Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép

[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
10


36.Cảm giác bị đồ ngốc xem như đồ ngốc không mấy dễ chịu, nhưng hiệp khách cũng chẳng giận.Hắn đem đủ lộ phí, hai bộ đồ kia cũng không đắt, mua thì mua, xem như trả tiền cơm vậy.Hắn vừa cất mảnh vải cho thụ vừa nghĩ: Thật muốn xách thiếu niên này lên giũ mạnh để xem còn rơi ra bao nhiêu tài liệu nữa.Trước kia sư phụ hay nói hắn không biết nhìn người, lỡ đâu Hứa Thanh Lan giả ngốc để hắn lơ là cảnh giác thì sao......

Hiệp khách vẫn hơi nghi ngờ, nhưng nếu đối phương muốn giết hắn thì lần trước đã hạ độc trong thịt rồi, cần gì phải lẽo đẽo đi theo hắn chứ?37.Đến quán trọ, hiệp khách định thuê hai phòng.

Ở chung một phòng với Hứa Thanh Lan e là ban đêm sẽ ngủ không yên.Nhưng hắn sắp đặt phòng thì thiếu niên quay ra cửa gọi một tiếng: "Sư tỷ!"

Hiệp khách quay đầu nhìn, thụ hớn hở chạy về phía nữ nhân ngoài cửa.Nữ nhân kia có dung mạo diễm lệ, mặc váy sa màu vàng nhạt, giữa trán có nốt ruồi son giống thụ, hiển nhiên cũng là người Hợp Hoan Môn.Thụ nói lanh lảnh làm mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn, hiệp khách thấy không ổn nên xách hành lý của hai người lên lầu trước.38.Sau khi xuống núi gặp được đồng môn, Hứa Thanh Lan hết sức vui vẻ, lập tức chạy tới hàn huyên với đối phương.Sư tỷ hỏi y: "Sao sư đệ lại xuống núi vậy?"

Để tiện tung lưới bắt cá, đệ tử Hợp Hoan Môn vừa đến tuổi sẽ xuống núi ngao du khắp nơi, tranh thủ lúc còn trẻ đẹp hút thật nhiều tinh khí chất lượng cao.Ở môn phái hai năm, Hứa Thanh Lan cũng không phải ăn không ngồi rồi, trong thời gian ở lại lớp y đã sắp nấu hết cá trưởng lão nuôi sau núi."

Biết sao được, sư phụ đuổi đệ xuống núi ngủ với trai," Hứa Thanh Lan bĩu môi nói: "Nếu không sẽ đuổi đệ ra khỏi môn phái."

Sư tỷ véo má y an ủi: "Ôi, ngủ với trai dễ mà, trai hai chân nhiều lắm, sư tỷ sẽ tìm cho đệ."

Y lắc đầu rồi đưa tay chỉ về phía hiệp khách đang đi lên lầu: "Sư tỷ, đệ tìm được rồi."

Sư tỷ nhìn nam nhân y chỉ, ngắm nghía một lát rồi khen ngợi: "Thanh Lan sư đệ, đệ tinh mắt đấy, nhìn là biết hàng tốt rồi."

Hứa Thanh Lan tỏ vẻ đắc ý: "Tốt lắm đúng không?

Đệ chọn mãi mới được đấy!

Hắn dạy đệ múa, còn mua áo cho đệ nữa, tiếc là có khuyết điểm......"

Y nói oang oang, hiệp khách lại thính tai nên nghe rõ mọi lời y nói, đột nhiên dừng lại.Sư tỷ ngắt lời y: "Đẹp trai như vậy có chút khuyết điểm cũng xí xóa được mà."

Hứa Thanh Lan nhìn quanh rồi thì thầm vào tai sư tỷ: "Hắn chỉ bị liệt dương chứ chẳng có khuyết điểm nào hết, đệ thấy cái này cho qua cũng được."

Sư tỷ: "......"

Sư tỷ: "Thanh Lan à, đệ vẫn nên đổi người khác đi."

39.Khi Hợp Hoan Môn tìm đàn ông, đối tượng bị loại đầu tiên là người liệt dương.

