Siêu Nhiên Lucid Dream

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
357364600-256-k458473.jpg

Lucid Dream
Tác giả: LinkCT
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Khi tuổi trẻ còn đang rộn rã, mỗi đêm tôi luôn chìm vào những giấc mơ kỳ quái, đầy thú vị và đôi khi, có chút kỳ dị.

Những giấc mơ đó gây ra cho tôi sự phấn khích và tò mò khó tả.

Chúng là những cuộc phiêu lưu tinh thần, nơi mà mọi sự đều có thể xảy ra.

Tôi thường tự hỏi liệu những gì tôi trải qua trong giấc mơ có thể trở thành hiện thực hay không.

Nhưng với thời gian, những giấc mơ ấy dần mất đi, nhường chỗ cho cuộc sống thực tế đầy bộn bề.

Tuy nhiên, vào một ngày bất chợt, có giấc mơ kỳ lạ đã xuất hiện.

Trong giấc mơ ấy, tôi thấy mình đứng trước một cánh cửa kì lạ, một cánh cửa mà tôi chưa bao giờ thấy trong bất kỳ giấc mơ nào trước đó.

Cánh cửa có màu xanh dương sáng chói với cái đồng hồ lớn ở phía trên, như ngọc bích tỏa sáng giữa một môi trường hoàn toàn đen tối.

Tôi cảm nhận được một sự hấp dẫn mạnh mẽ đến từ cánh cửa đó, như lời kêu gọi từ một thế giới xa lạ.

Tôi không thể cưỡng lại sự tò mò mà tiến đến.

Và ngay khi bước chân vào cánh cửa, một điều kỳ diệu đã xảy ra."​
 
Lucid Dream
Cánh cửa trong giấc mộng | Khởi đầu


Trong khoảng không gian mênh mông được bao phủ bởi bóng đêm vô tận, tôi đứng một mình giữa sự hư vô.

Không âm thanh nào can thiệp vào không gian này, chỉ có sự yên lặng tồn tại.

Tiếng bước chân của tôi trên mặt nước phát ra và sau đó tan biến vào không gian vô tận.

Vô thức đi về phía trước như có ai chỉ bảo.

Tôi đặt chân đến một cánh rừng mênh mông xuất hiện, nhưng cây cối trong đó trông như vùng đất đã mất đi mọi sự sống.

Những tán lá màu đen như bóng đêm, khẽ lay động trong không khí tĩnh lặng.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi, dù không biết hướng nào là đúng, không thể cảm nhận thời gian hay khoảnh khắc.

Mọi lẽ thường dường như đã biến mất, để lại một tâm trạng băn khoăn và sự hoang mang tràn đầy trong tâm trí.

Trong hành trình qua không gian mênh mông của giấc mơ, tôi cuối cùng phát hiện ra một cánh cửa bí ẩn.

Đó là một cảnh tượng đầy mê hoặc hấp dẫn tôi tiến tới.

Nó hiện ra một cánh cửa đặc biệt, vừa bằng gỗ cũ vừa bằng kim loại.

Chiếc đồng hồ lớn ở phía trên cánh cửa đã đứng im ở năm giờ năm mươi chín phút, tạo nên một cảm giác thời gian bị đóng băng.

Hình dạng của cánh cửa là một khung cửa cong, được trang trí với những hoa văn và họa tiết phức tạp tạo ra một vẻ đẹp riêng biệt.

Màu nâu đậm của cánh cửa tạo ra sự tương phản táo bạo với sắc xanh lam và tím của ánh sáng phát ra từ bên trong.

Tâm điểm của cánh cửa là một ổ khóa tròn,với các kí tự la mã khắc lên.

Phải chăng tôi sẽ tìm thấy chìa khóa ở gần đây ?

Tôi chạm vào cánh cửa, thử mở nó ra nhưng không được.

Tuy nhiên, điều này dường như lại vô tình kích hoạt cái đồng hồ.

Một tiếng chuông vang lên khi chiếc kim giờ chỉ đúng số sáu, âm thanh đó tạo ra một cơn sóng đẩy lùi tôi ngã vào hư không.

...

"Tít...tít...tít..."

Tôi liền nảy dậy từ giấc mộng kì quái, cảm giác thực tế đang tràn ngập trong không gian quen thuộc.

Ánh sáng mặt trời mới bắt đầu len lỏi qua màn cửa sổ, tô điểm bằng những ánh vàng ấm áp, làm căn phòng của tôi trở nên rạng ngời.

Uể oải ngồi dậy, tôi nhận ra dưới sàn nhà là một đống bừa bộn của màu và tranh vẽ trong khi chiếc đèn phòng vẫn còn sáng.

"Đúng rồi, hôm qua ngủ quên mất, định chợp mắt một chút mà ngủ thật."

Tôi vuốt mặt cho tỉnh táo.

"Tít...tít...tít..."

âm báo thức tiếp tục vang lên.

Tôi nhanh chóng vượt qua sự thoải mái của giường ngủ và bước chân ra khỏi phòng để bắt đầu một ngày mới.

Khởi đầu với công việc vệ sinh cá nhân, tôi đánh răng rửa mặt rồi thay bộ đồ ngủ bằng bộ đồng phục sơ mi trắng.

Rồi quyết định làm món cơm rang cho sáng nay.

Hí hoáy cũng mất mười lăm phút, tôi cho ra một tô cơm rang trứng giòn tan.

