Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
350240249-256-k523906.jpg

[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
Tác giả: LynHng7
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hán Việt: Nam bằng hữu bị phong phê công trành thượng cai chẩm ma bạn

Tác giả: killua

Tình trạng: Còn tiếp

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , OE , Tình cảm , H văn , Chủ thụ , Hắc ám , Cường thủ hào đoạt , Nhược thụ , Vạn nhân mê Tags: boyloveeabogiamcầmnpđammỹ​
 
[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
văn án


Editor : lun edit truyện trong tình trạng buồn ngủ-))) mắc lỗi lặt vặt là chuyện thường tình đb là chính tả, truyện ch đc beta vì lười.________Bốn tên điên phê biến thái quỷ súc, yêu mà không có được công× thẳng nam mỹ nhân thụ.Cưỡng chế ái / phòng tối cầm tù /NP/ ngụy ntr/Thế giới hiện thực: người bạn trai thẳng nam bị đám điên phê công cưỡng chế ái.Thế giới EABO (Enigma×Alpha): truy thê giam cầm cưỡng ép vợ.P/s: 4 công × 1 thụToàn quá trình đều là cưỡng chế ái, rape, gian cầm!!!
 
[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
TG THỰC 1: Bạn trai quen biết đại minh tinh mà tôi thích nhất


Tôn Nhạc Nhiên đóng máy tính, thu dọn đồ đạc sau đó cầm lấy túi của mình cũng không quay đầu lại mà rời khỏi văn phòng, trong miệng còn đang ngâm nga một bài hát, tâm trạng vui vẻ.Cô gái làm cùng bàn bên cạnh nhìn Tôn Nhạc Nhiên với ánh mắt ngưỡng mộ, khẽ nói với đồng nghiệp:
"Tôi thật ghen tị với chị Nhạc Nhiên.

Bạn trai chị ấy ngày nào cũng đến đón, mà chị ấy lại xinh đẹp như vậy nữa."

"Đó là số phận thôi!"

Đồng nghiệp liếc cô một cái, xoa xoa cổ rồi nhìn xuống qua cửa kính.

Quả nhiên, chiếc xe quen thuộc mỗi ngày vẫn đang chờ để đón Tôn Nhạc Nhiên.

Người đàn ông kia nhẹ nhàng che đầu cô khi cô bước lên xe."

Nhưng mà, đàn ông thì có mấy ai đáng tin.

Nhìn bạn trai cô ấy bề ngoài tử tế thế, không biết sau lưng lại đang làm chuyện gì đâu..."

Gần đây Tôn Nhạc Nhiên xác thực vui sướng vô cùng, cô mới theo đuổi được Việt Thù, lại mười phần mừng rỡ khi phát hiện ra minh tinh mà mình đang đu - Thẩm Ngạn Khanh và bạn trai của mình Việt Thù ở chung một tiểu khu!

Càng khiến người ta hưng phấn hơn là, Việt Thù hình như còn có chút giao tình với Thẩm Ngạn Khanh.

Cơ hội tốt như vậy làm sao cô có thể buông tha, cho dù cô có năn nỉ vô dụng thế nào thì Việt Thù vẫn không đồng ý cho cô dọn vào trong nhà anh.Cô đã suy nghĩ một vạn phương pháp để tạo ra cơ hội gặp mặt ngẫu nhiên.Dù rất yêu mến Thẩm Ngạn Khanh, nhưng Tôn Nhạc Nhiên hiểu rằng bạn trai Việt Thù mới là người thật sự phù hợp với cô.Việt Thù có gia thế tốt, không gặp áp lực kinh tế, tính cách lại điềm đạm và nhẹ nhàng, anh luôn đặt cô lên hàng đầu trong mọi việc.

Vì tính chất công việc, Tôn Nhạc Nhiên thường xuyên phải đi công tác, nhưng Việt Thù chưa từng phàn nàn dù chỉ một lần, luôn đối xử với cô rất dịu dàng, điều quan trọng hơn cả, dù không đẹp trai nổi bật như Thẩm Ngạn Khanh, nhưng Việt Thù cũng sở hữu vẻ ngoài rất thu hút, đủ để khiến anh trở nên nổi bật trong đám đông.Nghĩ đến việc mình hiện giờ có mối liên hệ đặc biệt với cả hai người đàn ông này, Tôn Nhạc Nhiên không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng, khóe môi khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Việt Thù đang lái xe.

Sườn mặt anh nhu hoà, mũi cao môi mỏng, đôi mắt màu hổ phách, làn da tinh tế, một chút cũng không giống những người đàn ông tiểu trung niên dầu mỡ trong công ty.Việt Thù đang đi làm ở một công ty IT, tuy rằng hiện giờ đang thịnh hàng 996, nhưng bởi vì kỹ thuật và trình độ cao nên được cấp trên chấp thuận cho làm việc ở nhà, chỉ cần đến 8h là được.Đối với tiền lương cũng tương đối phong phú.Tôn Nhạc Nhiên gặp được Việt Thù trong một lần công ty tổ chức liên hoan.

Lúc ấy cô liếc mắt ở trong một đám có cuồng thâm mắt thấy được anh, Việt Thù vai lưng đĩnh bạt, khuôn mặt đẹp đẽ, đeo tai nghe trầm tư ngồi bên cạnh bàn.Sau đó, cô tìm cách kết bạn với anh qua WeChat, kiên trì trò chuyện mỗi ngày.

Qua những lần nói chuyện, cô nhận ra rằng dù vẻ ngoài của Việt Thù có phần lạnh lùng, nhưng kỳ thật bên trong anh lại là một người vô cùng dịu dàng mềm mại.

Anh có nuôi một chú mèo, biết nấu ăn và còn đọc rất nhiều sách.

Bất kể Tôn Nhạc Nhiên nói về chủ đề gì, anh đều có thể đáp lại một cách thoải mái và hiểu biết.

Mỗi lần họ đi cùng nhau, Việt Thù luôn lịch thiệp và chu đáo chăm sóc cô.Kể từ khi ở bên Việt Thù, Tôn Nhạc Nhiên nhanh chóng trở thành người được bạn bè, đồng nghiệp hết mực ngưỡng mộ.Nhưng mà, khi ở bên Việt Thù cô cũng không phải không có đắn đo.

Mặc dù mọi thứ của anh đều tốt, cũng cho cô tiêu tiền không tiếc, nhưng lại không muốn cùng cô tiến thêm một bước.

Tuy sống chung với nhau nhưng Việt Thù lại nhường phòng ngủ cho cô, tự mình đến phòng ngủ phụ dành cho khách.Lý do là buổi tối anh phải thường xuyên tăng ca viết số liệu sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô.

Đến nỗi không muốn phát sinh quan hệ còn bởi vì eo của anh trong khoảng thời gian bị thương này không thể dùng lực.Hơn nữa eo bị thương cũng chỉ là vấn đề cần chút thời gian, Việt Thù đã sớm nói cho cô biết, bởi vậy cô không có cách nào oán trách được.Nhưng nếu ở cùng một chỗ rồi, Tôn Nhạc Nhiên cũng hoàn toàn không sốt ruột.Bọn họ đỗ xe trong gara dưới tầng hầm, Tôn Nhạc Nhiên bước xuống khoác tay anh, thân mật nói: Việt Thù, hôm nay anh có nhìn thấy đại minh tinh kia không?"

Việt Thù đáp: "Không có, hôm nay anh không ra ngoài."

"Anh ở nhà nhiều không thấy buồn chán à."

Tôn Nhạc Nhiên có chút không vui, nhưng cũng biết được tình hình công việc của Việt Thù: "Đừng cố gắng quá sức được không, anh đã rất lợi hại rồi."

