Wattpad  Longfic [Seventeen] You And Me

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
119285983-256-k58521.jpg

Longfic [Seventeen] You And Me
Tác giả: mybeautifulflower_
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: You And Me (Angel and Devil)

Tác giả: Tôi đây.

Nhân vật: SoonHoon, Meanie, SeokSoo, CheolHan, JunHao, VerKwan, Dino độc thân vui tính :">

Thể loại: Pink, Ngược, HE.

Không nhịn được lại đào thêm cái hố nữa T^T Tags: 17boononcheolhandinogyuwonhozijeongcheoljunhaomeanieseoksooseventeensoonhoonverkwanviễntưởng​
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Giới thiệu


Thiên Thần và Ác Quỷ.

2 thế giới từ bao nghìn năm nay vẫn sống hòa bình với nhau.

Vậy mà vào năm XXX, một cuộc chiến tranh giữa 2 thế giới bùng nổ và nó đã kéo dài hàng trăm triệu năm và tới giờ vẫn chưa chấm dứt.***Thế giới Thiên Thần được lãnh đạo bởi một gia tộc Thiên Thần cấp S duy nhất còn sót lại.

Đặc điểm nhận dạng là đôi mắt màu xanh ngọc bích hoặc màu xanh lá cây chỉ có ở cấp S.

Thế giới Thiên Thần được chia làm 5 cấp: S, A, B, C và D.

Các cấp này dựa vào dòng máu trong người họ.

Cấp S là cấp cao nhất, là cấp của những người lãnh đạo đứng đầu thế giới Thiên Thần.

Nhưng cấp S rất hiếm, bởi vì hầu hết Thiên Thần cấp S đã hi sinh trong cuộc chiến Thiên Thần-Ác Quỷ.

Và chỉ có gia tộc đứng đầu mới là cấp S.

Cấp A là cấp thứ 2 sau cấp S.

Cấp A là cấp nhiều thứ 2 trong 5 cấp.

Ngoại trừ gia tộc cấp S, hầu hết các chức cao trong Thể Giới đều do những người cấp A nắm giữ.

Cấp B, cấp quý tộc.

Cấp này cũng không nhiều lắm.

Những người cấp B là những người tài năng, có tố chất chỉ huy.

Những người cấp B thường là những tướng lĩnh tài ba của thế giới Thiên Thần.

Cấp C khá là nhiều.

Cấp C không nhiều người tài như cấp B nhưng thể lực hơn người.

Trợ thủ đắc lực cho cấp B.

Cuối cùng, cấp D.

Là cấp thường dân của thường dân.

Có thể nói cấp D là cấp thấp hèn, bé nhỏ.

Những người cấp D có thể trạng yếu, lại không được tài giỏi như mấy cấp kia nên thường bị lãng quên. ###

***Thế giới Ác Quỷ được lãnh đạo bởi một gia tộc Ác Quỷ mạnh nhất, gọi là Kings.

Đặc điểm nhận dạng là đôi mắt màu đỏ tươi hoặc đỏ cam chỉ có ở Kings.

Khác với thế giới Thiên Thần, thế giới Ác Quỷ chỉ có 3 cấp.

Ác Quỷ cấp Kings.

Chỉ có gia tộc Kings mới có dòng máu cấp Kings, chưa xảy ra ngoại lệ.

Ác Quỷ cấp Quý Tộc.

Tương tự cấp B và C của thế giới Thiên Thần.

Cấp cao quý thứ 2Ác Quỷ cấp Thường Dân.

Là cấp thấp hèn, tương tự cấp D của thế giới Thiên Thần.

Cấp này cũng không nhiều, bằng một nửa cấp Quý Tộc, thường là người hầu cho cấp Quý Tộc.

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

Lee JiHoon (WooZi): 21 tuổi, hậu duệ thứ 17 của gia tộc Thiên Thần cấp S.

Nhưng cậu đã bị thất lạc gia tộc của mình khi còn nhỏ và được một gia đình cấp D nhận nuôi.

Học viên thuộc TOP 3 xuất sắc nhất học viện Pledis.

Jeon WonWoo: 21 tuổi, Thiên Thần cấp A, học viên xuất sắc nhất của học viện Pledis và là một nhân tài hiếm có của thế giới Thiên Thần.

Bạn thân của JiHoon và SeungKwan.

Nằm trong TOP 3.

Hong JiSoo (Joshua): 22 tuổi, Ác Quỷ cấp Quý Tộc nhưng lại thích cuộc sống thường dân nên đã giả làm Ác Quỷ Thường Dân.

Và đã xin vào giúp việc Yoon gia.

Yoon JeongHan: 22 tuổi, Ác Quỷ cấp Quý Tộc.

Bạn thân của JiSoo đồng thời là thiếu gia Yoon gia.

Có một mình cậu biết thân phận thật của JiSoo.

Boo SeungKwan: 19 tuổi, Thiên Thần cấp D, em nuôi của JiHoon.

Có giọng hát trời phú và rất biết pha trò.

Thầm thích một anh chàng Thiên Thần cấp B.

Seo MyungHo: 20 tuổi, Ác Quỷ cấp Thường Dân nhưng là trợ thủ đắc lực của một Ác Quỷ cấp Quý Tộc.

Rất thông minh và có trí nhớ siêu phàm.

Kwon SoonYoung: 21 tuổi, hậu duệ thứ 17 của Kings.

Lạnh lùng, tàn nhẫn với mọi người, đặc biệt là những kẻ chống đối mình.

Kim MinGyu: 20 tuổi, Ác Quỷ cấp Thường Dân, cánh tay phải đắc lực của SoonYoung.

Nhìn lạnh lùng boy vậy nhưng thực chất là tên ngố chính hiệu!!!

Lee SeokMin: 20 tuổi, Thiên Thần cấp S, em trai thực sự của JiHoon.

Rất ham chơi và vui tính, đặc biệt không muốn thừa kế gia tộc và đã tìm kiếm anh trai suốt 5 năm.

