Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
395738733-256-k411023.jpg

[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: W Tòng Tinh
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
1


Tác giả: W Tòng TinhTag: Cổ đại, 1v1, hài•❅──────✧❅✦❅✧──────❅•

1.Thụ là đệ tử Hợp Hoan Môn, nhờ có ngoại hình nên mới được nhận vào môn phái, nhưng vì không có chí tiến thủ mà chỉ ham ăn uống vui chơi nên sau mấy năm võ công vẫn chẳng tiến bộ chút nào.

Kỳ thi cuối năm đã gần kề mà trình độ tu luyện của y vẫn chưa đạt mức tối thiểu, rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi môn phái.Các sư huynh sư tỷ vẽ đường cho hươu chạy, bảo y đem theo thuốc đặc chế của môn phái đứng canh me trên con đường tắt mà người giang hồ hay đi qua, đừng quan tâm gì hết, cứ thấy anh nào đẹp trai đi một mình thì tung thuốc ra, hút sạch công lực rồi đánh bài chuồn.Thụ làm theo.Y nấp trên cành cây ven đường ngắm nghía các hiệp khách đi ngang qua, nhưng nửa tháng sau vẫn chưa thấy ai hợp nhãn.Ban đêm y dựa vào thân cây ngủ gật, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập đằng xa.Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, trời tối quá nên y không thấy rõ mặt người kia, nhưng vẫn nhìn ra thân hình vạm vỡ của đối phương, có vẻ như đó là một hiệp khách trẻ tuổi.Đi một mình, dáng cũng khá chuẩn, thôi chọn người này vậy.Thụ gọi đối phương: "Đại hiệp ơi, cứu ta với!"

Nghe tiếng y, thanh niên ghìm cương cho ngựa đi chậm lại: "Ngươi là ai?"

Thụ chớp đúng thời cơ nhảy xuống khỏi cây rồi tung thuốc bột trong tay áo ra.Thanh niên nắm chặt dây cương, đứng yên tại chỗ giây lát rồi hắt hơi một cái.Thanh niên: "......"

Thanh niên: "Ném bột mù tạt vào ta chi vậy?"

2.Đây vốn là gia vị làm món thịt heo xé sợi tẩm mù tạt nhưng bị thụ tung nhầm.Y lúng túng nhìn thanh niên trên lưng ngựa một hồi, sau đó quyết định áp dụng phương án hai.Nghĩ đến đây, y xuýt xoa mấy tiếng rồi nói mình bị thương, xin đối phương cho mình quá giang một đoạn.Thanh niên hỏi y: "Ngươi là đệ tử Hợp Hoan Môn à?"

Thụ kinh hãi: "Sao ngươi biết?"

Thanh niên nhìn y dưới ánh trăng nhạt nhòa, hờ hững nói: "Ăn mặc hở hang thế này chắc không phải người môn phái khác rồi."

Nói xong thanh niên kéo nhẹ dây cương để ngựa đi tiếp: "Tại hạ đang bận đi tìm thần y, không rảnh dây dưa với ngươi đâu."

"Tìm thần y?"

Thụ hấp tấp đi theo đối phương rồi nói: "Ta rành y thuật lắm, để ta khám cho ngươi."

Thanh niên chẳng đoái hoài gì tới y mà thúc ngựa chạy tiếp."

Thật đó!"

Thụ lấy từ bọc hành lý ra một hộp thuốc nhỏ rồi thở hồng hộc đuổi theo đối phương, "Ngươi nhìn nè, ta đem theo nhiều thần dược lắm.

Đại hiệp bị bệnh gì vậy?

Biết đâu ta chữa được cũng nên."

Đối phương nói mà không quay đầu lại: "Liệt dương."

3.Thụ hoài nghi đối phương chỉ kiếm cớ để mình từ bỏ ý định.Trời chợt đổ mưa to, hai người đành phải tá túc trong miếu hoang qua đêm.Thụ xích lại đối phương nói: "Đây là nghề của ta, biết đâu sẽ chữa được đó."

"Đừng tới quá gần tại hạ."

Thanh niên gác kiếm lên cổ y, sấm chớp lóe lên ngoài miếu rọi vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của hắn, "Đây là âm độc, ngươi không chữa được đâu."

4.Mặt thì đẹp trai mà tính nóng như kem.

Thụ ngoan ngoãn nhích ra xa rồi yên lặng chui vào góc.Y nằm trên đống cỏ khô, đột nhiên lanh trí nghĩ ra một cách chữa: "Nếu là âm độc thì ngươi thường xuyên phơi nắng để bổ sung dương khí đi, chắc sẽ khỏi đó!"

Thanh niên: "......"

Thụ nói tiếp: "Nghe nói giờ Ngọ ba khắc là lúc dương khí mạnh nhất, đại hiệp, ngươi......"

Thanh niên: "Nín."

Nghe tiếng kiếm ra khỏi vỏ, thụ không dám hó hé nữa.Một lát sau, y lại nhịn không được hỏi đối phương: "Đại hiệp thích ăn gà quay không?

Đây là món tủ của ta đó, ngươi dẫn ta theo đi, ta sẽ làm cho ngươi......"

Y còn chưa dứt lời thì đối phương đột nhiên xông tới điểm huyệt câm của y.
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
2


5.Qua hôm sau, mưa càng to hơn khiến con đường ngoài miếu lầy lội không chịu nổi.Thanh niên lấy cây châm lửa ra thắp hai ngọn nến trong miếu rồi đi tới cửa nhìn bầu trời đen kịt, mưa chảy xuống mái hiên tựa như một tấm màn nước."

Đại hiệp, đại hiệp," thụ đến cạnh hắn nói: "Mưa to quá, ngươi khoan đi đã.

