Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
389785225-256-k430109.jpg

[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Tác giả: pohopolaminh
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Kháo Kháo.

Editor: Pi Pi.

Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Niên hạ, Nhẹ nhàng ấm áp, Tình yêu chốn thành thị, Chân thật.

Số chương: 57 chương + 6 phiên ngoại.

Anh chủ à, anh còn mềm hơn cả bánh bao anh làm nữa.
🔹 Niên hạ - Chàng công nhân chăm chỉ 🆚 Anh chủ tiệm bánh bao nhỏ
Chàng trai từ quê lên thành phố làm việc, tình cờ xin vào một tiệm bánh bao.

Không ngờ anh chủ tiệm không chỉ hiền lành, mà còn mềm mại hơn cả bánh bao, thơm hơn cả bánh bao nữa.
💛 Công chó sói to xác siêu dính người VS Thụ đại ca dịu dàng, ấm áp
_________________
Mọi người vào mua chương vip ủng hộ tác giả nhé: https://www.gongzicp.com/novel-1100653.html.

 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Giới thiệu + Chương 1.


Tác giả: Kháo Kháo.Editor: Pi Pi.

Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Niên hạ, Nhẹ nhàng ấm áp.Số chương: 57 chương + 6 ngoại truyện.._.Anh chủ à, anh còn mềm hơn cả bánh bao anh làm nữa.🔹 Niên hạ – Chàng công nhân chăm chỉ X Anh chủ tiệm bánh bao nhỏChàng trai từ quê lên thành phố làm việc, tình cờ xin vào một tiệm bánh bao.

Không ngờ anh chủ tiệm không chỉ hiền lành, mà còn mềm mại hơn cả bánh bao, thơm hơn cả bánh bao nữa.💛 Công chó sói to xác siêu dính người VS Thụ anh cả dịu dàng, ấm áp.Nguồn truyện gốc, Mọi người vào mua chương vip ủng hộ tác giả nhé: https://www.gongzicp.com/novel-1100653.html.________________________Chương 1Trước khi gặp Hứa Thuận Hòa, Dương Gia Thịnh đã nhìn thấy tiệm bánh bao của anh trước.Một cửa tiệm nhỏ trông sạch sẽ vô cùng.Tấm bảng hiệu nền trắng treo trên cửa có một chiếc bánh bao to và năm ký tự tròn trịa – "Đảm bảo bạn sẽ thích".

Cửa tiệm rất bé, chủ yếu là bán mang đi.

Hơn hai phần ba phía trước bị quầy kính giữ nhiệt chiếm chỗ, phần còn lại đặt đồ dùng, khách đến quét mã thanh toán.Lúc này đã khoảng ba giờ chiều, bánh bao đều đã bán hết.

Quầy kính giữ nhiệt bên trong trống trơn, sạch bong sáng bóng.

Ngẩng đầu lên có thể thấy trong tiệm, trên bàn là mấy chiếc xửng tre hấp bánh, tất cả đều được rửa sạch sẽ, úp ngược lại phơi cho ráo.

Mặt bàn inox có lẽ là nơi để nhào bột và nặn bánh, đã được lau chùi đến bóng loáng.Trong tiệm có người đang cúi xuống lau sàn, gạch men trắng tinh bị lau sạch đến mức có thể phản chiếu bóng người.Dương Gia Thịnh chưa từng thấy một tiệm ăn nào sạch sẽ thế này.Trong ấn tượng của hắn, những hàng quán bán đồ ăn thế này không tránh khỏi sự lộn xộn, nhưng cửa tiệm nhỏ này từ bàn ghế đến đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng đến mức khiến người ta có một cảm giác dễ chịu không nên lời thoải mái.Sạch sẽ như thể hôm nay là ngày đầu tiên khai trương vậy.Quả nhiên, trên bức tường bên cạnh dán một tờ thông báo tuyển dụng, nội dung đơn giản: "Cần tuyển nhân viên, không phân biệt nam nữ.

Giờ làm: sáng 4:00 – 10:00, chiều 14:00 – 16:00.

Bao bữa sáng.

Lương thỏa thuận."

Thời gian làm không dài, so với làm công trường thì tốt hơn nhiều, mỗi tội phải dậy sớm.Dương Gia Thịnh lên tiếng gọi: "Anh chủ."

Người duy nhất trong tiệm đứng thẳng dậy, nhìn về phía hắn .Trong đầu Dương Gia Thịnh, từ đầu tiên hiện lên chính là "sạch sẽ" – người này cũng sạch sẽ, gọn gàng hệt như tiệm bánh của anh vậy.Chiếc áo thun xám trên người đã giặt đến trắng bệch, làn da trên mặt trắng nõn như bột mì, trông khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi.

Sau này, Dương Gia Thịnh mới biết thật ra Hứa Thuận Hòa sắp ba mươi rồi.Hắn hỏi: "Bên anh có tuyển người không?"

Dương Gia Thịnh vừa bị đuổi việc khỏi công trường sau ba tháng làm việc, nguyên nhân là hắn đã đấm cho cậu em vợ của quản đốc một trận.Hắn cầm 3.000 tệ tiền lương bỏ đi, bị trừ mất 5.000, nói là tiền thuốc men.Ở công trường, sáu bảy người chen chúc trên một chiếc giường lớn trong ký túc xá, quần áo bẩn vứt bừa bộn, tất chân bốc mùi khắp nơi, chẳng ai buồn giặt.

Người kia còn tệ hơn, đồ bẩn chất đống cả tuần.

Dương Gia Thịnh chỉ nhắc một câu bảo gã ta dọn qua chỗ khác, gã ta đã chửi hắn, còn nhổ nước bọt lên giường của hắn.

Dương Gia Thịnh lập tức tung một cú đấm thẳng mặt gã ta.Đối phương vừa ngã xuống, hắn còn chưa kịp ra thêm cú thứ hai đã bị mấy người cùng phòng giữ chặt lại.Chỉ vì một cú đấm ấy mà bị trừ mất 5.000 tệ.Có người khuyên hắn cầm tiền mà đi đi, đừng chọi trứng với đá, hắn đơn độc một mình, làm sao đấu lại cả đám công nhân bợ đỡ quản đốc.

Có làm lớn chuyện cũng chỉ thiệt thân.Thế là Dương Gia Thịnh lập tức thu dọn hành lý bỏ đi.Chăn đệm cuốn gọn vứt luôn, hai bộ quần áo lao động 60 tệ cũng không cần nữa, mặc rách cả rồi.

Hành lý của hắn chỉ còn lại hai bộ quần đùi áo thun, hai chiếc khăn lông, một cái ly đánh răng, một chiếc điện thoại di động cùng bộ sạc.Gọn nhẹ đến mức một chiếc túi cũng không chứa đầy.Hắn đến Nam Châu từ tháng Tư, khi đó trời bắt đầu nóng.Bây giờ mới cuối tháng Sáu, vẫn còn oi bức.Cũng chưa kịp sắm thêm mấy bộ quần áo dài tay.Ba giờ năm phút chiều, Hứa Thuận Hòa đứng dậy, thấy trước cửa tiệm có một người cao gầy đang đứng.Nắng sau trưa gay gắt, người kia đứng ngược sáng, khiến Hứa Thuận Hòa phải nheo mắt mới nhìn rõ.

Anh chỉ thấy dáng người cao ráo, mặc nguyên một bộ đồ đen, có lẽ cao tầm mét tám, gầy đến mức trông như một cây gậy tre, trên lưng mang theo một chiếc ba lô đen.

Sau khi hỏi xong một câu, hắn cứ đứng im ở đó, không nhúc nhích.Hứa Thuận Hòa lên tiếng: "Đúng rồi."

Rồi cất cây lau nhà trên tay đi, bước ra ngoài.Anh kéo cửa quầy nhỏ sang một bên, nói: "Vào trong nói chuyện."

Người kia bước vào, lúc này Hứa Thuận Hòa mới nhìn rõ – là một chàng trai rất trẻ, cùng lắm chỉ khoảng hai mươi.

Da hắn đen nhẻm vì cháy nắng, lại còn mặc cả bộ quần áo đen, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

Hắn không ngồi xuống, mà đứng thẳng hỏi ngay: "Một tháng trả bao nhiêu?"

"Hai ngàn bảy, cần mẫn thì có thêm ba trăm tiền thưởng."

Hứa Thuận Hòa đáp, rồi giải thích thêm: "Công việc ở tiệm bữa sáng có hơi đặc thù, không có ngày nghỉ.

Nhưng bù lại, buổi sáng bán xong là coi như xong, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ rồi nghỉ ngơi.

Trưa có thể về ngủ một giấc, chiều quay lại chuẩn bị nhân bánh cho hôm sau là được."

Trong lòng Hứa Thuận Hòa hơi bồn chồn.Người này thoạt nhìn không phải kiểu người dễ tính, tuổi lại còn trẻ như vậy, không biết có chịu được công việc ở tiệm bữa sáng không.

Ngày nào cũng phải ngủ sớm dậy sớm, người trẻ tuổi bình thường đâu có ai chịu làm.

Mấy năm mở tiệm, anh chỉ tuyển được mấy cô bác hơn năm mươi tuổi.

Người làm trước cũng vì con dâu sinh con, phải nghỉ việc để chăm cháu nên mới rời đi.Anh đã tuyển nhân viên suốt nửa tháng mà vẫn chưa tìm được ai.Người kia không nói gì, Hứa Thuận Hòa nghĩ có lẽ hắn không thực sự muốn làm, bèn nói thêm: "Nếu thỉnh thoảng cậu có việc bận, buổi sáng làm xong thì chiều có thể xin nghỉ."

Ở độ tuổi này, người trẻ có thể chịu khổ đi làm công trường, nhưng lại không muốn làm trong quán trà sữa, tiệm cơm bình dân hay cửa hàng quần áo, so ra thì làm ở tiệm bữa sáng còn tốt hơn nhiều."

Có bao ở không?"

Người kia chỉ hỏi một câu này.Hứa Thuận Hòa thoáng sửng sốt."

Cậu không có chỗ ở à?"

Người kia gật đầu: "Có chỗ ở thì tôi làm."

Hứa Thuận Hòa do dự một lát, nhưng cũng không lâu.Thật ra, anh không có phòng ở cho nhân viên.

Trên lầu có một phòng chứa đồ, nhưng chật đến mức chẳng còn chỗ xoay người, lại còn không có cửa sổ.Anh nhìn đối phương một lượt, đoán chừng tám phần là lao động từ nơi khác đến, nhất thời chưa tìm được chỗ trọ.Anh không thích ở chung với người khác, nhưng hiện tại vẫn chưa tuyển được nhân viên.

Tiệm mỗi ngày bán ít đi một nửa số bánh bao, anh càng bận hơn, cũng càng mệt mỏi.Anh nghĩ, dù sao với điều kiện trên tầng như thế, đối phương cũng không ở được lâu.

Cứ tạm thời có chỗ ngủ đã, sau này có tiền rồi chắc chắn sẽ thuê nhà bên ngoài.

Nghĩ vậy, anh nói: "Trên tầng còn một phòng trống để chứa đồ, cậu xem thử, nếu không chê thì có thể ở đó."

Nói xong, anh đứng dậy dẫn người lên tầng xem qua một lượt.Hứa Thuận Hòa sống ở tầng hai.Anh thuê một căn nhà có tầng lửng để mở tiệm, tầng trên thấp hơn tầng dưới, chỉ cao khoảng 2m2.

Cầu thang là loại thang sắt nhỏ hẹp, bước lên mỗi bước đều phát ra tiếng kẽo kẹt.Phòng của Hứa Thuận Hòa nằm phía ngoài, sát mặt đường, có cửa sổ.

Phòng bên cạnh thì nhỏ, không có cửa sổ, trước giờ anh dùng làm kho chứa đồ.

Nhưng đồ trong đó cũng không nhiều, những thứ nặng như bột mì đều đặt dưới tầng một."

Cậu xem đi, còn mỗi phòng này thôi, nếu không chê thì có thể ở tạm.

Hồi trước có một cô bác thỉnh thoảng ngủ trưa ở đây, trong phòng còn một chiếc giường nhỏ."

Người kia liếc nhìn căn phòng nhỏ không có cửa sổ.Phòng rất chật, chỉ đủ đặt một chiếc giường rộng tám mươi centimet.

Cộng thêm vài món đồ lặt vặt, khoảng trống còn lại cũng chỉ vừa đủ để xoay người, đi thêm vài bước là hết đường."

Cơ mà sẽ hơi nóng."

Hứa Thuận Hòa ái ngại nói, "Phòng này không có điều hòa."

Thật ra, khi mới đến Nam Châu làm công, điều kiện sống của anh còn tệ hơn thế này nhiều.

Bốn người chen chúc trong một căn phòng chứa đồ, không có giường, chỉ trải chiếu ngủ dưới đất.

Mà khi đã trải chiếu ra rồi, phòng cũng chẳng còn chỗ trống.Người kia nhìn một lúc, sau đó ném thẳng ba lô lên giường nhỏ, chỉ nói một chữ: "Được."

Hứa Thuận Hòa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tuyển được người.Nửa tháng nay anh mệt muốn chết, một mình xoay sở không xuể cả tiệm, có người giúp đỡ vẫn tốt hơn.Tiệm bánh bao là tiệm buôn bán nhỏ, không thể thuê nhiều nhân công.

Một người theo chủ tiệm làm việc sẽ không trụ được lâu, tốt nhất là hai vợ chồng cùng nhau kinh doanh, vừa hỗ trợ lẫn nhau, vừa không sợ nhân viên đột ngột nghỉ việc.Cơ mà Hứa Thuận Hòa không có vợ, cũng chẳng mở được cửa tiệm kiểu đó.Dương Gia Thịnh vừa rời khỏi công trường, đi bộ hai ngày, cuối cùng cũng tìm được công việc thứ hai ở Nam Châu.

Tiền công ít hơn nhiều so với làm ở công trường, nhưng hắn vẫn nhận.Quan trọng là... sạch sẽ.Tiệm bánh bao rất sạch sẽ.Căn phòng nhỏ mà hắn được ở tuy chỉ là phòng chứa đồ, nhưng được dọn dẹp vô cùng gọn gàng.

Tường không có vết bẩn như ở những quán ăn bình dân khác, nhìn như vừa được quét một lớp sơn mới.

Nhà vệ sinh dưới lầu tuy nhỏ nhưng cực kỳ sạch, sạch đến mức gương và bồn rửa đều sáng bóng, không một vệt nước.Nhìn qua cũng biết chủ tiệm là người ưa sạch sẽ, thuộc kiểu dù ở nơi đơn sơ thế nào cũng vẫn giữ cho bản thân và căn phòng của mình gọn gàng, tươm tất.Bà nội Dương Gia Thịnh cũng là người như vậy.Nhà của họ ở vùng quê, dù là nhà đất nhưng trong ngoài đều được dọn dẹp rất ngăn nắp.

Củi được xếp thành từng đống ngay ngắn, sân vườn sạch sẽ, nền xi măng trong nhà cứ cách hai ba ngày là quét một lượt.

Căn bếp mỗi lần nấu xong đều được lau chùi ngay.Hàng xóm ai cũng khen bà nội Dương Gia Thịnh biết chăm lo nhà cửa.Bà thường nói: "Nhà nghèo cũng phải có dáng vẻ của một mái ấm."

