Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Kế Hoạch Lừa Tình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397304248-256-k589377.jpg

[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Na Khả Lộ Lộ
Nhân vật chính: Lục Tinh Diên x Khương Cấp (Công là gay kín tẻn tẻn, tự cho mình là trai đểu gian xảo chơi chiêu với anh trai nhưng bị gậy ông đập lưng ông x Thụ là "trai đểu" cool ngầu nhìn thấu mọi chiêu trò nên lập mưu tương kế tựu kế)
Số chương: 49 Tags: hiệnđạiniênhạđammỹ​
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Giới thiệu


Tác giả: Na Khả Lộ Lộ Nhân vật chính: Lục Tinh Diên x Khương Cấp (Công là gay kín tẻn tẻn, tự cho mình là trai đểu gian xảo chơi chiêu với anh trai nhưng bị gậy ông đập lưng ông x Thụ là "trai đểu" cool ngầu nhìn thấu mọi chiêu trò nên lập mưu tương kế tựu kế)Tag: Niên hạ, ngụy huynh đệ, hài, ngọt, 1v1, HESố chương: 49❛ ━━━━━━・❪ 🎕 ❫ ・━━━━━━ ❜

Lục Tinh Diên ghét nhất là Khương Cấp, con trai của mẹ kế mình.Suốt bao năm ở chung, hắn chưa bao giờ gọi một tiếng "anh" mà toàn ganh đua với đối phương, lần nào cũng thua xiểng niểng.Cho đến một ngày nọ, Lục Tinh Diên tìm được cơ hội rửa nhục: Hắn tình cờ phát hiện người anh tài sắc vẹn toàn 360 độ không góc chết này là gay.Trai thẳng Lục Tinh Diên lanh trí nghĩ ra một kế hoạch khiến Khương Cấp quỳ dưới chân mình, cả đời không ngóc đầu lên nổi: Theo đuổi Khương Cấp rồi đá anh, làm anh nhục mặt.Mặc dù Khương Cấp luôn trưng ra bộ mặt lạnh như tiền, nhìn là biết rất khó cưa nhưng không sao, Lục Tinh Diên nung nấu ý chí, chỉ cần thành công thì cái gì cũng chịu......

Kể cả giả bộ ngoan hiền, nhõng nhẽo, làm cún con của anh trai.୨୧ ⏔⏔⏔⏔♡⏔⏔⏔⏔ ୨୧

Lưu ý: 1.

Công và thụ không có quan hệ huyết thống.2.

Truyện viết theo góc nhìn của cả hai, khúc đầu viết theo góc nhìn của công nhưng không phải truyện chủ công.
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 1


Trong khi trên mạng đang bàn tán sôi nổi về cuộc chiến thuế quan Trung-Mỹ thì Lục Tinh Diên vốn không quan tâm thời sự phát hiện ra một bí mật động trời."

Anh tao thích đàn ông."

Lục Tinh Diên ngồi trong quán cà phê thì thào: "Thật đó, chính tai tao nghe thấy mà."

Ngồi đối diện là Tôn Thành - bạn thân từ nhỏ của hắn, hôm nay hắn rủ Tôn Thành đi cà phê chỉ để chia sẻ khám phá lớn lao này.Tôn Thành sửng sốt há hốc miệng: "Sao mày nghe được?"

Lục Tinh Diên nói: "Hôm qua ổng về lúc rạng sáng, chắc tưởng cả nhà ngủ hết rồi nên nói chuyện điện thoại oang oang, tao đứng trên cầu thang nghe rõ mồn một, có bà nào tỏ tình với ổng nhưng ổng nói "Thì ra cô chưa biết tôi là gay"."

Tôn Thành tò mò hỏi: "Có khi nào ổng viện cớ để từ chối không?"

"Làm sao có thể?

Trai thẳng ai lại lấy cớ này chứ?"

Lục Tinh Diên nghiêm túc hỏi: "Bộ ổng không sợ chuyện này lọt ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến mình sao?"

"Cái này...... khó nói lắm."

Tôn Thành nhớ lại tác phong trước đây của Khương Cấp - anh trai Lục Tinh Diên, thầm nghĩ đúng là thế thật, xưa nay Khương Cấp luôn lạnh lùng quyết đoán, toàn từ chối thẳng chứ không bao giờ kiếm cớ.Nhưng......

Khương Cấp lại là gay sao?Quả thực nhìn không ra.Tôn Thành hoang mang nhấp một ngụm cà phê, đột nhiên phát hiện cậu bạn đối diện mặt mũi phờ phạc, hai mắt thâm quầng.Tôn Thành chợt vỡ lẽ: "Đừng nói đêm qua mày thức trắng đấy nhé?"

Lục Tinh Diên nói: "Chứ sao, tự dưng nghe được tin này, mày bảo tao ngủ kiểu gì hả?"

Tôn Thành: "......"

Lời Lục Tinh Diên nói rất dễ gây hiểu lầm, ai không biết còn tưởng hắn quan tâm anh mình lắm, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, hắn ghét Khương Cấp muốn chết.Mặc dù hắn hay nói "anh tao" trước mặt Tôn Thành nhưng khi ở chung với Khương Cấp chưa bao giờ gọi một tiếng "anh".Khương Cấp cũng chẳng phải anh ruột của Lục Tinh Diên.Khoảng mười năm trước, bà mẹ đã ly hôn của Khương Cấp kết hôn với ông bố góa bụa của Lục Tinh Diên.Lúc đó Khương Cấp mười lăm tuổi, còn Lục Tinh Diên mười hai.Kiểu gia đình rổ rá cạp lại này rất khó chung sống hòa thuận, nhất là khi con cái không chịu nghe lời.Trước khi mẹ mất, Lục Tinh Diên rất ngoan.

Tám tuổi hắn được bảo mẫu chăm sóc, ăn mặc gọn gàng, trắng trẻo xinh trai, học hành chăm chỉ, còn học đàn piano, nhìn như hoàng tử bé, ai gặp cũng khen.Nhưng sau khi mẹ qua đời vì bạo bệnh thì Lục Tinh Diên bị đả kích mạnh, mới đầu hắn ra sức an ủi cha mình, chưa đầy hai năm sau thì phát hiện Lục Dung đã vượt qua nỗi đau mất vợ và lén lút vui duyên mới.Lục Tinh Diên tức giận đập phá đồ đạc trong nhà, đập bể rất nhiều đồ cổ mà Lục Dung cất công sưu tầm, hắn gào lên "Cha phản bội mẹ con" rồi đập nát cây đàn piano yêu dấu của mình, sau đó phản đối bằng đủ mọi cách như "tuyệt thực" và "trốn học", quyết không để Lục Dung tìm mẹ kế cho mình.Lục Dung là người hiền lành nên không biết làm sao đối phó với ông trời con này, nói ngọt thì Lục Tinh Diên không nghe, nạt nộ thì Lục Tinh Diên hùng hổ bỏ nhà đi.Cứ thế qua hai năm.Khi Lục Tinh Diên mười hai tuổi thì Lục Dung nài nỉ hắn: "Con tha lỗi cho cha được không?

Cho cha và dì Khương đến với nhau đi."

Lục Tinh Diên không chịu.Đồng thời hắn chủ động đến tìm Khương Cấp - con trai của Khương Uyển Di.Đó là một buổi chiều mưa lâm râm.

Lục Tinh Diên đến trường Khương Cấp.Trước đó hắn chưa từng gặp Khương Cấp, trong điện thoại chỉ có mấy bức ảnh mua từ một nữ sinh học chung trường với anh, người này là fan của Khương Cấp, nói cho hắn biết Khương Cấp là hotboy ở trường trung học số 12, được rất nhiều người theo đuổi.

Lục Tinh Diên khịt mũi coi thường.Lục Tinh Diên phải giả làm con gái rồi viện cớ "Tớ cũng thích Khương Cấp" để lừa đối phương bán ảnh cho mình.

Hắn đành phải hùa theo rồi đá đểu qua app trò chuyện: "Haha, tình địch nhiều ghê."

Trả lời xong hắn lập tức xóa nick đối phương.Hôm đó Lục Tinh Diên không đem dù.

Mưa rơi mà mặt trời vẫn chưa lặn, cả trời đất bị sắc đỏ bao phủ.Khi Khương Cấp xuất hiện, Lục Tinh Diên không hề hay biết.Hắn cúi đầu nhìn ảnh chụp, cố nhớ mặt Khương Cấp để nhận ra đối phương giữa đám học sinh tan học.

Đúng lúc này, Lục Tinh Diên vô tình ngẩng đầu lên, bắt gặp một ánh mắt săm soi."

Lục Tinh Diên?"

Không ngờ Khương Cấp lại biết hắn.Lục Tinh Diên sửng sốt, ý nghĩ đầu tiên là Khương Cấp ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều.Da trắng, mắt đen, dưới sống mũi cao vút là đôi môi mỏng, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng xa cách.Thật sự rất đẹp.Đẹp đến nỗi khiến người ta có cảm giác như đang xuyên vào một bộ phim thần tượng học đường, cảnh hoàng hôn và người qua đường đều làm nền cho nam chính Khương Cấp.Lục Tinh Diên sững sờ hết năm giây, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của mình phản chiếu trong đôi mắt lạnh lùng của Khương Cấp.Hắn định thần lại, nhớ ra mục đích mình tới đây hôm nay."

Ừm, tôi là Lục Tinh Diên, tôi muốn nói chuyện với anh."

"Chuyện gì?"

Khương Cấp thờ ơ hỏi."

Chuyện cha tôi và mẹ anh."

Lục Tinh Diên ra vẻ già đời: "Anh đã biết tôi thì chắc cũng biết hết mọi chuyện rồi nhỉ, tôi đâu cần giải thích nữa đúng không?"

Khương Cấp đáp lại bằng một ánh mắt khẳng định."

Họ sắp cưới nhau rồi, anh nghĩ sao?"

Lục Tinh Diên cứ đinh ninh Khương Cấp hiểu ý mình và sẵn sàng bắt tay với mình phá hoại cuộc hôn nhân này.Nhưng sau khi hắn hỏi xong thì Khương Cấp im lặng mấy giây rồi nhìn hắn bằng ánh mắt như người lớn nhìn con nít, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.Lục Tinh Diên rất nhạy bén nên hiểu ngay Khương Cấp khác với hắn, đồng ý cho mẹ mình tái hôn."

Chẳng lẽ anh muốn có cha ghẻ à?"

Lục Tinh Diên thắc mắc: "Rổ rá cạp lại không hạnh phúc đâu, anh không hiểu sao?"

Khương Cấp lạnh lùng nói: "Chỉ cần cậu ngoan ngoãn một chút thì ai cũng hạnh phúc cả."

"Anh nói sao cơ?"

"Tôi nói cậu không được cản trở mẹ tôi kết hôn."

"......"

Lục Tinh Diên trố mắt.Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, cả hai đều không để lại ấn tượng tốt cho đối phương.Đã nhiều năm trôi qua nhưng Lục Tinh Diên vẫn nhớ rõ từng lời Khương Cấp nói lúc đó, đặc biệt là một từ mấu chốt khiến hắn nhớ mãi.

"Đồ ích kỷ."

Khương Cấp nói: "Cậu chỉ biết nghĩ cho mình mà không quan tâm gì đến cha cậu sao?

Cậu không quan tâm thì kệ cậu, nhưng tôi không muốn ích kỷ như vậy, tôi muốn mẹ tôi hạnh phúc, đừng vì tôi mà chịu thiệt thòi."

Lục Tinh Diên rủ rê đồng bọn thất bại, còn bị giáo huấn một trận nên tức tối về nhà khóc um sùm, sau đó thấy mình khóc quá mất mặt nên lau nước mắt rồi cố tỏ vẻ lạnh lùng gọi điện cho Lục Dung: "Cha muốn cưới thì cưới đi, con không thèm quan tâm chuyện vớ vẩn của mấy người nữa đâu!"

Lục Tinh Diên không còn phản đối, cũng không giải thích tại sao mình đổi ý.Mấy tháng sau, Lục Dung và Khương Uyển Di cưới nhau thật.

Từ đó Khương Cấp trở thành anh trai của Lục Tinh Diên.Lục Tinh Diên không biết "anh em" là khái niệm gì.Hắn và Khương Cấp chưa bao giờ là anh em thân thiết cả.Hắn cảm thấy Khương Cấp ghét mình, cũng giống như hắn ghét Khương Cấp.Sau đó Lục Tinh Diên không bao giờ gây sự nữa.

Hắn quyết tâm xóa sạch hai chữ "ích kỷ", khi biết Khương Cấp luôn đứng nhất trong mọi kỳ thi ở trường thì chấn chỉnh lại việc học của mình, bắt đầu học hành chăm chỉ.Không phải vì hắn ăn năn hối cải mà vì hắn quá ghét Khương Cấp, cứ thấy dáng vẻ "chín chắn hiểu chuyện" và "tinh tế khéo léo" của Khương Cấp thì lại tức điên, còn suy bụng ta ra bụng người, tin chắc Khương Cấp cũng chửi thầm mình.Mục tiêu Khương Cấp gần như thu hút mọi sự chú ý của Lục Tinh Diên, hắn chẳng quan tâm cha mình và mẹ kế sống ra sao mà chỉ mải mê cạnh tranh với Khương Cấp.Chẳng hạn như Khương Cấp thi được hạng nhất thì hắn cũng phải thi; Khương Cấp chơi bóng rổ, hắn cũng phải chơi; Khương Cấp giao hàng giùm bà cụ hàng xóm, hắn cũng phải giao; Khương Cấp chơi game, hắn cũng phải chơi; Khương Cấp vào đại học nào thì hắn cũng phải vào đại học đó......Cứ thế qua mười năm, Lục Tinh Diên luôn muốn thắng Khương Cấp về mọi mặt, chà đạp đối phương dưới chân mình.Tiếc là đời không như mơ, hắn chưa bao giờ thành công cả.Dường như từ lúc sinh ra Khương Cấp đã thập toàn thập mỹ, chuyện gì cũng làm "tốt nhất", chẳng hạn như đạt điểm tuyệt đối môn toán trong kỳ thi đại học, còn Lục Tinh Diên thua anh năm điểm.Năm điểm này giống như trời đất sụp đổ trước mắt Lục Tinh Diên, suốt một thời gian dài số "5" không được phép xuất hiện trong cuộc sống của hắn.Có lần Tôn Thành gọi điện rủ hắn: "Chơi game không mậy?

Lập team năm người ha."

Lục Tinh Diên xụ mặt: "Mày dám chọc tao hả?"

Tôn Thành: "......"

Tất cả bạn bè của Lục Tinh Diên đều biết hắn ghét anh mình, ghét đến phát điên.Mới đầu Tôn Thành cũng tưởng vậy, nhưng sau đó lại thấy có gì đó sai sai, nhịn không được nói: "Lục Tinh Diên, mày có để ý ổng quá không vậy?

Ghét cũng được đi, nhưng cần gì phải làm gay theo ổng chứ."

"Mày thì biết cái gì?"

Lục Tinh Diên chối phăng: "Tao chỉ muốn thắng thôi."

Rốt cuộc hôm nay cơ hội chiến thắng của Lục Tinh Diên cũng đến.Nhưng Tôn Thành không hiểu tại sao đây lại là cơ hội.Trong khi Lục Tinh Diên ca cẩm về anh mình như thường lệ, Tôn Thành buồn chán uống hết hai ly cà phê rồi hờ hững mở điện thoại ra xem tin tức về cuộc chiến thuế quan Trung-Mỹ.Đột nhiên Tôn Thành chửi thề một tiếng: "Trump có tuyên bố mới rồi kìa!"

Lục Tinh Diên lập tức xụ mặt: "Trump có tuyên bố mới thì mắc mớ gì tới mày?"

Tôn Thành nói: "Vậy anh mày thích đàn ông thì mắc mớ gì tới mày?"

Lục Tinh Diên: "......"

Im lặng.Sự im lặng của Lục Tinh Diên hết sức kỳ quái.Hắn cũng cúi đầu nhìn điện thoại rồi uống cạn ly latte trước mặt.

Năm phút sau, Lục Tinh Diên thì thầm nói tiếp: "Tao có kế hoạch rồi."

"Nói nghe coi."

Tôn Thành đóng vai anh em tốt.Lục Tinh Diên nói: "Tao muốn hẹn hò với ổng."

Tôn Thành: "?"

Tôn Thành: "Mày nói cái gì?"

"Ý tao là," Lục Tinh Diên giải thích: "Ổng đã thích đàn ông thì tao sẽ cưa đổ ổng rồi đá ổng, khi ổng đau lòng gần chết thì tao tha hồ sỉ nhục, vậy chẳng phải tao thắng rồi sao?"

"......"

Con ngươi của trai thẳng sắt thép Tôn Thành run rẩy.Lục Tinh Diên đắc ý hỏi: "Kế hoạch này được chứ hả?"

Tôn Thành nghĩ thầm đây là kế hoạch mà con người có thể nghĩ ra sao?

