Tác Phẩm: Trăng Thanh Trường Mệnh Có Chiếu Người Năm Xưa?
Thể loại: Đam mỹ, huyền huyễn, nhân thú, ngọt, hỗ sủng (nhẹ)
Cp: Công Nghi Lăng (Lục Ngoạn) - Thanh Diệu Huyền
Nghiệp chướng kia đã bắt được người cá rồi ư?
Coi như nhóc con nhà ngươi được hời.
"Ấy, không xong rồi, nghiệp chướng kia gọi bão đến quét sập đài tế thiên rồi, chết tiệc ai chọc tên nhóc đó đấy?"
"Không ai chọc cả, hôm qua có người vô tình trộm mất hai cây thuốc thảo dược của y thôi, sao có kẻ thù dai đến thế!
Y cầm tinh Thiên Lôi cơ à?"
*** Bắt Đầu Thôi ***
"Hôm qua ta nhìn thấy một tên đeo mặt nạ quỷ ôm đàn xông vào, còn ngang nhiên gọi sấm sét phá nát đài Cửu Thiên, ai vậy, đã bị bắt chưa?"
"Còn ai vào đây nữa, tiểu tổ tông của Công Nghi Lăng ấy, hắn xây đài để y bổ sét lấy củi ấy mà, thường thôi, thường thôi."
Có người gào lên: "Cái gì?
Ta chỉ mới bế quan không lâu đã không kịp tình hình rồi."
"Không biết Công Nghi Lăng đi đâu nhặt được một nghiệp chướng không sợ trời không sợ đất về thờ phụng, đừng bị vẻ ngoài của y đánh lừa tưởng là người điềm tĩnh, chừng mực lắm.
Không cẩn thận là bị y hạ độc, thắt cổ, gọi sét xuống đánh tan xương đấy.
Miệng mồm độc ác, hở chút là làm người ta tức hộc máu không cãi được lời nào, ỷ mạnh ức hiếp người ta."
Chiếc quạt trong tay không ngừng phe phẩy, có kẻ cười người khác gặp họa: "Cái tên Công Nghi Lăng không có tiền đồ kia, uổng công xưa nay tung hoành ngang dọc, võ công cao khinh công giỏi, gia tộc hưng thịnh sinh ra đã là một nhân vật kỳ tài, cao lãnh, ở trong giang hồ có địa vị tiếng tăm.
Chỉ một lần bất cẩn bị kẻ thù đánh trọng thương, nằm trên thềm đá tắm mưa xui xẻo bị y lôi về.
Cái tên nhóc đó làm gì tốt bụng như thế, đinh ninh hắn sắp chết, định mang hắn về phanh thây luyện tà thuật đây mà!"
Đúng rồi, Công Nghi Lăng nhất định bị tên nhóc đó đem luyện thành đồ đần.Vị thương nhân nào đó đập bàn: "Sao ta cảm thấy người nói mười câu đều là khen tên họ Công Nghi đó thế?
Lại còn với giọng điệu rất tự hào nữa, ta nói cho ngươi biết ta ghét nhất tên kiêu ngạo mặt mũi lúc nào cũng hướng lên trời đó đấy!"
"Vậy sao?"
Công Nghi Lãng khép quạt, cố gắng kiềm chế khóe miệng đang giương lên, Công Nghi Lăng là đệ đệ của hắn mà, tuy đã bị người ta bắt đi nhưng Công Nghi Lãng vẫn tự hào lắm: "Chỉ là nghe nhiều nên quen miệng nói ra thôi, biết sao được, thứ không thể nào thay đổi nhất trên đời này là 'sự thật' mà."
Công Nghi Lăng hành sự khắc cẩn đoan chính, bị Diệu Huyền làm tức nổ phổi mấy lần vẫn vui vẻ mỉm cười, chuyện này quá vô lý, hết sức ngang ngược vô lý.
"Vừa nhắc đã đến rồi kìa."
Quả nhiên ở cuối khu phố sầm uất có hai bóng người sánh vai nhau đi tới.
Dưới ánh đèn lồng không ít người cảm thán, đúng là mang trong người dòng máu dị vực có khác, không giống những người họ từng gặp, cứ như phát sáng ấy."
Tại sao ta phải đi theo ngươi dạo phố chứ?
Không đầy một canh giờ nữa hoa thuốc của ta nở rồi."
