- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm/ Edit] Những Năm Tháng Tôi Ăn Cơm Mềm
Chương 66
Chương 66
Chờ Sở Tinh Thần rời đi, anh liền gọi điện thoại cho Trang Văn, rủ cô đi ăn cơm."
Hôm nay anh thấy em với Tinh Thần cãi nhau à?", ở quán cơm, tâm trạng Trang Văn trông có vẻ không tốt lắm, cứ im lặng không nói gì nhiều.
Sở Văn Lâm vì không muốn cả hai phải lúng túng nên đã thuận miệng hỏi một câu.Nào ngờ lại làm Trang Văn giật mình, "A?
Đâu có đâu ạ."
Cô cúi đầu uống một ngụm nước, che giấu vẻ chột dạ trong mắt, "Chỉ là nói vài câu về chuyện của câu lạc bộ thôi."
"Ồ."
Anh rót cho cô một ly nước, "Nó không hiểu chuyện cho lắm, em đừng so đo với nó."
Trang Văn gật đầu, rồi lại ngẩng lên cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, có chút lo lắng không biết liệu anh có nhìn ra điều gì không.Nhưng thật ra anh chỉ là không có gì để nói nên tìm đại một chủ đề, chứ với Trang Văn anh cũng không biết nên nói gì cho phải, chi bằng lôi nam chính vào, để cho bọn họ sớm ngày trăm năm hòa hợp.Người phục vụ mang hết đồ ăn họ đã gọi lên, Trang Văn đổi chủ đề, "Công việc của anh ở Đỉnh Trọng đã quyết định chưa?"
"Ừm, thứ hai là có thể đi làm luôn rồi."
Sau khi đi làm sẽ có một khoảng thời gian Sở Văn Lâm chỉ là nhân vật nền, nhưng vẫn phải hoàn thành tình tiết tiếp theo trước đó, "Anh chắc khoảng cuối tuần sau nữa sẽ dọn ra ngoài, hay là em đến nhà anh ăn một bữa cơm đi."
Trang Văn gật gật đầu, cười nói: "Được ạ, cũng lâu rồi em không gặp dì và chú."
Ăn cơm xong, hai người bước ra khỏi quán, Trang Văn liền bị một người gọi lại."
Ủa, Văn Văn?
Không phải em về ký túc xá rồi sao?"
Sở Văn Lâm và Trang Văn quay người lại, liền thấy cô gái trước mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc nhuộm màu tím nhạt được uốn xoăn gợn sóng buông xõa sau lưng, mặc một chiếc váy dài màu đen, trông vô cùng minh diễm động lòng người, khiến cho các sinh viên trên đường đều phải ngoái nhìn.Khi cô ấy thấy Sở Văn Lâm thì sững người một chút, "Vị này là?"
Thần kinh của Trang Văn lập tức căng lên.Cô gái này là đàn chị trong câu lạc bộ, vừa rồi chụp ảnh xong trở về đã chào tạm biệt bọn họ, không ngờ lại tình cờ gặp ở đây.
Ngày thường cô ấy là người thích trêu chọc Sở Tinh Thần và cô nhất, bây giờ nhìn thấy Trang Văn đi ăn cơm với một người đàn ông xa lạ, chắc chắn sẽ nghĩ nhiều."
Đây là anh trai của Sở Tinh Thần, đến tìm cậu ấy."
Trang Văn nói xong liền hoàn toàn không dám nhìn Sở Văn Lâm nữa.Thế nhưng Sở Văn Lâm đang đứng bên cạnh lại đang mải suy nghĩ xem đồ đạc trong nhà nên chuyển đến phòng thuê như thế nào, nhất thời cũng không để ý cô chủ nói gì.Cô gái nghe xong ngẩng mặt lên, "Oa, ra là anh trai của Sở Tinh Thần sao?
Trông trẻ ghê, cứ như học sinh cấp ba ấy.
Chào anh, em tên là Lâm Phạn Na, là đàn chị cùng chuyên ngành với Sở Tinh Thần."
Sở Văn Lâm lúc này mới hoàn hồn lại, giải thích nói: "Tôi đã 23 rồi."
Lâm Phạn Na kinh ngạc "chậc" một tiếng, dùng sức lắc lắc đầu, "Hoàn toàn không giống!
