Editor: moonstruck.noir—Thật hiếm thấy kiểu biệt thự được trang trí thế này ở thời đại hiện nay.Trần nhà cao với những xà ngang lộ ra, tạo thành một bức tường trắng trơn kéo dài lên tận đỉnh.
Trên cùng treo một bức tranh khổ lớn ghi những dòng chữ bằng ngôn ngữ lạ, bên dưới là ba bức tranh sơn dầu xếp liền kề chẳng biết tác giả là ai, chỉ thấy cảnh những tín đồ đang chịu lễ rửa tội, thấm đượm một thứ giáo điều đạo đức mang hơi hướng tôn giáo.Thoạt nhìn, chủ nhân ngôi nhà hẳn là một người sùng đạo và nghiêm khắc giữ lễ....
Nếu không tính đến người thanh niên gần như trần truồng đang nằm bò trên ghế sofa kiểu Baroque kia.Diêu Tức dán người lên sofa, tay bị trói ngược ra sau, chỉ mặc duy nhất một chiếc sơ mi trắng che hờ phần nhạy cảm.
Mà chiếc áo tội nghiệp ấy cũng bị dây ruy băng quấn loạn đến mức chẳng còn nhận ra hình dạng ban đầu.Lý Vũ Du đứng yên tại chỗ, thử tháo nút thắt trên người Diêu Tức, nhưng mấy dải ruy băng này chắc là hàng đặc chế, không làm đau nhưng lực trói thì quá chặt.
Chẳng hiểu thắt kiểu gì mà không sao gỡ ra được.
Cậu suy nghĩ chốc lát, rồi lấy từ hộp y tế ra một chiếc kéo nhỏ, cắt xoẹt xoẹt vài đường như đang xử lý cua biển, ruy băng lập tức rơi lả tả xuống đất.Cắt xong, Lý Vũ Du quan sát vài giây rồi hỏi: "Chỗ nào đau?"
Diêu Tức thều thào: "Chỗ nào cũng đau."
"...
Vị trí nghiêm trọng nhất?"
"Chắc là xương sườn bên phải."
Lý Vũ Du sát trùng tay, nhẹ nhàng lật người Diêu Tức lại, còn cẩn thận để chiếc áo sơ mi không rớt xuống, tránh ảnh hưởng thuần phong mỹ tục.Sau khi đỡ Diêu Tức nằm ngay ngắn, cậu khẽ vén một góc áo kiểm tra vùng sườn bên phải - da thịt trắng trẻo, nguyên vẹn, không tổn hại gì.Cậu dùng ngón tay ấn hai cái, cảm giác hoàn toàn bình thường, vậy mà Diêu Tức hét lên như bị điện giật.Lý Vũ Du sững lại, thử ấn thêm một cái, quả nhiên Diêu Tức lại rú lên thảm thiết....
Giống hệt như một con gà cao su chỉ cần bấm nút là kêu vậy.Nếu là người khác thì cậu còn phải nghi ngờ, nhưng Diêu Tức là gương mặt thân quen, tiếng hét chọc thủng màng nhĩ này cậu đã nghe không dưới mười lần.Trong lòng đã rõ, cậu nhẹ nhàng đặt "con gà biết kêu" về đúng vị trí, quay đầu hỏi quản gia: "Thôi tổng đâu rồi?"
Quản gia bước lên, trả lời thành thạo: "Chủ nhân ra ngoài có việc, nếu có chuyện gì tôi sẽ chuyển lời.
Xin hỏi tình trạng hiện tại của ngài Diêu thế nào ạ?"
Trong đầu Lý Vũ Du thoáng qua rất nhiều cụm từ.Cuối cùng cậu chọn cách nói an toàn: "Có thể là chấn thương mô mềm nhẹ, tôi sẽ kiểm tra kỹ thêm.
Phiền ông chuẩn bị ít khăn ấm."
Chờ quản gia đóng hẳn cửa, Lý Vũ Du dùng ngón tay chọt nhẹ vào tay phải Diêu Tức: "Đi rồi đấy."