Diệu Huyền rất buồn bực ngửa mặt nhìn hắn, năm mới thôi mà có gì phải ăn mừng?
"Ngươi ở trong vườn thuốc đó ba tháng rồi, không muốn ra ngoài hít thở một chút sao?"
Công Nghi Lăng vừa nói vừa cầm một con diều lên xem, kiểu dáng cũng được mà chấm phá còn kém quá, để về nhà hắn làm một cái đẹp hơn cho y chơi.
Diệu Huyền không phải người ham chơi song đồ hắn làm y đều giữ rất cẩn thận, Công Nghi Lăng lấy làm an ủi.Diệu Huyền cáo trạng mắt nheo lại uy hiếp: "Là do ngươi làm chết hai cây hoa cũ của ta, đúng là muốn tạo phản rồi."
"Đừng giận, đã mang hạt giống mới về đền cho ngươi rồi."
Diệu Huyền không có hứng thú càn quấy, càng không muốn chen chút giữa dòng người đông đúc, khoanh tay ưỡn ngực đi nhanh về phía trước.
Đi dạo thôi mà, ta đi một mạch đến cổng thành rồi về!Công Nghi Lăng lắc đầu, hắn đi rất chậm thỉnh thoảng dừng lại bên đường mua đồ, Diệu Huyền phải dừng lại chờ hắn mấy lần, y nhàm chán nhìn xung quanh, mắt dần bị thu hút bởi một chiếc mặt nạ quỷ.
Ngón tay Diệu Huyền chưa kịp chạm, Công Nghi Lăng đã giành được trước, soi mặt nạ dưới nắng."
Không đẹp bằng cái ta làm cho ngươi."
Diệu Huyền luôn có hứng thú với những chiếc mặt nạ có bộ dạng tà đạo này, giống như trẻ nhỏ luôn tò mò những thứ rực rỡ nhiều màu sắc.
Đêm hoa đăng ngày đó, lần đầu tiên hắn thấy y say mê một món đồ đến mất hồn, dường như chiếc mặt nạ Vĩnh Tế ấy có mị dược, cuốn mất linh phách người khác.
Diệu Huyền thường nói khi đeo mặt nạ lên, có thể vứt bỏ hết những ràng buộc, quỷ dữ trong tim hồi sinh.Mặt nạ Vĩnh Tế, truyền thuyết giao nhân, Công Nghi Lăng từng nghe rất nhiều dị bản.Công Nghi Lăng không thích suy nghĩ này lắm nhưng vẫn kiên trì học hỏi làm cho y một chiếc mặt nạ để chơi.
Đến khi chiếc mặt nạ đó bị người ta chém vỡ đôi, nhuộm đầy máu, Công Nghi Lăng sợ hãi không làm thêm bất cứ thứ nào nữa.Diệu Huyền ngẩng đầu nhìn chiếc mặt nạ nhuộm đỏ dưới nắng, hơi chóng mặt, viền mắt như sậm hơn.
Công Nghi Lăng cúi đầu nghi hoặc: "Sao thế?"
"Tay nghề giỏi thì làm thêm một cái cho ta đi."
Đầu ngón tay Diệu Huyền ấm áp, nhẹ nhàng nắm cằm hắn: "Muốn gì nói đi."
"Thế thì ta không khách sáo."
Công Nghi Lăng cười mãn nguyện, cúi đầu hôn y.
Không biết có phải ảo giác hay không trên gương mặt Diệu Huyền bớt đi mấy phần lạnh lẽo.Còn nhớ khi họ gặp nhau là chuyện của mấy năm trước, vào một ngày mưa bất thường, hơi lạnh mang mùi máu tanh đó là một điềm báo không may.
Diệu Huyền chưa từng nghĩ vì lần gặp gỡ này cuộc đời của y nhiều biến đổi, nhiều năm sau khi gọi tên hắn mọi thứ đã không còn như xưa....Ngoài trời mưa tầm tã, thế gian đều như ngấm trong cái lạnh buốt của cơn mưa dài không dứt.
Vì trời lạnh da Diệu Huyền càng thêm tái, vải gấm vân chìm trên người dính vào da thịt, nặng trịch, vô cùng khó chịu.
Nhưng y vẫn chậm rãi đi trong mưa tìm kiếm gì đó, chăm chú đến cầm theo ô vẫn bị mưa tạt ướt.
