Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 128: Ngoại Truyện 6: Email



Lúc này mới hơn 9 giờ, trong kỳ nghỉ đông, sân trường hoàn toàn vắng lặng. Trong sân không có bóng người, Nhan Vị và Giang Ấu Di đứng cạnh nhau, tay nắm tay giấu trong túi áo nàng.

Dù đêm qua không ngủ nhưng vì đã vượt qua được cơn buồn ngủ nhất, hiện tại Nhan Vị đang tràn đầy sức sống và hưng phấn.

Đi được một đoạn, cô đột nhiên hạ giọng hỏi: "Bây giờ cậu thế nào? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Giang Ấu Di không hiểu, hỏi lại: "Ý cậu là sao?"

"Thì là..." Nhan Vị đột nhiên cảm thấy xấu hổ, gò má hơi ửng hồng, cô hắng giọng, đáp: "Thôi quên đi, không gì đâu."

Thích thú trước vẻ mặt ngượng ngùng của Nhan Vị, Giang Ấu Di mỉm cười, hôn lên gò má đỏ của cô, cắn bên tai cô, nhỏ tiếng đáp: "Mình thấy khỏe lắm, không khó chịu chút nào."

Sau lần thân mật tối qua, Giang Ấu Di đã nghĩ thoáng hơn trước, trái lại Nhan Vị trở thành người ngượng ngùng.

Nếu nói thật thì chân nàng hơi yếu nhưng nàng tập thể dục đều đặn nên hoàn toàn có thể chịu được.

"Vậy thì tốt." Nhan Vị quay người, tránh hơi thở của Giang Ấu Di bên tai cô, bất ngờ đổi chủ đề: "Bữa sáng cậu muốn ăn gì? Ở hẻm sau trường mình có bán nhiều món lắm."

Với nụ cười rạng rỡ trong mắt Giang Ấu Di, nàng đáp ngay: "Vậy mình ăn món cậu thường ăn."

"Được." Nhan Vị đồng ý, trốn sang một bên.

Giang Ấu Di còn cố ý trêu cô: "Ăn người ta rồi thì làm lơ người ta à?"

Nhan Vị không nhịn được, tức giận phản bác: "Vớ vẩn! Mình không có..."

Cô còn chưa dứt lời.

Giang Ấu Di đã hôn cô, ôm cô thật chặt và chặn lại những gì cô muốn nói.

Những mầm xanh mọc lên giữa các cành cây.

-------------------------------------------------------------------

Nhan Vị xin nghỉ thêm một ngày với lý do bị bệnh.

Cuối năm tìm nhà sẽ dễ dàng hơn, ăn sáng xong các nàng đến sân bay lấy hành lý của Giang Ấu Di về. Nhan Vị không hỏi ngân sách của Giang Ấu Di, cô chủ động việc liên hệ với bên môi giới, đi xem nhà, và ký hợp đồng. Sau khi tham khảo ý của Giang Ấu Di, các nàng chuyển đến nhà mới ngay trong ngày.

Căn nhà thuê nằm gần trường Nhan Vị. Đây là căn hộ có hai phòng ngủ được trang trí đẹp mắt với đầy đủ nội thất và tiện ích hỗ trợ xung quanh. Các nàng chỉ cần ký hợp đồng là có thể vào ở ngay.

Tiền thuê nhà cao hơn ngân sách của Giang Ấu Di dự tính một chút, Nhan Vị muốn chia đều thuê nhưng bị nàng từ chối. Sau đó, Giang Ấu Di chính thức giận cô.

Sau khi ký hợp đồng và nhận chìa khóa, Giang Ấu Di một mình quét dọn. Trong lúc làm, nàng luôn lạnh lùng không cho Nhan Vị giúp mình.

Nhìn thấy Giang Ấu Di giận thật, Nhan Vị nhớ lại cuộc trò chuyện của các nàng nửa tiếng trước. Cô phát hiện nguyên nhân nàng giận là vì cô đòi chia đều tiền thuê nhà.

Giang Ấu Di cầm chổi, gõ gõ mũi giày Nhan Vị: "Tránh ra"

Nhan Vị bước sang một bên.

Sau đó, Giang Ấu Di quét tới chỗ cô đứng, nàng gõ tiếp, khó chịu nói: "Cậu không biết tránh ra xa chút sao?"

Nhan Vị không biết nên cười hay khóc, đúng là đồ keo kiệt.

Cô đặt cây chổi sang một bên, làm lơ Giang Ấu Di đang bực bội, cô ôm lấy eo nàng, xoa cằm nàng, uất ức nói: "Mình xin lỗi, cậu đừng giận nữa nha."

Giang Ấu Di phớt lờ cô, nhưng cũng không tránh.

Nhan Vị nói tiếp: "Mình đã nói rồi, của cậu là của mình."

Giang Ấu Di vẫn lạnh lùng, nàng chỉ hừ đáp lại nhưng bên tai đỏ ửng.

Cuối cùng cũng trả lời, quả nhiên là vì chuyện này mà ra. Nhan Vị thấy buồn cười nhưng vẫn nói: "Nếu của cậu là của mình thì bọn mình bỏ qua chuyện này nha. Không so đo chuyện tiền thuê nữa, chịu không?"

"Là cậu so đo trước." Giang Ấu Di bất mãn lẩm bẩm.

"Thì cũng tại mình sợ cậu vừa về nước chưa quen với nên mong cậu có thời gian nghỉ ngơi. Mình chỉ muốn cậu không vội tìm việc, nếu có tiền cũng không thể tiêu xài quá nhanh, mình chỉ muốn chia sẻ thôi mà."