Yên tâm, ta có đủ lương khô cho hai người, ngươi không bị đói đâu mà lo."

Đêm qua y chưa nhìn kỹ, hôm nay đến gần quan sát mới thấy gương mặt hiệp khách này góc cạnh sắc sảo, còn lộ ra sát khí, mắt sâu mày rậm, sống mũi cao vút, nhìn thế nào cũng không giống người bị liệt dương."......"

Thanh niên im lặng một lát rồi nói: "Ta bị kẻ xấu hạ âm độc chứ không phải bẩm sinh đâu."

Thụ cảm thấy hai người có thể ở chung một chỗ chính là duyên phận, ý trời đã vậy thì y nhất định phải ngủ với đối phương.

Nghĩ đến đây, y nở nụ cười nịnh nọt rồi đi tới trước mặt đối phương nói: "Đại hiệp, tạm thời chưa tìm được thần y, ngươi cứ để ta chữa thử xem sao.

Hợp Hoan Môn nổi tiếng lắm, rất có kinh nghiệm về chuyện này."

Thanh niên quay mặt sang chỗ khác: "Không cần đâu."

Thụ nói: "Thử một lần đi mà, ta có lấy tiền ngươi đâu."

Y nài nỉ cả canh giờ, rốt cuộc hiệp khách cũng đồng ý, hỏi y chữa bằng cách gì."

Ta học được nhiều chiêu quyến rũ trong môn phái lắm," thụ vỗ ngực nói, "Thể nào cũng giúp ngươi lấy lại phong độ cho xem!"

6.Vì đối phương không cho thụ đến quá gần nên y múa bụng cho hắn xem trước.

Y vừa uốn éo vừa phát ra tiếng leng keng làm nhạc đệm, mấy chiếc chuông trên cổ tay rung lên theo điệu múa, cỏ khô dưới đất bị những bước nhảy của y làm bay tung tóe.Hiệp khách dựa cột nhìn y, khóe môi giật giật.Múa xong y lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển một lát rồi hỏi đối phương: "Đại hiệp có cảm giác gì chưa?"

Hiệp khách nói: "Nghe đồn đệ tử Hợp Hoan Môn ai cũng xinh đẹp tuyệt trần, dáng múa mê hồn, tựa như kinh hồng diễm ảnh, hôm nay tận mắt thấy......"

Thụ ngại ngùng xua tay: "Ầy, không đến mức đó đâu."

Hiệp khách nói tiếp: "Mới biết đó chỉ là khuôn mẫu của giang hồ thôi."

Thụ: "......"

Hiệp khách nhận xét: "Động tác đơ cứng, vóc dáng không chuẩn, nhảy cũng không đúng nhịp, ngươi có đúng là đệ tử Hợp Hoan Môn không thế?"

Lời nhận xét phũ phàng khiến thụ rơi lệ: "Ta, ta là đệ tử Hợp Hoan Môn thật đó, ta múa không đẹp nhưng sư phụ vẫn cho ta đậu mà......"

7.Hiệp khách bảo y thử cách khác, y lau nước mắt rồi lại lấy hộp thuốc kia ra.Hiệp khách đi tới nhìn chiếc hộp y cầm: "Thần dược mà ngươi nói đấy à?"

Trong hộp lỉnh kỉnh đủ thứ chai lọ, trên chai ghi nguệch ngoạc những cái tên kỳ quái bằng bút lông, nhìn không ra thuốc gì.Thuốc đặc chế của Hợp Hoan Môn chắc không phải loại kia đấy chứ......Hiệp khách vừa cầm một chai lên thì thụ nhanh nhảu giới thiệu: "Đây là muối hột.

Kia là đường, tiêu, lá bạc hà......

À, còn có bột thì là của Tây Vực nữa, đắt lắm, ta nhờ sư tỷ mua giùm đấy."

Hiệp khách: "......"

Mấy chai kia đều không phải, vậy chắc chai này là thuốc nhỉ?

Hiệp khách cầm lên một cái chai dán nhãn thuốc mỡ rồi ngước mắt hỏi thụ: "Chắc đây là thần......"

Thiếu niên gật đầu lia lịa, hí hửng ngắt lời hắn: "Mỡ heo thần kỳ lắm!

Xào rau bỏ chút xíu thôi cũng thơm xỉu luôn!"
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
3


8.Hiệp khách hít sâu một hơi rồi bỏ lại lọ mỡ heo vào hộp, nghĩ thầm lẽ ra mình không nên kỳ vọng gì ở đối phương.Thiếu niên tự xưng là đệ tử Hợp Hoan Môn này rất thanh tú, khi cười có lúm đồng tiền, nhìn như mỹ nhân nhưng mở miệng lại là đồ ngốc, ăn mặc hở hang mà chẳng có chút gợi cảm nào."

Ngươi......"

Hiệp khách ngập ngừng giây lát rồi hỏi: "Sao ngươi lại vào Hợp Hoan Môn?

Vào Hợp Hương Môn không tốt hơn à?"

Hai môn phái chỉ khác nhau một chữ, nhưng cái đầu là đùa giỡn phong nguyệt, còn cái sau chuyên về nấu nướng.Thụ lắc đầu nguầy nguậy: "Vào Hợp Hương Môn mệt lắm, Hợp Hoan Môn vẫn tốt hơn nhiều, quy củ ít, nhiệm vụ dễ, quần áo đẹp, các sư huynh sư tỷ cũng rất hào phóng, họ vào Nam ra Bắc đem về cho ta bao nhiêu là thứ......"

Thu giơ nắm đấm lên, hùng hồn nói: "Ta nhất định phải ngủ với đại hiệp để không phụ lòng mong đợi của các đồng môn, để sư phụ thay đổi cách nhìn về ta!"

