Có lẽ vì trong lòng vẫn còn chút bất an, đêm đó Phương Ninh trằn trọc, giấc ngủ chập chờn không sâu.
Cứ chốc lát cậu lại giật mình tỉnh giấc, nhìn căn phòng ký túc xá chìm trong bóng tối đen đặc như mực, một thoáng hối hận lại len lỏi trong lòng vì đã không kiên quyết giữ Tần Uẩn Chi ở lại thêm chút nữa.Bất quá, ý nghĩ yếu đuối đó chỉ thoáng qua trong giây lát rồi bị cậu gạt phăng đi.Tuy rằng giấc ngủ không được liền mạch, tỉnh giấc nhiều lần, nhưng Phương Ninh lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trở lại, như một chú mèo nhỏ cuộn tròn tìm kiếm hơi ấm.
Sau mỗi lần mở mắt, nhìn thấy căn phòng vẫn trống trải, cậu lại miên man nghĩ ngợi một chút về những chuyện lung tung rối rắm đã xảy ra, rồi lại mơ màng thiếp đi trong cơn buồn ngủ kéo đến.Mãi cho đến tận sáng hôm sau, khi những tia nắng ban mai yếu ớt bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ.Chưa đến bảy giờ, Phương Ninh đã mở bừng mắt, đồng tử khẽ giãn ra trong ánh sáng mờ ảo.Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, những mảnh vụn ký ức về đêm qua dần dần ghép lại thành một bức tranh rời rạc.
Một cảm giác hẫng hụt bất ngờ ập đến, khiến tim cậu khẽ lỡ nhịp.
Sau đó, Phương Ninh mới chậm rãi vén chiếc rèm giường cũ kỹ sang một bên, rụt rè ngó đầu về phía những chiếc giường còn lại trong phòng.Không có ai.Ba chiếc giường ngủ đều trống trơn, chăn màn được gấp gọn gàng đến lạ thường, không hề có dấu vết của một đêm đã ngủ.Nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ dậy sớm hơn mình, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Phương Ninh.
Chú mèo nhỏ lanh lợi và cảnh giác trong cậu luôn có thể nghĩ đến đủ loại tình huống bất ngờ.—— Rốt cuộc, loài mèo vốn dĩ trời sinh đã thông minh, nhạy bén, lanh lợi và đầy cơ trí.Phương Ninh lại thò đầu ra một chút, cẩn thận nhìn xuống gầm giường, nơi thường chất đống những đồ đạc lộn xộn của ba người kia.Vẫn không có ai.Xem ra tối qua bọn họ đều không trở về ký túc xá.Cũng phải thôi.Ai mà biết cái lễ hội quái quỷ kia kéo dài đến tận khi nào.
Nếu họ về khi ký túc xá vừa mới đóng cửa, có lẽ dì quản lý chỉ nhắc nhở vài câu rồi cho vào.
Nhưng nếu là hai hay ba giờ sáng mới mò về, chắc chắn dì túc quản sẽ không tiếc lời mắng cho họ một trận té tát mới là lạ.Chỉ nghĩ đến cảnh tượng ba người bạn cùng phòng bị dì quản lý nghiêm khắc mắng cho một trận tơi bời, Phương Ninh đã cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.
Lúc này, trong mắt cậu, dì quản lý không khác gì một vị anh hùng chính nghĩa, dũng cảm đứng lên bảo vệ trật tự và sự yên bình của ký túc xá.Đáng đời bọn họ!
Phương Ninh thầm nghĩ, trong lòng hả hê.Với tâm trạng phấn chấn, cậu vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ vừa rời khỏi giường, đi đến bồn rửa mặt đánh răng.
Không có tiếng ồn ào của bạn cùng phòng, bên tai cũng không còn văng vẳng những âm thanh kỳ lạ và khó hiểu kia nữa.
Thế giới xung quanh thật yên tĩnh, một khung cảnh tươi đẹp và thanh bình.
Lát nữa, cậu còn muốn xuống căn tin số ba ăn uống thỏa thích món bánh bao nhân thịt và bánh rán đường nóng hổi nữa chứ ——Từ từ.Hình như có gì đó không đúng.Động tác đánh răng của Phương Ninh bỗng khựng lại giữa chừng, bọt kem trắng xóa vẫn còn vương trên khóe miệng.Vậy...... nếu tất cả mọi người đều không có ở đây, cậu muốn tìm ai để thử xem mình còn nghe thấy cái loại âm thanh khó hiểu đó nữa hay không?Đáng ghét thiệt mà.Nghĩ đến đây, sắc mặt Phương Ninh lại sa sầm xuống.
