Editor: moonstruck.noir—Lịch sự cảm ơn từng phục vụ bàn, chủ động đẩy dĩa thức ăn về phía người cùng dùng bữa, khi đưa dụng cụ ăn thì luôn để đầu nhọn hướng về phía mình, rồi mỉm cười dịu dàng tiếp tục câu chuyện ban nãy.Đó là bộ mặt đầu tiên của Văn Tự - lịch thiệp, chu đáo.
Không rõ nguyên do nhưng lại tàn nhẫn đầu độc vị hôn thê - đó là bộ mặt thứ hai của anh ta.
Đáng thương, bất lực, cô đơn - đó là bộ mặt thứ ba, hay đúng hơn, là bộ mặt mà anh ta cố tình dựng lên dành riêng cho Lý Vũ Du.Lý Vũ Du không biết mình có nên cảm thấy vinh dự hay không, khi được Văn Tự đặc biệt "đo ni đóng giày" cho một hình tượng như thế.
Cậu thậm chí còn có phần tò mò, bản thân có tài cán gì mà khiến Văn Tự phải diễn cả một vở kịch?Tất nhiên, vào thời khắc này, so với tò mò thì cậu càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Dĩa salad trước mặt, cậu chọc ba lần vẫn không gắp nổi một miếng thịt bò.Còn Văn Tự thì đã nói từ món bò bít tết đến bản hòa tấu piano đang phát trong nhà hàng.
Lý Vũ Du chỉ cố gắng gượng gạo đáp lại được một hai câu."...
Cho nên tôi cảm thấy khăn ăn của họ tốt nhất nên đổi sang loại in hoa văn màu xanh lam."
"À, in hoa, in hoa cũng được."
Văn Tự lại bật cười, dường như rốt cuộc cũng chịu hết nổi cách đối đáp cứng nhắc như máy AI của Lý Vũ Du: "Bác sĩ Lý, cậu qua loa quá đấy."
Giọng điệu anh ta thân mật một cách tự nhiên, đến mức dù Lý Vũ Du biết rõ đây là một tay nói dối lão luyện, cậu vẫn không khỏi cảm thấy choáng váng.Sao lại có người có thể diễn giỏi đến mức hoàn hảo thế này?
Sao anh ta không vào giới giải trí luôn đi?À quên, anh ta có tiền."
Xin lỗi," Lý Vũ Du đáp, "Vừa uống thuốc cảm xong, có lẽ hơi không tỉnh táo."
"Là tôi phải xin lỗi mới đúng, chỉ vì muốn được ở bên bạn lâu hơn chút mà cố kéo cậu lại ăn cơm cùng."
Văn Tự cuối cùng cũng đặt dao nĩa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng.
Anh ta duy trì sự lịch thiệp đến tận cùng, gọi phục vụ tới thanh toán trước, lại còn boa một khoản kha khá."
Đi thôi," anh ta nói câu cuối cùng, "Tôi đưa cậu xuống."
Hai người cùng đi thang máy xuống tầng một.
Lý Vũ Du ở cửa cứ do dự mãi mới tạm biệt Văn Tự.
Chỉ khi đi ra xa tầm năm trăm mét, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.Tật cũ lại tái phát, cậu không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, thấy Văn Tự vẫn còn đứng ở cửa.Anh ta vẫn đang "tiễn" mình.Văn Tự cũng chẳng ngạc nhiên khi cậu quay đầu, thậm chí còn hơi cúi người, trao cho Lý Vũ Du một cái lễ tạm biệt đúng chuẩn.//Hành lang bên trong đã kéo dây cảnh báo thi công, nhưng buổi triển lãm tranh đã được bày biện đâu vào đấy.
Từ tấm poster cỡ lớn treo ngoài cửa có thể thấy, triển lãm kéo dài một tháng này sẽ chính thức khai mạc vào ngày mai.Tuy nghệ thuật không phân cao thấp, nhưng với người ngoài nghề, xem náo nhiệt vẫn là chính, họ có thể đánh giá đẳng cấp của triển lãm từ quy mô, cách trang trí, thậm chí là thùng rác.
