Siêu Nhiên Lý Mạc Sầu tái sinh! [BH- Huanvan Sư- đồ]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399900112-256-k165018.jpg

Lý Mạc Sầu Tái Sinh! [Bh- Huanvan Sư- Đồ]
Tác giả: NovaTienTV
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sư phụ, con có thể yêu người không!?

---
Sau khi rơi vào dung nham, Lý Mạc Sầu mở mắt lần nữa trong thân thể mình mười năm trước.

Tình yêu từng khiến nàng diệt tuyệt nhân tính, nay chỉ còn là tro tàn.

Nàng không còn là nữ nhân mù quáng vì một kẻ bạc tình, mà là kẻ duy nhất trên giang hồ bước đi giữa băng tuyết, lạnh hơn cả sương khuya.

Công lực đời trước được giữ lại, nhưng nay lại tinh luyện gấp bội - "Băng Tâm Chưởng" đủ đông cứng huyết mạch, "Ngọc Tiêu kiếm" một khúc đoạt mạng.

Nàng thề: không để ai chạm được vào trái tim mình nữa.

Cho đến một ngày, một tiểu nữ tử ngang bướng quỳ giữa tuyết trắng xin bái sư.

Nàng nói:
- Ngươi nghĩ chịu được lạnh sao?

Một mùa đông thôi, ta sẽ để ngươi bỏ cuộc.

Tiểu nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt sáng như lửa:
- Nếu sư phụ muốn ta quỳ một đời, ta cũng không đứng dậy.

Từ đó, giữa trời băng đất tuyết, hai bóng người - một trắng lạnh như sương, một đỏ rực như lửa - cứ thế kề cận.

Kẻ từng thề lòng sắt đá, liệu có thể mãi mãi vô tình?

Hay là, băng cũng sẽ tan khi mùa xuân thật sự đến?​
 
Lý Mạc Sầu Tái Sinh! [Bh- Huanvan Sư- Đồ]
Văn án.


Nguyên tác:Từng là đệ tử của phái Cổ Mộ, học trò đích truyền của tổ sư Lâm Triều Anh.

Sư muội đồng môn là Tiểu Long Nữ.Cái tên “Mạc Sầu” – nghĩa là “không sầu” – là tâm ý mà sư phụ đặt, mong nàng cả đời thanh thản, không vướng bụi trần.

Nhưng số mệnh trớ trêu, đời nàng lại chất chồng hận sầu, máu và nước mắt.Kim Dung miêu tả nàng dung mạo tuyệt thế, khí chất lạnh như sương, thường khoác áo trắng phiêu dật, tay cầm ngọc tiêu hoặc thi triển Ngọc Tiêu kiếm pháp.

Tính tình cực đoan, yêu – hận phân minh, ra tay tàn nhẫn với kẻ phản bội, thậm chí cả những người vô can nếu dám cản đường.Trong nguyên tác, nàng nhiều lần chạm kiếm với Dương Quá và Tiểu Long Nữ, tạo nên những trận đối đầu vừa bi tráng vừa tàn khốc.

Cuối cùng, bị dồn vào đường cùng, nàng sa vào dòng dung nham đỏ rực, kết thúc kiếp nữ ma đầu trong tiếng than tình ái rung động cả giang hồ:> “Hỡi thế gian, tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết?”

---Tái sinh😀ung nham đỏ rực cuộn trào, hơi nóng nuốt chửng tất cả.

Tiếng gào của nàng vỡ tan trong không trung, mang theo cả tình yêu bị phản bội, niềm tin vụn nát, và một trái tim đã hóa đá.

Lý Mạc Sầu – nữ ma đầu mà cả giang hồ khiếp sợ – gieo mình xuống địa ngục lửa, tưởng rằng từ nay sẽ chẳng còn ai nhìn thấy bóng hình nàng nữa.Nhưng khi mở mắt, nàng lại thấy bầu trời mờ trắng của mười năm trước.

Băng giá cắt da, gió tuyết rít bên tai, thân thể vẫn là mình, nhưng thời gian đã đảo ngược.

Công lực kiếp trước vẫn nguyên vẹn, thậm chí còn tinh luyện hơn, từng đường chưởng, từng nhát kiếm đều đủ để lấy mạng bất cứ ai.

Tình yêu từng khiến nàng quỳ gối, nay chỉ còn là một vết sẹo lạnh lẽo.

Nàng thề: từ nay sẽ không còn ai bước vào được trái tim này nữa.

---Giữa màn tuyết phủ trắng rừng núi, một thiếu nữ áo mỏng đang bị bọn săn đuổi ép sát.

Một đường kiếm bạc xé toạc gió đông, máu bắn đỏ nền tuyết, vòng vây tan nát.

Khi thiếu nữ còn chưa kịp mở miệng tạ ơn, bóng áo trắng đã quay lưng rời đi, để lại tiếng gió hú và dấu chân mờ dần.Tên nàng là Tô Dao – một kẻ yếu đuối nhưng bướng bỉnh đến cứng đầu.

Biết nữ nhân kia là cao thủ bậc nhất, nàng quyết quỳ xuống giữa trời đông xin bái sư.Ngày đầu tiên, tuyết phủ vai áo.

Ngày thứ ba, môi tím bầm, mùi máu tanh loang ra từ vết thương.

Ngày thứ bảy, máu từ vai rỉ xuống, nhuộm đỏ cả nền trắng.

Lý Mạc Sầu quay đầu nhìn một thoáng, ánh mắt không gợn sóng… rồi vẫn bước đi.Một người lạnh hơn băng ngàn năm.

Một người là ngọn lửa nhỏ liêu xiêu giữa bão tuyết.

Trong cuộc hành trình khắc nghiệt giữa giang hồ đẫm máu, băng sẽ vĩnh viễn bất động, hay cuối cùng cũng sẽ tan chảy trước ngọn lửa không chịu tắt kia?---Nhiều năm sau, trên đỉnh núi tuyết:Lý Mạc Sầu: “Ngươi lại cãi lệnh ta?”

Tô Dao: “Đồ nhi không dám… chỉ là sư phụ nói ‘đừng liều mạng’, nhưng không nói ‘không được cứu người’.”

Lý Mạc Sầu (nhíu mày): “Cứng đầu.”

Tô Dao (mỉm cười): “Sư phụ dạy ta phải giữ lời hứa.

Ta hứa bảo vệ họ, thì không thể nuốt lời.”

