Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,703
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
391845531-256-k945018.jpg

(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Tác giả: TieuNgukhaai
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tiểu Ngư(đây là truyện tự sáng tác)

Thể loại: Vạn nhân mê thụ, NP, Nhất thụ đa công, xuyên nhanh, vô hạn lưu, đoàn sủng.

Mau mau vào văn án để xem bé Cỏ nhỏ thành tinh bị ép chạy kpi nàoooo Tags: dammeidammydoansungnhatthudacongnpvannhanme​
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Văn Án


Thanh Thanh là một bé cỏ nhỏ, nhờ sự ưu ái của Thiên Đạo mà vừa sinh ra đã thành tinh, nhưng được cái này thì thiệt cái kia, bé con vừa thành tinh tính theo tuổi nhân loại thì mới là nhóc con mới sanh, ấy vậy mà đã bị hệ thống 1030 chộp lấy bắt xuyên qua các phó bản để chạy KPI, hệ thống nhìn linh hồn trong sáng thuần khiết trước mặt.

Thanh Thanh, bé có làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt đen tròn long lanh tựa ngọc lưu ly, mỗi lần chớp mắt đều khiến cho lòng người rung động.

Mái tóc đen đặc trưng người Châu Á mềm mại như được những tia sáng dệt thành, mang theo hương thơm thanh khiết, cơ thể bé con nhỏ nhắn, mong manh tựa như chỉ cần 1 cơn gió thổi qua cũng đủ cuốn bay bé.

Một linh hồn thuần khiết, hệ thống 1030 sững lại trước nhan sắc của bé con, một sự ưu ái của Thiên Đạo.Hệ thống nhìn linh hồn bé con, tình cha nỗi lên, "Cục cưng, xin chào, tôi là hệ thống 1030 của chủ thần toàn năng, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ trói định với kí chủ xuyên qua các thế giới".Bé con ngơ ngác ngẩng đầu nhìn quầng sáng nhảy tưng tưng trước mặt mình, hơi mím môi muốn khóc "A, Thanh Thanh đói đói, ôm ôm."

Hệ thống "..."

'cục cưng nhà ai mà dễ thương quá trời quá đất vậy nè, a, là cục cưng nhà mình nè'-nội tâm hệ thống 1013."

Đừng khóc, đừng khóc, cục cưng theo tôi xuyên đến các thế giới, chỉ cần đóng giả NPC thôi sẽ có đồ ngon nè."

Hệ thống luống cuống xoay quanh dỗ dành cậu.Thanh Thanh nghiêng đầu, khoé mắt vẫn còn đọng nước, ngây thơ hỏi, "Thật ạ?"

Hệ thống "vỗ ngực cam đoan", vậy là bé cỏ vừa mới thành tinh cứ thế bị hệ thống chộp đi làm NPC ở các thế giới, những tưởng chỉ như các NPC bình thường khác nhưng mà....*Thế giới thứ nhất: Tận thế
Tận thế giáng xuống, sau một ngày một đêm toàn thể nhân loại chìm vào giấc ngủ, một bộ phận loài người sau một đêm biến thành zombie, chúng khác máu, tàn bạo, và ăn thịt người.

Những tưởng đây đã là chấm dứt cho toàn nhân loại, thì vẫn có một bộ phận con người đột nhiên thức tỉnh những khả năng phi thường, nhân loại gọi đó là những dị năng giả.

Bé cỏ Thanh Thanh được hệ thống 1030 dẫn dắt xuyên vào một NPC qua đường, thân phận là một người sống sót vô dụng, không có dị năng, không biết chiến đấu, sau khi bị nhóm người sống sót bỏ rơi giữa chừng thì bị một làng sóng zombie tóm lấy và thế là xong.

Nhiệm vụ ở thế giới này chỉ cần đứng im tại chỗ chờ bị tấn công là xong, ấy vậy mà không hiểu sao, những tên điên NPC khác cứ khùng khùng kiểu gì.

Thuộc tính côngLãnh đạo quân đội: Dị năng hệ băng, lạnh lùng, chỉ tin vào sức mạnh, khinh thường và chán ghét những kẻ yếu đuối, nhưng lại si mê và muốn chiếm giữ bé thụ cho riêng mình.Thủ lĩnh dị năng giả: Dị năng hệ tinh thần, vẻ ngoài luôn tỏ vẻ bình tĩnh không quan tâm nhưng bên trong cực kỳ chiếm hữu.Khoa học gia thiên tài: Dịu dàng, ôn nhu, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu ai đụng đến bé thụ.Người phụ trách căn cứ: Bề ngoài nhìn nghiêm túc nhưng trước mặt bé thụ lại giở thói lưu manh, hay trêu chọc nhưng rất bao che, chiều chuộng bé.

Nhìn bé Thanh thì ngây thơ, nhưng sức hút của bé lại có thể khiến 4 kẻ mạnh đứng đầu trong nhân loại lúc bấy giờ đánh nhau vì bé, chậc chậc quả thật là ghê gớm.

Vậy rốt cuộc bé sẽ chọn ai trong 4 người hay là...