Rời khỏi quê nhà, Dương Gia Thịnh phải chen chúc trên chiếc giường tầng chật chội ở công trường, ngày nào cũng ồn ào đến đau đầu.Bây giờ có thể đổi sang một căn phòng nhỏ sạch sẽ, riêng tư, Dương Gia Thịnh cảm thấy tốt quá rồi.Hắn đặt ba lô xuống, rồi đi mua chiếu, gối, chăn mỏng, còn mua thêm một chiếc thùng nước.Lúc trở về, tay trái hắn xách thùng nước, tay phải ôm cả đống chăn chiếu.

Nhìn thấy vậy, Hứa Thuận Hòa mới sực nhớ ra một chuyện."

À...

Tôi cần xem thẻ căn cước của cậu một chút, có lẽ còn phải đi photo lại.

Với cả, cậu cũng phải tranh thủ thời gian đi khám sức khỏe nữa.

Làm việc trong quán ăn đều cần có giấy chứng nhận đủ sức khỏe..."

Dương Gia Thịnh đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.Hứa Thuận Hòa nhìn hắn, mãi một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi:"Với cả...

Cậu...

đủ tuổi chưa đó?"_Pi: cả nhà thấy lỗi hay sạn ở đâu cứ nhắc mìn nhé, mìn k có tgian beta huhu
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 2.


Dương Gia Thịnh vẫn chưa đủ tuổi.Còn kém một tháng nữa mới tròn mười tám, cũng không phải vấn đề gì lớn.Hắn còn bổ sung thêm:"Đủ mười sáu đã không tính là lao động trẻ em."

Giọng điệu có phần nghiêm túc.Hứa Thuận Hòa trả lại thẻ căn cước cho hắn, cười cười đầy ý tứ: "Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi, cậu cao như vậy mà hóa ra tuổi còn nhỏ thế, lại còn đi làm xa tận đây, người nhà không lo lắng sao?"

Quê nhà của Dương Gia Thịnh cách Nam Châu những hai ngàn cây số, đúng là không gần chút nào.Dương Gia Thịnh không biết trả lời thế nào, chỉ ậm ừ một tiếng, cất thẻ căn cước đi.

Hứa Thuận Hòa cũng không hỏi thêm, chỉ bảo hắn lên dọn dẹp lại căn phòng."

Ngày thường tôi vẫn quét dọn qua, dù sao cũng không có ai ở, cậu cứ lau lại cho sạch thôi."

Dương Gia Thịnh nhận lấy giẻ lau Hứa Thuận Hòa đưa, thùng nước với cây lau nhà, rồi lên lầu dọn dẹp lại mọi thứ.Dương Gia Thịnh nghỉ học từ năm lớp chín để đi làm công, cũng từng trải qua đủ loại môi trường, chỉ nhìn sơ qua cũng biết Hứa Thuận Hòa là người dễ tính.

Anh không vội thúc ép hắn làm việc, mà để hắn sắp xếp chỗ ở trước.Khuôn mặt cũng là kiểu người hiền lành, tính tình chắc cũng không tệ, hơn nữa còn rất sạch sẽ.Dương Gia Thịnh lau dọn căn phòng nhỏ từ trong ra ngoài, ngay cả khung giường inox đơn giản cũng được cọ sáng bóng.

Hắn trải chiếu lên giường, đặt chiếc ba lô duy nhất ở cuối giường, còn bộ đồ vệ sinh cá nhân mới mua thì xếp gọn vào chiếc chậu rửa mặt mới, đẩy vào dưới gầm giường.Cơ mà... nóng.Lầu hai không xây tường gạch mà chỉ dùng ván ép ngăn cách, phòng của anh chủ ở ngay sát cửa sổ phía ngoài, còn phòng này vốn chỉ để chứa đồ nên không có cửa sổ.

Dọn dẹp một lát mà mồ hôi đã vã ra đầm đìa, mở cửa cũng chẳng khá hơn là bao.Tháng bảy tháng tám thế này, e là sẽ vất vả lắm đây.Dương Gia Thịnh nghĩ, lát nữa phải ra mua thêm một cái quạt điện mới được.Vừa có suy nghĩ đó, hắn đã nghe thấy tiếng cầu thang sắt kẽo kẹt, rồi giọng nói của Hứa Thuận Hòa vọng lên."

Xong chưa?

Xong rồi thì xuống ăn cơm."

Dương Gia Thịnh thoáng ngạc nhiên.

Không phải chỉ bao bữa sáng thôi sao?Hứa Thuận Hòa đi đến trước cửa phòng nhỏ, thấy hắn mồ hôi nhễ nhại thì nói: "Phòng này đúng là nóng thật.

Tôi còn một cái quạt cũ, cậu cầm dùng trước đi."

Nói rồi, anh cầm một chiếc quạt nhỏ đến.

Nhìn quanh một lượt lại chẳng thấy chỗ nào đặt vừa, cuối cùng đành để tạm xuống đất, nhưng như thế thì thấp quá, gió không thổi tới nổi.

Căn phòng này đơn sơ đến mức ngay cả một chiếc bàn cũng không có, Hứa Thuận Hòa hơi ngượng, cười cười rồi đặt quạt lên một thùng giấy.Trong thùng đựng các loại túi nilon đóng gói bữa sáng, ly sữa đậu nành, gia vị, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn theo từng loại.Hứa Thuận Hòa "ui" lên một tiếng như chợt nhớ ra gì đó, liền quay về phòng mình.

Một lát sau, cầm thêm một chiếc ổ điện đưa qua.Thì ra dây quạt quá ngắn, cắm không tới ổ điện.Cuối cùng cũng cắm xong ổ điện, quạt bắt đầu quay chầm chậm, Hứa Thuận Hòa như trút được gánh nặng, thở phào một hơi rồi hỏi Dương Gia Thịnh:"Còn thiếu gì nữa không?

Cứ nói nhé.

Trên phố này thứ gì cũng có, siêu thị hay tiệm tạp hóa nhỏ đều có đủ.

Nếu muốn mua mấy món lặt vặt thì cậu nên ghé tiệm tạp hóa, rẻ hơn siêu thị đấy."

"Nói đến chuyện ăn, cậu ra cửa rẽ trái hay phải gì cũng có quán ăn đủ cả: cơm bình dân, đồ ăn vặt Sa Huyện, mì Lan Châu, thức ăn nhanh, hamburger...

Còn tôi, nếu có thời gian thì tự nấu, vừa tiết kiệm vừa sạch sẽ.

Nhưng mấy ngày gần đây không thuê thêm được người, bận túi bụi nên đành ăn ngoài."

Hứa Thuận Hòa thao thao bất tuyệt, như thể đã lâu lắm rồi không tìm được ai để trò chuyện."

Tiện đường mua luôn cơm rồi, không biết cậu thích ăn gì nên tôi lấy đại một suất cơm chiên bò với một suất cơm đùi gà."

"Gì cũng được."

Dương Gia Thịnh đáp.Hai người xuống lầu, cơm được đặt trên chiếc bàn nhồi bột.Hứa Thuận Hòa kéo hai chiếc ghế nhựa lại, rồi tự mình đi rửa tay, vừa đi vừa nói: "Cơm đùi gà không cay, cơm bò chiên có thêm thì là với tiêu xay, hơi cay chút."

Dương Gia Thịnh liếc Hứa Thuận Hòa một cái.Trên gương mặt ấy hiện rõ vẻ kiên nhẫn và tinh tế, một kiểu kiên nhẫn tự nhiên, có lẽ còn được mài giũa qua năm tháng chăm sóc người khác.Dương Gia Thịnh đoán, nhà anh chắc chắn có em trai em gái, mà anh hẳn là con cả."

Tôi ăn cay."

Dương Gia Thịnh nói.Hứa Thuận Hòa liền đẩy hộp cơm bò về phía hắn, rồi lại cười, kiểu cười có chút ngượng nghịu."

Tôi ăn sớm lắm, thường 5 giờ rưỡi là ăn rồi.

Làm bữa sáng nên phải ngủ sớm, ăn trễ quá lại khó tiêu.

Ăn đi, ăn xong rồi ta nói qua một chút về công việc."

Cả hai đều ăn nhanh, Dương Gia Thịnh vừa ăn vừa lướt mấy video ngắn trên điện thoại.Hắn hay xem mấy clip liên quan đến game, còn Hứa Thuận Hòa thì chỉ chuyên tâm ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc sang màn hình của Dương Gia Thịnh vài lần."

Cậu thích chơi game à?"

"Ừm."

"Nhìn có vẻ khó nhỉ?"

"Chơi cho vui thôi."

Dạo gần đây, Dương Gia Thịnh chơi rất ít.

Một ngày làm việc ở công trường, tối về nằm lướt vài cái video là ngủ mất, đâu có thời gian mà rảnh rang chơi game.Chỉ là xem chút thôi, bằng không thì biết làm gì?Cơm nước xong, Hứa Thuận Hòa thu dọn hộp cơm của cả hai, rồi lấy giẻ lau sạch bàn đến hai lần, sau đó còn cẩn thận giặt giẻ bằng nước tẩy rửa.Dương Gia Thịnh đứng bên cạnh nhìn, tấm giẻ lau vốn màu xanh lam, trông vẫn sạch tinh tươm.Hứa Thuận Hòa vừa làm vừa nói: "Buổi tối nếu không có việc gì thì cứ đi ngủ sớm, trước khi ngủ nhớ nhúng đậu vào nước để sáng mai dùng.

Mai cần làm nhân bánh bao, tôi thường trộn sẵn từ chiều nay rồi để tủ lạnh.

Sáng dậy trước tiên nhồi bột, trong lúc bột nở thì tranh thủ làm mấy việc lặt vặt khác, sau đó ép sữa đậu nành, gói sủi cảo, làm màn thầu, nấu trứng trà, đúng 6 giờ mở cửa tiệm.

Lúc đó mấy ông bà già ở khu này cũng vừa dậy, người đi làm cũng bắt đầu ghé mua bánh bao.Chỗ chúng tôi đây không phải trung tâm thành phố, lượng khách không bằng bên đó, nhưng quanh đây toàn là khu dân cư, đi thêm 200 mét nữa là trạm tàu điện ngầm, sáng ra đông lắm, người đi làm đi học đều có."

"Lúc 6 giờ khách chưa đông lắm, vẫn có thể vừa gói bánh vừa bán hàng.

Nhưng đến tầm 7-8 giờ thì bắt đầu đông, bánh bao phải chưng hết trước 8 giờ, không thì không kịp phục vụ khách đi làm, đi học.

Khoảng thời gian bận rộn nhất là từ 7 đến 8 giờ, qua 8 rưỡi thì đỡ hơn nhiều rồi."

"Công việc cứ từ từ học, mai cậu bắt đầu làm mấy việc đơn giản trước.

Khi đó cậu lo đóng gói, tôi làm bánh.

Dạo này không có người phụ, lượng bánh tôi làm cũng ít đi, mai chắc chỉ làm khoảng hai trăm cái."

Dương Gia Thịnh gật đầu, nói: "Đã biết."

Hứa Thuận Hòa nói tiếp: "Sáng tôi chỉ ăn bánh bao với màn thầu thôi, bận lắm, cứ ăn trong tiệm cho tiện."

"Tôi sao cũng được."

Dương Gia Thịnh không quá để ý ăn gì, chỉ cần không đói là được.Hứa Thuận Hòa nói xong, nghĩ mãi không biết còn phải dặn gì nữa, đứng lặng một chút rồi cười ngại ngùng: "Nếu cậu chán thì cứ ra ngoài đi dạo.

Tôi thì thường ăn xong, tắm rửa xong, chơi điện thoại chút rồi 8 rưỡi đi ngủ, rất ít khi ra ngoài.

8 giờ tôi đóng cửa tiệm, nếu cậu muốn đi đâu thì nhớ về trước lúc đó là được."

Mới 6 giờ thôi.Dương Gia Thịnh nhìn trời, vẫn còn sáng, bèn nói mình ra ngoài xem thử.Hắn đi loanh quanh hai tiếng, đi qua mấy khu dân cư, siêu thị, cửa hàng, cũng xem thử trên phố bán gì, nắm được đại khái tình hình xung quanh.Trên đường về, hắn phát hiện ở góc phố có một ngôi miếu nhỏ, chắc là miếu Thổ Địa Công.

Trước miếu có dựng một màn ảnh chiếu bóng, không lớn lắm, đang diễn tuồng.Trước màn ảnh, lác đác vài ông lão, bà cụ ngồi xem, ai nấy đều tự mang theo ghế nhựa hoặc ghế trúc từ nhà, phe phẩy quạt thong thả nghe hát.Dương Gia Thịnh chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, đứng lại xem một lúc.Đó là một vở kịch địa phương của Nam Châu, hắn nghe không hiểu nhưng may có phụ đề.Dù sao cũng lại là mấy vở về gia đình đoàn viên, mỹ mãn hạnh phúc.Không thú vị.Hắn quay đi, về tới cửa tiệm bánh bao, trên phố vẫn ồn ào tiếng người qua lại, giữa không trung còn vương vất tiếng hát tuồng ê a.Mãi đến khi tắm rửa xong, nằm trên giường, mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, hắn mới chợt nhận ra - cái cảm giác xa lạ này, hóa ra là nỗi cô đơn nơi đất khách.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 3.


Dương Gia Thịnh ngủ không ngon.Quá nóng.

Hắn mở cánh cửa nhỏ của căn phòng chứa đồ, vẫn không thấy khá hơn.Chiếc quạt cứ xoay ầm ầm, nhưng chỉ như một kẻ vất vả làm công vô ích, chỉ làm những gì nó phải làm, chẳng giúp hạ nhiệt độ được bao nhiêu.Hắn nghe thấy phòng bên cạnh, Hứa Thuận Hòa đã tắt đèn lúc tám giờ rưỡi, sau đó không còn chút động tĩnh.

Chỉ có tiếng vọng từ ngoài đường phố—thi thoảng ai đó nói chuyện, các cửa hàng phát những bài hát mới nổi.

Mãi đến hơn mười một giờ, mọi thứ dần chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng rì rì của điều hòa ở phòng bên cạnh.Một lát sau, ngay cả tiếng điều hòa cũng tắt.Dương Gia Thịnh căng tai lắng nghe, đúng là đã tắt thật.Hứa Thuận Hòa tiếc tiền, không nỡ bật điều hòa suốt đêm, hẳn là hẹn giờ ba tiếng.Dương Gia Thịnh càng thấy nóng.Cùng ở trong thành phố mở tiệm bánh bao, vậy mà còn tiếc tiền bật điều hòa cả đêm?Hắn mở điện thoại lên, nhìn số dư WeChat còn khoảng 13.000 tệ.

Phải tiết kiệm đến mức nào thì mới có thể thoải mái bật điều hòa suốt cả mùa hè mà không đau lòng vì tiền điện?Rồi lại nghĩ, cứ ở mãi trong căn phòng nhỏ xíu này cũng chẳng phải kế lâu dài, nóng đến phát điên.

Cả ngày vùi đầu ở tiệm bánh bao, có khác gì hồi trước làm công trường đâu?Quá nhàm chán.Có lẽ nên tìm một phòng trọ giá rẻ gần đây.Nhưng hắn cũng không muốn sống ở nơi dơ bẩn, bừa bộn.

