- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 446,660
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm/Edit] Theo Đuổi Đỉnh Cấp Alpha Từ Bắt Đầu Đến Bỏ Cuộc - Vô Biên Khách
Chương 39
Chương 39
Bùi Nhẫn vòng đường ghé qua nhà cũ một chuyến.Tuyết rơi thường xuyên, người làm vườn trong nhà cũng vì thế mà chăm sóc vườn hoa siêng năng hơn.
Thấy xe của Bùi Nhẫn chạy vào, họ lần lượt né sang hai bên, mỉm cười chào hỏi.Bùi phu nhân vừa từ ngoài trở về không lâu, đang cùng một dì giúp việc ngồi trong phòng khách cắt tỉa mấy cành hoa mới được gửi tới.Nghe thấy tiếng động, thấy Bùi Nhẫn trở về, bà liền mỉm cười gọi anh, đánh giá vẻ ngoài của anh một lúc rồi tỏ ra thích thú nói: "Tiểu Nhẫn cắt tóc ngắn, trông chững chạc gọn gàng hẳn."
Dì giúp việc cũng khen không ngớt lời, tạm thời dừng tay, định mang cho anh một ly trà nóng.Bùi Nhẫn gọi lại: "Không cần, con chỉ về lấy vài thứ."
Bùi phu nhân hỏi: "Tối nay lại đi à?
Đã về rồi thì ăn bữa cơm hãy đi cũng không muộn."
Bùi Nhẫn ngồi xuống đối diện bà, đặt cái hộp đựng bản thảo phổ nhạc sang một bên.Bùi phu nhân lòng dạ tinh tường, vừa nhìn đã đoán ra được.
Truyện được edit bởi Jeffrey L"Định tặng cho Lâm Lâm à?"
Bùi Nhẫn: "Vâng."
Bùi phu nhân hiểu rõ tính cách con trai mình, phản ứng như vậy thì chắc chắn giữa nó và Kỷ Ngọc Lâm đã xảy ra chuyện gì đó không nhỏ."
Lâm Lâm không để ý đến con à?"
Sắc mặt Bùi Nhẫn hơi động, giọng nhỏ xuống: "Vâng."
Dì giúp việc mang trà nóng đặt lên bàn: "Ôi chao, Ngọc Lâm nhà đó tính tình tốt như vậy, sao có thể không để ý đến ai, có phải cậu chủ chọc giận cậu ấy rồi không?"
Bùi Nhẫn nhíu mày: "Cậu ấy... không giống như tức giận, nhưng cứ luôn nghĩ cách tránh mặt con."
Từ sau khi Kỷ Ngọc Lâm chuyển ra khỏi căn hộ, cơ hội gặp riêng của họ gần như không còn, nếu có liên hệ thì là qua điện thoại hoặc tình cờ gặp nhau, người kia vẫn dịu dàng như cũ.
Nhưng dù Bùi Nhẫn có nhiều tâm tư muốn thổ lộ, vừa đưa ra lại giống như đụng phải một đám bông – mềm mại, nhưng chẳng bấu víu được gì.Giờ nghĩ lại, hình như từ lúc Kỷ Ngọc Lâm dọn đi, cậu đã cố tình hoặc vô ý làm hạn chế mọi tiếp xúc với anh.Rốt cuộc là vì sao?Giữa anh và Kỷ Ngọc Lâm chưa từng có xung đột, cho dù có lúc bất đồng, Bùi Nhẫn luôn sẵn sàng là người xuống nước trước.Lúc này, Bùi Nhẫn mới nhận ra rằng, Kỷ Ngọc Lâm lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng nếu thực sự muốn "nắm bắt" cậu, thì lại chẳng có cách nào.Bùi phu nhân, ánh mắt sắc bén, lờ mờ có linh cảm.Bà nói: "Mấy hôm trước, chú hai của con cho chuyên cơ mang về không ít nguyên liệu nấu ăn, hôm qua đã cho người mang tới vài nhà thân quen rồi.
Con chọn mấy món mà họ thích, lát nữa mang qua nhà Lâm Lâm đi."
Bùi phu nhân nở nụ cười đoan trang, nhã nhặn: "Lấy danh nghĩa của mẹ gửi qua đấy, dù sao con cũng rảnh, đi một chuyến cũng không sao."
Bà làm bộ thở dài: "Mẹ cũng chẳng hy vọng năm nay con có thể dẫn Lâm Lâm về nhà ăn Tết nữa."
