Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,584
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
334310308-256-k163465.jpg

Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Tác giả: NN001124
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

"Ly hôn sướng nhất thời, truy vợ khổ cả đời"

Tác giả: Giang Hoa Tự Hỏa

Thể loại: Hào môn, ngược văn, HE, sinh con, gương vỡ lại lành, trước ngược thụ sau ngược công

Văn án
【 Vả mặt, tra công biến trung khuyển, sau ly hôn tra công ngoài miệng nói không yêu, thân thể lại rất thành thật 】
Thời điểm kết hôn, Hoắc Nam Phong lời thề son sắt mà nói, đời này chỉ yêu một mình Thẩm Thần.

Ba năm sau, Thẩm Thần thân thể bị hao tổn, khó có thể mang thai, Hoắc Nam Phong ghét bỏ cậu không thể nối dõi tông đường cho Hoắc gia, hai người như vậy ly hôn.

Qua một tuần, Thẩm Thần nhận được thiệp mời đính hôn của Hoắc Nam Phong, mà cậu vừa vặn lúc này mang thai con của Hoắc Nam Phong.

Cậu quyết định rời đi thành phố này, đi một thành phố khác trộm sinh hạ hài tử.

Không ngờ vừa đến sân bay, vừa vặn bị Hoắc Nam Phong phẫn nộ tới tóm được...

--------------------------------
Gỡ mìn: Truyện khá là teenfic nên chỉ đọc giải trí~ Không yêu xin đừng nói lời cay đắng~~
--------------------------------
Tác giả gỡ mìn:
1.

Lãnh khốc bá đạo Alpha công X xinh đẹp quật cường Omega thụ
2.

Phổ cập đơn giản khoa học ABO: Alpha thân thể khoẻ mạnh, Omega xinh đẹp tinh xảo có thể sinh con, Beta bình thường
3.

Nhân vật, thành phố ở đây đều là hư cấu, thỉnh không cần tìm kiếm a~ Tags: 1x1abohiệnđạinhấtcôngnhấtthụ​
 
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Chương 1: Không sinh được hài tử


"Chát"Tiếng bạt tai trong trẻo vang lên ngay trước cửa Cục Dân Chính khiến người qua đường xung quanh xúm xít lại xem.

Họ chỉ thấy một nam Alpha thân hình cao lớn, mặc âu phục trịnh thượng vậy mà lại bị một Omega mảnh khảnh tát một cái."

Cậu bớt nổi điên ở chỗ này đi, cẩn thận tôi xử lý cậu đấy!"

Dưới tình hình Thẩm Thần còn muốn tát vài cái nữa, Hoắc Nam Phong nắm chặt tay cậu, mặt mày phẫn nộ ra lệnh cảnh cáo.Nếu không phải niệm tình phu thê, một Alpha thân thể khỏe mạnh như hắn sao lại để Thẩm Thần đánh hắn trước mặt mọi người như vậy, phải sớm vặn nát tay cậu rồi mới phải.Thẩm Thần nghe hắn cay nghiệt cảnh cáo, tay run lên, lồng ngực truyền đến một trận đau đớn sắc lạnh."

Tôi nổi điên?

Vừa nãy anh nói tiếng người à?

Ai cũng có thể mắng nhiếc tôi không sinh được con, riêng anh không có tư cách nói câu ấy!"

Nếu không phải ba năm trước đây cậu thay Hoắc Nam Phong gánh chịu mưu kế của đối tác thì làm sao lại khiến túi sinh sản bị tổn thương.

Vốn dĩ ngay từ đầu Thẩm Thần cũng không đến nỗi không sinh được con, không cách nào nối dõi tông đường cho nhà họ Hoắc.Thế mà ban nãy lãnh giấy ly hôn, Hoắc Nam Phong lại dùng lời lẽ khinh miệt nói: "Cậu không sinh được chắc về sau tái hôn cũng khó đây.

Khu biệt thự phía Đông kia tặng cho cậu đấy."

Lời này đối với Thẩm Thần quả thực chính là vô cùng nhục nhã!

Cậu tức giận không chịu được vậy nên mới tát Hoắc Nam Phong một cái."

Buông tay!"

Thẩm Thần nén nước mắt, dùng sức giãy giụa vài cái "Nhà của anh tôi không cần!"

"Nháo đủ chưa?

Hừ, khác gì con đàn bà đanh đá đâu?"

Hoắc Nam Phong nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, "Bây giờ cậu nói không cần nhà ở vậy sau này đừng đến lúc đó lại tới tìm tôi cầu xin, rắc rối."

"Anh yên tâm, coi như tôi ra đường ăn xin cũng sẽ không xin nhà họ Hoắc một phân tiền!"

Mắt Thẩm Thần đỏ bừng, quật cường cất lời, không chịu yếu thế nửa phần."

Tùy cậu."

Hoắc Nam Phong lạnh nhạt ném lại một câu, rồi nghênh ngang lên xe rời đi.Thẩm Thần đứng ở cửa Cục Dân Chính như cũ.

Trời đông lạnh giá còn có gió thổi, lạnh tới nỗi khiến Thẩm Thần run rẩy, cả mũi và mắt đều đỏ rực dường như sắp khóc tới nơi.

Nhưng cậu không khóc, cúi đầu nhìn vào đống giấy tờ ly hôn.Có lẽ là vì lạnh quá, tay cầm quyển sổ run rẩy mạnh mẽ, đút vào trong túi nhiều lần không được, Thẩm Thần dứt khoát nắm chặt chúng trong tay.Lang thang đi một đoạn đường dài trong vô định, Thẩm Thần rốt cuộc cũng không nhịn được, quay đầu lại liếc nhìn một cái.

Cậu thấy chiếc xe BMW kia vội vã lao đi, rất nhanh đã biến mất.Cho tới tận bây giờ cậu mới ý thức được, mình và Hoắc Nam Phong hoàn toàn kết thúc.Hai người kết hôn ba năm, trước hai năm trước gọi là như sơn tựa keo cũng không quá, thế mà sau một năm lại luôn cãi nhau, một chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi thôi mà cũng cãi được.Đêm qua, bọn họ còn cãi nhau tới nửa đêm, tính cả nợ cũ lẫn nợ mới, cuối cùng Hoắc Nam Phong lại lạnh lùng mà vứt lại hai chữ: "Ly hôn!"

Sáng sớm hôm nay, bọn họ liền tới Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn, so năm đó lãnh giấy kết hôn còn nhanh hơn.Có thể thấy được Hoắc Nam Phong đã sớm chịu đủ cuộc hôn nhân này rồi, một khắc cũng chờ không được.Buồn cười chính là cậu còn thấy không rõ, mỗi lần cãi nhau sau đó vẫn nghĩ là Hoắc Nam Phong đối với cậu còn có tình cảm, cậu lại là người chủ động xin lỗi, ai ngờ người ta ngại phiền từ sớm.Vừa rồi anh ta nói cái gì?Nói cậu giống con đàn bà đanh đá.

"Haha, chỉ sợ ở trong mắt hắn chỉ có Tô Tiêu mới là tri kỷ trìu mến nhất."

Tô Tiêu cũng là Omega, nhưng cô ấy là nữ O.

Tử cung so với nam O càng thích hợp để mang thai hơn.

Hơn nữa cô ấy còn dịu dàng, hiền lành động lòng người, từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc không ai không thích cô.Nghĩ đến sự yêu thương Hoắc Nam Phong dành cho Tô Tiêu, Thẩm Thần khóe môi cong lên nụ cười châm chọc.Mỗi lần Hoắc Nam Phong về nhà, Thẩm Thần muốn nói chuyện với Hoắc Nam Phong thân mật, chưa nói được hai câu Tô Tiêu đã tới gõ cửa, luôn lấy cớ tìm Hoắc Nam Phong giúp đỡ.Vì thế Thẩm Thần cãi nhau với Hoắc Nam Phong không biết bao nhiêu lần.Mỗi lần Hoắc Nam Phong đều nói: "Tiêu Tiêu còn nhỏ, cậu là anh trai phải rộng lượng một ít.