Thì ra thằng quỷ Lục Tinh Diên thức trắng đêm để nghĩ chuyện này."

Khoan đã, tao có một thắc mắc."

Tôn Thành không thể nhịn được nữa: "Mày không phải gay như anh mày thật đấy chứ?"

"Mày thì biết đếch gì."

Lục Tinh Diên thản nhiên nói: "Khi mày cực ghét ai đó thì sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Sao tao lại là gay được chứ?

Tao là trai thẳng đấy nhé."

"Ờ, trai thẳng."

Tôn Thành hơi rén nên quyết định đi du lịch với bạn gái một thời gian để tránh xa hai anh em khùng điên này.**Chiều hôm đó, Lục Tinh Diên hớn hở lái xe về nhà.Trên đường đi hắn mải mê nghĩ cách theo đuổi Khương Cấp.Lục Tinh Diên biết ngoại hình mình không tệ.

Nói khiêm tốn là tạm được, nói khách quan là đẹp trai, còn cao 1m85 nữa.Tuy chưa hẹn hò lần nào nhưng Lục Tinh Diên có thừa tự tin để làm trap boy.Vừa tưởng tượng ra cảnh mình cưa đổ Khương Cấp rồi phũ phàng đá anh thì hắn đã sướng rơn.Khương Cấp có đau khổ không nhỉ?

Vẻ mặt anh sẽ thế nào?Lục Tinh Diên quả thực rất muốn biết.Hắn đậu xe trong gara rồi vừa hát ngâm nga vừa mở cửa.Nhà hắn là một biệt thự ba tầng, ban ngày chỉ có hắn và bảo mẫu.

Nhưng không hiểu sao hôm nay hắn vừa bước vào cửa thì thấy Khương Cấp đứng trong phòng khách, quay lưng ra cửa nói chuyện điện thoại.Hai năm trước Khương Cấp khởi nghiệp kinh doanh, lúc nào cũng bận tối tăm mặt mũi, hệt như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thậm chí Lục Tinh Diên còn chẳng nhớ lần cuối mình nói chuyện với anh là lúc nào.Đương nhiên Lục Tinh Diên cũng lười nói chuyện với anh.Lục Tinh Diên xụ mặt theo thói quen, tỏ vẻ lạnh lùng bất cần như thể Khương Cấp mọc mắt sau lưng, có thể nhìn thấy hắn vậy.Nhưng hắn giữ nguyên tư thế này suốt năm phút mà Khương Cấp không hề quay đầu lại.

Rõ ràng anh đã nghe tiếng hắn mở cửa cơ mà.Lục Tinh Diên bực bội cố ý ném mạnh chìa khóa xe lên bàn trà.Rốt cuộc Khương Cấp cũng quay đầu lại.Bộ vest đen được cắt may khéo léo tôn lên vóc dáng của Khương Cấp, chững chạc điềm tĩnh, phong độ lịch thiệp, mười lăm tuổi giống như nam chính trong phim học đường, hai mươi lăm tuổi giống như nam chính trong phim thần tượng, lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ.Lục Tinh Diên âm thầm cà khịa, thấy Khương Cấp nhíu mày nhìn mình thì trong đầu tự động bật ra một câu mở đầu như đã thân quen từ thuở nào."

Khương Cấp, tôi có chuyện muốn nói với anh."
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 2


Mỗi lần tiếp xúc với Khương Cấp, Lục Tinh Diên đều trở nên nhạy cảm quá mức, cứ cảm thấy Khương Cấp cố ý làm ngơ mình.Nhưng sự thật là Khương Cấp đang nghe điện thoại, bên tai toàn tiếng chửi rủa Trump của cậu bạn làm trong ngành xuất nhập khẩu nên hoàn toàn không nghe thấy Lục Tinh Diên mở cửa.Khương Cấp đặt điện thoại xuống rồi liếc nhìn Lục Tinh Diên: "Có gì cứ nói thẳng ra đi."

Lục Tinh Diên không nói thẳng mà vòng vo tam quốc: "Sao hôm nay anh lại ở nhà thế?

Công ty không có việc gì à?"

"Ừm."

Khương Cấp trả lời cụt lủn, có vẻ hơi qua loa.Lục Tinh Diên rất ghét thái độ hời hợt của anh đối với mình, theo thói quen định bỏ đi nhưng hôm nay thì khác, hắn phải tiến hành kế hoạch vĩ đại kia nên phải kiên nhẫn một chút."

Ăn cơm chưa?"

Lục Tinh Diên đon đả hỏi tiếp.Khương Cấp nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái: "Đã ba giờ chiều rồi, cơm trưa hay cơm tối?"

"......"

Lục Tinh Diên nghẹn họng: "Tôi chưa ăn nữa, ăn chung không?

Coi như cơm trưa đi."

"Cậu ăn một mình đi."

Thấy hắn chẳng có chuyện gì nghiêm túc để nói, Khương Cấp cúi đầu nhìn điện thoại, "Tôi sắp họp rồi, đi đây."

Chà, bận rộn ghê nhỉ.Lục Tinh Diên cáu kỉnh đứng chặn ở cửa: "Không được đi, tôi nghe anh nói chuyện điện thoại rồi."

"Gì?"

"Đêm qua anh nói chuyện điện thoại tôi nghe hết rồi."

"......"

Lục Tinh Diên cố ý nói thật chậm để nhắc Khương Cấp nhớ lại câu "Tôi là gay" mình nói đêm qua, đồng thời chống hai tay lên cửa tạo thành một tư thế mà hắn tự cho là đầy tính áp đảo.Tiếc là Khương Cấp không bị áp đảo mà còn nở nụ cười: "Ồ, cậu nghe thấy rồi à."

Hiếm lắm mới thấy anh cười một lần, cứ tưởng từ lúc sinh ra cho đến lúc chết chỉ toàn xụ mặt thôi chứ.Lục Tinh Diên ngẩn ngơ: "Cười gì mà cười?

Tôi nghe thấy thật đó, anh là gay."

"Ừ, rồi sao?"

Khương Cấp không cười nữa mà tiến lên một bước.Lục Tinh Diên giật mình, hai tay chống trên tường khẽ run, sau đó trấn tĩnh lại: "Anh muốn làm gì?"

"Tôi phải hỏi cậu mới đúng, cậu muốn làm gì?"

Khương Cấp đứng rất gần hắn, trên người tỏa ra hương thơm thoang thoảng, có lẽ là mùi nước hoa nam nào đó.Mùi hương kia len lỏi vào mũi khiến đầu óc Lục Tinh Diên mụ mị, ấp úng nói: "Có làm gì đâu."

Hắn không hề nhận ra mình mới là kẻ bị áp đảo, thấy anh trai tới gần thì vô thức lùi lại nửa bước, toàn thân đầy vẻ cảnh giác, tay chân cứng đờ, quên luôn kế hoạch vĩ đại của mình.Hắn cảm thấy đây là một sự đe dọa, Khương Cấp đang cảnh cáo hắn không được rêu rao chuyện này khắp nơi.Anh đang cảnh cáo sao?

Lục Tinh Diên không biết, trai thẳng đời nào hiểu được hành vi của gay.Nhưng nếu nghe theo Khương Cấp thì hắn sẽ bị lép vế.

Hắn cố tỏ vẻ lạnh lùng rồi hỏi: "Anh có bạn trai chưa?"

"Cậu đang quan tâm tôi đấy à?"

Khương Cấp không trả lời thẳng.Lục Tinh Diên nói: "Ai thèm quan tâm anh chứ?

Tôi chỉ sợ anh bất ngờ come out làm cả nhà náo loạn lên thôi."

"Tôi chưa có bạn trai."

Khương Cấp nói: "Tránh ra, tôi phải đi rồi."

Lục Tinh Diên không nhúc nhích.Nhưng lời thoại của hắn đã cạn kiệt nên chẳng biết phải nói gì.

Khương Cấp đã hết sạch kiên nhẫn, nụ cười ngắn ngủi ban nãy biến mất tăm, sắc mặt lại trở nên lạnh lẽo, rốt cuộc Lục Tinh Diên thốt ra một câu: "Anh yên tâm, tôi không kỳ thị người đồng tính đâu."

Khương Cấp nhíu mày: "Cảm ơn?"

Lục Tinh Diên: "......"

Không đúng, không đúng.Sao cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt thế này?Trong tưởng tượng của Lục Tinh Diên, khi hắn nói "Tôi nghe anh nói chuyện điện thoại rồi", đáng lẽ Khương Cấp phải hoang mang chột dạ lo sợ, sau đó hắn sẽ ân cần trấn an: Anh đừng lo, tôi không kỳ thị người đồng tính đâu, tôi biết anh khó xử mà, thích đàn ông đâu phải cái tội, anh đừng áp lực quá.Nhân tiện rút ngắn khoảng cách, trở thành người chia sẻ bí mật với Khương Cấp, khiến anh ngày càng dựa dẫm vào mình, rung động với mình.Thấy không, kế hoạch này thật hoàn hảo biết bao.Nhưng sao mới bước đầu đã tạch rồi?Khương Cấp không hoang mang không chột dạ không lo sợ mà vẫn tỉnh bơ.Mặc dù điều này hoàn toàn ăn khớp với tính cách của anh nhưng......Lục Tinh Diên bực bội.Hắn chẳng còn lý do gì để cản đường nữa, chỉ biết nhìn Khương Cấp lái xe đi mất, chắc phải đến khuya mới về như mọi hôm.Thật sự bận vậy sao?

Lục Tinh Diên hoài nghi, chắc không phải đi xã giao bậy bạ bên ngoài đấy chứ.Lục Tinh Diên hậm hực vào nhà rồi bảo dì bếp lấy đồ ăn cho mình.Hắn băn khoăn tự hỏi Khương Cấp đang bận việc gì.Mở công ty đúng là bận thật.

Bốn năm trước, Khương Cấp chưa ra trường đã lên kế hoạch khởi nghiệp.

Lúc đó anh học năm cuối, còn Lục Tinh Diên học năm nhất, cả hai cùng học ngành khoa học máy tính ở cùng một trường.Lúc đăng ký nguyện vọng xét tuyển đại học, Lục Tinh Diên chẳng buồn nghĩ xem mình có thích máy tính hay không, vì Khương Cấp học nên hắn cũng muốn học.Thật ra lúc đó Lục Dung định cho hắn đi du học nhưng hắn không chịu.

Lý do là học quá xa nhà, ở nước ngoài một mình không quen, vả lại trường trong nước cũng rất tốt.Theo Lục Tinh Diên biết thì Khương Cấp cũng từ chối đi du học.

Nhưng lý do của anh khác với hắn, du học rất tốn kém, mà Khương Cấp lại không muốn ngửa tay xin tiền gia đình.Lục Tinh Diên rất hiểu tính Khương Cấp.Năm đó Lục Tinh Diên còn nhỏ, không muốn có mẹ kế chỉ vì phản đối cha lập gia đình mới, trong lòng bất an chứ chẳng nghĩ gì khác.Hắn không nghĩ nhưng người xung quanh đều nói mẹ kế của hắn là một người đàn bà đẹp lắm chiêu, con trai đã lớn thế kia mà vẫn cua được đại gia, từ nay làm bà chủ hưởng phúc, nhân tiện kiếm chác một mớ cho con trai mình, nửa đời sau khỏi cần lo gì nữa.Lục Tinh Diên nghe vậy thì sững sờ.

Hắn cảm thấy Khương Uyển Di không giống kẻ thủ đoạn cho lắm, nhìn bà rất hiền lành, thậm chí còn hơi rụt rè nhút nhát, lúc nào cũng chiều lòng người khác.Đám người kia nói hắn còn nhỏ nên không hiểu được người lớn.Lời đồn này cũng truyền đến tai Khương Cấp.Có lần Lục Tinh Diên nghe nói Khương Cấp đánh nhau ở trường, nguyên nhân là vì đối phương sỉ nhục mẹ anh ngay trước mặt anh.

Nam sinh kia là hàng xóm với họ, chắc đã nghe chuyện này từ bố mẹ mình.Đánh nhau xong Khương Cấp về nhà với khuôn mặt trầy xước, tình cờ đụng phải Lục Tinh Diên.Lục Tinh Diên "ê" một tiếng: "Anh bị sao vậy?"

Khương Cấp lạnh lùng liếc hắn một cái rồi im lặng đi vòng qua hắn lên lầu, chẳng đoái hoài gì tới hắn nữa.Lục Tinh Diên vô duyên vô cớ bị phũ nên vừa tủi vừa tức, sau khi biết rõ nguồn cơn thì rủ Tôn Thành đi tẩn nam sinh đánh nhau với Khương Cấp một trận.Lục Tinh Diên tự nhủ mình làm vậy không phải vì bênh Khương Cấp, tại hắn đang cáu mà không có chỗ trút nên đánh cho đã nư thôi.Đánh xong hắn về nhà khoe khoang với Khương Cấp, còn huênh hoang chế nhạo: "Anh đánh kiểu gì mà trầy hết mặt mũi thế hả?

Một mình tôi đánh nó nằm dài luôn, anh đúng là vô tích sự mà."

Sau đó Tôn Thành hỏi: "Anh mày có cảm ơn mày không?"

"Cảm ơn cái đếch, ổng sĩ diện lắm, còn không thèm nhìn tao nữa kìa."

Lục Tinh Diên hết sức hối hận, vì hắn sinh sự đánh nhau nên hàng xóm qua nhà mắng vốn, hắn bị cha mình cắt tiền tiêu vặt ba tháng.Nhưng từ đó chẳng còn ai bàn tán chuyện này nữa.Lục Tinh Diên vốn vô tư nên chẳng mấy chốc đã quên béng đi.

Còn Khương Cấp vẫn luôn để bụng, anh bắt đầu làm thêm từ rất sớm và hạn chế xài tiền gia đình, cũng không mặc hàng hiệu Lục Dung mua cho để người khác khỏi có cớ gièm pha mẹ mình.Dù sao năm đó Khương Cấp cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đầu óc nhạy bén nhưng EQ hơi thấp, hành động rạch ròi sòng phẳng của anh khiến Lục Dung khó xử, bầu không khí trong nhà cũng trở nên gượng gạo.Sau đó Khương Cấp lên đại học, vì trải đời nhiều nên dần trở nên chín chắn hơn, những thứ nên nhận đều nhận, thỉnh thoảng còn tặng quà cho họ, chỉ có điều anh ở ký túc xá nên rất ít khi về nhà.Đó là ba năm buồn tẻ nhất của Lục Tinh Diên, cho đến khi hắn thi đậu đại học và trở thành đàn em của Khương Cấp.Lục Tinh Diên luôn tự nhủ mình phải vượt mặt Khương Cấp để làm sinh viên nổi tiếng nhất khoa.

Ai ngờ hắn vừa nhập học đã bị gắn mác "em trai Khương Cấp", có mấy kẻ đui mù còn nhờ hắn đưa thư tình cho Khương Cấp.Lục Tinh Diên tức gần chết.Nhưng thời đại học rất ít người viết thư tình, mọi người đều chủ động add WeChat.Trong danh sách bạn bè của Lục Tinh Diên vẫn còn một nhóm chat tên "Hội những người theo đuổi Khương Cấp" nhưng đã bị block.Lục Tinh Diên vừa đẹp vừa giàu, không phải là không ai theo đuổi hắn, nhưng nói theo lời Tôn Thành là những cô gái thích Lục Tinh Diên đều có "gu mặn", nếu không làm sao chịu được hắn suốt ngày lải nhải "anh tôi anh tôi anh tôi" chứ?Có một nạn nhân từng bị ngoại hình của Lục Tinh Diên mê hoặc nên chủ động hẹn hắn đi uống cà phê.Lúc đó Lục Tinh Diên vừa cãi nhau với Khương Cấp vì một chuyện vặt vãnh, hắn càm ràm với Tôn Thành suốt hai tiếng liền, Tôn Thành không chịu được nữa nên tạm block hắn.Lục Tinh Diên không có chỗ trút nên đồng ý gặp cô gái kia ở quán cà phê, sau đó mở màn bài diễn thuyết của mình bằng câu "Bạn biết không?

Người tôi ghét nhất trên đời là Khương Cấp", cô gái thẫn thờ ra về, tuyên bố sẽ không bao giờ yêu đàn ông nữa, sau đó xóa nick Lục Tinh Diên.Có lẽ Khương Cấp không biết mấy chuyện này, lúc đó anh vừa bận học vừa lo khởi nghiệp nên hiếm khi chú ý đến Lục Tinh Diên.Lục Tinh Diên còn rất hay gây sự, lần nào gặp mặt cũng cãi nhau chí chóe.Sau đó Khương Cấp ra trường, dồn hết sức lực gây dựng sự nghiệp nên ngày càng bận hơn.

Lục Tinh Diên không rõ tình hình công ty anh cho lắm, Khương Cấp không nói, hắn cũng chẳng buồn hỏi.