Nói xong thụ phát hiện hiệp khách đã quay lại chỗ ngủ của mình, chẳng đoái hoài gì tới y nữa.Thái độ thờ ơ của đối phương cũng không làm y mất hứng, tiếp tục lại gần hỏi: "Đại hiệp đói bụng chưa?

Nhóm lửa giùm ta đi."

9.Hiệp khách không muốn nghe y lải nhải nên đi nhóm lửa.Trong bọc hành lý của thụ chẳng có gì ngoài nguyên liệu nấu ăn, có gạo có rau có thịt, còn có chén đũa và một cái nồi.Trong lúc chờ cơm chín, thụ lấy ra hai quả đào và một quả lê đặt trước tượng Phật rồi chắp tay niệm A Di Đà Phật: "Phật Tổ đừng trách con nhé, con sắp nướng thịt đây."

Hiệp khách: "......"

10.Mùi đồ ăn thơm lừng bay ra khỏi nồi.Hiệp khách liếc nhìn bụng mỡ của thụ nhô lên vì ngồi xếp bằng, "Ở đây nhiều muỗi lắm, ngươi mặc thêm áo vào đi."

Thụ lại lấy ra một lọ thuốc nhỏ, nâng trên tay rồi đắc ý nói: "Tèn tén ten!

Đây là thuốc chống muỗi do sư tỷ ta chế ra, bôi vào sẽ không bị muỗi chích, tha hồ mặc đồ hở hang.

Đại hiệp muốn bôi không?"

Hiệp khách nói: "Thôi khỏi."

Một lát sau, hiệp khách lại nói: "Trời mưa lạnh lắm, ngươi vẫn nên mặc thêm áo đi."

Lúc nãy hiệp khách nhìn thoáng qua bọc hành lý của thụ, bên trong không có áo ấm mà toàn đồ hở hang.

Hắn nghĩ ngợi giây lát rồi cởi áo ngoài ra, đứng dậy khoác lên người thiếu niên.Thụ ngẩng đầu nhìn hắn, sửng sốt nói: "Ở đây ấm quá, ta không lạnh mà còn thấy nóng nữa kìa."

Nói xong thiếu niên cầm tay hắn đặt lên bụng mỡ của mình.Đúng là rất ấm.Hiệp khách không quen thân mật với người khác như vậy nên muốn rút tay về, nhưng thụ vẫn nắm chặt tay hắn rồi hỏi: "Đại hiệp cứ nhìn ta mãi, có phải bị thân hình của ta hớp hồn rồi không?"

Sao người này chẳng tự biết mình gì hết vậy!

Hiệp khách hơi cáu, nhất thời nhịn không được véo bụng y một cái.Thụ chưa kịp kêu mà bụng y đã kêu trước.Thụ xoa xoa bụng mỡ bị véo đỏ ửng rồi ngẩng đầu nhìn đối phương: "Đại hiệp, chúng ta ăn cơm đi, muốn dâm dục thì phải no bụng trước đã."
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
4


11.Những món thiếu niên này nấu chẳng có gì đặc biệt nhưng lại ngon hơn nhiều so với đồ ăn ở tiệm và trạm nghỉ, có một hương vị khiến người ta nhớ mãi không quên.

Hiệp khách hoài nghi đối phương đã bỏ gì đó vào đồ ăn, vốn chỉ định ăn chút xíu, ai ngờ lại chén hết nửa nồi lúc nào không hay.Chẳng lẽ vì mấy ngày nay đi đường hắn không ăn uống tử tế nên mới cảm thấy đồ ăn này ngon tuyệt sao?Thụ thấy hắn ăn thêm mấy chén thì đắc ý nói: "Các đồng môn đều khen ta nấu ngon, hồi đó ta hay nấu cơm cho họ, sau đó bị sư phụ mắng một trận.

Ông ấy cấm ta nấu cơm trong lúc mọi người thanh tu trên núi, nếu không sẽ phạt ta ăn cỏ nửa tháng, ta hết cách đành phải giấu gia vị trong bình thuốc."

Ngọn lửa bập bùng xua tan cái lạnh của mưa, canh nóng khiến toàn thân khoan khoái dễ chịu, tựa như mọi gân mạch tắc nghẽn đều được khai thông.Hiệp khách liếc nhìn thiếu niên, im lặng một lát rồi nói: "

Sau này có việc gì cần giúp đỡ, chỉ cần ta làm được thì sẽ giúp ngươi."

Thụ mừng rỡ hỏi: "Thật không?"

Hiệp khách: "Quân tử không nói dối."

Thụ xích lại gần đối phương: "Vậy ta muốn ngủ với ngươi."

Hiệp khách: "Xin lỗi, riêng chuyện này thì không được."

12.Ở đây chẳng có gì làm nên ăn cơm xong họ lại đứng cạnh cửa ngắm mưa.Thụ vẫn còn khoác áo choàng của hiệp khách.Thụ rất liến thoắng, đã nói là không dừng được: "Sư phụ cấm ta nấu ăn cho đồng môn nhưng lại lén gọi ta làm món nhậu cho mình......"

Giờ hiệp khách đã hiểu tại sao thụ được ở lại môn phái.13.Sau khi thụ huyên thuyên một lúc lâu, hiệp khách chợt nói: "Tại hạ tên Tùy Hoa Tiêu."

Thụ thoáng sửng sốt, sau đó tươi cười chắp tay nói với đối phương: "Tùy đại hiệp, ta tên Hứa Thanh Lan."

Hiệp khách nghĩ: Tên nghe không ngốc chút nào.Hắn quay sang nhìn thụ rồi hỏi: "Ngươi chưa từng nghe tên ta à?"