Huống chi cậu lại là đàn ông đi so đo với một cô gái làm gì."

Thẩm Thần nhịn rồi lại nhịn, nhịn cho tới hôm nay, không đổi được sự tông trọng của Hoắc Nam phong mà còn đi tới bước đường ly hôn.Kỳ thật không tính có Tô Tiêu, cậu và Hoắc Nam Phong cũng sẽ ly hôn, nói đến cũng vẫn là vì nhà họ Hoắc trên dưới đều ngại chuyện cậu không sinh được con, không thể giúp nhà họ nối dõi tông đường.Bọn họ đã quên từ lâu trước đây vì sao Thẩm Thần lại bị thương tới nỗi tử cung xuất hiện vấn đề.Trở về phòng cho thuê, Thẩm Thần cái gì cũng không làm, ngồi trước cửa sổ ngẩn người thật lâu.Tới khi đêm về, cậu không muốn một mình ngồi trong căn phòng trống rỗng ở nhà thuê nên rủ rê cánh bạn thân tới bar.Về sau mỗi lần nghĩ lại đêm ấy, Thẩm Thần đều hối hận không kịp, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.Nếu biết trước ra ngoài uống rượu cũng gặp phải Hoắc Nam Phong, cậu nên trốn ở phòng cho thuê tiếp tục ngủ thì hơn.Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.
 
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Chương 2: Xấu hổ (1)


Quán bar ánh đèn lờ mờ, bật nhạc rock and roll rất sôi nổi.Thẩm Thần cùng A Lâm ngồi dựa vào ghế dài uống rượu.Uống hết một ly, nước mắt Thẩm Thần không khống chế được mà chảy ra, trong miệng tất cả đều là hương vị chua xót."

Rượu uống thật cay."

Cậu che giấu cảm xúc nói, chỉ có chính mình biết thật ra không phải là rượu cay, mà là nỗi khổ trong lòng."

Rượu ngon, có một chút rượu cũng không uống được cậu thật vô dụng."

A Lâm không chút khách khí mà nói lời tổn thương cậu, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi ."

Kia không phải Hoắc Nam Phong sao?

Cô gái hắn ta ôm kia là ai?"

A Lâm dùng khuỷu tay đẩy Thẩm Thần, cậu vẫn chưa biết Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong đã ly hôn.Thẩm Thần ngẩn ra, cậu không thể nhớ nổi Hoắc Nam Phong đối với mình lộ ra vẻ mặt ôn nhu tươi cười như kia là lúc nào, mà hiện tại hắn lại đem vẻ mặt kia đối với cô gái đó.Không đợi Thẩm Thần mở miệng, A Lâm đã đứng lên nói với Thẩm Thần:
"Tớ còn tưởng rằng Hoắc Nam Phong là tên đàn ông tốt, không nghĩ tới là tra nam!, mình thay cậu đòi lại công bằng ""Đừng!

Chờ một chút!"

Thẩm Thần vội vàng đuổi theo A Lâm.Mới vừa đuổi theo đi tới, cậu đã thấy A Lâm như nổi điên chạy đến chỗ Hoắc Nam Phong, duỗi tay bắt lấy Tô Tiêu, nhưng lại bị thân thủ nhanh nhẹn của Hoắc Nam Phong bắt lấy tay.Thẩm Thần trong lòng căng thẳng.Hoắc Nam Phong đã học qua võ ,bàn tay kia của hắn không biết đã vặn gãy bao nhiêu cánh tay, cậu sợ Hoắc Nam Phong không lưu tình mà làm thương A Lâm.-Hoắc Nam Phong mắt lạnh liếc Thẩm Thần:
"Chuyện gì?"

-Thẩm Thần vội vàng đi đến chỗ Hoắc Nam Phong tay:
"Không có việc gì không có việc gì, bạn tôi uống nhiều quá, anh mau buông tay cậu ấy ra."

Hoắc Nam Phong lúc này mới buông ra tay.

A Lâm có men say trong người, thấy Hoắc Nam Phong vẫn còn ôm Tô Tiêu, lập tức nổi giận lôi đình:"Hoắc Nam Phong, anh không sợ Thẩm Thần đau lòng sao ?

Thẩm Thần đứng ở trước mặt anh, anh còn cùng tiện nhân này dây dưa......"

Thẩm Thần ngăn cản cậu: "Cậu đừng nói nữa!"

"Thẩm Thần cậu đừng buồn, nhanh chóng cùng hắn ly hôn!

Ly hôn với Hoắc Nam Phong cậu còn có thể tìm được Alpha tốt hơn, đỡ phải mỗi ngày phải chịu hắn ta."

"Không phải, cậu đừng nói nữa......"

"Còn có cô, tiện nhân này!"

A Lâm hung tợn mà nhìn chằm chằm Tô Tiêu, "Cô có xấu hổ hay không?

Câu dẫn chồng người khác , tiểu tam ra cửa đã bị xe đâm chết!"

Đúng lúc này, Hoắc Nam Phong lạnh lùng mà nói một câu:
"Tôi cùng Thẩm Thần đã ly hôn."

"Cái gì?"

A Lâm trừng lớn đôi mắt, ngây dại."

Cậu không nói với cậu ta sao?"

Hoắc Nam Phong hỏi Thẩm Thần, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười trào phúng, " Cậu không phải là luyến tiếc tôi chứ?"

Những lời này giống như có một bàn tay hung hăng mà tát vào mặt Thẩm Thần nóng rát, làm cậu vừa xấu hổ lại khó chịu, không biết nên đối mặt với Hoắc Nam Phong như thế nào.Hoắc Nam Phong thấy Thẩm Thần không nói tiếng nào, môi mỏng gợi lên một cách châm chọc:
"Thẩm Thần, dư tình chưa xong cũng nên buông tay ."

" Tôi đã sớm đối với anh hết hy vọng!"

Thẩm Thần nỗ lực áp xuống nỗi đau trong ngực, làm bộ dạng không thèm để ý , "Dư tình chưa xong?

Anh đừng có tưởng bở!"

Hoắc Nam Phong bỗng chốc mặt trầm xuống, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, cười lạnh nói:
- " Tốt nhất là vậy , không có việc gì đừng tới làm phiền tôi!"

Giọng điệu như mỉa mai Thẩm Thần vẫn còn phải dính lấy hắn.Thẩm Thần cắn răng, nhấp môi không nói, lôi kéo A Lâm xoay người rời đi."

Chờ một chút."

Tiêu Tô dựa vào lồng ngực Hoắc Nam Phong đột nhiên nói lên, khuôn mặt kiều diễm lộ ra một tia ủy khuất: "Thẩm Thần ca ca, anh không cảm thấy anh cùng người bạn này thiếu em một tiếng xin lỗi sao?"
 
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Chương 3: Xấu hổ (2)


Dưới ánh đèn mờ ảo cùng khung cảnh quần ma loạn vũ, tiếng nhạc Rock' N Roll đinh tai nhức óc kích thích lỗ tai mỗi người.

Thẩm Thần cùng A Lâm ngồi tựa trên sofa bar cạnh cửa sổ uống rượu.

Sau khi uống hết một ly, nước mắt của Thẩm Thần không khống chế được mà rơi xuống, trong miệng chỉ còn hương vị chua xót.

"Rượu cậu gọi quá nặng."

Thẩm Thần che giấu nói, nhưng chỉ có mình cậu biết thật ra không phải rượu quá mạnh, mà là vì đau khổ trong lòng.

"Chậc chậc, mới có tí rượu mà đã thế rồi, cậu đúng là quá vô dụng."

A Lâm không chút khách khí nói, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, sắc mặt đột nhiên thay đổi."

"Cái đm, kia không phải Hoắc Nam Phong sao?

Nữ nhân anh ta đang ôm là ai?"

