Ngày thứ hai khi Tô Dao tỉnh lại, cơn đau không còn dữ dội như trước.
Vết thương trên vai đã được băng kín, hơi lạnh từ lớp thuốc thấm vào thịt, nhưng bên trong lại ấm áp lạ thường.
Nàng thử cử động cánh tay, không còn tê dại, chỉ hơi nhói.Lại một tuần trôi qua, thương thế đã lành, huyết sắc cũng trở nên tốt hơn.Trong điện băng, Lý Mạc Sầu ngồi nghiêng bên bàn, ngọc tiêu đặt ngang gối, ánh mắt như chẳng nhìn về phía nàng.
Nghe tiếng trở mình, nàng chỉ nói một câu, giọng phẳng lặng:> "Ngươi đã có thể đi.
Rời khỏi đây toàn mạng đã là phước lớn."
Tô Dao khựng lại.
Đó không phải mệnh lệnh, mà là một lời tiễn khách, thản nhiên như thể sinh tử của nàng chẳng hề liên quan.Nàng chống tay ngồi dậy, hít sâu.> "Tiền bối cứu ta một mạng, Tô Dao này không quên.
Nhưng nếu bây giờ rời đi, ta sẽ lại bị người đuổi giết.
Thay vì vậy... thà ở đây, quỳ trước cửa băng cung mười ngày, nửa tháng, đến khi người chấp nhận ta."
Lý Mạc Sầu hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua nàng, lạnh lẽo như mặt hồ mùa đông.> "Ta đã nói - ta không thu đồ đệ."> "Vậy ta quỳ đến khi người thay đổi."
Trong khoảng khắc, giữa băng cung tĩnh mịch, hai ánh mắt chạm nhau - một lạnh vô tình, một cháy bền bỉ.
Lý Mạc Sầu rốt cuộc đứng dậy, bước ra ngoài, để lại bóng áo trắng mờ dần trong sương tuyết.Tô Dao lặng lẽ theo sau vài bước, rồi dừng lại trước cổng lớn, quỳ xuống.
Trên cao, bông tuyết bay tấp vào mặt, tan ra thành giọt nước lạnh buốt.
Nàng không lau đi, chỉ siết chặt bàn tay - ở lại, là lựa chọn duy nhất.Mười ngày.
Tuyết rơi không ngừng, băng đóng kín mọi lối, nhưng trước cổng băng cung, một bóng đỏ nhỏ bé vẫn quỳ bất động.
Ngày thứ mười, tuyết rơi như muốn chôn vùi cả băng cung.
Tô Dao quỳ suốt ba canh giờ mỗi ngày, chân đã sưng đỏ, đầu gối tím bầm, nhưng vẫn giữ thẳng lưng.Sáng hôm ấy, cánh cửa băng rít lên.
Lý Mạc Sầu xuất hiện, áo trắng bay nhẹ giữa màn tuyết.
Ánh mắt nàng lướt xuống đôi chân run rẩy kia, khóe môi nhạt lạnh:> "Ngươi định quỳ đến bao giờ?
Hay muốn phế luôn đôi chân?"
Giọng khô khốc, nhưng Tô Dao nghe trong đó có một chút... lưu tâm.
Nàng ngẩng lên, môi tím nhưng mắt vẫn sáng:> "Chỉ cần tiền bối chưa đuổi, Tô Dao vẫn còn có thể quỳ."
Lý Mạc Sầu im lặng một thoáng, rồi hờ hững xoay người:> "Muốn theo ta... vậy thì sống sót qua bốn ải."
---Cửa ải thứ nhất - Băng lâm hái thảoSáng sớm, khi ánh dương còn chưa xuyên nổi tầng tuyết dày, Lý Mạc Sầu đặt trước mặt Tô Dao một tấm lụa mỏng.
Trên nền lụa, một nhành linh thảo xanh ngọc được phác họa tinh tế, dưới chân ghi hai chữ lạnh lùng: "Tam canh."> "Ba canh giờ.