Thụ nhớ mang máng mình đã từng nghe tên này, nhưng vắt óc nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra đã nghe ở đâu, "Nhìn đại hiệp là biết cao thủ võ lâm lợi hại, chắc chắn ta đã từng nghe danh, nhưng ngày thường ta chỉ lo nấu nướng nên không để ý chuyện giang hồ lắm."

Nếu đối phương đúng là cao thủ thì chẳng phải y vớ bẫm rồi sao?

Biết đâu chỉ ngủ một lần đã đạt được thành tích cả năm.Hiệp khách nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa rồi nói: "Tại hạ là Võ Lâm minh chủ."

14.Thụ trầm tư một khắc đồng hồ mới kinh ngạc nhảy dựng lên: "Võ Lâm minh chủ mà lại bị liệt dương sao?!"

Hiệp khách: "......"

Hiệp khách lại rút kiếm ra: "Không biết nói chuyện thì đừng có nói."

15.Thụ nhìn thanh kiếm sáng quắc của đối phương, lập tức lảng sang chuyện khác: "Ngươi còn trẻ thế này mà đã làm minh chủ rồi sao?

Giỏi ghê!"

Hiệp khách xụ mặt nói: "Làm hai năm rồi, đang yên đang lành lại có kẻ đến gây sự."

Trong buổi tiệc Võ Lâm Minh tháng trước, nhiều tiền bối thấy hắn trẻ trung khôi ngô nên đòi làm mai cho hắn, nhưng hắn luôn miệng từ chối, chẳng biết ai ghi thù với hắn mà hạ độc làm tổn thương căn cơ."

Hình như có kẻ muốn lan truyền chuyện này để hủy hoại thanh danh của ta," hiệp khách nói: "Vì vậy ta phải lên đường tìm thần y."

Thụ đăm chiêu suy nghĩ, sau đó nảy ra một cách vẹn cả đôi đường, hớn hở nói: "Sau khi về ta sẽ tuyên bố với mọi người rằng chúng ta đã kịch chiến bảy ngày bảy đêm trong miếu hoang, ta rất sung sướng thỏa mãn, người khác nghe vậy sẽ không nghi ngờ năng lực của ngươi nữa đâu, đại hiệp thấy sao?"

Hiệp khách: "......"
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
5


16.Tuy Hợp Hoan Môn không tính là ma giáo nhưng cũng chẳng phải danh môn chính phái.

Đường đường là Võ Lâm minh chủ mà lại tằng tịu với người khác trong miếu hoang, đồn ra ngoài còn thể thống gì nữa.Hiệp khách suy nghĩ mấy giây rồi bác bỏ đề nghị này."

Sao lại không được chứ?"

Thụ vừa thất vọng vừa bất mãn: "Ngươi là minh chủ mà, sao cũng có thành kiến như mấy kẻ giang hồ khác vậy?

Ta chẳng có bản lĩnh gì nhưng các đồng môn của ta đều tài hoa xuất chúng, ngoại hình bắt mắt, võ công cao cường, ngươi đừng có khinh thường Hợp Hoan......"

Hiệp khách ngắt lời y: "Trong miếu hoang thì không được."

Thụ sửng sốt, đảo mắt một vòng rồi nói: "Vậy chúng ta đến quán trọ chịch bảy ngày bảy đêm nhé?"

Vẻ mặt hiệp khách vẫn lạnh tanh, không trả lời mà ôm kiếm quay lưng về phía y, dường như vẫn còn bất mãn."

Quán trọ cũng không được à?"

Y vắt óc suy nghĩ một hồi, lanh trí nảy ra ý tưởng mới: "Ta nghĩ ra rồi!

Đại hiệp, giang hồ đồn có một kiểu ân ái rất lãng mạn, ngươi có thể vừa cưỡi ngựa vừa chơi ta trên lưng ngựa......"

Hiệp khách nghe không nổi nữa, quay sang hỏi y: "Giang hồ nào đồn thế?"

Thụ đáp: "Sư huynh ta nói vậy á."

Nói xong y còn tỏ vẻ tự hào: "Ngươi là minh chủ mà kiến thức còn thua đệ tử Hợp Hoan Môn như ta nữa!"

17.Thụ chống cằm ngồi xếp bằng trên đống cỏ khô, nghĩ thầm: Cái này không chịu, cái kia cũng không chịu, minh chủ thật khó hầu hạ.Ngồi một hồi, y buồn chán đổ hết đồ trong bọc hành lý ra xem có gì hay ho không.Có thoại bản và kính vạn hoa sư tỷ nhét vào, còn có tranh khiêu dâm và cửu liên hoàn do sư huynh tặng, mấy bộ đồ, một xâu tiền, một túi đồ ăn bự gồm củ cải, dưa chuột, thịt khô, nửa con vịt......

Y lật tới lật lui, rốt cuộc cũng tìm được thứ hữu ích.Chính là bình thuốc đặc chế mà đồng môn cho y!Thì ra lúc soạn hành lý đã nhét nó vào đây, hèn gì lúc cần dùng lại tìm không ra."

Đại hiệp, đại hiệp!"

Y bưng bình thuốc chạy vội tới chỗ hiệp khách rồi đưa thuốc cho hắn như dâng báu vật: "Cái này mới đúng là thần dược nè, ngươi mau thử đi."

Hiệp khách hơi do dự, cảm thấy y không đáng tin cho lắm.Thụ nói: "Thôi được, vậy ta ngửi trước rồi tới lượt ngươi."

Không đợi đối phương đồng ý, y tháo nút chai ra rồi dí mũi sát miệng bình hít sâu một hơi.18.Chờ y ngửi xong, hiệp khách cầm bình thuốc, do dự một lát rồi cúi đầu hít thuốc bột trong bình.Đó là một mùi hương ngọt ngào kỳ dị, ngửi không ra là thuốc gì.Họ ngồi đối diện nhau chờ thuốc phát huy tác dụng.Dần dà hiệp khách cảm thấy trong người hơi nóng, nhưng chỗ kia vẫn không có phản ứng gì.Đây là lần đầu tiên thụ dùng thuốc nên không biết chuyện này là sao: "Kỳ vậy ta, đây là thần dược của môn phái mà, hay là chưa đủ liều nhỉ?"