Lý Mạc Sầu (lặng im một lúc lâu, cuối cùng buông tay khỏi chuôi kiếm): “Được rồi, lần sau nhớ về trước khi trời tối.”

Tô Dao (nhỏ giọng, tưởng thoát nạn): “Vậy… tối nay đồ nhi còn phần cơm không, sư phụ?”

Lý Mạc Sầu (liếc qua, giọng lãnh đạm): “Có.

Ăn đi.

Ăn xong thì ra sân… quỳ.”

---Thể loại

Bách hợp – cổ trang võ hiệp – sư đồ luyến – huấn văn – ngược thân, ngược tâm – hành trình cảm hóa – băng lạnh và ngọn lửa – tình cảm khắc nghiệt ẩn chứa ấm áp.Bối cảnh

Giang hồ thời loạn, ranh giới chính – tà mờ nhạt.

Các môn phái, thế lực đan xen, lợi ích và ân oán chồng chất.

Lý Mạc Sầu tái sinh, vẫn là cao thủ tuyệt thế, nhưng dưới lớp băng sương lạnh lẽo là trái tim đã đóng kín.

Trong mắt giang hồ, nàng là ma nữ tàn nhẫn; trong mắt đồ đệ, nàng là sư phụ nghiêm khắc nhưng cũng là người duy nhất dang tay cứu mình giữa bão tuyết.

Au:

Đang không vui trong lòng nên quyết định thức khuya viết truyện, đặt 3 viên gạch ở đây, hi vọng sẽ xây nên một bộ truyện thỏa lòng nữa.

Pp, g9!❤️
 
Lý Mạc Sầu Tái Sinh! [Bh- Huanvan Sư- Đồ]
Chap 1: Băng cung trong tuyết trắng.


> Giữa bão tuyết, nàng xuất hiện như một đường ánh sáng lạnh, chém tan bóng tối đang nuốt chửng Tô Dao.

Chỉ một lần chạm mắt, Tô Dao đã hiểu — đây là người mà cả đời nàng sẽ muốn bước theo.

Không chỉ vì ơn cứu mạng, mà vì thứ khí chất cao ngạo, vô tình, tựa băng tuyết ngàn năm mà vẫn lấp lánh.

Kể từ giây phút ấy, nàng biết mình sẽ quỳ đến khi gối nứt, máu cạn… chỉ để được đứng dưới cùng một mái hiên.

---

Tuyết rơi trắng xóa, phủ kín từng tán tùng già trên sườn núi.

Gió rít như tiếng roi quất, lạnh thấu xương.

Trên đỉnh cao nhất, băng cung của Lý Mạc Sầu ẩn mình giữa tầng mây, tường băng xanh biếc phản chiếu ánh trăng bạc, lạnh lẽo như chốn tiên giới, cũng tịch mịch như mồ sâu.

Dưới chân núi phủ đầy tuyết trắng, một bóng người nhỏ bé lao đi, tựa như nốt nhạc đỏ giữa khúc ca băng giá.

Tô Dao vận y phục đỏ thẫm, vạt váy tung bay loang lổ vết máu, tà áo rách nhưng từng đường thêu mây sóng vẫn lấp ló dưới lớp tuyết ướt.

Hơi thở nàng gấp gáp, trên trán đọng mồ hôi lạnh, nhưng dáng chạy vẫn thẳng, đôi mắt đen sáng ánh quyết liệt.Sau lưng, tiếng vó ngựa dồn dập như sấm, lẫn với tiếng quát tháo và kim loại va chạm.

Mũi kiếm lóe ánh bạc, xé toạc màn tuyết; Tô Dao nghiêng người tránh, song vẫn bị một nhát chém xước vai, máu đỏ tươi thấm vào nền váy, rực rỡ như đóa mai giữa đông.Khi kiếm thứ hai sắp giáng xuống, một luồng kình phong lạnh buốt quét ngang, sắc bén như lưỡi dao vô hình.

Bông tuyết tung lên trong không trung, ánh sáng mặt trời phản chiếu khiến chúng rực lấp lánh, đám sát thủ đồng loạt rú lên, thân thể bị hất văng xuống nền tuyết dày.Từ trong màn trắng mịt mù, bóng áo trắng bước ra.

Lý Mạc Sầu — y phục trắng tinh không nhiễm bụi, mái tóc đen dài như mực trải trên vai, gương mặt tuyệt sắc tựa băng ngọc.

Ngọc tiêu trong tay nàng hắt lại ánh sáng tuyết, lấp lánh hàn quang.

Đôi mắt nàng — lạnh thấu xương, tĩnh như hồ đóng băng vạn năm, khiến cả gió núi cũng phải chùng lại.Giữa nền trắng vô tận, đỏ và trắng đối diện — một bên là nhan sắc thấm máu mà vẫn kiêu hãnh, một bên là tuyệt mỹ vô tình, tựa thần nữ giữa ngày đông chói lòa.“Đa tạ… cứu mạng…”

Nàng cố gắng chắp tay, giọng run, máu từ vai chảy ướt nửa tà áo.

“Tại hạ…

Tô Dao.”

Ngón tay Lý Mạc Sầu hơi dừng trên thân ngọc tiêu.

Một thoáng, ánh mắt nàng quét qua, như đã nhìn thấu cả gốc gác.> “Tô gia Tương Tây…

Nhị tiểu thư mất tích ba năm, giờ bị đuổi giết.

Đám người kia là Lạc Vân bang?”

Tô Dao cắn môi, khẽ gật đầu.

Trong mắt nàng ánh lên vẻ kinh ngạc — nữ nhân này chỉ nghe một cái tên đã đoán trúng tất cả.Lý Mạc Sầu không hỏi thêm, cũng chẳng tỏ vẻ hứng thú.

Nàng thu ngọc tiêu, dường như định bỏ đi, nhưng khi thấy máu từ vai Tô Dao rỉ xuống tuyết thành từng giọt đỏ tươi, nàng chợt đứng lại.Không nói một lời, Lý Mạc Sầu bước đến, ngón tay điểm nhanh vài huyệt quanh vết thương, luồng chân khí hàn buốt lập tức tràn vào, khiến máu đông lại.

Tô Dao khẽ rên, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán, nhưng vẫn cố giữ ánh mắt không rời gương mặt tuyệt mỹ trước mắt.Lý Mạc Sầu lấy từ trong tay áo ra một bình ngọc, mở nắp, mùi thuốc thơm nhè nhẹ lan ra.