Một căn phòng đơn tử tế ở khu dân cư trong thành phố chắc cũng phải mất bốn, năm trăm một tháng.

Không biết dưới mười tám tuổi, chủ nhà có đồng ý cho thuê không?Lăn qua lăn lại suy nghĩ vẩn vơ, rốt cuộc đến mười hai giờ Dương Gia Thịnh mới ngủ được.Một giấc này ngủ thật sự không yên ổn.

Đồng hồ báo thức vừa kêu một tiếng, Dương Gia Thịnh đã tỉnh, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

Dậy quá sớm, đầu óc hắn có chút mơ hồ, ngồi yên một lát mới nhận ra cửa phòng bên cạnh đã mở, Hứa Thuận Hòa cũng đã dậy.Anh đi rất khẽ, Dương Gia Thịnh thậm chí không nghe thấy tiếng anh xuống cầu thang.

Cái cầu thang sắt đó vốn kêu rất to, vậy mà anh lại không làm Dương Gia Thịnh tỉnh giấc.Quần áo giặt hôm qua còn đang phơi trên lan can ngoài cầu thang tầng hai.

Dương Gia Thịnh tiện tay cầm lấy chiếc áo thun đen của mình, xuống lầu rửa mặt.

Hắn chẳng buồn chờ quần áo khô hẳn, cứ thế tròng vào, rồi tiện tay giặt luôn chiếc áo thấm mồ hôi vừa thay ra.Hứa Thuận Hòa đã rửa mặt xong, đội chiếc mũ trắng, trước ngực đeo chiếc tạp dề công việc màu trắng.

Trên tạp dề in bốn chữ to "Bảo đảm bạn sẽ thích", phía dưới còn vẽ một cái bánh bao lớn, trông vừa mắt lạ vừa buồn cười.Trên tay Hứa Thuận Hòa cầm thêm một bộ mũ trắng và tạp dề trắng khác, đưa cho Dương Gia Thịnh: "Cái này là của dì hồi trước mặc, tuy cũ nhưng tôi đã giặt sạch lắm rồi.

Dì hơi đậm người, chắc cậu mặc sẽ vừa.

Tiệm mình chú trọng vệ sinh, lúc làm bánh bao hay bán hàng đều phải đeo khẩu trang.

Khách thấy chúng ta mặc đồ làm việc gọn gàng cũng sẽ yên tâm hơn."

Chiếc tạp dề trắng trông đơn giản, Dương Gia Thịnh còn có thể chịu được, nhưng cái mũ trắng kia... thật sự là...Dương Gia Thịnh đeo tạp dề vào, đứng đó nhìn chiếc mũ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không chịu được mà lên lầu lấy chiếc mũ lưỡi trai đen trong túi mình, đội lên đầu.Hứa Thuận Hòa nhìn thấy, dường như định nói gì, nhưng khi mở miệng lại thành: "Tối qua nóng lắm đúng không?

Thấy cậu dậy đã đi tắm rồi."

"Mồ hôi đầm đìa."

Dương Gia Thịnh đáp.Hứa Thuận Hòa cầm lấy chiếc cốc tráng men đặt trên bàn làm việc, uống một hơi lớn, rồi chợt nhớ ra, liền hỏi: "Cậu có ly không?

Tôi rót ít nước cho."

Dương Gia Thịnh lắc đầu.

Hôm qua hắn quên mất chuyện mua ly nước.

Hồi còn ở công trường, hắn toàn dùng tô cơm để đựng nước, mỗi lần uống là uống cả tô.Hứa Thuận Hòa cúi xuống mở tủ dưới bàn làm việc, vừa lục tìm vừa nói: "Tôi nhớ là còn một cái ly đâu đó...

À, đây rồi!

Lần trước mua trên mạng, mua hai cái được giảm mười tệ, nên tôi lấy luôn hai cái.

Cái này cho cậu."

Dương Gia Thịnh còn chưa kịp từ chối, Hứa Thuận Hòa đã rửa sạch chiếc ly tráng men, rót nước ấm vào, rồi đặt nó bên cạnh cái của mình.Hứa Thuận Hòa nói: "Sáng sớm bắt tay vào làm việc, nhớ uống nước cho đủ."

Hai chiếc ly tráng men màu trắng, trông y hệt nhau, chỉ khác ở dòng chữ đỏ in trên đó.Một cái ghi "Lao động là vinh quang", cái còn lại ghi "Phục vụ vì nhân dân".Hứa Thuận Hòa nói: "Cái 'Lao động là vinh quang' của cậu."

Dương Gia Thịnh: "......"

Trên tường treo một chiếc đồng hồ, kim giờ vừa chỉ đúng ba giờ rưỡi.Hứa Thuận Hòa nói: "Bắt tay vào làm việc thôi.

Hôm nay không có nhiều đơn lắm, gần đây trong tiệm chỉ có mình tôi, bánh bao với màn thầu đều làm không kịp.

Nhân bánh bao hôm qua đã trộn sẵn rồi, nên dù muốn làm nhiều hơn cũng không được.

Hôm nay tôi tính làm hai trăm cái bánh bao thịt, một trăm màn thầu, một trăm trứng luộc nước trà.

Tiệm tôi chỉ bán ba món này, với cả sữa đậu nành."

"Đôi ta chia nhau làm việc cho nhanh, tôi nhào bột.

Bột nhồi xong phải để một lúc cho lên men.

Cậu rửa thật sạch đậu ngâm từ hôm qua, chắt nước đi, sau đó đổ vào nồi này nấu mười phút, như vậy có thể khử mùi tanh của đậu, sữa đậu nành ép ra mới thơm.

Nấu xong thì đổ vào máy ép sữa đậu nành này, thêm 20 lít nước, mức đo nằm ở chỗ này, cậu xem, sau đó chỉ cần ấn nút này là được.

Tôi ngâm ba chậu đậu, mỗi chậu hai cân, cứ mỗi lần thêm một chậu vào là được."

"Sáng sớm chúng ta ép sữa đậu nành ba lần, mỗi lần ép được một trăm ly.

Khi ép xong thì đổ vào cà mèn này, nó có vòi nước, lúc đóng gói chỉ cần đưa ly vào đây là được.

Sau đó rửa sạch máy ép, nghỉ nửa tiếng, rồi ép tiếp đợt hai."

"Lúc máy ép bắt đầu hoạt động, cậu lo rửa trứng gà.

Chờ trứng rửa sạch cho vào nồi, không sai biệt lắm thì có thể bắt đầu gói bánh bao và làm màn thầu.

Mẻ bánh bao đầu tiên hấp xong, cậu ra bán, tôi tiếp tục làm mẻ thứ hai."

Dương Gia Thịnh nghe kỹ rồi gật đầu: "Rõ rồi."

Hai người chia nhau công việc, bắt tay vào làm.Lúc Dương Gia Thịnh nấu đậu, Hứa Thuận Hòa có liếc nhìn vài lần, thấy không có vấn đề gì.

Ép sữa đậu nành cũng đơn giản, chỉ cần cho đậu, nước, đường vào đúng tỉ lệ rồi bấm nút.Công việc không khó, khi máy ép ầm ầm hoạt động ép ra mẻ sữa đậu nành đầu tiên, Dương Gia Thịnh ngồi xuống rửa trứng gà, còn Hứa Thuận Hòa thì đứng bên bàn inox, nhanh tay nhào bột.Hai - ba mươi cân bột mì cộng thêm nước, tạo thành một khối bột lớn.

Trong tay Hứa Thuận Hòa, khối bột đó mềm mại hệt như kẹo bông, cứ lật qua lật lại mà nhào, trông nhẹ nhàng như chẳng tốn chút sức lực nào.

Anh nhào một vòng, rồi lại lật khối bột lên, cứ thế lặp đi lặp lại suốt nửa tiếng, đến khi khối bột lớn ấy trở nên mịn màng, bóng loáng, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra bánh bao làm từ đó chắc chắn sẽ ngon lành thế nào.Hứa Thuận Hòa đeo khẩu trang trắng, chỉ có tiếng thở hồng hộc là lộ ra, chứng tỏ việc nhào bột cũng không hề nhẹ nhàng chút nào.Dương Gia Thịnh nhìn mà có chút ngẩn người.Hứa Thuận Hòa thấp hơn Dương Gia Thịnh nửa cái đầu, người gầy gầy, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười hiền lành, nhìn qua thì có vẻ nho nhã lịch sự, không ngờ tay lại khỏe đến thế.Nếu đánh nhau với hắn...Dương Gia Thịnh không dám chắc mình thắng nổi.

Bị trúng một cú đấm của anh, e là chẳng phải chuyện đùa.Để bột vào chậu lớn cho lên men, Hứa Thuận Hòa lại tiếp tục nhào bột làm màn thầu.Bột làm màn thầu ít hơn, khối bột nhỏ hơn.

Lúc này Hứa Thuận Hòa mới căn dặn thêm: "Bột làm bánh bao và bột làm màn thầu không giống nhau, không thể trộn lẫn mà làm chung được."

Dương Gia Thịnh gật đầu, tiếp tục rửa trứng gà.Hứa Thuận Hòa đúng là người sạch sẽ đến cực đoan.Dương Gia Thịnh nghĩ, không chừng mấy quán ăn sáng khác còn chẳng buồn rửa trứng, cứ thế mà ném thẳng vào nồi luộc.

Nhất là trứng luộc nước trà, nấu trong một nồi nước đen kịt, chín rồi vớt ra cũng chẳng nhìn rõ màu sắc ban đầu.Vậy mà Hứa Thuận Hòa còn bắt hắn rửa thật sạch, chỗ nào chưa sạch thì phải lấy bàn chải nhỏ ra chà kỹ thêm lần nữa.Lúc nhào bột, anh luôn đeo khẩu trang, đội mũ ngay ngắn, lại còn tỉ mỉ rửa tay hai lần thật sạch mới bắt đầu làm việc.Ngày thứ hai quen biết Hứa Thuận Hòa, Dương Gia Thịnh vừa rửa trứng gà vừa nghĩ—một người vừa sạch sẽ, vừa nghiêm túc, tính tình hiền lành, nhưng tay lại khỏe đến đáng sợ.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 4.


Nhào bột xong, trán Hứa Thuận Hòa đã lấm tấm mồ hôi.

Anh đưa tay lau qua, rửa sạch tay rồi cầm một cốc nước lớn uống liền mấy ngụm.Dương Gia Thịnh vẫn đang loay hoay với đống trứng gà, cả trăm quả, rửa mãi mà chưa xong.Hứa Thuận Hòa lại gần, cho mấy chục quả đã rửa sạch vào nồi, đổ đầy nước, đặt lên bếp luộc.

Đồng thời, anh cũng chuẩn bị một nồi điện lớn khác, đổ đầy nước, thả vào hai túi gia vị đã chuẩn bị sẵn, thêm muối và nước tương.Vừa làm Hứa Thuận Hòa vừa giải thích: "Đầu tiên luộc chín trứng, sau đó đập dập vỏ, bỏ vào nồi hầm với lá trà.

Ninh lửa nhỏ tầm ba, bốn tiếng là có thể ăn."

Trứng gà mới vớt lên vẫn còn nóng hổi, Hứa Thuận Hòa dùng muôi múc ra, chỉ cho Dương Gia Thịnh cách đập nhẹ cho vỏ rạn, rồi lại thả vào nồi lá trà hầm tiếp.Chẳng bao lâu sau, trong bếp đã tỏa ra một mùi thơm nức mũi.

Hương lá trà, bát giác, vỏ quế, hoa tiêu hòa quyện vào nhau, tạo thành một mùi thơm ấm áp đặc trưng.Hứa Thuận Hòa chỉnh lửa nhỏ nhất, đậy vung, nói: "Cứ để vậy mà nấu, phải vài tiếng mới thấm vị, mới ngon."

Sau đó, Hứa Thuận Hòa mở tủ lạnh, lấy ra phần nhân bánh bao đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua, đặt lên bàn để nó từ từ trở về nhiệt độ phòng."

Bảo đảm bạn sẽ thích" chỉ có duy nhất một loại bánh bao—bánh bao thịt.

Nhân bánh chỉ đơn giản là thịt heo xay nhuyễn, thêm chút hành lá thái nhỏ, nấm hương băm vụn, vậy thôi."

Hồi trước, một mình tôi làm, tranh thủ lúc bột nở thì phải chạy đi ép sữa đậu nành, hầm trứng trà.

Giờ có thêm người phụ, bớt được bao nhiêu việc."

Hứa Thuận Hòa vừa rửa tay vừa cười, "Công việc cũng chỉ có vậy, nhưng quan trọng là phải dậy sớm.

Nhiều người chịu không nổi, làm được vài hôm rồi bỏ."

Nói xong, anh quay sang dặn dò: "Giờ lên lầu lấy túi ni lông đựng bánh bao với ly giấy đựng sữa đậu nành, đặt sẵn ra quầy."

Hai trăm chiếc ly sữa đậu nành, chia thành hai chuyến mới khiêng hết xuống.Chờ Dương Gia Thịnh lấy đồ xong, đợt ép sữa đầu tiên cũng vừa xong.Hứa Thuận Hòa lại lau sạch quầy và tủ giữ ấm, gọn gàng sạch sẽ.Sau đó, hai người cùng nhau rót sữa đậu nành vào ca mèn lớn, dọn dẹp bã đậu, vệ sinh lại máy ép một lần."

Máy phải nghỉ nửa tiếng rồi mới chạy tiếp được."

Hứa Thuận Hòa nói, tiện tay rót hai bát sữa đậu nành nóng hổi ra ly tráng men, đưa cho Dương Gia Thịnh một bát.

"Uống trước đi, lát nữa bánh bao chín rồi thì ăn.

Cẩn thận nóng đấy."

Sữa đậu nành vừa ép xong tỏa ra hương thơm nồng nàn, uống vào cảm giác cực kỳ bổ dưỡng.

Dương Gia Thịnh nhịn không được mà hớp một ngụm.

Hương vị béo ngậy tràn vào miệng, lan xuống tận dạ dày, khiến hắn như cảm thấy cả cơ thể được sưởi ấm, cơn đói cũng theo đó mà ùa tới.Hắn không kìm được, cứ từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, cuối cùng uống cạn cả bát sữa nóng hổi.Hứa Thuận Hòa trố mắt nhìn: "Không nóng à?"

Dương Gia Thịnh có chút ngượng ngùng, chỉ đáp gọn: "Ngon quá."

Sữa đậu nành này sao lại ngon đến thế?"

Đừng pha nhiều nước quá, loãng sẽ nhạt mất vị.

Lọc bã cho kỹ, thêm chút đường, thế là không thể không ngon."

Hứa Thuận Hòa nói xong, lại rót thêm một ly, đặt trước mặt Dương Gia Thịnh.

"Để nguội một chút rồi uống tiếp, uống nóng quá không tốt đâu."

Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, kim đồng hồ điểm năm giờ.

Hứa Thuận Hòa kéo cửa cuốn lên một nửa, gió sớm lành lạnh ùa vào, quét qua người một cơn mát lạnh.

Anh lại rửa tay sạch sẽ, thấy bột đã nở đạt chuẩn, bèn bắt tay vào nặn bánh bao.Tốc độ của Hứa Thuận Hòa thật sự nhanh đến kinh người.

