Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu - Cật Tố

[Đm] Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu - Cật Tố
Chương 69


Chương 69Không cần nhìn rõ nhận ra người nọ là ai.Tiêu Chi Viễn cất điện thoại, xuống xe đi thẳng vào quán cà phê.Đừng nóng giận, đừng làm anh ấy sợ, đừng làm anh ấy căng thẳng, nói với anh ấy "Chúng ta về nhà" như thường lệ.Chu Cẩm xuất hiện là chuyện ngoài ý muộn.Thật ra Tiêu Chi Viễn cũng không nghĩ Ngôn Hành Nhất sẽ tha thứ cho Chu Cẩm.

Dù trong một lần nóng giận hắn đã nói hai người là đang "nối lại tình xưa", nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn nghe được một lời phủ nhận của anh mà thôi.Chỉ là câu trả lời của Ngôn Hành Nhất càng khiến hắn phát cáu thêm.Bây giờ mỗi lần nghĩ đến hắn lại cảm thấy hối hận khôn xiết.

Hắn không nên cư xử thô bạo với Hành Nhất như thế, nếu hắn dịu dàng hơn một chút, có lẽ anh đã chẳng cần phải trị liệu tâm lý.Hắn đẩy cửa kính ra, cố tỏ ra thản nhiên lại gần Ngôn Hành Nhất với biểu cảm cứng ngắc đang cúi gằm đầu ngồi trên ghế tựa."

Hành Nhất, về nhà."

Vội ngẩng mặt lên không khác gì chú thỏ con bị giật mình, Ngôn Hành Nhất không phát hiện Tiêu Chi Viễn đến gần có vẻ thảng thốt đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi."

Chào anh Tiêu, lâu rồi không gặp."

Chu Cẩm đứng lên, không biết vô tình hay cố ý chắn trước Ngôn Hành Nhất."

Thật vậy nhỉ, đã lâu không gặp."

Tiêu Chi Viễn không nhìn y, chỉ chăm chăm nhìn Ngôn Hành Nhất, giọng rất dịu dàng, "Mình đi được chưa anh?"

"Xin lỗi," Chu Cẩm giành nói trước, "Tôi và Hành Nhất còn chuyện cần nói với nhau.

Phiền anh tránh mặt đi một lát được không."

"Tôi không nghe nói hôm nay anh ấy hẹn tới đây để nói chuyện với anh."

"Em ấy hẹn ai việc gì phải thưa gửi với cậu?"

Chu Cẩm quay sang nói với Ngôn Hành Nhất: "Hành Nhất, chúng ta đi chỗ khác."

"Không."

Ngôn Hành Nhất quay mặt đi, hạ nhỏ giọng: "Cậu đi mau đi."

"Hành Nhất, em đừng như vậy mà, tôi rất lo em..."

"Tôi đã nói cậu cút nhanh -- !"

Anh đột ngột to tiếng làm Chu Cẩm sợ điếng người, hệt như bảy năm trước anh từng bộc phát nổi điên.Không ổn.Lòng Tiêu Chi Viễn gióng lên hồi chuông cảnh báo.Cảm xúc của Ngôn Hành Nhất luôn chênh vênh ở một giới hạn cực kỳ mong manh.Tiêu Chi Viễn đã hết sức cố gắng từng li từng tí một giúp anh duy trì trạng thái cảm xúc ổn định, hoặc chí ít ngoài mặt là thế.

Chỉ là đôi khi, sự nhạy cảm đến mức cực đoan anh thể hiện rất đáng quan ngại.Ngay cả nghe điện thoại hơi lâu một chút thôi, Ngôn Hành Nhất sẽ nhìn chằm chằm vào hắn không dời mắt.Một biến động nhỏ xíu cũng đủ đẩy anh vào nỗi âu lo, mà để dỗ dành xoa dịu sự âu lo ấy cần rất nhiều thời gian và nhẫn nại cực lớn.Tiêu Chi Viễn không biết đây là chuyển biến tốt hay xấu nữa, thậm chí nghi ngờ phải chăng chẩn đoán của bác sĩ có vấn đề.

May mà Ngôn Hành Nhất chỉ tiếp xúc với mỗi mình Tiêu Chi Viễn, những chuyện làm anh lo lắng cực kỳ vụn vặt, không gây nên tác động mạnh đến tâm trạng của anh.Thời gian này không nên để anh tiếp xúc với người khác.Nhưng hắn quên mất mối liên hệ giữa An Tiểu Nguyên và Chu Cẩm.Tiêu Chi Viễn thấy hối hận khủng khiếp, không ngờ rằng tình huống đột phát còn hỏng bét hơn cả tưởng tượng."

Được rồi, Hành Nhất, anh bình tĩnh lại đã..."

Chu Cẩm lường trước anh sẽ nổi đóa ở nơi công cộng, hơn nữa An Tiểu Nguyên còn đang đứng đây làm y vô cùng lúng túng.Mà e rằng ở đây chỉ có mình Tiêu Chi Viễn mới biết những gì đã xảy ra với Ngôn Hành Nhất.Tiêu Chi Viễn đẩy Chu Cẩm ra, lại gần anh dịu giọng an ủi: "Không sao hết, không sao.

Hành Nhất này, mình về nhà thôi."

"Anh không có hẹn cậu ta, không có."

Ngôn Hành Nhất lặp đi lặp lại không ngừng, "Em đừng giận."

"Em biết, em biết, em cũng không hề giận."

Dáng vẻ thiếu an toàn cứ liên tục tự lẩm bẩm của anh khiến Tiêu Chi Viễn xót chết mất."

Hành Nhất, sao em phải xin lỗi cậu ta!"

Thái độ của Ngôn Hành Nhất với Tiêu Chi Viễn khiến Chu Cẩm rất bất mãn."

Cậu làm gì em ấy!?

Có phải cậu đe dạo uy hiếp em ấy không?"

"Cậu câm miệng!"

Ngôn Hành Nhất trừng mắt nhìn Chu Cẩm, "Cậu không được phép nói với em ấy -- ""Hành Nhất...?

Cậu ta làm gì em?

Tôi sẽ giúp em...!"

"Cậu câm!

Câm đi!!

Câm đi!!!"

Ngôn Hành Nhất hoàn toàn mất kiểm soát."

Hành...

Nhất?"

Không ý thức được câu nói vừa rồi của mình sai rồi, Chu Cẩm hết sức ngạc nhiên nhìn Ngôn Hành Nhất đang trợn trừng mình bằng ánh mắt đầy dữ tợn.Cả cơ thể Ngôn Hành Nhất đang run lên bần bật.Tiêu Chi Viễn không quan tâm gì nữa, ôm chặt lấy anh vuốt vuốt tấm lưng run lên vì kích động quá độ của anh, ngả đầu anh lên vai mình, không để Chu Cẩm xuất hiện trong tầm mắt anh nữa."

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Cậu làm cái gì em ấy!?"

Cần cổ cảm nhận được từng hơi thở nặng nhọc của Ngôn Hành Nhất, Tiêu Chi Viễn đưa tay giữ gáy anh lại.Chỉ là có thế nào Chu Cẩm cũng không tin anh mất kiểm soát như vậy là vì chính y, quy hết tội lên đầu Tiêu Chi Viễn đã "làm cái gì" với Ngôn Hành Nhất.Hắn muốn giết Chu Cẩm.Tiêu Chi Viễn sống chết kiềm nén cơn sóng trào trong lòng.

Nếu như lúc này cả mình cũng phản ứng thái quá, sợ rằng sẽ chỉ khiến Ngôn Hành Nhất bị kích thích nặng nề hơn.

Cho nên dù đã hạ dao băm vằm y cả ngàn lần trong lòng, Tiêu Chi Viễn vẫn cố mà hít vào một hơi, nghiến từng chữ: "Cút nhanh!"

Cánh tay Ngôn Hành Nhất chợt cựa quậy giãy giụa, quay sang quơ lấy chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn nện xuống đầu Chu Cẩm.Chu Cẩm theo phản xạ giơ tay lên chắn, gạt tàn thuốc đập vào cổ tay."

Hành Nhất -- !"

Gạt tàn nện xuống lần nữa, sượt qua trán Chu Cẩm, bể nát trên nền đất.Trận cãi lộn gây sự chú ý cho các vị khách khác lẫn nhân viên phục vụ, có người còn giơ điện thoại lên định chụp ảnh.

Tiêu Chi Viễn đành cương quyết kéo Ngôn Hành Nhất ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất, không để ý Chu Cẩm và An Tiểu Nguyên cùng mở to mắt há hốc miệng chờ giải thích.Ngôn Hành Nhất ngồi trong xe yên tĩnh lại.Tiếng thở gấp rút và nặng nề.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm hai bàn tay mình, như đang giật giật co quắp bấu chặt lấy đầu gối không buông, không còn chỗ nào trên cơ thể mà không run lên lẩy bẩy.Môi anh mấp máy nhưng không phát ra tiếng động nào, gọi anh cũng không có phản ứng."

Hành Nhất, Hành Nhất, nói chuyện với em đi..."

Mà cho đến tận khi kiệt quệ thiếp đi mất, Ngôn Hành Nhất cũng không hề mở cửa giao tiếp.Tiêu Chi Viễn lấy bao thuốc lá đã lâu không động tay vào trong ngăn kéo, vào bếp châm một điếu, hút một hơi sâu."

À thì.. mặc dù tôi biết những lời này không ổn lắm, thật sự việc gặp được anh Chu thật sự là trùng hợp.

Hôm nay anh ta đến đây họp với tổng biên tập tạp chí, ban đầu chủ biên đã ở trong quán, nói chuyện được vài câu thì ông ấy đi."

Mới đây hắn nhận được điện thoại của An Tiểu Nguyên, kết quả là gọi đến giải thích nguyên nhân Chu Cẩm có mặt.

Tiêu Chi Viễn thầm cười khổ.Xem ra trong mắt người người khác, hắn đây đã làm gì Ngôn Hành Nhất rồi à?"

Rốt cuộc Ngôn Hành Nhất bị làm sao vậy, anh có thể nói cho tôi biết không?"

Lâu ngày không gặp, dù cảm thấy anh có đôi chút khác lạ, cũng không nói nhiều như trước nữa, An Tiểu Nguyên nghĩ chắc vì dạo này anh mệt mỏi quá, cả chuyện gia đình đổ xô ập đến.