Hiển nhiên buổi triển lãm này được xây dựng từ từng xấp tiền, cả bảng chỉ dẫn cũng dùng loại gỗ cao cấp, đến mức có phần lấn át cả nhân vật chính.Nhưng các nhà đầu tư hiển nhiên không thấy thế.
An Thụy Vân theo chân người dẫn đường bước vào phòng triển lãm, từng bước đều thể hiện hai chữ "hài lòng".
Hôm nay cô ăn mặc đặc biệt rực rỡ, như hòa vào làm một với những đoá hoa khoe sắc trên các bức tranh sơn dầu."
Bắt đầu từ ngày mai, chúng tôi sẽ đặt máy xông tinh dầu thơm ở khắp các khu trong triển lãm," người hướng dẫn vừa đi vừa giới thiệu, "Hệ thống đèn lát nữa cũng sẽ điều chỉnh lại theo yêu cầu trước đó của cô."
An Thụy Vân gật đầu, không bình luận gì, chỉ đảo mắt khắp nơi, thỉnh thoảng đưa ra một vài yêu cầu chi tiết: "Tấm bảng tên này có thể đặt cao lên chút không?
Nhìn hơi lệch."
Sau một vòng đi dạo, cô hài lòng trở lại khu vực lối vào, lúc này mới liếc thấy mấy lẵng hoa xếp bên cạnh: "Sao hôm nay đã chuyển tới rồi?"
"Nghe nói ngày mai trời mưa, phần lớn bạn bè của cô đều gửi hoa sớm," đối phương giải thích, "Của vị hôn phu cô ở trong cùng, là lẵng hoa cao nhất."
"Khoản này thì anh ấy chẳng có gì để chê," An Thụy Vân mỉm cười, "Sáng mai tôi phải đến sớm hơn chút, không thì bạn bè nhiều thế này, tôi chẳng kịp tiếp đãi từng người."
"Hôm nay đã có một người tới rồi," người dẫn đường nói, "Nói là quen biết cô, là bác sĩ."
"Bác sĩ?"
An Thụy Vân thoáng nghi hoặc, "Ai vậy?"
Cô còn tưởng là một vị tiền bối nào đó trong bệnh viện, không ngờ đi đến cuối hành lang lại thấy Lý Vũ Du.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoodie đen đơn giản, đội mũ lưỡi trai, trông chẳng khác gì một sinh viên bình thường đi ngoài đường."
Bác sĩ Lý," An Thụy Vân khá bất ngờ, "Sao cậu lại tới đây?"
Nghe gọi, Lý Vũ Du quay đầu lại: "Tôi tình cờ có việc đi ngang qua, thấy poster mới biết là triển lãm do cô đầu tư, nghe nhân viên nói cô sắp đến nên muốn ở lại chúc mừng một tiếng rồi đi."
An Thụy Vân cảm ơn rồi nói: "Mấy người đúng là chu đáo quá rồi đấy."
Lý Vũ Du như định tán gẫu đôi câu: "Tôi thấy chỗ nổi bật nhất bên trong vẫn còn thiếu mấy bức tranh thì phải."
"Những tác phẩm giá trị nhất phải tối nay mới vận chuyển đến, nếu không thì rủi ro quá lớn," An Thụy Vân giải thích, "Bây giờ kẻ có ý đồ xấu nhiều lắm."
"Đúng vậy, đúng vậy," như bị kích hoạt bởi từ khóa nào đó, Lý Vũ Du bỗng nói nhanh hẳn lên, "Giờ người xấu nhiều thật, mấy hôm trước còn có người bỏ cái gì đó vào đồ ăn của tôi, hại tôi bị...
ờ, tiêu chảy mấy ngày liền."
An Thụy Vân bị chủ đề nhảy cóc này làm cho ngẩn người, thoáng chốc không biết phải đáp thế nào: "Thế giờ cậu đỡ chưa?"