Trời đất trắng xóa chỉ còn tiếng mưa rơi bầu bạn, để mặc gió thổi như muốn hất tung người, y vẫn kiên trì tìm khắp nơi.Con đường phía trước đầy rêu xanh, bậc thang trơn trượt nối tiếp nhau, nước chảy ròng ròng không ngớt.Diệu Huyền nhìn thấy sắc máu đang loãng lan ra từ trên thềm cao chảy ro ro xuống dưới chân mình.
Môi y nhếch lên hệt như quỷ dữ tìm thấy mạch máu của con mồi, ánh mắt đói khát lóe lên quét về phía máu chảy.Bước lên mấy chục bậc thang nữa, trong màn mưa vần vũ, một người tóc tai xuề xòa nằm im lìm như chết.
Không thấy rõ được ngũ quan trong mớ tóc ướt nhem che nửa gương mặt.
Diệu Huyền liếc nhìn vết thương trước ngực người kia, sâu, lệch tim một chút, máu không ngừng bị rửa trôi.Chỉ cần nhìn vết thương, Diệu Huyền biết đây là người y cần tìm.Công Nghi Lăng nằm trong mưa lạnh hồi tưởng lại năm tháng đã qua.
Đất trời nghiêng ngả mù mịt, quãng đời trước kia chẳng có chút gì thú vị.
Giờ đây hắn chỉ muốn nằm ở đây tắm mưa, coi như gánh nặng trên vai đều được trút bỏ, cứ thế nhắm nghiền mắt không nhúc nhích.
Rất nhiều năm qua đi rốt cuộc hắn mong đời cái gì, tình cảm huynh đệ nhiều bận lòng, gia tộc tranh đấu không ngày nào yên.
Thứ mà hắn đang làm đều là kỳ vọng của người khác, vậy hắn thật sự muốn là gì?Lúc còn nhiệt huyết luôn thấy mình rất tài giỏi, có nhiều cơ hội thăng tiến.
Nhưng ngày thật dài, ngoài những ánh mắt tham lam ngày càng muốn nhiều hơn, sự xa lạ của người thân hữu, hắn chẳng còn gì?
Cả màn đêm tĩnh mịch cũng bị những mối an nguy xâu xé, chẳng có khắc nào sống vì mình!Diệu Huyền đứng che bớt ánh sáng sáng lạnh trên người Công Nghi Lăng, chỉ cần liếc mắt liền biết người này còn bao nhiêu sức lực.
Không ngờ người mình tìm bấy lâu lại dễ dàng bỏ cuộc trước ranh giới sinh tử, nếu vậy có cứu hắn cũng không lấy được Phượng Thảo.
Phí thời gian lặn lội mấy tòa thành đến đây chỉ vớ được một kẻ sắp toi mạng, Diệu Huyền lạnh lùng nhấc chân bỏ đi.Vừa giơ chân lên đã thu về, y không nóng không lạnh nhìn xoáy vào người hắn, kẻ chết cũng được, mang thi thể hắn về còn trao đổi được vài thứ.
Như phát hiện có người nhìn Công Nghi Lăng mở mắt, khớp hàm hơi cử động.
Cơn mưa đến đúng lúc thế mà bị người khác che đi, rất mất hứng.
Là đang xem hắn chết hay chưa?
Có nghiêm trọng không hay sao?
Nghĩ đến ánh mắt thương hại của người khác, lòng hắn như bị đá nện sinh ra phản kháng, bài xích.Hắn không cần giúp đỡ.Hắn hé mắt muốn đuổi người, trong màn mưa không nhìn rõ đó là ai.
Người đó giơ tay về phía hắn, giọng nói rất lạnh: "Nếu ngươi đủ sức nắm tay ta, ta sẽ cứu ngươi."
Công Nghi Lăng không còn nhớ khi đó mình đã làm gì, với lời thách thức kia không khỏi cười lạnh lùng.
Hóa ra trong mắt người khác mình lại vô dụng như thế?
Cái gì mà đủ sức hay không đủ sức?
Đúng là một tên nhóc con không biết tốt xấu!***Diệu Huyền lau sơ người cho hắn, dùng ngân châm kiểm tra, phát hiện người này đang trúng độc.