Cười hài lòng bê ra bàn ăn, tôi nhận ra mình còn quên một thứ, là tương ớt.

Đi vào bếp lấy, tôi không tài nào vắt được một giọt tương ớt nào.

Nhìn lại mới biết hoá ra bản thân đã ăn hết từ hôm qua.

"Chiều nay lại phải đi siêu thị rồi."

Tôi thở dài.

Ăn uống xong xuôi cũng đã sáu rưỡi.

Tôi mới bắt đầu vác ba lô lên để đạp xe tới trường dưới ánh nắng buổi sáng trong lành, cảm giác gió mát thổi qua tóc tạo ra một cảm giác dễ chịu.

Trôi qua những ngõ ngách yên tĩnh của khu dân cư, nhấp nháy qua các cánh cây bên đường.

Chỉ mất khoảng năm phút, tôi đã gần đến điểm đích.

Các nhóm học sinh đi qua làm con đường trở nên nhộn nhịp.

Mấy quán ăn đã mở từ sớm lúc này trở nên rất đông khách, từ bánh mỳ kẹp cho đến những món ăn vặt phổ thông.

Bước vào cổng trường, nhóm sao đỏ đã đứng trước của để kiểm tra nề nếp của học sinh, cũng đã có mấy tên bị đuổi ra vì cố tình không mặc đồng phục.

Bước vào lớp - 12H, hầu hết các thành viên đều đã có mặt, chỉ còn thiếu vài người.

Tiếng nói chuyện ồn ào vang cả dãy nhà về mọi chủ đề, từ những câu chuyện thường nhật cho đến những nhóm nhạc nổi tiếng, hay cả những drama đang nổi như cồn trên mạng.

Tôi lặng lẽ đi đến chỗ ngồi của bản thân, xắp xếp đồ dùng học tập lên bàn.

Ngồi đó chờ tiếng trống vào lớp.

Bỗng một cô gái hớt hải chạy vào, đó là lớp trưởng lớp tôi - Dương.

"Bây ơi !!

Có tin vui !

Có tin vui !"

Phương ngó ra với vẻ tò mò, "Gì thế ?"

"Nãy cô bảo với tao là nhà trường đang chuẩn bị tổ chức đi cắm trại đấy.

Lớp mình có định làm cái gì vui vui không."

Thái tỏ ra nghi ngờ với cái tin ấy, nếu là thật thì năm nay nhà trường tổ chức quá sớm.

Chưa kể ý kiến phụ huynh cũng là điều quan trọng, "Tin chuẩn không đấy ?"

"Cô nói với tao mà.

Tin chính xác một trăm phần trăm luôn.

Tiết sinh hoạt cô nói sau á."

Tuấn gật gù cười, "Được đấy, anh em thấy có vẻ hứng thú đó."

Phương có chút băn khoăn, "Đi mấy ngày vậy ?"

Hoa nhìn chéo lên trên, "Đừng bảo tao là mày lại không tham gia như năm ngoái nha."

Tâm phẩy tay, "Chắc không đâu, năm nay cuối cấp rồi mà."

"Vẫn là phải hỏi bố tao."

Thái đập vai tôi "Thế mày có đi không Linh, tao thấy năm ngoái mày cũng không đi."

"Có.

Năm ngoái nhà có việc đột xuất nên mới không đi thôi."

"Tao nghĩ anh em mình nên có một số hoạt động gì đấy nhỉ.

Có mỗi lần này cả lớp mình mới được tung hoành ngang dọc.

Có ai có ý kiến gì không, chút nữa tiết sinh hoạt đề nghị với cô."

Lớp trưởng hào hứng.

Tuấn bĩu môi "Nhưng hoạt động gì?

Phải thảo luận kỹ, không lại như cái đợt hai sáu tháng ba vì chết dở."

"Tao đã nghĩ ra một số ý tưởng rồi.

Như tổ chức trò chơi trốn tìm, kể chuyện ma lúc nửa đêm và có thể là một cuộc thi nấu ăn nữa."

"Nghe tốn kém phết nhờ."

Hoa phẩy tay, "Chả sao cả, cuối cấp rồi.

Cứ xả láng đi."

...

Thời gian thấm thoát trôi qua, tiết sinh hoạt cũng đã đến, hầu hết mọi người đều đang rất có tinh thần với việc cắm trại.

Suốt cả giờ ra chơi họ chỉ bàn tới những kế hoạch.

Tiếng trống vào lớp kết thúc cũng là lúc giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi - cô Hồng, bước vào.

Sau màn chào hỏi dạo đầu, lớp trưởng chỉ đạo cho các tổ trưởng nhận xét về hoạt động của tuần.

"Được rồi, như vậy tuần qua nề nếp của lớp mình khá tốt.

Chắc Dương cũng nói với cả lớp về hoạt động cắm trại rồi đúng không?"

"Vâng ạ."

Vài người đồng thanh.

"Vậy mình sẽ đi bao nhiêu ngày hả cô."

Phương giơ tay.

"Theo kế hoạch của nhà trường.

Thì sẽ phải họp với phụ huynh khối mười hai trước, để đảm bảo tất cả các em đều được đi.

Cũng cuối cấp rồi nên cô muốn lớp đi đủ."

Cô nói "Nhưng theo như kế hoạch cô đề xuất thì các em sẽ đi ít nhất hai ngày một đêm.

Phải rồi, họp phụ huynh chủ nhật tuần sau nhé các em."