Một cái chọt như diệu thủ hồi xuân*, Diêu Tức lập tức bật dậy như chưa từng bị thương, áo sơ mi trượt xuống, Lý Vũ Du nhanh tay đắp lại.*Thành ngữ 妙手回春: chỉ tay nghề y thuật cao siêu, có thể cứu người sắp chết, chữa khỏi bệnh nặng, khiến người bệnh như được sống lại.Diêu Tức kéo áo về, bất mãn: "Không thể bịa bệnh gì nghe thảm hơn chút à?
Chấn thương mô mềm nghe chẳng có tí đẳng cấp gì cả."
Lý Vũ Du ngắm đường nét cổ thanh thoát của cậu ta, bất đắc dĩ đáp: "Trên người cậu không có vết thương nào, tôi biết chém cái gì đây?"
Diêu Tức bĩu môi: "Không biết Thôi Minh Dã học đâu ra mấy chiêu đó, đau muốn chết mà chẳng để lại dấu vết gì."
Lý Vũ Du rất tự giác nhặt đám dây ruy băng bị cắt trên đất lên: "Nếu thật sự muốn giả bệnh, tối nay cậu tắm nước lạnh nửa tiếng, đừng sấy tóc.
Mai có 20% khả năng sốt, hiệu quả hơn cả giả gãy xương."
Diêu Tức đảo tròng mắt, như đang suy nghĩ tính khả thi của phương án này, lát sau nói: "Cũng đáng cân nhắc.
Sốt hơi khổ tí nhưng còn đỡ hơn bị Thôi Minh Dã hành xác."
Nói xong lại nhìn Lý Vũ Du: "Y thuật của cậu tầm thường mà đầu óc lại nhanh nhạy phết."
Lý Vũ Du mặt không cảm xúc cuộn ruy băng lại: "Cảm ơn đã khen."
Lý Vũ Du là một bác sĩ gia đình.Đúng như Diêu Tức nói, cậu là một bác sĩ gia đình bình thường không thể bình thường hơn.Làm nghề này hoàn toàn là do số phận đưa đẩy.
Vài năm trước tổng thống bị luận tội, các nghị viên đấu đá kịch liệt, các gia tộc lớn lần lượt nhảy vào chọn phe, tình hình hỗn loạn, tai nạn xảy ra liên miên.
Lúc ấy, Lý Vũ Du đã bỏ học, ngày ngày ngồi trong một phòng khám nhỏ chẳng ai thèm ngó tới, mê mẩn chơi game bắn bong bóng.
Cho đến một đêm mưa nọ, có một nhị thiếu gia nào đó trốn khỏi xe bọn bắt cóc, người sốt cao ngất, xông thẳng vào phòng khám.
Lý Vũ Du dùng ba viên thuốc hạ sốt đổi lấy cái danh "ân nhân cứu mạng".Tưởng rằng chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, ai ngờ lại mở ra bước ngoặt cuộc đời.
Sau khi được đón về nhà, nhị thiếu gia ấy mắc chứng PTSD* nghiêm trọng, không tin ai ngoài ân nhân, kể cả lúc đau bụng cũng nhất định phải mời Lý Vũ Du đến khám.
Lý Vũ Du vui vẻ nhận lời, dù sao cũng chỉ là kê đơn thuốc - mà thù lao đối phương trả thật sự quá hậu hĩnh.*PTSD (Rối loạn căng thẳng sau sang chấn): một dạng rối loạn tâm lý xuất hiện khi một người trải qua hoặc chứng kiến sự kiện gây chấn động mạnh, biểu hiện thường là ám ảnh, hoảng loạn, mất ngủ, và khó tin tưởng người khác.Không chỉ vậy, nhị thiếu gia còn giới thiệu Lý Vũ Du cho rất nhiều bạn bè của mình.
Lúc đầu, Lý Vũ Du lo sợ thân phận tay mơ của mình bị người ta phát hiện.
Nhưng dần dà cậu nhận ra, mấy người mời cậu đến khám đều có dụng ý riêng - phần lớn là giấu tình nhân trong nhà, không tiện lộ diện, họ cần người kín miệng hơn là bác sĩ giỏi.Lý Vũ Du không có thế lực, không hỏi nhiều, không nói nhiều, gọi là đến, không oán không than.
