- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm] Hôm Nay Vẫn Ổn - Chiết Châu
Chương 39: An toàn
Chương 39: An toàn
Editor: moonstruck.noir—Bức tường đen sẫm, đèn tường dạng thanh, nội thất thiết kế tối giản.Khi Thành Vi tỉnh lại, cô nhận ra mình vẫn còn ở trong căn nhà đó.
Có lẽ là phòng chứa đồ bỏ không, hoặc dùng cho mục đích khác.
Không giường, không bàn ghế, chẳng có gì ngoài một chiếc ghế nặng trịch, mà cô thì bị còng chặt vào đó.Đầu óc choáng váng, thị lực mơ hồ, hô hấp khó khăn và hơi buồn nôn – tác dụng phụ của thuốc mê.Người cuối cùng cô thấy trước khi ngất là Văn Tự.
Mặt mũi và mái tóc anh ta đều đã được chỉnh tề lại, thay một chiếc sơ mi đen sạch sẽ, hòa làm một với bức tường phía sau.
Còn Lý Vũ Du thì đứng cạnh anh ta, so với sự nhàn nhã của Văn Tự, Lý Vũ Du trông vô cùng yên tĩnh, không cảm xúc, cũng không chút biểu tình.Lẽ ra có rất nhiều chuyện cần phải làm rõ, nhưng chẳng ai lên tiếng, ba người như thể diễn viên đứng sau cánh gà trước giờ khai màn vở kịch, chưa ai chịu bước ra nói lời thoại của mình.Cuối cùng, người vén màn lại là Thành Vi.Nhưng hiển nhiên, so với những chuyện quá khứ, cô để tâm đến nguyên nhân thất bại của mình hơn: "Lúc bước vào tôi đã nghi ngờ việc anh còn sống hay không, đang định xác nhận lại thì bị báo động cắt ngang, chắc cũng là do anh giở trò, điểm này là tôi sơ suất.
Nhưng máu thật trên sàn nhà là sao?"
"Nhóm máu của tôi khá đặc biệt," Văn Tự thuận miệng đáp, "Lại thêm thân phận hay bị người ta căm ghét, hồi nhỏ còn từng bị bắt cóc, nên trong nhà luôn chuẩn bị sẵn một kho máu dự phòng nhỏ, định kỳ thay mới."
"Ra vậy, là tôi chưa đủ cẩn trọng."
Thành Vi đã hiểu.
Cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt hướng đến Lý Vũ Du - người từ đầu đến giờ vẫn ngoan ngoãn nghe theo, chẳng hề tỏ vẻ khó chịu, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích: "Nhưng suy cho cùng, nguyên nhân tôi thất bại vẫn là do đã đánh giá sai lòng tin của cậu dành cho Văn Tự."
Lý Vũ Du cuối cùng cũng có phản ứng.
Cậu bình tĩnh nhìn lại đối phương: "Là chị tự để lộ sơ hở."
Thành Vi ngạc nhiên: "Ý gì?"
"Thật ra trước đây tôi đã từng nghĩ tới, nhưng không dám nghĩ quá sâu.
Người giả mạo di thư của Lan Thanh không thân thiết gì với chị ấy, nên mới hiểu sai ý nghĩa ký hiệu mà chị ấy vẽ.
Nhưng chắc chắn là người quen biết Lan Thanh, phải từng tận mắt thấy mấy lọ thuốc thử đó mới có thể làm giả thật đến vậy.
Tôi từng lầm tưởng rằng Dương Hoa muốn ra tay với tôi, mới có thể động tay động chân vào hộp quà kia.
Nhưng rồi lại nghĩ, nếu là một người biết rõ mối quan hệ giữa tôi và anh ta, biết tôi sẽ đến quán của anh ta hỏi thăm tin tức, thì cũng có thể chuẩn bị trước được.
Tôi đã nghĩ đến khả năng này rất nhiều lần, rồi lại tự mình— bác bỏ hết, vì tôi không cách nào thuyết phục bản thân đi đến kết luận cuối cùng ấy."
Cả đoạn trước đó giọng cậu đều đều, không chút lên xuống.
Chỉ đến câu này, lời nói mới hơi nghẹn lại.Thành Vi quay mặt đi, không tiếp tục chịu đựng ánh nhìn của Lý Vũ Du.Lý Vũ Du nhìn cô quay đi, tiếp tục nói: "Cho đến khi chị gọi điện cho tôi, chị đã lỡ lời."