Buổi tối, Bùi Nhẫn ở lại nhà cũ ăn tối cùng mẹ.
Đúng dịp cuối năm, người phụ trách các việc trong nhà đều bận rộn.Bùi Nhẫn có hai người anh trai – một là anh ruột, một là con nuôi – tuy không mấy khi gặp mặt, nhưng anh luôn thật lòng tôn trọng họ.Từ nhỏ, họ đã được bồi dưỡng như người thừa kế của nhà họ Bùi, cũng nhờ vậy mà Bùi Nhẫn mới có thể yên tâm theo đuổi con đường khác.Sau bữa ăn, Bùi phu nhân gọi video với hai người con trai còn lại, bà gọi Bùi Nhẫn lại ngồi bên cạnh.
Ngoài việc mang dáng vẻ dịu dàng đằm thắm của một người mẹ, thì cả ba người con – dù đã ngoài ba mươi hay mới hơn hai mươi tuổi – ai nấy đều mang vẻ nghiêm túc, chuyện nhà cửa mà nói như đang họp bàn hội nghị mật.Cuộc trò chuyện kết thúc, Bùi phu nhân thở dài, phẩy tay: "Giải tán cả đi."
Đêm đến, trời vẫn còn sớm.Bùi Nhẫn lấy đồ, từ kho lạnh chọn ra hơn chục con tôm và cua tươi ngon, thân lớn thịt chắc, sau khi đóng thùng thì chuyển vào xe.Bùi phu nhân đứng ở ban công nhìn con trai bận rộn đi tới đi lui, rồi quay người trở vào phòng khách, gọi cho Kỷ Ngọc Lâm.Sau bữa tối, Kỷ Ngọc Lâm cầm cốc nước nóng, nhấp từng ngụm nhỏ, ngồi trong phòng đọc sách.Cậu cả ngày nay có phần thất thần, chẳng muốn tập đàn, chỉ đành đọc sách để tĩnh tâm.Nhận được cuộc gọi của Bùi phu nhân, cậu có chút bất ngờ.Giọng bà nhẹ nhàng: "Lâm Lâm à, mấy hôm trước nhà dì cho người mang về nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm.
Dì vừa chọn vài món, bảo Tiểu Nhẫn mang qua cho con rồi, lát nữa nhớ nhận nhé.
Nếu có món nào muốn ăn thì cứ nói với dì."
"Vậy phiền quá rồi..."
Kỷ Ngọc Lâm còn chưa kịp từ chối khéo, phu nhân đã nói: "Phiền gì chứ, Tiểu Nhẫn đang trên đường rồi, chắc sắp đến rồi đó.
Đừng từ chối lòng tốt của dì nhé."
Nói đến mức này, Kỷ Ngọc Lâm đành nhận tấm lòng của bà, nói chuyện với bà thêm đôi câu.Bùi phu nhân nói: "Lâm Lâm vẫn là người chu đáo nhất.
Nếu Tết này con có thể đến đây trò chuyện với dì thì tốt biết bao."
Truyện được edit bởi Jeffrey LKỷ Ngọc Lâm hơi khó xử, Bùi phu nhân thấy vừa đủ liền không nói thêm.Nửa tiếng sau, Bùi Nhẫn gọi cho Kỷ Ngọc Lâm."
Lâm Lâm, em xuống được không?
Hoặc để anh lên, anh mang đến hai thùng hải sản cho nhà em."
Kỷ Ngọc Lâm cầm lấy áo khoác: "Để em xuống lấy."
Nếu để Bùi Nhẫn lên nhà, sẽ không tránh khỏi việc mẹ cậu mời anh ở lại, lúc ấy không biết phải mất bao lâu mới kết thúc được.Hiện tại, Kỷ Ngọc Lâm cảm thấy khá lúng túng khi đối diện với Bùi Nhẫn.
Mọi điều cần nói đã được nói rõ, nhưng tình huống và kết quả lại không như những gì cậu tưởng tượng.Bùi Nhẫn: "Ừ, vậy em mặc ấm vào rồi hẵng xuống, gió to."
Anh không muốn vạch trần ý định tránh mặt của Kỷ Ngọc Lâm.