Nàng rắc thứ bột trắng mịn như sương lên vết thương, rồi đẩy một viên dược hoàn vào tay Tô Dao.> “Nuốt vào.

Dưỡng thương một ngày, sẽ không vì mất máu mà chết.”

Giọng nói lạnh như băng tuyết, nhưng bàn tay đặt sau lưng nàng lại đỡ cho thân thể đang run rẩy khỏi ngã.Làm xong, Lý Mạc Sầu mới quay người, bước đi, để lại câu lạnh lùng giữa gió:> “Chuyện của Tô gia, ta không xen.

Giữ mạng được bao lâu… là do ngươi.”

Tô Dao cố gắng chống tay, dù máu vẫn rỉ qua kẽ ngón, giọng run rẩy:> “Đa tạ tiền bối cứu mạng…

Xin người… thu nhận ta làm đồ đệ.”

Bước chân Lý Mạc Sầu khựng lại trong khoảnh khắc, nhưng nàng không quay đầu.> “Ta không thu đồ đệ.”

Bốn chữ không thu đồ đệ ngắn gọn như chém đứt sợi dây hy vọng vừa lóe lên.

Áo trắng tung bay, bóng dáng nàng nhanh chóng khuất hẳn giữa màn tuyết mờ.Tô Dao nhìn theo, trong cơn choáng váng, một ý niệm bỗng bùng lên mãnh liệt, xua tan cả lạnh buốt và đau đớn — nàng phải trở thành đồ đệ của người này, dù phải trả bất cứ giá nào.

---Tuyết rơi dày, gió lạnh cắt da.

Tô Dao khập khiễng đứng dậy, hơi ấm từ luồng chân khí vừa rồi vẫn còn vương trong kinh mạch, làm cơn choáng bớt đi phần nào.

Vết thương ở vai đã được điểm huyệt cầm máu, nhưng mỗi cử động mạnh vẫn đau nhói, như có kim châm tận xương.Nàng cúi nhìn xuống đất — dấu chân in sâu, mảnh dài, đều đặn, mỗi bước như khắc vào tuyết một nét bút lạnh lẽo.Không biết sức lực từ đâu ra, Tô Dao bước theo.

Bóng áo trắng đã biến mất, nhưng dấu chân vẫn dẫn nàng đi sâu vào núi, men theo vách băng dựng đứng.Càng đi, vai lại nhói từng đợt, vết thương dù đã ngừng máu nhưng dưới sức nặng của cơ thể, từng giọt đỏ tươi vẫn rỉ ra, thấm loang trên vạt áo và rơi xuống nền tuyết.

Lạnh buốt đến tê cả chân tay, nhưng trong lòng nàng lại nóng bỏng:> “Nếu bỏ lỡ lần này… cả đời sẽ không còn cơ hội.”

Không biết đã đi bao lâu, trước mắt Tô Dao hiện ra một băng cung sừng sững giữa nền tuyết trắng.

Mái vòm uốn cong, phủ một lớp băng trắng bạc như được mài từ khối ngọc khổng lồ; từng khối tường băng trong suốt phản chiếu ánh tuyết thành hàng nghìn mảnh gương, chói lòa đến mức khiến người ta lóa mắt.

Dưới ánh sáng, hoa văn băng tự nhiên trải khắp các cột trụ, tinh xảo chẳng kém gì thủ pháp của thợ điêu khắc bậc thầy.Tô Dao khẽ hít một hơi — nơi này…

đúng là Băng Tâm Cung trong truyền thuyết.

Nàng từng nghe giang hồ kể, cung này ẩn sâu giữa vùng băng nguyên vĩnh cửu, chỉ khi tuyết lớn ba ngày liên tục mới có thể thấy.

Nơi ở của Lý Mạc Sầu không đón khách, càng không dung kẻ lạ.

Người vào được thì ít, mà ra được thì… gần như không có.Trước cửa, bóng áo trắng của Lý Mạc Sầu thoáng hiện.

Nàng đứng trong khung cửa băng, tấm lưng thẳng như kiếm, hơi nghiêng đầu, vừa định khép cửa lại.Tô Dao lập tức quỳ xuống, tiếng đầu gối chạm nền băng vang giòn, dội vào tường cung, như một lời khẩn cầu dứt khoát không thể rút lại.“Xin tiền bối… thu ta làm đồ đệ!”

Bóng áo trắng khựng lại một thoáng, nhưng cánh cửa vẫn khép kín.

Chỉ còn lại tiếng gió rít qua hành lang, và bóng người quỳ giữa biển tuyết trắng vô tận.Ngày đầu tiên, tuyết rơi dày đặc.

Tô Dao quỳ trước cổng băng cung, máu từ vết thương trên vai thấm ướt lớp vải mỏng.

Nàng đã nghĩ, chỉ cần quỳ đủ lâu, nữ nhân áo trắng kia sẽ quay đầu nhìn mình một lần.Trên ban công cao, Lý Mạc Sầu đứng lặng.

Ánh mắt nàng như lưỡi dao lướt qua bóng dáng nhỏ bé kia — không một gợn xót thương, nhưng bàn tay trong tay áo lại khẽ siết.Ngày thứ hai, gió mạnh hơn, nhiệt độ hạ sâu.

Khi thấy Tô Dao run bần bật, Lý Mạc Sầu thản nhiên quay lưng, nhưng sau đó, đêm xuống, nàng âm thầm vận nội lực, từ xa truyền một luồng nhiệt mỏng quanh thân Tô Dao, làm tan lớp băng bám trên tóc và y phục.Ngày thứ ba, máu trên vai đông cứng, hơi thở Tô Dao yếu dần.

Trong lúc ra ngoài lấy nước suối, Lý Mạc Sầu lướt ngang qua, dừng lại trong chớp mắt.

Một viên thuốc nhỏ, bọc trong lá thông, rơi xuống ngay trước mặt Tô Dao.

Nàng không nhìn lên, chỉ khẽ cúi đầu nhặt, nuốt vào — vị đắng lan khắp cổ họng, nhưng cơ thể ấm dần.Ngày thứ năm, chân Tô Dao tê cứng, da tay nứt toác, thân hình nhỏ bé kia đã lảo đảo, hơi thở mỏng manh.

Chiều hôm đó, đứng trước cửa sổ, Lý Mạc Sầu nhìn xuống lâu hơn thường lệ.