Việt Thù khẽ cười.Anh xoa xoa tóc Tôn Nhạc Nhiên, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, bên trong có một người đàn ông cao lớn cường tráng đang đứng, tây trang phẳng phiu, tóc chải chuốt gọn gàng không chút cẩu thả, đôi mắt sâu thẳm mang theo sự lạnh lùng hơi cụp xuống không biết đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt thấy cặp tình nhân này, một tia sáng kỳ dị xuất hiện dưới cặp kính kia.Việt Thù không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được anh ta, anh gật đầu chào hỏi đối phương.Quen biết Thẩm Ngạn Khanh là chuyện tình cờ.

Hôm ấy đêm khuya, anh ở nhà đã lâu nên có chút buồn chán cho nên mới dắt mèo đi dạo.Ở trong tiểu khu này cũng có vài con chó mèo hoang, anh cũng thường xuyên tới cho chúng thức ăn, khi tới đó lại phát hiện có một người đàn ông nằm trên ghế dài người nồng nặc mùi rượu, thân hình cao lớn, mang mũ và khẩu trang không thấy rõ mặt.Việt Thù cho chó mèo ăn xong, phát hiện người đàn ông kia vẫn còn nằm ngủ ở đó, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào người muốn gọi anh ta tỉnh lại, hỏi xem địa chỉ ở đâu, vừa lúc trợ lý của Thẩm Ngạn Khanh đi tới, hai người liền hợp lực đưa anh về nhà.Lần thứ hai họ gặp nhau là tại công ty của Việt Thù.

Khi đó, công ty đang phát triển một trò chơi thực tế ảo theo mô hình vũ trụ giả tưởng và mời Thẩm Ngạn Khanh đến để quảng bá sản phẩm.

Là một nhân viên kỹ thuật, Việt Thù cũng tham dự buổi tiệc mừng ra mắt sản phẩm.Thật bất ngờ, giữa đám đông, Thẩm Ngạn Khanh nhận ra anh và lặng lẽ đến cảm ơn.Điều này khiến Việt Thù có ấn tượng không tệ với người đàn ông này.

Nhưng nếu anh biết trong tương lai mình sẽ bị đối xử khủng khiếp như thế nào, chỉ sợ anh nhất định sẽ hối hận vì sao ngày đó mình lại cho Thẩm Ngạn Khanh nhiều hơn một cái liếc mắt.
 
[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
2: Điềm báo hắc hoá


"Đã lâu không gặp, anh mới vừa đi đóng phim về à?"

Việt Thù hỏi.Sắc mặt Thẩm Ngạn Khanh hôm nay đặc biệt u ám, ánh mắt của hắn dừng lại trên cánh tay của Việt Thù đang bị Tôn Nhạc Nhiên nắm lấy, một lúc lâu sau mới trả lời nói: "Đúng vậy, tôi vừa mới trở về...

Vị này là?"

Ý hắn đang hỏi Tôn Nhạc Nhiên đang đứng bên cạnh.Tôn Nhạc Nhiên kích động đến cả người run rẩy, kéo cánh tay Việt Thù trong vô thức, Việt Thù shh một tiếng, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô một cái, cười nói: "Bạn gái của tôi, tên Tôn Nhạc Nhiên.

Em ấy là fans của anh, đặc biệt rất thích anh."

Nghĩ một lát, lại nói thêm một câu: "Ngày nào cũng hỏi xem anh có về nhà hay không."

Tôn Nhạc Nhiên không ngờ tới anh lại trực tiếp như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, ấp úng không biết nên nói gì.Thẩm Ngạn Khanh nhìn qua vô cùng lạnh lùng nhưng lúc này lại khẽ cười nói: "Trong khoảng thời gian này tôi không có lịch trình, cho nên chắc sẽ không rời đi."

Hắn nói xong rất tự nhiên đặt tay lên vai Việt Thù, gần như che nửa bả vai của anh.

Hắn vốn cao hơn Việt Thù nửa cái đầu, nhìn như thế này lại khiến cho Việt Thù trông có chút thon gầy.Tôn Nhạc Nhiên đột ngột bị đẩy ra xa, lúc này trong đầu đang nghĩ như vậy.Thẩm Ngạn Khanh dán sát bên tai Việt Thù dùng âm thanh chỉ đủ cho ba người nghe: "Tôn tiểu thư thật xinh đẹp.

Việt Thù, cậu cũng thật có phúc khí."

Hắn không chờ Việt Thù phản ứng lại, lập tức buông lỏng cánh tay, vẫy vẫy tay chào tạm biệt.Việt Thù nhíu mày, nhưng tâm tình vẫn rất vui sướng nắm tay Tôn Nhạc Nhiên đi về nhà.Mặc dù Việt Thù thoạt nhìn có vẻ hơi sợ xã hội, không thích nói chuyện, nhưng nội tâm lại vô cùng mềm mại.

Lần đầu tiên Tôn Nhạc Nhiên tới nhà anh, hoàn toàn không thể tưởng tượng được phong cách bài trí ấm áp thế này lại đến từ tay một lập trình viên.

Miêu Miêu đang nằm trong chiếc giỏ tre nhỏ lười biếng chào hỏi cô.Việt Thù lười đặt tên cho nó, nên từ nhỏ đã gọi nó là Miêu Miêu.Con mèo này chỉ thân cận với một mình Việt Thù, người khác nó đều không để ý tới.

Khi Tôn Nhạc Nhiên vẫn còn đang theo đuổi Việt Thù, cô phải nghĩ ra rất nhiều chiêu trò muốn dành được hảo cảm từ mèo nhỏ, nhưng cuối cùng thiếu chút nữa bị nó cào, mới bất đắc dĩ từ bỏ.Việt Thù và mèo nhỏ hoàn toàn không giống nhau, mặc dù nhìn xa cách nhưng rất dễ theo đuổi.Cô nhớ rõ ngày đó Việt Thù đeo tai nghe, mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình, làn da trắng nõn tinh tế, đang đi về một góc phố.

Cô nhận ra anh, trực giác nói cho cô biết cô phải nắm bắt cơ hội này, cho nên cô đuổi theo Việt Thù, sau đó nhận ra rằng Việt Thù là người sẽ không từ chối người khác.Tuy rằng anh luôn tỏ ra bình thường không có gì khác biệt, nhưng Tôn Nhạc Nhiên cảm thấy như vậy đã đủ rồi.Kiếm đâu ra được người bạn trai sẽ đưa thẻ lương cho mình, giấy tờ đất viết tên mình, vừa săn sóc chu đáo vừa có thể nấu cơm, kiếm tiền đây.Eo không tốt cũng đáng.Nhưng hôm nay gặp được Thẩm Ngạn Khanh, lại khiến cho cô mềm nhũn chân, ngay cả cơ thể cũng mềm.Thẩm Ngạn Khanh và Việt Thù hoàn toàn không giống nhau, toàn thân đều tản ra hormone nam tính, là loại phụ nữ vô cùng thích.Không biết vì sao cô lại đột nhiên muốn ôm Việt Thù một cái, cơn khao khát xác thịt của cô sắp phá tan cái lồng lý trí.

Nhưng Việt Thù vừa về đến nhà đã chui vào phòng làm việc của mình, còn chân thành giải thích nói mình muốn tăng ca, lại chờ thêm hai ngày nữa là tốt rồi.Cô xem không hiểu những số liệu phức tạp của Việt Thù, cũng không muốn đến thư phòng nhìn màn hình trải khắp sàn nhà, lạnh lẽo như băng, một chút bầu không khí kiều diễm cũng không có.

Nếu thiên thời địa lợi đều không có, cô đành phải ôm gối ngoan ngoãn đi đến phòng ngủ chính để ngủ.Trong phòng sáng đèn, Việt Thù còn đang cúi đầu làm việc.

Vẻ mặt của anh rất tập trung mà không hề biết rằng, ở một góc khuất có tia sáng đỏ mờ nhạt đang lặng lẽ chớp lên.
 