A Lâm dùng khuỷu tay chọc chọc Thẩm Thần, cậu ấy vẫn chưa biết chuyện ly hôn của Thẩm Thần và Hoắc Nam Phong.Thẩm Thần nhìn theo hướng A Lâm chỉ,góc đường phía bên ngoài quán bar, Hoắc Nam Phong đem Tô Tiêu ôm chặt vào lòng, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng ấy giờ lại đang ôn nhu cười nhạt dưới ánh đèn đường.

Thẩm Thần ngẩn ra, cậu không nhớ nổi lần cuối Hoắc Nam Phong mỉm cười với mình như vậy là khi nào, thế nhưng hiện tại sự dịu dàng đó đã đặt trên người em gái kia của hắn rồi.

Không đợi Thẩm Thần mở miệng, A Lâm đã đứng lên lao ra ngoài: "Tôi còn tưởng Hoắc Nam Phong là người đàn ông tốt như nào, hóa ra chỉ là một thằng tra nam!

Đm, tôi thay cậu tìm anh ta tính sổ!"

"Đừng!

Chờ đã!"

Thẩm Thần vội đuổi theo cậu ấy.

Vừa mới chạy ra ngoài, cậu đã thấy A Lâm ngà ngà say phi thẳng đến trước mặt Hoắc Nam Phong, duỗi tay định túm lấy Tô Tiêu nhưng lại bị Hoắc Nam Phong đưa tay túm ngược lại.

Thẩm Thần trong lòng căng thẳng.

Hoắc Nam Phong từng học võ, cái tay kia không biết đã vặn gãy xương của bao nhiêu người.

Cậu lo Hoắc Nam Phong sẽ không lưu tình đả thương A Lâm.

Hoắc Nam Phong lạnh lùng liếc Thẩm Thần: "Chuyện gì?"

Thẩm Thần vội chạy tới gỡ tay Hoắc Nam Phong ra: "Không có việc gì, bạn tôi uống hơi nhiều thôi, anh mau buông cậu ấy ra."

Hoắc Nam Phong lúc này mới buông tay ra.

A Lâm dưới ảnh hưởng của men rượu, thấy Hoắc Nam Phong vẫn còn ôm Tô Tiêu liền tức khắc nổi trận lôi đình: "Hoắc Nam Phong, anh mà đòi xứng với Thẩm Thần sao?

Thẩm Thần đang đứng ngay trước mặt anh, vậy mà anh còn cùng con tiện nhân này làm........"

Thẩm Thần ngăn cậu ấy lại: "Cậu đừng nói nữa!"

"Đ** mẹ!

Thẩm Thần cậu đừng nhịn nữa, mau ly hôn với anh ta đi!

Ly hôn rồi cậu có thể tìm được Alpha khác tốt hơn, không cần phải mỗi ngày đều chịu đựng thái độ của Hoắc gia bọn họ!"

"Không phải, cậu đừng nói nữa......."

"Còn có mày con đĩ này!"

A Lâm hung tợn nhìn chằm chằm Tô Tiêu "Mày có biết xấu hổ là gì không?

Câu dẫn chồng của người ta, cẩn thận có ngày ra đường bị xe đâm chết!"

Đúng lúc này, Hoắc Nam Phong lạnh lùng nói một câu: "Tôi và Thẩm Thần đã ly hôn."

"Cái gì?"

A Lâm trợn tròn mắt đứng ngây ra.

"Cậu không nói với cậu ta sao?"

Hoắc Nam Phong quay sang hỏi Thẩm Thần, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài nét trào phúng "Không phải cậu vẫn còn luyến tiếc tôi đấy chứ?"

Câu nói này rơi trên mặt Thẩm Thần như một cú tát bỏng rát làm cậu vừa xấu hổ vừa lúng túng không biết nên đối diện với Hoắc Nam Phong như thế nào.

Hoắc Nam Phong thấy cậu không lên tiếng, đôi môi mỏng nhếch lên đầy châm chọc: "Thẩm Thần, dư tình chưa dứt cũng nên có chừng mực."

"Tôi đã hết hy vọng với anh lâu rồi!"

Thẩm Thần cố nén nỗi đau trong lòng, bày ra biểu hiện lãnh đạm "Dư tình chưa dứt?

Đấy là anh tưởng bở!"

Sắc mặt Hoắc Nam Phong bỗng chốc trầm xuống, cả người toát ra lệ khí làm người ta sợ hãi, cười lạnh nói: "Tốt nhất nên như vậy, nếu không có việc gì đừng đến làm phiền tôi!"

Giọng điệu này như muốn nói rằng Thẩm Thần vẫn sẽ còn lì lợm đeo bám hắn.

Thẩm Thần cắn răng, mím môi không nói gì, xoay người kéo A Lâm rời đi.

"Chờ một chút."

Tô Tiêu đang đứng dựa vào lòng Hoắc Nam Phong đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt kiều mỹ lộ ra chút ủy khuất "Thẩm Thần ca ca, anh không cảm thấy mình và bạn của anh thiếu em một lời xin lỗi sao?"
 
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Chương 4: Chịu ủy khuất


"Xin lỗi, tôi không biết cậu đã ly hôn với Hoắc Nam Phong."

A Lâm gãi gãi đầu, gương mặt lộ rõ vẻ áy náy, "Đều do tôi, hại cậu bị tên khốn Hoắc Nam Phong kia đánh."

Thẩm Thẩm lắc đầu, đưa tay lên mặt mình.

Chỉ mới chạm nhẹ thôi đã làm cậu đau tới nhíu mày, chứng tỏ lúc đánh cậu Hoắc Nam Phong không hề nương tay chút nào.

A Lâm vội vàng túm lấy tay Thẩm Thần: "Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn xem."

Nương theo ánh đèn đường bên cạnh, A Lâm mới chỉ nhìn thoáng qua thôi liền hít sâu một cái.

Nửa mặt bên trái của Thẩm Thần rất thanh thú, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, xương quai hàm nhu mỹ mà sạch sẽ.

Thế nhưng phần mặt bên phải lại bị đánh đến sưng đỏ lên, xuất hiện cả những tơ máu đáng sợ.

"Thằng khốn nạn!

Hoắc Nam Phong xuống tay cũng quá độc ác rồi!"

A Lâm tức tới không chịu được, bèn đấm một quyền lên cột đèn đường, bất bình thay Thẩm Thần, "Nếu tôi là Alpha, tôi nhất định sẽ đánh anh ta răng rơi đầy đất."

Đáng tiếc cậu chỉ là một Beta bình thường, dù ở phương diện nào cũng không thể so sánh với một Alpha như Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong cao gần 1m9, dưới lớp quần áo đó ẩn chứa sức lực vô cùng lớn.

Hơn nữa ngay từ nhỏ hắn đã luyện võ, đừng nói đến Beta, ngay cả những Alpha khác cũng không làm gì được hắn.

Thẩm Thần đầy tức giận và thất vọng nhìn A Lâm, muốn nói với cậu ấy rằng mình không sao, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, một chữ cũng không nói nên lời.

Hoắc Nam Phong tát cậu hai cái trước mặt Tô Tiêu, đem toàn bộ tôn nghiêm của cậu đánh đi hết.

Thẩm Thần chưa từng nghĩ người từng theo đuổi mình năm đó, đối xử với mình tựa châu tựa bảo có một ngày sẽ ra tay như vậy.

Thẩm Thần tự giễu cười, lẳng lặng đi về phía trước.

Nơi nào đó trong lòng cậu giờ trống rỗng, như thể bị dao khoét một khối, để lại vết thương chảy máu đầm đìa.

Gió lạnh đêm đông thổi qua mặt cậu, thật lạnh lẽo, lại còn hơi ẩm ướt.

Mắt cậu dường như có chất lỏng trào ra, tầm mắt trở nên mù mịt.

"Thẩm Thần, đừng khóc, đừng như vậy...."

A Lâm luống cuống tay chân lau nước mắt cho Thẩm Thần, "Ly hôn thì ly hôn, rồi cậu sẽ tìm được một Alpha khác tốt hơn Hoắc Nam Phong, để tên khốn kia hối hận cả đời!"