Một khi Bùi Nhẫn đã quyết định điều gì, ít khi nào thay đổi, vậy nên nếu Kỷ Ngọc Lâm không tìm anh, anh sẽ tự tạo cơ hội để lên gặp cậu.Kỷ Ngọc Lâm tưởng rằng Bùi Nhẫn sẽ đợi cậu trong xe, như vậy cậu chỉ cần lấy đồ rồi lên lại nhà là xong.Tuy nhiên, Bùi Nhẫn nói: "Anh sẽ đợi em ở quán cà phê gần đây."
Kỷ Ngọc Lâm khựng lại, định tìm lời để nói.Bùi Nhẫn đoán được suy nghĩ của Kỷ Ngọc Lâm, giọng anh trầm xuống, lộ chút mệt mỏi: "Hôm nay anh luyện tập với cường độ cao ở căn cứ cả ngày, bây giờ mới có chút thời gian để ngồi xuống uống cốc nóng.
Anh sẽ không làm phiền em quá lâu đâu, chỉ một lúc thôi."
Kỷ Ngọc Lâm không nói gì thêm."...
Được rồi."
Cậu dù có lạnh nhạt đến đâu, cũng không thể làm trái lòng với mọi người, huống chi Bùi Nhẫn chưa từng làm gì sai với cậu về nguyên tắc.Đi bộ vài phút đến ngoài quán cà phê, Kỷ Ngọc Lâm nhìn thấy Bùi Nhẫn dựa vào cửa sổ kính lớn.Đêm đông lạnh giá, quán cà phê vắng vẻ.Kỷ Ngọc Lâm bước vào quán, Bùi Nhẫn cười với cậu: "Anh đã gọi cho em một cốc đồ uống nóng rồi."
Nói xong, Bùi Nhẫn đưa cho cậu một chiếc hộp.Kỷ Ngọc Lâm: "..."
Bùi Nhẫn nói: "Một bản thảo, em nhận đi.
Những thứ này anh đã dặn với ông chủ, ông ấy đặc biệt giữ lại.
Nó đáng ra phải ở trong tay người biết trân trọng nó, để nó ở đây thì chỉ phủ bụi, ngọc quý bị mờ đi thôi."
Kỷ Ngọc Lâm: "Vậy không thích hợp lắm."
Bùi Nhẫn thần sắc thản nhiên, ánh mắt lộ vẻ chân thành: "Lâm Lâm, em chỉ là không chấp nhận lời tỏ tình của anh, không muốn bắt đầu một mối quan hệ yêu đương với anh, nhưng chúng ta vẫn là bạn mà, đúng không?"
"Chẳng lẽ, chúng ta ngay cả tình bạn cũng phải trở nên xa lạ, từ nay không còn liên lạc?"
"Không phải..."
Kỷ Ngọc Lâm cúi đầu, nhấp vài ngụm đồ uống nóng: "Bản thảo thì em nhận."
Bùi Nhẫn: "Được."
Để tránh làm Kỷ Ngọc Lâm cảm thấy phiền phức, Bùi Nhẫn quyết định kết thúc không gian riêng tư này một cách thích hợp.Anh không đòi hỏi Kỷ Ngọc Lâm phải đáp lại ngay lập tức, hôm nay có thể ngồi đối diện nhau một lúc đã là quá sức tưởng tượng của anh.Thấy Kỷ Ngọc Lâm đã uống gần xong, Bùi Nhẫn nói: "Đi cùng anh lấy đồ đi."
Bùi Nhẫn lấy hai hộp đồ từ khoang xe, Kỷ Ngọc Lâm đưa tay định nhận nhưng Bùi Nhẫn lắc đầu."
Hộp khá nặng."
Anh mua một chiếc xe đẩy tại cửa hàng tiện lợi trong khu chung cư, chất hộp lên xe, Kỷ Ngọc Lâm nắm tay cầm xe đẩy, từ từ thốt lên: "Cảm ơn."
Cậu nhìn Bùi Nhẫn, nói tiếp: "Cảm ơn sự quan tâm của dì, và cũng cảm ơn anh đã đặc biệt đến một chuyến."
Bùi Nhẫn kìm nén ánh mắt, trả lời: "Em biết anh sẵn lòng mà."
Kỷ Ngọc Lâm lại im lặng không nói gì thêm.Hai người đi bộ xuống dưới, Kỷ Ngọc Lâm cúi đầu không nói, Bùi Nhẫn nhìn thấy tình hình, khẽ nói: "Đến đây thôi, nghỉ sớm một chút đi."