Các đồng môn chỉ bảo y sau khi hít thuốc sẽ thấy toàn thân nóng bừng chứ không nói rõ liều lượng.Thế là hai người ngửi thêm lần nữa.Nửa khắc sau, họ lại ngửi tiếp.19.Khi bình thuốc cạn tới đáy, không khí trong miếu hoang trở nên nóng nực.Thụ siết chặt tay rồi hít sâu mấy lần, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng vì nóng, mím môi lẩm bẩm: "Ta, ta rất muốn làm......"

Y xắn tay áo lên, đột ngột đứng phắt dậy rồi nhắm mắt nói: "Ta rất muốn làm "vịt"!"

Nói xong thụ đi nhanh tới bắc nồi lên bếp, thêm dầu, hành, tỏi, ớt, muối, đường rồi đổ thịt vịt đã làm sạch vào, còn rót thêm ít rượu ngon, sau đó bắt đầu nấu bằng lửa lớn.20.Hiệp khách đi tới xem y làm "vịt".Thụ quay đầu sang, thấy đối phương chảy máu mũi thì hoảng hồn hỏi: "Đại hiệp, ngươi không sao chứ?"

"Không sao."

Hiệp khách thản nhiên đáp: "Lửa không dập được nên xâm nhập vào các kinh mạch khác, hơi bị tẩu hỏa nhập ma thôi."

--------------------Vịt: Trai bao
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
6


21.Phía dưới tắc nghẽn làm lửa dục bốc cao, lục phủ ngũ tạng khô nóng lạ thường, nhưng chỗ cần nóng lại chẳng có phản ứng gì.Hiệp khách thở hắt ra rồi nhắm mắt lại, sau khi chảy máu mũi một hồi thì nhịp tim rối loạn mới tạm ổn định.Nội lực của hắn thâm hậu nên khi tẩu hỏa nhập ma càng dễ bị phản phệ.Hiệp khách ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh phản chiếu hình ảnh thiếu niên cách đó không xa: "Tới đây."

"Ta không muốn hại ngươi, đây không phải thuốc giả đâu."

Thụ bị ánh mắt đối phương dọa sợ, cầm xẻng xào rau lùi lại một bước rồi lí nhí hỏi: "Chắc không phải ngươi muốn giết ta đấy chứ?"

Hiệp khách nói: "Tới ngồi trước mặt ta này."

Thụ đặt xẻng xuống, chậm chạp tới gần đối phương nói: "Đại hiệp, ngươi là minh chủ, không thể giết người vô tội được."

22.Hiệp khách không giết y mà truyền chút nội lực cho y.Thụ cảm nhận được luồng nhiệt chảy qua kinh mạch, toàn thân tràn đầy năng lượng, tựa như có thể nấu thêm mấy chục món nữa.Thật lợi hại làm sao!

Y phấn khích mở mắt ra hỏi đối phương: "Thì ra song tu là vậy sao?

Đơn giản hơn hình vẽ trong tranh xuân cung nhiều."

"Không phải."

Một tia máu chảy xuống từ khóe miệng hiệp khách, hắn cau mày nói: "Tại hạ chỉ truyền cho ngươi ít công lực thôi, không phải là......"

Thụ lo lắng bò tới gần, đưa tay lau máu trên miệng hắn rồi khổ sở hỏi: "Đại hiệp, có khi nào ngươi bị thuốc của ta đầu độc sắp chết không?"

Sư huynh chỉ nói ngửi thuốc này xong sẽ làm máu nóng sôi trào chứ đâu có nói sẽ làm người ta ói máu.Lần thực tập này rất quan trọng với y, nếu hại chết người thì khi về sẽ bị trục xuất khỏi Hợp Hoan Môn.Hiệp khách nhìn y, đột nhiên nắm lấy bàn tay dính máu của y rồi khàn giọng hỏi: "Hứa Thanh Lan, ngươi chỉ biết nấu ăn thôi sao?"

23.Thụ nắm tay phải của hiệp khách, tự tin nói: "Ta còn biết nhiều lắm!"

Nói xong y cố nhớ lại những cách sư phụ dạy, định hôn lên đôi môi mỏng của nam nhân nhưng bị đối phương cản lại.Hiệp khách thả tay trái xuống rồi nói: "Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không thể vượt quá giới hạn được."

Thụ hỏi: "Sờ cũng không được à?"

Hiệp khách đáp: "Không được."

Hôn không được, sờ cũng không được, vậy chẳng phải tuyệt kỹ của Hợp Hoan Môn sẽ không có đất dụng võ sao?

Ngày nào thụ cũng luyện tập với chim giả bằng ngọc, hễ rảnh rỗi thì lại vuốt ve khiến cây ngọc nhẵn mịn bóng loáng, vì vậy y rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.Nhưng y không thể tới gần đối phương thì phát huy tài năng kiểu gì?Thụ chắp tay đi quanh miếu mấy vòng, lại nảy ra một sáng kiến khác: "Có rồi!

Ta biết một vài bí thuật Miêu Cương, chắc sẽ hữu ích đó.

Đại hiệp muốn thử không?"

Hiệp khách nắm chặt vỏ kiếm, cảm thấy không ổn lắm: Miêu Cương?

Chắc không phải độc tình đấy chứ?Hắn vốn đã trúng độc, giờ còn bị tẩu hỏa nhập ma, lấy độc trị độc cũng là cách hay, nhưng lỡ làm tình trạng của hắn nghiêm trọng hơn thì sao......24.