Xuống vực băng, mang về nguyên gốc.
Không được dùng vũ khí.
Coi như trả ơn cứu mạng."
Giọng nàng như băng tuyết va nhau, không để lại một khe hở.Tô Dao ôm tấm lụa, một mình bước vào băng lâm.
Rừng trắng xóa như mê cung, cành cây kết tinh lấp lánh, gió rít len qua khe đá, kéo theo tiếng tru của đàn sói vọng đến từng nhịp tim.
Vách đá dựng đứng phủ đầy băng, mỗi bước đi như dẫm trên lưỡi dao lạnh lẽo.Giữa tầng băng rủ xuống như thác, một nhúm thảo xanh nhạt run rẩy, phát sáng mờ mờ dưới ánh sương mù.
Nàng cắn răng, dùng cả hai tay bám vào rễ cây trồi ra từ vách, từng ngón tay rách toạc vì trượt băng.
Khi lớp băng cuối cùng nứt ra, thảo mộc hiện nguyên hình, nhỏ bé mà thanh khiết như giọt sinh mệnh duy nhất trong biển trắng.Nàng khẽ nâng lên, không dám mạnh tay, nhổ cả gốc.
Đúng lúc đó, tiếng tru dồn dập từ xa kéo đến gần, bóng sói lướt qua tầng tuyết mờ.
Tô Dao tim như ngừng đập, cố sức bò trở lại theo con đường trơn trượt, chân gối rớm máu, từng bước như muốn rơi xuống vực thẳm.Đến khi vượt qua rừng băng, nàng ngã quỵ ngay trước cổng cung, trong tay vẫn giữ nguyên nhúm thảo.
Vết thương rớm máu, áo đỏ thẫm như hoa nở trên nền tuyết.Lý Mạc Sầu chỉ thoáng liếc qua, ánh mắt như không gợn sóng.> "Ba khắc nữa ngươi mới ra khỏi rừng, đàn sói đã rời từ lâu.
Vận khí của ngươi... thật may mắn."
Tô Dao thoáng ngẩn người.
Rõ ràng nàng nhớ, khi còn trong băng lâm, tiếng tru gầm sát đến nỗi từng sợi tóc dựng đứng...
Thế nhưng khi nàng về đến nơi, một dấu vết sói cũng chẳng còn.Nàng cúi đầu, tim khẽ run.
Trong cái "may mắn" kia, dường như... có một bàn tay vô hình.---Cửa ải thứ hai - Hồ băng vận khíBình minh, mặt trời chưa kịp xua sương, cả mặt hồ băng phẳng lặng như một tấm gương bạc.
Hàn khí từ lòng hồ bốc lên, lạnh đến mức mỗi hơi thở đều hóa thành dao nhọn chọc vào phổi.Lý Mạc Sầu đưa nàng ra bờ hồ, ánh mắt lạnh băng, giọng vang khẽ mà như mệnh lệnh:> "Xuống.
Đứng thiền cho tới khi ta bảo dừng.
Muốn sống, thì tự vận khí giữ mạng."
Bàn chân Tô Dao vừa chạm mặt nước, từng lớp da lập tức như nứt toác, hàn khí xuyên thẳng vào xương cốt.
Nàng run bần bật, toàn thân như bị vô số mũi kim đâm.
Mỗi khắc trôi qua, hơi thở nặng nề, môi tái xanh, mí mắt phủ một tầng băng mỏng.Nước dâng tới eo, rồi tới ngực, lạnh thấu tận tim gan.
Ý thức nàng dần nhòe đi, chỉ còn tiếng máu đập loạn trong tai.Đúng lúc thân thể sắp đổ gục, một tia khí ấm mỏng manh len vào từ sống lưng, nhẹ như sương, tan vào mạch máu.
