Siêu Nhiên Love Poison

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
269167846-256-k715134.jpg

Love Poison
Tác giả: Jasminnn_0
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là bộ fic do mình xem một bộ phim của Thái về xà thần nên mình dựa theo bộ phim đó để viết nên truyện này, tình tiết của fic sẽ không giống nội dung phim vì mình sẽ thay đổi nội dung để phù hợp hơn với ý tưởng của mình.

Truyện theo thể loại sinh tử văn và sẽ mang đầy tính ảo tưởng và phi logic.

- Truyện do mình tự tưởng tượng nên tính cách nhân vật không giống với tình cách ở ngoài đời thật nên mọi người đừng để bị nội dung truyện ảnh hưởng đến tình cảm dành cho Treasure nhé.

Tuổi tác mình cũng thay đổi cho phù hợp với nội dung truyện.Truyện mình có ship couple mà có thể sẽ đụt thuyền của mọi người thích nên có gì cho mình xin lỗi mọi người trước nha.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình.​
 
Love Poison
Chap 1


Thế giới này luôn có các cõi giới song hành cùng nhau.

Ở trên cao là cõi thiên giới, nhân giới là cõi ở giữa, và ở tận sâu phía dưới là mương Badan, mương Badan là nơi sinh sống của các xà thần từ bao đời.

Nên còn được gọi là cõi xà giới, cõi xà giới là cõi song hành cùng với nhân giới, thế giới và con người.

Cõi xà giới rộng lớn vô cùng nên được chia ra làm ba vùng nhỏ đó ra vùng sông Hàn, sông Nakdong và sông Geun.

Đặc biệt trong cả ba vùng của mương Badan, quốc vương Park Jeongwoo là người trị vì vùng sông Hàn là xà vương được tấn phong, trở thành vị đứng đầu của ba vùng xà giới.Lúc này đây ở phía dưới vùng sông Hàn đang có một buổi lễ diễn ra, các xà thần trong vùng sông Hàn đều đang tập trung tại phía trước cung điện của Quốc Vương.-Ở cõi xà giới này, công chúa Haneul là xinh đẹp đoan trang nhất, trong các công chúa luôn đúng không?

-Một xà thần trong đám đông nghiêng đầu xoay qua người bên cạnh để hỏi.-Hôn thê của xà vương, Quốc Vương Park Jeongwoo chỉ có công chúa Haneul là tương xứng, không còn ai khác.

-Xà nữ vừa lên tiếng chính là tì nữ thân cận của công chúa Haneul.Công chúa Haneul đứng bên cạnh nghe tì nữ của mình nói thế liền tự hào mà cười thành tiếng nhỏ.

Lúc này mặt đất bắt đầu rung chuyển, quốc vương xuất hiện trong hình thái là xà vương, toàn thân có màu vàng kim lấp lánh và còn có 7 cái đầu rắn.

Hình ảnh minh họa

(Dạng Xà Vương của Jeongwoo)Xà Vương từ từ trườn xuống phía dưới chỗ mọi người đang đứng và biến trở thành hình dạng con người.-Công chúa Haneul bước về phía Quốc Vương và nói.

-Có vẻ như thời khắc đã đến rồi thưa vương huynh.-Đã đến rồi, thời khắc chúng ta đón chào xà thần nhập thế mang theo phước lành.

-Jeongwoo nhìn qua phía pháp sư đang ngồi rồi nói tiếp.

-Những lời tiên tri của pháp sư tối thượng chưa hề sai lệch dù chỉ một lần.Jeongwoo vừa dứt câu thì mặt đất lại rung chuyển như lúc nãy.

Từ giữa nơi mọi người đang đứng bắt đầu xuất hiện một xà thần, toàn thân xà thần này phủ lên một màu bạch kim, khác với xà vương tất cả các xà thần khác đều chỉ có một đầu.

Hình ảnh minh họa

(Dạng Xà thần của Junghwan)Junghwan cũng biến trở thành hình dạng con người.

Jeongwoo sau khi thấy Junghwan thì anh đã đã bị vẻ đẹp tuyệt trần của Junghwan làm trở nên thất thần, cứ chăm chú nhìn cậu mãi.

Haneul cũng thấy được vẻ đẹp sắc sảo của Junghwan, cô liền quay qua phía của Jeongwoo thì nhìn thấy Jeongwoo đang chìm đắm trong vẻ đẹp của Junghwan thì cô ta bắt đầu khó chịu.

Junghwan bắt đầu đi chuyển từ từ lại chỗ của Jeongwoo và Haneul, càng nhìn gần Jeongwoo càng bị vẻ đẹp thuần khiết đó hớp hồn, cậu tiến lại ngày càng gần thì Jeongwoo mới chợt nhớ đến lúc nhận được lời tiên tri từ pháp sư.Quay lại trước đó vài ngày, lúc đó Jeongwoo cùng Haneul và pháp sư đều đang ngồi ở đại điện.

Jeongwoo đã triệu tập pháp sư vào cung điện để xem vận mệnh cho vương quốc thì bỗng nhiên pháp sư lên tiếng nói về lời tiên đoán của mình trong tương lai.-Vị xà thần nhập thế thế sắp tới đây của chúng ta, là người được ban phước lành thịnh vượng được sinh ra mang theo vận mệnh sánh đôi cùng người trị vì xà giới.-Người trị vì xà giới cùng ta à?

-Jeongwoo hỏi lại pháp sư.-Theo như quẻ tiên đoán của ta thì thần mệnh của xà thần này sẽ tạo dựng cơ đồ cho người trị vì cả vùng Badan này.-Ý của ngài là ta sao?

-Pháp sư gật đầu thay cho câu trả lời.-Jeongwoo thấy Pháp sư gật đầu thì nói tiếp.

-Đối với ta, ta đã quyết định giữ giới độc thân suốt họ mệnh cho đến khi ta nhập niết bàn.

Thì ta không muốn thành thân với ai hết nên những chuyện này chắc không thể nào đâu.Quay trở lại hiện tại:-Trong suốt cả ngàn năm nay, ta luôn tịnh tâm, tu định, thọ giới giống như Đức Phật với mong muốn thoát khỏi nỗi đau của thế tục này.

Nhưng mà hôm nay, xem ra ta không thể đạt tới cảnh giới đó được nữa rồi.

-Jeongwoo vừa nhìn Junghwan mà nói.Haneul nghe Jeongwoo nói vậy thì liền thay đổi sắc mặt quay sang nhìn Jeongwoo bằng ánh mắt hờn dỗi và lại quay sang phía Junghwan nhìn với ánh mắt đầy sự ganh ghét.

