Vừa mới bước sang tháng Năm, thời tiết đã bắt đầu nóng lên.
Mặt trời trên cao sáng rực và oi bức, người đi đường cũng đã cởi bỏ áo khoác mỏng, thay bằng quần áo mùa hè.Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc tế Lao động mùng 1/5.
Trên quảng trường trước trung tâm thương mại, các gian hàng khuyến mãi xếp thành hàng ngay ngắn.
Đa phần đều là những quầy ẩm thực tranh thủ dịp nghỉ lễ để quảng bá, mùi hương đồ ăn thơm nức tỏa ra, quyến rũ người đi đường phải dừng chân.Giang Lam đeo chiếc balô, lợi dụng chiều cao của mình để đảo mắt nhìn quanh các quầy, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một quầy bán chân giò nướng.Quầy đó có đông người vây quanh nhất, chỉ ngửi mùi thơm lừng phảng phất theo gió thổi đến, Giang Lam đã biết chắc hương vị sẽ không tệ."
Thơm quá đi mất."
Con Toan Nghê (狻猊)* bé bỏng đang rúc trong túi áo của Giang Lam ló nửa cái đầu ra, đôi mắt tròn vo như mắt mèo khao khát nhìn chằm chằm vào những chiếc chân giò nướng vàng ruộm.
Giang Lam cúi đầu liếc nó một cái, thấy rõ khuôn mặt nhỏ kia viết đầy hai chữ muốn ăn.(*) Toan Nghê là linh thú có hình dạng mình sư tử, đầu rồng.
Toan Nghê thích ngồi yên, ưa khói lửa nên thường được đúc trang trí trên nắp lò đốt hương trầm.
"Tháng này lương còn chưa phát."
Thực ra Giang Lam cũng rất muốn ăn, nhưng tiền sinh hoạt tháng này chẳng còn bao nhiêu.
Lương phải mười ngày nữa mới có, giờ thì tuyệt đối không có dư dả để mua đồ ăn vặt.
Anh đưa tay ấn cậu em trai nhỏ đang níu mép túi áo xuống, dứt khoát thu hồi ánh mắt khỏi chân giò nướng, kiên định xoay người rời đi.
Anh không biết câu nói ấy là để an ủi em trai hay để tự an ủi chính mình:"Đợi đến nhà hàng rồi thì sẽ có đồ ăn ngon thôi."
Toan Nghê ngoan ngoãn "ồ" một tiếng, hai cái tai nhỏ xíu cụp xuống đầy thất vọng, nhưng lại rất hiểu chuyện, không đòi hỏi thêm.
Dù sao thì ngũ ca vừa mới dọn ra ở riêng, tiền lương hằng tháng đã phải gánh thêm một cái miệng ăn nữa, vốn đã rất chật vật, nó không thể khiến anh thêm gánh nặng.Hai anh em rất ăn ý, lập tức gạt chân giò nướng ra khỏi tâm trí, đi thẳng vào trung tâm thương mại, bấm thang máy lên tầng năm.—Hôm nay Giang Lam có một buổi xem mắt.Cuộc xem mắt đột ngột này, thực ra Giang Lam vốn không muốn tham gia.
Bởi vì một kẻ vừa mới tách khỏi gia đình để sống tự lập, lại thêm cái tính ăn uống vô độ đến mức tự ăn sạch túi tiền của mình như anh – một đại yêu quái thượng cổ – thì thêm một người bên cạnh chẳng khác nào thêm một cái miệng phải nuôi, thật sự không kham nổi.Thế nhưng, sau mấy cuộc họp, vị chủ nhiệm kế hoạch hóa gia đình kết luận rằng hiện nay số lượng yêu quái độc thân quá nhiều, điều này bất lợi cho việc sinh sôi nòi giống, lại càng bất lợi cho sự ổn định xã hội và cho mối quan hệ hài hòa giữa người và yêu.
