- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm/ Edit] Những Năm Tháng Tôi Ăn Cơm Mềm
Chương 56
Chương 56
Hôm nay là Lễ Tình Nhân, tuy về lý mà nói thì chẳng có quan hệ gì với đám học sinh cấp ba bọn họ, nhưng vì đủ các kiểu tuyên truyền nên không khí trong lớp vẫn có chút xôn xao.Trong lớp đã có không ít người nhận được sô-cô-la, bị đuổi theo trêu chọc.
Mấy cậu nam sinh đang hí hí ha ha tụ lại một chỗ đùa giỡn điên cuồng, một cậu nam sinh bị mấy đứa khác đẩy về phía sau, cong lưng cười phản kháng, "Đừng giỡn nữa."
Ai ngờ người phía trước dùng sức một cái liền đẩy cậu ta lên bàn, cả người lẫn bàn đều lắc lư một chút."
Ui, cẩn thận!
Đó là bàn của lớp trưởng."
Chỉ thấy cây bút máy đặt bên trên theo độ nghiêng trượt thẳng xuống đất, đầu bút bung ra, cả cây bút gãy làm đôi.Mấy người nháy mắt như ngừng thở, cứng đờ tại chỗ, nhìn nhìn hắn đang thay đổi số đếm ngược trên bảng đen, rồi lại nhìn nhau, cầm cây bút máy đi lên phía trước, ngượng ngùng nói: "Thật sự xin lỗi nhé, bọn mình làm rơi bút của cậu rồi, bao nhiêu tiền bọn mình đền cho cậu."
Hắn chậm rãi viết nốt chữ cuối cùng, đặt viên phấn về lại, ngước mắt nhìn về phía họ, "Không cần để ý, hỏng rồi thì ném giúp tôi đi."
"Ờ ờ, được thôi."
Cậu nam sinh xoay người nhún vai với bạn mình, đi đến bên thùng rác, chuẩn bị vứt vào thì lại bị anh vừa tỉnh ngủ gọi lại, anh xoa tóc, ánh mắt mông lung ngồi dậy, chìa tay về phía họ, "Đưa cho tôi đi."
Anh nhớ ngoài trường có một tiệm chuyên bán bút máy, chắc là có thể đến đó thử xem.Trưa ăn cơm xong anh cũng không về ký túc xá, trực tiếp ra khỏi trường đến tiệm chuyên bán kia nói rõ tình hình, đưa cây bút máy cho thợ sửa."
Úi chà, cái này xem như là hàng xa xỉ trong giới bút máy đấy."
Bác thợ rất có hứng thú mà đeo kính lên nhìn kỹ, "Cũng là đồ cũ rồi, chắc là có chút năm tuổi, nhưng mà trừ chỗ bị rơi ra thì đều được bảo quản rất tốt."
"Vậy bác có sửa được không ạ."
"Để ta xem lại đã nào."
Bác thợ cầm lấy kính lúp đặt lên trên, "Thân bút đánh bóng một chút chắc là không thành vấn đề, nhưng mà chỗ nối giữa ngòi bút và cán bút bị rơi hơi lỏng, có chút không dễ sửa, nhưng mà ta chắc chắn là có thể sửa tốt cho cậu.
Chắc cần khoảng một tiếng đồng hồ, cậu có muốn ở đây chờ không?"
"Vâng ạ."
Dù sao đi đi về về cũng tốn hơn nửa tiếng, chẳng bằng trực tiếp ở đây chờ, cũng không cần lần sau lại chạy tới chạy lui.Bác thợ dọn một cái ghế đến cho anh ngồi, liền cầm dụng cụ bắt đầu tháo linh kiện ra, vừa sửa vừa cùng anh trò chuyện, "Bây giờ người dùng bút máy càng ngày càng ít, càng đừng nói là mang đi sửa, tốn chút tiền là có thể mua lại được thứ khác, nên càng không ai muốn tốn thời gian tìm người sửa.
Khó khăn lắm mới chờ được khách hàng, lại còn là một cậu học sinh cấp ba, hiếm có nha."
"Thật ra là của bạn cháu ạ, cháu thấy cậu ấy vẫn luôn dùng cây này, chắc là cũng dùng quen rồi, nên muốn sửa thử xem sao."