Sau khi kết thúc buổi lễ thì công chúa Haneul quay trở lại phòng của mình, tì nữ thân cận đi theo phía sau vừa bước vào phòng thì đã lên tiếng nói.-Xà thần mới xuất hiện, phải công nhận là có sắc đẹp tuyệt trần mặc dù là nam.

Chắc là cả xà giới này không có ai đẹp bằng.*CHÁT* Haneul quay qua tán vào mặt tì nữ-Con hầu nữ phản phúc, ngươi thừa biết hắn ta xuất hiện là để làm đối thủ của ta.

Vậy mà người dám mở miệng khen ngợi nó trước mặt ta.-Tì nữ lúc này mới nhận thức ra là mình đã nói những lời không nên nói, nên nhanh chân quỳ xuống tạ tội với Haneul.

-Dạ con không có ý đó đâu thưa công chúa, con biết lỗi của con rồi, từ bây giờ con xin thề sẽ không khen ngợi ai khiến cho công chúa phật ý nữa.-Lời tiên tri gì chứ, chẳng qua chỉ là lời của một tên Pháp sư.

Hắn muốn tô vẽ gì thêm mà chẳng được, mấy lời nhảm nhí đó mà cũng muốn ta tin, không dễ đâu.-Dạ đúng vậy đó, trước giờ con chưa thấy quốc vương để ý đến ai ngoại trừ công chúa.

Nên chắc chuyện đó chỉ là thêu dệt lên mà thôi.

-Tì nữ A Mai vừa quỳ vừa nói.-Từ khi ta nhập thế cho đến nay, ước vọng duy nhất của cuộc đời ta là được sánh đôi trị vì xà giới cùng vương huynh Jeongwoo.

Người được chọn làm vương hậu, nhất định phải là ta chứ không ai khác.

Số mệnh của ta sẽ được tạo nên bằng chính sức mạnh của ta, ngươi cứ chờ mà xem.

-Nói xong Haneul liền bước ra khỏi phòng đi về phía đại điện tìm quốc vương.-Vương huynh, định sắc phong Junghwan làm hôn thê thật sao?

-Haneul tiến lại gần phía Jeongwoo mà hỏi.-Đúng vậy.-Nhưng không phải vương huynh đã từng thề nguyện sẽ giữ giới độc thân, suốt đời này không kết hôn với bất cứ ai hay sao hả. vậy sao bây giờ vương huynh lại phá giới vì cậu ấy.-Không sai, ta đã từng có suy nghĩ như vậy, bởi vì yêu vật như chúng ta được nhập thế là để một lòng tu tập, thiền định theo giới luật để được lên cõi niết bàn.-Nhưng tại sao bây giờ lại..-Jeongwoo lúc này mới quay qua hỏi lại Haneul.

-Trước giờ nàng có tin vào tình yêu hay không Haneul?-Ý vương huynh muốn nói với ta là vương huynh đã...

-Chưa đợi Haneul nói hết câu thì Jeongwoo đã lên tiếng khẳng định.-Phải, tình ái chính là thị dục của chúng ta.

Ta biết điều đó khi vướng vào tình ái thì cho dù là chúng sinh nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi sự phiền não này.

Ta đã từng cố gắng đoạn tuyệt lục dục nhưng mà sức mạnh tình ái khiến cho một quốc vương như ta cũng không thể nào kháng cự được.-Cảm xúc về tình yêu ta hiểu rất rõ nhưng tại sao chàng lại chọn Junghwan.-Bởi vì nếu như không phải là Junghwan thì chắc chắn không còn một ai trong cõi này có thể làm làm lung lay ý chí kiên định của ta được.-Nhưng mà Junghwan chỉ là một xà thần mới nhập thế, cậu ấy không đủ công trạng để xứng đáng làm vương hậu xà giới này.-Lúc này Jeongwoo mới bực dọc hỏi ngược lại Haneul.

-Nàng có còn nhớ lời pháp sư tối thượng về số mệnh của Junghwan như thế nào không?

Lời sấm truyền số mệnh Junghwan nhập thế là để phò trợ cho cơ nghiệp của ta, cùng ta trị vì cả cõi Badan này.-Nhưng mà..-Đừng nói gì hết nữa Haneul.

Mọi chuyện ta đã quyết hết rồi.

-Jeongwoo quay người đi bỏ lại Haneul đứng một mình ở sảnh điện.*Tại phòng Junghwan*-Dù cho số phận khác chủng loài, rắn và người nhưng số mệnh dẫn lối cho chúng ta.

Đã là duyên thì cần trân quý và đón nhận đừng từ chối, nghĩ suy hay ngờ vực.

Vì ái dục hiện hữu khắp mọi nơi, không giới hạn loài người hay kim sí điểu, hãy thuận theo cảm xúc của ái tình.-Người hầu thân cận của Junghwan đang bê đồ bước vào phòng thì nghe thấy tiếng Junghwan đọc sách liền chạy lại hỏi.

-Trời ơi vương tử Junghwan, vương tử lại lén mang sách từ nhân giới ra đọc nữa đó hả?-Junghwan cười nhẹ đáp lại.

-Đọc rất thú vị mà.-Còn lâu sách toàn nói về ái dục sao thú vị nổi.

Đã vậy con còn nghe nhắc tới loài người rồi kim sí điểu ở trong đó nữa chứ.-Vì đây là câu chuyện nói về tình yêu của người và yêu mà.

Chuyện kể rằng, ngày xưa có loài người thầm yêu kim sí điểu, không cần phân biệt chủng loài chỉ cần có tình yêu là được.-Ôi trời ơi, suy nghĩ quá sai lệch rồi.

Mà vương tử nè, vương tử không được qua lại với người khác.

Bởi vì số phận vương tử đã gắn kết với quốc vương, nếu quốc vương biết được chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.-Không đồng ý chuyện gì.Bỗng dưng bên ngoài có tiếng của Jeongwoo hỏi vào.

Junghwan giật mình liền bỏ quyển sách đang đọc trên tay xuống, người hầu thấy vậy liền nhanh tay lấy quyển sách rồi giấu xuống phía dưới đấy thùng đồ đang được bê.

Rồi cả hai đều nhìn nhau và ngồi ngay ngắn lại, lúc này Jeongwoo mới từ từ bước vào phòng nhìn thấy Junghwan và người hầu bốn mắt nhìn nhau, anh liền ho nhẹ một cái với ý hỏi có chuyện gì xảy ra.-Người hầu liền nhanh trí viện cớ trả lời.