Mà tinh thần anh cũng không tệ lắm, trông vẫn rất vui vẻ sáng láng, An Tiểu Nguyên cũng yên lòng.Vậy mà chỉ trong chớp mắt, cảm giác yên tâm lập tức bị lật đổ.

Chuyện đã đến nước này Tiêu Chi Viễn cũng không cách nào giấu giếm tình trạng của Ngôn Hành Nhất thêm nữa.Nghe câu trả lời của Tiêu Chi Viễn xong, An Tiểu Nguyên im lặng hồi lâu."...

Cái tên này, cuối cùng toàn tự gồng gánh trách nhiệm một mình."

An Tiểu Nguyên hạ giọng lầm bầm, nhỏ đến mức chính tai mình cũng không nghe rõ, lát sau lại hỏi: "Tôi không hiểu rõ chuyện giữa các anh, nhưng họa sĩ Tiêu, rồi có thể tin anh đúng chứ?"

Biết mình không giúp được gì, An Tiểu Nguyên đành gửi gắm hy vọng vào tay người khác.

Dù Tiêu Chi Viễn có nói không An Tiểu Nguyên cũng chẳng thể làm gì hơn.Đương nhiên An Tiểu Nguyên chắc chắn Tiêu Chi Viên sẽ không từ chối, chủ yếu muốn nghe một câu trả lời từ miệng hắn mà thôi."

Hành Nhất nhờ anh, có bất cứ gì cần thiết xin nói cho cả tôi biết nữa."

An Tiểu Nguyên đề nghị bằng giọng điệu hết sức áy náy.Điếu thuốc lá trong tay vừa hết, hắn lại lấy một điếu mới trong bao ra châm lửa.Hắn cân nhắc vài giây, gọi vào số điện thoại của bác sĩ tâm lý."

Nếu tiếp tục duy trì tình trạng này.

E rằng phải đưa bệnh nhân đến viện tâm thần mới được."

Bác sĩ cũng lấy làm kinh ngạc với hành vi bộc phát bạo lực của Ngôn Hành Nhất.

Trong quá trình trị liệu Ngôn Hành Nhất đích xác cực kỳ tiêu cực, trầm lặng, đánh giá bản thân quá thấp.

Nhưng anh không biểu hiện triệu chứng nóng nảy hay hưng cảm nào."

Không còn cách nào khác sao?"

Tiêu Chi Viễn không thể nào chấp nhận được nếu phải đưa Ngôn Hành Nhất vào chỗ đó điều trị khép kín."

Đó sẽ là một câu chuyện khác nếu cậu ấy không có khuynh hướng bạo lực.

Hiện tại trạng thái thần của cậu ấy rất yếu ớt.

Cậu nên biết với những vấn đề về mặt tâm lý chúng ta không thể nào chẩn đoán bằng cách căn cứ vào những bằng chứng nhìn bằng mắt thường như các bệnh về sinh lý."

"Anh ấy chỉ đang quá kích động mà thôi."

Nghe lời biện giải của Tiêu Chi Viễn, bác sĩ chỉ đáp lại bằng tiếng thở dài."

Trước hết cứ quan sát một thời gian và hãy chú ý đến an toàn của chính cậu.

Đối tượng ngược đãi của đa số bệnh nhân khi phát chứng hưng cảm là thân nhân và người thân thiết bên cạnh."

Tiêu Chi Viễn dụi non nửa điếu thuốc vào bồn nước, ném vào thùng rác.Hắn đáp "Tôi hiểu" rồi cúp điện thoại.Chưa khi nào hắn muốn hiểu thấu suy nghĩ của Ngôn Hành Nhất lẫn căm giận sự bất lực của bản thân mình như lúc này.Đến cùng tâm lý của Ngôn Hành Nhất đã hủy hoại nát tan thành thứ thế nào, hắn không biết.

Khi anh bị giày vò đến mức muốn chết đi, hắn đã ngang nhiên tức giận, ngay cả một chút dịu dàng cũng chẳng thể cho anh.

Hay thậm chí là, Ngôn Hành Nhất biến thành người như ngày hôm nay sợ rằng chính hắn tuyệt không tránh khỏi quan hệ.Trên đời này điều làm người ta đau khổ nhất, là hối hận.Tiêu Chi Viễn lắc bao thuốc, rút thêm một điếu ra.Cứ tiếp tục thế này có thể sẽ thành nghiện thuốc, hắn vừa nghĩ vừa cầm lấy bật lửa.

Ngay khi làn khói phả ra từ đốm tàn thuốc vừa nhen lên, từ phòng ngủ bỗng vang tiếng mở cửa mạnh bạo mà tiếng bước chân ầm ầm gấp vội."

Bịch bịch bịch", người nọ hết đi đến phòng khách lại tìm sang phòng vệ sinh, cuối cùng lao tới căn bếp như đang tìm kiếm điều gì.Ngôn Hành Nhất đứng ở ngưỡng cửa nhìn hắn, trông như sắp bật khóc.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu - Cật Tố
Chương 70


Chương 70"Anh làm sao...."

"Em định đi đâu?"

Tiêu Chi Viễn muốn hỏi anh có chuyện gì vậy, lại bị Ngôn Hành Nhất nẫng tay hỏi trước.

Dù rất vui vẻ khi nhìn thấy anh chịu nói chuyện lại rồi, nhưng câu hỏi không đầu không đuôi này làm hắn chẳng biết phải tra lời ra sao."

Có phải em muốn đi không?"

Ngôn Hành Nhất truy hỏi đến cùng.Điếu thuốc của Tiêu Chi Viễn tắt lửa, hắn bước đến cửa, ôm lấy eo anh nhấc bổng lên.Cả giày cũng chẳng thèm đi, dám chường chân trần lên sàn.

Thời tiết đầu thu có ấm áp gì đâu."

Em không đi."

Tiêu Chi Viễn vốn định bế anh về phòng ngủ, nhất thời lại đổi ý đưa người ra sofa.

Hắn lấy chăn bọc kín mít anh lại, rót một tách trà nóng đặt vào lòng bàn tay anh."

Sao anh nghĩ em định đi đâu?"

Bằng giọng điệu hết sức dịu dàng cốt làm anh yên tâm, Tiêu Chi Viễn bao bọc cả hai tay anh lẫn tách trà vào trong lòng bàn tay mình."...

Em có đang giận không?"

Ngôn Hành Nhất lí nhí, giọng nhỏ đến mức không nghe thấy được."

Tại sao nghĩ em đang giận?"

Ngón tay thon gầy ôm lấy tách trà thoáng bất an xoắn xuýt lại.Thành ly rất dày, hẳn phải không bị nóng mới đúng.

Tiêu Chi Viễn ấn tay mình xuống xác nhận."

Anh không có hẹn cậu ta... chỉ là trùng hợp..."

"Em biết, em tin anh."

Ngôn Hành Nhất nhìn hắn bằng ánh mắt do dự: "Có thật không?"

"Anh sợ em giận nên mới đuổi anh ta đi phải không?"

Nhúm tóc bù xù sau khi ngủ dậy nhẹ lắc lư theo cái đầu gà gật của anh, Tiêu Chi Viễn giúp anh vuốt lại."

Sao lại sợ em giận."

Một trăm ngàn cái tại sao vì sao rồi, nhưng Tiêu Chi Viễn vẫn cứ hỏi mãi.

Hắn muốn nghe được đáp án mình mỏng mỏi ước ao."

Anh không đi với cậu ta đâu mà," Ngôn Hành Nhất lẩm nhẩm hỏi một đằng trả lời một nẻo, cúi gằm đầu nhìn mặt nước sóng sánh trong tách trà, "Không bao giờ đâu."

Đây là lời phản bác cho mặc định "nối lại tình xưa" của Tiêu Chi Viễn ngày trước ư?

Dù không nhận được đáp án như mong đợi, thế nhưng Tiêu Chi Viễn vẫn cảm thấy rất vui vẻ."

Em biết rồi, là tại em hiểu lầm."

Dù chỉ để dỗ dành anh thôi, Tiêu Chi Viễn vô cùng nghiêm túc, "Vậy nên lần sau anh đừng đánh nữa, để cho cho em."

Ngôn Hành Nhất dời mắt khỏi tách trà, nhìn về phía Tiêu Chi Viễn."

Chẳng phải trước đây em đã nói với anh à, em sẽ đánh đến khi nào tên đó không dám bén mảng đến nữa."

"Ừm."

Nghe thấy giọng điệu hơi phấn khởi, Tiêu Chi Viễn không nhịn được hôn lên môi anh, Ngôn Hành Nhất cũng khẽ hé môi đáp lại hắn."

Chỉ cần anh ngoan nghe lời, em sẽ không giận, cũng sẽ không đi đâu hết, nhé."

Nghe cách nào cũng thấy cách hắn nói y chang giọng điệu nói chuyện với con nít.

Nhưng với Ngôn Hành Nhất hiện tại, chí ít là giai đoạn cảm xúc anh cực kỳ thiếu ổn định này mà nói, Tiêu Chi Viễn chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí một với anh như vậy thôi.Từ khi Ngôn Hành Nhất tiến hành trị liệu tâm lý, Tiêu Chi Viễn cũng bắt đầu tìm tòi lùng sục các loại thông tin sách vở về chứng rối loạn cảm xúc, nghe tư vấn và thảm khảo của các bác sĩ nổi tiếng trên thế giới.

Bây giờ xuất hiện thêm một phần nữa -- hưng cảm và khuynh hướng bạo lực.Tiêu Chi Viễn không muốn gửi Ngôn Hành Nhất đến viện chữa trị bị cô lập.

Bây giờ đây anh đã có sự ỷ lại quá mức bình thường với hắn, cũng có thể dự đoán trước được anh sẽ phát điên và rơi vào triệu chứng cuồng loạn nghiêm trọng hơn nếu biết chuyện này.Huống hồ, Ngôn Hành Nhất không ở đây chính hắn cũng sẽ nổi điên.Suy cho cùng, đó cũng chỉ là sự ích kỷ của hắn đang tự tung tự tác cuồng loạn.

Có là bất bình thường đi chăng nữa, Tiêu Chi Viễn hắn cũng muốn cột chặt Ngôn Hành Nhất vào bên cạnh mình.Chu Cẩm gọi điện đến ngay sau ngày vụ việc nọ xảy ra."

Tôi là Chu Cẩm."

Y vào thẳng vấn đề, "Chắc cậu cũng biết tôi gọi vào số máy này vì lý do gì."

