Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu

[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
9 I Anh ơi, đừng hắc hóa mà!


Toang rồi ôm nhầm con trai!

9 I Anh ơi, đừng hắc hóa mà!

- Lục Ôn An chỉ có thể khóc thút thít như con dâu nhỏ bị bắt cóc, đi theo hắn một cách khó hiểuCào phím: DứaLúc này trời đã chạng vạng, hai người đang đứng ở ven đường thành phố, ánh nắng vàng cam chiếu lên mái tóc ngắn mềm mại của thiếu niên, như muốn soi thêm một lớp ánh sáng cho đôi mày vốn mềm mại của chàng trai, lại thêm vẻ mặt vô cùng đáng thương, thật sự là...Ta thấy còn mến.*我見猶憐 : ý nói thấy xinh đẹp đến nỗi tôi cũng phải yêu.Tần Sơ bỗng nghĩ đến thành ngữ không hề hợp cảnh mà mình đã học ở lớp tiếng Trung, xém chút nữa trong lòng đã mềm nhũn, hắn cúi xuống với vẻ mặt lạnh lùng, xích lại sát mặt Lục Ôn An cho đến khi chạm phải ánh mắt cậu.Bởi vì vừa rồi hai người liều mạng chạy đua nên tim vẫn còn đập dữ dội, lồng ngực vẫn còn thở hổn hển.Hơi thở nóng bức ngập tràn hormone của Tần Sơ lan khắp khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng của Lục Ôn An, khiến hắn càng khó thở hơn.Chết tiệt, Tần Sơ thầm mắng trong lòng, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thô bạo hỏi: "Có thật cậu không dẫn thằng cha kia tới không?

Hừ, không muốn anh đây bảo kê thì nói sớm là được, anh đây cũng không thiếu một con dê béo như cậu."

"Không phải đã nói chỉ thu tiền của một mình em thôi mà?!"

Lục Ôn An không khỏi lo lắng, anh trai à anh là nam chính đó, không thể lầm đường, ba mẹ Lục biết được cũng sẽ buồn lắm, thế mà con ruột của mình sống lang bạc bên ngoài phải dựa vào tiền bắt chẹt người khác làm tiền sinh hoạt..Mặc dù họ đã đi theo con đường này từ khi còn trẻ, nhưng thật ra nếu được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc và đầy đủ thì ai lại muốn đang đi học phải làm lưu manh đầu đường xó chợ làm gì.

Cũng vì thiếu sự quan tâm của gia đình nên ba Lục mới lầm đường lạc lối, tự bản thân lần mò tìm tòi thì cuối cùng mới quay lại con đường đúng đắn.

Ông vẫn hay thường nói với Lục Ôn An rằng nếu được làm lại lần nữa, chắc chắn ông sẽ học tập chăm chỉ, cũng không quậy phá trên đường nữa.Nó quá nguy hiểm và quá vô lương tâm.Nghĩ đến đây, lần đầu tiên Lục Ôn An cảm thấy khổ sở thay họ.

Nhìn con ruột của họ trước mặt, cậu không khỏi thêm trìu mến yêu thương.

Nếu như xưa kia không ôm nhầm con thì Tần Sơ đã sống ở nhà họ Lục một cách hạnh phúc, có thể tính cách hắn vẫn sẽ kiêu ngạo nhưng nhất định sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường của con nhà giàu, sẽ không kém những học sinh giỏi ngoài kia, dù thế nào thì chắc chắn cũng tốt hơn bây giờ.Tần Sơ sửng sốt trong giây lát, khi bắt gặp ánh mắt ấm áp của cậu nhóc, hắn nhận ra đối phương đang đồng cảm cho mình, đột nhiên lại cảm thấy tức giận và khó chịu, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, toàn thân tràn đầy bạo lực.

"Biến, ông đây không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Hình gì đẹp gì, anh mày không cho!Hắn đút hai tay vào túi quần, hơi hếch cằm rồi kiêu hãnh chuẩn bị rời đi.Lục Ôn An nhanh chóng nắm lấy gấu đồng phục của hắn.Tần Sơ vừa tiến một bước đã bị kéo lại, không kiên nhẫn quay đầu thì nhìn thấy thiếu niên đang nắm lấy đồng phục của mình, vẻ mặt bướng bỉnh đáng thương nhìn sang.Hắn chặc lưỡi: "Ý gì đây?"

Lục Ôn An mím môi, muốn phát huy khí thế, nhưng mở miệng vẫn do dự, "Anh Sơ, sau này anh còn đến tìm em nữa không?"

Ở đâu lại có người thích xông tới đưa tiền thế này, trong lòng Tần Sơ lại mềm ra.

Người ta đã nói đến tận thế rồi, hắn còn cố tình đưa mặt thối ra cũng vô nghĩa, khác nào làm bộ làm tịch.

Hắn ho khan một tiếng, xụ mặt hỏi: "

Sau này còn kêu người tới bắt anh nữa không?"

"Không kêu, trước giờ em chưa từng làm mà!"

Lục Ôn An lập tức lắc đầu, quyết tâm không thừa nhận Hàn Thiên Viễn tới là do mình, sau này cũng sẽ phải tìm cơ hội thích hợp để bọn họ gặp nhau nữa, dù sao Hàn Thiên Viễn cũng là anh em mà ba Lục tin tưởng, Tần Sơ cũng nên gọi chú Tứ, cho nên ấn tượng đầu của hai bên không thể bết bát thế này được!Tần Sơ lại hỏi: "Vậy tại sao cứ bất chấp muốn chụp ảnh?"

"..."

Vốn Lục Ôn An muốn thành thật nói rằng sẽ đưa cho ba Lục xem, nhưng chắc chắn hắn sẽ hiểu sai nên đổi cách giải thích, "Thì là, anh Sơ, nếu em nói là, anh trông rất giống ba em thì anh có tin không?"

Tần Sơ không hiểu nhìn cậu: "Sao tôi lại giống ba cậu được?

Đầu óc cậu chập mạch à?"

"Thật sự rất giống!

Để em cho anh xem."

Lục Ôn An gần như run rẩy lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh gia đình bên trong, đưa cho Tần Sơ xem.Tần Sơ dựa vào cột điện thoại bên cạnh, ranh mãnh cầm lấy điện thoại rồi liếc nhìn.Đây là bức ảnh gia đình chụp trên bãi biển, một nhà ba người, phông nền là trời xanh mây trắng.

Bức ảnh rất vui vẻ và hài hòa, có thể cảm nhận được đây là một gia đình hạnh phúc.

Hắn phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào người thiếu niên ở giữa.Đó là Lục Ôn An, trông cậu giống như đang học cấp hai.

Nhìn cậu trẻ con hơn bây giờ, tươi cười lộ chiếc răng khểnh nhỏ, là một cậu nhóc rất dễ thương.

Về phần hai người lớn bên cạnh, người đàn ông cao lớn vạm vỡ, thoạt nhìn rất giống một vị đại ca xã hội, trong khi người phụ nữ ở bên canh cũng cao, tóc ngắn gọn gàng, vẻ ngoài rất già dặn trưởng thành, tạo cảm giác dữ dằn như "cọp cái".Cậu nhóc hiền lành bị kẹp ở giữa có vẻ hơi lạc lõng.

Trông cậu giống như động vật ăn cỏ hơn, rất vô hại.Nhìn qua thì đúng là hắn có nét giống giống người đàn ông cao lớn đẹp trai này, thậm chí có thể nói là hai bản sao của nhau, chỉ có điều Tần Sơ trẻ và đẹp trai hơn.Tần Sơ nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình này suốt một phút.Lục Ôn An đứng bên cạnh đang sốt ruột chờ đợi.

Đây là phản ứng gì, hẳn là phải cực kỳ kinh ngạc đúng không?

Sau đó sẽ hỏi han mình, nếu có thể tò mò rồi đồng ý cùng mình về nhà gặp ba mẹ thì tốt nhất.Vì vậy cậu lại âm thầm động viên: "Anh Sơ, thật ra bên ngoài còn nhìn giống hơn, có thể nói là giống nhau như tạc luôn, lần đầu tiên em thấy anh đã tưởng nhìn thấy ba mình lúc trẻ, còn nghi ngờ anh là con trai thất lạc của ba em đó!"

Đã quá rõ ràng rồi!

Nhanh phản ứng lại đi anh trai à.Cuối cùng Tần Sơ cũng cử động, đập điện thoại xuống đất!Lục Ôn An sửng sốt, nhìn chằm chằm Tần Sơ đột nhiên nổi điên, đồng thời trong lòng có một loại cảm giác tuyệt vọng, anh trai à, làm ơn đừng hắc hóa mà!

Em sợ lắm!Tần Sơ đập vỡ điện thoại xong, lạnh lùng nhìn cậu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Thì ra cậu đã sớm biết chuyện, cậu muốn đến xem trò cười của tôi chứ gì?"

Lục Ôn An với vẻ mặt bối rối:? ? ?Cái gì, không lẽ cậu vừa kích hoạt chi tiết ngầm nào của kịch bản à?

Đợi đã, nghĩ nhanh đi, chắc chắn là cậu đã quên mất một số bối cảnh quan trọng nào đó trong sách gốc rồi.Nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ thì Tần Sơ đã nắm lấy cổ tay cậu, lực nắm gần như muốn nghiền nát xương cốt.Lục Ôn An không khỏi hét lên: "Anh ơi, anh nắm đau em!"

"..."

Lúc này còn dám làm nũng với mình, gan to lắm!

Trán Tần Sơ nổi gân xanh, ngang ngược quát lên: "Ngậm miệng, anh mày không có nắm đau!"

Vừa nói hắn vừa tiếp tục kéo cậu về phía trước, dường như đang dẫn cậu đi đâu đó, nhưng lực tay đã nhẹ hơn một chút, không siết tạo thành dấu nữa.Lục Ôn An chỉ có thể khóc thút thít như con dâu nhỏ bị bắt cóc, đi theo hắn một cách khó hiểu.
 
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
10 I Mẹ ruột?


Toang rồi ôm nhầm con trai!10 I Mẹ ruột?

Cào phím: DứaÁnh hoàng hôn trải dài cái bóng của hai thiếu niên, hầu như suốt cả chặng đường Tần Sơ không hề mở miệng.Lục Ôn An theo hắn đến một tòa nhà cũ đổ nát, đồng thời nhớ lại cốt truyện ban đầu trong sách.Tòa nhà rất cũ kỹ, các bức tường được dán đầy những tờ quảng cáo, loang lổ hỗn tạp.

Những bậc thang bê tông hẹp dài sâu hun hút, tối tắm mờ mịt đến nỗi khó nhìn thấy điểm cuối.

Đường dây điện quanh cột điện phức tạp bẩn thỉu, quấn vào nhau.

Thùng rác cạnh tường chất đầy các loại rác, còn vương vãi khắp mặt đất, tỏa ra mùi khó ngửi.Lục Ôn An nhìn hết thảy trước mắt, chợt hiểu tại sao nguyên chủ trong sách lại không chịu quay lại.

So với ở đây, biệt thự sân vườn của nhà họ Lục chính là thiên đường.Tần Sơ không chịu buông ra cho đến khi đến trước một cánh cửa gara cũ.Hắn liếc nhìn thiếu niên bên cạnh với vẻ mặt mỉa mai: "Sao thế, đứng ở đây cậu không chịu nổi à?

Tôi đã sống ở nơi thế này hơn chục năm rồi."

Lục Ôn An lắc đầu, "Không sao, em vẫn chịu được."

Dù sao cậu cũng không vô tâm như nguyên chủ, sẽ không bị chuyện này dọa sợ.

Nhưng lập tức cậu đã ý thức được ẩn ý của Tần Sơ.Chẳng lẽ hắn cũng biết thân phận thật sự của mình?

Vậy nên bây giờ đang cho cậu, một đứa tu hú chiếm tổ, đến nhà để xem cuộc sống hằng ngày của hắn thế nào sao?Lục Ôn An kinh ngạc nhìn hắn.Nhưng Tần Sơ không để ý tới cậu mà lại xắn tay áo lên, để lộ cánh tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ, thẳng tay kéo cánh cửa cuốn sắt của gara bỏ hoang lên.Cánh cửa cuốn sắt đã rỉ sét kéo ra hơi vất vả, âm thanh rè rè.Khung cảnh bên trong nhanh chóng lộ ra.

Đồ đạc lặt vặt chất đầy trên sàn, trong góc là một chiếc giường treo màn tối màu, cũng là món đồ nội thất đẹp nhất trong cả căn phòng.Có một chiếc ghế sofa tả tơi dựa vào tường, lộ ra lớp bông gòn ố vàng.

Có một số quần áo có vẻ như của thiếu niên chất đống trên đó.

Lục Ôn An ngơ ngác nhìn chiếc ghế sofa rõ ràng được dùng làm giường.Hẳn đây là nơi Tần Sơ ngủ qua đêm.Ở một góc khác của gara là một chiếc xe ba bánh* với một chiếc nồi đun nước giản dị, bên trên là chiếc ô vuông che chắn.

Lục Ôn An đoán rằng nó được dùng để dựng một quán ven đường để bán một số loại bánh thủ công.Mình đoán là xe này:
Hình như trong tiểu thuyết có đề cập rằng danh tính thực sự của nguyên chủ là con trai của một cặp vợ chồng từ quê lên thành phố làm việc.

Tuy nhiên, vì nguyên chủ chưa bao giờ quay lại nên có rất ít mô tả về điều này, hầu như không có cảm giác tồn tại.Lục Ôn An không khỏi nhìn chiếc giường gỗ có màn chống muỗi, bên trong có một người phụ nữ đang nằm.Tim cậu khẽ chệch nhịp.

Dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là người mẹ trên danh nghĩa của cậu.Ngô Oái quay lại khi nghe thấy tiếng động.

Mụ mặc áo sơ mi ngắn tay kém chất lượng và quần dài hoa.

Ngô Oái đã già rồi, trông rất giống những thím hay khiêu vũ ngoài quảng trường."

Tần Sơ, mày nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, sao còn chưa ra ngoài bày hàng đi?"

Mụ quấn mớ tóc quăn rối bời của mình lên, dùng giọng điệu không tốt nói với thiếu niên cao lớn đang đứng trước cửa.

Khi mụ ngẩng mặt lên, cả người Lục Ôn An gần như cứng đờ.Ngô Oái có khuôn mặt vô vùng cay nghiệt, lông mày hếch lên, gò má nhô cao và đôi má hóp sâu, đôi mắt lờ đờ chưa tỉnh ngủ, con ngươi mụ nhỏ với quầng thâm mắt đậm, có thể thấy được sự khó chịu cay độc trong đôi mắt ấy.Lạnh lùng như rắn độc.Đột nhiên Lục Ôn An không thể chấp nhận rằng người đàn bà này là mẹ ruột của nguyên chủ.

Khuôn mặt xương xẩu của mụ khiến cậu nhớ đến những khuôn mặt nghiện ma túy mà mình từng thấy trên TV, hơi đáng sợ.Dường như Tần Sơ đã quá quen với thái độ của đối phương, mím môi bước tới, đá chiếc chậu tráng men xuống đất khiến nó kêu vang.Hắn đi đến bên giường và lấy ra một số tiền lớn từ trong túi quần.Ngoài toàn bộ số tiền lấy từ Lục Ôn An, còn có nhiều đồng xu lỉnh kỉnh được buộc bằng dây cao su màu đen.Ngô Oái hấp tấp duỗi tay ra, tóm lấy tất cả, đặt vào trong tay gật đầu, sau đó bất mãn ngẩng đầu lên: "Sao chỉ có nhiêu đây?"

Mặt Tần Sơ không biểu tình nhìn mụ: "Sáng nay ban quản lý thành phố tới, bán không nhiều."

"Vậy mày còn không lo kiếm thêm tiền đi!

Phẹt*, có ngần này sao đủ nhét kẽ răng bà mày."

Ngô Oái co một chân lên, sờ sờ tiền trong tay không ngừng chửi bới.(tiếng phun nước miếng)Lục Ôn An đứng ở bên cạnh hắn như một cây cọc gỗ, cậu chủ được nâng niu từ bé đã sợ rồi.Có vẻ Tần Sơ lười giải thích với mụ ta nữa.

Hắn quay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên xe ba bánh, hình như là ra ngoài dựng quầy.Sau khi Ngô Oái mắng con trai xong, cuối cùng mới nhìn thấy một thiếu niên khác ở cửa.Thiếu niên khoác trên mình toàn đồ sang trọng mắc tiền, đứng trong gara bỏ hoang bừa bộn này, trông cực kỳ ưa nhìn.

Ánh nắng mờ ảo từ phía sau chiếu vào, khiến đường nét của cậu càng thêm thanh tú.Ánh mắt của Ngô Oái lạnh lùng và hung ác như một con rắn, nhìn thẳng vào cậu.Lục Ôn An cảm giác được áp suất không khí bị thấp xuống rồi truyền đến từ mọi phương hướng, khiến cậu không thở nổi, ngón tay siết chặt co ro, đột nhiên cảm thấy muốn rút lui.Vốn dĩ cậu dự định sẽ trở về với cha mẹ ruột của nguyên chủ sau khi sự thật được công khai, nhưng hiện tại cậu không dám làm như vậy nữa, cậu thà sống một mình còn hơn quay lại đây.Quá đáng sợ.Đến bây giờ cậu mới nhận ra, Tần Sơ đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ thay cho mình."

Còn không lăn đến đây giúp anh cậu đi?

Đứng đó làm gì?"

Đột nhiên Tần Sơ hét vào mặt cậu.Lục Ôn An tỉnh dậy từ trong mộng, nhanh chóng chạy đến đứng cạnh Tần Sơ, vẻ mặt lo lắng dịu đi một chút.Vừa đặt nguyên liệu lên xe ba bánh, Tần Sơ cúi người thấp giọng nói: "Đừng nhìn bà ta, bà mà điên lên thì người ngoài cũng bắt."

Hắn đưa Lục Ôn An đến đây chỉ để hù dọa cậu, nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của cậu chủ nhỏ cao quý trở nên trắng bệch và vô hồn sau khi bị dọa, đáng lẽ hắn nên vui mừng nhưng chợt không mặc kệ được.Thậm chí còn mở miệng nhắc nhở cậu.Tần Sơ đứng thẳng lên, không nhìn Lục Ôn An nữa mà bực bội đá vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh.Ngô Oái đang ngồi bên giường chợt mỉm cười nhìn Lục Ôn An: "Cháu là bạn của Tần Sơ à?

Nhìn cháu có vẻ nhà cũng khá giả..."

Lúc này, Tần Sơ đưa tay nắm lấy cánh tay của Lục Ôn An, không quá nhẹ nhàng kéo cậu về phía sau, trầm giọng nói: "Đừng có dòm ngó bạn tôi."

Lúc đầu Lục Ôn An bị giọng điệu hung tàn của hắn dọa sợ, sau đó chợt nhận ra những lời của Tần Sơ không phải dành cho mình.Anh ấy đang bảo vệ mình!
 
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
11 I Con mèo nhỏ


Toang rồi ôm nhầm con trai!

11 I Con mèo nhỏ - Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu không muốn một người mẹ thế này.Cào phím: DứaNgô Oái nhìn thấy Tần Sơ đứng ở nơi đó như đang bảo vệ con mình, giễu cợt lên tiếng: "Thằng nghèo như mày mà cũng có bạn à?"

Giọng điệu đầy mỉa mai và ghê tởm.Lục Ôn An kinh ngạc ngẩng đầu, khóe mắt thoáng thấy tấm lưng Tần Sơ có phần cứng ngắc, hắn đang đè nén cảm xúc.Còn người phụ nữ đối diện, tuy là một người mẹ nhưng vẫn đang chèn ép con trai mình.

Lục Ôn An nhịn không được nên lên tiếng, nhìn vào đôi mắt đen ngòm của mụ nói: "Anh Sơ là người rất tốt, bác không nên nói anh ấy như thế."

Ngô Oái bị cậu thu hút ngay lập tức, tầm mắt mụ lại rơi vào Lục Ôn An.Lục Ôn An cũng lấy hết can đảm để nhìn lại.

Trông hai người trông khác nhau, Lục Ôn An không biết liệu cậu có nên đi theo người ba mà mình chưa từng gặp mặt hay không."

Mày bị nó chơi rồi à?"

Ngô Oái nhướng mày một bên, nở nụ cười sâu xa, trần tục tục tĩu.Lục Ôn An:......Nhìn thấy vẻ mặt bối rối nghi ngờ sợ hãi của thiếu niên, Ngô Oái lại mỉm cười, "Nếu không thì sao lại đi bảo vệ nói đỡ cho nó như người yêu vậy?"

Lục Ôn An đã toát mồ hôi lạnh.

Đây thực sự là mẹ ruột của anh ấy sao?

Thật sự là quá...Có lẽ âm mưu ẩn giấu trong tiểu thuyết vẫn chưa bị chính mình phát hiện nên nơi này như có sương mù dày đặc, khiến Lục Ôn An là người nắm trong tay kịch bản cũng không khỏi mơ hồ bối rối.Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu không muốn một người mẹ thế này.Lúc này, Tần Sơ với mặt mày vô cảm đẩy chiếc xe ba bánh, đôi chân cao dài đi thẳng về phía cửa, ánh nắng chiều chiếu lên thân hình cao lớn tuấn tú của hắn nhưng lại không thể làm ấm khuôn mặt lạnh lùng ấy.Hắn chỉ nhìn Lục Ôn An rồi nói: "Đi thôi."

Lục Ôn An đứng yên tại chỗ, đắn đo một lúc giữa việc có nên tiếp tục giảng đạo lý với người phụ nữ hay quay người rời đi, cuối cùng quyết định đi theo Tần Sơ ra ngoài.Hai người vừa bước ra khỏi cửa gara bỏ hoang thì phía sau truyền đến âm thanh đập vỡ đồ đạc, sau đó giọng nói sắc bén của Ngô Oái vang lên: "Thằng ranh con, sao mày dám phớt lờ mẹ mày..."

Sau đó là những lời chửi rủa, cũng may họ rời đi nhanh chóng nên những âm thanh này dần tan theo trong không khí.Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại, Lục Ôn An thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ như lúc nãy thì cậu đã sắp không chịu nổi nữa, chủ yếu là vì cậu chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy.Những người cậu gặp trước đây đều có học thức tốt và ít nhất cũng nói chuyện bình thường.

Mà thật sự quá khó để chấp nhận một người như vậy lại là mẹ ruột của mình, với cả tính cách khác một trời một vực!

Lúc này cậu đã cảm giác được một chút ác ý trong tiểu thuyết nguyên tác, có lẽ là bởi vì nguyên chủ là một tên pháo hôi phản diện cho nên thế giới trong sách đã an bài những người liên quan đều có ý đồ xấu xa nào đó, như vậy mới nêu bật nỗi khốn cùng của pháo hôi được nhỉ.Ngay khi Lục Ôn An miễn cưỡng chấp nhận tình hình hiện tại với những lý do này, Tần Sơ, người đi phía trước đã cởi áo khoác đồng phục học sinh, lật lại và buộc quanh eo.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen bên trong, để lộ cánh tay rắn chắc.Lục Ôn An vô tình nhìn sang, sau đó bị dọa rồi nhìn lại một cách cẩn thận với vẻ sợ hãi.Trên cánh tay của Tần Sơ có một hình xăm, hình xăm là một thanh kiếm bằng đồng với hoa văn phức tạp.

Theo góc nhìn của Lục Ôn An thì có hơi đáng sợ.Nhìn bề ngoài thì có vẻ anh Sơ cũng giống một tên xã hội đen lắm.Tần Sơ thuần thục nhảy lên xe ba bánh, liếc nhìn thiếu niên bên cạnh vẫn im lặng từ lúc đi ra: "Sao vậy, sợ đến mức không dám nói sao?"

Lục Ôn An ngập ngừng, lúc bấy giờ có trăm ngàn lời trong đầu nhưng lại không biết nói gì cho phải, chỉ nói: "Anh Sơ, anh có bao giờ nghĩ rằng có lẽ người phụ nữ vừa rồi không phải là mẹ anh không?

Nhìn xem, bà ấy nói anh như vậy, sao trên đời lại có mẹ nào nói con mình như vậy chứ.

Hơn nữa, anh xuất sắc thế này, người mẹ bình thường sao có thể đánh giá anh như thế?"

Tần Sơ tức đến cười nhạo cái rắm cầu vồng* không mấy thông minh của cậu.

"Xuất sắc?"

Hắn nhấn mạnh rồi cười phá lên.彩虹屁: ngôn ngữ mạng, ý chỉ fan khen, tâng bốc idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.Thấy hắn cười cà lơ phất phơ không hề nghiêm túc, Lục Ôn An cả ngày bị đả kích mệt mỏi hỏi: "Anh còn chưa nói tại sao sau khi xem ảnh của ba em lại đưa em đến đây đó."

Tần Sơ không cười nữa, ngồi lên xe ba bánh, vỗ vỗ phía sau đang mở, "Ngồi trước đi, anh cậu phải đi chợ chiều, cậu có thể cùng tôi đi bán khoai lang nướng một lát rồi đi về cũng được."

"Ồ."

Lục Ôn An ngoan ngoãn đáp lại, sau đó nhìn vào lò nướng đặt trên cốp xe, hóa ra không phải là bán bánh ngọt tự làm.

Cậu ném cặp sách vào trong trước, sau đó hơi lúng túng chống tay lên thành xe định nhảy lên.Sau khi thử mấy lần, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi nhưng cậu vẫn không nhảy lên xe được.

Dưới cái nhìn như thiêu đốt của Tần Sơ, gò má của chàng trai thấp bé hơi ửng đỏ, lúng túng nắm lấy thành xe, chuẩn bị nghiêng người lăn vào trong.Không có cách nào khác, một bạn lùn với khả năng nhảy kém đâu có được ai thương.Tần Sơ chịu đựng, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền của đối phương đã dính đầy bụi bẩn của chiếc xe ba bánh, hắn bèn nhảy ra khỏi ghế, lợi dụng chiều cao của mình, ra đứng đằng sau Lục Ôn An.Sau đó hắn đặt cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ của mình lên eo thiếu niên.Lục Ôn An cứng người, vừa kịp phản ứng thì đã bị người phía sau bế thẳng lên xe.Tần Sơ lôi ra một chiếc ghế đẩu nhỏ từ phía sau bếp, cười như không cười nhìn cậu: "Chắc là chịu được không?"

Lúc đầu hắn còn tưởng cậu sẽ không đồng ý theo hắn bán khoai lang ngoài đường, không ngờ rằng cậu không hề từ chối, thậm chí còn hợp tác uốn éo ngồi cạnh bếp lò, hệt như một chú mèo con ngoan ngoãn nghe lời.Vòng eo của Lục Ôn An vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay, thậm chí còn cảm thấy hơi nóng.

Cậu dựa vào chiếc bếp đã cháy xám bên cạnh, bởi vì không gian trong khoang xe ba bánh rất hạn chế, phần lớn đã bị chiếm dụng bởi bếp lò nên khoảng trống rất hẹp, khe hở lại để một bao khoai lang sống nên cậu chỉ có thể co chân nép vào một góc, tựa cằm vào cánh tay, lộ ra một đôi mắt trong veo với mái tóc ngắn mềm mại.Sau đó Lục Ôn An gật nhẹ đầu với Tần Sơ, ý nói mình có thể làm được.

Dù được nuông chiều từ bé nhưng cậu cũng không hề yếu đuối, ba Lục vẫn luôn lấy tiêu chuẩn kiên cường để thúc đẩy cậu nên trình độ này chẳng là gì cả.Tần Sơ đứng trên mặt đất, cho dù thanh niên ngồi trong xe cũng chỉ có thể ngang tầm mắt với hắn.

Bởi vì vừa rồi vô tình chạm vào nên giờ khuôn mặt vốn trắng nõn của Lục Ôn An đã dính chút than đen từ bếp lò, trông giống như một con mèo mướp nhỏ.Giống như bụi xuất hiện trên chiếc bánh kem trắng như tuyết, Tần Sơ bình tĩnh giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau đi.Sau khi Lục Ôn An nhìn thấy nhà cửa và mẹ mình như thế nào, cũng không hề để ý hay bỏ chạy, nên Tần Sơ cũng không còn tức giận nữa, có sai cũng là người lớn sai, cậu bé ngây thơ này thì có tội tình gì đâu, hắn cũng không thể giận chó đánh mèo lên người ta được.Tần Sơ nghĩ tới đây, vẻ mặt của hắn với Lục Ôn An cũng tốt hơn rất nhiều, "Sao mẹ tôi lại như vậy?

Cậu có thể quay về hỏi người ba tốt của cậu."

Nói xong, hắn nhanh chóng lên xe, dắt Lục Ôn An choáng váng cùng một chiếc xe chở đầy khoai lang đi chợ đêm.
 
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
12 I Cùng nhau bán khoai lang


Toang rồi ôm nhầm con trai!

12 I Cùng nhau bán khoai lang - Anh Sơ, em có thể chạm vào hình xăm trên cánh tay của anh được không?Cào phím: DứaĐèn đường tại các con hẻm trong thành phố đã được bật lên, các quầy hàng ở chợ đêm cũng lục đục ngo ngoe bày ra.Tần Sơ lái một chiếc xe điện ba bánh và khéo léo di chuyển giữa lối đi, trong khi Lục Ôn An ngồi phía sau trên chiếc ghế nhỏ trầm tư, bởi vì không gian có hạn nên cậu chỉ có thể co người ôm gối, cố gắng nhớ lại những phần của cuốn sách gốc mà có thể cậu đã bỏ qua.Nhìn từ xa, cậu bé gầy gò trông như bé cún được người chủ dắt ra ngoài hóng gió, mái tóc mềm mại tung bay trong gió đêm.Trong nguyên tác, với tư cách là ba mẹ của nhân vật chính, ba mẹ Lục luôn là hình mẫu điển hình của cặp đôi hạnh phúc viên mãn, hầu như từ đầu đến cuối không hề đề cập đến việc hai vợ chồng cãi nhau hay có vấn đề tình cảm nào.Mẹ Lục từng chia sẻ về câu chuyện tình yêu của bà khi còn nhỏ với Lục Ôn An.

Bà và ba Lục là bạn học cùng trường từ tiểu học đến cấp ba, cả hai được xem như bạn nối khố từ nhỏ, đến khi học cấp ba, bạn học hai người đều gọi cả hai là anh đại chị đại, không ai thích đọc sách, cứ mỗi khi tan trường thì đều chạy ra cổng trường kéo bè kéo phái đánh nhau và thu phí bảo kê.

Một đại ca Lục, một chị cả Anh, ai cũng là nhân vật nổi tiếng.

Sau này việc họ yêu nhau cũng tạo ra nhiều tiếng tăm, khắp nơi đều biết.

Khi hai người vừa tốt nghiệp cấp 3, vì hoàn cảnh gia đình phức tạp thêm cả tính cách cá nhân nên cả hai đã không học đại học, bắt đầu đi vào ''giang hồ''.Cuộc sống có nhiều thăng trầm, họ phải chịu thiệt thòi là không có bằng cấp học vấn, may mắn thay hai người đều đánh giỏi chịu đau khá, một người đánh quyền anh ngầm, còn người kia làm vệ sĩ cho một sòng bạc.

Họ dần dần bắt đầu có được chỗ đứng và kiếm được những khoản tiền đầu tiên.

Vì tính cách nghĩa khí lại có năng lực, vậy nên mà có một nhóm đàn em sẵn sàng đi theo bọn họ lăn lộn.

Sau này ba Lục dứt khoát chấm dứt sự nghiệp quyền anh vì mẹ Lục có em bé, vì đã sắp là một gia đình ba người nên họ muốn ổn định hơn, vậy là hai người chung sức cố gắng, mở một công ty bảo vệ.Từ đó công việc làm ăn khởi sắc, phát triển không ngừng, những vận rủi và thăng trầm trước kia đều bị cuốn trôi, họ sống một cuộc sống bình thường và sung túc.Bởi vì hai người đã đồng cam cộng khổ và cùng vượt qua bao sóng gió, theo lời của ba Lục thì quan hệ giữa mình và vợ chính là định mệnh, cả đời này cũng sẽ không rời bỏ bà.

Mẹ Lục cũng nói tương tự.Cho nên Lục Ôn An nghĩ mãi nhưng không thể tin được ba Lục sẽ lăng nhăng bên ngoài.

Hơn nữa, rõ ràng Tần Sơ là con ruột của ba mẹ Lục, nhưng hiện tại mẹ nuôi của hắn lại liên quan và biết đến họ, nếu vậy thì sự thật về việc nhầm con năm xưa phải khiến người khác ngẫm nghĩ kỹ hơn.Đột nhiên Lục Ôn An vỗ đầu gối một cái rồi nói thầm, làm sao có người mẹ ruột nào lại đối xử với con của mình như thế, tức là Ngô Oái biết Tần Sơ không phải con bà nên bà mới không hề thương yêu hắn, còn xúc phạm rồi bắt hắn ra ngoài kiếm tiền nuôi sống gia đình dù chỉ còn nhỏ.Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Ôn An ngẩng mặt lên nhìn Tần Sơ đang nghiêm túc lái chiếc xe ba bánh phía trước.

Đôi vai rộng và cao của thiếu niên trông đặc biệt rắn rỏi và vững chãi, cảm giác thương tiếc của Lục Ôn An lại thêm phần áy náy.

Suy cho cùng là cậu đã lợi dụng ba mẹ anh và tận hưởng tình cảm gia đình đầm ấm mà lẽ ra anh phải có.Tần Sơ ngồi phía trước, cảm giác được ánh mắt nóng rực dán vào lưng mình từ phía sau nên không khỏi siết chặt tay lái, vô thức ưỡn thẳng lưng, sửng sốt giật ga khiến chiếc xe ba bánh bình thường tăng tốc như chạy mô-tô vào ban đêm.Cũng may nơi dựng quầy đã ngay trước mắt, Tần Sơ không còn phải cố ý tạo dáng lạnh lùng nữa...Con hẻm náo nhiệt này được mặc định là chợ đêm, đương nhiên Tần Sơ không có tiền mua quầy hàng, chỉ có thể tìm mọi cơ hội kiếm chỗ đỗ xe ba bánh ở một góc, sau đó treo một tấm bảng hiệu, ghi: Tần Ký Khoai Lang Nướng.Quầy hàng nhỏ bé giản dị này là do Tần Sơ dựa vào nắm đấm của chính mình mà có được.

Thấy hắn còn trẻ nên ban đầu người ta tưởng dễ bắt nạt, thỉnh thoảng đến gây rối, lấy cớ thu tiền bảo kê.Tần Sơ cười lạnh nói chỉ có hắn mới đi thu phí bảo kê người ta, làm gì đến lượt bọn chích bông như tụi bay đến thách thức.

Thế là một chọi ba, đánh một trận để rồi ba gã đàn ông chán chường bỏ chạy để kết thúc.

Để chứng tỏ thêm mình còn trẻ nhưng không dễ bị bắt nạt, Tần Sơ đã đi xăm lên cánh tay để chứng tỏ mình cũng là dân trong nghề.

Mỗi lần bày sạp đều phải vén tay áo để lộ hình xăm trước tiên, để lộ hình xăm dữ tợn để ai ai nhìn cũng biết thiếu niên là dân anh chị, không dám đụng tới.Thật ra khi mới đi xăm, thợ xăm đã giới thiệu đầu rồng Thanh Long.

Tần Sơ nhìn hình xăm tương tự của khách hàng trước đó nhưng cảm thấy quá vô nghĩa lại chợ búa, thành ra hắn hỏi: Có hình xăm nào vừa nhìn có văn hóa mà dữ tợn không?Kiểu thế này:

Thợ xăm trẻ tuổi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thần bí lấy cuốn album đóng gói trong hộp ra nói: "Có thì có, cậu xem thử đi."

Đó là một thanh kiếm lớn, màu đồng.Tần Sơ tuổi nhỏ lần đầu tiền vỗ đùi, nhìn rất hợp mắt lại có duyên, quyết định chọn cái này.

Thế là Tần Sơ xăm một thanh kiếm bằng đồng trên cánh tay, nhìn cũng rất ra dáng.Ít nhất khi hắn xuất hiện như thế này, khi đứng sau lò bán khoai lang một cách nghiêm túc, vô tình để lộ cánh tay, chẳng những không ai dám gây rối nữa mà còn thu hút rất nhiều chị em đến xem.Có điều hôm nay có thêm một Lục Ôn An mà thôi.Lục Ôn An biết mình có lỗi nên nhảy xuống xe ngay, tích cực vội vàng phụ giúp dựng quầy.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ được nuông chiều đi làm, nên không tránh khỏi nhiều bấp bênh.Tần Sơ lôi khoai lang sắp nướng ra khỏi bao, quay người lại thì thấy thiếu niên bên cạnh đang chuẩn bị nhóm lửa.Tay vừa chạm vào viên than đã đen thui.Tần Sơ bó tay không nói nên lời, đồ ngốc, không biết đeo găng tay sao?Hắn đặt khoai lang xuống, sải bước tới, thấy lòng bàn tay vốn trắng nõn của thiếu gia giờ đã biến thành than đen, không hiểu sao cảm thấy rất chướng mắt.

Hắn mở lời không mấy nhẹ nhàng: "Cậu đừng làm gì cả, đứng bên cạnh nhìn là được rồi."

Sau đó Tần Sơ lấy găng tay ra, ngẩng đầu nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh, sau đó lại nhìn Lục Ôn An, hiếm khi lương tâm trỗi dậy: "Tốt nhất cậu nên về nhà đi, đừng ở đây nữa."

Lục Ôn An dính bên cạnh hắn, hệt như bánh gạo không gỡ ra được, "Anh Sơ, cho em làm đi, em có thể gọt khoai lang!"

Tần Sơ: "..."

Đại ca, khoai lang nướng có cần gọt vỏ không?!Cuối cùng Tần Sơ vẫn không thể đuổi người đi, trong khi đang tập trung nhóm lửa, Lục Ôn An tự mình dời chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi sau xe, bắt đầu rửa từng củ khoai lang, nom nghiêm túc như một cô con dâu nhỏ.Tần Sơ quay đầu lại, thấy vẻ mặt ngoan ngoãn thường ngày của cậu thì bao nhiêu rắn rỏi trong lòng mềm nhũn ra, thôi cũng kệ cậu.Bếp lửa nhanh chóng được đốt lên, than đã chuyển sang màu đỏ.

Tần Sơ đứng sau bếp, khéo léo cầm chiếc kẹp gắp từng củ khoai lang vào.Lục Ôn An đứng gần đó không khỏi nhìn cánh tay của hắn theo từng động tác, hình xăm cũng vặn vẹo theo nhưng không hề xấu xí.

Hình xăm trên người Tần Sơ thật sự mang lại cảm giác rất đẹp.Ngoài ra, bản thân Tần Sơ cũng rất ưa nhìn, khi không cười thì rất ngầu, khi cười lên thì rất đẹp trai.

Vì vậy việc kinh doanh luôn được các cô gái trẻ và những người đam mê cái đẹp ưa chuộng, buôn bán cũng khá tốt.Lục Ôn An đứng gần đó, đắm chìm trong vẻ đẹp của đối phương, không hổ là đứa con định mệnh nam chính!

Sau đó cậu nghĩ, để tránh số phận làm bia đỡ đạn, vẫn phải ôm đùi đối phương đàng hoàng mới được, thế là không nhịn được nói: "Anh Sơ, anh nướng khoai lang nhìn đẹp trai quá!"

Bàn tay cầm kẹp của Tần Sơ run lên, đây là lời khen quê mùa gì đây, sao nghe xong hắn không thấy vui gì hết!Vì thế Tần Sơ không đáp lại lời khen ngợi của cậu, tiếp tục bình tĩnh nướng khoai lang.Thiếu niên bên cạnh bỗng nhỏ giọng mềm mại thận trọng hỏi: "Anh Sơ, em có thể chạm vào hình xăm trên cánh tay của anh được không?"

Đẹp quá đi thôi (/rq/)Tác giả có điều muốn nói:Anh Sơ: Có thể chạm, nhưng phải chịu trách nhiệm ─━ _ ─━?
 
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
13 I Hiểu lầm


Toang rồi ôm nhầm con trai!

13 I Hiểu lầm - Thật sự là An An bỏ chạy theo bạn trai àCào phím: DứaMột tay Tần Sơ cầm kẹp, một tay chống nạnh, liếc nhìn thiếu niên bên cạnh với ánh mắt khó hiểu.Lục Ôn An bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy có hơi nguy hiểm, bản năng giống đực khiến cậu dựng tóc gáy, thêm phần nói chuyện lắp bắp, lo lắng hỏi: "Sao...sao ạ?"

Tần Sơ nhếch môi, sau đó quay mặt đi, chậm rãi nói: "Cậu có biết ở chợ đêm này có bao nhiêu chị em muốn chạm vào hình xăm của tôi không?"

"..."

Đúng vậy, em biết anh cực kỳ nổi tiếng!

Lục Ôn An chớp mắt, vậy nên, liên quan gì đến việc cậu muốn chạm vào anh?

Không cho chạm thì thôi vậy...Cậu cũng không muốn ép gì đâu.

Tần Sơ nhìn khoai lang trong lò dần dần tỏa ra mùi thơm, bình tĩnh nói: "Nhưng đến giờ vẫn chưa có ai chạm vào, bởi vì phải là người của tôi rồi, thì mới được sờ."

Lục Ôn An nhàn nhạt ồ một tiếng, vừa xem thường kiểu trẻ trâu của hắn vừa im lặng đứng sang một bên nói: "Vậy em không sờ nữa."

Chiếc kẹp vừa mới bắt được một củ khoai lang thì bỗng nhiên bị tuột ra và rơi xuống.

Tần Sơ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhặt khoai lang lên, nhưng bàn tay cầm kẹp lại hơi siết chặt."

Anh Sơ, vừa rồi anh bị run tay phải không?"

Lục Ôn An nhìn thấy nên tò mò hỏi."

Im đi."

Tần Sơ cảm thấy mất mặt, hung hăng lấy củ khoai lang ra, đặt nó lên một tờ giấy thiếc, sau đó hung hăng đặt vào tay Lục Ôn An, "Ăn thử xem tay nghề anh mày thế nào."

Củ khoai lang nướng mẻ đầu tiên, vỏ hơi cháy đã tách ra, bên trong là thịt khoai lang vàng ươm và mềm, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.Lục Ôn An vui vẻ nhận lấy, dùng giấy thiếc giữ lại rồi cắn một miếng nhỏ như mèo con.Vì còn nóng nên cậu hít lên một hơi, không khỏi nhảy dựng lên tại chỗ, sau khi ổn rồi cậu không quên giơ ngón cái lên cho Tần Sơ: "Ngon!"

Tần Sơ nhướng mày, có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, nhíu mày thầm bảo không nhìn xem ai nướng cơ chứ.

Trong khi Lục Ôn An đang ăn khoai lang từng miếng nhỏ, khách hàng đã đứng đầy trước quầy hàng.Tần Sơ bình tĩnh lại, tỏ ra lịch sự và nhiệt tình với khách rồi bắt đầu kinh doanh.

Lục Ôn An nhìn thoáng qua, phát hiện phần lớn người đến mua khoai lang đều là những cô gái trẻ, đương nhiên cũng có rất nhiều chàng trai.Chắc hẳn đều là khách hàng cũ, họ đều mỉm cười nhiệt tình chào hỏi: "Anh Sơ, em muốn củ lớn nhất ở phía dưới."

Hoặc nói: "Anh Sơ, cho em hai cái, không cần thối!"

Tần Sơ thoải mái gói lại cho họ, thu tiền rồi thối tiền thừa, sau khi làm xong còn cười thật tươi.Hoàn toàn khác với vẻ ngoài kiêu ngạo thường ngày, đột nhiên hắn biến thành một chàng trai tỏa nắng, đồng thời toát lên vẻ nam tính, có chút giống học sinh thể thao trong trường.Lục Ôn An ăn xong khoai lang trong tay thì mẻ khoai lang nướng cũng đã bán hết.

Tần Sơ nhanh chóng đưa mẻ mới vào, còn lâu mới bày bán xong.Lúc này thành phố đã chìm vào bóng tối.

Chợ đêm được thắp sáng rực rỡ và đông đúc.Lục Ôn An không khỏi hỏi: "Anh Sơ, bình thường mấy giờ anh đóng cửa?"

"Mười giờ rưỡi."

Vẻ mặt Tần Sơ vẫn không thay đổi, thực ra có khi còn muộn hơn nữa, sau khi về nhà hắn mới tắm rửa sạch sẽ, đến khi nằm xuống chiếc giường sofa đơn giản thì đã gần nửa đêm.

Sau đó sáng sớm lại thức dậy, đi chợ buổi sáng trước, rồi lại đến cổng trường vào khoảng bảy giờ, thu phí bảo vệ, cuối cùng mới theo tiếng chuông reo đến trường của mình.Vậy nên ban ngày Tần Sơ thường rất buồn ngủ, nằm trên bàn cố gắng ngủ bù, đến tối mới có sức để hoạt động.Lúc này Lục Ôn An muốn nói đừng bán nữa, về nhà với em đi.

Nhưng cậu biết nếu nói ra lời này thì chắc chắn Tần Sơ sẽ không đi theo cậu.Cậu buồn rầu ngồi trên chiếc ghế đẩu phía sau, nhìn đồng hồ đã là 7 giờ 30 tối.

Có khi bây giờ trong nhà đang hối hả đi tìm cậu rồi..Trong lúc bận rộn, Tần Sơ tranh thủ quay qua nhìn thiếu niên đang im lặng ngồi phía sau, có lẽ đã thấy phiền rồi.

Cũng đúng, lúc đầu còn thấy thú vị, đến khi cảm giác mới lạ không còn nữa mới nhận ra việc bán khoai lang thực sự là một công việc chân tay, nào phải việc chơi vui vẻ gì.Sau đó Tần Sơ nghĩ đến chiếc điện thoại mình đã đập vỡ trong lúc tức giận, chợt xấu hổ trong lòng, chủ động lấy một đồng xu từ hộp đựng tiền, tiếc rẻ đưa cho Lục Ôn An: "Có điện thoại công cộng ở đầu đường bên phải, cậu có thể nhờ gia đình đến đón."

Đôi mắt của Lục Ôn An sáng bừng lên, cậu chộp lấy rồi chạy về phía bốt điện thoại công cộng như một con thỏ.Nếu cặp sách của cậu không được đặt cạnh ghế thì có khi Tần Sơ đã nghĩ cậu sốt ruột chạy trốn khỏi đây.Tần Sơ hơi nâng cằm nhìn bóng dáng nhỏ bé càng ngày càng xa, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình thật khó hiểu, chính mình như trúng tà rồi mang tên nhóc này đến đây, nhưng cuối cùng lại không nói gì.Chàng trai cao lớn thu hồi tầm mắt, cụp mi xuống, tiếp tục nhìn khoai lang trong bếp, vẻ mặt trở nên lãnh đạm và lạnh lùng.Lục Ôn An chạy đến bốt điện thoại, nhét đồng xu vào và bấm số một cách vụng về theo hướng dẫn, cậu khựng lại rồi cuối cùng quyết định gọi cho mẹ Lục.Bởi vì chỉ cần mẹ Lục tới đây, chắc chắn ba Lục cũng sẽ tới theo.Lúc này trong biệt thự vườn nhà họ Lục, sau khi nghe Hàn Thiên Viễn nhắc nhở, vợ chồng Lục ngồi đối diện đều rơi vào im lặng.Ba Lục là người đầu tiên phản ứng, nhưng lại vui vẻ vỗ đùi: "Cuối cùng thằng nhóc này cũng ra dáng đàn ông rồi!

Giống như tôi, tí tuổi này đã bắt đầu theo đuổi con gái người ta."

Mẹ Lục nghe vậy thì véo ngay cánh tay ông: "Dáng dấp An An đẹp như vậy, chắc chắn bị con người ta để mắt tới rồi.

Sao anh lại vui vậy hả?!"

Ba Lục không dám kêu đau, dù sao Hàn Thiên Viễn to đùng còn đang ngồi đối diện, phong thái của đại ca không thế không có được, nên đành chịu đau, khóe miệng co giật, nhìn về phía Hàn Thiên Viễn, "Thiên Viễn, chú nói rõ ràng một chút, người hút hồn con trai anh là người thế nào?"

Hàn Thiên Viễn: ...Đây là trọng điểm à?

Chẳng lẽ không phải con trai anh bỏ nhà theo người ta, bây giờ còn chưa về hả?!Nghĩ đến cảnh An An bỏ chạy cùng người khác trong ngõ là y lại thấy khó chịu, nhưng đối mặt với sự tò mò của vợ chồng nhà Lục, y đành bất đắc dĩ nói: "Em không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy một bóng người, rất cao, chắc chắn là con trai."

Sắc mặt của ba Lục khó coi ngay lập tức, sắc mặt của Mẹ Lục tương tự, điều bà lo lắng nhất đã xảy ra!An An vừa mềm vừa xinh đẹp!

Bà biết thế nào cũng không chỉ riêng con gái mà cả con trai cũng sẽ bị thu hút mà!Hàn Thiên Viễn nhìn biểu tình của hai người, kịp thời nói: "Tốt nhất anh chị vẫn nên tìm người đưa An An trở về đi.

Dù sao cháu còn nhỏ, không nên lề mề mấy chuyện thế này."

Mẹ Lục nắm chặt tay, hỏi lại: "Thật sự là An An bỏ chạy theo bạn trai à?"

Hàn Thiên Viễn gật đầu: "Em gọi cháu nhưng cũng không quay đầu lại, xem ra cũng mê đắm lắm."

Tác giả có điều muốn nói:An An: Không, không có, đừng nói bậy mà...
 
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
14 I Phát hiện


Toang rồi ôm nhầm con trai!

14 I Phát hiện - Con cứ chơi cho vui đi, chơi đã rồi về cũng được.Cào phím: DứaNói tới nói lui, ý là anh chị nên quản con trai đi.Nhưng vợ chồng nhà Lục ngồi đối diện lại không hề có phản ứng như Hàn Thiên Viễn mong đợi, ba Lục cảm thán: "Thằng nhóc này lớn thật rồi, còn biết bỏ trốn theo người ta nữa."

Mẹ Lục thì cứ suy tư ngồi tại chỗ, sau đó nói: "Em phải nhìn mặt mũi bạn nhỏ kia thế nào, tính cách ra sao đã, phải giúp An An kiểm tra."

Giọng điệu rất nghiêm túc.Hàn Thiên Viễn, thiếu gia nhà họ Hàn được nuôi day theo cách truyền thống cực kỳ áp lực từ khi còn nhỏ:...Y thay đổi tư thế ngồi, bình tĩnh hỏi: "Anh chị cho phép An An yêu đương từ nhỏ à?"

Ba mẹ Lục ăn ý liếc nhìn nhau ngầm hiểu, đều là người từng trải nên tất nhiên họ hiểu ở tuổi này nên tập trung học tập mới phải, nhưng nếu lúc này con trai nhỏ biết yêu, lại có cả người yêu rồi mà bậc ba mẹ lại đi can ngăn thì cũng không tốt.Vì vậy, họ quyết định chờ xem chứ không vội can thiệp.Ba Lục lấy ra một điếu thuốc, chống tay lên thành ghế sô pha, lạnh lùng ngậm điếu thuốc trong miệng nói: "Tạm thời để nó đi.

Thế nào đi nữa thì con trai anh Lục cũng không bị bắt nạt được."

Ông luôn đặt niềm tin rất lớn vào con trai mình, ngay cả khi trông cậu có vẻ hiền lành đi nữa.So ra thì mẹ Lục thực tế hơn nhiều: "Chú Lưu đã dân người đi theo rồi, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

Hơn nữa, hầu hết nhân viên bảo vệ trong khách sạn và trung tâm mua sắm trong thành phố đều đến từ công ty của họ, ai dám ăn hiếp con trai nhà họ Lục trước mặt họ?Hàn Thiên Viễn thấy bọn họ bình chân như vại, cũng không làm gì được, y lắc đầu rồi đứng dậy đi về, tóm lại bản thân y vẫn thấy mất mát khó hiểu trong lòng.

Có lẽ cảm thấy bé cải thảo xinh xắn mà y nhìn từ nhỏ đến lớn, giờ lại sắp một con lợn rừng không biết từ đâu đến ủi, nên mới thấy khó chịu thế này.Y vừa rời đi không lâu, mẹ Lục nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ."

Alo, xin hỏi ai vậy?"

Bà lịch sự hỏi.Ở đầu bên kia điện thoại, Lục Ôn An cầm điện thoại nhỏ giọng nói: "Mẹ, con đây."

Giọng mẹ Lục lập tức dịu đi: "An An?

Bây giờ con đang ở đâu?"

Đồng thời cũng thắc mắc, không phải bây giờ con mình đang "hẹn hò" ngọt ngào với bạn trai sao?Lục Ôn An ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy một vài người đàn ông mặc đồ đen đang nhìn trộm ở góc phố.

Cậu hiểu ra nhà mình đã cho người theo dõi từ lâu, hèn gì mẹ mình không hề sốt ruột.Nhưng cậu vẫn phải giả vờ như không biết: "Con đang ở trên đường chợ đêm Thành Tây, mẹ đón con được không?

Con ở quầy khoai nướng Tần Ký chờ mẹ nha, xe điện ba bánh màu lam ý, mẹ đừng đi sai đó."

"..."

Mẹ Lục nhìn ba Lục đang ngồi bên cạnh.Ba Lục cầm điện thoại, ho một tiếng rồi bất cần nói: "Con cứ chơi cho vui đi, chơi đã rồi về cũng được."

Lục Ôn An ở đầu bên kia điện thoại:...Khoan đã, sao hai người lại làm ba mẹ thế chứ?!

Cậu lập tức nói với giọng điệu lo lắng và khẳng định: "Con muốn hai người đón con..."

Bíp bíp, lời còn chưa dứt, cuộc điện thoại đã bị cúp máy không thương tiếc.Ba Lục đưa điện thoại cho vợ rồi nhìn bà mỉm cười, như thể họ đang quay lại những ngày giông bão của mối tình thời trung học.Lục Ôn An không thể tin được, nhảy lên một phát chuẩn bị gọi cuộc khác, thế nhưng lại phát hiện anh Sơ chỉ cho cậu một đồng xu, trong khi tất cả tiền trong túi của cậu đều đã đưa cho Tần Sơ làm phí bảo kê rồi.Cậu cúp máy một cái rầm, cậu không tin hôm nay mình không cho mọi người gặp mặt được!Thế là thiếu niên quay phắt người lại, trưng ra khuôn mặt tuấn tú, bước ra ngoài như một người xa lạ, đi thẳng đến góc đường, nắm lấy góc áo của một trong những người đàn ông mặc đồ đen bắt mắt, tự tin lên tiếng: "Chú đưa điện thoại cho cháu!"

Những người áo đen này đều là do chú Lưu phái đến, còn chú Lưu bây giờ đang giả vờ đi mua khoai lang.Chú Lưu là lính xuất ngũ nên dáng người luôn thẳng tắp, đi lại trong chợ đêm rất được mọi người chú ý.

Lúc trẻ chú cũng là một nhân vật nổi tiếng trong quân đội, bây giờ đã ở tuổi trung niên thì trở thành một ông chú đẹp trai với phong thái điềm tĩnh."

Anh bạn, cho tôi một củ khoai nướng."

Chú Lưu đi đến cửa hàng khoai lang nướng Tần Ký mà mình đã chú ý từ lâu, vì thấy đối phương không hề có ý muốn bắt nạt cậu chủ nhỏ nhà mình nên không hề đến gần.Lúc này Lục Ôn An đi gọi điện thoại, chú Lưu nhân cơ hội giả vờ đến mua khoai lang, nhưng thực chất là đến gặp chàng trai trẻ nhìn từ xa cao lớn, cường tráng này.Tần Sơ ngẩng đầu nhìn qua, đứng trước mặt là một ông chú trung niên khí chất xuất chúng.

Chú mặc bộ vest truyền thống với những đường nét thẳng tắp, cả người toát lên vẻ khuôn phép, cẩn thận và tỉ mỉ.Hắn không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, hắn luôn có ấn tượng rất tốt với những người có phong cách quân nhân.Lúc này chú Lưu cũng nhìn về phía mặt hắn rồi đứng im bất động.Giống, giống quá.

Chàng trai trẻ này giống hệt ông chủ của mình, nhưng vẻ ngoài lại trẻ trung và đẹp trai hơn.Nếu nói đây là con trai nhà họ Lục, thì những người có mắt đều nhìn ra được.

Tần Sơ khẽ cau mày, đưa khoai lang gói trong túi giấy cho chú, vô cảm nói: "Tổng cộng là sáu tệ."

Chú Lưu cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn càng giống ông chủ hơn nữa, thế là không nhịn được lẩm bẩm trong lòng: Không lẽ đây là đứa con rơi của ông chủ bên ngoài sao?Dù sao không thiếu những câu chuyện ly kỳ có một không hai trong giới quyền quý mà.Chú ngẫm nghĩ rồi quyết định nói thầm với sếp trước, tạm thời chưa đề cập với bà chủ.Thế là chú Lưu bình tĩnh cầm lấy và trả tiền, lúc rời đi còn cẩn thận từng bước một, đón lấy ánh nhìn mãnh liệt của Tần Sơ.Tần Sơ không kiên nhẫn chặc lưỡi, bắt đầu cảnh giác hơn, người đàn ông vừa rồi là ai?

Cùng lúc đó, hắn nhìn về bốt điện thoại công cộng nơi Lục Ôn An vừa gọi điện, phát hiện Lục Ôn An không còn ở đó nữa.Ngay lúc đó ở góc đường, một nhóm người đàn ông mặc đồ đen nổi bật đứng cạnh bức tường dán đầy những quảng cáo nhỏ.Tần Sơ chợt thấy khó ở.

Chẳng lẽ mình đang bị thế lực đen tối nào đó nhắm tới?

Hắn lập tức nắm chặt chiếc kẹp trong tay.Lục Ôn An cũng không đạt được điều mình muốn, bởi vì lúc này chú Lưu đã sải bước tới.Sau khi nhận được chỉ thị, nhóm người áo đen lập tức lùi vào trong ngõ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Chú Lưu lợi dụng chiều cao của mình để đứng từ sau giật lấy chiếc điện thoại mà mãi Lục Ôn An mới lấy được.Lục Ôn An quay người lại, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của chú Lưu.Chú Lưu trầm giọng nói: "Về rồi cháu khoan đừng nói gì cả.

Đây là chuyện của người lớn, để họ tự giải quyết."

Lục Ôn An bối rối, không chắc chắn hỏi: "Chú Lưu, chú biết rồi?"

Chú Lưu nặng nề gật đầu: "Bây giờ con về nhà với chú đi, ngày mai chú sẽ nhờ ngài Lục giải quyết, con đừng xen vào nữa."

Chú cho rằng Lục Ôn An phát hiện ra Tần Sơ rất giống ba Lục nên mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế đi theo Tần Sơ.

Cũng may đứa nhỏ còn chưa về nói với mẹ, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.Là một nhân viên tốt, trung thành và ân cần với sếp, chú Lưu cảm thấy may mắn vì mình là người đã phát hiện ra bí mật đầu tiên.
 
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
15 I Vuốt đuôi hổ


Toang rồi ôm nhầm con trai!

15 I Vuốt đuôi hổ - Hắn... hắn mẹ nó mềm lòngCào phím: DứaLục Ôn An nhìn biểu cảm vui vẻ và thần bí trên khuôn mặt của người chú đẹp trai trước mặt, nghĩ thầm có khi chú hiểu lầm điều gì rồi.Chú Lưu lại giục cậu: "An An, về nhà với chú Lưu trước đi.

Con còn chưa ăn cơm phải không?"

"Con ăn khoai lang rồi ạ, cặp sách của con còn ở đó, con đi lấy trước."

Lục Ôn An nói xong thì chạy thẳng qua chú như một con thỏ, chạy về phía Tần Sơ đang canh giữ quầy hàng bên kia.Sắc mặt Tần Sơ không tốt lắm, vẻ mặt hung ác nhìn thiếu niên chạy về phía mình.Khi Lục Ôn An dừng lại, khom người thở dốc, Tần Sơ nhìn từ trên xuống, giọng điệu không tốt lắm hỏi: "Dọc đường cậu còn có cả vệ sĩ đi theo?"

Chẳng trách lại to gan đến thế, dám một mình tới đây.

Nếu hắn thật sự làm gì đó với cậu thì e bây giờ đã không được đứng đây yên ổn thế này.

Mặc dù hán cũng không có ý định làm gì Lục Ôn An nhưng Tần Sơ vẫn hơi hơi khó chịu khi biết cậu làm vậy.Đây không phải là đề phòng mình à!Lục Ôn An nhìn nam chính tức giận, gió trong lòng phất lên ù ù, mình mới đi gọi điện thoại một xíu thôi mà, sao lại chọc giận anh nữa rồi? ? ?Nhưng mà ai bảo hắn làm nam chính chứ, còn là nam chính trong văn vả mặt, tính tình không tốt thì làm sao, tất nhiên chỉ có thể chiều theo chứ sao!?

Bé Lục Tử nỗ lực thoát khỏi vận mệnh làm bia đỡ đạn đành phải cúi đầu khuất phục, tranh thủ thời gian vuốt lông cho ông lớn nam chính, "Họ là người mà ba mẹ em gọi đến để dẫn em về, anh Sơ, không phải em gọi đến đâu."

Chiếc kẹp trong tay Tần Sơ gõ vào phần vỏ khoai lang còn sót lại trên thành bếp, tạo ra một âm thanh leng keng, mặt mũi vẫn thúi hoắc như cũ:"Vậy bây giờ cậu về với họ đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa."

Nếu bị người nhà họ Lục phát hiện ra hắn thì sẽ rất phiền phức, nhưng bây giờ Lục Ôn An đã biết, mà ông chú quân nhân kỳ dị lúc nãy cũng có vẻ là người nhà họ Lục, xem ra chuyện này sớm muộn cũng lộ ra, trong lòng Tần Sơ thở một hơi thật dài nhẹ nhõm, dù thế nào đi nữa, việc gì tới cứ tới, hắn còn sợ những người này không phát hiện ra kìa!Nghĩ xong, Tần Sơ quay đầu nhìn thiếu niên mềm nhũn còn chưa rời đi bên cạnh, hắn nghiến răng nghiến lợi, đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của Lục Ôn An, vẫn chưa hết bực nên tăng lực hơn, biến kiểu tóc đẹp đẽ của ai đó thành ổ gà.Lục Ôn An ngơ ngác bị hắn xoa đến mức quên tránh né, chỉ có thể ngốc nghếch đứng đó để đối phương xoa tóc.Thiếu niên cao lớn cụp mắt xuống, thiếu niên dưới tay hắn mở to đôi mắt trong veo như sương mù, ngơ ngác nhìn hắn.

Thật sự là... muốn mạng mà!Tâm trạng tệ hại vơi đi, có lẽ đây là sự thân mật tự nhiên, Tần Sơ buông bàn tay đang vò vò tóc Lục Ôn An ra, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tôi xoa tóc như thế này, cậu không tức giận à?

Khí thế đàn ông con trai đâu mất rồi hả?!"

Trong khi Lục Ôn An đưa tay vuốt mái tóc rối bù như chuồng gà của mình, cậu bình tĩnh mở mắt, dỗ dành: "Bởi vì là anh Sơ xoa mà, sao em phải tức giận?"

Vốn Tần Sơ còn đang giả vờ tức giận:...Được lắm, bây giờ ngay cả vẻ mặt khó chịu cũng không vờ vịt được nữa.Vì thế tâm tình anh Sơ lập tức cải thiện, khóe miệng nhếch lên nói: "Nhóc con, miệng ngọt đấy, anh đây không so đo với cậu nữa."

Hắn đưa tay vuốt thẳng tóc của Lục Ôn An, sau đó nhéo vào đôi má trắng trẻo của cậu bé, "Anh lấy cặp cho cậu, về nhà đi."

Giọng điệu của hắn cũng trở nên ôn hòa hơn, thậm chí hắn còn quên mất mình vốn định hỏi tội cho ra trò...Lục Ôn An: Anh, anh thật là dỗ dụ!Tần Sơ đi tới chiếc ghế nhỏ dựa vào bức tường phía sau xe ba bánh, nhặt chiếc cặp sách màu xanh lam của Lục Ôn An lên, thấy trên đó có dính bụi nên vỗ nhẹ một cái, sau đó đi đến đưa cho Lục Ôn An. .Lục Ôn An lặng lẽ nhìn biểu tình của anh, thấy anh thật sự không còn tức giận nữa, bèn mạnh dạn tiến thêm một bước nói: "Anh Sơ, tay em hơi ngắn, anh giúp em đeo lên đi."

Nói xong, cậu thản nhiên duỗi cánh tay nhỏ của mình ra.Thật ra không hề ngắn, cánh tay của cậu thon dài, tỷ lệ cân đối và khỏe khoắn hơn cánh tay của con gái một chút.Tần Sơ nhìn bộ dáng được cưng nựng là lẽ đương nhiên của cậu nhưng không hề phản cảm, vậy mà còn hơi biến thái thấy vui vẻ?Chắc chắn không phải là mình muốn chăm sóc cậu, mà là vì cậu khá ngoan ngoãn và nghe lời nên việc một người anh trai chăm sóc em trai mình là điều quá tự nhiên.Trong lúc Tần Sơ đang tẩy não bản thân, hắn đã cẩn thận nhẹ nhàng đeo quai cặp sách lên vai Lục Ôn An, sau đó kéo dây đeo vai còn lại cho cậu.

Làm xong việc, trong lòng Tần Sơ không khỏi cảm thấy thỏa mãn.Lục Ôn An di chuyển cánh tay của mình và điều chỉnh dây đeo vai của chiếc cặp đến một vị trí thoải mái.

Sau đó cậu chợt thấy sau lưng nhẹ bẫng, chiếc cặp không còn trọng lượng nữa.Cậu quay đầu lại thì thấy Tần Sơ đang nâng cặp cậu lên, nhận hết trọng lượng vào mình.Tần Sơ ước chừng độ nặng cặp sách như một miếng thịt, chặc lưỡi: "Cậu mang về nhà bao nhiêu cuốn sách đấy?"

"Đây đều là bài tập hôm nay!"

Lục Ôn An nghiêm túc nói, sau đó cậu nhớ ra bài tập hôm nay còn chưa làm gì cả!

Haiz, xem ra về nhà phải chạy bài tập thôi.Lúc này Tần Sơ mới nhớ tới người trước mặt đã nói là học sinh đứng đầu, khó hiểu thế giới học sinh giỏi lại phải vác một giỏ sách như vậy về nhà hí hoáy viết bài, khác nào tự mình chịu khổ không chứ.Lục Ôn An nhìn vẻ mặt chê bai của hắn, nhận ra lúc này Tần Sơ thật sự rất giống với ba Lục, chắc chắn anh ấy đang nghĩ tại sao mình lại phải vất vả mang sách về nhà viết như vậy.

Ba Lục cũng từng nói với cậu như thé.Lục Ôn An ra hiệu cho hắn buông tay đang cầm cặp ra, sau đó xoay người, kiễng chân lên, vỗ vai Tần Sơ như một người lớn tuổi, chân thành nói: "Anh Sơ, anh phải học tập chăm chỉ nhé."

Tần Sơ nhìn cậu như kẻ mất trí, sau đó phủi phủi móng vuốt nhỏ của cậu: "Được đấy, bắt đầu dạy đời rồi đấy."

Lục Ôn An vẫn còn thấy chưa thoải mãn, thật sự muốn kéo anh về nhà ngay lúc đó.Nghĩ đến gara đổ nát bị bỏ hoang và người mẹ giả mạo đã mắng mỏ anh, lợi dụng anh làm công cụ kiếm tiền, Lục Ôn An cảm thấy khó chịu khắp người, thậm chí không muốn đợi thêm một đêm nữa.Vì thế lại đưa ra một yêu cầu khác: "Anh Sơ, hay là anh cố gắng làm người tốt nốt đi, đưa em về nhà nhé."

Tần Sơ trừng mắt nhìn cậu, nếu không phải lúc trước xem qua ảnh thì hắn còn không biết Lục Ôn An chính là con trai của người đó, vẫn tự ảo tưởng rằng cậu muốn mình về gặp ba mẹ cậu, còn bây giờ sao, đương nhiên hắn hết cái suy nghĩ đó rồi.

"Nhóc Lục Tử, đừng có được nước lấn tới, đừng mơ tôi đưa cậu về nhà."

Tần Sơ dùng giọng nói hung hãn cho cậu nghe.Được rồi, nhân vật chính cao quý lại trở nên cáu kỉnh và tức giận không thể giải thích được.Bây giờ Lục Ôn An đã có thể chắc chắn rằng từ góc nhìn của nam chính, cốt truyện rất khác với cốt truyện của cậu!Vậy cuối cùng cốt truyện chết tiệt cho ba mẹ nuôi trong thế giới tiểu thuyết này là gì vậy?!

Lục Ôn An nhìn Tần Sơ lúc này rất phản kháng cúi đầu, đành không dám đưa ra yêu cầu nữa, xem ra chỉ có thể làm theo kịch bản ban đầu, để cho ba Lục tới gặp Tần Sơ.Tính tình hung bạo của Tần Sơ hoàn toàn được thừa hưởng từ ba mẹ, nhưng may mắn anh cũng thừa hưởng một điều, đó là nhanh giận cũng nhanh quên, lông xù rất dễ được vuốt xẹp, Lục Ôn An sống chung với ba mẹ Lục hơn chục năm nay nên đã có kinh nghiệm thực tiễn đầy mình, có thể nói lần nào cũng thành công.Bởi vì họ đều là những người thích ăn mềm hơn ăn cứng, còn Lục Ôn An tình cờ lại là một người theo xu hướng mềm mỏng, trời sinh khắc với những người như họ.Thế là Lục Ôn An xuất chiêu, lập tức bày ra vẻ mặt sợ hãi, cúi gằm mặt, mềm oặt nói: "Vậy... anh Sơ, ngày mai gặp lại ạ."

Hoàn toàn làm theo ý của hắn, đồng thời thể hiện sẽ không chống cự.Lúc này, đối phương thường sẽ có cảm thấy đắc ý, hắn sẽ nhấc chân hổ lên nhìn, cảm thấy hài lòng với sự răn đe của mình, sau đó hắn sẽ nhìn con mồi nhỏ đang bị cú búng tay của mình làm cho sợ hãi, ánh mắt sẽ trở nên dịu dàng thương sót, nghĩ thầm vừa rồi hung dữ như vậy chắc chắn đã khiến cậu sợ hãi, bước tiếp theo là vừa xấu hổ vừa an ủi chăm sóc.Lục Ôn An nói xong, cậu nhìn vẻ mặt của chàng trai cao lớn đối diện dần dần trở nên cứng ngắc và khó xử, bây giờ chắc chắn anh Sơ vẫn còn hơi Tsundere (trong nóng ngoài lạnh) với ngượng ngùng, nhưng không sao cả.

Sau này sẽ quen dần, lâu ngày sẽ thuần hóa ngay thôi.Lúc này, hành trình nội tâm của Tần Sơ giống hệt như được miêu tả, vốn dĩ hắn muốn nói không gặp lại nữa, chả có ý nghĩa gì.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nai trong trẻo, mềm mại và đáng yêu của Lục Ôn An, hắn... hắn mẹ nó mềm lòng.Nếu không bao giờ được gặp lại một cậu bé dễ thương và ngoan ngoãn như vậy nữa, hắn sẽ...sẽ có một xíu xiu không đành lòng!Nhưng nếu hắn đột nhiên mềm lòng, sắc mặt của đại ca hắn sẽ đi về đâu?

Khác nào hắn bị dắt mũi đi chứ, vậy nên Tần Sơ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu mạnh mẽ nói: "Ngày mai gặp lại."

Lục Ôn An mỉm cười, quay người hài lòng đi về nhà trước.

Về phần ngày mai, tin chắc chú Lưu sẽ giúp đỡ!Dứa: Cuối tuần up 5 chương cho mọi người đọc dui nhe.

Qua chương sau sẽ thấy trình tự biên tự diễn của anh Sơ là thừa hưởng từ ai =))
 
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
16 I Kể tội


Toang rồi ôm nhầm con trai!

16 I Kể tội - Con trai ngốc, con phải đánh lại chứ!Cào phím: DứaChú Lưu đưa Lục Ôn An về biệt thự vườn, lúc xuống xe cũng không quên quay lại nhắc nhở với vẻ mặt nghiêm túc: "An An, đừng kể cho mẹ nghe chuyện hôm nay con gặp cậu chàng kia hiểu không?"

Lục Ôn An gật đầu ngoan ngoãn trả lời: "Dạ được, con sẽ không nói."

Mới là lạ ý~Không những cậu sẽ nói, cậu còn thêm mắm dặm muối vào nữa!Băng qua sân trước, ánh đèn ở sảnh vẫn còn sáng, Lục Ôn An nhanh chóng bước vào, quả nhiên nhìn thấy ba mẹ Lục vẫn đang ngồi trên ghế sofa đợi cậu.Mới hơn nửa ngày không gặp mà sao mẹ Lục cảm giác con trai nhìn bẩn bẩn hơn lúc ra khỏi nhà nhỉ?Mẹ Lục lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt Lục Ôn An, giơ tay chạm vào tóc cậu, hoang mang hỏi: "An An, con đi làm à?"

Nghe vậy, Lục Ôn An cúi đầu nhìn quần áo của mình, chắc chắn là dính đầy bụi khi cậu leo lên xe ba bánh, thêm cả lúc cậu ngồi dựa vào bếp lò, không bẩn mới là lạ.Nhưng hiện tại không phải lúc lo lắng chuyện này, cậu còn có việc quan trọng hơn phải làm.Lục Ôn An nắm lấy tay mẹ Lục, dẫn bà đến ghế sô pha, sau đó ngồi xuống, chỉnh lại tư thế rồi nghiêm túc nói: "Con có chuyện rất quan trọng muốn nói với hai người."

Ba mẹ Lục nhìn nhau ngầm hiểu rồi nở nụ cười tươi, họ nhìn cậu con trai ngồi đối diện một cách thích thú, cậu nhỏ ngày nào giờ trưởng thành rồi.Tất cả đều nghĩ rằng Lục Ôn An sẽ nói rằng mình đã thích một người, thật sự không hề dễ dàng để một đứa trẻ ở độ tuổi này chủ động chia sẻ chuyện tình của mình với ba mẹ.

Mẹ Lục còn chuẩn bị rút khăn tay lau nước mắt, mặc dù cảnh đó khá đáng sợ với bà.Lục Ôn An nhìn hai đôi mắt sáng ngời đối diện đang nhìn mình với vẻ vô cùng thích thú.

Gì đây, biểu cảm của họ là sao thế này!

Cậu cứ kệ đó trước đã, chọn lựa ngôn từ chính trực nói: "Con bị bắt nạt."

Sau đó quay qua ba mình, "Ba ơi, ngày mai ba chở con đi học đi, con dẫn ba đi gặp người đã bắt nạt con."

Mẹ Lục nhìn cậu kỳ lạ hỏi: "An An, con nói bắt nạt, có phải thêm hai dấu ngoặc kép "" nữa không?"

"..."

Lục Ôn Ann nhìn sang, "?"

"Mặc dù cách nói này hơi khó hiểu nhưng An An à, mới đây đã gặp người lớn thì có hơi không phù hợp không con?"

Mẹ Lục đổi tư thế ngồi, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, sau đó lại đổi hướng, "Nhưng mà, nếu con thực sự thích thì ba mẹ đi gặp cũng không vấn đề gì, tiện thể giúp con kiểm tra, nhưng tất nhiên mẹ rất tin tưởng cách nhìn người của con."

Ba Lục ở bên cạnh gật đầu hợp tác, vẻ mặt bình tĩnh.Ngay lập tức Lục Ôn An nhận ra, không phải Hàn Thiên Viễn vừa về đã kể với bọn họ rồi chứ?Quả nhiên, não của ai trong thế giới tiểu thuyết cũng đều mụ mị yêu đương hết!"

Mẹ ơi, hình như mẹ hiểu lầm rồi, không phải con muốn dẫn ba mẹ đi gặp người con thích, con muốn dẫn ba mẹ đi gặp người bắt nạt con!"

Lục Ôn Ann kiên nhẫn giải thích.Quả nhiên Mẹ Lục lo lắng: "Sao cậu ta lại bắt nạt con?

Con... con còn nhỏ như vậy, mấy chuyện người lớn chưa làm được đâu."

"Không, thật sự không phải, là..."

Ban đầu Lục Ôn An muốn giải thích chi tiết về việc Tần Sơ bắt nạt cậu như thế nào, nhưng như vậy sẽ khiến họ có ấn tượng xấu, điều này sẽ đi ngược lại ý định thực sự của cậu, thành ra Lục Ôn An nhận ra mình mẹ nó không nói gì được hết!Càng nói càng sai."

Không có thì tốt, An An, con cũng đừng giấu ba mẹ, ba mẹ đã nghe chú Tứ của con nói rồi, thật ra có mối tình đầu ở tuổi này là chuyện hoàn toàn bình thường, thế nhưng chyện gì cũng phải có chừng mực, có một số việc không thể vượt quá giới hạn, giống như mẹ và ba con..."

Nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết đó, mẹ Lục bắt đầu balabala không ngừng, nói về chuyện xưa như bao người khác, đôi mắt lắp lánh muôn vàn sao.Nhiều lần Lục Ôn An muốn ngắt lời bà, nhưng sau khi liên tục nhận được ánh mắt cảnh cáo từ ba Lục, cậu cũng không còn dũng khí cắt ngang câu chuyện của bà nữa.

Mãi đến khi hồi ức của mẹ Lục đến hồi kết, bà quay sang nhìn Lục Ôn An, "An An, nói cho mẹ biết, làm sao con quen được cậu ta?"

"Tụi con quen nhau khi anh ấy thu tiền bảo kê của con."

Vốn Lục Ôn An đã bối rối, nên bơ phờ nói ra sự thật."

A, gặp mặt kiểu này... hả?

Thu tiền bảo kê?"

Cơn cảm khái của mẹ Lục tắt ngấm, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.Lục Ôn An gật đầu, bất lực nhìn họ, "Đúng vậy, con đã nói anh ấy bắt nạt con còn gì, ba à, ba đi gặp người ta cho con đi."

Ba Lục tức giận đập vào tay ghế sofa: "Đâu ra cái lẽ dám bắt nạt con trai nhà họ Lục này hả!"

Sau đó ông trợn mắt, đột nhiên nhìn về phía Lục Ôn An.Lục Ôn An vừa mới thấy hy vọng lấp ló thì bị ba nhìn đến rụt người lại, ngồi tại chỗ với cảm giác không lành.Quả nhiên, sau đó ba Lục dùng giọng điệu sao nói mãi vẫn không được: "Con trai ngốc, con phải đánh lại chứ!"

Lục Ôn An im lặng nhìn tay chân nhỏ bé của mình, bất đắc dĩ nhìn ông: "Ba, con đánh không lại, bộ dạng người ta cao khoẻ cường tráng như ba vậy, ngay cả khuôn mặt cũng giống nhau!"

Ba Lục: Ba giận lắm, sao con trai ba giống con mèo thế?Mẹ Lục vỗ tay nói: "Cho dù thằng nhóc đó giống hệt ba con thì con cũng phải đánh trả chứ, khí thế không thế thua được."

Lục Ôn An nuốt khan, "Hai người giống hệt nhau mà."

Nhưng vợ chồng Lục đã bực tức không nghe cậu nói gì, cuối cùng ba Lục quyết định: "Được rồi, ngày mai ba sẽ đưa con đi học."

Lục Ôn An thở phào nhẹ nhõm, đúng là nếu làm theo cốt truyện ban đầu thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Thanh máu cậu nhanh chóng được hồi sinh, đứng dậy giả vờ không sao nói: "Vậy con đi tắm trước, ba mẹ, hai người cũng đi ngủ sớm đi."

Mẹ Lục nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, thoạt nhìn sao cũng không giống vẻ bị bắt nạt ở bên ngoài lắm.Sau khi Lục Ôn An lên phòng, mẹ Lục nhìn chồng, khó hiểu hỏi: "Sao em cứ có cảm giác con trai đang nói dối?"

Haiz, đôi khi bà thực sự không thể hiểu được con trai mình, đứa nhỏ không thừa hưởng bộ não đơn giản của họ, nhưng nuôi con đến độ thông mình thế này cũng có chỗ không tốt, ví dụ như bây giờ, khiến người làm ba mẹ như bọn họ không hiểu hết được con trai.

Ba Lục thì nghĩ đơn giản hơn: "Dù con có nói dối hay không thì cũng đã lâu rồi chúng ta không đưa con đi học, bây giờ coi như nhân dịp này để hai ba con gần gũi nhau hơn."

"Ừm, cũng đúng."

Mẹ Lục cũng không suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ vai ông, "Anh cũng đừng nóng giận quá, tính tình An An mềm yếu như vậy là giống em.

Anh làm ba thì cứ làm lá chắn cho con ở đằng sau cũng được, đừng lúc nào cũng bắt con đánh đấm máu me, học theo kiểu lưu manh ngày xưa của anh."

Ba Lục im lặng chịu đựng cơn đau dữ dội khi bị vỗ vào vai, sau đó nhìn vợ mình, người tự nhận là người mềm yếu, buồn bã gật đầu: "Được."

Mẹ Lục lên lầu thu dọn đồ đạc trước, còn ba Lục lại gọi điện cho chú Lưu để hỏi thăm tình hình một lần nữa.Chú Lưu đang đợi ở bên ngoài, chú cũng rất lo lắng, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói ra.Chú Lưu nói: "Ông chủ, khi còn trẻ, ông có...

ừm, trăng hoa gì bên ngoài không?"

Dù được thuê nhưng chú Lưu xuất thân từ quân ngũ, ăn nói lại thẳng thắn, ngay cả với cấp trên cũng không kiêng kỵ, không ngại chọc giận cấp trên.Ba Lục gần như nhảy dựng lên: "Trăng hoa chỗ nào mà tôi dám?"

Chuyện này không thể ăn nói bậy bạ được, vai vợ ông vừa vỗ còn đau điếng đây này!Chú Lưu không quá tin tưởng nhìn ông: "Là thế này ông chủ, hôm nay tôi đi theo An An thì phát hiện cậu đi cùng một cậu nhóc cao lớn.

Lúc đó tôi phát hiện cậu nhóc đó có khuôn mặt giống hệt ông chủ khi còn trẻ.

Cho nên tôi muốn hỏi, ông chủ, ông có anh em sinh đôi nào không?"

"..."

Tất nhiên là không, ba Lục như vừa tỉnh mộng, vừa rồi Lục Ôn An cũng nói những điều tương tự.

Có vẻ như đó là sự thật.

Ông nhìn chú Lưu để xác nhận lại.

"Thật?"

Chú Lưu chớp chớp mắt, "Là sự thật, vậy ông chủ, ông không được để chị Anh biết đâu đấy, nếu không..."

Ba Lục cảm thấy bản thân mình cây ngay không sợ chết đứng, nhưng ở đâu ra bỗng xuất hiện một đứa nhỏ giống hệt mình thì bản thân có mười cái miệng cũng không giải thích được, chả hiểu sao ông lại thấy nhức đầu:" Sao có thể như vậy được?

Cái này đang đùa à, không được, tôi phải đích thân đi nhìn tận mắt mới được."

Chú Lưu cũng gật đầu: "Tuy nhiên, tôi nghĩ tốt hơn là ông chủ nên gặp một mình."

Chú nhìn ba Lục một cách thông cảm rồi nhấn mạnh: "Thật đấy."
 
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
17 I Chú đẹp trai


Toang rồi ôm nhầm con trai!17 I Chú đẹp trai - Điều đầu tiên hắn chú ý đến là một đôi chân dài đến khó tinCào phím: DứaSáng sớm hôm sau, một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ và bí ẩn lái đến khu "ổ chuột" nổi tiếng trong thành phố.Chú Lưu phụ trách lái xe đậu ở một góc khuất, sau đó nhỏ giọng nói với người ngồi phía sau: "Ông chủ, là ở đây."

Ba Lục trầm giọng trả lời "Ừ'' một tiếng, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như lão chó già*, nhưng trong lòng lại đang hoảng sợ.

Nếu lát nữa thật sự nhìn thấy một đứa trẻ giống hệt ông hồi nhỏ bước ra ngoài, sau đó nên làm thế nào đây!Gốc là 稳如老狗: câu nói phổ biến trên mạng mô tả một người ổn định, có kinh nghiệm và tạo cảm giác an toàn.Nhưng ông chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cánh cửa cuốn sắt bỏ hoang ở đối diện đã mở ra.Sau đó, một thiếu niên cao lớn với đôi chân dài dần dần xuất hiện sau cánh cửa cuốn đang từ từ di chuyển lên trên.Hai người đàn ông trưởng thành trong xe lập tức dán vào cửa sổ, đặc biệt là ba Lục, đôi mắt lập tức trừng trừng, cố nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện được phủ trong tia nắng mỏng manh của buổi sáng.Nhưng trước khi kịp nhìn rõ, chàng trai đã quay người bước vào trong.Ba Lục tiếc nuối vỗ vỗ thành xe, quay người hỏi chú Lưu cũng đang nằm trườn trên cửa sổ xe bên cạnh: "Đó có phải đứa nhỏ mà chú nói không?"

Chú Lưu gật đầu: "Ông chủ, nhìn đôi chân, nhìn dáng người đi, có phải rất giống không?"

"Cục cức, chân ông đây dài hồi nàoi!"

Ba Lục lo lắng đến mức bắt đầu chửi bậy cũng tuôn ra.Chú Lưu im lặng nhìn đôi chân dài co rúm lại một cách đáng thương do không gian trong xe có hạn, người cao gần 1m9 mà bảo không dài, nể đấy!

Trong gara bừa bộn, Tần Sơ chất hết đồ đạc đã chuẩn bị lên xe ba bánh, chuẩn bị đi sớm bày hàng, bây giờ đã năm giờ sáng, hắn phải bán đến sáu giờ rưỡi rồi còn đi học.Bởi vì tiếng ồn hơi lớn, Ngô Oái đang nằm trên chiếc giường tốt duy nhất bị đánh thức, mụ trợn trừng mí mắt nặng nề, đập tay xuống giường dữ tợn nói: "Nhẹ cái tay cái chân thôi!"

Tần Sơ nhếch môi, vẻ mặt vô cảm ném một bao khoai lang lên xe.Ngô Oái nhảy dựng lên như một con cá mắc cạn vừa tỉnh dậy, nhưng vì đắm chìm trong khói thuốc, rượu chè lại không tập thể dục trong nhiều năm nên cơ thể mụ đã kiệt quệ không còn gì, vì vậy khi đối mặt với Tần Sơ mà mình nuôi lớn giờ đã phổng phao bất ngờ, câu mắng chửi tới miệng lại chợt tắt.Tầm vóc hiện tại của Tần Sơ đã gần như của một người đàn ông trưởng thành, ít nhất vượt xa các bạn cùng lứa.

Trước phản ứng của Ngô Oái, hắn vẫn bất động, tiếp tục thu dọn đồ đạc.Người đàn bà nằm lỳ trên giường hệt như như một con rắn độc thức dậy sau giấc ngủ đông, ánh mắt phẫn uất nhìn chằm chằm vào tấm lưng quen thuộc đến đáng sợ của hắn, trông hắn y hệt ba mình.

Với khả năng di truyền mạnh mẽ thế này, Ngô Oái cũng bất lực.Tần Sơ sắp xếp xong những thứ cần thiết để bày hàng xong, hắn quay lại lạnh lùng nhìn mụ: "Bà ở yên ở nhà, đừng đi lung tung."

Dù biết câu nói này hoàn toàn vô dụng nhưng hắn vẫn nhắc nhở mụ hàng ngày.

Tần Sơ giữ một cuốn sổ tay bao gồm các chi phí, hắn cố gắng kiếm tiền rồi giao hết cho mụ, không chỉ vì mụ là người mẹ đã nuôi hắn mà quan trọng hơn cả vì hắn muốn trả lại số tiền mụ đã nuông nấng hắn, chờ đến khi trả đủ, hắn thề sẽ không bao giờ đưa cho mụ một xu nào nữa.Ngô Oái không hề biết ý định của hắn, còn tưởng rằng đã dạy dỗ hắn rất tốt nên con mình mới biết điều đi làm kiếm tiền về cho mình.

Mụ cười gằn rồi nói: "Đến lượt mày quản tao à?

Không lo đi kiếm tiền đi!"

Trước kia Tần Sơ sẽ thấy buồn bực khó chịu, nhưng bây giờ hắn đã chấp nhận mình có một người mẹ không quan tâm đến con cái, cho nên dù lời mụ có khó nghe đến đâu, hắn cũng đã tập quen thờ ơ, cùng lắm đôi khi tâm trạng không quá tốt mà thôi."

Ông chủ, cậu ấy ra rồi kìa, nhìn đi nhìn đi."

Khi chiếc xe điện ba bánh quen thuộc được kéo ra, chú Lưu vội gọi ba Lục, ra hiệu cho ông lại gần xem xét.Ba Lục bình tĩnh cầm chiếc ống nhòm đã chuẩn bị sẵn lên, tạo dáng rất chuyên nghiệp, tập trung ánh mắt vào bóng dáng đang chậm rãi bước ra khỏi cánh cửa cuốn sắt.Tần Sơ đẩy xe ba bánh với vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú nhưng để lộ tâm trạng xấu đến cùng cực.Chú Lưu không khỏi thở dài: "Mặt thối thế này, quả nhiên là như tạc tượng với ông chủ!"

Ba Lục ở bên cạnh cầm ống nhòm, đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn:...Toàn thân ông lập tức hóa đá, cánh tay nặng trĩu.Mẹ kiếp, giống quá, sao lại giống đến thế!

Mới nhìn trong đầu ông còn bật ra ý nghĩ: Đây là hạt giống của chính mình!Ông đặt ống nhòm xuống như người mộng du, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trên đời này tôi thật sự có một người anh em song sinh, rồi sinh ra đứa trẻ này sao?"

Chú Lưu khựng lại, có vẻ là chuyện phức tạp ở giới hào môn rồi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hiện tại cũng phải tìm hiểu rõ ràng tình huống mới được, chú Lưu hỏi: "Ông chủ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

Ba Lục lau mặt, vỗ vai chú: "Đi, đi làm quen chút với thằng nhãi này thử."

Có thể nhìn y hệt mình thế kia, đm quá là hữu duyên!Tần Sơ không hề "nhãi'' một tí nào đang cưỡi xe điện ba bánh đi bày hàng.

Hôm nay quần qua quần lại nên hơi muộn một chút.Có vài vị khách cũ đã chờ sẵn, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc và tốt bụng của họ, Tần Sơ cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.Hắn biết rằng trên đời này có nhiều người tốt hơn người xấu, vậy nên không cần phải giận cá chém thớt lên những người không liên quan ở bên ngoài chỉ vì những người hắn gặp ở nhà đều không tốt.

Vậy nên hắn luôn nỗ lực để kiềm chế tính nóng nảy của mình ở bên ngoài, mặc dù không phải lúc nào hắn cũng có thể kiểm soát tốt."

Anh, cho em một bắp luộc."

"Một ly sữa đậu nành, cảm ơn."

Tần Sơ vừa dọn quầy xong thì khách hàng đã nườm nượm kéo tới vây quanh, cười híp mắt nhìn hắn, trong lúc chờ sẽ trầm trồ khen ngợi khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.Tâm trạng của Tần Sơ dần tốt hơn, biểu cảm trên mặt dịu đi rất nhiều, dường như lông mày và ánh mắt đã mất hết sự tức giận, trở nên dịu dàng hơn, càng nổi bật thêm vẻ khôi ngô.Trong biệt thự sân vườn, mẹ Lục không thấy người bên gối ở nhà nên tưởng ba Lục đã đi tập thể dục sớm, cũng không nghĩ nhiều.Bà đứng dậy đi làm bữa sáng trước cho Lục Ôn An.Bình thường lúc này Lục Ôn An còn đang ngủ, trường bọn họ không có giờ đọc sách buổi sáng, việc quản lý cũng không cạnh tranh như trường công nên phải đến tám giờ mới bắt đầu học, học sinh có thể thong thả đến trường.Nhưng hôm nay mẹ Lục vừa lấy trứng ra khỏi tủ lạnh đã nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa.Lục Ôn An mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách sau lưng đứng ở cửa bếp, mái tóc ngắn mềm mại được chải gọn gàng, vừa đi xuống lầu nhìn quanh thì phát hiện ba Lục không có ở nhà mà chú Lưu cũng không đến như thường lệ.Khỏi nghĩ cũng biết hai người đàn ông trưởng thành này đang bí mật làm gì.

Chú Lưu dặn cậu đừng nói cho gia đình biết nhưng lại lén nói với ba Lục, quả nhiên đã hiểu lầm gì đó rồi.Lục Ôn An không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá phức tạp, cậu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn này cho xong, vậy nên cách đơn giản và trực tiếp nhất là tập hợp tất cả các bên liên quan lại với nhau!Mẹ Lục đặt quả trứng trong tay xuống, khó hiểu nhìn cậu: "An An, sao hôm nay con dậy sớm thế?"

Quần áo cũng thay xong cả rồi, trông như sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào.Lục Ôn An vẫy tay với bà, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?

Con biết có một quán ăn ngon, chú Lưu giới thiệu đó."

Mỗi khi con trai nhìn bà với ánh mắt đáng yêu, mẹ Lục hoàn toàn bất lực không thể cưỡng lại được.

Con trai cưng thế này biết làm sao đây.

Bà rửa tay rồi không suy nghĩ nhiều bước ra khỏi bếp: "Được, mẹ đưa con đi."

Mẹ Lục sở hữu một chiếc Land Rover hầm hố, bà thường lái khi đi ra ngoài.

Bây giờ bà định lái chiếc xe ra ngoài thì phát hiện chiếc xe rẻ tiền nhất trong nhà đã không thấy bóng dáng.Ánh mắt của mẹ Lục đột nhiên trở nên sắc bén.

Lục Ôn An ngồi bên cạnh giả vờ không chú ý quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài.Khi xe vòng qua góc đường, Lục Ôn An nhanh chóng chỉ đường cho bà, cứ một mạch mà đi.Lúc này tại quầy hàng Tần Ký, Tần Sơ đang đeo một chiếc tạp dề đơn giản quanh eo và đã bán được hơn một nửa bữa sáng.

May mắn hôm nay chú quản lý đô thị không đến đuổi người đi.Tần Sơ ước tính thời gian, phát hiện còn phải mười phút nữa mới dọn hàng.

Sau khi dọn dẹp xong, hắn có thể ra cổng trường để kiếm thêm một khoản nhỏ.Khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng của Lục Ôn An đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.Đang nghĩ ngợi, một bóng người cao lớn vạm vỡ đột nhiên đứng trước quầy hàng, ít nhất khi Tần Sơ nhìn qua, điều đầu tiên hắn chú ý đến là một đôi chân dài đến khó tin.Quần vest đen, thắt lưng thẳng, bên trên là áo sơ mi ngắn màu đen, bộ trang phục không mấy nổi bật, bắt mắt nhất là trên cổ người đàn ông đeo một chùm dây chuyền bằng vàng sáng bóng.Hình ảnh điển hình của gã nhà giàu mới nổi, một điều khác biệt là người này không có bụng bia, thậm chí không thể nói là phúc hậu, thân hình cường tráng và cơ bắp săn chắc không kém gì một huấn luyện viên thể hình, thoạt nhìn trông có vẻ là người biết võ.Tim Tần Sơ đập thình thịch, phản ứng đầu tiên của hắn là kẻ này đến đây để gây rối.

Hơn nữa người này rõ ràng khác với đám côn đồ mà hắn đã tiếp xúc trước đó, chí ít không phải hạng đầu đường xó chợ.Hơn nữa người đàn ông rất cao, vốn Tần Sơ đã cao hơn nhiều so với bạn cùng lứa nhưng hắn vẫn phải ngước mắt lên mới nhìn được rõ mặt.Khuôn mặt của đối phương gần như được che phủ bởi cặp kính râm màu đen, chỉ lộ ra nửa chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng.

Rõ ràng đường nét đã trải qua năm tháng nhưng vẫn nhìn ra được một người đàn ông đẹp trai.

Kiểu người đàn ông đẹp trai không che giấu vẻ ưa nhìn của mình ngay cả trong bộ trang phục lòe loẹt này.Tần Sơ cảm nhận được khí tức cường đại của đối phương, cầm chặt lõi ngô trong tay, chờ đợi tình huống bất ngờ nào đó có thể xảy ra tiếp theo.Tác giả có điều muốn nói:Lần đầu tiên hai ba con gặp nhau.

Tần Sơ: Thật muốn phập bắp ngô lên mặt ông quá đi ╭(╯^╰)╮
 
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
18 I Đối diện trực tiếp


Toang rồi ôm nhầm con trai!18 I Đối diện trực tiếp - Bà mẹ nó ông còn dám vác mặt đến gặp tôi?!Cào phím: DứaBa Lục không hề biết mình vừa xuất hiện đã giống hệt đại ca xã hội đen đến đây gây sự, vậy nên ông cứ thấy là lạ, sao trông thằng nhóc này cứ sốt vó như chuẩn bị choảng nhau thế này.

Đôi mắt đằng sau cặp kính râm của ba Lục đang lặng lẽ đánh giá thiếu niên trước mặt, khoảng cách gần thế này, ông có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt của đối phương.Hình dáng cơ thể và các đặc điểm chung trên khuôn mặt quả thật rất giống, chỉ trừ đôi mắt hai mí thì khác.

Đôi mắt của ba Lục giống như mắt hổ, tròn xoe khi mở to, trong khi đôi mắt của Tần Sơ là một đôi mắt phượng, hơi hẹp và dài, lông mi dày và thẳng tắp, đôi mắt này khiến thiếu niên giảm đi phần nào vẻ nam tính, khiến hắn càng thêm vẻ khôi ngô.Ba Lục nhìn rồi bị hút vào đôi mắt ấy, quen thuộc đến mức nhìn mấy chục năm cũng không chán.Ông bất động đứng trước quầy, không khác gì người si ngốc.Vẻ mặt Tần Sơ căng thẳng, cảm giác được đối phương đang đánh giá mình, lúc đầu hắn còn có thể chịu đựng, nhưng sau đó lại trở nên nóng nảy, sao còn chưa xong nữa!Hắn mở miệng hỏi: "Thưa ngài, ngài muốn mua gì?"

Giọng nói nhẫn nhịn vang lên.Ba Lục nhìn bộ mặt thúi của hắn, không ngờ lại cảm thấy thân quen đến lạ.

Ông thôi không nhìn nữa, nhanh chóng nhìn lại những thứ trên xe ba bánh.Đều là những món đơn giản, thích hợp cho bữa sáng.

Đồ ăn không có nhiều, được bày biện gọn gàng, trong đó còn có một chiếc nồi nhỏ đựng ngô và khoai lang.Ba Lục móc ví ra, làm bộ như thật sự đến mua đồ: "Một bắp ngô."

"Được."

Giọng điệu Tần Sơ ôn hòa hơn nhiều, thì ra không phải đến gây sự, vậy là tốt rồi, vừa rồi hắn đã thầm đánh giá nếu thật sự đánh nhau thì có thể hắn không thể đọ sức được với đối phương.

Lúc Tần Sơ chuẩn bị bắp ngô, ba Lục tìm một vị trí thích hợp tựa người vào cạnh chiếc xe ba bánh, như đang định bắt chuyện.Tần Sơ lại liếc nhìn ông, cảm thấy hơi quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Hơn nữa vì cặp kính râm nên nhìn không rõ được mặt mũi.Ba Lục tự cho là mình đã tìm được tư thế bá đạo, đặt tay lên mép tấm gỗ nơi đặt đồ vật, trông như một tên đại ca đến đòi tiền bảo kê, ông ngước cằm lên hỏi: "Nhà nhóc ở đâu?"

Tần Sơ nhướng mi, không để ý tới ông.Ba Lục cũng không quan tâm, nói tiếp: "Nhìn nhóc còn nhỏ thế này mà ba mẹ nỡ lòng cho đi bán đồ ăn sáng à?

Nhìn nhóc chắc cũng đang tuổi đại học phải không?"

Ba Lục nhớ lại tuổi trẻ của mình cũng thế này, cũng ra ngoài xã hội lăn lộn từ sớm nên không khỏi càng thêm đồng cảm với hắn.Thật ra đại ca Sơ mới học lớp mười nhưng lại quá lo lắng về việc cao thêm, bình tĩnh nói: "Làm thử cho biết."

Hắn không nói thật vì cảm thấy không cần thiết.Ba Lục cảm thấy hôm nay không thể nói chuyện gì nữa, nhưng vì quá tò mò nên viện cớ, thần bí nói: "Thật ra là thế này, bác chính là anh em sinh đôi của ba con, đã tìm nhau rất lâu rồi, đến tận hôm nay mới biết được em mình đã có con trai, cũng chính là con.

Bây giờ con có thể dẫn bác đi gặp ba được không?"

Dù sao cũng nên làm sáng tỏ mọi chuyện, đầu óc đơn giản lại thẳng tuột thêm phần đang đam mê tiểu thuyết trên mạng của ba Lục bắt đầu vận dụng trí tưởng tượng của mình.

Nhân viên công ty sợ nhất là ông chủ sử dụng bộ não của bản thân, bởi vì mỗi khi ông động não thì hệt như bị điên.Bây giờ Tần Sơ cũng nhìn ông y hệt một kẻ điên.Người này vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần à, hay là muốn lừa đảo, muốn lừa mình về nhà rồi cướp bóc gì chăng.Không ngờ nhìn bề ngoài có vẻ như mặt người dạ thú nhưng lại là người xấu thật, phi! .Sắc mặt Tần Sơ lại trở nên nghiêm túc, tính xấu nói đến là đến: "Lăn."

Bị một thằng nhóc kém mình hơn 20 tuổi nói mình lăn, ba Lục cũng nổi nóng, lạnh lẽo hỏi: "Con không tin?"

Tần Sơ máy móc nhét thẳng bắp ngô vào ngực ông, sau đó xua tay ra hiệu đi được rồi đấy, đừng nói gì nữa.Ba Lục hoàn toàn không ngờ đến trường hợp này sẽ xảy ra, tự bản thân mất niềm tin nghi ngờ nhân sinh rồi dứt khoát tháo chiếc kính râm ngụy trang ra, sau đó đứng chắp tay sau lưng nhìn hắn.Nhưng thậm chí Tần Sơ còn không thèm nhìn ông nữa, chỉ lo chào đón những khách hàng mới.Vốn Chú Lưu đang ngồi trên xe chú ý mọi chuyện bên này bằng ống nhòm lại không khỏi thắc mắc, chuyện gì xảy ra với ông chủ vậy, sao đứng ngay đó như mấy tên côn đồ thế kia?Ba Lục ra vẻ không thành công, bất đắc dĩ vuốt mặt, tự nhủ trong lòng không được cãi nhau với một đứa nhỏ, không được tức giận, không được tức giận, sau khi dồn hết sự bức tức vào lòng thì gào lớn như chuông đồng: ''Nhìn ông này!"

Không khác gì người bệnh tâm thần, thậm chí cô em gái đang định mua sữa đậu nành cũng bị doạ chạy toáng đi.Tần Sơ lười biếng quay đầu lại, bắt đầu mất kiên nhẫn nói: "Ông còn chưa nói xong sao..."

Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ đối diện nhau.Tần Sơ: Chết tiệt!Ba Lục: Cuối cùng mình không phải là người duy nhất bị sốc! (mặt tự mãn)Tần Sơ rất đỗi kinh ngạc, đồng tử co rút, nhìn chằm chằm vào người trước mặt mà trước giờ chỉ xuất hiện trong thế giới của hắn dưới dạng hình ảnh.Ba Lục sợ hắn bị doạ bèn cất lời: "Vậy nên con dẫn bác đi xem xem, có khi sẽ gặp được anh em song sinh đã mất tích nhiều năm."

Thật ra chả có khúc mắc gì cả, ba Lục chỉ muốn tìm ra chân tướng sự việc, bởi vì ánh mắt của đứa trẻ này quá giống...Tần Sơ lạnh lùng kéo căng cơ mặt, không tiếp tục nhìn ông nữa mà quay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách vô cảm.Được thôi, hôm nay không làm ăn gì được nữa, nhìn thử thời gian, cũng gần tới giờ đi học rồi.Về phần ông già bên cạnh cứ dính chặt như kẹo da trâu vào hắn thì cứ mặc kệ ông ta đi!

Dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không bao giờ dẫn về nhà mình.Ba Lục chờ đợi phản ứng của hắn nhưng thằng nhóc này cứ thế mà lờ đi.Mẹ kiếp, tính khí giống hệt vợ mình!Ba Lục không khỏi cảm thán, đồng thời trong lòng lại lệ tuôn đầy mặt, dù sao bản thân ông cũng tung hoành giang hồ nhiều năm vậy rồi, trừ vợ mình ra thì có ai dám coi thường ông thế này chứ.

Dù hết lần này tới lần khác nhưng ông cũng không quá nổi nóng, bởi vì cảm giác quá quen thuộc lại thân thiết, nhất là khi đột nhiên thiếu niên ngẩng mặt lên, trừng mắt phượng nhìn ông khiên cả người ba Lục run lên theo phản xạ, sao còn dám tức giận gì nữa!Sau đó ông chủ – xưa kia náo loạn giang hồ – Lục ngạo nghễ vươn tay muốn níu cổ đem thằng nhóc về cho vợ mình xem.Tần Sơ cực kỳ cảnh giác, gần như ông vừa đưa tay ra đã phản ứng lại.Chàng trai cao lớn nóng nảy nhanh chóng cầm lấy lõi ngô trong tay, sau khi xác định vị trí khuôn mặt xong thì thẳng tay chọc vào khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của ông.Tất nhiên không thể đánh trúng, ba Lục cũng ra tay ngay lập tức, ông kẹp chặt cổ tay đang giơ lên nửa chừng của hắn, đầu ngô đã dừng ngay chóp mũi ông, khoảng cách rất nhỏ.

Một cơn gió thổi qua, mùi bắp ngô ngọt ngào xộc vào mũi ba Lục.Không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau sao, còn y hệt nhau mà, thù oán ở đâu ra thế này.

Ba Lục đau lòng nghĩ, bố mày hởn tủi bao nhiêu mà còn chưa nổi đoá đâu!Tần Sơ đã giống như một con báo con phẫn nộ, giọng nói đầy hận ý: "Bà mẹ nó ông còn dám vác mặt đến gặp tôi?!"

Trong đôi mắt của hắn chỉ ngập tràn sự oán giận sâu đậm.Bỗng Ba Lục cảm thấy cả cuộc đời mình trở nên kỳ diệu, "Con biết bác?"

"Phi, vậy ông tới tìm tôi làm gì?"

Tần Sơ mắng xong lại cảm thấy khó chịu, bởi vì tay hắn vẫn bị ông khống chế!Ba Lục chợt trầm ngâm: "Có lẽ bác thật sự có một người anh em song sinh.

Con nhận nhầm người rồi."

"..."

Tần Sơ cảm thấy ông thật vô liêm sỉ, bịa ra lời nói dối vụng về như vậy để trốn tránh trách nhiệm.Lúc này, một chiếc Land Rover hầm hố đậu cách đó không xa.Mẹ Lục đẩy cửa xe ra, thấy hai người đàn ông lớn nhỏ đang đối đầu ở đằng kia thì vội quay người lại, bốp một phát cho Lục Văn An đang háo hức nhô đầu ra muốn xuống khỏi xe, đẩy cậu về trong lại.Mặt Lục Văn An bị tay mẹ đè ở trên, đang khó hiểu thì nghe thấy mẹ Lục nghiêm túc nói: "Con ở yên đây không được xuống, mẹ ra ngoài xem tình hình thế nào."

Nói xong, bà sấm rền gió cuốn mở cửa bước thẳng đi.Lục Hoài An muốn cười phá lên, làm sao cậu có thể vắng mặt trong tình huống vướng mắc thế này trong khi bản thân nắm được kịch bản lại có góc nhìn của thượng đế cơ chứ!Thế là cậu lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tranh thủ thời gian vội vàng theo sau, chạy!Tác giả có điều muốn nói:Ba Lục, một người đàn ông với trí tưởng tượng phong phú: Chắc vợ tôi cũng có một em gái sinh đôi nhỉ!
 
Back
Top Bottom