Thành Vi: "Câu nào?"
"Tôi nói với chị là tôi bị truy sát, đang trốn trong nhà Văn Tự," Lý Vũ Du nói, "Nhưng tôi chưa từng nhắc đến ba từ 'lính đánh thuê'."
Thành Vi bật cười.
Nụ cười mang theo chút tự giễu.Có lẽ chính cô cũng thấy sai sót ấy hết sức nực cười: "Quả nhiên là nóng vội thì sẽ sơ hở khắp nơi."
Rồi cô lại cảm thán: "Nhưng đúng là cậu đã khôn ngoan hơn nhiều, còn biết dựng cả một vở kịch để lừa tôi."
"Ồ không không không," Văn Tự ngắt lời cô, "Cái đầu đơn thuần của cậu ta không có chức năng này, là đề nghị của tôi."
Thành Vi lại ngước mắt nhìn anh ta: "Còn anh thì vì sao?"
Văn Tự khoanh tay, nhàn nhã nói: "Không thì làm sao biết được cô nhắm đến mã khóa cơ sở dữ liệu nhà tôi?"
Đôi mắt Thành Vi bỗng nheo lại, nhưng vẫn bình tĩnh phản bác: "Cơ sở dữ liệu đó liên quan đến lợi ích của bao nhiêu bên, ai mà chẳng thèm muốn.
Tôi chỉ tình cờ gặp cơ hội, muốn tiện tay thử xem, có vấn đề gì à?"
Thật sao," Văn Tự nói, "Vậy việc tốn công sức để nhờ An Hưởng cho tôi dùng LSD-29 cũng là tiện tay à?"
Môi Thành Vi theo phản xạ mím chặt: "Sao anh lại biết—"Cô vừa nói, liền nhìn thấy khóe môi Văn Tự nhếch lên, chợt cảm thấy có bẫy, lập tức im bặt, nhưng đã quá muộn.Văn Tự nhịn không được bật cười: "Tôi chỉ đoán thôi, mà xem ra đoán trúng rồi."
Sắc mặt Thành Vi càng căng cứng, không đáp lại.
Lời Văn Tự nghe có vẻ đùa cợt, tùy ý, nhưng từng câu từng chữ như răng thép, khiến tất cả những người có mặt đều như bị đóng khung tại chỗ.Thời gian trong căn phòng kín như bị kéo dài vô tận.
Thật lâu sau, cuối cùng Lý Vũ Du cũng không nhịn được nữa, giọng mệt mỏi hẳn đi: "Chị Vi, rốt cuộc chị muốn làm gì?"
Thành Vi im lặng không lên tiếng, còn miệng Lý Vũ Du thì không khép lại được: "Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, hồi ở Khu 2 Viện Quân Khoa, chị ở khoa kiểm nghiệm, bọn tôi ở tổ dự án, chị thường hay quan tâm bọn tôi, dẫn bọn tôi đi uống rượu.
Chẳng lẽ khi ấy, tất cả cũng đều là giả dối?"
Lại một khoảng lặng nặng nề, lâu đến mức Lý Vũ Du tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ nhận được câu trả lời.
Thế rồi Thành Vi lại bật cười, nhưng lần này là nụ cười tự tại, như đã buông xuôi: "Cho nên tôi mới nói, mấy người đơn thuần như các cậu, rõ ràng chẳng biết gì mà luôn đứng trên cao chất vấn người khác.
Lúc nào cũng bày ra cái vẻ vô tội như vậy, khiến người ta không thể hận nổi, mà thích cũng chẳng thể thật lòng."
Cô tự lẩm bẩm: "Kiếp sau nhìn người cho rõ vào."
Vừa dứt lời, khóe miệng cô đột nhiên co rút lại bất thường, trông vô cùng dữ tợn.
Khi Lý Vũ Du nhận ra có gì đó không ổn, máu đã trào ra từ mũi miệng cô.
Cậu nhanh chóng lao đến, cạy miệng cô ra, đầu Thành Vi co giật trong tay cậu."