Nó không đủ để xua tan giá rét, nhưng vừa vặn giữ cho trái tim nàng còn đập, cho hơi thở chưa dứt.Trên bờ, Lý Mạc Sầu đứng yên bất động, tay giấu trong tay áo.
Từ xa nhìn lại, nàng tựa như thần nữ lạnh lùng giám sát một kẻ chịu hình phạt, không để lộ chút động dung.Chỉ có Tô Dao - trong cơn mơ hồ, biết rõ: nếu không có tia khí kia, nàng đã sớm hóa băng dưới hồ.---Cửa ải thứ ba - Phục dịchNhững ngày kế tiếp, thử thách không còn là hiểm nguy sinh tử, mà là những việc tầm thường đến nực cười - chẻ củi băng, gánh nước suối, dọn tuyết phủ mái cung.Nhưng ở nơi lạnh đến mức hơi thở hóa thành băng vụn, cái "tầm thường" ấy lại khắc nghiệt hơn bất kỳ trận chiến nào.
Mỗi nhát rìu bổ xuống khúc băng cứng như sắt, chấn động làm bàn tay run rẩy, máu rỉ ra từ kẽ nứt.
Vai gánh nước vừa lên dốc đã tê cứng, mồ hôi chưa kịp chảy đã kết tinh thành những hạt đá nhỏ, rơi lách tách xuống mặt tuyết.Một lần, khi cố giữ thăng bằng với thùng nước trên vai, Tô Dao trượt chân, cả người ngã dúi dụi trên mặt băng.
Thùng nước lăn xoay mấy vòng, nước sánh ra ngoài nhưng không đổ hết.
Nàng cắn môi, gượng gạo ôm nó về, vai rướm máu vì cạnh gỗ cứa vào.Đêm đó, khi kiệt sức trở về gian phòng nhỏ lạnh giá, trên bàn đã có một chén canh còn bốc khói.
Không ai nói đặt ở đó, cũng chẳng có dấu chân ra vào.Tô Dao lặng lẽ bưng chén canh, tay run run vì lạnh, môi khẽ cong thành một nụ cười mệt mỏi.
Nàng biết - dù không thừa nhận, vẫn có một ánh mắt âm thầm dõi theo, không để nàng gục ngã hẳn.Sáng hôm sau, khi Tô Dao loạng choạng ôm bó củi bước vào sân, Lý Mạc Sầu chỉ thoáng nhìn qua, giọng hờ hững như gió tuyết:> "Đừng tưởng một chén canh giữ được mạng ngươi mãi.
Nếu không tự đứng vững, nơi này sẽ chôn ngươi trước tiên."
Nói rồi nàng quay lưng, bóng áo trắng khuất dần trong sương lạnh.Tô Dao khẽ siết tay, nụ cười nhạt nở ra trên gương mặt tái mét.
Nàng hiểu - chén canh kia, lời cảnh cáo này, đều là minh chứng rằng mình chưa hề bị bỏ mặc.---Cửa ải thứ tư - Trận băng trậnCuối cùng, Lý Mạc Sầu dẫn nàng ra một khoảng đất phẳng phủ kín tuyết.
Nhìn qua tưởng trống rỗng, nhưng sát khí âm u ẩn nấp bên dưới khiến lòng ngực Tô Dao khẽ run.Lý Mạc Sầu đứng thẳng tắp như tượng băng, ánh mắt lạnh lùng:> "Qua được thì sống.
Qua không được... thì cút về, suốt đời không được lại tìm đến."
Tô Dao không đáp.
Nàng hít sâu, lặng lẽ bước vào.Ngay khoảnh khắc bàn chân chạm đất, mặt băng rung động.
Từ khe nứt, hàng loạt mũi nhọn dựng thẳng, sáng lóa như vạn lưỡi dao.
Gió xuyên qua tạo thành tiếng hú rợn người, chẳng khác gì tiếng oan hồn vĩnh viễn kẹt lại trong băng cung này.Thoáng chốc, mồ hôi lạnh đã túa khắp lưng, nhưng Tô Dao không lùi.