Chất độc rất lạ, không khiến da dẻ tím tái thất sắc, máu không chuyển đen, nó hệt như hơi ấm của chính mình vậy, không tự mình cảm nhận được.
Y cân nhắc một hồi đổi thuốc tắm cho hắn.
Trên người Công Nghi Lăng có nhiều vết thương, nhìn xương tay phát triển có thể đoán hắn dùng binh khí nhẹ như nhuyễn kiếm, ám khí khá giỏi.
Ngón tay rất mảnh, dài, nếu học điểm huyệt sẽ không tệ.
Y với cơ thể người bệnh luôn có nhiều góc độ nghiên cứu, tán thưởng khác nhau.
"Rượu nóng, nến, dao, dây vải, thuốc bôi...
Hoàng Tuyên, chết ở đâu rồi hả."
Hoàng Tuyên chạy bạt mạng vào trong động kéo mấy rương gỗ nơi góc hang ra, mang hết thuốc quý giấu trong động băng đến trước mặt y.
Liếc nhìn mấy vết thương trên người Công Nghi Lăng, toàn là những đường cắt khéo léo không làm ảnh hưởng đến mạng song lại khó trị: "Xem ra lần này thuốc thang ta tích lũy hai năm qua đi tong hết rồi."
Thao tác của Diệu Huyền dứt khoát, ánh mắt tập trung tuyệt đối vào việc tẩy rửa vết thương, nối lại những phần xương gãy, đắp cao.
Y tỉ mẩn bôi thuốc một hồi, bỗng hơi dừng lại.
Những nơi được thoa thuốc qua hoặc nói đúng hơn là được tiếp xúc nổi lên những mảng hoa văn.Hoàng Tuyên hiểu ý mang nến đến gần hơn, nghi hoặc: "Là da rắn hả?
Á Thanh Lang, đó là yêu quái."
Đó không phải da rắn, là vảy.Diệu Huyền không giải thích lườm Hoàng Tuyên một cái.Y kiểm tra xem đầu Công Nghi Lăng có vết thương không, xong việc liền ném chăn lên người hắn, bỏ ra ngoài.
Hoàng Tuyên lập tức đuổi theo: "Người đó còn sống không?"
"Có thể."
Diệu Huyền chữa được nhưng hắn muốn sống hay không là chuyện của hắn, vừa rồi hắn đã cố kiềm chế nỗi đau cùng cực, cả run rẩy cũng khắc chế tuyệt đối.
Mỗi khi y chạm vào vết thương giữa chân mày đều thể hiện lên sự ngạo nghễ, tôn nghiêm không dễ xâm phạm.
Chỉ cần có ý chí sống, thuốc thang mới dễ phát huy công dụng.
Nghĩ lại, khi đó hắn không chịu nhúc nhích chẳng qua là muốn tắm mưa mà thôi, y đã làm phiền hắn.Một đêm miệt mài đi hái thuốc, vừa về đến bên giường Diệu Huyền đã nhìn thấy một đôi mắt mở to nhìn mình.
Trong bóng tối hắn không lên tiếng nhưng ánh mắt xoáy sâu, thị giác Diệu Huyền nhanh nhạy cảm nhận được, hơi ngạc nhiên.
Cả hai im lặng không ai muốn lên tiếng trước, Công Nghi Lăng thấy y dừng bước lồng ngực hơi phập phồng, vốn hắn nghĩ mình ẩn thân trong bóng tối rất tốt, hơi thở đã khắc chế rất nhiều.
Vậy mà trong khoảnh khắc y quay đầu lại nhìn hắn, Công Nghi Lăng có cảm giác mình bị chiếu tướng.Diệu Huyền vơ lấy trản đèn trên bàn thắp lên đi lại kề sát hắn, hoa văn trên da đã nhạt bớt rất nhiều.
Y không vội nghỉ ngơi mà chuẩn bị khăn lau và thùng gỗ, nước thuốc giữ ấm, nước nóng châm liên tục.
Công Nghi Lăng ngâm đến nổi da nhăn lại, mùi thuốc nặng cứ xộc vào phổi, trong ngực nặng nề căng cứng, buồn nôn.
Cổ họng hắn bị thương không nói chuyện được, cũng chẳng ư hử gì khi đau.
Diệu Huyền phải dùng ngân châm thử mấy lần xem hắn có còn cảm giác không?