Dương Gia Thịnh mới chỉ kịp lót giấy dầu vào mười xửng tre, anh đã nặn xong mấy chục cái bánh bao tròn trịa.

Đến lúc bắt đầu ép mẻ sữa đậu nành thứ hai, vừa vặn Dương Gia Thịnh chuẩn bị xong nguyên liệu, Hứa Thuận Hòa đã hoàn thành bốn mươi chiếc bánh bao, sắp xếp ngay ngắn trong lồng hấp."

Ủ thêm mười lăm phút nữa rồi mới hấp."

Hứa Thuận Hòa dặn dò, "Cái nào vào trước, cái nào vào sau, nhớ cho kỹ nhé."

Bốn mươi chiếc bánh bao đầu tiên được đặt vào nồi hấp, vừa vặn xếp trọn hai tầng xửng tre.Hứa Thuận Hòa lại đứng trước bàn inox, tiếp tục nhào bột, nặn bánh, làm màn thầu.Còn Dương Gia Thịnh thì bận rộn đóng gói sữa đậu nành, chia thành hai đợt, mỗi đợt năm mươi ly, một phần đặt vào tủ giữ ấm, một phần bày sẵn lên quầy."

Đợi lát nữa có người mua, họ sẽ có sữa ấm vừa uống, không quá nóng cũng không quá nguội."

Hứa Thuận Hòa dặn dò, "Khi nào một đợt bán xong thì nhớ lấy thêm từ tủ giữ ấm ra.

Đừng để bên ngoài lâu quá kẻo nguội hết.

Mùa đông có thể để nóng hơn chút, nhưng mùa hè thì không được, nóng quá khách uống không nổi, phiền lắm."

Dương Gia Thịnh nghiêm túc lắng nghe.Dương Gia Thịnh chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng câu một."

Lát nữa cậu đứng quầy bán trước, tôi gói xong bánh sẽ ra giúp.

Giờ còn ít khách, đừng hoang mang.

Giá cả dán trên tường rồi, quên thì cứ nhìn."

Dương Gia Thịnh liếc nhìn bảng giá:Bánh bao: 2 tệ.Màn thầu trắng: 1 tệ.Màn thầu đường đỏ: 1 tệ.Sữa đậu nành: 2 tệ.Trứng trà: 2 tệ.Tiệm chỉ bán đúng năm món, rất dễ nhớ.Đến sáu giờ, mẻ bánh bao đầu tiên ra lò.Lúc này, trước cửa đã có người đứng đợi.Hứa Thuận Hòa bảo Dương Gia Thịnh kéo hẳn cửa cuốn lên, chuẩn bị mở cửa tiệm.Bên ngoài có hai dì đang đứng nói chuyện phiếm, vừa trông thấy cửa mở lập tức gọi lớn: "Tiểu Hứa, hôm nay làm nhiều bánh bao không đó?

Ủa?

Tuyển thêm người hả?

Cậu trai này là ai, họ hàng nhà cháu à?

Trời ơi, sao cao thế, lớn lên kiểu gì vậy?

Mới mấy tuổi đã đi làm rồi à?

Không đi học sao?

Giờ này mà đã dậy làm bánh bao được luôn á?"

Một câu nối tiếp một câu, dồn dập không ngớt, khiến Dương Gia Thịnh vốn đã trầm tính càng thêm cứng đờ.

Hắn không biết trả lời thế nào, đành im lặng luôn.Hứa Thuận Hòa từ bên trong đáp: "Mai làm nhiều hơn, có thêm người phụ không lo thiếu đâu.

Mấy cô sợ gì chứ, chắc chắn mua được mà.

Mẻ bánh đầu tiên còn đang nóng hổi, chờ hai phút nữa là xong ạ."

"Ô kê!"

Mấy dì hồ hởi đáp, tiếp tục đứng trước quầy tán gẫu."

Mà tiệm bánh bao này cũng phải thuê thêm người đấy, chứ không sao kịp làm bán."

Một dì tặc lưỡi, rồi quay sang Dương Gia Thịnh, ánh mắt đầy tò mò.

"Này nhóc, cháu bao nhiêu tuổi rồi?

Sao không đi học mà ra ngoài làm công thế này?

Nhà nghèo quá à?

Hay là bản thân không muốn học?"

Một dì khác lập tức tiếp lời: "Thiếu niên thì vẫn nên đi học cho tốt, làm công vất vả lắm, cực nhọc biết bao.

Sáng sớm thế này mà cũng dậy được à?

Con trai cô mà sáu rưỡi phải thức đi học là la hét như bị ai chọc tiết kìa!

Nhìn xem, người ta mới sáng sớm đã đứng bán bánh bao rồi!"

Dương Gia Thịnh: "......"

"Sôi rồi!"

Hứa Thuận Hòa bỗng nhiên hô lên, nhanh chóng đứng dậy mở nắp xửng tre.

Một luồng hơi nước nóng bốc lên, mờ ảo phủ lên gương mặt tươi cười của anh.Vừa nghe, mấy dì lập tức quên luôn chuyện đang tám dở, vội nói: "Cho cô năm cái bánh bao, năm ly sữa đậu nành.

Hết bao nhiêu?"

"Hai mươi tệ ạ."

Dương Gia Thịnh cầm túi giấy, xếp vào năm chiếc bánh bao rồi lại rót sữa vào năm ly, cẩn thận đóng gói.Dì khách lấy điện thoại quét mã thanh toán.Ngay trước quầy có dán mã QR của Alipay và WeChat Pay, cả hai bên tường cũng đều có.Ting——"WeChat, quý khách đã thanh toán hai mươi tệ."

Một dì khác lên tiếng: "Cô lấy sáu cái bánh bao, sữa đậu nành thì nhà cô có máy ép rồi."

Dì kia nghe vậy liền tặc lưỡi than thở: "Nhà tôi cũng có máy ép, thế mà thằng cháu tôi cứ không chịu uống, nói sữa đậu nành ở tiệm vẫn ngon hơn!

Tiểu Hứa, cháu nói xem, sao cô ép mãi mà không ra được hương vị giống cậu?

Có phải cháu có bí quyết gì không đấy?"

Hứa Thuận Hòa vừa thoăn thoắt nặn những chiếc bánh bao xinh đẹp, vừa cười: "Sữa đậu nành thì có bí quyết gì đâu.

Chỉ là trước khi ép, đun nóng đậu vài phút để khử mùi tanh, rồi thêm nước và đường là được."

"Ai mà biết được!"

Dì kia chậc lưỡi, hướng vào trong tiệm than thở: "Nhất định là tại máy ép bây giờ không ra gì!

Thôi, vẫn cứ mua ở đây cho rồi, đỡ thằng cháu tôi mè nheo!"

Chờ hai dì kia rời đi, Hứa Thuận Hòa quay sang bảo Dương Gia Thịnh: "Ăn bánh bao đi, đói rồi đúng không?

Lấy cho tôi một cái nữa."

Dương Gia Thịnh dùng kẹp gắp một chiếc bánh bao ra, đặt lên đĩa nhỏ.

Hứa Thuận Hòa cẩn thận để đĩa sang một bên, trông như sợ nóng, còn chờ bánh bao nguội bớt mới chịu ăn.Dương Gia Thịnh chẳng sợ, trực tiếp cầm bánh bao lên, thổi qua loa mấy cái rồi cắn một miếng.Thơm quá.Hương nấm hương quyện cùng hành lá, mùi thịt heo hấp chín thoảng lên, lớp vỏ bánh bao mềm mại ngậm nước từ phần nhân béo ngậy bên trong.

Nhân thịt mềm tan, vừa nhai đã cảm nhận được vị đậm đà, cắn sâu hơn nữa mới phát hiện bên trong không chỉ có thịt xay mà còn lẫn cả những miếng thịt thái nhỏ, khiến hương vị càng thêm phong phú.Hai ba miếng, một chiếc bánh bao đã hết veo.Ngon đậm đà, tươi hấp dẫn."

Cậu đúng là chẳng sợ nóng thật đấy......"

Hứa Thuận Hòa tròn mắt nhìn Dương Gia Thịnh.

"Ăn đi, cứ ăn thoải mái, bữa sáng của cậu tôi bao hết."

Dương Gia Thịnh không khách sáo, ăn liền hai cái bánh bao thịt nữa, rồi cầm bát lớn uống cạn sữa đậu nành.Hắn cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một cái nữa, nhưng nghĩ lại, một chiếc bánh bao thịt tận hai tệ, ăn nữa chắc anh chủ sẽ có ý kiến.Hứa Thuận Hòa đợi bánh bao nguội bớt, mới dùng tay dính bột mì cẩn thận cầm lên, từng ngụm nhỏ ăn, vừa ăn vừa thổi nguội.

Phần nhân nóng hổi khiến môi anh hơi ửng đỏ, nhưng anh vẫn chậm rãi nhai kỹ, ăn xong một cái liền uống một ly sữa đậu nành rồi ngừng lại."

Ngày nào cũng ăn cái này, dễ ngán lắm."

Hứa Thuận Hòa cười nói.Quả thật rất sợ nóng, Dương Gia Thịnh thầm nghĩ.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 5


Hôm nay có thêm người phụ giúp, Hứa Thuận Hòa dậy từ 3 giờ rưỡi đã nặn xong hết bánh bao, màn thầu cũng vo tròn, chỉ chờ lần hai ủ bột.Từ 6 giờ sáng, khách đã bắt đầu lục tục kéo đến.Có các bác trai, bác gái dậy sớm ghé mua bữa sáng cho cả nhà, có học sinh trung học mặc đồng phục, đeo cặp sách, còn ngái ngủ mà bước vào.Đến hơn 7 giờ, người đến càng lúc càng đông.Đầu tiên là những tốp học sinh vội đến trường, rồi các phụ huynh tranh thủ mua đồ ăn sáng cho con, sau đó là dân công sở tất tả đi làm—Trước cửa tiệm bánh bao nhỏ bỗng chốc chen kín người.Hứa Thuận Hòa và Dương Gia Thịnh đứng trước quầy, tay không ngơi nghỉ, đóng gói liên tục.Bánh bao của quán không lớn lắm, chỉ tầm bằng nửa nắm tay của Dương Gia Thịnh.

Học sinh cấp ba thường gọi một cái bánh bao, một quả trứng luộc trà, kèm theo một ly sữa đậu nành.

Dân công sở bữa sáng cũng đơn giản: một cái bánh bao, một ly sữa đậu nành là vừa đủ.Vừa quá 8 giờ, bánh bao đã bán hết sạch.Hứa Thuận Hòa điềm nhiên lấy một tấm biển gỗ có viết chữ "Bánh bao đã bán hết" đặt lên quầy.Những người xếp hàng bắt đầu xôn xao, một số đành rời đi, số khác vẫn tiếp tục đứng đợi để mua màn thầu và trứng luộc trà.Đến 8 giờ rưỡi, màn thầu và trứng luộc cũng hết, chỉ còn lại một ít sữa đậu nành.Hứa Thuận Hòa lau mồ hôi, nói: "Nghỉ ngơi chút đi, ăn cái bánh bao nhé?"

Nói rồi, anh mở nắp xửng hấp trên bếp, thì ra bên trong còn giấu hai cái bánh bao cùng hai quả trứng luộc trà.Hứa Thuận Hòa rửa tay sạch sẽ, kéo ghế ngồi xuống, từ tốn ăn bánh bao.Màn thầu vẫn còn nóng hổi, cắn một miếng liền thấy thơm mềm, có vị ngọt dịu của bột mì pha chút đường.

Hai quả trứng luộc trà được hầm lâu, là hai quả ngon nhất trong cả nồi, hương vị đậm đà vừa miệng.Dương Gia Thịnh cũng ăn một cái màn thầu, một quả trứng trà, uống kèm ly sữa đậu nành.Hai người từ hơn ba giờ sáng đã thức dậy, suốt cả buổi gần như không có lấy một giây ngồi xuống.

Giờ đây, họ ngồi nhẩn nha thưởng thức bữa sáng muộn, lắng nghe tiếng người huyên náo ngoài cửa.

Thi thoảng, vẫn có người ghé đầu vào hỏi:"Anh chủ, còn bánh bao không đấy?"

Buổi sáng kết thúc sớm, Hứa Thuận Hòa giải thích:"Trước đây chỉ có mình tôi, không dám làm nhiều.

Bắt đầu từ mai có thể tăng thêm một chút, nhưng cứ từ từ, không làm quá nhiều kẻo bán không hết, lãng phí nguyên liệu."

"Tiệm bánh bao bận rộn nhất là buổi sáng, còn lại chủ yếu là dọn dẹp.

Mỗi sáng bán xong, quầy, tủ giữ nhiệt, bàn làm bột đều phải lau sạch.

Nồi nấu sữa đậu nành, xửng hấp, nồi điện cũng phải rửa kỹ.

Sàn nhà cần lau một lượt.

Nếu không kịp thì chiều làm tiếp.Tôi ăn trưa sớm, khoảng 11 giờ, ăn xong sẽ chợp mắt hai tiếng rồi dậy làm nhân bánh.

Sau đó hầu như chẳng còn gì để làm, chỉ còn vài việc lặt vặt như kiểm tra túi đựng, ly nhựa, gia vị, thiếu thì phải đi mua."

Dương Gia Thịnh nghiêm túc ghi nhớ.Hứa Thuận Hòa nhìn đồng hồ, nói: "Mỗi sáng đều phải ra chợ lấy thịt, ông chủ hàng thịt đã để sẵn cho tôi rồi.

Thịt phải chọn loại ngon, tươi.

Giờ tôi đi lấy thịt, cậu ở đây rửa sạch nồi nấu sữa đậu nành và xửng hấp.

Nhớ lau đáy xửng cho sạch dầu, dùng nước rửa thật kỹ, sau đó đặt lên bàn cho ráo."

Anh kéo chiếc xe đẩy nhỏ ra cửa, còn không quên quay lại dặn dò thêm:"Cẩn thận khi rửa nồi nấu sữa đậu nành, dao cắt rất bén đấy."

Chợ không xa, chỉ cách một con phố, đi bộ chừng năm phút là tới.

Hôm qua Dương Gia Thịnh dạo quanh cũng có nhìn thấy.Chưa đến hai mươi phút, Hứa Thuận Hòa đã quay lại, xe đẩy chất đầy mấy chục cân thịt heo, một bó hành lá và vài nguyên liệu khác.

Anh xếp thịt vào tủ lạnh, sắp xếp đồ gọn gàng, rồi xắn tay áo cùng Dương Gia Thịnh lau quầy, quét dọn sàn nhà.Nhìn qua, anh chẳng có chút dáng vẻ ông chủ nào, lúc nào cũng bận rộn, thấy việc là làm ngay.

Rõ ràng là chủ tiệm bánh bao, có tiền thuê cửa hàng, còn đủ khả năng trả lương cho nhân viên, thế nhưng trước mặt Dương Gia Thịnh, một chút tính tình cũng không có.Dương Gia Thịnh từng làm công từ sau khi tốt nghiệp sơ trung, hắn hiểu rõ lắm—chỉ cần có chút tiền trong tay, rất nhiều người sẽ tỏ vẻ ưu việt, nói chuyện làm bộ làm tịch.Hai người làm xong mọi việc thì mới 9 giờ rưỡi.Lần đầu tiên Dương Gia Thịnh cảm thấy một buổi sáng có thể dài đến thế, lại làm được nhiều chuyện đến vậy.Hứa Thuận Hòa cười nói: "Rồi, nghỉ ngơi đi.