Tuyết rơi dày, bóng người gần như biến mất dưới màu trắng xóa.

Trong lòng nàng, một sợi dây căng mỏng như muốn đứt.

Khi đêm xuống, một bóng trắng khẽ đáp xuống thềm tuyết sau lưng Tô Dao nhắm mắt lung lay.

Không một lời, Lý Mạc Sầu rút một tấm lụa mỏng như sương, luồn nhẹ qua vai Tô Dao, rồi điểm nhanh mấy huyệt để khí huyết lưu thông hơn.

Trước khi rời đi, nàng thoáng nhìn xuống đôi mắt nhắm nghiền kia, ánh mắt chỉ lay động trong một thoáng ngắn ngủi.Ngày thứ sáu, khi Tô Dao vừa gục xuống rồi gượng quỳ lại, một giọng lạnh lùng vang lên từ trên cao:> “Ngu ngốc.

Cứ tiếp tục thế này, ngươi sẽ chết.”

Tô Dao không ngẩng đầu, nhưng khóe môi khẽ cong.

Nàng biết — nếu người thật sự muốn bỏ mặc, đã chẳng nói câu ấy.

Ý nghĩ đó như một ngọn lửa nhỏ, khiến nàng càng cắm rễ sâu hơn xuống nền tuyết.Ngày thứ bảy, Tô Dao ngã gục.

Không biết bao lâu, giữa màn tuyết, nàng cảm nhận ai đó nâng mình lên, hơi ấm truyền qua từng thớ thịt đông lạnh.Đêm ấy, trong bóng tối, một luồng nội lực lại lặng lẽ xâm nhập kinh mạch, đẩy bớt hàn khí ra ngoài.

Tô Dao mơ hồ tỉnh giữa cơn mê, thấy bóng áo trắng thoáng qua — rồi biến mất như chưa từng có ai ở đó.---Khi Tô Dao tỉnh lại, nàng nằm trên giường băng, nhưng bên trong cơ thể là dòng chân khí nóng ấm lưu chuyển.

Lý Mạc Sầu ngồi ở mép giường, ngọc tiêu gác ngang đầu gối.“Ngươi thật ngu xuẩn.

Quỳ thêm vài ngày nữa, mạng đã không còn.”

Nàng mắng khẽ.Tô Dao yếu ớt cười:

“Nhưng nếu không quỳ… sẽ chẳng có cơ hội gặp lại sư phụ.”

Lý Mạc Sầu hơi dừng, rồi đặt bát cháo tỏa hơi bên giường:

“Ăn đi.

Ăn xong… ngủ một giấc cho lại sức.”

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi, nhưng trong băng cung, hơi ấm từ bếp than đã xua đi phần nào giá lạnh.Tô Dao chậm rãi uống từng thìa, mùi thơm thanh nhạt át đi vị tanh của máu còn đọng nơi cổ họng.

Đến khi bát cháo cạn, Lý Mạc Sầu mới thu lấy, đặt sang một bên.“Ngủ không đủ, thương thế khó lành.”

Nàng đứng dậy, xoay người đi vài bước rồi dừng lại, giọng vẫn đều đều:> “Khi nào tỉnh hẳn, ta sẽ trị thương cho ngươi.”

Giọng nói lạnh lẽo, nhưng trong câu chữ lại ẩn một sự cho phép khó nhận ra.Tô Dao khẽ cụp mắt, môi mấp máy như muốn nói gì nhưng lại thôi.

Tiếng gió rít ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng tim đập trong lồng ngực nàng, từng nhịp vừa hỗn loạn vừa yếu ớt.Lại một ngày trôi qua.Trong không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tuyết rơi, hơi thở của Lý Mạc Sầu vẫn ổn định như băng ngàn năm, khiến Tô Dao không biết đó là an ủi hay áp lực.Sau một hồi im lặng, Lý Mạc Sầu lên tiếng, giọng vẫn đều đặn:> “Ngươi có thể ngồi chưa?

Thương để càng lâu, càng khó trị.”

Nàng toan chống người dậy, nhưng một cơn đau từ vai và lưng khiến toàn thân run bắn.

Ngay sau đó, một bàn tay mảnh khảnh nhưng lạnh như băng áp vào giữa lưng, luồng chân khí hàn buốt lập tức tràn vào, như hàng vạn mũi kim xuyên qua từng tấc da thịt.Tô Dao rít khẽ, cắn chặt môi đến bật máu.

“Đau…”

“Ngậm miệng.” – Lý Mạc Sầu không ngẩng lên, ngọc tiêu vẫn gác bên gối, bàn tay còn lại đặt lên vai nàng, dẫn luồng khí nóng rực đuổi theo luồng hàn, mở từng nút tắc trong kinh mạch.Cảm giác ấy, như bị xé toạc rồi vá lại ngay lập tức.

Lạnh và nóng đan xen, tê dại và rát bỏng, khiến Tô Dao vừa muốn thoát ra, vừa muốn chìm sâu hơn.Trong cơn hỗn loạn của hơi thở, nàng khẽ gọi:

“…Sư phụ…”

“Ta chưa nhận ngươi.” – Giọng nàng như lưỡi dao cắt phăng mọi mơ tưởng. – “Chí ít cũng phải sống sót mới nói đến chuyện bái sư.”

Tô Dao khẽ bật cười, dù khóe môi run rẩy:

“Vậy… ta nhất định sẽ sống.

Chỉ để được theo người làm đồ đệ.”

Lý Mạc Sầu dừng tay trong thoáng chốc, nhưng không đáp, chỉ mạnh hơn một phần lực đạo.

Tô Dao đau đến nhòa nước mắt, nhưng trong mơ hồ lại thấy rõ từng hơi thở, từng nhịp tim của người trước mặt.Khi buông tay, Lý Mạc Sầu rắc thuốc, quấn băng gọn gàng, rồi đứng dậy:

“Ngủ đi.

Nói thêm một câu nữa, ta ném ngươi ra ngoài tuyết.”

Tô Dao khép mắt, môi cong nhẹ.

Nàng biết… người không nỡ.Ngoài kia, tuyết vẫn rơi.

Bên trong băng cung, dòng chân khí nóng ấm chưa tan, như một dấu ấn khó phai.

Cánh cửa đóng lại, ánh sáng từ trong phòng nhuốm vàng nhạt lên nền tuyết.