[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
3: Bạn gái bị ép đi công tác


Trước khi Việt Thù kịp bình phục chấn thương, Tôn Nhạc Nhiên đột ngột nhận được nhiệm vụ đi công tác nên chỉ có thể quyến luyến thu dọn hành lý đi tới một nơi khác, dự kiến phải nửa tháng nữa mới trở lại.Vốn dĩ cô không cần phải làm việc vặt như vậy, nhưng ông chủ lại nói rằng phía bên kia chỉ định phải là cô đến bàn công việc mới chịu, cho nên không thể không để cô đi một chuyến.Mà phản đối cũng không có hiệu quả, cuối cùng Tôn Nhạc Nhiên cũng chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi tiếp nhận.Trước khi đi Việt Thù đưa cô tới sân bay, ôm lấy cô, rất nhẹ nhàng, tình tứ.Mặc dù cô ở trong nhà của Việt Thù không bao lâu, nhưng cô đã có một loại tình cảm không muốn xa rời khó có thể kiềm chế được.

Rất muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn sống mãi trong tổ ấm nhỏ của bọn họ."

Em sẽ trở về nhanh thôi."

Tôn Nhạc Nhiên vùi đầu vào cổ Việt Thù, hít thật sâu mùi hương tươi mát của người kia, mùi vị khiến cô mê muội.Cô dùng nước giặt quần áo của Việt Thù để giặt quần áo cho mình, nhưng thế nào cũng không thể có được mùi hương thơm mát lành lạnh như thế này.Nhưng cũng không quan trọng, người này sớm hay muộn gì cũng sẽ hoàn toàn thuộc về cô.Cô buông tay ra, nhìn bạn trai đang đứng trước mặt mình, sờ lên mái tóc mềm mại của anh.Việt Thù cúi đầu để cô tuỳ ý sờ, nhẹ nhàng nói: "Chú ý an toàn, đừng cố sức quá, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho anh, anh vẫn luôn ở đây."

"Được."

Tôn Nhạc Nhiên hít sâu một hơi, xoay người kéo vali, vẫy vẫy tay, "Em đi đây!"

"Ừ, cẩn thận một chút."

Bạn trai nhìn theo cô.May mắn thay xung quanh Việt Thù không có cô gái nào, Tôn Nhạc Nhiên nghĩ thầm.Việt Thù đứng ở nơi đó, tuy rằng mang mũ và khẩu trang, mặc áo hoodie rộng thùng thình, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái tự tại.Nếu không phải cô ở bên anh mọi lúc, hoặc nếu không phải anh làm việc trong một công ty chỉ toàn là nam giới, thì có lẽ đứng bên cạnh anh lúc này không phải là cô.Nghĩ đến khả năng đáng sợ này, Tôn Nhạc Nhiên nhịn không được cắn chặt môi.

Có lẽ cô nên thử liên hệ một chút với bác sĩ Tang hàng xóm của Việt Thù....Bác sĩ Tang ở cách vách với Việt Thù, khi Việt Thù tới bệnh viện kiểm tra thắt lưng của mình thì quen biết được.

Anh ấy là một người rất nhiệt tình, khi biết cô và Việt Thù ở bên nhau còn để lại WeChat cho dễ liên lạc, còn hay đến kiểm tra giúp Việt Thù.Nhờ anh hỗ trợ chăm sóc giúp Việt Thù một chút, chắc hẳn cũng không phải quá đáng đi....
 
[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
4: Điên phê công 1 mang rượu bị bỏ thuốc đến mê gian


Ban ngày luôn có cảm giác rất buồn ngủ, nhưng ban đêm lại tỉnh táo vô cùng, Việt Thù nhìn đoạn mã đủ loại màu sắc trên màn hình.

Nhịn không được xoa xoa mày.Gần đây vết thương trên eo có vẻ càng ngày càng nặng, nếu sai tư thế một chút liền đau nhức dữ dội, hình như xương bả vai cũng có chút lệch vị trí.Nhóm đang giải quyết một vấn đề về định dạng mẫu, không quá dễ dàng, người mới rất khó làm được, cho nên chuyện này rơi vào tay những đàn anh có kinh nghiệm dày dặn.May mắn thay, Việt Thù được phân làm việc với một người có trình độ rất tốt.

Thậm chí nhiều lúc trình độ tương đương với Việt Thù, bởi vậy lượng công việc của anh cũng được giảm bớt.Anh đứng lên nhẹ nhàng duỗi thẳng người một chút, di động lúc này đột nhiên kêu vang.Lại có vấn đề sao,Việt Thù than nhẹ, cầm lấy di động.Lại ngoài ý muốn là người mà anh không ngờ tới.Thẩm Ngạn Khanh:"cậu có ở nhà không?"

Đây là lần đầu tiên Việt Thù nhận được Wechat của Thẩm Ngạn Khanh, không thể nghĩ được vì sao anh ta lại hỏi như vậy, đành phải nhắn lại: "Tôi ở nhà, làm sao vậy?"

Anh chờ trong chốc lát, đối phương lại không có phản hồi lại, qua một lút lâu sau chuông cửa đột nhiên vang lên.Lúc này anh đại khái đoán được là Thẩm Ngạn Khanh tới.Quỷ nhiên vừa mở cửa ra, người đàn ông lập tức xuất hiện trước mặt anh, trên tay còn cầm một chai rượu.Hắn cao hơn Việt Thù một chút, nhìn từ góc độ này anh chỉ thấy Thẩm Ngạn Khanh cuối đầu âm u, dường như là không được vui vẻ cho lắm, dáng vẻ muốn dùng rượu giải sầu."

Quà từ Fan hâm hộ, rất hiếm, cùng nhau uống?"

Việt Thù nghiêng người để hắn đi vào, cười nói: "tôi không biết uống rượu,anh cũng uống ít thôi, thứ đồ này không tốt cho sức khoẻ, lần trước anh còn ngủ dưới lầu đấy."

Miêu Miêu vốn dĩ đang ngủ, khi thấy Thẩm Ngạn Khanh đến, rất hung dữ mà ré lên vài tiếng, nhanh chống chạy vào phòng ngủ."

Được"Khác với phong cách ngắn gọn của những người độc thân như hắn, cũng có lẽ là bởi vì làm việc ở nhà, nên nhà Việt Thù nơi nào nhìn cũng rất nhẹ nhàng mang lại cảm giác ôn hoà.Chỉ là...nơi nào cũng có dấu vết của người phụ nữ kia.Hắn đưa lưng về phía Việt Thù, hít một hơi thật sâu.Trong lòng vô cùng đố kị, dường như là đem linh hồn đốt cháy thành tro, hắn không khống chế được bản thân đi tới xem phòng ngủ chính, nơi mà hắn chưa từng đi qua.

Việt Thù có phải ở nơi đó ôm người phụ nữ kia,có phải hay không cùng nhau giao hoà trên chiếc giường đó."

Làm sao vậy?"

Thẩm Ngạn Khanh rũ mắt, nói: "Mèo chạy vào đây rồi, không sao chứ?"

Việt Thù à một tiếng, cười nói: "không sao cả, Miêu Miêu có ổ ở trong đó, sẽ không tùy tiện trèo lên giường"Thẩm Ngạn Khanh gật gật đầu, nhìn Việt Thù có chút câu nệ ngồi lại đây.Kỳ thật vào đêm gập nhau đầu tiên hắn cũng không nhớ được Việt Thù là ai, chỉ là cảm thấy trong mơ hồ có người nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt hắn, đưa hắn về nhà, một muỗng lại một muỗng đút canh giải rượu cho hắn, Hắn lúc đó say khướt mà xuống giường đi loạn, lại không cẩn thận đè lên người đàn ông, nghe thấy người này rên rỉ kêu lên một tiếng.Thẩm Ngạn Khanh lúc ấy liền cứng.Trong mộng người ấy vô cùng dịu ngoan mà tiếp nhận hắn, nhưng khi vừa tỉnh, lại chỉ có mình hắn nằm ở trên giường, dưới chăn không hề có chút dấu vết gì.