"Về việc chọn địa điểm cắm trại thì sao cô ?"

Dương nói.

"Cái này cô cho mấy đứa tự chọn, hạn là ngày này tuần sau.

Giờ tự bàn bạc rồi đề xuất với cô."

Cả lớp bắt đầu trở nên sôi động trong tiếng bàn tán...

Thu ngồi bàn đầu quay xuống, "Có ai có ý kiến gì hay không ?"

"Ê, trước nhà tớ có đi cắm trại ở Ba Vì đấy, rộng lắm luôn."

"Trước nhà tao cũng đi một lần ở chỗ Bản Rõm."

"Nhưng nếu ở ven biển thì chắc chắn sẽ có không khí mát mẻ và cảnh quan tuyệt đẹp."

"Mày hâm à, bây giờ chuẩn bị vào đông rồi.

Mày ra biển nó cho mày đóng băng ở đấy luôn đấy, khỏi về."

Hoa cười phá lên.

Tuấn mới nói, "Trong rừng thì có thể tạo cảm giác gần gũi với thiên nhiên hơn.

Anh em thấy sao."

Lúc này cô Hồng lên tiếng "Cô cho phép mở điện thoại ra tra các điểm cắm trại.

Nhưng không được dùng vào việc khác, nhớ chưa."

"Vâng cô."...

"Tùng...Tùng....."

Âm thanh quen thuộc vang lên.

Giờ học đã kết thúc, chúng tôi bắt đầu ra về.

"Phải rồi,anh em con trai chiều này ba giờ có mặt ở sân bóng của trường nhá."

Tuấn hô lớn.

"Ô kê em.

Mày có đi không Linh."

Thái hỏi tôi.

"Tao không biết, để xem có bận không."

"Thôi đi đi, không có mày đội lại lẻ ra.

Thằng Tiến nó cũng nghỉ ốm mất rồi."

Kiên vỗ lưng tôi.

"Ờ.Có gì tao sẽ đến."

Trở về nhà với tâm thái mệt mỏi, tôi bắt đầu nấu bữa trưa.

Xong xuôi, tôi lên lầu dọn dẹp số họa cụ mình để bừa tối qua.

Bất giác lại nhớ về giấc mơ, về cái cảm giác thực tế mà tôi chưa từng có trước đây.

Tôi thắc mắc rằng nếu trưa nay tôi ngủ thì nó có xuất hiện nữa không ?

Sự tò bắt đầu chiếm lấy dòng suy nghĩ của tôi.

Gió bắt đầu thổi nhẹ, trời dần có chút âm u, tôi đoán rằng chiều tối nay sẽ mưa.

Đúng mười hai rưỡi, tôi chìm vào giấc ngủ.

Có vẻ như tôi đã không còn mơ thấy giấc mơ kia nữa....

"Ding dong...Ding dong..."

Tiếng chuông của cửa nhà vang lên, tôi nảy dậy nhanh chóng.

"Linh ơi, anh đây.

Xuống nhận hàng này em ơi."

Tôi nhận ra tiếng gọi này, là anh Phong, nhân viên giao hàng quen thuộc của tôi.

Thế rồi dụi mắt mấy cái, tôi vội xuống mở cửa cho anh.

"Ông anh chờ lâu chưa, nay em dậy hơi muộn."

"Anh mày cũng vừa mới đến, hàng của chú đây."

Anh đưa gói hàng cho tôi.

"Xem ra hôm nay anh cũng nhiều đơn nhỉ."

Tôi để ý về phía sau anh.

"Ừ, nhưng toàn mấy đồ linh tinh cả."

Anh nói "Mà thôi, anh đi luôn đây không tối lại về muộn.

Mà tối rảnh không, để chơi game ?"

"Mấy giờ thế."

"Tám giờ."

Phong vội vàng nổ máy "Bye nhá."

"Ok."

"Ê, Linh.

Mày chưa đi à."

Tuấn và Dũng đến trước cửa nhà ngay khi tôi quay lưng đi.

"Hả.

Gì đấy."

"Không đi đá bóng à." ,Dũng

"À, tao quên mất.

Đợi tí."

Tôi chạy nhanh vào nhà thay bộ đồ bóng đá.

"Nhanh đi không bọn nó lại chờ." ,Tuấn giục.

Cho đến khi chúng tôi có mặt tại sân bóng, mọi người đã tập hợp đủ.

Thậm chí có vài bạn nữ trong lớp cũng đến xem.

"Chờ chúng mày hơi lâu đấy."

Thái chỉ tay.

"Biết rồi, giờ sắp đội như nào đây."

Tuấn bắt đầu khởi động.

"Tao với mày chơi kéo búa bao chọn người."

Long hào hứng.

Dưới cái tiết trời mát mẻ của buổi chiều khuất nắng, chúng tôi đã chia đội và bắt đầu trận bóng đá nhanh chóng.

Sân bóng của trường đang rộn ràng với tiếng cười, những trận đấu sôi động và cái hứng thú không giới hạn.

Trận bóng chưa bắt đầu, nhưng không khí đã đầy kịch tính.

Tiếng hò reo và cổ vũ từ những khán giả làm cho trận đấu trở nên thú vị hơn bao giờ hết.

Các pha chạy đua, dứt điểm và phòng ngự đã tạo ra một cuộc tranh tài hấp dẫn, khiến chúng tôi cảm nhận sự hứng thú và cảm xúc thật sự từ trận bóng này.