-Dạ, hình như con lấy đồ chưa đủ nên con xin phép ra ngoài để lấy thêm đồ.

Thất lễ quá.Đợi người hầu đi khỏi, Jeongwoo mới tiếng lại phía Junghwan.

Junghwan cũng quỳ xuống hành lễ với Jeongwoo.-Mau đứng dậy đi Junghwan.

-Jeongwoo đỡ Junghwan đứng lên và cả hai cùng ngồi xuống chiếc giường cạnh bên.-Em đang nói gì với người hầu Podong.

Mà nói ta không đồng ý vậy.-Không đồng ý chuyện đại hôn của chúng ta đó anh à.-Em thật muốn hoãn lại sao?-Vì em thấy có chút vội vàng thưa vương huynh.-Đó là do em nghĩ với ta đây, ta còn muốn đại hôn diễn ra vào ngày mai.

Ta thật sự không thể nào chờ đợi được thêm.-Vậy là Podong không sai, rõ ràng là

anh không đồng ý thật rồi.

-Junghwan giả vờ hờn dỗi xoay mặt qua chỗ khác.-Jeongwoo thấy vậy liền để hai tay lên vai cậu, kéo cậu xoay về phía mình.

-Junghwan nè, cho dù em có yêu cầu gì, ta cũng chấp nhận hết.

-Anh nhìn mắt Junghwan một hồi rồi nói tiếp.

Chỉ trừ chuyện này là ta không thể, bởi vì ta đã chờ đợi em lâu nay, kể từ khi em nhập thế đó.-Lúc này đưa tay nâng cằm Junghwan làm lên và nói.

-Vương đệ à, ta cũng biết rõ em là xà thần mới nhập thế nên vẫn còn nhiều khúc mắc và em cũng chưa đủ trưởng thành để có thể hiểu hết được tình ái là như thế nào.

Tình yêu sẽ tự đến với em khi đúng thời khắc, ta sẽ không bắt buộc em sẽ yêu ta ngay lập tức.

Ta chỉ cần em hiểu một điều là ta yêu em.-Junghwan nghe Jeongwoo nói thế liền mỉm cười.

-Tuân lệnh.-Jeongwoo nghe Junghwan trả lời như thế liền vui vẻ nói tiếp.

-Chỉ còn 7 ngày nữa đại hôn của chúng ta sẽ diễn ra như ta đã định.

Có điều là đêm nay ta phải nhập thấp trong thánh điện ba ngày ba đêm trước khi làm lễ, ngày mà ta xuất quan cũng là đêm 15.

Em nhớ phải sửa soạn để chuẩn bị trở thành vương hậu của cả cõi sông Hàn này.

-Jeongwoo nhéo nhẹ lên mũi cậu và nói tiếp.

-Tuyệt đối không được trốn đi đâu chơi nữa đó biết chưa.-Tuân lệnh thưa vương huynh.-Jeongwoo cầm tay cậu và sờ vào chiếc vòng đnag được đeo trên tay cậu.

-Em càng phải nhớ điều này, chiếc vòng tay ta tặng em một khi em đã đeo vào cho dù là thế nào đi nữa, em tuyệt đối cũng không được tháo ra.Còn về bên phía Haneul lúc này, cô ta đang giận dữ ném đồ đạc lung tung khắp phòng.-YAH..

7 ngày nữa là cử hàng hôn lễ, vương huynh không thể nào làm như vậy được.

Suốt gần trăm năm qua, ta đã luôn kìm nén cảm xúc, chờ đợi với ước mơ một ngày vương huynh sẽ để mắt đến ta.-Người hầu của Haneul đang quỳ thì liền tiến lại gần và nói.

-Quốc vương Park Jeongwoo không những rất anh tuấn mà ngài ấy còn công trạng hiển hách khắp cả ba vùng.

Không xà thần nào ở xà giới có thể sánh bằng.

Xà thần nào cũng mong được phối ngẫu, cho nên kẻ nào được chọn thì chắc chắn kẻ đó sẽ trở thành kẻ thù của tất cả xà thần đang ngưỡng mộ ngài ấy ở xà giới này cho coi.Haneul nghe được những lời đó không những không làm cô bớt bực tức mà còn làm cho cô thêm phần khó chịu.-Con nhỏ kìa, ngươi cố tình xoáy vào vết thương lòng của ta đấy hả?-Dạ con không dám đâu, con chỉ nghĩ là người xứng đáng với quốc vương Park Jeongwoo nhất chỉ có thể là công chúa Haneul của con thôi.-Haneul bực dọc nói tiếp.

-Ta cố gắng tích biết bao nhiêu là công trạng suốt trăm năm qua chỉ với một ước mơ có một ngày được chọn trở thành vương hậu sánh vai cùng vương huynh.

Vậy mà Junghwan, hắn ta nhập thế chưa được tròn một năm nữa, lại có thể cướp đi tất cả hi vọng của ta.-Không lẽ bây giờ công chúa chịu thua như vậy sao?-Vương tử Junghwan à, con xin người đấy đừng có làm như vậy mà, người nghe lời con lần này đi.-Nhưng mà ta nhất định phải đi.Đang mãi nói chuyện thì Haneul nghe thấy tiếng nói bên ngoài vọng vào.Junghwan và Podong đang nói chuyện thì nghe tiếng bước chân của lính canh.

Cả hai nhanh chóng liền núp vào một bên tường, tránh lính canh đi tuần ngang qua.-Đây có thể là lần cuối cùng ta làm điều này Podong đó à.

-Nhưng mà lần trước người trốn lên đó, quốc vương phát hiện ra bắt người chịu phạt, lần đó người bị cấm túc suốt 9 ngày 9 đêm đó, không nhớ hay sao lần này người đi nữa, lỡ quốc vương mà biết chuyện thì...-Thì chắc chắn đệ sẽ gặp rắc rối to.Podong chưa nói hết cáu thì giọng nói của công chúa Haneul đã xen vào.

Lúc này cả hai mới giật mình và xoay người lại thấy Haneul và người hầu đang tiến về phía họ.-Vương tỷ Haneul.

-Junghwan lên tiếng-Haneul từ từ tiến lại nói tiếp.

-Dòng sông Hàn này chính là cánh cửa dẫn đến ngân giới, đệ đừng nói với ta là đệ định trốn lên nhân giới vui chơi nữa nha.

-Chuyện đó..