Choi SeungCheol: 22 tuổi, Thiên Thần cấp C.

TOP 3 học viên xuất sắc học viện Pledis.

Coi JiHoon như em trai của mình.

Chwe HanSol: 19 tuổi, Thiên Thần cấp B.

Cũng là một Thiên Thần vô cùng xuất sắc.

Lạnh lùng, khó gần.

Moon JunHui: 21 tuổi, Ác Quỷ Quý Tộc.

Cánh tay trái đắc lực của SoonYoung.

Vì một (vài) lý do nào đó mà đã được tôn lên làm "thánh Jun".Lee Chan: 18 tuổi, Ác Quỷ cấp Thường Dân, người hầu riêng của SoonYoung.

Lanh lợi và thông minh.

Bé tuổi nhất nên rất được SoonYoung, MinGyu, MingHao và Jun cưng (Tae: Tất nhiên đấy là trước khi 2 ông kia có vợ và JunHao về với nhau :">).

MỘT VÀI LƯU Ý

Thế giới Thiên Thần có học viện Pledis, dành cho Thiên Thần từ cấp D tới cấp S.

Thế giới Ác Quỷ có học viện SEVENTEEN dành cho 3 cấp Ác Quỷ.

Và 17 người kia đều học ở Pledis và SVENTEEN.
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 1


Lảm nhảm time.Mấy cô có thể pass luôn cũng được :">Toi chỉ muốn nói một lời thôi là tầm 3-4 chap đầu nó sẽ hơi nhảm, chỉ là làm quen với nhau thôi à (lại spoil rầu >///
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 2


~///Thế giới Thiên Thần///~Sáng.

Cũng tại căn nhà ở con phố Grey Sreet đó.

- Ya Boo SeungKwan, hyung đi trước đây.

- JiHoon hết chịu nổi cái tính lễ mề của SeungKwan mà.

- Đợi em đi.

Tại hyung nhanh quá chứ bộ.

- Ô, chào em HanSol, sao hôm nay lại đi qua đây thế?

- Đâu, HanSol đâu?

- Trong vòng nửa tích tắc, SeungKwan đã chạy tới ló đầu ra khỏi cửa.

- Làm gì có ai?

- Thấy không có ai SeunKwan định vào nhà tiếp nhưng bị câu nói của JiHoon làm hoảng sợ.

- Ra.ngay.hay.ăn.đàn?

- Thôi mình đi nào.

- SeungKwan xanh mặt vọt lên trời đi trước.

- Cái đứa ...

- JiHoon bất lực nhìn theo rồi cũng bay theo luôn. ~///Lâu đài Thiên Thần cấp S///~*Kính Coong**Kétttttt*- Oa, mở tự động luôn.

- SeungKwan trầm trồ.

- WooZi hyung, SeungKwan, cận thận đó.

- Tiếng hét từ xa vọng lại làm 2 người giật mình.

- Cái g ...

Ôi má ơi tró!!!

Tró kìa, chạy đi hyung!!!!

- SeungKwan sợ líu hết cả lưỡi cắm đầu chạy tới núp sau cái ...

ờm ... cột?

Còn JiHoon không kịp phản ứng bị 2 con chó lao tới nhảy lên người.

- Á!!! ...

Ơ?

- Tưởng rằng số mình thế là tèo nhưng bầy chó lao vào lòng JiHoon mà ngoe nguẩy đuôi như đang làm nũng.

- WooZi hyung, hyung có sao không?

- SeokMin chạy tới.

- Không sao.

Mấy anh bạn này hiền đó chứ.

- JiHoon xoa đầu 2 con chó.

- Cậu có sao không?- Ơ, cột biết nói à ...

à ...

à ...

HanSol???

- SeungKwan giật mình.

Không phải cái cột mà là Chwe HanSol, người cậu đơn phương.

- Không phải tôi thì là ai?

- HanSol nhướn mày.

- À không có gì đâu.

Ji ...

À WooZi hyung!

- SeungKwan chuồn lẹ.

- Gru ...

- 2 con chó thầy SeungKwan đi tới liền gầm gừ giận dữ.

- Ngoan nào, đó làm em trai ta.

- JiHoon vuốt vuốt đầu 2 con chó.

- Sao chúng có thái độ lạ thế?

- Em cũng bất ngờ đấy.

Đây là 2 con chó được chọn lựa kĩ lưỡng, huấn luyện rất khắc nghiệt.

Chúng cực hung dữ luôn.

Người trong nhà không cẩn thận còn bị nó cạp kìa chưa nói tới hyung mới gặp lần đầu.

- SeokMin bất ngờ nói.- Uầy, WooZi hyung mà.

Mấy người đừng có coi thường WooZi hyung của tui nhé.

- SeungKwan vênh mặt.- Thôi, mọi người đứng đây chắc mỏi chân rồi.

Mau vào nhà đi.

- SeokMin nói rồi dẫn mọi người vào trong.Từ ô cửa sổ ở nơi cao nhất của tòa tháp cạnh lâu đài, một người phụ nữ đã chứng kiến tất cả.

Bà trầm mặc suy nghĩ về đứa trẻ tên WooZi kia.

"WooZi, ngươi là người như thế nào chứ?"

Trong lâu đài.

- Woa, to thật đó.

Bên ngoài đã đẹp rồi bên trong còn đẹp hơn nữa.

- JiHoon trầm trồ.

Bên trong lâu đài được bao phủ chủ yếu bởi màu xanh pastel tạo cảm giác rất tươi sáng.

Trên trần nhà có một cái đèn chùm bằng pha lê rất to thắp sáng cả bên trong (Tae: Vậy thôi là quá đủ rồi.

Ếu hiểu sao đọc bao nhiêu fic ròi mà vẫn không tả nổi T^T).- À đúng rồi, SeungCheol hyung với WonWoo đâu?

- JiHoon chợt nhận ra không thấy người anh cả đâu.

- Hai hyung ấy đến từ sớm và đang ở trong phòng rồi.

Để em đưa mọi người về phòng.

