Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Chờ Hừng Đông - Tây Tây Đặc

[Đm] Chờ Hừng Đông - Tây Tây Đặc
Phiên ngoại 5


Phiên ngoại 5: Chú đẹp thật đấy.Vương Vu Dạng mê man ngủ một giấc rất dài, lúc tỉnh lại đã thấy thiếu niên với mái tóc đen ngồi bên mép giường, ôm cứng điện thoại chơi game."

Tiểu Bạch."

Hùng Bạch nghe thấy tên mình, tay bỗng run lên, bấm lộn phím làm quái vật vây lấy nhân vật trong game, cậu ấn ấn màn hình thoát khỏi trò chơi, cười vô cùng mềm mại: "Chú dậy rồi."

Vương Vu Dạng chống tay lên giường, ngồi dậy: "Nhóc đến đây lúc nào?"

Hùng Bạch vội vàng đến đỡ anh: "Hơn nửa tiếng trước ạ."

Vương Vu Dạng tựa vào đầu giường, eo đau đến mức cau mày: "Hạ Húc đâu?"

Hùng Bạch bày ra giọng điệu kinh ngạc giật gân: "Ở trong bếp phụ lão đại nhặt rau."

"..."

Vương Vu Dạng xoa xoa hai bên thái dương.Hùng Bạch sốt ruột đứng bật dậy, lắp bắp: "Chú, chú khó chịu ạ, cháu, cháu cháu cháu, cháu gọi lão đại vào đây nha?"

Vương Vu Dạng xua tay: "Không cần."

Hùng Bạch vâng dạ hai tiếng rồi về chỗ ngồi, ngửa đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường.Vương Vu Dạng tùy tiện vuốt mấy sợi tóc hơi rối, ngón tay anh thon dài nhợt nhạt, giọng điệu thờ ơ: "Nhóc nhìn gì?"

Hùng Bạch ngẩn người: "Chú ơi, chú đẹp thật đấy."

Vương Vu Dạng khẽ cười: "Già rồi."

Mặt Hùng Bạch vô cùng thành thật: "Không già không già, chú chẳng già đi tí nào luôn á."

Vương Vu Dạng biếng nhác: "Vậy thì không già."

Hùng Bạch cảm thán trong lòng, lão đại trâu bò thật, có thể nắm trong tay một con người thần tiên như chú.Cậu không khỏi nghĩ đến tiếng thút thít mình nghe được trong điện thoại, lại nhìn từng dấu vết ẩn hiện được để lại quanh cổ áo chú, thầm nuốt nước bọt.Phát hiện có tầm mắt lướt qua mình, Hùng Bạch tức khắc giật mình, không dám nhìn thêm: "Chú ơi, tối nay ăn lẩu ạ."

Vương Vu Dạng nói: "Lẩu?

Ăn không nổi."

"Ăn được hết ạ, hai người kia ăn nồi màu đỏ, chú cháu mình màu trắng."

Hùng Bạch vừa nói, nghiêng nghiêng đầu nhìn chú với ánh mắt "Người anh em chiến hữu, tôi hiểu bạn".Khóe miệng Vương Vu Dạng giật giật.Nghĩ đến điều gì, Vương Vu Dạng lại ngoắc ngoắc tay gọi thanh niên: "Tiểu Dịch, nói với nhóc chuyện này."

Hùng Bạch lập tức ghé vào giường, kề sát đầu vào, nghiêm túc như học sinh nghe giáo viên giảng bài: "Chú nói đi ạ."

Vương Vu Dạng nói đề nghị của Mai Nguyệt cho cậu nghe.Mắt Hùng Bạch sáng bừng lên, không chút do dự đáp: "Được ạ."

"Hửm?"

Vương Vu Dạng hỏi, "Không suy nghĩ một lúc?"

"Không cần không cần ạ."

Hùng Bạch cười toe để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt, gương mặt ngoan ngoãn đáng yêu đầy hớn hở: "Bây giờ cháu đã rất ổn định rồi, cũng có tất cả những thứ mình muốn lẫn không muốn, cũng nên đến lúc đền đáp xã hội."

Vương Vu Dạng: "..."

Hùng Bạch nghiêm túc: "Chú ơi, chú nghĩ xem, nếu cháu phục vụ vì nhân dân, làm việc thiện tích được, không chừng Diêm Vương hài lòng sẽ cho cháu được gặp mọi người vào kiếp sau đó."

Vương Vu Dạng đối diện với ánh mắt lấp lánh sáng bừng của thanh niên, thầm cảm thán tuổi trẻ tốt thật.

Anh khẽ cười: "Bên Hạ Húc không thành vấn đề?"

Hùng Bạch: "Anh ta dám?"

"Cháu là nóc nhà đó."

Miệng thì nói thế, nhưng chẳng được bao lâu sau, Hùng Bạch đã tò tò chạy đi tìm người đàn ông của mình.Lúc ăn lẩu, Hạ Húc và Hùng Bạch mới ra khỏi phòng.Thanh niên đi phía trước chôn vóc người nhỏ nhắn vào một chiếc áo khoác vô cùng lớn, bước đi chậm rì, đôi mắt to tròn như nai con đỏ ửng ầng ậc nước, người phía sau nheo mắt, vẻ được ăn no thỏa thuê, thiếu điều kiếm tăm xỉa răng.Hùng Bạch đứng cạnh ghế, không ngồi xuống.Hạ Húc tìm đệm ở sofa lót lên mặt ghế: "Ngồi đi."

Hùng Bạch tì tay lên tay anh ta, chậm chạm ngồi xuống.Hai người còn lại trên bàn không để ý họ.Một người lướt điện thoại, người còn lại nhìn người kia lướt điện thoại.Không khí ấm áp đến khó tả.Hùng Bạch rướn cổ nhìn nổi lẩu uyên ương sôi sùng sục, cả người như sống lại: "Lão đại, vẫn chưa nhúng đồ ăn vào à?"

Chu Dịch vẫn không dời mắt, chăm chăm nhìn người đàn ông nọ như trước: "Tự nhúng."

Vương Vu Dạng cất điện thoại, quay đầu nhìn hắn một cái.Chu Dịch yên lặng nhúng rau thịt vào.Hùng Bạch đá Hạ Húc một cái, anh ngồi đực ra đó làm gì?

Không biết phụ một tay à?Hạ Húc sầm mặt, đổ cả một đĩa đậu phụ vào nồi.Hùng Bạch ngửi mùi thơm bốc lên, gương mặt phiếm hồng, ríu rít trong miệng."

Chú ăn thịt dê không ạ?"

"Không ăn được."

"Cháu cũng không ăn, vậy không cần nhúng vào nổi, đỡ phải lẫn mùi, tôm cũng được, chú thì sao ạ?

Còn có cua nữa...

Đúng rồi, cháu có mang Lý Tử Viên và bánh rán qua, chú chờ cháu xíu nha!"