Nhan Vị nũng nịu thì thầm vào tai Giang Ấu Di: "Yêu ơi, đừng giận nữa được không?"

Hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp phả vào tai, khơi dậy dòng điện chạy vào tim nàng với cảm giác ngứa ran.

Bây giờ chân nàng mềm nhũn.

Giang Ấu Di nhét cây chổi vào tay Nhan Vị, nàng né tránh cái ôm, nói: "Quét nhà đi, cậu quét sạch rồi mình nói tiếp."

Nhan Vị: "..."

Chậc.

Vậy bạn gái đáng yêu của cô có thích giọng nũng nịu ban nãy của cô không?

Nhan Vị cởi chiếc áo khoác dày, xắn tay áo bắt đầu làm việc, cô cẩn thận quét các ngóc ngách trước khi Giang Ấu Di kịp lên tiếng. Sau đó, cô còn lau lại nhà.

Làm xong, Giang Ấu Di bất ngờ nhét gì đó vào tay Nhan Vị.

Vừa nhìn thấy, cô suýt không cầm được cây lau.

Nhan Vị cầm thẻ, khó hiểu nhìn Giang Ấu Di, hỏi: "Sao cậu lại đưa thẻ ngân hàng cho mình?"

Giang Ấu Di nghiêm túc nói: "Không phải cậu nói muốn giúp mình chia sẻ gánh nặng sao? Vậy cậu cứ cầm nó đi, chuyện chi tiêu trong nhà và mua sắm, một tay cậu quyết định là được."

Ý gì đây?

Nhan Vị sửng sốt, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, cô không từ chối ngay mà xác nhận với Giang Ấu Di: "Cậu cho mình hết?"

"Ừm." Giang Ấu Di dựa lưng vào ghế sofa, thản nhiên trả lời: "Nếu không có chuyện gì bất ngờ, ngoại trừ tiền thuê nhà,những vật dụng cần thiết hàng ngày và một hai món đồ nội thất, mình cũng không dùng hết số tiền này. Nếu mình cần tiền tiêu vặt thì mình sẽ tìm cậu."

"Xem ra cậu đã tính hết rồi. Cậu tính để mình làm bà quản gia cho cậu đúng không?" Nhan Vị mỉm cười nói: "Cậu có bao nhiêu trong đây?"

Nếu dì Tiết đưa cho nàng thì cô sẽ không nhận.

"Trong mấy năm qua, mình đã viết nhiều bản thảo gồm truyện dài và truyện ngắn. Tiền phí bản thảo mà nền tảng và nhà xuất bản trả, mình không dùng nhiều. Mình đã để dành từng chút một, còn cụ thể bao nhiêu thì mình không biết...."

Giang Ấu Di cố gắng nhớ lại, không chắc nói: "Chẳng khoảng một trăm ngàn."

"Ừm." Nhan Vị gật đầu.

Giang Ấu Di tự mình kiếm được hơn một trăm ngàn, điều này có thể chấp nhận được.

Có điều, mấy hôm sau, khi đi ngang qua ngân hàng, Nhan Vị đột nhiên muốn kiểm tra số tiền gửi trong thẻ. Lúc ấy, cô đã sốc trước các con số được hiển thị trên máy. Nó không chỉ gấp mấy lần số nàng báo, mà đơn vị tiền tệ cũng khác.

Giang Ấu Di đã trở thành một tiểu phú bà.

Tuy nhiên, chuyện này sau đó cô mới biết. Lúc nhận thẻ này Nhan Vị cảm thấy yên tâm hơn.

Sau một ngày bận rộn, các cô vẫn chưa soạn hành lý của Giang Ấu Di, khóa cửa cần phải đổi, ga trải giường cần phải giặt mới trải ra được. Vậy nên, các nàng quyết định sẽ ngủ tạm ở ký túc xá của Nhan Vị một đêm, sẵn tiện sáng mai dọn đồ của cô đến.

"Cậu nằm nghỉ chút đi, xong việc mình sẽ gọi cậu." Nhan Vị thấy Giang Ấu Di ngủ gật bèn bảo nàng nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay, Giang Ấu Di không nghỉ ngơi đủ. Nàng thấy trong phòng không có gì để làm nên ngoan ngoãn nằm xuống.

Nhan Vị kê một chiếc gối dưới đầu nàng, khoác áo cho nàng rồi yên tâm làm tiếp.

Cô dùng khăn lau bên trong và bên ngoài tủ hai lần, ném vài viên long não vào góc, sau đó mở khóa mật khẩu trên vali của Giang Ấu Di. Cô tính soạn quần áo của nàng trước. Lát nữa, khi về trường, các nàng chỉ cần mang theo ít đồ để thay.

Mật khẩu là 0608, Nhan Vị mỉm cười, Giang Ấu Di còn nhớ ngày sinh của cô.

Giang Ấu Di trở về nhà chỉ với một chiếc vali. Khi mở nắp, cô tìm thấy một ít quần áo thu đông.

Xem ra, cô phải dành thời gian để đi mua quần áo cho nàng. Nếu không Tết đến, tất cả cửa hàng sẽ đóng cửa, lúc đó có muốn mua cũng chỉ đợi qua Tết.

Toàn bộ quần áo được cất đi, để lộ chiếc laptop và hai tập tài liệu màu đen được ép dưới đáy vali.

Khi Nhan Vị đang cầm laptop, dây sạc bị vướng vào góc của một tập tài liệu. Cô mở bìa của nó, theo bản năng cúi đầu xuống, cô không có ý định nhìn kỹ nhưng lại bị nội dung trong đó thu hút.

Ngày 29 tháng 3 năm 2014, email số 1.

"Đã hai ngày không gặp, mình thấy hơi nhớ cậu, mình muốn biết cậu sống thế nào.

Chắc cậu và dì Tiết đã tìm được chỗ ở rồi phải không? Hy vọng mọi thứ sẽ thuận lợi cho cậu.

Hôm qua mình đến Lâm Xuyên chơi, ở đây thật sự rất đẹp. Nếu có cơ hội, khi cậu về, bọn mình có thể đến đó chơi. Mình mong đó sẽ là một mùa thu đầy lá phong..."

Ngày 6 tháng 4 năm 2014, email số 2.

"Chúng ta xa nhau đã gần mười ngày rồi, dạo này cậu thế nào?

Mình đã đọc xong cuốn nhật ký và tiểu thuyết của cậu. Nó khiến mình khóc nhiều lắm, thậm chí mình còn nghi ngờ có phải cậu cho mình xem chúng là để chọc mình khóc không.

Rõ ràng bọn mình bằng tuổi nhau nhưng tại sao cậu lại có thể viết xuất sắc đến vậy?

Logic chặt chẽ, cảm xúc tinh tế, cậu xứng đáng nhận được lời khen của mọi người. Mình không nói quá đâu, nhưng nếu tương lai cậu muốn phát triển theo hướng này, cậu chắc chắn sẽ trở thành nhà văn xuất sắc...."

......

Ngày 6 tháng 8 năm 2014, email số 23.

"Mình vừa nhận được một chiếc bánh sinh nhật không có chữ ký và một con búp bê.

Mình đoán đó là của cậu, vì chúng ta đã từng hứa."

......

Nhan Vị không biết mình đã đặt laptop xuống từ lúc nào, cô ôm tập tài liệu dày cộm ngồi xuống mép giường, cẩn thận đọc từng trang.

Cả hai tập tài liệu đều chứa đầy những email in sẵn, đề ngày từ ngày thứ ba của năm Giang Ấu Di rời đi cho đến tháng trước, tổng cộng có 261 email còn được giữ nguyên vẹn, chỉ có trang bìa đã ố vàng.

Những email này giống như cuốn nhật ký, khoảng thời gian giữa hai email là một tuần đến mười ngày, nội dung chủ yếu ghi lại cuộc sống hàng ngày của cô trong những năm qua, chẳng hạn như trở lại trường, hoặc đang đi học thấy cây này xinh, hoa kia đẹp, cô bèn nhớ đến Giang Ấu Di nên sẽ gửi email cho nàng.

Sau khi thi Đại học, cô đậu nghành Luật của Đại học Khoa học Chính trị và Luật Phụ Đô, sau đó cô tiếp tục học lên thạc sĩ.

Đến lúc gửi CV tìm việc.

......

Mỗi email đều gợi lại ký ức trong cô. Sau khi Giang Ấu Di ra nước ngoài, cuộc sống của cô không khác gì trong ký ức. Điểm khác biệt duy nhất là cô có một nơi để trút bỏ nỗi nhớ Giang Ấu Di trong mình.

Vậy Giang Ấu Di có gửi lại email cho mình không?

Nhan Vị nghĩ vậy, bèn mở mail, cô tìm thấy các email mình gửi cho Giang Ấu Di ở mục đã gửi.

Tuy nhiên, ở mục chính, ngoài những email trao đổi với giảng viên, chỉ có một hoặc hai email về công việc bán thời gian ở công ty luật. Về phần email của Giang Ấu Di, cô hoàn toàn không thấy chiếc email nào.

Chậc.

Ngoài cửa phòng có tiếng bước chân, Nhan Vị ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Ấu Di đi vào, vừa đi vừa dụi mắt gọi: "Vị Vị..." Giọng bất ngờ im bặt.

Nàng nhìn thấy thứ Nhan Vị đang cầm.

Vài giây sau, Giang Ấu Di định thần lại, mỉm cười với Nhan Vị, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nàng quay đầu quay về đường cũ.

"Đứng lại!" Nhan Vị lên tiếng.

Giang Ấu Di có tật giật mình bèn đứng yên như tượng.

Nhan Vị giơ tập tài liệu lên, nhướng mày, mỉm cười hỏi: "Bạn tiểu Giang có nên giải thích không?"
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 129: Ngoại Truyện 7: Sáu năm



Ngồi ở hành lang ngoài nhà, có thể nhìn thấy trong sân có một cây sồi cao hơn 10m, cành lá xum xuê đang đổ bóng dưới đất. Xa hơn về phía chân trời, những đám mây giông dày đặc đuổi theo mặt trời sắp lặn xuống đất, ánh nắng vốn tươi đẹp đã bị nhuốm bầu không khí chạng vạng xám xịt.

Đầu hè, những đợt gió nóng ẩm từ xa thổi tới, khí hậu không tốt bằng quê hương nơi nàng lớn lên, nhưng đối với Giang Ấu Di, nơi nào cũng vậy.

Đều buồn tẻ, nhàm chán và vô hồn.

Trước khi trời bắt đầu mưa, cửa sân cọt kẹt mở ra, Tiết Ngọc bước vào với một túi rau tươi và sữa, bà nhìn thoáng qua thấy Giang Ấu Di đang ngồi trên sàn trước hiên nhà.

Giang Ấu Di nhìn về phía cửa sân, cố nhiệt tình chủ động nói: "Mẹ về rồi."

Chiếc túi rơi xuống đất, Tiết Ngọc bị giật mình, nói: "Con xem mẹ bất cẩn chưa kìa." Bà vờ tự nhiên nhặt chiếc túi lên rồi đi về phía hành lang, cười nói với con: "Ấu Di, chiều nay trường không có tiết hả con?"

Trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên Giang Ấu Di chào bà như thế.

"Dạ vốn dĩ là có." Giang Ấu Di rũ mi, giấu đi sự áy náy và u ám trong mắt, đáp: "Nhưng con không thích lớp học buổi chiều."

Trên thực tế, giảng viên lớp này đã nhiều lần có thành kiến với quốc tịch của nàng vì tính cách lầm lì và hướng nội của nàng. Tuy nhiên, giảng viên chuyên ngành của nàng lại đánh giá cao tài năng sáng tác của nàng. Ông tin những người có tài năng đặc biệt luôn có tính cách khác với người thường.

Và Giang Ấu Di chính là một người như vậy.

"Không thích thì đừng đi, không sao hết." Tiết Ngọc đi tới trước mặt Giang Ấu Di, dang rộng vòng tay ôm lấy con, sau đó bà xách túi thực phẩm vào nhà. Chốc lát, bà bước ra ngoài với hai chiếc ghế đẩu và một tập tài liệu.

Giang Ấu Di nhìn thấy thứ trong tay mẹ bèn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, Tiết Ngọc ngồi đối diện con. Bà vừa mở tập tài liệu ra, Giang Ấu Di đã hỏi: "Có cái nào mới không mẹ?"

Tiết Ngọc lườm con đáp: "Có phải con biết trước rồi không?"

Trên gương mặt bình tĩnh của Giang Ấu Di hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy. Nàng hơi xấu hổ khi bị Tiết Ngọc vạch trần bèn mím môi, lí nhí nói: "Hôm qua là ngày thứ mười."

Trước kia, hiếm khi nào, nàng nhận email lâu đến vậy.

Trong năm đầu tiên đến đây, bệnh tình của Giang Ấu Di rất nặng. Mỗi ngày uống thuốc xong, nàng sẽ ngủ ngay. Cả ngày luôn mơ màng, biếng ăn. Cân nặng cũng theo đó tụt không phanh.

Do tác dụng của thuốc, nàng phản ứng rất chậm, thậm chí không thể tiếp nhận tin tức từ thế giới bên ngoài. Mỗi ngày, Tiết Ngọc sẽ nói chuyện với con một lúc, nhưng hầu hết thời gian bà đều phải lặp lại vài lần trước khi con có thể hiểu và trả lời.

Có điều, Tiết Ngọc phát hiện, mỗi khi nhắc đến Nhan Vi, sự chú ý của Giang Ấu Di lại tăng lên rất nhiều. Điều này khiến Tiết Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng thấy khó chịu.

Việc đầu tiên Giang Ấu Di làm mỗi sáng thức dậy là bật máy tính lên. Nàng không còn chơi những trò mình từng thích. Vào những lúc tỉnh táo hiếm hoi, nàng thường sẽ viết bản thảo, nhưng hầu hết thời gian nàng chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Một ngày nọ, khi Giang Ấu Di ngủ gục trên bàn máy tính, Tiết Ngọc bế con về giường. Sau đó, bà giúp con dọn bàn bèn bất ngờ nhìn thấy trong hộp thư của Giang Ấu Di có vài email chưa đọc, người gửi đều là Nhan Vị.

Trạng thái của Giang Ấu Di lúc đó, các bản thảo còn được viết một cách lộn xộn, không đầu không đuôi chứ đừng nói đến việc kiểm tra email.

Tiết Ngọc đã quyết định in chúng ra, đợi khi Giang Ấu Di khỏe, bà sẽ đưa con xem.

Có đêm, Giang Ấu Di đổ bệnh, nàng cuộn tròn trên ghế sofa, bật khóc. Nàng ném dĩa xuống đất, tay nắm lấy mảnh vỡ khiến sofa dính đầy máu, dọa sợ Tiết Ngọc.

Cuối cùng, sau khi kiềm chế được Giang Ấu Di và nhờ bác sĩ gia đình băng bó cho con, bà chợt nhớ đến những email đã in trước đó, nên bắt đầu ngồi cạnh Giang Ấu Di và đọc chúng cho con nghe.

Giang Ấu Di đang khóc nức nở, liền ngừng khóc, chỉ chốc lát, nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Dù ở rất xa nhưng Nhan Vị vẫn là người duy nhất có thể chữa khỏi bệnh cho Giang Ấu Di.

Sau đó, thi thoảng Tiết Ngọc sẽ in email do Nhan Vị gửi và cho chúng vào một tập tài liệu. Mỗi ngày, bà sẽ dành một tiếng đọc chúng cho con.

Có khi Tiết Ngọc bận nên quên, Giang Ấu Di cũng sẽ chủ động nói hôm nay nàng muốn nghe email nào.

Đến năm thứ hai, tình trạng của Giang Ấu Di khá hơn, nàng dần biết mở mail, kiểm tra các email chưa đọc, tuy nhiên, nàng vẫn thích bản in hơn. Thi thoảng nàng cũng sẽ làm nũng muốn mẹ đọc thư cho mình như trước.

Nàng sẽ đặt bánh kem một tuần trước sinh nhật của Nhan Vị và nhờ bạn bè trong nước gửi quà mà mình đã chọn rất lâu. Có điều, nàng chưa bao giờ trả lời một email hay gọi điện cho Nhan Vị dù nàng biết cô sẽ không đổi số.

Có lẽ lúc đầu là do trầm cảm, nhưng khi bệnh tình thuyên giảm, vì áy náy mà nàng không trả lời. Mấy năm sau, khi gần đến ngày về, vì ngại ngùng mà nàng càng không dám.

Nàng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Nhan Vị.

Mấy năm đầu, thi thoảng Nhan Vị vẫn hỏi khi nào nàng sẽ về, nhưng về sau cô không hỏi nữa.

Từ email của Nhan Vị, nàng nhìn ra nỗi khao khát, sự bất bình, nỗi buồn và thậm chí là nỗi oán trách của cô.

Những cảm xúc này ẩn giấu trong những câu từ mà cô gửi, chúng ngày đêm len lỏi trong tim Giang Ấu Di, như ngọn đèn đẩy nàng ra khỏi bóng tối, trở thành niềm tin giúp nàng sống tiếp.

Nàng muốn gặp lại Nhan Vị, muốn ôm cô, và muốn cùng cô ngắm những phong cảnh cô từng đi.

Sau đó, Giang Ấu Di nộp đơn vào một trường học địa phương, vừa học vừa viết bản thảo. Đôi lúc vì bệnh mà nàng buộc tạm nghỉ khiến việc tốt nghiệp bị trì hoãn một năm.

Khi tốt nghiệp, tâm trạng của nàng đã ổn định lại, bác sĩ cho biết nàng có thể ngừng uống thuốc nhưng nàng không dám về nước ngay vì cơ thể đã ốm đi do tác dụng phụ của thuốc. Sau khi ngừng thuốc, nàng dành nửa năm để tập thể dục, nàng cũng kiểm soát chế độ ăn, dần dần mới điều chỉnh lại cân nặng ban đầu và có thêm đường cong gợi cảm.

Nhưng nàng sẽ không nói chuyện này cho Nhan Vị, hoặc ít nhất là không phải bây giờ.

Nhan Vị giơ email trong tay lên, hỏi: "Bạn tiểu Giang có nên giải thích không?"

Hai tập tài liệu quý giá bị chính chủ phát hiện, Giang Ấu Di load não nửa thật nửa giả, đáp: "Sau khi ra nước ngoài, mình không dùng máy tính hay điện thoại, tài khoản mail cũng được mẹ quản lý nên mấy thứ này do mẹ in ra đưa cho mình."

Vì vậy mình đã không trả lời email.

Giang Ấu Di vui vẻ nghĩ. Mặc dù lý do hơi gượng ép nhưng cũng có lý mà phải không?

Tuy nhiên sau khi nàng dứt lời, không khí trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh.

Hai phút sau, Nhan Vị khó tin hỏi nàng: "Ý cậu là... dì Tiết đã đọc tất cả chỗ này?"

Giang Ấu Di cứng họng không đáp.

Nàng tính nói cho qua chuyện, nhưng lại bị Nhan Vị dọa sợ, hơn nữa bởi vì vừa rồi nói dối nên trong tiềm thức nàng rất căng thẳng, cuối cùng, nàng chỉ đành bán mẹ mình: "Mẹ không chỉ nhìn mà còn đọc làu làu!"

Nhan Vị: "..."

Hay lắm, còn đọc làu làu!
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 130: Ngoại Truyện 8: Quà



Nhan Vị cảm thấy quá xấu hổ, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, cô sẽ không gặp Tiết Ngọc.

Vốn dĩ cô muốn chất vấn, nhưng Giang Ấu Di phản công khiến Nhan Vị xấu hổ đến mức ném tập tài liệu lại cho nàng. Chuyện này cứ thế cho qua.

Giang Ấu Di vội vàng bắt lấy tập tài liệu, bật cười nhìn Nhan Vị bỏ trốn.

Nàng nhanh chóng thu dọn xong, nàng biết nên ngừng đúng lúc, bèn vui vẻ mời Nhan Vị cùng đi ăn tối.

Khi về đến ký túc xá đã là 9 giờ tối, hôm nay bạn cùng phòng không ở nhà, Nhan Vị gọi điện hỏi thăm thì đối phương nói tối nay có việc không.

Không có bóng đèn công suất lớn, Nhan Vị và Giang Ấu Di tự nhiên hơn. Trong khi Nhan Vị đi tắm, Giang Ấu Di đã rửa mặt, ngồi vào bàn, nàng rút quyển sổ da màu đen trên bàn.

Nét chữ non nớt thời học sinh đập vào mắt, Giang Ấu Di mím môi tươi cười.

Nàng cười lối viết non nớt và đầu óc đơn giản của khi ấy nên mới viết được những cảm xúc kiêu căng một cách tự tin. Lúc khóc thì như trời sập đất lỡ, khi cười thì như sóng cuồn gió rít.

Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên nàng viết và cũng là truyện tình cảm duy nhất được viết từ ngôi thứ nhất.

Dù một số miêu tả có thể hơi phóng đại nhưng những cảm xúc trong truyện rất chân thành, ẩn chứa những suy nghĩ vụn vặt trong năm tháng quan trọng nhất của cuộc đời hữu hạn của mình.

"Cậu không định xuất bản nó sao?" Nhan Vị đến sau lưng nàng, vòng tay qua vai nàng, tựa lưng nàng, hỏi.

Giang Ấu Di ngửi thấy hương thơm sữa tắm trên người cô bèn thả lòng. Nàng tựa vào lòng Nhan Vị, cười đáp: "Viết tệ vậy sao mình dám xuất bản."

"Nhưng mình thích nó." Nhan Vị nói: "Mình thấy nó đáng giá."

Giang Ấu Di giơ tay vuốt v e khuôn mặt Nhan Vị, nghiêng đầu nghĩ cách: "Vậy mình sẽ sửa lại, có điều, bản thảo này mình.... chỉ giữ một phần."

"Được." Nhan Vị cũng cảm thấy không tệ, cười đáp.

Giang Ấu Di nhìn cô, nàng nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, đồng thời đóng sổ lại.

Nhan Vị ngoan ngoãn ngồi vào lòng Giang Ấu Di, cánh tay trắng như ngọc của cô tự nhiên ôm lấy vai Giang Ấu Di.

Hai người nhìn nhau vài giây. Bầu không khí bất ngờ nóng lên. Không biết ai là người chủ động trước. Môi các nàng chạm nhau, tận hưởng sự dịu dàng của đối phương.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên, Giang Ấu Di dần không còn thỏa mãn với những nụ hôn nhẹ. Đầu ngón tay mềm mại của nàng vuốt v e dây vai váy ngủ của Nhan Vị, vạch ra xương vai bướm xinh đẹp trên lưng cô.

Khi đang di chuyển, bắp chân Nhan Vị chạm vào mép giường, cô nằm ngửa trên giường, không biết Giang Ấu Di đã cuộn váy mình lên từ bao giờ, đang muốn thăm dò bên trong.

Tối nay, Giang Ấu Di rất nhiệt tình, ban đầu, Nhan Vị còn có thể phản công một hai lần, nhưng về sau đã bị Giang Ấu Di hôn đến mức tứ chi mềm nhũn, không thể phản kháng.

Khi cô sắp ngủ, Giang Ấu Di đột nhiên lấy một chiếc hộp vuông nhỏ màu hồng từ dưới gối ra.

Nhan Vị giật mình, hỏi: "Cậu giấu nó... " từ lúc nào.

Cô chưa hỏi hết, Giang Ấu Di lại dễ dàng lấp lấy môi cô.

Một lúc sau, Giang Ấu Di gặm tai cô, cười khúc khích nói: "Đương nhiên là khi cậu đi tắm."

Có thể thấy nàng đã chủ mưu từ lâu.

Nhan Vị không nói nên lời.

---------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, khi thu dọn hành lý, Giang Ấu Di đảm nhận toàn bộ công việc tay chân, không để Nhan Vị giúp đỡ. Cô chỉ cần ngồi trên giường, phân loại đồ cần và đồ nên bỏ.

Đồ của Nhan Vị không nhiều, soạn xong chỉ có khoảng ba túi lớn.

Khi đang dọn tủ quần áo, Giang Ấu Di lại nhìn thấy chiếc hộp khóa màu đen mà Nhan Vị đặt trong góc. Sự tò mò của nàng lại trỗi dậy, vì thế nàng cầm hộp lên, mỉm cười hỏi: "Trong đây là gì vậy? "

Nhan Vị ngồi ở mép giường, hai chân buông thõng, mím môi đáp: "Cậu đoán thử mật khẩu xem, nếu trúng, cậu có thể mở ra xem"

Mắt Giang Ấu Di sáng lên, nàng ngừng tay, ngồi xuống cạnh Nhan Vị, tay loay hoay chiếc ổ khóa.

Nàng nhấn thử ngày sinh của Nhan Vị trước, nhưng mật khẩu sai.

Nhan Vị nhìn thấy, nhếch môi, nhưng cô vẫn giữ im lặng, để nàng tự tìm.

Giang Ấu Di nhìn cô, nàng quyết định chọn ngày sinh của mình nhưng không nhấn nút ngay, mặc dù nàng thấy xác suất chính xác rất cao nhưng nếu không trúng thì quá xấu hổ.

Nàng có nhiều cách để giải quyết nỗi xấu hổ nhưng không chịu nỗi cảm giác buồn bã, thất vọng.

Sự tự ti lại trỗi dậy, nàng chợt thấy hối hận vì sao bản thân phải tò mò.

Nhan Vị thấy nàng bấm mật khẩu, hồi lâu không nhấn, cô đâu biết suy nghĩ trong lòng nàng, bèn đá nàng, thúc giục: "Mở đi!"

Giang Ấu Di tỉnh táo lại, khi chưa phản ứng, ngón tay đã vô thức ấn xuống. Sau tiếng click, khóa đã được mở ra.

Mật khẩu thực sự là ngày sinh nhật của mình.

Giang Ấu Di mím môi, đôi mắt đầy vui sướng.

Nàng không dám nhìn Nhan Vị, chỉ cúi đầu mở hộp, như thể chưa có cuộc đấu tranh tư tưởng nào.

Thấy đồ bên trong, Giang Ấu Di sửng sốt, sau đó nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Nhan Vị.

"Tất cả chỗ này là của cậu." Nhan Vị giả vờ tự nhiên, hất cằm, nói.

Nhưng những hành động như quấn tóc quanh tay hay gò má hơi đỏ đã bộc lộ tâm trạng ngại ngùng của cô.

Bên trong hộp là sáu hộp quà được gói đẹp mắt, có gắn một tấm thiệp viết tay nhỏ trên mỗi hộp.

Giang Ấu Di nhặt lên một tấm lên, nàng thấy dòng chữ: "Chúc mừng sinh nhật bạn cùng lớp thân mến của mình. Bạn tiểu Giang, chúc cậu tuổi 19 vui vẻ, hạnh phúc." Nét chữ thanh tú vừa nhìn đã biết người viết là ai.

Các thiệp được viết có tuổi 20, tuổi 21 đến...

Sáu hộp, tức là Nhan Vị đã chuẩn bị quà cho sinh nhật lần thứ 24 của Giang Ấu Di vào tháng tới.

Ngoài những món quà sinh nhật này, trong hộp còn có một phong bì căng phồng, bên trong có bưu thiếp về tất cả các danh lam thắng cảnh và thành phố mà Nhan Vị đã ghé thăm trong những năm qua. Bất cứ đi tham quan ở đâu, cô đều dành một phần quà cho bạn tiểu Giang.

Kiếp trước - thế giới không có Giang Ấu Di, Nhan Vị cũng làm chuyện tương tự.

Bây giờ, tâm nguyện của cô cuối cùng đã có người nhận.

Giang Ấu Di buông chiếc hộp, ôm lấy Nhan Vị. Nàng cảm động đến mức vùi đôi mắt đỏ hoe của mình vào lòng Nhan Vị.

Nhan Vị ngồi trên đùi Giang Ấu Di, dịu dàng vuốt v e lưng nàng.

Giang Ấu Di vùi đầu một lúc mới bình tĩnh. Khi ngẩng đầu lên, nàng ôm lấy cổ Nhan Vị, nhẹ nhàng hôn lấy cô.

Cảm xúc của Nhan Vị bị khơi dậy, miệng cô khô khốc. Cô nghiêng người về phía trước để hôn sâu.

Cơ thể mỏng manh của Giang Ấu Di bị đẩy ngã.

Hai người đang định tiến thêm bước nữa thì khóa cửa ký túc xá đột nhiên vang lên.

Bạn cùng phòng trốn bên ngoài một đêm trở về, vừa vào nhà đã bắt gặp cảnh kiều diễm này.

Ba người đồng loạt đơ người.

"A... Mình xin lỗi." Bạn cùng phòng phản ứng trước, nàng vội lùi về phía sau, nói: "Mình vào nhầm phòng, hai cậu tiếp tục đi!"

Kèm theo tiếng rầm, cửa phòng được đóng lại.
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 131: Ngoại Truyện 9: Công bố (Toàn văn hoàn)



Sau khi nghỉ hai ngày liên tục, Nhan Vị nghênh đón hai ngày nghỉ cuối tuần.

Cô tìm một công ty chuyển nhà để gửi hành lý của mình đến căn nhà mới thuê, đồng thời giải quyết những công việc còn dang dở hôm qua. Các nàng đã mua rất nhiều thứ, hầu hết là quần áo của Giang Ấu Di và nhu yếu phẩm hàng ngày.

Sau khi làm xong mọi việc, cũng gần đến giờ ăn tối. Nhan Vị chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng: "Dì Tiết không về với cậu sao?"

Mặc dù hôm qua cô vừa biết Tiết Ngọc đọc email của mình cho Giang Ấu Di nghe, nhưng Tiết Ngọc là mẹ Giang Ấu Di, vì vậy Nhan Vị lo lắng khi đã hai ngày bà vẫn chưa về đến nhà.

"Mẹ bận yêu đương rồi, bây giờ không rảnh lo cho mình đâu." Giang Ấu Di cười nói.

"Hả?" Nhan Vị sửng sốt, "Dì Tiết đang yêu? Người yêu dì làm nghề gì?"

Giang Ấu Di nắm lấy tay Nhan Vị, nhét vào túi áo, giải thích: "Người đó là giảng viên khoa Văn của mình. Thầy ấy là người hiền lành, hài hước. Thầy đã ly hôn được mười năm và đang hiện đang độc thân, đồng thời cũng có cậu con trai trạc tuổi mình".

"Thầy cũng tài hoa lắm nhưng hồi trẻ gặp hỏa hoạn, vì vậy trên trán có vết sẹo lớn nên trông rất dữ. Cũng bởi vụ đó mà thầy ấy vô sản, sau đó vợ cũ quyết định ly hôn thầy."

"Mình đoán là do mẹ thường xin nghỉ giúp mình nên dần dần hai người cũng thích nhau." Giang Ấu Di cười nói, "Đã vậy còn giấu mình. Cả hai đâu biết mình khó thế nào mới tạo được nhiều cơ hội cho hai người gặp mặt một cách tự nhiên, để tránh cả hai ngại ngùng."

Giọng điệu phàn nàn kiêu căng của Giang Ấu Di thực sự rất đáng yêu, Nhan Vị không thể ngừng cười.

Cô cảm thấy vui cho dì Tiết khi cuộc đời của dì đã bước sang chương mới.

Mấy năm qua, mẹ đã quá vất vả khi chăm sóc mình. Vậy nên, uớc mơ của Giang Ấu Di là mẹ có thể tìm được người thương mình và sống một cuộc sống vô lo, hạnh phúc.

Nhan Vị nhìn đồng hồ, thấy mới hơn năm giờ, cô bất ngờ đề nghị: "Hay hôm nay bọn mình qua nhà chị hai ăn chùa đi."

Giang Ấu Di cười đáp: "OK."

Năm mới sắp đến, nhà của hai chị đã giăng đèn, câu đối mới được dán trước cửa. Lúc Nhan Sơ mở cửa, chị sững sờ khi nhìn thấy Giang Ấu Di. Ban nãy, Nhan Vị gọi đến chỉ báo hôm nay qua ăn ké mà không hề nhắc có mang bạn theo.

"Chị Nhan, chúc mừng năm mới!" Giang Ấu Di giơ túi lớn, túi nhỏ chứa quà năm mới lên, ngoang ngoãn nói.

"Tiểu Giang!" Nhan Sơ vui mừng khôn xiết, "Nay nhà mình có khách quý đến! Vào nhà đi! Hôm nay cuối tuần, chị Tô cũng bọn em hiếm khi xuống bếp. Nay hai đứa có lộc ăn rồi!"

Tô Từ đeo tạp dề in hình gấu biết được Giang Ấu Di tới liền cầm muôi chạy ra ngoài nói: "Dép ở trong tủ, Vị Vị, em đi đưa cho tiểu Giang."