Lửa mạnh gặp củi ướt, muốn đốt cũng cháy không nổi.Sư tỷ còn định khuyên tiếp, nhưng thấy vẻ kiên quyết của Hứa Thanh Lan thì đưa cho y mấy gói bột: "Đệ thử cho hắn uống cái này hai ngày một lần đi, để xem có hiệu quả không......

Các ngươi ngủ hai phòng à?

Thế thì còn uống thuốc làm gì?

Để sư tỷ bảo hắn ngủ chung với đệ."

40.Hiệp khách nghe sư tỷ nói mình biết tung tích thần y thì miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của nàng.Thế là dưới sự giúp đỡ của sư tỷ, Hứa Thanh Lan được toại nguyện ở chung phòng với hiệp khách.Nhưng hiệp khách không có ý định ngủ chung với y mà bảo y ngủ trên giường, còn mình trải đệm ngủ dưới đất.Đêm khuya hiệp khách nằm dưới sàn, đang thiu thiu ngủ thì nghe thấy tiếng cót két từ giường bên cạnh.Thiếu niên vừa lăn lộn trên giường vừa rên ư ử.Hiệp khách tưởng đối phương đau bụng, vừa ngồi dậy thì nghe Hứa Thanh Lan kêu cạp cạp như vịt bị trói chân."

Ngươi làm gì vậy?"

Hắn sốt ruột hỏi.Hứa Thanh Lan ngừng kêu rồi lí nhí trả lời: "Đại hiệp, ngươi quên rồi sao?

Chúng ta đã nói sẽ chịch bảy ngày bảy đêm ở quán trọ mà."
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
11


36.Hiệp khách đi tới cạnh giường, cầm chuôi kiếm chặn miệng đối phương rồi nói khẽ: "Ngày mai còn phải lên đường, đừng quấy rầy các phòng khác nghỉ ngơi."

Hứa Thanh Lan chớp mắt mấy cái rồi giữ im lặng, sau đó rụt rè kéo áo đối phương, xòe tay kia ra nói: "Đại hiệp, đây là thuốc sư tỷ ta đưa, ngươi muốn uống không?"

Hiệp khách từ chối.Nhờ phúc của y mà hôm trước hắn vừa bị tẩu hỏa nhập ma, tốt nhất là giờ không nên uống thuốc bừa bãi.Hắn giật vạt áo ra khỏi tay đối phương, đang định nằm xuống đất lại thì nghe Hứa Thanh Lan nói: "Đại hiệp, giường rộng lắm, hay là ngươi lên đây ngủ đi?

Ta hứa không làm gì ngươi đâu."

Hiệp khách nghĩ: Ta bị bất lực thì ngươi có thể làm gì chứ?Hắn chưa bao giờ ngủ chung giường với người khác, hắn và thiếu niên trước mặt chỉ mới quen nhau chưa đầy ba ngày, không nên quá thân mật.Không đợi hắn lên tiếng, Hứa Thanh Lan nhích vào trong chừa ra một khoảng trống, nói hắn có thể đặt kiếm ở giữa làm ranh giới."

Ngươi chưa từng ngủ chung với ai à?"

Hứa Thanh Lan ngạc nhiên nhìn hắn, "Không có huynh đệ, cũng không có đồng môn luôn sao?"

Hiệp khách ngồi ở mép giường, nhìn thanh kiếm trong tay nói: "Ta mồ côi từ nhỏ, sau đó một mình xông pha giang hồ, nhận mấy tiền bối làm sư phụ nhưng chưa bao giờ vào môn phái cả."

Hứa Thanh Lan "à" một tiếng: "Vậy ngươi thua ta rồi, ta ngủ chung với nhiều người lắm."

Hiệp khách quay đầu nhìn y.Y nói tiếp: "Đệ tử Hợp Hoan Môn được chia thành nhiều cấp, cấp thấp nhất phải ngủ giường chung, hai năm nay ta không lên cấp nên không được chuyển tới chỗ ở khang trang của các sư huynh......

Ngủ giường chung cũng rất tốt, ban đêm mọi người tán gẫu rồi thay phiên nhau kể chuyện, vui ơi là vui.

Nếu ngủ một mình chắc ta sẽ buồn lắm."