-Junghwan nói mà không dám nhìn vào Haneul.-Haneul cười tiến lại gần Junghwan và cầm lấy tay Junghwan đặt lên tay mình.

-Coi kìa Junghwan, bấy lâu nay ta luôn coi đệ là người trong nhà.

Đệ đang nghĩ gì trong đầu, không lẽ ta không biết hay sao, đệ đang nghĩ không lâu nữa đệ sẽ thành hôn với vương huynh Jeongwoo nên sẽ phải từ bỏ mọi thú vui, không còn tự do, không còn được tự ý tự quyền càng không thể đọc sách do đệ đem từ nhân giới về.-Junghwan nghe vương tỷ Haneul nói, cảm thấy có lẽ cô đồng cảm với mình.

-Chính vì đệ đang nghĩ điều đó nên đệ rất muốn được lên nhân giới một lần cuối cùng nên chỉ một lần này nữa thôi, có được không?-Haneul cười.

-Cứ đi nếu đệ thích, thật ra nhân giới cũng không có đáng sợ lắm đâu Junghwan à.Junghwan mỉm cười vui vẻ vì được vương tỷ Haneul chấp thuận.Tại một ngôi chùa ở trên nhân giới.

Có một chàng trai trẻ đang hỏi sư thầy về một số điều.-Sư thầy nói Xà Vương sao?

Sư thầy tin có thật hả?

Lúc này sư thầy cười và trả lời chàng trai trẻ.-Thế thế giới xung quanh ta có rất nhiều chuyện bí ẩn mà ta không thể biết hết được -Nhưng chuyện này con đã được nghe kể từ nhỏ tới lớn, sắp thuộc lòng luôn rồi mà nếu thật sự có Xà Vương trên đời á, thì tại sao chúng ta chưa từng thấy dù chỉ một con vậy?-Thận phận xà thần rất tôn quý nên sẽ không đời nào hạ mình xuất hiện ở trên nhân giới, trừ phi thật sự có việc cần.

Vì họ luôn tự đặt bản thân ở địa vị là một á thần, có vị thế cao hơn loài người nên không tùy tiện để lộ thân phận.-Dạ-Sư thầy mới hỏi lại chàng trai trẻ.

-Đã đến lại ba mẹ của con chưa hả Haruto.-Con tính vào thăm thầy trước rồi con mới qua thăm ba mẹ con.-Vậy con đi thăm ba mẹ con đi.-Dạ, vậy con xin phép đi trước.

-Haruto cuối đầu chào thầy rồi đứng lên đi.Haruto đi từ từ lại phía mộ của ba mẹ mình rồi quỳ xuống trước ngôi mộ của mà lạy.-Thưa ba, thưa mẹ, con đến thăm ba mẹ đây.

-Haruto nói với gương mặt buồn cùng với đôi mắt ngấn lệ.-----------------------------

Đôi lời tác giả: Tôi phải kết thúc chap 1 lãng xẹt ở đây thôi, vì đã viết quá dài rồi 🙂))

Mọi người có gì thắc mắc thì cứ comment phía dưới tôi sẽ trả lời thắc mắc của mọi người nhé.

Cảm ơn mọi người đã đọc :3
 
Love Poison
Chap 2


Sau khi viếng thăm ba mẹ xong thì Haurto quay lại chỗ sư thầy để chào tạm biệt.

Lúc chuẩn bị ra về thì sư thầy có chuyện tính hỏi anh-Họ có nói khi nào sẽ mở di chúc không con?

-Dạ hai tuần nữa thầy ơi, mà hình như thầy có chuyện gì đúng không?

Tại con thấy sắc mặt thầy hơi lạ.-Mấy ngày sắp tới làm gì cũng nhớ cẩn thận, thầy xem tiểu vận của con thấy không tốt lắm, có nhiều xung đột, kiếp hung khó lường, đó là đại hạn của con đấy.-Đại hạn của con?

-Haruto mới thắc mắc hỏi lại sư thầy-Nếu vậy có sao không thầy?-Thiên cơ bất khả lộ nhưng chắc chắn sẽ tai qua nạn khỏi, mọi thứ đều bình an.

Bởi vì số mệnh của con có thủy thần chiếu hộ độ mạng.-Haruto có vẻ không tin lắm.

-Thủy thần chiếu hộ độ mạng.

Thủy thần thật không?

Trước giờ con rất ghét nước nên chắc thủy thần đó cũng ghét con không muốn bảo vệ hay chăm sóc gì cho con đâu.Sư thầy nghe Haruto nói, rồi im lặng không trả lời Haruto thấy vậy đành cúi chào sư thầy rồi ra về.

Trong lúc đang lái xe thì anh có nói chuyện điện thoại với ai đó và đang chạy thì giữa đường xe của anh bị chặn lại bởi một người đang nằm trên đường.

Anh liền vội mở cửa xuống xe và tiến lại gần xem người đó có bị làm sao hay không.

Vừa mới chạm vào người đang nằm thì hắn ta đột ngột ngồi dậy chỉa súng về phía anh, trong lúc anh đang hoảng sợ không để ý thì ở phía sau có người đánh lén làm anh bất tỉnh.Quay lại ở cõi xài giới, lúc này Junghwan đang chuẩn bị để lên nhân giới.-Đi sớm về sớm nghe đứa em tốt của ta.

Ta sẽ tuyệt đối không nói chuyện này với bất cứ ai nhưng em phải ghi nhớ điều này, thời gian 1 ngày ở xà giới chúng ta sẽ bằng 30 ngày ở nhân giới.

-Haneul nhắc nhở Junghwan vài điều trước khi cậu lên nhân giới.-Vương huynh Jeongwoo sẽ nhập thất ở trong thánh điện để thiền định 3 ngày 3 đêm.

Em hứa sẽ trở về trước khi anh ấy xuất quan.

-Vương tử đi thiệt hả?

-Podong lên tiếng hỏi.Junghwan gật đầu thay cho câu trả lời-Podong nói thêm vài câu.

-Vương tử nhớ là phải tuyệt đối không được hiện nguyên thân của vương tử là xà thần đó.

Lỡ nhân giới mà biết xa thần là có thật, đừng có nói là nhân giới hỗn loạn mà xà giới cũng sẽ lớn chuyện luôn đó.-Ta biết rồi mà Podong.