Nhưng hình như anh kiếm được bộn tiền, bởi vì Khương Cấp chỉ bận rộn chứ tinh thần hết sức phấn chấn, ngày càng giống một doanh nhân trẻ tuổi đầy triển vọng.So ra......Lục Tinh Diên đang ăn bỗng no ngang, bật máy tính lên.Dạo này hắn đang viết luận văn tốt nghiệp.Vì không biết mình muốn làm gì nên hắn chưa vội tìm việc.

Đương nhiên hắn hoàn toàn có thể ngồi chơi xơi nước, vào công ty Lục Dung làm phú nhị đại ăn không ngồi rồi như Tôn Thành.

Nhưng cứ nghĩ đến Khương Cấp thì hắn không thể ngồi chơi được nữa.Thật ra dạo này Lục Tinh Diên đang làm game streamer, khá là nổi tiếng trên mạng.Mọi người trong nhà đều biết chuyện này, kể cả Khương Cấp.

Nhưng họ chẳng tỏ thái độ gì mà để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Không phải vì tôn trọng quyền tự do của hắn mà là lười quản hắn.Chỉ có Tôn Thành bình phẩm một câu: "Ê mậy, nghề này được nha, giờ làm streamer còn hốt bạc hơn idol nữa."

Lục Tinh Diên không vui.Hắn thích chơi game nhưng không xem đây là một nghề nghiệp nghiêm túc.

Chủ yếu là không thể so với Khương Cấp.Khương Cấp, Khương Cấp, Khương Cấp.Khương Cấp làm nhiều việc ác, Khương Cấp hại Lục Tinh Diên thê thảm.Bực chết đi được.Lục Tinh Diên nằm bò ra bàn vi tính, ngón tay vô thức gõ phím, đang nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ảo giác, chính là mùi nước hoa của Khương Cấp."......"

Lục Tinh Diên biến căm hờn thành sức mạnh —— Hắn nhất định phải theo đuổi Khương Cấp, vạn sự khởi đầu nan, hắn không thể bỏ cuộc được.Chỉ cần xoa dịu mối quan hệ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.Hắn cầm điện thoại lên nhắn tin cho Khương Cấp, lần đầu tiên đổi cách xưng hô."

Anh ơi," Lục Tinh Diên nhịn nhục gửi một emoji cún con làm nũng, "Em đang viết luận văn mà bí ý tưởng, em tới công ty nhờ anh chỉ giùm nha?"

Nhắn xong hắn nhìn màn hình chằm chằm rồi đếm thời gian.Hai phút sau.Khương Cấp: "Cậu bị hack nick à?"
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 3


Khương Cấp vừa họp xong thì nhận được tin nhắn của Lục Tinh Diên.Anh đi từ phòng họp về văn phòng, chuông báo WeChat vang lên, trên màn hình hiện ra một ảnh đại diện lạ hoắc và dòng ghi chú "Lục Tinh Diên".Khương Cấp không hiểu sao cứ vài ba ngày Lục Tinh Diên lại đổi ảnh đại diện, nickname, chữ ký và hình nền.Nếu không có ghi chú thì anh hoàn toàn không nhận ra người này là ai.Trông thấy emoji "cún con làm nũng" kia, Khương Cấp dừng lại, trợ lý đang nói nửa chừng thấy anh đứng lại thì tưởng mình nói sai gì đó nên dè dặt hỏi: "Chủ tịch Khương, sao thế ạ?"

Khương Cấp nhìn điện thoại: "Không có gì, em trai tôi lại nổi điên ấy mà."

Trợ lý: "......"

Nổi điên theo nghĩa đen sao?Có cần đi khám không?Hỏi càng ít càng tốt nên trợ lý không nói thêm gì nữa.Khương Cấp cũng chẳng giải thích mà bảo cô đi làm việc, còn mình thì về văn phòng đóng cửa lại.Lục Tinh Diên "nổi điên" như cơm bữa.Mười năm trước, lần đầu tiên Khương Cấp gặp Lục Tinh Diên đã biết đầu óc cậu em này bị chập mạch.Có ai bình thường mà đi tìm con trai mẹ kế mình để lập mưu "phá đám cuộc hôn nhân của mẹ anh và bố tôi" không?Đây chỉ mới là khởi đầu.Sau đó họ sống chung với nhau.

Hôm chuyển nhà, bảo mẫu dọn phòng cho Khương Cấp, Lục Tinh Diên đứng một bên như giám thị, nói với Khương Cấp: "Tôi là trùm ở đây, sau này anh phải nghe lời tôi."

Khương Cấp liếc hắn một cái.Lục Tinh Diên hất cằm hỏi: "Hiểu chưa?"

Vẻ mặt hắn như đang ra lệnh cho Khương Cấp gọi mình là anh, đảo ngược trên dưới.Khương Cấp thờ ơ nói: "Xéo."

Lục Tinh Diên đỏ mặt tía tai: "Anh cứ đợi đấy!"

Hắn buông lời đe dọa rồi đóng sầm cửa bỏ đi, nhưng sau đó chẳng làm gì cả.Khương Cấp có thể nhìn ra đây là một con hổ giấy, mặt to nhưng da mỏng, chọc nhẹ là thủng.Ít lâu sau, trong lúc đá bóng Lục Tinh Diên vô tình làm vỡ kính phòng ngủ, vì ban ngày chưa sửa kịp, ban đêm lại mưa nên hắn đành phải tới phòng Khương Cấp ngủ ké.Lục Tinh Diên tỏ vẻ miễn cưỡng, nói mình lạ giường nên cả đêm không chịu ngủ mà bắt Khương Cấp tán gẫu với mình, chủ đề bắt đầu từ thành tích của anh."

Nghe nói anh thi toán được điểm tối đa hả?

Haha, tôi chỉ thua chút xíu thôi, tại bị cảm trước khi thi nên hơi mất tập trung."

"Chắc điểm ngữ văn của anh thấp lắm nhỉ?

Cái gì?

Cũng hạng nhất á?

Xạo, bớt nổ đi."

"Anh không thích học tiếng Anh đúng không?

Nói cho anh biết, tôi biết ba thứ tiếng Anh, Đức và Ả Rập đấy."

"......"

Đời này Khương Cấp chưa thấy ai phiền như vậy, lúc đó anh buồn ngủ ríu cả mắt, giọng Lục Tinh Diên hệt như tiếng muỗi vo ve vo ve......Khương Cấp đáp bừa: "Nói mấy câu tiếng Ả Rập nghe thử xem."

Lục Tinh Diên làm sao nói được, hắn chỉ khoác lác thôi, biết tỏng Khương Cấp sẽ hỏi nên đã chuẩn bị sẵn câu đối phó: "Hừ, có nói anh cũng không hiểu đâu."

Khương Cấp cạn lời, chỉ muốn cầm vợt điện đập chết con muỗi thành tinh này.Lục Tinh Diên vẫn chưa nói xong: "Ê Khương Cấp, nếu tổng điểm thi cuối kỳ của tôi cao hơn anh thì anh tính sao hả?"

Khương Cấp nói: "Tụi mình học khác khối thì so kiểu gì?"

"Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng cao điểm hơn anh là cái chắc."

"Tùy cậu."

Khương Cấp quay lưng đi, chẳng đoái hoài gì tới hắn nữa.Lục Tinh Diên im lặng, nhưng chỉ mấy phút sau lại nói tiếp: "Khương Cấp, tôi thấy mình đẹp trai hơn anh đó."

Khương Cấp: "......"

"Thật mà."

Lục Tinh Diên nói chẳng chút ngại ngùng: "Tôi mới mười hai, còn anh mười lăm rồi, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là tôi vẫn chưa nảy nở hết, đợi dậy thì xong tôi sẽ đẹp trai hơn, còn anh thì đã định hình rồi."

Khương Cấp lấy cặp nút bịt tai trong ngăn kéo ra đeo vào.Lục Tinh Diên lẩm bẩm: "Hồi bé tôi còn làm người mẫu nhí nữa đấy, anh biết không?"

Nút bịt tai chẳng có tác dụng gì, Khương Cấp không nhịn được nữa nên lấy băng keo dán kín miệng Lục Tinh Diên.Lục Tinh Diên ú ớ mấy tiếng, muốn vùng vẫy nhưng bị Khương Cấp đè đầu đe dọa: "Im mồm, không chịu nghe lời thì tôi quẳng cậu ra ngoài đấy."

Lục Tinh Diên: "......"

Màn tra tấn giữa đêm khuya rốt cuộc cũng kết thúc.

Từ hôm sau trở đi, Khương Cấp bắt đầu tránh mặt Lục Tinh Diên.

Nhưng anh càng trốn thì Lục Tinh Diên càng đeo bám.Lúc đó hai người học khác trường, nhưng Lục Tinh Diên nằng nặc bảo tài xế chở Khương Cấp tới trường trước, ý là hắn và tài xế sẽ cùng đưa Khương Cấp đi học.Sau đó hắn móc mỉa đủ kiểu trên xe để chọc tức Khương Cấp.Mới đầu Khương Cấp rất tức giận, nhưng chẳng bao lâu sau đã miễn dịch, chuyển sang đối phó với Lục Tinh Diên bằng chiêu phớt tỉnh Ăng-lê, dù có bị Lục Tinh Diên khiêu khích cỡ nào cũng vẫn tỉnh bơ.Chiêu này hết sức hiệu quả, Lục Tinh Diên như đấm vào bông gòn, chỉ tổ phí công vô ích.Cứ thế qua một thời gian ngắn, Lục Tinh Diên thẹn quá hóa giận càm ràm với Tôn Thành: "Tên kia giả vờ giả vịt làm gì chứ?

Tao thật không ưa nổi mấy đứa hay ra vẻ ngầu lòi, ghét chết."

Lúc đó Tôn Thành còn ngây thơ hùa theo hắn: "Đúng đúng, tao cũng không ưa, nhưng tụi con gái thích kiểu này lắm, nói là nam thần lạnh lùng gì đó.

Chẳng lẽ mấy thằng hề vô tri như tụi mình không hợp gu sao?"

Lục Tinh Diên lập tức vạch rõ giới hạn: "Ai là "tụi mình" với mày?

Tao cũng là nam thần lạnh lùng chứ bộ."

Tôn Thành: "......"

Khương Cấp không biết bọn họ nói gì, nhưng vẫn biết Lục Tinh Diên nói xấu mình với Tôn Thành.Có lần được nghỉ đông, Tôn Thành đến nhà Lục Tinh Diên chơi, hai người đang vừa chơi game vừa nói xấu Khương Cấp trong phòng khách thì bị Khương Cấp bắt quả tang.Lúc đó Lục Tinh Diên vừa nói xong câu "Hôm nay ổng lại xụ mặt với tao" thì Khương Cấp đẩy cửa vào, anh nghe rõ mồn một, biết đang nói mình nên liếc hai người một cái rồi thản nhiên đi lên lầu.Khương Cấp chẳng buồn để ý, anh đã quá hiểu tính xấu của Lục Tinh Diên, cũng đã tìm ra cách chấn chỉnh.Nhưng "chấn chỉnh" khá tốn sức, chỉ khi nào có hứng và rảnh rỗi thì Khương Cấp mới chơi đùa với Lục Tinh Diên.Ví dụ như Khương Cấp cố ý tiếp cận Lục Tinh Diên rồi cho hắn cơ hội chọc tức mình, sau đó nhíu mày tỏ vẻ tức giận để Lục Tinh Diên hả hê, cuối cùng giáng cho hắn một đòn khiến hắn tức cay.Khương Cấp cảm thấy mình cũng thật vô vị, rảnh đến nỗi trêu mèo chọc chó.Nhưng mấy trò trêu ngươi của Lục Tinh Diên kể trên đều không nằm trong phạm vi "khùng điên" mà Khương Cấp định nghĩa.Cố ý chọc tức và đánh lộn cãi nhau là Lục Tinh Diên bình thường, còn đột nhiên làm nũng và nói tiếng người mới là Lục Tinh Diên khùng điên.Trước kia Lục Tinh Diên cũng thường xuyên lên cơn, giả bộ hòa thuận với Khương Cấp nhưng anh biết đây chỉ là chiêu mới để chọc tức mình, lá mặt lá trái làm nền.Nhưng diễn xuất của hắn quá kém nên lần nào cũng bị lộ tẩy.Hôm nay Lục Tinh Diên giở lại chiêu cũ, còn gọi "Anh ơi", chẳng lẽ hắn không thấy sự thân mật này quái dị lắm sao?Khương Cấp nghĩ thầm đúng là ngu hết thuốc chữa.

Anh gõ chữ trả lời: "Cậu bị hack nick à?"

Lục Tinh Diên trả lời ngay: "Đâu có."

Lục Tinh Diên: "[Cún con chạy tung tăng.jpg]"Lục Tinh Diên: "[Giúp em đi mà.jpg]"Khương Cấp bỗng thấy buồn cười.Nếu thời gian quay ngược về mấy năm trước, có lẽ anh sẽ diễn chung với Lục Tinh Diên, nhưng giờ anh đã hai mươi lăm nên trò này thật sự rất ấu trĩ."

Cậu lại muốn làm gì?

Đừng có vòng vo nữa."

Nhắn xong Khương Cấp mở vòng bạn bè của Lục Tinh Diên ra xem.Anh ít khi xem bảng tin nên không biết dạo này Lục Tinh Diên làm gì, chắc hắn cũng đang rảnh, nếu không đã chẳng gây sự vô cớ rồi.Quả nhiên hôm qua Lục Tinh Diên rảnh đến mức đăng ba status, hôm nay lại đăng tiếp bốn cái, hai cái đăng lúc ba giờ sáng, một cái chia sẻ bài hát đang hot trên NetEase Cloud Music, cái còn lại là một câu lảm nhảm vô nghĩa: "Thì ra anh ta là......

Có khi nào......

Chẳng lẽ......"

Khương Cấp và Lục Tinh Diên không có nhiều bạn chung nên chỉ thấy Tôn Thành bình luận: "Mày lại lên cơn gì thế hả?"

Lục Tinh Diên giả bộ lạnh lùng không trả lời.Khương Cấp quay lại khung chat xem tin nhắn mới.Lục Tinh Diên: "Sao anh lại thế chứ?"

Lục Tinh Diên: "Nói chuyện đàng hoàng với anh không được sao?

Anh cứ nghĩ xấu cho em hoài."

Lục Tinh Diên: "Em không trẻ trâu chọc tức anh như trước nữa đâu, em sắp ra trường rồi nên chín chắn lắm."

Lục Tinh Diên: "[Chững chạc.jpg]"Khương Cấp ném điện thoại lên bàn làm việc, vờ như không thấy.Sau khi làm ngơ Lục Tinh Diên mười phút, quả nhiên đối phương nổi cáu như dự đoán.Lục Tinh Diên: "Đâu rồi?"

Lục Tinh Diên: "Anh có biết phép lịch sự không hả?

Trả lời em đi chứ."

Lục Tinh Diên: "Khương Cấp, anh thật chẳng biết điều chút nào."

Lục Tinh Diên: "Em sợ anh khó chịu vì chuyện lúc nãy nên mới trò chuyện với anh để tháo gỡ khúc mắc, anh tưởng em thích nói với anh lắm chắc?"

Chuyện lúc nãy?Chính là câu "Tôi nghe anh nói chuyện điện thoại" kia sao?Xem ra hắn rất để ý nên vẫn chưa chịu dừng.Thật ra bạn bè đều biết xu hướng tính dục của Khương Cấp, chuyện này chẳng có gì to tát, cũng không cần phải giấu.Nhưng Khương Cấp chưa có ý định thú nhận với người nhà, dù họ có hiểu hay không thì cũng sẽ đem lại những rắc rối không đáng có.

Hơn nữa bây giờ Khương Cấp chưa cần come out vì không có thời gian yêu đương.Khương Cấp suy nghĩ một lát rồi trả lời Lục Tinh Diên: "Ừ, tôi hiểu rồi."

Lục Tinh Diên: "?"

Lục Tinh Diên: "Anh hiểu gì cơ?"

Khương Cấp: "Nếu cậu không còn mục đích nào khác thì kết thúc chủ đề này đi."

Lục Tinh Diên: "......"

Sao lại kết thúc?

Không được.Lục Tinh Diên ngồi thẳng lên trước bàn vi tính, gõ chữ bằng cả hai tay: "Khoan đã, thật ra em hơi tò mò......"

Khương Cấp trả lời bằng một dấu chấm hỏi.Lục Tinh Diên: "Em hỏi anh câu này được không?

Sao anh biết mình thích đàn ông?

Lúc nào thế?"

Hắn nhận ra mình quá thẳng thắn nên giả bộ rào đón: "Em không có ý gì đâu, chỉ hỏi cho biết thôi, tại em cũng không chắc mình thích nam hay nữ......"