Ngôn Hành Nhất đang yên lặng ngồi trên sofa đọc sách.Tiêu Chi Viễn không tỏ bất kỳ thái độ gì, cầm điện thoại và ly nước vào bếp.

Hắn đặt ly nước xuống bốn rửa, mở nước, vừa nghe tiếng nước chảy ào ào vừa nhìn về phía cửa."

Tốt hơn hết anh nên nói cho ngắn gọn vào, tình trạng hiện tại của Ngôn Hành Nhất rất bất ổn."

Chu Cẩm ở đầu bên kia điện thoại như nín nhịn rất lâu rồi, nặn từng tiếng: "Nghe điện thoại không tiện thì gặp mặt nói!"

Tiêu Chi Viễn nghe thấy tiếng y thở hổn hển, một lúc lâu sau mới nghiến răng đáp:" -- Ở đâu?"

Hắn tắt nước, cầm chiếc ly vừa rửa xong về phòng khách.

Ngôn Hành Nhất đang nhìn chằm chằm vào bếp, phát hiện hắn đang lại tiếp tục cắm cúi giơ quyển sách lên.Đó không phải nhạy cảm mà là nghi thần nghi quỷ."

Lát nữa em phải đi tiếp khách trên phòng làm việc."

Tiêu Chi Viễn ngồi kế anh, quơ quơ điện thoại: "Tầm bốn mươi phút nữa em về đón anh."

Chỉ cần mười phút cuối đuổi cổ Chu Cẩm đi là đủ rồi.

Thậm chí hắn còn không có ý định mời Chu Cẩm vào phòng làm việc và cho y nửa tiếng đồng hồ nói chuyện."

Đi đâu?"

"Mình đi ăn cơm, ăn xong đi mua kem về nữa."

Dường như Ngôn Hành Nhất thấy hơi ngượng ngùng, thoáng nhăn mày: "Anh cũng không thích ăn thế..."

"Em không cho anh ăn nhiều đâu, phải giới hạn số lượng.

Bây giờ anh lo mà nghĩ muốn mua cái gì thì hơn."

"Đồ hẹp hòi."

"Em hẹp hòi vậy đó."

Mặc dù Ngôn Hành Nhất hay càu nhàu kiểu quản thúc nghiêm khắc hơi quá này của Tiêu Chi Viễn, nhưng xem ra cũng thích thú lắm.

Như thể chí có vậy mới làm cơn khủng hoảng sợ sệt một ngày Tiêu Chi Viễn sẽ đi mất trong anh tiêu biến.Vì vậy mà Tiêu Chi Viễn vừa dịu dàng, cũng vừa ràng buộc buộc anh một số vấn đề nho nhỏ, để anh cảm thấy rằng chỉ cần những kiềm hãm này vẫn còn, nghĩa là Tiêu Chi Viễn sẽ không đi đâu cả.Chu Cẩm đến nơi rất nhanh chóng.

Y nổi giận đùng đùng chật vật ngồi chờ trong xe, Tiêu Chi Viễn mở cửa ngồi vào ghế phó lái, vừa hay nhìn thấy trên trán y có cục u to đùng chỗ gạt tàn đáp xuống.Trông thì rất buồn cười, nhưng Tiêu Chi Viễn không sao cười nổi."

Tôi nghe từ biên tập An."

Chu Cẩm không buồn nhìn hắn, hỏi: "Nghiêm trọng như cậu ấy nói thật?"

"Không biết biên tập An nói với anh những gì.

Chẳng lẽ những gì anh chứng kiến vẫn chưa đủ xác thực?"

Hình như chỗ sưng tấy trên trán bắt đầu đau, Chu Cẩm muốn đưa tay sờ lên, mà được nửa đường lại thả tay xuống."

Vì sao lại thành ra như vậy?"

Vì sự tồn tại của bản thân gây nên bao nhiêu tổn thương cho những người xung quanh, những lời phủ nhận liên tục đổ dồn đến, thà rằng mình biến mất đi sẽ tốt hơn -- Lần đầu tiên tiến hành trị liệu tâm lý, bác sĩ đã nói Tiêu Chi Viễn phải củng cố, gia tăng lòng tin và sự sở hữu vào cuộc sống anh, phải làm anh cảm nhận được mình cần thiết.Bác sĩ hỏi anh nguyên nhân bị phủ nhận.

Anh đáp, tôi là nỗi ô nhục của gia đình.Giây phút đó, Tiêu Chi Viễn rõ ràng chính tên đàn ông bên cạnh anh là thủ phạm làm anh rơi xuống đáy vực này."

Anh nghĩ tại cái gì!?"

Chu Cẩm không cam lòng, phản bác lại lời chỉ trích không tỏ rõ mục tiêu của Tiêu Chi Viễn: "Cậu tưởng tôi muốn mọi chuyện thành ra thế này sao?!

Tôi không ngờ Ngôn Hành Nhất thật sự đi come out với người nhà!"

"Anh có ý gì..."

Tiêu Chi Viễn ý thức được, rốt cuộc hắn sẽ phải nghe lý do hủy hoại cửa cuộc đời còn lại của anh, lý do mà ngay cả Ngôn Hành Nhất cũng không hề biết."

Tôi cứ nghĩ... tôi cứ nghĩ em ấy chỉ nói như thế thôi.

Chuyện này ai mà mở miệng với người nhà được chứ?

Không thể hiểu nổi..."

Như muốn chiếm được sự tán thành của Tiêu Chi Viễn, Chu Cẩm quay mặt sang nói với hắn: "Ở đây đâu phải nước ngoài!

Gia đình em ấy có đồng ý thì nhà tôi cũng không bao giờ chấp nhận!"

"Nhà phản đối rồi thì không phải cứ thừa nhận mình sai rồi là xong à?!

Làm sao tôi biết Hành Nhất em ấy cứng đầu cứng cổ như thế.

Làm loạn tới mức này ai cũng không dễ chịu, cần gì phải làm đến cùng!"

"Anh trai em ấy đến trường hỏi tôi.

Nếu người nhà tôi biết chuyện thì rối tung ra thế nào cậu tưởng tượng được không?"

Bộ dạng y đầy đương nhiên, như đang nói "Rõ rành rành là đi về phía Nam không được rồi còn cứ phải cố chấp đâm đầu vào làm gì.

Lý lẽ đơn giản như vậy còn không hiểu, có khác gì đồ ngốc không?"

Tiêu Chi Viễn siết chặt nắm đấm.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu - Cật Tố
Chương 71


Chương 71Tiêu Chi Viễn túm lấy cổ áo Chu Cẩm, ép y vào góc nghiêng giữa ghế ngồi và cửa sổ xe.

Chu Cẩm một tay siết chặt vô lăng giữ trọng tâm cơ thể, một tay siết lấy tay Tiêu Chi Viễn muốn thoát ra nhưng không được, còi xe bị đè phải kêu chói tai không dứt."

Chỉ vì lý do ấy...!"

Một lần nữa đối diện với nắm đấm của Tiêu Chi Viễn, Chu Cẩm vẫn hệt như lần trước, tự biết mình đuối lý nhưng nhất quyết không nhận sai.Ít nhất sẽ không thừa nhận sai lầm với Tiêu Chi Viễn."

Lý do đó thì làm sao... cậu nói nghe nhẹ nhàng quá!

Cứ làm như cái gì cậu cũng làm được vậy!"

"Đừng tưởng ai cũng giống cái dạng như anh!"

"Ha."

Gương mặt Chu Cẩm vặn vẹo rúm ró lại vì bị ghìm lấy cổ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười đầy giễu cợt: "Cậu có tư cách gì chỉ trích tôi.

Thế giới của cậu chỉ có yêu đương chứ không có trách nhiệm à!"

"Vậy anh quẳng trách nhiệm của anh với Hành Nhất đi đâu?!"

"Tôi không thể chỉ vì một người mà bỏ cả cha mẹ gia đình."

Chu Cẩm quát, "Tôi lo nghĩ cho cha mẹ tôi!"

"Anh đừng có lấy cha mẹ anh ra làm lá chắn, tên khốn hèn nhát cơ hội..."

Tiêu Chi Viễn dí mạnh anh ta vào cửa xe, đau đớn khó thở làm Chu Cẩm vô thức túm lấy cổ tay hắn.

Cảm nhận được cơn đau từ móng tay cấu sâu vào da thịt, hắn cũng không có ý định buông tay."

Nếu anh đã nghĩ vậy thì trước đây đừng có đồng ý quen anh ấy!

Anh sợ bị từ chối, sợ bị anh ấy coi thường cho nên muốn cho Hành Nhất tự biết khó lùi bước đối diện với khó khăn mà bảo vệ cái bản mặt và hư vinh rách của anh -- !

Cuối cùng tất cả trách nhiệm đều không phải của anh hết, có đúng hay không!"

"Không tới phiên cậu dạy dỗ tôi!"

Chu Cẩm nổi đóa đấm vào cằm Tiêu Chi Viễn.

Trong chớp mắt hắn buông lỏng tay, Chu Cẩm nhân cơ hội bắt được vạt át trước của hắn.

Cả hai gườm gườm nhìn chằm chằm vào nhau như những con sư tử trong trận giao chiến.

Chu Cẩm tức tối muốn nói gì, ánh mắt đột nhiên lia sang bên cạnh, vô thức thả tay ra.Nhìn theo hướng y, Ngôn Hành Nhất đứng đó như bóng ma đăm đăm vào cửa kính xe.Còn lâu mới đến thời gian hẹn, mà Chu Cẩm để tránh chạm mặt Ngôn Hành Nhất nên đã đỗ xe cách phòng làm việc một khoảng kha khá.Chỉ có thể là, Ngôn Hành Nhất theo dõi hắn.Nhưng bây giờ đã quá muộn để truy cứu vì sao Ngôn Hành Nhất lại xuất hiện ở đây.Anh quay lại cắm đầu chạy đi."

Hành Nhất..."

Tiêu Chi Viễn đuổi theo anh không mất mấy sức, anh cũng quay về nhà chứ không đi đâu khác.

Ngôn Hành Nhất chạy không nhanh, chỉ cắm cúi mặt lao về phía trước, hất cả tay Tiêu Chi Viễn ra."

Hành Nhất!

Anh nghe em nói...

Em không cố ý gạt anh!"

Ngôn Hành Nhất như mắt điếc ai ngơ, vừa về nhà đã lao thẳng vào bếp.