Lý Mạc Sầu bước ra, gió lạnh quất vào gò má, cuốn vạt áo trắng tung bay.Nàng đi được vài bước… rồi dừng.Bên trong, hơi thở của Tô Dao đều đặn hơn, thỉnh thoảng xen một tiếng rên rất khẽ khi vết thương co giật.

Tiếng ấy mỏng manh đến mức có thể bị gió nuốt mất, nhưng lại không qua nổi đôi tai đã quen nghe mọi biến động của nàng.Ánh mắt Lý Mạc Sầu hơi khựng, như muốn quay lại.

Nhưng rốt cuộc, nàng chỉ đứng đó, tay khẽ gõ nhịp vào thân ngọc tiêu, để gió thổi qua mà không bước vào.Một làn hơi trắng tan ra trước môi, nàng tự nhủ:> “Chỉ là… không muốn phòng ta có xác chết, thế thôi.”

Nói xong, nàng xoay người, bước đi dứt khoát, bóng lưng hòa vào màn tuyết dày.

Nhưng suốt cả đêm, ánh đèn trong phòng Tô Dao không tắt — và ở hành lang băng cung, có dấu chân mảnh dài, in hằn bên ngoài cửa, không hề bị tuyết che lấp.Tô Dao choàng tỉnh, cổ họng khô rát, khẽ trở mình thì thấy một chén thuốc đặt ngay ngắn bên gối.

Thuốc đã nguội, nhưng mùi thảo dược vẫn còn ấm, phảng phất chút hương hoa mai.Nàng chậm rãi uống từng ngụm, cảm giác đắng chát lan khắp miệng, nhưng trong lòng lại dâng lên một thứ ngọt ngào khó gọi tên.Khi đặt chén xuống, ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc áo khoác trắng vắt hờ ở cuối giường — một mảnh vải mỏng, nhưng vẫn còn vương hơi ấm của người.Tô Dao khẽ vuốt tay lên lớp lụa lạnh, khóe môi cong nhẹ:> “Sư phụ…”

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa.

Nàng không biết rằng, suốt đêm qua, có một bóng áo trắng đã đứng im ngoài hành lang, lặng lẽ trông chừng.Chỉ có dấu chân mảnh dài in trên nền tuyết, bền bỉ như quyết tâm trong lòng nàng — và như sự kiên định mà Lý Mạc Sầu chưa từng thừa nhận.

---

Au:

Motip truyện kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhỏ này lụy, rồi sẽ khổ dài dài cho coi!!!
 
Lý Mạc Sầu Tái Sinh! [Bh- Huanvan Sư- Đồ]
Chap 2: Vượt ải.


Ngày thứ hai khi Tô Dao tỉnh lại, cơn đau không còn dữ dội như trước.

Vết thương trên vai đã được băng kín, hơi lạnh từ lớp thuốc thấm vào thịt, nhưng bên trong lại ấm áp lạ thường.

Nàng thử cử động cánh tay, không còn tê dại, chỉ hơi nhói.Lại một tuần trôi qua, thương thế đã lành, huyết sắc cũng trở nên tốt hơn.Trong điện băng, Lý Mạc Sầu ngồi nghiêng bên bàn, ngọc tiêu đặt ngang gối, ánh mắt như chẳng nhìn về phía nàng.

Nghe tiếng trở mình, nàng chỉ nói một câu, giọng phẳng lặng:> "Ngươi đã có thể đi.

Rời khỏi đây toàn mạng đã là phước lớn."

Tô Dao khựng lại.

Đó không phải mệnh lệnh, mà là một lời tiễn khách, thản nhiên như thể sinh tử của nàng chẳng hề liên quan.Nàng chống tay ngồi dậy, hít sâu.> "Tiền bối cứu ta một mạng, Tô Dao này không quên.

Nhưng nếu bây giờ rời đi, ta sẽ lại bị người đuổi giết.

Thay vì vậy... thà ở đây, quỳ trước cửa băng cung mười ngày, nửa tháng, đến khi người chấp nhận ta."

Lý Mạc Sầu hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua nàng, lạnh lẽo như mặt hồ mùa đông.> "Ta đã nói - ta không thu đồ đệ."> "Vậy ta quỳ đến khi người thay đổi."

Trong khoảng khắc, giữa băng cung tĩnh mịch, hai ánh mắt chạm nhau - một lạnh vô tình, một cháy bền bỉ.

Lý Mạc Sầu rốt cuộc đứng dậy, bước ra ngoài, để lại bóng áo trắng mờ dần trong sương tuyết.Tô Dao lặng lẽ theo sau vài bước, rồi dừng lại trước cổng lớn, quỳ xuống.

Trên cao, bông tuyết bay tấp vào mặt, tan ra thành giọt nước lạnh buốt.

Nàng không lau đi, chỉ siết chặt bàn tay - ở lại, là lựa chọn duy nhất.Mười ngày.

Tuyết rơi không ngừng, băng đóng kín mọi lối, nhưng trước cổng băng cung, một bóng đỏ nhỏ bé vẫn quỳ bất động.

Ngày thứ mười, tuyết rơi như muốn chôn vùi cả băng cung.

Tô Dao quỳ suốt ba canh giờ mỗi ngày, chân đã sưng đỏ, đầu gối tím bầm, nhưng vẫn giữ thẳng lưng.Sáng hôm ấy, cánh cửa băng rít lên.

Lý Mạc Sầu xuất hiện, áo trắng bay nhẹ giữa màn tuyết.

Ánh mắt nàng lướt xuống đôi chân run rẩy kia, khóe môi nhạt lạnh:> "Ngươi định quỳ đến bao giờ?

Hay muốn phế luôn đôi chân?"

Giọng khô khốc, nhưng Tô Dao nghe trong đó có một chút... lưu tâm.

Nàng ngẩng lên, môi tím nhưng mắt vẫn sáng:> "Chỉ cần tiền bối chưa đuổi, Tô Dao vẫn còn có thể quỳ."

Lý Mạc Sầu im lặng một thoáng, rồi hờ hững xoay người:> "Muốn theo ta... vậy thì sống sót qua bốn ải."

---Cửa ải thứ nhất - Băng lâm hái thảoSáng sớm, khi ánh dương còn chưa xuyên nổi tầng tuyết dày, Lý Mạc Sầu đặt trước mặt Tô Dao một tấm lụa mỏng.

Trên nền lụa, một nhành linh thảo xanh ngọc được phác họa tinh tế, dưới chân ghi hai chữ lạnh lùng: "Tam canh."> "Ba canh giờ.