Là xyanua*," Lý Vũ Du hốt hoảng kêu lên, "Trong răng chị ta có giấu xyanua."*Xyanua (Cyanide): là một hợp chất hóa học cực độc chứa gốc –CN, chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ gây tử vong nhanh chóng do làm ngừng quá trình hô hấp tế bào.//Thư phòng từng bừa bộn tan hoang không biết đã được dọn dẹp từ lúc nào, khôi phục nguyên trạng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Nhưng đó chỉ là bề ngoài.Lý Vũ Du mệt mỏi ôm gối ngồi co rút trước giá sách, tất cả những gì xảy ra hôm nay đã rút cạn sức lực của cậu.
Giờ đây cậu như một cọng rơm héo úa.Không biết đã duy trì như thế mấy tiếng đồng hồ, Văn Tự đẩy cửa bước vào: "Thành Vi vẫn đang được cấp cứu, chưa rõ có nguy hiểm đến tính mạng hay không."
Nghe vậy, Lý Vũ Du không nhúc nhích, đến cả ngẩng đầu cũng thấy khó nhọc.Văn Tự thì vẫn còn tâm trạng để đùa cợt: "Có cần đưa cậu đi cấp cứu luôn không?"
Lý Vũ Du vẫn im lặng.Văn Tự ném một chai nước xuống chân cậu: "Uống một ngụm đi."
Lý Vũ Du rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng không để ý tới chai nước đang lăn lóc đó: "Tôi có một câu hỏi."
"Xin mời bé hay hỏi."
"Sao anh biết chị Vi có liên hệ với An Hưởng?"
Văn Tự nhún vai: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?
Tôi không biết, đoán đại một cái, may mắn đoán trúng thôi."
Lý Vũ Du vẫn không động đậy, chờ phần tiếp theo.
Văn Tự dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt cậu."
Nếu không có gì bất ngờ, thì bức ảnh hai chúng ta ở quán Dương Hoa chắc cũng do Thành Vi chụp.
Cô ta đưa cho An Hưởng, để hắn có cớ tới gây sự, rồi lừa tôi đi chỗ khác, tiện ra tay với cậu.
Nhưng chuyến này tôi quay về cũng không phải tay trắng.
Bản thân An Hưởng chỉ là một thằng ngu, dựa dẫm vào gia thế và bối cảnh quân đội mà cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Tôi thử thăm dò vài câu, phát hiện hắn hoàn toàn không hay biết liều LSD-29 hạ cho tôi đã bị chuyển sang người An Thụy Vân.
Bởi vì hắn vốn không biết đó là thứ gì, đến giờ hắn vẫn còn tưởng thứ hắn hạ cho tôi là xuân dược, định ép tôi và An Thụy Vân phát sinh quan hệ vợ chồng.
Chẳng qua là không thành công, có lẽ vì tôi có chút vấn đề về phương diện chức năng."
Văn Tự lái sang chuyện khác: "Hình như đây là người thứ ba nghi ngờ tôi có bệnh kín rồi."
Lý Vũ Du méo miệng, gượng cười với Văn Tự, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc."
Ngay lúc đó tôi mới nhận ra, giữa tôi và An Hưởng còn có một kẻ cung ứng trung gian.
Không rõ hắn đã dùng cách gì để lừa được An Hưởng, tuy cũng không khó lắm.
Điều tôi không hiểu nổi là, mục đích của An Hưởng đã quá rõ ràng, chỉ muốn dùng vài thủ đoạn hạ cấp để đòi tiền.
Nhưng còn kẻ cung ứng kia, vì sao lại phải vòng vèo qua An Hưởng để tiếp cận tôi, rốt cuộc hắn đang nhắm tới điều gì?"
Lý Vũ Du chật vật tiêu hóa lời Văn Tự: "Vậy là, khi tôi nhắn tin cho anh nói rằng tôi thấy chị Vi có vấn đề, anh đã nghĩ ra cách này, để đánh cược xem chị ta có liên quan đến kẻ cung ứng kia không?"
"Nửa sau đúng, nửa đầu sai."
"Ý anh là sao?"
"Ngay từ cuộc gọi đầu tiên cô ta gọi cho cậu, tôi đã nghĩ ra cách đó rồi."
Văn Tự nói.Lý Vũ Du nhìn vào đồng tử của Văn Tự, bừng tỉnh đại ngộ.
Cậu sao lại có lúc nghĩ rằng mình có thể qua mặt được người này?"
Tôi nhìn cậu quay cuồng trong phòng mà thấy buồn cười.
Cửa bí mật là tôi mở cho cậu, công tắc chẳng liên quan gì đến cuốn《Lịch sử triết học》kia cả.