"Xem ra là bạn bè quan hệ không tệ."
Bác thợ cười thở dài một tiếng, "Người cũng vậy, đồ vật cũng thế, ở chung lâu rồi đều sẽ có chút tình cảm."
Anh nghe vậy thì khựng lại một lát, cười nói: "Có lẽ vậy ạ."——Bên kia, lúc cơm trưa, mọi người đã đi gần hết.
Một cô bạn gái lén lút lẻn tới cửa phòng học, ngó đầu nhìn vào bên trong không một bóng người.Cô hít sâu một hơi, lấy ra từ trong túi một hộp sô-cô-la, bên trên còn có một lá thư.Tuy rằng không dám hy vọng xa vời sẽ nhận được lời hồi đáp của anh, nhưng cô vẫn muốn thử lại một lần nữa.Cô bạn gái chạy chậm vào phòng học, tới trước bàn anh, đặt hộp sô-cô-la lên bàn."
Cậu đang làm gì đấy?"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói.Cô kinh hãi mà mở to hai mắt nhìn qua, liền thấy hắn đứng ở cửa ngược sáng nhìn mình, sắc mặt trên mặt nhìn không rõ lắm."
Tớ không phải trộm đồ."
Cô bạn gái vội vàng xua tay giải thích."
Tôi biết."
Hắn liếc qua thứ trên tay cô, "Cậu muốn tặng sô-cô-la cho Sở Văn Lâm và cả, thư tình?"
Cô bạn gái nháy mắt đỏ mặt, "Không phải.
Chỉ là, thư cảm ơn mà thôi.
Lần trước trời mưa to, là cậu ấy đã cho tớ mượn ô, tớ vẫn luôn không thể nói với cậu ấy một tiếng cảm ơn, cũng không có cơ hội làm quen với cậu ấy."
Chữ cuối cùng vừa dứt, phòng học liền yên tĩnh lại.
Một lúc lâu, hai người đều không nói chuyện."
Có thể hay không, tôi nghĩ trong lòng cậu cũng tự rõ."
Hắn nhàn nhạt nói, "Tôi nhớ tôi đã bảo Từ Thành Châu nói với cậu rồi, vậy tôi lặp lại lần nữa, đừng tốn công vô ích nữa."
Cô bạn bị hắn nói có chút không biết làm sao, nhưng do dự một chút vẫn nói: "Tớ biết cậu, là lớp trưởng của lớp này, cũng là bạn cùng bàn của Sở Văn Lâm, nhưng sao cậu biết cậu ấy có bằng lòng hay không chứ.
Tớ sẽ không lãng phí thời gian của cậu ấy, coi như là kết bạn không được sao?"
Hắn dường như cụp mi mắt xuống, giọng nói cũng trầm đi, "Cậu muốn thử xem sao?
Thử xem cậu ấy có bằng lòng hay không."
Cô bạn gái mím chặt môi gật gật đầu, tay chân từ nãy đến giờ đã vì căng thẳng mà run rẩy, cô vốn là một người nhát gan, bạn bè đã cổ vũ cô rất lâu mới lấy hết can đảm tới đây."
Vậy được, cậu đặt xuống đi."
Cô bạn cuối cùng cũng đặt đồ xuống rồi cúi đầu bỏ đi.Hắn lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tống Nhị đang đứng ở hành lang.Tống Nhị có chút xấu hổ cười cười, xoay người vào phòng học.Không biết vì sao, cô có một loại cảm giác rất rõ ràng, tình cảm của hắn đối với anh dường như có chút không bình thường.Nếu nói ngày thường hắn chăm sóc anh nhiều, thuộc về trách nhiệm của lớp trưởng, nhưng những lời vừa rồi, thật sự có chút vượt quá giới hạn.Chỉ là cô không biết ý của anh, cũng không biết nên nói thế nào mới phải.——Anh chạy vào phòng học ngay phút cuối cùng, "May quá vẫn kịp."
Anh lau mồ hôi trên trán, giáo viên trên bục giảng đã bảo học sinh mở sách ra, anh tìm được sách giáo khoa của mình rồi lại thấy được thứ trên bàn.Anh cầm lên xem, là một hộp sô-cô-la và một lá thư, trên đó viết tên của anh.Anh nghi hoặc mà mở ra, xem những gì viết trong thư."