KHÔNG CHỌN BẤT KÌ AI. *Thế giới 2: Cổ đại phương TâyMột vương quốc có vua chúa, quý tộc và kỵ sĩ.

Thanh Thanh là một tinh linh hiếm gặp, được mang về làm sủng vật cho bạo quân nhưng lại vô tình bị cuốn vào tranh đấu của những kẻ quyền lực. *Thế giới 3: Tu tiênThế giới được cân bằng bởi 3 thế lực tiên môn, ma đạo, và yêu giới.

Bé Thanh Thanh là một tiểu hồ ly vừa thành tinh, cực kỳ đáng yêu, vô tình quyến rủ và thu hút sự chú ý của những kẻ đứng trên đỉnh thế giới?*Thế giới 4: Hiện đạiMột thế giới hiện đại hào nhoáng xoay quanh giới giải trí, những kẻ tài phiệt và những băng nhóm mafia ẩn trong bóng tối.Thanh Thanh là một thiếu niên thần bí, không biết xuất thân, tham gia vào một chương trình tuyển tú, nhan sắc động lòng người, ai gặp qua cũng muốn chiếm hữu vẻ đẹp ấy._______Lưu ý trước khi đọc: đây là một bộ sảng văn, đoàn sủng, bé con thuộc tính vạn nhân mê, ai gặp cũng chỉ muốn cưng chiều bé, bé ngây thơ, bé khóc nhè, nhưng mà bé đẹp và cũng có tí tí tài năng á nha.

Các công rất điên, chó điên, vì tranh thụ mà sẵn sàng solo sứt đầu mẻ trán nhau.

Đừng ai chê thụ yếu đuối, tại bé theo tuổi con người thì mới sanh thui mà, phải cưng phải chìu chứ, tất nhiên là cũng sẽ có những nhân vật xuyên khác(pháo hôi thôi) gây cản trở bé.

Ai không thích tính cách công thụ cũng đừng buông lời cay đắng nha T.T*Mìn: NP(ai ko đọc được thì bỏ qua), buff hơi lố, kết mỗi thế giới BE, và đây là truyện tự sáng tác nên tất nhiên sẽ hơi lủng củng nên mọi người góp ý nha.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 1: Kí kết


Bên trong một khoảng không mênh mông tràn ngập ánh sáng dịu dàng, một cọng cỏ nhỏ khẽ rung rinh trong làn gió nhẹ.

Cọng cỏ nhỏ này có màu xanh biếc tươi mát, mỗi khi rung động lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như mang theo sự ưu ái của thiên nhiên.

Không lâu sau, một làn khí kỳ lạ bao trùm lấy nó.

Làn khí này không thuộc về thế giới này, mà đến từ một ý chí vĩ đại hơn – Thiên Đạo.

Bên trong cọng cỏ, một linh hồn non nớt đang dần được sinh ra, nó chớp chớp mắt.

"Thanh Thanh đói đói"Giọng nói mềm mại, mang theo chút ấm ức vang lên trong không gian tĩnh lặng ấy.

Một quả cầu ánh sáng lơ lửng phía trên cọng cỏ đột nhiên run lên. [Hệ thống 1030 kích hoạt.][Chào mừng ký chủ!

Tôi là hệ thống 1030, từ hôm nay bé sẽ đi xuyên qua các thế giới làm NPC, giúp tôi chạy KPI nha~]Thanh Thanh tròn mắt nhìn quả cầu bay qua bay lại trước mặt, hơi mím môi, giọng nói mềm mềm non nớt:"NPC?

Là cái gì?"

Hệ thống:"...À, là đóng vai một nhân vật nhỏ trong các thế giới đó bé cưng!"

Thanh Thanh vẫn chưa hiểu lắm, nhưng nghe vậy cũng hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ suy nghĩ.

Hệ thống 1030 nhìn bé con trước mặt, lòng bỗng chốc tràn ngập cảm giác kỳ lạ.

Bé cỏ nhỏ này… sao mà đẹp đến vậy?

Làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt đen tròn long lanh tựa ngọc lưu ly, chỉ cần chớp mắt thôi cũng khiến người ta tim đập loạn nhịp.

Mái tóc đen mềm mại như được dệt từ ánh sáng, cơ thể bé con nhỏ nhắn mong manh, hệt như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể cuốn bé bay đi.

Một linh hồn thuần khiết, đáng yêu đến mức hệ thống cũng phải ngẩn ngơ.

Hệ thống 1030:"...Cục cưng, bé thực sự là con người hả?

Sao mà đẹp quá vậy nè!"

'À cũng không hẳn là con người'-nội tâm hệ thống.Thanh Thanh vẫn còn ngơ ngác, nhưng bỗng nhớ đến một chuyện quan trọng hơn, bé mím mối, ứa nước mắt, giọng nói non nớt đầy nghẹn ngào:"Thanh Thanh đói đói..."

Hệ thống 1030 hoảng hốt, luống cuống xoay quanh bé con dỗ dành:"Đừng khóc, đừng khóc, cục cưng theo tôi xuyên đến các thế giới đi, chỉ cần ngoan ngoãn làm NPC là có đồ ăn ngon nè!"

Thanh Thanh lập tức sáng mắt lên, hai bàn tay nhỏ xoa xoa bụng, vẻ mong chờ:"Thật ạ?"

