Wattpad  Longfic [Seventeen] You And Me

Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 8


~///Thế giới Ác Quỷ///~Đã ba ngày trôi qua rồi mà MingHao vẫn chưa tỉnh nữa.

Và cũng 3 ngày rồi, Jun luôn bên cạnh chăm sóc cậu. *Cạch*- Jun hyung.

- Chan bước vào, tay bưng một khay đồ ăn.

- Hyung ăn một chút đi.

Đã ba ngày hyung chưa ăn gì rồi.

- Ừm, cứ để đấy lát hyung ăn.

- Jun nói.- Hyung ăn ngay cho em nhờ với ạ!

Nhìn hyung có ra con gì không?

- Chan phẫn nộ nói.

Cũng đúng, Jun bây giờ như cái xác không hồn.

Mắt thầm quầng vì thức suốt đêm, mặt hóp đi vì ba ngày không hề ăn, chỉ uống nước cầm hơi.

- Ừm.

Em cứ kệ hyung.

- Kệ hyung?

Hyung nghĩ khi MingHao hyung tỉnh lại, nhìn hyung thành bộ dạng thế này, sẽ thấy như nào chứ!?

- Chan hơi lên giọng.

- ĐÃ NÓI LÀ KỆ HYUNG MÀ.

- Jun hét lên làm Chan giật mình.

- Hyung ...

- Xin lỗi...

Nhưng hyung không thể ăn gì khi MingHao chưa tỉnh.

- Jun hạ giọng, thở dài nhìn người trên giường.

- Jun hyung ...

Hyung thích MingHao hyung à?

- Chan ngờ ngợ hỏi.

Nó có suy nghĩ từ lâu, bây giờ thái độ của anh làm nó càng nghi hơn.

- Không.

Không chỉ là thích.

Phải là yêu mới đúng.

- Jun chỉnh lại chăn cho MingHao, giọng nói thập phần ôn nhu.

- Yêu?

Từ khi nào?

Em nghĩ hyung không ưa MingHao hyung?

- Chan hơi bất ngờ.

Trước giờ nó chỉ thấy Jun khó chịu với MingHao không hà.- Từ lần đầu nhìn thấy em ấy.

Từ lần đầu tiên nghe giọng nói trong trẻo ấy, lần đầu tiên thấy nụ cười đơn thuần ấy.

- Anh mỉm cười khẽ vuốt tóc cậu.

- Vậy...

Vì sao hyung cứ tỏ thái độ với người ta!?

- Chỉ là ...

Hyung không thể kiểm soát nổi mình khi đứng gần MingHao.

Sợ hyung sẽ làm gì quá đáng với em ấy mất.

- Anh xoa nhẹ vết sẹo trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, vết sẹo mà gã khốn kia để lại!- Haiz, 2 người thật là ...

Chịu thua.

- Chan thở dài.

- Nhưng mà hyung phải mau ăn chút gì, mai bắt đầu nhiệm vụ rồi.

Hyung phải ăn thì mới có sức.

- Được rồi, được rồi.

Em yên tâm, hyung ăn.

- Jun gật đầu.

- Hyung nhớ ăn đấy nhé.

Thôi em ra phụ cậu chủ SoonYoung.

- Ừm.

- HaoHao à, đừng ngủ nữa.

Ngủ nhiều là bé hư, cậu chủ không thương đâu.

- ...

- Cậu chủ không thích những ai không nghe lời!- ...

- HaoHao hư quá, em không nghe lời cậu chủ!- ...

- HaoHao hư, cậu chủ không thương em nữa!- ...

- Cậu chủ giận em thật đó.

- ...

- Cậu chủ giận, sau đó sẽ kêu mama thuê người biết nghe lời.

Không quan tâm em.- ...- Cậu chủ sẽ thương người đó hơn HaoHao, rồi sẽ vứt bỏ HaoHao!!

- ...- ...- Ưm~ C-Cậu chủ Jun ...

K-Không ...

- MingHao nhíu mày, chậm chạp mở mắt.

Cậu thều thào một cách khó nhọc, giọng rất hối lỗi như nghe được những gì anh nói.

- Em tỉnh rồi, may quá - Jun mừng rỡ nói.

- Ấy, từ từ thôi, anh đỡ.

- K- Không sao a ...

ạ.

- Ngủ nguyên 3 ngày, sức khỏe của MingHao được hồi phục khá nhiều rồi.- Anh lấy nước cho em.

- Anh lật đật chạy đi rót nước đưa cho cậu.- C-Cảm ơn ...

Cậu chủ Jun.

- Không sao, không sau.mau uống đi.- N-Nae.- Em xin lỗi vì đã làm phiền cậu chủ Jun.

- MingHao cúi đầu nhận lỗi.

Nhưng... một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy người kia phản ứng, cậu mới trộm liếc lên.

Nhìn thấy mặt anh có vẻ rất giận dữ liền giật mình cúi đầu thấp hơn nữa.

- Xu MingHao, em biết em vừa nói gì không?

- Em ...

Em xin lỗi cậu chủ Jun ...

Em ...

ư~ưm ...

- Cậu chưa nói hết cậu đã bị anh nâng mặt lên rồi mạnh bạo hôn tới.

Cậu vì bất ngờ mà há miệng ra, anh lợi dụng thời cơ đưa lưỡi vãi khoang miệng cậu.

Tận khi cậu không chịu nổi nữa anh mới tiếc nuối buông ra.

- Xu MingHao đồ ngốc!

Bây giờ hãy nghe thật kĩ vào cho anh!

Anh yêu em.

Moon JunHui yêu Xu MingHao.

Yêu rất nhiều, yêu sâu đậm.

Tình yêu của anh không ngôn ngữ nào có thể lột tả hết được đâu.

- Cậu...

Cậu chủ Jun ...- Và anh đã cực kì lo cho em đấy!

Anh sợ em sẽ bỏ rơi anh.

Rất sợ.

Vậy nên em đừng ngốc nghếch nghĩ rằng mình có lỗi nữa.

Được chứ?

MingHao à, ANH.YÊU.EM!!

Làm người yêu anh nhé?

- Em ...

Cậu chủ J ...

-*Chụt* Không được gọi cậu chủ nữa.

Gọi là Jun- Nhưng ... *Chụt* Em mà không gọi là anh hôn.

- J-Jun ...

- Đúng rồi, ngoan.

Vậy ... làm người yêu anh nhé?

- Anh xoa đầu cậu.

- Cậu ...

À, J-Jun ...

Em đồng ý.

Em cũng yêu anh từ lâu rồi.- Anh biết, anh chỉ muốn em thổ lộ thôi nhưng em cứ ngốc nghếch không chịu nói ra.

Làm anh phải chủ động trước.

- Anh ngắt mũi cậu.

- Xíiii, em mà tỏ tình trước thì mất hết giá à?

Còn lâu nhé!

- Cậu bĩu môi quay đi.

- Ầy em ngạo kiều thế cơ hả?

Vậy, anh nguyện suốt đời làm thê nô công của em.

- Là anh nói đấy nhé hihi!

Jun ah~ em đói.

- Cậu làm nũng.

- Tuân lệnh bã xã.

Anh đi nấu cơm!

- Yah, bà xã gì chứ.

- MingHao thẹn thùng giấu mặt vào chăn. ~Lúc bấy giờ ở bên ngoài~- Tuổi trẻ bây giờ hường phấn quá.

Ngẫm lại thấy mình già rồi.

Đoán xem là ai nào?

- Thôi ông ơi, còn không mau đi sắp đồ đứng đấy mà xem trộm chuyện nhà người ta.

- Chan đi qua ném cho ánh mắt khinh bỉ. ~///Thế giới Thiên Thần///~Sáng sớm hôm sau.

Tại cổng dinh thự.

- Điểm danh nào.

- JiHoon hét vang khắp sân.

- WooZi.

Có.

- SeungKwan.

Có luôn!

Uây, hôm nay mưa axit hay sao mà dậy sớm thế?

- Yah, hyung!!!- Lee SeokMin.

Có.

- Chwe HanSol.

Có.

- Jeon WonWoo.

Có.

- Choi SeungCheol ...

CHƯA CÓ!!

Đội trưởng, chưa đến!!!

- AAAAA CÁI ÔNG NÀY, LÀM GÌ LÂU THẾ?

- SeungKwan vân nội công hét lớn.

- Mà hình như hyung ấy đi đâu rồi ấy.

- SeokMin nói.

- Trời ơi, cái đồ bánh bèo chắc lại về nhà lấy vật dụng để make up hả?

- WooZi bùng cháy.

- Để hyung đi gọi cho.

Mấy đứa cứ đi trước đi.

- WonWoo nói.

Ờm mà cũng chỉ có mỗi WonWoo biết nhà SeungCheol.

- Vậy hyung bảo con người ấy nhanh lên nhé.

- Đã biết!!
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 9


Nhân dịp các tình yêu về VIỆT NAM, tặng cho các chị mẹ hẳn 2 chap nhé.

Tôi mới stream MAMA còn có ai giống tui hong?

Có ai tới HB đu hong???

----------------------------------------------~Tại nhà SeungCheol~Đúng là SeungCheol về nhà thật.

Anh về nhà lấy ... thỏi son dưỡng mới vì thỏi anh đang dùng sắp hết rồi, công thêm cả ... thuốc chống muỗi nữa.

Nghe nói ở đó nhiều muỗi lắm. *Kính cong*- JeongHan, cậu ra mở cửa đi.

- JiSoo nằm phè phỡn trên sofa đọc sách lấy chân ngoắc ngoắc JeongHan ngồi gần đó.

- Ờ ờ.

- JeongHan ngoan ngoãn nghe lời ra mở cổng.

Bên ngoài.

- Xin chào, cho hỏi cậu là ai vậy ạ?

- JeongHan hỏi.

- Ơ, đây có phải nhà của Choi SeungCheol không?

Anh là ai?

- WonWoo thấy người ra mở cổng không phải SeungCheol thấy rất lạ.

- Đúng rồi, đây là nhà cậu ấy.

Tôi là người thuê nhà của cậu ấy.

- JeongHan đáp.

Mà sao anh thấy người này quen quen nhỉ?

- Vậy anh ấy đ ...

- WonWoo ah~ - SeungCheol bay từ nhà ra hét.

- Yah Choi SeungCheol, anh có biết mọi người đợi anh suốt nãy giờ không?

Làm gì mà không nói một tiếng vậy?

- WonWoo hét lớn.

- Hề hề hyung xin lỗi.

Hyung về lấy mấy đồ để quên.

- Chắc lại phấn với kem nền các thứ ấy gì.

Tôi biết ông quá mà.

- WonWoo khinh bỉ.

- Làm gì có!!!!

- Thôi mau đi nào ông ơi, mọi người tới biên giới trước rồi đấy.- Đợi đã ...

WonWoo ...

WonWoo ...

Em là Jeon WonWoo đúng không?

- JeongHan mừng rỡ nắm lấy tay WonWoo.

- V-Vâng.

- Em nhận ra hyung không??

- JeongHan mắt long lanh.- Dạ???

- Hyung là JeongHan đấy.

Yoon JeongHan, Cheonsa hyung đây ...

Yah thằng nhóc này sao không nhớ ra hyung?- A, JeongHan hyung!!

Nhưng sao hyung lại ở đây?

Em nhớ hyung là A ... um um ...

- WonWoo chưa dứt câu đã bị JeongHan bịt miệng lại.

"Chuyện này nói sau đi nhé.

Hyung có một số chuyện cần làm".

- JeongHan thì thầm vào tai WonWoo.

WonWoo ra hiệu đã hiểu.

- Này ...

2 người, biết nhau à?

- SeungCheol, the cameo, lên tiếng.

- Chuyện dài lắm, hyung không biết đâu.

Thôi đi nào, mọi người đang đợi.

- WonWoo kéo tay SeungCheol đi làm người ta chưa kịp ú ớ gì. ~Trong nhà~- Cậu quen người vừa nãy à?

- JiSoo từ trong nhà đã nghe và thấy hết mọi việc, tò mò hỏi.

- Ừ, quen từ bé.

Chuyện là như thế này ...

- Không đợi JiSoo hỏi, JeongHan đã kể.

JeongHan biết thừa thể nào tên bạn thân này cũng hỏi nên trả lời luôn.

Vào 1 ngày khi JeongHan mới có 8 tuổi, hồi ấy có thể nói là đỉnh điểm của chiến tranh.

Xác chết la liệt chất đống, cứ người này vừa nằm xuống người khác đã nằm đè lên.

JeongHan vốn là một đứa nhóc nghịch ngợm, ba mẹ đi ra chiến trường, dặn cậu ở nhà trốn vào hầm để an toàn nhưng cậu đâu nào nghe.

Cậu đợi ba mẹ đi xa liền rời khỏi nhà và bay một mạch tới chỗ-bí-mật mà cậu mới tìm được 2 hôm trước.

Đó chính là cánh rừng nơi biên giới a.

Nhưng JeongHan tới nơi liền thấy có một đứa nhóc đứng chễm chệ ở đó, giữa một đống lửa, đốt cháy hết cây.

Cậu tức tối chạy tới hét lên làm nhóc đó giật mình ngã oạch phát xuống đất.

Rồi hai người cãi nhau một trận, và xông vào đánh nhau.

Sau gần 1 tiếng thì 2 đứa nằm phịch xuống đất thở như trâu, không ai còn sức nữa.

Rồi cả 2 làm hòa, JeongHan biết được nhóc đó tên là Jeon WonWoo 7 tuổi.

Và nhóc là thiên thần.

Hỏi ra JeongHan mới biết nhóc cũng giống mình, thích ra đây quậy phá.

Thế là hai người làm thân luôn.

Thi thoảng hẹn nhau ra đó chơi.Nhưng mấy năm sau đó, cuộc chiến đã dịu lại, tạm thời được hòa bình thì cậu và nhóc không gặp nhau được nữa.

Từ đó tới nay đã 14 năm rồi.

Không ngờ JeongHan có thể gặp được WonWoo ở đây, sau này phải nhờ nhóc giúp đỡ nhiều.

- À, ra thế à?

Nhóc đó biết cậu trước tớ 3 năm lận.

Ghê~~~~.

- JiSoo trề môi trêu chọc.

- Thì sao?

Cậu vẫn là bạn thân nhất nhất của JeongHan này chứ!!!

- JeongHan bĩu môi lại.

- Cái này thì đúng rồi này.

Chuẩn không cần chỉnh, chỉnh là mất chuẩn.

- JiSoo vỗ đùi cái đét phát.

- Dẹp đi ông.

Tớ đói quá, nấu gì cho tớ đi.

- JeongHan xoa bụng.

- Làm gì còn đồ ăn hả ông tướng.

Phải đi mua thôi.

Đi không?

- Đi liền, đợi tớ thay quần áo cái đã.~Chợ~- Nhiều đồ ghê ha.

Đi nào JiSoo.

- JeongHan hào hứng nói.

Hai lượn khắp quanh chợ và mua ở mỗi hàng một ít.

Chả mấy chốc đã chẳng còn tay để cầm nữa rồi.

Mọi người thắc mắc tại sao họ lại có nhiều tiền vậy á?

Đơn giản là vì JeongHan đã dùng mĩ nam kế dụ dỗ SeungCheol thôi.

Và đương nhiên là SeungCheol bị dính thính của JeongHan rồi.

Đi một hồi cuối cùng hai người cũng quay về nhà và nấu ăn.

Phải nói là tay nghề của JiSoo không phải dạng vừa đâu nhé.

Nào là canh kim chi, kimbap, ttokbokki, bibimbap, cả thịt nướng cơ.

Sau này ai lấy được JiSoo chắc chắn có phúc lắm.

Ăn xong JeongHan và JiSoo lại rủ nhau đi chơi.

Hai người lượn khắp cả khu trung tâm thì cũng đã quá trưa.

JeongHan nảy ra một ý kiến là 2 người tới bìa rừng YoSeo (biên giới) để xem có xem xét được tình hình bên thế giới Ác Quỷ không.

Vậy là sau khi về nhà cất đồ và ăn uống, tầm 4h chiều, 2 người kéo nhau đi.~Bìa rừng~- Sắp tới chưa nhỉ?

- JeongHan ngó nghiêng.

- Hình như là sắp rồi đấy.

Nhanh lên nào.

Tớ nghĩ là chúng ta có thể ra tín hiệu cho bên đó đấy.

Chắc bên kia mọi người cũng lập căn cứ ở bìa rừng rồi.

- JiSoo nói.- A, tới rồi kìa!

Ớ, sao lại có cái nhà ở đây vậy?

- JeongHan ngớ người.

Hình như lúc 2 người họ tới thì đâu có nó đâu.

- Ra xem thử xem nào.

Đi.

- JiSoo hùng hổ kéo JeongHan đi.Chỗ ngôi nhà. *Cốc cốc**Cạch*- Xin ch- JeongHan hyung!

- WonWoo là người ra mở cửa.

Cậu ngạc nhiên, sao JeongHan lại ở đây thế này?

JeongHan cũng không kém phần ngạc nhiên.

Này gọi là gì ta...

Định mệnh chăng?- A, WonWooie.

Em là chủ nhà hả?

- À không ...

Đây ...

Đây là ...

- Biết nói sao giờ?

- Ai đấy WonWoo ...

Ô, sao cậu lại ở đây?

- SeungCheol bất ngờ không kém.

- Tớ với JiSoo đi chơi nhưng lại bị lạc vào đây.

Đây là đâu vậy?

Có thể cho tớ vào chơi không?- Hai cậu vào đi, lát nữa tôi đưa về.

Khổ, đã không biết đường còn đòi đi chơi.

- SeungCheol thở dài ngao ngán.

Anh đưa hai người vào phòng khách còn mình thì quay lại phòng họp. ~Trong phòng họp~- Ai vậy hyung?

- JiHoon hỏi.

- Bạn hyung thôi.

Họ bị lạc.

Được rồi, bàn việc tiếp đi.

- Liệu có sao không vậy?

Sao lại bị lạc vào tận đây được.

- Yên tâm đi không sao đâu.

Có gì hyung chịu trách nhiệm cho.

- Được rồi.

Hyung nhớ đấy nhé.

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!

Chúng ta nói tới đâu rồi ...
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 10


Kể từ ngày JeongHan và JiSoo "bị lạc" ở bìa rừng thì ngày nào JeongHan cũng tới chỗ đó, lấy lí do là đưa cơm cho mọi người.

Và đương nhiên JiSoo cũng bị kéo đi theo. ~Nhà theo dõi~ (chính là ngôi nhà hôm trước đó).

- Sao cậu cứ tới đây suốt thế?

- SeungCheol nhíu mày nói.

- Hihi, tớ mang bữa trưa đến mà~ - JeongHan thản nhiên sắp bữa trưa ra bàn ăn.

- Cậu ...

Tôi đã nói là không cần rồi!- Hey hey.

Chẳng phải cậu nói nơi đây là bí mật sao?

Cậu đi ăn uống kiểu gì nào?

Ngộ nhỡ có kẻ nào đó tò mò mà lần tới thì sao?

Đồ não ngắn.

- JeongHan bĩu môi khinh thường.

- Yah cậu bảo ai não ngắn hả?

Đồ ăn cũng đâu phải cậu nấu.

Cậu vênh váo cái gì chứ?

- SeungCheol trợn mắt nói.- Mặc kệ cậu.

Cậu không thích thì nhịn đi.

Ăn nào mấy đứa.

- JeongHan ra phòng khách lùa 5 đứa nhỏ đang nằm "thoi thóp" vì đói kia.

- Này mấy đứa, hyung bảo là không được ăn cơ mà.

- Kệ hyungggg.

Nhịn từ trưa qua tới giờ là bọn này quá giỏi rồi.

Hyung không ăn thì thôi cho bọn em.

- SeungKwan nói trong khi đang nhai nhồm nhoàm.

- Em ...

Xí, ăn thì ăn.

Tôi không thèm chấp.

- SeungCheol cũng nhịn từ trưa qua nên đành phải đầu hàng trước mỹ vị. ~///Thế giới Ác Quỷ///~~Nhà theo dõi~ (giống bên kia thôi :">>) - Chanie, JeongHan hyung với JoShua hyung đã gửi tin gì chưa?

- MingHao từ trong bếp đi ra.

Dạo gần đây cậu bị Jun nhồi cho ăn suốt ngày.

Anh nói cậu gầy quá nên phải bồi bổ.

Mà khổ nỗi có phải cậu muốn thế đâu, cậu vốn không béo nổi ấy chứ. (Tae: Ta khinh -"-)- Chưa ạ, chắc hôm nay hyung ấy không tới đó rồi.

- Chan lắc đầu.

- Vậy em vào ăn trưa đi.

Để đó hyung canh cho.

- Nhưng ...- Không nhưng gì hết, hyung bảo đảm cho.

- MingHao vỗ ngực.

- Nae.

- Chan gật đầu rồi đi vào.

Nó hơi ngạc nhiên xíu.

Nó không ngờ Jun hyung lại thê nô quá mức như thế, mà càng không ngờ MingHao lại ngạo kiểu tới vậy.

Thế giới này thật đáng sợ.

Đột nhiên nó lại muốn làm bé bi của JeongHan hyung ...

Trong phòng họp.

- Hừm, theo như những gì mà ta nhận được thì JeongHan hyung và JiSoo hyung đã thâm nhập thành công vào tổ chức bí mật của bên kia.

Hyung ấy đang cố gắng moi thêm thông tin cho chúng ta.

- MinGyu nhìn vào tờ giấy với những nét nguệch ngoạc, không ra chữ thống nhất.

Thực ra đó là ngôn nhữ cổ xưa của Thế giới Ác Quỷ.

Ngôn ngữ này ít ai biết vì nó khó học và khó nhớ.

MinGyu, SoonYoung, JeongHan và JiSoo thuộc vào số ít đó.

- Tốt lắm, quả không hổ danh con trai Yoon gia.

- SooYoung nhếch mép.

- Đúng vậy, rất thông minh và khôn khéo.

- Jun gật đầu đồng tình.

Nhưng anh tò mò người tên Hong JiSoo kia hơn.

Vì sao Quý Tộc lại phải giả làm Thường Dân nhỉ?

- Hôm nay chưa có tin gì à?- Vẫn chưa, có lẽ hôm nay sẽ muộn hơn.

Hình như vài người trong số họ đã để ý đến sự bất thường rồi.

- MinGyu nói.

- Ừm.

Được rồi giải tán đi.

- SoonYoung gật đầu.Vậy là MinGyu và Jun đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại SoonYoung.

Hắn dựa người vào ghế, đôi mắt sắc lạnh tới nỗi Thần Chết cũng phải khiếp sợ.

- Thiên Thần à?

Hừ, chống mắt xem tôi bẻ gãy cánh của các người.

Sớm thôi, từng người một sẽ được nếm trải cảm giác đó.

- Hắn nở nụ cười tàn độc. ~Phòng MinGyu~- Aaaa, chán quá đi.

Mình muốn đi chơi quá.

- MinGyu nằm lăn lộn trên giường.

Đầu cậu chợt xẹt qua hình ảnh của một anh thiên thần.

Chả là hôm trước cậu có giành phần ngồi nhận tin của JeongHan với JiSoo.

Trong lúc đang ngồi nghịch cái kính viễn vọng cậu nhìn thấy một người nào đó đứng ngay giữa tầm nhìn của kính.

Cậu thấy trong tim có gì đó khang khác.

Cứ như là ... cảm nắng ấy.

Mặc dù hôm ấy trời âm u thấy ớn luôn.

Cậu nhìn rất rõ.

Anh có mái tóc đen rất bồng bềnh.

Anh mặc hoodie ngắn tay cùng quần bò, cộng thêm cái kính đen nhìn rất chững chạc.

- Ôi Kim MinGyu, này là cảm nắng ấy hả?

Nhưng sao lại có thể chứ?

Không, không phải đâu.

Việc mình cần làm bây giờ là hoành thành tốt nhiệm vụ.

- Cậu lắc mạnh đầu để xua đi ý nghĩ điên rồ của mình rồi ôm gấu bông hình con cáo to gần bằng người vào và ...

đi ngủ. ~Đài quan sát~- Chan ơi, có tin gì chưa?

Ớ sao em lại ở đây?

- Jun ngạc nhiên khi thấy MingHao ngồi ở đó.

- Em thế chỗ Chan.

Em đâu thể ngồi không được.

Dù gì thì em vẫn là người hầu của anh và vẫn là Ác quỷ Thường Dân thôi.

- MingHao nhún vai.

- Nhưng ...

- Cãi?

- MingHao nghiêm mặt.

- À thôi ...

Để anh ngồi với em.

- Jun cười trừ rồi sáp lại chỗ MingHao.

- Sao?

Có tin gì chưa?- Vẫn chưa.

Chắc hôm nay không có đâu.

- Cậu lắc đầu.

- Không biết 2 người họ thế nào rồi...

Nhỉ?

- Jun sáp lại gần hơn.

- Này Moon JunHui, anh nghĩ mình đang làm gì vậy.

Cút ra!!- *Lấn tới*- Có nghe không cút ra mau!!!

- *Tiếp tục lấn tới*- Này ...

ư ...

Bỏ tay ...

ư ... ra khỏi chỗ ...

ư ...

đó ... a ...

ư ...- Yah ...

ưm ...

ưm ...

Vân vân và vân vân :">>>~///Thế giới Thiên Thần///~Sau khi ăn uống no say xong thì WonWoo và SeokMin đang nằm phè phỡn nghỉ ngởi ở phòng khách, JiHoon, SeungKwan và HanSol vào phòng quan sát, còn SeungCheol thì ở trong thư viện tìm sách.

"Cạch" Cửa thư viện bật mở, JeongHan bước vào.

SeungCheol thấy thế liền cau mày khó chịu.

- Cậu còn chưa về à?

Sao cứ bám lấy tụi này mãi thế?

- Xí, tớ muốn đi tham quan nhà thôi.

Mà tớ không thèm bám lấy cậu nhé.

- JeongHan bĩu môi và SeungCheol một lần nữa bị hớp hồn.

Nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại.

- Có thật là chỉ muốn tham quan không?

- Anh bỗng trầm giọng xuống làm cậu giật mình.

- Thật ...

Thật chứ.

C-Cậu nói gì ... lạ vậy?

- JeongHan quay mặt đi chỗ khác.

- Vậy sao ngày nào cậu cũng "tham quan" chỗ này vậy?

Cậu có ý định gì?

- Anh tiến gần cậu.

SeungCheol là vậy.

Mặc dù anh bánh bèo thật đấy nhưng đôi khi cũng rất nhạy bén với mọi thứ xung quanh.- Có, có gì ...

đâu?

Cậu bị hâm à?

Vậy thôi tớ đi ...

Á ...

- Cậu toan bước thì vai bị một lực xoay mạnh lại, anh đẩy mạnh cậu về sau, lưng đập vào tường đau điếng.

- Đừng nói dối tôi.

- Anh gằn giọng, một tay chống bên trái cậu, dí sát mặt mình vào mặt cậu.

- Tớ ...

Tớ nói thật mà.

N-Nói dối cậu làm ... gì chứ?

- Cậu quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.- Yoon JeongHan!

Đừng hòng qua mắt tôi.

Nói, cậu muốn gì!?

- Anh bắt lấy cằm cậu, ép cậu nhìn mình.

- Đã ...

Đã nói là không, không có mà!

Cậu mau bỏ tay ra mau.

Ưm ...

Ưm ...

- JeongHan giật mình mở to mắt.

Là ...

Là ...

Là SeungCheol đang hôn cậu?

Chuyện gì ...

Anh lợi dụng cậu bị bất ngờ mà luồn lưỡi qua khoang miệng cậu sục sạo, mút mát đôi môi ngọt ngào ấy.

JeongHan bây giờ mới sực tỉnh.

Cậu giãy giụa.

Cậu đang rất sợ.

Từ nhỏ tới giờ chưa ai làm vậy với cậu cả.

Cậu cố gắng đẩy anh ra nhưng vô ích.

Anh hôn cậu một lúc thấy cậu có vẻ thiếu dưỡng khí bèn luyến tiếc rời đi.

Còn khuyến mãi thêm sợ chỉ bạc từ khóe môi.

Cậu vô lực ngã về phía anh thở hổn hển.

- C-Cậu ...

Hộc ...

Cậu bị ...

Hộc ...

Điên à?

- Cậu chưa trả lời tôi.

Rốt cuộc ai sai cậu tới đây, và để làm gì?

- Anh kéo cậu ra.

- Tôi đã nói không có rồi!!

Cậu bị hâm à?

- Nói dối!

Tôi biết cậu là Ác Quỷ, Yoon JeongHan.

- Anh nắm lấy bả vai đẩy mạnh cậu vào tường, đôi mắt đỏ ngầu.

- Bỏ ra!

Tôi đã nói là không phải cơ mà ...

Hức ...

Mau bỏ tay ra ...

SeungCheol, tôi ...

Hức ... tôi không phải ...

Hức ...

- JeongHan hoàn toàn không để ý tới câu nói của SeungCheol, cố gắng gạt tay anh ra.

Giờ thì cậu hoảng loạn thực sự rồi.

- Ơ, tôi ... tôi xin lỗi.

Tôi không ...

Chỉ là ...

- SeungCheol thấy cậu khóc liền giật mình thả cậu ra và lùi về sau mấy bước.

JeingHan được thả liền bỏ chạy thật nhanh ra khỏi đó.

- JeongHan hyung, mai ...

Ơ ...

- WonWoo-sau khi đã vực dậy được tinh thần- đang dọn dẹp phòng bếp, thấy JeongHan lướt qua thì muốn hỏi gì đó.

Nhưng chưa kịp hỏi thì người ta đã đi mất rồi.

Còn đóng cửa cái "SẦM" to ơi là to nữa.

- JEONGHAN!!!!

JeongHan đâu rồi?

- SeungCheol chạy ra ngó quanh không thấy JeongHan đâu, chỉ thấy WonWoo đứng đực mặt ở đó bèn hỏi.

- Hyung ấy về rồi hay sao ý.

Nãy còn đóng cửa "SẦM" một nhát cơ.

Mà có chuyện gì vậy?

- Hyung nghi ngờ cậu ấy là Ác Quỷ trà trộn vào đây nên hơi mất bình tĩnh.- Úi dời hyung bị hâm à?

Hyung nghĩ thế giới Thiên Thần là nơi dễ dàng để một Ác Quỷ vào lắm chắc!?

Mai tìm người ta mà xin lỗi đi.

- WonWoo bắn cho SeungCheol cái nhìn khinh bỉ mặc dù trong lòng rất bối rối.

Không hổ danh là thủ lĩnh.

Nhanh nhạy lắm.

Nhưng WonWo vẫn chưa biết được lý do JeongHan và bạn mình trà trộn được vào đây.

Khi nào phải gặp nhau 3 mặt 1 lời mới được. ~Phòng quan sát~3 người đang ngồi quanh một cái bàn tròn nghiên cứu sách về 2 thế giới.

Ở giữa bàn có một màn hình lớn, có thể nhìn cả khu rừng.

Họ vừa đọc sách vừa nhìn xem tình hình bên kia cánh rừng.

Nhưng được một lúc thì bạn Boo bắt đầu buồn ngủ và không bao lâu sau thì gục hoàn toàn.

- Haiz, tối qua lại thức khuya rồi.

Đứa nhóc này vẫn chẳng chịu lớn gì cả.

- JiHoon lấy trong tủ ra một cái chăn mỏng đắp vào cho nó rồi chính lại tư thế nằm cho nó và dọn hết đồ trên bàn của nó bưng sang bàn mình.- JiHoon hyung, hyung không thấy phiền à?

- HanSol lên tiếng.- Phiền?????- Ý em là SeungKwan ấy.

Hyung không thấy cậu ta phiền lắm sao?

- Xin lỗi nhưng hyung vẫn chưa hiểu ý em.

- Ý em là lúc nào cũng phải để mắt, chăm sóc cậu ta như đứa trẻ không phải phiền lắm à?

- Em nói gì buồn cười vậy?

Hyung chả biết đầu em nghĩ gì luôn.

Phiền gì mà phiền chứ?

SeungKwanie vậy thôi nhưng nhiều khi cũng người lớn lắm đấy.

Em ấy chỉ là muốn chúng ta vui vẻ hơn thôi.

- JiHoon cười nói.

- Vậy à?

Nhưng em thì thấy phiền chết đi được.

- HanSol thản nhiên nhún vai rồi đọc sách tiếp.

Cậu nào biết SeungKwan đã nghe thấy hết rồi.

Nó cố gắng ngăn nước mắt chảy ra, cố ép mình vào giấc ngủ nhưng 2 chứ "phiền phức" cứ ám lấy nó.

Thì ra nó phiền tới vậy.

Vậy từ giờ nó sẽ cố gắng không làm phiền HanSol nữa.

--------------------------------Hơn 2k từ đấy nhé.

Tuần sau tôi thi rồi nên không up chap được, bù cho cả tuần sau đấy.

Lần thi này mà không đạt thì có mà tạm biệt điện thoại, tạm biệt Tết, tạm biệt all :"
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 11


Ba má đi chơi bỏ con ở nhà cùng em trai và bà giúp việc.

Được cái đưa đt để tiện liên lạc nên ta đã chộp lấy cơ hội mà lao đầu vào viết fic :> Viết xong trong 2 ngày :)) --------------------------------------------Thoắt cái đã được hơn một tháng rồi.

Trong khoảng thời gian này tuy nhìn bên ngoài thì có vẻ khá là yên bình nhưng thực chất cả hai thế giới đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh tàn khốc nữa xảy ra. ~///Thế giới Thiên Thần///~~///Lâu đài///~- Chúng ta còn 30 phút nữa trước cuộc chiến.

Tôi thay mặt Purple Light chúc quân ta chiến thắng oanh liệt, bảo vệ được Thế giới Thiên Thần thân yêu.

- SeungCheol đứng trên bục cao dõng dạc nói.

- CHIẾN THẮNG(x3) - 5 người bên dưới đồng thanh.

- Tốt lắm.

Tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng.

- RÕ!!6 người bên trong lâu đài kiểm tra lại lần cuối cùng.

- Tốt lắm, lần nãy nhất định phải đập lũ chết tiệt kia nhừ tử.

- SeokMin làm điệu bộ quyết tâm.

- À đúng rồi mấy đứa, hyung về nhà một chuyến đã.

Có ai hỏi cứ bảo hyung đi có việc nhé.

- SeungCheol lên tiếng.

- Lại về với JeongHan hyung à?

Suốt ngày JengHan thôi.

Thích thì nói đại đi.

- JiHoon trề môi.

-Làm ...

Làm gì có!

Vớ vẩn!

- SeungCheol trợn mắt hét lên.

- Rồi hyung đi nhanh lên hộ em.

Còn 30 phút thôi đấy.

- SeokMin liếc.

- Rồi.

20 phút nữa hyung quay lại.

- Vừa dứt lời SeungCheol tung cánh bay luôn bỏ mặc lũ em ở phía sau.

Thì ...

Nói anh không có tình cảm với JeongHan là không đúng.

Mà nói có tình cảm cũng không đúng nốt.

Thực ra SeungCheol vẫn chưa xác định rõ tình cảm của , mình dành cho JeongHan là gì.

Chỉ là ... những hôm không thấy cậu mang cơm đến rồi lẽo đẽo bám theo anh thì thấy nhơ nhớ rồi thấy lo không biết người kia bị gì mà không tới.

Rồi thấy JeongHan cứ vô tư mặc đồ hở chút xíu chạy tung tăng khắp nơi thì thấy khó chịu.

Còn nữa, mỗi khi JengHan ngó lơ anh mà đi nói chuyện với người khác anh cũng thấy khó chịu nốt.

Chắc chưa đến nỗi thích đâu nhỉ?

Chỉ là tình cảm nhất thời thôi.

Làm gì có chuyện chỉ mới gặp nhau hơn 1 tháng mà thích được.

Với lại, chắc gì cậu đã thích anh.Mải suy nghĩ nên SeungCheol về tới nhà lúc nào không hay.

Anh mở cửa bước vào nhưng bên trong không một bóng người, chỉ còn mảnh giấy đặt trên mặt bàn ở phòng khách.

"Cheol ưiiiii ...

Chin nhỗi né :
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 12


Ở một diễn biến khác.

Sau khi đánh lạc hướng bên Thiên Thần, SoonYoung cùng mọi người chia nhau ra tấn công.

JeongHan và JiSoo ở lại chặn lũ thiên thần.

SoonYoung và Chan tấn công vào lâu đài ở phía Nam.

Jun và MingHao tấn công phía Đông, còn MinGyu một mình ở phía Bắc.

Nhóm của JiHoon cũng chia ra theo thứ tự SeungCheol ở lại, JiHoon SeokMin bảo vệ lâu đài, SeungKwan HanSol ở phía Đông và WonWoo phía Bắc.Ở phía Bắc, ta có Meanie- Mau đứng lại!!

- WonWoo cố gắng đuổi theo MinGyu.

Sao cái tên này bay nhanh gớm ghiếc thế?- Còn lâu.

- MinGyu nhếch miệng, có tình bay lượn lẹo gây khó cho anh.- Hừ!

Đã thế không khách khí nữa.

- WonWoo tung ra một đòn lửa chặn đứng đường của MinGyu rồi biến mất sau đó đột ngột xuất hiện trước mặt nó.- Anh ...

- MinGyu nó đơ tạm thời.

Đây là anh Thiên Thần mà nó đang crush mà.

Ôi dời thằng cha Xun Dong hại ông rồi.- Anh cái quần!! [Đuổi theo mi mệt thấy bà cố luôn rồi!!] Đừng hòng bước thêm bước nào nữa.

- WonWoo trừng mắt rồi chuẩn bị tấn công.- Ấy ấy anh ơi đừng manh động, chúng ta thương lượng nha nha.

- MinGyu cười ngốc nói.

- Thương lượng?

Ta không dễ bị lừa đâu.

- WonWoo nghi ngờ.- Không không, em thật lòng đó.

Em thề luôn.- Nói.

- Anh nhìn nó bằng nửa con mắt.- Hì hì.

Thế này nhé, em sẽ không đánh nữa nếu anh chịu ... làm người yêu em.

- WTF?

Sảng à?

- WonWoo bị sốc, sau đó tung 2 cái vòng lửa về phía nó.

Nhưng nó né được trong chớp mắt.

"Nhanh thật!"

- Ấy anh ơi đừng giận.

Hay là ...

Hay là thế này được không?

Không phải làm người yêu của em mà là để em cưa anh nhé.- Cậu bị điên à?- Không mà anh!!

Em nghiêm túc đó.

Từ lúc mama sanh em ra em chưa từng nghiêm túc như vậy đâu.- Thế ...

Cậu cưa tôi kiểu gì?

- Lại tiếp tục nhìn bằng nửa con mắt.- Ừm ...

Thì anh cho em đặc cách ở đây luôn đi.- Lại sảng à?

KHÔNG BAO GIỜ NHÉ!

CẬU TƯỞNG TÔI NGU SAO?

- Anh tiếp tục sốc và lần này là một màn mưa lửa.

Cơ mà nó vẫn tránh ngon ơ.- Úi úi ...

Ấy ấy ...

Hây hây ...

Anh ơi bình tĩnh.

Em thề không làm gì đâu.

Chỉ cưa anh thôi hà.- Cậu lấy gì đảm bảo?- Em lấy danh dự của Kwon SoonYoung ra thề, Kim MinGyu đây chỉ ở Thế giới này với mục đích là cưa đổ cây là anh ... mà anh tên gì vậy nhỉ?

- Jeon WonWoo.

- WonWoo cảm thấy ba chấm ( ̄- ̄)- Ok anh.

Với mục đích cưa đổ anh, Jeon WonWoo.

Nếu mà em có phá vỡ lời thề Kwon SoonYoung sẽ là con trai em.

- Nó nghiêm túc nói.- Tôi không phải trẻ con.

Cậu nói mấy câu linh tinh gì thế?

- Ba chấm part 2.- EM.NGHIÊM.

TÚC.MÀ!!!!

- Thôi tùy cậu.

Mà tôi cũng có yêu cầu.

- Dạ??

- Dừng cuộc chiến này tại đây đi.- Ơ chuyện này ...

Thực ra thì em không phải ... phải leader nên không ... quyết định được.

- MinGyu cúi đầu nói, hệt như một đứa trẻ có tội.- Haiz ...

- A nhưng ...

Nhưng nếu tạm dừng thì ...

Chắc được ...

- Nó cười ngu.- À mà tôi hỏi cái này nữa.

Tại sao JeongHan hyung lại xuất hiện ở Thế giới Thiên Thần?

- WonWoo nhíu mày.- Jeong ...

JeongHan nào ...

Cơ?

- MinGyu cười trừ.- Yoon JeongHan, tôi biết hyung ấy là Ác Quỷ.

Đừng có giả ngây với tôi!

- WonWoo ngắt lên.- Nhưng em không được nói ra.

- Nói hay là dẹp luôn cưa cẩm đây? [Chú Jeon dễ dãi vl = ̄ω ̄=]- Ơ ..

Thì ...

Là ...

Ngài Kwon lệnh ... cho bọn họ ...

Tới đây ... làm gián điệp.

- MinGyu lý nhí nói.- Aish tôi không thể tin được???

Bao nhiêu người tại sao lại là JeongHan hyung?

Haiz, kiểu này không bạn bè gì được rồi.

- Anh à ...

Ơ anh đi đâu đấy?

- Mặc xác tôi!

WonWoo nhanh tới rừng YeoSeo, và đương nhiên cái đuôi MinGyu kia cũng lẽo đẽo theo sau.

Tới bìa rừng thì WonWoo nhìn thấy JeongHan đang bị SeungCheol kìm chân còn anh thì cứ liên tiếp tấn công họ.

Đứng suy nghĩ một hồi, dù sao WonWoo không thể để JeongHan gặp nạn được.

Thế là WonWoo tạo ra một quả cầu lửa phóng về phía 3 người và thành công cứu được JeongHan và JiSoo.- Này sao anh lại cứu họ?

- Tò mò lắm thế?

Câu mau đi xem hai người đó thế nào rồi đi!

Thuật thôi miên của SeungCheol hyung không phải dạng vừa đâu.----------------------------Trở lại phía Đông với JunHao và VerKwan.Bởi vì bên này thường xuyên có tuyết rơi và một số chỗ còn bị đóng băng nên rất có lợi cho HanSol.

Cậu dứt khoát dùng băng vừa tấn công vừa chặn đường của 2 người kia.

Nhưng ...

Nói gì thì nói, tuyết chỉ là dạng rắn liên kết lỏng lẻo, không chặt chẽ như băng nên nếu cố gắng một chút Jun cũng có thể tạo lợi thế cho mình.

Anh dùng chúng để bẫy SeungKwan và HanSol, đương nhiên có sự trợ giúp của MingHao.- Chết tiệt!

SeungKwan, cậu đi sang trái, tôi bên phải.

- HanSol ra lệnh, nó ậm ừ làm theo.

SeungKwan mải miết đuổi theo MingHao tới khi nó sắp kiệt sức tới nơi rồi.

Cái tên này ăn gì mà khỏe như con trâu ấy.

Được một đoạn nữa thì MingHao bất ngờ dừng lại làm nó suýt đâm và cậu.- Mệt chưa nhóc?

- MingHao cười tinh ranh.- Chả mệt!!

Khiếp, ăn gì mà khỏe thế.

- Nó dựa lưng vào một cái cây ngay khi vừa đáp xuống đất.- Vậy thì hãy nghỉ ngơi đi nhé.

- MingHao nói và chỗ nó đang đứng tự dưng xuất hiện cái hố sâu hoắm.

Nó chưa kịp phản kháng gì đã bị rơi xuống rồi.- Tạm biệt nha~~.

Nhóc dễ thương đấy, nhưng chúng ta lại là kẻ thù.

- MingHao chẹp miệng tiếc nuối trước khi bỏ đi.

Cái hố biến mất thay vào đó là đoạn đường ban đầu.Còn ở bên Jun và HanSol có hơi căng thẳng một chút.

HanSol thực sự giỏi, cho dù Jun có tấn công bao nhiêu lần thì cậu vẫn phản lại mạnh mẽ được.

Nhưng Jun cũng không hải dạng vừa, anh vừa tấn công vừa nghĩ cách để cậu rơi xuống cái hố mà MingHao đã đào.

- Tên nhóc kia, người đồng hành của ngươi đang nằm trong tay ta đấy.

- Cái ...

Chết tiệt, cái đồ phiền phức này!!

- HanSol khó chịu nói.

- Đừng xao lãng thế chứ, nhóc thua rồi.

- Jun nhếch mép tạo một cột nước đẩy HanSol xuống hố.

Cậu bị bất ngờ nên cũng chưa kịp phản kháng mà rơi luôn.- Quá dễ dàng, HaoHao~~~ - Xong xuôi, Jun lại đi tìm MingHao.---------------------Tiến tục, ở phía nam, JiHoon và SeokMin đã tới chặn trước vì SeokMin biết một đường tắt.- Ha, cũng nhạnh nhẹn gớm.

- SoonYoung nhếch mép.

- Mau cút khỏi đây!!

- JiHoon nói.- Không thích!

Chan à, lên đi!

- SoonYoung hất mặt ra lệnh, Chan lập tức vào trận, bên kia SeokMin cũng bước ra.Khi hai người chuẩn bị tấn công chợt có một cột sét giáng xuống giữatừ- Từ từ đã nào.

Mọi người manh động quá đi mất.

- MinGyu xuất hiện, theo sau là WonWoo với gương mặt khó ở.- WonWoo, cậu ...

- JiHoon chưa kịp nói hết câu đã bị SoonYoung ngắt lời.- Kim MinGyu, mày định làm gì?

- SoonYoung gắt lên.- Nào ông anh, hay chúng ta tạm dừng cuộc chiến ở đây đi, nha nha.

- MinGyu xuất hiện với gương mặt cún con dí sát mặt SoonYoung nói.- Điên?- Đi mà ông anh tốt bụng, cứ coi như lần này tới thám thính thực lực bọn họ thôi.

Dù sao đám người đó cũng đâu bằng chúng ta.

Về đi về đi~~.

- Đẹp chai không bằng chai mặt.

MinGyu vừa thì thầm vừa lấy tay đẩy đẩy SoonYoung."

Bộ ảnh muốn chết sao?

Tự nhiên lại kêu tụi mình dừng lại.

Thái độ còn lồi lõm thế chứ?"

- Chan khinh bỉ nghĩ.- Mày muốn chết à?

- Không không, em iu đời lắm.

Nhưng mà thôi đi về đi nha~~ Rồi em hứa sau đó sẽ làm mọi việc hyung sai bảo, tập luyện gấp đôi bình thường cũng được.

Đi mà, em xin hyung một lần này thôi.

- MinGyu vẫn cứ sáp vào SoonYoung thì thầm, mắt long lanh như cún con.

SoonYoung nhíu mày, nghĩ về lý do tự dưng thằng ôn con này trở mặt thì nhớ ra lúc nãy nó đến với một tên Thiên Thần nữa.

Hẳn cũng đã lờ mờ hiểu ra sự viêc.- Mày ... liệu mà sống cho tốt, tốt nhất đừng để tao gặp lại bản mặt cún của mày.

- SoonYoung nghiến răng kiềm chế cơn tức giận nói.

Tay cuộn thành nắm đấm giơ lên trước mặt nó.

Thằng ôn con, háo sắc y hệt Jun.

- Được rồi, Chan.

Rút về đi.

- SoonYoung khôi phục lại trạng thái vô cảm, sau đó búng tay một phát, một cột khỏi bay lên trời, cuối cùng là bên Ác Quỷ rút về hết.Kim MinGyu ở lại nuốt nước bọt cái ực.

Cái tình cảnh này của nó gọi là chết vì mê trai rồi.
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 13


- Cậu là ai?

- Sau khi Ác Quỷ rút đi hết, JiHoon mới nhíu mày hỏi người-lạ-mặt-chui-từ-chỗ-nào-đó-đến.- Chào, xin chào, chao xìn.

Em là Kim MinGyu, Ác Quỷ Quý Tộc.

Em ở lại đây để cưa cẩm anh Jeon WonWoo.

- MinGyu nở nụ cười thương mại thảo mai đi đến bắt tay SeokMin và JiHoon.- HẢ??

- Hai người shock hết cỡ.

Gì mà Ác Quỷ?

Gì mà cưa với chả cẩm?- Cậu đùa tôi hả?

- JiHoon nghi ngờ hỏi.- Em nghiêm túc thật sự mà ai cũng nghi ngờ em là saooo!?

- MinGyu gắt lên.

Ủa tại sao ai cũng nghĩ là nó đùa ấy nhỉ?

Nó nghiêm túc thế này cơ mà!!- À ờ.

- JiHoon gật đầu lấy lệ.

-Mà này, có ai thấy SeungCheol hyung với SeungKwan và HanSol đâu không?

- JiHoon hỏi.- SeungKwan và HanSol thì em không biết nhưng SeungCheol hyung có thể ở rừng YeoSeo.

- WonWoo nói.- Vậy sao.

Chết rồi không biết hai cái đứa này đi đâu??

- JiHoon lo lắng nói.- Hai người đó ở đâu?

Phía Đông à?

- MinGyu mon men lại gần hỏi.- Ừ.

Sao?

- WonWoo lạnh nhạt trả lời.- Ở phía Đông là MingHao với ông Jun.

Hai người đó tuy có thể không mạnh bằng hai cậu kia nhưng mưu kế hiểm độc lắm.

Em nghĩ mọi người nên qua đó một chuyến.

- MinGyu nghiêm túc nói.- Vậy chúng ta đi.

À, WonWoo với ... cậu qua chỗ Cheol hyung đi.

Để tôi với SeokMin đi tìm hai đứa nó.- Ừm/Nae.

- WonWoo với SeokMin đồng thanh.- Nae nhưng ...

Tên em là MinGyu, Kim MinGyu nhé hyunggg.

- Nó gọi với lại trước khi bị WonWoo lôi đi.- Không biết có ổn không nữa.

- JiHoon thở dài.- Chắc không sao đâu hyung.

Em thấy cậu ấy cũng có vẻ thật thà.

Mà lúc nãy cậu ấy còn giúp chúng ta thương lượng tạm dừng cuộc chiến này nữa.

- SeokMin vỗ vai JiHoon.

- Mình đi tìm SeungKwan với HanSol đi hyung.

- Ừ.Ở phía Đông.- SeungKwan ah!!!!

HanSol ah!!!- Chết rồi không thấy họ đâu hyung ạ.

- Sao có thể chứ??

Làm sao giờ??

- JiHoon hoảng loạn.- Hay chúng ta chia nhau ra tìm một lần nữa.

Lần này nếu không thấy chúng ta liên lạc với WonWoo hyung.- Ừ ừ, cũng được.

Mau lên nào.

- Thế là JiHoon lại đứng lên đi tìm SeungKwan và HanSol lần nữa.

Cậu thật sự vô cùng hoảng loạn.

Nếu SeungKwan mà có việc gì cậu dằn vặt tới chết mất.

Đáng lẽ không nên để nó đi với HanSol, đáng nhẽ cậu phải để nó đi với mình.Ở chỗ của HanSol và SeungKwan.

Nói trắng ra là ở dưới lòng đất tối tăm lạnh lẽo.

Mặc dù đã có ánh sáng từ SeungKwan nhưng cũng chả khá khẩm hơn là mấy.

Mà kể cũng lạ, tự dưng ở dưới lòng đất thế này lại có cái hố cũng khá to vừa đủ cho hai người thỏa sức lăn lộn.- Ngốc vừa thôi, là do hai tên kia làm đấy.

- HanSol cốc đầu nó.- Đau.

Tớ biết mà, biết mà.

- SeungKwan ôm đầu ủy khuất nói.

- Mà sao tớ thấy càng ngày càng khó thở thế nhỉ?- Chết tiệt!

Chúng ta phải mau tìn cách lên đó thôi.

Không thì cả hai đứa sẽ hết vì mất oxi đấy.

- HanSol nghiến răng nói.

Nhưng mặt đất dày, mà lại bị mấy tên Ác Quỷ đáng ghét kia làm gì đó khiến HanSol dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ phá được một í.

Huống chi họ còn không biết mình đang ở đâu, lỡ đào trúng hồ hay ao thì có mà chết cả lũ.- A, tớ có cách này, cậu xem có được không ...

Về phía của JiHoon và SeokMin.- Chết rồi, không thấy thật rồi.

Làm sao bây giờ?

Làm sao giờ hả SeokMin.

- JiHoon sắp khóc tới nơi rồi.- Hyung bình tĩnh đã, để em liên lạc với WonWoo hyung.

- SeokMin trấn tĩnh JiHoon.

Sau đó lấy ra một tờ giấy, viết một vài chữ vào đó, rồi tờ giấy biến mất.- Hyung yên tâm, đây là loại giấy đặc biệt, WonWoo hyung sẽ nhận được tin ngay thôi.

- Quả thật, SeokMin vừa dứt lời thì WonWoo, MinGyu, SeungCheol, JiSoo và JeongHan - đang bất tỉnh đã hiện ra trước mặt hai người.

- Ơ sao ...

- Chuyện dài lắm.

Hai đứa kia thế nào rồi?

- SeungCheol sốt sắng hỏi.- Chưa có thấy.

Này cậu, cậu có biết cách nào tìm ra họ không?

- JiHoon nhìn chàm chằm MinGyu.- Ừm ...

Có thể họ ở dưới lòng đất.

- Sau khi đảo mắt một vòng để suy nghĩ, nó nói.- Hả?

Không đùa ...

- Thật.

Tuy MingHao nó hệ Mộc nhưng nó đào đất hơi bị giỏi đấy.

Và cái chiêu chôn sống người của nó lúc nào cũng hiệu quả hết.

Tôi nghĩ là phải tìm nhanh lên, hừm ...

Tôi đoán là họ chỉ còn ...

Hơn 30 phút?

- MinGyu giải thích.- Vậy mau chia ra tìm đi.

- SeungCheol tính đi mà bị SeokMin kéo lại.- Từ đã, hai người này tính sao?

- Cứ để tôi với JeongHan ở lại, mọi người đi tìm đi.

- JiSoo lúc này mới lên tiếng.- Liệu ...

Có ổn không?

- SeokMin ái ngại.

Trên khắp người họ đầy vết thương, quần áo cũng bị rách.- Tôi ổn, mau lên kẻo hết thời gian đó.

- Ừ, vậy hai cậu ở lại nhé.

Bọn tôi đi tìm.

- Sau đó 5 người cả MinGyu tản ra tìm kiếm một lần nữa.- Haiz, Hanie à, tỉnh lại đi chứ.

Đừng làm tớ sợ.

- JiSoo đỡ JeongHan dựa vào một gốc cây rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.

- Muốn về nhờ MingHao quá mà sợ làm hỏng kể hoạch.

Làm sao giờ?

Mà không biết cái tên SeungCheol đó có nghi ngờ gì không.- Hắn ta mạnh thật, không ngờ luôn ...

Khụ khụ ...

Hình như mình cũng bệnh chút chút ...

Khụ khụ ...

Sau một hồi thì JiSoo cũng gục đầu xuống và thiếp đi.Quay lại với HanSol và SeungKwan.- Cố lên SeungKwan, tôi biết cậu làm được.

- HanSol đang nắm tay nó khích lệ.Chuyện là SeungKwan nói, nó có thể triệu hồi kiếm ánh sáng, vật mạnh mẽ có thể cắt bất kỳ thứ gì.

HanSol nghe về thanh kiếm đó rồi.

Để triệu hồi nó cần thời gian và nguồn năng lượng rất mạnh mà sức của SeungKwan hiện giờ chưa đủ.

Tuy nhiên, SeungKwan nói là nó có thể làm được, nhưng chỉ xuất hiện trong đúng ba giây nên cũng hơi khó.

Dẫu vậy HanSol nói cậu tin nó, ừ, chỉ mấy chữ cơ bản đó thôi đã khiến cho SeungKwan quyết tâm làm.

Từ đó tới giờ cũng phải gần 20 phút rồi, SeungKwan cũng có dấu hiệu thành công, họ sắp tự do rồi.

- Cố lên!

Cậu làm được!

- Ư ...

HanSol ...

Tớ khó thở quá ...

- SeungKwan thở gấp.- Đừng lo, cố lên, cậu sắp thành công rồi ...

SeungKwan tôi tin ở cậu ...- Đ-Được ... rồi ...

Aaaaaaaaa.

- Một tiếng hét chói tai vang lên, cây kiếm ánh sáng lấp lánh hiện ra trước mặt họ.- Không còn thời gian, tôi làm cũng cậu.

NÀO!

- "Xoẹt" "Rầm" Mặt đất nứt ra làm đôi, SeungKwan và HanSol nhanh chóng bay lên và thành công thoát được.

- Thành công rồi SeungKwan!

Cậu giỏi lắm!!- Ừ ...

Hộc ...

Ừ ...

Tớ ... g- - Chưa dứt câu cả người SeungKwan đã đổ ập xuống mềm nhũn trong lòng HanSol.- Này ...

Này Boo SeungKwan ...

Mau tỉnh dậy ...

Này ...

Sau đó thì mọi người cũng tìm thấy họ và mau chóng đưa SeungKwan về lâu đài.______________________Hai ngày sau, tại nhà của SeungCheol.- Ưm~ Mình đang ở đâu thế này ...

- JiSoo nheo mắt nhìn trần nhà, sau đó đảo một vòng.

Căn phòng nhìn vừa lạ mà vừa quen ...

A, nhà của Choi SeungCheol ...

Nghĩ vậy JiSoo liền giật mình ngồi bật dậy.

Đúng rồi, đây là nhà của Choi SeungCheol ...

Mà nếu JiSoo đang ở đây thì JeongHan ...

- JeongHan ...

A ...

- JiSoo tính chạy đi tìm JeongHan nhưng vừa đứng lên thì cơn đau đầu ập tới khiến anh lại ngồi phịch xuống giường.

- Đừng cố quá, anh đang bệnh mà.

- SeokMin nghe thấy tiếng động liền chạy vào.- JeongHan, cậu ấy ... khụ ...

- JiSoo sốt sắng.

- Đừng lo, anh ấy không sao.

- SeokMin nở nụ cười trấn an và cố gắng khiến JiSoo nằm xuống.- Khụ ...

Không phải, không thể nào, cậu lừa tôi.

- Nhưng anh cứng đầu không chịu nghe lời.- Em không lừa anh.

Bây giờ anh mau nằm lại lên giường để nghỉ ngơi đi.

Sau đó em sẽ nói cho anh biết.

Nhaa - SeokMin năn nỉ.- Thôi được ...

- JiSoo miễn cưỡng nằm xuống.

- Hừm, JeongHan hyung đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.

Mọi liệu pháp trị thương tốt nhất đã được dùng để chữa cho anh ấy.

Anh đừng lo, anh ấy sẽ sớm tỉnh lại và mọi chuyên sẽ ổn thôi.- KHÔNG!!!!

KHÔNG CÓ ỔN CHÚT NÀO ...

KHỤ KHỤ KHỤ ...

- Phản ứng của JiSoo dữ dội hơn cậu tưởng rất nhiều.

Và nhanh như cắt, anh phóng vọt ra khỏi giường rồi chạy đi.- NÀY ANH!!!

- SeokMin kịp định hình lại và đuổi theo anh.
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 14


JiSoo chạy thật nhanh ra khỏi nhà nhưng anh không biết chỗ mà JeongHan được đưa tới là ở đâu.

JiSoo cực kì hoảng loạn và sợ hãi.

JeongHan là Ác Quỷ mà còn là Ác Quỷ Quý Tộc, không-đời-nào mà cậu ấy có thể được chữa trị bằng bất-kỳ liệu pháp nào ở Thế Giới này.

Cơ thể của JeongHan có thể bài xích chúng và họ có thể bị bại lộ.

Điều này sẽ ảnh hưởng tới MinGyu, cậu WonWoo kia, và cả kế hoạch của ngài King nữa.

Nhưng hơn tất cả, khả năng bài trừ kia không nhiều, mà khả năng cơ thể của JeongHan hấp thụ những cái đó thì cao hơn nhiều.

Nhưng hấp thu chúng dưới dạng loại thuốc kịch độc.

Cuối cùng điều mà JiSoo lo lắng nhất ... là JeongHan có thể chết.

Nghĩ tới đây, bước chân của anh nhanh hơn.

Tuy vậy ...

JiSoo vẫn chưa quen thuộc với đường phố nơi đây, anh cứ loay hoay đi hết chỗ này tới chỗ khác mà cũng không biết chính mình đang ở đâu.

Chợt có một bàn tay nắm lấy tay anh, JiSoo quay đầu lại.

Là Lee SeokMin.

Cậu ta thở hổn hển, có lẽ cậu ta khá là lo lắng cho anh.- Cậu mau bỏ tay tôi ra đi.- Không ...

Hộc ...

Anh mau về nhà nghỉ ngơi!

- Tôi phải đi tìn JeongHan, bỏ ra.

- Đừng có cứng đầu như vậy được không?

Anh đang sốt cao lắm đó, trên người cũng có đầy vết thương.

Tuy chúng không gây hại gì nhưng anh đang biến không thành có đấy.

- Nhưng JeongHan ...

- Em đã nói rồi mà.

Anh ta đang-được-chữa-trị rồi.

Em không biết tại sao anh kích động nhiều như vậy nhưng WonWoo hyung và cả cậu MinGyu kia nữa đã chắc chắn có thể chữa cho anh ta mà.

Em không biết cậu Ác Quỷ kia có đáng tin không nhưng WonWoo hyung nói là cậu ta làm được.

Anh đã yên tâm chưa?

- WonWoo và ...

MinGyu?- Ừ, hai người họ.

Giờ thì mau về nhà nghỉ ngơi đi.

Em thề WooZi hyung sẽ vác nguyên cái dàn hợp xướng của ảnh ra phang em nếu mà em để bệnh nhân của anh ấy là anh bị thêm một cái gì nữa.

- Ừ ...

Ừ ...

- JiSoo ậm ừ sao đó để mặc SeokMin kéo mình.

Lúc nãy vì mải chạy đi nên JiSoo không để ý.

Nhưng giờ thì cả khắp người anh chỗ nào cũng đau nhức.

Cơ thể nóng bừng, mệt mỏi và không còn một chút sức lực nào, mắt JiSoo mờ đi và anh lịm dần.

Điều cuối cùng mà JiSoo nhìn thấy chính là khuôn mặt giật mình và hoảng hốt của cậu nhóc Lee SeokMin kia.____________________Bệnh viên trung tâm, phòng chăp sóc đặc biệt 1.- Boo SeungKwan, cậu có thể nào ngưng hát được không?

Điếc tai tôi rồi.

- HanSol với khuôn mặt nhăn nhó bịt hai tai lại hướng tới người đang nằm trên giường bệnh mà cáu gắt.- Nhưng ...

Nhưng bài này hay mà ...

- SeungKwan lí nhí bĩu môi.- Nhưng tôi không thích lúc tôi đang nghe nhạc mà có người chen mồm vào.

Vừa mới khỏe được tí là cậu là phiền phức vậy rồi.

Uổng phí công hôm trước tôi lo cho cậu.- Ý, HanSol lo cho mình à?

- SeungKwan đã lược bỏ 7749 câu trách móc nó ở trên, trong đầu chỉ còn đúng 4 chữ "tôi lo cho cậu" mà cười tít mắt.- L-Làm gì có.

Tôi lo cậu chết đi cậu về ám tôi thôi.

- HanSol quay mặt đi để che đôi má đang dần hồng lên.- Vậy à ...

- Mình cứ tưởng cậu lo cho mình cơ.

- SeungKwan ỉu xìu xụ mặt xuống.

HanSol thấy vậy không nhịn được liền cười khẽ.- Hưm, thôi được rồi.

Tôi là chính là lo lắng cho đồ ngốc nhà cậu cậu thật lòng đó.

Đừng trưng ra bộ mặt như kiểu tôi vừa bắt nạt cậu vậy chứ.

- HanSol vò rối tóc SeungKwan.- A, nè~~ ...

Mình biết HanSol không có khó gần như mọi người nói mà.

- SeungKwan đỏ mặt lấy tay chỉnh lại tóc.

Hình như sau hôm ấy SeungKwan có vẻ bạo dạn hơn thì phải.- Đói chưa?

- Đói đói!!!

- Cậu muốn ăn gì?- Hưm~ Gà rán, Pizza, Kimbap, Tokkbokki, Chân giò, Bibimbap, Bingsu ... blah bloh ...

- Thế là Boo SeungKwan ngồi liệt kê những món mình muốn ăn cho HanSol.- Này!!

Cậu là con lợn à sao ăn lắm thế???

Chọn 1 cái thôi!

- Thật là hết chịu nổi mà.- Hưm~ Vậy thì Tokkbokki.- Không ăn cái đó.

Quá cay, không tốt.- Gà rán.- Nhiều mỡ.- Chân giò.- Tôi không thích món đó.

Rất ngấy- Bingsu.- Lạnh quá, không tốt.

Với lại đó là món tráng miệng.- Kimbap?- Ăn cái đấy không no, không đủ chất.- Bibimbap?

Pizza?- Không tốt cho người bệnh!- Thế giờ ăn gì?- Ừm ...

Cháo.- Hứm?

Không đâuuuu.

Đừng ăn cháo!!

No please!!!

- SeungKwan sợ hãi lắc lấy lắc để tay HanSol giở trò nhõng nhẽo.- Không được!

WooZi hyung dặn tôi rồi, không cho cậu ăn mấy thứ đó.

Và dừng ngay trò aegyo đi, khó coi chết đi được!

- HanSol nhíu mày khó chịu bỏ đi.

Nhưng ai mà biết cậu có thật sự khó chịu không.- Hứ, hỏi cho lắm vào rồi bắt ăn cháo.

Tốn nước bọt.

- SeungKwan bĩu môi giận dỗi nói.

Gì chứ trên đời này nó ghét nhất là cháo.

Cái thứ cơm không ra cơm nước không ra nước, nhạt nhẽo kinh khủng.

HanSol đi chưa được bao lâu cửa phòng lại bật mở.- Này Boo!!!

Nhập viện mà chả nói với bọn này một tiếng!!

- Giọng nói lanh lảnh quen thuộc này là ...- MinHyuk hyung?

- SeungKwan ngạc nhiên quay ra.- Ờ, đây tôi đây.

Được vào đội xuất sắc cái là quên bọn này luôn rồi.

- MinHyuk bĩu môi.- Đúng đó.

WooZi mà không báo thì bọn này cũng mù tịt.

- Người đằng sau MinHyuk gật đầu khinh bỉ.- Không phải mấy người đang bận tình cảm mặn nồng sao?

Em ứ dám xen ngang đâu.

- SeungKwan lè lưỡi trêu.- Đ-Đó là chuyện khác ...

Thôi quên đi quên đi.

- MinHyuk xấu hổ bèn xua tay cho qua chuyện.À, giới thiệu một chút về hai người này.Lee MinHyuk, 23 tuổi, Thiên Thần cấp A.

Tính tình vui vẻ, hoạt bát, lanh lợi.

Hệ HỏaShin HoSeok, 24 tuổi, Thiên Thần cấp C.

Là con người rất ga lăng và sến súa, mất 3 năm để cưa đổ MinHyuk.

Hệ Thổ.- MinHyuk hyung, hyung ngồi cạnh HanSol đúng không?Ừ.

Sao?- Em muốn hỏi là ...

Hyung đã nói chuyện với HanSol bao giờ chưa?

Cậu ấy, thật sự lạnh lùng và khó gần lắm à?

- Câu hỏi của SeungKwan như chọc trúng nỗi long của MinHyuk hay sao ấy mà tiếp theo cậu ta tuôn ra cho một quyển sách luôn.- Bố ai mà biết được!!

Này em cứ nghĩ mà thử xem, thầy Hwang nghĩ cái quần gì mà xếp hyung với nó chung một bàn vậy trời?

Một đứa hệ Hàn một đứa hệ Hỏa ngồi với nhau chưa nổ banh tành cái lớp đã may mắn lắm rồi đấy.

Em bảo hyung nói chuyện với cậu ta á?

Mẹ có khi hai đứa vừa mở mồm bay mẹ nửa cái trường mất!

Hỏa với Hàn mà cũng cho ngồi cạnh nhau được.

Éo hiểu thầy Hwang hôm đấy ra ngoài đường giẫm phải cớt chó hay sao á ... blah bloh ...- Thôi, bình tĩnh nào MinHyuk.

- HoSeok cố gắng hạ hỏa cho em người yêu.- Thế ...

Này ...

Hai người tới đây làm gì vậy?

- SeungKwan cắt ngang, nói với biểu cảm khuôn mặt khinh bỏ cực độ.

Tới đây kiếm bóng đèn cho mấy ông tình tứ à?- Tới thăm em đó.

Đây nè, gà rán và chân giò nhé.

- MinHuyk giơ túi đồ ăn lên.- Ôi MinHyukie xinh đẹp!!!

Hyung quả là một con người tinh tế khi mang cho em những thứ thật là bổ dưỡng như này.

Mặc dù em chỉ bị ngất vì ngu người dùng xém thì cạn năng lượng nhưng mà đúng là chỉ có hyung mới thương Boo SeungKwan này thôiiii.

Em chân thành cảm ơn hyung bằng cả tấm lòng của con người tốt bụng, giàu lòng vị tha.

- Nhìn thấy đồ ăn là mắt Seungkwan sáng rưc rỡ lao tới vồ lấy túi bóng.

Và cứ như bị dân chuyên Văn nhập, cu cậu tuôn ra một bài thuyết trình dài như sớ Táo Quân.- HoSeokie, em thấy có gì đó không ổn.

- MinHyuk lùi lại thì thầm vào tai HoSeok.- Ừ đúng thật.

Nãy giờ anh cứ thấy lành lạnh rờn rợn sao ấy.

- HoSeok nói xong không khỏi rùng mình một cái.- Này, không lẽ ...

- Cả hai không hẹn mà cùng quay đầu lại thì bắt gặp gương mặt hắc ám của HanSol ở cửa.- À ...

SeungKwan này, tụi này có việc.

Đi trước đây.Cả hai người không hẹn mà đồng thanh và rời khỏi hiện trường nhanh như cắt.

Khiếp.

Nhìn HanSol cả người tỏa ra hàn khí hắc ám thật là kinh dị.

Boo à, anh chúc cậu may mắn.

Nếu cậu không qua khỏi MinHyuk anh đây thề sẽ thắp nhan cúng cậu đều đặn một ngày ba bữa.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày nhân với ba là một nghìn không trăm sáu mươi tám bữa gà rán và chân giò.Chỉ tội nghiệp bạn Boo thấy đồ ăn là quên hết mọi thứ xung quanh.

Đã bảo có ngày chết vì ăn thì cấm có sai.

Nó cứ ngồi cảm thán một lúc, MinHyuk và Hoseok chuồn từ khi nào nó cũng không thèm để ý.

Tới khi chuẩn bị đụng tay chính thức ăn thì ..._________________CHÍNH THỨC REST TỪ ĐÊI :)))
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 15


Nhân dịp album LOVE YOURSEL Tear của tôi về tới nhà, tôi xin làm tặng các cô 1 chap ngắn ngắn xinh xinh thôi.Vì viết nhanh nên tôi nghĩ chắc nó cũng sẽ xàm le giống chap 13 quá >~< Bị cut đúng lúc cao trào đừng chửi tôi nha :)) À còn nữa, tôi sắp trở lại rồi >^< khi đó đăng 1 chap 1 phiên ngoại nhé~~_____________________Đúng lúc SeungKwan tính bốc một miếng thì .... *BỐP*- A đauuu.

Ơ HanSol?

Sao đánh mình??

- Nó bị HanSol đánh đét phát vào tay kêu rõ là to.

Thế là nó ủy khuất xoa tay nhìn cậu.- Sao với trăng gì?

Tôi đã bảo ăn mấy cái này không tốt rồi còn gì?

- HanSol nhíu mày không hài lòng.- Gì chứ?

Cậu cứ làm quá lên ấy.

Mình chỉ bị ngất chút xíu thôi mà.

- SeungKwan chu môi nói.- Cậu đã vượt quá giới hạn năng lực của mình.

Việc đó cực kỳ nguy hiểm, cũng may là cậu chưa chết đấy.

Gì mà ngất chút xíu chứ?

- HanSol tự dưng gắt lên làm nó giật bắn mình- T-Thì dù sao giờ mình khỏe rồi.

Không sau đâu mà.

Nha!

- SeungKwan sợ hãi trưng ra cặp mắt cún con nhìn HanSol.- Haiz, đấy, thích làm gì thì làm.

Chỉ tiếc hộp cháo này tôi phải xếp hàng giữa trưa trầy trưa trật để mua cho cậu đấy.

Đổ đi thôi.

- HanSol giơ hộp cháo còn nóng lên chẹp miệng.- K-Khoan đã ...

Ừm ...

Đổ đi thì ... phí lắm ...

C-Cậu đưa đây, mình ăn, mình ăn.

- SeungKwan nghe thấy mấy chữ " tôi phải xếp hàng" rồi "mua cho cậu" như được thông não liền níu tay cậu lại.Trong một phút nhất thời nó bị đồ ăn ngon làm mờ mắt mà không nhận ra một điều.

Chính HanSol (chứ không phải ai khác) đã tận chân đứng xếp hàng và tận tay mua đồ về cho nó cơ mà.

Được crush làm vậy không ăn có mà ngu.

Thế là nhân lúc HanSol quay lại nó chộp lấy ngay hộp cháo, mở ra, xúc một thìa, thổi cho bớt nóng, đút vào miệng ăn ngon lành.

HanSol nhìn SeungKwan bằng ánh mắt khó hiểu một chút sau đó cũng bỏ ra ngoài._____________________Bệnh viện trung tâm, phòng chăm sóc đặc biệt 2- Này, bao giờ cậu ấy mới tỉnh vậy?

- SeungCheol ngồi cạnh giường bệnh của JeongHan lo lắng quay sang hỏi WonWoo.- Hyung lo à?

- WonWoo cười đểu.- T-Thì sao??

Em ...

Em không lo à?

Cậu ấy là bạn em còn gì?

- SeungCheol xấu hổ mà hơi lớn tiếng.- Em hỏi vậy thôi mà hyung lố quá vậy?

Ai nhìn vào còn tưởng hyung có ý với người ta.

- WonWoo cười đểu tiếp.- Tào lao!!

- SeungCheol kịch liệt phủ nhận.- Thì em có nói là thật đâu.

Hay hyung có tật giật mình.

- Cười đểu tập 3.

Trêu đùa ông anh mình theo phản xạ tự nhiên vậy thôi chứ trong lòng WonWoo kịch liệt phủ nhận tình cảm mờ ám của ông này.

Thiên Thần và Ác Quỷ?

KHÔNG ĐỜI NÀO!!!!- Yah Jeon WonWoo!!!

- SeungCheol tức quá mà hét lên.- Rồi rồi, dừng tra tấn lỗ tai em.

Để yên cho người bệnh nghỉ ngơi.

JeongHan hyung khi nào tỉnh lại em cũng đâu có biết.

Em đã cố gắng lắm rồi, sức khỏe cũng đã ổn định, chỉ là rơi vào tình trạng hôn mê sâu.

Khỏi lo đi.

- Hoặc em mong là vậy.Dĩ nhiên câu cuối WonWoo nói trong lòng rồi thầm thở dài.

Thuật thôi miên của SeungCheol thì chỉ có hyung ấy mới giải được thôi.- Mà, hyung chăm sóc bệnh nhân cẩn thận nhé.

Tạm biệt.

- WonWoo bất thình lình nói rồi quay mặt đi thẳng.

Đến khi SeungCheol nhận ra thì căn phòng còn mỗi hai người, anh và JeongHan.- Thằng em mất nết.

Anh lại dọng trứng luộc vào mồm mày!!

- SeungCheol tức tối chửi rủa.-------------------------------Ở một thế giới khác.JeongHan đứng giữa thảo nguyên xanh rộng tít tắp không thấy điểm dừng.

Gió rít từng cơn quật vào con người nhỏ bé trơ trọi.

Cậu chạy, chạy tới khi mệt lử, kiệt sức mà vẫn không thấy một bóng người hay lối thoát nào.

Bất chợt có một giọng nói từ đâu vọng đến.

- Tao ...

Tao nguyền rủa chúng mày!!

Bọn Ác Quỷ khốn khiếp!!- Ai đó?

- JeongHan hét lớn nhưng không có ai đáp, chỉ có giọng nói của cậu vọng lại.Bất chợt, mọi thứ tối sấm lại, khung cảnh đỏ rực đẫm máu của chiến tranh hiện ra trước mắt.

Tuy nhiên, mọi thứ thật là mờ nhạt rồi những cuộc đối thoại đứt quãng cứ vang lên trong đầu cậu.- Tao nguyền rủa ...

Con trai mày ... nó .... bị giết ... người nó thương yêu nhất ...

Haha!!

- Dừng lại ...

Không ... bố mẹ tôi!!- Chạy đi ...

JeongHan ... chạy ...- Ác Quỷ thì nên xuống địa ngục đi!!!- JEONGHAN!!!!Rồi "bùm", một vụ nổ lớn xảy ra, khói bụi mù mịt khiến JeongHan không nhìn thấy gì nữa.

Mọi thứ tiếp tục tối sầm lại, JeongHan trở về thảo nguyên xanh bao la kia.

Cậu nhìn dáo dác, chợt phát hiện có bóng người ở đằng xa liền vui mừng chạy ngay tới đó.- Này này cậu gì ơi ...

SeungCheol??!?

- JeongHan phấn khởi vỗ vai người nọ và thật ngạc nhiên khi đó là SeungCheol.

Mà có vẻ sắc mặt anh không được tốt cho lắm thì.- Cậu làm gì ở đây vậy?

Mà đây là đâu??

- JeongHan cuống lên hỏi.- Cậu là Ác Quỷ đúng không?

- Anh gằn giọng hỏi.- Cậu nói g-- CẬU ĐÓ!! ...

TẠI SAO LẠI GIẤU TÔI??!!

NÓI MAU!! ...

NÓI!!

- SeungCheol nắm chặt bả vai của JeongHan, đôi mắt đỏ ngầu hét lớn.- C-Cậu bình tĩnh lại ...

Cậu nói gì m-mình không hiểu--- CÂM MỒM.

ĐỒ DỐI TRÁ.

TÔI GHÉT CẬU.

CỰC KÌ GHÉT CẬU YOON JEONGHAN!!!!

- Anh siết chặt tay lại rồi đột ngột đẩy mạnh một cái khiến JeongHan ngã sõng soài ra đất.

Sau đó quay đầu bỏ đi, đến một cái liếc mắt cũng không thèm.- Không ...

Đừng đi ...

SeungCheol à ...

Mình xin lỗi ...

Đừng đi mà ...

- Đừng ghét mình ...

Xin lỗi mà ...

Mình không cố ý ...

Quay lại đi mà ...

Đừng ...

Đừng ...JeongHan hoảng sợ cuống quýt đuổi theo SeungCheol nhưng vì sao dù có cố cách mấy cậu vẫn không thể đuổi kịp anh.

Bóng SeungCheol xa dần rồi cứ thể khuất khỏi tầm nhìn của cậu.-------------------------------Quay trở lại hiện tại.- Hức ...

Mình xin lỗi ...

Hức ...

Đừng đi mà ...

Làm ơn ...

Hức ...

Đừng ghét mình ...

Hức ...

Dừng lại đi mà ...

- JeongHan!

JeongHan!

Cậu làm sao thế?

Bình tĩnh lại!!

- SeungCheol đang ngủ gật bất chợt nghe thấy giọng nói có phần hoảng loạn phát ra từ phía giường bệnh vội chạy tới thì phát hiện ra JeongHan đang nói mớ và tay quờ quạng lung tung.

Anh lay người cậu, thậm chí vỗ nhẹ vào mặt để cậu tỉnh dậy nhưng không hiệu quả.

Và trong khoảnh khác tay nhanh hơn não 0,1 giây, SeungCheol đã cúi xuống và ôm lấy JeongHan.- Đừng sợ.

Tôi sẽ không đi đâu cả.

Có tôi đây rồi.

Tôi sẽ không bỏ cậu.

Bình tĩnh nào.

- Cứ thế, SeungCheol ôm lấy vỗ về và dỗ dành JeongHan một lúc thì cậu nín và không làm loạn nữa.Vui mừng thở phào chưa được mấy chốc thì JeongHan chậm chạp mở mắt tỉnh dậy.- JeongHan, may quá.

Cậu tỉnh lại rồi!!!

- SeungCheol phấn khích reo lên như trẻ con được cho kẹo.

Nhưng ...- Cậu là ai?
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 16


SeungCheol thở phào nhẹ nhõm chưa được mấy chốc, JeongHan chậm chạp mở mắt tỉnh dậy.- JeongHan, cậu tỉnh rồi.

- SeungCheol phấn khích reo lên và đỡ cậu ngồi dậy, nhưng ... hình như có gì đó không đúng.- Cậu là ai?

- JeongHan quay quay SeungCheol hỏi.- C-Cậu ...

Đừng đùa như vậy.

Tôi là SeungCheol, Choi SeungCheol này!!

- Anh sửng sốt lay người cậu.- Choi ...

Seung ...

Cheol?

- Cậu lặp lại tên anh.- Ừ đúng rồi.

Còn cậu là Yoon JeongHan, này cậu đang đùa tôi đấy à?- Yoon ...

Jeong ...

Han ...

Tên tôi?

- Cậu ngây ngô hỏi lại.- C-Cậu ...

- SeungCheol hoảng loạn chộp lấy quả cầu thủy tinh cạnh giường, cách duy nhất và nhanh nhất để liên lạc với WonWoo.

- Jeon WonWoo ...

Jeon WonWoo ...

Mau kết nối đi ...

- Ai đấy?

- WonWoo ngái ngủ nói.- Đến đây ngay!!

JeongHan tỉnh rồi và-- Tỉnh rồi thì tốt em đi ngủ.

- WonWoo lập tức cắt đứt liên lạc.- Ơ!!

Cái thằng trời đánh này!!

Anh thề sẽ mua cả tấn trứng luộc lên thồn vào họng tới khi mày chết vì sốc trứng luộc thì thôi!!

- SeungCheol tức giận tí thì đập vỡ quả cầu.

Lấy lại bình tĩnh, anh kết nối lại với WonWoo lần nữa.

- Còn gì nữa?

Không phải đã tỉn-- Thằng kia, lần sau đừng ngắt lời anh!!

Cậu ta BỊ-MẤT-TRÍ-NHỚ rồi!!!- Mất ...

Mất ...

HẢ???

Được rồi em đến ngay!!

- WonWoo hét lên rồi ngắt kết nối.

Nhưng không phải để ngủ nữa mà là để cùng với MinGyu tới chỗ SeungCheol và JeongHan.

À tôi lại quên nói, MinGyu ngủ ở nhà của WonWoo cùng với WonWoo.

Lấy lí do rất hợp lý là chưa tìm được chỗ ở nên cậu ờ nhờ ở đó.

Và vì có chuyện như thế nên WonWoo xin được tạm thời về nhà mình vài ngày.

Lát sau, hai người đã có mặt trong phòng bệnh.

WonWoo (và MinGyu) liền đuổi SeungCheol ra mặc kệ anh la lối om sòm đòi thồn trứng vào họng cậu....

Nói vậy chứ MinGyu chỉ đứng một bên ngắm WonWoo thôi, nó có biết cái quái gì về y học đâu chứ (bởi vậy tên nó mới được đặt trong ngoặc đấy).

Bên kia có MingHao rồi thì nó việc gì phải lo.- Hyung biết hyung là ai không?

- WonWoo hỏi.- Tôi là ...

Yoon JeongHan.

Cậu ấy nói vậy - JeongHan chỉ chỉ ra ngoài nơi SeungCheol đang đứng đợi.- Ok.

Hyung có biết đây là đâu không?- Không.- Hyung nhớ người này không?

- *Chỉ MinGyu*- Hừm ...

Không.- Hyung biết em là ai không?- Không.- Hyung có nhớ được người nào đó có thân thiết với mình không?- ...

Không ...

- Hyung có nhớ được tại sao mình ở đây không?- Tôi ...

Không.- Cuối cùng, hyung có nhớ gì về Ác Quỷ hay Thiên Thần không?- Ác Quỷ ...

Thiên Thần?- Thôi xong.

- WonWoo quay sang MinGyu thở dài.

- Hyung ấy quên sạch tất cả mọi thứ.

Đấy là chưa tính việc sau này còn có thể trở nên hơi ... ngốc một chút nữa.- Hả?- Nếu là thôi miên khống chế bình thường thì rất hiếm khi có tác động mạnh khiến mất trí nhớ như này lắm.

Thông thường, khi người điều khiển dừng việc thôi miên thì đối phương lập tức sẽ trở lại bình thường, cùng lắm là hơi choáng một lúc.

Có thể thuật thôi miên của SeungCheol hyung đã tác động gì đó rất mạnh tới não bộ của JeongHan hyung.

Mà túm cái quần lại thì nếu như không có SeungCheol hyung giải trừ cái thuật này thì việc JeongHan hyung có thể lấy lại trí nhớ và trở lại bình thường rất khó.

Gần như bằng 0 luôn.- Chết rồi giờ sao?

- MinGyu cắn móng tay sốt sắng hỏi.

- Aish!!

Thật sự muốn nói quách cái sự thật cho SeungCheol hyung quá.

- WonWoo nổi điên vò rối đầu mình.- Hay là cứ nói đi-- Cậu điên à?

SeungCheol hyung cực kỳ hận Ác Quỷ.

Chỉ vì tôi nhờ mọi người giữ kín chuyện của cậu nên đến giờ cậu vẫn an toàn thôi.

- WonWoo cốc một phát vào đầu MinGyu.- V-Vậy à?

Thế giờ sao??

- MinGyu ôm đầu mếu máo hỏi.- Aaaaa~ Không biết đâu~~ - WonWoo lên cơn lần nữa.- Nè, hai cái đứa kia.

Khám xong chưa??

- SeungCheol ở ngoài mất bình tĩnh hét lên.- Thôi, ai gây ra thì để người đó chịu trách nhiệm.

- WonWoo chẹp miệng một cái rồi ra mở cửa.

- Sao rồi?

- SeungCheol gấp gáp hỏi.- Hyung ấy mất trí nhớ hoàn toàn rồi.

- WonWoo thở dài đáp.- Hả?

Tại sao chứ?

Không phải là chỉ bị trượt chân ngã thôi à?

- SeungCheol ngạc nhiên hỏi.- Thì ...

Có thể lúc ngã hyung ấy bị đập đầu vào đâu đó.

Mà thôi nói tóm lại là bây giờ JeongHan hyung sẽ do hyung chăm sóc và trông nom.

Ngoài việc mất trí nhớ thì hyung ấy không có gì quá nghiêm trọng cả.

Ngày mai là có thể xuất viện rồi.

- K-Khoan đã.

Tại sao lại là hyung?

- SeungCheol trố mắt chỉ vào mình.- Còn mỗi hyung rảnh thôi.- Ơ hay sao lại vậy?

WooZi đâu?

SeokMin đâu?

Em nữa mà.- WooZi hyung bận lo cho SeungKwan với mấy việc lặt vặt, SeokMin bận chăm JiSoo hyung, em bị vướng vào của nợ này nè.

Chỉ còn hyung rảnh rang nhất.

- WonWoo giơ tay ra đếm rồi vỗ vai SeungCheol.- Gì chứ?

Thật đấy à?- Thứ nhất, em không biết nói đùa.

Thứ hai, tất nhiên là thật rồi.

Và thứ ba, ngày mai hyung đưa JeongHan hyung tới Nhà theo dõi.

Bây giờ ở đó có WooZi hyung, SeokMin với JiSoo hyung.

Tiện cả đôi đường.

- Được rồi, chú mày là bác sĩ, nghe chú mày.

- SeungCheol thở dài bất lực rồi tiu nghỉu đi vào trong.- Liệu có ổn không vậy?

- MinGyu the cameo ngoan ngoãn đứng bên cạnh WonWoo nãy giờ lên tiếng.- Haiz, cùng chả biết nữa, nhưng có lẽ là cách duy nhất rồi.

- WonWoo thở dài- Vâng.

Vậy giờ bọn mình đi chơi đi.

- MinGyu mắt sáng rực cầm lấy tay áo của WonWoo giựt giựt.- Điên à?

Chơi với bời quái gì giờ này?

Hơn nửa đêm rồi đó.

- WonWoo khinh bỉ MinGyu.- Ủa thế ở đây không có chợ đêm hở?

Ở chỗ em nhiều lắm, bao giờ anh qua xem thử không?

- MinGyu ngây thơ hỏi.- Cậu đúng là ...

Đầu óc có vấn đề.

Về nhà!

NGỦ!

- WonWoo tiếp tục khinh bỉ MinGyu sau đó vương tay lên xách tai nó về.- Aaaaa, đ-đau em anh ơi.

Đau ...

Đau ...

A-Anh dịch chuyển tức thời đ-được mà ...

- Mặc kệ.

Cho đau chết cậu.

Hại tôi toàn phải ngửa cổ lên để nói chuyện à?

- WonWoo lầm bầm xách tai nó về nhà.Trở lại trong phòng bệnh, SeungCheol đi vào thì thấy JeongHan đang ngồi ngẩn ngơ liền tới lay người cậu.- Này, JeongHan.- A ...

- JeongHan giật mình co rúm người lại.- Đừng sợ, tôi không làm gì cậu đâu.

- SeungCheol rối rít giải thích.- T-Thật không?

- JeongHan rụt rè hỏi lại.- Thật mà.

Tôi thề luôn đấy.

Tôi là bạn cậu mà.

- SeungCheol đưa tay ra.- B-Bạn ...?

- JeongHan nghi hoặc hết nhìn tay SeungCheol rồi lại ngước lên nhìn anh.- Ừm, bạn.

- SeungCheol cười tươi nhất có thể.

Bạn ...JeongHan nhìn chăm chăm vào ban tay to lớn kia.

Cậu cứ có một cảm giác là lạ.

Cậu rất muốn nắm lấy nó nhưng không hiểu vì sao lại chần chừ như sợ hãi điều gì."

Đừng sợ ...

Tôi sẽ không bỏ rơi cậu".

Một giọng nói chợt vang lên trong đầu của JeongHan.

Giọng nói này nghe quen quá.

Khi cậu còn đang trầm tư suy nghĩ thì anh lên tiếng cắt ngang.- Đừng sợ mà.

Tôi hứa sẽ không làm gì cậu.- A.

- JeongHan ngước mắt lên nhìn anh.

Đúng rồi giọng nói ấy là của người này.

Vậy, cậu ấy là người tốt nhỉ?

Cậu cúi xuống nhìn tay anh một lần nữa.

Sau cùng, cậu rụt rè nắm lấy bàn tay đó.

Ấm áp thật đấy~ Tay của cậu ấy cũng rất đẹp nữa.

JeongHan cứ mải mê nghịch nghịch tay của anh mà không để ý anh đang nhìn cậu nãy giờ.SeungCheol như rơi vào mê cung không lối thoát trước sự ngây ngô và xinh đẹp của JeongHan.

Tuy nói con trai là xinh đẹp thì hơi quá đáng nhưng thực chất cũng chỉ có từ ngữ ấy để diễn tả vẻ đẹp của cậu.Mái tóc màu tím nhạt dài ngang vai rủ xuống, đôi môi nhỏ xinh hồng tự nhiên hơi nhếch lên, sống mũi cao, đôi mắt trong veo, vầng trán rộng.

Cả tay của cậu cũng mềm mềm trắng trắng xinh xinh nữa.

SeungCheol không hiểu sao hồi trước mình lại nghi ngờ cậu là Ác Quỷ nữa chứ.

JeongHan chắc chắn là Thiên Thần.

Khóe môi SeungCheol khẽ nâng lên.

Được rồi anh thừa nhận.

Đúng là anh có hơi thích con người này một chút.------------------------------"Vì tôi ...

Quá hận em nên không thể yêu em nữahay ...

Quá yêu em nên không nỡ tổn thương em?"

---------------------------------Sorry vì ra chap trễ nhưng mình bí ý tưởng quáaaa :
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 17


Nói là up cùng ngoại truyện cơ mà vẫn đang bí ý tưởng quá.

Xin lỗi mọi người nhiều!!-------------------------------Ở nhà của SeungCheol.SeokMin không ngủ được.

Vậy là cậu ngồi ngắm JiSoo cả đêm.

SeokMin trước giờ rất tin vào định mệnh.

Việc anh trai thất lạc, cậu tin đó là định mênhk là định mệnh và không hề trách mẹ.

Bây giờ, SeokMin tin chắc rằng việc cậu gặp và thích JiSoo từ cái nhìn đầu tiên cũng chính là định mệnh.- Anh ơi anh dễ thương thật sự luôn ấy.

- SeokMin chọt má JiSoo.- Anh ơi anh sao anh dễ thương vậy?

- Tiếp tục chọt má.- Trán xinh nè, mũi xinh nè, môi xinh nè, đôi mắt cũng xinh lắm nè.

Em muốn gọi anh là Mèo con, Mèo con của em thôi.

- Tiếp tục chọt má.JiSoo nhẽ nhíu mày trở mình, quay mặt vào tường aka quay lưng lại SeokMin.

Cậu ngẩn tò te một chốc rồi buồn thiu trở về phòng mình.

Cậu không thể lưu manh giống trên phim mà nhào lên ôm lấy anh ngủ được.

Anh đang bệnh, mà làm vậy hôm sau anh tỉnh dậy lại có ghét cậu thêm và quan hệ của họ càng ngượng ngùng hơn ấy.

SeokMin muốn anh từ từ cảm nhận được tình cảm của mình cơ.Sáng hôm sau.JiSoo tỉnh dậy ngồi ngây ngốc trên giường, còn ngáp tới nỗi chảy cả nước mắt.

Ngủ một giấc dài khiến sức khỏe của anh đỡ hơn rất nhiều rồi.

Nhưng mà tối qua anh mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Một cái cây quái dị «nhìn khá giống leeseokmin» cứ chọt chọt vào má anh hoài làm anh phải đấu tranh mãi mới được buông tha.

Mà sáng dậy cũng cảm thấy trên mặt có gì đó khác.À tới đây phải giải thích chút.

JiSoo là người rất nhạy cảm, có tật ngủ tỉnh, chỉ có chút tiếng động anh đã dậy rồi.

Da của anh cũng thuộc và dạng khá là nhạy cảm.

Khi đang ngủ mà bị đụng chạm kiểu gì anh cũng sẽ có cảm giác khác thường ngay.

- Hưm?

Mùi gì khét thế nhỉ?

- Một mùi gì đó thực sự kinh dị sộc vào mũi làm JiSoo lập tức quên đi sự khác thường mà phi ngay đi vệ sinh cá nhân rồi lao xuống bếp.- S-SeokMin??

Cậu đang làm cái ...?

- JiSoo nhìn thấy bãi chiến trường trong bếp liền nghẹn ngào nói.

- A, anh dậy rồi hả?

Em ...

Em tính nấu đồ sáng cơ mà ... không biết nấu.

- SeokMin gãi gãi đầu.- Qua bên kia đi tôi làm cho.

- JiSoo đeo tạp dề vào.- Nhưng anh còn ...

- Tôi khỏe rồi, cảm ơn.

Ra, ra.

- JiSoo xua đuổi SeokMin như đuổi tà.

Xong xuôi anh bắt tay vào làm việc.

Chỉ nhoắng một lúc sau đã xuất hiện hai hộp kimbap, hai hộp bento, hai đĩa cơn chiên kèm trứng ốp, hai cốc sữa tươi và mấy hộp hoa quả tươi đã gọt đẹp đẽ.- A-Anh ...

- SeokMin há hốc mồm.- Đồ để lát mang vào bệnh viện cho mọi người nữa chứ không phải của cậu.

Đồ ăn của cậu là cơn chiên và sữa thôi.

- JiSoo lãnh đạm nói - Còn không ăn đi?

- Dạ ...

Dạ - SeokMin vội vàng ngồi vào bàn ăn.

Tuyệt!

Con dâu giỏi nấu nướng, mẹ cậu kiểu gì cũng ưng thôi.- À mà ...

Ban nãy SeungCheol hyung mới gọi điện cho em.

Nói mọi người ở Nhà theo dõi hết rồi, rồi bảo em với hyung qua đó luôn.- Cả JeongHan hả?

- JiSoo đang lơ đãng ăn cũng phải nghiêm túc hỏi.- Vâng, có lẽ thế.

- SeokMin gật đầu.- Vậy thì mau lên thôi.

- JiSoo nghe vậy liền giải quyết nhanh gọn lẹ đồ ăn trong vòng 1 nốt nhạc.

SeokMin quan sát anh mà lòng cứ thấy buồn buồn.Tại nhà theo dõi.Tình hình ở đây đang rất là tình hình ...

JiSoo (và mọi người) trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn con người đang rụt rè trốn sau lưng Choi SeungCheol.

Hai người họ... thân nhau từ bao giờ?

JeongHan... trở nên yếu đuối như thế từ bao giờ?

Hai câu hỏi đó cứ vòng vòng trong đầu JiSoo suốt từ nãy tới giờ.- J-JeongHan ah...

JiSoo nè, cậu không nhớ tớ sao?

- JiSoo ngỡ ngàng hỏi.- *Lắc đầu* *Nhìn bằng ánh mắt cún con*- Tại sao cậu lại biết tên này?

- JiSoo chỉ sang SeungCheol.- Hứ!

Cậu ấy không phải "tên này".

Cậu ấy là Choi SeungCheol.

Cậu ấy là bạn.

- JeongHan ôm chặt SeungCheol chu môi nói.Mọi người: *Sốc*JiSoo và SeungCheol: *Sốc cực mạnh!*- N-Nè, tớ cũng là bạn cậu đó.

- JiSoo muốn chạm vào người JeongHan nhưng bị cự tuyệt.- Không tin.

Cậu nói SeungCheol là "tên này".

Cậu không phải bạn.

- JeongHan bặm môi trốn sau lưng SeungCheol, chỉ để lộ đôi mắt đang gườm gườm cảnh giác nhìn JiSoo (giống mấy đứa con nít lúc mà giận dỗi xong lườm mọi người ý :>> )Mọi người: *Tiếp tục sốc*JiSoo: *Cơn bão sốc cấp 951230*Trong khi mọi người còn đang bận sốc thì một vật thể bay tới và một giọng nói thiếu đánh vang lên.- Xin chàoooo.

Mọi người đang làm gì mà náo nhiệt thế?

- Ngoài Kim MinGyu thì còn ai vào đây?

Theo sau MinGyu thì là WonWoo chứ còn gì nữa.- Kim Con Sen!!!

Mau ra đây!!

- JiSoo nhìn thấy MinGyu như vớt được phao cứu sinh bèn một mạch kéo cậu ra ngoài nói chuyện.Bên ngoài.- Có gì vậy hyung?

Mà đừng gọi em là Kim Con Sen!!

Đừng có bắt chước mấy người ở bên kia chứ!!

Mất mặt chết đi được.

- Kim MinGyu từ khi nghe thấy 3 tiếng Kim.Con.Sen liền đen mặt.

Không biết WonWoo hyung có cười cậu không nữa.- Kệ bây chứ!

Mà chuyện đó không quan trọng.

Mau nói mấy ngày vừa rồi JeongHan có chuyện gì đi!!

- Có gì?

- MinGyu ngu ngơ hỏi lại.- Kim.Con.Sen!!

Không phải cậu với cậu WonWoo kia chữa trị cho JeongHan sao!?

- Có đâu, mình ảnh mà còn em đứng cạnh xem thôi.

Ấy, mà anh đừng đồn linh tinh nha.

MingHao nó mà nghe thiên hạ nói em đi chữa bệnh cho người ta nó đấm lõm mặt em.- ...

- Bình tĩnh nào Hong JiSoo - Được rồi, coi như cậu đứng cạnh thì cũng phải biết cậu WonWoo kia chữa cho JeongHan kiểu gì chứ?- Hyung nhớ chậu cây MingHao tặng trước khi đi không?

- Nó thì sao?- À em quên bảo hai hyung, MingHao nó chuyển lời là lá cây đó cũng được gọi là thảo dược.

Em ngắt mấy lá đưa WonWoo hyung chữa cho JeongHan hyung rồi.- Hầy làm anh mày lo nãy giờ...

Ể mà khoan!

Rốt cuộc là cậu ấy bị sao?

Tại sao cậu ấy lại không nhớ anh và bám dính lấy cái tên Thiên Thần kia!?

- Càng nghĩ JiSoo càng thấy tức.

Không đâu lòi ra cái quan hệ tay ba củ chuối này chứ.- Mất trí nhớ chứ còn sao...

Còn chuyện ảnh bám lấy ông SeungCheoel thì ừm ... chắc là tỉnh lại thấy ổng đầu tiên nên bám theo à.- Cái gì ...

Thế giờ phải làm sao JeongHan mới bình thường lại được?

- JiSoo bực bội vò đầu.- Chuyện này thì đúng là khó đỡ thật.

Anh WonWoo nói là chỉ có ông SeungCheol kia mới làm được việc đó thôi.

Mà ổng thì rất hận Ác Quỷ nên tỉ lệ thành công có vẻ là không phần trăm.- Đúng là hỏi cũng như không.

- JiSoo khinh bỉ nhìn MinGyu rồi bỏ vào trong.Bây giờ JiSoo đang bất lực ngồi nhìn JeongHan quấn lấy Choi SeungCheol không buông nhưng mỗi khi anh tới gần thì cậu ấy lại trốn ngay ra sau lưng tên đó, nhất quyết không chịu nói gì cả.

Có mấy lần JeongHan suýt cả khóc làm JiSoo hoảng hốt chẳng dám tới gần nữa.

Thành ra giờ anh ngồi một góc chán nản nhìn hai người trông rất giống đang Chim-Chuột-Nhau đằng kia.SeokMin nhìn thấy JiSoo ngồi thui thủi một mình buồn chán bèn cầm bừa mấy quyển sách tới muốn gợi chuyện.- Hyung!- Hử?

SeokMin?

- JiSoo cảm thấy mình sắp gục xuống tới nơi thì có một bóng đen chắn trước mặt.

Ngẩng lên hóa ra là SeokMin.- Hyung, dạy em nấu ăn đi.- ...

Cậu ...

Cậu nghiêm túc đấy à?

- JiSoo nhìn SeokMin một cách khó hiểu.- Đương nhiên, hyung.

- Cậu vỗ ngực chắc nịch.- ...

Rồi ... cậu đưa tôi sách lịch sử và địa lí làm gì?

- Vẫn là cái nhìn khó hiểu đó, giờ thêm chút khinh bỉ.- ...- ...Ngượng ngùng quá!!!

SeokMin không biết phải phản ứng như nào trong cái tình huống này cả!!

Cậu cứ đứng đơ mặt ra, còn JiSoo thì vẫn giữ nguyên trạng thái khó hiểu cùng khinh bỉ đó.

Chợt anh cười rộ lên mà đối với SeokMin đó là nụ cười đẹp nhất cậu từng thấy.- Ha ha.

Đùa cậu thôi.

Đi nào, vào bếp xem có gì tôi dạy được cho cậu không.

- Dạ...?

- SeokMin ngớ người ra, chưa kịp tiêu hóa câu nói của anh.- Cậu muốn tôi dạy nấu ăn mà.

Chắc đang muốn cưa cẩm nàng nào đây hả?

Tôi nói cho cậu biết, cậu tìm đúng địa chỉ rồi đấy!

Nhanh lên nào.

- SeokMin cười giọng nói có phần trêu chọc.- Gì chứ!?

Em chỉ là có hứng thú với nấu ăn thôi mà.

- Thực ra thì là em có hứng thú với anh cơ.

Nói một đằng nhưng SeokMin lại nghĩ sang một nẻo khác.

Cậu lẽo đẽo theo sau anh vào trong bếp, vừa đi vừa nghĩ cách làm cho quan hệ của họ gần hơn.
 
Back
Top