Nhắn xong hắn còn gửi thêm emoji cún con lông trắng có đôi mắt tròn xoe nhìn hết sức đáng yêu.Emoji này do một cô bạn trong nhóm "Hội những người theo đuổi Khương Cấp" gửi cho Lục Tinh Diên, cô bạn này vừa xinh vừa khéo ăn nói, kho emoji cũng rất phong phú.Không hiểu sao Lục Tinh Diên cảm thấy đối phương rất có khả năng cưa đổ Khương Cấp, nghĩ thầm mắc gì mình phải làm mai cho Khương Cấp chứ?

Có ích lợi gì không?

Không.

Thế là hắn chôm nguyên bộ emoji cún con rồi block đối phương.Hắn nhớ lại cách nói chuyện của cô bạn kia rồi õng ẹo bắt chước.Lục Tinh Diên: "Khương Cấp à, làm sao bây giờ?

Hình như em cũng không thích con gái 🥺."

Lục Tinh Diên: "Mấy năm nay có người theo đuổi em, muốn hẹn hò với em, nhưng...... nhưng em chẳng có cảm xúc gì với họ cả 😢."

Lục Tinh Diên: "Lỡ em cũng là gay thì sao?"

Lục Tinh Diên: "[Cún con lo lắng.jpg]"Lục Tinh Diên: "Anh chữa cho em nha?"

"......"

Khương Cấp im lặng nhìn WeChat năm phút.Chữa thế nào thì anh không biết, giờ anh chỉ muốn thuốc chết Lục Tinh Diên thôi.
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 4


Những cuộc trò chuyện giữa Khương Cấp và Lục Tinh Diên thường không kéo dài lâu.Lý do là vì Khương Cấp kiệm lời, còn Lục Tinh Diên liến thoắng nhưng hay gây sự, hễ xích mích thì cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt, Khương Cấp không trả lời nữa.Lục Tinh Diên rất hay tự ái, qua nửa tiếng mà không được trả lời sẽ nổi nóng, cực kỳ để ý nhưng lại vờ như không quan tâm, thề sẽ trả đũa Khương Cấp, chờ Khương Cấp làm xong việc chủ động nhắn tin, hắn sẽ bạo lực lạnh không thèm trả lời cho anh tức chết luôn.Tiếc là "gã kia" chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho hắn cả.Lục Tinh Diên nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng trên WeChat: "Anh chữa cho em nha?".

Hắn đã nhịn nhục làm nũng mà Khương Cấp vẫn không thèm để ý tới hắn, càng nghĩ càng tức, hắn phải trị Khương Cấp mới được.Lục Tinh Diên: "Khương Cấp Khương Cấp Khương Cấp 🥺 Để ý em đi mà."

Muốn trả thù phải nỗ lực, hắn nén giận nhắn thêm một tin.Rốt cuộc Khương Cấp cũng trả lời: "Chờ tôi về rồi nói tiếp."

Lục Tinh Diên đứng bật dậy, hài lòng bưng bát đĩa xuống lầu rồi đi tắm, quyết định ngủ bù một giấc trước khi Khương Cấp về.Hắn ngủ đến hơn mười giờ đêm, khi Lục Tinh Diên tỉnh dậy thì trong phòng tối như mực, hắn mơ màng mở WeChat ra xem có tin nhắn mới không.Có thì có.Nhưng tin này do Tôn Thành nhắn, nói mình và bạn gái sang Nhật chơi.Lục Tinh Diên thất vọng nạt cậu bạn thân vô tội: "Xéo, mắc mớ gì tới tao", sau đó nhắn hỏi Khương Cấp: "Anh về chưa?" kèm theo emoji cún con dễ thương.Mấy phút sau, Khương Cấp trả lời hai chữ: "Sắp rồi."

Lục Tinh Diên đang cáu lập tức vui vẻ lại.Hắn bật đèn đi vào phòng tắm soi gương.

Đầu tiên là rửa mặt, sau đó thay bộ đồ mới tinh trong tủ quần áo, sấy tóc tạo kiểu, sửa soạn từ đầu đến chân hoàn hảo đến mức có thể ứng tuyển làm người mẫu nam cho tạp chí thời trang, cuối cùng thong dong đi xuống lầu.Xui là Lục Dung và Khương Uyển Di vẫn chưa ngủ mà ngồi nói chuyện trên sofa ở phòng khách, thấy hắn ăn diện như vậy giữa đêm hôm khuya khoắt thì hơi kinh ngạc.Lục Dung hỏi: "Con định đi đâu à?"

Lục Tinh Diên đáp: "Ừm, cứ cho là vậy đi."

Hắn trả lời lấp lửng rồi đi vòng qua hai người để ra cửa.Sân nhà hắn rộng thênh thang, còn có vườn hoa.

Giữa tháng Tư là mùa xuân, Lục Tinh Diên chờ lâu sốt ruột nên vặt trụi đám hoa hải đường, từng bông rơi xuống gốc cây, trong lòng nhẩm tính thời gian.Bảy tám phút sau, đèn xe lóe lên phía xa, Khương Cấp đã về.Tim Lục Tinh Diên hẫng đi một nhịp, bỗng nhiên hơi căng thẳng.Hắn cho rằng đây là phản ứng bản năng khi nghênh chiến, nhưng hắn không thể cãi nhau với Khương Cấp như trước mà phải thay đổi hình tượng, đóng vai "cậu em tội nghiệp đang hoang mang vì xu hướng tính dục khó nói của mình" để lừa Khương Cấp mềm lòng.Bản tính Khương Cấp lương thiện, ngoài mạnh trong yếu, hắn phải làm ra vẻ đáng thương một chút.Lục Tinh Diên cấp tốc soạn kịch bản rồi đi tới chặn đầu xe Khương Cấp.Xe dừng lại.

Lục Tinh Diên gõ cửa, kính xe hạ xuống, khuôn mặt hoàn mỹ như tượng tạc của Khương Cấp quay sang nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.Lục Tinh Diên giải thích: "Đừng vào nhà, nói trên xe tiện hơn."

Khương Cấp gật đầu rồi bảo hắn lên xe.Lục Tinh Diên ngồi ở ghế phụ.Lục Tinh Diên hiếm khi đi xe Khương Cấp, càng không bao giờ ngồi ghế phụ.Hắn chẳng thấy ghế phụ có gì đặc biệt, nhưng nghe nói một số cặp tình nhân xem đây là chỗ dành riêng cho bạn gái.

Trong "Hội những người theo đuổi Khương Cấp" có người từng nói với hắn ước mơ của mình là một ngày nào đó được ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh Khương Cấp.Lục Tinh Diên hết sức dị ứng với ba chữ "anh Khương Cấp" kia, nghĩ thầm có phải anh trai cậu đâu mà gọi bừa bãi thế hả?Giờ nhớ lại chuyện này, hắn băn khoăn quay sang nhìn Khương Cấp.Khương Cấp cũng nhìn hắn.Anh vẫn mặc bộ vest lúc chiều nhưng cà vạt bị nới lỏng, sơ mi cởi ra mấy nút để lộ xương quai xanh.

Đây là trạng thái thường thấy sau khi tan sở, mỏi mệt lười biếng, lạnh nhạt thờ ơ.Lục Tinh Diên hướng mắt lên trên, từ xương quai xanh đến yết hầu, cằm, môi, bất thình lình đối diện với ánh mắt săm soi của anh làm hắn giật thót, mùi nước hoa quen thuộc thoang thoảng, hắn bỗng hối hận vì nói chuyện trên xe, không gian quá nhỏ khiến hắn cảm thấy mình bị Khương Cấp áp đảo, không có cảm giác an toàn."

Sao không nói gì?"

Khương Cấp bật đèn lên.Không bật còn đỡ, bật lên càng thấy rõ hơn, Lục Tinh Diên cảm thấy mình chẳng có chỗ nào để trốn, tay chân cứng đờ.Không đúng, chưa khai chiến mà sao hắn đã rén rồi?Lục Tinh Diên ho khan một tiếng: "Thì em nói rồi đó, chẳng phải đang chờ anh trả lời sao?"

"......"

Khương Cấp liếc hắn, hiển nhiên không tin những lời bịa đặt của hắn.Lục Tinh Diên giả bộ u sầu: "Thật đó, em cũng chẳng biết tại sao mình không có cảm giác với con gái nữa.

Bởi vậy em mới hỏi làm sao anh biết mình thích nam?

Anh dạy em được không Khương Cấp?"

"Dạy kiểu gì?"

Khương Cấp hờ hững nói: "Chẳng lẽ cậu không biết mình có cảm giác với nam không à?"

"Không biết."

Lục Tinh Diên giả bộ ngây thơ: "Em đã bao giờ tiếp xúc thân mật với ai đâu......"

Hắn cố cạy miệng Khương Cấp: "Còn anh thì sao?

Sao anh không trả lời em?"

"Tôi cũng chưa."

Khương Cấp nói."

Em không tin."

Lục Tinh Diên nghĩ thầm nhìn gã này là biết kinh nghiệm đầy mình, chắc chắn đã từng chơi bời bên ngoài.Hắn oán hận, không cam tâm thua Khương Cấp ở phương diện này, nhưng làm sao thắng được đây?

Hắn không muốn dễ dãi như vậy.Im lặng hồi lâu.

Lục Tinh Diên nhìn chằm chằm Khương Cấp, âm thầm chụp mũ "dễ dãi" cho anh rồi tưởng tượng ra đủ cảnh thác loạn, nhưng hắn không hề hả hê khi chửi bới kẻ thù mà trái lại càng tức hơn.Không sao, tạm thời cứ nhịn trước đã, đợi mai mốt trị tên đểu giả này sau."

Nếu chưa thì làm sao anh khai sáng được?"

Lục Tinh Diên truy hỏi: "Dựa vào tưởng tượng à?

Hay là thích sao nam nào đó?

Hay là xem phim?"

Khương Cấp khựng lại: "Cậu không thấy càng hỏi càng giống quấy rối tình dục à?"

"Em không có ý đó."

Lục Tinh Diên xoa mũi thanh minh: "Chẳng phải tụi mình đang tâm sự sao?"

Hắn phụng phịu giả bộ đáng thương: "Sao anh chẳng chịu giúp em gì hết vậy?

Ngoài anh ra em không biết phải tâm sự với ai nữa, hức, buồn chết đi được."

Khương Cấp: "......"

Tiếc là diễn xuất của ai đó chưa đủ trình để biến mặt mình thành 🥺, nếu không Khương Cấp sẽ hoài nghi hắn muốn tấn công mình bằng emoji phiên bản người thật.Thật ra Khương Cấp đã lờ mờ đoán được mục đích thực sự của Lục Tinh Diên.Chỉ cần nắm vững cơ sở "Lục Tinh Diên đang chơi chiêu" thì mọi nghi vấn đều sáng tỏ.Còn chơi chiêu gì thì không quan trọng, chuyện thiểu năng nào Lục Tinh Diên cũng làm được cả.Khương Cấp liếc hắn một cái, thấy hắn vẫn chưa diễn xong thì kiên nhẫn mở hộc đựng đồ lấy thuốc lá và bật lửa ra châm một điếu.Khương Cấp chỉ mới bắt đầu hút thuốc năm ngoái.Lúc đó công ty gặp khó khăn nên áp lực đè nặng lên vai anh, định mượn Lục Dung ít tiền để giải quyết vấn đề cấp bách nhưng không sao mở miệng được, cứ thế gồng mình vượt qua.Vì anh chẳng bao giờ nói nên mọi người trong nhà đều không biết rõ tình hình công ty.Anh khác với Lục Tinh Diên, hễ đau đầu nóng sốt là lại loan báo cho cả thế giới biết, chỉ bị cảm vặt cũng đăng mười status lên WeChat: Trong nhà hết thuốc phải đặt mua trên mạng, shipper giao nhầm nhà, vượt qua bao gian truân mới lấy được thuốc, ai ngờ phát hiện mình đặt nhầm loại...... bla bla bla.Tiết mục này Lục Tinh Diên diễn mãi từ nhỏ đến lớn, lúc vui Khương Cấp sẽ cười nhạt, lúc không vui thì chỉ thấy phiền.Cũng không phải anh ghét Lục Tinh Diên, chẳng qua chỉ cảm thấy họ quá khác nhau, sống chung một nhà nhưng lại không phải cùng một loại người.Nhưng nếu xung quanh chỉ toàn những người như mình thì sẽ rất nhàm chán.Khương Cấp nhả khói rồi nhìn Lục Tinh Diên như đang xem tuồng.

Đây là lần đầu tiên Lục Tinh Diên thấy anh hút thuốc nên hơi ngạc nhiên: "Thì ra anh biết hút thuốc."

"Ừ, hút thuốc thì sao?"

Khương Cấp hỏi."

Sao không ngửi thấy mùi thuốc nhỉ......"

Chỉ có mùi nước hoa.Thảo nào anh dùng nước hoa.

Lục Tinh Diên vô thức nói: "Anh hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu."

Khương Cấp không trả lời, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, đột nhiên chồm sang.

Lục Tinh Diên giật mình lùi lại theo phản xạ, nhưng phía sau là thành ghế nên hắn chẳng tránh đi đâu được, lắp bắp hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Cần tôi giúp thật không?"

Khương Cấp ở rất gần, trong mắt anh phản chiếu vẻ mặt hoang mang ngơ ngác của hắn, tim Lục Tinh Diên đập loạn, lí nhí đáp: "Cần......"

"Được."

Khương Cấp đột nhiên tắt đèn.Trong xe tối om, chỉ có đốm đỏ lập lòe giữa ngón tay anh.

Lục Tinh Diên chợt nhận ra hình như tim mình không khỏe lắm, cứ đập thình thịch như trống làm hắn xấu hổ muốn chết.Khương Cấp nhích lại gần hơn, hơi thở kề sát bên tai, à không...... bên môi mới đúng."......

Anh muốn làm gì?"

Khương Cấp không trả lời mà rít một hơi thuốc bên cạnh hắn, vì quá gần nên khói thuốc như xộc thẳng vào phổi Lục Tinh Diên, hắn và anh mình dùng chung một lá phổi, một trái tim, phải cố giành giật chút không khí ít ỏi.Lục Tinh Diên không giành nổi.Hắn ngạt thở, không sao hít thở được.

Đôi mắt sâu thẳm của Khương Cấp hệt như hai viên đá quý sáng rực trong bóng tối, sáng đến nỗi làm hắn váng đầu hoa mắt.Hắn chợt hiểu ra Khương Cấp định làm gì.Vì hắn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với ai nên anh muốn giúp hắn kiểm tra sao?

Cho nên——"Anh," Lục Tinh Diên ấp úng: "Anh muốn hôn em sao?"

"......"

Khương Cấp cười.

Ngón tay mát lạnh cầm điếu thuốc vuốt ve cổ hắn rồi ấn nhẹ.

Toàn thân Lục Tinh Diên cứng đờ, giống như bị ai đó bóp chặt động mạch cảnh làm máu không lưu thông được."

Thích không?"

Khương Cấp trầm giọng hỏi: "Hay là thấy ghê tởm?"

Lục Tinh Diên lắc đầu, nhưng hắn cũng không biết mình đang trả lời vế đầu hay vế sau.Đầu óc hắn như hóa thành bột nhão, môi mím chặt, cố ngả người ra sau vì sợ mình sơ ý hôn trúng đôi môi gần trong gang tấc kia.Nhưng hắn chỉ lo hão mà thôi, bởi vì Khương Cấp một mực duy trì khoảng cách giữa hai người, rõ ràng áp sát hắn nhưng chẳng làm gì cả.Lục Tinh Diên nghĩ thầm: Không hôn sao?Trái tim treo cao của hắn trở về chỗ cũ, nhưng lại thấy trống vắng lạ thường.Hắn giống như người mất đi xương cốt, cơ thể không nghe theo sự điều khiển của hắn mà được chống đỡ bởi ánh mắt dò xét của Khương Cấp, ngay khi Khương Cấp rời đi, hắn mất điểm tựa ngã ập xuống.Nhưng thực tế là hắn không hề ngã.Mà vẫn ngồi trên ghế phụ.Không ôm, không hôn, không có gì cả.Lục Tinh Diên chết lặng, hệt như một cái máy tính bị đơ không khởi động được.Khương Cấp dụi tắt điếu thuốc, hạ kính xe xuống cho thoáng khí rồi liếc hắn nói: "Không chịu được đồng tính luyến ái thì đừng chơi trò trẻ con này với tôi nữa, về đi."
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 5


Hồi lâu sau Lục Tinh Diên mới bình thường lại.Khương Cấp đã về phòng, bỏ lại mình hắn ngồi trong xe đối mặt với gara tối om, hắn giật nảy mình, giờ mới hoàn hồn: Chuyện gì vừa xảy ra vậy?Hình như hắn...... suýt hôn Khương Cấp thì phải.Lục Tinh Diên vỗ gò má nóng bừng rồi hấp tấp xuống xe, ở trong vườn một hồi cho tỉnh táo nhưng không thành công, tim vẫn đập loạn xạ.

Apple Watch cảnh báo "Bạn không vận động mạnh nhưng nhịp tim rất bất thường......"

