Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401157504-256-k182465.jpg

[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Tác giả: Yeekies
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên gốc: 对不起, 我只是个秘书

Hán Việt: Đối bất khởi, ngã chỉ thị cá bí thư

Tác giả: winter Tương Đích Não Trấp - winter酱的脑汁
Tình trạng (gốc): Hoàn thành 17 chương
Tình trạng (edit): Đào hố ngày 2.5.2025

Thể loại: Nguyên sang, Đammỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song hướng yêu thầm, 1v1, Phúc hắc, Ôn nhu, Ngôi thứ nhất
Bản dịch 100% phi thương mại, chỉ đăng duy nhất trên wattpad @Yeekies.

Bản dịch không có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, chuyển ver hay audio.

Yeekies là dân kinh tế, không chuyên về mảng dịch thuật hay văn học.

Tiếng Trung chỉ có bằng hsk3, trình độ hsk4 thôi nên trong quá trình chuyển ngữ có sự trợ giúp từ QT, Google dịch, Baidu,... có dị ứng hay không hợp gout hãy clickback nhá, xin đừng buông lời cay đắng.

Edit và trans chơi chơi vì truyện hợp gout mà không có nhà nào thầu hay bị drop nên mình vốn không có nhu cầu phải làm hài lòng ai, hãy tôn trọng tác phẩm và tác giả nhá.

Nếu có chỗ nào không ổn mn người thông cảm và góp ý nhẹ nhàng, mình luôn vui vẻ đón nhận.

Bản dịch sẽ cố diễn đạt lại đúng cỡ 70-80% nội dung.

 
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Giới thiệu


Tác phẩm: Xin lỗi, tôi chỉ là một thư kí

Tác giả: winter Tương Đích Não TrấpEditor: Yeekies___Tôi, chỉ là một thư ký bình thường.Sếp của tôi thì ngược lại, anh ấy sở hữu mọi phẩm chất của một nam chính trong truyện tổng tài.Anh ấy đẹp trai, lắm tiền nhiều của, có thân thế bi thảm, trải qua bao sóng gió mới vươn lên đỉnh cao quyền lực.Anh ấy dịu dàng, phong độ nhưng luôn biết giữ khoảng cách, trước những ong bướm vây quanh vẫn luôn thờ ơ, lạnh nhạt.Cứ như thể anh ấy có tất cả, nhưng lại như chẳng có gì.Giống như đang đợi một người bước vào trái tim mình.Còn tôi ư?Tôi, chỉ là một thư ký hết sức đỗi bình thường mà thôi.___Ngôi thứ nhất, theo thể loại hài hước.

Sếp là công.Vai chính: Lý trí nội liễm tiểu khả ái thụ X Phúc hắc ôn nhu đại cẩu côngTags: Ngọt sủng, HE (Happy Ending), yêu thầm hai phía.___【Lời Yeekies】Truyện ngắn, ngọt sủng, nhẹ nhàng, thích hợp đọc vui trước khi ngủ~~NGÔI THỨ NHẤTNGÔI THỨ NHẤTNGÔI THỨ NHẤTCái gì quan trọng nhắc lại 3 lần nhá!Niên thượng, cách nhau 3 tuổi.Tác giả không đặt tên các chương, editor tự đặt.
 
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Chương 1: Cậu chủ đã lâu rồi không cười như thế


Edit: Yeekies___1.Đây đã là lần thứ sáu sếp hỏi tôi một câu hỏi tương tự."

Cậu nói xem, tại sao một người lại có thể trong một tháng làm đổ cà phê lên người người khác đến tám lần vậy?"

Sếp nhíu mày lại thành một chữ "xuyên" (川).

Khi hỏi tôi câu này, vẻ mặt anh ta giống hệt như hôm qua khi hỏi "Tại sao một người có thể cứ thế mà vấp ngã mỗi ngày?".Còn tôi - một thư ký nghiêm túc và trưởng thành, giữ vững nguyên tắc không can thiệp vào chuyện tình cảm của sếp, chỉ có thể dùng giọng điệu bình tĩnh để trả lời:"Sếp Lộ, nếu ngài thấy có vấn đề gì, tôi có thể sắp xếp cho cậu Hứa đi kiểm tra sức khỏe."

Quả nhiên, sếp trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt kiểu 'đúng là cái miệng chó chẳng nhả được ngà voi'.Trừng tôi làm gì chứ, tôi chỉ là một anh thư ký nhỏ bé đáng thương mà thôi!

2.Trời đất chứng giám, tôi thực sự là một thư ký bình thường.Không phải là kiểu thư ký nhỏ của tổng tài trong các truyện ngôn tình, mà là một thư ký đúng nghĩa đen.Tôi và sếp cũng chẳng có chuyện tình "có việc thư ký làm, không việc gì thì thư ký bị...", những câu chuyện có lẽ sẽ bị "đòi hòa" (hòa giải) ngoài đời.

Tôi chỉ là một thư ký máy móc, tham luyến đồng lương hậu hĩnh của sếp."

Máy móc" hiểu theo đúng nghĩa đen, tức là phải hoàn thành mọi yêu cầu của sếp một cách hoàn hảo, không được hỏi han chuyện riêng tư của sếp, làm một công cụ vô tri vô giác.Làm một thư ký, sinh hoạt thường ngày của tôi là chỉnh chu bản thân một cách tỉ mỉ, rồi lại tỉ mỉ chấp hành các nhiệm vụ của sếp.À, còn một khoảng thời gian giải trí phụ, đó là hóng chuyện.

3.Sếp của tôi họ Lộ.Không phải là cái họ Lục (陆) độc quyền của các tổng tài trong truyện ngôn tình, mà là họ Lộ (路).Tuy tên không bá đạo như vậy, nhưng cuộc đời anh ấy vẫn thuộc dạng một mực đi theo con đường của các nam chính tổng tài.Anh ấy không phải kiểu nam chính "mặt lạnh" (diện than), mà chính xác hơn là kiểu "phúc hắc".

Tôi thấy anh ấy rất thích cười, vui vẻ thì cười, không vui cũng cười.

Đương nhiên, khi hố người thì cười càng tươi hơn.Cũng giống như nhiều nhân vật "soái - cường - thảm" (đẹp trai - mạnh mẽ - bi thảm), anh ấy từ nhỏ đã sống trong cảnh cha không thương, mẹ không yêu.

Mẹ ruột sớm qua đời, chưa đầy một tháng sau, cha đã cưới dì ghẻ về.

Dì ghẻ còn dẫn theo một đứa con riêng sinh sau anh ba tháng.

Vừa về nhà, họ đã tìm mọi cách để tranh giành gia sản.Đối mặt với thân thế bi thảm và kỳ lạ như vậy, sếp của tôi đã xuất sắc thu phục dì ghẻ và em trai, rồi thành công khiến người cha "đểu" về nhà dưỡng lão.

Giờ chỉ còn lại đứa con riêng khác của cha thỉnh thoảng nhảy nhót, nhưng rồi sẽ sớm bị sếp dẹp yên thôi.Theo mô típ các tổng tài trong tiểu thuyết, sếp đã trải qua phần "thảm" trong cuộc đời "soái - cường - thảm" và bắt đầu bước vào giai đoạn sống chỉ còn "soái - cường".Lúc này thì phải làm gì?Đương nhiên là phải yêu đương.

4.Nói tiếp về chuyện tình trường của sếp.Sếp được coi là một "tân quý" trong giới kinh doanh nên những năm gần đây ong bướm vây quanh cũng không ít.Mỗi lần tôi thay anh ấy từ chối người khác đều gặp phải những chuyện không mấy vui vẻ.

Trong số những kẻ đeo bám đó, người rộng lượng thì không sao, người không rộng lượng có thể ném cả hoa hồng vào mặt tôi."

Phì", đồ bắt nạt kẻ yếu!Nhưng mà...Những tổng tài kiểu này, trong tiểu thuyết đều sẽ vì một người mà hy sinh tất cả, được người ấy cứu rỗi, được người ấy sưởi ấm.Người đó chính là bạn trai của sếp, Hứa Nhu.Đúng vậy, Nhu trong mềm mại, êm dịu.Tuy gu của tôi là đọc tiểu thuyết và cái tên này đặt vào các kênh ngôn tình sẽ không có gì bất ổn.

Nhưng tôi thực sự không thể hiểu tại sao trong đời sống thực, lại có người đặt cho con mình một cái tên như vậy.Suy nghĩ gì vậy?Sao không gọi thẳng là Hứa Hẹn luôn đi?Thôi được rồi, không hiểu thì không hiểu, tôi cũng sẽ không thể hiện sự bất mãn này ra mặt.Dù sao Hứa Nhu cũng là bạn trai của sếp, bốn bỏ năm lên cũng là "một nửa sếp" của tôi.Làm sao tôi có thể có ý kiến với tên của "nửa sếp" kia chứ?

5.Tuy tên hơi kỳ quặc, nhưng Hứa Nhu là người thật sự rất tốt.Cậu ấy rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, lại có lúm đồng tiền, rất ra dáng một cậu em trai ngoan ngoãn.

Mỗi khi có việc cần tìm tôi, cậu ấy lại chớp chớp đôi mắt to tròn đó.Làm sao tôi từ chối được cơ chứ!Mỗi lần cậu ấy dịu dàng, đáng yêu nói với tôi: "Anh Trần Linh, anh có thể giúp em mang cái này cho anh Lộ không?" hoặc "Anh Trần Linh, anh có thể giúp em hỏi anh Lộ xem có được không?".

Lúc đó tôi vô cùng ghen tị với sếp vì có một người bạn trai đáng yêu như vậy.Hứa Nhu rất thích nấu ăn, thường xuyên làm những món tráng miệng tinh xảo mang đến công ty cho sếp ăn, tôi cũng được "ké" một phần.Cậu ấy không hề nuông chiều bản thân, cũng không vì là bạn trai của sếp mà vênh váo sai bảo tôi, không bao giờ cáu gắt, thậm chí đôi khi còn xoa đầu tôi.Đúng vậy, xoa đầu tôi.

6.Bởi vì tôi thấp hơn Hứa Nhu.Không ngờ đúng không, một người tên nghe mềm mại, đáng yêu, lớn lên cũng mềm mại, đáng yêu như vậy, lại cao 1m85.Tôi ghen tị lắm.Vì tôi chỉ cao 1m78.Trời đất chứng giám, tôi thực sự không hề thấp, nhưng đứng trước mặt hai người họ, tôi giống như một chú lùn nhỏ bé.À, đúng rồi.Sếp của tôi, sếp Lộ thân mến, anh ấy...Cao 1m90.

7.Tôi cũng không biết tại sao họ lại bên nhau.Nói chung là họ ở bên nhau.Đôi khi họ đi ăn riêng, đôi khi cùng nhau xem phim.À, đôi khi sẽ kéo theo cả tôi, một "công cụ hình người" này.Thường ngày của họ là Hứa Nhu ngọt ngào làm nũng, còn sếp thì cau mày đến mức có thể kẹp chết con muỗi, nhưng lại luôn bất đắc dĩ mà chiều chuộng.Công việc thường ngày của tôi là làm "bóng đèn", rồi ăn "cẩu lương".Tôi không hiểu tại sao họ lại thích ngồi đối diện nhau khi ăn, và Hứa Nhu luôn muốn tôi ngồi bên cạnh sếp.Các bạn có hiểu được không, chứ tôi thì không thể.Những lúc khác, Hứa Nhu đúng là người như tên, với hàng loạt những chuyện "ngây thơ" vang danh.

Tôi thường xuyên nghe các trợ lý khác hoảng hốt chạy đến, nói với tôi: "Không xong rồi thư ký Trần ơi!

Cậu Hứa lại vấp ngã làm đổ lên người phục vụ rồi!"

"Không xong rồi thư ký Trần!

Cậu Hứa lại quên mang ví, không thanh toán được rồi!"

"Không xong rồi thư ký Trần!

Cô này cô kia trước đây từng theo đuổi sếp Lộ lại đi tìm cậu Hứa gây chuyện rồi!"...Đại loại là như vậy.Tôi rất băn khoăn tại sao một người lại có thể biến việc vấp ngã trên đường bằng thành chuyện thường ngày.Nhưng mỗi lần Hứa Nhu lại ngọt ngào làm nũng nhờ tôi dọn dẹp "hậu quả".Nhìn vẻ đáng yêu của cậu ấy, tôi đành lựa chọn tha thứ.Ai mà chẳng thích mấy cậu nhóc đáng yêu cơ chứ?

8.Nói lại về sếp Lộ.Sếp Lộ thật sự rất yêu Hứa Nhu.Sếp đúng là một kẻ phúc hắc, nhưng thường anh ấy chỉ lộ ra một nụ cười bí ẩn trước mặt người khác, lời nói cũng không nhiều.Kiểu như có thể nói ít chữ thì sẽ nói ít đi ấy.Nhưng tôi nghĩ, có lẽ anh ấy chỉ đơn thuần là lười phí thời gian lừa gạt người khác mà thôi.Mỗi khi anh ấy cười, tôi lại cảm thấy trong lòng anh ấy đang có mưu đồ xấu xa.Ngoại trừ khi ở trước mặt Hứa Nhu.Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó tôi đến nhà cũ của anh ấy để đưa tài liệu, thấy sếp Lộ và Hứa Nhu đang nói chuyện trong vườn hoa.Họ hình như nhìn thấy tôi, vậy mà lại nhìn nhau cười.Không giống nụ cười anh ấy dành cho đối tác, không giống nụ cười khi anh ấy trấn an cấp dưới.