Đám công tử bột nhà giàu này thật sự quá đáng!
Vẫn còn là sinh viên mà đã bắt đầu thói quen đêm không về nhà, thật sự không ra dáng sinh viên gì cả!
Còn làm lỡ chuyện quan trọng của cậu nữa chứ!Bực bội rửa mặt xong, Phương Ninh ủ rũ ngồi xuống chiếc ghế của mình, tay mân mê chiếc điện thoại di động, đang tự hỏi có nên gọi điện thoại cho Lục Minh Ngọc hoặc Lệ Kiệt để thử một chút hay không.Đúng lúc cậu còn đang do dự, cánh cửa ký túc xá bỗng nhiên truyền đến tiếng ổ khóa lách cách xoay tròn.Phương Ninh ngẩn người mất một giây, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.Cánh cửa từ từ mở ra, Thẩm Tuân đẩy cửa bước vào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như thường ngày.Phương Ninh: "......"
Cậu trân trân nhìn Thẩm Tuân, trong lòng một cảm giác phức tạp khó tả trào dâng.Thẩm Tuân: "?"
Cậu ta khẽ nhíu mày, nhìn Phương Ninh với ánh mắt khó hiểu, dường như không hiểu tại sao cậu lại nhìn mình chằm chằm như vậy.Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí trong phòng ký túc xá bỗng trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ.Thẩm Tuân về sớm thật.
Đây quả là một chuyện bất ngờ.Có lẽ đây là lần đầu tiên Phương Ninh nhìn chằm chằm cậu ta một cách trực diện như vậy, trong đôi mắt to tròn kia ẩn chứa sự mờ mịt, một chút vô thức, và cả thoáng qua sự hoảng loạn khó nắm bắt.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn dũng cảm kiên trì đối diện với cậu ta, không hề có ý định né tránh.
Điều này khiến Thẩm Tuân cảm thấy thực sự không thể tin nổi.Hắn tiện tay đóng cửa lại, chủ động cất tiếng chào hỏi Phương Ninh, giọng điệu có phần thản nhiên: "Dậy sớm thế."
"Cậu cũng về sớm hơn hai người kia nhỉ."
Giọng của hai người gần như đồng thời vang lên, phá vỡ sự im lặng gượng gạo."
Ừ."
Thẩm Tuân khẽ đáp lời.
Hôm nay tâm trạng của cậu ta dường như không tệ, ngữ điệu cũng cao hơn một chút so với thường ngày, dù sự thay đổi này không quá rõ ràng.Nhưng dù vậy, điều này vẫn không thể xua tan đi sự căng thẳng và lo lắng đang bao trùm lấy Phương Ninh lúc này.
Thành thật mà nói, sau những lời kỳ lạ ngày hôm qua, Phương Ninh hiện tại có chút sợ Thẩm Tuân......
Cái gì mà cục cưng, cái gì mà cắn mũi, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Phương Ninh vừa xấu hổ vừa sợ hãi đến dựng tóc gáy......Bởi vì Thẩm Tuân có một vẻ ngoài quá lạnh lùng.
Khuôn mặt cậu ta gần như không bao giờ biểu lộ cảm xúc, giọng nói lại trầm hơn những người khác một chút, mang theo một âm sắc quái gở khó tả.
Cậu ta chưa bao giờ nói cười với ai, trông rất giống kiểu người nói được làm được.
Thẩm Tuân không bao giờ nói lời thừa thãi, nhưng một khi đã nói ra, chắc chắn sẽ thực hiện đến cùng.
Phương Ninh thực sự sợ cậu ta sẽ làm thật, sẽ cắn mình thật.Nhưng để kiểm chứng xem cái ảo giác kỳ lạ kia có dấu hiệu thuyên giảm hay không, Phương Ninh suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, cố gắng bắt chuyện với Thẩm Tuân một cách tự nhiên nhất có thể."
Ừ ừ, cũng được, không phải sớm lắm, còn hơn bốn mươi phút nữa là tám giờ rồi."
"......"