Quyền hạn an ninh cũng là tôi tắt từ xa.
Tôi vốn có mấy phương án dự phòng, tuỳ theo quyết định của cậu mà chọn," Văn Tự nói, "Tuy trước khi Thành Vi lỡ miệng cậu đã từng nghi ngờ tôi, nhưng may là kịp thời dừng lại, coi như lần này thông minh được một lần."
Văn Tự tiến lên một bước, một tay nâng cằm Lý Vũ Du.
Lý Vũ Du buộc phải nhìn anh ta."
Nhưng xét theo biểu hiện ban đầu, tôi vẫn phải phạt cậu một chút."
Văn Tự cúi sát đầu xuống, từ trên cao cắn mạnh lấy môi dưới của Lý Vũ Du.
Không hề có chút tình tứ, cũng chẳng dính dáng gì đến mập mờ, chỉ là một cú cắn thực thụ, đầu răng khéo léo ban cho cậu cảm giác đau đớn vừa đủ.Khi tách ra, Lý Vũ Du còn nếm được mùi máu trong khoang miệng."
Anh muốn tôi toàn tâm toàn ý tin anh kiểu gì đây?"
Mùi máu tanh ấy cuối cùng cũng đánh thức cảm xúc trong Lý Vũ Du, giọng nói nghẹn lại như sắp khóc.
Trong lòng cậu có biết bao điều muốn nói, nhưng chẳng thể xâu chuỗi thành câu chữ mạch lạc: "Tôi đã từng tin tưởng người khác, và cái kết của tôi hôm nay chính là thế này...
Còn anh, tôi hoàn toàn không biết trong đầu anh đang nghĩ gì..."
Ánh mắt Văn Tự có chút thương hại."
Để tôi dạy cậu một cách đơn giản," Văn Tự nói với vẻ nhân từ, "Đừng làm những việc vượt quá khả năng của bản thân.
Nếu tôi là kẻ xấu, cậu không nên nghĩ cách chạy trốn, mà phải nghĩ xem làm sao để lấy lòng tôi, chứng minh giá trị của cậu, để tôi đối xử với cậu tốt hơn một chút."
Người này vẫn nguy hiểm như mọi khi.
Nhưng giờ khắc này, Lý Vũ Du lại không thấy sợ hãi.
Cậu bị bủa vây bởi những mưu kế và thủ đoạn chặt chẽ của Văn Tự, vậy mà trong sự trói buộc hoàn chỉnh ấy, cậu lại thấy mình an toàn.Lý Vũ Du nhìn anh ta, vành mắt ầng ậng nước, nhưng chẳng giọt nào rơi xuống: "Tôi không nghĩ ra, giá trị của tôi với anh là gì."
Vẻ thương hại trong mắt Văn Tự càng rõ, như đang nhìn một học trò dở tệ dạy mãi không nên thân: "Tôi rất thích cậu mà."
Anh ta bổ sung: "Đây là lần thứ năm tôi nói câu đó rồi."
Đây cũng là lần thứ năm Lý Vũ Du nghe thấy câu đó.
Trước đây cậu luôn coi là gió thoảng bên tai, gộp hết vào mớ lời nói nhảm của Văn Tự mà vứt đi.
Nhưng lúc này, mấy từ ấy lại như đổ thêm dầu vào đống lửa rối loạn trong đầu cậu, thiêu cháy đến mức chẳng còn đường lui.Cậu bỏ cuộc rồi.
Không muốn nghĩ, không muốn hiểu, không muốn phân tích gì nữa.
Cậu chỉ có thể giống như một con thú nhỏ, theo bản năng, từng chút từng chút mà tựa đầu vào đầu gối Văn Tự."
Tôi mệt lắm rồi," Lý Vũ Du nói, "Tôi không biết rốt cuộc anh muốn gì.
Nhưng tôi xin anh, sau này dù thế nào cũng đừng lừa dối tôi, được không?"
Văn Tự lặng lẽ quan sát cậu, rồi cúi đầu, liếm đi giọt máu đang lăn ra từ khóe môi cậu.Câu nói ấy của Lý Vũ Du vốn chẳng có bao nhiêu sức nặng, vì chính cậu cũng đã lừa Văn Tự không ít lần, nhưng Văn Tự chưa từng tính toán với cậu."
Được thôi."
Văn Tự nói.