Nàng cúi nhặt một nhánh băng gãy, ném về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, băng nhọn từ dưới trồi lên, lộ rõ quy luật ẩn hiện."
Có nhịp... có hơi thở."
Nàng thầm nghĩ, bắt đầu lắng nghe tiếng rạn khe khẽ dưới chân, phối hợp với hơi sương bốc từ kẽ hở để xác định an toàn.Bước thứ mười, băng dưới chân rung dữ dội hơn, sát khí tràn ngập.
Một mũi băng bất ngờ phóng thẳng về phía ngực.
Không hốt hoảng, Tô Dao nghiêng người, mượn lực từ thân cây gãy bên cạnh để bật qua.
Mảnh áo bị xé rách, máu rịn ra, nhưng nàng vẫn đứng vững.Lý Mạc Sầu dõi theo từ ngoài, mắt thoáng gợn sáng - nhưng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.Đến giữa trận, tuyết mù dày đặc, tầm nhìn hầu như mất hẳn.
Tô Dao ngừng bước, nhắm mắt lại, để mặc gió băng táp vào mặt.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhớ lại những ngày qua: gùi nước, chẻ băng, thiền trên hồ, từng khắc cận kề cái chết...
Tất cả rèn cho nàng không chỉ sức chịu đựng, mà cả nhẫn nại và niềm tin."
Không thể dựa vào mắt.
Phải dựa vào tai và tim."
Nàng dồn hơi thở xuống đan điền, dùng nhịp tim làm chuẩn.
Cứ ba nhịp, bước một bước.
Khi cảm thấy sát khí ập tới, nàng hơi đổi hướng, tránh đúng khoảnh khắc băng trồi lên.
Mỗi lần vượt qua, tóc và áo đều sượt qua mũi nhọn trong gang tấc, nhưng không một lần gục ngã.Đến bước cuối cùng, mũi băng lớn nhất bất ngờ trồi thẳng lên ngay dưới chân.
Trong khoảnh khắc sinh tử, một luồng gió lạ nổi lên, đẩy nhẹ nàng lệch sang bên.
Tô Dao ngã lăn trên tuyết, thở dốc, nhưng rồi chống tay gượng đứng, bước ra khỏi ranh giới.Khoảnh khắc ấy, gió trong trận ngừng rít, đất trời trở lại tĩnh lặng.Nàng ướt đẫm mồ hôi, máu từ tay rơi xuống nền tuyết, nhưng lưng vẫn thẳng, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lý Mạc Sầu.Một thoáng yên lặng.Cuối cùng, Lý Mạc Sầu hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt không còn băng lạnh tuyệt đối mà có chút ý vị khó tả.> "Không chỉ lì lợm... mà còn biết dùng đầu.
Khá lắm."
Nói xong, nàng xoay người vào cung.Trên bàn đại điện, một bát trà nóng đã chờ sẵn, khói nhẹ bốc lên.Tối hôm ấy, băng cung yên tĩnh đến mức nghe rõ từng hạt tuyết rơi.
Tô Dao ngồi bên bàn, hai tay ôm chặt bát trà, mùi hương nhè nhẹ quyện cùng hơi ấm làm tan giá buốt tận xương.
Nàng mơ hồ nhận ra - sự lạnh lùng kia, ẩn sâu trong đó là một tầng bảo hộ khó nói thành lời.