Trong cuộc chơi đầy thách thức, mỗi đội đã thể hiện tinh thần thể thao và đoàn kết.

Cảnh bàn tay của Hoa và Dương nâng cao để cổ vũ cho chúng tôi đã tạo nên một tinh thần thể thao mạnh mẽ.

Trận đấu kéo dài trong niềm vui và thăng hoa.

Mọi người đuổi bóng và tận hưởng những khoảnh khắc thăng hoa cùng nhau.

Khi bầu trời sắp sập tối, chúng tôi kết thúc trận đấu với sự mãn nguyện và nụ cười trên môi.

Những cuộc cạnh tranh không chỉ tạo nên niềm vui, mà còn củng cố thêm tình bạn và đoàn kết giữa chúng tôi.

"Mày làm hậu vệ được đấy Linh ,sau này có gì đi đá tiếp nhé."

Tuấn khen tôi, trong khi áo của cậu ta đã ướt thẫm bởi mồ hôi.

"Nếu mà không có nó thì chắc chắn tao phải ghi bàn được mấy quả rồi."

Tùng hỗn hển nói.

"Còn khướt nhá, mày nên nhớ vẫn còn thủ môn là tao đấy."

Thái đắc chí.

Tôi bỗng nhớ ra mình còn việc chưa làm "Thôi chết, tao phải về trước đây.

Anh em cứ ở lại đi nhá."

"Về sớm vậy." ,Kiên hỏi.

"Thì nhà hết đồ.

Phải đi sớm không chết đói."

Tôi vội đi.

"Sợ quái gì, siêu thị người ta mở đến đêm cơ mà." ,Long ngồi bệt dưới sân.

"Tối tao còn có hẹn với ông anh nữa."

"Vậy thôi, bye."

Tuấn "Này ! rơi chìa khóa kìa."

Tôi nhặt chiếc chìa khóa rồi cảm ơn Tuấn, sau đó lại nhanh chóng rời đi.

May sao nhà tôi cũng gần siêu thị, chỉ cần mất khoảng vài phút đi bộ là tới.

Trời đầy gió tạo nên một bầu không khí dễ chịu, tạo cảm giác thật thư thái khi bước chân vào siêu thị.

Mặc dù là cuối ngày, siêu thị vẫn rất đông người.

Những giỏ hàng được đẩy đi qua đi lại, tiếng nói chuyện của mọi người tạo nên không gian sôi động.

Tôi quyết định đi thẳng đến khu thực phẩm để chuẩn bị cho bữa tối.

...

Sau một hồi lựa chọn, giỏ hàng của tôi đã đầy ắp những thực phẩm cần thiết.

Tuy nhiên, chợt có cảm giác mình đã quên điều gì đó.

Tôi bắt đầu đi xung quanh để cố gắng nhớ ra.

"À, phải rồi.

Tương ớt."

Tôi đến ngay khu gia vị, chọn lấy loại tương ớt cỡ lớn.

Dù sao, tôi cũng là người thích ăn cay.

Bước chân ra khỏi cửa, tôi cảm nhận những giọt mưa li ti đang rơi xuống người.

Nhìn lên bầu trời đã tối mịt, tôi không nghĩ rằng đã muộn thế.

Có lẽ là do mây mưa.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi nhanh chóng bắt máy.

"Alo?"

"Tối nay chắc anh phải bùng kèo với mày rồi.

Anh với người yêu đi chơi, xin lỗi nhé."

"Không sao anh, hôm khác cũng được."

"Vậy thôi.

Anh mày phải đi đây."

Tôi còn chưa kịp trả lời thì anh đã tắt máy.

Trời cũng đã bắt đầu đổ mưa, tôi cảm thấy cần phải nhanh chóng trở về nhà trước khi mưa rào bắt đầu.

Cảm nhận được cơn mưa ngày càng lớn, tôi phải nhanh chóng trở về để không bị ướt đẫm.

Về đến nhà, ánh đèn trong phòng khách vẫn được bật sáng.

Tôi nhận ra bản thân đã quên tắt đèn khi đi đá bóng.

Những cũng chẳng để ý nhiều, tôi nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi đặt nồi lên bếp và bắt đầu nấu ăn.

Mùi thơm ngào ngạt nhanh chóng lan tỏa trong gian bếp nhỏ, tạo nên không gian ấm cúng và dễ chịu.

Trong lúc thực hiện các bước nấu ăn, tôi không ngừng nghĩ về giấc mơ kia.

Khúc mắc về sự chân thực đến hư cấu của nó.

Khi mọi món ăn đã hoàn thành, tôi dọn bàn và sắp xếp bữa tối trên mặt bàn nhỏ.

Mưa rào ngoài cửa sổ càng lúc càng mạnh, tạo ra âm thanh hoài niệm.

Tôi ngồi xuống, thưởng thức bữa tối mà tôi đã chuẩn bị, cảm nhận sự tĩnh lặng và bình dị trong căn nhà.

...

Đúng tám giờ tối, tôi ngồi vào bàn máy tính và bắt đầu.

Đây cũng là lúc mà nhóm lớp của tôi hoạt động sôi nổi về việc đi cắm trại.

Nhóm lớp 12H-K46 😀ương : @mọi người Tao tạo bình chọn nha.

Yến : Ừa.

Tuấn : Có những nơi nào thế.

Dương đã tạo một bảng bình chọn

Kiên : Anh em vào vote đi nào...

Thái : Mọi người đâu hết rồi,nhanh nào.