Hưng phấn nói đã đời, người Hùng Bạch lại không nhúc nhích, mông không cho phép.Hạ Húc đặt đĩa về bàn, đứng dậy lấy đồ trong phòng.Hùng Bạch không nói gì, tầm mắt dính trên người chú và lão đại, cảm thấy sao hai người xứng đôi thế nhỉ.Giống như một đôi vợ chồng vậy.Kỳ diệu thật.Vì thí nghiệm, chú dần trở về diện mạo của Thẩm nhị gia, lão đại vẫn là lão đại như cũ, hai vẻ ngoài như hai thái cực hoàn toàn khác nhau, một người mang vẻ đẹp ôn hòa dịu dàng khiến lòng người rung động, một người lạnh lẽo ngang tàng đến mức khiến người ta run sợ.Tổ hợp này có thể mang lại cảm giác tướng phu thê, hoàn toàn là bởi ma lực tình yêu.Và cả ngôi làng nhỏ này, lão đại mới chỉ hơn hai mươi tuổi, độ tuổi hãy còn bao nhiêu tâm huyết và khát vọng mãnh liệt, thế nhưng đã từ bỏ hết thảy mọi thứ lẫn con đường lính đánh thuê, tự nguyện ở đây dưỡng lão cùng chú, trải qua một cuộc đời thảnh thơi an nhàn.Hùng Bạch dẩu môi, thật ra cậu cũng thích nơi này lắm, tiếc rằng Hạ Húc phải đáp ứng gia đình, mang trên vai cơ nghiệp lớn như vậy, vất vả muốn chết, không có cách nào mà.Đợi thêm một lúc nữa, chừng mười năm hai mươi năm gì đó.Hùng Bạch bất giác thở dài, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.Vương Vu Dạng hỏi: "Đã nói chuyện chưa?"

Hùng Bạch đưa tay ra hiệu "OK", xong xuôi rồi.Chu Dịch biết là chuyện gì, không mở miệng, hắn khẽ mím môi, ung dung nhúng thêm đồ ăn vào nồi lẩu, nói với Hùng Bạch: "Tính ở đây bao lâu?"

Hùng Bạch chớp chớp mắt, muốn thử thăm dò: "Qua năm không biết được không nhỉ?"

Chu Dịch gật đầu: "Ừm."

Hùng Bạch không nghĩ hắn sẽ đáp lại, lập tức sợ ngớ người ra.

Cậu biết lão đại có tính chiếm hữu với chú rất mạnh, chỉ cần có người xuất hiện bên cạnh chú, bất kể nam hay nữ, ánh mắt của hắn cũng sẽ ngập tràn địch ý, ngay cả cậu đây cũng ăn giấm, đúng là không nói nổi mà.Cho nên Hùng Bạch lo lão đại không cho mình ở lại lâu như vậy, cậu không ôm hy vọng bao nhiêu.Không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy.Hùng Bạch nào biết được lão đại của cậu đã trải qua một khóa giáo dục tư tưởng.Ăn lẩu một hồi, Vương Vu Dạng nóng, anh nuốt thức ăn xuống, thanh nhã xắn tay áo lông lên.Chuỗi ký tự bằng tiếng Anh lộ ra dưới ánh đèn.Đẹp đẽ và đầy sức mê hoặc.Hùng Bạch vô thức đưa mắt nhìn, đến khi thấy rõ, tay cậu run lên, đánh rơi trái trứng cút trên đũa vào chén: "Xăm, xăm, xăm....

Xăm kìa!"

"Chú ơi, chú xăm mình ạ."

Hùng Bạch khiếp hãi lầm bầm.Vương Vu Dạng biếng nhác: "Ừm."

Hùng Bạch hốt hoảng, ăn luôn trái trứng cút, hỏi một câu rất ngớ ngẩn: "Thế lão đại có xăm không?"

Chu Dịch liếc cậu: "Hỏi thừa."

Nói rồi gắp đậu hũ cho anh.Hùng Bạch sững người, ngồi trơ ra, xăm hình tình nhân, còn là I'm living to love you, tiếng Anh hẳn hoi.Chú với lão đại lãng mạn quá đi.Mình cũng muốn.Hạ Húc thấy hai mắt bà xã nhìn mình sáng trưng lên như đèn pha, chợt có dự cảm không lành trong chớp nhoáng, ăn lẩu không vô nữa.Hùng Bạch thì thầm: "Em muốn..."

Hạ Húc ngắt lời cậu: "Em không muốn."

Miệng Hùng Bạch méo xệch, môi bĩu ra: "Em thật sự muốn mà."

Hạ Húc quyết đoán đặt đũa xuống: "Mọi người, tôi còn có việc, xin chào."
 
[Đm] Chờ Hừng Đông - Tây Tây Đặc
Phiên ngoại 6


Phiên ngoại 6: Ăn kẹo.Hùng Bạch kéo Hạ Húc đi xăm với mình.Việc trong công ty ngập đầu, Hạ Húc làm hết khả năng mới ở lại được hai ngày, sau đó buộc phải trở về.Hùng Bạch ở lại ăn tết, là một thanh niên hoạt bát thích làm ầm làm ĩ, cậu chạy khắp nơi, chụp cả đống ảnh và video.Đến một hôm, Hùng Bạch ra khỏi nhà chưa được bao lâu đã quay về, tay xách một chiếc túi, bên trong là một chú cún con.Lông đen, bẩn, hơi gầy.Vương Vu Dạng nhìn cục lông màu đen nọ, nghĩ đến cún con lông trắng trước kia, Hà Trường Tiến, nguyên chủ, thí nghiệm, tái sinh... mọi thứ đều ồ ạt tràn ra.Chu Dịch quan sát mọi biến đổi cảm xúc trong mắt anh, cau mày, khẽ to tiếng với Hùng Bạch: "Lấy ở đâu thì mang về chỗ đó."

Hùng Bạch sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nơm nớp sợ sệt ôm lấy quả cầu lông nọ.Vương Vu Dạng chợt lên tiếng: "Giữ lại đi."

Chu Dịch nhìn anh, một lúc lâu sau, hắn đáp một tiếng: "Được."

Vì thế cục lông đen nọ có nhà rồi, đặt tên là Đậu Đen.Đơn giản dễ nhớ.Đậu Đen không giống Sữa Bò năm đó, nó không liên quan đến thí nghiệm gen, sẽ không vô cớ bám lấy người Vương Vu Dạng, mà gần như đề phòng với tất cả mọi người.Buổi tối vừa về nhà đó, Đậu Đen không ngủ được, nó thút thít rên ư ử, sợ hãi.Vương Vu Dạng trở mình: "Tiểu Dịch, em ôm nó vào đây."

Chu Dịch nghĩ hắn nghe lầm: "Anh nói gì?"

Vương Vu Dạng ngáp một cái: "Đi mau nào."

Mặt Chu Dịch căng ra, giọng điệu cứng rắn: "Không đi."

Vương Vu Dạng ra vẻ muốn xuống giường, eo đã bị ôm lấy, cơ thể áp lên khuôn ngực dày rộng ấm áp, lao vào một cái ôm mang đậm tính chiếm hữu, bên tai như được mơn trớn bởi hơi thở nóng rực."

Không phải chó ngủ trong ổ của nó thì tốt hơn à?"

Vương Vu Dạng nói: "Tối cái gì mà tốt, vẫn còn kêu kìa."

"Hiện tượng bình thường mà thôi, ngày đầu tiên đến nơi xa lạ sẽ không quen, qua hai ba ngày sẽ hết."

Đôi môi mỏng của Chu Dịch lưu luyến dán trên vành tai anh, "Đậu Đen là đàn ông, phải mạnh mẽ."

Vương Vu Dạng: "..."

Rốt cuộc, Đậu Đen cũng được ôm vào phòng.Vương Vu Dạng đến gần mép giường, lấy đồ chơi Hùng Bạch mua cho nó nghịch, gương mắt thoáng hiện hữu vẻ dịu dàng.Mặt Chu Dịch tối sầm lại: "Anh chưa từng như thế với em."

"Tiểu Dịch," Vương Vu Dạng cười, nói, "Em cũng là chó con à?"

Cơ mặt Chu Dịch co rúm lại.Vương Vu Dạng để cún con cắn cắn món đồ chơi nhỏ: "Trưởng thành rồi Đậu Đen có thể giữ nhà."

Chu Dịch bất giác bật thốt một câu: "Việc giữ nhà này anh còn phải giao cho nó?"