Hệ thống 1030 'vỗ ngực đảm bảo':"Thật thật!

Vậy nên mình đi thôi nha~"Thế là, bé cỏ vừa mới thành tinh, tuổi còn chưa bằng một đứa trẻ sơ sinh nhân loại, cứ thế bị hệ thống bắt đi xuyên qua các thế giới, bắt đầu hành trình làm NPC chạy KPI...
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 2: Thế giới 1(Tận thế)


---Bên trong một căn phòng tối tăm, một bóng dáng nhỏ bé co ro trên chiếc giường cũ nát.

Thanh Thanh dụi dụi mắt, hàng mi dài run rẩy.

Bé khẽ động đậy, cảm nhận được một cơn đói cồn cào trong bụng.

Đôi mắt đen tròn long lanh hơi mờ đi vì nước mắt, nhưng bé vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy.

Hệ thống 1030 lơ lửng bên cạnh, hạ giọng dỗ dành: [Cục cưng ngoan, chịu đói một chút nha, nhiệm vụ của bé rất đơn giản, chỉ cần đứng im chờ bị nhóm người sống sót bỏ rơi rồi bị zombie ăn là xong.]Thanh Thanh ngơ ngác, không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Bé con vừa mới thành tinh, suy nghĩ vẫn còn đơn thuần lắm, hệ thống bảo gì bé cũng nghe theo.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời âm u phủ đầy mây đen.

Dưới lòng đường, những chiếc xe lật ngược, tiếng còi báo động vang lên chói tai.

Khung cảnh hoang tàn như thể thế giới vừa trải qua một trận đại nạn.

Rầm!Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh, một nhóm người lao vào.

Đứng đầu là một người đàn ông cao lớn, tay cầm súng, trên mặt dính vết máu khô.

Đằng sau hắn là vài người khác, ai nấy đều có vẻ mặt hoảng loạn.

"Chúng ta phải đi ngay!

Lũ zombie sắp đến rồi!"

Một người thở hổn hển hét lên.

Người đàn ông cầm súng cau mày, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ căn phòng.

Khi nhìn thấy Thanh Thanh đang ngồi trên giường, hắn lập tức nhăn mặt: "Lại là tên vô dụng này..."

Thanh Thanh mở to mắt nhìn bọn họ, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng mờ nhạt trong phòng cùng với hình ảnh mờ hồ của nhóm người đó Một người phụ nữ phía sau, vẻ mặt cay nghiệt lạnh lùng lên tiếng:"Đem theo nó chỉ tổ vướng bận, chúng ta không có thời gian lo cho một đứa vô dụng như nó."

Thanh Thanh chớp chớp mắt.

Bé không hiểu lắm, nhưng có cảm giác như mình bị ghét bỏ.

Hệ thống 1030 an ủi bé:[Không sao đâu cục cưng, chỉ cần chờ bị bỏ rơi là xong nhiệm vụ rồi~]Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Bé không khóc, chỉ im lặng ngồi đó, đôi bàn tay nhỏ siết chặt mép áo.

Người đàn ông cầm súng trầm mặc vài giây, rồi hạ giọng ra lệnh:"Đi thôi."

Không ai nhìn Thanh Thanh thêm một lần nào nữa.

Cánh cửa nhanh chóng bị đóng sầm lại, để lại bé một mình trong căn phòng lạnh lẽo đầy tối tăm.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân xa dần.

Thanh Thanh ngồi yên trên giường, trong lòng bỗng có chút buồn bã.

Bé không hiểu vì sao bọn họ lại bỏ bé lại, hình như bọn họ còn rất ghét bé thì phải, nhưng mà... không có họ thì bé cũng không sao.

Hệ thống 1030 trấn an:[Cục cưng ngoan, sắp đến đoạn zombie xuất hiện rồi, bé con nhớ đứng im nha~]Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng ngay lúc đó— "Rầm rầm rầm!"

Tiếng động mạnh vang lên từ cửa sổ.

Một cái bóng đen nặng nề đập vào lớp kính, sau đó là một tiếng "rắc", kính cửa sổ vỡ vụn.

Một con zombie với đôi mắt đỏ ngầu gào lên, bàn tay khô quắt vươn tới Thanh Thanh.

Hệ thống 1030:[...]Bé cỏ: [...]Không khí tĩnh lặng trong một giây.

Sau đó, con zombie đột nhiên dừng lại.

Nó khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào thanh niên đang ngồi trên giường.

Từng giây trôi qua, cơ thể zombie bắt đầu run lên.

Rồi— "Rầm!"

Nó quỳ xuống.

Hệ thống 1030:[...]Thanh Thanh:"A?"

Con zombie run rẩy lùi về sau, hai tay giơ lên như thể đang đầu hàng.

Ánh mắt đỏ ngầu của nó bỗng dưng có chút... sợ hãi?

Hệ thống 1030 bối rối kiểm tra lại nội dung kịch bản: [Không đúng!

Kịch bản không có đoạn này!

Con zombie này phải tấn công bé mới đúng chứ!]Nhưng bất kể hệ thống có kiểm tra thế nào, con zombie vẫn không nhúc nhích.