"Đỡ nhiều rồi," nhưng Lý Vũ Du dường như không định chìm đắm trong việc kể khổ, chỉ hỏi ngược lại, "Dạo này cô thấy sao?
Có nhờ bác sĩ khác khám không?
Trợ lý Giả dạo này không liên hệ với tôi nữa."
"À, không, là tôi bảo thế," An Thụy Vân giải thích, "Dạo này tôi bận chuyện triển lãm, không ở nhà nhiều."
"Ra vậy," Lý Vũ Du gật đầu, "Gần đây vẫn là những triệu chứng cũ à?
Có thấy mình, ừm, hay nằm mơ hơn không, hoặc những thứ tương tự?"
An Thụy Vân càng nghe càng mơ hồ: "Tôi vốn dễ mơ mộng, nhưng đều là giấc mơ đẹp, nên không thấy gì bất thường cả.
Sao vậy?"
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy ánh mắt của Lý Vũ Du hôm nay đặc biệt sâu xa, nhìn kỹ còn như ẩn chứa chút thương hại.Nhưng Lý Vũ Du không nói thêm gì nữa: "Không sao đâu, tôi chỉ hỏi thăm tình hình thường ngày thôi.
Nếu có chỗ nào không khỏe thì liên hệ với tôi."
Cậu quay người như thể định rời đi, nhưng chưa bước được bước nào đã quay đầu lại, lần này giọng nói thấp hẳn xuống: "Nhớ lời tôi nói nhé, dạo này mấy vụ bị bệnh vì đồ ăn thức uống nhiều lắm, hằng ngày cũng phải chú ý ăn uống đó."
Sau khi cậu rời đi, người dẫn đường mới chầm chậm bước đến bên cạnh An Thụy Vân: "Sao hôm nay đã có người tới rồi, triển lãm còn chưa mở cửa mà."
"Tôi cũng không rõ nữa," An Thụy Vân nhìn theo bóng cậu, ngơ ngác kết luận, "Cậu ấy đến để nhắc tôi... cẩn thận tiêu chảy à?"
Lý Vũ Du bước nhanh trở lại thang máy, ban đầu trang phục hôm nay của cậu không có gì bắt mắt, nhưng chính dáng đi lén lút lại khiến vài ánh mắt tò mò đổ dồn về.Thang máy trống không, lúc này cậu mới thở phào một hơi thật dài, toàn thân như trút bỏ được gánh nặng, từng dây thần kinh cũng thả lỏng.Lý Vũ Du chưa bao giờ cảm thấy chán ghét sự nhút nhát, rụt rè và do dự của mình đến thế.
Những ngày qua, trong lòng cậu luôn giằng co giữa các lựa chọn khó khăn.
Mỗi lần muốn tiến thêm một bước để tìm ra sự thật, lại vì sợ bị Văn Tự phát hiện mà lùi một bước.Lý ra hôm nay tới tìm An Thụy Vân là việc thừa thãi.
Loại thuốc gây ảo giác chiết xuất từ dẫn xuất đó sẽ khiến cô hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra lúc phát bệnh, mà bản thân cậu cũng không thể nói thẳng sự thật với cô.