Hôm nay rảnh, tôi định nấu mì sợi ăn, cậu có muốn ăn không?"

Chẳng phải chỉ lo bữa sáng thôi sao?

Dương Gia Thịnh nghĩ bụng.

Dễ nói chuyện như vậy, nếu gặp phải loại người làm công thích được nuông chiều, chẳng phải sẽ sinh hư à?"

Tôi vẫn muốn ngủ, không biết bao giờ dậy, không cần nấu phần tôi."

Dương Gia Thịnh đáp, từ chối khéo.Hắn thực sự rất mệt, đêm qua ngủ không ngon, sáng lại dậy sớm.

Về phòng trên lầu, hắn vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say, quạt máy vù vù thổi, chẳng mảy may hay biết gì, ngủ một giấc đến tận đầu giờ chiều.Thức dậy, cả người vã mồ hôi, hắn đi tắm lần nữa.

Suốt mấy tiếng không uống nước, cổ họng khô rát, Dương Gia Thịnh vừa ra ngoài đã tìm ly uống nước.Cái ly đặt ngay trên bàn, có nắp đậy, bên trong đầy ắp nước đã để nguội.Dương Gia Thịnh nhìn kỹ một chút, xác nhận đúng là cái ly của mình—chiếc ly sứ trắng, bên ngoài có in hàng chữ đỏ nổi bật:"Lao động là vinh quang"Hắn uống nửa ly, lại cúi đầu kiểm tra một lần nữa, vẫn là năm chữ đỏ chói đó.

"Lao động là vinh quang"Dương Gia Thịnh uống hết phần nước còn lại, thầm nghĩ: Hứa Thuận Hòa này, chắc chắn là anh trai cả trong nhà, dưới có em trai em gái.Nhưng dù có là anh cả trong gia đình, cũng hiếm có ai chu đáo, tỉ mỉ, lại sạch sẽ đến mức này.

Ít nhất, anh trai hắn chưa bao giờ để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.Đang miên man suy nghĩ, điện thoại Dương Gia Thịnh bỗng rung lên.Rất ít người gọi cho hắn, Dương Gia Thịnh cứ ngỡ là cuộc gọi quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng vừa nhìn vào màn hình, cái tên nhấp nháy khiến hắn nhíu mày—Ngô Tú Phương.Là mẹ hắn.Dương Gia Thịnh không muốn nghe máy.Nhưng nếu không bắt, bà ấy sẽ gọi nữa, rồi lại nhắn WeChat tra hỏi tại sao không nghe.Dương Gia Thịnh bấm nút nhận cuộc gọi, nhưng vẫn giữ thói quen im lặng.

Bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói quen thuộc:"Gia Thịnh à?"

"Ừ."

"Đang làm gì thế?"

"Có chuyện gì thì nói đi."

Ngô Tú Phương cứng họng một chút, rồi lập tức nổi giận mắng xối xả: "Người ta hỏi con một câu cũng không được à?

Lâu như vậy không liên lạc, hỏi một chút cũng không chịu trả lời?

Bộ con bận làm chuyện gì to tát lắm chắc?

Còn có chuyện thì nói, không có chuyện thì không được gọi cho con à?

Con tưởng mình là nhân vật lớn nào vậy?

Nghe điện thoại thôi mà làm như mệt mỏi lắm!

Một tiếng 'mẹ' cũng không thèm gọi, mở miệng ra đã làm người ta sặc rồi!"

Dương Gia Thịnh vẫn im lặng.

Thực ra hắn cũng chẳng biết nói gì, cứ để bà mắng cho xong.

Ngô Tú Phương mắng một hồi rồi cũng nhớ đến chuyện chính."

Mẹ nghe chú hai của Quốc Tráng nói, con đánh người ở công trường, còn gây chuyện với họ, rồi nghỉ làm rồi hả?"

Dương Quốc Tráng là đồng hương với Dương Gia Thịnh, trước đây mấy người bọn họ cùng nhau hẹn sang Nam Châu làm công."

Ừ."

"Con nói xem, con nóng tính như vậy làm gì chứ?

Ở ngoài làm công, có chút nhịn nhục cũng không biết sao?

Lại còn đi đánh thân thích của đốc công!

Lương sáu, bảy ngàn một tháng, ngon lành như thế!

Thế mà chỉ vì con nổi giận một chút, mất hết sạch!

Trong nhà bây giờ đang cần tiền, con không biết à?

Phải lo mà xây lại nhà đi, năm nay anh cả con còn chờ cưới vợ đấy!

Giờ kiếm được công việc mới chưa?"

"Tìm được rồi."

"Việc gì?

Một tháng được bao nhiêu?"

"Tiệm bánh bao, ba ngàn một tháng."

Ngô Tú Phương suýt chút nữa ném luôn điện thoại: "Cái gì?!

Con cao to khỏe mạnh, làm ở công trường một tháng kiếm sáu, bảy ngàn, sao lại đi làm tiệm bánh bao?

Mau đổi sang việc khác kiếm được nhiều tiền hơn đi!"

Dương Gia Thịnh chẳng buồn để tâm: "Việc dễ kiếm vậy sao?"

Ngô Tú Phương nghĩ lại cũng thấy đúng: "Vậy con cứ làm tạm thời rồi tìm tiếp đi, mẹ nói thật, vẫn là nên quay lại công trường, lương cao hơn.

Nhà mình đang cần tiền xây nhà, dù sao sau này mỗi đứa một tầng, số tiền đó cuối cùng vẫn là do anh em các con trả thôi.

Con tính kỹ đi, chịu khổ vài năm rồi sau này sẽ nhẹ nhàng hơn.

Mà này, ba tháng qua lương con đã lãnh chưa?

Chắc cũng gần hai vạn rồi chứ?

Chuyển về nhà trước một vạn đi, gấp lắm rồi, còn phải mua gạch lát nữa."

Dương Gia Thịnh vốn không định đôi co, nhưng vừa nghe đòi tiền, cơn bực tức lập tức bùng lên."

Cái nhà đó có phần của con sao?

Không phải Dương Gia Mậu đã nói thẳng là hai vợ chồng nó muốn sống riêng à?

Hơn nữa, con cũng chẳng có tiền.

Đánh người xong, đốc công khấu của con một vạn tiền thuốc men rồi, giờ trên người chỉ còn mấy ngàn, còn phải thuê nhà, ăn uống, tiêu xài.

Tiền đâu ra?

Mẹ chuyển cho con trước một vạn ăn cơm đi, tháng sau lãnh lương con trả lại."

"Mẹ thấy cái tính con ngày càng hỗn!

Một tiếng 'anh' cũng không chịu gọi, coi ra thể thống gì!

Không nói với con nữa, mẹ còn bận, tới giờ còn chưa được ăn cơm, bị con làm tức chết đây này..."

Ngô Tú Phương lải nhải một hồi, vừa nghe hắn đòi tiền liền vội vã kiếm đại một cái cớ rồi cúp máy.Cất điện thoại đi, Dương Gia Thịnh vừa quay đầu lại đã thấy Hứa Thuận Hòa đứng trên cầu thang, đang bước xuống.

Không biết anh có nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi hay không, nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên như không, chỉ hỏi:"Ngủ đến giờ này à?

Ăn cơm chưa?"

Dương Gia Thịnh lắc đầu: "Giờ tôi ra ngoài ăn."

Hứa Thuận Hòa mở nắp nồi cơm điện, nói: "Lúc trưa còn dư chút mì, ăn không?

Ấy chết rồi, bị hấp đến nhão mất rồi!

Tưởng cậu ngủ một lát sẽ dậy ngay, nên tôi để trong nồi giữ ấm, ai dè ban ngày nóng quá, hấp lâu thành thế này đây."

Anh lấy ra một tô mì trộn, bên trên rắc sợi dưa leo, rau thơm, đậu phộng giã nhỏ và sa tế, vẫn chưa trộn đều.

Do hơi nước trong nồi ủ quá lâu, mì sợi mềm rũ, có phần nhão ra."

Múc hơi nhiều, tôi cũng ăn không hết.

Nghĩ bụng để lại, xem cậu có ăn không."

Hứa Thuận Hòa chủ động giải thích."

Không sao, vẫn ăn được."

Dương Gia Thịnh đón lấy tô mì, dùng đũa đảo vài cái rồi há miệng ăn từng miếng lớn.Hương ớt cay nồng lập tức lan ra trong khoang miệng.

Mì dù đã nhão nhưng không đến nỗi khó ăn, có phần giống cháo sệt mà hồi bé bà nội từng nấu cho hắn mỗi khi ốm, miệng nhạt nhẽo chẳng muốn ăn gì.Vừa ấm nóng, vừa cay tê.Dù có buồn bực đến đâu, ăn xong một bát mì mềm nhũn như cháo cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 6


Dương Gia Thịnh cứ thế ở lại "Bảo đảm bạn sẽ thích".

Hứa Thuận Hòa giúp hắn đặt lịch khám sức khỏe, hắn đến bệnh viện làm một lượt kiểm tra tổng quát, rồi làm luôn cả giấy chứng nhận sức khỏe, chính thức trở thành nhân viên của tiệm bánh bao.Cuộc sống ở tiệm bánh bao trôi qua yên bình, nề nếp.

Mỗi ngày đều thức dậy vào cùng một giờ, làm những công việc giống nhau, bán bánh bao, bán xong thì dọn dẹp tiệm, rồi xem như kết thúc một ngày.

Trên thông báo tuyển dụng, Hứa Thuận Hòa ghi thời gian làm việc là tám tiếng, nhưng thực tế, chưa đến mười giờ sáng là đã xong xuôi hết thảy.

Buổi chiều chuẩn bị nhân bánh còn nhanh hơn, không đến một tiếng đồng hồ—xay nhuyễn thịt heo, cắt thịt ba chỉ thành miếng nhỏ, băm ít hành lá, sau đó rửa sạch máy xay thịt là xong.

Hai người cùng làm việc, lúc nào cũng thấy đặc biệt nhanh gọn.Giờ đây, sinh hoạt của Dương Gia Thịnh cũng chẳng khác gì Hứa Thuận Hòa.

Ba giờ hai mươi phút sáng thức dậy, mười một giờ ăn trưa, ăn xong tiêu thực một chút, nghịch điện thoại, chơi game giết thời gian, mười hai giờ lên lầu ngủ trưa hai tiếng, chín giờ tối là đi ngủ đúng giờ.Công việc trong ngày thực ra chỉ đến ba giờ chiều là xong cả.

Từ ba giờ đến chín giờ tối, dư ra tận sáu tiếng đồng hồ không biết làm gì cho hết.

Trước kia làm ở công trường, một ngày trôi qua là trời đã tối mịt, ăn cơm xong chỉ muốn nằm vật ra, chẳng còn sức mà nghĩ ngợi.

Hai tháng ở Nam Châu, hắn chưa từng bước ra khỏi công trường.

Bây giờ làm ở tiệm bánh bao, rảnh rỗi nhiều, Dương Gia Thịnh thường ra ngoài đi dạo.

Cứ đi loanh quanh vậy thôi—mua vé xe buýt một tệ, ngồi đại mười hai hai mươi trạm, rồi lại ngồi xe về.

Đôi khi thấy chỗ nào nhộn nhịp thì xuống xe đi loanh quanh một chút.

Hoặc có lúc lại mở điện thoại tra thử xem Nam Châu có gì thú vị, tự mình dò đường, đi ngó nghiêng cho biết.Hắn nghĩ, chẳng biết mình sẽ ở lại Nam Châu bao lâu, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ lại rời đi, đến một nơi khác làm thuê, có khi cả đời này cũng không quay lại đây lần nào nữa.Vậy thì cứ đi nhiều một chút, xem thử Nam Châu trông ra sao.Hứa Thuận Hòa thì không giống hắn.

Anh gần như chẳng bao giờ rời khỏi tiệm bánh bao, dù công việc trong ngày đã làm xong từ sớm.

Dương Gia Thịnh thường thấy Hứa Thuận Hòa cứ loanh quanh trong tiệm, lúc thì lau chỗ này, lúc lại dọn chỗ kia.

Có khi ra ngoài mua gia vị, có khi đi lấy túi đóng gói, nhưng cũng có khi chẳng đi đâu cả, chỉ quanh quẩn quét dọn vệ sinh.

Lau cửa cuốn, lau cửa sổ, lau luôn cả cái cầu thang sắt cũ kĩ dẫn lên lầu, rồi quét dọn lầu hai sạch bóng.

Ngay cả căn phòng chứa đồ Dương Gia Thịnh ngủ cũng bị quét dọn theo.Anh dường như chưa từng đặt chân đến đâu ngoài "Bảo đảm bạn sẽ thích", chợ thực phẩm và chợ đầu mối.Thỉnh thoảng, khi Dương Gia Thịnh về đến tiệm, Hứa Thuận Hòa sẽ hỏi hắn hôm nay đã đi dạo ở đây.Dương Gia Thịnh đáp: "Đi công viên Nam Hồ."

Hứa Thuận Hòa khẽ "à" một tiếng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi chưa từng đến công viên Nam Hồ, chỗ đó đẹp không?"

Dương Gia Thịnh ngẫm nghĩ, rồi bảo: "Cũng được."

Hắn lại suy nghĩ thêm, cố gắng gạn lọc vài câu để diễn đạt: "Có một cái hồ rất lớn, có người chèo thuyền.

Đồng giá 50 tệ một thuyền."

Lúc ấy đã là 6 giờ rưỡi chiều.

Hứa Thuận Hòa vừa ăn xong, Dương Gia Thịnh cũng tiện thể ăn đại chút thức ăn nhanh bên ngoài.

Hứa Thuận Hòa đang pha trà dưới lầu.

Đôi khi anh sẽ lấy ra một chiếc khay trà tròn nhỏ, cùng bộ ấm chén pha trà kiểu cách, tự rót tự uống.

Anh bảo rằng thói quen này học được từ những người Nam Châu khi còn làm công, uống trà vào cảm giác như vơi đi hơn nửa phần mệt mỏi trong ngày.

Đây có lẽ là sở thích duy nhất của Hứa Thuận Hòa.Anh vẫn mặc chiếc áo thun xám đã giặt đến bạc màu.

Ngón tay cầm chén trà trắng đến mức gần như hòa lẫn với chén, kiểu trắng trẻo của người rất ít khi ra ngoài, hầu như không hề bị nắng nhuộm da.Dương Gia Thịnh nhìn chằm chằm những ngón tay trắng nõn ấy, bỗng dưng ma xui quỷ khiến nói một câu: "Lần sau anh cũng đi dạo thử đi, rồi sẽ biết."

Hứa Thuận Hòa thoáng sững sờ, rồi bật cười, ngồi xuống rót cho Dương Gia Thịnh một chén trà.Anh cười trông rất đẹp, Dương Gia Thịnh nghĩ.Rồi anh bắt đầu kể chuyện.Anh nói mình chỉ học hết cấp 2 rồi đi làm.