Hoa : Hạn đến bao giờ.

Dương : Cuối tuần sau.

...

Đến đêm, tôi lại bị đưa vào giấc mơ ấy, khi đứng trước cánh của một lần nữa.

Tôi nhìn ngó xung quanh nhưng không hề có bất cứ thứ gì, cảm giác ở nơi đây dần chân thật hơn.

Người tôi bắt đầu rợn lên vì dòng khí lạnh lẽo xung quanh.

Lần này, tôi bắt đầu đi quan sát quanh cái cửa nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Điểm khác biệt duy nhất là chiếc đồng hồ chỉ vào năm giờ năm mươi chín phút.

Có lẽ nào là thời gian tôi chuẩn bị tỉnh lại ?

Ngồi dựa vào cánh cửa, rồi trầm tư suy nghĩ.

Tôi biết chắc rằng bản thân đang mơ, nhưng mọi thứ quá chân thực.

Tôi bất chợt nảy ra một ý tưởng, đó là đấm vào cái cửa.

Bắt đầu đứng dậy và ra sức đấm.

Khi tay tôi gần chạm đến nó, thì tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Làn sóng âm thanh lại đẩy tôi ngã vào hư vô trong khi cái đồng hồ hoạt động trở lại.

Chỉ đúng vào sáu giờ.
 
Lucid Dream
Cánh cửa trong giấc mộng | Bí mật được bật mí


"Tít...Tít...Tít..."

Tiếng đồng hồ lại vang lên.

Giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ, tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với bản thân, khi mà giấc mơ kia đã ám lấy tôi suốt mấy ngày trời.

Tôi ngả người lên, nhìn vào đồng hồ đặt trên bàn đầu giường, "6:00 AM".

Tôi nằm đó một lúc,nghĩ về giấc mơ mà mấy ngày hôm nay gặp phải.

Tôi ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng và đến gian bếp để tìm nước uống.

Nhưng trong bình đã không còn một giọt, thế là tôi đã lại phải đun một bình nước khác.

Trong khi chờ nước được đun sôi, tôi ngồi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bắt đầu nhận thấy những tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu qua.

Không khí ngoài trời trong lành thật thoải mái và ấm áp.

Khi nước sôi, tôi chuẩn bị một ly cà phê, đặt nó trên bàn và ngồi ngắm nhìn giọt sương sớm đọng lại trên cửa sổ.

Tôi cảm nhận sự yên bình và thư thái tràn ngập, như là mọi thứ đang tạm thời dừng lại để tôi có thể tận hưởng khoảnh khắc này vậy.

Nhìn vào đồng hồ, tôi nhận ra rằng đã đến lúc chuẩn bị cho một ngày mới.

Tôi đứng lên, rồi đặt ly cà phê vào bếp và chuẩn bị cho buổi học sáng nay.

Trong đầu tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi về những gì đã xảy ra.

Sự liên kết giữa giấc mơ và hiện thực, giữa cánh cửa và tiếng chuông, vẫn còn là một bí ẩn.

Tôi vẫn cảm thấy như đang điều tra một câu chuyện kỳ lạ, mà tôi chưa biết điểm dừng ở đâu.

Lại một ngày nữa đến trường, và vẫn như mọi khi, nơi đây đông đúc và nhộn nhịp.

Duy chỉ có một điều khấc biệt, là hầu như mọi người đều bàn tán về chuyến tham quan sắp tới.

Mai : Lớp mình có ai có máy ảnh không,hôm đấy mang đi chụp nhỉ.

Hoàng Anh : Cần gì,lấy điện thoại chụp được rồi.

Mai : Nhưng phải máy xịn thì chụp mới nét.

Phương : Nhưng lớp mình làm gì có ai có máy ảnh.

Thái : Lắm chuyện, lại còn phải máy ảnh nữa.

Mai : Kệ tao, người ta hỏi thì làm sao.

Thái : Toàn đi hỏi thừa.

...

Dương đi vào từ cửa lớp) : Chuẩn bị cho tiết thể dục kìa.

Bàn ai trực nhật thế, ra lấy bóng và bê ghế đi.

Chí : Bàn Hương và Hằng đúng không ?

Ra nhanh đi còn gì, không tí cô lại mắng cho bây giờ.Hương : Biết rồi,không phải nhắc.

Lớp chúng tôi dần tập trung đầy đủ tại khu nhà đa năng...

Tuấn : Lâu lắm không chơi bóng chuyền.

Lập team đánh mấy trận nhỉ.

Thái : Chơi luôn.

Chia đội đi em.

...

Trận đấu bắt đầu.

Tôi đứng ở vị trí góc, sẵn sàng cho mọi tình huống đỡ bóng.

Mỗi lần bóng bay qua, chúng tôi phối hợp với nhau phòng thủ và tấn công đội bạn.Từng pha đập bóng, phản xạ và sự tổ chức đã tạo nên những khoảnh khắc thú vị, khiến trận đấu trở thành một bữa tiệc bóng chuyền tuyệt vời.

Những tiếng cười và cổ vũ vang lên trên sân của các bạn nữ, tạo nên không khí vui vẻ và động viên cho cả hai đội.

Những pha đỡ, cú đập đầy kỹ thuật và những trận cười sảng khoái liên tục diễn ra khiến mọi người phấn khích.

...

Thái : Long kìa, đỡ đi.

Long lao ra, hạ thấp trọng tâm của cơ thể và đỡ thành công bóng.