Thứ nhất, cô nhất định sẽ tin tưởng Văn Tự hơn, nếu chạy đi chất vấn thì người gặp họa đầu tiên sẽ là Lý Vũ Du; thứ hai, nếu vạch trần chuyện này, dù lý do Văn Tự hạ độc là gì, dù hai nhà xử lý thế nào, cũng sẽ đánh rắn động cỏ, không điều tra ra được anh ta đã lấy loại thuốc đó bằng cách nào.Lẽ ra phải làm theo kế hoạch ban đầu, không nên mạo hiểm tới nhắc nhở An Thụy Vân.Nhưng...Lý Vũ Du nhìn thấy dáng vẻ "hạnh phúc" không hề hay biết gì của cô ấy, trong lòng cứ cảm thấy áy náy, bất giác mềm lòng, thế là mới làm chuyện ngoài dự tính.Đúng bảy giờ tối, Lý Vũ Du đứng trước một tòa nhà xa hoa lộng lẫy đến mức chói mắt.Cậu biết tối nay Văn Tự sẽ đến đây dự tiệc một mình.Văn Tự sẽ không mang theo người nhà hay trợ lý, bởi buổi tiệc này "không được đứng đắn" cho lắm - trong giới có một vị thiếu gia nhà mở tập đoàn giải trí, chính là vị Hải Vương mà Diêu Tức từng nhắc đến, định kỳ sẽ tổ chức những buổi tụ họp phục vụ riêng cho giới con nhà quyền quý như họ.
Theo như những gì Lý Vũ Du dò hỏi được, mỗi lần đều thấy Văn Tự xuất hiện, nhưng anh ta chỉ nói vài câu xã giao với người khác, duy trì quan hệ tối thiểu, luôn đi một mình, giữ mình trong sạch.
Vì thế, trong mắt đám thiếu gia, anh ta lại càng có vẻ "thanh cao thoát tục".Tấm thiệp mời lần này của Lý Vũ Du là do cậu đi cầu xin từ một vị khách từng đập đầu vào bàn khi đánh nhau với chó.
Vì tấm thiệp đó, cậu gần như đánh đổi cả thanh danh của mình.Lúc đối phương lấy được thiệp mời cho cậu, còn cười với vẻ mặt đầy dầu mỡ: "Bác sĩ Lý, trông ngoan ngoãn thế mà chơi bạo ghê ha, không ngờ cũng mê cái kiểu này."
Nghĩ đến đây, Lý Vũ Du siết chặt tấm thiệp mời đang tượng trưng cho sự trong sạch của mình.Tuy đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng khi thật sự bước vào nơi này, cậu mới nhận ra bản thân vẫn còn quá ngây thơ.
Cậu từng nghĩ buổi tiệc này cũng chỉ giống như trong quán của Dương Hoa, chỉ là rượu chè trụy lạc, nhưng cậu lại quên mất rằng, ở chỗ đó khách đến quán là để tiêu tiền, mọi người ngang hàng mà vui chơi hưởng thụ; còn ở đây, có kẻ mua và kẻ bị bán.
Những "hàng hóa" kia ăn mặc mát mẻ phô bày cơ thể, mang theo một vẻ sẵn sàng hiến dâng.Cậu bắt đầu nghi ngờ cái gọi là giữ mình trong sạch của Văn Tự có thật không.
Bởi vì nơi này, ngay cả không khí cũng ngọt đến tanh nồng.
Tất cả những mầm mống mập mờ chỉ chờ người ta buông bỏ lý trí, chỉ cần một tín hiệu nhẹ nhất, chúng sẽ lập tức bủa vây, len lỏi vào từng kẽ hở, nhấn chìm người ta trong hoan lạc.Tòa nhà rất lớn, ba tầng, hành lang ngoằn ngoèo, các căn phòng nối tiếp nhau, thậm chí còn có cả những nơi bí mật.
Lý Vũ Du không dám lang thang lung tung, chỉ sợ lỡ nhìn thấy điều gì không nên thấy.Cậu quyết định ôm cây đợi thỏ.Dựa theo hiểu biết của mình về Văn Tự, cậu đến ban công tầng hai.
Do chênh lệch nhiệt độ, nơi này khá yên tĩnh, chỉ có một đôi đang hôn nhau say đắm.
Sau hơn mười phút môi lưỡi dây dưa, họ nắm tay rời đi, chắc là định tìm nơi "tiến thêm một bước".Bên trong và bên ngoài như hai thế giới đối lập, Lý Vũ Du một mình hứng gió lạnh suốt nửa tiếng.