Cảm giác trống rỗng lập tức bủa vây lấy hắn, hắn hỏi trợ lý, anh ta chỉ nói người kia ở nơi này nhưng không để lại tên.Tìm một người không phải việc khó, rất nhanh trợ lý đã đưa tư liệu về người thanh niên kia cho hắn.Việt Thù, một nhà kỹ thuật nhân viên của công ty công nghệ, gia cảnh rất tốt.Những điều đó không phải trọng điểm, trọng điểm là khi hắn thấy bức ảnh chụp Việt Thù.Người thanh niên có làn da trắng nõn khác thường, mái tóc màu nâu, một hai sợ tóc tinh nghịch rũ xuống trên vầng trán mịn màng, nét mặt lại vô cùng ngượng ngùng, lông mi rũ xuống, mũi cao thẳng, đôi môi bất an mà nhấp nhấy.Mặc dù có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác mỏng manh yếu ớt tùy thời đều muốn chạy trốn, giống như một bông hồng đẫm sương mai mọc sai nơi, quả thực không hợp nhau.Thẩm Ngạn Khanh là minh tinh, đã gặp qua rất nhiều người xinh đẹp, nhưng không có lấy một người khiến tim hắn đập nhanh như vậy.

Hắn bỗng nhiên sinh ra một loại khát vọng vô cùng cấp bách, muốn gặp lại anh, nghe giọng nói của anh, để anh chạn vào trái tim đang điên cuồng đập trong lòng ngực hắn.Khát vọng này kéo dài trong một thời gian dài, hắn không có lý do gì để đi gặp Việt Thù, vào ban đêm dương vật của hắn lại trướng đau, giống như đang oán trách hắn vì sao không tìm được người chân chính thuộc sự sở hữu của nó.Hắn thử đi tìm người khác, nhưng căn cản không đúng, nơi nào cũng đều không đúng.Không có thuốc nào cứu được, Thẩm Ngạn Khanh nghĩ.Đại khái đây gọi là nhất kiến chung tình!Lần nữa gặp lại nhau là khi tuyên truyền trò chơi, Việt Thù căn bản không có nhận ra hắn, đôi mắt màu hổ phách mở to, đôi môi khẽ nhếch, dáng vẻ sửng sờ.Hắn không đành lòng khiến anh sợ hãi, đành phải nói rằng mình là người say rượu hôm trước, sau đó thêm wechat, không có tiến xa hơn thêm bước nào nữa.Hắn muốn theo đuổi anh, dụng tâm chân thành mà theo đuổi.Đoàn phim yêu cầu hắn phải tới nơi khác để quay một bộ phim điện ảnh, phải mất một thời gian mới quay trở về.Nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thấy Việt Thù sau khi xa cách, lại thấy một người phụ nữ cười ngọt ngào, nắm lấy cánh tay anh.Mà Việt Thù, đang cúi đầu nhìn người phụ nữ đó và xoa đầu cô ta.Thẩm Ngạn Khanh cúi đầu, khoé miệng kéo ra một nụ cười khiến người sởn tóc gáy.Việt Thù giúp hắn khai rượu, cẩn thận rót chưa đến nửa ly rồi đưa cho hắn, giống như không muốn hắn uống nhiều, nhưng Thẩm Ngạn Khanh lại nói: "Cứ rót đầy đi"Việt Thù có chút do dự: "Gần đây không phải quay phim sao? thật sự có thể uống?"

Thẩm Ngạn Khanh gật gật đầu, hắn lớn lên vô cùng đẹp trai nhưng thoạt nhìn lại có chút u sầu, nói: "thất tình, rất khó chịu"Việt Thù có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, nói: " Loại chuyện này anh cũng dám nói với tôi? không sợ tôi sẽ bán tin nóng này sao."

Bất quá anh vẫn thật sự rót đầy ly rượu, thậm chí cũng rót cho mình một chút.Bạn bè thất tình, còn có cái gì tốt nếu có người cùng uống rượu giải sầu."

Đừng khó chịu anh lớn lên đẹp như vậy khẳng định có rất nhiều cô gái thích anh."

Việt Thù vụng về an ủi hắn, " Bạn gái tôi cũng thích anh, mỗi ngày đều hỏi xem anh có ở nhà không."

Thẩm Ngạn Khanh hừ cười một tiếng, như vô tâm, nói:" trước khi tôi đi, cậu vẫn còn độc thân."

Việt Thù cũng cười:" Nhạc Nhiên là người vô cùng nhiệt tình....tôi không biết từ chối cô ấy như thế nào, cứ như vậy ở bên nhau, cha mẹ tôi cũng thúc giục quá...ngẫm lại cũng nên lập gia đình rồi."

Anh châm chước nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu,vị ngọt nị nhanh chóng bao chùm khoang miệng, cũng không hề cay xè khiến người khó chịu giống trong tưởng tượng.Không có cảm giác gì, Việt Thù nghĩ thầm."

Cậu bị thương ở thắt lưng à?"

Thẩm Ngạn Khanh xoay chén rượu, nhìn chất lỏng đỏ như máu xoáy trong ly thủy tinh trong suốt, phản chiếu lên khuôn mặt Việt Thù."

Đúng vậy, ngồi lâu quá làm căng cơ thắt chặt."

Việt Thù nói.Quần áo anh mặt luôn rộng rãi, da thịt trắng nõn ấm áp bị chủ nhân chặt chẽ bao bọc lấy, không bố thí một chút gì cho những kẻ thèm khát ôm tâm tư mai mắn.Lòng bàn tay của Thẩm Ngạn Khanh dường như lại có xúc cảm của ngày hôm đó, giống như làn da tinh tế ấy có thể hấp thụ được sự nóng cháy nơi bàn tay hắn, theo eo chậm rãi hướng lên trên là có thể khiến anh phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng vì ý thức trách nhiệm anh vẫn tiếp tục giữ lấy hắn không dám buông tay, thẳng đến khi đem Thẩm Ngạn Khanh thả lên giường, anh mới đỏ mặt kéo cái tay đang lần mò trong quần áo của mình ra, còn không dám để trợ lý nhìn thấy."

Buổi tối hôm đó thật vất vả cho cậu rồi."

Thẩm Ngạn Khanh nói: "uống nhiều quá, không biết có đè cậu bị thương hay không."

Việt Thù vội vàng xua tay, anh cảm thấy đầu óc mình vẫn còn minh mẫn, nhưng lại không biết rằng trên má đã xuất hiện hai vệt ửng hồng, khoé mắt đo đỏ đã khiến cho khuôn mặt điển trai lạnh nhạt của anh tăng thêm vài phần dụ hoặc."

Không mệt....sẽ không đè phải...."

Việt Thù dụi mắt, không biết vì sao cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt.Một luồng nhiệt bỗng nhiên tiến lại gần anh, Việt Thù cố gắng mở to đôi mắt mê mang nhìn qua, là Thẩm Ngạn Khanh đang cúi người trước mặt anh, "Thâm tình" nhìn anh chăm chú, một đôi bàn tay to nóng bỏng trượt dọc theo áo khoác hoodie chui vào, chặt chẽ dán ở trên eo Việt Thù.Bên tai truyền đến tiếng thở dốc đầy gợi cảm của người đàn ông, Thẩm Ngạn Khanh hơi dùng sức, nhấc bỏng anh lên trên đùi mình.Hai chân tách ra, tư thế rất kỳ quái, bên dưới mông còn có đồ vật cứng ngắc nóng bỏng ngo ngoe rục rịch.Quá kỳ quái, những cơ thể lúc này lại mềm nhũn, giác quan bị phóng đại vô hạn, lí trí khuếch tán ở bên trong không khí nóng như lửa nướng.Anh yếu ớt chống đẩy muốn thoát ra, nhưng không hề có tác dụng.