Thế này thì tớ từ chối cậu ấy thế nào đây."
Anh cúi đầu hỏi hắn.Hắn cụp mắt liếc một cái tờ giấy viết thư màu hồng kia, "Thư tình?"
"Không hẳn, nhưng là muốn kết bạn với tớ."
Viết đến mức này, anh cũng không phải là không hiểu."
Cậu nhờ Tống Nhị trả lại giúp đi.
Giữa con gái với nhau tương đối dễ nói chuyện."
"Cũng phải."
Anh gật gật đầu, tiện tay đặt thư và sô-cô-la sang một bên, từ trong túi lấy ra cây bút máy đã sửa xong trả lại cho hắn, "Cái này, mình tìm người sửa xong rồi, cậu xem viết có quen không?"
Hắn thấy cây bút máy kia thì sững sờ một chút, nhìn vào mắt anh, "Cậu buổi trưa ra ngoài là để sửa cái này?"
Anh gật gật đầu, "May mà không để họ vứt đi."
Hắn nhận lấy cây bút máy, trên đó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, "Cảm ơn."
Tan học, anh cầm thư và đồ vật đi tìm Tống Nhị, "Giúp mình trả lại cái này đi."
"A?"
Tống Nhị vừa thấy liền biết là của cô bạn gái hồi trưa tặng, cô cũng không biết vì sao, lại liếc nhìn hắn ở hàng sau một cái, có chút chần chờ, "Vậy mình nên nói thế nào đây, hay là cậu tự mình trả cho cậu ấy đi..."
"Cậu cứ nói mình không có thời gian."
Anh cảm thấy nếu như bị hiểu lầm thì càng phiền phức hơn."
Được thôi."
Tống Nhị nhận lấy đồ, đi sang lớp bên cạnh.Cô bạn cắn môi dưới, "Đây là cậu ấy bảo cậu đưa lại à?
Vì sao cậu ấy không tự mình qua đây."
"Cậu ấy, nói cậu ấy không có thời gian.
Cậu đừng quá đau lòng."
Cô bạn gái xịu vai xuống, từ những lời này cũng biết là không có khả năng.Lúc này hắn cầm theo những thứ cần cho kỳ thi tháng từ văn phòng đi về, đi ngang qua hai người, nhàn nhạt liếc cô bạn kia một cái, rồi lại không mấy để tâm mà thu hồi tầm mắt.Sau đó cô bạn gái kia không bao giờ đến nữa.——Buổi tối học tự học xong, anh theo lệ thường cùng hắn về ký túc xá.Đi xuống lầu anh liền nghe thấy tiếng cười nói khe khẽ của một cặp nam nữ trên con đường cách đó không xa, anh "xì" một tiếng rồi kéo hắn lại, "Hay là, chúng ta đi đường khác đi."
Khó khăn lắm mới có một ngày Lễ Tình Nhân, đừng làm phiền họ.Hắn nhìn anh một cái, gật đầu.Về ký túc xá có hai con đường, một là đại lộ, một là nối liền hành lang học sinh, có rất nhiều cây và trúc.Nhưng mà anh tính sai rồi, anh đã xem nhẹ sự thật rằng nếu đại lộ đều có cặp đôi, thì nơi vắng vẻ như hành lang học sinh, chắc chắn chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.Hơn nữa lại đúng lúc, chủ nhiệm Phòng Giáo Vụ của trường vậy mà lại chọn đúng lúc này tới đây bắt quả tang yêu sớm, bên cạnh còn mang theo mấy người của đội bảo vệ, cầm mấy cái đèn pin chiếu vào nơi này, sáng choang như ban ngày, "Ở đây, tất cả đứng dậy cho tôi.
Một đứa cũng đừng hòng chạy, phía đối diện cũng có người chặn rồi đấy."
Thế là hai cậu con trai bọn họ liền trở thành một cặp đôi nổi bật lạ thường giữa mấy cặp tình nhân."
Thầy ơi, bọn em thật sự chỉ đi ngang qua thôi ạ, vừa mới tự học xong đang chuẩn bị về ký túc xá."
Anh bất lực giải thích."
Đã muộn thế này rồi, sao các em không đi đại lộ mà cứ cố tình phải đi vào hành lang học sinh hẻo lánh lại không có đèn làm gì, không cần tìm cớ."