Ban đầu làm việc ở quê, đến năm 21 tuổi mới lên Nam Châu, tính ra cũng gần chín năm rồi.

Công việc gì cũng từng làm qua.

Lúc đầu là công trường, sau muốn học một chút tay nghề, nên làm ở quán ăn, tiệm vặt, rồi cả cửa hàng thức ăn nhanh.

Cuối cùng, gắn bó với tiệm bánh bao ba năm, học được cách làm màn thầu.

Đến năm 27 tuổi, dành dụm đủ tiền, mới mở được cửa tiệm này, khi ấy mới cảm thấy cuộc sống đỡ vất vả hơn một chút.Anh rót cho Dương Gia Thịnh một chén trà Hồng Sơn Tiểu Chủng, bảo rằng trà này tốt cho dạ dày.Dương Gia Thịnh dùng hai ngón tay kẹp lấy chén trà nhỏ, có chút ngượng ngùng mà nhấp một ngụm.

Hắn không biết thưởng trà, chỉ thấy hương thơm rất đậm đà.Tiệm bánh bao không có bàn trà, cũng chẳng có không gian để đặt được một chiếc bàn trà nhỏ.

Hứa Thuận Hòa đặt khay trà lên mặt bàn inox, hai người kéo ghế nhựa ngồi đối diện nhau, mỗi người một ly, chậm rãi thưởng thức, từ đậm đến nhạt.Hai người đàn ông, lúc làm việc chẳng mấy khi trò chuyện.

Ngày thường, Hứa Thuận Hòa nói nhiều hơn, nhưng hầu hết đều xoay quanh chuyện cửa tiệm.

Tối nay, có lẽ vì có trà bên cạnh, Hứa Thuận Hòa kể những chuyện ngày thường chưa từng nói.Anh bảo mình đã ở Nam Châu gần chín năm, ngoài khu vực quanh chỗ làm thì hầu như chẳng biết gì về thành phố này.

Những địa điểm nổi tiếng, anh chỉ từng đến một chỗ, mà cũng là do nhiều năm trước bị mấy đồng nghiệp kéo đi cùng.

Hồi ấy sợ tốn tiền, chẳng muốn ra ngoài, bây giờ một thân một mình, lại càng lười đi.

Với lại, mở tiệm bánh bao, trừ mấy ngày nghỉ Tết Âm lịch, làm gì có ngày nào được nghỉ?Dương Gia Thịnh nghĩ, vậy chẳng lẽ suốt chín năm ở Nam Châu, Hứa Thuận Hòa không có lấy một người bạn thân sao?

Người nhà anh cũng chưa từng đến thăm ư?

Nếu người nhà có ghé thăm, chắc chắn sẽ dẫn anh đi chơi đây đó.

Nếu đổi lại là hắn, nếu có thể mở được một cửa tiệm ở thành phố lớn, ba mẹ, anh chị em nhà hắn nhất định sẽ kéo nhau đến xem thử, xem tiệm rộng bao nhiêu, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền.Dương Gia Thịnh nói: "Buổi chiều ba giờ xong việc, đến tối ngủ còn dư năm sáu tiếng đồng hồ, đủ để đi dạo nửa thành phố Nam Châu đấy."

Hắn lại uống một ngụm trà, chỉ cảm thấy chén quá nhỏ, uống không đã khát.Hứa Thuận Hòa bật cười: "Người trẻ tuổi đúng là nhiều sức lực."

Rồi hỏi: "Ngày nào cậu cũng đi dạo, thế thường đi đâu?"

"Thỉnh thoảng đi xem phim."

Hứa Thuận Hòa ngẩn ra, thoáng kinh ngạc: "Xem phim?"

"Hai trạm xe thôi là tới rạp chiếu phim Vạn Đạt, anh không biết à?"

Dương Gia Thịnh nói, thấy vẻ mặt mờ mịt của Hứa Thuận Hòa thì có chút bất đắc dĩ.

"Xe buýt đi qua chợ đầu mối nhất định sẽ ngang qua đó.

Suất chiếu buổi chiều tầm ba, bốn giờ là vừa đẹp, xem xong đúng sáu giờ đi ăn tối.

Buổi chiều ít người, yên tĩnh lắm."

"Cậu đi xem phim một mình à?"

Hứa Thuận Hòa có vẻ khó mà tin nổi.

"Xem phim chẳng phải nên đi hai người sao?

Ai dà, tôi ở Nam Châu lâu như vậy, còn chưa từng bước chân vào rạp chiếu phim."

Dương Gia Thịnh lại thấy chính Hứa Thuận Hòa mới kỳ lạ: "Đương nhiên là đi một mình rồi.

Một người hay hai người thì có khác gì đâu?

Đèn tắt rồi cũng chỉ có thể nhìn màn ảnh chứ đâu phải nhìn người ngồi bên cạnh."

Dương Gia Thịnh không hiểu câu nói ấy có chỗ nào buồn cười, vậy mà Hứa Thuận Hòa bỗng bật cười nghiêng ngả, cười mãi không dứt."

Có gì buồn cười vậy?"

Dương Gia Thịnh ngạc nhiên.Hứa Thuận Hòa vừa cười vừa nói: "Cậu nói chuyện cứ như con nít ấy."

Dương Gia Thịnh hậm hực lầm bầm: "Sắp mười tám rồi đấy."
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 7


Hồi còn sống với ông bà, Dương Gia Thịnh năm nào cũng có sinh nhật.Hắn do ông bà nội nuôi nấng, từ lúc có ký ức đã luôn sống cùng họ.

Ba mẹ hắn sau khi sinh con xong thì vào thành phố làm công nhân, để lại ba anh em—một chị gái, một anh trai và hắn—ở quê với ông bà.

Hắn và chị gái giống hệt dòng dõi nhà họ Dương, đầu óc không mấy sáng dạ trong chuyện học hành.

Chị hắn vừa tốt nghiệp cấp hai đã vội đi làm công nhân.

Nhưng anh trai hắn thì khác, từ nhỏ đã học giỏi, hồi tiểu học toàn đạt điểm cao.

Ba mẹ hắn bàn với nhau, nói biết đâu anh trai sẽ trở thành người đầu tiên trong họ bước chân vào giảng đường đại học.

Đến khi anh trai lên cấp hai, họ liền đón anh trai vào thành phố học, để lại Dương Gia Thịnh cho ông bà chăm sóc.

Khi ấy ba mẹ còn bảo, đợi hắn lớn hơn chút nữa cũng sẽ đưa vào thành phố đi học.Nhưng từ năm đầu tiên đi học, Dương Gia Thịnh đã bộc lộ rõ là không có năng khiếu học hành.

Cuối cùng, hắn chẳng bao giờ chờ được đến ngày ba mẹ đón mình lên phố.

Ông bà nội cũng không biết dạy kèm bài vở, thành ra sau giờ học, hắn hoặc lăn lê ngoài sân nghịch bùn, hoặc giúp bà cắt cỏ cho lợn ăn.

Đã chẳng thông minh sẵn, lại không chịu đầu tư công sức, thành ra học chẳng ra sao.

Sáu năm tiểu học trôi qua, số lần đạt điểm trung bình của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.Tiểu học, Dương Gia Thịnh vừa gầy nhom vừa thấp bé, lại kiệm lời, học cũng chẳng khá, thành ra không mấy ai ưa thích.

Ngay cả đám bạn cùng lớp cũng hay cười nhạo hắn, bảo rằng vì ngu dốt nên mới bị ba mẹ bỏ lại nông thôn.

Trẻ con nói chuyện thật thà nhưng cũng rất tàn nhẫn, có khi lại nói đúng cả sự thật.Ba mẹ hắn thỉnh thoảng gọi điện về nhà, kêu hắn nghe máy.

Vốn đã là đứa ít nói, đứng trước điện thoại lại càng không biết nói gì, có khi mẹ hắn huyên thuyên nửa buổi, hắn cũng chẳng hé miệng lấy một câu, đến mức bà phải hỏi hắn có đang nghe không, hay tín hiệu không tốt.Hắn chỉ biết nói, nghe được.Mẹ hắn tức đến mức mắng hắn: "Đần như khúc gỗ!

Đã dốt nát, học hành chẳng nên hồn, nói chuyện cũng không ra hồn!

Lâu như vậy không gặp ba mẹ mà không biết hỏi han lấy một câu à?"

Bà nội liền giật lấy điện thoại, nói: "Lâu như vậy không gặp con mà còn mắng nó!

A Thịnh nhà mình là đứa ngoan, ở nhà biết cho gà, cho vịt ăn, còn phụ mẹ tưới rau.

Hai đứa kia còn chẳng bằng nó!"

Trong ba đứa cháu, Dương Gia Thịnh ở với ông bà lâu nhất, cũng thân thiết nhất.

Ông bà luôn che chở cho hắn, lúc nào cũng trách ba mẹ hắn bỏ mặc con cái, chỉ lo đi làm rồi quay về còn trách móc con mình đủ điều.

Khi anh trai hắn lên cấp ba trường tư, học phí cao ngất ngưởng, ba mẹ hắn cũng túng quẫn thật sự, không gửi tiền về quê được.

Ông bà cùng với đứa cháu trai, cố gắng xoay xở đủ kiểu, nuôi gà vịt, bán rau, rồi dựa vào một chút trợ cấp ít ỏi để sống qua ngày.Dù cuộc sống eo hẹp là thế, ông bà vẫn luôn nhớ đến sinh nhật của Dương Gia Thịnh.

Đến ngày, bà nội nhất định làm bánh nếp chiên, nhân đậu xanh nghiền nhuyễn, vừa thơm vừa ngọt, kèm theo một bát mì.Những ngày ấy đã là chuyện của quá khứ.Sau khi bà nội mất, ông nội không còn làm bánh nếp nữa, nhưng vẫn nấu cho hắn một bát mì vào ngày sinh nhật.Đến khi ông nội cũng qua đời, sinh nhật đối với hắn chẳng còn ý nghĩa gì, cũng chẳng có ai nhớ đến nữa.Ngày sinh nhật mười tám tuổi, Dương Gia Thịnh vẫn thức dậy sớm như mọi ngày, đi làm, bán bánh bao, dọn dẹp cửa tiệm.

Hôm nay đối với hắn chẳng có gì đặc biệt, vẫn giống như mọi ngày khác.

Nhưng sau hôm nay, hắn đã chính thức thành niên.

Trước đây, hắn từng háo hức mong đến mười tám tuổi, cứ nghĩ rằng trưởng thành rồi có thể làm bao nhiêu điều, có thể nhanh chóng kiếm tiền để lo cho ông bà.Giờ đây, hắn không còn vội vã như trước nữa.

Nhưng dù sao đi nữa, hắn đã trưởng thành, có thể tự lập hộ khẩu, không còn phải chịu sự quản lý của ba mẹ.Ba giờ chiều, mọi việc trong tiệm đã làm xong xuôi như thường lệ.

Hứa Thuận Hòa lau khô chiếc máy xay thịt vừa rửa sạch, cẩn thận cất vào trong tủ, rồi nói:"Cậu coi chừng cửa hàng một lát, tôi đi lấy chút đồ."

Dương Gia Thịnh đáp: "Được."

Hứa Thuận Hòa vừa ra ngoài lấy đồ, Dương Gia Thịnh bèn tranh thủ chà rửa lại toilet một lần nữa, dù thực ra nó đã rất sạch sẽ.

Hứa Thuận Hòa có một loại dung dịch tẩy rửa cực kỳ hiệu quả, chỉ cần xịt lên các khe gạch, chờ một lát rồi dùng bàn chải cọ qua là có thể tẩy sạch lớp mốc meo, trả lại màu trắng nguyên vẹn.Phòng vệ sinh kiêm phòng tắm này rất nhỏ, chỉ cần một mình Dương Gia Thịnh bước vào là gần như không còn chỗ cho ai khác.

Trong đó chỉ có một chiếc bồn cầu nhỏ, được chùi rửa đến trắng tinh, và một chiếc bồn rửa tay bé xíu, cũng được kỳ cọ sáng bóng.

Vòi nước bằng inox cùng vòi sen, ngày nào Hứa Thuận Hòa cũng lau chùi một lần, đến tận bây giờ vẫn sáng loáng.Dương Gia Thịnh rất khâm phục Hứa Thuận Hòa.

Anh là kiểu người không tùy tiện chấp nhận, dù chỉ ở tạm trong tiệm bánh, anh vẫn giữ mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, anh luôn tiện tay giặt sạch quần áo, tuyệt đối không để chúng chất thành đống hay vứt bừa bãi khắp nơi.Vừa ngồi bấm điện thoại, Dương Gia Thịnh vừa tranh thủ lau dọn.

Khi Hứa Thuận Hòa quay về, hắn đang lau cánh cửa phòng tắm.Hứa Thuận Hòa lên tiếng: "Sao lại lau cả cửa nữa?

Mau rửa tay đi, lại đây ăn bánh kem."

Dương Gia Thịnh thoáng sững lại, tưởng mình nghe nhầm.Hứa Thuận Hòa đặt đồ lên bàn, chỉnh lại mấy túi nilon và gia vị, vừa làm vừa nói hờ hững: "Lúc nãy đi mua đồ, tôi thấy tiệm bánh đối diện vẫn còn mấy cái bánh kem nhỏ chưa bán hết.

Nghĩ hôm nay là sinh nhật cậu, tiện tay mua một cái mang về.

Mau đi rửa tay, rồi lại đây ăn."

Dương Gia Thịnh rửa sạch tay, ngồi xuống bên bàn.Hứa Thuận Hòa có chút lóng ngóng khi tháo dải ruy băng trên hộp bánh, vừa gỡ vừa giải thích: "Người ta bảo sau ba giờ chiều sẽ giảm giá hai mươi phần trăm, thế cũng hời chứ nhỉ?

Tôi tiện tay mua một cái.

Trong tiệm bảo loại này ngon lắm, nhưng tôi cũng không biết nữa."

Chiếc bánh nhỏ chỉ vỏn vẹn bốn tấc, trên hộp có đề "Bánh kem cacao muối biển".

Nó không phải bánh sinh nhật, không có nến tặng kèm, chỉ có hai chiếc thìa nhỏ.Hứa Thuận Hòa lục tìm một lúc rồi thắc mắc: "Bình thường người ta hay tặng nến mà nhỉ?

Sao lại không có ta..."

Giọng Dương Gia Thịnh hơi khàn: "Không cần thắp đâu, tôi cũng không cầu kỳ vậy."

Hứa Thuận Hòa cười ngượng ngùng hai tiếng, nói: "Tôi quên bảo họ lấy nến sinh nhật mất rồi, không sao, cứ ăn thế đi."

Dương Gia Thịnh đưa một chiếc thìa cho Hứa Thuận Hòa, anh vội xua tay: "Cậu ăn đi, hôm nay sinh nhật cậu mà."

"Tôi ăn không hết."

Dương Gia Thịnh kiên trì, Hứa Thuận Hòa mới nhận thìa, xúc một miếng nhỏ.Bánh kem cacao muối biển—Dương Gia Thịnh không hiểu đây là loại bánh kem gì.

Cacao chắc cũng na ná chocolate, cái này thì hắn biết.

Nhưng muối biển?

Sao bánh kem lại cho muối?