Thẩm Thần lắc đầu không nói, chỉ cúi đầu đi tiếp.

Kỳ thật cậu cũng không biết mình nên đi nơi nào.

Người khác ly hôn còn có thể về nhà, có người nhà làm bạn an ủi.

Nhưng cậu chỉ còn một mình, cha mẹ cậu mười lăm năm trước đều đã qua đời rồi.

Khi đó cậu mới mười tuổi, thường xuyên ở nhà họ hàng được vài ngày lại bị đẩy tới nhà họ hàng khác.

Cậu cảm thấy bản thân mình so với mấy người ăn xin trên đường kia chẳng có gì khác nhau.

Thấy A Lâm lo lắng cho mình, Thẩm Thần miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Cậu nói đúng, ly hôn thì sao chứ, tôi có thể gặp được một Alpha tốt hơn."

"Đúng vậy, để hôm nào tôi giới thiệu cho cậu một người vừa đẹp trai vừa giàu có, người đó so với Hoắc gia còn có quyền thế hơn nhiều.

Gã họ Hoắc kia đúng là chọc tôi tức chết!"

Thẩm Thần chỉ đùa cùng A Lâm để lấy lại tinh thần, không hề để những chuyện này trong bụng.

Không ngờ sau này A Lâm thật sự giới thiệu cho cậu một người rất có quyền thế, lại còn có quen biết với Hoắc Nam Phong.

Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

Trở lại phòng trọ, mặt của Thẩm Thần đã sưng lên như cái màn thầu.

Vừa mệt lại buồn ngủ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt.

Cậu tùy tiện lấy tuýp thuốc mỡ tiêu sưng bôi một chút sau đó nằm vật ra giường.Cả đêm cậu ngủ không yên giấc, cứ mơ thấy những ký ức gần đây khi mình còn ở Hoắc gia.

Đêm trước ngày ly hôn, cũng chính là đêm qua, Tô Tiêu đổ tội cho cậu ăn cắp vòng tay gia truyền của Hoắc phu nhân.

Hoắc Nam Phong không hề phân rõ đúng sai đã bắt cậu phải trả lại cái vòng, vậy nên cậu và Hoắc Nam Phong đã cãi nhau to.

Sau khi phát hiện vòng tay không phải Thẩm Thần lấy trộm, Thẩm Thần muốn nghe hắn giải thích đàng hoàng.

Hoắc Nam Phong lại không hề kiên nhẫn nói: "Cậu là con rể Hoắc gia, phải rộng lượng một chút, đừng suốt ngày tính toán nhỏ nhặt thế."

Thẩm Thần biết công việc vủa hắn bận rộn, toàn bộ tập đoàn Hoắc gia đều cần hắn ta xử lý, còn phải thường xuyên ra nước ngoài bàn việc cùng đối tác nên hắn không thích những việc nhỏ nhặt trong nhà như này.Nhưng dựa vào cái gì mà bắt cậu phải chịu ủy khuất?

Mỗi lần bị trưởng bối Hoắc gia chỉ trích, Hoắc Nam Phong đều bắt cậu phải nhịn, phải khoan dung độ lượng.

Ngay cả khi Hoắc phu nhân mắng cậu là thứ không sinh được con, cậu còn phải trưng ra bộ mặt vui vẻ mà lắng nghe, nếu không thì sẽ là người nhỏ mọn.

Lúc đấy Thẩm Thần rất muốn ném cái vòng đó vào mặt Hoắc Nam Phong!

Khung cảnh trong mơ lại thay đổi, chuyển đến thời điểm cậu vừa mới cùng Hoắc Nam Phong kết hôn.

Hoắc Nam Phong son sắt thề rằng: "Tiểu Thần, em hiểu rõ tính tôi, một khi đã xác định mục tiêu sẽ không bao giờ thay đổi!

Em chính là mục tiêu duy nhất trong đời này của tôi!"

Ha, mục tiêu duy nhất gì chứ, chỉ toàn gạt người.

Nửa đêm, Thẩm Thần tỉnh dậy, cảm giác trên mặt lạnh lạnh.

Đưa tay lên quệt một cái, tất cả đều là nước mắt, gối cũng đã sớm ướt đẫm.Cậu sờ vết cắn phía sau gáy, đó là ký hiệu của Alpha khi đánh dấu Omega, nó có nghĩa rằng cậu là người của Hoắc Nam Phong, những Alpha khác không thể đánh dấu cậu, trừ khi đã xóa sạch ký hiệu.Nếu đã ly hôn với Hoắc Nam Phong thì cái ký hiệu này cũng không cần để nữa, ngày mai đi bệnh viện xóa thôi.Thẩm Thần nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa, Hoắc Nam Phong sẽ đánh dấu một Omega khác, mà Omega đó cũng sẽ sinh cho hắn vài bé con đáng yêu.
 
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Chương 5: Cả đời không liên quan đến nhau!


Buổi sáng hôm sau, Bệnh Viện Nhân Dân A Thành 1, khoa Omega.

"Cậu chắc chắn muốn xóa ký hiệu đánh dấu?"

Bác sĩ nhìn Omega có dung mạo xuất chúng đang ngồi trước mặt, xác nhận lại lần nữa.

"Tôi chắc chắn."

Thẩm Thần nói.

"Vậy cậu biết khi xóa ký hiệu của Alpha sẽ đau đớn thế nào chứ?

Không chỉ về mặt sinh lý mà còn cả về tinh thần.

Nếu cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi khuyên cậu nên về suy nghĩ kỹ thêm lần nữa."

Sở dĩ bác sĩ nói như vậy vì trong quá trình phẫu thuật có vài Omega không chịu nổi đau đớn, bắt buộc phải dừng phẫu thuật.

Điều này sẽ tạo nên thương tổn vô cùng lớn đối với thể chất và tinh thần của Omega.

Thẩm Thần lắc đầu, kiên quyết nói: "Không cần đâu, nhờ bác sĩ sắp xếp lịch phẫu thuật ngay bây giờ giúp tôi."

Những Omega đến bệnh viện xóa ký hiệu đều có hoàn cảnh khá giống nhau, đa số là chia tay với người yêu hoặc ly hôn với chồng.

Ánh mắt của bác sĩ dừng trên bên má trái sưng đỏ của Thẩm Thần, ông nhíu mày.

"Cho tôi mạo muội hỏi một câu, cậu bị Alpha bạo lực gia đình sao?

Nếu đúng là như vậy, tôi khuyên cậu sau khi xóa ký hiệu liền đi báo cảnh sát."

Bác sĩ nghiêm túc nói.

Thẩm Thần lại lần nữa lắc đầu.

Hoắc Nam Phong sau khi ly hôn cho cậu hai cái bạt tai, đây không thể tính là bạo lực gia đình được, huống hồ cậu cũng không muốn cùng hắn dây dưa, cứ kệ như vậy đi.

Sau khi bác sĩ viết hồ sơ bệnh án, Thẩm Thần ra ngoài nộp viện phí.

Y tá thông báo lịch phẫu thuật xóa ký hiệu của cậu sẽ được thực hiện sau nửa tiếng nữa, vậy nên cậu ngồi chờ ở hành lang.

Hành lang bệnh viện lúc nào cũng đông người qua lại, bên cạnh cậu cũng có vài Omega chờ xóa ký hiệu.

Nhưng điểm khác biệt chính là, họ đều có người thân hoặc bạn bè đi cùng, chỉ có Thẩm Thần lẻ loi một mình ngồi ở đó, trông thập phần cô đơn.

Thiếu nữ ngồi cạnh có lẽ cảm thấy buồn chán khi chờ đợi, chủ động bắt chuyện với cậu: "Này, sao anh lại đến đây xóa ký hiệu thế?"

Thẩm Thần ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đầy sự tò mò của cô, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Tôi ly hôn."

Thiếu nữ kia kinh ngạc: "Anh đẹp như vậy, mà có người nỡ ly hôn với anh sao?"