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn hắn một cái, biểu cảm rất phức tạp, khó để nói thành lời.Chu Dịch ý thức được hắn vừa nói gì, lập tức mím chặt môi không nói lời nào, bên tai nóng ran lên.Vương Vu Dạng kiên nhẫn chơi với cún con, chờ nó quen thuộc không gian trong phòng rồi mới tạm gác qua một bên, quay sang dỗ cún bự."

Ngoan nào."

"Anh cứ nói như thế mãi thôi."

Chu Dịch chôn mặt vào hõm cổ trắng ngần như bạch ngọc của anh, chóp mũi cọ lên da thịt, hắn hít sâu một hơi, ngửi được mùi cơ thể anh, trẻ con lầm bầm: "Ngoan thì có gì hay chứ?"

Vương Vu Dạng sờ sờ mái tóc ngắn cũn của hắn, cười thành tiếng: "Thì có kẹo ăn."

Dục vọng và khát khao nơi đáy mắt Chu Dịch đột ngột dâng lên nơi đáy mắt, đã nghe anh nói tiếp: "Kẹo bạc hà."

"..."

Động tĩnh của cún con đang chơi bên mép giường dần biến mất, không khí yên tĩnh lại, Chu Dịch vỗ về tấm lưng hao gầy của anh."

Chó con hình như không sủa nữa, cũng không chơi nữa, có phải nó đã ngủ rồi không?"

"Ưm...

Tiểu Dịch...

Khuya rồi, đừng nghịch."

"Em không nghịch, em ăn kẹo."
 
[Đm] Chờ Hừng Đông - Tây Tây Đặc
Phiên ngoại 7


Phiên ngoại 7: Trần Tử Húc đến đây.Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây mà đêm giao thừa đã qua, một năm mới bắt đầu.Mùng sáu tết, Hạ Húc đón Hùng Bạch về nhà.Hùng Bạch lượn tới lượn lui: "Chú ơi, sau này cháu còn đến nhà chú nữa."

Vương Vu Dạng ngồi trên xích đu ở vườn hoa, trên đùi là cún con lông đen, lười biếng đáp: "Được."

Hùng Bạch lải nhải như mẹ già: "Lão đại, anh phải chăm sóc chú đó."

Chu Dịch đang ở trên bậc thang phơi giày, nghe thế, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, còn cần nhóc nhắc chắc?Hùng Bạch trợn trừng mắt lên, đi được vài bước chợt nhìn về phía bức tường: "Ơ kìa."

Ba người trong sân đều quay sang nhìn.Hùng Bạch tận dụng cơ hội phóng như bay đến trước mặt chú, ôm chặt chú, hôn bẹp lên mặt anh như đứa nhóc tì hôn bố nó, rồi vội vàng co giò chạy mất.Bóng người nhỏ nhắn chạy vèo một phát, mất dạng.Như có hổ báo sói dữ gì đuổi theo phía sau vậy.Vương Vu Dạng lau nước bọt dính trên má, bất đắc dĩ lắc đầu, ra vẻ cưng chiều con trai nhỏ trong nhà.Mà nhiệt độ trong vườn lại giảm xuống không phanh, mặt Chu Dịch và Hạ Húc đều tái mét."

Tạm biệt."

Hạ Húc không chút hoang mang hạ kính râm, kéo vali gom bà xã nhà mình lại.

Ra đến cửa, anh ta vừa đi vừa gọi điện cho thư ký, nói muốn đẩy toàn bộ lịch trình về sau.Thư ký hỏi: "Ra sau mấy ngày?"

Gương mặt tuấn tú của Hạ Húc treo một nụ cười, nheo mắt: "Ba ngày."

Buổi chiều, Chu Dịch ra ngoài luyện bắn súng, trong nhà có một vị khách không mời mà xuất hiện.Vương Vu Dạng khoanh sân ngồi trên sàn, nhìn cún con đang lởn vởn chơi xung quanh ổ của nó.Trần Tử Húc ngồi ngoài thêm cửa, tay nghịch nghịch chiếc bật lửa, đôi mắt chăm chăm nhìn vào người đàn ông trong nhà.Mấy năm qua đi, những gì có thể biết cậu đều đã biết, cũng đủ hiểu được căn nguyên kết quả.Còn tới đây làm gì?Không biết.Tới đây để nói gì?Không biết.Trần Tử Húc nắm chặt chiếc bật lửa, tâm trạng cậu vẫn rất khó tả kể từ giây phút biết được sự thật, mọi thông tin bày ra trước mắt cậu đều nói, người trước mặt chính là chủ Thẩm gia, nhân vật máu mặt trong truyền thuyết của thành phố S.Giá trị của "Tái Sinh" được thể hiện một cách hoàn hảo trên cơ thể của người đàn ông này."

Nhóc quỷ."

Giọng nói bên tai làm Trần Tử Húc hoàn hồn, giây sau lại bối rối, cậu nhìn anh, rõ ràng hơn mình mười mấy tuổi, vẻ ngoài lại không thể nhìn ra dấu vết tháng năm.Càng sống lại càng yêu nghiệt.Ánh mắt của Vương Vu Dạng vẫn dừng trên cún con: "Nhóc tới đây làm gì?"

Trần Tử Húc nghẹn họng, khô khốc nói: "Tôi đã tới đây vài ngày trước."

Chỉ là không có cơ hội thích hợp để gặp anh.Vương Vu Dạng chỉ vào một hòn đảo: "Nhóc hẳn phải đến nơi ấy."

Bật lửa trên tay Trần Tử Húc rơi xuống đất, cậu nhặt lên siết trong lòng bàn tay, cúi thấp đầu, nghiến chặt răng, quai hàm bạnh căng, hơi thở nặng nề hỗn loạn.Vương Vu Dạng thật sự, người đã vô tình thay đổi quỹ đạo cuộc đời cậu, đã nằm mãi trên hòn đảo nhỏ ấy.Trong hình thái của một con chó nhỏ.Trần Tử Húc đã đến hòn đảo đó, nấm mồ mọc đầy cỏ dại.Như thể theo một nghi thức nào đó, cậu đặt một bó hoa cúc trước ngôi mộ, cúi người.Cún con sủa ầm lên.Vương Vu Dạng xoa xoa cái cổ đầy lông của nó: "Đói bụng?"

Cún con quẫy đuôi, chạy đi cắp chén nhỏ vào miệng quay lại, hếch đầu tru lên mấy tiếng.Vương Vu Dạng bị cảnh này chọc cười: "Sao chó lại học theo sói kêu thế này."

Cún con cọ cọ vào ống quần anh."

Chờ ở đây."

Vương Vu Dạng đứng dậy lấy đồ ăn cho nó.Cún con tung tăng theo đuôi.Trần Tử Húc bị cảm giác lạc lõng phớt lờ nảy sinh ấm ức trong lòng.

Cậu chỉ vô tình gặp một người thuở niên thiếu, nhặt được một quyển sách, buồn tẻ lật lật một hồi, bị hấp dẫn bởi nội dung y học, kích động lên nói với gia đình muốn học y, trời xui đất khiến rơi luôn vào thế giới tâm lý học.