Lúc Tiêu Chi Viễn ôm chầm lấy anh, anh đã cầm con dao duy nhất trong nhà lăm lăm trên tay.Tiêu Chi Viễn đã giấu tất cả đồ vật sắc nhọn xong nhà.

Lần nào phải dùng cũng sẽ nhớ giấy kỹ.Sơ suất rồi.

Không thể bỏ sót một cái nào.Dáng dấp gầy gò khăng khăng cố chấp chống lại sức lực hắn, ánh mắt lướt qua vai Tiêu Chi Viễn nhìn cửa không chớp lấy một cái, hai tay siết chặt cán dao không chịu buông."

Anh đi giết nó."

Ngôn Hành Nhất nói."

Hành Nhất, Hành Nhất..."

"Giết nó..."

"Không, không được."

Rõ ràng gầy như thế, vậy mà sức mạnh lúc bùng nổ này cực kỳ đáng sợ."

Anh nghe em nói, Hành Nhất à."

Khác với trước, giọng hắn dịu dàng như đang thầm thì bên tai, "Là em xấu xa, em để anh ta đến đây."

"Em không nên gạt anh, em biết anh không muốn nhìn thấy anh ta chút nào.

Hành Nhất, em xin lỗi, là tại em xấu, sau này không làm vậy nữa."

Tay cầm dao vẫn muốn thoát khỏi ghìm giữ: "...

Nó đánh em."

"Em ra tay trước, em không thiệt gì cả, nên là anh bỏ dao xuống."

"..."

"Hành Nhất, mình không được làm chuyện này.

Anh không nghe lời em à?"

"Nghe lời nào, Hành Nhất.

Em sẽ nổi giận."

Sức lực dần buông lỏng.

Nghe thấy hai chữ "nổi giận" ấy, Ngôn Hành Nhất im lìm ngừng kháng cự.Dao chuyển sang tay Tiêu Chi Viễn -- Bằng cách nắm lấy lưỡi dao.Trong tình thế cấp bách vừa rồi, hắn không chỉ nắm lấy tay Ngôn Hành Nhất mà còn nắm lấy cả nửa lưỡi dao.Lần này là tay phải.

Vết thương không lớn, chỉ hơi sâu, phải khâu mất ba mũi.

Hai tuần tiếp theo không thể nào cầm bút, mọi công việc hoàn toàn trì trệ.Tiêu Chi Viễn dùng tay trái mơn trớn mái tóc Ngôn Hành Nhất, lòng bàn tay còn in hằn vết sẹo cũ."

Cơ mà hai tuần tới anh phải thay thế tay phải của em đó."

Hở, định nhờ anh quay tay giúp em hay gì -- Nếu vẫn là Ngôn Hành Nhất của ngày trước, có lẽ anh vừa cười xấu xa vừa nói như vậy.Còn bây giờ anh chỉ khẽ gật gật đầu, lặng thinh như một con rối.Trái lại, Từ Lý luôn khôn khéo kiệm lời lại nổi cáu khi nhìn thấy tay hắn."

Thầy biến tay mình thành cái gì vậy?!

Sau này không cầm bút được nữa cũng không sao hết có phải không?!

Nếu thầy cứ tỉnh bơ như thế thì đừng có vẽ nữa!!"

Đối diện với chỉ trích của học sinh, Tiêu Chi Viễn không giải thích gì được.

Công việc của hai tuần giao gần hết cho họ gánh, làm rối tung mọi kế hoạch và tiến độ vốn có.Trên thực tế, Tiêu Chi Viễn đã dồn mọi sức lực cho Ngôn Hành Nhất.

Tương đương với việc các trợ lý vào phòng làm việc này vì ngưỡng mộ tài năng của hắn bị vứt sang một bên không đoái hoài.

Với tư cách là chủ phòng làm việc và một người thầy của hai học sinh, hắn đã hoàn toàn không làm tròn bổn phận."

Xin lỗi..."

Trừ xin lỗi ra hắn cũng không biết phải nói gì khác.Lúc Từ Lý nghe thấy hai chữ này, lập tức lộ ra biểu cảm không thể kiềm chế thấy rõ."

Em không muốn nghe thầy nói những câu thế này!"

"Từ Lý..."

"Cao Lăng kéo Từ Lý khỏi cửa, "Thầy ơi, để em đuổi cậu ấy về."

"Thầy," Cách Tử vội vàng đôn lời, "Ý của Từ Lý không phải thế đâu, cậu ấy cũng lo lắng cho thầy lắm..."

"Tôi biết."

Tiêu Chi Viễn nhìn tay phải mình, "Là tôi sai."

Trong một thoáng nào đó hắn đã từng lo lắng, nếu không cầm bút được nữa thì phải làm sao bây giờ.Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ khiến chính hắn phải sợ hãi kinh ngạc, một ý định trơ tráo vô liêm sỉ dấy lên trong lòng hắn.Đáng tiếc, bây giờ vẫn chưa thể thực hiện.

Hắn vô cùng tiếc nuối.Đêm, hắn mơ một giấc mơ.Ngôn Hành Nhất đang làm biếng viết bản thảo.

Anh rỗi rãi chống cằm nằm dài trên bệ cửa sổ, thảnh thơi ra đấy nhìn Coca nghịch ngợm trong sân, chốc chốc lại quay sang cười với hắn một cái.Hình như coi mệt rồi, Ngôn Hành Nhất đứng dậy vặn vặn cái lưng mỏi: "Anh ra ngoài đi dạo tí."

Hắn muốn hỏi "Anh đi đâu vậy", nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cơ thể như bị trói chặt lại không cách nào động đậy, trên ngực như có tảng đá lớn đè nghẹn lấy.Cứ thế trơ mắt nhìn Ngôn Hành Nhất ngày một xa dần, rồi biến mất.Tiêu Chi Viễn ngột ngạt đến độ không thở nổi, giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ, trên người rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Hắn hít sâu một hơi tỉnh táo lại hoàn toàn, phát hiện nguyên nhân gây nên ác mộng của mình.Ngôn Hành Nhất ngồi trên chân Tiêu Chi Viễn.

Anh nhìn chằm chằm hắn, không biết đã ngồi như thế bao lâu rồi."

Hành Nhất...?"

Hắn đưa tay vuốt ve gò má anh, anh nhẹ nhàng ghé mặt vào lòng bàn tay hắn, sau đó lắm lấy chặt lấy.Đau đớn ập đến từ vết thương khuất sau băng gạc."

Đau không?"

Ngôn Hành Nhất nhỏ giọng hỏi."

Một chút."

Thế nhưng biểu cảm của Ngôn Hành Nhất không có vẻ gì là quan tâm xem hắn có đau hay không, nhẹ "À" một tiếng coi như thôi -- Hay phải nói, từ tận bên trong anh đã chẳng cách nào biểu lộ được bất kỳ cảm xúc gì.Buông cả tâm tư lẫn tình cảm.

Có lẽ, Ngôn Hành Nhất của trước kia cả đời này không về được nữa."

Chi Viễn à -- " Ngôn Hành Nhất khẽ khàng vỗ về lớp băng gạc trên lòng bàn tay hắn, "Em không giận anh ư?"

Hắn muốn hỏi "Anh nói chuyện nào", nhưng Ngôn Hành Nhất đã nói tiếp."

Nếu anh hại em không vẽ tranh được nữa, em có hận anh không?"

Biểu cảm của Ngôn Hành Nhất hiện lên kỳ diệu, như đang cười, lại giống như đang mếu khóc.Tiêu Chi Viễn cảm thấy run rẩy một cách khó hiểu.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu - Cật Tố
Chương 72


Chương 72Đau quá.Mặc dù đau đớn không ngừng lan ra từ cánh tay, nhưng Tiêu Chi Viễn không mảy may có ý định giãy ra.Tay Ngôn Hành Nhất đang run, run lẩy bẩy liên tục.Không biết vì dùng quá sức hay vì sốt ruột.Anh nhìn Tiêu Chi Viễn, như thể muốn tường tận được suy nghĩ gì từ gương mặt ấy, cứ vậy đăm đăm nhìn không thôi.Mà rõ là đang làm chuyện cố tình đến cực điểm, sao biểu cảm của anh lại đáng thương như vậy.Thật ra trong lòng anh sợ chết mất đúng không.Tiêu Chi Viễn khe khẽ thở dài.Trước đây hắn cứ cho rằng mình hiểu Ngôn Hành Nhất.

Khi khát, khi đói bụng, khi buồn ngủ, khi muốn làm tình, Ngôn Hành Nhất không cần phải nói, chỉ cần một cái liếc mắt là đủ để hắn cảm thấu.Tiêu Chi Viễn tự mãn rất sâu đậm với điều này.

Hắn nghĩ mình là người hiểu anh nhất trên đời.Cho đến ngày chia tay, hắn mới nhận ra mình không hề hiểu.Đến tận ngày hôm nay cũng vẫn không hiểu.Không ai biết được với tình trạng bất thường của Ngôn Hành Nhất những ngày hiện tại một giây tiếp theo anh sẽ làm gì.

Có khi anh im lặng, đôi lúc cuồng loạn phát điên lên -- Trái lại, đó là khi anh biết rõ bản thân mình muốn gì."

Hành Nhất," Tiêu Chi Viễn đặt tay bên kia lên hông anh.Cơ thể ấy thoáng run lên."

Nếu chỉ vậy, thì chưa đủ."

Tiêu Chi Viễn đáp, "Sức anh còn quá yếu."

"Anh muốn làm gãy nát xương bàn tay, hoặc đứt dây thần kinh -- Để em hoàn toàn không cầm bút được nữa, cả tay trái cũng phải bóp nát."

Áp lực phủ lên vết thương nơi lỏng trong nháy mắt, rồi lại siết chặt."

Em nghĩ anh không làm được...?"

Ngôn Hành Nhất như bị chọc đến độ nổi giận rồi, cánh môi mấp máy run rẩy."

Nếu anh làm được, em sẽ rất vui đó.

Còn nếu anh chỉ làm ra dáng một chút thôi, em sẽ giận."

Tiêu Chi Viễn nhẹ nhàng nói.Hắn nhận ra nhịp thở của anh trở nên gấp gáp dồn dập, tay dần không còn chút sức nào nữa."

Vì sao?"

Ngôn Hành Nhất không đáp."

Nói cho em biết lý do, em sẽ chặt hai tay cho anh."

"Nói."

Biểu cảm của Ngôn Hành Nhất nói cho hắn biết, anh sợ sệt."