Nếu hỏi hắn ra dấu vẫn được, nhưng y lười mở miệng.
Thời gian đầu dùng cỏ thuốc tạo bọt xoa khắp người, thuốc thấm vào da, màu xanh lưu lại không rửa được, hai ba ngày sau mới mất.
Đồ ăn của hắn là do Hoàng Tuyên nấu cho, còn Diệu Huyền rất ít ở trong hang đá.
Trong ấn tượng của Công Nghi Lăng, Diệu Huyền có đôi mắt rất sáng, tuổi đời rất trẻ.
Gương mặt y không để lộ sắc thái cho lắm, hắn đoán tính tình người này khá lãnh đạm.Hôm nay Diệu Huyền từ vách núi về, phát hiện hắn ở chỗ mình hay ngồi đọc sách.
Thấy y về cũng không chịu tránh ra, phủi hạt bụi vô hình nào đó trên áo, ra dấu gì đó.Diệu Huyền lười hiểu, nấu cho hắn chén thuốc.Hắn thấy mấy ngày qua sống thật gian nan, ngang dọc bấy lâu hiểm nguy nào cũng đã thấy.
Hiếm khi có thời gian thoải mái ngắm mưa, tự dưng tên nhóc con này vô duyên vô cớ xúc hắn về đây.
Không biết có thật sự muốn chữa thương cho hắn không, cả ngày không thấy hé răng, ngâm hắn trong đủ loại thuốc thang.
Công Nghi Lăng từng nghe nói có nhiều đại phu tâm tà bất chính, mang người sống về luyện thuốc trường sinh.
Ngày đầu tiên khi tỉnh dậy hắn còn bừng bừng ý chí muốn thăm dò xem vị đại phu bất thường này bản lãnh tới đâu, phải cho một bài học mới biết trời cao đất rộng.
Công Nghi Lăng thở dài trong lòng, đến giờ vẫn không bắt quả tang được người kia có âm mưu gì, đành nói: "Công tử à cười cái đi nào."
Diệu Huyền khó hiểu nhìn hắn."
Ngươi xem muội muội hay tỷ tỷ gì đó của ngươi trong tranh cười đẹp biết bao nhiêu, là một mỹ nhân!"
Diệu Huyền không mặn mà lên tiếng: "Đó là mẫu thân của ta."
Công Nghi Lăng tự thấy mình nhầm lẫn ngu ngốc, có điều bà ấy vẫn là một mỹ nhân.Diệu Huyền đặt chén thuốc xuống liền ra ngoài, ở chỗ của hắn có thể nhìn thấy người qua cửa sổ.Y thấy trên mộ đã được thắp nhang, một ít trái cây liền hỏi vọng vào: "Hôm nay Hoàng Tuyên có ở nhà?"
Công Nghi Lăng đoán y nhắc cô gái áo đỏ, liền đáp: "Không có."
Sau đó lại mang nội tâm mong manh hỏi vặn: "Công tử biết cô ấy không có ở nhà, vẫn để người bệnh như ta ở một mình?"
"Ngươi không tự bò dậy được thì chết quách cho xong đi."
Là một đại phu mà chẳng có lương tâm từ mẫu gì cả, nhỏ tuổi mà ăn nói ngang ngược quá chừng.
Người hắn bị thương rất nặng, ngoài vết thương trên ngực ra còn trúng độc, đùi trái bị ám khí ghim tận ba cây đấy.
May mắn nội công của hắn không tệ, đổi lại người khác đã bị liệt từ lâu rồi!
Đáng ra với một người bị thương nặng, y phải lo lắng ngày đêm canh chừng mới đúng.Diệu Huyền đem đồ ăn mua dưới núi bày ra trên mộ, lúc vào trong hang ném cho hắn hai quả táo: "Là ngươi thắp nhang?"
Công Nghi Lăng nảy sinh chút cảm khái: "Nhìn thấy bia mộ lạnh lẽo mới thắp lên."
Y có chút ngẩn ra: "Giờ hoa đỗ quyên tàn rồi, đợi khi hoa nở mang đến tự dưng sẽ có sinh khí."
Hắn lại không cho là vậy, nhưng nhìn bia mộ không tên, cả bài vị để bên trong nhà tránh gió tránh mưa cũng chẳng khắc ghi gì trên đó.