Nó run rẩy thêm vài giây, sau đó quay đầu bỏ chạy!Hệ thống:[...] Cái quần gì vậyBé cỏ:[...]Thanh Thanh nghiêng đầu, chớp mắt đôi mắt to tròn đầy vẻ khó hiểu.

Bé còn chưa kịp sợ, con zombie đã chạy mất rồi?

Hệ thống 1030 câm nín.

Đây là loại tình huống gì vậy trời?

Zombie mà còn biết sợ?

Mà không chỉ một con— Bên ngoài vang lên một loạt tiếng gào rú hoảng loạn.Những con zombie khác đang lũ lượt chạy trốn.

Hệ thống 1030:[...] Chốt tồ mát tềThanh Thanh chớp mắt, vẫn ngồi yên trên giường, ngơ ngác nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt.

Bé còn chưa kịp chết, zombie đã tự động bỏ chạy hết rồi...Hệ thống 1030 ôm đầu khóc không thành tiếng: [KPI của tôi!!!]---
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 3: Cỏ nhỏ doạ khóc zombie?


Thanh Thanh ngoan ngoãn ngồi trên giường, đôi chân nhỏ khẽ đung đưa.

Bé cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, nơi có một vệt máu dài kéo lê – dấu vết của con zombie vừa quỳ xuống rồi hoảng loạn bỏ chạy.

"A?"

Thanh Thanh không hiểu lắm, nhưng bé cũng không hoảng sợ.

Bé chỉ hơi nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hệ thống 1030.

Hệ thống 1030:[…]Sau một hồi im lặng, hệ thống quyết định lên tiếng: [Cục cưng à, bé có biết chuyện gì đang xảy ra không?]Thanh Thanh lắc đầu.

Bé có làm gì đâu, chỉ ngoan ngoãn chờ bị zombie ăn như lời hệ thống nói thôi mà?

Hệ thống 1030 run rẩy kiểm tra dữ liệu: [Báo lỗi: Kịch bản không khớp với dữ liệu.][Phân tích tình huống…][Không thể xác định nguyên nhân.]Hệ thống 1030 thật sự muốn khóc.

Zombie trong thế giới này đều là quái vật khát máu, thấy người sống là lao vào ăn ngay, vậy mà lại bỏ chạy khi nhìn thấy bé con nhỏ xíu này? [Cục cưng à, bé có làm gì không?] Thanh Thanh ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có ạ."[Bé chắc chứ?]Bé cỏ gật đầu chắc nịch, đôi mắt đen long lanh đầy vô tội.

Hệ thống 1030:[…]Nó cảm thấy có gì đó rất sai, nhưng lại không tìm được vấn đề nằm ở đâu.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng zombie gào thét vẫn còn vang vọng.

Nhưng kỳ lạ thay, những tiếng gào này không phải tiếng tấn công như thường lệ, mà là tiếng… khóc?

Thanh Thanh tò mò trèo xuống giường, đôi chân nhỏ bé chạm xuống sàn.

Bé con nhẹ nhàng bước đến cửa sổ, đôi mắt tròn long lanh lặng lẽ quan sát bên ngoài.

Hệ thống 1030 cũng theo sát bé.

Và sau đó, cả hai cùng chứng kiến một cảnh tượng chưa từng có trong lịch sử tận thế— Những con zombie đang tháo chạy!Một con zombie cao lớn đang cắm đầu chạy như điên trên đường, chân tay lóng ngóng đến mức vấp phải một chiếc ô tô lật nghiêng, ngã nhào xuống đất.

Một con zombie khác trông có vẻ dữ tợn cũng đang hoảng hốt bò lên nóc xe để tránh xa căn phòng nơi Thanh Thanh đang đứng.

Chúng nó…

đang sợ hãi?

Thanh Thanh:"A?"

Hệ thống 1030: […][Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?!]Đúng lúc này, một nhóm người sống sót từ đằng xa chạy tới.

Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, khoác trên người một bộ quân phục loang lổ vết máu, ánh mắt sắc lạnh.

Là Lâm Mục – Lãnh đạo quân đội, một trong những kẻ mạnh nhất thời tận thế.Ngay bên cạnh anh ta là một người đàn ông tóc dài, đôi mắt phảng phất sự nguy hiểm, chính là Thẩm An Thành - Thủ lĩnh dị năng giả.

Hai người họ đều là những kẻ mạnh đứng trên đỉnh của nhân loại, nhưng lúc này đây, vẻ mặt của họ không hề có chút ngạo nghễ hay kiêu ngạo nào— Bởi vì trước mặt họ là một cảnh tượng không thể tin nổi.

Cả một bầy zombie đang chạy trối chết.Lâm Mục siết chặt khẩu súng trên tay, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Chuyện gì đang xảy ra?"

Thẩm An Thành cau mày, dùng tinh thần lực dò xét xung quanh.

Sau một hồi, hắn chợt phát hiện ra một bóng dáng nhỏ bé đang đứng bên cửa sổ tầng hai của một căn nhà đổ nát.

Một cậu bé.

Nhóc con với mái tóc đen mềm mại, đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly, làn da trắng nõn tựa như không hề vướng bụi trần của trần thế.

