăng, lần này cậu Khiêm đổi cho rượu.

Mình chưa mò đến gần đứa con gái, mà cứ nghĩ là đúng tầm ôm rồi nên mới bị như thế.

Lần này cậu phải ghẹo bằng được cái đứa kia, cơn men vẫn còn nồng nặc lắm.

Cậu lại lao đến lại ôm lại cắm đầu xuống nước mà hai đứa đàn bà đó vẫn ngồi ở phía trước mặt, chúng như đang trêu đùa dẫn dụ Khiêm đuổi theo chúng.

Rồi cuối cùng Khiêm cũng bắt được đứa con gái, vừa ôm trầm được nó Khiêm luồn tay ngay vào ngực đứa ấy.

Như một thói côn đồ của một kẻ đốn mạt khốn nạn, nhưng đứa con gái đó không vùng vẫy không kêu lên như những đứa con gái khác.

Cả cái người ngồi cạnh cũng không la toáng lên như hắn nghĩ.

Nó cứ để cho Khiêm mặc sức sàm sỡ, im lặng không nói một lời nào.

Rồi cả hai đứa vứt cái nón xuống kênh, khuôn mặt đen bầm những máu của người chế.t vì ngạt thở.

Và đứa con gái nhoẻn miệng cười trên khuôn mặt trắng, hai dòng má.u rỉ ra từ mắt mũi.

Nó vẫn không động đậy vẫn trơ ra như tượng đá, Khiêm nhận ra mình đang ôm ấp sờ soạng với một cái xác người đã lạnh ngắt.

Một cái xác biết cười !...Khiêm về nhà hắn nằm vật ra giường, lơ đãng nhìn lên trên cái màn tuyn trắng.

Vợ hắn đầu bù tóc rối từ ngoài sân vào nhìn thấy hắn thị không nói chỉ ngồi ở mép giường thì thầm: Cậu ơi tôi lại có mang rồi cái gì mợ lại chửa àcậu đi đâu mà người ngợm ướt hết thế này Khiêm không trả lời vợ, vợ hắn lại chửa rồi.

Đứa con lần trước vẫn còn làm Khiêm rờn rợn.

Tuy hắn say nhưng vẫn nhớ rõ khuôn mặt của hai con ma hắn gặp đó, rõ ràng là Chinh và bà goá mẹ Chinh.

Hắn mường tượng ra được gia đình hắn đang gặp phải một biến cố nó đang âm ỉ diễn ra từng chút.

Một sự suy tàn, ít nhất là về mặt quyền lực của nhà hắn ở Hương Tảo.Bố hắn đã hại bố Chinh đi ở tù, đẩy mẹ con Chinh ra ngoài bến sống.

Bố hắn cũng đã ngự trị ở đây để hắn tác yêu tác quái, sống đời an nhàn trên những sương máu của đồng bào, để hắn và cả nhà hắn béo tốt giữa một đám người cùng quẫn, má hõm đi, lưỡng quyền nhô ra hai con mắt trũng sâu và thân hình gầy guộc nổi những gân xanh.

Hình ảnh tưởng phản đó là minh chứng rõ nhất cho cái tội của bố hắn.

Nhưng ở đời không có cái gì là vĩnh cửu, và mãi mãi không đổi thay, ngay cả đến thời tiết các cụ vẫn bảo trước đây mưa thuận gió hoà mùa nào ra mùa ấy.

Vậy mà năm nay dù đã cuối tháng 9 trời đã chuyển sang thu mà Hương Tảo vẫn còn chịu một trận bão to.

Bao nhiêu hoa màu, nào mía, nào chuối, nào vườn trầu chỉ sau một đêm đều tan tác cả.

Bao nhiêu công sức người đổ vào ấy chăm bón vun trồng thì chỉ sau một đêm là mất trắng.

Cũng có thể nhà hắn sẽ có một ngày mất trắng như nhà của Chinh, điều đó thể lắm chứ.Lý Văn muốn ra làm chánh tổng vì cụ chánh Tì đương nhiệm năm nay đã quá tuổi, không còn đủ sức khoẻ để bóc lột, hà hiếp cả mấy nghìn dân đinh nữa.

Nên cần có một người đủ ác, đủ mưu mô, làm việc quan mềm mỏng để nắm thóp cái đám người ngu như một đàn bò và hay than thở kia mà bóc lột.Ý cụ đã nhắm đến lý Văn, nhưng hãy còn ông Bá Cựu, Ông Lý Lực, Ông Quản Nho, ngần ấy thế lực ai cũng muốn lên để vơ vét hạ bệ lẫn nhau, nên lý Văn hãy còn đau đầu lắm.

Giờ là lúc vung tiền để xem mạnh tay chi hơn ai, miệng lưỡi ai dẻo hơn ai để lấy lòng cụ chánh Tì.

Tiền bỏ ra chẳng thấm tháp gì so với lúc kiếm lại, hôm nay nhà lý Văn làm giỗ cho ông bố hắn.

Thằng Nhỡ ném con lợn ra sân giếng, luồn con dao chọc vào yết hầu con lợn.

Để làn má.u ấm phụt ra, chảy vào cái chậu của một đứa khác đã chờ sẵn.

20 mâm cỗ một thoáng đã được bày cả lên.

Nào giò lụa, nào canh măng, nào cá rán, nào tiết canh, lòng lợn, thịt gà đủ cả, tiếng của hai đứa ả đào ngồi trên phản, cùng một anh kép đang gẩy đàn, xung quanh là mấy hội tổ tôm.

Cụ chánh tì ngồi trên chiếu, cùng các quan tham, các ông ký ông phán làm việc mãi trên tỉnh cũng về dự đám giỗ linh đình nha lý Văn.

Một sự phô chương thanh thế, dằn mặt đối thủ của ông.

Những giữa lúc đám tiệc đang vui, mặt ai cũng đỏ g.ay vì rượu thì ngoài đường chạy vào hai thằng lính.

Nó hớt hải chạy vào trong quỳ ngoài cửa chẳng kịp chào hỏi gì đã bị lý Văn quát: Thằng này láo chỗ các quan đang hội ẩm, sao chúng mày chạy sồng sộc vào không bẩm báo ai.