Lục Tinh Diên bực bội tháo đồng hồ ra.Hắn chỉ sợ đồng tính luyến ái thôi mà, đo nhịp tim hắn làm gì?

Làm như hắn bị Khương Cấp cướp mất hồn phách khiến tim đập loạn vậy.

Đồng hồ cùi bắp, hàng Mỹ đúng là chẳng được tích sự gì.Lục Tinh Diên thầm rủa sả Tim Cook, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại.

Hương thơm trên người Khương Cấp và mùi thuốc lá giữa răng môi vẫn còn vương vấn đâu đây khiến hắn bủn rủn tay chân.Đồng tính luyến ái thật đáng sợ.May mà hắn là trai thẳng, chỉ giả bộ theo đuổi Khương Cấp thôi.Giờ phải làm sao đây?Khương Cấp đã nhìn ra hắn sợ gay nên khó lòng theo đuổi tiếp, hắn phải nghĩ cách mới được.Lục Tinh Diên tâm hoảng ý loạn, nhìn đâu cũng thấy chướng mắt, đứng ngoài vườn nửa tiếng mới vào nhà.Lúc này Lục Dung và Khương Uyển Di đã đi ngủ, dưới lầu không bật đèn, chắc Khương Cấp đang ở trong phòng, chẳng biết đã ngủ chưa nữa.Lục Tinh Diên yên lặng lên lầu, không thay đồ mà nằm phịch xuống giường, lại thức trắng một đêm nữa.Cả đêm hắn lăn qua lộn lại trên giường tám trăm lần, hết ném gối xuống giường lại nhặt lên che mặt, hệt như tên điên cứ mãi nghĩ về Khương Cấp.......

À không, hắn đang nghĩ cách lừa tình Khương Cấp.Nhưng trời đã sáng bửng mà đầu óc Lục Tinh Diên vẫn trống trơn, chẳng biết mình đang nghĩ gì.Đến chiều hắn mới hơi tỉnh táo lại, theo thói quen mở WeChat ra xem trang cá nhân của Khương Cấp, quả nhiên chẳng có gì cả, người này không thích đăng status.Lục Tinh Diên thở dài mở danh sách bạn bè ra tìm Tôn Thành.Lục Tinh Diên: "Ở Nhật vui không?"

Tôn Thành trả lời ngay: "Xéo, mắc mớ gì tới mày."

Lục Tinh Diên: "......"

Lục Tinh Diên: "Anh đây quan tâm mày mà mày chẳng biết điều chút nào."

Tôn Thành: "Nói đi, anh mày lại làm gì mày rồi."

Lục Tinh Diên: "."

Bị nói trúng tim đen, Lục Tinh Diên không giả vờ giả vịt nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Đêm qua ổng định hôn tao."

Tôn Thành: "?"

Lục Tinh Diên: "Thật đó."

Lục Tinh Diên: "Là thế này, chẳng phải tao đang giả bộ theo đuổi ổng sao?

Để tiếp cận ổng, tao nói tao không biết xu hướng tính dục của mình là gì rồi nhờ ổng giúp."

Lục Tinh Diên: "Tao chỉ định tâm sự với ổng để rút ngắn khoảng cách thôi, ai dè ổng ra tay với tao luôn."

Tôn Thành: "???"

Tôn Thành: "Thật hả?"

Lục Tinh Diên: "Đã bảo là thật rồi mà, tao lừa mày làm gì?"

Lục Tinh Diên: "Ý ổng là muốn xác định xu hướng tính dục giùm tao rồi kiểm tra xem tao có cảm giác gì khi tiếp xúc thân mật với người cùng giới không, tạm xem như ổng tốt bụng đi.

Lúc đó tao sợ muốn chết, dù gì tao cũng là trai thẳng mà, nhưng giờ tao lại thấy hơi sai sai."

Tôn Thành: "Sai gì?"

Lục Tinh Diên: "Mày nghĩ coi có khi nào ổng mượn cớ kiểm tra để hôn tao không?"

Tôn Thành: "......"

Tôn Thành: "Không, không thể nào."

Lục Tinh Diên: "Không, mày không hiểu đâu."

Lục Tinh Diên nhíu mày, chuyển sang gửi tin nhắn thoại: "Động não chút đi, mày thử nghĩ theo logic của gay xem?

Nếu là mày thì mày có cố ý hôn một cô gái chỉ để giúp cô ấy không?

Có không?

Trả lời to lên."

Làm bạn với Lục Tinh Diên rất khó để không bị hắn thao túng tâm lý, Tôn Thành trầm ngâm: "Tao thì không, nhưng ai biết đồng tính có giống dị tính không."

Lục Tinh Diên quả quyết: "Như nhau cả thôi, chẳng có gì khác hết, anh tao cũng đâu phải người dễ dãi."

Lục Tinh Diên nói như thể người tối qua chụp mũ dễ dãi cho Khương Cấp không phải là mình: "Anh tao luôn giữ mình trong sạch, đàng hoàng tử tế, bao năm nay chưa thấy ổng thân với ai, bạn bè cũng chẳng có mấy người.

Rõ ràng ổng muốn hôn tao đó."

Tôn Thành: "......"

"Không phải chứ," Tôn Thành hoang mang: "Tao mới đi một ngày mà sao hai anh em mày tiến triển nhanh thế?

Tao theo không kịp luôn á."

"Mới đầu tao cũng không hiểu, nhưng sau một đêm suy nghĩ thì tao hiểu rồi."

Lục Tinh Diên giải thích: "Mày thử nghĩ coi làm sao ổng phát hiện ra mình thích nam được?

Chắc chắn đã có gì đó khai sáng cho ổng, đúng không?

Anh tao chỉ lo học hành chứ không đu idol, cũng chẳng chơi bời lêu lổng với tên con trai nào, ổng có xem phim không thì tao không biết, nhưng tao dám chắc trước khi khai sáng ổng không hề xem phim gay.

Tao nghĩ kỹ rồi, chỉ có một khả năng thôi, tao là thằng đàn ông ở gần ổng nhất, có khi nào ổng biến thành gay vì tao không?"

Tôn Thành: "......"

Tôn Thành im lặng ba phút rồi lau sạch nước mình phun lên màn hình, sau đó gõ chữ trả lời: "Mặc dù logic của mày rất hợp lý nhưng tao vẫn thấy cấn lắm."

"Sao thế?"

Lục Tinh Diên không ngại học hỏi kẻ dưới.Tôn Thành: "Không biết, nhưng tao thấy không phải vậy đâu."

Lục Tinh Diên: "Mày thì biết cái gì."

Lục Tinh Diên: "Tại mày không thấy ánh mắt ổng nhìn tao đêm qua thôi, cả cử chỉ và khí chất nữa......

May mà tao là trai thẳng, nếu không đã bị ổng hớp hồn rồi."

Tôn Thành: "?"

Lục Tinh Diên: "Ý tao là ổng cố tình phóng thích hormone để quyến rũ tao đó."

Lục Tinh Diên: "Nhưng tao vẫn tỉnh bơ."

Lục Tinh Diên: "Mày biết tao sợ gay mà."

Tôn Thành: "......"

Lục Tinh Diên nhắn thêm mấy câu, nhưng trên màn hình hiện lên một dấu chấm than đỏ chót, Tôn Thành từ chối nhận.Lục Tinh Diên nổi cáu, bạn với chả bè, hắn đang thực hiện kế hoạch quan trọng nhất đời mà tên kia chẳng chịu giúp gì cả, chỉ đồng cam chứ không cộng khổ, haizzz, đúng là tình bạn plastic mà.Lục Tinh Diên rầu rĩ.Trong lòng hắn chất chứa bao nỗi niềm không biết tỏ cùng ai, hễ rảnh rỗi thì lại nhớ đến Khương Cấp.Ngay cả ngủ cũng không dám vì sợ nằm mơ.

Càng sợ lại càng hay mơ, lỡ hắn mơ thấy mình hôn Khương Cấp thì sao?Tuy chưa hôn lần nào nhưng hắn biết rõ nếu hôn Khương Cấp thì mình sẽ mụ mẫm đầu óc......Không được, hắn phải tập quen dần đi là vừa.Đã quyết định theo đuổi Khương Cấp thì chắc chắn sau này sẽ có tiếp xúc thân thể, nắm tay hôn hít chỉ là chuyện nhỏ, biết đâu còn có những hành động thân mật hơn, chẳng hạn như cái kia......

Hắn phải vượt qua rào cản tâm lý, không vào hang cọp sao bắt được cọp con?Lục Tinh Diên tự động viên mình, sau đó đi tắm rồi ngủ một giấc.Giấc ngủ này kéo dài đến trưa hôm sau, hiếm hoi lắm mới có một lần Lục Tinh Diên ăn cơm đúng bữa, nói với dì bếp tối nay mình không về nên khỏi cần chừa cơm cho mình.Sau đó hắn về phòng rửa mặt thay đồ, ăn mặc chỉn chu rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài, đích đến là công ty của Khương Cấp.Lục Tinh Diên mới mua xe chưa đầy ba tháng.

Lúc đó Khương Cấp thay xe mới, hắn ghen ăn tức ở nên cũng tậu một chiếc.Nhưng Khương Cấp mua xe bằng tiền của mình, còn hắn là kẻ ăn bám chỉ biết quẹt thẻ của cha.Haizz, Lục Tinh Diên thở dài.Làm phú nhị đại thật lắm ê chề.Hắn phiền muộn lái xe theo chỉ dẫn đến công ty Khương Cấp.Nơi này là công viên phần mềm, phong cảnh khá đẹp, Lục Tinh Diên chưa từng tới đây nên không rành đường, quẹo trái rẽ phải hồi lâu mới tìm được chỗ đậu xe.Hầu hết các công ty ở đây chuyên về công nghệ, công ty Khương Cấp cũng vậy.Tôn Thành từng nói: "Nếu mày không muốn làm ở công ty bố mày thì sao không đầu quân cho anh mày?

Công ty ổng đang ăn nên làm ra, chẳng phải tuyển người suốt à?

Mày là đàn em của ổng, còn học chung ngành nữa."

Lục Tinh Diên đáp ngay: "Thôi, tao không muốn làm cho ổng đâu."

Tôn Thành nói: "Vậy mày mua cổ phần làm cộng sự đi."

Lục Tinh Diên suy nghĩ một hồi, cảm thấy không ổn chút nào, quan hệ giữa hắn và Khương Cấp tệ như vậy thì làm cộng sự kiểu gì?Hắn không muốn, Khương Cấp cũng chẳng cần hắn.Tóm lại chuyện này bị bỏ ngỏ, không ai nhắc tới nữa.Lục Tinh Diên đi vào cổng.Hắn ăn mặc bảnh bao, còn đeo kính râm, chẳng có vẻ gì là dân công sở, nhìn là biết không phải nhân viên trong tòa nhà này.Tầng một và tầng hai đều thuộc về công ty của Khương Cấp, tiếp tân thấy khách lạ thì mỉm cười thân thiện: "Xin hỏi anh tìm ai ạ?"

Lục Tinh Diên tự giới thiệu rồi nói mình có việc cần tìm Khương Cấp.Tiếp tân gọi điện hỏi, sau khi xác nhận thì cho hắn vào.

Nhưng Lục Tinh Diên đến không đúng lúc chút nào, Khương Cấp đang bận nên nhờ trợ lý tiếp đãi hắn.Lục Tinh Diên ngồi trong phòng khách nhìn phòng làm việc của Khương Cấp qua vách kính.

Vì cửa đóng kín nên chẳng thấy được gì bên trong.Lục Tinh Diên tò mò nhìn quanh, cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ.Nhìn hắn giống như đến tham quan chứ không phải đến để bàn việc nghiêm túc.

Nữ trợ lý nhớ lại lời Khương Cấp nói "Em tôi lại nổi điên", chẳng biết có phải người này không nữa.Nhưng chỉ chốc lát sau cô đã nhận ra chính là hắn.Bởi vì Lục Tinh Diên bắt đầu hỏi những câu kỳ quái."

Chào chị, chị tên gì thế?"

Hắn rào đón."

Jeanne."

Nữ trợ lý trả lời."

Chị Jeanne," Lục Tinh Diên lân la làm quen: "Chị làm cho anh tôi bao lâu rồi?"

"Vừa tròn một năm."

Lục Tinh Diên gật gù: "Một năm cũng không ngắn, chị có hiểu rõ ấy không?

Bên cạnh anh ấy có người nào kỳ lạ không?"

Jeanne sửng sốt: "Người kỳ lạ là sao?"

"Ví dụ như người nào hay hẹn gặp anh ấy, người nào hay quan tâm hỏi han anh ấy."

Lục Tinh Diên nói: "Có thể là nữ, cũng có thể là nam."

Jeanne: "......"

Đây là chuyện em trai nên quan tâm sao?

Sao nghe như đang thăm dò vậy?Bất kể hắn thăm dò vì mục đích gì thì nữ trợ lý cũng sẽ không lắm miệng.

Cô cười nói: "Tôi cũng không rõ nữa, chuyện riêng tư của chủ tịch Khương nằm ngoài phạm vi công việc của tôi, tôi đâu có quyền gì mà hỏi."

Lục Tinh Diên không hài lòng với câu trả lời này, đang định hỏi tiếp thì một người đàn ông lọt vào tầm mắt hắn.Đối phương mặc vest, tướng mạo chính trực, sải bước đến cửa phòng làm việc của Khương Cấp, không thèm báo trước mà đi thẳng vào.Rađa trong đầu Lục Tinh Diên lập tức reo vang, hắn nhíu mày hỏi: "Người kia là ai thế?"

Jeanne thành thật đáp: "Là chủ tịch Lý, Lý Lăng tiên sinh, cộng sự của chủ tịch Khương."

"Cộng sự?"

"Vâng."

Nữ trợ lý rất kín miệng, Lục Tinh Diên hỏi gì đáp nấy chứ tuyệt đối không nói thêm.Nhưng cô không ngờ Lục Tinh Diên vẫn chưa hỏi xong."

Sao tôi không biết Khương Cấp có cộng sự nhỉ, họ quen nhau lúc nào thế?"

"Năm ngoái."

"Lý Lăng bao nhiêu tuổi rồi, có gia đình chưa?"

"Gần ba mươi, hình như chưa lập gia đình thì phải."

"Anh ta thân với Khương Cấp lắm à?"

"Chuyện này...... chắc cũng khá thân.

Tôi không rõ lắm."

Jeanne toát mồ hôi, thầm mong Khương Cấp mau làm xong việc để dẫn em trai mình đi, chỉ sợ nói tiếp nữa cô sẽ lỡ miệng nói hớ gì đó, thế là ngày mai bị đuổi việc vì bước vào công ty bằng chân trái trước.Lục Tinh Diên an ủi cô: "Đừng sợ, chuyện chúng ta nói là bí mật, chỉ có trời biết đất biết cô biết tôi biết thôi."

Jeanne: "......"

Thấy cô bớt căng thẳng, Lục Tinh Diên hỏi tiếp: "Lý Lăng là cộng sự hay nhà đầu tư vậy?

Chắc Khương Cấp đâu cho người khác nhúng tay vào chuyện quản lý hả?"

Jeanne gật đầu: "Xem như nửa này nửa kia đi, những việc quan trọng đều do chủ tịch Khương quyết định."

Lục Tinh Diên gật đầu: "Bình thường thái độ của anh ta đối với Khương Cấp thế nào?

Ý tôi là bầu không khí giữa họ ấy."

"Tốt lắm."

Jeanne nói: "Chủ tịch Khương hơi nghiêm, còn chủ tịch Lý rất hay cười, thường xuyên kể chuyện chọc cười anh ấy, vui lắm."

"......"

Lục Tinh Diên càng nhíu mày chặt hơn, quả nhiên hắn đoán không sai, Khương Cấp ngày ngày trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài, thấy đàn ông ve vãn mình cũng không biết tránh xa, đồ đểu giả.Lục Tinh Diên hậm hực trong lòng, hắn đợi Khương Cấp nãy giờ mà anh vẫn chưa ra, dựa vào cái gì gã họ Lý kia được vào còn hắn thì không?Mà thôi, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm.Nếu không vì kế hoạch kia thì hắn đã bỏ đi từ lâu rồi, ai thèm ngồi đây chứ.Còn thở là còn gỡ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.Lục Tinh Diên xụ mặt ngồi ngay ngắn, tự rót cho mình một chén canh gà khích lệ tinh thần rồi chờ tiếp.Khoảng bốn mươi phút sau, rốt cuộc cửa phòng làm việc của Khương Cấp cũng mở.Bốn người đi ra, ngoài Lý Lăng lúc nãy còn có một người đàn ông và một phụ nữ, trên tay họ cầm tài liệu, chào Khương Cấp rồi rời đi.Khương Cấp nhạy bén phát hiện có người đang nhìn mình nên lập tức quay đầu sang.Lục Tinh Diên vẫn nhớ rõ hình tượng của mình nên cố nén giận không trừng anh, ra vẻ tội nghiệp như chú cún con bị chủ bỏ quên ngoài cửa.Một giây sau, Khương Cấp tạm biệt Lý Lăng rồi đi tới chỗ hắn.Từ sau lần nói chuyện trên xe đêm đó, hai ngày rồi họ không gặp nhau.Chỉ mới hai ngày trôi qua, Khương Cấp vẫn là Khương Cấp, chẳng có gì thay đổi.