Trong ba giới tính ABO, Omega là những người có dung mạo xinh đẹp nhất.

Hầu hết họ đều có làn da trắng như tuyết, dáng người mảnh mai, gương mặt thanh tú như búp bê.

Mà dung mạo của Thẩm Triệt trong số những Omega kia chính là nghìn người mới có một, đặc biệt là đôi mắt của cậu.

Đồng tử màu khói nhạt, sóng mắt chuyện động giống như lưu ly làm mê hoặc lòng người, phía đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo vài phần điệt lệ.

(Điệt lệ ở đây có nghĩa là xinh đẹp rạng rỡ )Lần đầu cậu gặp Hoắc Nam Phong là khi tham gia một buổi tiệc thời trang với tư cách là nhà thiết kế trang sức kiểu mới của A thành.

Hoắc Nam Phong vừa nhìn cậu đã nhất kiến chung tình, sau đó liền nhanh chóng theo đuổi cậu.

Không ngờ được sau ba năm, kết quả cho tình yêu sâu đậm của hai người lại chính là ly hôn, thật trớ trêu.

Không lâu sau, y tá đã gọi tới tên của Thầm Thần, dẫn cậu vào phòng khử trùng để chuẩn bị phẫu thuật.

Xóa ký hiệu không phải một việc dễ dàng, vì khi đánh dấu Alpha đem tin tức tố của mình tiêm vào trong cơ thể Omega, làm Omega đối với họ sinh ra sự ỷ lại cả về tâm lý lẫn sinh lý.

Cho nên xóa ký hiệu cũng chính là xóa sạch tin tức tố sở hữu của Alpha.

Trong quá trình xóa ký hiệu không thể sử dụng thuốc gây tê để tránh ảnh hưởng tới tin tức tố trong cơ thể Omega.

Đây là lý do bác sĩ nhiều lần hỏi Thẩm Thần có chắc chắn muốn tiến hành giải phẫu hay không. .Thẩm Thần lặng lẽ nằm trên bàn mổ, cảm giác lưỡi dao lạnh buốt từng chút một đâm vào sau gáy, cứ mỗi phút trôi qua cơn đau lại tăng lên gấp mười lần.

Chưa đầy hai phút sau, trên trán cậu đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Gương mặt vốn tiều tụy giờ lại tái nhợt thêm vài lần, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt dưới da.

"Nếu cậu nhịn không được có thể kêu lên."

Y tá nhỏ giọng trấn an cậu.

Thẩm Thần không hề phát ra chút âm thanh nào, chỉ gắt gao cắn chặt môi, cắn tới mức bật máu...

Mười ngón tay dùng sức nắm chặt ga giường, gân xanh trên mu bàn tay cùng cánh tay cậu đều nổi lên, giống như ngay giây cậu sau sẽ lập tức ngất đi vậy.

Y tá thở dài một tiếng, bà đã gặp qua rất nhiều Omega đến đây làm phẫu thuật xóa ký hiệu, nhưng chưa hề thấy ai có thể chịu đựng như Thẩm Thần.

Đây đúng là Omega cố chấp và kiên cường nhất mà bà từng biết.

Một giọt nước mắt lớn chảy xuống từ khóe mắt Thầm Thần, cậu bỗng nhiên cười thảm một tiếng, lẩm bẩm nói: "Hoắc Nam Phong, từ nay về sau, tôi với anh cả đời không liên quan đến nhau!"
 
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Chương 6: Ngoan một chút


Hai giờ sau, Thẩm Thần chầm chậm bước ra từ tòa nhà bệnh viện.

Cơ thể vì vừa trải qua phẫu thuật nên đau đến run nhẹ, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, quần áo dính chặt trên da làm cậu vô cùng khó chịu.

Mới đi chưa được hai bước, chân của Thẩm Thần đã run lên vì đau, trước mắt biến thành một mảng màu đen khiến cậu phải dựa vào cột trước bệnh viện để nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, một đôi nam nữ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Nam nhân cao ráo tuấn mĩ, nữ nhân thì đáng yêu dễ thương nắm tay nhau đi về phía cửa.

Là Hoắc Nam Phong và Tô Tiêu!

Thẩm Thần nghiến răng muốn đứng sau cây cột để tránh bọn họ.

Không ngờ, đôi mắt sắc bén của Tô Tiêu vô tình nhìn thấy cậu.

Cô ta nhanh chóng buông tay Hoắc Nam Phong chạy đến trước mặt Thẩm Thần, tỏ vẻ quan tâm hỏi: "Anh Thẩm Thần, sao anh lại ở chỗ này?

Có phải anh khó chịu chỗ nào không?"

Thẩm Thần nhìn người đang làm bộ làm tịch trước mặt mình, gương mặt lộ ra vài phần chán ghét, lạnh lùng nói: "Tô tiểu thư, xin cô cách xa tôi một chút, tôi không muốn thấy cô."

Tô Tiêu bày ra dáng vẻ đáng thương: "Anh Thẩm Thần, sao anh lại nói như vậy, em đang hỏi thăm anh mà."

Cô ta quay đầu nhìn Hoắc Nam Phong đang đi tới, đưa tay ôm lấy cánh tay hắn ta "Nam Phong ca ca, anh Thẩm Thần nói không muốn nhìn thấy em, nhưng em không làm sai gì cả."

Ánh mắt Hoắc Nam Phong dừng ở gương mặt tái nhợt của Thẩm Thần.

Hắn hơi nhíu mày muốn hỏi thăm cậu vài câu, nhưng Thẩm Thần quay mặt đi, hoàn toàn làm lơ hắn.

Hoắc Nam Phong lập tức bực bội, lạnh lùng nói: "Tiêu Tiêu, không cần để ý cậu ta."

Hắn duỗi tay đưa Tô Tiêu đi.

Thế nhưng Tô Tiêu lại không chịu, đã vậy còn hỏi Thẩm Thần: "Anh Thẩm Thần, anh tới bệnh viện vì muốn chữa túi sinh sản sao?

Em biết, là Omega mà không thể có con thật sự rất đau khổ, anh chắc chắn cũng không cam lòng.

Trên đời này có vài việc đã được định sẵn, anh cũng không cần quá đau khổ đâu.

Nếu không mang thai được thì có thể nhận con nuôi mà...."

"Rắc muối lên vết thương của tôi có phải rất vui hay không?"

Thẩm Thần không thể nhịn được nữa, "Tô Tiêu, tôi không thích cô, thế nhưng cô còn mặt dày mà lao tới, đúng là ghê tởm!"

"Thẩm Thần!"

Hoắc Nam Phong hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, "Chú ý thái độ của mình!"

"Sao?

Anh còn muốn đánh tôi?"

Thẩm Thần châm chọc quay phía mặt bên trái sang Hoắc Nam Phong, "Nhìn xem, kiệt tác tối qua của anh đấy."

Nhìn gương mặt sưng phù kia, hô hấp Hoắc Nam Phong cứng lại, cả người cảm thấy căng thẳng.

Hôm qua trời tối, hắn lại đang trong cơn giận nên không để ý mà đánh cậu hai cái.

Hiện tại nhìn cậu, gương mặt vốn dĩ trắng nõn giờ lại có vết bầm tím, thấp thoáng cả chút tơ máu khó coi.

Hoắc Nam Phong đưa tay về phía Thẩm Thần, thế nhưng lại bị cậu né tránh.

Hắn bóp cằm cậu, sắc mặt có điểm âm trầm nhìn chằm chằm vết bầm tím kia, khẽ nhíu mày nói: "Tối hôm qua cậu không nên chọc tôi."

Thẩm Thần không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Hoắc Nam Phong lại nói: "Nếu cậu ngoan một chút, tôi đã không động thủ với cậu."

Ngoan một chút?

Thẩm Thần bật cười.

Vốn dĩ tưởng rằng bản thân đã chết tâm, không ngờ vì những lời này mà trong lòng lại đau, giống như có ai đang cầm dao đâm vào tim cậu vậy.