Lạnh đến mức cậu bắt đầu cân nhắc có nên chuyển chiến thuật không, thì cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.Văn Tự ngậm điếu thuốc bước vào, thấy cậu thì không khỏi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ bất ngờ, cong môi cười đầy ẩn ý: "Không ngờ bác sĩ Lý cũng hứng thú với nơi thế này."
Lý Vũ Du nói: "Cũng phải trải nghiệm một lần, mở mang tầm mắt chứ."
"Cảm thấy thế nào?
Sao không gọi..."
Văn Tự liếc nhìn cậu, "Một người đẹp tới ngồi cùng?"
Lý Vũ Du đáp rất khuôn phép: "Không hợp mắt cho lắm."
Văn Tự rất chu đáo giới thiệu: "Nếu cậu có sở thích đặc biệt, hoặc muốn chọn người theo gu riêng, có thể nhờ người báo với chủ tiệc một tiếng.
Anh ta rất sẵn lòng sắp xếp."
"Không cần đâu," Lý Vũ Du vội vã ngắt lời, "Anh ngồi với tôi là được rồi."
Lần đầu tiên trên mặt Văn Tự xuất hiện biểu cảm đặc sắc đến vậy.
Anh ta hơi nhướng mày trái, cả người bỗng sinh động hẳn lên, thậm chí còn có chút bất cần xa lạ: "Tôi á?"
"Không phải," Lý Vũ Du hối hận tột độ, vừa rồi căng thẳng quá nên nói hớ, vội vã chữa lại: "Ý tôi là, anh cũng một mình, tôi cũng một mình, chi bằng uống với nhau vài ly, coi như có bạn có bè."
Nói đến câu cuối cùng, Lý Vũ Du cuối cùng cũng lấy đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt Văn Tự: "Dù sao chúng ta cũng coi như là bạn bè."
"Tôi thì tất nhiên là vui rồi," Văn Tự đáp tự nhiên, rồi ngồi xuống, "Nhưng mà bác sĩ Lý cũng biết uống à?
Tửu lượng thế nào?"
"Vô biên," Lý Vũ Du đáp, "Đêm nay không say không về."
Văn Tự tựa lưng vào ghế sofa, cởi thêm một cúc áo sơ mi, rồi vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh: "Được thôi, vậy lại đây ngồi đi."
Lý Vũ Du làm đúng như đã nói, tỏ ra bình tĩnh ngồi xuống, cố gắng mở chai rượu trên bàn, nhưng bị Văn Tự giữ lấy cổ tay, nghiêng người lại gần khẽ nói: "Đừng uống cái này, tôi gọi hai chai ngon hơn."
"Ờ, ờ," Lý Vũ Du gật đầu, vốn chẳng phân biệt được rượu ngon dở gì, chỉ biết nghe theo, "Được thôi."
"Còn chưa uống mà," Văn Tự bỗng hỏi, ngón tay vẫn đặt nơi cổ tay cậu không rời, "Sao tim bác sĩ Lý đập có vẻ nhanh thế?"
"Tôi..."
Lý Vũ Du nuốt nước bọt, "Tim tôi bẩm sinh đập hơi nhanh."
Một ly, rồi hai ly, rượu lạnh hòa cùng đá cứ thế chảy vào cơ thể không ngừng nghỉ.Lý Vũ Du lại uống thêm nửa ly nữa.Dù cậu đã uống thuốc giải rượu đầy đủ từ trước, không lo lắng về hậu quả sau đó, nhưng một người trước nay chẳng hề động đến thuốc lá hay rượu, nay lại bất chấp mà uống như vậy, khoang miệng và cổ họng đã bắt đầu khó chịu.Cậu liếc sang Văn Tự bên cạnh, sắc mặt anh ta vẫn bình thường, không hề đỏ mặt, vẫn như cũ rót rượu cho cậu.
Lý Vũ Du âm thầm thấy đau đầu: Anh ta còn bao lâu nữa mới say đây?Văn Tự uống cạn ly rượu trong tay, lại nghiêng người đến gần, thấp giọng nói: "Đây là lần tôi uống rượu vui nhất gần đây đấy."