Thẩm Tuân im lặng nhìn cậu, ánh mắt khó hiểu.Trời ơi, ai đó làm ơn cứu tui khỏi tên này được không...
Phương Ninh thầm kêu gào trong lòng, hối hận vì sự bạo gan vừa rồi.Nãy mình nói gì vậy trời, nhục chết đi được !!!
Phương Ninh hoang mang nhìn Thẩm Tuân, không hiểu sao cuộc trò chuyện lại trở nên kỳ cục đến thế.Thẩm Tuân khẽ đáp một tiếng "À", rồi lại im lặng một lát, sau đó mới miễn cưỡng "Ừ" một tiếng.Cuộc đối thoại ngắn ngủi mà gượng gạo đến nghẹt thở.Nếu là ngày thường, có lẽ đầu ngón chân Phương Ninh đã bắt đầu vẽ vòng tròn trên sàn nhà vì xấu hổ rồi, nhưng hiện tại, tâm trí cậu hoàn toàn bị chiếm giữ bởi một mối lo lắng khác, không còn hơi sức đâu mà để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.Phương Ninh khẩn trương quan sát Thẩm Tuân, lắng nghe một cách chăm chú.
Kỳ lạ thay, cái loại âm thanh kỳ lạ và khó chịu bên tai cậu không còn vang lên nữa.
Sự im lặng đột ngột này khiến Phương Ninh vừa ngạc nhiên vừa có chút nghi ngờ.
Chẳng lẽ... nó biến mất thật rồi sao?Một giây.Hai giây.Ba giây.Phương Ninh nín thở, lặng lẽ đếm ngược trong lòng.Đếm đến khoảng một phút, không gian vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, không còn bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào vang lên.
Phương Ninh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, một nụ cười khe khẽ nở trên môi.Tốt rồi, cuối cùng cũng hết.
Quả nhiên hôm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi.Tâm trạng Phương Ninh trong nháy mắt trở nên tốt hơn hẳn.
Cậu ngẩng mặt lên, khóe môi cong thành một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh như hai vầng trăng non.
Xem mình ngoan ghê chưa !!!
Cậu thầm nghĩ, trong lòng tràn đầy sự vui vẻ.Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tuân khựng lại một thoáng khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Phương Ninh."
Vậy tớ ra ngoài ăn sáng nha," Phương Ninh hớn hở nói, giọng điệu ngọt ngào khác hẳn vẻ căng thẳng ban nãy, "Cậucó muốn tớ mua gì về cho cậu không?"
Phương Ninh khi tức giận thường thích vạ lây, trút hết bực dọc lên những người xung quanh.
Trước kia, nếu Tần Uẩn Chi chọc giận cậu, cậu có thể giận lây sang cả bạn học mẫu giáo của Tần Uẩn Chi, thề sẽ không bao giờ cho bọn họ một sắc mặt tốt.
Nhưng ngược lại, khi tâm trạng tốt, Phương Ninh lại trở nên vô cùng dễ chịu và rộng lượng, có thể tha thứ cho tất cả mọi người trên thế giới.
Lúc này cũng không ngoại lệ.
Cậu hoàn toàn quên béng đi sự khó chịu và sợ hãi vừa nãy, chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình với người đối diện.Đúng rồi, đó chỉ là ảo giác của riêng cậu, hoàn toàn không liên quan gì đến Thẩm Tuân.
Sao cậu có thể nghĩ người ta xấu xa như vậy được?
Như vậy là không nên chút nào.
Phương Ninh tự trách mình trong lòng."
Tớ đi căn tin ăn sáng nhé, bánh bao ở cửa số sáu ngon lắm," Phương Ninh tươi cười nói với Thẩm Tuân, giọng điệu chân thành, "Tớ mua cho cậu một ít mang về được không ?"
Thẩm Tuân im lặng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cậu, ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu."
Vậy nha, tớ đi trước."
Phương Ninh vui vẻ đứng lên, định bụng nhanh chóng xuống сăn tin mua bữa sáng.【Ninh Ninh cười xinh yêu thật đấy.】 Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu cậu.【Đáng yêu ghê.】 Tiếp theo là một giọng điệu nhẹ nhàng hơn.【Nhưng mà sao cục cưng lại có thể hậu đậu như thế chứ.】 Một giọng khác lại vang lên, mang theo chút trêu chọc.【Trên cằm còn dính bọt kem đánh răng kìa.】 Cuối cùng là một giọng nói có vẻ hơi buồn cười.Phương Ninh: "......?"