Lúc nào cũng thế.

Hoắc Nam Phong lúc nào cũng bắt cậu ngoan một chút, rồi lại thêm chút nữa.

Dù trưởng bối Hoắc gia làm khó cậu, dù Tô Tiêu bôi nhọ cậu, Hoắc Nam Phong vẫn chỉ biết yêu cầu cậu ngoan ngoãn nhẫn nhịn.

Chẳng trách người này lại thích Tô Tiêu.

Trong mắt mọi người, Tô Tiêu vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn lương thiện đáng yêu, hơn nữa ông của cô ta và Hoắc lão gia là bạn tri kỷ.

Hoắc lão gia đặc biệt yêu quý Tô Tiêu, cho nên trên dưới Hoắc gia cũng phá lệ mà đối xử niềm nở với cô ta.

Nếu không phải lúc trước Hoắc Nam Phong khăng khăng muốn cưới cậu, có lẽ hiện tại Tô Tiêu chính là thiếu phu nhân của Hoắc gia.

Thẩm Thần càng nghĩ càng cảm thấy ba năm nay bản thân đúng là trò cười trong mắt Hoắc gia, không khỏi mà tự giễu: "Được, Hoắc Nam Phong, từ giờ về sau tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt các người."

Có lẽ vì ngữ khí của cậu quá chán nản, Hoắc Nam Phong nhìn cậu do dự nói: "Cậu không cần phải như vậy....."

Thẩm Thần gỡ tay hắn ra, cố nén đau đớn trong người đi về phía trước.

Hoắc Nam Phong chau mày, nhìn chằm chằm bóng dáng của Thẩm Thần, cảm thấy hôm nay cậu có gì đó không đúng lắm nhưng không thể nói rõ là gì...

Cảm giác giống như trên người cậu bị thiếu gì đó vậy.

Tô Tiêu nhận thấy Hoắc Nam Phong đang để ý Thẩm Thần, lập tức ôm chặt cánh tay hắn: "Nam Phong ca ca, em hơi chóng mặt, chúng ta mau vào thôi."

Hoắc Nam Phong dường như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Thần như cũ.

Ngay sau đó, hắn buông tay Tô Tiêu, sải bước lao ra ngoài bắt lấy bả vai của Thẩm Thần.

Thẩm Thần không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy cổ áo bị người khác kéo ra, cổ đau như muốn đòi mạng.

Sau đó cậu nghe thấy Hoắc Nam Phong gầm lên: "Cổ cậu sao lại thế này?

Ký hiệu đâu?"
 
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Chương 7: Có phải cậu mang thai không?


Thẩm Thần xoay người, nhìn Hoắc Nam Phong tức giận chất vấn mình.

Cậu cảm thấy hơi buồn cười, lạnh lùng nói: "Như anh thấy, ký hiệu của anh bị tôi xóa rồi."

"Ai cho phép cậu xóa?"

Hoắc Nam Phong nghiến răng, đôi mắt đen âm trầm, bàn tay to lớn túm lấy gáy của Thẩm Thần, cảm giác như ngay giây sau hắn sẽ bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh này vậy.

Thẩm Thần không để ý chút nào mà chỉ mỉm cười, gương mặt tái nhợt lập tức tươi tắn hơn vài phần, nhìn vừa xinh đẹp vừa có chút gì đó yếu đuối.

Hoắc Nam Phong giật mình, bàn tay hơi buông lỏng, làn da mỏng manh dưới lòng bàn tay càng làm hắn yêu thích không buông.

Ngay sau đó hắn nghe thấy Thẩm Thần nói: "Liên quan tới anh à?

Anh quản được sao?"

Câu nói này quả thực là khiêu khích hắn!

Hoắc Nam Phong vốn đã dịu xuống lại lần nữa bị câu này của Thẩm Thần chọc giận: "Cậu là Omega của tôi, không được xóa ký hiệu khi chưa có sự cho phép của tôi!"

Thẩm Thần cười nhạo: "Tờ giấy ly hôn kia anh muốn xem lại lần nữa không?

Ha, nhìn bên kia kìa, anh đang để muội muội của mình đứng chờ đấy.

Không sợ khiến người ta đau lòng à?"

Hoắc Nam Phong không hề để ý lời cậu nói, đôi mắt đen như mực chằm chằm nhìn người phía trước mặt, bàn tay đang đặt sau gáy của cậu từ từ dùng sức, giống như hắn thật sự muốn bóp chết Thẩm Thần.

Alpha trời sinh đã có tính chiếm hữu vô cùng mãnh liệt, Hoắc Nam Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong mắt hắn, bị đánh dấu thì chính là người của hắn, có ly hôn thì vẫn là người của hắn!

Tưởng tượng đến cảnh Thẩm Thần sau khi xóa ký hiệu của hắn, vào kỳ phát tình tiếp theo sẽ bị Alpha khác đánh dấu...

Mới nghĩ tới đó thôi đã khiến trong lòng Hoắc Nam Phong nổi lên sát ý gϊếŧ người rồi!Một luồng khí tức áp chế vô hình của Alpha tỏa ra từ người Hoắc Nam Phong khiến cho một Omega như Thẩm Thần không tự chủ được mà sinh ra suy nghĩ thuần phục.

Đây là bản năng trời sinh.

Alpha có thể áp chế Omega, ngược lại, Omega cũng có thể trấn an Alpha.

Nếu là ngày thường, việc này có thể làm tăng tình thú giữa AO.

Nhưng hiện tại Thẩm Thần chỉ cảm thấy nhục nhã, sắc mặt so với lúc nãy còn trắng hơn vài phần, dưới áp lực ấy cố ý khiêu khích Hoắc Nam Phong: "Sự thật thì người dư tình chưa dứt chính là anh đi?"

Quả nhiên, Hoắc Nam Phong thẹn quá hóa giận, nhanh chóng buông tay như chạm phải thứ gì đó vô cùng kinh tởm: "Con mẹ nó cậu đừng tự mình đa tình, tôi chơi chán cậu từ lâu rồi!"

Đường đường là tổng tài của tập đoàn Hoắc thị, là trưởng tử của Hoắc gia nhưng giờ hắn văng tục.

Có thể thấy hắn bị Thẩm Thần chọc đến sôi máu rồi.

Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Hoắc Nam Phong lại cay nghiệt mà nói: "Cậu xóa ký hiệu đánh dấu thì đã làm sao?

Tôi còn muốn nhìn xem, một Omega không sinh được con như cậu còn có Alpha nào dám đánh dấu.

Đợi đến lúc cậu bước vào kỳ phát tình, đừng hòng tới cầu xin tôi!"

"Đủ rồi!"

Nước mắt của Thẩm Thần không biết từ khi nào đã rơi lã chã.

Từ lúc mới tìm hiểu đến lúc kết hôn và sau đó là ly hôn, Thẩm Thần chưa bao giờ biết được Hoắc Nam Phong có thể tàn nhẫn như vậy, hết lần này đến lần khác dẫm vào nỗi đau của cậu.

Thẩm Thần nhanh chóng đưa tay lau sạch nước mắt, không muốn trước mặt hắn mất đi tôn nghiêm, từng chữ từng chữ nói: "Hoắc Nam Phong, dù tôi có chết, tôi cũng sẽ không cầu xin anh!"

"Cậu!"

Hoắc Nam Phong lại lần nữa nổi giận.

Cho dù là trước đây hay hiện tại, Thẩm Thần vẫn luôn có khả năng chọc hắn tức điên lên.

Đôi khi Hoắc Nam Phong thật sự muốn bóp chết cậu, đỡ để bản thân phải nén giận.

Trong lúc hai người đang giương cung bạt kiếm, Tô Tiêu cuối cùng cũng không nhịn được mà chạy tới, ôm chặt lấy cánh tay Hoắc Nam Phong, nhỏ giọng làm nũng: "Nam Phong ca ca, anh cùng anh Thẩm Thần nói chuyện gì vậy?