Cậu bé ấy không có vẻ gì là một dị năng giả, thậm chí còn trông yếu đuối đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn bay đi.

Nhưng lạ lắm.

Cảm giác rất lạ.

Tại sao… zombie lại sợ cậu bé đó?

Lâm Mục và Thẩm An Thành liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời dấy lên một nghi vấn.

Cậu bé này, rốt cuộc là ai?Và vì sao sự xuất hiện của cậu lại khiến cả bầy zombie kinh hoàng bỏ chạy như vậy?---
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 4: Bé cưng bị bắt cóc rồi


Thanh Thanh ngồi bên cửa sổ tầng hai, đôi mắt đen láy tròn vo ngơ ngác nhìn cảnh tượng đám zombie bỏ chạy kỳ lạ bên dưới.

Bé nghiêng đầu, lẩm bẩm: "A?

Zombie không ăn bé sao?"

Hệ thống 1030 trong đầu bé cũng sững sờ: [Cục cưng à, có khi nào… zombie không ăn cỏ không?]Bé cỏ ngồi suy nghĩ một chút.

Ừm, hình như cỏ thì không có thịt, zombie không thích cũng đúng ha?

Bé chớp mắt mấy cái, cái đầu nhỏ lắc lư theo nhịp suy nghĩ.

Nhưng trước khi bé kịp hiểu rõ mọi chuyện, một cơn gió lạnh buốt bỗng dưng ập đến.

Thanh Thanh rùng mình, vô thức co người lại.

Bé ngước mắt nhìn xuống dưới, thấy một người đàn ông đang đứng giữa đường.

Anh ta khoác trên người bộ quân trang màu đen, cả thân hình cao lớn tỏa ra khí thế lạnh lẽo đáng sợ.

Ánh mắt anh ta sâu thẳm như băng tuyết ngàn năm, chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ khiến người ta run rẩy.

Anh ta không nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát bé.

Sau đó— Vút!Anh ta đạp chân nhảy lên!

Cái bóng đen lao thẳng đến chỗ bé nhanh đến mức Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy người đàn ông đáp xuống trước mặt mình.

"Nhóc con, ngươi là ai?"

Thanh Thanh giật mình, theo bản năng lùi lại.

Nhưng phía sau bé là đường cụt, không thể lùi thêm được nữa.

Bé co rúm lại, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy vạt áo rách của mình, đôi mắt to tròn đầy cảnh giác.

Hệ thống 1030 hoảng loạn hét lên trong đầu bé: [Cục cưng, đừng sợ!

Mau giả vờ đáng thương đi!]Thanh Thanh chớp mắt, nghe lời hệ thống.

Bé hít một hơi, đôi mắt đen láy bỗng dưng rưng rưng nước như sắp khóc.

Bé cắn môi, giọng nói mềm mại mang theo chút tủi thân: "Thanh Thanh…

đói đói…"

Lâm Mục:"..."

Thẩm An Thành (vừa nhảy lên tầng hai):"..."

Không khí rơi vào im lặng trong vài giây.

Lâm Mục cau mày nhìn sinh vật nhỏ bé trước mặt.

Một đứa trẻ gầy yếu, làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt tròn vo long lanh, không có bất kỳ dấu hiệu nào của dị năng, vậy mà lại dám một mình ở đây giữa tận thế?

Không đúng.

Quan trọng hơn, vì sao đám zombie lại sợ hãi trước một đứa nhóc?

Anh ta liếc nhìn Thẩm An Thành, người đàn ông có đôi mắt sắc sảo như chim ưng cũng đang chăm chú quan sát Thanh Thanh.

"Nhóc con ở đâu ra?"

Thẩm An Thành lên tiếng.

Thanh Thanh bĩu môi, lắc đầu.

"Đi cùng ai?"

Lại lắc đầu.

"Nhà ở đâu?"

Tiếp tục lắc đầu.

Hai người đàn ông im lặng nhìn nhau.

Một đứa trẻ nhỏ xíu, không có người thân, không có nhà, không có dị năng, nhưng lại có thể tồn tại giữa tận thế mà không có một chút thương tích?

Lâm Mục cau mày.

Anh ta trầm mặc một lúc, sau đó lạnh nhạt ra lệnh: "Xem ký ức của nhóc ấy."

Nói xong, Thẩm An Thành bên cạnh liền nâng tay, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng bạc nhàn nhạt, tinh thần lực mạnh mẽ lập tức bao trùm lấy Thanh Thanh.

Nhưng ngay khi hắn chạm vào đầu bé con— Ầm!Một lực lượng vô hình phản chấn lại tinh thần lực của hắn, mạnh đến mức Thẩm An Thành giật mình lùi về sau mấy bước.

Lâm Mục nheo mắt:"Sao rồi?"

Thẩm An Thành cau mày:"Không thể đọc được."

Hắn là dị năng giả hệ tinh thần mạnh nhất hiện tại, chưa bao giờ có ai có thể kháng lại tinh thần lực của hắn.

Nhưng đứa nhỏ này… lại có thể?

Lâm Mục nhìn chằm chằm vào bé con, đôi mắt băng lãnh lóe lên tia nguy hiểm.

