Editor: Tiểu Tinh ThầnCố Cảnh Diệu nghe xong, tức đến suýt nghẻo tại chỗ.
Thằng nhóc đồ chơi này dám coi anh ta là thế thân của Cố Tử An!
Anh ta cười lạnh: "Thật ra tao định thả mày đi, chẳng muốn giữ mày lại chút nào đâu."
Ban đầu, Cố Tử An tưởng đây là màn kịch 'nhét người' do Cố Cảnh Diệu đạo diễn.
Nhưng khi biết người trong lòng là Kỷ Tịch, hắn lập tức đổi ý.
Dù là nhét người, hôm nay hắn cũng sẽ chiều lòng cả hai.Tay trái hắn thả lỏng eo Kỷ Tịch, nhìn mặt Cố Cảnh Diệu đỏ bừng vì tức, nói: "Tuần sau là đại thọ 80 của bà nội, tâm trạng làm cháu trai của tôi đang tốt.
Vậy thì chiều Tiểu Diệu, cũng chiều luôn mảnh si tình của cậu nhóc này.
Kỷ Tịch, tôi mang đi.
Còn lại, mong Tiểu Diệu đưa giùm tôi một món quà mừng thọ cho bà nội."
Cố Cảnh Diệu đứng hình.
Sao tự nhiên đồng ý dễ thế?
Hơn nữa, mấy lần nhét người trước anh ta còn nắm đằng chuôi, nhưng lần này để Kỷ Tịch đi, chẳng phải vừa mất vợ vừa thiệt quân sao?
Nghĩ một hồi, anh ta cắn răng: "Lần trước bà nội bảo anh giúp công ty chú Trương xây cầu, anh không chịu, bà đang giận lắm.
Quà của anh, bà chắc chắn không nhận đâu.
Nhưng tôi có thể thử nói vài lời giúp anh."
Anh ta chỉ cần tưởng tượng cảnh Cố Tử An bị cha và bà nội ghét bỏ, lòng đã sướng rơn.
Lắc lư bước đến cạnh Cố Tử An, Cố Cảnh Diệu giả vờ nhận lấy bình sứ Thanh Hoa, cố ý buông tay.
"Rầm!"
Bình vỡ tan tành dưới chân ba người.Anh ta giả bộ hoảng hốt: "Ối, đây chắc là bình Thanh Hoa 80 triệu tệ mà bà nội nhìn trúng ở buổi đấu giá tuần trước, đúng không?
Bà mà biết bình vỡ, chắc tức điên lên mất!"
Cố Tử An lộ vẻ căng thẳng: "Ở buổi đấu giá, tôi cũng mua được một bình hồ lô đỏ Thanh Hoa hồng sắc long văn bát cát tường.
Đến sinh nhật bà nội, tôi sẽ tự mang đến tặng."
Hắn nói tiếp: "Còn nữa, nếu Tiểu Diệu chịu giúp tôi nói vài lời tốt trước mặt bà nội, dự án Hải Duyệt, tôi có thể giới thiệu cậu với tổng giám đốc bên đó.
Hợp đồng bên tôi vẫn chưa ký mà."
Kỷ Tịch liếc mảnh vỡ trên đất, rồi nhìn ánh mắt cáo già của Cố Tử An, biết ngay chuyện này không đơn giản."
Dự án năng lượng mới Hải Duyệt?"
Mắt Cố Cảnh Diệu sáng rực.
Anh ta luôn để ý việc bị so sánh với anh trai, muốn công ty phát triển hơn để bịt miệng thiên hạ ở thành phố B.
Kìm nén sự phấn khích dở dang, anh ta giả vờ suy nghĩ hai giây: "Được thôi, tôi sẽ cố thuyết phục bà nội."
Đám vệ sĩ dạt ra.
Cố Tử An nhanh chóng buông Kỷ Tịch, lúc xoay người, ánh mắt tối lại.
Sớm muộn hắn cũng lấy lại căn nhà cũ của mẹ hắn.Dưới ánh đèn đường mờ ảo, con đường hoa viên kéo dài.
