- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 425,238
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm-Edit] Sau Khi Livestream Nuôi Thú Con, Tui Trở Thành Người Giàu Nhất Tinh Tế
Chương 38: Đại Hắc bị kangaroo bắt đi rồi!
Chương 38: Đại Hắc bị kangaroo bắt đi rồi!
Editor: Cream CheeseKhi nhà xe khởi hành lần nữa, Minh Hữu được mèo mun lớn sắp xếp cho một lô những khoá học không thuộc chuyên ngành linh thú học."
Một trăm câu chuyện truyền cảm hứng về tuổi trẻ";"Mang đến cho bạn một tâm trạng tốt";"Một nghìn vĩ nhân làm cảm động Tinh Minh";"Cuộc sống sẽ không phụ bạn";"Không sợ quá khứ, không sợ tương lai";...Trên đây là một vài đầu sách cho khoá học mới của Minh Hữu.Minh Hữu nhìn một sớ dài tên các cuốn sách điện tử, vò mái tóc xoăn trên đầu: "Súp gà cho tâm hồn ư?"
Arthur ôm mặt Minh Hữu lay mạnh: "Giáo dục tâm lý!"
Mặt Minh Hữu sắp bị chân hổ Arthur kẹp bẹp: "Giáo dục tâm lý?"
"Để cho cậu không nói mấy cái câu ngốc nghếch như linh thú chết cậu cũng đi theo nữa."
Arthur dùng đệm thịt nhào nhào má Minh Hữu, khiến cho hai má cậu đỏ ửng như quả táo.Minh Hữu dở khóc dở cười.Vẫn còn đang nói chuyện này à.
Lúc đó không phải đang bàn về cốt truyện của cuốn tiểu thuyết sao?Nhưng Minh Hữu vẫn rất vui vẻ chấp nhận những khoá học bổ sung này, bởi vì các câu chuyện trong những cuốn sách đều là chuyện có thật xảy ra ở Tinh Minh.
Cậu sống lại ở Tinh Minh đến nay đã mười chín năm, nhưng lại hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, ngoại trừ những kiến thức trong sách giáo khoa ra thì cậu không biết gì cả.
Mà sách giáo khoa ở Thiên Lam tinh cơ bản không đề cập đến chuyện của Tinh Minh, chỉ có chuyện của Thiên Lam tinh thôi, nên cậu thấy rất tò mò về Tinh Minh.Arthur tức đến dựng ngược ria mép.
Xem ra chính sách tẩy não Thiên Lam tinh rất thành công, khiến cho những đứa trẻ lớn lên ở Thiên Lam tinh đều coi Tinh Minh như "nước láng giềng" rồi.Thiên Lam tinh là tinh cầu nhỏ có tài nguyên không ra gì.
Tầm nhìn của những kẻ quyền quý ở Thiên Lam tinh hạn hẹp, không giống như một số quan chấp chính ở những tinh khu tự trị khác, tuy năng lực không ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng hướng đến biển sao bao la.
Còn những kẻ nắm quyền ở Thiên Lam tinh chỉ đặt tầm nhìn trên một tinh cầu nhỏ bé như vậy, khiến cho Thiên Lam tinh như không thuộc nền văn minh tinh tế.Do đó, dù Tinh Minh sẵn sàng giải quyết vấn đề về tinh khu tự trị, nhưng Thiên Lam tinh lại bị xếp cuối danh sách.Đứng ở vị trí chính phủ Tinh Minh, họ phải suy nghĩ cho đại cục, nên lựa chọn như vậy cũng không thể trách được.
Nhưng là giai cấp được hưởng đặc quyền, hổ Arthur hoàn toàn có thể có số đặc cách, ví dụ như để Minh Hữu làm thủ trưởng của một tinh cầu chẳng hạn.Nếu Minh Hữu không muốn làm thủ trưởng tinh cầu này, vậy thì để anh trai Minh Hữu làm thủ trưởng đi.
Dù sao thì người Thiên Lam tinh cũng không biết học từ đâu cái chế độ con trai cả mới được thừa kế, anh trai Minh Hữu vừa hay là con trai cả, cho nên là người thừa kế chính thống nhất rồi.Chậc chậc, hoàng tộc Tinh Minh bọn họ còn dùng chế độ bốc thăm để thừa kế, không nghĩ tới còn có chế độ thừa kế lạc hậu như thế.Minh Hữu cũng tình cờ đọc được về chế độ bốc thăm thừa kế của Tinh Minh trong cuốn súp gà cho tâm hồn, cả người đều thấy không ổn."
Bốc thăm?!
Kể cả hoàng đế Tinh Minh chỉ là biểu tượng, nhưng điều này cũng trẻ con quá rồi!"