Như một mối duyên đoạn thương tâm không tiện nhắc thêm.Diệu Huyền trở về là để giúp hắn thay thuốc, đổi băng vải mới.
Công Nghi Lăng nhìn ngón tay của y, tự dưng nói: "Thân hình nhỏ nhắn cả bàn tay cũng nhu nhược, thư sinh, không làm đại phu e là chẳng có sức làm gì."
Y không phản đối lời hắn.Sao mà không thèm phản ứng, bộc lộ cảm xúc gì thế, ngươi là người giấy, người tượng, hay là thây ma được điều khiển?
Công Nghi Lăng ghé sát nhìn, mắt không vẩn đục, rất trong, có tiêu cự, quan sát đến từng cọng lông mi không phát hiện đều bất thường.
Công Nghi Lăng không nhịn được chọc chọc hai cái, gò má mềm, người ấm thật đấy.
Nhiệt độ truyền đến ngón tay, ngấm vào da, nhanh chóng lan ra ủ ấm hắn.Công Nghi Lăng mải mê nghiên cứu, đến khi phát hiện y cũng đang nhìn mình, đôi mắt hẹp dài giấu dao.
Y không cử động, nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên.
Công Nghi Lăng có ảo giác người này đang suy nghĩ xem nên đem hắn trụng nước sôi hay băm nát cho chó ăn.
Hắn không phải người không biết sâu cạn vội rút tay lại, cười bác ái.Đáng ghét!Sờ một chút cũng không cho, làm như ta thèm lắm vậy, hừ!Gân mạch không thông khí huyết trì trệ không thoải mái, hắn lười nhác nhìn Diệu Huyền kiểm tra vết thương cho mình.
Ta sờ không được, ngươi sờ được chứ gì, Công Nghi Lăng nhìn bàn tay y một hồi, cao hứng: "Nhưng y thuật của ngươi rất tốt, ở trên núi này chẳng ai biết tới.
Hay là theo ta đi, ở mãi chốn này chẳng có khởi sắc!"
Thế mà vị đại phu này chẳng để lộ manh mối nào cho nắm bắt, hắn đã tốn thời gian thăm dò nhiều ngày, y cứ đúng giờ liền lôi hắn ra châm cứu, ngâm thuốc, ép uống một đống thứ đắng nghét vào trong bụng.
Đúng là đáng ghét, thừa biết hắn bị thương nặng cơ thể không linh hoạt, ngày nào cũng nắn tới lui trên người hắn.
Từ trong người hắn phát ra hơi lạnh, đây là bệnh cũ, người khác chạm phải còn khó chịu.
Trước khi bị thương nằm vật vờ tắm mưa, hắn bôn ba chẳng chú ý việc uống thuốc điều độ, gần như chịu lạnh suốt.
Vậy mà y cứ sờ, rồi xoa, bàn tay rất ấm làm người hắn như rã ra vậy.Giống như lúc này được sưởi ấm, Công Nghi Lăng có lòng tin mình không sợ bệnh.
Diệu Huyền không để tâm đến người đang suy nghĩ mông lung, tưới rượu xử lý vết thương, dùng vải sạch lau sơ, bôi cao thuốc lên vết thương, rát đến đỏ da.
Công Nghi Lăng vẫn liên thiên: "Có biết ta là ai không?"
Nói đến đây bỗng nhớ danh xưng chẳng còn, ngoài gia thế người trong tộc ban cho, bản thân chẳng có gì, đành cười gượng: "Ngươi tên gì?"
"Thanh Hồn."
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi."
Diệu Huyền liếc hắn một cái, Công Nghi Lăng vẫn chăm chú chờ đợi: "Y thuật tốt mà tuổi đời còn nhỏ quá, có thể thấy ngươi là một người có thiên phú, trời sẽ không phụ lòng người tài đâu."
"Không nhỏ, mười tám."
"Mười tám là còn rất trẻ."
Y nói như cảm thán: "Vậy sao, năm tháng rất dài."
Diệu Huyền chỉ hờ hững đáp như thế, quay lưng bỏ lại hắn.
Hắn ngồi suy nghĩ đăm chiêu, y là muốn nói 'năm tháng về sau còn dài, hay năm tháng đã qua rất dài?' Hiểu theo cách nào đi nữa, cũng là một câu chuyện buồn.