Thế là cậu trở thành lựa chọn hàng đầu trong tình huống đó.Những ca bệnh cần khám cũng chẳng phức tạp gì: hoặc là yêu quá hóa rối, người tình nhỏ ho khan một tiếng đã hoảng hốt gọi bác sĩ; hoặc là chuyện "cưỡng ép trên giường", quá mức nồng nhiệt mà để lại đủ loại thương tích ngoài da, sát trùng rồi băng bó tí là xong.Cứ thế, công việc của Lý Vũ Du ngày càng ổn định, tích lũy được một nhóm khách hàng trung thành.
Lâu dần chẳng còn ai quan tâm lai lịch của cậu nữa, chỉ cần biết rằng nửa đêm có chuyện gì xảy ra, nhắn tin gọi bác sĩ Lý là chắc ăn nhất.Làm nghề này mấy năm, tay nghề không tiến bộ bao nhiêu, nhưng chuyện bát quái thì nghe được không ít.
Thậm chí cậu từng nghĩ, lỡ sau này tuổi trung niên thất nghiệp, cũng có thể viết một cuốn sách kiểu "500 chuyện thật trong giới thượng lưu" để kiếm tiền dưỡng già - tất nhiên, với điều kiện phải ẩn danh để khỏi bị đuổi giết.Phần lớn đều là những cốt truyện cũ rích.Cậu từng thấy những giọt nước mắt u mê không lối thoát, từng thấy chân tình đổ sông đổ bể, cũng từng thấy những đôi quyết sống chết chống lại quyền thế.
Nhìn nhiều rồi, chẳng còn bao nhiêu từ ngữ để cảm thán, chỉ còn gói gọn trong một câu: "Tạo nghiệp thật."
Diêu Tức là một ngoại lệ trong số đó.Lần đầu tiên gặp Diêu Tức là hai năm trước, khi đó cậu ta còn được "nuôi" trong một nhà khác.
Lý Vũ Du chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu ta thuộc loại kịch bản đầu tiên - vị thiếu gia nhà cục trưởng mà cậu ta đang hầu hạ sắp đính hôn, còn Diêu Tức thì suốt ngày ủ rũ, lấy nước mắt rửa mặt.Đến nỗi khi nhìn thấy tin tức nhà cục trưởng tổ chức hôn lễ linh đình trên báo, Lý Vũ Du còn thương xót giùm cậu ta nửa giây.Thế mà ngay hôm sau, cậu đi ngang qua một hộp đêm, lại bắt gặp Diêu Tức đang nôn thốc nôn tháo trước cửa.Mãi sau này Lý Vũ Du mới hiểu, nếu cậu là "bác sĩ nửa mùa", thì Diêu Tức chính là "chim hoàng yến chuyên nghiệp" - nhà nào có cơm ăn ngon thì bay tới mổ vài miếng, diễn trò nước mắt lưng tròng chỉ để vắt thêm ít tiền chia tay.Cũng vì cậu ta mà Lý Vũ Du bắt đầu kiêm thêm mảng viết bệnh án giả, Diêu Tức luôn bảo cậu viết nặng hơn một chút để được chủ nhân thương xót, vừa kiếm thêm, lại vừa được nghỉ ngơi mấy ngày cho sướng.Thật ra không nên chiều theo.Nhưng việc Diêu Tức có thể trở thành một nhân vật như thế, suy cho cùng cũng là nhờ cậu ta có thủ đoạn mê hoặc lòng người.
Lần đầu Lý Vũ Du không nỡ từ chối, mà mềm lòng một lần là hết đường quay đầu.Thôi Minh Dã đã là nhà thứ ba của Diêu Tức rồi.
Lúc mới bám vào, cậu ta còn mừng như trúng số, vì quy mô kinh doanh của nhà họ Thôi bỏ xa hai khách hàng trước.
Nhưng đến khi xách vali dọn vào, Diêu Tức mới biết mình gặp phải đối thủ.Nhắc đến là Diêu Tức lại sôi máu: "Tháng trước anh ta giày vò tôi gần chết, thấy anh ta hài lòng rồi, tôi mới nhân cơ hội nói muốn xin một cái đồng hồ.