Sau này, cũng là vì một lần buồn tẻ, Trần Tử Húc nhờ tài nguyên trong nhà tra tài liệu của người kia, phát hiện người nọ lại ở viện khoa học bán đồ ăn sáng.Lòng hiếu kỳ thôi thúc, Trần Tử Húc trở về nước, đánh đại lại gặp trúng người kia, bất chợt phát giác có điều gì đó rất kỳ lạ đang diễn ra.Lòng hiếu kỳ như men nở, ngày một bành trướng lớn lên, cậu vô thức bị hấp dẫn, cuốn vào.Mới có chuỗi sự việc phía sau.Cũng không biết ông trời run tay hay ngủ gật, mà đã cho cuộc đời cậu trải qua một sự kiện như vậy.Trần Tử Húc buồn bực, trong lòng u ám phiền muộn, cậu rút nửa bao thuốc ra, lấy một điếu, đánh bật lửa, ngọn lửa màu cam đỏ vụt sáng lên.Đưa mắt nhìn người đàn ông nọ đang cho cún con ăn, Trần Tử Húc mạnh bạo hút một hơi thuốc, trước đây cậu hở chút lại động chạm tay chân với anh như vậy, không hề biết xấu hổ, bây giờ lại không làm được.Có nhiều nguyên nhân khác nhau.Gương mặt không còn đường nét trẻ con của Trần Tử Húc ẩn hiện sau làn khói mờ ảo, biểu cảm tối tăm không rõ.

Trước đây cậu không thôi miên được người này, bây giờ vẫn không thay đổi.Người này giống như một vị đế vương buông bỏ giang sơn xã tắc, dấn thân vào cuộc sống an nhàn với thiên nhiên đất trời.Cao quý, sống trong nhung lụa, an tĩnh, dịu dàng, ôn hòa, biếng nhác, thế nhưng không ai có thể bước vào lãnh địa của anh.Trừ khi anh tự nguyện."

Chú."

Trần Tử Húc nhìn người đàn ông nọ qua làn khói, nhếch nhếch môi, "Chú ở đây không thấy nhàm chán sao?"

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên, tóc không còn màu tím nữa, thành màu đen rồi, cũng không còn đeo khuyên tai, vẻ kiêu ngạo đã được thu lại rất nhiều.

Bằng tuổi với Tiểu Bạch, song lại có vẻ trưởng thành hơn đôi chút.Có lẽ rằng mấy năm nay đã bước qua tuổi nổi loạn, trưởng thành nhanh hơn.Trần Tử Húc bị nhìn đến độ người thủng một đống lỗ, đầu lọc bên môi khẽ nhúc nhích: "Ở đây mùa đông vừa lạnh vừa dài, thời gian mặt trời chiếu sáng ngắn muốn chết, có mỗi một cái quán bar và siêu thị nhỏ, muốn mua đồ còn phải lên thị trấn, bất tiện quá thể."

"Chú, vì sao chú lại thích ngôi làng này?

Muốn ngắm cực quang ở chỗ khác cũng có mà?"

Vương Vu Dạng trả lời một nẻo: "Tốt nghiệp chưa?"

Trần Tử Húc đương nhiên không nghe thấy, hỏi tiếp: "Chú còn thích ăn chocolate không?"

Vương Vu Dạng vẫn ung dung: "Làm công việc gì?

Liên quan đến tâm lý học?"

"..."

Lòng kiên nhẫn của Trần Tử Húc đã cạn kiệt, cậu kẹp điếu thuốc trong tay, tức giận trợn mắt nhìn, lại trông giống một đứa trẻ hai mươi tuổi."

Dân thất nghiệp lang thang đầu đường xó chợ."

Trần Tử Húc không cam lòng thỏa hiệp trước, sợ người đàn ông nọ không để ý mình, mặt nhăn tít lại, rất thiếu tự nhiên.Vương Vu Dạng nói: "Khá tốt."

Trần Tử Húc thở hổn hển, giận dữ gầm lên: "Chú, chú qua loa với tôi!"

Y hệt người thiếu phụ bị bội bạc phụ tình.Vương Vu Dạng không biết nên khóc hay nên cười: "Làm điều mình muốn, sống cuộc đời mình muốn, vậy vẫn chưa đủ tốt?"

Trần Tử Húc nghẹn họng, nửa ngày sau mới vò vò đầu, từ bỏ chút kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại, sụp vai xuống hút thuốc: "Bệnh quáng gà của chú có thuyên giảm chút nào không?"

Vương Vu Dạng nhìn cún con ăn sắp xong, đứng dậy đến bồn nước rửa tay: "Như cũ."

Ánh mắt Trần Tử Húc dán trên đôi bàn tay của anh, đó là đôi tay được chăm sóc chiều chuộng, cậu rầu rĩ nhả khói: "Chú, tôi đã gọi cho chú rất nhiều lần, chú cũng chưa từng nghe máy."

Vừa dứt lời, người đàn ông quay lưng về phía cậu đáp lại: "Không tiếp máy số lạ, con nít cũng biết."

Vương Vu Dạng lau khô tay bằng khăn bông: "Nhóc nói xem có đúng không?"

Trần Tử Húc đứng dậy hừ một tiếng, tức giận đến cạnh bồn rửa tay, giống như con báo bị thương vậy.Thế nhưng, người trước mắt không xem nặng lửa giận của cậu.Vương Vu Dạng treo khăn bông lên giá, ngẩng đầu tiên đứa trẻ lại cao hơn lúc trước: "Hửm?"

Trần Tử Húc nghiến răng: "Tôi đi!"

Vương Vu Dạng bước qua cậu vào nhà bếp: "Nhớ đóng cửa lại."

"..."

Trần Tử Húc không nhịn được theo đuôi, bám theo gót chân anh, như thể người vừa nói câu kia không phải cậu vậy."

Chú, lần này tôi trốn bố tôi tới đây, ông ấy không cho tôi tìm anh, còn nói anh sẽ mang đến phiền phức và nguy hiểm cho gia đình tôi."

"Bố nhóc nói đúng."

Vương Vu Dạng mở tủ lạnh ra, nhìn vào trong: "Người lớn nói phải nghe lời."

Trần Tử Húc không đáp."

Tôi đã biết chú không phải Vương Vu Dạng từ rất lâu về trước."

Cậu nhìn phần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài của anh, lầm bầm, "Tôi đã biết từ rất lâu rồi, biết rõ."

Vương Vu Dạng lấy lá trà trong tủ lạnh ra: "Vậy sao?"

Trần Tử Húc hút hai hơi thuốc: "Chú, người tôi thích vẫn luôn là..."

Vương Vu Dạng đột ngột quay người.Trần Tử Húc bất chợt nhìn thấy người đàn ông nọ khẽ cau mày, cái nhìn của anh như nhìn một đứa trẻ sinh sự gây chuyện, nhất thời, người cậu như bị tạt một xô nước đá, ngọn lửa vừa phừng phực lên chợt tắt ngóm.Chỉ còn màn khói dày đặc lơ lửng giữa khoảng không.Cơ thể Trần Tử Húc như bị rút sạch máu, cậu nhắm mắt lại, gương mặt xám xịt, giơ tay kẹp điếu thuốc lên: "Tôi đi đây, hẹn gặp lại chú."

Nói thì nói như thế, rất ngầu rất thoải mái, nhưng chân lại không nhúc nhích, rơi nước mắt.Vương Vu Dạng thở dài: "Khóc cái gì?"