Mà nói lại, sao Sở Tinh Thần chưa từng nhắc là cậu ấy còn có một người anh trai nhỉ."
"Cậu ấy và tôi quan hệ không tốt lắm, có lẽ là không muốn nhắc đến thôi."
Nghe xong Lâm Phạn Na cười ngượng một chút, "Vậy à."
Sở Văn Lâm cười cười, nhìn về phía Trang Văn, "Vậy anh về trước đây."
Trang Văn gật gật đầu, nhìn anh rời đi, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Khi quay đầu lại, Lâm Phạn Na vẫn đang nhìn bóng lưng của Sở Văn Lâm suy nghĩ điều gì đó, cô nói với Lâm Phạn Na: "Chị, em cũng về đây ạ."
Lâm Phạn Na chớp chớp mắt, ôm lấy cánh tay của cô, tinh nghịch nhướng mày, "Đừng vội thế, đi uống ly trà sữa trước đã."
Nói rồi cô ấy liền kéo Trang Văn đến tiệm trà sữa mua cho cô một ly trà xoài bưởi, lại mua rất nhiều đồ ăn vặt cho cô, "Văn Văn, em giúp chị một việc nhé."
"Gì ạ?"
Trang Văn đầu óc mờ mịt nhìn đống đồ trên tay rồi nhìn cô ấy, có chút không biết phải làm sao."
Giảng viên của chị ấy, giao cho bọn chị một bài tập, là chụp ảnh nhân vật.
Chị tìm mấy người rồi chụp ra đều không có cảm giác gì cả, nhưng mà vừa rồi vừa nhìn thấy anh trai của Sở Tinh Thần, tớ liền muốn nhờ anh ấy làm người mẫu cho chị, em giúp chị nói với anh ấy một tiếng được không."
Nói xong Lâm Phạn Na chắp tay trước ngực lạy lạy, "Van xin em đó."
Tuy rằng chỉ là bài tập giữa kỳ, kỹ thuật của Lâm Phạn Na vẫn luôn rất tốt, tùy tiện tìm một người chụp rồi nộp lên cũng có thể đạt điểm cao, nhưng cô ấy có một tật xấu, chính là chụp không đến mức độ hài lòng thì sẽ xóa thẳng tay, không hề qua loa một chút nào, điều này cũng khiến cô ấy trở thành sinh viên được các giảng viên trong học viện yêu thích nhất.Trang Văn thấy cô ấy nài nỉ như vậy, đành phải đồng ý, "Được rồi, để em thử xem.
Mấy thứ này thì không cần đâu ạ."
"Không sao không sao, em cứ cầm đi."
Lúc này vừa vặn có một bạn học vỗ vỗ vai Lâm Phạn Na, cô ấy liền cười vẫy vẫy tay, "Vậy chị đi nhé, cảm ơn em nha, chờ tin tốt của em."
Nói xong còn hôn gió một cái."
A, em cũng không biết anh ấy có đồng ý không nữa."
Lúc Trang Văn nói ra những lời này, Lâm Phạn Na đã đi xa cùng bạn học.Trở lại ký túc xá, Trang Văn liền gửi tin nhắn cho Sở Văn Lâm.【Người chị lúc nãy, là Lâm Phạn Na, muốn nhờ anh làm người mẫu cho chị ấy, chỉ là chụp một bộ ảnh thôi, hỏi xem anh có thể giúp không ạ.】Suy nghĩ một lát, Trang Văn lại thêm một câu, 【Nếu không tiện cũng không sao, ngày mai em nói một tiếng xin lỗi với chị ấy là được.】Qua một lúc lâu, Sở Văn Lâm cũng không trả lời tin nhắn.Buổi chiều anh vẫn luôn ở nhà dọn dẹp đồ đạc, không để ý điện thoại, đợi đến khi làm xong mới nhìn thấy tin nhắn.Sở Văn Lâm sờ sờ cằm, nữ chính đã nói như vậy, với tư cách là nam phụ vị hôn phu si tình thì không thể từ chối được rồi.【Được.】Việc này không nên trì hoãn, Sở Văn Lâm rất nhanh sẽ phải bắt đầu cuộc sống của dân công sở, phỏng chừng sẽ rất bận, cho nên cuối tuần đó bọn họ liền hẹn nhau ra ngoài chụp ảnh."