Anh ta lại bảo gì mà phải chấm KPI cho tôi, chấm điểm theo tâm trạng của anh ta, điểm đạt rồi mới cho phép tôi đưa yêu cầu.
Tôi chịu cái quần què ấy!"
Nghe đến đó, Lý Vũ Du không khỏi cảm thán một câu: "Quả đúng là đầu óc dân làm ăn."
Lý Vũ Du thu dọn đồ đạc xong thì ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, quay đầu lại đã thấy Diêu Tức chẳng biết móc đâu ra cái gạt tàn, đang ngậm điếu thuốc mảnh với một tư thế kỳ cục."
Cậu lấy từ đâu ra vậy?"
Lý Vũ Du kinh ngạc, "Chẳng phải anh ta không cho cậu hút sao?"
"Mặc kệ," Diêu Tức tâm trạng cực kỳ tệ, bất cần đời, "Cùng lắm thì để anh ta hút chết tôi."
Lý Vũ Du chẳng buồn để ý đến kẻ đang tự buông xuôi kia nữa, cậu đi ra góc phòng rót một cốc nước.Cậu liếc nhìn đồng hồ, đúng sáu giờ chiều.
Mỗi lần đi khám đều có xe đưa đón, giờ về chắc vừa lúc hoàng hôn.Sau lưng lại vang lên tiếng nói: "Biết vậy hôm tiệc tối đó tôi đã không lại gần Thôi Minh Dã.
Rõ ràng khi ấy tôi đang nói chuyện với thiếu gia nhà họ Tần rất vui..."
Nữa rồi đó.Lại kể chuyện làm sao giữa một đám đối tượng công lược mà chỉ liếc một cái đã chọn trúng "kẻ đào lửa" Thôi Minh Dã.Chắc vì Lý Vũ Du vốn dễ gần, hoặc vì vẻ ngoài quá mức ngoan hiền vô hại, hay cũng có thể là do mỗi lần cậu đều mềm lòng...
Tóm lại, chẳng biết từ khi nào Diêu Tức đã không còn đề phòng cậu, cái gì cũng kể tuốt tuột.Có lẽ bị nuôi nhốt trong nhà quá lâu, cần tìm một chỗ trút bầu tâm sự.Tuy vậy, cái câu chuyện "bữa tiệc định mệnh" của Diêu Tức, Lý Vũ Du đã nghe đến lần thứ hai rồi.Đại khái là thế này: hôm ấy Diêu Tức ăn mặc lộng lẫy, trong tay ôm danh sách ba cái tên ứng cử rồi đi dự tiệc.
Ứng cử viên số một, Tần thiếu, ra tay hào phóng, nhưng ngoại hình thì hơi "trừu tượng".
Người thứ hai, Lư thiếu, phong lưu tuấn tú, chỉ là nuôi quá nhiều "chim hoàng yến", có vẻ sẽ phải đấu đá hậu cung.
Người thứ ba, Ngụy thiếu, mọi thứ ổn nhưng gia cảnh bình thường, có cảm giác sắp phá sản bất cứ lúc nào...
Mỗi đối tượng công lược đều có điểm trừ.
Vì vậy, khi Thôi Minh Dã bất ngờ đưa ra cành ô-liu, Diêu Tức mới không chút do dự mà tự chui đầu vào lưới.Mỗi lần kể tới đây, Diêu Tức lại bóp cổ tay thở dài, rồi đổi hướng câu chuyện: "Hôm đó không ngờ Văn Tự cũng có mặt, nếu anh ta chưa đính hôn... không, có đính hay không cũng không quan trọng.
Nếu hai người họ không ân ái như thế thì tốt biết mấy.
Tuy theo đuổi anh ta có lẽ rất khó, nhưng kiểu đàn ông vừa có địa vị lại hoàn hảo thế này, chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi—"Diêu Tức ngừng lại, rít một hơi thật sâu."
Cậu có bò cũng sẽ bò đến mép giường của anh ta cho bằng được."