Ông thì ông cách cổbẩm cụ thằng trương tuần, thằng trương tuần chết rồi.

Chết dưới gốc gạo, bị đâm 16 nhát.

Trong mồm bị nhét toàn những hoa gạo.

Thằng trương tuần chết là một sự chẳng có gì to tát, nhưng giờ nhà đang có khách.

Chẳng nhẽ lại bỏ đấy mà đi thì ngang đuổi hết khách khứa.

Lý Văn bặm mặt lại nén cơn giận, rồi đuổi hai thằng ấy ra cổng chờ ông.Đám tiệc cũng xong, lý Văn gọi thêm vài đứa trai em kéo nhau cả ra chỗ thằng trương tuần.

Nó ngồi dựa lưng vào gốc gạo, hai mắt nhìn lên trên cảnh cao, còn miệng bị nhét đầy nhưng hoa gạo nằm mở mắt chế.t thật khó coi Lý Văn quy ngay vào đây là một vụ giế.t người, chứ không dám nhắc đến chuyện ma quỷ đang lộng hành.

Lại nói đến truyện bà vợ lý Văn, vẫn hay mỗi tháng có phiên chợ to họp ở mãi bên Mai.

Vợ lý Văn vẫn thường cùng còn ở cắp thúng đi sang bên ấy thật sớm cho kịp phiên chợ.

Bà đi cho đỡ buồn chân tay thôi, chư sang ấy mua cho ông lý vài lạng chè hay cái khăn mùi xoa.

Ăn một mẹt bún chả hay bánh đúc rồi lại về, cuộc sống thật phong lưu nhàn hạ lắm.

Sáng sớm hôm ấy như thường lệ, bà lý gọi con ở dạy sớm đi ra cổng.

Không quên hỏi han xem nhà có cần thức gì không để mua, trời hãy còn tối lắm, chưa có tia nắng nào nhô ra ở đằng đông.

Hai người một chủ một tớ đi trên con đường làng lát đá hoa, rẽ ra hướng đường cái to.

Lúc này đúng ra phải có người quẩy hàng đi đông lắm mà tuyệt nhiên hôm nay vắng vẻ lạ thường hay do bà đi muộn quá.

Chỉ có một cái xe ngựa thồ hai vật gì đen ngòm ngòm, lấp bên trên là rơm dạ.

Bà lý thấy cũng mỏi chân, mà cái xe ngựa thì đi chậm quá, bà liền gọi người đánh xe ngỏ ý muốn lên ngồi nhờ.

Đến chợ Huyện bên làng Mai bà sẽ gửi tiền xe đầy đủ.

Người đánh xe ngựa không nói chỉ bảo bà và đứa ở ngồi lên trên thùng xe chỗ đã lót rơm dạ.

Cái mông đít bè bè của bà đặt lên lớp rơm dạ, bên dưới thì có vật gì mềm mềm, nhưng trời tối quá nên không biết thứ ấy là gì.

Hai người ngồi trên ấy đi được một quãng, thì người đánh xe ngựa nhảy xuống không nói câu nào chỉ trong một thoáng đã đi đâu mất dạng.

Bỏ lại cái xe ngựa và hai người trên ấy, đang chẳng hiểu chuyện gì.

ô cái thằng này, nó đi đâu thế nhỉ, bỏ tao ở đây chẳng nhẽ lại xuống đi bộ

bà hãy cứ ngồi chờ anh ấy tí, nhỡ đâu anh ấy còn có việc riêng hay chờ thuê cho ai cái gì cũng nênBà lý nghe thế thì cũng ráng ngồi đợi, trơi đã hơi tang tảng sáng đủ nom rõ mặt người.

Bà chống tay xuống đám rơm rạ nhưng bỗng hét toáng lên như một con mẹ dại.

Cái ngon tay của bà đang bị cái gì bên dưới cắn lấy, bà hét lên đau đớn, bà dần dần nhìn thấy dưới lớp rơm dạ là hai cái thây người chế.t, một cái đang trừng mắt há miềng ngoạm vào ngón tay bà.

Bà lý nằm ra chế.t ngất.

Còn con ở sợ quá nhảy xuống xe chạy thẳng, nó chỉ mới đây thôi đã chứng kiến một sự ma quái hãi hùng rồi....

Nó vừa chạy vừa nhớ có lần nó thấy mợ cả....Cô con dâu của bà lý, bụng mang dạ chửa nên suốt ngày chỉ ở nhà.

Thi thoảng lại thấy ngồi trong giường buông màn rủ xuống nói chuyện một mình, có hôm đứa ở nghe thấy tiếng của một người đàn bà khác trong màn, đang nói chuyện cùng mợ cả nhưng nhìn vào thì chỉ thấy có một mình mợ mà thôi.

Con ở chăm chú nghe xem tiếng nói ấy phát ra từ đâu, thì giật mình phát hiện cái tiếng người nói chuyện với mợ cả là vọng ra từ bên trong cái bụng 8 tháng đang chờ ngày chuyển dạ.

Nó hoảng quá mà không dám kể cho ai sợ lý Văn biết được thì ăn nó đòn còn bị đuổi đi nữa.

Nó chỉ dám kể với anh canh điền, anh cành điền nghe xong cũng tặc lưỡi.- Lần này còn đẻ ra cái giống quá.i thai kia thì chỉ có nước lấy vợ mới cho cậu ấm Khiêm thôi !(Nay truyện lên sớm vì tối em bận sửa bản thảo, các đẩy tương tác giúp em nha hihi)
 
Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề
Những Đứa Con Hiếu Thảo


Truyện Ma: Ma cây gạo, Cáo cây đề Chap 5: những đứa con hiếu thảo TG: Nhà Văn Bố LáoArt: Ma Quỷ Dân Gian Ký Đứa ở chạy về đến cổng lúc ấy nhà còn chưa ai dậy, chỉ có chú canh điền vừa vác cái cày bằng gỗ lim ra đến cổng.

ôi anh bà lý bà lý...bà lý làm sao...

ô hay làm sao thế ! bà lý bị ma bắt đến nơi rồi, ngoài đường cái to ấyLý Văn đang súc miệng bằng ngụm nước vối nghe thấy con ở nói oang oang ngoài cổng.