Trần Tử Húc cũng không biết vì sao mình lại khóc, cậu cảm thấy xấu hổ, đàn ông trai tráng khóc lóc thật kỳ cục, nhưng cậu không dừng lại được, nước mắt cứ thế tuôn ra trên gương mặt điển trai ấy, đôi mắt như một chú thỏ.Chỉ giống đôi mắt phiếm hồng ậc nước.Cậu không phải thỏ.Nếu cậu giống như Hùng Bạch, cơ thể bé lại, trắng trẻo mềm mại, đôi mắt ướt át to tròn, có lẽ đã nhận được chút ủi an từ người đàn ông này.Nghĩ đến đây, Trần Tử Húc càng khóc tợn.Thân cao một mét tám hơn, chân dài, cơ bắp, đẹp trai, khóc lại như một đứa bé ba tuổi bị giật mất đồ chơi.Vương Vu Dạng không ôm cậu, cũng không dỗ cậu một hai câu, chỉ đứng đó đưa mắt nhìn sang.Trần Tử Húc dụi tắt nửa điếu thuốc, cậu đã hiểu rõ từ sớm, sự dịu dàng của anh ta không đáng kể, giả tạo, thực tế lại là người bạc tình từ trong xương tủy.Nhưng có người đã trở thành ngoại lệ.Trần Tử Húc lau mặt, nghẹn ngào cất tiếng: "Chú, sau này tôi còn có thể đến nhìn chú không?"

"Tốt hơn hết là không."

Vương Vu Dạng đổ nước vào ấm, chuẩn bị pha trà: "Trái tim người bạn đời của tôi chỉ bé bằng hạt vừng, nhìn thấy nhóc, em ấy sẽ không thoải mái."

Trần Tử Húc cười nhạt trong lòng, ông đây là muốn khiến hắn không thoải mái."

Tôi sẽ không đến lúc anh ta ở đây."

Trần Tử Húc hạ giọng thương lượng, giọng điệu rất chân thành: "Bảo đảm không để anh ta biết."

"Chỉ e là không được."

Vương Vu Dạng khẽ cười thành tiếng, "Chỉ cần nhóc bước chân đến cửa nhà, em ấy đã biết rồi."

Có camera theo dõi?

Không để ý rồi, ở chỗ nào?

Hay là có người canh giữ hai mươi tư giờ?

Trần Tử Húc khiếp đảm đến độ cằm muốn rớt xuống."...

Đệt!"

Trần Tử Húc không tin nổi, trợn ngược mắt: "Anh ta biến thái như vậy, chú cũng chịu được?"

Nơi đáy mắt Vương Vu Dạng ánh lên mấy phần cưng chiều: "Tôi đã đồng ý."

Trần Tử Húc thở dốc, ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, rời đi.Trên đời này thật sự có duyên phận, tình yêu cũng có số mệnh của riêng nó.Dù tin hay không, con mẹ nó thứ đó vẫn luôn tồn tại.
 
[Đm] Chờ Hừng Đông - Tây Tây Đặc
Phiên ngoại 8


Phiên ngoại 8: Anh nuông chiều em.Tháng năm, sau khi đầu hè qua đi, thời gian chiếu sáng của mặt trời kéo dài hơn, nhiệt độ trở nên dễ chịu, Na Uy cũng trở nên sáng sủa tươi mới hơn.*Hiện tượng đêm trắng (hay ngày dài đêm ngắn) là một hiện tượng rất phổ biến ở các nơi có vĩ độ phía Bắc của vòng Bắc Cực và phía Nam của vòng Nam Cực, trong đó có Na Uy.

Tại quần đảo Svalbard của Na Uy, mặt trời không lặn trong khoảng từ từ ngày 19/4 đến 23/8.Vương Vu Dạng gửi Đậu Đen ở nhà hàng xóm, khóa cửa lên thành phố mua sắm với Chu Dịch.Ven đường có ao hồ và những cánh rừng bạt ngàn trải dài, đi hết đoạn đường có thể rất nhiều đoàn khách du lịch đến từ nhiều nơi trên thế giới.Chu Dịch nhìn người đàn ông đang vùi người trong ghế phó lái, bọng mắt có quầng thâm xanh nhạt.

Cổ họng hắn giật giật, thấp giọng nói: "Em xin lỗi, hôm qua em đã làm."

Vương Vu Dạng không mở mắt: "Lần sau lại tái phạm."

Chu Dịch bị chọc thủng suy nghĩ trong lòng, ho hai tiếng: "Anh nuông chiều em."

Vương Vu Dạng khẽ cười lên: "Lần này là lỗi của chú."

Ánh mắt Chu Dịch nóng bỏng như thiêu như đốt, hắn hôn anh: "Là anh nuông chiều em."

Đây là đang làm nũng?

Vương Vu Dạng thong thả mở mắt, nhìn về người ngồi bên cạnh mình.Gương mặt Chu Dịch lạnh lùng cương nghị, chỉ là hai bên tai lại phiếm hồng, hắn kêu khe khẽ: "Vợ ơi."

Vương Vu Dạng quay đầu sang cửa sổ xe.Vương Vu Dạng vuốt ve vô lăng vài lần, lại bỏ ra, trờ tới siết lấy vòng eo thon gọn kia: "Vẫn gọi trên giường thì hơn."

"Lúc lên giường em gọi anh như vậy, anh sẽ run rẩy, cắn em thật mạnh..."

Vương Vu Dạng lên tiếng ngắt ngang, mang theo vẻ nghiêm nghị: "Lái xe đàng hoàng."

Chu Dịch ngẩn người, vô tội nói: "Vợ, em đang đợi đèn đỏ."

Vương Vu Dạng: "..."

Chu Dịch vẫn nói tiếp: "Em không chỉ muốn gọi anh như vậy trên giường, lúc khác cũng muốn."

Vương Vu Dạng đau đầu: "Không phải em gọi rồi?"

Chu Dịch đưa tay, gãi gãi lên cái cổ trắng nõn nhẵn nhụi của anh: "Nhưng anh không vui."

Vương Vu Dạng không còn cách nào: "Chú vui."

Chu Dịch kéo mặt anh lại, để anh nhìn hắn: "Thật ư?"

Vương Vu Dạng: "Ừm."

Chu Dịch tháo dây an toàn, kề sát người vào: "Vậy anh hôn em đi."

Vương Vu Dạng không tức giận, chỉ thấy bất lực và buồn cười: "Em cứ được voi đòi tiên mãi thôi, Tiểu Dịch."

"Em không có."

Chu Dịch trầm ngâm sửa lời, "Cái này gọi là được cưng chiều mà kiêu ngạo."

Vương Vu Dạng: "..."

Ông Chu được cưng chiều mà kiêu ngạo đã nhận được một nụ hôn từ bà Chu.Anh lớn hơn em, luôn coi em như một đứa trẻ, chiều chuộng em, nhường nhịn em, bao dung em.Vậy em không cách nào kìm chế được, đôi lúc sử dụng chiêu nũng nịu của mấy đứa trẻ đó.Siêu thị có quá nhiều loại mùi, Vương Vu Dạng đeo khẩu trang, ngăn chặn một phần nhỏ sự công kích của mùi hương đến khứu giác.Dù nửa đời còn lại của anh bị đảo lộn bởi thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng anh vẫn không thích mua sắm, đồ không khiến anh phiền là được rồi.

Thậm chí người anh chủ động giao lưu, sự nhiệt tình lớn nhất anh có cũng chỉ dành cho một người duy nhất trên thế giới này.Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn hàng nến đủ hình dạng cách đó không xa: "Trong nhà còn nhiều nến không?"

"Không nhiều lắm."

Chu Dịch đẩy xe qua, lấy hết nến xuống, như tính đi buôn nến vậy.Vương Vu Dạng trêu: "Mua nhiều thế để về đun nước à?"

"Mua nhiều, cũng dùng nhiều."

Chu Dịch đặt nến vào xe đẩy, "Lúc chúng ta làm đều đốt nến."