Minh Hữu gào vào tai mèo mun lớn.Mèo mun lớn nhấc chân lên xoa xoa tai: "Cậu gào cái gì chứ, gào cái gì chứ, chuyện này liên quan gì đến ta?"
Minh Hữu vội giúp mèo mun lớn xoa tai: "Xin lỗi xin lỗi, anh chỉ là kinh ngạc quá thôi."
Đã tiếp quản việc quản lý ngành công nghiệp mới về chăm sóc và đào tạo linh thú do mèo mun lớn sáng lập, gấu trắng đang phê duyệt văn kiện trên quang não, nhấc chân đẩy cặp kính tròn nhỏ trên mũi, không ngừng oán thầm.Trước hết, hoàng đế Tinh Minh không phải chỉ là biểu tượng; thứ hai, điện hạ, việc của gia tộc ngài không liên quan đến ngài thì liên quan đến ai?Thôi, người trong gia tộc nhà mèo lớn ai cũng quật cường cho rằng ngôi vị hoàng đế không phải việc liên quan đến bọn họ, là cấp dưới, hắn đã quen rồi."
Tinh Minh thật sự... thật là lợi hại."
Sau khi Minh Hữu dành vài ngày đọc những câu truyện truyền cảm hứng của Tinh Minh, ấn tượng của cậu về Tinh Minh tích cực lên rất nhiều, "Hoá ra chúng ta thật sự là một nên văn minh tinh tế!"
Hổ Arthur: "..."
Đứa nhỏ này đã bị nền giáo dục của Thiên Lam tinh đầu độc cho choáng váng rồi.
Xem ra sau này dù muốn giải quyết từ từ các vấn đề về tinh khu tự trị, thì lĩnh vực giáo dục cũng phải đưa lên hàng đầu trong chương trình nghị sự.
Ít nhất là trong chương trình học của cấp một và cấp hai, mọi người phải bàn lại.
Hắn cũng không muốn nghe những lời làm đau đầu hổ như "Hoá ra Tinh Minh chúng ta thật sự là nền văn minh tinh tế" thêm một lần nào nữa đâu."
Anh vẫn cứ tưởng rằng Tinh Minh là liên minh lỏng lẻo thành lập bởi các hành tinh.
Tuy rằng chúng ta có thể đi có thể đến những tinh cầu khác, nhưng mỗi tinh cầu đều tự cung tự cấp, và có chủ quyền tự chủ hoàn chỉnh, nói chung là không giao lưu với các hành tinh khác."
Minh Hữu cảm thán, "Thì ra không phải như vậy à."
Thì ra một tinh cầu trong Tinh Minh tương đương với một ... thành phố, thậm chí một quận huyện ở kiếp trước của cậu?
Quả là khoa học kỹ thuật thu hẹp mọi khoảng cách mà."
Quản lý nhiều tinh cầu như vậy, chính phủ Tinh Minh thật lợi hại."
Minh Hữu lần nữa cảm thán."
Hoàng đế Tinh Minh cũng rất lợi hại, thân vương cũng rất lợi hại."
Hổ Arthur khéo léo hướng đề tài lên người mình.Minh Hữu hiếu kỳ hỏi: "Tinh Minh còn có thân vương nữa à?
Phụ trách những việc như từ thiện hả?
Hay là kinh doanh?
Hoặc là minh tinh trong giới giải trí?"
Nói đến chuyện về hoàng gia, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Minh Hữu đương nhiên là hoàng tộc của một đế chế đã suy tàn nào đó như kiếp trước của cậu.Hổ Arthur: "..."
Gấu trắng và sói xám đang vểnh tai nghe trộm: "..."
Sói xám không nhịn nổi nữa: "Tiểu Hữu, cậu có biết hoàng đế bệ hạ của Tinh Minh chúng ta họ gì tên gì không?"
Minh Hữu suy nghĩ cẩn thận rồi lắc đầu.Là một người dân bình thường, cậu ngay cả tên của mấy vị phó quan chấp chính Thiên Lam tinh còn không biết, thì sao mà biết được hoàng đế của nước bạn Tinh Minh tên gì chứ?Cho dù tình cờ nhìn thấy trên tin tức, thì người ta cũng chỉ là gọi là Hoàng đế XXXO.
Trong đó "XXX" và "O" bị cái đầu nhỏ của Minh Hữu tự động censor thành mã loạn.Không quan tâm không quan tâm.Về phần thân vương gì đó, lại càng không nằm trong phạm vi thông tin mà bộ óc nhỏ bé của Minh Hữu cần tiếp nhận."
Hoá ra hoàng đế bệ hạ còn có một người em trai."
Minh Hữu ăn dưa, cũng không biết là muốn ăn dưa gì.Hổ Arthur giật giật khoé miệng, không muốn bàn chuyện này với Minh Hữu nữa.