Ông bặm môi, hai cằm bạnh ra, mắt ông nổi lửa, chạy ra ngoài túm lấy đứa ở tát cho một cái: câm mồm, ma quỷ gì...bà đâu sao mày bỏ bà chạy về đây Lý Văn mặc tạm cái áo, kéo anh canh điền, gọi thằng con cả dậy, cả ba chạy ra chỗ con ở chỉ.

Thấy bà vợ quý hoá đang nằm giữa một đống rơm ở cạnh lề đường.

Sốc vợ dậy, bấm huyệt nhân trung, bà vợ ti hí đôi mắt trên cái mặt phù như mặt lợn, nhìn sao mà ghét thế.

Chẳng có thằng đánh xe ngựa nào ở đấy, chỉ có một cái đống rơm, một con mẹ dửng mỡ với một bãi cứt trâu.

Lý Văn sợ chuyện này lộ ra ngoài chỉ quát anh canh điền cõng vợ về, có ai hỏi cũng chỉ dám nói chối đi là vợ trúng gió.

Lý Văn trước giờ ít khi biết sợ, người làm quan miệng có gang có thép.

Chỉ có người ta đến lạy lục ở cửa nhà ông, chứ ông có phải lạy ở cửa nhà đứa nào đâu mà ông sợ, ấy thế mà vẫn còn chưa hết đâu.

Lý Văn còn từng làm một truyện mà ông nhớ mãi, một truyện để ta cân nhắc rằng ta nên sợ người hay là sợ ma Năm Lý Văn còn chưa lấy vợ, ông cụ đẻ ra ông còn đang là ông Phó Hội .

Nhà cũng có của, ông Phó đẻ được năm người con lý Văn là thứ 3.

Ông cụ ấy có một hàm răng bằng vàng được người thợ kim hoàn ngoài tiệm vàng bạc đúc riêng cho ông cụ, vì hai hàm răng đã rụng nhiều lắm.

Bộ răng vàng ấy mỗi khi cười ánh sáng phản chiếu vào kim loại có thể làm người đối diện nheo mắt.

Ông cụ xem ra thích thú lắm,vì mỗi khi cười, ông cười sao cho thật to, để khoe bộ răng vàng sang trọng ấy.

Rồi một ngày bố lý Văn chế.t, ông chết mà hàm răng vàng vẫn còn nhe ra cười, người ta phải nắn mãi mới khép được mồm ông cụ lại, tối hôm đó xác ông cụ còn đang để ở trong phòng, những đứa con đều có mặt ở đây cả.

Chúng ở đây để tranh nhau làm một đứa con có hiếu, hoặc để xem bản di chúc của ông cụ có gì cũng nên.

Lý Văn đi đánh bạc cả đêm, bố chế.t mặc bố nhưng đừng đứa nào lấy được của ông một xu.

Và bỗng lý Văn nhớ đến bộ răng vàng của bố Ông.

Ông bỏ đám bạc chạy về nhà, căn phòng để xác ông bố vẫn còn một ngọn đèn dầu cháy leo lăt.

Mấy đứa anh chị đã đi ngủ lâu rồi, ông mon men mở cái cửa bước vào trong, tiếng bản lề gỗ kêu lên ken két.

Ngọn đèn dầu thi thoảng bị gió bên ngoài thổi vào làm ánh sáng lay động.

Ông nhìn cái xác ông bố một hồi lâu, và cảm nhận cái khí lạnh toát ra từ người ông cụ, hoà vào cái tĩnh lặng im lìm của một buổi tối trời tháng 8.

Ngẫm nghĩ một hồi phân vân lắm, Lý Văn leo lên giường gỡ tấm khăn che mặt của ông cụ ra, từ từ cạy mồm ông lão gầy nhom.

Đây rồi bộ răng vàng vẫn còn nguyên ở đó.Lý Văn đưa hai ngón tay vào trong cố giằng, cố móc cho bộ răng ấy bật ra ngoài, nhưng nó chắc quá lý Văn cố hết sức một tay kê lên mặt một tay kéo hàm răng, làm khuôn mặt ông bố méo xệch hai con mắt đã nhắm cũng bị kéo cho trợn lên, cái miệng lệch sang một bên.

Đứa con trai hiếu thảo đang cố cạy bộ răng vàng của ông bố, chỉ nghe một tiếng leng keng.

Bộ răng bật ra ngoài rơi xuống mặt sàn, lý Văn tái mặt nhìn lại ông bố đã bị gã làm cho biến dạng.

Nhìn cái mặt đó sao mà giận dữ thế, trách móc thế, lý Văn run run đắp lại cái khăn che mặt cho bố ông, rồi từ từ khép cửa đi ra.

Sáng hôm sau chỉ nghe thấy tiếng khóc ở trong nhàỐi bố ơi là bố ơi...!!! ....Có điều gì đáng sợ hơn một đứa con dám vặn răng bố để đi đánh bạc.

Lý Văn làm được điều mà không ai dám làm, và không ai dám tưởng !

Vì ông còn đang bận ra tranh chức chánh tổng, nên không muốn người ta nói ra nói vào.

Mà người ta không chỉ nói không đâu, người ta còn chửi ông nữa, thiếu gì thằng chỉ chờ có dịp để mà ha hể.

Lý Văn tính đến ngày ông ra làm chánh tổng nên mua thêm một cái nhà ở bên Mai.

Là nơi nào nhiệt buôn bán, lại gần với các lối đi tỉnh lị, thuận tiện hơn ở Hương Tảo.

Cái nhà mới của lý Văn to như cái đình, bên ngoài trồng một hàng cau, một cây mít.

Cái sân gạch lát đá xanh có lối đi ra cầu ao.

Hứa hẹn sẽ là một căn nhà thuộc vào hàng sang trọng nhất nhì bên ấy.

Cụ Chánh Tì, đánh tiếng cho ông cố lo lấy 500 đồng bạc để cụ kêu với cửa quan.

Và 200 đồng nữa để cụ khao các quan viên một chầu hát cô đầu.