Thái : Nêu bóng này.

Đẩy nhẹ sang !

Có vẻ như Long không nghe, cậu ta định dứt điểm bằng một cú đánh bóng mạnh.

Nhưng bóng quá thấp khiến cú đánh của Long bị dính vào lưới.

Như vậy, trận đấu đã kết thúc với tỉ số 25 : 24 nghiêng về đội của chúng tôi.

Thái : Mày làm gì vậy Long !!

Không nghe thấy tao nói gì à.

Long : Mày nói thế thì bên kia biết hết.

Thái : Nhưng bóng thấp như thế rồi mày còn cố đánh ?

Mày chỉ cần đỡ nhẹ qua bên kia là Tuấn nó đã không kịp chạy lên rồi.

Tuấn : Thôi, đánh thì cũng xong rồi.

Kiên : Đúng rồi, xong rồi thì thôi.

Lần sau rút kinh nhiệm.

...

Đến chiều hôm đó, bố mẹ tôi gọi điện về.

Họ đi làm xa và cũng hay bận nên ít khi về nhà hay gọi điện cho tôi.

"Alo,Linh à.

Dạo này sao rồi con."

Bố tôi nói qua điện thoại với giọng trầm.

"Vâng, vẫn như bình thường thôi ạ.

Tuần sau bố mẹ về họp phụ huynh cho con nhé.

Nhà trường đang lên kế hoạch tổ chức cắm trại."

"Thế à, như vậy thì bố mẹ lại không về được rồi.

Có gì gọi anh chị họp hộ cho."

Bố tôi nói tiếp, dường như ông gọi về chỉ để hỏi thăm một câu.

"Vâng."

Tôi nhẹ giọng đáp.

"Ở nhà cận thận nhé.

Dạo này nhiều trộm cắp lắm đấy.

Mà tài khoản còn tiền không bố mẹ chuyển cho."

Mẹ tôi cầm máy, mà lần nào gọi về bà cũng hỏi tôi còn tiền không dù nhà tôi cũng chỉ thuộc dạng khá giả.

"Không cần đâu ạ.

Tháng này con vẫn còn tiền.

Dù sao cũng không tiêu nhiều lắm."

"Ừ, bố đang có việc rồi.

Thế thôi nhé."

Nói rồi bố tôi tắt máy.

Cũng chẳng ngạc nhiên, hầu như lần nào cũng vậy, rất khó để bố mẹ tôi có thể họp phụ huynh.

Mà thường chỉ có tôi tự họp cho mình, nên cô được chỗ nhờ vả về mảng kĩ thuật.

Cho đến tận tối, tôi vẫn chỉ ở trong nhà, hoàn thiện nốt bức tranh và làm mấy công việc vặt, hay là cả chơi game.

Khi tôi vừa mới rời trận đầu tiên, tài khoản của anh Phong đã online.

Một tiếng "ting" vang lên, trên màn hình hiển thị cửa sổ mời game từ tài khoản của anh.

"Hello."

Phong nói từ phía bên kia màn hình.

"Hello anh."

Tôi đáp lại

"Chơi không em."

"Ok, vô đi."

"Vào trận nhá."

...

"Hôm qua anh đi chơi thế nào.

Có được tí hương tí hoa nào không."

"Có chứ.

Nếu không thì cũng uổng lắm."

"Cũng sướng nhỉ."

"Ừ, mày cũng có người yêu đi rồi biết sướng."

"Thôi, dẹp."

"Kìa,cẩn thận !

Ôi em ơi,sao mày đi ẩu thế."

"Lỗi tí.

Làm gì căng."

"Mày không phải bạn anh thì tầm này bị chửi rồi đấy."

"Thì kệ đi, mình chơi game để vui mà."

Cứ như vậy, chúng tôi chơi game đến gần mười hai giờ đêm...

"Chắc nghỉ thôi nhỉ."

Tôi ưỡn ngực, vươn vai lên

"Ừ...À, này.

Chuyện của mày sao rồi.

Đã dứt được ra chưa?"

Tôi thở dài, lòng có chút nặng.

"Đừng bảo là ảnh với tin nhắn mày vẫn giữ lại đấy."

"..."

"Bỏ đi em...

Cũng một tháng rồi."

"Em cũng đang cố đây...

Dù sao cũng cảm ơn anh trong thời gian qua đã giúp đỡ"

"Thế mấy nay vẫn ngủ ngon chứ?"

"Ờm...Dạo này em toàn mơ về một cánh cửa quái lạ, mà cảm giác rất thật.

Em thử nhiều cách, cơ mà mở thì không có khóa mà thử phá thì lại bị tỉnh dậy."

Tôi bắt đầu kể lại mọi thứ về giấc mơ.

"Mấy nay vẫn thế à..."

"Vâng.

Chẳng hiểu tại sao lại có kiểu giấc mơ đấy..."

"Ờm, chết cha, người yêu anh lại gọi, chắc nũng nịu cái gì đấy.

Chờ anh chút nhé."

Anh Phong khựng lại, vội trả lời điện thoại.

Thấy tình hình có vẻ sẽ còn tiếp diễn lâu, tôi chủ động tắt máy cho anh có không gian riêng .

...Chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường của mình, tôi thấy một màn bóng tối bất tận hiện ra.