Một câu rất bình thường, nhưng hình tượng Văn Tự trong lòng Lý Vũ Du đã rách nát từ lâu, nên chỉ cảm thấy như đang có rắn rết thì thầm bên tai.Cậu không kìm được dịch ra xa một chút, gượng gạo cụng ly với anh ta: "Vậy thì càng nên uống cho thỏa."
Không biết nhân viên phục vụ đã thay bao nhiêu lượt rượu, cuối cùng, khi Văn Tự đứng dậy thì thân hình hơi loạng choạng.
Tuy mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên, nhưng bước chân đã lảo đảo: "Tôi đi vệ sinh một chút."
Chính là lúc này.Lý Vũ Du lập tức đứng dậy đi cùng: "Anh có hơi say rồi, để tôi đi với, tôi đỡ anh."
Văn Tự có vẻ không nhận ra điều gì khác thường, vui vẻ đồng ý: "Được thôi."
Đây là lần đầu tiên Lý Vũ Du tiếp xúc thân mật với Văn Tự đến vậy.
Cậu gần như phải gánh cả trọng lượng cơ thể của đối phương, hơi khó khăn mà đỡ lấy, tay phải ôm lấy eo anh ta, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.
Cậu ngửi được mùi hương trên người Văn Tự, đáng lẽ là mùi nước hoa, nhưng không giống bất kỳ loại nào đang thịnh hành trên thị trường - kín đáo, nồng đậm và dai dẳng.Khi đến cửa nhà vệ sinh, Văn Tự cởi áo khoác và tháo đồng hồ đưa cho Lý Vũ Du: "Phiền cậu cầm giúp tôi một lát."
Chờ đến khi cửa phòng vệ sinh đóng lại, Lý Vũ Du lập tức đặt áo khoác sang một bên, móc từ túi ra một dụng cụ nhỏ, cạy mở mặt lưng của chiếc đồng hồ đắt tiền.
Kỹ thuật này cậu đã học đi học lại không biết bao nhiêu lần qua các video sửa đồng hồ.
Sau đó, cậu nhét một vật tròn nhỏ hơn nữa vào bên trong.Kế hoạch rất thuận lợi, trơn tru đến mức không ngờ.Khi Văn Tự bước ra, Lý Vũ Du vẫn ôm áo đứng đợi ngoan ngoãn ngay tại chỗ, còn ân cần hỏi một câu: "Không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
Văn Tự vươn tay ôm cậu qua: "Tất nhiên là không rồi."
Nhiệm vụ tạm hoàn thành, lúc quay lại ban công, dù vẫn còn mất tự nhiên, nhưng tâm trạng Lý Vũ Du cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.Cậu ngả người tựa vào sofa, ngước mắt nhìn vầng trăng lẻ loi treo lơ lửng trên trời.Chai rượu cuối cùng còn sót lại một chút, Văn Tự chia nốt phần đó ra hai ly, rồi thô bạo cụng hai ly vào nhau: "Cạn ly."
Ly cuối cùng rồi, Lý Vũ Du ôm theo tâm thế ấy, cũng dốc cạn một hơi."
Gặp được cậu, tôi thật sự rất vui."
Cậu nghe thấy Văn Tự nói như vậy.Kỳ lạ thật, rõ ràng đã uống thuốc giải rượu, nhưng Lý Vũ Du lại cảm thấy như thể rượu vẫn len lỏi được qua một kẽ hở nào đó, chảy thẳng vào não mình.Nếu không thì tại sao, dù không nằm trong kịch bản ban đầu, cậu vẫn buột miệng hỏi: "Tại sao lại là tôi?
Tại sao lại muốn làm bạn với tôi?"
Trái lại, Văn Tự, người vừa nãy còn say khướt bước đi loạng choạng, lúc này đôi mắt nhìn thẳng cậu lại trong trẻo đến lạ thường: "Vì tôi rất thích bác sĩ Lý mà."