Thụ hắng giọng một cái, vừa lắc mông như vịt vừa hát một bài dân ca miền núi không đứng đắn, khi hát đến câu "thò tay xuống háng ngươi bóp một cái", thừa cơ hiệp khách lơ đễnh, y nhanh tay nắm lấy chỗ tích tụ âm độc kia.Hiệp khách: "......"
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
7


25.Thụ xoa mu bàn tay bị đập đỏ bừng rồi tủi thân trở lại bên cái nồi.

Y vừa cầm xẻng lật thịt vừa ấm ức lầm bầm: "Ta đã tốt bụng giúp ngươi mà ngươi còn đánh ta nữa, minh chủ gì chứ, rõ ràng là đồ vong ơn bội nghĩa......"

Hiệp khách đứng dậy vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo rồi ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi nói sao cơ?"

Y lập tức sửa lời: "Đại hiệp, ta đang khen ngươi đẹp trai, khen vật dưới hông ngươi uy vũ đó!"

"......"

Hiệp khách hít sâu một hơi, cố kìm lại ý muốn điểm huyệt câm của y lần nữa, "Ngươi cần công lực thì ta sẽ truyền cho ngươi, đừng có sờ soạng ta nữa."

"Thật không?

Ngươi đúng là đại hiệp tốt nhất thiên hạ mà!"

Thụ lập tức sáng mắt, vui đến nỗi muốn hát thêm một bài.Mới hát nửa câu thì kiếm của đối phương gác lên cổ y, y há to miệng, hai mắt chớp chớp, đành phải nuốt ngược niềm vui này vào bụng.

Đối phương sẵn lòng tặng công lực cho y, giúp y giảm bớt không ít phiền phức, đây quả là chuyện tốt mà!Để báo đáp, y quyết định nấu thêm mấy bữa cơm cho đại hiệp, đồ ăn cũng là thuốc nên y chuyên tìm mấy món bổ dương, biết đâu có thể giúp đối phương giải độc cũng nên.26.Chờ thụ yên tĩnh lại, hiệp khách lấy từ bọc hành lý ra một cây sáo trúc.Hiệp khách đeo kiếm nhìn mưa xuân rả rích ngoài cửa, đưa cây sáo lên miệng, điều chỉnh hơi thở rồi nhắm mắt thổi, tiếng sáo du dương bay ra khỏi miếu hoang như hạc tiên lượn quanh núi rừng.Thổi xong một bài, hắn phiền muộn đặt cây sáo xuống, nghĩ trước đây mình quyết tâm làm minh chủ là để trừ gian diệt ác, kêu gọi người trong thiên hạ đi theo chính đạo.Hắn gian khổ rèn luyện võ công, rốt cuộc leo lên được vị trí cao nhất, nhưng lại nhận ra trừ gian diệt ác không đơn giản như mình tưởng, trong đám đồng minh không phải ai cũng giữ vững đạo nghĩa.May mà hắn kịp thời phong bế độc tố ở thân dưới nên âm độc mới không xâm nhập vào tâm mạch."

Đại hiệp, cây sáo của ngươi thổi hay thật!

Hay hơn sư huynh ta nữa."

Dòng suy nghĩ của hiệp khách bị cắt đứt, y quay mặt sang, phát hiện thiếu niên đang nhìn mình với vẻ thán phục.Khen hắn xong, thiếu niên ho khan mấy tiếng rồi hắng giọng nói: "Ngươi thổi bài đang thịnh hành đi, để ta hát cho ngươi nghe."

Hiệp khách: "Không biết."

"Vậy ngươi chỉ biết thổi bài này thôi hả?"

Đối phương hoàn toàn không nhận ra sự ghét bỏ của hắn mà xáp lại gần hắn, cười tít mắt nói: "Đại hiệp thổi thêm bài nữa đi mà, ta múa cho ngươi xem......"

Trong miếu hoang vang lên một tiếng "bốp", thiếu niên xuýt xoa che chỗ trán bị sáo trúc gõ rồi ấm ức nhìn hắn: "Ta vừa nghĩ tốt về ngươi thì ngươi lại đánh ta, chẳng phải đại hiệp không được đánh người bừa bãi sao?"

27.Vịt hầm sắp chín, thụ rầu rĩ lật củi, thỉnh thoảng liếc nhìn hiệp khách với vẻ ai oán."......"

Hiệp khách bị y nhìn không chịu nổi, "Ta thổi một bài, ngươi múa đi."

Hiệp khách thổi một đoạn ngắn rồi hỏi y: "Lúc nãy ngươi hát bài này đúng không?"

Y toàn hát sai nhịp, nhưng bài này do Hợp Hoan Môn sáng tác, được rất nhiều ca nữ yêu thích, có thể nói là vang danh khắp thiên hạ, người giang hồ ít nhiều gì cũng từng nghe qua.Hiệp khách hiếm khi thổi mấy bài dành cho nữ này, nhưng hắn thuộc giai điệu nên vẫn thổi được."

Đúng, đúng!

Là bài này nè!"

Thụ hớn hở nói rồi múa theo tiếng sáo của đối phương.Y xoay tròn làm chuông trên ngực và cổ tay kêu leng keng, vạt áo mỏng bay lên, bắp đùi trắng nõn lấp ló dưới đường xẻ tà.Hiệp khách vừa nghĩ quần áo y không kín đáo, lúc nhảy gần như lộ hết hàng họ, vừa chê y nhảy không có kỹ thuật, thích nhảy sao thì nhảy, chẳng ăn nhập gì với tiếng sáo.Thụ đang nhảy hăng say thì tiếng sáo chợt dừng lại.Y ngơ ngác quay đầu nhìn hiệp khách, đột nhiên đối phương cầm sáo trúc gõ mông y một cái.Y ôm mông nhảy dựng lên: "Gì vậy?"