Nhưng Lục Tinh Diên lại thấy khác biệt.Khương Cấp như biến thành một cỗ máy sản xuất hormone vậy.Anh còn chưa đến gần mà hắn đã bị mùi nước hoa pha lẫn mùi thuốc lá trong trí tưởng tượng của mình bao phủ.Không chỉ có mùi nước hoa và thuốc lá mà còn có một mùi hương trừu tượng hơn, có lẽ không hề tồn tại......

Mùi của Khương Cấp.Đầu óc Lục Tinh Diên bắt đầu mụ mị, trơ mắt nhìn Khương Cấp đến gần.Giày da đen, vest xám, tay áo trắng tinh, một bàn tay đột nhiên chìa ra trước mặt hắn——Hắn tưởng Khương Cấp định nắm tay mình, nhưng bàn tay kia lại vươn qua vai hắn để cầm ly cà phê Jeanne đưa cho.Lục Tinh Diên: "......"

"Sao lại ngồi thừ ra thế?"

Khương Cấp nhấp một ngụm cà phê rồi cúi đầu nhìn hắn.Lục Tinh Diên không thích tư thế này nên đứng dậy lẩm bẩm: "Không có gì, tại chờ lâu quá nên hơi buồn ngủ thôi."

Khương Cấp bảo Jeanne ra ngoài rồi liếc nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẹm: "Chẳng phải hôm đó chúng ta nói rõ rồi à?

Cậu còn tìm tôi làm gì?"

Lục Tinh Diên không biết giải thích thế nào, nhưng hắn biết mục đích của mình.Nói lý lẽ với Khương Cấp cũng vô ích, huống hồ hắn chẳng có lý lẽ gì để nói cả.Hắn muốn thẳng thắn, muốn từ giờ trở đi mỗi lần Khương Cấp gặp mình sẽ không xem mình là em trai nữa mà là một người đàn ông thuộc phạm vi xu hướng tính dục của anh, là đối tượng mà anh cần cân nhắc xem mình có thích không hoặc có nên tránh né không.Chẳng lẽ Khương Cấp chưa bao giờ cân nhắc chuyện này sao?Lục Tinh Diên không tin.Hắn im lặng giành lấy ly cà phê của Khương Cấp uống một hơi cạn sạch, sau đó ôm cổ Khương Cấp hôn lên trước ánh mắt kinh ngạc của anh.......

Một nụ hôn có vị cà phê sữa dừa.
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 6


Khương Cấp cảm thấy trên đời không còn ai hiểu Lục Tinh Diên hơn mình.

Mỗi lần Lục Tinh Diên đảo mắt thì anh biết ngay thánh diễn này lại sắp giở trò, vì có kinh nghiệm đầy mình nên anh chẳng thấy ngạc nhiên chút nào.Nhưng anh hoàn toàn không ngờ Lục Tinh Diên lại dám động đến môi mình.Khương Cấp sững sờ mấy giây, vị cà phê thơm ngọt lan tràn khắp môi, Lục Tinh Diên ôm cổ anh hôn say đắm nhưng chẳng có chút kỹ thuật nào, chỉ biết hôn loạn xạ như chó ngốc cắn người.Khương Cấp đột ngột đẩy hắn ra, Lục Tinh Diên ngã phịch xuống sofa phía sau, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Không ngờ hắn còn biết đỏ mặt cơ đấy!"

Cậu điên à?"

Khương Cấp hít sâu một hơi rồi sầm mặt vớ lấy điều khiển từ xa bật chế độ mờ đục cho cửa kính thông minh của phòng khách, không để người ngoài nhìn thấy.Cũng may chỗ này cách xa khu làm việc của nhân viên nên không bị ai phát hiện, nếu không thanh danh của chủ tịch Khương sẽ bị chôn vùi từ đây.Lục Tinh Diên chẳng có vẻ gì là hối lỗi mà giả bộ bình tĩnh ngồi thẳng dậy, đỏ mặt giải thích: "Chẳng phải em đang chứng minh cho anh thấy sao?"

"Chứng minh cái gì?"

"Em không sợ gay."

Lục Tinh Diên nói: "Anh thấy chưa, em dám hôn anh rồi đó."

Khương Cấp: "......"

Thật muốn quất hắn một trận.Có lẽ sát khí trên người Khương Cấp quá mạnh khiến Lục Tinh Diên hơi sợ, khép nép ngồi trên sofa, nhưng hắn chỉ sợ ba giây rồi vênh mặt lên hỏi: "Sao?

Không hôn được à?"

Khương Cấp nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng.Lục Tinh Diên nói: "Anh hôn em trước mà!"

"?"

"Anh quên chuyện trên xe đêm đó rồi sao?"

Hắn hùng hồn nói: "Tuy chưa thành công nhưng anh đã có ý định phạm tội.

Sao anh hôn em được mà em hôn anh không được?

Anh có còn nói lý không vậy?"

"......"

Khương Cấp suýt đột quỵ.Nhưng dù gì đây cũng là Khương Cấp, anh nới lỏng cà vạt rồi nén giận vẫy tay gọi Lục Tinh Diên: "Qua đây."

"Chi vậy?"

Lục Tinh Diên cảnh giác lùi lại trên sofa, không mảy may nhúc nhích.Thấy hắn không nghe lời, Khương Cấp lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nặng nề hệt như sương mù ướt lạnh ập xuống đầu làm Lục Tinh Diên sợ run, vô thức đứng dậy đi qua như bị ma nhập.Thật ra chỉ đi hai ba bước mà thôi, Khương Cấp đứng trước mặt hắn, cổ áo hơi hở ra, toàn thân lạnh lẽo, mặc dù nhìn rất đáng sợ nhưng vẫn không mất đi sức hút.Lục Tinh Diên mơ màng nghĩ: Sao đã đến lúc này mà anh ta vẫn còn đẹp thế chứ?

Muốn quyến rũ ai hả?

Hừ, không có cửa đâu.Hắn đang thất thần thì Khương Cấp đột nhiên túm gáy hắn.Lục Tinh Diên hệt như chó con bị túm gáy xách lên trước mặt anh mình.Hắn muốn phản kháng, nhưng vào thời khắc quan trọng lại nhớ tới vai diễn của mình, phải sợ sệt, phải vùng vẫy, phải tội nghiệp, hắn là một cậu bé yếu đuối đang đấu tranh với xu hướng tính dục của mình cơ mà."

Cậu bé yếu đuối" mặt dày mày dạn gọi bằng giọng mà chính hắn cũng thấy mắc ói: "Anh à."

"......"

Tay Khương Cấp run lên, lập tức buông hắn ra như vừa đụng phải thứ gì bẩn thỉu, ánh mắt hết sức phức tạp.Trước lạ sau quen, Lục Tinh Diên gọi tiếp: "Anh, anh ghét em lắm đúng không?"

Hắn là chuyên gia đánh trống lảng, "Anh có biết tại sao bao nhiêu năm qua em chưa bao giờ gọi anh là anh không?

Vì em cảm thấy anh không thích em, cũng không muốn làm anh trai em."

"Đúng vậy."

Khương Cấp không thèm nể mặt hắn.Lục Tinh Diên nghẹn họng, vừa mở màn đã suýt thoát vai, hồi lâu sau mới nói: "Nhưng em rất muốn làm em trai anh, anh không biết đâu."

Khương Cấp liếc hắn một cái."

Em cố đuổi theo anh chỉ để bắt kịp anh thôi."

Lục Tinh Diên nói: "Nhưng hễ em tới gần thì anh lại tránh xa, chẳng lẽ ngay cả tư cách làm cái đuôi của anh em cũng không có sao?"

"......"

Giọng hắn chân thành tha thiết, đột nhiên nắm tay Khương Cấp rồi run rẩy nói: "Năm nay em hai mươi hai tuổi, em đã cô độc mười bốn năm rồi anh à."

Cậu bé cô độc chỉ hận không thể ôm chầm lấy Khương Cấp, cố nặn ra hai giọt nước mắt: "Từ ngày mẹ em ra đi, chưa ai bước vào tim em cả.

Cha tốt, dì cũng tốt, nhưng em không sao hòa nhập được với gia đình mới.

Trong lòng em lúc nào cũng có một khoảng trống tối tăm mà mặt trời không thể chiếu tới, hức, em cô đơn lắm, chẳng biết tâm sự với ai nữa——"Khương Cấp: "......"

Thánh diễn này lại bắt đầu nhả thoại.Nhưng không hiểu sao lời thoại này nghe rất quen, Khương Cấp cố nhớ lại nhưng vẫn không tài nào nhớ ra."

Em cứ tưởng," Lục Tinh Diên bùi ngùi nói: "

Sau này lớn lên mọi chuyện sẽ khác, em có thể lấy vợ sinh con và xây dựng tổ ấm cho riêng mình, ai ngờ em lại...... lại không thích nữ!"

Khương Cấp bật cười.Lục Tinh Diên đột nhiên tựa đầu vào vai anh, giờ đã hoàn toàn nhập vai: "Thật ra lần trước em nói dối anh đấy.

Em biết mình thích nam từ lâu rồi, chỉ là không dám nói ra thôi.

Thế nên khi biết anh là đồng loại với em, em vừa sốc lại vừa mừng."

"Mừng cái gì?"

"Em có thể đuổi kịp anh rồi."

"......"

Lục Tinh Diên lượn một vòng lớn, cuối cùng cũng quay lại với logic của mình: "Anh còn nhớ lần đầu tụi mình gặp nhau không?

Lúc đó em đến tìm anh vì em bơ vơ quá, em nghĩ anh sẽ hiểu được em, mặc dù anh không hiểu em lắm nhưng ít ra......"

Hắn sụt sùi nói với vẻ thâm tình: "Mười năm nay anh luôn là ánh sáng dẫn đường cho em, mỗi lần mất phương hướng em đều đi theo anh, chưa bao giờ lạc lối cả."

Nói xong Lục Tinh Diên cũng tự thấy cảm động, muốn xem phản ứng của Khương Cấp nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm anh, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên.Hắn nhịn không được dụi dụi, chóp mũi cọ vào da Khương Cấp.Đột nhiên hắn lại bị túm gáy, Khương Cấp xách hắn lên rồi vô cảm hỏi: "Copy lời thoại ở đâu thế?"

"Bản gốc chứ bộ."

Lục Tinh Diên suýt bị lộ tẩy: "Ý em là em nói thật đó, thật trăm phần trăm!"

"......"

Khương Cấp lại cười, hình như đã nguôi giận.

Anh kéo Lục Tinh Diên ngồi xuống sofa, không nói năng gì mà đưa tay tháo chiếc cà vạt lỏng lẻo ra rồi thắt lại đàng hoàng.Động tác của anh thong dong ưu nhã, làm xong vẫn không nói gì mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.Lục Tinh Diên liếc trộm nhưng không thấy rõ.Sao anh không nói gì?Thế này là sao, không trả lời trả vốn gì hết à?"

Anh."

Lục Tinh Diên gọi riết thành nghiện: "Anh hết giận chưa?"

Không hỏi còn đỡ, hắn vừa mở miệng thì Khương Cấp lập tức quay đầu sang như vừa nhớ ra gì đó.Họ ngồi chung sofa, cách nhau một khoảng bằng nửa thân người, ánh mắt Khương Cấp hệt như máy quét, Lục Tinh Diên bị quét thì vô thức ngồi thẳng lên: "Anh nhìn gì vậy?"

Khương Cấp mím chặt môi.Phát giác động tác nhỏ của anh, mí mắt Lục Tinh Diên giật mạnh.Nụ hôn vừa rồi hệt như một trò đùa, đột ngột bắt đầu, đột ngột kết thúc, không kịp cảm nhận được gì.

Mặc dù cũng chẳng có gì để cảm nhận cả, Lục Tinh Diên nghĩ thầm.Nhưng giờ nó lại bắt đầu ngấm từ từ.Khương Cấp không phải là người bất khả xâm phạm như hắn tưởng.Ngay khi bị hắn hôn, hai mắt Khương Cấp mở to, con ngươi gần trong gang tấc lộ ra vẻ khiếp sợ, đôi môi không kịp phòng bị hé mở, để hắn chạm vào đầu lưỡi ẩn sâu bên trong.Khương Cấp vừa nóng vừa mềm.

Hệt như phần thịt ẩn trong vỏ sò cứng bị hắn cắn nát.Lục Tinh Diên bỗng thấy phấn khích lạ thường, tựa như đã thành công thách thức một loại quyền uy nào đó, phát hiện ra bí mật không thể cho ai biết của Khương Cấp.

Mặc dù Khương Cấp vẫn là Khương Cấp kia.Lục Tinh Diên mơ màng, chẳng biết nghĩ gì mà đột nhiên xáp lại gần hơn.Khương Cấp vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, hắn nũng nịu dựa sát vào anh: "Anh, anh nói đi chứ."

"Cậu muốn nghe gì?"

Khương Cấp không cự tuyệt hắn tiếp cận, cũng không đáp lại mà để mặc cặp chân chó của hắn bám lên vai mình, ánh mắt vẫn đầy vẻ dò xét như đang phân tích kỹ càng những lời hắn vừa thao thao bất tuyệt, triệt để nhìn thấu hắn.Lục Tinh Diên vừa chột dạ vừa đắc ý.Khương Cấp đã sập bẫy của hắn.Cứ tưởng khó lắm, ai ngờ dễ như bỡn.Thì ra đây chính là cảm giác khi đùa giỡn với trái tim người khác, quả nhiên hắn rất có năng khiếu làm trap boy mà.Lục Tinh Diên đắc ý, tim đập thình thịch, thì thầm hỏi: "Em nói nhiều vậy mà anh không có ý kiến gì sao?"

"Có."

Khương Cấp nói: "Tôi đang tự hỏi mấy lời nhảm nhí của cậu có liên quan gì đến chuyện cậu bất ngờ sàm sỡ tôi không."

Lục Tinh Diên: "......"

Khương Cấp đẩy chân chó của hắn ra: "Cậu muốn làm em trai tôi lắm à?

Trong mắt cậu, anh em có thể hôn nhau bừa bãi sao?

Đừng bịa chuyện với tôi để chứng minh cậu không sợ gay."

Lục Tinh Diên nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: "Anh em nhà khác thì không được, nhưng tụi mình đâu có quan hệ huyết thống."

"Đây là trọng điểm à?"

"......"

Không phải.Trọng điểm là tại sao hắn muốn hôn anh trai mình.Lục Tinh Diên biết đây mới là câu trả lời mà Khương Cấp cần.

Đồng thời cũng biết mình nên tận dụng cơ hội này để thừa nhận động cơ, bịa ra một câu "Vì em thích anh" rồi bắt đầu theo đuổi anh.Chẳng phải đây là kế hoạch của hắn sao?Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng có thể nhìn thấu lòng người của Khương Cấp, cổ họng Lục Tinh Diên khô khốc, không nói nên lời.Thôi được rồi, làm trap boy thật sự rất khó."

Em thích anh."

Lục Tinh Diên cúi gằm mặt rồi nói lí nhí như muỗi kêu.Khương Cấp không nghe rõ: "Cậu nói sao cơ?"

"......"

Lục Tinh Diên xấu hổ gần chết, tiếp tục lí nhí: "Em thích anh."

Khương Cấp nghe loáng thoáng nhưng vẫn không chắc lắm: "Cậu lặp lại lần nữa xem?"

"Em nói em thích anh, cho nên mới sàm sỡ anh đó!"

Lục Tinh Diên thẹn quá hoá giận hồ ngôn loạn ngữ: "Giờ anh nghe rõ rồi chứ!

Em thích anh, thích anh, thích anh, nghe rõ chưa?!"

Khương Cấp trầm mặc hai giây: "Cậu mà nói to thêm chút nữa thì cả công ty đều nghe hết đấy."

Lục Tinh Diên: "......"

Khó, quá khó.Thì ra trap boy là nghề siêu khó, người bình thường không tài nào làm được.Nói xong Lục Tinh Diên cảm thấy như ngồi trên bàn chông, cổ họng như mắc xương, sau lưng như mọc gai, nhưng hắn đã lỡ phóng lao thì phải theo lao: "Cho nên từ hôm nay trở đi em muốn theo đuổi anh.

Khương Cấp, anh cứ chờ mà xem!"

"......"

Trong đầu Khương Cấp ong ong, nhìn người theo đuổi mình với vẻ không tin nổi.Người này hệt như yêu ma thượng cổ, phong ấn bị phá vỡ nên không ngăn nổi yêu khí bốc lên ngùn ngụt.Hắn đối diện với Khương Cấp mấy giây, trưng ra vẻ mặt tự cho là hết sức cool ngầu, đeo lại cặp kính râm bị mình tháo ra lúc vào cửa, ung dung đứng dậy rồi ngạo nghễ nói: "Hôm nay nói tới đây thôi, em về nhà chờ anh."