Xuống vực băng, mang về nguyên gốc.

Không được dùng vũ khí.

Coi như trả ơn cứu mạng."

Giọng nàng như băng tuyết va nhau, không để lại một khe hở.Tô Dao ôm tấm lụa, một mình bước vào băng lâm.

Rừng trắng xóa như mê cung, cành cây kết tinh lấp lánh, gió rít len qua khe đá, kéo theo tiếng tru của đàn sói vọng đến từng nhịp tim.

Vách đá dựng đứng phủ đầy băng, mỗi bước đi như dẫm trên lưỡi dao lạnh lẽo.Giữa tầng băng rủ xuống như thác, một nhúm thảo xanh nhạt run rẩy, phát sáng mờ mờ dưới ánh sương mù.

Nàng cắn răng, dùng cả hai tay bám vào rễ cây trồi ra từ vách, từng ngón tay rách toạc vì trượt băng.

Khi lớp băng cuối cùng nứt ra, thảo mộc hiện nguyên hình, nhỏ bé mà thanh khiết như giọt sinh mệnh duy nhất trong biển trắng.Nàng khẽ nâng lên, không dám mạnh tay, nhổ cả gốc.

Đúng lúc đó, tiếng tru dồn dập từ xa kéo đến gần, bóng sói lướt qua tầng tuyết mờ.

Tô Dao tim như ngừng đập, cố sức bò trở lại theo con đường trơn trượt, chân gối rớm máu, từng bước như muốn rơi xuống vực thẳm.Đến khi vượt qua rừng băng, nàng ngã quỵ ngay trước cổng cung, trong tay vẫn giữ nguyên nhúm thảo.

Vết thương rớm máu, áo đỏ thẫm như hoa nở trên nền tuyết.Lý Mạc Sầu chỉ thoáng liếc qua, ánh mắt như không gợn sóng.> "Ba khắc nữa ngươi mới ra khỏi rừng, đàn sói đã rời từ lâu.

Vận khí của ngươi... thật may mắn."

Tô Dao thoáng ngẩn người.

Rõ ràng nàng nhớ, khi còn trong băng lâm, tiếng tru gầm sát đến nỗi từng sợi tóc dựng đứng...

Thế nhưng khi nàng về đến nơi, một dấu vết sói cũng chẳng còn.Nàng cúi đầu, tim khẽ run.

Trong cái "may mắn" kia, dường như... có một bàn tay vô hình.---Cửa ải thứ hai - Hồ băng vận khíBình minh, mặt trời chưa kịp xua sương, cả mặt hồ băng phẳng lặng như một tấm gương bạc.

Hàn khí từ lòng hồ bốc lên, lạnh đến mức mỗi hơi thở đều hóa thành dao nhọn chọc vào phổi.Lý Mạc Sầu đưa nàng ra bờ hồ, ánh mắt lạnh băng, giọng vang khẽ mà như mệnh lệnh:> "Xuống.

Đứng thiền cho tới khi ta bảo dừng.

Muốn sống, thì tự vận khí giữ mạng."

Bàn chân Tô Dao vừa chạm mặt nước, từng lớp da lập tức như nứt toác, hàn khí xuyên thẳng vào xương cốt.

Nàng run bần bật, toàn thân như bị vô số mũi kim đâm.

Mỗi khắc trôi qua, hơi thở nặng nề, môi tái xanh, mí mắt phủ một tầng băng mỏng.Nước dâng tới eo, rồi tới ngực, lạnh thấu tận tim gan.

Ý thức nàng dần nhòe đi, chỉ còn tiếng máu đập loạn trong tai.Đúng lúc thân thể sắp đổ gục, một tia khí ấm mỏng manh len vào từ sống lưng, nhẹ như sương, tan vào mạch máu.

Nó không đủ để xua tan giá rét, nhưng vừa vặn giữ cho trái tim nàng còn đập, cho hơi thở chưa dứt.Trên bờ, Lý Mạc Sầu đứng yên bất động, tay giấu trong tay áo.

Từ xa nhìn lại, nàng tựa như thần nữ lạnh lùng giám sát một kẻ chịu hình phạt, không để lộ chút động dung.Chỉ có Tô Dao - trong cơn mơ hồ, biết rõ: nếu không có tia khí kia, nàng đã sớm hóa băng dưới hồ.---Cửa ải thứ ba - Phục dịchNhững ngày kế tiếp, thử thách không còn là hiểm nguy sinh tử, mà là những việc tầm thường đến nực cười - chẻ củi băng, gánh nước suối, dọn tuyết phủ mái cung.Nhưng ở nơi lạnh đến mức hơi thở hóa thành băng vụn, cái "tầm thường" ấy lại khắc nghiệt hơn bất kỳ trận chiến nào.

Mỗi nhát rìu bổ xuống khúc băng cứng như sắt, chấn động làm bàn tay run rẩy, máu rỉ ra từ kẽ nứt.

Vai gánh nước vừa lên dốc đã tê cứng, mồ hôi chưa kịp chảy đã kết tinh thành những hạt đá nhỏ, rơi lách tách xuống mặt tuyết.Một lần, khi cố giữ thăng bằng với thùng nước trên vai, Tô Dao trượt chân, cả người ngã dúi dụi trên mặt băng.

Thùng nước lăn xoay mấy vòng, nước sánh ra ngoài nhưng không đổ hết.

Nàng cắn môi, gượng gạo ôm nó về, vai rướm máu vì cạnh gỗ cứa vào.Đêm đó, khi kiệt sức trở về gian phòng nhỏ lạnh giá, trên bàn đã có một chén canh còn bốc khói.

Không ai nói đặt ở đó, cũng chẳng có dấu chân ra vào.Tô Dao lặng lẽ bưng chén canh, tay run run vì lạnh, môi khẽ cong thành một nụ cười mệt mỏi.

Nàng biết - dù không thừa nhận, vẫn có một ánh mắt âm thầm dõi theo, không để nàng gục ngã hẳn.Sáng hôm sau, khi Tô Dao loạng choạng ôm bó củi bước vào sân, Lý Mạc Sầu chỉ thoáng nhìn qua, giọng hờ hững như gió tuyết:> "Đừng tưởng một chén canh giữ được mạng ngươi mãi.

Nếu không tự đứng vững, nơi này sẽ chôn ngươi trước tiên."