Chào anh ạ."
Lâm Phạn Na cười hì hì nhảy tới, hôm nay cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần jean, trên tay xách theo túi đựng máy ảnh.Nghe thấy cách xưng hô đùa giỡn thân mật này, Trang Văn nhìn sang Sở Văn Lâm, anh ngày thường đều tương đối nghiêm túc, cho nên chắc là sẽ không thích cách gọi này, Trang Văn đang định nhắc nhở Lâm Phạn Na, thì Sở Văn Lâm lại bình thản gật gật đầu, "Chào em."
Giọng nói của Trang Văn nháy mắt nghẹn lại trong cổ họng, không nói nên lời."
Vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Thật ra cũng không cần anh phải tạo dáng gì đâu, cứ tự nhiên là được rồi."
Bởi vì không phải người mẫu chuyên nghiệp, Lâm Phạn Na cũng sẽ không cố tình yêu cầu.Hôm nay Sở Văn Lâm ăn mặc tương đối chính thức, dù sao cũng xem như là người của xã hội rồi.Nhưng Lâm Phạn Na lại lắc lắc đầu, "Anh có phiền nếu đổi một bộ quần áo khác không ạ."
Sở Văn Lâm không từ chối, cô ấy liền sấm rền gió cuốn lái xe đến trung tâm thương mại chọn ngay tại chỗ một bộ quần áo rồi mua.Đó là một bộ trang phục rất trẻ trung, thân trên là một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V, tay áo rộng được thắt lại ở cổ tay, vạt áo được nhét vào trong chiếc quần màu đen.Tóc của Sở Văn Lâm vốn dĩ đã mang một màu vàng hoe mềm mại, mượt mà và bồng bềnh, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cũng là điểm nhấn vừa đúng chỗ.Cả người trông như một thiếu gia quý tộc phương Tây thời xưa.Lâm Phạn Na vỗ vỗ tay, ánh mắt đầy kích động, "Hoàn hảo."
Bọn họ chọn địa điểm ở một công viên, vì là cuối tuần nên người rất đông.
Lâm Phạn Na còn lo Sở Văn Lâm ở nơi đông người sẽ không được tự nhiên, cho nên cố ý tìm một chỗ yên tĩnh dưới gốc liễu để chụp.Nhưng sau khi chụp mấy tấm, Lâm Phạn Na lại lắc lắc đầu, "Không hợp."
"Sao vậy ạ?"
Trang Văn nhìn vào Sở Văn Lâm trong máy ảnh, ánh mặt trời xuyên qua tán liễu xanh biếc, chiếu lên gương mặt bình thản của anh, "Em thấy cũng ổn mà."
"Không phải nguyên nhân do anh Sở đâu."
Lâm Phạn Na có chút bực bội ngồi xuống đất, gãi gãi đầu, "Cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."
"Có phải là cảnh ở đây không đúng không?"
"Chắc vậy."
Lâm Phạn Na xóa mấy tấm ảnh đó đi, "Vậy chúng ta đổi chỗ khác thử xem."
Thế nhưng liên tiếp đổi mấy chỗ Lâm Phạn Na đều cảm thấy không được."
Ai, chắc là do phong thủy của công viên này không tốt rồi."
Lâm Phạn Na vừa đi vừa xóa, không ngừng thở dài.Khó khăn lắm mới tìm được người mẫu phù hợp, lại không tài nào chụp ra được cái cảm giác đó của anh, Lâm Phạn Na bắt đầu nghi ngờ năng lực của chính mình.Sở Văn Lâm thấy cô ấy có chút nản lòng, bèn an ủi: "Không sao đâu, có thể đổi người khác thử lại, hoặc là qua một thời gian nữa cũng có thể liên lạc với tôi."