Thanh Thanh vẫn vô cùng ngoan ngoãn ngồi yên, đôi mắt tròn long lanh nhìn hai người đàn ông cao lớn trước mặt.

Bé không hiểu gì cả, chỉ biết…

Bụng bé rất đói.

Hệ thống 1030 trong đầu bé con lúc này sắp phát khóc: [Cục cưng!

Nguy hiểm!

Hai người này đều là nhân vật chính tuyến!

Không thể chọc vào!]Thanh Thanh mím môi, bàn tay nhỏ bé xoa bụng.

Bé hơi ngập ngừng rồi rụt rè hỏi: "Có cơm không ạ?"

Lâm Mục:"..."

Thẩm An Thành:"..."

Sau vài giây im lặng, Lâm Mục vươn tay về phía bé con.

"Đi theo ta, ta cho nhóc ăn cơm."

Thanh Thanh ngơ ngác nhìn bàn tay to lớn trước mặt mình, do dự một chút, rồi cũng rụt rè đưa bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy.

Bé cỏ không biết rằng, chỉ một hành động đơn giản này thôi, cũng đủ khiến cả tận thế hỗn loạn vì bé.

Hệ thống 1030:[…

Cục cưng bị bắt cóc mất rồi!]_____
Minna đọc xong nhớ cho mình một vote với nha
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 5: Nuôi dưỡng


Đổi một tí xưng hô nha
Lâm Mục: hắn
Thẩm An Thành: gã
____Bầu trời xám xịt, không khí đặc quánh mùi máu và tử khí.

Một chiếc xe việt dã bọc thép phóng nhanh trên con đường hoang tàn, nghiền nát những xác zombie dưới bánh xe.

Trong xe, Thanh Thanh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn ra cửa sổ.

Bé rất ngoan, không khóc không làm ồn, chỉ im lặng quan sát thế giới bên ngoài.

Lâm Mục ngồi ngay bên cạnh bé, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào bé con nhỏ xíu đang rúc trong chiếc áo khoác rộng thùng thình của hắn.

Thẩm An Thành ngồi ghế lái, liếc nhìn qua gương chiếu hậu, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy ẩn ý: "Xác định nhận nuôi nó à?"

Lâm Mục không đáp.

Hắn hạ mắt, nhìn bàn tay nhỏ bé đang vô thức nắm lấy vạt áo của mình.

Nhóc con này… yếu ớt đến mức không thể tự bảo vệ mình, nhưng lại có thứ gì đó rất kỳ lạ.

Hắn không tin vào sự trùng hợp.

Một đứa trẻ bình thường không thể tồn tại giữa tận thế mà không có ai bảo vệ.

Hơn nữa— Hắn nhìn sang ngoài cửa kính.

Xác zombie vẫn rải rác trên đường, nhưng lại không có con nào dám lại gần xe. —Chúng sợ nhóc con này.Càng nghĩ, ánh mắt hắn càng trở nên âm trầm.

Bên cạnh hắn, Thanh Thanh không biết mình đang bị "mổ xẻ" trong đầu người đàn ông đáng sợ này biết bao nhiêu lần, bé chỉ biết rằng…

Bé rất đói.

Bụng bé kêu lên một tiếng kháng nghị rất nhỏ.

Lâm Mục nhìn xuống, đúng lúc thấy bé con ngước mắt lên nhìn mình, đôi mắt đen láy tràn ngập mong chờ.

Bé mím môi, giọng nói mềm mại: "Chú ơi, có cơm không ạ?"

Lâm Mục:"..."

Thẩm An Thành:"..."

Không khí im lặng vài giây.

Sau đó, Thẩm An Thành dứt khoát rẽ xe sang một hướng khác.

"Về căn cứ trước, tôi sẽ chuẩn bị thức ăn cho nhóc ấy."

Thanh Thanh chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên:"Thật ạ?"

Thẩm An Thành nhếch môi, không đáp.

Nhưng Thanh Thanh không để ý, bé vui vẻ lắc lư chân, trong lòng đã xem gã như người tốt.

Lâm Mục nhìn phản ứng của bé, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong khó nhận ra.

"Ngồi yên."

Hắn nhấc bổng Thanh Thanh lên, đặt bé ngồi hẳn lên đùi mình, để tránh việc xe chạy xóc nảy khiến bé ngã.

Thanh Thanh không phản kháng, ngoan ngoãn tựa vào người hắn, đôi mắt đen láy ngập tràn sự tin tưởng.

Hệ thống 1030 trong đầu bé gào thét: [Cục cưng à, đây là boss lớn đó!

Đừng có lại gần hắn!]Nhưng Thanh Thanh chỉ ngáp một cái, dụi đầu vào ngực Lâm Mục, như cảm nhận được hơi ấm trên người hắn.

Rồi bé ngủ mất.

Lâm Mục:"..."

Thẩm An Thành nhìn qua gương chiếu hậu, nhướng mày đầy hứng thú: "Xem ra nhóc con rất thích anh."

Lâm Mục không đáp.