Nói rồi nàng quay lưng, bóng áo trắng khuất dần trong sương lạnh.Tô Dao khẽ siết tay, nụ cười nhạt nở ra trên gương mặt tái mét.

Nàng hiểu - chén canh kia, lời cảnh cáo này, đều là minh chứng rằng mình chưa hề bị bỏ mặc.---Cửa ải thứ tư - Trận băng trậnCuối cùng, Lý Mạc Sầu dẫn nàng ra một khoảng đất phẳng phủ kín tuyết.

Nhìn qua tưởng trống rỗng, nhưng sát khí âm u ẩn nấp bên dưới khiến lòng ngực Tô Dao khẽ run.Lý Mạc Sầu đứng thẳng tắp như tượng băng, ánh mắt lạnh lùng:> "Qua được thì sống.

Qua không được... thì cút về, suốt đời không được lại tìm đến."

Tô Dao không đáp.

Nàng hít sâu, lặng lẽ bước vào.Ngay khoảnh khắc bàn chân chạm đất, mặt băng rung động.

Từ khe nứt, hàng loạt mũi nhọn dựng thẳng, sáng lóa như vạn lưỡi dao.

Gió xuyên qua tạo thành tiếng hú rợn người, chẳng khác gì tiếng oan hồn vĩnh viễn kẹt lại trong băng cung này.Thoáng chốc, mồ hôi lạnh đã túa khắp lưng, nhưng Tô Dao không lùi.

Nàng cúi nhặt một nhánh băng gãy, ném về phía trước.

Chỉ trong nháy mắt, băng nhọn từ dưới trồi lên, lộ rõ quy luật ẩn hiện."

Có nhịp... có hơi thở."

Nàng thầm nghĩ, bắt đầu lắng nghe tiếng rạn khe khẽ dưới chân, phối hợp với hơi sương bốc từ kẽ hở để xác định an toàn.Bước thứ mười, băng dưới chân rung dữ dội hơn, sát khí tràn ngập.

Một mũi băng bất ngờ phóng thẳng về phía ngực.

Không hốt hoảng, Tô Dao nghiêng người, mượn lực từ thân cây gãy bên cạnh để bật qua.

Mảnh áo bị xé rách, máu rịn ra, nhưng nàng vẫn đứng vững.Lý Mạc Sầu dõi theo từ ngoài, mắt thoáng gợn sáng - nhưng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.Đến giữa trận, tuyết mù dày đặc, tầm nhìn hầu như mất hẳn.

Tô Dao ngừng bước, nhắm mắt lại, để mặc gió băng táp vào mặt.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhớ lại những ngày qua: gùi nước, chẻ băng, thiền trên hồ, từng khắc cận kề cái chết...

Tất cả rèn cho nàng không chỉ sức chịu đựng, mà cả nhẫn nại và niềm tin."

Không thể dựa vào mắt.

Phải dựa vào tai và tim."

Nàng dồn hơi thở xuống đan điền, dùng nhịp tim làm chuẩn.

Cứ ba nhịp, bước một bước.

Khi cảm thấy sát khí ập tới, nàng hơi đổi hướng, tránh đúng khoảnh khắc băng trồi lên.

Mỗi lần vượt qua, tóc và áo đều sượt qua mũi nhọn trong gang tấc, nhưng không một lần gục ngã.Đến bước cuối cùng, mũi băng lớn nhất bất ngờ trồi thẳng lên ngay dưới chân.

Trong khoảnh khắc sinh tử, một luồng gió lạ nổi lên, đẩy nhẹ nàng lệch sang bên.

Tô Dao ngã lăn trên tuyết, thở dốc, nhưng rồi chống tay gượng đứng, bước ra khỏi ranh giới.Khoảnh khắc ấy, gió trong trận ngừng rít, đất trời trở lại tĩnh lặng.Nàng ướt đẫm mồ hôi, máu từ tay rơi xuống nền tuyết, nhưng lưng vẫn thẳng, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lý Mạc Sầu.Một thoáng yên lặng.Cuối cùng, Lý Mạc Sầu hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt không còn băng lạnh tuyệt đối mà có chút ý vị khó tả.> "Không chỉ lì lợm... mà còn biết dùng đầu.

Khá lắm."

Nói xong, nàng xoay người vào cung.Trên bàn đại điện, một bát trà nóng đã chờ sẵn, khói nhẹ bốc lên.Tối hôm ấy, băng cung yên tĩnh đến mức nghe rõ từng hạt tuyết rơi.

Tô Dao ngồi bên bàn, hai tay ôm chặt bát trà, mùi hương nhè nhẹ quyện cùng hơi ấm làm tan giá buốt tận xương.

Nàng mơ hồ nhận ra - sự lạnh lùng kia, ẩn sâu trong đó là một tầng bảo hộ khó nói thành lời.

Hơi ấm lan dần trong cơ thể rách nát vì thử thách, như một lời đáp cho tất cả kiên trì của nàng.Lần đầu tiên, trong đáy mắt mệt mỏi, lóe lên niềm vui thỏa lòng — nàng đã vượt qua, và biết chắc: nữ nhân kia, tuy chưa mở miệng thừa nhận, nhưng đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của mình.---Còn ở một góc hành lang tối, Lý Mạc Sầu lặng lẽ đứng nhìn, trong mắt thoáng qua một tia thỏa lòng - mỏng manh như ánh trăng rơi xuống lớp băng vĩnh hằng, chỉ lóe lên chớp mắt rồi tan đi, không để ai kịp bắt gặp.Tô Dao nhìn làn khói mỏng cuộn lên rồi tan vào không khí, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả - giống như từng lớp băng quanh trái tim đang chậm rãi nứt ra, nhưng không phải vì ấm áp công khai... mà vì những bảo vệ lặng thầm, không bao giờ được thừa nhận.Những bước sói bỏ đi khi nàng chưa kịp hái thảo.

Luồng khí mỏng giữ mạng giữa hồ băng.

Chén canh nóng trong đêm gió tuyết.

Cơn gió bất ngờ cứu nàng khỏi mũi băng trong trận pháp.Không ai nói ra, nhưng nàng biết... tất cả đều xuất phát từ một người.Tô Dao mím môi, cảm giác máu nóng dâng lên trong lồng ngực, át cả cơn lạnh còn sót lại.