Sau đó Lục Tinh Diên nghênh ngang bước đi, suýt nữa va trúng cửa kính, quýnh quáng chạy trối chết.
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 7


Người đã đi nhưng dư âm vẫn còn.Trong phòng khách nhỏ bé như có một vạn con muỗi kêu vo ve bên tai Khương Cấp, giống như Lục Tinh Diên đang bay quanh anh: Em thích anh, thích anh, thích anh......Thật sao?Khương Cấp không tin.Không phải Khương Cấp chưa từng nghĩ tại sao bao năm nay Lục Tinh Diên luôn đeo bám mình.Lúc đầu có thể vì hắn ghét anh nên cố tình gây sự, nhưng sau đó hiển nhiên không phải vậy.

Thật sự ghét một người là muốn kẻ đó biến mất chứ không phải ngày nào cũng kiếm cớ gặp mặt.Khương Cấp cảm thấy Lục Tinh Diên hơi sùng bái mình, tựa như em trai ngưỡng mộ anh trai, muốn làm thân với anh.Nhưng từ lúc quen biết đến giờ họ chẳng khác nào một đôi oan gia, hễ gặp mặt là cãi nhau chí chóe, Lục Tinh Diên sĩ diện không chịu xuống nước nên cứ quanh co lòng vòng, rảnh rỗi sinh nông nổi.Những chuyện trước kia có thể tạm xem như trò đùa, cậu em xốc nổi dùng cách thức vụng về này để khơi gợi sự chú ý của anh.Nhưng giờ xem tỏ tình như một trò đùa thì lố quá rồi.Khương Cấp không thèm để ý tới hắn.Dĩ bất biến ứng vạn biến là cách tốt nhất để đối phó với Lục Tinh Diên.Chiều hôm đó, Khương Cấp vẫn làm việc như thường lệ.Dạo này anh đang chạy một dự án quan trọng.

Khởi nghiệp hơn ba năm, mặc dù công ty phát triển thần tốc nhưng vẫn còn non trẻ, Khương Cấp phải tự lo liệu mọi việc nên thường xuyên tăng ca.Làm đến khoảng năm giờ, anh nhận được một tin nhắn WeChat.Lý Lăng: "Mấy giờ về?

Tối nay mời em ăn cơm."

Khương Cấp dừng lại một lát rồi từ chối khéo: "Ít nhất cũng phải hai tiếng nữa, anh ăn đi, để hôm khác vậy."

Anh vừa trả lời xong thì Lý Lăng gửi tin nhắn thoại than vãn: "Khương Cấp à, lần nào em cũng nói "hôm khác", em định treo anh tới bao giờ nữa đây?"

"......"

Giọng điệu vừa thân thiết vừa mờ ám, Khương Cấp nhíu mày, nghĩ thầm so với con cáo già "tinh ranh" Lý Lăng thì Lục Tinh Diên bốc đồng xốc nổi vẫn còn dễ thương chán.Khương Cấp gặp Lý Lăng đầu năm ngoái.Cũng chẳng có gì đặc biệt, Lý Lăng là một trong những nhà đầu tư của anh, nói đúng hơn là con trai nhà đầu tư.Lúc đó Khương Cấp đang cần thu hút đầu tư nên thường xuyên đi xã giao, thỉnh thoảng trên bàn rượu người khác còn ám chỉ với gương mặt này anh dư sức đi đường tắt."

Nếu cậu muốn thì gọi cho tôi," lời đề nghị lộ liễu này Khương Cấp đã nghe vô số lần, đối phương đủ mọi độ tuổi, nam nữ đều có, làm cho Khương Cấp vô cùng mệt mỏi.Trong số đó, Lý Hồng Đức - cha của Lý Lăng - là người khá chính trực, không quanh co lòng vòng mà chỉ xem anh có năng lực không, có thể tạo ra lợi nhuận không.Khương Cấp phải mất rất nhiều công sức mới chiếm được lòng tin của đối phương và một khoản đầu tư lớn, việc hợp tác diễn ra suôn sẻ.Có lần Khương Cấp đi ăn với chủ tịch Lý thì gặp con trai duy nhất của ông là Lý Lăng.Lý Lăng năm nay hai mươi chín tuổi, là một công tử ăn chơi khoác vỏ bọc doanh nhân đạo mạo.Nói trắng ra là tốt mã giẻ cùi, mỗi ngày đều nghiêm chỉnh đi làm nhưng thật ra chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì, việc lớn đều nghe theo cha mình, còn hắn chỉ phụ trách xài tiền và gạ gẫm đàn ông.Lần đầu tiên gặp Khương Cấp, hắn đã đưa anh vào tầm ngắm.Nhưng Lý Lăng là kẻ sành sỏi chốn tình trường chứ không trẻ dại như Lục Tinh Diên.Hắn đã quen Khương Cấp gần một năm rưỡi nhưng chưa từng đi quá giới hạn, càng không tùy tiện nói thích anh.

Hắn chọn cách chậm mà chắc, âm thầm quan tâm Khương Cấp, nước ấm nấu ếch rồi tìm thời cơ thích hợp tỏ tình, tránh phá hỏng mối quan hệ giữa hai người.Tiếc là Khương Cấp không phải ếch nên không sợ bị nấu.Khương Cấp biết Lý Lăng thích mình, thế là tốt bụng giúp hắn điều chỉnh "nhiệt độ nước", khiến Lý Lăng lúc nóng lúc lạnh, trong lòng rối rắm, không hiểu được suy nghĩ của Khương Cấp nên càng thêm thận trọng, không dám hành động bộp chộp.Nếu không nể mặt cha hắn thì Khương Cấp đã tống cổ hắn từ lâu.Khương Cấp chẳng có chút áy náy nào.Lý Lăng luôn ra vẻ mình là tình thánh nhưng chưa bao giờ thôi la cà ở hộp đêm, có quỷ mới tin hắn giữ thân như ngọc vì Khương Cấp.Có lần Lý Lăng uống rượu, dù đã cố kiềm chế nhưng trong lòng vẫn rạo rực xốn xang, nhịn không được hỏi Khương Cấp: "Rốt cuộc em thích kiểu người gì vậy?

Sao anh không nhìn ra được nhỉ?"

Khương Cấp cười nói: "Tôi thích trai ngoan."

"Thế nào mới gọi là ngoan?

Như sinh viên ấy à?"

Lý Lăng đăm chiêu nghĩ chẳng lẽ mình và Khương Cấp cùng là 1 sao?Nhưng hắn cảm thấy Khương Cấp không hiểu.Khương Cấp chưa bao giờ có bạn trai thì làm sao biết được mình thật sự thích gì?Thật ra Khương Cấp không có tiêu chuẩn chọn bạn đời.Nhưng anh biết rất rõ mình ghét gì.

Anh ghét tất cả những kẻ khôn lỏi, thực dụng, chững chạc đến mức đạo đức giả.

Anh đã tiếp xúc với quá nhiều người như vậy trong các buổi xã giao nên ngán đến tận cổ.Khương Cấp không thích xã giao trừ những tình huống bắt buộc, được tỏ tình cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.Anh đã quen với điều này, nhưng không hề thích thú.Thích là một cảm xúc rất riêng tư, những vui buồn giận hờn trong lòng ai đó khi thích anh đều thuộc về bản thân họ, còn anh tuyệt nhiên không cảm nhận được gì.Dù có một hay một trăm người thích Khương Cấp thì anh vẫn phải tự sống cuộc đời mình, chẳng ai có thể chịu khổ thay anh cả.Thế nên sự tồn tại của những người như Lý Lăng có ý nghĩa gì với anh chứ?

Vừa không thể mang lại cho anh giá trị tinh thần vừa không thể giúp ích cho sự nghiệp của anh.

Đương nhiên Khương Cấp công tư phân minh, biết rõ há miệng mắc quai, Lý Lăng có muốn giúp thì anh cũng chẳng muốn mang ơn.Dạo này Khương Cấp đã chán ngấy việc kiểm soát "nhiệt độ nước", nghe xong tin nhắn thoại mờ ám kia thì làm ngơ không trả lời.Anh nhờ Jeanne mua giùm hộp cơm rồi tiếp tục tăng ca, chín giờ tối mới ra khỏi văn phòng lái xe về nhà.Trên đường đi, Khương Cấp mua một bó hoa.Khương Uyển Di rất thích hoa.Khi cha mẹ Khương Cấp chưa ly hôn, Khương Uyển Di lo việc nội trợ luôn thu vén ngôi nhà nhỏ chưa đầy năm mươi mét vuông sạch sẽ gọn gàng, trên bàn lúc nào cũng có một bình thủy tinh cắm vài nhánh cây, có lúc là cây xanh, có lúc là hoa.Lúc đó Khương Cấp theo họ Lâm của cha mình là Lâm Khai Dương.Lâm Khai Dương rất cộc cằn thô lỗ, hễ công việc gặp trục trặc thì càng nóng nảy hơn, nhưng ở ngoài không có chỗ trút nên toàn về nhà xả giận với người vợ hiền lành của mình.

Mặc dù bà hết sức tằn tiện, chưa bao giờ mua gì cho bản thân mà chỉ biết chăm lo chồng con, Lâm Khai Dương vẫn cố vạch lá tìm sâu.Một buổi chiều nọ, Khương Cấp đi học về tình cờ thấy Lâm Khai Dương chộp lấy bình hoa trên bàn ném xuống đất, chiếc bình vỡ tan tành, hoa và nước văng tung tóe khắp sàn.Lâm Khai Dương quát: "Lại cắm hoa, ngày nào cũng loay hoay với đống hoa lá vớ vẩn này!

Tiền trong nhà để cô học đòi làm dân thượng lưu đấy à?"

Khương Uyển Di sợ sệt giải thích hoa này không phải mình mua mà là hái ở công viên nên không tốn tiền.Lâm Khai Dương bỏ ngoài tai, sau khi chửi đã đời thì ngồi xuống đập bàn: "Cơm đâu?

Chưa nấu xong nữa hả?!"

Ăn xong lão không muốn ở nhà nên đóng sầm cửa bỏ đi, chẳng biết la cà chỗ nào.Buổi tối Khương Cấp ngồi trước bàn làm bài tập, qua cánh cửa khép hờ, anh nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa mẹ mình và dì hàng xóm.Khương Uyển Di thút thít nói mình đã muốn ly hôn từ lâu, nhưng con trai còn nhỏ nên bà sợ ảnh hưởng đến con, nếu ngày xưa không lỡ có bầu thì bà đã chẳng lấy Lâm Khai Dương, sinh xong còn bị mất việc, giờ chẳng biết làm sao nữa......Khương Cấp cũng gục đầu xuống bàn khóc.Khóc một hồi, anh lau nước mắt rồi mở cửa ra nói: "Mẹ, mẹ ly hôn với ông ấy đi."

Đừng bận tâm đến con.Con sẽ lớn thật nhanh rồi kiếm tiền nuôi mẹ, mua cho mẹ thật nhiều thật nhiều hoa......Bao năm trôi qua, Khương Cấp hai mươi lăm tuổi lắc đầu cười rồi cầm bó hoa trên ghế phụ xuống xe.Mười giờ đêm, Khương Uyển Di đã đi ngủ.

Anh cắm hoa vào chiếc bình trong phòng khách, rót thêm ít nước rồi lên lầu tắm rửa.Từ nhỏ đến lớn Khương Cấp chỉ lo học hành làm việc nên chẳng có sở thích gì, ban đêm về nhà cũng chỉ tắm rửa, xem lại công việc trong ngày, trả lời email, xác nhận lịch trình ngày mai rồi đi ngủ.Cuộc sống đơn giản của một người cuồng việc.Như thường lệ, Khương Cấp cởi áo vest ra vắt lên tay rồi đi lên lầu.Phòng anh ở cạnh phòng Lục Tinh Diên.

Mặc dù không muốn để ý đến Lục Tinh Diên nhưng lời tuyên bố dõng dạc "Em muốn theo đuổi anh" chiều nay vẫn còn văng vẳng bên tai, Khương Cấp hơi tò mò, thánh diễn này định theo đuổi mình kiểu gì đây?Khương Cấp liếc nhìn phòng bên cạnh: Cửa phòng đóng kín, sau khe cửa tối om.Lục Tinh Diên mà ngủ sớm vậy sao?

Không thể nào.Một linh cảm không lành chợt xuất hiện, mí mắt Khương Cấp giật giật, mở cửa phòng mình ra.Màn cửa kéo kín, trong phòng tối lờ mờ, chiếc chăn trên giường phồng lên một cục bự chảng.Khương Cấp: "......"

"Lục, Tinh, Diên."

Khương Cấp tức quá hóa cười, ném áo vest lên giường rồi đánh người qua chăn: "Ai cho cậu lên giường tôi hả?"

Anh bật đèn, một cái đầu thò ra dưới tấm chăn màu be, Lục Tinh Diên chớp mắt, cố tỏ vẻ đáng yêu: "Anh, anh về rồi."

"Tôi đang hỏi cậu đấy."

"Anh cũng đâu có nói không được."

Lục Tinh Diên nói: "Chẳng phải em báo trước rồi sao?

Em nói về nhà chờ anh, anh ngầm đồng ý rồi còn gì."

"?"

Khương Cấp không muốn nghe chúa lẻo mép cãi lý nên vén chăn lên, định đuổi kẻ đáng ghét này đi.Không vén còn đỡ, vừa vén lên thì thân hình trần trụi chỉ mặc mỗi quần sịp của Lục Tinh Diên bại lộ trước mắt anh, hình như hắn mới tắm xong, tóc đã khô nhưng trên người vẫn còn ẩm.Bước theo đuổi đầu tiên mà người này sử dụng là đem nhan sắc ra quyến rũ, hắn cố tình mặc quần bó cạp trễ, dụ dỗ Khương Cấp nhìn vào chỗ mình muốn, từ cơ bụng săn chắc đến đường nhân ngư gợi cảm của hắn.Khương Cấp: "......"

Chỉ mới một buổi chiều không gặp, chẳng biết Lục Tinh Diên đã học kiến thức yêu đương ba láp ba xàm nào trên mạng nữa, có khi là "dạy cách hành hạ kẻ mình ghét nhất" cũng nên.Khương Cấp nghẹn họng suốt một phút, anh và Lục Tinh Diên hai mặt nhìn nhau, huyết áp tăng vọt.Thấy anh thật sự muốn đánh người, tay đã giơ cao, Lục Tinh Diên vội vàng nắm chặt cổ tay anh: "Anh, anh anh anh—— Đừng giận mà!"

"......"

Da Khương Cấp mát lạnh như ngọc, Lục Tinh Diên vừa nắm thì hồn bay vút lên mây.Đúng là hôm nay hắn đã lên mạng học hỏi ý tưởng ngu ngốc này.Hắn đăng một bài nhờ giúp đỡ với tiêu đề "Crush của tui là nam thần lạnh lùng thì phải theo đuổi kiểu gì?", còn mô tả sơ về điều kiện và tính cách của Khương Cấp.Netizen nhiệt tình cũng nghĩ như hắn, cho rằng hành động của Khương Cấp trên xe hôm đó cực kỳ mờ ám.Có người chê hắn quá gà:"Chủ thớt có hiểu trò kéo co của người trưởng thành không?

Người ta làm vậy là đang bật đèn xanh cho bồ đó, xui là bồ nhìn không ra."

"Kiểu đàn ông trưởng thành này đều thuộc hệ ăn thịt, bồ có gan thì xông lên đi, có hẹn hò hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất cũng ngủ được với người ta."

"Ngủ đâu bị thiệt thòi gì."

Lục Tinh Diên được cổ vũ thì bừng bừng khí thế, tắm xong leo lên giường Khương Cấp hít hà mùi hương thoang thoảng của anh, đầu óc càng thêm mụ mẫm, vừa băn khoăn thấp thỏm vừa nghĩ làm cũng làm rồi, bỏ dở nửa chừng sao được.Hơn nữa Lục Tinh Diên cũng rất tò mò, chẳng lẽ mình kém hấp dẫn vậy sao?Hắn không quan tâm Khương Cấp nghĩ gì về mình, nhưng hắn đã lột sạch quần áo mà Khương Cấp vẫn bình chân như vại, có tổn thương quá không vậy?"

Anh đánh đi."

Lục Tinh Diên tủi thân cầm tay Khương Cấp vả vào mặt mình: "Đánh thêm mấy cái nữa đi, em đáng đánh lắm."

Khương Cấp: "......"

Chứ lại không à?Hắn giống như chơi riết thành nghiện, thấy Khương Cấp lạnh lùng nhìn mình như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến anh thì vừa ngượng ngùng vừa rạo rực, tựa như ánh mắt lăng trì này cũng là một cách chơi cực kỳ kích thích, Lục Tinh Diên thở dồn dập, cầm lòng không đặng nắm cà vạt anh trai rồi chồm tới hôn.......