SeokMin đưa 3 người tới phòng mình.

HanSol ở một mình còn JiHoon với SeungKwan ở với nhau.

Mặc dù bạn Boo muốn ở với HanSol cơ.

- Rộng thật đó.

Có khi gấp 4 lần phòng hyung luôn.

- SeungKwan không khỏi ngạc nhiên.

Đúng là rộng hơn so với phòng JiHoon - căn phòng rộng nhất nhà 2 người - thật.

Chiếc giường kingsize to vật vã ở ngay giữa phòng.

Cái tủ ở góc phòng cũng to nốt.

Còn có cả giá sách, bàn làm việc một vài chậu cây cảnh, ...

- SeungKwanie, em bớt nghịch lại dùm hyung cái.

Lỡ đâu lại vỡ cái g ... *Choang*.

JiHoon còn chưa dứt lời thì SeungKwan đã làm rơi một cái ly thủy tinh xuống đất, vỡ tan tành.

- Chết rồi, WooZi hyung, làm sao giờ?

- SeungKwan lo lắng nhìn JiHoon.

- Hyung đã bảo rồi mà em không thèm nghe.

- WooZi hyung, giúp em với.

Pleaseeeee - SeungKwan giở aegyo, thứ mà JiHoon bị dị ứng.

- Thôi được rồi.

Dẹp cái aegyo đi.

- JiHoon tiến tới chỗ cái ly khẽ chạm vào, một vài giây sau nó lại trở về nguyên vẹn.

JiHoon đặt cái ly về chỗ cũ, vừa lúc có người tiến vào.

- 2 cậu, tôi vừa nghe thấy tiếng gì đó vỡ trong này.

2 cậu có sao không?

- À, không sao.

Cảm ơn cô.

Tôi làm rớt đồ ấy mà.

- JiHoon lịch sự đáp lại.

- Vâng ạ.

Bà chủ cho gọi hai cậu lên phòng gặp mặt ạ.

- Cô hầu gái lễ phép nói rồi đóng cửa.

- Bà chủ có phải là người hôm qua không hyung?- Có lẽ vậy, chúng ta đi thôi.

- Ơ nhưng, bọn mình có biết đường đâu.

- Ừ nhỉ, chết thật.

Thôi cứ ra hỏi người ta.Sau một hồi dò hỏi và lần mò, cuối cùng 2 người cũng tới được phòng.

Và hình như họ tới muộn nhất. ~///Thế giới Ác Quỷ///~~///Dinh thự của Kings///~JeongHan và JiSoo đang ở trong phòng của họ.

JiSoo đang nằm đọc sách còn JeongHan thì đang khám phá. *Cộc cộc*- Vào đi ạ.

- 2 hyung anyeong!

- Là MyungHo và Chan.

- Chào 2 đứa.

Tới đây làm gì thế?

- Tụi em muốn rủ 2 hyung đi tham quan chỗ này.

Đi không hyung?

- Được à?

- Tất nhiên rồi.

Cậu chủ Jun nói là tụi mình có thể tham quan, miễn là có Chan dẫn đường.

- Vậy đi thôi nào.

- JeongHan hào hứng kéo JiSoo - người có vẻ không muốn đi - và theo sau MyungHo và Chan.

- Chan này, làm việc cùng với SoonYoung có đáng sợ không?

- Em thấy cũng bình thường.

Cậu chủ rất tốt, chỉ là lạnh lùng quá.

- Cậu ấy bị cái gì tác động đến nên mới thành vậy à?

- Không ạ.

Bẩm sinh đã vậy rồi.

Cả gia tộc ai cũng phải đầu hàng cái sự lạnh lùng tàn nhẫn của cậu chủ.

Kể cả ông chủ.

- Sợ thật đó.

Tốt nhất là không nên đụng vào SoonYoung.

- Điều thứ nhất JeongHan rút ra sau khi tới đây.

- Này Josh, cậu nói gì đi chứ.

- JeongHan lay lay cái con người đang đứng đực mặt ra một chỗ.

- Gì?

Oáp!

Tớ đang rất là buồn ngủ đấy.

Tớ muốn ngủ, JeongHanie.

- JiSoo nói với giọng ngái ngủ.

- Cậu thật là.

Cơ hội một không hai mà cậu cứ không biết thưởng thức gì cả.

- Tại hôm qua tớ dọn ...

à thức đọc nốt cuốn sách chứ.

- Cậu lại dọn dẹp à?

Trong nhà còn bao nhiêu người sao cứ đẩy cho cậu ấy nhỉ?

Để tớ bảo mẹ.

- JeongHan sắn tay áo định về phòng nhưng JiSoo ngăn lại.

- Đã bảo là tớ thức đọc sách rồi mà.

Tại cuốn sách đó hay quá thôi.

Cậu cứ làm quá.

- Có mà tại cậu hiền ấy.

Thôi giờ cậu về phòng nghỉ đi.

Có nhớ đường không?

- Ừm, biết rồi.

Mọi người tham quan vui vẻ nhé.

- Haiz, cái đồ ...

- Hai người thân thiết quá nhỉ.

- MyungHo nhìn theo JiSoo nói.

- Ừm, rất thân đó.

JiSoo là bạn thân nhất của hyung mà.

- Ước gì em cũng được như 2 người.

Vậy đã là tốt rồi.

- MyungHo thì thầm.

- Hửm, em nói gì?

- Không có gì đâu.

Ta tham quan tiếp thôi nào.

JiSoo chầm chậm bước về phòng.

Trí nhớ của anh rất tốt, chẳng mấy chốc đã thấy căn phòng của hai người.

Chợt có người đụng vào anh làm cả 2 té xuống đất. ....Klq cơ mà hôm nay sinh nhật em trai BB của toi các cô ạ.

Em trai mà toi yêu thương nhất~ Cho nên tâm trạng rất up~Tâm trạng up còn bởi vì vì anh người thương đã khỏe rồi :))).

Mấy ngày nay rầu thúi ruột á :"((.