Hai người nói chuyện một lúc lâu rồi đấy."

Hoắc Nam Phong và Thẩm Thần đều không mở miệng, đưa mắt nhìn chằm chằm đối phương hệt như kẻ thù.

Tô Tiêu nhìn hai người lại hỏi: "Nam Phong ca ca, có phải anh nói cho anh Thẩm Thần về hôn sự của chúng ta không?

Ai nha, lúc nãy em quên nói cho anh Thẩm Thần biết."

Sau đó cô ta quay sang Thẩm Thần nở nụ cười ngọt ngào: "Anh Thẩm Thần, hôm nay em cùng Nam Phong ca ca tới đây là để kiểm tra trước đám cưới.

Lễ đính hôn của bọn em sẽ được tổ chức vào ngày 5 tháng sau, hy vọng anh có thể tới chúc phúc cho bọn em."

Thẩm Thần dời tầm mắt khỏi Hoắc Nam Phong, nhìn gương mặt đơn thuần của Tô Tiêu, hơi hơi mỉm cười: "Vậy sao?

Thế thì tôi chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!"

Thái độ dứt khoát của cậu khiến Tô Tiêu sửng sốt.

Một lúc lâu sau, Tô Tiêu bỗng giữ chặt tay Thẩm Thần, mặt đầy áy náy nói: "Anh Thẩm Thần, có phải anh rất khó chịu không?

Em xin lỗi, tại em vui quá mà quên mất anh vừa mới ly hôn với Nam Phong ca ca.

Nếu anh thấy khó chịu thì cứ khóc đi, em cùng Nam Phong ca ca sẽ không cười anh."

Thẩm Thần cười nhạo tay cô ta ra, không nói câu nào xoay người đi nhanh đến bãi đậu xe.

Cậu biết, Hoắc Nam Phong và Tô Tiêu ở phía sau đang nhìn, muốn thấy cậu mất mặt, thấy cậu ngã xuống, thấy cậu trước mặt họ lộ ra vẻ yếu đuối.

Không bao giờ!

Thẩm Thần nắm chặt hai tay, thẳng lưng, mặc kệ đau đớn từng bước một đi đến chỗ xe của mình.

Nhưng vừa mới đến gần cửa xe, cậu đột nhiên cảm thấy buồn nôn, đem toàn bộ bữa sáng nôn hết ra ngoài.

Cậu cuối cùng không chịu được nữa, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, cả người không ngăn được mà run rẩy.

Có mấy người đi ngang qua quan tâm hỏi thăm cậu: "Tiên sinh, anh làm sao vậy?"

Thẩm Thần lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, nhưng dạ dày một lần nữa lại cồn cào, làm cậu nôn khan thêm lần nữa.

Có người chần chừ nói: "Có khi nào cậu mang thai không?"

Một trong những người ở đấy là Alpha, nhẹ nhàng ngửi ngửi nói: "Chắc đúng rồi, Omega nhà tôi lúc mang thai trên người cũng có hương vị này."

Thẩm Thần hai mắt nhắm chặt, vô lực dựa vào xe nghĩ thầm: Túi sinh sản của tôi hỏng rồi, sao có thể mang thai chứ.
 
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Chương 8: Vẫn luôn lừa cậu!


Thẩm Thần được nhân viên của Hiệp hội Bảo vệ Omega đưa về nhà.

Cũng may cậu chỉ bị sốt nhẹ, không có vấn đề gì khác.

Nghỉ ngơi hai ngày là cơ thể hoàn toàn bình phục.

Vốn dĩ cậu định đi làm nhưng chợt nhớ ra mình là nhà thiết kế của công ty trang sức thuộc tập đoàn Hoắc Thị.

Sau khi ly hôn với Hoắc Nam Phong, tâm trạng của cậu bị ảnh hưởng, không muốn tới đó làm nữa nên dứt khoát xin nghỉ.

Cũng không biết vì sao, vài ngày sau khi từ bệnh viện trở về, Thẩm Thần mỗi buổi sáng thức dậy đều nôn khan một trận, nhưng không hề nôn được cái gì.

Chật vật hơn một tuần, Thẩm Thần lo lắng dạ dày của mình có vấn đề nên đã đặt lịch khám với chuyên gia về Omega trên mạng.

Ngay sáng hôm sau liền đi bệnh viện.

Cậu tưởng rằng dạ dày của mình có vấn đề, nhưng bác sĩ sau khi nghe xong miêu tả của cậu lại chuẩn bị một loạt xét nghiệm: siêu âm màu, thử máu, xét nghiệm nước tiểu.

Thẩm Thần thắc mắc: "Bác sĩ, dạ dày tôi không thoải mái, không cần nội soi sao?"

"Không cần, cậu ra ngoài nộp tiền đi."

Bác sĩ nhanh chóng gọi tên bệnh nhân tiếp theo

Thẩm Thần dựa theo kê đơn của bác sĩ đi làm kiểm tra.

Ba tiếng sau, Thẩm Thần cầm kết quả kiểm tra đi tìm bác sĩ, chỉ vào tờ giấy siêu âm màu nói: "Bác sĩ, trên này viết tôi có thai, có phải kiểm tra sai rồi không?"

"Đưa tôi xem xem."

Bác sĩ cầm lấy kết quả kiểm tra của cậu, đem hình ảnh siêu âm màu kiểm tra một lần, sau đó lại nhìn sang kết quả xét nghiệm nước tiểu và máu.

Cuối cùng, bác sĩ cười nói: "Không sai, chúc mừng cậu, cậu mang song thai."

"Cái gì?"

Thẩm Thần ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt, "Bác sĩ, ông xem nhầm rồi phải không?

Túi, túi sinh sản của tôi bị hỏng rồi, sao có thể mang thai?"

Lại còn nói cậu mang song thai, này cũng hơi quá lố rồi đấy.Bị bệnh nhân nghi ngờ, bác sĩ có điểm nổi giận: "Tôi đường đường là bác sĩ hơn hai mươi năm, nhìn nhầm là nhìn nhầm thế nào.

Nhìn kết quả siêu âm màu của cậu là tôi biết túi sinh sản của cậu rất bình thường rồi, còn kết quả xét nghiệm nước tiểu và xét nghiệm máu đều cho ra kết quả cậu đã mang thai hai tháng."

"Đây...."

Thẩm Thần nhíu mày, cậu vẫn không tin "Có lẽ nào lúc kiểm tra y tá đưa nhầm kết quả kiểm tra của người khác thành của tôi?"

Bác sĩ bị cậu hỏi ngược, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Cậu chắc chắn túi sinh sản của cậu hỏng rồi?"

Thầm Thần gật đầu: "Đúng vậy, ba năm trước bụng tôi bị thương, không mang thai được.

Mỗi lần đi kiểm tra đều nhận được kết quả là do túi sinh sản bị thương tổn."

"Nhưng tôi nghe miêu tả của cậu, chính xác là triệu chứng lúc mang thai" Bác sĩ kiên quyết nói "Như này đi, nếu cậu không tin, vậy thì đi kiểm tra lần nữa."

Thẩm Thần lại chuyển sang một bệnh viện khác làm kiểm tra.

Lần này là một nữ bác sĩ Beta trẻ tuổi, cô dịu dàng nói: "Tiên sinh, chúc mừng cậu mang thai hai tiểu bảo bối."

Hai bác sĩ đều nói giống nhau.....

Trong phút chốc, tim Thẩm Thần đập loạn xạ, giọng nói có chút run rẩy: "Cô chắc chắn?"

"Tôi chắc chắn."

Nữ bác sĩ cười nói "Tiên sinh, cậu đừng quá kích động, khi mang thai phải giữ tâm trạng bình tĩnh, có như vậy thì cả anh và bé con trong bụng mới khỏe mạnh được."

"Tôi.....

Tôi thật sự rất hạnh phúc.........

Tôi không nghĩ tới mình sẽ có con.............."