Hắn chỉ nhìn đứa bé nhỏ xíu trong vòng tay mình, đôi mắt sâu thẳm như vực tối. — Nhóc con này, có gì đó rất thú vị._____
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 6: Thanh Thanh được cưng chiều


Chiếc xe việt dã bọc thép lao vun vút trên con đường hoang tàn, cuối cùng cũng tiến vào một khu vực được bảo vệ kiên cố.

Thanh Thanh ngủ một giấc ngon lành trên đùi Lâm Mục, cơ thể bé xíu rúc vào người hắn như một con thú nhỏ tìm được hơi ấm.

Xe vừa dừng lại, Thẩm An Thành lập tức bước xuống, còn Lâm Mục vẫn ngồi yên, cúi đầu nhìn nhóc con đang ngủ say trong lòng mình.

Một lúc sau, hắn mới thản nhiên bế Thanh Thanh lên, ôm trong lòng như ôm một con mèo nhỏ.

Khi cửa xe mở ra, một nhóm người mặc quân phục ai náy cũng nghiêm trang đã đứng chờ sẵn.

Người đi đầu là một thanh niên tóc ngắn gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc.

Vừa thấy Lâm Mục bước xuống, hắn lập tức cúi chào: "Thưa chỉ huy, mọi thứ vẫn ổn định.

Ngài có cần báo cáo tình hình không ạ?"

Lâm Mục không trả lời ngay, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua đám người trước mặt, sau đó cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng mình.

Thanh Thanh dụi dụi vào áo hắn, dường như cảm nhận được hơi ấm mà rúc vào sâu hơn, bàn tay nhỏ bám chặt lấy vạt áo hắn không buông.

Thẩm An Thành bước tới, cười nhạt lên tiếng: "Báo cáo sau đi, giờ chuẩn bị thức ăn trước."

Mọi người:"..."

Đám thuộc hạ im lặng nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

Thức ăn?

Cho ai?Đám lính nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của Thanh Thanh trong lòng Lâm Mục.

Một số người lộ vẻ kinh ngạc.

Lâm Mục chưa từng mang theo ai về căn cứ, chứ đừng nói là một con người yếu ớt như thế này.

Nhưng không ai dám hỏi, chỉ lập tức phân công người chuẩn bị đồ ăn theo lệnh Thẩm An Thành.

- Sau khi trở về phòng riêng của Lâm Mục, Thanh Thanh cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Bé dụi mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt đen láy tràn đầy mơ màng.

Rồi bé phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.

Bé khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng gần đó-Lâm Mục.

Bé chớp mắt, nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ, sau đó vui vẻ bò dậy, nhào về phía hắn: "Chú ơi!"

Lâm Mục duỗi tay dễ dàng bắt lấy bé, rồi nhẹ nhàng đặt lại lên giường.

"Ngồi yên."

Thanh Thanh ngoan ngoãn ngồi lại, nhưng đôi mắt long lanh vẫn dán chặt vào hắn.

Lúc này, Thẩm An Thành bước vào, trên tay cầm một khay thức ăn.

"Đồ ăn đây."

Thanh Thanh hai mắt lập tức sáng lên.

Bé đói bụng từ lâu rồi!

Thẩm An Thành đặt khay thức ăn xuống bàn, sau đó quay sang định bảo bé lại ăn.

Nhưng chưa kịp nói gì, Thanh Thanh đã lao thẳng đến bàn, hai mắt sáng rỡ như mèo nhỏ thấy cá.

Bé con không cần ai nhắc, lập tức trèo lên ghế, bàn tay nhỏ bé cầm lấy cái muỗng, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Lâm Mục và Thẩm An Thành đứng một bên quan sát, vẻ mặt có chút vi diệu.

Một đứa bé... yếu ớt như vậy, lại có thể sống sót giữa tận thế?

Càng nhìn, hai người đàn ông càng cảm thấy khó hiểu.

Nhưng điều duy nhất họ có thể khẳng định là- Bé con này... thực sự rất đáng yêu.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 7: Mở đầu


Thanh Thanh cẩn thận cầm muỗng nhỏ, từng muỗng cháo nóng hổi được bé con xúc lên miệng, chậm rãi ăn từng chút một.

Bé rất đói, nhưng vẫn ăn rất ngoan, đôi mắt đen láy cong cong đầy thỏa mãn.

Trong phòng, hai người đàn ông cao lớn im lặng quan sát.

Thẩm An Thành tựa vào tường, khoanh tay trước ngực, ánh mắt thoáng nét suy tư:"Thật sự chỉ là một đứa trẻ?"

Lâm Mục không đáp, chỉ trầm ngâm nhìn bé con nhỏ xíu trước mặt.

Hắn luôn cảm thấy đứa trẻ này rất kỳ lạ.

Một đứa bé yếu ớt như vậy, giữa tận thế đầy rẫy zombie, bằng cách nào có thể sống sót?

Nhưng khi nhìn nhóc con ngoan ngoãn ngồi ăn, bàn tay nhỏ bé cầm chặt cái muỗng, đôi mắt to tròn như viên đá quý phản chiếu ánh sáng trong căn phòng, hắn lại không muốn nghĩ nhiều nữa.

Chỉ muốn... giữ bé lại.