-Junghwan nói xong liền cười nhẹ với Podong rồi quay sang bên cạnh hơi cúi đầu chào Haneul rồi bắt đầu lên đường.Sau khi Junghwan vừa đi khỏi thì Haneul lớn tiếng nói.-Thằng Podong kia, chuyện hôm nay xảy ra người không nghe, không nói, không biết gì càng không thấy ta xuất hiện ở đây, người có hiểu chưa?-Um..con...con có thấy gì đâu.-Tì nữ thân cận A Mai của công chúa lên tiếng.

-Mày mà tiết lộ chuyện này cho người khác biết, không chỉ có riêng quốc vương phạt mày trở thành rắn cỏ mà còn có tao nữa.

Tao sẽ tìm ra mày và dẫm nát đầu rắn của mày dưới chân tao, mày hãy nhớ cho kỹ đó.Podong bị đe dọa như vậy thì liền cuối đầu rồi quay người bỏ đi.-Còn ngươi, mau đi theo tên Junghwan đấy đi.-Dạ, thưa công chưa.Bọn lạ mặt đã bắt cóc Haruto lúc này đã đưa anh đến một khu rừng gần một con sông lớn, hiện giờ anh đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.-Cột đá vào chân nó đi, từ từ thôi.

Rồi khiên nó lên.Chúng đang tính ném ăn xuống dòng sông này để diệt khẩu.-Tên cầm đầu ra hiệu.

-1..2.. quăng.*Tủm*Haruto bắt đầu từ từ chìm xuống phía dưới đáy sông.

Vì dưới chân anh bị bọn chúng buộc thêm một tảng đá vào làm cho cơ thể trở nên nặng, càng ngày càng chìm.

Bọn chúng đứng quan sát trên bờ xem nhưng không thấy động tĩnh gì thì cười phá lên rồi bỏ đi.

Ngay trên mặt sông lúc này xuất hiện một xoáy nước lớn, Junghwan đang trong hình dạng Xà thần nhô lên khỏi xoáy nước.-Thích quá đi cuối cùng cũng đã đến được nhân giới rồi.

-Junghwan lại lặn xuống đáy sông, cậu từ từ tiến vào bờ trong lúc đang lặn thì cậu bắt gặp phía trước có chàng trai đang bị chìm mà ở dưới chân người đó lại bị buộc một tảng đá, với lại chàng trai đó đang bất tỉnh nên cậu không suy nghĩ nhiều.

Cứu người trước rồi tính sau, cậu liền bơi nhanh lại phía chàng trai.

Cắn đứt sợi dây đang buộc dưới chân chàng trai và để người đó lên trên đỉnh đầu mình rồi bơi vào bờ.

Sau khi đưa Haruto lên bờ thì Junghwan biến lại thành hình dạng con người, cậu thấy anh nằm bất động nên đưa tay lên ngực và lên tiếng hỏi.-Loài người ơi, ngươi còn sống hay đã chết.Không thấy Haruto có động tĩnh gì, cậu liền kề tai xuống ngực anh để nghe thử nhịp tim như thế nào.-Nhịp tim của hắn càng lúc càng yếu, nếu cứ để như vậy thì chắc chắn hắn sẽ chết mất.Junghwan lúc này mới để ý thấy sợi dây chuyền trên cổ Haruto thì liền nhớ lại hồi ức khi xưa cậu cũng đã từng cứu một đứa bé đang bị xuống nước, lúc ấy cậu đang ở trong hình dạng là con người.*Hồi ức của Junghwan*-Giờ thì ngươi đã an toàn rồi, tiểu loài người.

-Junghwan nhìn cậu bé trước mặc đang ho sặc sụa vì bị sặc nước.-Cảm ơn anh đã cứu mạng em.

-Cậu bé không quên cảm ơn người đã cứu mạng mình.-Ngươi vẫn còn may mắn, nếu ta mà tới trễ hơn một chút nữa thì có lẽ người đã chết dưới nước rồi còn đâu.

-Junghwan mới để ý thấy trên cổ cậu bé đó có đó có đeo một chiếc chiếc vảy xà vương, nhưng lúc đó cậu cũng không nghĩ nhiều.*Quay lại hiện tại*-Sợi dây có vảy Xà Vương này, chắc chắn là cái hôm đó mình nhìn thấy.

Có lẽ nào.. loài người này và tiểu loài người là cùng một người hay sao?

-Cậu tạm bỏ qua nghi vấn hiện giờ mà bắt đầu lay mạnh người Haruto.-Ngươi không được chết nha.

-Bây giờ mình phải làm sao đây?

Ta chưa muốn ngươi chết vào lúc này đâu.

Đành liều thôi ra sao thì ra vậy.

-Nói xong Junghwan liền cuối người xuống đưa miệng lại gần miệng của Haruto và bắt đầu truyền linh châu xà thần trong cơ thể cậu qua cho anh.

Một lát sau Junghwan thấy cơ thể Haruto bắt đầu có động đậy.-Loài người kia ngươi tỉnh rồi sao?Haruto từ từ mở mắt dậy, anh thấy một cậu trai lạ mặt đang nhìn mình.

Thì anh mới vội vàng ngồi dậy nhìn xung quanh.

Anh đang định lên tiếng hỏi cậu trai ấy tên gì, có phải cậu là người đã cứu anh không.

Junghwan cũng vừa định lên tiếng thì đột nhiên cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, không còn sức lực cậu sắp ngã xuống thì Haruto liền vội đỡ lấy cậu, cậu cũng ngất đi.-Haruto đỡ lấy Junghwan đang ngất vào trong lòng mình.

-Nè cậu, cậu không sao chứ.

Haruto vừa gọi vừa lay người Junghwan mãi mà cậu không tỉnh, anh thấy ngồi đây hoài cũng không phải là cách hay nên anh liền bế cậu lên và đi ra đường lớn để nhờ sự trợ giúp, anh luôn lên tiếng gọi cậu trong lúc bế cậu đi.-Này cậu gì ơi, cậu có nghe tôi nói không vậy?

Sao càng lúc cơ thể cậu ấy càng lạnh vậy nè.

-Haruto lúc này hốt hoảng liền gọi lớn tiếng tìm người giúp đỡ.-Có ai không, làm ơn giúp chúng tôi với.Haruto vừa đi vừa lớn tiếng gọi lớn thì bỗng phía trước có ánh đèn của xe đang chạy về phía anh.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, người bên trong xe mở cửa bước xuống.-Này Jaehyuk, là mày sao?

Nhanh qua đây giúp tạo.

-Haruto cảm thấy mình vẫn còn may màn khi gặp được Jaehyuk lúc này đây.-Mày biến đi đâu cả buổi, bộ dạng hốt hoảng bộ té nước ở đâu hả?