Kỷ Tịch thở phào, nhanh tay kéo cánh tay Cố Tử An, nhìn sườn mặt đẹp trai của hắn, giọng trong trẻo: "Cảm ơn anh Cố đã cứu em.
Nhưng cái bình hồ lô đó không phải thời nhà Thanh đúng không?
Anh Cố lừa Cố Cảnh Diệu như trẻ con, còn bình Thanh Hoa kia cũng giả, phải không?"
Cố Tử An khẽ giật mình.
Bình Thanh Hoa giả này đến chuyên gia hay máy móc cũng khó phân biệt, vậy mà thằng nhóc này liếc mắt đã biết.
Hắn hất tay Kỷ Tịch ra: "Sao cậu biết bình Thanh Hoa là giả?
Nói bậy, tôi sẽ cho người đưa cậu về chỗ Cố Cảnh Diệu."
Kỷ Tịch ngẩng đầu, nghiêm túc: "Bề ngoài thì giống thật, nhưng bình Thanh Hoa chính gốc dùng kỹ thuật kéo phôi thủ công hoặc làm từ gạch mộc, bên trong thường có dấu vân tay và hoa văn rõ ràng.
Vừa nãy Cố Cảnh Diệu làm vỡ, mặt trong trơn láng, rõ là đồ giả."
Cố Tử An nhướn mày, giọng vẫn lạnh, nhưng thoáng tán thưởng: "Đúng vậy, hàng thật đang ở nhà tôi."
Kỷ Tịch cười lớn, giọng trong veo, tiếng cười dễ nghe: "Vậy anh đưa dự án lớn kia cho anh ta cũng là lừa anh ta đúng không?"
Cố Tử An đột nhiên dừng bước.
Đây là người đầu tiên nói toạc sự thật.
Hắn quay lại, ánh mắt dò xét Kỷ Tịch.Kỷ Tịch bị cái nhìn lạnh băng của hắn làm da đầu tê dại: "Dù sao anh cẩn thận với mấy trò vặt của Cố Cảnh Diệu cũng đúng.
À, còn phải đề phòng tài xế và đầu bếp bên cạnh anh nữa."
Trong truyện, hình như Cố Cảnh Diệu mua chuộc tài xế của Cố Tử An, dẫn đến tai nạn chết người.
Tuy giờ Cố Tử An mưu trí, thủ đoạn, nhưng cẩn thận vẫn hơn.Nghe đến "tài xế," tim Cố Tử An thắt lại.
Tình nhân của Cố Cảnh Diệu trong trí nhớ vừa ngu vừa hèn, nhưng thằng nhóc trước mặt lại thay đổi hoàn toàn.Ra khỏi hoa viên, Cố Tử An đi thẳng đến xe đang chờ, lạnh lùng: "Đừng đi theo tôi."
Hắn nhớ không lầm, kiếp trước, đứa con của Cố Cảnh Diệu là do thằng nhóc này sinh.
Hắn cứu nó chỉ vì không muốn Cố Cảnh Diệu có con nối dõi.Thấy cửa xe sắp bị Cố Tử An đóng sập, Kỷ Tịch nhanh tay nắm khung cửa.
Người này đã cứu mình, cứ mặt dày một chút, chắc hắn không nỡ bỏ rơi mình đâu.Cửa xe bị chặn lại.
Kỷ Tịch mở to mắt, đối diện ánh mắt lạnh băng của Cố Tử An, giọng mềm mại, đáng thương: "Anh Cố, anh cho em ở nhờ một thời gian được không?
Em là diễn viên quèn, đợi có việc làm, em sẽ dọn ra.
Hơn nữa, em chạy trốn lại va phải anh, hai ta có duyên lắm đúng không?"
Cố Tử An nhìn nốt ruồi đỏ trên cổ trắng nõn của cậu, eo thon với cơ bụng mờ mờ, đôi chân dài mượt mà, cười nhạt: "Dáng ngon, tiếc là tôi không ăn món này."