Kỷ Ngọc Lâm nói: "Anh về cẩn thận."
Cậu không quay lại, bước đi ra khỏi tầm mắt của Bùi Nhẫn.
Về đến nhà, mẹ cậu hỏi về đồ đạc, Kỷ Ngọc Lâm bảo là do mẹ Bùi Nhẫn gửi.Kỷ phu nhân thở dài: "Hai thùng tôm cua này chắc không rẻ đâu, mấy ngày nữa phải chuẩn bị vài phần quà đáp lễ, Tết cũng sắp tới rồi."
Kỷ Ngọc Lâm gật đầu.Cậu sắp xếp lại tâm trạng, quay lại phòng, không thể tiếp tục đọc sách, chỉ nhắn vài câu chuyện tản mạn với Lâm Hướng Dương và các bạn trong nhóm ký túc xá.*****Vài ngày sau, có một người bất ngờ liên lạc với Kỷ Ngọc Lâm.Kỷ Ngọc Lâm có ấn tượng tốt với Cố Vũ, cậu ngạc nhiên mở lời: "Sinh nhật sao?"
Cậu chưa kịp chuẩn bị quà.Cố Vũ: "Đúng vậy, không phải ngay bây giờ, mà mấy ngày nữa.
Tôi muốn mời cậu tham dự bữa tiệc sinh nhật của tôi, cậu sẽ không từ chối chứ?"
"Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên tôi đã mời rồi, họ đều nghe theo ý cậu."
Sinh nhật năm nay của Cố Vũ sẽ tổ chức trên một hòn đảo, khác với mùa đông ở thủ đô, hòn đảo mà anh ta thuê ấm áp như mùa hè, rất thích hợp cho kỳ nghỉ."
Thật ra nhân dịp sinh nhật lần này, tôi cũng tiện thể nghỉ phép một thời gian.
Dù sao thì cũng sắp Tết rồi, tranh thủ tận hưởng một chút.
Tôi đã mời mấy người bạn thân thiết bên cạnh cùng đi, và thật lòng hy vọng cậu cũng có thể đến."
Cố Vũ mời rất thành tâm, lại là người tổ chức sinh nhật, khi đã nói đến đây, Kỷ Ngọc Lâm không thể từ chối trực tiếp ngay lúc này."
Tôi có thể suy nghĩ một chút được không?"
Cố Vũ: "Được rồi."
Mặt khác, Lâm Hướng Dương đã nói với Kỷ Ngọc Lâm rằng cậu ấy muốn tham gia bữa tiệc sinh nhật của Cố Vũ.Qua tìm hiểu, Kỷ Ngọc Lâm phát hiện Lâm Hướng Dương lại chơi khá thân với Cố Vũ và nhóm bạn của anh ta.
Mấy người trong cái giới đó thì không khó để làm quen, nhưng sau khi quen rồi có thể trở thành bạn thân đến mức nào thì lại là chuyện khác.Có những người bạn chỉ là bề ngoài, chơi theo kiểu xã giao, và cũng có những người bạn thật lòng, sẵn sàng ngồi xuống uống rượu và trò chuyện.
Cố Vũ và Lâm Hướng Dương là những người bạn như vậy.Cả hai đều có tính cách cởi mở và nhiệt tình trong giao tiếp, nếu bạn đối xử thật lòng với họ, họ sẽ đáp lại bằng sự chân thành.
Lần trước khi họ tụ tập ăn uống và chơi trò chơi, không khí đều nhờ vào Lâm Hướng Dương và Cố Vũ tạo dựng.Mà thật trùng hợp, nhà hàng mà Hoàng Thiên Thiên làm thêm trong kỳ nghỉ hè gần đây lại được công ty của Cố Vũ mua lại.
Cố Vũ là người đứng đầu công ty, sau khi biết được sự trùng hợp này, anh ta còn đặc biệt yêu cầu nhà hàng chăm sóc Hoàng Thiên Thiên nhiều hơn.Do đó, khi Kỷ Ngọc Lâm dần dần mở rộng mối quan hệ và kết bạn, thì hai người bạn nhỏ của cậu lại quen biết với những người khác còn nhanh hơn cậu.Chắc chắn là Cố Vũ sẽ mời Bùi Nhẫn, nhưng Kỷ Ngọc Lâm lại không biết phải làm thế nào, cuối cùng quyết định sẽ để bố mẹ cậu quyết định.