Đó là một nụ cười mà tôi hiếm khi thấy, một nụ cười trong sáng, vui vẻ, pha trộn rất nhiều cảm xúc.Ôi, lạy Chúa, anh ấy thực sự yêu cậu ấy.Bên cạnh, ông quản gia già vẻ mặt vui mừng cảm thán: "Cậu chủ đã lâu rồi không cười như thế."

Tôi cũng muốn cười.Sếp ơi, quản gia của anh là lấy sỉ từ các truyện tổng tài sao?

9.Nói nãy giờ, quay lại với chính mình.Tôi - Trần Linh, một thư ký bình thường.Khụ, sở thích hằng ngày là đọc tiểu thuyết đam mỹ.Đương nhiên bằng cấp của tôi không tầm thường, nếu không thì không thể làm trợ lý cho sếp Lộ.

Chẳng qua, bằng cấp này trước mặt lý lịch kinh thiên động địa của anh ấy vẫn chưa đáng là gì.À, tôi cũng là một "thẳng nam" chính hiệu.Tuy vẻ bề ngoài thì không thể nhìn ra.Tôi không phải là người thích nói chuyện, đồng thời lại có một gương mặt tao nhã, lịch sự.

Đeo thêm chiếc kính gọng vàng, trông y hệt một anh thư ký tinh anh, nghiêm cẩn và lạnh lùng.Hừ, nhìn những suy nghĩ trong lòng tôi thì đương nhiên không thể thấy được tôi là người như vậy.Vì những lời này tôi chỉ dám nghĩ trong lòng, chưa bao giờ thể hiện ra mặt.Chính vì những lý do này, cả công ty, từ trên xuống dưới, đều nhất trí cho rằng thư ký Trần là trợ thủ đắc lực nhất của sếp Lộ.

Luôn giữ vẻ mặt không biểu cảm, làm việc tỉ mỉ như một cỗ máy, lại vô cùng chuyên nghiệp.

Điện thoại 24 giờ không tắt máy, gọi là có mặt ngay.Chỉ cần có tiền, tôi có thể làm bất cứ điều gì.Khụ, không bao gồm mấy chuyện kia.Thấy chưa, tôi chính là "công cụ hình người" thư ký tiêu chuẩn trong các cuốn tiểu thuyết "ngọt sủng".Sếp có việc tôi ra tay, "phu nhân sếp" có việc tôi cũng giải quyết.

Lãnh một mức lương cực kỳ hậu hĩnh, làm "chiếc áo bông" tri kỷ của sếp và "phu nhân sếp", quản gia lớn trong công ty của họ.Còn cuộc sống của bản thân tôi thì khá tẻ nhạt.Ngoài công việc ra thì vẫn là công việc.Chuyện tình cảm cũng chỉ có một lần duy nhất.

Rất lâu trước kia, kết thúc không mấy tốt đẹp.

Cho nên mấy năm nay tôi vẫn giữ mình, độc thân một mình.Những lúc đêm khuya buồn bã, tôi sẽ nghĩ, cứ như thế này cũng không phải là không tốt.Lương cao, công việc không quá vất vả, thậm chí còn có thể đứng ngoài xem tình yêu ngọt ngào của người khác.Bình thường mà vui vẻ.Như vậy là đủ tốt rồi.

10.Nhưng cuộc sống thì luôn luôn có những "quả dưa" mới để hóng.À, cũng không hẳn là "dưa".Nguyên nhân sự việc là thế này, sáng sếp Lộ vừa hỏi tôi tại sao một người có thể làm đổ tám ly cà phê trong một tháng, thì buổi chiều tôi nhận được tin Hứa Nhu làm đổ ly cà phê thứ chín.Khi tôi báo cáo với sếp Lộ, anh ấy ngẩng đầu lên từ một đống tài liệu, thản nhiên nói: "Chúng tôi đã chia tay rồi."

"À?"

Tôi lập tức thốt lên, suýt nữa thì không kiểm soát được biểu cảm của mình.Sếp Lộ liếc nhìn tôi với ánh mắt trách móc, như thể tôi không nên quá ngạc nhiên như vậy."

Chúng tôi đã chia tay rồi," anh ấy bình tĩnh nói, "Thư ký Trần, sau này chuyện như vậy không cần báo cáo với tôi nữa."
 
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Chương 2: Gay bar


Edit: Yeekies___11.Trong khoảnh khắc ấy, tôi có chút bàng hoàng.Rõ ràng là một cốt truyện ngọt ngào, mà chỉ mới hôm trước hai người còn tốt đẹp, sao chỉ vì làm đổ thêm một ly cà phê mà lại chia tay?Sếp Lộ lại liếc nhìn tôi."

Tối nay về sớm một chút," anh ấy nói."

Tại sao?"

Tôi buột miệng nói ra mà quên cả xưng hô.Sếp Lộ dường như không mấy bận tâm, anh ấy điềm nhiên ký tên vào tài liệu, vừa nói: "Tôi thất tình, thư ký Trần, đi uống rượu với tôi."

Tối... tôi có hơi buồn.

Tối nay tiểu thuyết tôi đang theo dõi sẽ cập nhật.

Làm sao tôi có thể ngồi trước mặt sếp mà đọc tiểu thuyết được, chẳng phải là tự hủy hoại hình tượng sao.Sếp Lộ nhìn thấu sự do dự của tôi, như thể có thể đọc được suy nghĩ, anh ấy nói..."

Tính tăng ca."

12.Thế thì tôi phải đi.Với lại, sếp còn nói bữa rượu này anh ấy mời.Thế là lòng tôi vui vẻ, bề ngoài không chút dị thường mà bước vào chiếc Ferrari mới mua của sếp.Tôi định mở cửa ghế sau, nhưng sếp đã ga lăng kéo cửa ghế phụ ra cho tôi.Lúc này tôi mới nhận ra, ngồi ghế sau sẽ khiến sếp cảm thấy mình như tài xế.Tính toán sai rồi, sai rồi.

Chủ yếu là, khi có Hứa Nhu, cậu ấy luôn ngồi ghế phụ, tôi đã quen rồi.Dĩ nhiên, đây không phải lần đầu tiên tôi ngồi ghế phụ, nhưng cơ hội ngồi ghế phụ trên xe do sếp lái thì đúng là không nhiều.Thông thường, khi ra ngoài, chúng tôi luôn có tài xế.

Tài xế lái, tôi ngồi ghế phụ, còn sếp ngồi ghế sau.Tóm lại, khi ngồi ở ghế phụ, tôi cứ cảm thấy mình quên mất điều gì đó.Cho đến khi sếp cúi người về phía tôi, tôi ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng lạnh lùng trên người anh ấy, lúc đó tôi mới nhớ ra, mình quên thắt dây an toàn.Ồ.Tôi cảm thấy khoảng cách giao tiếp này không bình thường.

Vì tôi thậm chí có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ không quá rõ ràng ở khóe mắt anh ấy.Tôi có chút ngượng ngùng rụt cổ lại.Sếp Lộ dường như không để ý đến sự ngượng ngùng của tôi, bình thản kéo dây an toàn, tiếng "cạch" vang lên khi cài vào khóa, rồi anh ấy lùi lại.Khi chuẩn bị đạp ga khởi động xe, anh ấy đột nhiên nhẹ nhàng nói:"À, đúng rồi, đi gay bar uống rượu, cậu có ngại không?"

13.Ối.Sếp Lộ không biết tôi là gay.Nhưng vậy thì sao chứ, ai lại từ chối sếp và tiền tăng ca cơ chứ?"

Có thể," tôi đáp, đeo lên chiếc mặt nạ nghiêm túc, lạnh lùng.Đầu không thèm nghiêng."

Vậy thì tốt," sếp Lộ thoải mái cười.Suốt dọc đường, chúng tôi không có cuộc trò chuyện nào.

Tôi dựa vào chiếc ghế da êm ái, trong đầu không ngừng xoay quanh chuyện của anh ấy và Hứa Nhu.Nói thật, tôi thấy họ rất xứng đôi.

Điều kiện gia đình của Hứa Nhu cũng có vẻ rất tốt, cha mẹ đều là người trí thức.

Hơn nữa, cậu ấy giống như một mặt trời nhỏ, ngày nào cũng có chuyện để nói với sếp Lộ.Sẽ không giống tôi, ngồi gần sếp như vậy mà chẳng có gì để trò chuyện.Không thể nào nói chuyện tôi đang theo dõi tiểu thuyết được.Chẳng qua, tôi không biết phải nói gì, không có nghĩa là sếp không biết."

Đi ăn cơm trước đã," sếp Lộ điềm nhiên đánh tay lái, "Tôi mời."

Anh ấy mời?Tuyệt vời.

14.Tôi biết sở thích của sếp Lộ.Anh ấy thích ăn lẩu.Siêu cay.Trùng hợp, tôi cũng thích.Tuy không can thiệp vào chuyện riêng tư, nhưng một ngày nọ, sếp vô tình gặp tôi đang vui vẻ xiên tiết vịt trong một quán lẩu, lại còn thấy nồi lẩu đầy ớt, từ đó chúng tôi hiểu ra.Chúng tôi là "người cùng hội cùng thuyền".Từ sau lần đó, sếp Lộ thỉnh thoảng sẽ rủ tôi đi ăn.

Lẩu siêu cay, ếch xào siêu cay, bún xào Tân Cương siêu cay... anh ấy luôn tìm được rất nhiều quán ăn siêu cay, rồi lấy cớ dẫn tôi đi ăn.Phải nói là, cả hai chúng tôi đều vui vẻ.Mặc dù trong bữa ăn, cuộc trò chuyện của chúng tôi chỉ giới hạn ở nội dung liên quan đến đồ ăn, không hề mở rộng sang những chuyện khác.Tôi và sếp Lộ, về mặt riêng tư, luôn có sự ăn ý kỳ lạ.Sau khi Hứa Nhu xuất hiện, tôi đã rất tự giác từ chối lời mời ăn cơm của sếp.Dĩ nhiên, tôi phải giữ khoảng cách.Tính ra, chúng tôi đã không đi ăn cùng nhau hơn ba tháng.Sếp Lộ hiểu rõ ý tôi, xe dừng trước một quán lẩu ếch.Sau khi ngồi xuống, tôi cầm iPad chọn loạn xạ một hồi, chọn hết những món tôi và sếp thích ăn, rồi rất tự giác đưa iPad cho sếp: "Sếp Lộ, lẩu cay Tứ Xuyên, đã thêm bí đao, khoai tây, tiết vịt, cua, cánh gà, đậu hũ, và tôm."

Sếp Lộ nhìn tôi một cái, nhận lấy iPad, thêm vài món phụ và đồ uống, rồi phất tay gọi nhân viên phục vụ.Trong ánh đèn vàng ấm áp và hơi nước bốc lên từ nồi lẩu, sếp Lộ không biết từ lúc nào đã cởi áo vest, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Khi anh ấy phất tay gọi nhân viên, đường cong cơ bắp trên cánh tay được chiếc áo sơ mi hơi bó sát phác họa rõ ràng.Chẹp, thật là đẹp trai."

Thư ký lạnh lùng, gay kín, cuồng vẻ đẹp", tôi đã nghĩ như vậy.Nước dưa hấu cũng ngon lắm.Vui vẻ phơi phới.

15.Ếch ngon thật.Tôi yêu ếch.Chúng tôi ăn rất nhanh, sau khi ăn no, sếp Lộ lái xe đưa tôi đến cái gay bar trong truyền thuyết.Trời đất chứng giám, tuy tôi đã sớm biết mình là "0", nhưng tôi chưa từng đi gay bar.Ban đầu là tuổi còn nhỏ, sau đó bạn trai cũ không cho đi, rồi sau đó tôi trở thành một thư ký, tuy công việc không quá bận rộn, nhưng đúng là không có thời gian để đến bar.Hơn nữa, tôi có chút tâm lý "đà điểu", đối mặt với những điều mới lạ, tôi luôn muốn trốn tránh.Khụ, nói xa quá rồi.Sếp Lộ có vẻ rất quen thuộc.

Anh ấy xuống xe, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, rồi nói: "Cậu bị cận thị à?"

Tôi gật đầu: "Vâng sếp Lộ, tôi bị cận."

Anh ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ.Tôi đoán anh ấy muốn tôi tháo kính?

Có lẽ kính không hợp với không khí ở đây.Nhưng không có cách nào khác, tôi thực sự bị cận.

Tháo kính ra thì gần như không phân biệt được người.Cuối cùng, tôi vẫn đeo kính cùng anh ấy bước vào nơi kỳ diệu gọi là gay bar này.

16.Tôi nói gay bar kỳ diệu, mọi người hẳn là không có gì phản đối.Từ xưa đến nay, bất kể là nhân vật chính hay phụ, thường xuyên có chuyện thất tình rồi đến gay bar, sau đó "419" rồi gặp được chân ái.Hoặc là uống say rồi được chân ái đến đón.Hoặc là khi đang "thả mình" thì bị chân ái bắt gặp.Và nhiều chuyện khác nữa.Vì vậy, tôi vẫn giữ một sự tò mò lớn đối với nơi này.Sếp Lộ có vẻ rất am hiểu.