Hơi ấm lan dần trong cơ thể rách nát vì thử thách, như một lời đáp cho tất cả kiên trì của nàng.Lần đầu tiên, trong đáy mắt mệt mỏi, lóe lên niềm vui thỏa lòng — nàng đã vượt qua, và biết chắc: nữ nhân kia, tuy chưa mở miệng thừa nhận, nhưng đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của mình.---Còn ở một góc hành lang tối, Lý Mạc Sầu lặng lẽ đứng nhìn, trong mắt thoáng qua một tia thỏa lòng - mỏng manh như ánh trăng rơi xuống lớp băng vĩnh hằng, chỉ lóe lên chớp mắt rồi tan đi, không để ai kịp bắt gặp.Tô Dao nhìn làn khói mỏng cuộn lên rồi tan vào không khí, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả - giống như từng lớp băng quanh trái tim đang chậm rãi nứt ra, nhưng không phải vì ấm áp công khai... mà vì những bảo vệ lặng thầm, không bao giờ được thừa nhận.Những bước sói bỏ đi khi nàng chưa kịp hái thảo.
Luồng khí mỏng giữ mạng giữa hồ băng.
Chén canh nóng trong đêm gió tuyết.
Cơn gió bất ngờ cứu nàng khỏi mũi băng trong trận pháp.Không ai nói ra, nhưng nàng biết... tất cả đều xuất phát từ một người.Tô Dao mím môi, cảm giác máu nóng dâng lên trong lồng ngực, át cả cơn lạnh còn sót lại.
Nàng biết, ở bên Lý Mạc Sầu sẽ chẳng có nụ cười hiền hậu, chẳng có lời khích lệ ngọt ngào, thậm chí bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bỏ rơi giữa băng tuyết.Nhưng chính khí chất lạnh như băng ấy... lại khiến nàng muốn tiến gần, muốn phá tan khoảng cách, muốn được đứng bên cạnh dù chỉ một bước.> "Dù có bao nhiêu cửa nữa... ta cũng sẽ vượt qua."
Ánh mắt nàng trong suốt như băng tuyết, nhưng sâu bên trong đã cháy lên một ngọn lửa - ngọn lửa chỉ hướng về một bóng áo trắng duy nhất.Bên ngoài, bước chân nhẹ như gió dừng lại nơi khúc hành lang.
Lý Mạc Sầu vốn định lướt qua, nhưng tiếng thì thầm kia lọt vào tai, dù nhỏ đến mức tưởng như tan vào hơi trà.Dù có bao nhiêu cửa nữa... cũng sẽ vượt qua!?Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua khe cửa hé mở.
Ánh lửa từ lò sưởi hắt lên gương mặt Tô Dao - mệt mỏi, xanh xao, nhưng đôi mắt lại sáng một cách cố chấp, giống như... năm xưa, một bóng hình khác từng đứng dưới tuyết nhìn mình.Trong khoảnh khắc, một mảnh ký ức xưa trỗi dậy - cũng là đôi mắt như thế, năm đó, đã từng nhìn mình giữa đêm tuyết với một lời hứa không thành.
Người ấy chết trong vòng vây, còn mình thì sống, để rồi mỗi khi thấy ánh nhìn này, lại cảm giác như mắc nợ.Thử thách là để gạn lọc, để biết con bé này có đủ tư cách đứng bên cạnh hay không.
Nhưng giúp đỡ... là bởi vì nếu để một ánh mắt như thế tắt đi trước mặt mình, thì chẳng khác nào tự tay chôn thêm một đoạn quá khứ.Khóe môi Lý Mạc Sầu khẽ cong, không phải nụ cười, mà là nét gì đó khó phân.
Bàn tay trong tay áo siết nhẹ, rồi buông ra.Không một tiếng động, nàng quay đi, để lại trên nền băng chỉ còn tiếng gió thổi và mùi hương ngọc lan thoảng qua.
Nhưng sáng hôm sau, trong phòng Tô Dao, trên bàn lại có thêm một chiếc áo choàng lông trắng, dày và mềm.
Không có lời nhắn, không có dấu vết.
Nhưng nơi này vốn chỉ có một chủ nhân - nếu không phải của Lý Mạc Sầu, thì còn có thể là ai?