-Nói xong Jaehyuk mới để ý thấy Haruto đang bế một cậu trai lạ mặt.-Ủa, cậu này là ai vậy?

Cũng đẹp dữ ha.-Jaehyuk mày đừng có hỏi nữa, mau đưa cậu ấy vào bệnh viện giùm tao đi.Jaehyuk phụ Haurto đưa Junghwan lên xe rồi bắt đầu cho xe chạy ra khỏi chỗ này và lên đường đi đến bệnh viện.
 
Love Poison
Chap 3


Trên đường đến bệnh viện, chạy được một lúc thì Jaehyuk mới lên tiếng nói.-Tao thấy có cái gì đó sai sai nhe.

Tự nhiên đang nói chuyện điện thoại với tao mà mày tắt máy ngang vậy là sao sa.

Tao còn tưởng mày xảy ra chuyện gì không may nên vội lái xe chạy tìm mày muốn chết.-Thì tao xảy ra chuyện thiệt mà.-Hả?

-Jaehyuk ngạc nhiên liền vội quay đầu lại nhìn Haruto.-Tao bị tấn công bất ngờ, họ đánh tao bất tỉnh nhưng khi tỉnh lại thì không thấy ai hết.

Chỉ có cậu trai này ở cạnh tao nên tao nghĩ chính cậu trai này là người đã cứu tao đó.

-Haruto vừa nói vừa nhìn Junghwan đang ngất xỉu mà đang ngồi tựa đầu vào vai mình.-Tỉnh lại không thấy hả?

Kì lạ vậy, tự nhiên ở đâu xuất hiện người đẹp cho mày vậy.

Rồi cậu ấy là ai đã cứu mày bằng cách nào.

Mày không thắc mắc gì sao?-Chưa để Haruto trả lời thì Jaehyuk đã hỏi tiếp.

-Quần áo cậu ấy mặt như ở trong phim cổ trang hay là cậu ấy ở trong đoàn hát.-Tao cũng đang muốn biết nhưng mày đây nè.

-Haruto nhìn người đang thiếp đi trên vai của mình, lúc này hàng ngàn câu hỏi vang lên trong đầu anh "Cậu là ai, cậu đến từ đâu?

Và có phải cậu là người đã cứu tôi hay không."

Tới bệnh viện Junghwan được đưa vào phòng hồi sức.

Còn Haruto và Jaehyuk thì đợi ở bên ngoài, hai người cứ đi tới đi lui trong sự lo lắng.

Lúc này Junghwan nằm ở trong phòng đã tỉnh lại, cậu từ từ mở mắt dậy.

Nữ y tá thấy Junghwan tỉnh thì liền tiến lại gần cậu và nói.-Để tôi truyền nước biển cho cậu, bây giờ cơ thể của cậu còn yếu lắm.

Y tá vừa cầm tay cậu vừa mở nắp đậy của kim ra.

Junghwan thấy y tá định làm gì mình thì liền bật người ngồi dậy hất tay y tá ra.

Nữ y tá ở phía sau thấy tình hình không ổn thì liền chạy ra khỏi phòng tìm bác sĩ đến.

Haruto và Jaehyuk đứng bên ngoài thấy y tá chạy ra thì biết có chuyện nên cả hai liền vội chạy vào phòng.-Có..có chuyện gì vậy hả?

-Haruto chạy tới hỏi.-Bệnh nhân không cho tôi truyền nước biển.-Haruto từ từ lại gần Junghwan.

Lúc nãy cậu xanh xao lắm, cậu nằm xuống cho họ truyền nước biển đi nha, qua đây với tôi mau lên.-Haruto quay qua nhìn Jaehyuk nói.

-Giúp tạo giữ cậu ấy lại coi.-Tao hả?

-Jaehyuk tự chỉ vào mình nóiHaruto gật đầuJaehyuk mới bắt đầu tiến lên phía trước nhằm mục đích chặn lối thoát của Junghwan.

Cậu lúc này bị Jaehyuk chặn đường nên bèn lùi từ từ về sau.

Mà cậu không biết Haruto cũng đang từ phía sau tiến tới chỗ cậu.

Junghwan xoay người lại phía sau tính chạy thì liền đụng vào người anh.

Haruto cũng nhanh tay đỡ lấy cậu để không bị ngã.

Cậu thấy anh đỡ mình nên mới lên tiếng hỏi.-Loài người không sao rồi chứ?-Tôi không bị sao hết.Cả hai đang nhìn nhau thì bác sĩ mở cửa phòng bước vào.-Để tôi cho cậu ấy uống thuốc an thần, bệnh nhân sẽ bình tĩnh trở lại thôi.-Nếu vậy thì nhờ bác sĩ giúp cho cậu ấy.

-Haruto lên tiếngBác sĩ gật đầu và ra hiệu cho y tá cùng đi ra bên ngoài lấy thuốc.

Đợi bác sĩ và y tá đi hết, Haruto mới dìu Junghwan trở lại giường để cậu nằm xuống rồi nói tiếp.-Được rồi, cậu hãy ngoan ngoãn đi.

Ở đây sẽ không có ai làm hại cậu đâu.Haruto vừa nói xong thì bác sĩ đã quay trở lại, sau khi đưa thuốc cho Junghwan uống xong thì bác sĩ mới nói.-Thuốc an thần sẽ có tác dụng sau 10 phút nữa.-Haruto lên tiếng hỏi bác sĩ về bệnh tình của Junghwan.

-Rốt cuộc là cậu ấy bị gì vậy bác sĩ.-Theo kết quả khám sơ bộ thì có thể là do bị mất sức, kèm thêm hoảng sợ do căng thẳng nên dẫn đến tình trạng cơ thể suy nhược.

Nhưng để chắc chắn hơn, khi nào bệnh nhân tỉnh lại thì đưa sang khám ở khoa tâm thần.-Khoa tâm thần sao?

-Haruto ngạc nhiên hỏi lại bác sĩ.-Nghĩa là đầu óc của cậu ấy không bình thường?

-Jaehyuk hỏi bác sĩ lại thêm một lần nữa để xác nhận thông tin.-Tạm thời thì để bệnh nhân ở lại đây, đừng để người khác làm phiền.Bác sĩ quan sát thấy vẻ mặt của Haurto có phần hơi lo lắng nên nên nói tiếp.-Cậu yên tâm đi sẽ không sao đâu, chúng tôi xin phép.