Vừa vào đến nơi, anh ấy đã thành thạo gọi cho tôi một ly rượu trông rất sặc sỡ.

Tôi không nghe rõ tên rượu là gì, nhưng uống vào thấy ngọt ngọt.Sếp Lộ cũng uống.

Nhưng anh ấy chưa uống được mấy ngụm, đã có một cậu trai "0" sặc sỡ, phong tình vạn chủng tiến lại gần.Ối.

17.Quả nhiên, cậu em dũng cảm này là đến để làm quen.Cậu em cũng rất thuần thục, bưng ly rượu đến gần, duy trì một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần."

Đi với bạn à, anh đẹp trai?"

Cậu ta hỏi.Sếp Lộ dùng ánh mắt không mặn không nhạt nhìn cậu ta: "Đúng, đi với bạn.

Nhưng tôi không cần kết bạn mới."

Cậu em không từ bỏ: "Không làm bạn được không, anh đẹp trai, em làm người yêu rất ổn."

"Xin lỗi, không cần."

Sếp Lộ tiếp tục lạnh lùng từ chối, khóe miệng nở nụ cười công thức và bình tĩnh.Tôi nhìn anh ấy trong ánh đèn màu rực rỡ, đường nét ngũ quan hơi sắc bén.

Sếp Lộ vô tình từ chối người khác một cách xa cách trông thật ngầu, đặc biệt trong một không gian nửa sáng nửa tối như thế này, trong mờ ảo dẫn dụ người ta vô thức hướng về phía anh ấy.Không được, ý nghĩ này rất nguy hiểm.Tôi uống một hơi mấy ngụm rượu, tiếp tục thưởng thức màn kịch "làm quen" và "bị làm quen" đầy kịch tính.Sếp Lộ từ chối vài lượt người, ly rượu vơi đi từng ly.Anh ấy có vẻ hơi say, ánh mắt có chút mơ màng.Cứ tưởng mình sẽ là một "công cụ người" vô hình, chỉ có nhiệm vụ đưa anh ấy về nhà sau khi say.

Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra.Có người đến làm quen với tôi.Người đó ăn mặc chỉnh tề.

Khi tôi đang làm tròn bổn phận thư ký, khuyên sếp Lộ uống ít lại, người đó thong thả ngồi xuống đối diện tôi."

Đi với người yêu à?"

Anh ta nhướng mày hỏi, rồi tự hỏi tự đáp, "Chắc là bạn thôi, trông không giống."

"Đúng vậy, là bạn," tôi trả lời.Thực ra, tôi đã nhìn ra ý đồ của anh ta, anh ta hoặc muốn làm quen với tôi, hoặc muốn làm quen với sếp Lộ.Người này ăn mặc còn nhã nhặn hơn cả tôi, rất giống một "mặt người dạ thú", thấy vậy người đó cười đầy hàm ý: "Tôi rất có hứng thú với cậu, không biết cậu có hứng thú phát triển một mối quan hệ khác với tôi không?"

Tôi xấu hổ.

Sếp vẫn còn ở bên cạnh, làm sao tôi có thể bỏ mặc sếp đang thất tình để đi tìm tình yêu riêng."

Xin lỗi, tôi không có ý định này," tôi từ chối."

Để lại cách thức liên hệ đi," người đó vẫn cười thâm sâu, "Biết đâu sau này suy nghĩ lại."

Tôi không thích cách nói chuyện này.

Định tiếp tục từ chối, thì sếp Lộ đã nắm lấy tay tôi, nửa chắn trước mặt tôi."

Đây là người yêu của tôi," anh ấy nói.Từ góc độ của tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ấy, chỉ thấy người kia hơi ngạc nhiên nhướng mày.Độ cong của lông mày như đang khiêu vũ vậy.Cuối cùng người đó cũng bỏ đi, trước khi đi còn nói với tôi một cách mập mờ: "Dáng vẻ đeo kính gọng vàng này của cậu rất gợi cảm, khiến người ta rất muốn tháo nó ra để nhìn xem đôi mắt cậu trông như thế nào."

Tôi bị trêu chọc.Sau đó, tôi nghe thấy sếp Lộ bóp ngón tay tôi đến kêu "rắc" một tiếng.

18.Tôi cho rằng sếp Lộ cũng bị trêu chọc."

Rắc rắc rắc", tháo ra thì làm sao tôi thấy rõ đường đi lối về?Nhưng sếp Lộ dường như đã say thật.

Anh ấy lơ đãng gục xuống bàn, nhìn tôi.Phải nói, dù như vậy, anh ấy vẫn rất gọn gàng, thân hình thẳng tắp, khí chất phóng khoáng.Quả nhiên là tổng tài nam chính.Tôi có chút ngơ ngác, sau đó nghe thấy sếp Lộ nói:"Cậu không có phản ứng gì sao?"

"Cái gì?"

Tôi có chút không hiểu."

Cậu không có phản ứng gì sao?"

Anh ấy dường như, có lẽ, có thể hơi hơi uất ức, "Nhiều người đến làm quen với tôi như vậy, cậu không có phản ứng gì sao?"

Tôi ngớ người.

Đây thực sự là lỗi của tôi: "Xin lỗi sếp Lộ, tôi nên xử lý những người đó giúp ngài."

Tôi vội vàng xin lỗi.Sếp Lộ lại bắt đầu nhìn chằm chằm tôi.Tôi bị nhìn chằm chằm đến mức khó hiểu và tê dại cả da đầu.Sao vậy?

Chuyện gì vậy?Cuối cùng sếp Lộ chỉ cười lạnh một tiếng.Sau đó "ầm" một tiếng, gục hẳn xuống bàn.

19.Say rồi.Tôi kết luận.Vậy bây giờ tôi phải làm gì đây?Tôi nghĩ ngợi, rồi gọi điện cho Hứa Nhu.Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia có tiếng ồn ào.

Tôi nói: "Chào cậu Hứa, sếp Lộ anh ấy say rồi.

Không biết cậu có tiện không, anh ấy đang ở bar, nếu tiện thì cậu có thể đến đón anh ấy không?"

"Cái gì?"

Giọng Hứa Nhu vọng đến, có chút chệch choạc, "Aiz, chuyện này có là gì.

Anh Trần Linh, tụi em chia tay rồi, anh cứ vứt anh ấy về nhà đi!"

Này, quả nhiên là vô tình như gió thu thổi hết lá vàng."

Cái này không hay lắm," tôi nói một cách khéo léo và khó xử, "Cần phải lau dọn cho anh ấy, còn phải thay quần áo nữa.

Anh ấy bây giờ say bất tỉnh nhân sự rồi..."

Đầu dây bên kia bùng nổ một trận cười điên cuồng.

Cười khiến tôi càng ngớ người hơn."

Anh... anh Trần Linh," Hứa Nhu cười đến hổn hển, "Không sao đâu, anh đi đi, không quan trọng đâu.

Anh ấy không có lằng nhằng như thế đâu, với lại em thấy anh rất hợp.

Thôi nhé, em có việc gấp, bye!"

20.Hứa Nhu cúp điện thoại.Vậy bây giờ là một mình tôi phải vác ông sếp to đùng này về nhà sao!!?
 
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Chương 3: Ngủ chung


Edit: Yeekies___21.Có thể thì có thể.Nhưng mà, đợi đến khi Lộ Tư Gia tỉnh lại, tôi sẽ đòi anh ấy thêm tiền.À đúng rồi, Lộ Tư Gia chính là sếp Lộ đó.Tại sao lại đổi cách xưng hô?

Đơn giản vì người này quá nặng!Quá!

Nặng!!Tôi thực sự tức giận!Tôi phải tốn chín trâu hai hổ mới vác anh ấy lên xe, còn phải đỡ Lộ Tư Gia đang mềm oặt chờ tài xế đến, vì cả hai chúng tôi đều đã uống rượu.Vì thế, sau khi tài xế đến, tôi và Lộ Tư Gia cùng ngồi ở ghế sau.Ban đầu, tôi đặt Lộ Tư Gia tựa vào lưng ghế, nhưng xe đi được một đoạn, anh ấy liền nghiêng đầu dựa vào vai tôi.Hơi nặng một chút.Tôi nghĩ một lúc, đẩy sếp đang say ra thật không tốt, nên thôi cứ để anh ấy dựa vào.Dựa như vậy suốt cả quãng đường.

22.Cảm ơn, vai tôi đã tê rần.Đến nhà Lộ Tư Gia, tôi lại lôi kéo, vác anh ấy từ trên xe xuống.

Về đến nhà, tôi gần như mất một nửa cái mạng.Thật sự rất mệt!Tôi biết mật khẩu nhà Lộ Tư Gia, dù sao tôi là thư ký mà.

Tôi cũng biết anh ấy không thích nằm lên giường khi chưa tắm rửa sạch sẽ, nên tôi chỉ có thể ném anh ấy lên ghế sofa.Sau đó, tôi bắt đầu cuộc chiến nội tâm.Tôi có nên tắm cho anh ấy không?Hành vi thường ngày của một thư ký vô cảm bảo tôi rằng, cứ coi anh ấy là một món đồ chơi bằng nhựa, rửa sạch là được.Lý trí của một gay cuồng vẻ đẹp lại bảo tôi, đừng tắm, lỡ thấy thứ không nên thấy thì sao!Tôi gần như chia ra làm hai phe.Sau khi say, Lộ Tư Gia không quậy phá, chỉ là ngủ rất say.

Nhưng, khi tôi đang do dự, con heo chết này đột nhiên vươn tay, bốp!

Nắm lấy tay tôi.Tôi theo bản năng "a" một tiếng.Tay Lộ Tư Gia rất khỏe, tôi đã biết từ trước, khi anh ấy dùng tay không bẻ táo tôi đã biết.Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại bẻ tay tôi!!Tay tôi bị nắm chặt đến đau điếng.

Tôi thấy Lộ Tư Gia cuối cùng cũng mở bừng mắt.

23.Đương nhiên, vẫn là say.Tôi nhìn vào mắt anh ấy là biết anh ấy vẫn còn say.Nói cũng kỳ lạ, mặc dù tôi làm thư ký cho Lộ Tư Gia đã 5 năm, mặc dù tôi chưa bao giờ can thiệp vào đời sống cá nhân của anh ấy, nhưng tôi lại rất hiểu anh ấy.Có lẽ đây là bản năng của một người làm công đi.Nhưng, điều khiến tôi cảm thấy quá đáng là Lộ Tư Gia không chỉ nắm lấy tay tôi, mà còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm tôi.Ánh mắt này tôi rất quen thuộc, ở ngoài công ty chỉ cần tôi gọi anh ấy là "sếp Lộ", anh ấy đều sẽ nhìn tôi như vậy.Tôi cảm nhận được, ánh mắt này có vẻ hơi cạn lời, cũng như đang lên án.Lên án cái gì cơ?Tôi không hiểu lắm.Tôi luôn cảm thấy mạch não của Lộ Tư Gia trong chuyện này rất kỳ quặc.Anh ấy là sếp, là thiếu gia giàu có, là người đẹp trai, là cấp trên của tôi.

Tôi chỉ là một thư ký nhỏ bé, chúng tôi không giống nhau.Hứa Nhu có thể ngọt ngào gọi anh ấy là "anh Tư Gia", nhưng tôi chỉ có thể gọi anh ấy là "sếp Lộ", hoặc "sếp".

Cùng lắm là lúc nói xấu thì gọi tên đầy đủ là Lộ Tư Gia.Vậy, anh ấy đang lên án cái gì chứ?

24.Tôi nghĩ không ra, nhưng Lộ Tư Gia không buông tay.Tôi bị anh ấy nhìn chằm chằm đến tê dại cả da đầu, cảm thấy mình nên nói gì đó để giảm bớt bầu không khí quái dị này.Nhưng Lộ Tư Gia lại mở lời trước."

Nhiều người đến làm quen với tôi như vậy," anh ấy uất ức nói, "Nhiều người đến xin cách thức liên hệ, nhiều người muốn làm quen với tôi."

Nhưng Trần Linh, còn cậu thì sao, cậu lại chẳng nói một lời nào, cậu còn đang xem kịch."

"À," tôi vội vàng dỗ dành anh ấy, "Sếp Lộ, sếp Lộ, là lỗi của tôi.

Lần sau tôi sẽ chú ý, không cho bất kỳ người qua đường nào đến làm quen với ngài."

Nghe thấy cách xưng hô "sếp Lộ", Lộ Tư Gia càng thêm uất ức.

Anh ấy tức giận vỗ một cái lên sofa: "Cậu lại như vậy!

Cậu luôn luôn như vậy!"

Tôi hoang mang.Những lời này của anh ấy khiến tôi không biết phải tiếp lời thế nào.

Tôi ngượng ngùng dùng khuôn mặt không biểu cảm để che giấu cảm xúc.Lộ Tư Gia thấy tôi mãi không mở miệng, lại tức giận vỗ sofa một cái: "Trần Linh!

Cậu mau nói gì đi!"

Tôi im lặng.Lại là một khoảng im lặng ngượng ngùng.

Tôi không rút tay ra, chỉ nói: "Sếp Lộ, ngài say rồi."