Hắn cứ tưởng mình đã đủ nổi danh rồi, thế nhưng không ngờ rằng trong đầu Minh Hữu mình chỉ là một đống censor.Xin chào, ta là em trai của hoàng đế Tinh Minh, thân vương Arthur.
Ta hiện tại gặp khó khăn, cần gấp một nghìn tệ tiền xe để về Tinh Minh, xin hãy chuyển cho ta một nghìn tệ, sau này khi về Tinh Minh ta sẽ trả lại cho cậu mười nghìn tệ.—— Arthur nghĩ là, bây giờ mình nói thêm cái gì nữa, thì trong đầu Minh Hữu, nó sẽ biến thành một trò lừa đảo kinh điển, lỗi thời nhưng dai dẳng này mất.Hoặc là đợi sau khi hắn có thể biến thành người sẽ dùng xe bí ngô tới đón Hữu Ngốc đi dạ hội....
Vân vân, tại sao là xe bí ngô?Gần đây bị những câu chuyện cổ tích trước khi ngủ của Minh Hữu đầu độcb không nhẹ, mèo mun lớn che mặt.Minh Hữu không biết mình đã gây ra đả kích tâm lý mạnh mẽ cho em trai ruột thật, đáng thương của hoàng đế Tinh Minh – thân vương Arthur điện hạ, khiến thân vương Arthur điện hạ thức đêm đệ trình lên anh trai hắn một bản đề xuất về cải cách tài liệu giảng dạy bắt buộc ở tinh khu tự trị, kiến nghị bắt buộc tinh khu tự trị phải sử dụng bộ sách giáo khoa chung của Tinh Minh để giảng dạy.
Dù không làm được, thì ít nhất cũng phải thêm một môn dạy thường thức.Minh Hữu vui vẻ tìm hiểu tình hình hiện tại của Tinh Minh qua các câu chuyện, cũng đặt ra cho mình một nguyện vọng to lớn là nhất định có một ngày cậu sẽ đến trước cửa hoàng cung chụp ảnh với vệ."
Đợi đi học thì đi!
Mang theo các em đi cùng!"
Minh Hữu hưng phấn như một đứa trẻ nhà quê lần đầu tiên đến kinh đô vậy, "Chúng ta còn phải cùng nhau đi xem lễ thượng cờ ở quảng trường nữa!
Đại Hắc, em đừng vì muốn ngủ nướng mà không chịu rời giường để đi với anh đấy!"
Hổ Arthur bất đắc dĩ: "Được."
Được thôi, thân vương Arthur sẽ dẫn mười vị anh hùng tinh tế, cùng Hữu Ngốc đến trước cửa hoàng cung của anh hắn chụp ảnh, kéo cả anh và cháu trai lớn lớn của hắn vào, người một nhà đủ hết, coi như chụp một tấm ảnh gia đình.Sói xám giật giật khoé miệng, cuối cùng không nhịn được lấy hai chân trước che mặt cười trộm.Gấu trắng đẩy đôi kính tròn nhỏ trên sống mũi, bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi.
Những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thủ đô của Tinh Minh, an bài đầy đủ cho bé linh thú sư ngoại trừ một lần bỏ nhà thì chưa từng đi xa bao giờ nhà mình.Minh Hữu cũng nghĩ đến điều ấy, hai ánh mắt cậu sáng lấp lánh, giống như cất giấu vô số ngôi sao nhỏ: "Đợi đến khi đi học, anh cuối cùng cũng có thể ra ngoài đi dạo phố rồi!
Anh muốn ăn hết tất cả những món ngon ở tinh cầu thủ đô!
Đưa các em cùng đi ăn!"
"Giờ anh phải kiếm thật nhiều tiền!
Đúng rồi, giờ anh kiếm tiền kiểu gì đây?"
Minh Hữu hỏi.Hổ Arthur bất đắc dĩ nói: "Ta đã nói rồi, những quà tặng trong khi phát sóng trực tiếp đều là của cậu, sau này những lợi nhuận kiếm được từ thực phẩm dinh dưỡng và thuốc cho linh thú cũng không thể thiếu phần cậu.
Cùng lắm đợi thêm nửa tháng nữa, là cậu có thể thấy tiền tinh tinh vào tài khoản."
"Tuyệt!
Đến lúc đó anh sẽ mua đồ ăn cho mọi người tất!"
Minh Hữu nắm chặt nắm đám, vẻ mặt khí phách như chủ gia đình."
Thế nhưng Hữu Ngốc à, cậu không phải mắc chứng sợ xã hội à?
Cậu thật sự có thể đi dạo phố ư?
Trên đường có rất nhiều người đấy."
Hổ Arthur dội một gáo nước lạnh.Nước lạnh dội Minh Hữu lạnh thấu tim."