Thẩm Ngạn Khanh cũng uống rượu, bụng dưới có một dòng nhiệt nóng bỏng dâng lên, mỹ nhân nằm trong ngực, căn bản không có cánh nào nhịn xuống được.Hắn cắn một ngụm lên vành tai trắng nõn của Việt Thù, hỏi: "Bạn gái của cậu có thể thoả mãn cậu sao? hửm?"
 
[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
5: Thẳng nam đáng thương bị điên phê công mê gian cả đêm


Cả hai đều uống rất nhiều thuốc kích dục loại mạnh, phương pháp này quả thật quá hèn hạ, nhưng trong quá trình sẽ không gây tổn thương, so với trực tiếp cưỡng bức nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Trong cái vòng tròn của minh tinh, Thẩm Ngạn Khanh lăn lê bò lết đã sớm quen thuộc với nó.Dù sao kết quả vẫn giống nhau, Thẩm Ngạn Khanh như có như không nở nụ cười.Đèn không phòng không tiếng động mà tắt ngấm, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ phát ra thứ ánh sáng vàng mờ ảo từ trong phòng làm việc tràn ra.

Trong phòng khách tối ôm vang lên tiếng rên rỉ nhỏ vụn.Môi lưỡi trao nhau triền miên, là một nụ hôn sâu.Thẩm Ngạn Khanh giống như con sói đói điên cuồng mút vào, thậm chí còn không thoả mãn cuốn lấy đầu lưỡi của Việt Thù không chịu buông, dùng lòng bàn tay to nắm chặt lấy đôi tay đang yếu ớt phản kháng của Việt Thù, gần xanh nổi lên, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh sợ làm bị thương đến anh.Dược tính làm tê liệt đại não của Việt Thù, khiến anh trong vô thức vặn vẹo cọ xát.Thẩm Ngạn Khanh một phát liền lột chiếc quẩn dài ở nhà của Việt Thù xuống, để lộ ra quần lót màu trắng đang bao vây lấy nơi mềm mại mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, nơi ở trong mộng đã vô số lần chiếm hữu xâm phạm qua.Không thể chịu đựng được.Không thể chịu đựng được có bất kỳ rào cản nào.Thẩm Ngạn Khanh thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe, hai tay thô lỗ kéo áo hoodie của người thương lên đến nách, cúi đầu nganh ngược mà ngậm lấy ngực anh, yêu thương hai đầu vú màu hồng nhạt trước ngực.Một tay của hắn cở quần áo của mình ra, đồng thời kéo bàn tay Việt Thù với khớp xương rõ ràng giải phóng dương vật đã sớm căng trướng đến đáng sợ ra ngoài, thứ đồ đáng sợ đó đã sớm rĩ nước, hung hăng hướng đến người Việt Thù mà cọ xát."

Đừng...anh Thẩm....

đừng như vậy ...

A a a...ưm...."

Việt Thù không uống nhiều rượu lắm, cái nóng bỏng nơi lòng bàn tay khiến anh thanh tỉnh trong giấy lát, anh dường như nhận ra rằng chuyện đang diễn ra lúc này không bình thường chút nào, giẫy giụa muốn thoát khỏi sự dâm loạn không nên có.Thẩm Ngạn Khanh cởi quần lót của anh xuống, thứ đồ kia được dùng qua lần nào ngơ ngác đứng thẳng, kích thích bình thường nhưng so với Thẩm Ngạn Khanh thì dè dặt hơn nhiều, non mềm rũ xuống dưới.Đôi mắt trầm lặng của Thẩm Ngạn Khanh sáng lên, bàn tay to của hắn duỗi xuống đem dương vật của hai người ở bên nhau, nhanh chóng tuốt cho hai cây, cổ họng phát ra tiếng thở dài sung sướng khi dục vọng tạm thời được thỏa mãn.Nóng quá...Môi lưỡi nhão dính ẩm ướt liếm lên cần cổ trắng nõn thon dài của Việt Thù, hít lấy một hơi thật sâu, giống như loài sói, dường như ngay sau đó sẽ cắn lên yết hầu anh, bức ép anh thừa nhận những điều còn khủng khiếp hơn nữa.Phần eo của anh không thể dùng lực được cho nên chỉ có thể co lại trong lòng ngực của Thẩm Ngạn Khanh, cứ để mặc cho hắn tùy ý sờ loạn, thỉnh thoảng còn yếu ớt giẫy đạp hai chân.Có vẻ như...không nên như thế này...Ở bên trong không khí không ngừng vang lên tiếng vãi dệt bị xé rách, ngón tay thô to lặng lẽ đút vào nơi bí mật, chậm rãi xoa ấn, nơi đó chỉ trong chốc lát bởi vì tác dụng của thuốc kích dục mà chảy ra nước sốt, lại ngượng ngùng không muốn thừa nhận quá nhiều, sau khi bị cắm vào ba ngón tay, Việt Thù mới khóc lóc kêu lên, lắc mông muốn ngăn chặn hành vi xâm phạm đáng sợ này.Nhưng eo của anh lại bị Thẩm Ngạn Khanh giữ chặt, trên da thịt trắng nõn dường như còn hằn lại dấu tay của người đàn ông.Nên đi vào giường.Thẩm Ngạn Khanh tách hai chân của Việt Thù ra, đem anh ôm vào trong long ngực, tư thế này khiến cho dương vật cứng rắn như thiết chống vào kẽ mông của Việt Thù, giống như vô tình mà hung hăng cọ xát một cái.Việt Thù ưm kêu lên một tiếng, dương vật của anh đè lên cơ bụng rắn chắc của Thẩm Ngạn Khanh, bừng bừng phấn chấn nhảy lên, thiếu chút nữa là bắn tinh.Anh ôm chặt lấy đầu Thẩm Ngạn Khanh, mơ mơ màng màng bị ôm vào phòng ngủ chính.Tiểu Miêu ngẩng đầu cảnh giác, nhe răng trợn mắt ý đồ muốn đe doạ, nhưng người đàn ông căn bản không hề để ý đến nó.Thẩm Ngạn Khanh ghé vào bên tai Việt Thù, giọng nói khàn khàn, tràn đầy ác ý: "có phải hay không cậu cùng cô ta đã từng làm trên chiếc giường này?

Thoải mái như bây giờ không?

Hả?"

Hắn đè Việt Thù ở trên chiếc giường lớn xinh đẹp mà anh đã chuẩn bị cho Tôn Nhạc Nhiên, một mùi hương sâu kín phiêu tán ở trong phòng ngủ, là loại nến thơm mà các cô gái thích nhất.Việt Thù mờ mịt nhìn chút ánh sáng nhỏ kia, cảm giá được đàn ông đứng dậy, hai mắt mê mang đẫm lệ mở to muốn tuốt dương vật của mình, nhưng hai chân đột nhiên bị kéo ra, kéo sát vào thân thể đang căng chặt của người đàn ông."

Không....không cần......!!!"

Anh đột nhiên nắm chặt lấy sống lưng rộng lớn của người đàn ông, phát ra tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông trên người giống như dã thú nặng nề thở dốc, eo mông đột nhiên trầm xuống, dương vật thô to dữ tợn đâm vào bên trong huyệt đạo nhỏ hẹp, nước sốt từ nơi hai người kết hợp chậm rãi chảy xuống.Thẩm Ngạn Khanh nắm lấy Việt Thù bởi vì đau đớn mà dương vật non mềm rũ xuống, giao động mãnh liệt, lúc sau lại một lần nữa từ từ đứng thẳng lên.

Ngoan ngoãn mà dán lên cơ bụng rắn chắt của hắn cọ xát, lúc này hắn mới chậm rãi một tấc một tấc thẳng tiến, rất khó để tiến vào bởi vì Việt Thù siết chặt bài xích dị vật xa lạ xâm phạm nơi tư mật.