Vậy là ông ta vỗ bàn ban hành một quy định mới:Yêu tộc không được phép độc thân.Vì điều này, Hồ chủ nhiệm còn mời hẳn Nguyệt Lão (ông tơ bà nguyệt) đến văn phòng ngồi cố vấn, chuyên trách mai mối cho những yêu quái lớn tuổi chưa lấy vợ/chồng.Dĩ nhiên, cái quy định kỳ quặc này đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ đám "yêu ế".
Công tác triển khai gặp vô vàn khó khăn.
Để mở ra một tấm gương đi đầu, Hồ chủ nhiệm liền nhắm vào Giang Lam.Giang Lam vốn là một trong Ngũ tử của Rồng – chính là Thao Thiết (饕餮)*.
Trong mắt nhiều yêu quái bình thường, anh vẫn có uy tín không nhỏ.
Chỉ có số ít đại yêu mới biết được, vì một vài nguyên do, Thao Thiết buộc phải rời khỏi Long Cung, nay sống chen lẫn giữa nhân gian.(*) Thao thiết là một linh thú thuộc Tứ hung đại thú trong thần thoại Trung Hoa.
Nó được miêu tả có đôi mắt to, miệng rộng, đầu có sừng dê, dáng vẻ kỳ lạ,bản tính hung hãn, rất tham ăn.
Sự tham ăn của Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô, vì thế nó đại diện cho sự tham lam vô độ.
(đáng yêu ver. =)))))))Hồ chủ nhiệm làm việc ở bộ kế hoạch hóa gia đình, còn Giang Lam thì thuộc Tổ đặc nhiệm, cả hai đơn vị đều trực thuộc Cục Quản lý Yêu quái Giang Thành.
Với tư cách đồng nghiệp, Hồ chủ nhiệm tự nhiên biết rõ, bề ngoài thì trông Giang Lam phong quang sáng sủa, nhưng thực ra sau lưng lại nghèo đến mức cơm bữa còn chẳng chắc chắn.
Mấy vị trong Long Cung lo cho người em này, cũng ngầm nhờ ông quan tâm thêm.Hồ chủ nhiệm cho rằng cơ hội chăm sóc cậu em Thao Thiết này đã đến.
Vì thế ông lập ra chế độ trợ cấp thoát ế: chỉ cần yêu quái thoát ế thành công, đến văn phòng sẽ được phát ngay 1 vạn tệ (10 nghìn tệ, khoàng 34-35 triệu tiền Việt).
Riêng Giang Lam, chỉ cần làm gương, tham gia xem mắt nghiêm túc, đã được thưởng 1 vạn; nếu thành công, lại thêm 1 vạn nữa.Tất nhiên, 1 vạn bổ sung kia là Hồ chủ nhiệm phải bỏ tiền túi.Giang Lam vừa nghe đã động lòng.Anh hiện đang công tác ở Tổ đặc nhiệm.
Những nhiệm vụ nơi đó tuy nguy hiểm cao, nhưng tiền thưởng cũng lớn, vốn đủ để cho một yêu quái thượng cổ ăn sung mặc sướng.
Nhưng Giang Lam lại không giống những yêu quái khác — bởi anh là Thao Thiết.Ngay từ khi sinh ra, Thao Thiết đã sở hữu năng lực nuốt chửng vạn vật.
Chính khả năng ấy khiến anh trở nên cường đại, nhưng đồng thời cũng khiến anh vĩnh viễn không bao giờ ăn no.
Trong mắt Thao Thiết, vạn vật thế gian đều là đồ ăn.
Thời thượng cổ, hắn bị liệt vào hàng hung thú, cùng với Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột hợp thành "Tứ Hung"*.