Nói đi!"

Mà đối diện với một Ngôn Hành Nhất nhát gan thế ấy, Tiêu Chi Viễn không thể kiềm chế, tức giận.Trong tâm trí có giọng nói vang vọng tự nhủ với chính bản thân hắn: Không được ép anh ấy, không được ép anh ấy, phải dịu dàng, phải dịu dàng thêm một chút, đừng dọa anh.Đang lúc nghĩ như thế, hắn nắm ngược lại cổ tay Ngôn Hành Nhất dễ như bỡn, bức thúc anh nói sự thật cho mình.Hắn muốn giam hãm Ngôn Hành Nhất ở bên cạnh mình, kể cả lợi dụng sự hổ thẹn áy náy của anh với hắn cũng chẳng sao cả.

Dù bằng bất thủ đoạn nào, bất kỳ cái cớ gì, hắn có thể làm mọi trò hèn hạ đê tiện nhất.

Mặc kệ cái kim trong bọc sẽ lòi ra vào lúc nào, chỉ cần có thể giữ Ngôn Hành Nhất ở bên mình là được.Tiêu Chi Viễn đã hối hận hằng vô số lần, hối hận tại sao mình không làm điều này từ sớm.Anh có đau đớn khốn khổ đến mức muốn chết đi, thì cũng là chết vì em.Thời điểm Ngôn Hành Nhất dựa dẫm vào hắn đến mức thành bệnh, thì hắn cũng hiểu ra rồi, bởi vì cảm giác vui sướng của hắn trước sự ỷ lại đó cũng chẳng bình thường hơn ai.Đó là lý do mà hắn có thể khoan nhượng chấp nhận tất cả hành vi dù là quá đáng đến mức nào của Ngôn Hành Nhất.

Hắn muốn nghe lý do anh không nói ra miệng kia.Và cả câu nói trong giấc mơ hắn."

Anh vẫn yêu em." và, "Đừng rời bỏ anh."

"Tại sao không nói?"

Ngôn Hành Nhất sợ hắn giận, điều này Tiêu Chi Viễn có thể khẳng định.

Ngôn Hành Nhất bất thường này rất quan tâm hắn, nên hắn mới rất tự tin vặn ép cho ra câu trả lời."

Không có tác dụng đâu..."

Giọng anh thấp đến mức Tiêu Chi Viễn tưởng mình nghe lầm."

Có nói cũng bằng vô ích."

"Vì sao."

"Vì em không làm được."

Ngôn Hành Nhất nhìn chằm chặp một điểm nào đó trên cơ thể hắn, hạ thật nhỏ giọng lặp lại: "Em không làm được."

Tiêu Chi Viễn không hỏi "Em không làm được gì".

Hắn biết."

Anh không tin em.

Đến tận giờ phút này anh vẫn chưa từng tin em một lần nào ư?"

Ngôn Hành Nhất ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng: "Tôi không tin."

Tiêu Chi Viễn không nói gì thêm nữa, kiềm chế cơn phẫn nộ lẳng lặng chờ lời giải thích."

Một ngày nào đó em sẽ rời khỏi tôi, một ngày nào đó."

Giọng Ngôn Hành Nhất vừa khẽ vừa chậm rãi, như đang giảng một bài học nào đó cho Tiêu Chi Viễn, "Có lẽ là xế chiều hôm nay, có lẽ là ngày mai, em sẽ đột ngột rời bỏ tôi."

Anh cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay Tiêu Chi Viễn, sắc máu từ từ lan ra, thấm đẫm từng lớp băng gạc."

Em phải làm gì anh mới tin em?"

"..."

Ngôn Hành Nhất nhìn hắn thật lâu, trả lời một nẻo: "Chỉ có em là không được."

Trái tim Tiêu Chi Viễn bắt đầu đông cứng lại.Người đàn ông với vẻ vẻ mặt vô tội này, đang nói lời tàn nhẫn nhất, làm chuyện tàn nhẫn nhất trên đời."

Vì sao em không được?"

Ngôn Hành Nhất ngẫm nghĩ một lúc: "Em khác."

"Khác chỗ nào."

"Chỗ nào cũng khác biệt."

Tiêu Chi Viễn không muốn kiềm chế nữa."

Ngôn Hành Nhất, em hỏi anh một lần nữa -- Tại sao anh không tin em?"

Có lẽ câu chất vấn của hắn đã làm dây cung tỉnh táo cuối cùng trong đầu anh đứt gãy.

Anh bất chợt giãy khỏi vòng kiểm soát của hắn, nhào tới bắt lấy khuôn mặt hắn."

Chỉ em là không được!

Tôi đã nói chỉ riêng em là không được!"

"Em không giống họ!

Em khác cậu ta!

Cho nên em không bao giờ được!!!

Em đừng mơ tưởng chuyện dối gạt tôi, tôi sẽ không cho em có được cơ hội lừa tôi!!"

"Em sẽ nghĩ rằng tôi đang trói buộc em!

Nghĩ tôi quá khủng khiếp nặng nề!

Nghĩ tôi xấu xa!

Nghĩ tôi là tên phế vật, cặn bã, một thằng đàn ông nhơ nhuốc không biết xấu hổ, một đứa con trai đồng tính luyến ái chỉ biết bôi tro trát trấu vào mặt gia đình!

Nghĩ rằng em không nên ở bên rồi, để sau đó em nghĩ cách vứt bỏ tôi!"

Tiêu Chi Viễn nghe đến đây, chợt nhớ đến lời Phương Tư từng nói: Lý do em ấy chia tay cậu, có lẽ là vì quá nhút nhát sợ hãi.Hắn đã từng nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần lý do vì sao Ngôn Hành Nhất không tin tình cảm của hắn.Nhỏ tuổi hơn anh, không đủ trưởng thành, không đủ ân cần săn sóc, những hiểu biết về anh của hắn luôn thua kém Chu Cẩm, trắng tay không có gì cả, không tạo cho anh cảm giác đủ an toàn -- Là cái nào?

Hay là tất cả?Hắn nghĩ nhiều như vậy, nghĩ nguyên nhân chắc chắn là nằm ở mình, chưa bao giờ nghĩ nó thuộc về Ngôn Hành Nhất.Người anh đã từng thân thiết nhất, người anh đã từng yêu nhất; từng chút, từng chút một hủy hoại tất cả tự tin và ánh hào quang trong con người anh.

Từng ngày từng giờ sống bị phủ nhận, bị ngó lơ xếp xó, bị trút giận, bị chỉ trích; tất cả lỗi lầm đều đổ hết lên đầu một mình Ngôn Hành Nhất anh.Sau đó, tự tay anh phá hủy chính mình.Không phải anh không tin tưởng Tiêu Chi Viễn, mà anh không tin bản thân mình -- Không tin Tiêu Chi Viễn sẽ yêu một con người như vậy, không tin một mai mình sẽ được Tiêu Chi Viễn yêu thương dài lâu.Anh sợ Tiêu Chi Viễn thất vọng về mình, sợ hãi một tương lai Tiêu Chi Viễn sẽ rời bỏ mình đến cực độ.Cũng vì vậy mà ai cũng có thể bỏ tôi mà đi, chỉ có em là không được.

Chỉ có mình em thương tôi, dù tôi dùng thủ đoạn tàn nhẫn vẫn muốn ở lại bên tôi, thì em hận tôi cũng chẳng sao cả.Đó mới là điều Ngôn Hành Nhất muốn nói.Nếu không phải do chính miệng Ngôn Hành Nhất nói ra, có vĩnh viễn Tiêu Chi Viễn cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới."

Vậy nên, năm ấy cũng vì lý do này mà anh muốn vứt bỏ em trước?"

"...

Phải."

Không biết Ngôn Hành Nhất đang khóc hay đang cười, biểu cảm rúm ró vặn vẹo đầy kỳ quái, "Đúng là em nghĩ tôi vừa ích kỷ vừa đê tiện..."

"Chỉ bấy nhiêu thôi ư, bây giờ để em phá nát tay phải thì chẳng phải em sẽ không rời bỏ anh rồi à?

Chẳng lẽ anh không còn yêu cầu nào độc ác hơn?"

Nghe hắn nói vậy, Ngôn Hành Nhất bật phắt dậy, cơ thể run bần bật như co quắp lại với nhau, chậm chạp rụt về sau."

Tôi làm em chịu hết nổi rồi đúng không...!"

Tiêu Chi Viễn vừa lắc đầu vừa bắt Ngôn Hành Nhất đang gào khóc chói tai muốn chạy trốn kia lại."

Anh lúc nào cũng vậy!

Lúc nào cũng chạy trốn một mình, không nghĩ đến em dù chỉ một lần!"

Tiêu Chi Viễn giữ vai Ngôn Hành Nhất lại, ép anh nhìn mình, "Nếu anh quan tâm em đến thế thì để em biết đi.

Tay cũng được, chân cũng được, em cho anh tất cả.

Chỉ cần em có anh muốn cái gì cũng được!

Anh không thể cố chấp với em thêm một chút được sao anh...

Năm ấy em rời đi với tâm trạng thế nào anh biết không?

Phải nhìn anh đi cùng anh ta với tâm trạng thế nào anh biết không?

Anh không biết!

Anh không biết gì cả!"

"Anh nghĩ mình sống ti tiện hèn mọn, còn em thì sao?!"

"Ngôn Hành Nhất... bao nhiêu năm như vậy tất cả những gì em cầu xin chỉ là một câu nói của anh mà thôi...!"

Tiêu Chi Viễn còn muốn nói rất nhiều, rất nhiều nữa.

Hai người họ một người sợ hãi, một người trốn chạy, sơ sẩy chút nữa thôi đã trở mặt thành thù.

Vậy mà, vậy mà thứ chôn sâu tận cùng nơi trái tim chỉ có bóng dáng người còn lại."

Đừng chạy trốn nữa, coi như em van nài anh...

Một câu nói của anh là đủ điều khiển cả cuộc đời em, chẳng phải em mới là người nên sợ hãi hơn anh sao...?"

"Chi Viễn..."

Hai chữ ấy như rút cạn sinh lực trong anh.

Và rồi Ngôn Hành Nhất vẫn cứ cố gắng, nói trọn mấy chữ mình chẳng dám nói kia ra."...

Đừng rời bỏ anh."

Đừng bỏ anh đi, đừng rời xa anh, đừng để anh lại.