Nhưng chút sức lực này đối với hắn mà nói giống như Tiểu Miêu ở góc tường bên kia, không đáng nhắc tới."

Từ bỏ....từ bỏ....vào không được a....ưm..."

" Cái gì vào không được,Hửm?

Em từ bỏ cái gì....không phải rất thích hút tôi sao?

Hửm? khó chịu sao?"

Một bàn tay to của hắn bắt lấy cánh mông mềm mại của Việt Thù, thịt mông trắng nõn mềm mại từ kẽ tay tràn ra, bàn tay còn lại chặt chẽ nắm lấy eo mảnh khảnh của anh.
 
[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
6: Bắn vào bên trong/ Chụp hình quay video


Mãi cho đến khi Việt Thù bị đâm đến khóc kêu muốn chạy trốn, hắn mới cúi người xuống một lần nữa hôn lên môi anh."

Chậm...

ách.... chậm một.... chút...."dương vật nặng trĩu toàn bộ bị đút vào trong, cảm giác căng đầy khiến Việt Thù muốn nôn.

Phần hông của Thẩm Ngạn Khanh dính chặt vào mông Việt Thù, mái tóc ướt sũng dán ệp vào da thịt trắng nõn.Có lẽ bởi vì dược tính quá mạnh, hai mắt Thẩm Ngạn Khanh đỏ bừng, hắn đột nhiên sức lực hung hăng nện xuống.

Tiếng vỗ mạnh do cơ thể va chạm với nhau vang vọng khắp phòng ngủ, xen lẫn tiếng thét đầy thê lương chói tai của Việt Thù.Anh giống như kỹ nữ nhỏ đáng thương điên cuồng lắc đầu, vọng tưởng tránh khỏi những nụ hôn mê đắm của người đàn ông đang không ngừng rơi xuống, nhưng lại bị người kia giống như trút giận điên cuồng cắm rút khiến anh phải lắc eo hông trốn tránh.Tuy nhiên, vết thương ở thắt lưng vẫn chưa hồi phục người, đàn ông gắt gao giữ chặt nơi đó, rất có kỹ xảo xoa bóp một cách khéo léo, cơn đau nhức và tê dại leo lên từ xương cùng khiến đại não của anh vốn đã bị dược tính làm cho hôn mê càng thêm giống như đồng hồ nhão."

Không...

Không được, tha cho tôi...

Để tôi đi...

Không......"

Việt Thù không chịu nổi mà khóc lóc van xin, đôi môi bị mút đến sưng đôi đỏ, tóc ướt nhẹp mồ hôi, xiêu xiêu vẹo vẹo dán ệp xuống trán.Người đàn ông chui vào trong lòng ngực anh, nơi nơi lưu lại dấu vết của mình, da thịt trắng nõn mềm mại bị hắn mút hút đến phát tím."

Không, dừng, dừng một chút....!"

Từ phía cuối giường, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn cường tráng đang đè nặng một người khác, đôi chân thon dài thẳng tắp tách ra đung đưa, ngón chân không có cách nào thừa nhận dục vọng mãnh liệt mà cuộn tròn.

Một lát sau, tiếng bạch bạch bạch mới tạm dừng một chút, Việt Thù bị người đàn ông chỉnh thành tư thế quỳ sát ở trên giường giống như một con thú cái, bị buộc phải mở rộng nơi riêng tư tiếp nhận xâm phạm."

Người phụ nữ kia...

Sẽ như thế này với em sao?"

Thẩm Ngạn Khanh ghé vào bên tai Việt Thù, giọng nói như ác quỷ bò lên từ địa ngục, không chỉ có những cú nện thô bạo, hắn thẳng lưng, cơ lưng căng chặt, dùng tư thế từ phía sau cắm đi vào nơi sâu nhất.Việt Thù gần như mất đi giọng nói, hai tay vô lực, nức nở mềm mại ngã xuống giường, hạ thể hoàn toàn mất tự chủ, vô lực run rẩy, lấy lòng mà mút lấy dương vật bự của người đàn ông."

Các người đã làm chưa?

Hả?

Em có thể thoả mãn cô ta chứ?"

Hắn bóp lấy vòng eo nhỏ hẹp của Việt Thù, hừ mũi phát ra tiếng cười nhạo, đồng thời hung ác đẩy hông nhiều lần chọc vào điểm mẫn cảm, mang theo sự ác ý điên cuồng cắm rút."

Dâm đãng như vậy... còn muốn người phụ nữ khác?

Em nên nằm ở trên giường...

Chờ tôi tới yêu thương em, có phải không?!"

"Không......

Không phải......

Không......"

"Cái gì không phải?"

Việt Thù mở to đôi mắt mê mang đẫm lệ, gối đầu đã sớm bị nước mắt thấm ướt, anh ngơ ngác nhìn những hoạ tiết dễ thương trên chiếc chăn lắc qua lắc lại trước mặt mình, như thể không nhân ra bản thân đang phải chịu đựng hành vi gian dâm có bao nhiêu đáng sợ.

Loại thuốc kích dục mạnh làm tê liệt ý thức của anh, nhưng nó không làm suy yếu sự truyền tải khoái cảm dù chỉ là nhỏ nhất."

Nhạc......

Nhạc nhiên......

Nhạc nhiên a a a a......!!"

Việt Thù chợt cảm nhận được sự đau đớn đến tái mặt Thẩm Ngạn Khanh ở trên người anh giống như dã thú nắm chặt lấy bộ phận sinh dục của anh, ép buộc anh không cho anh tự do xuất tinh, rồi lại bắt đầu cấp tốc đưa đẩy, hung hăng cọ xát vào vách tường non mềm bên trong.Hắn cúi người hôn cắn lên yết hầu của Việt Thù, ngậm vào trong miệng mình, cơn tức giận của hắn bùng nổ, nhưng hiện tại thần chí của Việt Thù không rõ, cũng không biết mình đã chọc giận hắn."

Tôi là ai, hử?

Em lặp lại lần nữa xem..."

Âm thanh dính nhớp đáng sợ vờn quanh bên tai Việt Thù, làn da bị hôn cắn cùng với sự đau đớn ở hạ thể khiến anh đáng thương rên rỉ, Việt Thù thét chói tai lắc lư eo mông, ý đồ né tránh sự bạo lực của người đàn ông nhưng lại hoàn toàn không chống cự được.Anh nỗ lực mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang ngược đãi mình, nói năng lộn xộn nức nở nói: "Không... không, không phải.... anh Thẩm...

á...."

Dường như ý thức được đang xảy ra chuyện gì, Việt Thù đau đớn né tránh ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Thẩm Ngạn Khanh, nức nở nói: "Không cần....

Sẽ chết, muốn....

Muốn chết...

A!!!"

Kích thích cùng với sự xóc nảy kịch liệt khiến cho Việt Thù lần đầu tiên tiếp xúc với tình dục căn bản không thừa nhận nổi, tiếng rên rỉ động lòng người do bị thuốc kích dục dụ dỗ phát ra giờ đây biến thành tiếng kêu khóc bén nhọn, tiếng thở dốc nặng nề và cầu xin đều bị mắc kẹt trong cổ họng.Mười ngón tay đan vào nhau, Việt Thù bị đè chặt ở trên giường.