Và cũng hệt như những lần trước, cánh cửa đó lại hiện ra trước mắt tôi với thời gian trên đồng hồ là năm giờ năm mươi chín phút, nhưng dường như lần này đã khác, tôi cảm nhận được một điều kỳ lạ, như một sự nắm chặt khắc sâu vào tâm hồn, tôi nhận ra rằng ổ khóa đã được cắm chìa.

Trông nó giống như một chiếc đồng hồ quả quýt được gắn chìa khóa vào vậy.

Thế rồi tôi bất giác nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc khóa tròn và bắt đầu xoay nó.

Tiếng kích khóa mở cửa vang lên và cánh cửa mở ra trước mắt tôi, chiếc chìa khóa biến mất, một âm thanh phát ra nghe thật huyền ảo.

Tôi bước vào bên trong và ngay lập tức bị thôi miên bởi khung cảnh trước mắt, một thư viện.

Thư viện này là một tòa tháp tròn nhiều tầng cổ kính với các hàng kệ sách, các cầu thang vòng tròn dẫn lên các tầng cao hơn, mà mỗi tầng lại cao đến cả chục mét.

Ánh sáng từ cửa sổ kính lớn trên cao bắt đầu chiếu sáng xuống, khung cảnh ngoài đó là không gian của vũ trụ bao la.

Có lẽ tôi đang ở trong một thế giới của tri thức và kỳ ảo.

Trong không gian thư viện rộng khoảng chừng bốn trăm mét vuông này, tôi thấy mọi thứ rất yên tĩnh và thanh bình, những ánh đèn hơi ngả vàng làm cho không gian thêm lắng đọng, cứ như thể nó dành cho tôi vậy.

Trong suy nghĩ, tôi nhớ lại một câu nói về giấc mơ ở đâu đó: "Tâm trí là thư viện, và giấc mơ chính là những cuốn sách."

Có lẽ đây là nơi mà tôi đã lạc vào, nơi tôi có thể tìm kiếm câu trả lời cho những bí ẩn trong giấc mơ của mình.

Tôi tiến vào thư viện và nhìn vào tổ hợp các vòng tròn đặt giữa không gian, trung tâm của nó là một cái bệ đá nhỏ cao chừng một mét rưỡi để đọc sách.

Chúng có vẻ như là một một mô hình phức tạp.

Tôi cảm thấy mình phải xem xét chúng kỹ hơn, nhưng tôi đã tạm thời bỏ qua chúng.Tôi đi vào sâu hơn và bắt đầu xem qua các cuốn sách, chúng đều có bìa da.

Có vẻ như mỗi cuốn sách ở đây đều đã sờn cũ, xem qua tiêu đề thi dường như đều là tiểu thuyết hay mấy thứ kiến thức kì lạ mà tôi không hiểu.

Lướt qua mấy kệ sách, tôi chọn vài cuốn tiểu thuyết đọc thử tóm tắt nội dung, nhìn qua thì thấy chúng khá thú vị.

Tôi bắt đầu tìm chỗ ngồi để đọc sách, nhưng dường như chỉ có chiếc bệ kia là hợp lý.

Thế là tôi đặt cuốn sách lên đó, nó là một cuốn tiểu thuyết về thế giới giả tưởng mà nơi đó mọi người đều có khả năng bay khi đủ mười tám tuổi.

Trang đầu tiên đã nêu rõ tiêu đề: "Vút bay"; tôi lật tiếp sang trang thứ hai là phần tóm tắt nội dung.

Nhân vật chính trong câu chuyện là một thiếu niên tên là Luân, người đã luôn mơ ước về việc được bay nhưng chưa bao giờ có cơ hội.

Luân là một người tò mò và đam mê khám phá, và lễ hội "Ánh Sáng Trời" hàng năm của làng chính là lúc mà anh nhận được khả năng bay.

Cuốn sách nói về cuộc hành trình của Luân khi anh tham gia lễ hội .

Anh đã tìm cách sử dụng món quà kỳ diệu này và trải qua nhiều thử thách rồi học được nhiều điều từ những người xung quanh.

Khi tôi lật tiếp những trang sau của cuốn sách, mọi thứ trống trơn không một dòng chữ.

Trong lòng tôi có chút thất vọng; và khi định mang cuốn sách về chỗ cũ thì một ánh sáng lóe lên từ tổ hợp các vòng tròn ở giữa thư viện.

Tôi ngừng đọc và nhìn vào chúng.

Các vòng tròn bắt đầu xoay chậm, tạo ra một hiệu ứng ánh sáng trắng kỳ diệu.

Tôi cảm nhận được sự kết nối giữa mình và những vòng tròn này, nhưng tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa thực sự của chúng.

Trong lúc tôi vẫn chưa ý thức được sự việc, các tia sáng tác khỏi nhau và len lỏi đến chỗ cuốn sách.

Dưới sự tác động của ánh sáng kia, cuốn sách phát sáng rồi bay lên trên không trung.

Tôi vừa tò mò, hứng thú lẫn nghi ngờ tự vả mình một cái.

Cảm giác đau ấy chân thực đến mức khiến tôi ngớ người.

Thế rồi, như có một thế lực vô hình thúc đẩy tôi cầm lấy cuốn sách đang tự lật trên không trung kia.

Khi cuốn sách ngừng lật trên tay tôi, dòng ánh sáng vẫn bám lấy cuốn sách, nhưng từ giữa những cuốn sách ấy bay ra là những dòng chữ lạ màu vàng tạo thành một loạt những vòng tròn phép thuật xung quanh tôi.