Giờ thì up~ rồi :">
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 4


Các cô ơi toi muốn hỏi là các cô thích tên MyungHo hay MingHao hơn zị????

Tại toi quen gọi là MingHao gòi nên viết MyungHo nó cứ bị ngượng ấy :"" - Jun's POV.
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Tin buồn ơi là buồn :(((


Nyeong an!

Đầu tiên thì, cho mình xin lỗi vì đã lâu rồi không ra chap.

Mình cảm thấy có lỗi lắm luôn ý :(((Nhưng mà ý, bây giờ mình bắt đầu năm học gòi.

Cho nên mẫu thân và phụ thân vui tánh tịch thu điện thoại rồi :(((, chỉ được dùng vào Thứ 7 và CN thôi :((( Vì vậy, một tuần chỉ ra được một chap của một fic thôi ý.

Xin lỗi nhiều ạ :((((((((
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic của mình nhiều tới vậy :((( Rất xin lỗi vì đã để các bạn phải đợi nhé.

Mình sẽ cố gắng ra chap nhanh nhất có thể :(((
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 5


Haiz, đứa con này của tôi không được lòng mọi người hay sao ấy nhỉ???? :(((((---------------------------------3 ngày sau tại biên giới giữa 2 thế giới.

- Trông tớ thế nào Josh?

Rất xinh đẹp đúng hơm???

- JeongHan xoay xoay người trước mặt JiSoo.

- Giống ăn mày thì có.

- JiSoo phán câu xanh rờn làm JeongHan tụt hứng.

- Này, nếu như bỏ bộ đồ rách rưới này đi thì tớ là đệ nhất mĩ nhân đấy nhé.

- JeongHan hất mái tóc dài đã được nhuộm thành màu tím của mình.- JeongHan hyung, JoShua hyung nhớ cẩn thận đó.

- Chan lo lắng dặn dò đủ kiểu.

- Em yên tâm.

Hyung sẽ trở về mà.

Có phải đi chiến đấu đâu chứ.

- JeongHan trấn an Chan.

- Èo, nhưng phải trà trộn vào đó còn đáng sợ hơn ra trận ấy chứ.

Ngày nào cũng phải lo sợ sẽ bị phát hiện.

- MinGyu bĩu môi, rùng mình.

- MinGyu nói cũng đúng đấy.

Đây nè, tặng 2 hyung đó.

- MingHao đưa cho 2 người 2 chậu cây.

- ... ???- Loại cây đặc biệt do em trồng ra để giúp 2 hyung.

Khi nào gặp nạn, chúng sẽ tự xì khỏi để 2 hyung trốn thoát.

Còn nữa, lá của nó có chức năng giải độc rất tốt.

- MingHao giải thích.

- Ra là vậy.

Cảm ơn em HaoHao, thôi hyung đi đây.

Tạm biệt mọi người.

- JiSoo xoa đầu MingHao rồi tạm biệt mọi người, cùng JeongHan tiến vào thế giới Thiên Thần.

"Gì mà HaoHao chứ?

HaoHao là tên để tôi gọi em ấy cơ mà.

Cái đồ đáng ghét".

- Ai đó nghĩ thầm :))) Biên giới giữa thế giới Thiên Thần và thế giới Ác Quỷ là một khu rừng.

Tuy không rộng cho lắm nhưng khá là âm u.

Đây thường là nơi dùng để tra tấn hay tử hình phạm nhân của 2 thế giới.

Người ta gọi nó là Rừng Yoseo. (cái tên ahihi :"> ) Để tới thế giới Thiên Thần, JeongHan và JiSoo phải vượt qua khu rừng đó.

Sau đó họ phải lừa được người canh gác cổng Thiên Thần để được vào.

Nhờ miệng lưỡi của JeongHan, họ đã vào thành công mà không gây nghi ngờ.

Nhưng khi vào tới khu trung tâm rồi, 2 người họ bị mọi người nhìn với ánh mắt kì thị.

Tất nhiên là, giống như lời JiSoo, 2 người không khác gì ăn mày.

Bộ quần áo rách rưới, mặt tèm lem bẩn thỉu.

Thêm 2 cái bị đeo bên người và cái gậy thì chuẩn ăn mày rồi.

- Josh này, sao người ta cứ nhìn mình kì thị ấy nhở.

- JeongHan thì thầm vào tai JiSoo.

- Thì ai bảo mình mặc như ăn mày làm gì.

- JiSoo tỉnh bơ phán.- Ơ mà này, bây giờ mình ở đâu đây?

- Ai biết.

- Cái gì????

What????

Đùa à?- Thì SoonYoung bảo tìm đại nhà ai đấy ở nhờ.

- Nhưng ai mà cho ... *Binh*Do mải nói chuyện nên JeongHan bị vấp vào cái gì đó.

Cơ mà rất may, cậu không bị dập mặt mà ngã vào lòng ai đó.

- Cậu có sao không?

- K ...

Không sao hết.

Xin ...

Xin lỗi.

- JeongHan vội đẩy SeungCheol ra.- 2 cậu ...

Không phải người ở đây đúng không?

- SeungCheol nhíu mày ngửi ngửi.

Thực ra thì mũi SeungCheol khá là thính (nếu như không muốn nói là thính hơn cả mũi chóa :">).

Chỉ cần ngửi mùi là anh biết ai với ai luôn.

Và mùi 2 người này không giống mùi của bất kì một ai trong cái khu trung tâm này cả.

- À ...

Đúng vậy.

Chúng tôi từ một làng nhỏ ở xa nơi này.

- JiSoo bắt đầu, kiếm đại một lý do.

- Vậy sao?

Vậy 2 cậu đã có chỗ để ở chưa?

Nếu chưa thì có thể ở nhà tôi.

- SeungCheol vừa dứt lời thì có một vật thể bay tới chỗ anh, và vật thể đó còn ai ngoài Yoon JeongHan.

- Thật ư?

Ôi cậu tốt bụng quá.

Cảm ơn cậu.