"Không phải múa như thế đâu."

Thanh niên cất sáo đi rồi bảo y lùi lại, sau đó làm mẫu cho y xem.Hiệp khách chưa từng học múa, chỉ điều chỉnh động tác của y sao cho đồng bộ và đẹp mắt.

Dáng múa của hiệp khách nhẹ nhàng uyển chuyển, rõ ràng cùng một điệu múa nhưng lại khác nhau một trời một vực.Thụ ngơ ngác nhìn chốc lát, sau đó hăng hái bắt chước động tác của đối phương, y đứng bằng một chân rồi ngửa người ra sau.

Nhưng y đứng không vững nên suýt ngã nhào, may mà hiệp khách kịp thời ôm eo y giữ lại.Y ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương rồi hỏi: "Đại hiệp, ngươi múa đẹp ghê, dạy ta được không?"

Hiệp khách nhìn y chằm chằm: "Hứa Thanh Lan, lần sau múa đừng có lắc mông với ta nữa."
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
8


28.Mới nhìn mấy lần đã học được điệu múa của Hợp Hoan Tông, thảo nào người ta làm minh chủ.

Thụ càng nể hiệp khách hơn, múc cho hắn một tô thịt vịt rồi ân cần nói: "Đại hiệp, ngươi ăn nhiều vào."

Hắn vẫn chưa đói mà đối phương đã nấu bữa tiếp theo.Hiệp khách bưng tô lên, nhìn thịt chất cao như núi, tự nhủ chỉ lịch sự ăn mấy miếng, ai ngờ khi định thần lại thì phát hiện mình đã gặm sạch xương vịt.Hắn ăn no quá làm dây lưng chật ních, đành phải đứng dậy đi lòng vòng trong miếu cho tiêu cơm.Thịt tươi ngon đến nỗi người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.Thụ cắn đũa, tò mò nhìn hiệp khách đi tới đi lui trong miếu rồi hỏi: "Đại hiệp, ngươi muốn ăn thêm không?"

"Thôi khỏi."

Hiệp khách nín thở, không nhìn nồi thịt vịt thơm lừng nữa.

Chắc không phải người này do kẻ thù của hắn phái tới để lừa hắn ăn bể bụng đấy chứ?29.Ăn xong thì mưa cũng vừa tạnh.Hiệp khách vác bọc hành lý, nghĩ mình có việc phải làm, tốt nhất là mau chóng lên đường chứ đừng dây dưa với đệ tử Hợp Hoan Tông này nữa.Thụ vội vàng cất phần thịt còn dư, lau sạch nồi và gói kỹ các nguyên liệu nấu ăn.

Y hấp tấp đuổi theo hiệp khách cưỡi ngựa rồi kêu to: "Đại hiệp, đại hiệp!

Dẫn ta theo với!"

Sau cơn mưa đường rất lầy lội, y khó nhọc chạy từng bước, suýt bị trượt chân vì bùn sình.Hiệp khách nghe tiếng la thất thanh của thiếu niên thì thở dài, cuối cùng vẫn ghìm ngựa lại nói: "Ngươi hầm thịt ngon lắm, đa tạ.

Chúng ta từ biệt ở đây đi, đừng đuổi theo......"

Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng khóc của đối phương cắt ngang.Thụ ôm mặt khóc thút thít, nói mình không ngủ với người khác thì sẽ bị đuổi ra khỏi môn phái, bị đuổi ra khỏi môn phái thì sẽ không được lãnh lương, cũng không có tiền mua đồ ăn.

Nửa con vịt và rượu đổ vào đã ngốn không ít tiền của y, y tưởng hiệp khách sẽ giúp mình nên mới hào phóng mời hắn ăn thịt.Y khóc nức nở làm hiệp khách không khỏi áy náy.Hiệp khách thở dài nhảy xuống ngựa rồi đi tới trước mặt y nói: "Ta không thể ngủ với ngươi, ngươi đi theo ta thì làm được gì chứ?"

"Ngươi, ngươi không cần ngủ với ta thật đâu......"

Thụ không ngẩng đầu lên mà vẫn úp mặt vào tay áo, thút thít nói: "Đại hiệp, ngươi làm chứng cho ta trước mặt sư phụ đi, nói hai chúng ta ngủ với nhau rồi, có vậy ta mới ở lại Hợp Hoan Môn được."

Hiệp khách là minh chủ chính phái, sao có thể xuất hiện ở Hợp Hoan Môn chứ?

Việc này hắn quả thực không tiện ra mặt.Không nghe hắn trả lời, thiếu niên càng khóc to hơn, nghẹn ngào nói với hắn: "Ngươi đã nhận tín vật đính ước thì phải chịu trách nhiệm với ta, sao có thể bội tình bạc nghĩa thế chứ?"

Hiệp khách hỏi: "Tín vật đính ước gì cơ?"

Thụ nói: "Là...... là nửa con vịt kia đó, ta chỉ làm "vịt" cho người trong lòng ăn thôi!"

30.Thôi kệ, tạm thời cứ dẫn người này theo vậy, vào thôn mua con vịt khác đền cho y là được rồi.Hiệp khách dắt ngựa, im lặng suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi hát ngâm nga trên lưng ngựa, vẻ mặt y hết sức tươi tắn, chẳng có vẻ gì là mới khóc xong.Càng nghĩ càng cấn, có ai lấy vịt làm tín vật đính ước đâu?

Con vịt kia cũng chẳng nguyên vẹn, lúc lấy ra vẫn còn dính máu, rõ ràng là mới mua cách đó không lâu.Hắn nhịn không được mở miệng hỏi: "Ngươi mới làm "vịt" lần đầu à?"