Lý Văn lo xong ngay, nhưng vẫn còn đương nhì nhằng lắm, các cụ vẫn còn muốn chấm mút thêm.

Đã chót vặt thì phải vặt cho đến nơi đến chốn, lý Văn biết thế nhưng nghĩ cho tương lai của mình, nghĩ cả thêm tương lai của con mình.

Cậu cả Khiêm xem ra là một anh không lấy gì làm thông minh cho lắm, nó chỉ biết ăn biết chơi, biết gái, biết đánh bạc.

Chứ không được mưu mô thủ đoạn như ông bố bạo chúa kia, thì nó lại chẳng hưởng được một tí gì.

Ấy là cái hoạ cho lý Văn hay cái phúc cho bọn dân đinh ở Hương Tảo thì chưa biết, một thằng khôn dẫu có khôn đến mấy thì vì nó khôn nên nó còn biết sợ.

Chứ những thằng ngu mà làm việc quan thì chúng nó tợn lắm, có biết gì mà sợ.Cô con dâu lý Văn sắp đến ngày sinh đẻ, cái bụng của cô ả ngày một to, chửa trâu thế này ai cũng đoán là sinh đôi.

Người ta đoán đúng lắm, cô con dâu sinh được hai đứa con vẫn là con gái.

Một đứa mặt đen cổ còn có cái bớt như vết lằn, một đứa mặt trắng mặt lúc nào cũng cười.

Nó cười ngay cả trong lúc ngủ, còn đứa bé con mặt đen thì mặt mày ủ rũ lại hay khóc đêm.

Xem ra nuôi chúng cũng có phần vất vả lắm.

Khiêm từ ngày vợ đẻ sinh đôi thì cũng hay đi đêm lắm, mà về đến nhà là trời đã sáng, cậu nằm lăn ra giường ngủ mê mệt, có lúc lưỡi thè ra như một con chó đang vào mùa nắng.

Lý Văn thấy thằng con ngày thêm đổ đốn có ý dình, như thường lệ cậu ra ngoài vào lúc trăng đã lên.

Lý Văn cũng tất tả đi theo sau xem con ông mê đứa nào mà khoẻ đi thế, chỉ thấy Khiêm đứng ở một bụi tre gần cái ao cạnh sen.

Hắn đứng đó gọi ai đấy, rồi hắn cười hắn nói chuyện một mình như một đứa dở hơi.

Lý Văn chỉ muốn chạy ra nắm đầu thằng con về chửi cho nó một trận, nhưng ông kìm được kiên nhẫn ngồi chờ.Một lúc sau từ trong bụi tre bò ra ngoài một con bé, nó cởi chuồng, thân hình trắng toát ôm ấp lấy cậu Khiêm, đứa con gái ấy mắt nó sáng mũi nó dài, răng nó to như bàn cuốc.

Chìa những ngon tay dài vuốt ve cái lưng cậu như mời gọi, cậu khiêm cứ đứng trơ ra thế vẫn không biết mình đang ôm ấp một con ma già ghớm ghiếc.

Lý Văn đánh động, mấy đứa người làm chạy lại, cậu ấm Khiêm liền ngã ra đất mê man bất tỉnh.

Từ hôm ấy cậu Khiêm thành ra một đứa ngớ ngẩn, chỉ biết uống rượu rồi về nhà chửi bố, chửi mẹ nhưng câu gì nghe tục lắm.

Nào là ông lý Văn ăn con gì, ăn cái gì cho hắn, cảnh ông con chửi ông bố cũng chẳng khác nào cảnh lý Văn cạy mồm ông cụ thân sinh mà nhổ bộ răng vàng.

Ấy là cái nhân quả tuần hoàn của mỗi con người là thế ấy Đến kỳ nhậm chức lý Văn nay đã là cụ chánh Văn, tha hồ mà ăn gì ăn gì cho cả làng Hương Tảo...!
 
Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề
Nhưng Hồi Cuối Cùng


Truyện ma : Ma Cây gạo, Cáo cây đề Chap 6: những hồi cuối cùng...TG: Nhà Văn Bố LáoArt: Ma quỷ dân gian ký Cụ Chánh Tì mời lý Văn đến ăn khao ông về sống đời ẩn sĩ, với 5 bà vợ trẻ nhất mới 17, già nhất mới có 33, lúc này phải gọi ông là chánh Văn mới phải, nhưng tôi thì không muốn thế, vậy tôi cứ hãy gọi ông là ông lý Văn cho bạn đọc dễ hình dùng.

Cụ Chánh sai thằng mõ sang Hương Tảo mời lý Văn lúc ấy trời đã ngả một sắc vàng màu mỡ gà.

Thằng mõ đi ngay không dám dừng chân nghỉ, đoạn đường cũng xa nhưng sợ nhỡ việc thì lại bị cụ chánh Tì chửi cho đến đeo mo vào mặt, nó đến Hương Tảo nắng đã tắt, thằng mõ đi như chạy đến đầu làng.

Gặp một chú nào đó nhà gần ấy nó hỏi thăm vào nhà cụ chánh Văn, người ta chỉ nó đi về phía cái ao làng, rồi rẽ tay trai qua gốc gạo rồi đi tiếp đến chỗ này chỗ này.

Nó rối rít cảm ơn rồi co cẳng chạy, vì đâu mà có sự sợ sệt như thế.

Chẳng là cách đây mấy tháng nó bị cụ chánh Tì sai sang làng Đông mời cụ Bá Mạo, nó đến nơi mà nhà cụ bá còn đương ăn cơm.

Nhà nuôi một bầy chó con nào con ấy to như con bê, thằng mõ sợ không dám vào.

Cũng chẳng dám gọi cổng sợ đánh động đàn chó trong nhà, nó lao ra thì đứa nào nói sai cả nhà nó chết.

Con chó ấy mà cắn vào bắp chân, lôi ra cả màng mỡ là còn nhẹ.

-Tiên sư cha cái lũ nhà giàu, sao mà chúng nó làm tội ông quá lắm.

Thằng mõ mồm chửi nhưng mắt vẫn lấm lét nhìn xem có ai đi ra để theo vào, đợi từ trưa nắng đến độ trời chiều mới có một chị v.ú em đi ra.