- Cậu cầm tay anh lắc lên lắc xuống.

- Không ...

Không có gì ...

Dù sao thì tôi cũng không ở nhà nhiều nên cần người trông coi nhà.- Vậy cảm ơn cậu nhé.

- JiSoo gật đầu cười nói.

Nhà của SeungCheol.

- Phòng của 2 người đây nhé.

Ngoài căn phòng đối diện và 3 phòng ở cuối dãy của 3 tầng thì 2 cậu muốn dùng phòng nào cũng được hết.

- Ừm, cảm ơn cậu nhé.

- JeongHan cười tươi nói.

- Không có gì đâu, thôi 2 cậu đi tắm đi.

Tôi ở dưới nhà đợi.

- Ừ, biết rồi.

30 phút sau.

- Oaaaaaaa, đã thật đấy.

Cả ngày phải khoác cái bộ đồ cái bang đấy nóng chết đi được.

- JeongHan nằm lăn lộn trên chiếc giường Kingsize thích thú nói.

- À, quên mất, mình còn chưa hỏi tên của cậu ta nữa.

- JeongHan bật dậy toan đi xuống thì JiSoo bước ra.

- Shua ah~~~.

Xuống nhà với tớ không????

- Không, tớ ở trong đây nghiên cứu tí.

Cậu cứ đi đi.

Hình như thân phận tên đó không được bình thường cho lắm.

- JiSoo nói rồi lôi ra vài quyển sách.

Đây là sách mà Jun thu thập được và đưa cho anh.

- Oki oki.

Có gì thì báo cho tớ nhé.

- Ừm.

Ở dưới nhà.SeungCheol đang ngồi đọc sách ở sofa thì JeongHan tiến lại gần.

SeungCheol thấy động liền ngẩng mặt lên và ngay lập tức bị đông cứng.

Cậu mặc áo phông màu tím rộng thùng thình, lộ rõ cả xương quai xanh.

Thêm cái quần đùi ngắn lộ đôi chân thon và cặp đùi trắng nõn.

SeungCheol nuốt nước bọt cái "ực".

"Cậu nhỏ" cũng có dấu hiệu đứng dậy.- Này ...

Cậu không sao chứ??

- JeongHan đứng trước mặt SeungCheol vẫy vẫy tay.

Con mẹ nó!!

Vì cậu cúi người xuống nên anh gần như có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong.

Đặc biệt là hai đầu nhũ hồng hồng đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cậu.

F***k!

Đây là lần đầu anh chửi thề trong 22 năm cuộc đời.

- Này ...

Này ...

Sao vậy???

- JeongHan lay lay người anh.

- À ...

Không ...

Sao hết ...

- Anh giật mình đẩy cậu ra.

- Kì cục.

- Cậu bĩu môi rồi cũng ngồi xuống cạnh anh.

- Quên chưa hỏi nữa, cậu tên gì vậy?

Bao nhiêu tuổi?

- Tôi tên Choi SeungCheol, 22 tuổi.

Tôi cấp C.

Còn cậu- Tớ là Yoon JeongHan, cũng 22 tuổi.

Cấp Q ...

D.

Còn cậu ấy *chỉ lên trên* tên là Hong JiSoo, 22 tuổi nốt.

Cấp D như tớ.

- Hú hồn, suýt nữa thì cậu nói là Quý Tộc rồi.

- Ừ.

- Anh gật đầu như đã hiểu rồi quay lại đọc sách.

- Này, nhà cậu to như vậy mà không có ai sống sao?

- Không.

Hồi trước có bố mẹ tôi nhưng họ mất rồi, 18 năm trước.- Xin lỗi ...

Vì đã nhắc đến chuyện buồn của cậu.

- Không sao đâu.

Cũng lâu rồi mà.

- Anh cười nhẹ.

Và dường như cậu bị cuốn vào nụ cười đó.

- À đúng rồi.

Còn cậu thì sao?

Cậu cũng không sống ở đây nữa à?

- Không hẳn.

Chỉ là hiện tại tôi có việc không ở nhà thường xuyên được.

Cũng may gặp 2 cậu, dù sao để nhà trống vẫn không yên tâm bằng có người ở.

- Cậu tốt bụng thật đấy.

Mà việc đó là gì kể tớ nghe được không?

- Cậu thật sự rất tò mò.

Việc gì mà phải bỏ ngôi nhà lớn thế này nhỉ?

Tuy nhà cậu cũng không phải bé nhỏ gì, nhưng so với mấy ngôi nhà bên cạnh thì đây đích thị là lâu đài rồi còn gì.

------------------------------------Ngắn ngắn xàm xàm thôi các cậu ạ.

Tại tớ đang buồn, buồn lắmBuồn vì công sức và tâm huyết của JiHoon bị cái công ty ấy đạp đổ.

Anh ấy đã vì SEVENTEEN, vì Carats, vì cái công ty ấy mà thức đêm, bỏ bữa để cố gắng cho ra được một sản phẩm thật tốt, thật hoàn hảo.

Ấy thế mà tâm huyết của anh ấy lại bị chính công ty nói là đạo nhạc.

Nói thật chứ tớ thích "Don't wanna cry" lắm.

Vì "Don't wanna cry" đã đưa tớ đến với các Sebongie đấy :"
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 6


Edit lại một chút :)) Tui không nỡ Cho Samie làm phản diện nên đã thay tên Samie thành 1 đại từ chung, không đụng chạm ai cả :>>>------------------------------ Sao cậu lại hỏi vậy?

- SeungCheol ngạc nhiên hỏi.

- À, không có gì.

Xin lỗi nhé, tại tính tớ tò mò từ bé rồi.

- JeongHan cười trừ.

Cái miệng lại hại cái thân rồi.- Ừ, không sao.

Vậy cậu với bạn cậu ở lại nhé.

Nhớ lời tôi dặn đấy.

Cuối tuần tôi sẽ về.

- Biết rồi.

Tạm biệt.

Đi cẩn thận nhé.

Tớ sẽ coi nhà thật tốt~.