Hiệp khách nghĩ có lẽ đối phương là người ồn nhất giường.Hiệp khách không trả lời, Hứa Thanh Lan cũng chẳng mất hứng mà càng nói càng hăng, ngồi dậy thao thao bất tuyệt: "Thật ra trong môn phái cũng có mấy đệ tử giống ta, không nói chuyện yêu đương mà ở trên núi chế thuốc, may vá, có người còn ghi lại chuyện phong lưu của các đồng môn khác, quyết tâm truyền bá sự tích Hợp Hoan Môn khắp giang hồ."

Hiệp khách nói: "Còn ngươi thì ở trên núi nấu cơm."

Y lẩm bẩm: "Sư phụ hay bảo ta không làm việc đàng hoàng, đại hiệp, ngươi phân xử cho ta đi, ăn cơm là một trong những việc quan trọng nhất đời, nấu cơm tất nhiên cũng là chính sự rồi!"

37.Xung quanh tối om, ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ khép hờ rọi xuống sàn, ngoài đường vang lên tiếng gõ chiêng của người gác đêm.Tiếng rì rầm của thiếu niên tựa như một dòng suối nhỏ, nước suối chảy qua núi đá, chảy qua lá khô, róc rách không ngừng nhưng cũng chẳng làm người ta bực mình.Hiệp khách chưa bao giờ nói chuyện với ai khuya như vậy, hắn ôm kiếm dựa vào thành giường, cơn buồn ngủ dần kéo tới.Hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đang mơ màng thì chợt cảm thấy vật gì đó đè lên người mình.Hiệp khách phải đề phòng kẻ thù nên ngủ rất cạn, hơi có động tĩnh là tỉnh lại ngay.

Hắn mở mắt ra, trông thấy thiếu niên gối đầu lên ngực mình, thân trên còn đè lên người hắn.Đối phương đạp chăn tới góc giường, trong ngực ôm kiếm của hắn, lẩm bẩm nói mớ: "Xương gà, sườn heo, sườn cừu......

Dài thế này chẳng lẽ là cây mía......"

Hiệp khách nói: "Đây là kiếm của ta, không phải đồ ăn đâu."

Y gạt tay đối phương ra rồi cất kiếm sang chỗ khác, sau đó đắp chăn cho Hứa Thanh Lan.Trời vẫn chưa sáng, hiệp khách định trải đệm ngủ dưới đất, nhưng Hứa Thanh Lan ngủ mê ôm chặt eo hắn, còn không an phận sờ soạng ngực hắn: "Đại hiệp, đừng đi mà......"

Hắn không quen nhưng cũng chẳng thấy khó chịu.Hiệp khách thở dài, nhắm mắt lại nghĩ: Với tướng ngủ này mà ngủ giường chung chẳng phải sẽ lăn từ Đông sang Tây sao?

Đám đồng môn kia chịu được y quả là kiên nhẫn thật.38.Hiệp khách mua bánh bao về thì thấy Hứa Thanh Lan đầu bù tóc rối ngồi ở mép giường với vẻ mặt phiền muộn.Hắn hỏi: "Sao thế?"

Hứa Thanh Lan nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, ủ rũ nói: "Ta mơ thấy một con heo rừng bự, sờ có vẻ chắc thịt lắm, ta nhờ đại hiệp bắt nó giùm ta, khó khăn lắm mới bắt được, ta đang nghĩ xem nên làm món gì thì tỉnh lại....."

Hiệp khách: "......"

Hứa Thanh Lan ngẩng đầu lên, thấy đối phương cầm bánh bao thì hai mắt lóe sáng, lon ton chạy tới hít hà: "Bánh bao thịt thơm quá!

Đại hiệp, đại hiệp, ngươi có mua cho ta không?"

Hiệp khách đáp: "Không."
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
12


39.Hứa Thanh Lan không biết mình đã làm gì chọc giận đại hiệp, chỉ có thể ân cần đấm lưng bóp vai cho đối phương: "Đại hiệp, ngươi là chính nhân quân tử, bao dung quảng đại, chắc sẽ không tiếc hai cái bánh bao đâu nhỉ?"