Thụ ngừng hát rồi ấp úng trả lời hắn: "Ừ, ừ, lần đầu."

Hiệp khách hỏi tiếp: "Vậy nếu không gặp ta thì ngươi sẽ không làm vịt à?"

Thiếu niên quay đầu nhìn rừng cây bên kia, né tránh ánh mắt dò xét của hắn rồi nói: "À, trước khi ra cửa ta đã bói một quẻ, mua con vịt chờ sẵn ở đó sẽ gặp được người hữu duyên......

Đại hiệp, đây là mối duyên trời định, chúng ta có duyên với nhau lắm đó!"

31.Đi được một đoạn, một mảnh vải nhăn nhúm rơi ra khỏi tay áo thụ, hiệp khách nhặt lên xem, trên đó viết: Ba câu nói làm đối phương mê như điếu đổ!

Bí kíp cần có của đệ tử Hợp Hoan Môn!Câu đầu tiên nói về tín vật đính ước.Chú thích: Trong tay có gì đưa nấy, nhớ phóng đại nguồn gốc tín vật lên.
 
[Đm] Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép
9


32.Hèn gì người này cứ che mặt khóc mãi, thì ra là đang xem trộm tài liệu.

Hiệp khách chẳng những không giận mà còn thấy nhẹ nhõm, nghĩ thầm điều này chứng tỏ hắn không phụ lòng đối phương, không cần phải hổ thẹn.Hiệp khách tên Tùy Hoa Tiêu, lúc cha mẹ hắn còn sống đều là hiệp sĩ có võ công cao cường, từ nhỏ hắn đã được dạy vung đao múa kiếm.Sau khi mất hết người thân, một mình hắn xông pha giang hồ, trên đường học hỏi rất nhiều cao thủ, miệt mài luyện tập cả ngày lẫn đêm.Trên sàn đấu võ lâm, mới trận đầu hiệp khách đã nổi tiếng, nhờ một thanh kiếm mà ngồi vào ghế minh chủ.Nhưng tính hắn bộc trực, chỉ lo trừ gian diệt ác chứ không rành đạo lý đối nhân xử thế nên nhậm chức chưa bao lâu đã đắc tội với rất nhiều người, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng bẩm sinh khiến người khác không dám làm thân với hắn.Trong đám đồng minh có rất nhiều quân tử cay nghiệt, chỉ chờ tìm ra sơ hở của hắn để ép hắn rời khỏi Võ Lâm Minh.Hiệp khách không có hứng thú với tình yêu nên cũng chẳng mấy để ý vật dưới thân, nhưng bị trúng độc vẫn làm hắn phiền muộn, thanh danh là một chuyện, quan trọng nhất là nếu độc này không được giải sớm e rằng sẽ phản phệ công lực của hắn.33.Họ không đến thôn nhỏ mà rẽ vào một thành trấn gần đó.

Trước khi qua cổng thành, hiệp khách lấy áo khoác của mình mặc cho thiếu niên, trùm y kín mít.Áo hắn quá rộng đối với thụ, vạt áo và tay áo đều dài thòng, phải xắn lên mới tạm mặc vừa."

Đại hiệp, ta nóng quá à!"

Thụ bị ép cài kín vạt áo, đau khổ nói: "Sao đồ của ngươi chỉ toàn màu đen thôi vậy?"

Y đã quen mặc đồ mỏng sặc sỡ nên cảm thấy áo hiệp khách quá dày, ngay cả hoa văn cũng không có, chẳng đẹp chút nào.

Nhưng nếu y không mặc thì đối phương không chịu dẫn y theo.Hiệp khách không muốn y lộ chân hở eo, lạnh lùng nhìn cổng thành rồi nói: "Vào thành ta sẽ mua thêm hai bộ cho ngươi."

Hắn không biết tại sao mình muốn đưa Hứa Thanh Lan đi cùng, nhưng dẫn theo cũng chẳng hại gì nên cứ dẫn thôi.Thụ ngồi trên ngựa cười khúc khích: "Mua cho ta thật sao?

Đại hiệp, ngươi quả là người tốt, hiệp can nghĩa đảm, tâm địa lương thiện!

Chọn đồ đẹp đẹp chút nha, mua cho ta thêm đôi bông tai nữa được không?

Lần trước ta làm rơi trên đường rồi......"

34.Hiệp khách chọn bộ nào thụ cũng không vừa ý, y đòi mua chiếc váy mỏng màu hồng cam nhưng đối phương chê màu này quá chói nên đổi cho y cái màu xanh nhạt."

Đại hiệp, ngươi không thấy cái này hợp với ta hơn sao?"

Thụ cầm chiếc váy hồng xinh đẹp kia, tội nghiệp nhìn đối phương, "Mua cho ta cái này đi mà, ta sẽ nấu thêm món ngon cho ngươi."

Dung mạo y thanh tú, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt bầu bĩnh lộ ra nét ngây thơ của thiếu niên, nhìn hết sức đáng yêu, đúng là rất hợp mặc đồ sáng màu.

Hiệp khách trầm tư một hồi, cuối cùng mua cả hai bộ.Thụ nhanh nhẹn thay đồ mới, sau đó vui vẻ ôm chầm hiệp khách: "Đại hiệp, ngươi tốt quá!

Cảm ơn ngươi nha!"

35.Khi thụ xếp lại bộ đồ cũ, trong tay áo lại rơi ra nửa miếng vải rách.Y chưa kịp phát hiện thì hiệp khách đã nhặt mảnh vải lên.Lần này trên đó viết: Bí thuật moi tiền đồ ngốc!

Hướng dẫn chi tiết cách rút cạn thân thể và hầu bao đối phương!
 
Back
Top Bottom