-----Thanh Thanh ăn xong, đặt cái muỗng xuống, vỗ vỗ bụng nhỏ.

Bé chớp mắt nhìn quanh một vòng, đôi môi hồng mềm mại khẽ mím lại.

"No rồi à?"

Giọng nói trầm thấp vang lên, làm bé con giật mình ngẩng đầu.

Trước mắt là một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn bé.

Bé nhanh chóng gật đầu:"No rồi ạ!"

Thẩm An Thành bật cười, cúi xuống nhìn bé con:"Muốn ăn nữa không?

Tôi bảo người đi tìm thêm cho nhóc."

Thanh Thanh lập tức sáng mắt, vội vàng gật đầu:"Thanh Thanh muốn ăn đồ ngọt!"

Thẩm An Thành bật cười:"Được, tôi bảo người đi kiếm."

Gã quay người đi, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị.

Dưới tận thế đầy rẫy chết chóc, lần đầu tiên gã gặp một nhóc con đáng yêu đến mức này.

--- Sau khi ăn no, Thanh Thanh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Bé dụi mắt, chớp chớp hàng mi dài, ngồi im trên ghế, hai chân nhỏ đong đưa theo nhịp một cách nhẹ nhàng.

Lâm Mục nhìn bé, nhíu mày:"Muốn gì?"

Bé con mím môi, do dự một chút rồi chậm rãi giơ hai tay lên, nhỏ giọng nói:"Ôm ôm..."

Lâm Mục:"..."

Hắn không phải là người có thói quen ôm người khác.

Nhưng khi nhìn đôi mắt đen long lanh kia, không hiểu sao hắn lại duỗi tay, bế bổng bé lên.

Thanh Thanh lập tức rúc vào lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái rồi vùi mặt vào áo hắn.

"Ấm quá..."

Lâm Mục cúi đầu, nhìn cục bông mềm mại trong vòng tay mình.

Hắn im lặng một lát, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm hơn.

-Bé con này, từ giờ là của hắn.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 8: Dung túng


Trong phòng làm việc, ánh đèn mờ ấm áp chiếu lên mặt bàn rộng lớn, trên đó bày đầy tài liệu về tình hình căn cứ.

Lâm Mục đứng trước cửa sổ, trầm ngâm nhìn ra bên ngoài.

Hắn đã quen với những ngày tháng lạnh lẽo và tàn khốc của tận thế, nhưng dạo gần đây, cuộc sống của hắn dường như có chút thay đổi.

Tất cả bắt đầu từ khi hắn nhặt được bé con đó.

Bé nhỏ, mềm mại, yếu đuối, nhưng lại như có một loại hấp dẫn đặc biệt nào đó khiến người khác vô thức không thể rời mắt.

Cốc cốc!Tiếng gõ cửa vang lên, một thuộc hạ bước vào, trên tay là một tập tài liệu.

"Đội trưởng, đây là thông tin thu thập được về cậu bé đó."

Lâm Mục nhận lấy, lật ra xem.

Trong tập tài liệu là những thông tin cơ bản về Thanh Thanh, phần lớn là suy đoán dựa trên những gì họ biết.

Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại ở một dòng chữ, đồng tử khẽ nheo lại.

Tuổi: 19Hắn nhíu mày, lật tiếp những trang sau.

Theo thông tin điều tra được, Thanh Thanh thực sự đã 19 tuổi, nhưng do cơ thể quá nhỏ nhắn so với những người cùng tuổi, cộng với gương mặt quá non nớt cùng với đôi mắt tròn to khiến bé trông như một nhóc con 11,12 tuổi.

Thêm vào đó, xung quanh bé toàn những kẻ có chiều cao vượt trội như hắn và Thẩm An Thành, khiến cho sự chênh lệch càng rõ ràng hơn.

Lâm Mục trầm mặc một lúc, ánh mắt phức tạp.

"Còn gì nữa không?"

Thuộc hạ do dự rồi nói:"Có một điều khá kỳ lạ...

Cậu ấy hoàn toàn không có dị năng đặc biệt gì, nhưng dường như có một sức hút nào đó khiến người khác không thể kháng cự.

Hầu hết những ai tiếp xúc với cậu ấy đều có xu hướng bảo vệ và cưng chiều cậu ấy."

Lâm Mục nhắm mắt, trầm ngâm một lát rồi phất tay:"Ra ngoài."

Người kia cúi đầu rời đi, để lại một mình hắn suy tư trong phòng.

Hắn cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, rồi lại nhớ tới hình ảnh bé con ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn tối hôm qua.

19 tuổi sao?

Vậy mà lúc nào cũng giơ tay đòi ôm, lúc ăn thì chớp mắt xin thêm đồ ngọt, lúc buồn ngủ thì dụi vào người hắn...

Rốt cuộc là bé con quá đáng yêu hay do hắn đã quá dung túng?

Hắn cười nhạt, xé nát tập tài liệu trên tay, tiện tay ném vào thùng rác.

Không quan trọng.

Dù bé có 19 hay bao nhiêu tuổi, thì trong mắt hắn, Thanh Thanh vẫn chỉ là một bé con cần được bảo vệ.
 
Back
Top Bottom