Có, có các em ở bên, anh sẽ không sợ.
Không, không còn sợ nữa, không phải anh đã một mình từ Thiên Lam tinh đến đây sao?"
Mặt Minh Hữu đỏ bừng, lắp bắp biện giải, "Anh chỉ có một chút xíu sợ giao tiếp xã hội thôi, một chút xíu sợ đám đông.
Không sao đâu!"
Hổ Arthur lộ vẻ không tin: "Ồ, khi đó xem cậu biểu hiện thế nào.
Đừng để sợ đến mức ôm cổ ta không đi nổi đấy."
Minh Hữu: "..."
Đại Hắc thực sự là quá coi thường cậu!Minh Hữu tức giận đi nhóm bếp nấu cơm.
Hôm nay bọn họ định ăn cơm đun củi ở ngoài trời.Trên mặt cơm sẽ dải những miếng thịt rừng ướp bột đá xanh thật to, trong cơm thì trộn quả sấy khô và vụn lá non, ngay cả mèo mun lớn không thích ăn cơm, cũng có thể một mình ăn hết một chậu đầy."
Điện hạ, hiếm khi Tiểu Hữu nhắc đến chuyện ra ngoài chơi, sao ngài lại đả kích cậu ấy?"
Sau khi Minh Hữu rời đi, gấu trắng không đồng tình nói, "Lúc này điều cậu ấy cần là được khích lệ."
Hổ Arthur chột dạ biến thành mèo Arthur, bé con mèo đen nghiêng đầu: "Meow."
Gấu đang nói cái gì vậy, mèo không hiểu.Hắn chỉ là phản xạ có điều kiện khi thấy vẻ mặt đắc ý của Hữu Ngốc thì muốn cà khía một tý, không có ý gì khác.Gấu trắng xách bé mèo đen treo lên cành cây như linh hồn trên cành, để mèo Arthur tự kiểm điểm lại.Mèo Arthur trên cành cây, tai vểnh như cách máy bay nhìn xuống dưới tán cây các cấp dưới của mình đang vui vẻ ấm áp vây quanh Minh, đuôi cũng vẫy như cánh quạt, như thể một giây sau là có thể hoá thành trực thăng mèo bay lên trời.Sao hắn cứ có cảm giác địa vị của mình tại đội ngày càng thấp?
Đây nhất định không phải là ảo giác của hắn."
Grựh!"
Khi mèo Arthur đang vểnh tai thở dài, thì chợt nghe thấy một vài tiếng động như là tiếng ho ¹.Mèo đen nhỏ treo ngược mình trên cây, hết nhìn đông lại ngó tây, rồi chợt đối mặt với một đôi mắt tròn vo."
Meow?"
Mèo Arthur mới chỉ kịp phát ra một tiếng kêu nghi hoặc đã bị hai cái chân hái xuống từ trên cây."
Méow?"
Mèo Arthur lần nữa kêu lên một tiếng gấp gáp nhưng ngắn ngủi, sau đó âm thanh biến mất, hắn bị nhốt ở trong một cái túi ẩm ướt và nóng bức.Meow... meow cái con khỉ mốc! ! !
Adeline, đồ thiểu năng trí tuệ này, chị định làm gì ta!Mèo Arthur vội vã vươn chân bới miệng túi, đầu mèo thò ra từ trong túi đựng con, hít một hơi không khí trong lành.Sau đó, mặt mèo hắn ngơ ngác.Đây là đâu?
Ta đang ở đâu?
Ta chỉ ngẩn người một lát thôi, sao đã đổi chỗ rồi?
Cô đang dịch chuyển tức thời đấy à?"
Grựh grựh."
Kangaroo đã nhét mèo Arthur vào túi mang đi nghiêng đầu, mỉm cười hiền hòa.Vẻ ngoài của con kangaroo này rất kỳ lạ.
Phần lớn bộ lông của kangaroo thông thường đều là màu nâu đỏ, chỉ có lông ở đuôi và sống lưng là màu xám xanh.
Mà con kangaroo này từ đầu đến chân đều cùng một màu xanh dương blueberry², thoạt nhìn như bị trúng độc vậy.Nhưng mèo Arthur biết vị cấp dưới này của mình không bị trúng độc, mà là trong cơ thể có khả năng tự tổng hợp độc tố, có thể nói là cao thủ cận chiến dùng độc.Còn về phần vì sao giữa chữ cao thủ dùng độc lại còn chèn thêm cận chiến thì...
Mèo Arthur xoay người nằm ngửa, đầu hướng lên trên, nhìn khuôn mặt thanh tú và bộ ngực vĩ đại của kangaroo.Bộ ngực...vĩ đại...Không phải mèo Arthur biến thái, mà là cơ ngực của kangaroo xanh thật sự rất vạm vỡ, cứng như sắt vậy.