Tiếng khóc rấm rứt như dòng thác lũ bất thình lình xé tan miệng đập, Ngôn Hành Nhất giải phóng toàn bộ nỗi sợ -- Song cũng là niềm khát khao nguyện ước đè nặng nơi đáy lòng.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu - Cật Tố
Chương 73


Chương 73Tay bị thương không lái xe được, Tiêu Chi Viễn đành phải gọi lái xe thuê.Ngôn Hành Nhất như cái đuôi nhỏ lặng lẽ theo sau Tiêu Chi Viễn, theo hắn đăng ký, khâu vết thương, thanh toán tiền viện phí rồi lấy thuốc.

Hai người không nói với nhau câu nào, cả ánh mắt còn chưa chạm lấy nhau một lần.Nhưng trên đường về nhà, đôi bàn tay đan nhau chặt siết.Hai người đã mất mấy năm để biết được suy nghĩ thật sự trong lòng người kia bằng cách thức chẳng đẹp đẽ gì, bật khóc như hai tên ngốc trong những cái ôm im lìm lặng thinh.

Để rồi sau đó tất nhiên là nụ hôn thân mật quấn quýt, dù có người bị đời cười chê trơ trẽn cũng chẳng sao cả.Tự nhiên va vào cái hôn, ôm ấp, làm tình, ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục làm tình.Như thể muốn bù đắp cho trọn vẹn bảy năm ròng rã, cả hai bấu víu chặt lấy nhau như cặp trẻ sinh đôi không xa rời dù chỉ nửa bước.Kết quả bất cẩn kiểu gì mà làm vết thương vừa khâu đây nứt toác ra.Khi bác sĩ gào la lên mắng mỏ "Các anh lớn tồng ngồng ra đó rồi còn không biết đường cẩn thận một tí à.

Các anh làm cái trò gì vậy", Tiêu Chi Viễn thấy trên môi Ngôn Hành Nhất thấp thoáng nụ cười.Cả sức khỏe cơ thể và tinh thần của Ngôn Hành Nhất, thật sự, chậm rãi từng chút, bắt đầu phục hồi như trước.

Thời gian dần trôi, anh thường xuyên tươi cười, cũng bắt tay vào viết vài câu chuyện nhỏ tùy cảm hứng dưới sự cổ vũ của An Tiểu Nguyên.

Dù rằng quá trình lê thê hơn dự đoán một chút, tay Tiêu Chi Viễn cũng lành rồi.

Từ ngày làm việc lại, hắn chuyển dần nơi vẽ vời về phòng làm việc -- Và dù hắn đi đâu, Ngôn Hành Nhất cũng sẽ âm thầm theo cùng, thậm chí không có việc gì làm cũng ra ban công sưởi nắng.Những ngày trời trở lạnh, Tiêu Chi Viễn sắp xếp dành ra một khoảng không gian trống trong phòng làm việc, mua một cái sofa ngủ êm ái dễ chịu về đặt đó.

Ngôn Hành Nhất sẽ thường đắp chăn ôm máy tính xách tay hoặc là đọc sách, nằm dài ra cả một ngày.Vào một chiều cận dịp Tết Nguyên Đán, phòng làm việc dọn dẹp cuối năm.

Tiêu Chi Viễn bắt đầu quét tước phòng mình, Ngôn Hành Nhất vẫn im lặng nhưng đầy hứng thú nhìn dõi mắt nhìn hắn loay hoay với đống đồ mình chưa thấy bao giờ, thỉnh thoảng hỏi han: "Cái này xài làm gì vậy em?"

Tiêu Chi Viễn xách hộp đồ dưới đáy thùng ra, nhìn anh: "Cái này chắc anh phải biết rồi."

Ngôn Hành Nhất khẽ "hở" một tiếng.Anh nhận đồ trong tay Tiêu Chi Viễn, vuốt ve phần nắp hộp đã cũ mèm đầy những vết trầy trụa xước xát, hoài niệm tự lẩm bẩm với bản thần: "Em vẫn giữ lại à."

Tiêu Chi Viễn lại gần ngồi xuống cạnh anh, mở nắp hộp: "Đương nhiên là giữ rồi, với tư cách chứng cứ chứng minh anh gạt em."

"Ầy?

Anh có đâu..."

Đang đỉnh hỏi vặn lại, Ngôn Hành Nhất thấy rõ ràng thứ không nên xuất hiện trong chiếc hộp này, tức thì nín bặt.Tiêu Chi Viễn cầm tờ biên lai, mở nó ra.Trên cột người thanh toán, ba chữ "Ngôn Hành Nhất" rõ rành rành viết lên."

Hồi trước không biết ai nói với em đây là "đồ người ta vứt xó không dùng đến" -- Đừng nói với em đến cả chữ viết tay của mình còn không nhận ra."

Ngôn Hành Nhất hơi chột dạ, mím môi."

Em kiếm ở đâu ra thế, anh quên mất rồi."

"Trong ngăn tủ chỉ kéo ra được một nửa."

Tiêu Chi Viễn để hộp sang một bên, đè anh xuống sofa.Ngôn Hành Nhất biết rõ hắn sẽ không làm gì mình, vậy mà vẫn tỏ biểu cảm khiếp đảm."...

Sao lại đối xử với em tốt như vậy, hửm?"

Tiêu Chi Viễn hỏi như dăm dọa.Ngôn Hành Nhất lia mắt nhìn chỗ khác: "Thấy em đáng thương quá đó."

"À?"

"Vừa tội nghiệp vừa chẳng được ai yêu, nhìn mặt cứ như ai cũng nợ tiền mình vậy -- ""Thật thế hả?"

" -- Chủ yếu là vì, trông mặt mũi đẹp trai thật."

"Phải không, từ lúc đó đã thích em rồi?"

Tiêu Chi Viễn đối đáp hết sức thản nhiên, Ngôn Hành Nhất không nhịn cười nổi."

Em đào tự tin ở đâu ra vậy không biết?"

"Em không tự tin, ở trước mặt anh đến tận bây giờ cũng chưa từng."

Ngôn Hành Nhất không cười nữa."

Nên anh phải cho em thôi."

Ngôn Hành Nhất như nũng nịu, lại như trốn tránh ánh mắt nọ mà ôm chầm lấy Tiêu Chi Viễn, tựa đầu lên vai hắn."...

Hẳn rằng anh muốn tốt thật tốt với em, để sau này em thích anh nhiều hơn nữa."

Tuy rằng khi ấy vẫn chưa phải yêu, ngay cả cảm giác thích cũng không vượt khỏi ranh giới bè bạn.

Nhưng sâu tận trong lòng vẫn muốn giữ thật chặt thiếu niên này, khiến hắn mỗi lúc một yêu mến mình hơn -- Cũng có thể chỉ vì cô đơn đã bám víu lấy lâu quá đỗi."

Có phải anh gian xảo lắm không?"

Tiêu Chi Viễn "ừm" một tiếng, nâng mặt anh lên, hôn vào bờ môi anh.Môi còn chưa chạm môi, giọng nói lanh lảnh "Thầy ơi em vào nha thầy" của Lý Cách Tử lẫn trong mấy tiếng gõ cửa vờ vịt rời rạc xuất hiện cùng bóng dáng thập thò bên ngoài cánh cửa vừa hé mở.Ngôn Hành Nhất đẩy vội Tiêu Chi Viễn ra, mạnh tay hơi quá làm hắn đã lật khỏi sofa, suýt nữa đã chúi đầu vào thùng dụng cụ vẽ."

Thầy sao vậy?!"

"Không có gì."

Tiêu Chi Viễn bình thản ngồi dậy, đóng nắp thùng lại, "Đã dọn xong rồi à?"

"Xong rồi!

Thầy cần tụi em phụ một tay không?"

"Không cần, tôi cũng không dọn gì nhiều."

"Ok thầy, vậy mình đi mua đồ ăn đi thầy."

Tiêu Chi Viễn nghĩ một lúc, nói: "Mấy đứa ra ngoài ăn đi, tôi thanh toán."

"Thật hả thầy."

Cách Tử hào hứng nói tên một nhà hàng buffet hải sản nổi tiếng, "Vậy tụi em đi được rồi đúng không."

"Đi đi -- À, công việc cũng xong xuôi hết rồi, ngày mai bắt đầu nghỉ Tết."

Cách Tử mừng rỡ muốn cất cánh bay thẳng lên trời.

Cô chạy ào xuống cầu thang, trên đường không quên gọi to "Từ Lý Đại Lăng ngày mai tụi mình được nghỉ rồi.

Tối nay đi ăn hải sản đê!"

Câu trả lời "Ngon lành" của Đại Lăng và "Tôi không đi" của Từ Lý cùng lúc vang lên."

Từ Lý, sao ông không đi hoài vậy."

"Tối nay tôi có việc."

Cách Tử và Đại Lăng phàn nàn ngoài miệng một phen nhưng cũng không có ý ép uổng, nhanh chóng phóng tới nhà hàng hải sản.Lát sau, Từ Lý lên tầng.

Cậu thầm đưa mắt nhìn Tiêu Chi Viễn một chút rồi dời mắt đi ngay, hạ nhỏ giọng: "Chào thầy, không còn việc gì nữa thì em về ạ."

"Ừm, vất vả rồi, về nhà đi."

Từ Lý gật đầu, nhoáng cái đã đi mất.Từ lần mất bình tĩnh to tiếng với Tiêu Chi Viễn, Từ Lý không còn nói chuyện quá nhiều với hắn.

Mặc dù sau đó cậu đã xin lỗi về thái độ của mình, nhưng cũng không cảm thấy lời nói của mình có lỗi gì.

Tiêu Chi Viễn không trách cậu, còn cảm thấy có lỗi vì đã làm cậu lo lắng.

Chỉ là nghe Tiêu Chi Viễn nói vậy, Từ Lý càng nhíu chặt mày hơn."

Tối nay mình ăn gì đây anh?"

Tiêu Chi Viễn hỏi mà không nhận được câu trả lời.

Hắn quay lại, phát hiện Ngôn Hành Nhất đang trân trân nhìn ra cửa không biết đang nghĩ ngợi gì."

Hành Nhất?"

Anh bừng tỉnh: "A hả, không có gì."

"Không có gì nghĩa là rất có gì."

Tiêu Chi Viễn ngẩng mặt lên, "Không cho anh giấu chuyện trong lòng."

Ngôn Hành Nhất lắc đầu: "Không phải, không có đâu.

Chờ anh nghĩ một chút rồi nói với em sau, còn chưa nghĩ ra em đã ngắt ngang mất tiêu."

"Anh còn trách em nữa hả?"

Nhìn Ngôn Hành Nhất cười rộ lên, Tiêu Chi Viễn lấn lướt ngả người tới, muốn làm tiếp chuyện ban nãy còn đang dở dang.

Ngôn Hành Nhất hạ nhỏ giọng bảo "Em còn chưa khóa cửa kia kìa", chỉ trong chớp mắt đã nhấn chìm trong đôi môi bị khóa kín.Edit: tokyo2soul
 
[Đm] Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu - Cật Tố
Chương 74 - Kết thúc


Chương 74Cận Tết trời đổ một trận tuyết đóng thành lớp dày chừng mười mấy centimet, ngay cả việc mở cửa nhà cũng trở nên khó khăn.

Vì vậy Tiêu Chi Viễn không kịp đợi người ta đến dọn dẹp, cầm cây chổi rễ cỡ lớn trong phòng làm việc ra quét gọn tuyết đọng bên ngoài, Ngôn Hành Nhất làm trợ thủ ngay bên.Làm từ giữa trưa đến tận xế chiều, cả hai mệt bở hơi tai người ngợm toát hết mồ hôi."

Mình đắp hình đi em."

Ngôn Hành Nhất nhìn đống tuyết chói ngời lấp lánh dưới ánh mặt trời, cảm thấy cứ để thế thôi thì tiếc thật."

Anh nói thật à?"

"Thật luôn mà."

Chạng vạng tối, An Tiểu Nguyên tạt sang ăn lẩu, dành ra tận mấy phút đồng hồ chiêm ngưỡng hai công trình bằng tuyết trước cửa nhà."

Hai ông bị thần kinh à!"

Sau nhiều phút thẩm định, anh ta rút ra kết luận như vậy.Phía bên tay trái có rất nhiều quả cầu tuyết to nhỏ ngổn ngang xếp chồng lên nhau.

Ngoài ra có thể thấy rất xếp được một nửa thì chủ nhân bỏ ngang, chiếu lệ chồng mấy đống tuyết không ra hình ra dạng gì tới đỉnh.Bên phải thì ngược lại, trên mặt đất là những khối lập phương có kích cỡ và hình khối hoàn toàn đồng nhất, từng góc cạnh thẳng thớm chuẩn xác như được đo bằng thước.

Chúng được xếp thành hình kim tự tháp cực kỳ đẹp mắt.Cứ vậy đến khi an tọa trên sofa, biên tập viên An nhăn mày nhíu trán nhìn hai người:"Đúng là đôi bạn chung phòng bệnh cùng tiến."

Ngôn Hành Nhất cười đến là vui vẻ: "Đố cậu biết tôi làm cái nào đó?"

"Câu hỏi của cậu đếch khác gì đang sỉ nhục trí thông minh của ông đây nhá."

So với hình thức chăm sóc hệ bảo mẫu toàn thời gian của Tiêu Chi Viễn, cách giao tiếp của An Tiểu Nguyên với Ngôn Hành Nhất vẫn y hệt như trước.Nổi điên ăn tục nói phét không thiếu cái nào.Tiêu Chi Viễn từng uyển chuyển đưa ra nỗi lo lắng của mình, hắn nói anh có thể nào nhẹ nhàng với Ngôn Hành Nhất hơn một chút được không."

Cậu thế là cẩn thận hơi bị quá mức rồi đấy."

An Tiểu Nguyên trả lời hắn thế này: "Đương nhiên tôi cũng hiểu cậu lo lắng điều gì, nhưng cũng đâu tội tình gì phải nhất thiết cẩn thận từng li từng tí một như thế.

Tôi cảm thấy cứ để thế này nhiều khi còn làm cậu ấy thấy thoải mái hơn chút chút."

Thực tế chứng minh, An Tiểu Nguyên là người tỉ mỉ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.

Là kiểu người mà ngay cả cách xử lý thứ ngôn ngữ tục tĩu cũng nắm gọn trong tay.Rất lâu về sau, Ngôn Hành Nhất nhận được điện thoại giục bản thảo của An Tiểu Nguyên.

Anh thoáng sững sờ."

Ầy... bây giờ tôi đâu có đang làm việc nhỉ."

Nghĩa trên mặt chữ, tôi đã nghỉ viết cả năm trời rồi, cậu còn giục làm quái gì?"

Đương nhiên tôi biết hiện tại cậu không làm việc rồi.

Thế sau này cậu tính nghỉ luôn thật hả?"

"Cũng không hẳn.

Là vầy, bây giờ, hình như, viết -- "Ngôn Hành Nhất cực kỳ khó khăn, không sắp xếp từ ngữ được cho ra hồn."

Đừng có nói với tôi cậu không viết được."

"Ầy..."

"Đừng ấy ớ nữa, tôi có giao bài tập về nhà cho cậu đâu.

Dù chỉ là nhật ký thôi cậu cũng phải ráng mà kiên trì viết mỗi ngày."

"Nhật ký của tôi không cho cậu xem được đâu à..."

An Tiểu Nguyên đầu bên kia điện thoại hít vào một hơi: "Mẹ nhà cậu...

đừng ỷ đang dưỡng bệnh mà dám thách thức giới hạn của ông!"

Ngôn Hành Nhất hỏi biên tập viên An: "Chẳng lẽ giờ trong tay cậu không có ai cho cậu chửi mắng mỗi ngày hả?"

"Nói cái gì kỳ vậy, chí ít tôi cũng là độc giả trung thành của cậu hẳn hoi nhé."

"Thái độ có giống thế xíu nào đâu."

"Tôi yêu cậu mà cậu còn không biết hay gì?"

"Tôi chả biết đấy."

"Đừng quậy, chẳng phải đã thống nhất là giấu giếm cho kỹ người đàn ông của cậu và cô dâu của tôi à."

Đây là lần đầu tiên Ngôn Hành Nhất không nhịn được bật cười nắc nẻ lúc đang nói chuyện điện thoại.Nói thật ra, Tiêu Chi Viễn cảm thấy hơi đố kị với An Tiểu Nguyên.Kể từ đó, thường không có việc gì An Tiểu Nguyên cũng gọi điện thoại cho Ngôn Hành Nhất than trời trách phận.

Có lúc là tâm sự chuyện vợ mình bắt đầu viết tiểu thuyết ngôn tình các thứ, sống chết muốn nghe mình bình phẩm, mà nhận xét thật thì sẽ ăn đập tại chỗ.

Khi lại phàn nàn cậu thực tập sinh vừa đến hống hách kiêu ngạo chẳng thèm coi ai ra gì hết.

Rồi cái USB chứa cuốn vừa biên xong bị đồng nghiệp thó đi đâu rồi không biết.Thỉnh thoảng anh sẽ ra ngoài ăn bữa cơm với An Tiểu Nguyên, hoặc đến nhà ăn như hôm nay.Vừa năm giờ hơn, vợ An Tiểu Nguyên khệ nệ xách mấy túi thịt bò với trái cây từ siêu thị đến."

Coi hai vợ chồng các cậu thua kém nhau chưa kìa, có người còn dám ưỡn mặt đi tay không tới cửa cơ ấy."

Thế là ròng rã suốt hết bữa cơm đến tận lúc rời đi, An Tiểu Nguyên bị Ngôn Hành Nhất vừa khôi phục phái võ miệng rủa xả nói xấu tới tấp.Vài ngày trước Tết, Ngôn Hành Nhất bận rộn lạ thường.Anh sắm sửa chuẩn bị khá nhiều đồ Tết định đến thăm nhà dì ở với mẹ mấy ngày.

Dù vẫn còn dư âm chuyện con trai cả ly dị, mọi người ăn ý không ai nhắc đến.

Thấy tinh thần mẹ không tệ lắm, Ngôn Hành Nhất cũng yên lòng.Hôm giao thừa ấy, Phương Tư đưa Tiểu Tuyển Minh đến ăn cơm với Ngôn Hành Nhất trước khi về nhà ngoại.

Lúc đến chị đi xe khách, nên bữa trưa xong Tiêu Chi Viễn lái xe đưa hai mẹ con đến bến xe và xách đồ giúp."

Chi Viễn."

Từ lúc thân thiết hơn, Phương Tư cũng gọi tên hắn như Ngôn Hành Nhất vẫn gọi, "Thật sự cảm ơn em nhiều lắm.

Mặc dù chị cũng biết em không quan tâm lời cảm ơn này."

"Chị đừng nói vậy."

Vì đường phía trước tuyết rơi dày, Tiêu Chi Viễn lái xe hết sức cẩn thận, "Em cũng phải cảm ơn bên cạnh anh ấy còn có những người bạn như chị và biên tập An, mọi người đã giúp đỡ rất nhiều."

Nhưng bọn chị cũng không giống em được, hay là phải nói dù chị có thân thiết với em ấy thế nào đi nữa cũng không thể đối xử và đặt em ấy lên vị trí quan trọng nhất như em."

Mà vị trí kia trong lòng mỗi người đều chỉ có một mà thôi.Phương Tư nói vậy còn bao hàm cả ý muốn thử nghiệm.

Ngay cả khi đã tiếp xúc với Tiêu Chi Viễn đến giờ này, chị vẫn muốn chứng thực liệu Tiêu Chi Viễn có thể trở thành người bên cạnh ủng hộ Ngôn Hành Nhất đến sau cùng không -- Chí ít, chị muốn nhận được một lời xác nhận từ chính hắn.Tuy chị biết thật ra điều này chẳng có ý nghĩa gì.Tiêu Chi Viễn lờ mờ nhận ra, nhưng hắn không nói được mấy lời đường mật có cánh, chỉ lẳng lặng gật đầu."

Yên tâm, nếu mai mốt có ngày hai đứa nháo nhào đòi chia tay thì chị sẽ không thiên vị Hành Nhất đâu."

Lý do chia tay bảy năm trước Phương Tư đào bới từ chính miệng Ngôn Hành Nhất ra.

Chị hiểu hết mọi chuyện, cũng bày tỏ thái độ hoàn toàn không đồng tình của mình.Nhưng chị thấu hiểu sâu sắc, rằng nỗi bất an bén rễ sâu trong lòng Ngôn Hành Nhất sẽ không vì hiện tại đã có Tiêu Chi Viễn bầu bạn mà biến mất dễ dàng.