Nó mừng quá nhắn chị giữ chó để nó vào mời cụ Bá Mạo.

Cả thảy nó đi mất non mấy tiếng đồng hồ, về đên sân.

Đã nghe tiếng cụ Chánh Tì chửi vang lên.

Quân ăn hại, mày đi chết đâu mà đến mấy tiếng không về.

Rồi ông tiện cái đòn gánh còn gác ở gốc xoài phang ngay cho thằng mõ mấy cái, mõ chỉ kịp quỳ xuống lạy lục van xin.

Nhưng cái đòn cản cứ vụt bốp bốp như đánh vào cục bông gòn, giá anh là cục bông gòn thì anh cũng kệ cho cụ đánh đã tay.

Nhưng khổ nỗi còn người ta làm bằng da bằng thịt người ta biết đau, mà đau quá thì phải khóc, phải xin.

Thế là thằng mõ tởn một trận đến già, lần này nó cứ đi sao cho chóng kẻo lại ăn trận đòn thêm thì nó chế.t Đi qua gốc gạo ấy một đoạn, thì đằng sau có tiếng người gọi lại.

Mõ, anh mõ ơi..!! ai gọi tôi đấy !

Không có một ai ở phía sau, nhưng tiếng gọi thì mõ ta nghe rõ lắm.

Có người gọi không sai, ngoảy đi ngoảnh lại chẳng thấy ai, lại đang vội anh lại cắm đầu đi tiếp.

Đi thêm một đoạn ngắn, thì có người đàn bà mặc áo vải nâu.

Tay cầm theo cái bị, mõ đoán là một con mẹ ăn mày nào đấy thôi.

Nhưng người ấy, kéo lấy tay anh bảo :chú gì ơi có phải chú sang nhà ông Lý Văn không

giờ phải gọi là cụ chánh Văn, nhà nước đã cho cụ lên làm chánh tổng rồi

Tôi nhờ chú cầm cho tôi ít quà, nhà tôi cũng nhờ ơn cụ chánh.

Được cụ che chở lo liệu cho thằng con tôi mới khỏi đi tù, nhưng giờ muộn quá sợ đến làm phiền giờ cụ dùng cơ Mõ đón lấy gói quà trong cái bị cói, mặt đảo qua một lượt thấy nào chè, nào thuốc, nào rượu nào còn cái gì kia trời tối quá mõ ta cũng đành chịu Hắn giật phắt lấy cho người khỏi lôi thôi, rồi đi thẳng.

Cái người đội nón kia thì vẫn đứng đó nhìn theo bóng hắn nhăm nhăm như chạy.

Đến cổng hắn gọi cửa hai ba lần, còn ở lật đật buông cái đũa đang ăn dở dưới bếp nhanh chân chạy ra mở. dạ bẩm cô, cho nhà cháu gặp cụ chánh ạ ấy chết tôi là con sen đi ở cho nhà cụ, cậu gọi thế tôi ngại chếtThấy đứa cũng có tí mà hồng, mõ ta cười khanh khách bỡn cô ả tí chơi. thế đằng ấy đi ở đã lâu chưa, đã có chồng con gì chưa anh này hỏi lạ, tôi hãy còn con gái.

Thế còn đăng ấy tôi hãy còn là thằng Mõ, hay đăng ấy về ở với tôichả dại các cụ bảo tham như mõ Hắn lại cười lên khanh khách, đúng ra thì người ta sẽ tự ái mới phải nhưng hắn đã đi làm mõ thì đã đủ trơ trẽn và tráo trở lắm rồi.

Hắn thấy cô ả cũng đỏ mặt đưa phát cái bốp vào mông con bé đang tuổi hư thân.

Hai đứa chưa kịp bắt nhân tình nhân ngãi thì cụ chánh Văn đã ho lên báo hiệu cụ đang sắp ra ngoài.

Thằng mõ chạy lại cúi người thưa: bẩm cụ, cụ chánh nhà con mời cụ sang ăn khao cụ chánh nhà con hồi hương quy ẩn ạ ừ, thế cụ bên ấy vẫn mạnh cả chứ vâng cụ con vẫn khoẻ, và nhớ đến cụ chánh luôn luôn ạ Thôi được anh cứ về báo vợi cụ là chiều mai tôi qua, để hầu cụ vài hội tổ tôm.

Tay anh con mang cái gì kia ?Cái giống của người phúc ta, rõ ràng là người ta nhờ đi biếu lại vơ ngay lấy là của mình.

Chẳng trách người ta kêu là tham như mõ, dạ đấy là cụ con gửi biếu cụ chánh làm quà ạHắn đưa gói quà cho con ở, không quên nháy con bé ấy một cái rồi lủi mất.

Lý Văn bảo con ở mang gói quà vào trong chỗ cái điếu bát để trên bộ bàn ghế khảm xà cừ.

Lý Văn từ mở gói quà, thì một thứ gì đen đen mềm mềm, phi từ trong gói ấy ra.

Một con rắn hổ mang toàn thân đen bóng, to như bắp tay người lớn.

Nó chỉ chút nữa là cắm vào cổ lý Văn, ông ngã ra đất hét gọi anh canh điên lên cứu.

Cùng lúc ây hai đứa bé con trong buồng cô con dâu một đứa khóc lên một đưa thì cười sằng sặc có lúc lại rít lên the thé.

Cậu Khiêm chạy từ đâu vào đến cửa, cậu gào lên: Đáng đời đáng đời lắm... haha ha Lý Văn bị từng ấy thư âm thanh xoáy sâu vào trong tâm trí đầu óc ông quay cuồng.

Như bị trúng gió, ông rít lên: Hừ, láo láo thật.

Chúng nó lại dám bỡn tao thế à, ây quân khốn kiếp, để rồi mai ông sẽ cho chúng mày biết tay...Chỉ một thoáng ấy thôi, con rắn đã bỏ đi đâu mất chỉ thấy trên sàn gạch một cái thòng lọng mà thôi...Lý Văn chiều hôm ấy xách cái bị cói vẫy một thằng phu xe rồi mặt hằm hằm cắp ô ngồi bệ vệ, để anh phu gầy còm lê từng bước chậm sau lại nhanh dần kéo trên con đường cái lớn đầy những đá dăm.