Cơ bắp cỡ này không kém chút nào so với hươu ác ma cơ bắp.Trong số các cao thủ cận chiến của đội họ, anh em nhà hươu có khả năng ẩn thân và hồi máu tại chỗ, không biết nên gọi là là thích khách cận chiến hay mục sư cận chiến nữa; còn chị kangaroo này thì phát đấm nào chứa độc phát đó, trong việc gặt mạng còn mạnh hơn hai anh em nhà hươu nhiều.Mà túi của chị kangaroo chính là nơi tổng hợp độc tố, mỗi khi cô nhét nắm đấm vào trong túi và lấy ra là độc trên tay độc lại thay đổi thành một loại mới hoàn toàn, khiến cho kẻ địch muốn tìm thuốc giải cũng không kịp.Hiện tại, mèo Mèo Arthur đang được chị kangaroo nhét trong túi tạo độc.Mặt mèo hơi đen.
Chuyện này thật sự không phải do lông mèo màu đen.Mèo Arthur biết, mình vào túi của chị kangaroo rồi thì chẳng khác nào tính mạng bị nằm trong tay vị cấp dưới này.
Chỉ cần nữ sĩ Adeline có chút xíu địch ý nào với chú mèo nhỏ yếu đáng thương bất lực như hắn thì hắn sẽ ngay lập tức bị độc bao phủ.Chết thì không thể chết, là một linh thú toàn hệ dị năng, dù thuộc tính độc của mèo Arthur cũng yếu như những thuộc tính khác, nhưng giúp hắn kiên trì đến khi thoát ra được thì đại khái cũng không thành vấn đề, chỉ là sẽ phải chịu khổ nhiều thôi.Cho nên...
Túi đựng con cũng rất tốt, trước thì hắn cứ nằm đã vậy.Tai mèo Arthur giật giật, hèn.Hắn đang nghĩ, sao mình lại rơi vào tình cảnh này.Hắn bị Herman túm và treo trên cành cây, đang tự thương thân, sau đó thì đối mặt với một đôi mắt của kangaroo, giật mình ngẩn người, chỉ có vậy thôi.Nhưng đấy có phải là lỗi của hắn không?
Có phải không?
Có phải không?
Có phải không?
Chắc chắn là không rồi!
Hỏi hắn tại sao khi đối mặt với cấp dưới của mình lại ngây ra mấy giây á?
Hắn là cấp trên, đến cả ngây người cũng không được à?Mèo Arthur rút về túi đựng con, chỉ chừa ra một đôi tai mèo cùng một đôi mắt mào long lanh ánh nước, chỉ sợ không cẩn thận chọc phải chị kangaroo giờ có khả năng không tỉnh táo lắm này....Khi mèo Arthur bị hai tay chị kangaroo ôm xuống, Tiểu Thiên đã lập tức quay được video và báo cho các nắm lông khác.Nhưng khi họ vừa quay đầu lại, mèo đã vào túi.Lần này, ai cũng không dám manh động.Khi chị kangaroo nhảy lên và biến mất khỏi tầm mắt mọi người, gấu Herman tức giận trong bất lực: "Một con kangaroo lớn như thế!
Khi cô ấy đến gần, không có ai phát hiện sao?!
Tiểu Thiên, sao ra đa của cậu lại không nhạy nữa vậy?!"
Tiểu Thiên gửi một biểu tượng oan ức.Chị kangaroo thoáng hiện dưới tàng cây, sau đó nhảy lên không trung thì đột nhiên biến mất, nó chỉ là một chiếc tinh hạm phụ trợ mini bị cải tạo thành nhà xe, lấy đâu ra khả năng phát hiện ra vật sử dụng bước nhảy không gian chứ.Tay Herman che ngực, cảm thấy tim gần như ngừng đập.
Nếu như điện hạ có chuyện gì bất trắc, hắn phải làm sao đây?!Mặc dù Đại Hắc bị bắt, nhưng người bắt Đại Hắc đi lại là đồng đội của Đại Hắc, nên Minh Hữu cũng không quá lo lắng giơ tay đặt vấn đề: "Bạn kangaroo kia sẽ không làm thương tổn Đại Hắc đâu nhỉ?
Cô ấy nhét Đại Hắc vào túi đựng con, nên nhất định là coi Đại Hắc như con mình."
Tiểu Thiên giải thích cho Minh Hữu: "Túi đựng con của Đại Thanh cũng là túi tổng hợp độc, nếu như điện hạ chọc giận Đại Thanh thì sẽ chết bất đắc kỳ tử."
Tiểu Thiên còn minh hoạ cho Minh Hữu bằng cách phác hoạ vài nét về một bạn mèo chết bất đắc kỳ tử, linh hồn thăng thiên.Minh Hữu: "..."