Vương Vu Dạng nghĩ, vào ban đêm mỗi lần mình chuyển động, ánh nến cũng lay động theo.Không biết từ lúc nào, Tiểu Dịch nhà anh đã học cách lãng mạn rồi.Chu Dịch lại mua mấy cái chân nến.Vương Vu Dạng không có ý kiến gì với mắt thẩm mỹ của hắn, người trẻ cần được động viên.Sau đó hai người đi mua bánh mì, gạo, thịt xông khói, lạp xưởng, rau cỏ, thịt cá, lo chuyện bếp núc sinh hoạt như mọi cặp vợ chồng khác.Cuộc sống giản đơn mà bền lâu.Ba giờ chiều, Vương Vu Dạng ngồi ở một quán cà phê, ung dung khuấy tách cà phê, ánh mắt lộ ra vẻ thoải mái.Cuộc sống này được vận mệnh an bài cho anh, anh vui vẻ đón nhận.Không nhàm chán, trái lại rất dễ chịu.Chu Dịch đưa tay qua, cài cúc áo sơ mi của anh lại, che khuất đi đường nét xương quai xanh đẹp đẽ."

Của tôi."

Vương Vu Dạng: "..."

Chu Dịch nhìn anh, đột ngột nói: "Anh muốn về nước không?"

Vương Vu Dạng dừng tay: "Về nước?"

Chu Dịch không nhìn anh nữa, lại nhìn mặt bàn: "Mấy tháng nữa đội trưởng Mai sẽ sinh, chúng ta về nước một chuyến."

Dừng lại một lúc, hắn nói tiếp: "Tiện thể làm kiểm tra."

Vương Vu Dạng hiểu, anh nhướn mày, ý sau mới là trọng điểm.Chu Dịch vuốt mũi: "Lão Chương đã liên lạc với em."

Vương Vu Dạng nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm: "Sao không nói chuyện trực tiếp với đương sự?"

Bàn tay thô ráp của Chu Dịch khẽ động: "Gặp người nhà cũng không khác gì."

Không chờ anh phản ứng, hắn đã lập tức nói: "Em đã hỏi rõ ràng, chỉ là kiểm tra đơn giản.

Viện nghiên cứu chỉ muốn kiểm tra những biến đổi của anh trong một năm nay, họ yêu cầu ghi chép tỉ mỉ mọi số liệu, nếu sau này xảy ra vấn đề có thể kịp thời đưa ra cách giải quyết và nguồn nhân lực để làm việc, anh đừng lo."

Vương Vu Dạng ngả lưng về sau, tựa vào ghế, nhìn nửa kia của anh.Hắn nói cực kỳ lưu loát, không ngắc ngứ, giống như trong lòng đã có bản thảo rõ ràng, càng giống như đang tự an ủi chính mình hơn là nói cho anh nghe.Cà phê đắng chát, nhưng Vương Vu Dạng lại nếm ra vị ngọt.

Anh dịu dàng cười một cái với bạn đời mình: "Rồi, chú không lo lắng nữa."

Vốn dĩ hai người lên kế hoạch đi dạo đến tối, cơm nước xong mới về.Nhưng kế hoạch không theo kịp biến đổi.Chu Dịch nhận một cuộc điện thoại, sát khí khát máu hằn lên nơi đôi mắt, hắn đưa Vương Vu Dạng về nhà, quay đầu đã đi rồi.Bảy giờ, Vương Vu Dạng nhận được điện thoại của Chu Dịch, nói sẽ về trễ.Mười một giờ đêm, vẫn chưa thấy người ở nhà.Vương Vu Dạng không ngủ được nhiều, vẻ mỏi mệt cứ mỗi lúc một tăng lên.

Anh gọi một cuộc điện thoại, khóa máy.Vương Vu Dạng tỉnh ngủ, anh xuống khỏi giường, đứng ở phòng khách mới phát hiện ra mình không đi dép.Lần đầu tiên trong đời sơ suất như vậy.Vương Vu Dạng bật cười, vuốt ấn đường.

Vài giây sau, độ cong bên môi biến mất, anh rũ mắt ngồi vào sofa, đầu đau đến nứt toác ra.Cún con trong ổ nghe được tiếng động, chạy vèo tới.Vương Vu Dạng khom người ôm cún con lên đùi, khẽ vuốt ve phần lông xù mềm mại, không biết đang nghĩ gì.Đồng hồ trên tường kêu tích tắc đều đặn, rõ ràng trong đêm khuya tĩnh mịch.Khó chịu đến khó hiểu.Vương Vu Dạng ấn dãy số kia, lúc này lại bắt máy.Đầu bên kia không có tiếng nói chuyện, sắc mặt Vương Vu Dạng thay đổi, tiếng hít thở bên kia rất xa lạ, không phải Tiểu Dịch nhà anh: "Là ai?"

Im lặng trong vài giây, người ở đầu bên kia trả lời, là đàn ông, tiếng Trung sứt sẹo, mang đậm khẩu âm của người Tây Âu.Vương Vu Dạng nghe gã nói hắn đang tắm, bàn tay vuốt ve cún con hơi khựng lại.Cún con như cảm nhận được gì, đột nhiên chạy khỏi tay chủ nhân, kinh hoảng bò xuống dưới sofa.Đèn trong phòng khách sáng trưng, vô cớ khiến người ta hoảng hồn khiếp đảm.Vương Vu Dạng đặt điện thoại lên bàn trà, hai tay đan vào nhau đặt hờ trên bụng.

Anh đã từng này tuổi rồi, lần đầu thích một người, hôn nhân hợp pháp, kết hôn, lấy giấy chứng nhận, kiên nhẫn, cưng chiều, ỷ lại,... mọi thứ có thể cho đều đã cho.Thậm chí xóa bỏ cả nguyên tắc.Để đứa nhỏ nọ đeo vòng tay định vị không thể tháo ra lúc tắm, trang bị thiết bị theo dõi ở mọi ngõ ngách.Vương Vu Dạng nghĩ lại, mấy năm qua dường như cũng chưa từng cãi vã.Trên giường dưới giường đều rất hòa hợp.Vì tình cách và thân phân đặc thù của anh, Vương Vu Dạng chưa từng có lòng nghi ngờ ở phương diện tình cảm, càng không lo được lo mất.Anh tin tưởng người bạn đời của mình, không e ngại nhận được câu nói ám muội qua điện thoại.Nhưng...Trong nhà không có nước?Buộc phải tắm bên ngoài?Đầu Vương Vu Dạng càng đau đớn, mắt vừa nhắm lại đã mở choàng ra, dừng ở chiếc vòng trên cổ tay.Đứa nhỏ nói, đây là định vị hai chiều.Vương Vu Dạng ngẫm lại, dựa theo lời hắn chỉ mở vòng tay ra, xác nhận thân phận, tìm vị trí.Chưa đầy một phút sau, Vương Vu Dạng biết được nơi mình muốn biết, anh ra huyền quan, nghĩ gì lại trở về phòng khách."

Đậu Đen?"

Dưới sofa có tiếng kêu rất nhỏ.Vương Vu Dạng kỳ lạ: "Trốn dưới đó làm gì?"

Cún con sủa mấy tiếng trong sợ sệt.Vương Vu Dạng nhanh chóng hiểu được câu chuyện, động vật có linh tính, hẳn là bị hơi thở u ám của anh dọa sợ, anh không khỏi thở dài: "Gan nhỏ như vậy, sao mà trông nhà được đây?"

"Gâu, gâu gâu."

Có lẽ vì không khí trong phòng khách rất nặng nề, cún con rúc dưới sofa sủa mấy tiếng thăm dò.Vương Vu Dạng luồn tay vào tóc, vuốt mấy sợi tóc tán loạn ra sau đầu, trở về vẻ ung dung ôn hòa thường ngày, khom người ôm cún con về ổ."

Chờ ở nhà, đi tìm anh của mày đây."
 