-Nói xong bác sĩ cùng y tá đi ra ngoài.-Haruto quay sang nhìn Junghwan rồi mới lên tiếng chuyện với cậu.

-Cậu hãy yên tâm nghỉ ngơi ở đây một đêm nhé.

Ngày mai tôi sẽ quay lại đây đón cậu.Haruto ra hiệu bảo Jaehyuk ra ngoài chờ mình, anh ở lại đây chờ cậu ngủ rồi sẽ ra.

Cả hai ngồi nhìn nhau một lát thì tác dụng của thuốc cũng đã bắt đầu có hiệu quả làm cho Junghwan buồn ngủ, cậu lim dim nhắm mắt lại rồi thiếp đi.

Anh thấy cậu đã ngủ thì lấy chăn đắp lên người cho cậu, tránh để cậu bị cảm, rồi anh từ từ đứng lên di chuyển nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Jaehyuk đang ngồi đợi thì thấy Haruto từ từ bước ra khỏi phòng, anh liền đứng dậy tiến tới chỗ Haruto hỏi chuyện.-Rồi bây giờ mày kể cho tao nghe đi Haruto.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?-Haruto ra hiệu Jaehyuk nhỏ tiếng.

-Suỵt, mày nhỏ tiếng một chút.

Cậu ấy chỉ vừa mới ngủ thôi đấy.-Qua bên ghế ngồi xuống đi, rồi từ từ tao kể cho nghe.Haruto chỉ tay qua chỗ dãy ghế, cả hai nhanh chóng di chuyển qua đó.-Rồi mày nói đi.-Thì tao đến chào sư thầy như mọi lần.

Rồi ngồi lại nói chuyện một chút với sư thầy sau đó thì tao ra về.-Trong lúc tao đang lái xe thì và đang nói chuyện điện thoại với mày.

Thì giữa đường xe của tao bị chặn lại bởi một người đang nằm ngất ở trên đường.

Tao liền vội mở cửa xuống xe rồi tiến lại gần xem người đó có bị làm sao hay không.

Tao vừa mới chạm vào người đang nằm thì hắn ta đột ngột ngồi dậy và còn chỉa súng về phía tao nữa.

Rồi trong lúc tao đang hoảng sợ không để ý thì ở phía sau có người đánh lén làm cho tao bất tỉnh.-Rồi sao nữa?

-Jaehyuk hỏi-Lúc đó tao chưa hoàn toàn bất tỉnh nên tao có nghe được cuộc trò chuyện của bọn đó.

Đại khái là như vậy nè..Quay lại cảnh lúc Haruto bị đánh ngất-Nhanh lên đi Han cột tay chân nó lại, mày chậm chạp quá lỡ có ai đi ngang qua thấy là chết hết cả lũ, cột chặt lại.

-Tên lạ mặt vừa đánh anh ngất xỉu nói.-Cột chặt rồi, chặt tên mức vận động viên quốc gia cũng không mở nổi đâu.

Huống chi là tên triệu phú ngu ngốc này thì làm sao mở được chứ.

Chỉ có cái chết đang chờ hắn thôi.-Nó.. nó tỉnh lại rồi kìa.

-Han lên tiếng khi phát hiện Haruto tỉnh lại.-Để tao.

-Tên kia vừa nói xong thì đánh cho Haruto thêm một cú nữa làm ảnh bất tỉnh.Quay lại hiện tại-Lúc đó tao đã lấy lại được tinh thần vừa mới ngước đầu lên thì bị tụi nó phát hiện.

Thằng kia đánh tao thêm phát nữa làm tao bất tỉnh luôn.-Vậy là có người lập mưu muốn giết mày đó.-Nhưng tao vẫn không hiểu được tại sao họ lại muốn giết tao.

Tao đâu có quen biết gì họ và tao cũng chưa từng làm gì họ cả.-Haizz -Jaehyuk thở dài rồi nói tiếp.

-Một triệu phú độc thân như mày, giả sử đặt hoàn cảnh tao là bọn đó thì điều duy nhất mà tao nghĩ tới chỉ là tiền bạc và quyền lực của mày.

Có thể là bọn đó đã được người khác thuê để giết mày.Jaehyuk do dự một lúc mới lên tiếng nói tiếp.-Có khi người biết hết toàn bộ sự thật này là cậu trai ấy.-Cậu trai ấy?-Ý của mày muốn nói mày nghi ngờ cậu trai đó có liên quan tới chuyện tao bị hai người đó bắt đúng không hả?-Vẫn chưa..-Tao thì chưa nghĩ tới.

Nhưng với tư cách là một cảnh sát thì tao phải thu thập toàn bộ thông tin, nghi ngờ mọi tình huống có thể xảy ra.Haruto nhẹ gật đầu vì anh cũng cảm thấy những lời mà Jaehyuk nói có lí.-Còn mày đó nha.

Bị đánh vào đầu một cái chí mạng đã vậy còn bị trói rồi quăng xuống nước nữa.

Mày đi kiểm tra coi có bị gì không.-Nhưng tao không cảm thấy đau ở chỗ nào hết, mọi thứ đều rất bình thường.

Bây giờ tao còn thấy khỏe hơn mọi ngày nữa kìa.-Jaehyuk nghe Haruto nói vậy thì liền sờ thử vào khắp người anh.

-Bộ mày là siêu nhân hay sao, làm sao mà có chuyện không bị thương tích gì hết.

Nhìn mày không giống người mới thoát chết một tí nào.-Ờ..thì tao cũng không biết.-Còn nữa nha một người bị đuối nước thì nhất định phải có tình trạng nước vào phổi hoặc là bị chấn động ở đâu đó.Haruto nghe Jaehyuk nói thì càng thấy lạ.-Chưa nói, nếu thật sự là cậu ấy cứu mày.

Vậy thì tại sao lúc mày bế cậu ấy, quần áo của cậu ấy không bị ướt chứ.

Cả mày cũng không bị ướt luôn, mày không thấy lạ à.-Phải ha.. nghe mày nói thì tao càng thấy càng ngày càng lạ.-Haruto ngồi im lặng suy nghĩ một lúc mới lên tiếng.

-Mà thôi đi, để mấy thắc mắc đó qua một bên.

Dù sao cũng phiền mày điều tra xem ai đã tấn công tao.-Jaehyuk gật đầu.

-nhất định ta sẽ điều tra cho ra lẻ.Junghwan lúc này ở trong phòng đang say giấc, đột nhiên cả cơ thể cậu bị biến về hình dạng là một con bạch xà.Chuyển cảnh về xà giới-Trước khi vương huynh nhập thấp để thiền định.