25.Cuối cùng tôi vẫn thay quần áo cho anh ấy.Dáng người Lộ Tư Gia thật đẹp.Chẹp.Tôi là một thư ký máy móc đủ tiêu chuẩn, cũng không có lén lút sờ sờ vào "bụng sáu múi" thèm thuồng của anh ấy.Tám múi!!

Tám múi đấy!!

Sự tự chủ của tôi đúng là quá tốt!Tôi chỉ đơn giản thay cho anh ấy một bộ đồ ngủ.Tắm thì chưa.Nói thật, làm người phải biết giữ chừng mực.Tôi nghĩ tôi rất hiểu.Sau khi "hự hự" vác Lộ Tư Gia lên giường, tôi thật sự quá mệt mỏi, thoắt cái nằm ngủ luôn trên ghế sofa của anh ấy.

26.Đừng nói.Ghế sofa của sếp Lộ thật sự rất mềm.Tôi ngủ rất ngon.Thậm chí còn có thể trở mình.Khoan đã, trở mình?Tôi lập tức tỉnh táo khỏi trạng thái mơ màng, rồi nhận ra mình đang ở trên giường của Lộ Tư Gia.Trên.Giường.Tôi ngạc nhiên, tôi lấy tư cách gì mà có thể ngủ trên giường sếp!Hơn nữa, tôi ngủ trên giường anh ấy, vậy Lộ Tư Gia ngủ ở đâu!Không lẽ ngủ cùng nhau!Không thể nào không thể nào!Theo kinh nghiệm nhìn gương mỗi sáng sớm, tôi biết đầu mình chắc chắn còn rối hơn cả tổ quạ.Không được, nhân vật "thư ký nghiêm túc lạnh lùng" của tôi!Tôi vội vàng dùng tay chải tóc, cố gắng cứu vãn.

27.Chỉ là đùa thôi.Đương nhiên tôi...Không cứu vãn thành công.Bởi vì Lộ Tư Gia đã vào phòng.Anh ấy đã thay một bộ đồ ngủ màu đen xám, cổ áo hơi mở.

Chắc là mới tắm buổi sáng, tóc anh ấy ướt sũng, ngọn tóc còn đang nhỏ nước.Có lẽ ánh mắt của tôi quá ngây dại, Lộ Tư Gia lại bật cười."

Tối qua tôi tỉnh dậy giữa đêm nên đã ôm cậu lên giường ngủ.

Yên tâm, cậu một bên tôi một bên, cậu ngủ không quậy," anh ấy nói....

Anh dường như rất hiểu tôi."

Xin lỗi sếp Lộ, đã làm phiền ngài."

Tôi nói, như muốn lấy lại hình tượng của mình.Nghe câu này, khuôn mặt vốn còn rất tươi sáng của Lộ Tư Gia đột nhiên hơi u ám.

Tôi càng thêm bối rối, làm sao nữa vậy?"

Không phiền," anh ấy cười như nghiến răng, "Tôi đã mua bữa sáng cho cậu, ở ngoài kia.

Đánh răng xong thì ăn đi."

Ôi trời.

Tôi bàng hoàng, Lộ Tư Gia thế này là làm hết việc của thư ký là tôi rồi!Tôi làm thư ký quá không xứng chức rồi!!Khi tôi đang hối hận đan xen muốn giải thích, Lộ Tư Gia đã quay người đi thẳng, không cho tôi cơ hội nói chuyện.Hừ.

28.Lộ Tư Gia không chỉ chuẩn bị bữa sáng, mà còn chuẩn bị cả bàn chải đánh răng và khăn mặt cho tôi.Oa, sếp người ta quá tâm lý phải làm sao đây, online chờ, gấp.Nhìn bàn ăn, trên bàn bày một bát cháo trứng bắc thảo thịt bằm lớn và món đậu que xào chua tôi thích nhất!Ôi ôi ôi!Tôi càng thêm cảm động.Tôi vui vẻ bắt đầu bữa sáng, ăn được nửa chừng, vô tình ngẩng đầu, lại phát hiện Lộ Tư Gia đang nhìn tôi.?Nhìn tôi làm gì?Tôi theo bản năng dừng ăn.Lộ Tư Gia cười: "Cậu ăn đi, Trần Linh."

Tôi đành phải nuốt câu "Anh nhìn tôi thì làm sao tôi ăn được" vào trong, vì nó không có lợi cho việc duy trì hình tượng.Khuôn mặt Poker.jpg
29.Hôm nay tôi không chỉ ăn cơm của sếp.Mà còn ngồi xe sếp đi làm.Lại còn là sếp lái xe!Ừ, cảm giác của một người làm công thật là sảng khoái.Trên xe, tôi và Lộ Tư Gia vẫn không nói một lời.

Sắp đến nơi, anh ấy đột nhiên mở lời:"Tối nay tiếp tục đi với tôi."

Tôi buột miệng: "Tính tăng ca không?"

Sau đó lại ý thức được điều gì đó, vội vàng thêm vào: "Sếp Lộ."

Lộ Tư Gia tặc lưỡi."

Tính."

30.Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.Tăng ca, lại còn có cơm và rượu miễn phí.Thiên đường rồi!Sếp Lộ đúng là sếp tốt nhất thế giới!Chỉ là tôi không thể nào ngờ được, có một kẻ trong mắt tôi đã gần như "người chết", một kẻ mà tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sau này sẽ liên quan đến.Nhưng vào ngày này, hắn ta đột nhiên gọi điện cho tôi.
 
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Chương 4: Ngày của người yêu cũ


Edit: Yeekies___31.Có một câu nói rằng, một người yêu cũ đủ tư cách thì nên giống như đã chết.Đường Xuyên Dạ trước đây rất đủ tiêu chuẩn, vì vậy ngay từ đầu tôi đã không nhận ra hắn.Điện thoại vừa kết nối, tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Linh Linh."

Tôi mờ mịt: "Chào ngài, xin lỗi, xin hỏi ngài là ai?"

Đầu dây bên kia khựng lại, giọng nói toát vẻ ngạc nhiên: "Cậu không nhận ra tôi?"

Giọng nói rất quen thuộc, tôi cảm thấy mình đã từng nghe qua, nhưng tôi thực sự không nhớ rõ.Để lịch sự, tôi vẫn nói: "Thật sự xin lỗi, trong điện thoại rất khó phân biệt, xin hỏi ngài là ai?"

Bên kia thở dài.Rồi tôi nghe thấy người đó nói: "Linh Linh, tôi là Đường Xuyên Dạ, tôi đã về rồi."

32.Mấy người hỏi tôi tiếp theo thế nào à?Không có tiếp theo, tôi cúp điện thoại.Người chết gọi điện thoại, đây gọi là chuyện ma quỷ.Đường Xuyên Dạ là bạn trai cũ của tôi, chia tay cũng đã 5 năm rồi.

Năm đó chia tay bề ngoài có vẻ êm đẹp, nhưng trên thực tế tôi muốn cả đời không liên quan gì đến hắn nữa.

Vì vậy, tôi đã xóa tất cả thông tin liên lạc của hắn, và rất dễ dàng thoát khỏi vòng tròn xã giao có hắn.Tôi có lẽ có thể hiểu được hắn nghĩ rằng sau 5 năm tôi vẫn si tình, thậm chí vẫn nhớ giọng nói và số điện thoại của hắn, và sẽ biết ơn vì hắn ban phát một chút tốt đẹp.Không.Hiển nhiên, tôi sẽ không.Còn về chuyện tình của chúng tôi năm đó, nói ra thực sự rất "cẩu huyết" (như phim), "cẩu huyết" đến mức tôi thậm chí muốn lén lút viết một bài để kể lại.

33.Đương nhiên cuối cùng vì lười nên tôi đã không viết.Gia đình tôi thuộc diện khó khăn, nhưng may mắn là, tôi học rất giỏi nên được một trường cấp ba tư thục chọn nhờ học bổng.Nghe tên trường này đã thấy rất giống nơi xảy ra các câu chuyện "cẩu huyết" trong tiểu thuyết vườn trường.Trong trường này, đa số là con nhà giàu, số ít là những người như tôi.

Và tôi, tự nhận ưu điểm lớn nhất là biết điều, nên đến đây thực sự chỉ để học.Còn tình yêu ư?

Tôi không quan tâm.Nhưng, thật không may.Tôi - Trần Linh, nhà không có tiền, nhưng lại có vẻ ngoài không tồi.Tôi không hối hận về khuôn mặt cha mẹ cho, cũng không hối hận vì đến ngôi trường này, nhưng hối hận vì đã quen biết Đường Xuyên Dạ.Đường Xuyên Dạ, là một học sinh giỏi, hot boy của trường, con nhà giàu, trong nhà có người thân là hội đồng quản trị trường.

Cái nhân vật này đúng chuẩn "nam thần vườn trường", hơn nữa ngoại hình lại đúng gu của tôi.Lúc đó, tôi thích vẻ ngoài và sức hút cá nhân của hắn.Rồi, không biết vì sao, một ngày nọ hắn lại quen biết tôi - một kẻ nhỏ bé chỉ có vẻ ngoài tạm được.Càng không biết vì sao, hắn đột nhiên bắt đầu theo đuổi tôi.

Hắn tặng tôi những món quà không đắt tiền nhưng chân thành, đưa tôi đi ngắm hoa anh đào, xem pháo hoa.Tôi nào đã từng trải qua cảnh tượng này, trái tim thiếu niên lập tức sa lưới.Cuối cùng, vào kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba, tôi và hắn ở bên nhau.Lúc đó tôi còn trẻ con, cũng rất đơn thuần, chắc chỉ bằng 1% của tôi bây giờ đi.Sau khi ở bên nhau, hắn đưa tôi đi gặp bạn bè.

Bạn bè của hắn đối với tôi không thân thiện mấy.Có lẽ dùng từ "ác ý" để miêu tả sẽ chính xác hơn.Gia đình họ đều rất giàu có, sẽ công khai hoặc ngầm cười nhạo tôi không biết bào ngư là gì, cười nhạo tôi không phân biệt được các loại siêu xe, cười nhạo tôi mặc quần áo chỉ vài trăm nghìn.Tôi không có cách nào khác, tôi thực sự không biết.Đường Xuyên Dạ sẽ nói với tôi, cậu phải nhẫn nhịn, cậu phải nghe lời, họ đều là những người bạn rất quan trọng của hắn.Tôi, tôi ngây thơ, đã thực sự nhẫn nhịn.Cho đến một ngày tôi thấy Tống Vũ.Đúng vậy, không sai, Tống Vũ.Tống Vũ giống tôi đến tám phần.

34.Câu chuyện sau đó thì quá rõ ràng.Thái độ của bạn bè Đường Xuyên Dạ đối với Tống Vũ hoàn toàn khác với tôi, họ coi tôi như một kẻ "chiếm tổ chim khách" đáng ghét.Cũng đúng, họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hơn nữa Đường Xuyên Dạ dường như luôn ở trong trạng thái "cầu mà không được" với Tống Vũ.Sau một vài chuyện, tôi dứt khoát nói chia tay với Đường Xuyên Dạ.

Còn Đường Xuyên Dạ cũng tỏ ra lịch sự và ga lăng, nói rằng tôn trọng lựa chọn của tôi, hy vọng có thể tiếp tục làm bạn."

Phì", ai thèm làm bạn với hắn.Tóm lại, 5 năm, tôi và hắn không liên lạc.Thỉnh thoảng gặp bạn bè của hắn, họ lại dùng giọng điệu chế nhạo, xem kịch vui nói với tôi: "Cậu biết không, Đường Xuyên Dạ và Tống Vũ đã ở bên nhau, họ ra nước ngoài rồi."

Mỗi lần tôi đều rất cạn lời, họ ở bên nhau thì liên quan gì đến tôi chứ?Tôi độc thân, lương hậu hĩnh, sếp rất nice, muốn sảng khoái bao nhiêu thì có bấy nhiêu.Tôi và Đường Xuyên Dạ không phải người cùng một thế giới, nhưng tôi cũng có quyền có cuộc sống vui vẻ của riêng mình.Vì vậy, lần này, sau khi cúp điện thoại, tôi dứt khoát block hắn, giống như khi chia tay năm đó.

35.Nói thật, ẩm thực thực sự có thể chữa lành cho tôi.Khiến tôi quên đi chuyện ma quái xảy ra buổi sáng.Lộ Tư Gia lại đưa tôi đi ăn lẩu, tôi cho thêm một đĩa "tiết gà" vị cay vào, thành công thu hút ánh mắt kinh hãi của những người xung quanh.Mấy người hỏi Lộ Tư Gia ư?

À, anh ấy còn cho vào nhiều hơn tôi.Cùng là mô típ nam chính, tôi cảm thấy Lộ Tư Gia tốt hơn Đường Xuyên Dạ nhiều.

Anh ấy sẽ không vì tôi không biết ăn món ăn quý hiếm nào đó mà lộ ra vẻ khinh thường, cũng sẽ không ép tôi ăn những món Tây mà tôi không thích.Anh ấy sẽ nhỏ giọng dạy tôi khi tôi không hiểu, sẽ cùng tôi ăn lẩu, ăn thịt nướng, thậm chí là những quán ăn "ruồi muỗi".Siêu cấp csy!Một vài mặt, Lộ Tư Gia lại rất bình dân.Ví dụ như con tôm vừa mới thả vào nồi, ví dụ như lòng bò còn chưa rửa sạch, ví dụ như, lúc này anh ấy đang giúp tôi gỡ xương cá diếc.Khoan đã, tại sao anh ấy lại phải gỡ cá cho tôi?Tôi vội vàng nhận lấy cái muỗng, nói: "Sếp Lộ, ngài ăn trước đi, không sao đâu, tôi tự gắp được."