Bức tranh thật sống động, cậu rất muốn hỏi, liệu có phải Tiểu Thiên có thù oán gì với Đại Hắc hay không á?
Sao cậu cứ có cảm giác Tiểu Thiên đang cười trên nỗi đau của người khác nhỉ?Đây nhất định là ảo giác."
Cái đó, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Minh Hữu cũng hoảng rồi, "Đợi kangaroo trả lại Đại Hắc hả?"
"Trước phải làm rõ việc cô ấy nhảy qua không gian là chuyện gì đã."
Sói xám là người đầu tiên tỉnh táo lại, "Nếu không đợi đến khi chúng ta tới gần, cô ấy lại chạy mất."
Minh Hữu hỏi: "Trước đây cô ấy không có khả năng đi xuyên không gian à?"
Sói xám nói: "Có thể dịch chuyển trong phạm vi nhỏ, chứ không như bây giờ, biến mất không dấu vết."
Minh Hữu suy nghĩ một chút, nói: "Dịch chuyển không gian cũng được mọi người quy về dị năng hệ đặc biệt nhỉ?
Năng lực của cô ấy mạnh lên, có phải cho thấy cô ấy đã tìm được cách bổ sung năng lượng của dị năng hệ đặc biệt rồi không?"
Rốt cuộc gấu Herman cũng bình tĩnh lại, hắn cười khổ nói: "Tiểu Hữu, cậu vẫn có thể bình tĩnh phân tích sự việc như vậy sao?"
"Ừm, bởi vì anh nghĩ Đại Hắc sẽ ổn thôi."
Minh Hữu lấy một thẻ kỹ năng từ trong ba lô hệ thống ra, "Anh có một thẻ kháng độc.
Chỉ cần em ấy ở trong tầm mắt của anh là anh có thể tăng khả năng kháng độc của em ấy, giúp Đại Hắc thoát khỏi túi đựng con."
"Hơn nữa, ta nghĩ là dù rằng túi đựng con có thể tổng hợp độc tố, nhưng tác dụng ban đầu của nó vẫn là bảo vệ bé kangaroo con nhỉ?
Cho nên bạn kangaroo chủ động nhét Đại Hắc vào trong túi đựng con, chắc chắn sẽ không làm tổn tương em ấy."
Minh Hữu an ủi, "Các em cũng đừng lo lắng quá.
Cô ấy là đồng đội của các em, thì dù không còn ký ức cũng sẽ không chủ động làm hại các em đâu."
Ban đầu cáo đỏ do đang nổi điên nên mới tấn công bọn họ, nhưng cũng không dùng toàn lực.
Anh em nhà hươu không có sức chiến đấu còn khỉ vàng thì hoàn toàn chỉ đang đùa thôi.Sau khi nghe Minh Hữu phân tích, hai nắm lông lớn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Bọn họ có hơi xấu hổ, bọn họ luôn nghĩ bé linh thú sư là người yếu đuối nhất, thế nhưng cậu lại có thể bình tĩnh và khách quan hơn cả họ.Vì họ quan tâm nên mới bị loạn ư?"
Đại khái chắc là vì anh tin tưởng vào linh thú."
Minh Hữu đáp, "Anh tin tưởng Đại Hắc.
Với năng lực của Đại Hắc, không thể nào em ấy dễ dàng bị bắt đi như vậy được.
Nếu thật sự gặp nguy hiểm, chắc chắn Đại Hắc có thể nghĩ ra biện pháp để thoát được.
Giờ em ấy không chạy trốn, thì có lẽ chỉ là vì không muốn làm bạn kangaroo bị thương, muốn tìm một cách được cả đôi đường mà thôi."
Thấy sự tín nhiệm gần như mù quáng vào mèo mun lớn của Minh Hữu, gấu trắng với sói xám càng thêm xấu hỗ.Theo lý thuyết, với tư cách là người trong cuộc, hai người họ phải là người tin tưởng Arthur điện hạ nhất mới phải.
Cuối cùng thì bọn họ lại còn không bằng bé linh thú sư.Minh Hữu dùng nụ cười trấn an bọn họ, nhưng hai tay đút trong túi quần của cậu lại khẽ run rẩy.Thật ra trong lòng cậu cũng rất hoảng loạn, nhưng là một linh thú sư, cậu phải bình tĩnh.
Hơn nữa cậu và Đại Hắc đã giao tiếp bằng thần giao cách cảm nhiều lần, mặc dù mỗi người một nơi nhưng họ vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được trạng thái cảm xúc của nhau.
Minh Hữu cảm giác được, hiện tại Đại Hắc không thấy hoảng loạn chút nào, chỉ là có hơi lúng túng.Đại Hắc là một mãnh mèo, lớn như vậy rồi mà còn được kangaroo nhét vào túi đựng con đưa đi, Minh Hữu có thể hiểu được sự xấu hổ của Đại Hắc.Đại Hắc còn có lòng dạ để thấy lúng túng, vậy thì chắc chắn là không sao rồi.