Dù sao thì cậu cũng sẽ phải ra ngoài, nếu mẹ không đồng ý, thì cậu sẽ không đi.Khi nghe xong chuyện này, Kỷ phu nhân cười nói: "Lâm Lâm, con muốn ra ngoài chơi là một chuyện tốt, người trẻ nên đi nhiều, giao lưu nhiều hơn."
Cuối cùng, Kỷ Ngọc Lâm đồng ý lời mời của Cố Vũ.
Buổi tiệc sinh nhật của Cố Vũ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, có chuyên cơ đưa đón, tất cả mọi người chỉ cần chuẩn bị hành lý rồi tụ họp xuất phát là được.Đêm trước khi lên đường, Nghiêm Trác liên lạc với Kỷ Ngọc Lâm: [Mấy ngày trước tôi có mua một món quà nhỏ ở cửa hàng đàn, ngày mai gặp mặt có thể trực tiếp đưa cho em.]Như đã dự đoán, Kỷ Ngọc Lâm có thể sẽ từ chối, Nghiêm Trác lại nói thêm: [Chỉ là một món quà nhỏ, xem như lời cảm ơn vì lần trước em đã 'vô tình chỉ dẫn' tôi trong buổi tiệc, dù chúng ta chỉ là bạn bè bình thường đi chăng nữa.]Kỷ Ngọc Lâm: [...
Cảm ơn anh.]Nghiêm Trác: [Phải cảm ơn em mới đúng.]Sau một thời gian "xã giao", Kỷ Ngọc Lâm không còn quá để tâm vào việc làm theo kỳ vọng của gia đình để gặp gỡ thêm nhiều người nữa.
Trước đây, những người cậu gặp qua, có ý định rõ ràng trong việc hẹn hò hay kết hôn, cậu đều từ chối một cách dứt khoát.
Nghiêm Trác khác với những người đó, dù không phát triển đến mức thân mật, nhưng dù sao thì họ cũng là bạn trong cùng một mối quan hệ xã hội.Kỷ Ngọc Lâm: [Nghiêm Trác, có một chuyện tôi nghĩ bây giờ nói rõ với anh thì thích hợp hơn.]*****Kỷ Ngọc Lâm đến Trung tâm thương mại World Trade vào tối hôm đó, quyết định sẽ mua một món quà nhỏ cho từng người trước khi lên đường.
Khi đến phần quà cho Bùi Nhẫn, cậu có chút do dự, không biết liệu có nên tặng quà cho anh hay không.Sau một hồi suy nghĩ, để giữ sự công bằng giữa các bạn bè, Kỷ Ngọc Lâm cuối cùng vẫn quyết định mua một món quà cho Bùi Nhẫn.Vào sáng hôm sau, khi mọi người chuẩn bị tập trung để lên máy bay, gió nhẹ và không có tuyết.
Kỷ Ngọc Lâm vẫn còn đang suy nghĩ về cách thức tặng món quà cho hợp lý, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng mình đã lo lắng thừa.Không chỉ riêng Kỷ Ngọc Lâm, hầu như ai cũng mang quà.
Trong đó, Lâm Hướng Dương là người nhiệt tình nhất, cậu ấy còn mang theo hai chiếc vali đầy quà tặng, hầu như cho tất cả mọi người.
Hoàng Thiên Thiên thậm chí còn tự tay làm và đóng gói những món điểm tâm xinh xắn, ngon miệng để phát cho mọi người trên máy bay.Kỷ Ngọc Lâm nhận được hộp quà từ Nghiêm Trác, cậu cười một cách chân thành và thoải mái: "Cảm ơn anh."
Nghiêm Trác hiếm khi cười đáp lại: "Tôi cũng nhận quà của em mà."
Kỷ Ngọc Lâm đã tặng hết các món quà, chỉ còn lại một phần cuối cùng.
Cậu thoáng nhìn về phía cuối hàng ghế, Bùi Nhẫn hôm nay có vẻ khá im lặng và khiêm tốn.Dường như cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Ngọc Lâm, Bùi Nhẫn ngẩng lên và hai người đối diện nhau.
Đôi mắt đen láy của Bùi Nhẫn lóe lên một tia sáng nhẹ.Kỷ Ngọc Lâm chậm rãi đi đến phía sau, Bùi Nhẫn nhìn cậu chằm chằm rồi nói: "Cứ tưởng Lâm Lâm mải kết bạn mà quên mất anh rồi."