Lập thu vừa qua, thời tiết vẫn còn oi bức.Kỷ Ngọc Lâm thoa kem chống nắng khắp mặt và tay, đội thêm mũ che bớt ánh sáng rồi cùng hai người bạn cùng phòng đến căn tin ăn cơm.Bọn họ không có tiết buổi tối, những học viên chăm chỉ sẽ tranh thủ luyện tập thêm vào thời gian rảnh.Bàn bên cạnh có một nhóm học viên đang hào hứng bàn luận về cuộc thi diễn tập huấn luyện của trường quân đội.
Mới bắt đầu học kỳ mới, các tân sinh viên của trường quân đội đã bắt đầu huấn luyện với nhiều hạng mục.
Bùi Nhẫn từng nhắc đến chuyện này với cậu, nhưng Kỷ Ngọc Lâm không mấy hứng thú.Lâm Hướng Dương uống gần hết ly trà sữa lạnh, nói: "Chúng ta có đi xem không?"
Không đợi Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên trả lời, cậu ta đã tự hỏi tự đáp:"Tôi muốn đi xem!
Học viên quân sự không thuộc khoa chúng ta, ai nấy đều có cơ bụng và đường nét cơ thể cực đẹp.
Mà diễn tập chắc chắn có phần bơi lội và lặn, kiểu gì cũng phải cởi đồ ra."
Nhóm sinh viên bàn bên còn biết ngại ngùng, nhưng khi nghe Lâm Hướng Dương nói ra đúng suy nghĩ trong lòng bọn họ, vài người liếc mắt nhìn nhau rồi bật cười.Hoàng Thiên Thiên bình thường chẳng nói năng gì, Lâm Hướng Dương hoàn toàn bỏ qua cậu, quay sang nhìn Kỷ Ngọc Lâm hỏi: "Ngọc Lâm, cậu đi không?
Đi chung đi!"
Cậu ta hạ thấp giọng: "Tôi thấy trong thông báo nói Bùi Nhẫn là giám khảo đó."
Bùi Nhẫn và Kỷ Ngọc Lâm có quan hệ khá thân thiết, không lý nào không đi xem bạn mình.Không ngờ Kỷ Ngọc Lâm khẽ lắc đầu.
Lâm Hướng Dương ngẩn người: "Cậu không đi à?"
Kỷ Ngọc Lâm đáp: "Nghỉ hè tôi có chút chuyện nên lỡ mất thời gian tập đàn, tôi muốn tranh thủ lúc rảnh để luyện thêm."
Lâm Hướng Dương than thở: "Cậu giỏi thế rồi mà còn chăm chỉ luyện đàn như vậy..."
Dù cậu ta có phàn nàn đi nữa, cũng không ép Kỷ Ngọc Lâm đi cùng, mà kéo Hoàng Thiên Thiên rời đi, nhập hội với nhóm học viên bàn bên.Hồ nước xanh thẳm, gợn sóng lăn tăn.Sau khi ăn xong, Kỷ Ngọc Lâm đi dạo quanh hồ nhân tạo một lát.
Điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn của Bùi Nhẫn.Bùi Nhẫn: "Tối nay có buổi diễn tập, em có muốn đến xem không?
Anh giữ chỗ cho em."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ đáp: "Tối nay em muốn luyện đàn, chắc không đi đâu."
Bùi Nhẫn: "Em tập đến mấy giờ?
Từ lúc khai giảng đến giờ chúng ta vẫn chưa gặp nhau.
Tập huấn xong anh qua đón em đi ăn khuya."
Kỷ Ngọc Lâm thoáng có chút bất đắc dĩ xen lẫn ngọt ngào: "Vậy chín giờ rưỡi gặp."
Ban ngày trời nóng, nên buổi diễn tập được tổ chức vào buổi tối, kéo dài từ sáu giờ chiều đến chín giờ tối.Nếu Kỷ Ngọc Lâm tiếp tục viện lý do từ chối, với sự nhạy bén của Bùi Nhẫn, anh nhất định sẽ nhận ra cậu đang cố tình tránh mặt.Mối liên hệ giữa hai người không hề giảm bớt, chỉ là thời gian phản hồi tin nhắn của hai người thường không trùng khớp.Kỷ Ngọc Lâm về phòng tắm rửa sơ qua, lấy một tuýp thuốc mỡ mới để bôi lên vùng da bị cháy nắng ban ngày.Mái tóc còn vương hơi nước, người sạch sẽ mát mẻ, cậu rời khỏi ký túc xá, đi đến phòng đàn không xa lắm để tập luyện.Đèn trong phòng đàn sáng trưng, vài sinh viên đang luyện violin thấy cậu liền nhướng mày trêu ghẹo."
Ngọc Lâm, bên trong có bó hoa gửi cho cậu đấy."
Một người khác hơi mấp máy môi, hạ giọng: "Là hoa hồng đỏ đó."
Có người còn quan tâm hỏi: "Mặt cậu bị sao vậy?"
Kỷ Ngọc Lâm ra hiệu không sao: "Bị dị ứng da thôi."
Cậu đi đến bên cây đàn piano, thấy một bó hoa hồng rực rỡ, bên cạnh là một tấm thiệp nhỏ.Đối mặt với bó hoa này, Kỷ Ngọc Lâm hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào, cũng không có ý định mở tấm thiệp xem nội dung bên trong.Nếu chưa sẵn sàng đáp lại tình cảm, tốt nhất không nên để đối phương ôm hy vọng.Cậu ôm bó hoa định mang ra ngoài đặt ở nơi khác.
Các bạn học vội hỏi: "Cậu không nhận à?"
Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười: "Tôi để hoa ở bình trong sảnh nhé, nếu các cậu thích thì cứ mang về, hoa đẹp thế này mà bỏ thì phí lắm."
Cậu đột nhiên hỏi: "Có ai thấy người tặng hoa không?"
Mọi người đều lắc đầu.Có người đề nghị: "Hay là xem thử nội dung trong tấm thiệp đi, chắc bên trong có ghi tên và cách liên lạc đấy?"
Đã bày tỏ đến mức này mà không để lại tên tuổi, không giống phong cách của một Alpha.Sau khi đặt bó hoa vào bình trong sảnh, ánh mắt Kỷ Ngọc Lâm vô thức dừng lại trên tấm thiệp còn sót lại.Đây không phải lần đầu tiên cậu nhận được hoa, người kia dường như rất kiên trì, có lẽ nên nói rõ ràng một lần.Nếu cậu không bày tỏ thái độ dứt khoát, đối phương có thể sẽ tiếp tục gửi hoa đến phòng đàn.Nghĩ vậy, cậu mở tấm thiệp, bỏ qua câu bày tỏ tình cảm ngắn gọn, ánh mắt rơi xuống cái tên và dãy số liên lạc bên dưới.Tên của người này khiến Kỷ Ngọc Lâm có chút ấn tượng, là một sinh viên alpha có thành tích khá tốt trong số các sinh viên quân đội, lớn hơn cậu hai khóa, cùng khóa với Bùi Nhẫn.
Trường quân đội Liên minh có sự cạnh tranh rất gay gắt, nhằm kích thích tinh thần phấn đấu của các alpha này, mỗi nửa học kỳ sẽ cập nhật một lần bảng xếp hạng tổng hợp dựa trên kết quả thi cử và kiểm tra.
Mỗi khi trang web chính thức của trường cập nhật bảng xếp hạng, Kỷ Ngọc Lâm thường mở ra xem.
Bùi Nhẫn luôn đứng top đầu, còn cái tên trên tấm thiệp này, cậu đã thấy xuất hiện vài lần ở những vị trí cao.Kỷ Ngọc Lâm tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn, nhập số liên lạc từ tấm thiệp rồi ấn gửi..[Bạn học Chu, tôi không thể đáp lại tâm ý của bạn, hãy tặng hoa cho người phù hợp hơn nhé.]*******Cuộc thi huấn luyện đầu năm của trường quân đội Liên minh không có sự phân biệt giữa tân sinh hay học viên cũ—tất cả đều xuất phát từ cùng một vạch.Trên chiến trường, không phân biệt lính mới hay lính cũ, các lính cũ giàu kinh nghiệm sẽ không vì đối thủ là tân binh mà nương tay.
Vì vậy, tất cả các học viên quân đội tham gia cuộc thi huấn luyện đều được đối xử bình đẳng.Tân sinh viên không muốn thua kém, muốn nhân cơ hội này để thể hiện thực lực và tỏa sáng, trong khi học viên các khóa trên lại càng không có ý định nhẹ tay chỉ vì đối thủ là tân binh.Ví dụ, Chu Dược Bằng, năm nay vừa lên năm tư, đã khiến dập tắt khí thế của một nhóm tân sinh viên.Khi Chu Dược Bằng thấy thông báo trên điện thoại, anh ta mới từ bãi bùn đi ra.Xung quanh, những học viên vừa kết thúc trận đấu đều lấm lem bùn đất từ đầu đến chân.
Thi đấu trong bùn lầy tiêu hao thể lực cực lớn, kết thúc trận ai nấy đều chẳng buồn giữ hình tượng, trực tiếp ngồi bệt xuống xung quanh sân.Chu Dược Bằng thở hổn hển, nhìn thấy tin nhắn từ Kỷ Ngọc Lâm gửi đến, nụ cười vui mừng vì vừa giành chiến thắng dần dần biến mất.Một người bên cạnh anh dùng khuỷu tay huých nhẹ vào anh ta: "Anh Chu, không phải chúng ta vừa thắng mấy đứa mới vào sao?
Sao mặt mày cậu thay đổi nhanh vậy, có chuyện gì vậy?"
Vừa nói, cậu ta vừa ghé mắt nhìn vào màn hình điện thoại của Chu Dược Bằng.Cậu bạn kia theo phản xạ buột miệng thốt lên một câu cửa miệng, rồi không thể tin nổi mà hỏi: "Anh Chu, anh bị từ chối á?"
Giọng cậu ta khá lớn, mà Chu Dược Bình lại là nhân vật nổi bật trong trường quân đội, thế nên không ít người hóng chuyện lập tức xúm lại hỏi có chuyện gì.Chu Dược Bằng chưa kịp lên tiếng, cậu bạn đã hét lên: "Anh Chu bị omega của khoa biểu diễn nghệ thuật từ chối rồi!"
Các học viên xung quanh: "......"
Ngay cả chủ tịch hội đồng giám khảo trên khán đài cũng liếc mắt về phía họ, ánh nhìn dừng lại trên người Chu Dược Bằng lâu hơn chút.Đám Alpha trong trường quân sự vốn không kiêng kỵ gì khi bàn chuyện riêng tư.
Một người bạn thân của Chu Dược Bằng tỏ ra kinh ngạc, lập tức hỏi: "Kỷ Ngọc Lâm không đồng ý hẹn hò với cậu à?"........(còn tiếp)Sang đây nhập pass để đọc tiếp:
https://everythingoesorg.wordpress.com/theo-duoi-dinh-cap-alpha-tu-bat-dau-den-bo-cuoc/