[Đm] Chờ Hừng Đông - Tây Tây Đặc
Phiên ngoại 9


Phiên ngoại 9: Ghen.Chu Dịch ra khỏi phòng tắm, cầm quần áo ra ban công giặt.Ben hút thuốc, khó hiểu hỏi: "Lão đại, quần áo cậu dính nhiều máu lắm rồi, vứt thẳng vào sọt rác đi chứ còn giặt gì nữa?"

Chu Dịch để quần áo vào thau, thờ ơ đáp: "Đồ vợ mua cho, bẩn thì giặt sạch, rách thì vá lại."

Ben sửng sốt, bàn tay thô to luồn vào mái tóc vàng vuốt vuốt, để lộ đôi mày đậm tính hoang dã, gã cười: "Cảm động thật."

Dứt lời, Ben bước đến ban công, tựa người vào cửa kính, khoanh tay trước ngực: "Lão đại, khả năng của cậu kém đi rồi."

Cánh tay bị thương của Chu Dịch buông thõng bên phải mạn sườn, tay trái giặt quần áo, máu loãng liên tục chảy xuống thau nước.Với câu nói này của cấp dưới, hắn không đưa ra ý kiến.Ben cười, điếu thuốc bên môi run lên: "Nếu còn ở quân đoàn, tên nhóc kia có mơ cũng không chạm được đến một góc áo của cậu."

"Ha ha, tôi nghĩ lúc đấy cậu phân tâm, suy nghĩ về vợ yêu của cậu, lo anh ta đun nước sôi có bị bỏng tay hay không, ăn bánh mì có lấy mứt trái cây không, đi tắm có bị trượt chân không, đi ngủ có quên đóng cửa sổ không..."

Chu Dịch dừng lại, nghiêng mặt, biểu cảm lạnh lẽo.Ben thức thời im bặt, giơ tay lên lùi về sau vài bước, cười gượng vài tiếng: "Thượng Đế không thích mấy đứa trẻ kích động tàn bạo, bình tĩnh nào."

Chu Dịch lạnh lùng: "Ben, không có lần sau."

"Ok."

Ben hút vài hơi thuốc, nói chuyện chính: "Tên mặt trắng kia là đứa con nuôi Nadvi vừa ý nhất, mấy năm nay hắn âm mưu thuê sát thủ lấy mạng của lão đại cậu đây không thành công, đành tự mình mò đến, mang theo đống thuốc từ viện nghiên cứu, quyết ép cậu chết."

"Nếu không phải tôi ở bar trùng hợp phát hiện ra hành tung của hắn, kịp thời thông báo cho cậu rồi cản người lại, tôi chắc rằng hắn muốn bắt vợ cậu để uy hiếp, thế thì thảm lắm."

Quanh người Chu Dịch bao phủ bởi luồng sát khí đáng sợ."

Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa hiểu nổi, tên mặt trắng đó trước đây sùng bái cậu bao nhiêu, còn muốn cậu dạy hắn mấy món võ Trung Quốc, sao hắn lại làm thế."

Ben nhìn chằm chằm vào người bên dưới: "Lão đại, cậu giết ông già Nadvi đó nhỉ."

Không khí trên ban công đột nhiên thay đổi.Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy Chu Dịch, hai tay siết lại, xương bàn tay hằn lên, trắng bệch.Mọi việc đã kết thúc từ ba năm trước, thế nhưng cứ ngỡ như chỉ vừa mới hôm qua.Trước khi biết được sự thật, Chu Dịch không tài nào tưởng tượng nổi Nadvi sẽ có quan hệ đến căn cứ thí nghiệm đó, lại là người đầu tư phía sau.Nadvi muốn được tái sinh sau khi chết đi, nung nấu khát vọng trường sinh theo một nghĩa nào đó, đầu tư cho Tô Mạt và đám nghiên cứu viên, duy trì thí nghiệm trên cơ thể người vô nhân tính kia, bao gồm cả người hắn yêu.Mà tiền ông ta có, lại chính nhờ hắn bỏ mạng ra chiến trường giết chóc mà có được.Vận mệnh biết cách trêu ngươi con người quá đỗi.Đáy mắt Chu Dịch hằn lên vẻ khát máu, nhịp thở không không chế được trở nên trầm đục, trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, hắn nghiến chặt vết thương trên tay phải mình.Cơn đau đớn kia khiến hắn giải tỏa được áp lực khủng khiếp trong lòng."

Ta đều biết lão đại cậu đây trọng tình trọng nghĩa, bởi vì ông già đó thu nhận cậu lúc còn lưu lạc đầu đường xó chợ, để cậu gia nhập quân đoàn, cho cậu một nơi để ngủ.

Cho nên cậu bán mạng vì ông ta, trước khi rời quân đoàn về nước còn bàn bạc, đưa toàn bộ tiền hoa hồng trong tay cho ông ta, số tiền đó lớn đến mức mua được quỷ đấy."

Ben ngửi được mùi máu tanh xung quanh, thập chí còn xen lẫn thù hận méo mó.

Gã hít một hơi lạnh, đưa tay bóp tắt tàn lửa: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra, Nadvi đã làm..."

"Cộc cộc."

Bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa.Ben nhanh chóng phun tàn thuốc trong miệng xuống, cầm súng trên sofa lên.Chu Dịch tắt vòi nước, ra hiệu gã đến gần cửa.Đúng lúc này, tiếp đập cửa lại vang lên, một chuỗi tiếng động có quy luật."

Cộc —— Cộc cộc —— Cộc —— Cộc cộc cộc —— "Biểu cảm của Ben từ đề phòng chuyển sang kỳ lạ, đây là ám hiệu, bên ngoài là người quen?Trong ấn tượng của mình, gã chưa từng có ám hiệu đó với ai.Thế nên...Ben quay đầu nhìn lão đại ở ban công, đang định dò hỏi đã thấy hắn đột nhiên hoàn hồn, vứt quần áo ướt nhẹp nước trong tay xuống, sải bước ra mở cửa.

Cơ thể cao lớn của hắn thoạt trông có chút hoảng loạn bất ngờ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện sắp bị người lớn tóm được.Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá mức đột ngột, khiến người ta không dám tin vào mắt mình."..."

Shit.Ben nghĩ, gã biết người đến là ai rồi.Cửa vừa mở ra, cả cơ thể Chu Dịch căng lên theo phản xạ, hắn nín thở, nhìn người đàn ông bên ngoài."

Sao anh..."

"Bị thương?"

Vương Vu Dạng đồng thời lên tiếng, ngắt lời hắn.Chu Dịch còn chưa kịp mở miệng, đã nghe người đàn ông nọ lười biếng nói một câu: "Đây là lý do cả đêm em không về, ở ngoài tắm?"

"Tắm?"

Chu Dịch ngạc nhiên, giây sau lại trở nên lạnh lẽo, quay đầu: "Ben, cậu nghe điện thoại của tôi?"

Ben, đội trưởng mới của quân đoàn đang ngây ngốc giữ khoảng cách an toàn với cuộc trò chuyện kia, đôi ngươi màu lam sâu thẳm nọ đầy thành khẩn: "Tôi trả lời điện thoại là thật."

"Sự việc tôi nói cũng là thật, lúc đó lão đại đang tắm."

Lúc này Chu Dịch mới nhớ ra hắn để quên điện thoại, tầm mắt lướt xung quanh tìm kiếm.Ben chỉ tay: "Ở đó."

Chu Dịch đi về phía cửa, khom người ghé vào tai anh nói khẽ: "Em đi lấy điện thoại."

Rụt rè, sợ.Vương Vu Dạng tắt đèn pin, cười: "Lấy đi."