Bởi vì khi đói khát phát tác, Thao Thiết sẽ không kiêng dè bất cứ thứ gì.*Bốn loài cự thú hung dữ, tà ác thời thượng cổ, thường bị xem là điềm xấu, gồm: Thao Thiết (tham lam), Hỗn Độn (hỗn loạn, vô trật tự), Cùng Kỳ (bất nghĩa), Đào Ngột (ngang ngược).
Ở đây mình giới thiệu ngắn gọn, mọi người muốn tìm hiểu thêm có thể google nha.Tất nhiên, đó là chuyện xa xưa.
Bây giờ đã là xã hội chủ nghĩa, yêu tộc phần lớn đều được giáo dục chín năm bắt buộc, được hun đúc bởi tinh thần xã hội chủ nghĩa, trở thành những yêu quái có phẩm chất tốt.
Giang Lam, từ khi bước vào xã hội loài người, luôn tuân thủ quy định, là một "công dân yêu quái" gương mẫu, biết giữ kỷ luật, biết pháp luật.Chỉ có điều — anh ăn quá nhiều.
Tiền thưởng cao ngất từ các nhiệm vụ đặc cấp cũng chẳng đủ cho cái bụng của anh.
Mà loại nhiệm vụ cấp cao ấy cũng không phải lúc nào cũng có: thường thì nửa năm mới có, một lần làm thì đủ ăn nửa năm.
Còn lại, anh chỉ có thể dựa vào tiền lương cơ bản để gắng gượng sống qua ngày.Bởi vậy, khoản trợ cấp mà trưởng phòng Hồ hứa hẹn, đối với Giang Lam lúc này, quả thật là một món tiền lớn.
Chỉ cần đi xem mắt một lần cho có hình thức là được một vạn, không đi thì đúng là lãng phí!Có tiền rồi, muốn mua cho em trai bao nhiêu chân giò nướng cũng được!Thế là, Giang-cúi đầu trước đồng nhân dân tệ-Lam đã quyết định đi.
Thoát ế hay không chẳng quan trọng, quan trọng là tiền!—Thang máy dừng ở tầng năm, Giang Lam đi thẳng đến nhà hàng đã hẹn.Địa điểm hẹn hò là một nhà hàng Tây sang trọng, không gian yên tĩnh, phục vụ nhiệt tình chu đáo.
Trước đây, khi còn hào phóng, anh từng đến đây ăn.
Giá cả ở đây đắt đỏ, xứng đáng với môi trường và dịch vụ.
Nghĩ đến số dư thảm hại trong thẻ ngân hàng, Giang Lam hơi chột dạ.Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, anh tìm được chỗ ngồi.
Đã có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi chờ sẵn, hẳn là đối tượng xem mắt hôm nay — Ứng Kiều.
Theo trưởng phòng Hồ nói, Ứng Kiều là nhân vật lớn mà ông đã nợ một ân tình lớn mới mời được đến: vừa giàu vừa đẹp, tuyệt đối không sợ Giang Lam ăn đến nghèo kiết xác, bảo anh nhất định phải nắm lấy cơ hội.Giang Lam lễ phép chào:
"Xin chào, tôi là Giang Lam."
Ứng Kiều liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian vừa khớp 11 giờ.
Sắc mặt lạnh nhạt dịu đi một chút, gật nhẹ cằm:
"Tôi là Ứng Kiều, ngồi đi.
Món tôi gọi xong rồi."
"Ồ."
Giang Lam đáp, rồi ngồi xuống đối diện.
Ánh mắt không chút e dè, thoải mái đánh giá đối phương.Quả nhiên, trưởng phòng Hồ không lừa anh, Ứng Kiều đúng là đẹp trai.
Trong số mấy anh em có nhan sắc nổi bật của anh, dung mạo của người này chắc chắn có thể xếp trong top ba.
Chỉ có điều, đôi mắt hẹp dài hơi xếch, bờ môi mím chặt, nhìn qua đã biết là kiểu khó gần.Nhưng tính Giang Lam vốn dễ chịu, đồng nghiệp trong Tổ Đặc nhiệm còn có người khó chơi hơn nhiều.