Cách làn hơi nước bốc lên, tôi thấy Lộ Tư Gia hít một hơi sâu đầy tuyệt vọng.Sau đó anh ấy nói: "Trần Linh, ngoài giờ làm việc, cậu không thể không gọi tôi là sếp Lộ sao?"

Bộ não tôi chập mạch, buột miệng nói: "Nhưng sếp Lộ, chính ngài nói là tính tăng ca mà?"

36.Xong rồi.Lộ Tư Gia giận.Làm sao anh ấy giận rồi.Tôi sai rồi, tôi không nên nói nhanh hơn suy nghĩ.Lộ Tư Gia dường như đã từ bỏ việc so đo.

"Gọi tên đầy đủ của tôi, hoặc là anh Lộ," giọng anh ấy đầy đau khổ, "Ở ngoài mà gọi sếp Lộ không hay."

Thì ra là thế.Tôi hiểu rồi.Tôi đồng tình gật đầu: "Được sếp...

Anh Lộ."

Lúc này Lộ Tư Gia mới hài lòng.Bữa ăn thật sự rất vui vẻ.Nhưng đôi khi, tôi hoài nghi, liệu trên thế giới này có "ngày của người yêu cũ" không.Ví dụ như hôm nay.Chúng tôi vừa ra khỏi quán lẩu, đối diện liền gặp Hứa Nhu.

37.Ban đầu tôi thực sự không nhận ra cậu ấy là Hứa Nhu.Hứa Nhu thường mặc quần áo màu sắc ấm áp, rất hiếm khi mặc màu tối.

Nhưng hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo gió màu đen, tóc mái rũ xuống, khiến khuôn mặt trong sáng, đáng yêu của cậu ấy cũng không còn yếu đuối.Kết hợp với chiều cao 1m85, thậm chí còn rất có khí chất.Cậu ấy cũng nhìn thấy chúng tôi.

Tôi có chút ngượng ngùng, nhưng cậu ấy chỉ tự nhiên gật đầu, còn cười vẫy tay.Khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lộ Tư Gia và Hứa Nhu đã lướt qua nhau như vậy.Như thể hai người họ chỉ là bạn bè, hoàn toàn không có chuyện gì từng xảy ra.Tôi hoang mang.Tôi không tự chủ được mà quay đầu lại, thấy Hứa Nhu đang đuổi theo một người.

Người đó mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, trông có vẻ gầy gò, dáng vẻ thư sinh.Tôi nhận ra anh ta, dù sao tôi thường xuyên giúp Hứa Nhu giải quyết "hậu quả".

Người đó chính là "khổ chủ" trong số chín ly cà phê bị làm đổ, một vị giáo sư trẻ tuổi ở trường đại học A gần đó, họ Mạc.Tôi cũng không hiểu tại sao, cà phê của cậu ấy cứ như có gắn định vị, luôn có thể "trúng đích" giáo sư Mạc.Thật kỳ lạ.Lúc này, Hứa Nhu hơi cúi đầu, vẻ mặt sắp khóc đang nói gì đó với giáo sư Mạc.

Còn giáo sư Mạc nhíu mày, trông có vẻ không chịu nổi.Cái này...Tôi quay đầu lại, lại bất ngờ thấy Lộ Tư Gia có vẻ mặt như nhìn con gái gả đi.Thần sắc anh ấy có ba phần bất đắc dĩ, ba phần vui mừng, bốn phần nói không nên lời.

Nhìn một lúc, anh ấy đưa tay nhẹ nhàng ôm vai tôi, thong thả rời đi.Tôi cảm thấy vô cùng kinh hãi.Đây là biểu cảm bình thường khi đối mặt với người yêu cũ sao?
 
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Chương 5: Một buổi tối rất vui vẻ


Edit: Yeekies___38.Tôi không hỏi.Đương nhiên tôi không hỏi.Mặc dù tôi rất tò mò, nhưng lý trí mách bảo rằng không nên "tự tìm đường chết".Lộ Tư Gia cũng không nói gì.

Chúng tôi không đến gay bar nữa, chỉ đi dạo dọc con đường ven hồ gần quán lẩu.Chúng tôi mua mỗi người một que xúc xích nướng, ăn xong xúc xích lại mua mỗi người một cây kem đậu xanh.

Cảnh đêm bên hồ rất đẹp, Lộ Tư Gia đề nghị tìm một chỗ nghỉ ngơi.Thế là chúng tôi dựa vào lan can bên hồ, nhìn vòng đu quay lấp lánh ánh sáng phía đối diện.

Lộ Tư Gia không hề ngại lan can có thể có bụi bẩn mà gác cánh tay lên trên đó.Khác với tôi phải dùng vẻ mặt lạnh lùng mới thể hiện được sự cao lãnh và trưởng thành, Lộ Tư Gia tuy chỉ hơn tôi ba tuổi, nhưng từng cử chỉ, hành động đều toát lên vẻ trưởng thành và phóng khoáng.Anh ấy hơi nghiêng đầu nhìn về phía xa, tay vẫn cầm que kem đã ăn xong.Rất nhỏ nhặt, nhưng rất ngầu.Cảnh đẹp hữu tình.

39.Tôi cảm thấy Lộ Tư Gia chắc chắn nghĩ rằng đây là thời gian ngoài giờ làm việc.Anh ấy không gọi tôi là "thư ký Trần" nữa, mà gọi là Trần Linh.Anh ấy vừa ném que kem vào thùng rác vừa nói: "Thời gian du học, điều tôi hối hận nhất là lúc ăn cơm."

"Vì ăn quá nhiều hamburger và khoai tây chiên ư?"

Tôi đoán.Lộ Tư Gia học thạc sĩ ở Stanford, sau đó mới về nước."

Đúng vậy," anh ấy cười, "Bữa nào cũng là hamburger với khoai tây chiên, tôi gần như phát ớn, rất nhớ nhung những món siêu cay ở trong nước."

Tôi cũng vô thức cười theo: "Căng tin trường tôi có món lẩu xào cay rất ngon.

Tuy không quá cay, nhưng ăn rất được."

"Cậu học đại học A," Lộ Tư Gia nhìn tôi, ánh mắt anh ấy lấp lánh trong bóng tối, "Tôi biết, căng tin đại học A rất ngon."

Có lẽ vì không khí, có lẽ vì Lộ Tư Gia luôn nhấn mạnh rằng không phải giờ làm, chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều.Nói về ẩm thực, về âm nhạc, và cả sở thích.

Tôi mới biết anh ấy cũng giống tôi, ghét nhất món bít tết và salad trong bữa Tây.

Anh ấy cũng thích đọc truyện tranh, thậm chí còn lưu trữ rất nhiều tài nguyên truyện.Trước đây, tuy tôi biết Lộ Tư Gia không phải kiểu tổng tài cấm dục không ăn vặt, không uống nước trái cây như trong tiểu thuyết, nhưng thực sự không biết anh ấy lại như thế này.

40.Khi tôi mới trở thành thư ký của Lộ Tư Gia, đó là lúc cuộc chiến giữa anh ấy với dì ghẻ và em trai đang gay cấn nhất.Lúc đó, thư ký trước của Lộ Tư Gia bị sa thải vì theo phe dì ghẻ, vì vậy tôi - một người vừa mới tốt nghiệp không lâu, mới có thể lấp vào chỗ trống này.Mặc dù áp lực lớn, nhưng tiền nhiều mà!Tôi vui vẻ nhận việc.

Mặc dù toàn bộ công ty tràn ngập bầu không khí "gió giông sắp đến" vì cuộc chiến quyền lực của cấp trên, nhưng tôi chỉ là một người làm công, chỉ cần hoàn thành tốt công việc mà sếp giao là được.Vì vậy, tôi chưa bao giờ nói chuyện gì ngoài công việc với Lộ Tư Gia, thậm chí rất ít khi đối diện với anh ấy.Vô lý, ai rảnh mà cứ nhìn sếp làm gì!Vì những chuyện lùm xùm đó, công việc của tôi cũng khá nặng nề.

Có một lần tăng ca đến 23 giờ, khi ra ngoài lấy nước, tôi thấy Lộ Tư Gia đang gục xuống bàn ngủ.Lộ Tư Gia rất vất vả.

Ngay cả khi tôi không nói chuyện gì với anh ấy, tôi cũng biết anh ấy rất mệt mỏi.Anh ấy gục xuống bàn, áo sơ mi nhàu nhĩ, bên cạnh là một thùng mì ăn liền đã ăn hết, tài liệu vương vãi lộn xộn, dưới ánh đèn bàn trông có vẻ đáng thương.Không biết là vì thấy anh ấy đẹp trai, hay đơn thuần là lòng đồng cảm trỗi dậy.

Tôi lén lút đi qua, lấy một chiếc chăn từ phòng nghỉ, đắp lên người anh ấy, và vứt thùng mì đi.Có lẽ tiếng động của tôi đã đánh thức anh ấy.

Anh ấy mơ màng ngẩng đầu lên, mái tóc thường ngày được chải chuốt gọn gàng giờ có chút rối."

Thư ký Trần?"

Giọng anh ấy khàn khàn, toát ra vẻ mệt mỏi không thể tả.Tôi khuyên anh ấy vào phòng nghỉ, dù sao cũng để anh ấy ngủ một giấc.

41.Lộ Tư Gia thực sự quá mệt mỏi, quầng thâm mắt của anh ấy có thể cạnh tranh "di sản quốc gia".Thế là cả hai chúng tôi đã phát triển một kỹ năng mới - trang điểm.Thực tế là chỉ để che đi quầng thâm mắt, để anh ấy ra ngoài vẫn là Lộ Tư Gia đầy "thủ đoạn sấm sét".Sau ngày hôm đó, tôi phát hiện anh ấy thèm mì ăn liền đến mức muốn ăn ba bữa một ngày.

Không còn cách nào, tôi đành bắt đầu mang cơm đi làm.Lộ Tư Gia thật sự là một sếp tốt.

Ngay cả khi ở trong giai đoạn khó khăn nhất, anh ấy cũng không bao giờ nợ lương tôi.Anh ấy có lương tâm như vậy, tôi cũng phải chăm sóc một chút cho anh ấy.Vì vậy, mỗi lần gọi cơm hộp, tôi đều gọi thêm một phần cho anh ấy.Lộ Tư Gia thường nhận hết, ăn rất ngon miệng.Cuối tháng, anh ấy quả nhiên đã bù lại tiền cơm hộp cho tôi.Khi bận rộn, anh ấy sẽ quên uống nước.

Tôi - với lương tâm của một cấp dưới, lâu lâu lại rót cho anh ấy một ly nước ấm.Haizz, tôi thực sự lo lắng cho anh ấy.Mặc dù chúng tôi vẫn nói chuyện rất ít, nhưng lương của tôi vẫn đều đặn tăng lên.Hơn nữa, nhìn một anh sếp đẹp trai như vậy, thực sự rất đã mắt!

42.Sau đó thì sao?Sau đó thì mọi chuyện dần tốt đẹp hơn.Lộ Tư Gia thu phục được gia đình "kỳ quái" của anh ấy, cuối cùng cũng bắt đầu cuộc sống giàu có và bình lặng.Đôi khi anh ấy mang cơm cho tôi, đôi khi chúng tôi cùng gọi cơm hộp.Nói thật, khẩu vị của chúng tôi rất giống nhau.

Mỗi lần thường là nội dung giống nhau nhân đôi.Có lẽ đây là sự ăn ý giữa sếp và nhân viên.Nhưng chúng tôi thực sự không tán gẫu nhiều.

Tôi không biết anh ấy có thích nói chuyện ngoài giờ làm không, còn tôi thì vẫn nghĩ, tôi chỉ là một thư ký, cùng lắm là một thư ký có một chút quan hệ cá nhân nhỏ.Có lẽ một ngày nào đó tôi làm không nổi nữa, tôi sẽ từ chức, tôi sẽ rời đi.

Anh ấy sẽ có một thư ký mới, sẽ rất nhanh quên tôi, còn tôi thì sẽ nhớ về anh ấy, nhưng sẽ không gặp lại.Vì vậy, tôi rất ít khi nói chuyện sâu sắc như vậy với anh ấy.Giống như tối nay, đây là lần đầu tiên.Lộ Tư Gia kể cho tôi nghe những chuyện vui thời đại học của anh ấy, kể chuyện những sinh viên da trắng gây khó dễ cho anh ấy rồi bị anh ấy "vả mặt", kể chuyện anh ấy cùng các bạn người Hoa ăn thịt nướng.Cuộc sống của anh ấy đầy màu sắc.

43.Còn cuộc sống ở đại học A của tôi.Chỉ là học tập bình thường.Vì Đường Xuyên Dạ, bạn bè của tôi không nhiều.

Chỉ có một số ít người cùng chí hướng với tôi vẫn còn giữ liên lạc đến bây giờ.Mặc dù lúc đầu tôi cũng coi như là "đào tim móc phổi" vì Đường Xuyên Dạ, nhưng cũng không đến mức bỏ bê tương lai.Tôi không phải là "đầu óc yêu đương".