Không hôn được.Khương Cấp lạnh lùng nắm cằm hắn đẩy ra, sau đó chỉ tay ra cửa: "Xéo."
 
[Đm] Kế Hoạch Lừa Tình
Chương 8


Lục Tinh Diên tiu nghỉu.Lúc bị đuổi ra cửa, hắn ôm quần áo, phải mặc niệm "Thất bại là mẹ thành công" ba lần mới không nổi điên ngay tại chỗ.Khương Cấp thật ác độc mà.Gã này có đúng là gay không vậy?

Nhìn còn thẳng hơn hắn nữa.Lục Tinh Diên lủi thủi về phòng, càng nghĩ càng tức, nhịn không được tìm lại bài đăng nhờ giúp đỡ kia rồi chặn hết đám netizen mách nước bậy bạ cho hắn.Sau đó hắn mở WeChat ra đăng một status: "Ngày mai trời đẹp, muốn đi leo núi", vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.Làm xong hắn nằm vật xuống giường, tủi nhục nhắm mắt lại.Ngày mai phải đổi chiến thuật khác mới được.Suốt đêm đó Lục Tinh Diên bị ác mộng giày vò.Hắn mơ thấy Khương Cấp come out, bạn trai anh xấu đau xấu đớn, hắn tốt bụng nhắc nhở ông anh đui mù của mình: "Bạn trai anh xấu như heo ấy", kết quả là bị Khương Cấp mắng té tát.Lục Tinh Diên không nổi điên trong hiện thực nhưng lại nổi điên trong mơ, tức đến nỗi muốn giết người.Cùng lúc đó, Khương Cấp cũng nằm mơ.Nhưng không phải ác mộng mà là mộng xuân.Chuyện này khiến anh hết sức phiền lòng.Tạm thời Khương Cấp chưa muốn yêu đương, cũng không muốn ngủ với người mình không yêu như Lý Lăng, nhưng anh không bệnh nên vẫn có nhu cầu sinh lý.Anh cũng chẳng biết mình mơ thấy ai.

Đối phương bất ngờ xuất hiện, cảnh tượng rất mơ hồ, không có mở đầu mà chỉ thấy họ ôm hôn cuồng nhiệt, sau đó lên giường.Khương Cấp là người nắm quyền chủ đạo, đối phương hết sức phục tùng, ngoan ngoãn quỳ xuống hầu hạ anh bằng miệng.Giấc mơ vô cùng chân thực, Khương Cấp đổ mồ hôi đầm đìa, túm chặt ga giường, thân thể run rẩy.Khi sắp kết thúc, người kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sương mù tan đi để lộ khuôn mặt Lục Tinh Diên, hắn nũng nịu gọi anh: "Anh à."

"......"

Khương Cấp giật mình tỉnh lại.Anh xuống giường rồi lao vào phòng tắm, nửa đêm còn lại hầu như không ngủ, thầm chửi Lục Tinh Diên một trăm lần.May mà hôm sau là cuối tuần, có đến công ty hay không đều được.Khương Cấp tắt đồng hồ báo thức rồi ngủ nướng đến mười giờ sáng mới xuống lầu.Lục Dung và Khương Uyển Di đều ở nhà, một người xem tin tức, một người tán gẫu với dì giúp việc.Thấy anh xuất hiện, Khương Uyển Di cười nói: "Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây hay sao mà chủ tịch Khương nhà mình ngủ nướng vậy?"

Khương Cấp trả lời nhát gừng: "Tại con ngủ không ngon thôi."

Khương Uyển Di nói: "Lạ nhỉ, hôm nay Tiểu Diên lại dậy sớm lắm, mới đi chạy bộ về, giờ đang nấu cơm trong bếp ấy, con mau ăn đi kẻo nguội."

Khương Cấp gật đầu rồi đi vào bếp.Anh chưa đến gần mà Lục Tinh Diên đã nghe tiếng quay đầu lại.

Vẻ mặt Khương Cấp lạnh tanh, nhiệt độ trong mắt hạ xuống -30 độ, không khí như đóng băng khiến Lục Tinh Diên rùng mình một cái, "Sao thế?

Chưa hết giận nữa à?"

Khương Cấp phớt lờ hắn.Bữa sáng hôm nay là bánh bao hấp, vừa có nhân thịt vừa có nhân chay.

Khương Cấp không thích bánh bao nhưng vẫn miễn cưỡng ăn mấy cái bánh chay.Lục Tinh Diên biết rõ tật kén ăn của anh nên cố ý chừa lại bánh bao chay cho anh, lúc nãy còn chu đáo làm thêm sandwich kẹp trứng chiên, cà chua, xà lách và giăm bông rồi để cạnh bánh bao cho anh chọn.Thấy Khương Cấp cầm sandwich, Lục Tinh Diên khoe công: "Em tự làm đó."

Khương Cấp lại đặt xuống.Lục Tinh Diên: "......"

Bữa sáng chỉ ăn qua loa nên hai người đều không muốn ngồi vào bàn.

Bầu không khí đông cứng mấy giây, sau đó Khương Cấp bắt đầu ăn bánh bao.Lục Tinh Diên cầm sandwich của mình lên ngoạm một miếng to.

Hắn nghĩ thầm: Anh tưởng tôi thèm theo đuổi anh lắm chắc?

Haha, tôi chỉ xem anh như trò chơi thôi."

Nay là cuối tuần, anh có đi làm không?"

Lục Tinh Diên nén giận rồi ân cần hỏi."

Không."

Khương Cấp nói: "Có hẹn với bạn rồi."

"Bạn?

Nam hay nữ?

Hẹn ở đâu?"

"Mắc mớ gì tới cậu?"

Ăn hết miếng cuối cùng, Khương Cấp rút khăn giấy lau khóe miệng rồi lạnh lùng bỏ đi.Lại ra vẻ.Trong lòng Lục Tinh Diên khó chịu như bị mèo cào, chỉ muốn chửi người.Rốt cuộc ai phát minh ra Khương Cấp vậy?

Sao không kèm theo sách hướng dẫn sử dụng chứ?Hắn hoài nghi kiếp trước mình tạo nghiệp nặng quá nên kiếp này mới lọt vào tay Khương Cấp, bị hành hạ đủ kiểu.Sau đó Khương Cấp lặn biệt tăm cả ngày.

Lục Tinh Diên không có gì làm nên tiếp tục nghề tay trái: livestream trò chơi.Lục Tinh Diên lắm chiêu nhiều trò nhưng lúc livestream lại không hoạt ngôn cho lắm, cộng thêm khuôn mặt có thể giả làm cool boy kia, hắn đã thu hút được kha khá fan nữ khen hắn cool ngầu.Nhưng hút fan rất nhanh, mất fan cũng chỉ trong nháy mắt ——Lục Tinh Diên đổi tiêu đề livestream thành "Streamer không tán được crush thì phải làm sao, ai chỉ tui với", vừa bắt đầu livestream thì trên màn hình đã chi chít dấu chấm hỏi, có người hỏi: "Streamer đang chơi hệ trừu tượng à?", "Có nhầm không vậy?

Hay là chuyển sang livestream yêu đương rồi?"

Lục Tinh Diên bất lực nói: "Nhờ giúp đỡ không được sao?"

Trên màn hình lập tức xuất hiện đủ lời chế giễu.Lục Tinh Diên lơ đãng chơi game, bỏ qua mối quan hệ giữa mình và Khương Cấp, không nhắc đến giới tính mà chỉ tập trung miêu tả tính cách Khương Cấp cho các khán giả xem livestream.Nhưng ngoài sự trêu chọc cợt nhả của đám netizen thất đức và mấy người thoát fan thì hắn chẳng nhận được lời khuyên nào hữu ích.Mọi người đều tưởng người yêu của Lục Tinh Diên là nữ thần lạnh lùng nên thi nhau hỏi: "Ngoại hình ra sao?", "Rốt cuộc là đẹp cỡ nào?", "Sao lại làm streamer mê như điếu đổ thế kia?"

Lục Tinh Diên đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Cũng tàm tạm thôi."

Khán giả nói:"Cũng tàm tạm mà cậu đỏ mặt làm gì, xem ra là đại mỹ nữ rồi."

"Streamer cũng đẹp trai mà, sao lại không tán được chứ?"

"Hay là cổ không thích kiểu người giống em trai?"

"Đừng nói streamer cũng đỏ mặt khi gặp chị gái kia đấy nhé?

Sẽ mất điểm đó."

"Thật sao?"

Lục Tinh Diên cố nhớ lại xem mình đã bao giờ đỏ mặt khi gặp Khương Cấp chưa?Hắn không thấy được mặt mình thì làm sao nhớ nổi......Lục Tinh Diên hơi hối hận, lờ mờ nhận ra có thể chiến lược của mình đã sai lầm, vì nghĩ Khương Cấp có tính cách mạnh mẽ nên hắn mới giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng lỡ Khương Cấp không thích kiểu này thì sao?Khương Cấp thích mẫu người thế nào nhỉ?Đàn ông chín chắn có sự nghiệp như anh sao?Ví dụ như gã Lý gì đó......

Lý Lăng?Lục Tinh Diên giật thót, chắc không phải hôm nay Khương Cấp có hẹn với gã họ Lý kia đấy chứ?Bực chết đi được.Gã kia có ưu điểm gì đâu?

Ngoại hình trung bình, đã thế còn già, chẳng phải chỉ có mấy cắc bạc thôi sao?

Hắn cũng có vậy, gã kia hơn hắn ở điểm nào chứ?Khương Cấp đúng là đui mù mà.Biết đâu sau này sẽ come out với một gã xấu như heo cũng nên, haha, gu mặn thật.Lục Tinh Diên bị trí tưởng tượng của mình làm tức đến nỗi đau đầu, thế là chơi game cho hả giận, chiến tích kinh hồn.Thật ra hắn rất có năng khiếu chơi game, cũng rất thích hợp làm streamer.Một phần là nhờ hắn đẹp trai, một phần là vì hắn luôn ra vẻ cool ngầu nhưng lâu lâu thốt ra một câu lại mang đến hiệu quả bất ngờ, còn tương tác với các đồng đội trong trò chơi theo kiểu hài vô tri khiến khán giả thích thú.Lục Tinh Diên livestream đến tối mịt.Hắn cố ý mở cửa để tiện theo dõi động tĩnh bên ngoài, chờ Khương Cấp về.Nhưng đến khi hắn tắt livestream, Khương Cấp vẫn chưa về.Ngoại trừ những lúc đi công tác, Khương Cấp hầu như không bao giờ qua đêm bên ngoài.Lục Tinh Diên bồn chồn không yên, suy đi tính lại rồi quyết định gọi điện.Vừa gọi hắn đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình ở đầu dây bên kia, chắc là quán bar hoặc quán karaoke.Giọng Khương Cấp không giống bình thường mà nghe hơi uể oải: "Có chuyện gì không?"

Lục Tinh Diên làu bàu: "Anh đang ở đâu vậy?

Sao không về nhà?"

Khương Cấp im lặng mấy giây rồi cúp máy."......"

Cúp máy?Anh thế mà cúp máy sao?Lục Tinh Diên đặt điện thoại xuống, hao hết kiên nhẫn nửa đời sau mới kìm được lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt, mặc niệm ba câu: Mình không quan tâm, mình có thích anh ta thật đâu, liên quan đếch gì tới mình chứ.Nhưng vẫn rất bực bội.Thật ra đôi khi Lục Tinh Diên cũng không hiểu tại sao mình cứ phải cạnh tranh với Khương Cấp.Rõ ràng Khương Cấp chẳng ngó ngàng gì tới hắn cả.Thậm chí hắn cảm thấy dù ngày nào đó mình thắng anh, Khương Cấp cũng sẽ không quan tâm.

Nghĩa là về mặt lý thuyết hắn có cơ hội thắng, nhưng về mặt tình cảm thì còn lâu hắn mới có cửa.Càng như vậy hắn càng không cam tâm.

Lục Tinh Diên buồn rầu ngồi trước máy tính, tim thắt lại, sống mũi cay xè.

Khương Cấp không về thì hắn cũng chẳng muốn ngủ.Hắn nghĩ đây là cảm giác thất vọng vì kế hoạch bị trục trặc chứ không phải vì lý do nào khác.Còn lâu hắn mới thích kiểu đàn ông như Khương Cấp —— À không, hắn đâu có thích đàn ông.Lục Tinh Diên tự dỗ mình rồi bình tĩnh gọi điện cho Khương Cấp lần nữa."

Anh," hắn vờ như mình không hề giận dỗi, "Anh uống rượu đúng không?

Đừng thuê tài xế, để em tới đón anh."

"......"

Đúng là Khương Cấp đã uống rượu.Giờ đang tán gẫu với đối tượng hẹn hò trong quán bar.Kể ra cũng buồn cười, người này do Lý Lăng giới thiệu cho anh.Lý do rất đơn giản.

Khương Cấp ám chỉ tối nay mình cần người ở cạnh nhưng không thích kiểu người như Lý Lăng.

Thế là để chiều lòng Khương Cấp, Lý Lăng vốn có quan điểm tình dục cực thoáng giới thiệu một cậu trai ngoan hiền hợp gu anh.Ngoại hình đối phương khá đẹp, cũng rất ngoan ngoãn, Khương Cấp không tìm được điểm nào để chê.Anh nghĩ có lẽ mình sẽ thử duy trì mối quan hệ lâu dài với người này, đôi bên đều có lợi.Nhưng sau một đêm trò chuyện, đối phương rất vồn vã, còn Khương Cấp lại mất sạch hứng thú, cảm thấy nói chuyện với người này còn chán hơn cãi nhau với Lục Tinh Diên.Ít ra Lục Tinh Diên còn lắm chiêu nhiều trò, xem kịch không cần mang não.Còn người này chỉ biết tìm mấy chủ đề nhàm chán, sau khi buôn chuyện về đám bạn mà Khương Cấp không hề quen biết thì chuyển sang Trump, chẳng biết giá iPhone mới ra năm nay có tăng do bị áp thuế không......Khương Cấp hờ hững trêu chọc hắn: "Cậu là fan Apple à?

Tôi chỉ xài Huawei thôi."

Đối phương sững sờ, tưởng anh nói thật nên vội đáp: "Không không không, em cũng đang định đổi sang Huawei đây."

Khương Cấp ngáp một cái.Đúng lúc này, Lục Tinh Diên lại gọi tới.Đây là lần đầu tiên Khương Cấp cảm thấy cậu em đáng ghét của mình cũng có lúc hữu dụng, anh chỉ vào điện thoại rồi nói với thanh niên ngồi đơ ra bên cạnh: "Nhà có việc gấp, tôi về trước đây, lần sau nói tiếp."

Đối phương ỉu xìu chào anh.

Khương Cấp đi ra quán bar rồi lên xe, ngồi ở ghế phụ chờ Lục Tinh Diên đến đón.Lục Tinh Diên đi taxi tới.Lúc này đã gần mười hai giờ, Khương Cấp uống khá nhiều nhưng tửu lượng cao nên không say.

Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì Lục Tinh Diên đến, nghe tiếng cửa xe mở, anh ném chìa khóa xe cho Lục Tinh Diên."

Chỉ có mình anh thôi à?"

Lục Tinh Diên ngờ vực nhìn quanh: "Một mình thì uống rượu kiểu gì?"

Khương Cấp không trả lời, ánh đèn neon lung linh đủ màu ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt trắng nõn của anh.

Lục Tinh Diên sững sờ mấy giây, nghĩ thầm đèn ở quán bar đẹp thật.Hắn cài dây an toàn cho mình và Khương Cấp, trên đường đi nhịn không được đòi lợi ích."

Khương Cấp," Lục Tinh Diên nói: "Em làm tài xế cho anh cũng đâu thể miễn phí đúng không?"

"Cậu muốn gì?"

Lúc say giọng Khương Cấp trầm thấp lạ thường làm tai Lục Tinh Diên tê dại, tâm trạng đột nhiên phấn chấn hẳn lên, quên sạch cơn giận hôm nay.Lạ thật, hễ Khương Cấp ôn tồn nói chuyện với hắn thì hắn lập tức quên mất người này lạnh lùng đáng ghét cỡ nào.Lục Tinh Diên cũng chẳng nghĩ nhiều, dù sao hắn chỉ làm theo kế hoạch mà thôi."

Anh chỉ em cách theo đuổi anh được không?"

Khương Cấp mở mắt ra: "Cậu cứ phải theo đuổi mới được à?"

"Đúng vậy."

Lục Tinh Diên nói: "Chẳng lẽ anh định độc thân cả đời sao?

Hẹn hò với ai cũng vậy thôi, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, phù sa không chảy ruộng ngoài, cha em và mẹ anh kết hôn là để chúng ta có ngày hôm nay đó."

Khương Cấp: "......"

Cậu có gan thì đi nói với cha mình đi.
 
Back
Top Bottom