Minh Hữu nắm chặt thẻ kháng độc trong tay, ép bản thân thả lỏng.Minh Hữu không biết mình có thể làm gì, nhưng ít nhất thì không thể để gấu trắng với sói xám phải phân tâm ra chăm sóc cậu được.
Cậu biết chắc chắn Đại Hắc có địa vị rất cao, gấu trắng với sói xám đều là cấp dưới của em ấy.
Đại Hắc tuy thường bị ghét bỏ, nhưng em ấy chắc chắn không thể nghi ngờ gì là trụ tinh thần của cả đội.
Mất đi trụ cột tinh thần thì cho dù đáng tin cậy như Đại Bạch, cũng sẽ mất thời gian để bình tĩnh lại.Bé cáo đỏ lại bị kích thích đến mức khôi phục lý trí rồi, hắn nhảy lên vai Minh Hữu, lấy đuôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt Minh Hữu: "Cậu cũng đừng lo lắng."
Sau khi nghe thấy lời an ủi của bé cáo đỏ, gấu trắng với sói xám mới phát hiện tóc mái trên trán Minh Hữu đều đã ướt đẫm mồ hôi rồi.Minh Hữu không phải không lo lắng cho Arthur điện hạ, cậu chỉ là đang ép bản thân phải bình tĩnh thôi."
Đừng lo lắng, điện hạ chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Gấu trắng rất không hài lòng với biểu hiện của mình, trên mặt gấu cũng xuất hiện vẻ tự trách và tức giận, "Cùng lắm thì đóng băng điện hạ thành cục đá, sau đó thì đóng băng đầu và chân Đại Thanh lại, chỉ chừa ra phần túi đựng con, là có thể lấy điện hạ ra khỏi túi rồi.
Phần lớn độc tố khi gặp điều kiện nhiệt độ thấp đều sẽ bị giảm tốc độ lan truyền, điện hạ sẽ trụ được."
Sói xám và bé cáo đỏ cùng gật đầu, đây là một biện pháp khả thi.Minh Hữu dở khóc dở cười.
Tên của bạn kangaroo đã được xác định là Đại Thanh rồi sao?
Vậy sau này có phải là còn có Đại Chanh Đại Lam Đại Tử nữa không?
Đặt tên như này có phải hơi bị qua loa quá rồi không?"
Định vị được rồi."
Tuy Tiểu Thiên phác hoạ bức tranh đó hơi có sắc thái cười trên nỗi đau của người khác, nhưng công việc chính nó cũng không dám lơi lỏng.
Nó lập tức định vị được quang não của mèo Arthur, và khoanh vùng vị trí của kangaroo.Nếu tính khoảng cách theo đường thẳng thì kangaroo đang ở cách bọn họ không xa, chỉ ở ngay phía sau ngọn núi mà thôi; có thể thấy được khoảng cách dịch chuyển không gian của cô tuy mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng cũng không mạnh đến mức ly kỳ, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.Cuối cùng, họ quyết định tất cả sẽ biến thành nắm lông nhỏ để lại gần kangaroo trông có vẻ như rất thân thiện với các nhóc con.Bé cáo đỏ vì còn bị mất tỉnh táo gián đoạn, có thể sẽ xảy ra sự cố, nên bị Minh Hữu biến thành cáo đỏ, chịu trách nhiệm ở lại chăm sóc hai bé hươu con và khỉ vàng.Khỉ vàng đáng thương, vì liên tục bị Minh Hữu châm cứu, nên độ thiện cảm cứ lên xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc, vẫn chưa thể ký kết khế ước với Minh Hữu.Khỉ vàng bày tỏ hắn có thể đi theo để hỗ trợ, một đấm có thể đánh một đống kangaroo.Hắn vừa nói như thế, mọi người lại càng không dám để hắn đi cùng.
Khỉ vàng không thể kháng độc nếu chọc giận nữ sĩ kangaroo, nói không chừng hồn thật sự sẽ thăng thiên.Vốn Minh Hữu cũng bị yêu cầu ở lại, nhưng chỉ có Minh Hữu mới có thể sử dụng thẻ kháng độc, hơn nữa Minh Hữu còn nhiều lần bày tỏ khả năng kháng độc của cậu cũng đạt max, chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này mới được cho phép đi theo.Dựa theo mức độc yêu thương những người yếu thế của nữ sĩ kangaroo, thì Minh Hữu, vừa nhìn là biết một nhóc thú hai chân hoàn toàn không có sức chiến đấu, có khả năng cũng nằm trong phạm vi bảo vệ của cô ấy, sự an toàn của Minh Hữu hẳn là cũng không có vấn đề gì.Huống chi trên vai trái của Minh Hữu treo một bé gấu nhỏ, bên vai phải treo một bé sói xám, hai đánh một còn không đánh lại nữ sĩ kangaroo đang không tỉnh táo thì bọn họ cũng quá vô dụng rồi.Minh Hữu mang theo bé gấu trắng và bé sói xám vượt qua ngọn núi, đến lãnh địa của kangaroo.Mặt bên kia ngọn núi có độ dốc rất thoải, là một bãi cỏ có diện tích tương đối rộng lớn.