Lâm Phạn Na đang định bất đắc dĩ gật đầu, thì lại nghe thấy một trận tiếng động.Ba người cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra công viên này nuôi một đàn bồ câu trắng.Có người chạy ngang qua, làm kinh động đàn bồ câu trắng trên mặt đất, chúng vỗ cánh bay lượn vòng trên không trung, thỉnh thoảng làm rơi xuống vài chiếc lông vũ trắng.Sở Văn Lâm ngẩng đầu nhìn theo hướng đó, gió vừa hay thổi qua mái tóc anh, dưới ánh mặt trời như thể đang phát quang.Lâm Phạn Na nhìn thấy hình ảnh này, sững người một giây, chính sự nhạy bén chuyên nghiệp đã khiến cô vội vàng nâng máy ảnh lên, nhấn nút chụp.Có lẽ nghe thấy tiếng máy ảnh, Sở Văn Lâm theo phản xạ quay đầu nhìn về phía cô, giống như một cảnh phim điện ảnh, mỗi một khung hình đều được ống kính của Lâm Phạn Na ghi lại."
Trời ơi, chết mất thôi!"
Lâm Phạn Na nhìn mấy tấm ảnh vừa chụp được mà thốt lên một tiếng, lật qua lật lại mấy cái, thế nào cũng không nỡ xóa đi một tấm."
Chụp được rồi à?"
Sở Văn Lâm đã đi tới, Lâm Phạn Na cảm động đến rơi nước mắt gật đầu, "Anh đỉnh quá đi mất!"
Trang Văn ở bên cạnh liếc nhìn qua, thấy được khí chất trong trẻo như không khí của Sở Văn Lâm trong ảnh, cũng sững sờ tại chỗ.Cô còn chưa bao giờ thấy được một khía cạnh như vậy của Sở Văn Lâm.Cuối cùng, Lâm Phạn Na vô cùng vui vẻ đưa hai người đến nhà hàng đắt nhất thành phố, gần như đã gọi tất cả những món ăn đắt tiền có thể gọi.Trang Văn có chút ngại ngùng, trò chuyện vài câu với Lâm Phạn Na, còn Sở Văn Lâm bên cạnh đã ăn xong con tôm thứ hai.Chuyện này thật ra cũng không thể trách anh được, vì đồ ăn quả thực rất ngon.Chụp xong ảnh, Lâm Phạn Na vô cùng phấn khởi lái xe về trường, chuẩn bị dành chút thời gian chỉnh sửa ảnh, sau đó dùng cả đêm để thưởng thức."
Có chuyện gì mà vui thế."
Bạn cùng phòng thấy cô ấy vừa ngân nga hát vừa tung tăng đi vào, kỳ quái mà "a" một tiếng."
Cậu đoán xem."
Lâm Phạn Na mở máy tính lên rồi chép ảnh vào.Bạn cùng phòng thấy ảnh trên máy tính, lập tức ghé sát lại, "Trời đất ơi, cái này cậu vừa chụp à?
Trông nghệ quá đi.
Cậu kiếm đâu ra người mẫu này vậy?"
Lâm Phạn Na ngẩng đầu, hừ một tiếng, "Không nói cho cậu biết."
"Hứ."
Bạn cùng phòng đánh cô ấy một cái, "Mà này, nói mới nhớ, không phải chúng ta có một cuộc triển lãm nhiếp ảnh cấp thành phố sao, giảng viên chắc chắn giữ chỗ cho cậu rồi, tấm ảnh này mà đưa lên thì đảm bảo không sai vào đâu được."
"Đúng ha, lúc trước tớ còn đang lo không biết nên chọn tấm nào đây", Lâm Phạn Na lúc này mới nhớ ra còn có chuyện này, khoảng thời gian này cứ mãi sầu não vì bài tập mà quên mất việc này.Ánh mắt lại dời về trên máy tính, đôi mắt trong veo sạch sẽ tựa hổ phách của Sở Văn Lâm khiến người ta không khỏi tim đập loạn nhịp.——Không bao lâu sau đã đến cuối tuần, Trang Văn liền theo lời hẹn đến nhà Sở Văn Lâm.Được Lâm Tri Phượng dẫn vào cửa, nào ngờ vừa hay Sở Tinh Thần cũng đang ở đó.Cậu ta ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía cô.Ánh mắt bình tĩnh mà trấn định, như thể đã sớm biết cô sẽ đến.Cả tuần nay Trang Văn đều không đi gặp Sở Tinh Thần, bây giờ đột nhiên gặp lại, cứ ngỡ như đã qua rất lâu.Trang Văn mím môi, cúi đầu.