Ơ, bọt kem đánh răng?
Cậu ngơ ngác tự hỏi.Theo bản năng, Phương Ninh giơ tay lên sờ cằm.Thật sự có một chút bọt kem đánh răng còn sót lại.
Một chút xíu thôi, không nhiều lắm.Phương Ninh nhìn chằm chằm vào vệt bọt kem trắng xóa trên lòng bàn tay, nụ cười vừa hé nở trên môi giờ đã hoàn toàn vụt tắt, nhường chỗ cho một nỗi kinh hoàng lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.
Những âm thanh quái quỷ kia... chúng vẫn còn ở đây, vẫn văng vẳng bên tai cậu, gieo rắc sự ghê tởm và sợ hãi tột độ.
Hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng, mọi thứ vẫn chưa hề kết thúc.【Tiếc quá, tự lau mất rồi.】 Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo một chút tiếc nuối kỳ lạ.【Muốn liếm giúp cục cưng quá, nhưng mà nếu như mình làm như vậy sẽ dọa Ninh Ninh sợ chết khiếp mất.】 Giọng nói thứ hai có vẻ dịu dàng hơn, nhưng nội dung lại khiến Phương Ninh rùng mình.【......Kích thích thật.】 Một giọng điệu khác xen vào, ngắn gọn nhưng lại chứa đựng một sự kích động bệnh hoạn.【AH mình muốn làm cho Ninh Ninh khóc quá.
Nếu em ấy khóc thì gương mặt sẽ ra sao nhỉ ?】 Cuối cùng là một giọng nói đầy thèm khát và tà ác, khiến Phương Ninh cảm thấy như có một bàn tay lạnh lẽo đang bóp nghẹt trái tim mình.A a a a a a!Phương Ninh lại hỏng mất rồi.
Cậu hoàn toàn suy sụp, nỗi sợ hãi trào dâng như một cơn lũ dữ, nhấn chìm mọi lý trí và bình tĩnh mong manh vừa mới tìm lại được.
Khuôn mặt cậu tái mét, đôi mắt mở to đầy kinh hãi, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay như thể vừa chạm phải một thứ gì đó kinh tởm nhất trên đời.Xấu hổ quá!
Xấu hổ muốn chết mất !!!
Huhuhu.Nhưng mà, rốt cuộc giọng nói đó là đang nói cái gì vậy!
Những lời lẽ kỳ quặc và biến thái đó...."
Cảm ơn cậu."
Giọng Thẩm Tuân lạnh lùng vang lên, không chút cảm xúc dao động.【Ninh Ninh bảo bối của anh.】 Một giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai Phương Ninh.【Anh nhất định sẽ không ăn mấy cái bánh bao đó mà anh sẽ nâng niu nó giống như là nâng niu em vậy, mèo con của anh.】 Giọng thứ hai mang theo một sự dịu dàng giả tạo.【Ninh Ninh là bé xinh đẹp nhất trong lòng của anh.】 Giọng thứ ba ngọt ngào đến rợn người.Tai Phương Ninh đỏ ửng đến tận mang tai. ......
Có thể đừng nói những lời này nữa không!
Cậu thầm gào thét trong lòng, cảm thấy như có hàng ngàn con kiến đang bò khắp người.Không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, Phương Ninh nghiến răng, đầu ngón tay run rẩy nắm chặt lấy tay nắm cửa.
Không nói một lời, cậu sầm sập mở cửa xông ra ngoài."
Rầm" một tiếng mạnh.Cánh cửa ký túc xá đóng sầm lại sau lưng Phương Ninh, cắt đứt mọi liên kết với căn phòng ngột ngạt và những giọng nói quái quỷ kia.
Cuối cùng, cái âm thanh khiến người ta xấu hổ đến mức đầu ngón chân cũng phải ra sức làm việc kia cũng biến mất, trả lại cho Phương Ninh một khoảng không gian yên tĩnh đến đáng thương.===========================================Không còn chút hứng thú nào với đồ ăn nữa.
Phương Ninh miễn cưỡng mua một chiếc bánh bao, rồi tìm một góc khuất trong сăn tin vắng vẻ ngồi xuống, ăn một cách máy móc và lơ đãng.
Tâm trí cậu hoàn toàn thất thần, lạc lõng giữa những suy nghĩ hỗn loạn.Ăn được một hai miếng, cậu liền bỏ dở, vội vàng lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy gõ những từ khóa liên quan đến tình trạng kỳ lạ của mình.【Ảo giác có phải là bệnh tâm thần không?】 【Vì sao lại bị ảo giác?】 【Vì sao lại đột nhiên bị bệnh tâm thần?】Một loạt dài lịch sử tìm kiếm hiện ra trên màn hình điện thoại.
Phương Ninh vừa nhai nhóp nhép miếng bánh bao nguội lạnh vừa mải miết lướt qua từng dòng chữ.Nhưng một tiếng đồng hồ trôi qua, cậu vẫn không tìm được bất kỳ câu trả lời hữu ích nào có thể giải thích cho những âm thanh quái quỷ đang ám ảnh mình.Cuối cùng, trong vô vọng, cậu lại gõ thêm vài dòng tìm kiếm: 【Bị bệnh tâm thần nhất định phải đi bác sĩ sao?】 và 【Bệnh tâm thần có tự khỏi được không?】Ngay lập tức, một cửa sổ chat hiện ra với dòng tin nhắn cụt lủn: 【Chào bạn, không.】Tiếp theo là một đoạn quảng cáo dài dòng: 【Để được tư vấn cụ thể và chi tiết hơn, vui lòng để lại số điện thoại, bệnh viện chúng tôi sẽ có nhân viên chuyên nghiệp liên hệ với bạn.】Phương Ninh: "......"
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, một cảm giác tuyệt vọng sâu sắc bao trùm lấy trái tim.Ủ rũ như một chú mèo con bị bỏ rơi, Phương Ninh cụp đuôi, gục đầu xuống mặt bàn lạnh lẽo của căn tin, giọng nói nhỏ xíu, đầy vẻ bất lực."
Bị sao vậy nè ?"
Cậu tự hỏi chính mình, không biết rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu với cái căn bệnh quái quỷ này.Giọng nói trêu đùa vang lên ngay trên đỉnh đầu, kéo Phương Ninh ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt còn vương chút u ám.Một nam sinh bưng khay đồ ăn đi đến ngồi xuống đối diện cậu, nụ cười tươi rói như ánh mặt trời: "Ngồi tận góc này mà tớ đã thấy cậu thở ngắn than dài rồi, xảy ra chuyện gì vậy, Phương Ninh ?"
"......
Nam Nguyên?"
Phương Ninh chớp chớp mắt, có chút ngạc nhiên.Nam Nguyên nhướn mày, cười hì hì: "Ừ hử?
Không nhận ra bạn tốt rồi à?"
Nam Nguyên là một trong số ít những người bạn mà Phương Ninh không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí có thể nói là thích.
Đại khái là vì Nam Nguyên lớn lên trong một môi trường thoải mái, tính cách cởi mở, đối xử với người khác cũng toát ra một sự chân thành hiếm có.
Không giống với cái đám người đáng ghét kia, nên Phương Ninh đã miễn cưỡng xếp hắn vào phạm vi "bạn bè".Đồng thời, Nam Nguyên cũng là mối quan hệ duy nhất của Phương Ninh trong giới sinh viên khoa tâm lý.Từ từ đã nào.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Phương Ninh.Tâm lý... bệnh tâm thần...
Những từ khóa tưởng chừng rời rạc bỗng nhiên liên kết với nhau trong đầu Phương Ninh, tạo thành một tia sáng hy vọng lóe lên trong đôi mắt đang u ám của cậu.
Cậu vội vàng đẩy hộp sữa tươi còn chưa mở nắp đang ở gần đó về phía Nam Nguyên, một hành động nhiệt tình đến bất ngờ.Nam Nguyên có chút thụ sủng nhược kinh, ngơ ngác nhìn hộp sữa tươi được đẩy đến trước mặt.
Không đợi hắn kịp hỏi Phương Ninh rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, cậu đã rất chủ động đi thẳng vào vấn đề, giọng nói khẩn trương: "Nam Nguyên, tớ hỏi cậu một chuyện nha, ảo giác có phải là bệnh tâm thần không?"
Nam Nguyên ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: "......
Hả?"
"Ai bị cơ ?"
Hắn lo lắng nhìn Phương Ninh, cảm thấy có gì đó không ổn trong giọng điệu của cậu."
Tớ......"
Phương Ninh ngập ngừng một chút, cố gắng giữ vẻ mặt chân thành, "Một người bạn."
Nam Nguyên: "......"
Hắn im lặng nhìn Phương Ninh một lúc, rồi khẽ gật đầu, "À."
Nam Nguyên cúi đầu bóc vỏ quả trứng luộc, đôi mắt suy tư nhìn xuống bàn ăn.
Sau một lát, hắn chậm rãi nói: "Ảo giác không nhất thiết là dấu hiệu của bệnh tâm thần, nhưng nếu thật sự có triệu chứng này, tớ nghĩ cậu vẫn nên đi bệnh viện khám xem để có kết luận chính xác nhất."
"Nghiêm trọng như vậy sao ?"
Phương Ninh lo lắng hỏi, đôi mắt mở to nhìn Nam Nguyên."
Cũng, cũng tạm ổn thôi."
Nam Nguyên nhún vai, cố gắng trấn an Phương Ninh, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ cân nhắc.
Hắn hiểu rằng ảo giác không phải là một triệu chứng bình thường.Phương Ninh mím môi, trong lòng có chút do dự.
Cậu không muốn đến bệnh viện chút nào.
Cậu không chắc mình có đủ tiền chi trả cho việc khám chữa bệnh hay không, và cậu lại càng không muốn mở lời mượn tiền Tần Uẩn Chi.Dù sao thì... chuyện này cũng hơi khó nói.
Cậu vẫn còn đang mải mê suy nghĩ, cố gắng tìm ra một giải pháp khác cho vấn đề của mình.Hay là đợi tìm được một công việc làm thêm ổn định, có một khoản tiền tiết kiệm kha khá rồi mới đi khám?
Phương Ninh thầm nghĩ, cố gắng trì hoãn cái viễn cảnh phải đối mặt với bác sĩ và những chẩn đoán đáng sợ."......
Tạm ổn à," Nam Nguyên lặp lại, ánh mắt dò xét nhìn Phương Ninh.
"Vậy chỉ là thỉnh thoảng cậu mới nghe thấy thôi sao?"
"Gần đây có phải cậu gặp nhiều áp lực quá không?"
Nam Nguyên nghiêng đầu, giọng điệu có chút lo lắng.......
Hả?Phương Ninh chớp chớp mắt, như thể vừa tìm được một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa bế tắc trong lòng.
Cậu vội vàng hỏi, giọng đầy hy vọng: "Là do áp lực quá lớn gây ra, không phải là do tâm thần phân liệt gây ra ảo giác đúng không?"
Nam Nguyên khẽ thở dài, lắc đầu: "Khó nói lắm, ảo giác có thể do rất nhiều nguyên nhân gây ra, cả tâm lý lẫn sinh lý.
Tớ nghĩ cậu tốt nhất là đi bệnh viện khám để bác sĩ chẩn đoán chính xác nhất."
Phương Ninh lại im lặng, nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt.Nam Nguyên cũng im lặng theo cậu vài giây, rồi khẽ hỏi: "Hiện tại cậu có......"
"Không có không có."
Phương Ninh vội vàng lắc đầu, xua tay phủ nhận: "Ngày thường tớ hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì hết, chỉ có...... lúc ở cùng bạn cùng phòng mới nghe thấy những âm thanh đó."
"Lúc ở cùng bọn họ, tớ liền nghe thấy họ nói chuyện, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhưng thực tế bọn họ căn bản không hề mở miệng."
Phương Ninh hạ giọng, vẻ mặt đầy khó hiểu và có chút sợ hãi.
"Nhưng chỉ cần không ở cùng bọn họ, hoặc là họ không có ở đó, tớ liền không nghe thấy gì khác thường nữa."
"......
Vậy à."
Nam Nguyên ngẩn người, đôi mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên, hắn chưa từng nghe nói đến một trường hợp kỳ lạ như thế này."
Có khả năng nào là do bọn họ gây áp lực cho tớ quá không?"
Phương Ninh bỗng nhiên nghĩ đến một giả thuyết, vội vàng hỏi Nam Nguyên.Nam Nguyên trầm tư vài giây, nhíu mày suy nghĩ: "Không loại trừ khả năng đó đâu."
"Thật sao?!"
Nghe Nam Nguyên đồng ý với cách giải thích của mình, đôi mắt Phương Ninh sáng rực lên một tia hy vọng.
Cuối cùng cũng có người tin cậu rồi !Hơn nữa, Phương Ninh còn tự mình suy diễn thêm, giọng điệu đầy vẻ chắc chắn."
Bởi vì gần đây bọn họ vẫn luôn quanh quẩn ở ký túc xá mà, hôm qua lại đột nhiên giở trò dọa tớ sợ chết khiếp.
Tớ cảm thấy rất có khả năng chính là nguyên nhân này."
Cậu nhăn nhó mặt mày, ra vẻ khổ sở: "Bọn họ làm cho cái không khí ký túc xá ngột ngạt đến phát điên!"
Nam Nguyên nghe vậy, gật gù đồng tình: "Có khả năng, có khả năng là do áp lực tâm lý thật, nhưng mà tớ vẫn khuyên cậu nên đi bệnh viện......"
"Bất kể là nguyên nhân gì gây ra," Phương Ninh vội vàng cắt ngang lời Nam Nguyên, như nắm được cọng rơm cứu sinh, "Tóm lại là phải chữa khỏi đúng không?"
"Đúng vậy, và đi bệnh viện mới có thể chữa khỏi triệt để."
Nam Nguyên kiên nhẫn đáp.Chủ đề lại vòng vo trở về điểm ban đầu.
Nam Nguyên nhìn ra sự kháng cự rõ ràng của Phương Ninh với việc đến bệnh viện, hắn thở dài một tiếng, cố gắng khuyên nhủ: "Đừng giấu bệnh sợ thầy chứ, Phương Ninh.
Có bệnh thì phải chữa thôi."
"Tớ biết mà, chỉ là...... hiện tại không tiện lắm."
Phương Ninh mím môi, vẻ mặt tươi tỉnh ban nãy lập tức xìu xuống như quả bóng bị xì hơi.
Một lúc sau, cậu mới lại rụt rè lên tiếng, thăm dò: "Nếu không đi bệnh viện thì có cách nào khác để giải quyết cái ảo giác này không......?"
Được thôi.
Nam Nguyên bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
"Cố gắng lờ đi."
Hắn nói, cố gắng đưa ra một lời khuyên tạm thời: "Coi như không nghe thấy là được, đừng để những âm thanh đó ảnh hưởng đến mình."
Rồi hắn lại nhấn mạnh: "Nhưng mà cách tốt nhất và triệt để nhất định vẫn là đi bệnh viện, Ninh Ninh à."
"......
Được!"
Phương Ninh nghe vậy, sắc mặt dần trở nên kiên nghị, cậu gật đầu mạnh mẽ, như vừa đưa ra một quyết tâm lớn.Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện có phần bất lực nhưng đầy thiện ý với Nam Nguyên, Phương Ninh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm quay trở về ký túc xá.
Hai tay cậu trống không, chiếc bánh bao mua vội đã bị bỏ lại trên bàn ăn.Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tuân lập tức dừng lại trên người cậu.【Ây da, bé xinh yêu quên mua bánh bao cho anh rồi ?】 Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo một chút hờn dỗi.【Làm mình đợi nãy giờ, cứ tưởng sẽ có thể nhận được bữa sáng tình yêu của Ninh Ninh chứ.】 Giọng thứ hai có vẻ thất vọng.【Quả nhiên em chỉ là nói suông mà thôi.】 Giọng thứ ba lạnh nhạt xen vào.Phương Ninh: "......"
Cậu cố gắng phớt lờ những âm thanh quái quỷ kia.
Không được để bị ảnh hưởng, không được để bị ảnh hưởng.
Cậu niệm thầm trong lòng như một câu thần chú.【Bé xinh yêu, hư thật đấy.】 Giọng nói đầu tiên lại vang lên, mang theo một chút trách móc.【Nhưng mà hư hỏng như vậy cũng đáng yêu lắm.】 Giọng thứ hai nhanh chóng thêm vào, với một sự thích thú kỳ lạ."......"
Phương Ninh run rẩy đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.
"Rầm" một tiếng, cậu lại một lần nữa sầm sập mở cửa xông ra ngoài, bỏ lại sau lưng căn phòng ngột ngạt và những giọng nói đáng sợ kia.