Kỷ Tịch cúi đầu, thấy lúc chặn cửa, chăn tuột ra, ba lô treo trên tay, nửa thân trần và bộ đồ hầu gái phô bày trước mặt Cố Tử An cả buổi.Cậu nén lại xấu hổ, bình tĩnh kéo chăn che lại, cười rạng rỡ: "Em biết mà, không thì em đâu dám đưa dê vào miệng cọp."
Dưới ánh trăng, mắt cậu trong veo, nụ cười sạch sẽ.
Cố Tử An đột nhiên muốn xem cậu còn chiêu gì nữa: "Lên xe."
Kỷ Tịch vui sướng nhảy lên xe, làm đau vết thương ở chân.
Cậu "Á" hít một hơi lạnh."
Ngồi bên này."
Một giọng nói vang lên từ hàng ghế sau của chiếc xe bảy chỗ, làm Kỷ Tịch giật mình.
Lúc này cậu mới thấy ngoài Cố Tử An và tài xế, trong xe còn một người nữa.Cậu lịch sự từ chối: "Cảm ơn nha, tôi ngồi chung với anh Cố."
Liễu Ấp thầm nghĩ, thằng nhóc này sao không biết điều.
Cố Tử An từ trước đến nay không cho ai đến gần trong vòng năm mét, cứ đợi bị hắn ném ra ngoài đi."
Câm miệng."
Cố Tử An lạnh lùng nói, nhưng không ngăn cản.Liễu Ấp: "..."
Không thể vì thằng nhóc này đẹp trai mà đối xử khác biệt thế chứ!
Cây cổ thụ lâu năm nở hoa, hiếm thấy thật!Kỷ Tịch ngồi yên, nhấc chân xem lòng bàn chân.
Một cái đinh nhỏ đâm vào thịt, máu vẫn chảy.
Cậu rút đinh ra.Cố Tử An đang nhắm mắt, ngửi thấy mùi máu tanh, theo phản xạ mở mắt.
Từ sau vụ tai nạn, thứ hắn ghét nhất là mùi máu.Kỷ Tịch thấy ánh mắt cảnh giác của hắn, giơ bàn tay cầm cái đinh rỉ sét: "Em bị đinh đâm."
Liễu Ấp vội bước tới, nửa ngồi cạnh Kỷ Tịch, lấy khăn tay băng vết thương đang chảy máu: "Tôi có bạch dược Vân Nam, bôi chút để cầm máu, giảm sưng."
Cố Tử An lạnh lùng nhìn hai người.
Cái đinh đâm vào chân dài ba bốn phân, vậy mà thằng nhóc này tự rút ra, chảy máu nhiều thế mà mắt không chớp.
Đàn ông thật, Cố Tử An thầm nghĩ.Kỷ Tịch nhận bạch dược từ Liễu Ấp: "Cảm ơn anh, để tôi tự làm."
"Cậu làm được không?
Cứ gọi tôi Liễu Ấp."
Liễu Ấp hơi ngẩn, cũng không ép."
Vết thương nhỏ thôi, không sao."
Kỷ Tịch bôi thuốc, dùng khăn băng chân lại.Cậu quay sang thấy Cố Tử An nhíu mày, mở cửa sổ.
Nhìn bộ dạng thảm thương của mình, cậu không muốn chọc hắn ghét thêm, chống ghế, nhảy một chân lên ghế sau: "Anh Liễu, cái khăn này không dùng được nữa, lần sau tôi mua cái khác đền anh."
Liễu Ấp đỡ cậu: "Không cần khách sáo."
Hai mươi phút sau, xe dừng trước một biệt thự được canh gác nghiêm ngặt trên sườn núi.Quản gia ra đón, ngạc nhiên khi thấy người Cố Tử An dẫn về, lại còn trong bộ dạng lôi thôi.Cố Tử An liếc sắc mặt trắng bệch vì đau chân của Kỷ Tịch, để lại một câu: "Sắp xếp cho cậu ta phòng ở tầng một."