Khi đưa vào miệng, vị ngọt béo của kem bơ thực sự có chút mằn mặn, có lẽ đó chính là muối biển.

Ngoài dự đoán của hắn, vị này lại khá ngon.Đây là lần đầu tiên Dương Gia Thịnh được ăn bánh sinh nhật.

Trước nay hắn chưa từng ăn, mỗi lần sinh nhật hắn chỉ có bánh nếp, chẳng bao giờ có bánh kem.

Bố mẹ từng mua bánh kem cho anh trai hắn, hắn biết chứ, từng nhìn thấy qua ảnh trên điện thoại.

Nhưng họ chưa từng mua cho hắn.Năm ấy, vào ngày sinh nhật, hắn cũng từng vòi vĩnh đòi bánh kem.

Bà nội hắn gạt đi: "Mua gì mà bánh kem với bơ, trên trấn xa thế, bà già này đi không nổi."

Ông nội hắn thì bảo: "Một cái bánh kem mấy chục tệ, có gì mà ngon, đừng có bắt chước mấy trò linh tinh của dân thành phố.

Nhà quê mình ăn bánh nếp là được rồi, bánh nếp thơm hơn!"

Sau này, khi đã lớn và tự kiếm ra tiền, hắn hoàn toàn có thể mua một chiếc bánh sinh nhật cho mình, nhưng lại chẳng buồn mua nữa.

Không còn là trẻ con, hắn cũng chẳng còn cái kiểu người ta có thì mình cũng phải có."

Thế nào?

Không ăn được à?"

Hứa Thuận Hòa thấy Dương Gia Thịnh lặng thinh, liền dè dặt hỏi.

Anh xúc thêm một muỗng nhỏ, lẩm bẩm: "Chẳng phải ngon lắm sao...

Cậu không thích vị này à?"

Dương Gia Thịnh không đáp, cũng không dám mở miệng.

Hắn gồng mình nuốt xuống cả nghẹn ngào lẫn hơi nóng nơi hốc mắt, ép cả miếng bánh tan trên đầu lưỡi trôi vào dạ dày.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 8


Vào ngày sinh nhật 18 tuổi, Dương Gia Thịnh nhận được tháng lương đầu tiên từ "Bảo đảm bạn sẽ thích"—ba nghìn tệ.

Còn có một bao lì xì sinh nhật từ anh chủ Hứa Thuận Hòa, hai trăm tệ, bị anh tịch thu mất.Sáng hôm sau, khi vừa thức dậy định vào nhà vệ sinh đánh răng, Dương Gia Thịnh bắt gặp Hứa Thuận Hòa vừa rửa mặt xong đi ra.

Tóc mái trước trán anh bị nước làm ướt, mềm mại rủ xuống.

Đôi mắt đen nhánh, làn da trắng nõn, trông trẻ hơn tuổi rất nhiều, hoàn toàn không có vẻ gì là người gần ba mươi.

Thỉnh thoảng, Dương Gia Thịnh lại tự hỏi, Hứa Thuận Hòa thật sự đã 29 tuổi rồi sao?

Có khi nào để tạo uy nghiêm của một ông chủ, quản lý công nhân nhỏ tuổi dễ dàng hơn, anh cố tình khai gian tuổi mình không?

Nhưng suy nghĩ đó chẳng mấy chốc lại khiến hắn buồn cười.Đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, Dương Gia Thịnh nhận ra mặt bàn vẫn sạch bong như mọi khi.

Dù người trước có đánh răng rửa mặt, làm ướt mặt bàn đi chăng nữa, thì Hứa Thuận Hòa vẫn luôn lau sạch sẽ trước khi rời đi.Sau khi rửa mặt xong, Dương Gia Thịnh cũng cầm giẻ lau khô mặt bàn và vòi nước.

Lúc ấy, Hứa Thuận Hòa đột nhiên thò đầu vào nói: "Nhớ kiểm tra bao lì xì."

Dương Gia Thịnh còn chưa kịp đáp lại, Hứa Thuận Hòa đã quay đi, vừa xoa mặt vừa bước ra ngoài.Buổi sáng luôn bận rộn.

Hôm nay, họ phải làm 400 cái bánh bao, 100 cái màn thầu trắng, 100 cái màn thầu đường đỏ, 200 quả trứng trà, 400 ly sữa đậu nành.

Chỉ riêng việc nhào bột thôi mà Hứa Thuận Hòa cũng phải rửa tay đến ba lần - một lần sau khi nhồi bột bánh bao, một lần sau khi nhào bột màn thầu trắng, lần cuối là khi trộn đường đỏ vào bột màn thầu.

Đường đỏ dính hơn đường trắng nhiều, nên nhồi bột càng cần sự khéo léo và kiên nhẫn.

Nhào xong mấy chục cân bột, trên trán Hứa Thuận Hòa đã lấm tấm mồ hôi.Dương Gia Thịnh nói: "Anh nghỉ một lát đi, để tôi làm màn thầu cho."

Hứa Thuận Hòa liếc nhìn hắn, cười đáp: "Không mệt.

Nhào bấy nhiêu đây có đáng gì.

Trước kia tôi làm công ở một tiệm ăn sáng, sáng nào cũng phải nhồi hơn trăm cân bột!

Nếu cậu muốn học thì bắt đầu từ bột bánh bao trước.

Nhào màn thầu đòi hỏi kỹ thuật, phải làm sao để bột nhồi thật đều, màn thầu mới mềm, nở bông.

Khi trộn men nở vào bột, nhất định phải nhào thật kỹ, thật đều thì màn thầu mới nở xốp, hấp xong mới thơm!

Nếu nhồi bột đúng cách, hấp lên sẽ không có mùi men, chỉ có mùi thơm thuần túy của bột mì.

Tôi không dùng bột nở hóa học, loại đó tuy làm màn thầu nở rất to nhưng lại mất mùi thơm!"

Vừa nói, Hứa Thuận Hòa vừa nhào bột, đồng thời hướng dẫn Dương Gia Thịnh từng bước.

Anh còn bảo hắn lại gần nhìn cho rõ.

Dương Gia Thịnh vốn chỉ muốn giúp đỡ, sợ anh nhức mỏi tay, không ngờ chuyện nhào bột cũng lắm công phu đến vậy.

Hắn vừa lột vỏ trứng luộc vừa chăm chú lắng nghe.

So với việc nhồi bột, tẩy trứng gà hay rửa đậu nành quả thật nhẹ nhàng hơn hẳn.Chờ khi 200 quả trứng trà đã được thả vào nồi điện nấu từ từ, thùng sữa đậu nành đầu tiên cũng đã xong.

Dương Gia Thịnh lại vội vàng đổ sữa vào ca lớn, sau đó rửa sạch bã đậu, chuẩn bị cho mẻ tiếp theo.

Tuần hoàn lặp lại, mỗi ngày như thế.Dù có bận rộn đến đâu, mọi thứ vẫn phải diễn ra theo quy trình mà Hứa Thuận Hòa đã sắp xếp.

Đậu nành cần nấu đủ mười phút thì nhất định phải đủ mười phút, dù có nhiều khách đang chờ đến đâu đi nữa cũng không thể rút ngắn thời gian.Đôi khi, vào những ngày cao điểm, lượng khách tăng đột biến.

Tiếng thông báo thanh toán liên tục vang lên, đến mức còn chẳng nghe rõ số tiền khách trả.

Cả một thùng sữa đậu nành to chỉ trong nháy mắt đã hết veo.

Nhưng ngay cả những người không vội vã cũng kiên nhẫn đứng trước cửa tiệm chờ đợi, nhất định phải mua bằng được sữa đậu nành của "Bảo đảm bạn sẽ thích."

Dương Gia Thịnh ôm ca lớn đi rót sữa, còn Hứa Thuận Hòa đứng ở quầy đóng gói.Khi dòng sữa đậu nành nóng hổi từ vòi lớn chảy ào ào xuống ca, Dương Gia Thịnh nghe thấy một dì đứng chờ sữa thấp giọng trò chuyện với Hứa Thuận Hòa...Dương Gia Thịnh nghe không rõ lắm, giọng nói rất nhỏ."...

Thêm người làm à?...

Được đó..."

"Thế một tháng trả cậu ta bao nhiêu?..."

"...

Định kết hôn à?...

Hai vợ chồng cùng làm việc...

Bận rộn..."

"...

Là người quen ở quê cháu á?...

Em trai cháu hả?

Đen nhẻm mà cao ráo ghê...

Nhìn có vẻ khó gần..."

Tính tình Dương Gia Thịnh đúng là không tốt, chuyện này không thể chối cãi.

Từ bé đã đánh nhau suốt, ai nói gì khó nghe là hắn động tay ngay.

Lớn lên rồi thì có thể nhịn hơn một chút, nhưng gặp loại người như cậu em vợ của quản đốc, hắn vẫn đánh không nương tay.Sữa đậu nành nóng đã rót đầy.Dương Gia Thịnh vặn chặt vòi, đậy nắp cà mèn lại.Hắn nghe thấy giọng Hứa Thuận Hòa dịu dàng, xen lẫn ý cười: "Chỉ ít nói thôi, nhưng ngoan lắm, làm việc cũng siêng năng."

Dương Gia Thịnh bưng cà mèn đặt lên quầy, bắt đầu đóng gói sữa đậu nành từng ly một.

Mỗi ly rót tám phần đầy, đậy nắp lại, xếp ngay ngắn trên quầy.

Khách gọi món xong thì lấy từng ly mang đi.Người dì mua sữa đậu nành vừa thanh toán vừa cười: "Sữa đậu nành nhà cháu vẫn là ngon nhất, dì thà chờ năm phút còn hơn đi quán khác mua.

Mà này Tiểu Hứa, cháu nên thuê thêm hai người nữa đi, tiệm bánh bao bán đắt thế này, thuê thêm nhân công, làm ăn lớn hơn!"

Hứa Thuận Hòa vừa đóng gói vừa cười: "Không dám nghĩ, không dám nghĩ đâu."

Dì quét mã thanh toán: "Có gì mà không dám chứ, cưới vợ rồi sinh con đi, rồi tiệm bánh bao này của cháu sẽ phát tài!

Dì đi đây, ở nhà có người đang chờ ăn bánh bao đấy."

"Tạm biệt, tạm biệt, đi thong thả ạ."

Hứa Thuận Hòa đáp.Buổi sáng, khách đến mua phần lớn là dân công sở vội vã đi làm hoặc học sinh hối hả đến trường.

Nhưng qua tám giờ rưỡi, lại có thêm nhiều bác lớn tuổi rảnh rang hoặc những người trẻ có thời gian tự do ghé mua bữa sáng.Những bác lớn tuổi đã về hưu là người kiên nhẫn nhất, họ sẵn sàng đợi bánh bao nóng hổi ra lò, hay chờ ấm sữa đậu nành mới nấu xong.

Thậm chí, có người cố ý đến muộn để mua được mẻ trứng trà ngon nhất.

Trong lúc chờ, họ thường rôm rả trò chuyện cùng nhau, đôi khi còn bắt chuyện với Hứa Thuận Hòa.

Họ quen thuộc với tiệm "Bảo đảm bạn sẽ thích" đến mức có chút thay đổi nhỏ như đổi kiểu ly đựng sữa đậu nành cũng khiến họ để ý.Cậu nhân viên mới Dương Gia Thịnh lại càng là tâm điểm chú ý của các bác.

Cách vài ngày lại có người tò mò hỏi Hứa Thuận Hòa:"Thuê người mới à?"

"Cháu sắp ba mươi rồi, mau cưới vợ vào mà phụ giúp đi chứ!"

"Người quen ở quê con hả?"

"Em trai con hả?"

"Mấy tuổi rồi?

Ôi, mới mười tám à?

Sao không đi học tiếp?"

"Ăn gì mà cao ráo thế này?"

Dương Gia Thịnh đeo khẩu trang, nhưng dường như các bác vẫn có thể cảm nhận được hắn không phải kiểu người dễ gần.

Dù câu hỏi liên quan đến hắn, dù hắn đứng ngay đó, họ vẫn chỉ quay sang Hứa Thuận Hòa mà hỏi.Dương Gia Thịnh đặt ly sữa đậu nành trước mặt một bác lớn tuổi, gương mặt không chút cảm xúc: "Học chán rồi thì nghỉ thôi."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Ngày nào cũng ăn bánh bao với trứng trà, ăn miết thành nghiện luôn rồi."

Bác kia vội vàng thanh toán rồi rời đi.Hứa Thuận Hòa cười đến mức không thở nổi.Dương Gia Thịnh không hiểu nổi có gì đáng cười.

Bác kia đúng là lắm chuyện, lo chuyện thiên hạ chưa đủ còn muốn quan tâm người ta có lấy vợ hay không.Hứa Thuận Hòa cứ nhớ lại là bật cười, hết lần này đến lần khác.

Đến khi bán xong ly sữa đậu nành cuối cùng, anh vớt lên quả trứng trà cuối cùng trong nồi, cười nói: "Ăn đi, ăn nhiều vào cho cao thêm chút nữa."

Anh còn để riêng cho Dương Gia Thịnh một ly sữa đậu nành, giấu kỹ, nếu không khách quen sẽ hỏi ngay: "Ơ, không phải còn một ly sao?"

Sữa đậu nành khi bán đến cuối thường có ít bã, uống không ngon bằng.

Thế nên, Hứa Thuận Hòa luôn lén giấu đi một ly, giữ trong lồng hấp ấm, chừa lại cho Dương Gia Thịnh.Dương Gia Thịnh hai phát ăn xong trứng trà, chậm rãi uống sữa đậu nành.Dưới đáy nồi, quả trứng trà cuối cùng luôn là quả ngon nhất trong hai trăm quả đã nấu.Ly sữa đậu nành để riêng kia cũng vậy, thật ra rất ngon, đến mức luyến tiếc không muốn bán cho khách."

Hôm nay bán hết rồi."

Hứa Thuận Hòa cầm điện thoại, đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân.Báo tin cho những ai đã thêm WeChat của anh và theo dõi nhóm khách quen quanh khu vực, để họ không phải mất công chạy đến khi cửa hàng đã hết hàng.Nhân tiện lướt xem trong nhóm có tin gì mới không, ví dụ như siêu thị nào vừa khai trương, chợ rau nào đang có khuyến mãi, hay chỗ nào bán trứng gà giảm giá...Dương Gia Thịnh chậm rãi uống sữa đậu nành, mắt nhìn Hứa Thuận Hòa đang tập trung lướt điện thoại.Chín giờ sáng, ánh nắng chiếu vào trước cửa tiệm, phản chiếu trên mặt quầy, phủ lên người Hứa Thuận Hòa một lớp sáng dịu nhẹ.

Đôi mắt anh hơi nheo lại, ngay cả sợi tóc cũng ánh lên sắc vàng kim dưới ánh mặt trời.Dương Gia Thịnh đột nhiên buột miệng: "Anh trai—"Âm thanh vừa thoát ra, hắn lập tức nhận ra mình gọi sai.

Có lẽ vốn dĩ định gọi "Anh" hoặc "Ông chủ"...**Ban đầu Gia Thịnh xưng kiểu I - You trong tiếng anh (tiếng Trung tương tự cũng gọi wo - ni) ý, nhưng đoạn sau You thành Anh.