Mặc dù bạn bè của Đường Xuyên Dạ nói tôi là "kẻ chó liếm" của hắn.Tôi đã rất nỗ lực, xếp hạng trong top 10 toàn khối và còn giành được học bổng.

Nếu không, làm sao tôi có thể làm trợ lý cho Lộ Tư Gia?Nhưng ngoài việc ở bên Đường Xuyên Dạ và học tập, tôi thực sự không có gì để kể.Tôi có chút "hướng nội", hơn nữa cũng không giỏi giao tiếp, nên không có quá nhiều hoạt động xã hội.

Đối với đám bạn của Đường Xuyên Dạ, vì "hầu bao", tôi đã bị họ gạt ra rìa.Giữa tôi và Đường Xuyên Dạ, ký ức vui vẻ cũng không nhiều.

Và tôi cũng không muốn kể chuyện về bạn trai cũ trước mặt sếp.Mặc dù không khí rất thích hợp để nói về quá khứ, nhưng tôi đơn giản là không muốn nói.Không có lý do!

Đừng hỏi tại sao!May mắn là Lộ Tư Gia cũng không hỏi tôi, vẫn luôn là anh ấy kể chuyện của mình.Tôi cũng rất vui vẻ.Nói tóm lại, là một buổi tối rất vui vẻ.

44.Tôi không biết tại sao thời gian vui vẻ không thể cứ tiếp tục mãi.Buổi tối đó, mặt hồ lấp lánh sóng nước, cùng với ánh sáng trong mắt Lộ Tư Gia đã cho tôi một ảo giác rằng mình đã rời xa những phiền muộn.Ảo giác đó đã kết thúc vào sáng hôm sau.Ngay khi tôi vừa mở cửa, đã thấy Đường Xuyên Dạ đứng ở đó.Cứu tôi với, sáng sớm đã gặp ma.Thật xui xẻo.
 
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Chương 6: Bạn trai cũ


Edit: Yeekies___45."

Linh Linh."

Tôi nhìn Đường Xuyên Dạ với vẻ mặt nặng nề, dùng tay chống khung cửa nói: "Sao lại cúp máy, Linh Linh, tôi cứ nghĩ chúng ta ít nhất vẫn là bạn bè."

Tôi cười nhạt: "Xin lỗi nhé, không phải bạn bè.

Dù sao lâu rồi không liên lạc, chúng ta cũng không còn thân thiết."

Đường Xuyên Dạ nhíu mày rất sâu: "Cậu nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?"

"Xin lỗi," tôi bất đắc dĩ thở dài, "Tôi phải đi làm, nếu không sẽ trễ."

Nói xong tôi liền muốn đẩy hắn ra, nhưng Đường Xuyên Dạ nắm lấy tôi."

Linh Linh," hắn hạ giọng nói, "Tôi và Tống Vũ chia tay rồi."

46.Tôi rất kinh ngạc.Chúng ta đã không liên lạc từ mấy trăm năm trước, chia tay thì liên quan gì đến tôi?Hơn nữa, năm đó hai người họ thân thiết như vậy, hận không thể quấn quýt bên nhau đến tận chân trời góc biển, cả đời không rời xa, vậy mà bây giờ lại chia tay?"

Thế thì sao?"

Tôi không muốn dây dưa với hắn, "Có liên quan gì đến tôi?"

"Linh Linh," Đường Xuyên Dạ có chút nôn nóng, hắn nắm cổ tay tôi đến đau nhói, "Linh Linh, cậu nghe tôi nói.

Tôi và cậu ấy chia tay rồi, mấy năm nay... mấy năm nay tôi rất nhớ cậu."...Tôi cạn lời."

Thôi, không cần."

Tôi dùng sức, muốn hất tay hắn ra, "Chúng ta chia tay 800 năm rồi, đừng tìm tôi để bắt đầu mùa xuân thứ hai."

"Nhưng Linh Linh, cậu thật sự không để tâm chút nào sao!"

Ánh mắt Đường Xuyên Dạ khẩn thiết, y hệt như lúc hắn theo đuổi tôi năm nào.Tôi có chút ghê tởm: "Anh bạn, cậu tránh ra một chút được không, tôi thực sự phải đi làm."

Đường Xuyên Dạ dường như muốn nói gì đó, nhưng bị một người khác cắt ngang."

Trần Linh."

Tôi nghe thấy Lộ Tư Gia gọi tôi.

47.Ban đầu tôi tưởng mình bị ảo giác.Lộ Tư Gia sao lại đến đây?Nhưng tôi rõ ràng và chính xác nhìn thấy Lộ Tư Gia đứng cạnh cổng nhà tôi, ánh mắt thẳng tắp đối diện với tôi.Tôi - Trần Linh, cảm thấy xấu hổ chết đi được.Có lẽ sự khổ sở "xấu hổ chết đi được" trong ánh mắt tôi đã bị anh ấy phát hiện.

Anh ấy kéo Đường Xuyên Dạ ra, lạnh lùng nói với hắn: "Cậu là ai?

Cứ lôi kéo người khác làm gì?"

"Còn anh là ai?"

Vẻ mặt Đường Xuyên Dạ vô cùng không thân thiện, "Tôi đang nói chuyện với bạn trai tôi, anh có tư cách gì mà xen vào?"

Bạn trai?!Hắn bị làm sao vậy hả?"

Không phải?

Cậu là ai hả?"

Tôi nổi giận, đẩy gọng kính bắt đầu "tổng công kích", "Tôi thật sự không hiểu, tùy tiện như vậy là có thể tự nhận à?"

"Nhưng, Linh Linh, sao cậu có thể..."

"Cậu im đi, chẳng lẽ trên đường có con chó tùy tiện đến nhận là bạn trai tôi thì tôi cũng phải thừa nhận sao?"

Tôi phẫn nộ tột độ, "Cậu bị mất trí nhớ à?

Có muốn tôi giúp cậu hồi tưởng lại những gì cậu đã làm không?

Giờ lại đương nhiên nói những lời này, não cậu bị zombie ăn rồi à?"

Sắc mặt Đường Xuyên Dạ tái mét, hắn muốn tiến lên một bước, nhưng bị Lộ Tư Gia chặn lại.Lộ Tư Gia cao 1m90, Đường Xuyên Dạ chỉ cao xấp xỉ Hứa Nhu.Khí thế của hắn thắng tuyệt đối!Nói thật, được Lộ Tư Gia bảo vệ, tôi thực sự có cảm giác an toàn.

Tôi thấy Đường Xuyên Dạ do dự một chút, rồi bực bội bỏ đi.Tuy nhiên, ánh mắt lúc đi của hắn khiến tôi cảm thấy, hắn sẽ không dễ dàng buông tha.

48.Lộ Tư Gia thấy Đường Xuyên Dạ đi rồi, nheo mắt hỏi: "Bạn trai cũ?"

Tôi không ngạc nhiên khi anh ấy đoán được, chỉ có thể gật đầu.Anh ấy tặc lưỡi, nói: "Rất sở khanh nhỉ."

"Không sai."

Tôi đồng ý."

Lần sau hắn muốn tìm cậu nữa," Lộ Tư Gia nhìn tôi, "Cậu cứ tìm tôi."

Anh ấy còn nói thêm một câu: "Không phải nghe cho vui đâu, phải nhớ kỹ!"

49.A.Tôi cảm thấy mình bị nhìn thấu.Nhưng mà nhớ kỹ thì tôi cũng không tìm anh ấy.

Lộ Tư Gia là sếp, làm gì có cấp dưới nào sai bảo sếp?Người, phải có sự tự biết mình.Đường Xuyên Dạ là người rất sĩ diện, tôi đã nói như vậy, sao hắn còn có thể đến nữa.

50.Nhưng tôi đã tính toán sai.Sáng hôm sau, người này lại đến "phục kích" tôi.Khi tôi vừa mở cửa đã thấy hắn, tôi lại muốn bùng nổ."

Cậu đủ chưa?"

Tôi nhéo trán, "Đường Xuyên Dạ, chúng ta chia tay lâu như vậy rồi, cậu có gì hay ho để nói với tôi?"

"Tôi..."

Đường Xuyên Dạ vội vàng cắt ngang tôi, "Linh Linh, trước đây tôi đã sai.

Nhưng mấy năm nay tôi đã hiểu ra, người tôi thích không phải cậu ấy, mà là cậu.

Tôi..."

"Vậy nên cậu đã công khai lựa chọn Tống Vũ, rồi sau bao nhiêu năm lại chạy đến nói tôi là chân ái của cậu?"

Tôi cười lạnh, "Đường Xuyên Dạ, cậu nằm mơ đi cho nó thành sự thật."

51.Chuyện năm đó tôi thực sự không muốn nhớ lại.Không ngờ lại bị hắn gợi lên.Tuy cha mẹ tôi mất sớm, nhưng họ đã dạy tôi làm người phải có lòng tự trọng.

Vì vậy, mỗi lần Đường Xuyên Dạ tặng tôi những món quà quý giá, tôi cũng sẽ đáp lại bằng những món đồ có giá trị tương đương.Những thứ này đến từ học bổng, đến từ tiền làm thêm của tôi.

Chi phí sinh hoạt của tôi chỉ có thể đến từ khoản học bổng ít ỏi đó.Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, Đường Xuyên Dạ cũng không dùng những món đồ tôi tặng hắn, cứ tùy tiện đặt sang một bên là xong.Ngược lại, chiếc đồng hồ Tống Vũ tặng, hắn ngày nào cũng đeo.

Cây bút máy Tống Vũ tặng, hắn hoặc là cất giữ trân trọng, hoặc là mang theo người để dùng.Tôi không phải là kẻ "não yêu đương", những hành động không kiêng nể này của hắn dễ dàng khiến tôi nhận ra, hắn có gì đó rất đặc biệt với Tống Vũ.Nhưng "đặc biệt" thì anh em cũng có thể đặc biệt.

Tôi không có đủ lý do để khẳng định hắn chỉ coi tôi như một người thay thế.Khi ở bên Đường Xuyên Dạ rất mệt mỏi, hắn chưa bao giờ giúp tôi nói chuyện, cũng chưa bao giờ dạy tôi, cứ thế ép tôi vào một hoàn cảnh hèn mọn và đáng thương.Khi hắn theo đuổi tôi vẫn rất ngọt ngào.

Mọi thứ sau đó dần dần bào mòn sự ngọt ngào ban đầu.

Tôi hiểu rõ, ngày nào đó không thể kiên trì nổi nữa, tôi sẽ từ bỏ.Mặc dù tôi thích hắn, nhưng người không có tình yêu cũng không sao.Năm đó, vì một chút "não yêu đương" buồn cười, tôi đã không chủ động nói chia tay.Tôi cứ nghĩ sẽ đến một ngày hắn chán ghét, hoặc tôi mệt mỏi, chúng tôi sẽ chia tay.

Nhưng điều không ngờ là, mẹ của Đường Xuyên Dạ đã tìm đến tôi.Bà không nói hai lời, trực tiếp hắt một ly cà phê nóng bỏng vào tôi, khiến tôi sững sờ.Sau đó bà nói: "Mày đúng là đồ tốt, quyến rũ con trai tao, khiến nó trở thành đồng tính luyến ái!"

Cả hai chúng tôi đều choáng váng.Tôi quyến rũ hắn?Rõ ràng là Đường Xuyên Dạ theo đuổi tôi trước mà!Mẹ hắn dùng những lời đe dọa rằng nếu tôi không chia tay với hắn, tôi sẽ không bao giờ nhận được học bổng nữa.

Tôi nghe mà váng đầu, như thể bị đấm một cú vào não.Họa vô đơn chí.

Tối đó, khi tôi bị Đường Xuyên Dạ kéo đến buổi tiệc bạn bè của họ, Đường Xuyên Dạ và Tống Vũ đột nhiên cùng nhau ra khỏi phòng riêng.Trực giác mách bảo không ổn, tôi lén lút đi theo, kết quả nghe được cuộc đối thoại giữa Đường Xuyên Dạ và Tống Vũ."

Tiểu Vũ, mẹ tôi đã biết chuyện tôi thích con trai.

Bà ấy đã đi tìm Trần Linh, chúng tôi sẽ giải quyết xong sớm thôi."

"Vậy thì cậu nhanh lên," giọng Tống Vũ có chút hờn dỗi, "Tôi không muốn thấy cậu và Trần Linh ở bên nhau, cậu ta không xứng với cậu."

"Nhanh thôi, đợi mẹ tôi trút giận xong.

Tôi không nỡ để cậu bị khinh bỉ, hơn nữa cậu tốt hơn cậu ta nhiều lắm.

Có cậu ta đối chiếu, mẹ tôi chắc chắn sẽ dễ chấp nhận cậu hơn."...Đầu tôi ong ong.

52.Nhiều năm trôi qua tôi đã không còn nhớ được tâm trạng lúc đó của mình, chỉ cảm thấy kinh ngạc và ghê tởm.Đường Xuyên Dạ, tính toán thật hay.Dùng tôi làm lá chắn cho Tống Vũ, vừa có thể chắn "bom đạn" của mẹ hắn, lại vừa có thể vui vẻ hẹn hò.Giỏi thật đấy.Mọi thứ sau đó không cần hỏi nữa, tôi đã "lật bài ngửa" với Đường Xuyên Dạ.