Nàng biết, ở bên Lý Mạc Sầu sẽ chẳng có nụ cười hiền hậu, chẳng có lời khích lệ ngọt ngào, thậm chí bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bỏ rơi giữa băng tuyết.Nhưng chính khí chất lạnh như băng ấy... lại khiến nàng muốn tiến gần, muốn phá tan khoảng cách, muốn được đứng bên cạnh dù chỉ một bước.> "Dù có bao nhiêu cửa nữa... ta cũng sẽ vượt qua."

Ánh mắt nàng trong suốt như băng tuyết, nhưng sâu bên trong đã cháy lên một ngọn lửa - ngọn lửa chỉ hướng về một bóng áo trắng duy nhất.Bên ngoài, bước chân nhẹ như gió dừng lại nơi khúc hành lang.

Lý Mạc Sầu vốn định lướt qua, nhưng tiếng thì thầm kia lọt vào tai, dù nhỏ đến mức tưởng như tan vào hơi trà.Dù có bao nhiêu cửa nữa... cũng sẽ vượt qua!?Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua khe cửa hé mở.

Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên gương mặt Tô Dao - mệt mỏi, xanh xao, nhưng đôi mắt lại sáng một cách cố chấp, giống như... năm xưa, một bóng hình khác từng đứng dưới tuyết nhìn mình.Trong khoảnh khắc, một mảnh ký ức xưa trỗi dậy - cũng là đôi mắt như thế, năm đó, đã từng nhìn mình giữa đêm tuyết với một lời hứa không thành.

Người ấy chết trong vòng vây, còn mình thì sống, để rồi mỗi khi thấy ánh nhìn này, lại cảm giác như mắc nợ.Thử thách là để gạn lọc, để biết con bé này có đủ tư cách đứng bên cạnh hay không.

Nhưng giúp đỡ... là bởi vì nếu để một ánh mắt như thế tắt đi trước mặt mình, thì chẳng khác nào tự tay chôn thêm một đoạn quá khứ.Khóe môi Lý Mạc Sầu khẽ cong, không phải nụ cười, mà là nét gì đó khó phân.

Bàn tay trong tay áo siết nhẹ, rồi buông ra.Không một tiếng động, nàng quay đi, để lại trên nền băng chỉ còn tiếng gió thổi và mùi hương ngọc lan thoảng qua.

Nhưng sáng hôm sau, trong phòng Tô Dao, trên bàn lại có thêm một chiếc áo choàng lông trắng, dày và mềm.

Không có lời nhắn, không có dấu vết.

Nhưng nơi này vốn chỉ có một chủ nhân - nếu không phải của Lý Mạc Sầu, thì còn có thể là ai?

End chap.(Ban đầu ta đã đặt tên cho chap này là " Vượt lên chính mình, hãy vững tin bạn nhé, mà thấy nó THVL quá nên thôi!)😅

---

P/s:

Sẽ có thắc mắc rằng băng cung rộng lớn tráng lệ nhưng lại chỉ có mình Sầu tỷ ở đó, có thể sẽ nghĩ đến cảnh Sầu tỷ hì hục chà lau quét tước, nhưng mà hong phải vậy đâu.

Lí giải nè!Thực ra, băng cung không phải tự nhiên mà có, cũng chẳng phải chốn thần linh lưu lại.

Nó là tâm huyết và gông xiềng mà Lý Mạc Sầu tự tay dựng nên.

Băng cung mà giang hồ vẫn truyền tụng là "thánh địa băng ngọc" kia, vốn không phải kỳ quan tự nhiên.

Toàn bộ cung điện được dựng nên bằng trận pháp hàn băng do chính tay Lý Mạc Sầu bày ra, từ mái vòm, hành lang cho đến từng cột băng sáng trong đều gắn liền với nội lực và tâm pháp của nàng.Chẳng ai biết, nơi này kỳ thật không có kẻ hầu hạ, không có ai giúp giữ gìn.

Mỗi ngày, Lý Mạc Sầu đều phải dùng chân khí điều động hàn nguyên trong núi, vừa để củng cố kiến trúc, vừa để trận pháp vận hành.

Nếu không, băng cung sẽ dần nứt vỡ, sụp xuống thành tro tuyết.Sau biến cố tình duyên và năm tháng giang hồ máu lạnh, nàng ẩn mình ở phương bắc.

Người khác chọn cô sơn cùng cốc, riêng nàng lại dựng băng cung, vừa như một nơi tu luyện, vừa như một lăng mộ cho những gì đã chết trong lòng mình.Cấu trúc băng cung là trận pháp hàn băng kỳ diệu, toàn bộ do nội lực nàng duy trì.

Không một ai giúp đỡ, không kẻ hầu người hạ.

Bởi trong mắt nàng, trên đời không còn ai đáng tin cậy, càng không ai đủ tư cách đặt chân vào lãnh địa này.

Vẻ tráng lệ bên ngoài thực chất là nhà tù do chính nàng tạo ra, vừa để cô lập bản thân khỏi thế gian, vừa để chứng minh sức mạnh tuyệt đối mà nàng nắm giữ.Đó cũng là lý do Lý Mạc Sầu đặt ra hàng loạt thử thách cho Tô Dao.

Ngoài miệng nói là "xem bản lĩnh", "trả ơn cứu mạng", nhưng thực ra, nàng muốn thử xem: có ai đủ tư cách chạm vào thế giới băng tuyết mà nàng giam mình ở trong?

Có ai chịu nổi giá lạnh, chịu nổi sự khắc nghiệt mà ngay cả nàng cũng coi là hình phạt?Và tại sao vừa thử thách vừa ngầm bảo vệ?

Bởi lẽ, chính Lý Mạc Sầu cũng không nhận ra - nơi tận cùng cõi lòng, ngọn lửa nhân tính chưa từng thật sự tắt.

Nàng có thể lạnh lùng với cả thiên hạ, nhưng trước đôi mắt vừa quật cường vừa ngây dại kia, bức tường băng giá bao năm xây đắp bỗng xuất hiện những vết rạn mỏng.Không phải thứ "đáng yêu" mà phàm nhân ca tụng, mà là một sự đối nghịch khiến người ta khó rời mắt: trong cung điện băng lạnh lẽo vô tận, lại có kẻ yếu ớt đến nực cười, nhưng vẫn cắn răng chống chọi, quyết chẳng chịu ngã xuống.

Chính sự tồn tại đó, như một ngọn lửa nhỏ bé lạc loài giữa biển tuyết, khiến trái tim nàng lần đầu tiên sau nhiều năm... khẽ rung động.--
 
Back
Top Bottom