Mình không biet giải thích như này đủ dễ hiểu chưa.Nhưng lời đã bật ra, không hiểu sao lại gọi thành "Anh trai."

Bản năng, tự nhiên, không có lý do.Hắn định vội vã rút lại, nhưng Hứa Thuận Hòa đã ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp: "Ừm?"

"...

Anh lùi vào chút đi, nắng chói lắm."

"Được."

Hứa Thuận Hòa bước lui một chút, tiếp tục xem tin tức mới về chương trình giảm giá của siêu thị trong nhóm Wechat.Dương Gia Thịnh âm thầm thở phào, nghĩ rằng có lẽ Hứa Thuận Hòa không để ý.Một lúc sau, khi hắn đang dọn dẹp quầy, Hứa Thuận Hòa cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống, chậm rãi nói: "Đã gọi anh là 'Anh trai' rồi, thì nhớ gửi tiền lì xì sinh nhật nhé, biết chưa?"

Dương Gia Thịnh ngớ người.Cuối cùng, hắn vẫn nạp tiền, gửi đi bao lì xì sinh nhật còn chưa hết hạn vài tiếng.Và từ đó, bắt đầu gọi Hứa Thuận Hòa là "Anh trai."
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 9


Mười tám năm cuộc đời, ký ức của Dương Gia Thịnh về anh chị mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.Anh hắn, Dương Gia Mậu, hơn hắn bảy tuổi.

Chị gái hắn, Dương Gia Trân, lớn hơn hắn chín tuổi.

Khoảng cách tuổi tác quá xa khiến cả ba từ nhỏ đã không thể chơi chung, cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau.Khi Dương Gia Thịnh mới vào lớp một, chị gái hắn vừa tốt nghiệp cấp hai.

Gan chị lớn lắm, chẳng màng tiếp tục đi học, cứ thế theo người cùng quê vào Nam làm công nhân.

Mười mấy năm trôi qua, chị luôn ở lại thành phố ấy, làm việc, kết hôn, sinh con.

Số lần chị về quê ăn Tết trong từng ấy năm ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay.

Hồi cưới, chị có về một lần, đơn giản làm vài mâm cỗ đãi khách.

Lúc mang thai, đường xa cách trở, bất tiện đủ đường, đến khi sinh con thì càng bận rộn, chẳng thể về nổi.

Ngay cả khi ông bà nội mất, chị cũng không quay về.Ngày ông nội nằm trên giường bệnh, ông bảo Dương Gia Thịnh đừng trách chị.

Chị vừa sinh con, chân đã cắm rễ nơi đó.

Làm cha mẹ rồi, ai nỡ lòng rời xa con mình?

Nhưng ông vừa dứt lời, đã lập tức quay sang mắng ba mẹ hắn: "Xí!

Ở đây vẫn còn một đứa bé đấy, hai người kia chẳng khác gì điếc với mù, cái gì cũng không ngó ngàng đến!"

Suốt mười mấy năm trời, số lần ba mẹ về quê cũng hiếm hoi chẳng kém.

Dương Gia Thịnh hoài nghi từ lúc hắn sinh ra đến khi trưởng thành, số lần hắn gặp ba mẹ có khi chưa quá mười lần.

Khi anh trai lên cấp ba, trường thường xuyên tổ chức học thêm trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ba mẹ lấy cớ rằng thời gian nghỉ Tết không bao nhiêu ngày, thế là khỏi về.

Mãi đến năm anh trai thi đậu đại học, họ mới lần đầu vênh mặt hớn hở trở về quê ăn Tết, khoe khắp nơi rằng con trai mình đã lên đại học.

Khi ấy, anh trai hắn đã là sinh viên, còn hắn mới chỉ là đứa trẻ học lớp sáu, hai người chẳng có lấy một chủ đề chung để nói chuyện.Thời điểm ấy, Dương Gia Thịnh vẫn thấy anh trai mình rất giỏi, có thể thi đậu đại học.

Đáng tiếc, Dương Gia Mậu chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ vì hắn suốt ngày lăn lộn ngoài đồng ruộng, trông lấm lem như một đứa nhà quê.

Sau này, anh trai hắn tốt nghiệp, thi đậu công chức, được phân về huyện nhà làm việc.

Ba mẹ hắn vui mừng đến nỗi suýt phát khóc.

Khi đó, Dương Gia Thịnh thậm chí còn chẳng đậu nổi cấp ba.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, hắn đã đi làm công nhân, trở thành hình ảnh trái ngược hoàn toàn với anh trai.

Ba mẹ thất vọng vô cùng, mắng hắn không biết bao nhiêu lần.

Anh trai cũng nói móc hắn: "Tốt nghiệp cấp hai rồi thì làm được gì?"

Dương Gia Thịnh cảm thấy kỳ lạ.

Nếu điểm số có sự phân cao thấp, tất nhiên sẽ có người thi rớt.

Vậy những người không đậu thì sao?

Chẳng lẽ không đi làm mà ở nhà khóc lóc à?

Đương nhiên phải ra ngoài kiếm tiền để nuôi thân!Lúc ấy, ông nội vẫn mong hắn học một trường dạy nghề, ít nhất cũng có một cái nghề trong tay.

Nhưng Dương Gia Thịnh không muốn.

Hắn cho rằng ra ngoài làm công, tự nhiên sẽ học được tay nghề.

Hơn nữa, hắn không muốn lãng phí thêm ba năm học hành, chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền.

Ông nội đã già, chẳng còn đủ sức làm ruộng, mỗi tháng đều cần tiền thuốc thang.

Hắn cần tiền.Ba mẹ hắn vẫn chẳng có tiền, bởi vì từ ngày anh trai đỗ công chức, họ đã lên kế hoạch dọn về quê.

Nhà đất cũ kỹ không thể ở được, phải xây lại đàng hoàng để anh trai lấy vợ.

Họ còn muốn mua cho anh trai một chiếc ô tô nhỏ để tiện đi làm.

Bao nhiêu dự định, nhưng trong những kế hoạch đó, hoàn toàn không có chỗ cho Dương Gia Thịnh hay ông nội.Không biết từ lúc nào, hắn đã thôi không gọi Dương Gia Mậu là "anh" nữa.

Sau khi ông nội mất, hắn thậm chí còn đánh Dương Gia Mậu một trận.

Mà lạ thay, anh trai không đánh lại hắn.Hắn cứ thế mà lớn lên, cao hơn cả anh trai.

Nhờ những năm tháng làm công trường, sức vóc của hắn mạnh hơn Dương Gia Mậu rất nhiều.Dương Gia Mậu bị đánh đến mức phải kêu lên: "Tao là anh trai mày đấy!"

Dương Gia Thịnh chỉ khinh miệt phun một ngụm nước bọt xuống đất, lạnh nhạt liếc anh ta một cái rồi thu tay bỏ đi.Cho nên, cớ nào giờ hắn lại lỡ miệng gọi Hứa Thuận Hòa là "anh"?Dương Gia Thịnh nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.Hắn không có thói quen gọi ai là anh trai.

Bao nhiêu năm nay, hắn chẳng hề gọi Dương Gia Mậu như thế một lần nào.

Lần cuối cùng hắn gọi anh ta là "anh trai", có lẽ đã từ hồi tiểu học.Nhưng mà—So với Dương Gia Mậu, Hứa Thuận Hòa có vẻ hợp với danh xưng "anh trai" hơn.Dù anh không phải sinh viên.Tám giờ rưỡi tối, Hứa Thuận Hòa đã tắt đèn.

Dương Gia Thịnh cũng theo thói quen cùng anh tắt đèn vào giờ này, lướt điện thoại một lát, rồi ngủ lúc chín giờ.Trong căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại.Dương Gia Thịnh nhìn chằm chằm ảnh đại diện WeChat của Hứa Thuận Hòa—chỉ là một tấm biển hiệu "Bảo đảm bạn sẽ thích."

Rồi hắn bấm vào trang cá nhân của anh, nơi ai cũng có thể thấy những dòng cập nhật đơn giản: "Hôm nay đã bán hết."

"Bánh bao còn không?"

"Vẫn còn ít màn thầu, trứng trà."

Ngoài mấy tin liên quan đến tiệm bánh, không còn gì cả.Dương Gia Thịnh lướt xuống, bài đăng của Hứa Thuận Hòa không nhiều, chỉ một lát là xem hết.

Bài đăng sớm nhất là ba năm trước, vào ngày khai trương tiệm, với một bức ảnh chụp trước cửa hàng, xung quanh vẫn còn những dải lụa mừng khai trương sặc sỡ.

Trong bài viết có chín bức ảnh, gần như ghi lại toàn bộ góc cạnh của cửa tiệm.Dương Gia Thịnh phóng to xem kỹ, phát hiện tiệm "Bảo đảm bạn sẽ thích" sau ba năm vẫn chẳng thay đổi gì.

Vẫn sạch sẽ như ngày đầu tiên.Mặt bàn inox vẫn sáng bóng, máy ép sữa đậu nành vẫn tinh tươm, tủ giữ nhiệt bằng kính vẫn trong veo, cả những đường ron giữa các viên gạch nền vẫn trắng muốt, không một vết dơ.Ba năm qua, ngày nào Hứa Thuận Hòa cũng bỏ ra không ít thời gian dọn dẹp cửa tiệm, mới có thể giữ gìn được vẻ ngăn nắp ấy.Thực đơn cũng không thay đổi—bánh bao, màn thầu trắng, màn thầu đường đỏ, sữa đậu nành, trứng trà.

Chỉ vỏn vẹn năm món, suốt ba năm vẫn không thêm gì mới.Dương Gia Thịnh nghĩ, sao lại không bán thêm bánh quẩy nhỉ?Hắn rất thích ăn bánh quẩy.

Chi phí nguyên liệu cũng rẻ, chắc chắn có lời.Suy nghĩ một lát, hắn lại nghĩ tiếp, sao không bán thêm bánh bao nhân đậu, bánh bao trứng sữa, hay các loại nhân khác?Càng nghĩ, Dương Gia Thịnh càng hăng hái lên kế hoạch phát triển cho "Bảo đảm bạn sẽ thích," đến mức nóng bừng cả người.Tháng bảy, trời nóng gay gắt.

Quạt vẫn thổi không ngừng mà chẳng ăn thua, chỉ có gió nóng phả vào người.

Phòng chứa đồ lại quá chật chội, mở cửa cũng không khá hơn.Dương Gia Thịnh chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, mồ hôi vã ra như tắm.

Hắn chịu không nổi nữa, đành bò dậy, lấy khăn ướt lau chiếu một lượt, rồi xuống tầng dưới tắm.Tầng một mát hơn hẳn, ít nhất có cửa sổ phía sau.Tắm xong, Dương Gia Thịnh chợt nghĩ, hay cứ xuống ngủ dưới sàn luôn cho mát.Hắn nhẹ nhàng lên lầu, định ôm chăn gối xuống, nhưng phát hiện đèn trong phòng Hứa Thuận Hòa vẫn sáng.Vừa đi tới, đã nghe tiếng anh gọi: "Gia Thịnh."

"Em làm anh thức giấc à?"

Dương Gia Thịnh bước vào."

Trời nóng quá hả?"

Hứa Thuận Hòa nhìn hắn, "Đi tắm à?"

Dương Gia Thịnh gật đầu: "Em tính lấy chăn gối xuống ngủ dưới sàn, dưới đó mát hơn."

Hứa Thuận Hòa khoát tay: "Đừng, ngủ dưới đất không thoải mái đâu.

Với lại, dưới lầu cũng nóng.

Lại đây, giúp anh một tay, tháo lớp ván ép trên trần ra, cho gió mát thổi qua."

Nói xong, Hứa Thuận Hòa vào phòng chứa đồ, lôi ra một hộp dụng cụ, cầm búa lên, ra hiệu cho Dương Gia Thịnh vào phòng mình hỗ trợ.Hứa Thuận Hòa tay chân rất nhanh, chỉ trong mười mấy phút đã gỡ xong mấy chiếc đinh, tháo ba tấm ván ép, mỗi tấm khoảng sáu mươi phân.Tầng hai vốn chỉ cao khoảng 2m2, sau khi tháo đi 60 phân, chiều cao ván ép vách ngăn chỉ còn lại 1m6.Dương Gia Thịnh đứng sát vách ngăn, không cần kiễng chân cũng nhìn thấy chiếc giường sắt của mình trong phòng chứa đồ.Mà từ phía bên kia, chắc chắn cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng của Hứa Thuận Hòa.Đây là lần đầu tiên Dương Gia Thịnh bước vào phòng Hứa Thuận Hòa.

So với phòng chứa đồ, phòng này có thêm một ô cửa sổ, rèm màu xanh xám kéo hờ, phía trên cửa sổ treo một chiếc điều hòa cũ kỹ đã ngả vàng.Phòng này rộng hơn phòng chứa đồ một chút, kê một chiếc giường đơn rộng một mét, một chiếc tủ quần áo gỗ đơn giản, cùng một bộ bàn ghế gỗ sơn đỏ kiểu cũ, có lẽ là do chủ nhà để lại.

Ngoài những thứ đó, căn phòng không khác gì phòng chứa đồ—vẫn tối giản, nhưng vô cùng sạch sẽ.Ba năm nay, Hứa Thuận Hòa sống ở đây mà chẳng mua thêm gì ngoài những vật dụng thiết yếu, nhìn qua cứ như có thể thu dọn rời đi bất cứ lúc nào.Hứa Thuận Hòa chỉnh lại hướng gió điều hòa, nói: "Ngủ đi, thế này sẽ mát hơn.

Mùa hè ở Nam Châu dài lắm, điều hòa ít nhất còn phải bật ba tháng nữa, em mà bị nóng quá thì không ổn đâu."

Trên người Hứa Thuận Hòa chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, không biết đã mặc bao lâu mà cổ áo giãn ra, mép áo sờn rách vài chỗ, thậm chí còn lấm tấm mấy lỗ thủng nhỏ, vậy mà vẫn chưa nỡ bỏ.Dương Gia Thịnh gom mấy tấm ván ép dẹp qua một góc, nhường chỗ trống lối đi.

Hứa Thuận Hòa rửa tay xong quay lại, thấy hắn còn đứng ở cửa, bèn nhắc: "Đi ngủ đi."

"...Ừm."

Dương Gia Thịnh gật gù đáp lời, nhưng vẫn chưa chịu vào phòng.

Hắn ấp úng một lúc rồi nghẹn ra một câu: "

Sau này... em góp một nửa tiền điện."

Hứa Thuận Hòa bật cười, đẩy hắn vào phòng: "Ngủ đi, chút tiền điện có đáng bao nhiêu đâu."

Dù chỉ tháo một phần ván trần, nhưng luồng gió lạnh từ điều hòa vẫn phả thẳng qua.

Cộng thêm quạt vẫn chạy, phòng chứa đồ giờ đây mát mẻ hẳn.Đêm nay, từ khi đến "Bảo đảm bạn sẽ thích", lần đầu tiên Dương Gia Thịnh ngủ một giấc vừa ngon vừa mát.Hứa Thuận Hòa không tắt điều hòa đúng giờ như thường lệ.Cứ thế, nó chạy suốt từ hơn tám giờ tối đến tận ba rưỡi sáng, khi cả hai cùng thức dậy chuẩn bị mở tiệm.
 
Back
Top Bottom