- JeongHan vui vẻ vẫy tay.

Sao giống vợ tiễn chồng đi công tác vậy nhờ?...~///Thế giới Ác Quỷ///~Chan và MingHao đang ngồi ủ rũ ngoài vườn.

JeongHan với Joshua đi rồi không có ai chơi với họ cả.

Nhất là JeongHan, cái người lắm mồm nhiều chuyện.

Chợt Jun tiến tới lạnh lùng nói.- MingHao, mau chuẩn bị đi.

Chúng ta có việc cần phải làm đấy.- Nae.

Chan ở nhà nhé, lát nữa hyung về.

- Nae.

Bye hyung~***- Cậu chủ Jun ...

Có chuyện gì vậy ạ?

- MingHao rụt rè hỏi.

- NS- Aaaa, lại nữa sao!!??

- MingHao chán nản.

- Lần này sẽ là lần cuối.

Chúng ta sẽ diệt cỏ tận gốc.

- Được lắm.

Đi nào.

- MingHao hào hứng hẳn lên nhưng khi nhìn sang khuôn mặt "than" của Hun liền im bặt và khép nép đi đằng sau.

"Dễ thương quá" - Jun's POV. ~///Thác nước BoomBoom///~Jun và MingHao đi tới thấy lũ NS đã ở đó đợi sẵn.

- Aha, lại gặp nhau rồi, Moon JunHui, Xu MingHao.

- Tên cầm đầu của bọn chúng lên tiếng và nở nụ cười nửa miệng.

- Không nói nhiều, bắt đầu đi.

- Jun lạnh lùng nói.

- Nào, sao ông anh cứ phải loạn xị ngậu lên thế nhờ?

Chỉ cần ông anh nói với Kings nhượng lại chỗ đất đó cho NS thì chúng ta đâu phải khô máu với nhau thế này.

- Không thể.

Mảnh đất đó là mảnh đất thiêng liêng với thế giới Ác Quỷ.

Nói nhượng là nhượng được à?

- Sao lại không nhỉ?

Ông anh thấy tôi là người đàng hoàng chính trực.

Nhất định sẽ sử dụng chỗ đất đó một cách "tốt" nhất.

- Ha, buồn cười nhỉ?

Nói cậu chính trực có con giun nó tin.

Không nói nhiều.

Không thể là không thể.

Nếu không hiểu tiếng người thì mời về cho.

- Anh ...

Xông lên giết chúng cho tao!

- Hắn ta giận dữ hét lớn.

- Được rồi MingHao, tôi phía trước, cậu phía sau.

Lên đi.

- Jun nói thầm vào tai MingHao rồi xông lên.

Cậu vâng lời sử dụng cơ thể dẻo dai của mình luồn lách vào giữa chúng rồi bắt đầu hành động.

Hai bên đánh nhau một lúc, quân NS đã bại trận gần hết.

Thật là không thể coi thường người được Kings huấn luyện mà.

- Grr ...

Tức thật ...

- Tên cầm đầu tay nắm lại thành quyền, mắt đỏ ngầu nói.

- Hừ, có cách rồi.

- Đầu hắn lóe lên một ý nghĩ xấu xa.

- Cái gì vậy? ...

Á!

- MingHao đang đánh nhau chợt một cột sáng làm cậu chói mắt rồi một sợi dây từ đâu tới siết chặt lấy cậu.

Cậu càng cử động thì sợi dây càng siết chặt hơn.

Nó dần dần hút cạn năng lượng của cậu làm cậu gục xuống.

- Này Moon JunHui.

- Tên cầm đầu gọi lớn.

Lúc này Jun đã xử lí xong gần hết bọn lâu la, nghe tiếng hắn ta, anh liền quay ra và lập tức nóng máu khi thấy cảnh MingHao bị trói đang gục xuống dưới chân hắn ta.

- MÀY ...

MAU THẢ CẬU ẤY RA.

- Jun gằn giọng hết lớn.

- Từ từ bình tình đã nào ông anh.

Chúng ta thương lượng đi.

Nào ông anh ...- Tôi đã nói là không!

- Tùy ông anh thôi~ Xem nào... khuôn mặt xinh đẹp thế này mà bị hủy hoại thì tiếc lắm....

Nhưng biết sao giờ, tôi phải làm vậy thôi.

- A ...

- MingHa yêu ớt rên lên.

Một tia sáng xoẹt ngang mặt cậu, trên má trái xuất hiện một vết cắt khá sâu, máu chảy ra ngày một nhiều.

- DỪNG LẠI NGAY!!!!

- Chúng ta thương lượng lại nhé.

Có hay không?

- Đừng ...

Cậu chủ Jun ...

Đừng ...

- MingHao khó nhọc nói.

- CẬU IM NGAY CHO TÔI!!

- Time over!

Nào!

Có hay không đây?- Tôi đã nói rồi.

Không là không.

Không hiểu tiếng người à?

- Hừ!

Cũng dứt khoát đó.

Đã thế, mau chào tạm biệt người hầu bé nhỏ của anh đi.

- Hắn ta cười nửa miệng chuẩn bị bỗng cơ thể không cử động được, hai tay bị hai cái vòng bằng nước trói chặt.- Cái ...

- Haha cậu chọn nhầm địa điểm rồi.

Nơi đây là địa bàn của ta.

- Jun nhếch mép khinh thường.

- Anh ...

Đáng chết ...

- Giờ thì chết đi ...

- Jun chuẩn bị sử dùng chiêu cuối.

- Không dễ vậy đâu!! *Boom* - Hắn ta vừa dứt lời, một làn khói bốc lên mù mịt.

Khói bay hết rồi thì nơi đó bỗng xuất hiện những ...

2 MingHao.

- Chết tiệt!

Đồ ranh ma nhà cậu!!

- Jun bực bội nói.

"Làm sao đây?

Cái tên đáng chết! ...

A, có rồi" Jun nhếch mép, đôi mắt trở nên sắc lạnh hơn.

Anh trầm giọng hỏi.