End chap.(Ban đầu ta đã đặt tên cho chap này là " Vượt lên chính mình, hãy vững tin bạn nhé, mà thấy nó THVL quá nên thôi!)😅
---
P/s:
Sẽ có thắc mắc rằng băng cung rộng lớn tráng lệ nhưng lại chỉ có mình Sầu tỷ ở đó, có thể sẽ nghĩ đến cảnh Sầu tỷ hì hục chà lau quét tước, nhưng mà hong phải vậy đâu.
Lí giải nè!Thực ra, băng cung không phải tự nhiên mà có, cũng chẳng phải chốn thần linh lưu lại.
Nó là tâm huyết và gông xiềng mà Lý Mạc Sầu tự tay dựng nên.
Băng cung mà giang hồ vẫn truyền tụng là "thánh địa băng ngọc" kia, vốn không phải kỳ quan tự nhiên.
Toàn bộ cung điện được dựng nên bằng trận pháp hàn băng do chính tay Lý Mạc Sầu bày ra, từ mái vòm, hành lang cho đến từng cột băng sáng trong đều gắn liền với nội lực và tâm pháp của nàng.Chẳng ai biết, nơi này kỳ thật không có kẻ hầu hạ, không có ai giúp giữ gìn.
Mỗi ngày, Lý Mạc Sầu đều phải dùng chân khí điều động hàn nguyên trong núi, vừa để củng cố kiến trúc, vừa để trận pháp vận hành.
Nếu không, băng cung sẽ dần nứt vỡ, sụp xuống thành tro tuyết.Sau biến cố tình duyên và năm tháng giang hồ máu lạnh, nàng ẩn mình ở phương bắc.
Người khác chọn cô sơn cùng cốc, riêng nàng lại dựng băng cung, vừa như một nơi tu luyện, vừa như một lăng mộ cho những gì đã chết trong lòng mình.Cấu trúc băng cung là trận pháp hàn băng kỳ diệu, toàn bộ do nội lực nàng duy trì.
Không một ai giúp đỡ, không kẻ hầu người hạ.
Bởi trong mắt nàng, trên đời không còn ai đáng tin cậy, càng không ai đủ tư cách đặt chân vào lãnh địa này.
Vẻ tráng lệ bên ngoài thực chất là nhà tù do chính nàng tạo ra, vừa để cô lập bản thân khỏi thế gian, vừa để chứng minh sức mạnh tuyệt đối mà nàng nắm giữ.Đó cũng là lý do Lý Mạc Sầu đặt ra hàng loạt thử thách cho Tô Dao.
Ngoài miệng nói là "xem bản lĩnh", "trả ơn cứu mạng", nhưng thực ra, nàng muốn thử xem: có ai đủ tư cách chạm vào thế giới băng tuyết mà nàng giam mình ở trong?
Có ai chịu nổi giá lạnh, chịu nổi sự khắc nghiệt mà ngay cả nàng cũng coi là hình phạt?Và tại sao vừa thử thách vừa ngầm bảo vệ?
Bởi lẽ, chính Lý Mạc Sầu cũng không nhận ra - nơi tận cùng cõi lòng, ngọn lửa nhân tính chưa từng thật sự tắt.
Nàng có thể lạnh lùng với cả thiên hạ, nhưng trước đôi mắt vừa quật cường vừa ngây dại kia, bức tường băng giá bao năm xây đắp bỗng xuất hiện những vết rạn mỏng.Không phải thứ "đáng yêu" mà phàm nhân ca tụng, mà là một sự đối nghịch khiến người ta khó rời mắt: trong cung điện băng lạnh lẽo vô tận, lại có kẻ yếu ớt đến nực cười, nhưng vẫn cắn răng chống chọi, quyết chẳng chịu ngã xuống.
Chính sự tồn tại đó, như một ngọn lửa nhỏ bé lạc loài giữa biển tuyết, khiến trái tim nàng lần đầu tiên sau nhiều năm... khẽ rung động.--