Khung cảnh thư viện bắt đầu tan biến, còn lại là vùng được bao bọc bởi nguồn sáng quanh bệ kê sách.

Lúc này, tôi thấy được xung quanh mình là vũ trụ bao la, với hàng ngàn những tinh vân, hành tinh, hệ ngân hà xung quanh.

Lòng tôi bỗng rạo rực trước toàn bộ khung cảnh ấy, sắc màu của vũ trụ của những ngôi sao sáng.

Những vòng phép thuật bắt đầu quanh nhanh, chúng di chuyển lên xuống một cách nhanh chóng.

Tôi thấy mình bắt đầu nhẹ đi, như có ngọn gió được thổi từ bên dưới, đầu thì trống rỗng chỉ còn biết chờ mọi chuyện tiếp diễn.

Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ lại tỉnh dậy hay có được thứ sức mạnh gì đó?

Thế rồi cơ thể dần tan biến thành những hạt bụi vàng trong không trung, tôi cảm thấy trong người mình có chút tê tê, một cảm giác kì lạ.

Cho đến cuối cùng, khi mà tất cả mọi thứ xung quanh biến mất, tôi cảm tưởng như mình đang lạc trôi trong vũ trụ vậy.

Một cảm giác nâng nâng, không thể cảm nhân được mình ở hướng nào, chơi vơi và vô định.

Tôi bắt đầu có chút hơi hoảng, nhưng bỗng tôi nhớ lại điều gì.

"Mình là Luân, 18 tuổi, sinh ra tại Bắc..."

Đầu óc tôi mơ hồ.

"Khoan!!

Mình là Linh, không phải Luân!!

Chuyện gì vậy?!!"

Tôi bừng tỉnh, rõ ràng những thứ mà tôi vừa "nhớ ra" đều không phải là kí ức của tôi, mà đó là của một người khác.

Tôi không chắc liệu điều này có liên quan gì đến cuốn sách kia hay không, nhưng mọi thứ quá chân thực."

Đây là đâu?"

Tôi bật dậy và chợt nghĩ khi thấy khung cảnh là một bãi cỏ xanh mướt, rồi bồi hồi nhớ lại cái cảm giác như vừa nhập hồn kia.

Hoang mang nhìn xung quanh, tôi nhận thấy đây là cảnh đồng quê bát ngát những ruộng lúa xanh mướt.

Những cánh diều hè thả trôi trên biển trời rộng lớn và những cây cột điện cũ kĩ.

"Tại sao mình lại ở đây?!"

Tôi nghĩ ngợi một hồi, mặt cảm nhận được từng làn gió mát nhè nhẹ thoảng qua mặt.

Mọi giác quan của tôi cảm nhận rõ ràng từng ngọn cỏ, không khí, không gian xung quanh.

Nó thật tới mức đã hoàn toàn thuyết phục tôi rằng bản thân đã đến một thế giới khác, hoặc là thế giới trong cuốn sách kia.

...

Từ những gì tôi biết từ kí ức được "nạp" vào của Luân, nơi này là làng Bắc Cảnh.

Một làng quê trải dài với những ngôi nhà khá hiện đại và những đồng cỏ xanh mướt làm nơi này vẫn đậm chất thôn quê và bình yên.

Tôi đứng trên con đường trải nhựa, thơm mùi một buổi sáng mới bắt đầu.

Nhìn chung, không có gì đáng lưu ý ngoại trừ những ngôi nhà bát ngát, những người dân làm việc trên ruộng lúa, và tiếng diều hè trong bầu trời xanh thăm thẳm.

Mặc dù tôi không biết mình phải làm gì ở đây, nhưng tôi có cảm giác rằng cuốn sách kỳ diệu đã đưa tôi đến nơi này với một mục đích nào đó.

Tôi đi dọc theo con đường nhỏ, trải lòng tìm hiểu về bối cảnh của mình, về làng quê mà tôi chưa từng đươc biết tới.

Tôi nhận ra mình đang ở trong cơ thể của một người khác, người mà tôi biết chỉ qua những "ký ức" mà tôi vừa "nhớ ra".

Dù những kí ức được thừa hưởng từ Luân rất rõ ràng nhưng tôi vẫn nhận ra bản thân mình không phải Luân, và cũng không hề nghi ngờ rằng mình có nhớ sai hay không, cứ như xem một thước phim 4D vậy.

Mọi thứ, từ bộ cơ thể đến tâm hồn, đều hoàn toàn rõ ràng.

Lúc này, tôi cảm nhận một sự vắng vẻ bên cạnh.

Không ai xuất hiện trên con đường, không tiếng cười đùa của trẻ con, và không tiếng nói chuyện của người dân làng.

Mọi thứ thanh vắng và yên bình đến lạ kì.

Tiếp tục bước đi, tôi thấy mình đang điều hướng về phía cổng làng.

Đây là nơi tập trung nhiều người hơn và cũng là nơi tôi có thể tìm câu trả lời cho mọi thắc mắc.

Tôi cảm thấy rằng đó sẽ là khởi đầu của một cuộc phiêu lưu kỳ diệu, nơi tôi sẽ tìm hiểu về bản thân mình và về cái cuốn sách kỳ lạ đã đưa tôi đến đây.

Trong bầu không khí yên bình của một ngày lạ kì, tôi tiếp tục bước đi vào trong làng quê chưa từng thấy, sẵn sàng khám phá những bí ẩn mà nó có thể giấu kín.
 
Back
Top Bottom