Không biết qua bao lâu, ngay cả ý thức cũng đã tan rã, Thẩm Ngạn Khanh mới gắt gao giữ chặt lấy anh, cắm vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể Việt Thù, vui sướng mà bắn ra.Phần bụng bằng phẳng mỏng manh của Việt Thù hơi gồ lên, là dương vật nặng trĩu đang vùi mình ở bên trong.Thẩm Ngạn Khanh phát ra tiếng thở hổn hển vừa trầm vừa thấp, đôi môi ở phía sau tai Việt Thù liếm láp, duy trì tư thế bắn tinh trong chốc lát mới chịu buông lỏng tay ra, hắn dường như còn cố ý nhục nhã thúc thêm hai cái nữa, ánh mắt dâm tà nhìn Việt Thù nằm ghé trên giường, mông thịt mềm mại yếu ớt lắc lư, sau đó Mới chậm rãi rút ra.Hắn cầm lấy di động, bên môi tràn ra nụ cười vô cùng đáng sợ, nhìn miệng huyệt bị tàn phá đang tuôn ra từng đợt chất lỏng trắng đục, theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống, liên tiếp chụp mấy bức ảnh và quay video.
 
[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
7: Thẳng nam đáng thương tỉnh dậy phát hiện mình bị cưỡng bức


Tiểu Miêu lững thững đi ra ngoài, bỏ mặc người chủ đang phải chịu khổ ở trên giường.

Việt Thù bất giác mở miệng, ánh mắt mê ly như đang nhìn bụng nhỏ bị chọc tới phập phồng của mình, quanh cổ bị vây bởi tiếng thở dốc sảng khoái đến cực điểm của người đàn ông.Không biết đã bị thay đổi bao nhiêu tư thế, bị bắn vào bên trong bao nhiêu lần.... con số ấy đã không thể đếm nổi nữa.Huyệt nhỏ ban đầu đã bị kéo căng đến cực hạn, dưới sự lạm dụng thô bạo, bắp thịt mềm mại ở vách trong ngoan ngoãn liếm mút dương vật nổi gân xanh gồ ghề của Thẩm Ngạn Khanh, van xin người thi bạo nhanh chóng kết thúc trận dâm ngược này."

Ưm...

ưa a.... hức...

đừng, đừng mà...."

Một lúc sau, trong tiếng thở dốc gấp gáp, hai đầu gối của Việt Thù bị ép phải gác lên vai người đàn ông, khớp háng phát ra âm thanh khẩn cầu không thể chịu đựng nổi nữa.Thẩm Ngạn Khanh đè nặng Việt Thù, mê luyến hôn lên đôi môi bị hắn làm tới đỏ bừng, vật cứng rắn ngang ngược tàn sát bừa bãi kiên quyết dùng tư thế đâm sâu thống khoái phóng thích tình dïoh, còn Việt Thù theo bản năng trốn tránh lại bị động tác Cường ngạnh của người đàn ông chặn lại, chỉ có thể nức nở thừa nhận toàn bộ.Tên tội phạm không chịu rút dương vật của của hắn ra, mà còn đẩy nó ra vào một cách đầy khiêu khích, cau mày nhìn người thương đã ngất xỉu từ lâu, như thể anh không thể thừa nhận nhiều như vậy, nhưng hắn lại không chịu buông tha mà dùng sức nặng của bản thân áp lên trên, ép tới mức thân hình thanh mảnh gần như chìm vào trong ga trải giường, lúc này hắn mới thoả mãn nhếch môi, ôm chặt lấy Việt Thù, thở dài nhắm mắt lại.Trong phòng ngủ tối tăm, chăn đệm mềm mại ấm áp nhẹ nhàng quấn chặt lấy cơ thể Việt Thù, một luồng nhiệt giống như người sốt cao toả ra từ eo khiến anh phải tỉnh giấc.

Như thể ý thức của anh vừa mới trở lại sau một cơn ác mộng, anh mở to hai mắt, gần như thẳng tắp nhìn vào ngọn nến nhỏ trước mặt.Là Tôn Nhạc Nhiên mua, chất lượng giấc ngủ của cô không được tốt, Việt Thù biết.Ga trải giường cũng vậy, cô thích màu hồng nhạt, thích những con chó tai to màu hồng, cái gối ôm bị anh nắm đến biến dạng chật vật nằm gọn trong một góc.Anh thẫn thờ nhìn nó, nước mắt chảy dài trong vô thức.Phía sau lưng là hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, anh không cần quay đầu cũng biết người đó là ai.Cả một đêm bị cưỡng hiếp, mỗi một cảnh vẫn còn lưu giữ trong đầu mà không hề bị mê dược mang đi.

Anh nhớ rõ mình không biết liêm sỉ như thế nào ngồi ở trong ngực Thẩm Ngạn Khanh thở hổn hển tuốt dương vật đang dựng thẳng của chính mình, hậu huyệt bị người đàn ông điên cuồng ra vào, thậm chí ngay cả bụng nhỏ cũng vui thích đến run rẩy, tứ chi dây dưa ở bên nhau."

Việt Thù."

Thẩm Ngạn Khanh cảm giác được nước mắt rơi trên cánh tay mình, "Cậu tỉnh rồi."

Việt Thù muốn di chuyển, hận không thể lập tức bò dậy, nhưng anh không động đậy được, cơn đau đớn dữ dội truyền khắp cả người, giống như bị xe tải nghiền qua một lần, thậm chí giữa hai chân còn không có cảm giác.Anh không cần nhìn cũng biết được thảm trạng ở nơi đó.Thẩm Ngạn Khanh từ phía sau ôm chặt lấy anh, chân dài thân mật cọ cọ vào bắp chân của Việt Thù, lông tóc của hắn rậm rạp, cọ đến mức cả người Việt Thù run lên, nhưng eo lại bị bàn tay to của Thẩm Ngạn Khanh nắm lấy, dường như rất có kinh nghiệm mát xa xoa bóp.Nhưng đôi tay này, tối hôm qua đã nắm chặt ôm lấy phần hông của anh, mặc kệ anh có ý đồ trốn tránh thế nào đều giống như bị gông cùm xiềng xích xiết chặt, buộc anh phải thừa nhận tính dục mãnh liệt của người đàn ông."

Tôi đã rửa sạch qua...

Thật xin lỗi, chai rượu kia có vấn đề..."

Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Thẩm Ngạn Khanh truyền vào trong tai anh, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Việt Thù im lặng.

Thẩm Ngạn Khanh biết anh đang khóc, nước mắt chảy dài trên cánh tay đang làm gối đầu cho Việt Thù.

Việt Thù hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay hắn, giống như một con búp bê đáng thương mặc cho người sắp đặt.Thật đáng thương, hắn nghĩ.

Nhưng không có cách nào, gạt anh là thuốc do người khác bỏ, ít nhất sẽ khiến anh bớt khó chịu.

Việc một ngôi sao lớn với hàng triệu người hâm mộ nhận được quà tặng có chứa thuốc kích dục là một chuyện quá đỗi bình thường.

Cưỡng bức Việt Thù chỉ là "tai nạn ngoài ý muốn", còn bản thân sẽ có lý do để chịu trách nhiệm.
 
[Đm/Np]Bạn Trai Của Tôi Bị Điên Phê Công Yêu Thương
8: Điên phê bài tỏ bị từ chối tức giận cưỡng gian thẳng nam


"Tôi không..."

Việt Thù mở miệng, mới phát hiện bản thân gần như không thể phát ra tiếng.

Mặt của anh hoàn toàn không còn thấy màu ửng hồng khi mới vừa tỉnh lại, bởi vì xấu hổ và hối hận tái nhợt tới lợi hại.Anh còn nhớ tối hôm qua bản thân ở dưới thân Thẩm Ngạn Khanh kêu khóc cầu xin như thế nào, Thẩm Ngạn Khanh như thế nào vén lên tóc ướt rũ xuống, đỏ mắt nhún eo "thỏa mãn" anh.Quá kinh khủng.Anh thống khổ nhắm mắt lại, nơi cổ họng phát phát ra ra âm âm thanh nghẹn ngào thê lương, cùng một thằng đàn ông phát sinh quan hệ tình dục, đây là chuyện anh đến nghĩ cũng không dám nghĩ... huống chi là kịch liệt làm tình như vậy.