Chu Dịch càng sợ hơn, hắn nắm lấy tay anh, siết chặt trong lòng bàn tay mình, khẽ khàng xoa xoa, cổ họng tràn ra giọng nói trầm thấp dỗ dành: "Anh vào đây đi, bên ngoài tối."

Vương Vu Dạng để hắn kéo mình vào trong.Chu Dịch cầm điện thoại lên, không biết tắt máy từ khi nào."

Chắc là hết pin."

Ben vẫn đứng đó, không có ý định lại gần, "Lúc nghe điện thoại thanh pin có màu đỏ rồi."

Chu Dịch cau mày nhìn gã, tại sao không nói cho tôi biết?"

Không nhớ," Ben giơ tay nhún vai, "Về chuyện này, tôi rất xin lỗi."

Gân xanh hằn trên trán Chu Dịch.Ben cười, châm một điếu thuốc: "Thượng Đế có thể làm chứng cho tôi."

"Lão đại vừa tắm xong cũng đâu nhớ điện thoại..."

Nửa sau còn chưa nói xong, một ánh mắt hình viên đạn đã cưỡng ép gã nuốt lời vào bụng.Chu Dịch nhét điện thoại vào túi, động vào vết thương cũng không buồn để ý, nhìn kỹ sắc mặt vợ mình: "Em bị thương ở gần khu Ben sống, hơn nữa bây giờ anh không chịu nổi mùi máu, nên em tới chỗ cậu ta, để cậu ta giúp em xử lý vết thương, tiện thay một bộ đồ mới."

"Chủ yếu là máu của người khác, em chỉ có một vết thương ở cánh tay."

"Không kịp thời phát hiện điện thoại tắt máy là lỗi của em, em làm anh lo lắng..."

Vương Vu Dạng nghe xong, không nhìn hắn, lại đón nhận tầm mắt trắng trợn soi mói từ nãy đến giờ.Là một người đàn ông trẻ tuổi, rất đẹp, ngả ngớn, lại có vẻ tình cảm.Có lẽ lớn hơn Tiểu Dịch một chút.Xưng hô với Tiểu Dịch là lão đại.Vương Vu Dạng biết đủ tin tức, đối chiếu thân phận trong đầu: "Quân đoàn lính đánh thuê?

Cấp dưới của em?"

Chu Dịch vội vã đáp: "Vâng, bậc thầy thôi miên em đã từng nói qua với anh."

Vương Vu Dạng đáp: "Ra vậy."

Bên này, Ben thu tầm mắt lại, người đối diện này đánh vỡ nát mọi tưởng tượng của gã, người này thật sự là một đóa hoa, còn kiều diễm hơn cả ảnh chụp, nhưng không phải được trồng trong nhà kính.Dáng vẻ mảnh khảnh, nhợt nhạt bệnh tật, vừa nhìn đã cảm thấy rất đẹp rất yếu ớt, nhưng lại có khí thế vô cùng cường đại, uy nghiêm, quyền lực, mọi thứ ấy nháy mắt bùng nổ, nhằm thẳng vào gã mà không cách nào đỡ được.Giây sau lại thu về, sóng yên biển lặng, ôn hòa như gió tháng ba, lưỡi dao sắc bén hoàn toàn được cất vào bên trong.Có thể khống chế cảm xúc đến mức này, Ben trợn mắt cứng họng, cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.

Chu là thủ lĩnh mạnh nhất gã từng thấy, hoa trong nhà kính không thuần phục được hắn.Chỉ có kẻ mạnh mới đủ sức hấp dẫn hắn, đem hắn chiếm làm của riêng mình.Ben đã chuẩn bị giới thiệu, không ngờ người nọ quay lại, để một chiếc đuôi ngựa và phần gáy xinh đẹp cho gã nhìn."...."

Có địch ý với mình?Ben nhìn Chu và người yêu nói chuyện trong làn khói mờ, đó là vẻ dịu dàng gã chưa từng gặp thấy, không khỏi kinh ngạc lắc đầu.Thượng Đế ban cho con người được quyền yêu và được yêu, lại không chắc chắn ban cho mỗi người một người bạn đời phù hợp.Bởi vì Thượng Đệ quá bận để sắp xếp cho tất cả mọi người.Được để tâm đến, sẽ được bao bọc bởi hạnh phúc.Bị bỏ sót, chỉ có thể trở thành người hâm mộ, chúc phúc, theo cách người Trung Quốc nói, thì nghĩa là phải tự tìm đến tình yêu.Không biết thế nào, một chuyện cũ lại hiện ra trước mắt Ben.Lúc gã đến Trung Quốc vào ba năm trước, một đất nước xa lạ, có rào cản ngôn ngữ, gã đã kết bạn với một người đàn ông rất lương thiện, người nọ dạy gã tiếng Trung, nấu đồ ăn ngon của Trung Quốc cho gã.Cuối cùng người lương thiện chạy mất, vứt bỏ gã.Chậc.Ben thôi không nghĩ nữa, gọi vọng ra ngoài cửa: "Lão đại, cậu bỏ quần áo lại à?"

Chu Dịch thấy anh đưa mắt nhìn quần áo sạch sẽ trên người mình, căng thẳng: "Đồ kia bị bẩn rồi."

"Anh chờ em một chút."

Chu Dịch ra ban công, nhét quần áo vào túi bằng tốc độ nhanh nhất, xách theo quay về trước mặt anh: "Đi thôi."

Vương Vu Dạng không nói gì.Chu Dịch đè thấp giọng: "Anh tới đây thế nào?"

Vương Vu Dạng đáp: "Jinny lái xe."

Chu Dịch nói: "Ngày mai mời cô ấy sang ăn cơm."

Phía sau lại có tiếng Ben gọi vọng tới: "Lão đại."

Thái dương Chu Dịch giật giật, lại gì nữa?Ben nói: "Cậu quên cầm súng."

Chu Dịch phát hiện hơi thở của người đàn ông bên cạnh thay đổi, hắn đổ mồ hôi lạnh, không biết phải làm sao.Vương Vu Dạng nhíu mày, không nói.Cổ họng khô khốc của Chu Dịch giật giật: "Vợ ơi..."

Vương Vu Dạng phẩy tay: "Được rồi, Tiểu Dịch, có chuyện gì về nhà lại nói."

Ben cầm khẩu M92F đến.Chu Dịch đưa tay định nhận, cánh tay tinh tế trắng nõn bên trái lại giơ ra, cầm lấy M92F.Không khí rất vi diệu.Chu Dịch nhìn anh lau khẩu M92F một lần, trong lòng chợt nảy ra suy đoán, chẳng lẽ là lau dấu vết Ben để lại?Nói cách khác, đây là...Chu Dịch mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh, ghen?Nghĩ đến đây, tim hắn đập như sấm.Vương Vu Dạng nhét M92F vào túi quần hắn: "Tiểu Dịch, súng là mạng sống của em, sau này không được để lung tung."

Chu Dịch nghẹn ngào: "Em biết."

Hắn lại nói: "Không phải súng, anh mới là mạng sống của em."

Kết thúc.

Tác giả có lời muốn nói:Tới đây thôi, chúc mọi người mọi sự tốt đẹp, có duyên gặp lại..Editor cũng có lời muốn nói:Chờ Hừng Đông đã kết thúc rồi, cảm ơn tác giả Tây Tây Đặc đã đem đến một câu chuyện tuyệt vời, cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm và khích lệ mình trong suốt thời gian qua.Hẹn gặp mọi người vào một ngày nào đó ( ˙꒳˙ )*Mình sẽ sắp xếp thời gian để beta sớm, mong mọi người thông cảm cho lỗi typo và ti tỉ những lỗi sai khác của mình nha ~
 
Back
Top Bottom