- Được rồi Xu MingHao, tôi hỏi cậu câu này.

Thường ngày, cậu gọi tôi là gì?

- C-Cậu chủ ...

- MingHao 1 nói.- Cậu ...

Cậu chủ Jun.

- MingHao 2.- Hừ, tôi biết rồi.

Chuẩn bị chết đi!

- Jun phóng cột nước tới chỗ của MingHao.(Cắt :">> Cùng đoán xem ai là Hạo nèooo [1 or 2?].

Đoán trúng tặng luôn chap sau :">>) ~///Thế giới Thiên Thần///~- SeungCheol hyung, hyung tới muộn vậy?

- JiHoon càu nhàu.

Chuyện là 6 người bọn họ đã hẹn nhau để bàn về lịch trình nhưng mà SeungCheol đã tới muộn 30p.

Vì gì thì biết rồi đấy.

- Xin lỗi xin lỗi.

Hyung có chút việc đột suất.

- SeungCheol cười trừ.

- Thôi vào việc đi nào.

- Được rồi, ở biên giới HanSol sẽ xây một ngôi nhà vừa đủ cho chúng ta ở đó và thám thính.

Chúng ta sẽ chia nhau ra theo dõi.

Ba người sáng ba người tối.

Mẹ em nói là cuối tuần một người sẽ viết báo cáo ghi chép lại lại mọi việc rồi đưa về biệt thự.

- SeokMin phân chia.

- Được đó.

Vậy cuối tuần để hyung chịu trách nhiệm cho.

Dù sao hyung cũng là leader.

- Ok, vậy còn ai sáng ai tối?

- Hừm, hyung thấy WooZi, SeungKwan và HanSol theo dõi sáng.

Còn lại tối, được không?

- WonWoo đề nghị.

- Được đó hyung.

- Bạn Boo gật đầu như gà mổ thóc.

- Thôi cứ tạm quyết định vậy đi đã.

Giờ hyung đi luyện tập đây.

Có đi cùng không?

- Có có, em đi với.

- SeungKwan nhanh nhảu.

- Em nữa.

- HanSol lãnh đạm nói.

- Em cũng đi nữa.

WooZi, SeokMin có đi không?

- WonWoo hỏi.

- Thôi, em về lâu đài có việc.

- SeokMin lắc đầu.

- Em cũng phải về nhà lấy mấy đồ để quên.

- Vậy tạm biệt nhé.

Bye bye.
 
Longfic [Seventeen] You And Me
Chap 7


Tặng nàng pichi_salt vì đã trả lời quá nhanh quá đúng câu hỏi :**-----------------------------------------------~///Thế giới Ác Quỷ///~Jun phóng cột nước tới chỗ MingHao.

Một tiếng hét chói tai vang lên, tên cầm đầu trợn mắt ngạc nhiên, cuối cùng, hắn tan biến.

Dây trói cũng biến mất theo.

MingHao yếu ớt vô lực ngã xuống, Jun hoảng loạn chạy tới đỡ lấy cậu.

- Ya ya, MingHao...

Nhìn tôi này MingHao...

MingHao...

Xu MingHao, em không được ngủ.

Em mau tỉnh dậy cho tôi...

MingHao....~///Tại biệt thự Kings///~- Sao cậu ấy lại yếu như vậy?

- MinGyu sốt sắng hỏi, Jun đem mọi chuyện kể hết ra.- What??

Cái tên đó thâm hiểm quá!

Cũng may hyung đã diệt tận gốc.

- MinGyu giật mình.

- Ừm.

- Jun ngật đầu.

- Nè hyung, mà sao hyung phân biệt được thật giả vậy?

- MinGyu tò mò hỏi.

- Hyung hỏi em ấy thường ngày gọi hyung như thế nào.

- Cái đó mà cũng là dấu hiệu hả?

- MinGyu trố mắt ngạc nhiên.

- Ừ. *Cạch* Jun đang nói dở thì Chan bước ra.

Anh liền sốt sắng chạy tới hỏi.

- Hyung ấy không sao rồi.

Vết thương ở má em đã băng lại.

Nhưng có điều còn rất yếu vì năng lượng bị hút đi quá nhiều cho nên chưa thể tỉnh lại sớm được.

Em cũng không phải bác sĩ nên không thể chưa trị hoàn toàn cho hyung ấy được.

Em xin lỗi.

- Không đâu, không phải lỗi ở em.

Em đã vất vả rồi.

- Jun thở dài.

Là anh không bảo vệ cậu tốt, là anh lơ là nên cậu mới bị thương như vậy.

Jun bước vào phòng.

MingHao đang nằm ngủ say trên giường.

Anh nhẹ nhàng tới chỗ cậu, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt cậu.

Cậu gầy quá.

Rất gầy.

MingHao thuộc kiểu ăn mãi không béo nên cho dù anh ép tới đâu cậu cũng chả tăng được lạng nào.

MingHao của anh ... phải làm gì với em đây ...~///Thế giới Thiên Thần///~~///Chỗ tập luyện///~- Yah Boo SeungKwan, cậu tập cho đàng hoàng vào anh nhờ.

- SeungCheol bực bội hét lớn.

- Ơ, dạ, em xin lỗi.

Em sẽ tập trung ạ.

- SeungKwan cúi đầu hối lỗi.

- Haiz.

SeungKwanie, đây là lần thứ 4 rồi đấy.

Em có chuyện gì à?

- WonWoo quan tâm hỏi.

- Không ...

Không có gì đâu hyung.

Em ...

- SeungKwan bối rối.

Làm sau để họ biết là do cậu mải ngắn HanSol nên mới mất tập trung chứ~- Được rồi, em ra kia ngồi nghỉ đi rồi lát tập tiếp.

- WoonWoo vỗ vai SeungKwan, nhẹ nhàng khuyên bảo.

- Nae, em xin lỗi mọi người.

- SeungKwan cúi người nói rồi lon ton chạy ra gốc cây gần đó ngồi nghỉ.

- Mọi người, tập luyện tiếp nào.

HanSol với WonWoo giao chiến thử xem nào!

- SeungCheol ra lệnh.

- Nae.

- Đồng thanh.

SeungKwan ngồi quan sát HanSol.

Cậu ấy thật giỏi.

Mỗi đòn cậu ấy tung ra rất dứt khoát và mạnh mẽ.

Rồi SeungKwan chợt nhìn lại mình.

Cậu thật là kém cỏi.

Chính cậu còn không biết tại sao mình được chọn và Purple Light nữa.

SeungKwan là một người cực kì mờ nhạt, được biết tới chỉ là em trai của WooZi-học viên suất sắc nhất.

Hay bởi vậy họ mới cho cậu vào?

Nghĩ rằng cậu cũng sẽ giống anh trai sao?

Nhưng hyung ấy đâu phải anh trai ruột của cậu...

Biết đâu WooZi, à, JiHoon hyung lại là thiên thần cấp A không chừng.

- Này, Boo SeungKwan.

- Mải suy nghĩ nên cậu không nhận ra HanSol đã đứng trước mặt mình từ khi nào.

- Hở hở?

HanSol làm gì ở đây vậy?

SeungCheol hyung với WoonWoo hyung đâu rồi?

- Cậu ngó nghiêng xung quanh.

- Họ về rồi.

SeungCheol hyung bảo tôi kèm cậu.

- HanSol lạnh lùng nói.

- Vậy ...

Vậy à?

Làm phiền cậu rồi.

Xin lỗi nhé.

- SeungKwan đứng dậy cười.

- Không có gì.

Giờ thì tập luyện đi, sắp tới ngày thực hiện nhiệm vụ rồi.

- Ừ ừ.

- SeungKwan lật đật chạy ra tập.

Nhưng tại sao tập mãi mà nó chẳng đánh trúng đích phát nào.

Trời ngày càng tối.

Bụng nó cũng bắt đầu réo rồi.

Nó muốn ăn cơm cơ huhu.

- Yah Boo SeungKwan, cậu có tập cho tử tế không thế?

Như vậy thì bao giờ mới tiến bộ được.

- HanSol ức chế nói.

- X-Xin lỗi HanSol.

Nhưng ...

Nhưng mà tớ đói lắm rồi.

Cho tớ ăn cơm được không?

Tớ không đi nổi nữa rồi.

Ăn xong tớ sẽ tập tốt mà.

Đi mà.

- SeungKwan xoa xoa bụng giương mắt cún nhìn HanSol.

SeungKwan một khi đã đói thì bất chấp làm nũng luôn.

- Haiz, được rồi.

Đi, tôi đưa cậu đi ăn.

Xong rồi nhớ tập cho tử tế đấy.

Không thì đến đêm cũng đừng mong về.

- HanSol trừng mắt dọa.

- Ưm ưm.

HanSol là tốt nhất.

Đi nàooo.

- SeungKwan hào hứng chạy tót đi trước.

- Cái cậu này.

Mới nãy còn kêu không đi nổi.

- HanSol lắc đầu ngán ngẩm. ~///Tại quán Baksu///~- Chị ơi, cho em 2 kimbap chiên, 2 kimbap thường, 2 tokbokki phô mai, 1 pizza cỡ lớn.

À thêm một mattcha cookie size L và 1 bappingsu nữa ạ.

À, HanSol ăn gì thế?

- SeungKwan nói một hồi mới nhớ ra HanSol và quay lại hỏi cậu.- Cho em một phần cơm là được rồi.

- Cậu lãnh đạm nói rồi đưa menu cho phục vụ.

- Sao HanSol ăn ít vậy?

- Do cậu ăn nhiều.

Ăn xong phải tập cho đàng hoàng đấy.

- HanSol nghiêm mặt nói.

- Biết rồi mà~~ - SeungKwan bĩu môi.Trong khi đợi đồ ăn không ai nói với ai câu nào.

SeungKwan bắt đầu ngại rồi a~ Trời ơi, nãy giờ nó làm gì thế này?

Cư xử như một đứa con nít trước mặt crush?

Ôi ngại muốn chết mất.

- Này.

- HanSol lên tiếng làm nó giật bắn mình.

- Gì ...

Gì vậy?

- Trong lần xếp hang trước cậu đứng thứ mấy của lớp?

- Ách, sao cậu lại đi hỏi cái vấn đề 'nhạy cảm' vậy chứ?

- 41 ...

41 trên ... trên 43.

- Nó khó khăn nói.

Mất mặt quá.

HanSol sẽ nghĩ nó là đứa dốt nát mất, hiu hiu.

- Haiz, tôi biết ngay mà.

Không biết sao cậu lại được vào Purple Light nữa.

- HanSol ngán ngẩm nhìn SeungKwan.

- Tớ ...

Tớ cũng không biết.

- Nó cúi đầu lí nhí nói.

Hai mắt long lanh nước.

Giọng như sắp khóc tới nơi rồi ấy.

- N-Này đừng khóc chứ.

Tôi không có ý gì đâu.

- HanSol luống cuống, sao lại khóc được chứ.

- Đâu ...

Đâu có khóc đâu.

- SeungKwan lắc đầu.

- Đừng có nói dối.

Được rồi cậu mau ăn đi rồi lát tôi dạy cậu kiểm soát năng lượng.

- HanSol xoa đầu nó.

Ôi trời ơi quả thính to bự.

Nó chết mất thôi.

Cíu nó với~~- Ừm ...

ừm.

- Nó bối rối đáp lại rồi cắm đầu vào ăn.

Chả hiểu sao HanSol lại thấy nó khi ăn dễ thương kinh khủng.

Tim cậu cứ đập mạnh ơi là mạnh khi nhìn nó phồng má chu môi lên nhai đồ ăn.

Chắc cậu phải đi khám bệnh thôi.

------------------------------------Dạo này cuồng thính VerKwan quá :">>>Ủng hộ fic nhé, SARANGHAE :****
 
Back
Top