Vì vậy, anh cũng chẳng để tâm đến khuôn mặt lạnh lùng kia.
Thu ánh mắt về, anh ngoan ngoãn ngồi yên đợi đồ ăn được bưng lên.Trong khi Giang Lam đánh giá mình, Ứng Kiều cũng thản nhiên quan sát lại anh.Thực ra, buổi xem mắt này là do anh bị ép buộc.
Anh nợ Hồ Xán một ân tình, lần này Hồ Xán lại bày trò, nhờ anh đi làm gương, nên anh đành miễn cưỡng tới đây để trả nợ.Dù vậy, anh cũng chẳng hề coi buổi xem mắt này là thật, chỉ đến cho có lệ mà thôi.
Đến mức ngay cả hồ sơ mà Hồ Xán gửi cho anh về đối tượng hẹn hò, anh cũng lười chẳng buồn nhìn.Ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào Giang Lam đang ngồi nghiêm chỉnh phía đối diện, Ứng Kiều trong lòng từ đầu đến chân soi xét đối phương một lượt — kiểu tóc vừa nhìn đã biết là lúc ra khỏi nhà chỉ tiện tay vuốt đại mấy cái, chẳng hề tạo kiểu; áo hoodie màu vàng phối quần công sở màu đen, đúng là mẫu mới của một thương hiệu xa xỉ, thế mà nhăn nhúm đến cả ủi cũng chưa ủi.
Chưa kể còn đeo thêm cái ba lô sau lưng, toàn thân toát lên cảm giác non nớt.Ứng Kiều hờ hững nghĩ: chắc là một thằng nhóc mới bước chân vào xã hội.
Trong nhà có chút tiền, bản thân lại chẳng có gu gì, may mà gương mặt được trời phú, nếu không thì có mặc hàng hiệu cũng lộ ra cái vẻ rẻ tiền.
Đôi mắt to, mí đôi, đôi môi có chút đầy đặn, nhìn qua liền thấy là một cậu bé ngoan, gương mặt kiểu này thật sự rất dễ khiến người ta có thiện cảm.Kén chọn như Ứng Kiều, khi nhìn thấy gương mặt này, cũng bất giác thêm vài phần kiên nhẫn.Phục vụ lần lượt dọn món khai vị và món chính lên.
Ứng Kiều không thích nói chuyện, Giang Lam cũng không biết hẹn hò thì nên nói gì, thế là hai người im lặng ăn cơm.Món ăn ở nhà hàng Tây này quả thực rất ngon, Giang Lam ăn rất chăm chú, còn nhân lúc Ứng Kiều không để ý, lén lấy miếng bò bít tết đã cắt nhỏ bỏ cho con Toan Nghê trong túi.
Toan Nghê là con út trong nhà, xếp thứ tám, chỉ lớn hơn Tiêu Đồ* một chút.
Từ sau khi được đưa về thì không thể hóa thành hình người nữa, thậm chí còn thoái hóa trở lại thành một ấu thú yếu ớt, cần người chăm sóc.
Từ trước nó đã thích bám lấy Giang Lam, lúc Giang Lam rời Long cung thì nó cũng ầm ĩ đòi đi theo.
Khi Giang Lam đưa nó đến Cục Quản lý Yêu để đăng ký thông tin, nó còn cố tình lấy cùng họ với Giang Lam, đặt tên là Giang Nghĩ.*Là một linh thú mang dáng dấp của rồng, được xếp vào Long Tộc, thường sinh sống ở thủy vực.
Tiêu Đồ có phần đầu rồng, có hai chân trước, thân giống cá có vảy giáp cứng toàn thân, thường ẩn mình trong vỏ sò, vỏ ốc.