Ông đến cổng nhà cụ chánh Tì, trả tiền rồi bước vào trong.

Quan viên đã đến đủ cả, các hạng người hèn sang đều có hết thảy đến bốn ăn mươi người.

Lũ kẻ ăn người ở tiếng băm chặt bôm bốp dưới bếp, hoà với đám cô đầu hát tom tom chát trên nhà, tiếng nói chuyện, tiếng cãi nhau của một chiếu tổ tôm.

Cụ Chánh Tì thấy lý Văn bước vào niềm nở đón: ấy cụ Chánh, tôi không biết mà ra đón

Lý văn khinh khỉnh, điệu bộ chế nhạo cầm cái bị cói chắp tay vái dài một cái: Dạ không dám chẳng phải hôm qua cụ đã gửi quà cho tôi đấy ư Chánh Tì ngây người ra, một lúc sau hỏi: nào tôi có gửi quà gì cho cụ chánh !?.

Hay đứa nào nó trêutôi mà chúng nó còn dám trêu ấy à, chúng nó ăn của tôi ngót nghìn bạc mà lại dám trêu tôi à.

Ăn cho lắm rồi phình bụng ra cụ biết không ?

Cụ chánh Tì xem ý lý Văn đã căng thẳng, thì không hiểu ý tứ ra sao.

Ông quát gọi thằng mõ: mõ đâu lên đây!!!

Lên đây tao bảo !dạ bẩm cụ cho gọi con mày mang cái gì cho cụ chánh hôm qua, ông có sai mày mang cái gì đi không dạ bẩm, bẩm...! bẩm báo cái gì ahhh thằng này láo, khai mau không thì ông cách cổ.Thế là thằng mõ khai ra cái người đội nón, nhờ đưa gói chè rượu.

Nó chỉ tham cái tiếng thơm cho chủ, chứ gan đâu mà dám để rắn hổ mang vào để hại ông chánh Văn Chánh Văn nghe thế đầu vẫn còn ngờ lắm, nhưng cơn giận đã hơi nguôi.

Chỉ có thằng mõ ăn một trận roi nên thân, cho chừa cái thói của người phúc ta.Lúc rượu đã say, lý Văn ném cho hai cô em ả đào quan nhung áo gấm 10 đồng bạc thưởng.

Rồi chào cả đám đi ra cổng, cả phố xá đã vắng tanh, nhìn quanh mãi chỉ có một anh phụ đầu đội nón mê.

Ngồi ở một xó đường như ngủ gật, trời đã tối lắm rồi, mà anh phu kia còn ngồi ấy chứng tỏ anh còn đang ế khách, thề thì ta cứ bắt chẹt nó vài hào nó cũng nghe.

Lý Văn ngẫm nghĩ như thế, ấy là cái keo của bọn nhà giàu.

Nó không keo sao nó giàu bằng ấy..Lý Văn ngoắc anh ta lại, anh ta đến ngay bẩm cụ lớn, cụ lớn đi xe ừ đưa tao về Hương Tảo, mày lấy bao nhiêudạ cụ lớn cứ cho con 6 hào, 4 hào thôi, có đi được thì đidạ ấy thì rẻ quá dẻ còn hơn là đuổi muỗi, thôi đi tao trả thêm cho 5 xu là 4 hào 5 dạ Anh phu dạ mốt tiếng dài ngao ngán, từng bước chân lê trên phố kéo cái thân thể nặng nề của " cụ chánh Văn "....
 
Ma Cây Gạo, Cáo Cây Đề
Chết, Chùm


Truyên ma: Ma cây gạo, Cáo cây đề Chap 7: Ch.ết, Chùm ( Chap cuối)TG: Nhà Văn Bố LáoArt: Ma Quỷ Dân Gian Ký ...

Lý Văn ngả người ra đằng sau, châm một điếu thuốc hút.

Nhả ra một đám khỏi mờ dần dần tan vào khoảng không trước mặt.

Đường hôm nay sao nhiều ổ gà thế, sóc lên sóc xuống muốn lộn ruột.

Thằng phu này kéo gì mà hùng hục như chó, chẳng biết né ổ gà, đá to làm ông ngồi ở trên, mỗi khi bánh xe lăn vào một cái ổ gà, hay nén phải hòn sỏi to thì cả người cả xe, muốn bay hết lên không.

Lý Văn thì hãy còn tức lắm, đúng cụ chánh Tì chẳng có lý gì lại bỡn cợt hắn như thế.

Ồ vậy đứa nào đưa cho thằng nhỡ gói quà, hay thằng ấy là thằng tù thằng tội nào, của hội kín hội mở nào đó cũng nên.

Đã vậy mai ông cứ gô cổ nó lên, dúi cho nó cái án cho thằng ấy đi tù, đúng sai ông mặc kệ.

Đang nghĩ ngợi thế thì cái xe hình như chạy dần chậm lại, rồi dừng hẳn anh phu không kéo nữa mà chống mạnh hai càng xuống dưới đất một cái phịch.

Lý Văn đã quen thói nạt nộ người ta rồi, dẫu ai thì cũng thế.

Làm một ông chánh hay ông lý có quyền quản cả mấy ngàn dân, ai cần gì phải bẩm phải báo, phải van xin lạy lục, phải đồng nọ đồng kia.

Ai mà chẳng sinh ra cái thói hách dịch, hay chửi hay đánh người.

Ấy là vì người ta có quyền.Lý Văn chỉ mặt anh phu định mắng té tát, nhưng tên phu này nó không quỳ xuống lạy ông như những thằng phu khác.

Nó đứng trơ ra nhìn ông, rồi ông lại nhìn nó, rồi ông thấy nó rút từ cái càng xe ra một cái gì sáng loáng.

Ánh sáng của kim loại phản vào ánh trăng, như bộ răng vàng của bố Lý Văn phản vào ánh nắng.

Trời bỗng tối sầm, nổi sấm ầm ầm, mây đen kéo đến vài hạt mưa rơi tí tách trên đường, rơi cả vào cái nón lá người phu xe đang đội.

Dưới ánh chớp của cơn mưa bất chợt ông lý Văn sợ hãi, bàng hoàng nhìn thấy...Ồ một con dao, một con dao to quá, nó đúng là một con dao rồi, lý Văn thấy giọng chửi của mình đã run run, sau cùng nghẹn lại, - ấy nhà bác định làm gì thế !?

- làm gì à ???.

Làm thế này này, làm thế này này !!!, tao đưa mày về Tây, mà về Tây Trúc mày biết không ?!!Lý Văn chỉ kịp kêu lên có mấy tiếng, rồi mọi thứ lại im lìm...Sáng hôm sau mấy con mụ hàng xén quẩy gánh hàng đi trên đường trơn như mỡ, đêm qua trận mưa ấy như đánh tan cái nóng nực của một mùa hè oi ả, không con cái nhơm nhớp trong những bộ quần áo chua lòm.

Thay vào đó khí trời quang đãng, hơi đất, hơi cát hơi của cỏ cây bốc lên thành một mùi gì đó mà hít vào người ta lại thấy thật khoan khoái.

Trên cành cậy gạo có một đám quạ đang bu lấy một cái gì bị treo trên ấy.

Mấy người đàn bà xua đàn quạ bay lên trời, như một vệt đen hoạ vào cái xanh của mây và của nắng.

Khi đàn quạ đã tản đi hết để trơ lại một cái thây người, toàn thân bị lột trần, một bên mặt bị quạ rỉa nát bươm.

Hai tay bi trói treo lên một cành, bụng xổ ra những ruột và má.u đen.

Nửa khuôn mặt ấy chẳng ai khác, là lý Văn.

Một vụ giết người chẳng cần phải nói cũng làm cho cả tổng ấy bàng hoàng.

Họ đổ cho một hội kín nào đấy mà họ chỉ nghe người ta nói, chứ kẻ thủ ác thì vẫn biệt tăm.

Lý Văn chết rồi thì bao nhiêu đứa khác lại lên thay lại tranh nhau để ngồi vào cái ghế ấy để hà hiếp để bóc lột để cai trị như một tên bạo chúa Nhưng kẻ giết lý Văn là ai hắn ở đâu thì không ai rõ, những nhà điều tra của các quan tây quan ta thì lại càng không rõ.

Chỉ có một người là rõ nhất, rõ nhất từng truyện đó là anh Lộ con ông Đồ Cử Nhưng đã kể thì phải có ngọn có ngành như sau: Anh Lộ hôm ấy sau khi học xong buổi học cuối, anh theo xe lửa về nhà mà không báo cho ai biết cả.

Anh ngân nga hát một điều gì đó, mắt nhìn ra bên ngoài ô cửa của toa tàu, những hàng cây đường xá từ từ chạy ngược lại phía sau.

Bên trong toa ấy, toàn một mùi trộn của mồ hôi, thức ăn, gà vịt mùi của một bãi nôn của ai đó vừa mửa ra sàn không ai dọn.

Người chen nhau trong ấy may mắn lắm mới có một chỗ ngồi, Lộ thấy mình thật may mắn.

Lộ sẽ không báo cho nhà biết, để Lộ được bí mật gặp Chinh tạo cho Chinh một niềm vui nho nhỏ, Lộ cầm cái khăn tay thêu hai con chim đã chụm mỏ vào nhau, lòng mừng khấp khởi.

Lộ sẽ vui sướng lắm khi thấy nụ cười của Chinh lúc ấy, Chinh sẽ nhảy cẫng lên bá lên cổ Lộ mà ôm.

Lộ muốn học cho xong, rồi ra làm một ông ký lương bảy tám chục đồng Lộ sẽ đón Chinh ra ngoài phố thuê một cái nhà.

Sáng chồng đi làm vợ ở nhà khâu vá, nấu ăn, chiều về hai đứa đi dạo phố.

Ấy là một cái gì nhỏ nhoi nhưng hạnh phúc mà bao con người mơ ước không có được.

Lộ tin là Lộ với Chinh sẽ hạnh phúc Nhưng cuộc đời cho ta niềm tin và hi vọng thật nhiều rồi bất chợt đẩy ta xuống dưới vực sâu một cách thật tàn nhẫn.

Lộ đến gốc gạo thấy đèn nhà Chinh còn đương sáng, rồi Lộ nghe có tiếng rên rỉ như khóc.

Tiếng ú ớ của một ai đang bị thứ gì nhét vào họng không kêu được, Lộ đạp cửa xông vào Chinh và mẹ Chinh đều đang bị bốn đứa ây làm nhục.

Lộ thấy được mặt chúng nó, thằng trương tuần.

Và thằng nào nữa kia, lý Văn đang hăng máu đè nghiến lấy Chinh.

Hắn đã để ý Chinh lâu lắm.

Thấy có người xông vào hai thằng trai em xách cây mã tấu đuổi theo Lộ, Lộ cố hô hào kêu cứu nhưng vô hiệu ở đây cách xóm trong còn xa lắm.

Lại bị tiếng gió thổi át đi Lộ bị một thằng chém vào lưng, rồi một nhát nứa vào đầu, Lộ cố hết sức mình nhảy xuống sông bơi.

Được một đoạn khá xa Lộ mê man đi rồi không còn biết gì nữa cả, hai đứa kia thấy Lộ chím xuống.

Cũng cùng nhau quay lại chỗ lý Văn.

Thế rồi kết cục thế nào chắc không còn phải kể làm gì nữa cho đau lòng.

Lộ tỉnh dậy thấy mình đã trôi mãi về đâu dạt vào một làng nào đấy.

Người đánh cá không có vợ ở gần chỗ đó đưa lộ về lán rịt cho lộ nắm thuốc dấu người đó học được của một ông thầy bán thuốc nam.

Lộ ở với người đánh cá ấy, đến khi vết thương đã đóng vẩy, thì lộ nghe tin Chinh chết.

Chinh chết rồi, Lộ cũng không còn muốn trở về Hương Tảo nữa, nhưng trong lòng vẫn mang một nỗi uất nghẹn không làm thế nào cho nguôi.

Lý Văn tưởng Lộ đã chết rồi, cho người nói vống lên rằng Lộ bỏ học, phiêu bạt mất tích.