Hắn không mặn không nhạt xin lỗi, và nói nếu có thể thì tiếp tục làm bạn.Tôi thật sự khinh thường.Mặc dù miệng nói "vâng vâng, được được", nhưng tôi vẫn quyết đoán xóa hết tất cả thông tin liên lạc của hắn.Hắn cũng không liên lạc với tôi.Thoáng cái đã 5 năm.

53.Tôi là một người rất dứt khoát, sẽ không "ướt át bẩn thỉu", cũng sẽ không dậm chân tại chỗ.Tôi sẽ không để Đường Xuyên Dạ thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi, đương nhiên cũng sẽ không để chuyện thất tình ảnh hưởng đến tôi.5 năm, tôi đã làm thư ký cho Lộ Tư Gia gần 4 năm.Sếp đẹp trai và tốt bụng, tôi cảm thấy rất được chữa lành.Tôi cũng gần như đã quên Đường Xuyên Dạ, nhớ lại một chút khó khăn ngày xưa, chỉ thấy có chút thương tâm.Bây giờ hắn muốn quay lại?Không thể nào.Dù sao hắn cũng không đẹp trai bằng Lộ Tư Gia.Hì hì.
 
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Chương 7: Tôi hiểu


Edit: Yeekies___54."

Linh Linh..."

Biểu cảm của Đường Xuyên Dạ rất giống như tôi đã phụ bạc hắn."

Cậu đừng tìm tôi nữa," tôi không chút thương tiếc, "Tôi không thể nào quay lại với cậu, cậu coi tôi là đồ ngốc à?"

Nói xong tôi đã muốn đi.

Hắn lại nắm lấy tôi, mắt đỏ hoe hỏi: "Cậu thật sự không có chút cảm giác nào sao?

Linh Linh, 5 năm, 5 năm này tôi thực sự đã hiểu rõ bản thân mình.

Người tôi thích là cậu, không phải Tống Vũ, thật sự chỉ có mình cậu."

Tôi sắp phát điên rồi: "Cậu có bị sao không?

Tại sao cậu thích người khác thì người khác phải không màng hiềm khích cũ mà ở bên cậu?

Cậu nghĩ cả thế giới này là cha mẹ cậu, phải chiều chuộng cậu sao?"

Đường Xuyên Dạ này lại rất cố chấp, đè tôi xuống không cho tôi rời đi."

Linh Linh, tôi sẽ không để cậu đi."

Hắn oán hận nói, "Người hôm qua là sếp cậu sao?

Hai người có quan hệ gì, cậu thà ngủ với hắn còn hơn danh chính ngôn thuận ở bên tôi sao?"

Tôi cố gắng tránh cái đầu đang cúi xuống định hôn tôi của hắn: "Dây dưa không dứt, hả?

Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, không có bất kỳ quan hệ nào khác!

Đừng dùng cái tâm địa xấu xa của cậu để suy đoán người khác!"

Bốp!Một tiếng động lớn vang lên.Trọng lượng đè trên người tôi lập tức biến mất.Tôi há hốc miệng nhìn Lộ Tư Gia từ trên trời giáng xuống, nhấc bổng Đường Xuyên Dạ lên.

55.Sếp, ngầu quá!"

Cậu không nghe thấy cậu ấy không muốn quay lại với cậu sao?"

Lộ Tư Gia đút tay vào túi quần, tôi lại cảm nhận được một chút sát khí, "Bỏ tay ra."

"Chuyện riêng của chúng tôi, không cần anh quản."

Đường Xuyên Dạ tuy bị đẩy ra, nhưng vẫn không chịu yếu thế mà nói."

Chuyện riêng gì," tôi phản bác, "Cậu và tôi có chuyện riêng gì chứ?

Sau này đừng đến tìm tôi, phiền!"

Nghe thấy lời này, Lộ Tư Gia nở một nụ cười.

Tôi còn chưa hiểu hết ý của anh ấy, thì đã bị anh ấy khoác vai kéo đi.

56.Tôi lại một lần nữa lên xe của Lộ Tư Gia.Anh ấy thuần thục giúp tôi cài dây an toàn, tôi lại ngửi thấy mùi gỗ lạnh quen thuộc.Sau khi ngồi trở lại ghế, anh ấy đột nhiên nói: "Trong khoảng thời gian này, hay là cậu qua ở cùng tôi đi?"

Tôi sững người, từ chối: "Cái này không hay lắm, sếp Lộ, không thích hợp."

"Có gì không thích hợp?"

Lộ Tư Gia nhìn chằm chằm tôi, "Tại sao cậu lại cảm thấy không thích hợp?"

"Chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi," tôi nói, "Cấp dưới ở nhà sếp, không hay."

Lộ Tư Gia im lặng.Không khí trong xe như lắng lại.Sau một lúc lâu, anh ấy nói: "Trần Linh, cậu thật sự không hiểu sao?"

57.Tôi hiểu.Thực ra tôi hiểu.

58.Lộ Tư Gia sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi, sẽ tặng quà sinh nhật và bánh kem cho tôi.Không đắt, đều là những thứ tôi cần dùng.

Anh ấy sẽ bắt tôi phải nhận.Anh ấy sẽ đưa tôi đi ăn lẩu khi tâm trạng tôi không tốt, mặc dù tôi chưa bao giờ nói với anh ấy.Khi tôi cùng anh ấy đi giao tiếp xã hội, người khác mời rượu tôi, anh ấy sẽ giúp tôi chắn rượu.Anh ấy sẽ trả đũa những đối tác hoặc con cái của đối tác đã không lịch sự với tôi.Bàn làm việc của chúng tôi ở cùng một văn phòng, các thư ký khác không có đãi ngộ như vậy.

Tôi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy mặt anh ấy, đôi khi thậm chí có thể chạm mắt với anh ấy.Anh ấy sẽ dịu dàng nhìn tôi.Anh ấy sẽ làm rất nhiều, rất nhiều chuyện.Nhưng tôi luôn nói tôi chỉ là thư ký của anh ấy.Khi anh ấy và Hứa Nhu ở bên nhau, mặc dù miệng tôi nói là "ăn cẩu lương", nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, họ không giống một cặp tình nhân.Họ sẽ không nắm tay, không ôm, không hôn, khi ăn cơm Hứa Nhu luôn muốn tôi ngồi cùng một bên với Lộ Tư Gia.Họ rất ít khi nói lời ngọt ngào, Lộ Tư Gia cũng chỉ là người hứng chín ly cà phê từ tay Hứa Nhu.Hai ngày trước, dáng vẻ của họ, thực sự vô cùng, vô cùng không giống một cặp đôi vừa chia tay.Thật sự quá không giống.Tôi nhìn thấy, nhưng tôi chưa bao giờ thừa nhận, họ không phải là một cặp tình nhân thật sự.Lộ Tư Gia tại sao hai ngày liền xuất hiện ở cửa nhà tôi?Chắc chắn không phải để nguyện cầu.Thực ra tôi hiểu.Thực ra tôi đã luôn hiểu.

59.Nhưng tôi vẫn lắc đầu, nói: "Thật sự không thích hợp."

Lộ Tư Gia quay mặt đi.Anh ấy không có biểu cảm gì, nhưng tôi biết anh ấy buồn.Tôi không nói gì, vì tôi không biết nên nói gì.Lộ Tư Gia là "con cưng của trời", tốt nghiệp đại học danh tiếng trong nước, có bằng thạc sĩ Stanford.

Anh ấy biết chơi golf, cưỡi ngựa, và cả nhiều môn thể thao mạo hiểm.

Hiện tại còn sở hữu một công ty khổng lồ, riêng chuyện có người muốn dâng mình lên giường anh ấy, tôi đã thấy rất nhiều lần.Còn tôi, cha mẹ đều mất, tốt nghiệp thạc sĩ một trường danh tiếng trong nước, tiền tiết kiệm còn không bằng số lẻ mà anh ấy kiếm được.

Cuộc sống nặng nề và đơn điệu, sở thích chỉ là đọc tiểu thuyết.Giống như tôi và Đường Xuyên Dạ, tôi và Lộ Tư Gia là người của hai thế giới khác nhau.Về mọi mặt, chúng tôi cách nhau quá xa.Chúng tôi chỉ có thể là cấp trên và cấp dưới, tôi cũng chỉ có thể là thư ký của anh ấy.Tôi rất lý trí.

Năm đó tôi lý trí chia tay với Đường Xuyên Dạ, không khóc lóc, không níu kéo.Tôi đã sớm biết Lộ Tư Gia có thể có một loại cảm giác khác biệt với tôi, nhưng thì sao chứ?Tôi có thể làm gì chứ?Tôi cảm thấy tay mình nắm chặt dây an toàn hơi run rẩy, trong xe toàn là mùi hương của Lộ Tư Gia, không thể xua đi, khiến mũi và não tôi cùng khó chịu.

60.Tối đó tôi hẹn một người bạn quen từ thời đại học.Triều Triều là một trong số ít những người bạn tôi vẫn còn liên lạc.

Cô ấy sắp bắt đầu công việc mới, vì vậy đã hẹn tôi một bữa ăn.Hai chúng tôi mỗi người một thau tôm hùm đất, đối mặt nhau ăn như "gặm hạt dưa".

Tôi vốn định giữ chuyện của tôi và Lộ Tư Gia trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được kể cho cô ấy.Nghe xong, cô ấy cười ngả nghiêng.

Một lúc sau lại có chút cảm thán và buồn bã nói: "Linh Linh à, tôi thật sự đã nghĩ cậu lý trí như một người máy."

"Cậu xem, trước đây cậu chia tay với Đường Xuyên Dạ, uống rượu hai ngày, khóc hai ngày, rồi không bao giờ nhắc đến hắn nữa.

Tôi cứ nghĩ cậu thật sự mạnh mẽ, không chút nào bị hắn ảnh hưởng."

Nhưng bây giờ..."

Cô ấy thở dài.Tôi im lặng.

61.Sao có thể không chút ảnh hưởng nào chứ.Tôi sẽ không để những cảm xúc đau khổ và tuyệt vọng đó ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc đời mình, vì tôi biết tôi không thể thua.Nhưng những vết thương đó vẫn còn, nỗi đau cũng không thể biến mất chỉ vì bị lờ đi.Tôi chỉ có thể dùng hết tất cả ý chí lực của mình, để đưa ra một lựa chọn lý trí.

62."

Nhưng tôi thấy sếp cậu không giống đâu," Triều Triều vừa mút vỏ tôm hùm, vừa nói, "Hai người ở chung với nhau gần 4 năm rồi, cậu phải hiểu chứ."

"À."

Trong một lúc tôi có chút hoảng hốt.Tôi nhớ lại lần trước Lộ Tư Gia cùng tôi ăn tôm hùm đất, anh ấy còn bóc tôm giúp tôi.

Lúc đó tôi vừa được cưng chiều vừa kinh ngạc, vội vàng ngăn cản anh ấy.Lộ Tư Gia, tất cả đều là Lộ Tư Gia.Triều Triều thấy biểu cảm của tôi có chút không ổn, dũng cảm cụng ly Coca xuống bàn: "Ăn tôm đi!

Lúc ăn cơm thì phải ăn cơm cho đàng hoàng, đừng nghĩ linh tinh!"

63.Tôi mất ngủ.Ngày hôm sau lại bị cảm.Không biết có phải do tối qua không đắp chăn cẩn thận hay không.Tôi gục xuống bàn làm việc, sống không còn gì luyến tiếc, chuẩn bị lấy điện thoại ra mua thuốc trên một ứng dụng nào đó.Lúc này, Lộ Tư Gia đột nhiên đặt một ly nước ấm và một hộp thuốc trước mặt tôi.Tôi mơ màng ngẩng đầu lên.

Lộ Tư Gia nói: "Cậu bị ốm rồi, nghỉ ngơi một chút, uống thuốc đi."

"À."

Tôi sững sờ."

À cái gì," anh ấy vươn tay sờ trán tôi, "Vào phòng nghỉ của tôi nằm.

Tôi đi mua nhiệt kế, trán cậu hơi nóng, đừng để bị sốt."

Nói xong anh ấy quay người định đi, nhưng lại như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: "Hoặc là cậu tự đi, hoặc là tôi bế cậu qua, tự chọn đi."

Tôi.Ặc.Tôi đi là được chứ gì!Tôi có chút uất ức đi vào phòng nghỉ của anh ấy.Trong phòng nghỉ có một cái giường, tôi cởi áo khoác ra, cuộn chăn lại và nằm lên.Giường thật mềm, thật thoải mái.Sau đó tôi ngủ thiếp đi.

64.Tôi không nên ngủ.Là một nhân viên, tôi không nên ngủ trong giờ làm việc.Khi tỉnh dậy, tôi không biết đã là mấy giờ, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại thấy Lộ Tư Gia đang ngồi ở mép giường."

Tỉnh rồi?"

Anh ấy hỏi.Tôi có chút hoảng loạn: "Sếp Lộ, xin lỗi, tôi..."

"Không sao," anh ấy cười, nhưng lại có vẻ hơi buồn, anh ấy giơ tay lên rồi lại buông xuống, "Uống thuốc xong thì sẽ buồn ngủ thôi."

Tôi ấp úng không biết nên nói gì.Vốn dĩ có thể tiếp tục giữ vẻ mặt nghiêm túc, cao lãnh, nhưng từ sau khi Lộ Tư Gia "vạch trần" ngày hôm qua, tôi không thể làm như vậy nữa.Thấy tôi ngượng ngùng không nói chuyện, Lộ Tư Gia đã mở lời."

Cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi," anh ấy nói, "Tôi rót cho cậu một cốc nước, lúc tan ca tôi sẽ gọi cậu."

Tôi uống xong nước, nhưng không ngủ được.Lộ Tư Gia muốn làm gì đây?Tôi lặp lại cuộc đấu tranh nội tâm, tôi muốn nói với anh ấy, thật sự, đừng lãng phí thời gian vào tôi.Lộ Tư Gia lại quay trở lại.

Tôi cắn chặt răng, cuối cùng cũng cố gắng mở miệng nói: "Sếp Lộ, chúng ta, thực sự..."

Lời còn chưa nói xong, Lộ Tư Gia đã bịt miệng tôi lại.
 
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Chương 8: Anh thích em


Edit: Yeekies___65.Dùng tay.

66.Không phải bằng miệng, đừng nghĩ bậy.Tôi biết nếu chưa được tôi đồng ý thì anh ấy sẽ không bao giờ hôn tôi, vì anh ấy là người như vậy.Lộ Tư Gia che miệng tôi lại, nói: "Cậu bị cảm."

Sau đó lại thì thầm: "Có thể đừng nói ra không?"

Giọng anh ấy thậm chí mang chút ý cầu xin.Lần này thì tôi hoàn toàn không nói được lời nào nữa.

67.Sau một giấc ngủ, tôi cảm thấy đỡ hơn hẳn.Lộ Tư Gia kiên quyết đưa tôi về nhà.

Ở cửa, tôi nghe thấy bụng anh ấy réo "rột rộtt"."

Thôi được," tôi nói, "Chúng ta cùng gọi cơm hộp đi."

Lộ Tư Gia với vẻ mặt vui vẻ hài lòng bước vào nhà.Tôi dọn dẹp căn hộ rất sạch sẽ.

Khi thuê căn chung cư này, tôi đã trang trí rất nghiêm túc, trang hoàng cho nó trở nên vô cùng ấm áp."

Tôi muốn uống rượu."

Lộ Tư Gia đột nhiên nói."

Được thôi," tôi đồng ý, "Tôi sẽ gọi thêm đồ ăn."

"Cậu đừng uống, cậu đang bị cảm mà."

Lộ Tư Gia liếc nhìn tôi, nói."

Sắp khỏi rồi," tôi không để ý, "Tôi không mua đá đâu."

Lộ Tư Gia lúc này mới chấp nhận.

Cả hai chúng tôi gọi một đống đồ nướng BBQ, và mua một tá bia.

68.Vậy là chúng tôi bắt đầu ăn uống.Tửu lượng của tôi vốn rất tốt, chỉ là sau khi uống rượu thì nói nhiều hơn một chút.

Tửu lượng của Lộ Tư Gia thì bình thường, có thể thấy từ việc anh ấy say xỉn đến mức bất tỉnh ở gay bar hôm đó.Chúng tôi ăn BBQ và uống bia, chẳng mấy chốc Lộ Tư Gia đã có vẻ say.Anh ấy uống rượu không đỏ mặt, nhưng khi say thì ánh mắt sẽ trở nên mơ màng hơn nhiều.

Vừa nhìn dáng vẻ đó, tôi liền biết anh ấy đã say."

Linh Linh."

Anh ấy gọi tôi.Tôi bị anh ấy gọi đến tê cả sống lưng."

Linh Linh," anh ấy lại nói, trong ánh mắt mơ màng, "Linh Linh, anh thực sự rất thích em."

Tôi siết chặt chiếc đũa trong tay, không nói nên lời."

Linh Linh..."

Anh ấy muốn nắm tay tôi, nhưng đưa ra được nửa chừng lại rụt về.

Anh ấy có chút sốt ruột, "Linh Linh, em nói một câu đi được không?"

Tôi còn chưa mở miệng, anh ấy lại tự hỏi tự trả lời: "Không cần, anh không muốn nghe em nói cậu không thích anh.

Linh Linh, em thực sự không nghĩ một chút nào sao?"

Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt ướt át, không có chút nào vẻ điềm tĩnh pha chút phóng khoáng thường thấy trước mặt người khác: "Thật sự không nghĩ một chút nào sao?"

69.Tôi đặt đũa xuống."

Lộ Tư Gia," tôi vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình có chút khàn, "Thân phận của chúng ta chênh lệch quá lớn."

Lộ Tư Gia muốn phản bác, tôi cắt ngang lời anh ấy: "Anh có từng nghĩ chưa, tôi không thể hòa nhập vào vòng tròn của anh, không thể mang lại thể diện cho anh, không thể cho anh bất cứ thứ gì?"

Tôi không để anh ấy tiếp tục nói: "Đừng nói anh chỉ thích tôi.

Tình yêu thật sự rất dễ thay đổi.

Anh nói anh không bận tâm những người khác thì quá nông cạn.

Không thể nào không bận tâm, không thể nào."

Tôi nói xong.Có lẽ là tác dụng của cồn, tôi đã nói hết tất cả những gì mình nghĩ trong lòng.Sau khi tôi nói xong, Lộ Tư Gia im lặng một lúc lâu.Tôi biết anh ấy sẽ không dùng những lời ngon ngọt để lừa dối tôi, anh ấy là một người như vậy, đã nói ra thì nhất định sẽ làm được."

Linh Linh."

Lộ Tư Gia cuối cùng cũng mở lời.Tôi nhìn anh ấy.Không biết là đang chờ đợi, hay là đang chờ đợi phán quyết."

Tại sao em lại nói về bản thân mình như vậy," Lộ Tư Gia nhìn tôi, đau khổ nói, "Em rất tốt mà.

Ngoại hình đẹp như vậy, tính cách đáng yêu như vậy, công việc cũng làm tốt..."

Anh ấy nắm lấy tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến rõ ràng."

Bởi vì em là một người rất tốt... nên anh chỉ có thể mãi nhìn em, không thể nhìn thấy người khác."

Tôi lập tức ngây người.Đôi mắt Lộ Tư Gia ẩm ướt, lấp lánh ánh sáng.

Anh ấy cứ thế nhìn tôi, như thể đang chân thành muốn tôi hiểu."

Anh rất thích em," Lộ Tư Gia nói, "Từ khi em bước vào, anh đã cảm thấy ngoại hình em rất hợp gu của anh.

Anh rất muốn nhìn em cười, em cười lên thực sự rất đẹp.

Em còn đưa chăn cho anh, mang cơm cho anh.Hứa Nhu là em trai tôi...

Cậu ấy không gọi là Nhu, mà là Nặc.

Cậu ấy không thích tôi, cậu ấy thích giáo sư kia..."

Anh không muốn người khác chạm vào em, không muốn em ở bên người khác."

Anh chỉ là quá thích em, em mãi không đáp lại tôi, anh muốn em ghen..."

Giọng Lộ Tư Gia có chút khàn khàn, "Xin lỗi...

Linh Linh...

Xin lỗi..."

Hơi ấm nóng bỏng từ lòng bàn tay anh ấy khiến tôi vô thức run rẩy.Tôi lập tức ngây người.Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy lại nghĩ như vậy.Chưa từng nghĩ đến.Lộ Tư Gia đột nhiên luống cuống, anh ấy vội vàng đưa tay ra."

Đừng khóc, Linh Linh, đừng khóc."

Anh ấy hoảng loạn lau nước mắt trên mặt tôi.Tôi khóc sao.

70.Lộ Tư Gia thực sự rất dịu dàng.Anh ấy lau khô nước mắt của tôi, nâng mặt tôi lên nói: "Linh Linh, ở bên anh nhé."

Lòng bàn tay anh ấy có chút thô ráp, còn một lớp chai mỏng, xúc cảm rất rõ ràng.Tôi nghĩ Triều Triều nói rất đúng.Tôi và Lộ Tư Gia quen nhau 4 năm, chúng tôi đã chứng kiến dáng vẻ của nhau trong bốn năm này."

Được."

Giọng tôi có chút nghẹn ngào.

71.Lộ Tư Gia trong khoảnh khắc đó cả người đều vui sướng lên.Tôi dường như nhìn thấy một con chó lớn đột nhiên vẫy đuôi.Anh ấy xoa mặt tôi, ghé lại rất gần, nói: "Linh Linh, tôi muốn hôn em."

"Vừa mới ăn BBQ..."

Tôi có chút ngượng ngùng, "Có mùi..."

"Mùi của em cũng là mùi thơm," Lộ Tư Gia cười như một thằng ngốc, "Anh thích."

Tôi lườm anh ấy, anh ấy lại đưa tay ôm tôi vào lòng.

"Không cho hôn thì ôm một cái được không."

Anh ấy ủy khuất khoanh tay ôm lấy tôi, nói.Lộ Tư Gia quanh năm duy trì tập luyện, nên dáng người rất cao lớn.

Tôi thấp hơn anh ấy mười mấy centimet, có thể rất dễ dàng bị anh ấy bao bọc.À, đây chính là "chiều cao chênh lệch" mà tôi từng đọc trong tiểu thuyết.

72.Mặc dù tôi không say, nhưng cồn thực sự có chút "thăng hoa".Hơn nữa, đầu tôi đang gối lên ngực vạm vỡ của Lộ Tư Gia.Ngực vạm vỡ đấy!

Ngực vạm vỡ!Con người luôn khao khát những thứ mình không có.Vì vậy tôi.Nhẹ nhàng.Khẽ.Vuốt một chút.Chỉ một chút!

Tôi chỉ vuốt nhẹ một cái!

73.Lộ Tư Gia bị cái vuốt nhẹ của tôi làm cho sắc mặt thay đổi."

Em còn không cho anh hôn, anh thấy gan em lớn lắm đấy."

Anh ấy dùng tay nâng mặt tôi lên."

À...

Em không..."

Tôi có chút hoảng loạn theo phản xạ.Lộ Tư Gia lại cười.

Anh ấy cứ cười mãi kể từ khi tôi nói "được", rồi cúi đầu hôn xuống.Môi anh ấy nóng bỏng, lưỡi cũng nóng bỏng, dễ dàng cạy mở môi răng của tôi.

Cả người tôi mềm nhũn, mặc kệ anh ấy dịu dàng nhưng chặt chẽ dây dưa.Lộ Tư Gia... hôn thật giỏi...Tôi mơ mơ màng màng nghĩ.Anh ấy không cưỡng ép, nhưng lại đan một cái lưới lớn, dịu dàng nhưng kiên định bao phủ tôi ở bên trong.Tôi dường như mất đi khái niệm về thời gian, dưới nụ hôn của anh ấy, trong cổ họng vô thức phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.Không biết bao lâu sau, Lộ Tư Gia mới dừng lại.Tôi thở hổn hển, sau đó mới nhận ra cánh tay anh ấy đang siết chặt eo tôi, còn tay tôi thì nắm chặt cổ áo anh ấy.Lộ Tư Gia véo má tôi, trêu chọc nói: "Làm gì vậy, muốn cởi quần áo của anh đến thế sao?"

Tôi lập tức buông tay, xấu hổ muốn thoát ra.Lộ Tư Gia lại không buông.

"Eo em thon thật đấy."

Anh ấy vùi đầu vào cổ tôi, phát ra âm thanh trầm đục.

74.Giống như một con chó lớn đang dụ dỗ.Ô.Tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ Lộ Tư Gia lại có thể giống một con chó lớn dụ dỗ.Tôi đáng xấu hổ mà bị dụ dỗ, đưa tay xoa xoa tóc anh ấy.

"Lộ..."

Tôi suýt buột miệng gọi "sếp Lộ", "Lộ Tư Gia, vậy anh và Hứa Nặc chia tay, là vì..."

Lộ Tư Gia ngẩng đầu, làm nũng: "Đừng gọi tên đầy đủ của anh, anh là bạn trai của em mà, anh muốn một cách xưng hô đặc biệt."

Cách xưng hô đặc biệt sao?Tôi có chút nghĩ không ra.Gọi là "Gia Gia" hay "Tư Gia" đều thấy rất sến."

Vậy thì..."

Tôi vắt óc, lục lọi trong những cuốn tiểu thuyết đã đọc trước đây, "Vậy em... em gọi anh là anh trai nhé?"

Thực ra khi đọc tiểu thuyết, tôi rất thích cái motif "thụ" gọi "công" là "anh trai".Thế nên tôi...Lén lút nghĩ..."

Vậy em gọi thử đi."

Lộ Tư Gia mím môi, nói.Mặt tôi đỏ bừng.Xấu hổ quá!"

Anh ơi..."

Tôi khẽ gọi.

75.Cái tên chó ngốc Lộ Tư Gia.Làm rách cả môi tôi!Chó ngốc, chó ngốc!!!Anh trai gì mà anh trai!

Không có anh trai!

Hắn là chó ngốc!Tôi nghĩ lại, thực ra việc Lộ Tư Gia đến nhà tôi uống rượu ăn BBQ, có lẽ là để lấy can đảm.Mượn rượu, để nói ra những suy nghĩ trong lòng anh ấy.Còn tôi thì sao?Tôi nghĩ, khi tôi để anh ấy vào nhà, khi tôi cũng bắt đầu uống rượu...Có lẽ, chắc là, có khả năng.Tôi và anh ấy có cùng một suy nghĩ.
 
Back
Top Bottom