Chủ nhiệm là một người phụ nữ trung niên hơi mập, bà chỉ vào những học sinh khác, "Tất cả viết kiểm điểm, ngày mai tôi sẽ thông báo cho giáo viên của các em gọi phụ huynh."
Anh lại giải thích vài câu, chủ nhiệm nhìn về phía anh, tự cho rằng mình đã thấy nhiều chuyện thế này, "Đối với chuyện này tôi vẫn rất cởi mở, cũng sẽ không kỳ thị các em.
Nhưng mà yêu sớm chắc chắn là không đúng."
"Bọn em đã thành niên rồi ạ."
Anh yếu ớt giải thích, rồi lại lắc đầu, "Không đúng, bọn em không có yêu sớm.
Có thể đi tra camera giám sát, bọn em lúc trước vẫn luôn học bài trong lớp."
Mấy cặp đôi bên cạnh vốn nghe thấy phải gọi phụ huynh đã sợ mất hồn mất vía, thấy anh nói vậy, cũng học theo, "Bọn em cũng không có, bọn em cũng thành niên rồi."
"Đừng ồn ào, tôi lập tức bảo các em về lấy chứng minh thư có dám không?
Cậu này dù sao cũng là khối 12, các em vừa nhìn là biết khối 10 khối 11, không thoát được việc gọi phụ huynh đâu."
Chủ nhiệm lạnh giọng quát, mấy người nháy mắt im bặt.
Sau đó chủ nhiệm lại ho khan một tiếng, giọng thấm thía nói với anh: "Biết các em áp lực lớn, chuyện hôm nay viết một bản kiểm điểm sau này chú ý một chút là được."
Để không ảnh hưởng đến tâm trạng của học sinh, nhà trường đối với việc yêu đương của khối 12 đều là mở một mắt nhắm một mắt, lần này hoàn toàn là trùng hợp.Anh không phải cảm thấy không thể viết kiểm điểm, chỉ là cảm thấy chuyện này, thật sự có chút nhầm lẫn tai hại.Hắn ở một bên lại chậm rãi đột ngột đi tới, đưa hai bản kiểm điểm qua.Chủ nhiệm vừa định hỏi hắn viết xong lúc nào, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn lại ngây cả người, "???"
Lúc trước một mảnh tối đen, căn bản không thấy rõ mặt học sinh, tới văn phòng thì anh lại bắt đầu giải thích, cho nên bà cũng không có thời gian để ý người bên cạnh vậy mà lại là học sinh giỏi được cả trường công nhận.Hắn như không thấy được ánh mắt kinh ngạc của bà, bình thản nói: "Ngày mai buổi sáng bọn em còn có giờ tự học, nên về trước đây ạ."
"Ờ ờ, được, về đi."
Chủ nhiệm ngơ ngác gật đầu, chờ bọn họ đi rồi.
Cúi đầu nhìn hai bản kiểm điểm, nội dung mỗi bản mỗi khác, thậm chí cả nét chữ cũng không quá giống nhau, ký tên một cái Sở Văn Lâm, một cái Thích Dụ.Đúng thật là Thích Dụ kia, bà đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.Anh đi theo sau hắn ra khỏi văn phòng, "Cậu viết cái gì vậy?"
"Bà ấy muốn xem cái gì, tôi viết cái đó."
"......"
Anh hơi hé miệng, rồi lại không phát ra tiếng.
Chủ nhiệm muốn xem, chẳng phải là họ thừa nhận yêu đương sao?Hắn kéo tay anh, đi trong gió lạnh, "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."——Ngày hôm sau, cô Thôi tìm được hắn lúc còn đang cười không dừng lại được, "Lúc nhìn thấy cái này cô còn sững sờ một chút, thầm nghĩ đây là chuyện gì vậy.
Cô giáo kia sau khi cô giải thích cũng biết là nhầm rồi, bảo cô đưa hai bản kiểm điểm này cho các em, tiện thể nói lời xin lỗi với các em."
"Không sao đâu ạ, là em tự nguyện viết."
Hắn liếc qua hai tờ giấy kia, "Vậy cứ để cái này ở chỗ cô trước đi ạ."
Trong lòng hắn, bản kiểm điểm này, coi như là viết trước.