Tiêu Đồ thích sự thanh tĩnh, hòa nhã, thích ngủ vùi trong vỏ ốc triền miên.Hình tượng Tiêu Đồ thường được chạm khắc ở cánh cửa, là phù điêu chỗ tay nắm kéo cửa với vòng kim loại để gõ cửa.
Bò bít tết mềm mại mọng nước, Giang Lam tự ăn một miếng, rồi lại đút cho Toan Nghê một miếng.
Cậu tưởng rằng Ứng Kiều không phát hiện, khóe môi còn nhịn không được cong lên.Ứng Kiều toàn bộ đều thu hết vào mắt.
Ánh mắt hắn khẽ liếc qua túi áo đối phương — một con tiểu sư tử yêu to bằng nắm tay, lông vàng nâu, đôi tai tròn tròn, mắt hạnh màu vàng kim mở to tròn xoe.
Nếu có hình người thì dáng vẻ ăn uống chắc chẳng khác nào Giang Lam đang lén cho ăn.
Hắn khẽ "chậc" một tiếng trong lòng, bất giác lại đánh giá Giang Lam thêm một lần.Ban đầu hắn nghĩ đối tượng xem mắt mà Hồ Xán sắp xếp chắc cũng không đến nỗi nào.
Không ngờ hóa ra hắn đã quá lạc quan, Giang Lam rõ ràng chỉ là một tiểu sư tử yêu bình thường, thậm chí còn có chút sa sút.
Đi xem mắt còn mang theo em trai đến ăn ké, kinh tế chắc chắn rất khó khăn.
Nhìn lại cái áo hàng hiệu nhăn nhúm kia, Ứng Kiều hiếm khi tự giễu, e rằng đó đúng là hàng giả.
Cũng may gương mặt Giang Lam quá đẹp, mới có thể ép buộc cái "hàng chợ" ấy khoác ra phong thái của hàng hiệu.Không ngờ đời sống của yêu tộc bình thường lại gian nan đến thế, ngay cả kẻ máu lạnh sắt đá như Ứng Kiều cũng khẽ sinh lòng thương cảm.
Hắn giả vờ như không phát hiện gì, đợi hai anh em chia nhau ăn xong cả miếng bò bít tết, đến lúc nhân viên phục vụ bưng món tráng miệng lên thì hắn mới hắng giọng, định nói chuyện chính.
Ban đầu vốn tính trực tiếp lộ thân phận, để đối phương tự biết mà rút lui.
Nhưng giờ nhìn anh em nhà kia sa sút như vậy, hiếm khi hắn lại mềm lòng, không nỡ làm tổn thương lòng tự trọng của tiểu yêu, cuối cùng đổi sang cách khuyên từ chối uyển chuyển hơn."
Ăn xong rồi thì nói sơ qua tình hình mỗi người đi."
Hắn duỗi tay chân, tao nhã ngồi thẳng người, đôi chân dài vắt chéo, hơi nghiêng người nhìn chằm chằm Giang Lam: "Tôi là cô nhi tộc Xà, làm ở một công ty tư nhân, không nhà không xe, lương một tháng ba nghìn, bảo hiểm xã hội với quỹ hưu trí thì đắt quá nên chưa đóng.
Còn cậu?"
Ứng Kiều nhìn bộ mặt kinh ngạc của Giang Lam, trong lòng âm thầm hài lòng.
Nói như vậy vừa không đả kích lòng tự trọng của tiểu yêu này, lại có thể khiến đối phương chủ động từ bỏ, đồng thời cũng dễ ăn nói với Hồ Xán.
Một mũi tên trúng ba đích.Giang Lam tròn mắt nhìn Ứng Kiều, nhưng trong lòng lại nghĩ: hắn nghèo thế mà còn dám tới nhà hàng đắt đỏ này ăn, đúng là loại đàn ông phá của, tuyệt đối không thể!Bản thân nuôi chính mình đã đủ vất vả, Ứng Kiều lương ba nghìn mà tiêu xài xa hoa thế này, cho dù có thêm trợ cấp hai vạn cũng chẳng thể bù lại khoảng cách giữa hai người.