Căn bản không cách nào tiếp nhận, làm sao có thể tiếp nhận!Việt Thù phát ra một tiếng khóc thút thít, tinh thần sụp đổ, nhưng lại cắn môi không chịu khóc cho một người khác trên giường nghe.Ở nơi anh không nhìn thấy, hai mắt Thẩm Ngạn Khanh u ám, thỏa mãn cười.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai đơn bạc không ngừng run lên của Việt Thù, phía trên còn được khắc chi chít những dấu vết tình yêu do chính hắn để lại, cố gắng ôn tồn dụ dỗ: "Đừng khóc, không có chuyện gì.

Tôi sẽ phụ trách...

Việt Thù, chẳng lẽ em không thoải mái sao?

Rõ ràng em rất thích..."

"Đừng đụng tôi!"

Việt Thù đột nhiên dùng lực, vậy mà thật sự giãy thoát được một chút, tránh khỏi tay Thẩm Ngạn Khanh.

"Anh đi ra ngoài...

đây là nhà tôi..."

Động tác của Thẩm Ngạn Khanh ngừng lại.Việt Thù co rúm cơ thể lại, không muốn nhìn hắn, nhưng Thẩm Ngạn Khanh kéo chăn ra, tất cả sự dâm loạn nhất thời bại lộ ở trong không khí.Người đàn ông cao lớn, bả vai vạm vỡ đầy vết trầy xước, đủ để biết được đêm qua đã phải trải qua buổi giao hợp say sưa thế nào, mà con quái vật trong đũng quần vẫn còn hơi dựng đứng, màu đen sẫm, mặc dù chưa hoàn toàn cương cứng, nhưng với cỡ một bàn tay của Việt Thù không cách nào cầm nắm hết.Mà Việt Thù thì thê thảm hơn nhiều.Anh co chân lại, cuộn tròn hết sức, nhưng bởi vì eo bị thương, hai chân trắng nõn thon dài đắp lỏng lẻo, giữa hai chân tím bầm loang lổ, bị người đàn ông xâm phạm đáng thương đến khó nhìn, hậu huyệt đến bây giờ vẫn còn mấp máy giống như đang bị tàn bạo cắm vào, bên hông hằn rõ hai dấu tay, từ eo trắng nõn gầy gò đi lên, hai đầu vú xinh xắn bị liếm mút liên tục đến rách cả da, ở trong không khí đáng thương mà run run co lại, trên xương quai xanh chi chít vết cắn, sau tai gần như là một mảng dấu cắn."

Việt Thù, em biết tối hôm qua chúng ta làm cái gì không?"

Thẩm Ngạn Khanh cụp mắt nhìn anh, ánh mắt tham lam nhìn không sót thứ gì, chỉ có Việt Thù còn đang tránh né không dám nhìn tới."

Bây giờ em cần được chăm sóc... em không xuống giường được, đúng không?

Tôi sẽ chăm sóc em, chịu trách nhiệm với em, cho em cuộc sống tốt hơn.

Người phụ nữ kia...cô ta căn bản không có biện pháp cho em khoái cảm như vậy, tôi thích hợp với em hơn."

"Không... không phải như vậy."

Việt Thù thống khổ muốn giơ tay lên che tai, nhưng cánh tay căn bản không giơ nổi, cổ tay đã sớm xanh tím.

Anh không muốn nhìn cơ thể trần truồng của Thẩm Ngạn Khanh và bản thân mình, lại không dám nhìn tấm hình Tôn Nhạc Nhiên ở đầu giường đang cười xinh đẹp, thậm chí không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra."

Anh đi, đi đi!

Coi như không có chuyện gì xảy ra."

"Không có gì xảy ra?"

Thẩm Ngạn Khanh thâm trầm đáp: "Việt Thù, tôi cũng là người bị hại.

Chuyện tối hôm qua, tôi cũng uống rượu, cho nên mới không có kịp thời thu tay lại.

Nhưng mà chúng ta bây giờ đã xảy ra quan hệ, em đã ngoại tình... còn có thể gạt Tôn tiểu thư sao?"

"Tôi sẽ không lừa gạt em ấy."

Việt Thù tinh thần hoảng hốt, ấp a ấp úng, giọng nói nhẹ như mê sảng, "Tôi sẽ không lừa gạt em ấy... thật xin lỗi... tôi thật có lỗi với em ấy..."

"Tôi không biết... tôi không biết... cứ xem như không có gì xảy ra cả, không nên nói nữa..."

Người đàn ông trước mắt bỗng nhiên sáp lại gần, một phen bế anh lên, làm cho Việt Thù nằm ở trên người hắn.Việt Thù bị giật mình giãy giụa hét lên, nhưng lại bị thô bạo giữ chặt, ngang ngược tách ra đôi chân bị yêu đến nỗi không khép lại được, phía trên Thẩm Ngạn Khanh bịt kín tiếng kêu thảm thiết của anh bằng một nụ hôn, cái lưỡi nóng bỏng chui vào quấn lấy đầu lưỡi vẫn còn đang tê dại, hai ngón tay to vớn thật nhanh cắm lấy mấy cái ở phía dưới, ngay sau đó một vật cứng rắn nóng bỏng chống ở miệng huyệt sưng đỏ, dã man chọc đi vào."

Không!!!

Ư ư ư!

Um!!!"

Việt Thù giãy giụa tựa như điên, nhưng dưới sự trấn áp của Thẩm Ngạn Khanh lại không có chút tác dụng nào, hắn nắm lấy hai cánh mông còn lưu dấu tay của anh, như nhào bột mà bẻ ra, lộ ra nơi bị cắm vào, lúc này Việt Thù vô cùng tỉnh táo, từ dưới lên trên thẳng hông mà thúc vào chỗ sâu nhất.Người thanh niên gầy gò trắng nõn trên giường đang nằm ở bên trên cơ thể của một người đàn ông cao lớn khác, giống như con mồi bị nhện quấn lấy, vô lực run rẩy tứ chi, hấp hối giãy giụa.Thẩm Ngạn Khanh không nhúc nhích, chỉ hôn Việt Thù cho đến khi anh hít thở không thông, ngay cả sức lực thở dốc cũng không có, mới bắt đầu dùng biên độ nhỏ chậm rãi đưa hông cưỡng dâm.

Eo của Việt Thù dán vào cơ bụng của hắn, vô lực lắc lư."

Em nhìn, nơi này của em đã bắt đầu hút chặt lấy tôi."

Thẩm Ngạn Khanh giọng nói dâm tà trầm thấp: "Bên trong em đều là giống của tôi, nghe thấy chưa?

A... cổ họng của cưng có phải kêu đến câm rồi có phải không?

Không nghe được em khóc, thật khó chịu, nhưng mà... tôi có rất nhiều video có thể nghe đi nghe lại."

Cánh tay dài của hắn duỗi một cái lấy điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, tiếng van xin thương xót không thể chịu nổi cùng với tiếng vỗ của cơ thể đâm thẳng vào tai, tiếng kêu khóc hơi khàn khàn quả thực là chất xúc tác tốt nhất để hung thú nhập ma.Hắn nghe thấy Việt Thù ở bên tai hắn phát ra tiếng khóc thút thít yếu ớt, ghẹn ngào muốn nói gì, nhưng phát không ra âm thanh."

Em không muốn?

Cái gì không muốn..."

Kéo cái tay mềm rũ của Việt Thù xuống sờ cái bụng nhỏ phồng lên của anh, "Không muốn tiếp nhận giống của tôi à?

Em ngậm hẳn một bụng, bản thân có thể sờ được chứ?

Nếu em là con gái, bây giờ nói không chừng đã mang thai...không muốn hửm?"

Hắn ngậm tai Việt Thù, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, vậy thì kéo dài đến lúc em bằng lòng mới dừng lại là được rồi."
 
Back
Top Bottom