Trên bãi cỏ thưa thớt mọc lên lác đác vài cây đại thụ, tổ của kangaroo nằm ở bên trong một hốc cây lớn đã mục ruỗng.Bây giờ, kangaroo đang ngồi dưới đất, kiên nhẫn cố gắng đút cho bé mèo đen ăn đất.Ăn đất...Hai chân bé mèo đen cố gắng bám chặt miệng túi, đầu vùi trong bụng, chỉ để lại cho kangaroo một gáy xù lông.Không ăn đất, kiên quyết không ăn đất, ai cũng không thể bắt mèo ăn đất.Vẻ mặt kangaroo đầy lo lắng.
Đứa bé này, sao lại không chịu ăn gì vậy?"
Điện hạ cũng thật là, bây giờ còn tuỳ hứng cái gì."
Bé sói xám trách, "Chẳng qua chỉ là một miếng đất thôi mà, Đại Thanh muốn ngài ấy ăn, thì ngài ấy cứ ăn đi chứ, nói không chừng miếng đất cũng giống như đá xanh, cũng chứa năng lượng thì sao?
Mà cứ coi như là đất bình thường đi, ăn một miếng cũng có chết đâu?
Đại Thanh giận lên cho ngài ấy một ngụm sữa độc thì sao bây giờ?"
Bé gấu trắng cũng nhẹ nhàng gật đầu.Minh Hữu muốn nói lại thôi.Miếng đất này quả thật có chứa năng lượng, nhưng năng lượng rất yếu, hơn nữa mùi vị... mùi vị giống bùn đất bình thường, bắt Đại Hắc ăn cái này, thật sự là quá uất ức cho em ấy.Kangaroo đang cho con ăn đất thì phát hiện ra Minh Hữu, cô nhảy dựng lên, lộ vẻ cảnh giác, cũng chuẩn bị xong tư thế quyền anh.
Nhưng sau vài lần quan sát Minh Hữu, cô lại ngồi xuống, vẫy vẫy gội Minh Hữu đi bên cạnh mình.Bé gấu trắng và bé sói xám đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ để Minh Hữu đến thật là quyết định đúng đắn.
Hào quang thân thiện của Minh Hữu với linh thú thật sự quá mạnh.Minh Hữu mới vừa đến bên cạnh kangaroo, kangaroo liền đưa đất cho Minh Hữu.Minh Hữu suy nghĩ một chút, lấy ra một viên dinh dưỡng màu đỏ: "Có đi có lại, cậu cho tớ đồ ăn, tớ cũng cho cậu đồ ăn."
Kangaroo nghiêng đầu, nhận viên dinh dưỡng màu đỏ ngửi ngửi, rồi kinh hỉ kêu lên vài tiếng, nhanh chóng kéo bé mèo đen ra ngoài, nhét viên dinh dưỡng vào miệng bé mèo đen.Bé mèo đen: ? ? ?"
Điện hạ ra rồi!
Mau đoạt mèo!"
Bé gấu trắng và bé sói xám cùng nhào lên."
Grựh grựh!"
Kangaroo nhanh chóng nhét bé mèo đen vào lòng Minh Hữu, rồi hai tay chuẩn xác không có sai sót gì túm lấy bé gấu trắng và bé sói xám đang nhào lên, và lần lượt nhét từng đứa vào túi đựng con.
Bé gấu trắng và bé sói xám: ? ? ?************************************************************* 1.
Theo mình thì nó không giống tiếng ho lắm =))))))))Dành cho bạn nào tò mò tiếng kangaroo kêu như nào thì mình tìm được 2 cái vid có vẻ đầy đủ các tiếng kêu của kangaroo.
2.
Tiếng trung nó là từ này: 靛青色.
Mình tra từ điển thì nó ra là màu chàm, nhưng mình thấy không giống lắm, nên mình đi tra tiếp và thấy có từ khác (靛蓝色) cũng dịch ra là màu chàm, và để mọi người không nhầm hai cái với nhau thì mình để là màu xanh dương blueberry, chính xác ra thì nó là màu xanh dương Rosco E-Colour #5426 Blueberry.Đây là màu bạn kangaroo nè: