- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Đm]Nuôi Quỷ - Mộc Tô Lý
C.79☆Cái gọi là kiếp trước.
C.79☆Cái gọi là kiếp trước.
Sau một lúc lâu, Tô Khốn nhìn đại sư, lại nhìn Bạch Vô Thường, rồi hỏi: “Vậy... vậy tôi thực sự là ai?”
Giọng cậu nghe có phần nôn nóng, nhưng âm cuối lại nhẹ bẫng, thoáng chút ngập ngừng.Ngón tay trỏ trắng bệch, gầy guộc của Bạch Vô Thường điểm lên quyển sổ: “Cô nhi.”
“Cô nhi?”
Tô Khốn nhỏ giọng lặp lại: “...
Tôi không có cha mẹ ư?”
“Có, nhưng theo ghi chép trong sổ này thì chưa đến hai tuổi cha mẹ ngươi đã mất cả rồi.”
Bạch Vô Thường dời mắt khỏi quyển sổ, ngẩng lên nhìn cậu: “Sao?
Chẳng lẽ ngươi muốn tìm lại thân nhân trước kia của mình?”
Tô Khốn ngẩn người một lúc, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hồn, hồi lâu sau mới lắc đầu: "Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Bạch Vô Thường gật đầu: “Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, đừng cố chấp với quá khứ.
Trên sổ này ngươi đã thay tên đổi mệnh, đây chính là con đường của ngươi về sau rồi, không cần nghĩ nhiều.”
Nói xong y cũng chẳng để tâm đến Tô Khốn nữa, mà quay sang hỏi chủ nhà: “Lũ quỷ thu được đâu?”
Đại sư lo lắng nhìn Tô Khốn một cái, rồi lấy ra một túi vải, đưa cho Bạch Vô Thường: "Toàn bộ đều ở trong này.”
Còn một vài con khác thì…
Bị một con quỷ "thùng cơm" nào đó nuốt mất rồi!Bạch Vô Thường mở túi liếc sơ qua, nhướng mày, sau đó nửa cười nửa không nhìn qua Cố Diễm một cái, rồi lại buộc chặt miệng túi, nhã nhặn chắp tay với mọi người: “Đa tạ, nếu không còn chuyện gì khác thì ta xin đi trước–”“À!
Cái đó… chờ, chờ chút đã!”
Tô Khốn như sực tỉnh từ cõi mộng, vội vàng mở miệng, nhưng lại không biết nên gọi Bạch Vô Thường thế nào, thành ra có chút lắp bắp luống cuống.Bạch Vô Thường: “……Chuyện gì?”
Tô Khốn từ cổ áo lôi ra miếng ngọc bội đã theo cậu suốt hai mươi năm, hỏi y: “Đại sư nói miếng ngọc này hình như là của ngài…
Thật vậy ạ?”
“Là của ta.”
Bạch Vô Thường mỉm cười, thậm chí còn chẳng buồn nhìn, đã khẳng định ngay: “Vừa bước vào căn phòng này, ta đã cảm nhận được rồi.”
“Vậy ngài không lấy lại sao?”
Bạch Vô Thường lắc đầu: “Không cần.
Nói chính xác thì đây là thứ ta đeo suốt mấy chục năm khi còn ở nhân gian, sau vài lần trở về âm giới rồi quay lại dương gian không cẩn thận làm mất.
Nhưng giờ ta cũng chẳng dùng đến nữa, ngươi cứ giữ lại đi.”
“Miếng ngọc này có vẻ rất lợi hại, lúc mất ngài không đi tìm sao?”
Tô Khốn khó hiểu.“Đã mất thì có lý do để mất, đến lúc cần thì tự nhiên sẽ tìm lại được.”
Bạch Vô Thường chỉ về phía Tô Khốn: "Đây, chẳng phải ta đã tìm về được rồi sao?"
Tô Khốn: “……”
Đám người này rốt cuộc là tiêu cực hay là tiêu sái vậy?!“Hơn nữa, bản thân miếng ngọc này cũng chẳng có công dụng lớn.”
Bạch Vô Thường nói: “Nó chỉ có thể trừ tà tránh họa, an hồn định phách mà thôi, nhưng gặp phải lệ quỷ hung dữ đạo hạnh cao thì lại chẳng có tác dụng gì.
Cứ xem như một cái bùa hộ mệnh nửa mùa là được.”
Tô Khốn cầm miếng ngọc nhìn Cố Diễm rồi lại nhìn Bạch Vô Thường, nói: “Nhưng nó hình như còn có công dụng hút hồn nữa…”
Bạch Vô Thường sững người trong chốc lát, rồi phẩy tay: "À– Chắc là vì ta đã đeo nó mấy chục năm, khiến nó vô tình bị nhiễm chút đặc tính của Vô Thường.”
“Đặc tính của Vô Thường?”
Đây là lần đầu tiên Tô Khốn nghe đến cụm từ này, hai mắt tròn xoe ngơ ngác.Cái này thì không cần Bạch Vô Thường giải thích, đại sư đã lên tiếng: “Tiểu Tô, chỗ này ngươi không hiểu chứ gì?
Ngươi tưởng Vô Thường đi bắt hồn, dẫn hồn là phải tìm từng người một à?
Thật ra căn bản không phải vậy đâu.
Dĩ nhiên cũng có vài trường hợp đặc biệt là những kẻ không chịu luân hồi cần phải đuổi bắt, nhưng đại đa số linh hồn bình thường đều tự kéo đến.
Vô Thường có một loại lực hút với hồn phách trong một phạm vi nhất định.
Giống như lửa và con thiêu thân vậy, hồn phách sẽ vô thức mà muốn đến gần họ, rồi bị họ dẫn xuống âm giới.”
Bạch Vô Thường gật đầu: “Đại khái là như vậy.”
Cố Diễm bên cạnh nghe xong, chợt nghĩ đến lần đầu anh nhìn thấy Tô Khốn, khi ấy anh luôn cảm thấy trên người cậu có một luồng khí ấm áp khiến anh không kìm được mà muốn lại gần, thì ra là vì nguyên nhân này.
Còn lý do tại sao những hồn phách khác bị miếng ngọc kia hút vào mà anh thì không, thứ nhất là vì lúc đó tuy anh không có tu vi nhưng vẫn có thể coi là một hung quỷ dữ tợn, thứ hai là bởi anh đã vô tình nuốt mảnh ngọc còn lại.Thấy lần này bọn họ thật sự không còn chuyện gì nữa, Bạch Vô Thường mới phẩy tay ra hiệu mình đi trước.
Chỉ là, ngay trước khi thân hình dần nhạt đi rồi biến mất, y còn ngoảnh đầu lại, hướng về phía Tô Khốn và Cố Diễm mỉm cười nói: “Chờ đến lúc các ngươi không cần dùng miếng ngọc đó nữa, nhớ trả lại cho ta.”
“Ể?!
Không phải ngài vừa bảo là thuận theo tự nhiên, làm mất cũng kệ à?”
“Đó là trong trường hợp đã làm mất rồi.
Giờ biết rõ nó đang ở chỗ các ngươi, đương nhiên phải dặn một câu.”
Dứt lời, thân ảnh của Bạch Vô Thường cùng với giọng nói lạnh lẽo kia hoàn toàn tan biến vào hư không.Chuyện muốn hỏi cũng hỏi xong rồi, lúc này Tô Khốn lại nhớ đến thân thế không thể nào ly kỳ hơn của mình, lập tức cảm thấy ỉu xìu.Một người xưa nay luôn vô tư như không tim không phổi đột nhiên trở nên trầm tư chán nản, khiến mọi người xung quanh đều có phần không quen.
Mà mấy người ở đây lại chẳng giỏi khoản an ủi người khác, huống hồ chuyện của Tô Khốn cũng thật sự khó mà an ủi được, thế là bầu không khí chốc lát trở nên trầm lặng, nghiêm túc.Cuối cùng vẫn là đại sư mở miệng trước.Cách an ủi tốt nhất đôi khi không phải là nói lời ngon ngọt dỗ dành, mà là trực tiếp đổi chủ đề, chuyển hướng sự chú ý của đối phương.
Mà câu đại sư nói ra lúc này đã đánh trúng vào sự tò mò của Tô Khốn, khiến cậu nhanh chóng thoát khỏi trạng thái ủ rũ như đang hấp hối kia.Đại sư vuốt chòm râu dê, chậm rãi nói: “Ai da, lúc lão phu lật xem sổ của Bạch Vô Thường, vô tình thấy được thông tin vài kiếp trước của Tiểu Tô nhà chúng ta đấy.”
Tô Khốn lập tức bừng tỉnh, như sống lại từ cõi chết, bật dậy ngay tại chỗ, mắt sáng rỡ nhìn đại sư: "Kiếp trước tôi như thế nào?
Là một công tử tuấn tú ngọc thụ lâm phong phải không?"
Mặc dù chuyện tiền kiếp nghe mơ hồ xa vời, chẳng liên quan gì đến cuộc sống hiện tại, nhưng vẫn có rất nhiều người không kìm được tò mò về thân phận và quá khứ của mình trong kiếp trước, thậm chí có kẻ bị ám ảnh đến mức tìm mọi cách, từ đáng tin đến tầm phào, cốt cũng vì muốn truy về tiền kiếp.
Tô Khốn tuy không bị ám ảnh như thế, bình thường cũng chẳng hề mơ mộng về kiếp trước kiếp sau gì cả, nhưng lúc này đại sư chủ động nhắc đến, lòng hiếu kỳ của cậu vẫn bị khơi dậy ngay lập tức."
Cậu nghĩ nhiều quá rồi…”
Đại sư nhếch môi, tạt gáo nước lạnh.“Vậy tôi là gì?”
Đại sư cười hề hề hai tiếng, vuốt râu nói: “Còn chẳng phải người.”
Tô Khốn không cam tâm: “……Vậy kiếp trước nữa thì sao?”
Đại sư tiếp tục đả kích: “Vẫn không phải người.”
Tô Khốn nổi giận: “Kiếp trước nữa nữa nữa chẳng lẽ cũng không phải?!”
Đại sư giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Liền ba kiếp đều là mèo, nhưng ngươi cũng thật kỳ lạ, người ta mỗi kiếp đầu thai đều đổi chỗ, còn ngươi thì cứ nhắm một nơi mà quay lại.”
Gương mặt Tô Khốn như bị thiên lôi bổ trúng: Ba kiếp đều là mèo?!
Còn nhảy vào đúng một chỗ…
Ông đây đã gây ra tội nghiệt gì?Nhưng đã hỏi tới nước này rồi, cậu cũng chẳng ngại hỏi thêm.
Tô Khốn nước mắt lưng tròng nhìn đại sư: “Vậy ba kiếp đó tôi đầu thai ở đâu?”
Đại sư bấm ngón tay tính: “Hai kiếp đầu là ở phủ Ứng Thiên, sau đó là phủ Giang Ninh…
Đều là cùng một chỗ, chỉ đổi tên thôi mà.
Nơi cụ thể thì lão phu chỉ nhớ kiếp đầu, hai kiếp sau thì không có nhìn kỹ…
Hình như là cái vườn gì đó ở đầu tây phố Ngọc Đới.”
“Trầm Hương Viên?”
Cố Diễm từ nãy đến giờ vẫn luôn cau mày như đang ngẫm nghĩ điều gì, bỗng nhiên lên tiếng tiếp lời đại sư.“À đúng rồi!
Chính là Trầm Hương Viên đó!”
Đại sư quay sang Tô Khốn: “Ây da, nói chung cũng chỉ là nơi đó thôi, hỏi kỹ hơn nữa cũng không ích gì, toàn là chuyện đời nào kiếp nào rồi.”
Tô Khốn u sầu: “Ông đây làm mèo suốt ba kiếp, vất vả lắm mới được làm người một lần, còn lận đận thế này…
Quá đáng thật đấy!”
“Không đúng!”
Đại sư đột nhiên quay đầu nhìn Cố Diễm: “Vừa rồi chỉ có lão phu xem quyển sổ đó, cậu có nhìn đâu, sao cậu biết được?”
Thần sắc của Cố Diễm hơi kỳ quái: “Vì phủ đệ của tôi khi xưa ở ngay phố Ngọc Đới… cách Trầm Hương Viên chỉ hai căn nhà.”
“Cái gì?”
Tô Khốn quay phắt lại: “Nói vậy tức là chúng ta có khi từng là hàng xóm à?"
Đây chẳng phải thứ gọi là "duyên tiền kiếp" trong truyền thuyết sao?Tô Khốn mặt đầy hưng phấn, vừa định nói gì đó thì bỗng lại như xì hơi nằm bẹp xuống: “Là hàng xóm thì anh chắc gì đã biết tôi.
Cả phố đầy mèo ra đó, làm sao biết được con nào là tôi chứ?!"
Cố Diễm nhìn Tô Khốn với vẻ mặt phức tạp: “……”
Có khi thật sự từng thấy rồi cũng nên.Ngay khi nghe đến “mèo”, hình ảnh mèo con nhỏ xíu từng ăn chực nằm chờ trong phủ đệ năm xưa hiện lên trong đầu anh.
Đến khi đại sư nhắc đến địa điểm cụ thể, anh càng cảm thấy có sự trùng hợp kỳ lạ, trực giác mách bảo với anh rằng Tô Khốn chính là con mèo nhỏ đó....Nhưng Tô Khốn nói cũng chẳng sai, cả phố đầy mèo, sao có thể chắc mười phần là con đó.Song chuyện ấy cũng không còn quan trọng nữa, kiếp trước đã là chuyện quá khứ.
Điều đáng quý nhất chính là kiếp sống của họ hiện tại, điều này mới đáng trân trọng.Đại sư nói lan man thêm dăm ba câu, tâm trạng Tô Khốn quả nhiên đã khá lên không ít.
Thật ra chuyện này nếu nghĩ thoáng thì cũng chẳng có gì, giống như chuyện tiền kiếp đã trôi qua từ mấy đời, thân thế của cậu cũng đã thay đổi từ hơn hai mươi năm trước rồi.
Đứa trẻ mồ côi kia, nếu không có hồn phách thì chắc chắn không thể sống, người thân cũng chẳng thể tìm lại.
Người chăm lo, nuôi nấng cậu từ bé vẫn là cha mẹ đã qua đời của cậu.Trong mắt những người thân không biết chuyện, cậu chính là con cái ruột thịt của họ, từ thể xác đến linh hồn.Tình thân có, huyết thống có, còn linh hồn thì...
Lúc bị đổi hồn, cậu đâu có ký ức, so ra cũng chẳng khác gì bản gốc.
Tô Khốn ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy mình chẳng có gì đáng để lăn tăn cả.Thế là đồng chí Tô Khốn vốn thiếu tim thiếu phổi, sau khi hiếm hoi vì mẩu chuyện xưa mà u sầu chưa tới một tiếng đồng hồ, cuối cùng lại tràn đầy sức sống, nhảy nhót tưng bừng.Cậu chỉ vào cái bao tải đang nhốt Thanh Nguyên trong góc tường, khí thế nói: “Tốt lắm!
Thế thì ông đây khỏi cần lăn tăn việc có nên đốt tiền vàng cho hắn hay không nữa rồi.”
Đám yêu ma quỷ quái chứng kiến toàn bộ quá trình im lặng quay mặt đi: “……”
Đứa này đúng là dễ nuôi hết phần thiên hạ![Edit by TeiDii]
_______________T biết bà Mộc bả mê mèo, truyện của bả hay có hình bóng của mèo và động vật họ nhà mèo.
Nhưng t không ngờ bả có thể cho cậu Tô làm mèo ba kiếp liền

.