Giang Lam suy tính nhanh chóng, vội tìm ra lý do đối đáp.
Không giỏi nói dối, cậu cúi mắt, nửa thật nửa giả thuận theo lời hắn: "Tôi làm ở Văn phòng khu Hàn Dương, là lao động hợp đồng tạm thời, không biên chế, lương ngày tám chục, trong nhà còn tám anh em phải dựa vào tôi nuôi."
Ứng Kiều nhìn Giang Lam, sắc mặt phức tạp.
Có lẽ đây là con yêu nghèo nhất mà hắn từng gặp.
Lương ngày tám chục, có đủ hai anh em ăn không?
Chẳng trách khi xem mắt còn phải lén cho em trai ăn ké.Nếu không phải đã lỡ nói dối, hắn thật sự muốn gọi Giang Lam sang công ty mình làm, dù chỉ làm văn thư bình thường cũng còn khá hơn công việc tạm bợ kia.
Nhưng vì lời đã thốt ra, giờ rút lại chẳng khác nào tự vả, nên hắn chỉ chau mày giả bộ khó xử: "Tôi muốn tìm một người có công việc ổn định, cậu... e là chúng ta không hợp."
Giang Lam không ngờ một gã lương tháng ba nghìn mà còn dám chê mình làm lao động tạm, nhưng như thế cũng đúng ý cậu.
Cậu mím môi, nói: "Ừ, đúng là không hợp."
Hai người nhìn nhau một cái, cùng thở phào: "Vậy thì thôi nhé?"
Đạt thành đồng thuận, cả hai liền chuẩn bị ai về nhà nấy.
Lúc đi thanh toán, Ứng Kiều ngoài dự liệu lại rất sảng khoái, còn cố ý bảo phục vụ gói thêm phần tráng miệng để Giang Lam mang về.
Giang Lam cảm ơn, nhận lấy, tiện mắt liếc qua hóa đơn, có chút ngại ngùng: "Kết bạn WeChat đi, tôi chuyển tiền cơm cho anh."
Nói vậy ngoài mặt thì dửng dưng, nhưng trong lòng lại đang nhỏ máu — bữa này bằng cả mười ngày chi phí sinh hoạt còn lại của cậu.
Nhưng nghĩ đến mức lương ba nghìn của Ứng Kiều, cậu không mặt dày để hắn một mình gánh hết."
Không..."
Ứng Kiều theo bản năng muốn từ chối, nhưng chợt nhớ đến cái "thiết lập nghèo khó" mình vừa dựng, liền nuốt ngược lời về, lặng lẽ cùng cậu kết bạn WeChat.Giang Lam vừa thêm bạn đã chuyển tiền, còn gửi kèm một icon mèo nhỏ đáng yêu.
Ứng Kiều định xóa liên lạc thì ngón tay dừng lại, đổi thành thêm biệt danh.
Sau đó cất di động, từ phía khác đi thang máy xuống bãi đỗ xe.Giang Lam ra khỏi trung tâm thương mại, đi sang đường để bắt tàu điện ngầm.
Đang chờ đèn đỏ thì một chiếc Aston Martin màu bạc xám vụt qua, trong buồng lái là một thanh niên trông cực kỳ giống Ứng Kiều.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn thêm một chút, nhưng xe đã chạy mất.
Thu hồi tầm mắt, Giang Lam nghĩ chắc mình hoa mắt — Ứng Kiều nghèo thế, sao có thể lái siêu xe được chứ?---Chuyện này có tên nhiều linh thú/ dị thú trong truyền thuyết Trung Quốc.
Mình không biết nhiều nên thông tin cũng phải đi tra cứu từ nhiều nguồn.
Mọi người đọc nếu thấy có gì sai thì báo mình sửa lại nhé ^_^