Ta sẽ tặng vòng hoa này để vương huynh luôn nhớ đến ta trong suốt thời gian mà vương huynh bế quan.

-Haneul lên tiếng nói với A mai tì nữ thân cận.-Dạ con chắc chắn là quốc vương sẽ nhớ người hơn bất cứ ai, cho đến khi ngài ấy xuất quan.Haneul vừa mở cửa định bước vào trong thì thấy một xà nữ khác đang dâng vòng hoa lên cho vương huynh.

Vương huynh nhận lấy rồi cầm vòng hoa lên xem.-Jeongwoo cười nhẹ với xã nữ đó rồi nói.

-Cảm tạ nàng.Haneul nhìn thấy cảnh này thì liền lấy vòng hoa mà A Mai đang cầm ném mạnh xuống sàn.-A mai thấy công chúa ném vòng hoa xuống sàn nên bạn lên tiếng hỏi.

-Công chúa không tặng cho Quốc vương nữa sao?-Ngươi không thấy sao, ả kia tặng rồi thì ta còn tặng để làm gì nữa chứ.Nói xong Haneul còn dậm nát vòng hoa rồi quay người bỏ đi.

A Mai liền nhặt bông hoa lên rồi chạy theo Haneul.

Sau khi xà nữ khi nãy đi ra khỏi phòng quốc vương thì gặp Haneul chặn trước mặt.-Công chúa Haneul.

-Xà nữ ban nãy lên tiếng.-Con rắn độc kia, ngươi nghĩ ta không biết mục đích của người là gì chắc.-Xà nữ kia phản biện lại.

-Ta đã làm gì sai chứ.

Mà công chúa la nặng lời như vậy?-Vương huynh Jeongwoo là của ta, rõ chưa.

Xà nữ thân phận thấp kém nhưng người thì không có gì là xứng đáng hết.

Tốt nhất thì hãy biến đi đừng mơ mộng trèo cao.-Mơ mộng chiều cao sao?

Theo ta nghĩ, có xứng đáng hay không thì là do quốc vương quyết định, đâu có tới lượt công chúa.

Mà hình như công chúa cũng đâu có được quốc vương chọn ha.

-Xà nữ nói với giọng mỉa mai.Haneul nghe xà nữ kia nói như vậy thì liền tiến tới cho xà nữ kia một bạt tay.*CHÁT*-Ahhh...

Đợi quốc vương sức quanh ta sẽ bẩm báo lại chuyện ngày hôm nay.

Ngươi đừng có ở đó mà lộng quyền.

-Xà nữ vừa che mặt vừa nói.-Ta e rằng ngươi không có phước để chờ đợi đến ngày đó.Vừa dứt câu thì mắt của Haneul liền hoá thành mắt rắn, xà nữ kia thấy thế thì liền hoảng hốt quay người định bỏ đi.

Nhưng Haneul liền phun ra lửa thiêu cháy xà nữ kia.

Xà nữ kia kêu lên thảm thiết rồi từ từ hóa thành tro.

Sau khi thấy xà nữ kia đã hóa thành tro thì Haneul quay sang nhìn A Mai.-Con A Mai phải giữ mồm giữ miệng cho kính đấy.-A Mai lo sợ không dám nhìn thẳng Haneul nói.

-Dạ..dạ thưa công chúa.Haneul thấy Jeongwoo đang đi ra chính điện thì thì cô từ từ tiến lại.-Bẩm vương huynh.-Jeongwoo ngạc nhiên hỏi.

-Haneul sao nàng lại ở nơi này.

À phải lễ nhập thánh điện sao ta không thấy nàng ra làm lễ tiễn ta vậy?-Bởi vì ta muốn chờ ở đây để tiễn vương huynh riêng một mình.-Tiễn riêng ta à.

Sao nàng lại muốn tiển riêng ta.

-Jeongwoo khó hiểu hỏi lại.-Bởi vì ta có chuyện về Junghwan cần nói cho vương huynh nghe.-Jeongwoo lo lắng hỏi.

-Về Junghwan à, đệ xảy ra chuyện gì?Haneul quay mặt đi chỗ khác.-Sắc mặt vương huynh có vẻ lo lắng cho Junghwan quá đó.

Mục đích ta tới gặp vương huynh là muốn nói về lễ đại hôn của vương huynh 7 ngày nữa sẽ diễn ra.

Ta nghĩ vương huynh nên nghĩ lại.-Haneul quay mặt lại mặt đối mặt với Jeongwoo nói.

-Junghwan không xứng đáng để trở thành vương hậu của vương huynh một chút nào.

Đệ ấy không có uy quyền lại càng chưa đủ công đức, làm sao khiến cho các thần dân xà quốc kính phục cho được chứ.-Chúng ta đã từng thảo luận về chuyện này rồi mà.

-Jeongwoo nói-Đúng là đã từng, nhưng vương huynh chưa từng một lần để mắt đến ta.

Huynh chưa từng nghe lời khuyên của ta.

Suốt quãng thời gian cả trăm năm qua ta luôn một lòng một dạ chờ đợi vương huynh.

Trong mắt của ta chỉ có một mình vương huynh, chỉ duy nhất là vương huynh.

Huynh có từng để tâm đến, có từng một lần suy nghĩ về ta chưa.-Jeongwoo ngạc nhiên khi nghe những lời maà Haneul nói nên anh ngập ngừng hỏi.

-Haneul à..ý của nàng là..-Đúng vậy ta yêu vương huynh.

-Haneul nói xong liền tiến tới ôm lấy Jeongwoo.-Ta yêu vương huynh, ta sùng kính vương huynh hơn tất cả.

Trái tim của ta, tình yêu của ta đều hướng về vương huynh từ lâu.

Ngay cả thân thể và cuộc đời này của ta, ta cũng sẵn sàng trao cho huynh.Dứt lời Haneul buông Jeongwoo ra và phun một làng khói mê làm cho thần trí của Jeongwoo không còn tỉnh táo.

Haneul chớp lấy cơ hội liền tiến tới hôn vào môi Jeongwoo.

Jeongwoo vì đang bị khói mê hoặc tâm trí nên cũng đáp trả lại nụ hôn đó.--------------------------

Mình đã đậu tốt nghiệp nên bây giờ mình sẽ tiếp tục viết fic lại nhe.

Mình đã ngừng viết lâu quá rồi không biết mọi người có nhớ mình không ha.
 
Back
Top Bottom