Lý Vũ Du thành thạo thay cậu ta nói ra câu cuối cùng.Những người Diêu Tức nhắc đến không phải khách hàng của cậu, Lý Vũ Du chỉ nghe loáng thoáng, nên không hứng thú lắm."
Biết rồi, dây thường xuân* à.
Tôi đi lấy khăn ấm cho cậu, dù chắc cậu chẳng cần," Lý Vũ Du vừa cài cúc áo vừa nói, "Tự lo cho mình đi."*Lý Vũ Du trêu Diêu Tức cứ "bò" lên giường người ta.Tận lúc Lý Vũ Du rời đi, Thôi Minh Dã vẫn chưa về, chắc là bận thật.Lý Vũ Du nói vài lời khách sáo với quản gia, bịa thêm vài dòng "bệnh tình" cho Diêu Tức, rồi lên xe về nhà.Nhờ công việc này, cậu hiện đang sống ở Sơn Việt Trang thuộc Khu 11 - khu vực được tái quy hoạch sau khi tổng thống mới lên nắm quyền, cư dân không giàu thì cũng quyền thế.
Lý Vũ Du thuê nhà ở đây cũng không phải vì thích, mà vì khách hàng từng khéo léo bày tỏ mong muốn chỗ ở của cậu nên kín đáo một chút, để tránh phiền toái nếu có việc phải ra vào ban đêm.
Thế là Lý Vũ Du mới miễn cưỡng dọn tới.Trái ngược hoàn toàn với những căn hộ sang trọng bên ngoài, nơi đến cả thùng rác cũng mạ hoa văn, căn hộ của cậu vô cùng tối giản.
Phòng khách rộng rãi chỉ có vài món nội thất cơ bản, chiếc tivi 43 inch phản chiếu toàn bộ sự trống trải của căn phòng.Chỉ có góc phòng là rực rỡ một chút - vài con thú nhồi bông, cùng hai cái trụ leo có in hình hoạt hình cho mèo."
Mèo Ca?
Mèo Ca?"
Lý Vũ Du gọi hai tiếng, không thấy phản hồi, mãi đến lần thứ ba mới thấy một cái đuôi từ sau trụ mèo lười biếng vẫy vẫy vài cái.Ý là đã nghe, đừng làm phiền nữa.Mèo Ca là chú mèo khuyết tật mà cậu nhặt được lúc đang chơi game bắn bong bóng trong phòng khám nhỏ.
Lần đầu gặp nhau, nó đã mù một mắt.
Nhưng người ta nói, mèo có sẹo mới đậm chất "mèo đực", nên cậu luôn gọi nó là Mèo Ca.Nuôi mấy năm rồi, Mèo Ca cũng đã có tuổi.
Vốn dĩ từ khi nhặt về nó đã không thân thiện, giờ lại càng xem nhẹ đời mèo, tai chẳng buồn hóng chuyện gì ngoài ổ.Lý Vũ Du cung kính đổ thêm thức ăn vào bát cho Mèo Ca, phát hiện đồ ăn dự trữ đã gần hết."
Mai đi mua thêm nhé," cậu nói với Mèo Ca, "Lần này đổi vị mới."
Nói là làm.Sáng hôm sau, Lý Vũ Du tự nấu bữa sáng đơn giản, rồi xách theo túi rác rời nhà.Mấy ngày trước mưa liên miên, hôm nay trời lại bất ngờ trong xanh rực rỡ, tựa như báo hiệu một điềm lành.Lý Vũ Du là kiểu người dễ nuôi, mỗi ngày ăn chút tinh bột là đủ, quần áo ngoài đồng phục đi làm thì mỗi mùa chỉ có mấy bộ cố định; nhưng Mèo Ca thì hoàn toàn trái ngược, tuy là một con mèo đến từ vùng quê, khẩu vị lại cực kỳ kén chọn.