Rồi cùng Liễu Ấp đi ngay.Quản gia không dám chậm trễ, lập tức dẫn Kỷ Tịch vào phòng khách.---Liễu Ấp theo Cố Tử An vào thư phòng, nghẹn cả đường, không nhịn nổi: "Tử An, cậu ta là ai?"
"Không biết."
Cố Tử An cởi áo khoác, ngồi xuống ghế."
Không biết?"
Liễu Ấp kinh ngạc.
"Nhân viên công ty làm hai ba năm cậu còn không cho tới gần, không muốn ai quấy rầy, cậu còn cố gắng ăn món khó nuốt của chú Lý.
Vậy mà một thằng nhóc lạ hoắc, không rõ lai lịch... cậu lại dẫn về nhà?"
Đàn ông đến tuổi này đúng là để nửa thân dưới điều khiển!Thấy Cố Tử An nhếch môi nhướn mày, Liễu Ấp dò hỏi: "Có phải thằng ngốc Cố Cảnh Diệu lại giở bệnh không?"
Cố Tử An nghe nhắc đến Cố Cảnh Diệu, ném cho Liễu Ấp một chồng tài liệu: "Dự án Hải Duyệt không cần theo nữa, đưa cho Cố Cảnh Diệu."
Liễu Ấp bất mãn: "Lại cho?
Mấy năm nay chúng ta cho nó bao nhiêu dự án rồi, công ty rởm của nó toàn do chúng ta nuôi.
Tử An, cậu không thể vì nó là em trai mà mềm lòng hoài được."
Liễu Ấp là bạn học hơn mười năm của Cố Tử An, cũng là trợ lý thân cận.
Ông nội và chú của Cố Tử An từng đánh đập, ngược đãi hắn thế nào, Liễu Ấp rõ nhất.Cố Tử An nhíu mày.
Sao Liễu Ấp còn không thông suốt bằng Kỷ Tịch?
Dù sao cũng đến giai đoạn thu lưới, hắn chỉ nói: "Tôi dung túng nó thật, không thì cái dự án ngu xuẩn như Hải Duyệt, tôi theo làm gì?"
Liễu Ấp mắt sáng lên: "Đầu tiên cậu cố ý theo đuổi, rồi giả bộ nhường lại, chính là nuôi tâm lý ganh đua của Cố Cảnh Diệu.
Với vốn và thực lực của công ty nó, làm sao gánh nổi nhiều dự án lớn cùng lúc?
Cuối cùng, nhẹ thì cổ phiếu rớt, nặng thì công ty phá sản."
"Chính là để nó nếm mùi từ đỉnh cao rớt xuống đáy."
Cố Tử An nhớ tới dáng đi khập khiễng của Kỷ Tịch.
"Điều tra Kỷ Tịch cho tôi."
"Được."
Liễu Ấp sùng bái.
"Đúng là sinh viên xuất sắc Harvard!
Cái đầu này chia cho tôi chút thì ngon.
Mấy quyết định kinh doanh của cậu tôi không hiểu hết, chỉ sợ cậu vẫn mềm lòng với Cố Cảnh Diệu như trước."
Liễu Ấp cảm nhận rõ, vài năm nay, phong cách, tính cách, thói quen của Cố Tử An khác hẳn trước kia.
Ngoài bản thân, hắn không tin ai, cũng không thích người khác gần gũi.
Dù là Liễu Ấp quen hơn mười năm, nhiều lúc cũng không hiểu hắn nghĩ gì."
Tôi biết."
Khóe môi Cố Tử An nhếch lên.Trước kia không phải mềm lòng, mà là ngu xuẩn!Nhưng từ ngày tai nạn, hắn không bao giờ quay lại như xưa.
Hắn sẽ từng bước tính sổ với nhà họ Cố.⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.Đã beta lần 1, 11:38am giờ ngày 09/03/2022 (theo giờ EST)Đã beta lần 2, 12:16am giờ ngày 28/04/2025 (theo giờ EST)-Truyện này ta chém dữ lắm, mong các khanh thông cảm (^~^

ゞ.-Xưng hô của bạn Kỷ ta vẫn giữ là anh-em để phù hợp với tình huống truyện nha.Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).