Thẩm Thần ngạc nhiên đến mức không biết phải làm gì, cậu ở trong phòng khám của bác sĩ đi đi lại lại.

Nhưng rất nhanh sau đó, cậu chợt nghĩ đến một vấn đề khác, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, không đúng, túi sinh sản của tôi hỏng rồi, làm sao mang thai được?

Có phải là mang thai giả không?"

Nghe câu hỏi của cậu, nữ bác sĩ lại nghiêm túc nhìn tờ giấy siêu âm màu của Thẩm Thần: "Túi sinh sản của anh không có vấn đề gì, ai nói với anh là nó bị hỏng?"

Ai nói?

Đương nhiên là bác sĩ tư nhân của Hoắc gia.

Ngoài ra, cạnh biệt thự cổ của Hoắc gia còn có một phòng y tế được trang bị các thiết bị kiểm tra đơn giản, chẳng hạn như máy đo huyết áp, máy xét nghiệm máu, máy xét nghiệm nướ© ŧıểυ và máy siêu âm màu.....

Vậy nên ở nhà cũng có thể làm kiểm tra.

Mỗi lần Thẩm Thần làm kiểm tra túi sinh sản đều là làm ở Hoắc gia, sau đó đưa kết quả cho bác sĩ tư nhân của Hoắc gia xem.

Từ trước đến nay cậu cũng không hề nghi ngờ lời nói của hắn.

Mà bây giờ......

ánh mắt Thẩm Thần dừng ở phía trên kết quả kiểm tra, trong lòng thoáng chốc đã hiểu rõ một chuyện: Thì ra bác sĩ tư nhân của Hoắc gia vẫn luôn lừa cậu!
 
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Chương 9: Hơi thở nguy hiểm


Mặc kệ bác sĩ tư nhân Hoắc gia vì cái gì lại muốn gạt cậu, là do bị ép buộc, do không ưa cậu hay vì mục đích khác, đối với Thẩm Thần giờ không quan trọng nữa.

Quan trọng là từ nay về sau, cậu không còn lẻ loi một mình.

Giờ cậu đã có hai bé con máu mủ ruột thịt, đây là điều cậu vẫn hằng mơ ước.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của Thẩm Thần rất tốt, u uất sau ly hôn cũng bay đi hết sạch.

Đôi mắt màu khói của cậu cuối cùng cũng có một tia sáng, thậm chí cậu còn cảm thấy mình đã bớt oán hận Hoắc Nam Phong vài phần.

Dù ít hay nhiều thì sự xuất hiện của hai bé con cũng có một phần công lao của Hoắc Nam Phong.

Thế nhưng công lao bù khổ lao, Thẩm Thần cũng không định nói cho hắn.

Không những không nói cho hắn, còn phải tuyệt đối giữ bí mật, nhất định không thể để cho người của Hoắc gia phát hiện.

Nếu không chỉ sợ hai bảo bối vừa chào đời đã bị Hoắc gia cướp đi.

Thẩm Thần vui đến mức nhìn hình ảnh thai nhi trên giấy siêu âm màu mười mấy lần.

Đương nhiên, thai nhi mới có hai tháng, dù nhìn thế nào cũng chỉ giống hai hạt đậu nhỏ mà thôi.

Trên đường về nhà, Thẩm Thần lái xe vô cùng cẩn thận.

Trên đường đi xe chậm rì rì, gặp chỗ đường xóc thì còn đi chậm hơn nữa, chỉ sợ ảnh hưởng đến hai bé con bên trong túi sinh sản.

Tạm thời cậu sống tại khu chung cư chất lượng thường ở tây thành, hơn nữa còn là nhà thuê.

Vì khi ly hôn với Hoắc Nam Phong cậu không muốn nhận bất cứ thứ gì, chỉ lấy lại những tài sản trước khi kết hôn của mình.

Mà trước khi kết hôn cậu chỉ mới trở thành một nhà thiết kế trang sức, vì muốn thiết kế ra nhiều tác phẩm đẹp, cậu đã đem toàn bộ số tiền mình tích cóp được đổ vào mua tài liệu về trang sức, sau đó tự mình chế tác thủ công.Tài sản đáng giá nhất của cậu bây giờ có lẽ là chiếc xe tầm hơn 50 vạn này.

Về tới tầng dưới chung cư, Thẩm Thần thấy một chiếc Lamborghini đen với biển số quen thuộc đang đỗ ở cách đó không xa.

Là xe của Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong có tới hơn hai mươi chiếc xe, vài chiếc là xe thể thao cho hắn tiện thay đổi, vài chiếc là phiên bản giới hạn trên toàn cầu với giá vài chục triệu, còn một số khác là từ những người muốn lấy lòng hắn tặng.

Ví dụ như chiếc xe BMW hắn lái ngày ly hôn giờ đã được đổi sang xe này.

Thẩm Thần không biết Hoắc Nam Phong hôm nay tới đây làm gì, mà cậu cũng không muốn biết.

Cuối cùng, cậu dứt khoát làm bộ không nhìn thấy xe của Hoắc Nam Phong, xuống xe đi thẳng vào trong chung cư.

Không ngờ thư ký của Hoắc Nam Phong đã nhanh chóng đi tới, ngăn Thẩm Thần lại, sau đó gọi một tiếng "Thẩm tiên sinh" rồi đưa cho cậu một tấm thiệp mời tinh xảo."

Đây là?"

Thẩm Thần nghi hoặc. .

"Hoắc tổng cùng Tô tiểu thư vào ngày 5 tháng sau cử hành lễ đính hôn, đặc biệt mời ngày đến tham dự."

Thư ký Trần nói.

Cầm tấm thiệp trên tay, Thẩm Thần không biết nên làm thế nào, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Không thể tưởng tượng được chỉ mới ly hôn gần nửa tháng, Hoắc Nam Phong đã đem thiệp mời đính hôn của hắn và tiểu tam đưa cho cậu.

Đây là khoe khoang?

Hay nói thẳng ra là muốn nhục nhã cậu?

Thẩm Thần cười lạnh một tiếng, trên tấm thiệp ghi cái gì cậu cũng lười không muốn xem, trực tiếp ném nó vào thùng rác, quay lại nói với thư ký Trần: "Làm phiền cậu chuyển lời lại cho Hoắc Nam Phong, tôi không rảnh tham dự lễ đính hôn của anh ta."

Thư ký Trần do dự: "Đây....."

Thẩm Thần xoay người rời đi."

Đứng lại!"

Phía sau lưng truyền đến tiếng quát lớn của Hoắc Nam Phong.

Thẩm Thần đương nhiên coi như mình không nghe thấy, bước nhanh vào trong thang máy.

Thời điểm cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một cánh tay cường tráng đột nhiên xuyên vào, sau đó là gương mặt âm trầm của Hoắc Nam Phong.

Bên trong thang máy vốn rộng giờ lại cảm thấy chật chội hơn rất nhiều.

Hắn vốn dĩ có vóc người cao lớn, giờ lại mặc một thân âu phục màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ đầy sự lạnh lẽo, chỉ mới nhìn đã khiến người khác sợ hãi.

"Đi ra ngoài!"

Hoắc Nam Phong ra lệnh cho một người nữa đang đứng trong thang máy.

Người này thấy ánh mắt Hoắc Nam Phong lạnh băng, cả người toát ra khí tức đừng có dại mà đụng vào, liền nhanh chóng chạy ra khỏi tháng máy.

Lập tức, bên trong chỉ còn lại Hoắc Nam Phong và Thẩm Thần.Hoắc Nam Phong không lên tiếng, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Thần, giống như dã thú chuẩn bị ăn thịt con mồi, từng bước một tới gần cậu, hơi thở bên trong thang máy yên tĩnh có chút nặng nề.

Thẩm Thần ngay lập tức cảm giác được hơi thở nguy hiểm xung quanh mình, cau mày lùi lại phía sau, rất nhanh đã bị dồn tới góc.

Cậu cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Hoắc Nam Phong, anh muốn làm gì?"
 
Back
Top Bottom