Mấy năm qua cậu đã đổi cho nó đủ loại thức ăn, nhưng thứ duy nhất nó chịu ăn lại là loại đắt nhất - và chỉ có một siêu thị trong khu bán.Trung tâm thương mại dành riêng cho khu nhà giàu tất nhiên vẫn giữ được phong cách riêng, lối vào được thiết kế như một phòng tranh, hai bên treo đầy tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng để khách vừa ngắm vừa chọn mua.Lý Vũ Du hiểu rõ bản thân là dân thường không đủ năng lực để cảm thụ nghệ thuật, nên mỗi lần đi qua đều nhìn thẳng, không liếc mắt.Chỉ là hôm nay lại lỡ nhìn mấy cái.
Không rõ đã thay thành họa sĩ trường phái hiện đại nào mà có vẻ... tinh thần hơi bất ổn, vừa nhìn đã thấy toàn tông màu u ám: cây khô, đảo hoang, quạ đen, đèn hỏng - hoàn toàn không hợp với ngày nắng đẹp như hôm nay.Đi qua hành lang dài còn phải băng qua một khu vườn trong sân, nơi này lại khá ấm áp và tinh tế, hoa cỏ được cắt tỉa gọn gàng, ngày thường toàn là những giống mèo chó quý hiếm chạy nhảy tung tăng.Có lẽ còn sớm nên chưa đông đúc như thường lệ.
Lý Vũ Du vòng qua một gốc ngân hạnh mới nhìn thấy một con mèo con đầu tiên trên bãi cỏ.Chỉ là trông nó có vẻ hơi khổ sở, đang dùng cái móng chưa phát triển hết của mình cào cào thứ gì đó.Là cây gậy đồ chơi của nó.Lý Vũ Du nhìn kỹ, mới thấy cây gậy tội nghiệp bị người ta giẫm lên.Người này hình như cậu từng gặp rồi, lại chẳng nhớ nổi.Nhưng ngay khoảnh khắc này, người đó lại mang đến cho Lý Vũ Du một cảm giác chẳng lành.
Dáng người cao gầy, góc nghiêng hoàn hảo, quần áo trên người chắc chắn không rẻ - nếu buộc phải so sánh, Lý Vũ Du lại liên tưởng đến những chiếc gai trên cành cây khô trong phòng tranh ban nãy.Không rõ là cố ý hay lơ đãng, con mèo con kêu lên nho nhỏ, cào liên tục vào ống quần anh ta.
Người đó vẫn đứng bất động, như chẳng hề hay biết.Nên nhắc nhở không?Nhưng mấy người trong khu này ai cũng không dễ dây vào, lỡ đâu gặp kẻ kỳ quái thì tốt nhất đừng hành động hấp tấp.Chính lúc ấy, Lý Vũ Du chợt nhớ ra mình từng thấy người này - ít nhất là trong ảnh.
Có lẽ Diêu Tức từng nhắc đến anh ta trong câu chuyện nào đó, nhưng Lý Vũ Du chưa thể xác định được đây là ai trong số những đối tượng mà Diêu Tức muốn công lược.
Trước hết phải loại trừ Tần thiếu với gương mặt "trừu tượng", chẳng lẽ là Hải Vương*?
Hay người sắp phá sản, tên gì ấy nhỉ...?*Hải Vương (海王): tiếng lóng ám chỉ người đào hoa, lăng nhăng, "thả câu" (tán tỉnh) khắp nơi, như vua của đại dương, luôn có "cá" bơi theo.Một giọng nữ vang lên từ xa: "A Tự!
Sao anh lại ở đây?"
Nhớ ra rồi.Đây chính là người cuối cùng, Văn Tự.Dường như giọng nói ngọt ngào kia đã đánh thức Văn Tự, anh ta lập tức nhấc chân, cúi người bế con mèo và gậy đồ chơi lên.
Trong lúc xoay người, ánh mắt bất ngờ chạm phải ánh nhìn dò xét không hề che giấu của Lý Vũ Du.Lạ thay, khoảnh khắc họ đối diện nhau, cái cảm giác u ám và lạnh lẽo như bị một bộ lọc phủ lên bỗng chốc tan biến, như cây khô đột nhiên nở hoa.
Văn Tự khẽ gật đầu, nở một nụ cười ấm áp, dịu dàng như gió xuân, hướng thẳng về phía Lý Vũ Du.