Nhưng không ngờ Lộ lại về được đây.Lộ bỏ đi chỉ để lại cho người đánh cá ấy 10 đồng bạc Lộ vẫn giữ trong người, rồi Lộ tìm đường về Hương Tảo, lẩn lút sống ở cái bãi bồi đầy những hốc nhưng hang đất có thể trú tại đó dài dài.

Nghe tin nhà lý Văn gặp ma, Lộ cũng tin là Chinh hiện về để báo oán.

Chỉ còn chút nợ máu, Lộ sẽ trả thay cho Chinh.

Sau khi đâm cho thằng trương tuần 16 nhát dao, thì lần này đến lượt lý Văn.

Lộ lên tàu đi thẳng vào nam từ đó không còn lần nào Lộ trở về Bắc nữa.Cả nhà Lý Văn sau còn bị ám ảnh nhiều lắm, chỉ thấy một hôm nhà Lý Văn cháy lớn.

Trong nhà không còn ai ở đấy cả, cả Hương Tảo không biết họ đi đâu.

Chỉ có cụ đẻ ra ông tôi là biết, khi ấy lúa làng đang xấu, mới non nửa tháng đã gặt xong hết rồi, người làng tản đi tứ xứ tìm việc làm.

Người bế em, người làm bốc vác, kẻ lại kéo xe...

Cụ tôi cùng 3 người nữa đến xem mạn nào lúa còn chưa gặt thì đến gặt thuê.

Đi được 4 ngày rồi mà bên này người ta cũng gặt sớm tiền ăn đã tiêu gần hết mà còn chưa được đám nào, cụ tôi xưa nay xách đòn càn đi ăn cơm thiên hạ đã quen.

Có khi nước nóng bỏng chân, mà vừa buông hái xuống đã vội vơ lấy bát cơm được trả công cao lắm.

Có khi công đã chẳng lấy gì làm cao mà ăn uống cũng khám khổ, cơm một thứ gạo đỏ ăn thấy hôi.

Canh thì không có, mà thức ăn toàn một thứ cà nén mặn, mới đắt vào đầu lưỡi mặt đã chun lại, nhăn nhó như sắt ruột.

Rồi đến ngày thứ năm, lúc ấy trời đã về chiều.

Cụ tôi đến một cái làng vắng tanh, ngoài đường mới chập tối đã không còn bóng ai.

Nhìn vào con đường vắng tanh, chỉ thấy có tiếng chó, hay tiếng lách cách của một bụi tre bị gió đưa lay động.

Từ trong bụi tre ấy đi ra một bóng người, cả bốn người cụ tôi xem trừng ai cũng đã hơi có phần lạnh gáy.

Nhưng chỉ thấy một ả đàn bà quấn khăn mỏ quạ, mặt xem ra cũng có phần nhan sắc.

Nhìn mắt có nét quen quen, nhưng cụ tôi chưa nhận được ấy là ai Chẳng nhẽ bốn đứa đàn ông lại sợ một đứa đàn bà, cụ tôi cứ đứng trơ ra ấy, người đàn bà tiến lại gần chỗ 4 người.

-các ông đi gắt thuê chăng ?!!

-Vâng mợ hãy còn chưa gặt- Nhà cháu hãy còn nhiều lắm, thế các ông lây công những chỗ khác bao nhiêu - Dạ mợ cứ cho anh em chúng tôi mỗi công một đồng, - thôi thế này, nhà cháu hay còn nhiều lúa lắm.

Nhưng các nói một đồng chẳng nhẽ các ông lại lấy hẳn một đồng- thôi mợ đã nói thế thì chúng bớt cho mợ một hào.

Cứ 9 hào một công mợ có ưng thì chúng tôi gặt - Vâng vậy xin rước các ông về nhà cháuBốn người cụ tôi theo chân người đàn vào trong một cái nhà to lắm, nhưng bên trong tối om không thấy bóng người nhà hay đứa ở.

Chỉ thấy một cái khỉ gì lạnh lạnh, pha vào đó một cái mùi hơi khăn khẳn ở đầu mũi.

Người đàn bà ấy kêu bốn người cụ tôi ngồi trải chiếc ngoài hiên, rồi câm con dao nhọn bắt một con gà mang ra cầu ao.

- các ông hay nghỉ ngơi chờ nhà cháu làm cơm mời các ông xơi, rồi nhà cháu con có việc nhờ các ông một chútNgười đàn bà đi độ một lúc sau mang ra một mâm cơm toàn gà luộc, với hai chai rượu đặt trên mâm.

Cụ tôi hay rượu liền ngồi ngay xuống, cả bốn người ăn uống đã nó say mặt đỏ ga.y vì rượu.

Cụ tôi mới nói:- mợ có việc gì sai bảo, để chúng tôi giúp choChỉ thấy người đàn bà ấy tháo mấy cái cánh cửa gỗ ở nhà trên rồi gọi cả bốn người ông tôi vào trong ấy.

Bên tròn nhà tối om, nhưng vừa mới vào đến nơi, mặt ông tôi tái đi rú lên: - trời ơi sao thế này !!!Trên giường nhà ấy bên trong có 4 cái xác chết, 1 đàn bà một đàn ông và hai đứa bé con, mặt họ xám xịt, nằm cả trên giường, màn buông thõng xuống.

Hốc mắt đen xì, da thịt quắt queo, miệng há ra như ngước lên mái nhà , người đàn bà quỳ ngay xuống lạy lục van xin: -bẩm ông, nhà cháu chẳng may vắn số trời bắt chết cả kia là chồng, con, với mẹ chồng cháu, làng không ai chịu chôn cho.

Xin các ông làm phúc lấy bốn cánh cừa này ghép tạm một cỗ áo quan, chôn giùm cho cháu.

Ông tôi ngắm nghía người đàn bà ấy hồi lâu rồi như nhận ra điều gì, ông chỉ tay hô lớn: Có phải vợ cậu Khiêm, nhà ông lý Văn không ?

-Hết-(Trích đoạn cuối lấy cảm hứng từ truyện" quái dị của nhà văn Nam Cao, cám ơn các bạn đã theo dõi !)
 
Back
Top Bottom