Nói hết lời mới đổi được hai cái bánh bao to.Hứa Thanh Lan gặm bánh bao, nhai mấy cái rồi tiếc nuối hỏi đối phương: "Hôm nay phải đi sao?"

Hầy, y vốn định ở lại quán trọ này thêm ít lâu nữa, lắc sập giường rồi mới đi, biết đâu tiếng tăm sẽ lan xa.Hiệp khách im lặng bưng chén trà lên, vờ như không nghe thấy y lẩm bẩm, trong lòng nghĩ thầm: Cứ "mây mưa" bảy ngày như vậy e là các quán trọ trong thành đều không chứa chấp họ, chẳng những làm phiền dân chúng mà còn hư hao của công nữa.40.Trước khi lên đường, họ gặp hai vị khách tối qua ở phòng bên cạnh.

Đó là hai nữ tử đội mũ sa che mặt, tay áo thêu hoa hợp hoan, các nàng đeo sọt tre đựng giấy bút, hình như đang định ra ngoài tìm đề tài vẽ tranh.Hiệp khách nhíu mày, cảm thấy trang phục của các nàng nhìn rất quen - Đây cũng là người Hợp Hoan Môn sao?Hắn cảm thấy như mình chọc trúng hang ổ Hợp Hoan Môn, ngờ vực nhìn Hứa Thanh Lan bên cạnh.Hứa Thanh Lan vừa gặp đồng môn đã tươi cười hớn hở, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, má y bầu bĩnh nên khi cười lộ rõ lúm đồng tiền: "Sư tỷ, thì ra các ngươi ở phòng bên cạnh!"

Nữ tử bên trái gật đầu với y rồi cười nói: "Thanh Lan sư đệ, chúng ta vừa nghe động tĩnh kia thì biết ngay là đệ."

Nữ tử bên phải nhìn hiệp khách hỏi: "Vị này là?"

"Đây là Võ Lâm minh chủ," Hứa Thanh Lan hãnh diện ngẩng đầu lên nói: "Ta ngủ với hắn hai đêm rồi!"

Hiệp khách kinh hãi: "......"

Hắn làm việc quang minh chính đại, không muốn che giấu thân phận nhưng không phải lúc nào cũng tự giới thiệu.

"Hứa Thanh Lan," hắn nắm cánh tay thiếu niên, ngăn y nói nhảm, "Ngươi đừng nói lung tung."

Nữ tử bên trái nói: "Thì ra là minh chủ, người thật đẹp trai hơn trong tranh nhiều."

Nàng vừa nói vừa lấy giấy mực ra, chỉ vài nét đã phác họa được gương mặt và vóc dáng thanh niên trên giấy, hết sức sống động.Vẽ xong nàng hỏi hiệp khách: "Có điểm nào không hài lòng không?"

Hiệp khách nhìn bức tranh, đối phương vẽ hắn khôi ngô tuấn tú, không chê vào đâu được.Hắn không có ý kiến, nữ tử đột nhiên lấy một quyển xuân cung đồ ra khỏi sọt tre rồi hỏi Hứa Thanh Lan: "Sư đệ thích bức nào?"

Hứa Thanh Lan ngắm nghía một lát, cảm thấy trên dưới trước sau đều đẹp, khó lòng chọn được.Hiệp khách bỗng có linh cảm không lành: "......

Các ngươi định làm gì?"

Nữ tử không trả lời hắn mà gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì trên dưới trước sau mỗi tư thế một bức."

Hiệp khách đang định ngăn cản thì cô nương còn lại hỏi hắn: "Minh chủ, ngươi muốn mấy ngày mấy đêm?"

Hứa Thanh Lan trả lời thay hắn: "Bảy ngày bảy đêm."

Cô nương hỏi tiếp: "Mấy canh giờ?"

"Ừm......"

Hứa Thanh Lan xoa cằm nói: "Cứ viết "cả ngày lẫn đêm" được không ạ?"

41.Chờ hai cô nương đi xong, Hứa Thanh Lan vỗ vai hiệp khách nói: "Đại hiệp, có các sư tỷ ra tay thì không ai nghi ngờ năng lực và danh tiếng của ngươi nữa đâu, ngươi cứ yên tâm!"
 
Back
Top Bottom