Không chỉ Ngôn Hành Nhất, mà ẩn núp trong bất cứ trái tim đang yêu nào cũng luôn khắc sâu niềm sợ hãi một ngày sẽ mất đi người kia.Người mình yêu nhất kia, cũng là nỗi âu lo đáng sợ nhất.Tiêu Chi Viễn tiễn mẹ con Phương Tư lên xe, cất túi xong xuôi, rồi lại nhìn chiếc xe đi khuất mới quay về xe mình.Con đường trống vắng không còn bóng ai, cửa hàng hai bên đóng quá nửa, bầu trời lại tuôn vài đợt tuyết nhỏ vụn trắng xóa.

Tiêu Chi Viễn tăng vận tốc xe, về tới nhà trước khi sắc trời vừa bắt đầu sập tối.Ngoài cổng, Từ Lý đã nghỉ Tết khá lâu rồi đang đứng bất động như pho tượng đồng."

Từ Lý?"

Nghe thấy giọng Tiêu Chi Viễn, Từ Lý đang thẫn thờ đứng trơ ra đó bừng tỉnh.Hắn lại gần, phát hiện mái tóc cậu đã đọng một lớp tuyết mỏng, xem ra đã đứng đây được một lúc rồi."

Sao vậy?

Có chuyện gì à?"

Từ Lý sờ lên môi mình, như hạ quyết định cực trọng đại nào đó thốt ra:"Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy."

"Thế vào nhà đã..."

"Em không vào."

Từ Lý quả quyết từ chối, "Em muốn nói riêng với một mình thầy."

"Vào phòng làm việc vậy."

Tiêu Chi Viễn quay sang đi vào, Từ Lý im ắng theo chân.

Đã khá lâu rồi không có ai vào phòng làm việc, lắp đủ hệ thống sưỡi vẫn cứ thấy rét buốt.

Tiêu Chi Viễn vừa vào cửa đã tìm ngay đồ bấm máy sưởi trong huyền quan.Từ Lý đột ngột ôm chầm lấy hắn từ phía sau."

Thầy ơi, không thể là em sao?"

Một Từ Lý luôn tỉnh táo và đầy tự tin, thế mà giờ phút này giọng run run như sắp òa lên khóc.Tiêu Chi Viễn không phải chưa từng nhận ra tình cảm của Từ Lý.

Hay chính xác hơn hắn đã phát hiện từ rất lâu trước đây rồi -- Từ Lý giống hệt hắn bảy năm về trước.Muốn giấu giếm, nhưng hóa ra lại rõ ràng đến vậy.Có phải Ngôn Hành Nhất bảy năm trước ấy cũng giống hắn bây giờ, âm thầm phát hiện tình cảm vụng về của hắn trước đó rồi ư?"

Không phải thầy Quân Tửu thì không được sao?

Thầy... em yêu thầy hơn người đó mà!"

Vòng tay Từ Lý ngày một lạnh lẽo, nhưng Tiêu Chi Viễn lại từ từ gỡ hai cổ tay nọ ra, quay người đối mặt với cậu."

Đúng, không phải anh ấy thì không thể là ai khác."

Nghe vậy, Từ Lý bất chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Chi Viễn: "Tại sao?!"

Có rất nhiều lý do để nói, cũng có thể là không có lý do nào cả.

Và dù cho bây giờ có giải thích từng lý do ra đi chăng nữa cũng bằng vô nghĩa.Nên Tiêu Chi Viễn không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Từ Lý."...

Vì thầy Quân Tửu mà thầy... thầy không quan tâm đến điều gì khác nữa?!

Tay không bao giờ cầm bút được nữa cũng không sao cả?!

Trước đây thầy không phải vậy, rõ ràng thầy đã từng nói đó là điều quan trọng nhất cuộc đời thầy, dù ra sao cũng không bao giờ buông bỏ!

Nhưng bây giờ thì sao?

Thầy còn nghĩ như thế không?!

Có không!"

Không rõ vì tức giận hay vì đau buồn mà mắt Từ Lý đỏ ngầu.

Cậu sụt sịt mũi, cố gắng nói từng từ từng chữ cất giữ nơi tận đáy lòng mình."

Ngày nào cũng vậy, em không ngừng, không ngừng, không ngừng luyện tập.

Em hy vọng một tương lai nào đó mình có thể trở nên xuất sắc như thầy ngày hôm nay và được đứng ở vị trí như của thầy vậy!

Không một ngày nào em không đeo đuổi với đến thầy!"

"Vì sao thầy Quân Tửu lại xuất hiện... tại vì sao... sao thầy lại yêu một người ích kỷ như vậy.

Rõ ràng thầy ấy chỉ nghĩ đến bản thân mình chứ không bao giờ nghĩ đến thầy hết!"

Phải, tôi cũng cảm thấy thế.

Quỷ ích kỷ chỉ nghĩ đến cái chết để được giải thoát.Tiêu Chi Viễn không biết nên nói gì an ủi mới làm Từ Lý thấy dễ chịu hơn -- Nếu là Hành Nhất của ngày trước, hẳn rằng anh có cả một núi lớn những lời êm tai trong lòng bàn tay mình nhỉ.Vậy nên, điều duy nhất Tiêu Chi Viễn có thể làm lúc này là nghiêm túc cho cậu một câu trả lời chắc chắn.Về đến nhà, Ngôn Hành Nhất đang đổ kẹo vào cái khay mới mua."

Em gặp được Từ Lý rồi hả?"

"Ừm."

"Cậu ấy một hai kiên nhẫn chờ em về được thì thôi, có nói thế nào cũng không chịu vào nhà."

Tính tình của Từ Lý đúng là vậy thật."

Nói chuyện xong rồi?"

"Xong xuôi."

Ngôn Hành Nhất gật gật, lấy cái hũ khác ra bày hạt dưa đậu phộng.Tiêu Chi Viễn muốn hỏi anh "Từ Lý đã nói gì với anh phải không" nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.

Mà Ngôn Hành Nhất cũng không hỏi câu nào chuyện giữa hắn và Từ Lý.Bữa tối là mâm sủi cảo đã gói từ trước.

Vừa sáu giờ, tiếng pháo nổ ì đùng vang vọng không ngớt.

Rồi khi chuông mười hai giờ điểm, tràng pháo giòn giã lớn đến mức át cả giọng trong ti vi.Ngôn Hành Nhất hồ hởi mặc áo khoác thật dày vào phóng ra đường lớn "coi bắn pháo hoa miễn phí."

Tiêu Chi Viễn cũng chạy theo anh nhìn ngó tới mức lạnh muốn đóng băng hết cả người thành cục đá mới ngốc nghếch chui về nhà.

Hắn bọc kín chặt anh trong ổ chăn, lát sau mình cũng lăn vào.Hồi cao trào qua đi, Ngôn Hành Nhất cúi xuống ngắm nghía gương mặt của Tiêu Chi Viễn, nói:"Từ Lý thích em à?"

Tiêu Chi Viễn khẽ chau mày.

Vẻ mặt nọ của hắn làm Ngôn Hành Nhất nhẹ bật cười: "Anh phát hiện ra lâu rồi nhé, em ngốc mấy cũng phải nhìn ra chứ?"

Bởi vậy nên cả ngày hôm nay anh mới không nói gì phải không?"

Hôm nay anh đã nói với Từ Lý mấy lời rất quá đáng.

Nói cho đúng ra, là nói về em rất quá đáng."

"Anh nói cái gì?"

Ngôn Hành Nhất im lặng nhìn hắn thật lâu, chậm rãi cất lời:"Cậu ấy hỏi tại sao anh cứ làm em đau, tại sao lại ràng buộc em.

Anh trả lời, phải, anh sẽ không từ thủ đoạn để giữ em bên mình.

Nếu một ngày em muốn rời bỏ anh, anh sẽ đi chết.

Em đi thật, anh sẽ chết thật."

Tôi ích kỷ lắm đúng không, vô cùng đáng sợ khủng khiếp đúng không?

Anh đã hỏi như vậy.Tiêu Chi Viễn nhớ câu trả lời mình dành cho Từ Lý."

Tôi biết anh ấy ích kỷ, bởi vì tôi cũng vậy."

" -- Nếu không là anh ấy thì không thể là ai khác.

Tôi không cách nào cho cậu biết lý do vì sao phải là anh ấy mà không phải cậu, bởi vì chính tôi cũng không hiểu rõ.

Tôi chỉ có thể nói, cả thế giới này chỉ duy nhất một người ảnh hưởng đến tôi được thế ấy, chỉ có một mình anh."

Tiêu Chi Viễn mơn trớn gò má anh, lướt qua cần cổ, cuối cùng áp lòng bàn tay vào ngực.Lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim đập của Ngôn Hành Nhất, vội vàng, mà nồng nàn nóng cháy.Anh ấy rụt rè.Cầm lấy tay Ngôn Hành Nhất, hắn cũng áp lòng bàn tay anh lên ngực trái mình.Hành Nhất, em cũng vậy.Ích kỷ thêm một chút nữa, đáng sợ thêm một chút nữa, cố chấp với em thêm một chút nữa đi.Để có thể làm trái tim này bồi hồi đập mãi như phút giây hiện tại,Để em cảm thấy rằng cuộc sống này còn ý nghĩa,Để khiến em sợ hãi những mất mát rời xa,Quá khứ và tương lai, cũng chỉ có mỗi mình anh mà thôi.Kết thúc.

.Editor có lời muốn nói:Cảm ơn mọi người đã theo dõi câu chuyện này với mình nhé.Trước đó mình chưa từng nghĩ đến chuyện làm tag gương vỡ lại lành (Mình cứ định sẽ làm ngọt làm ngọt hoài thôi, thật đấy =))) Mình cũng nói với chị mình rằng mình gan lắm mới nghĩ đến chuyện edit bộ này, tại vì mình không có kinh nghiệm edit ngược, cũng thật sự không quá tự tin vào khả năng của mình.

Thật may vì bây giờ bản edit này đã hoàn thành đúng hẹn (cảm ơn chị đã giúp em trong những ngày cả hai chị em mình đều bận bù đầu), dù rằng mình biết còn rất nhiều sai sót, cũng còn nhiều chỗ chưa được như mong đợi.Vậy thôi, mình lại bỏ hoang nhà một thời gian nữa đây.

Cảm ơn các bạn theo dõi mình đã bị thông báo làm phiền cả ngày hôm nay nhé ~ Chúc mừng sinh nhật tokyo2soul, hy vọng có cái sinh nhật thứ ba =))))
 
Back
Top Bottom