"Dạ." Nhan Vị đồng ý, cô đến tủ giày lấy ra hai đôi dép bông có kích cỡ bằng nhau, kiểu dáng giống nhau chỉ khác màu.

Một đôi vẫn còn nguyên mác.

Bởi vì hai người đến, Tô Từ nấu thêm hai món, cũng may Tết đến, trong nhà chuẩn bị nhiều đồ nên không sợ thiếu.

Trong bàn ăn không ai nhắc đến chuyện trong quá khứ, bữa ăn tràn ngập tiếng cười.

Ăn xong, mọi người cùng nhau dọn bàn, Giang Ấu Di xin rửa chén, Tô Từ về phòng tiếp tục làm việc, Nhan Sơ là giảng viên nên đã bắt đầu vào kỳ nghỉ. Trong bốn người, chỉ có Giang Ấu Di là rảnh nhất.

Nhan Vị vốn định giúp nàng, nhưng vừa bước vào đã bị Giang Ấu Di đuổi, cô chỉ đành quay về phòng khách, dựa vào Nhan Sơ xem TV.

Khi đang thảo luận nên xem tiết mục gì, đột nhiên điện thoại trên bàn rung lên.

Nhan Vị đưa tay cầm điện thoại lên xem, tay khác đang chuyển kênh chợt dừng lại.

Nhan Sơ nhìn thấy vẻ mặt Nhan Vị khang khác, liền cầm lấy điều khiển trong tay em, hỏi: "Sao vậy? Ai gửi tin nhắn?"

Nhan Vị không nói gì, mở tin nhắn vừa nhận được cho Nhan Sơ xem.

Đó là tin nhắn của Hòa Bình, nội dung ngắn gọn, quanh co hỏi xem năm nay cô về nhà không.

"Vậy em có về không?" Nhan Sơ hỏi.

Cô vừa dứt lời thì điện thoại của mình cũng vang lên.

Hai chị em hiểu rõ, Nhan Vị nháy mắt với Nhan Sơ, chị lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên, Nhan Đình Việt đã gửi tin nhắn cho mình, hỏi thẳng năm nay Nhan Sơ có rảnh về nhà ăn cơm không.

"Lúc bọn em học lớp 12, một nữ sinh trong lớp ba dạy đã nhảy lầu tự sát, chỉ để lại một bức thư nói mình là người đồng tính không xứng với tình yêu gia đình. Sau đó, người con bé thích cũng tự tử theo. Hai đứa ngồi cùng bàn, là học sinh top đầu của khối." Nhan Sơ thổn thức kể lại.

Nhan Vị nhớ đến tin nhắn Tiết Ngọc gửi cho mình sau khi Giang Ấu Di lên máy bay, nói rằng thái độ của ba mẹ cô bất ngờ thay đổi, xem ra có thể là vì chuyện này.

Con đường các nàng đi, không biết đã có bao nhiêu người phải rơi vào đường cùng, phải cố gắng vượt qua định kiến để các nàng có thể được mọi người chấp nhận hơn.

"Để em xem." Nhan Vị nói: "Nếu lúc đó bọn em rảnh."

------------------------------------------------------------------

Luật sư Nhan vừa kết thúc vụ kiện liên quan đến một người phụ nữ bị chồng bạo hành trong thời gian dài và đã thành công giành được quyền nuôi đứa con gái 5 tuổi cho thân chủ.

Phiên tòa vừa kết thúc, cô vội vã cầm tài liệu rời khỏi tòa. Cô chưa kịp thay quần áo, đã lên xe, lao thẳng đến trung tâm Hoa Văn Hiên của thành phố Phụ Đô.

Vị Di, một tiểu thuyết gia bí ẩn mới, vừa hoàn thành một tác phẩm trinh thám dài tập tên Nghi Ngờ và lọt top danh sách bán chạy nhất trong nước. Sau đó, nàng bất ngờ đổi phong cách và xuất bản cuốn tiểu thuyết tình cảm mang tên Tuổi 17 của Em đã thu hút nhiều người hâm mộ sách và không ngừng được độc giả tranh luận.

Những độc giả đã quen với lối hành văn của tác giả này đều biết tác giả có cách viết mạch lạc, logic chặt chẽ, các tình tiết trong truyện liền mạch.

Vì tác giả chưa từng xuất hiện trước công chúng nên nhiều người dựa vào phong cách tác phẩm đã xuất bản suy đoán rằng đây có lẽ là một nam nhà văn. Nhiều độc giả nữ còn thảo luận người này trông thế nào, liệu trông có giống với tài hoa văn chương của mình không.

Nghe nói tác phẩm mới của tác giả sẽ sớm được phát hành. Vào ngày tất cả các nền tảng được ra mắt, đồng thời, một buổi ký sách được tổ chức tại Hoa Văn Hiên của thành phố Phụ Đô, rất nhiều độc giả đến đây để gặp vị nhà văn trẻ tuổi.

Nhưng điều họ không ngờ tới là cuốn sách mới của tác giả không chỉ thay đổi phong cách mà bản thân nàng còn lật đổ những suy đoán của độc giả, nhiều người có nghi ngờ mình đến nhầm buổi ký sách.

Cho đến khi Giang Ấu Di mang phong cách lạnh lùng bước lên sân khấu với nụ cười rạng rỡ và tự giới thiệu mình một cách hào phóng, điềm tĩnh rằng bản thân chính là tác giả của tác phẩm trinh thám dài tập Nghi Ngờ. Sau vài giây im lặng, hội trường lập tức náo nhiệt.

Các độc giả đến dự buổi ký, không phân biệt giới tính, đều rất phấn khởi. Bảo vệ của hội trường phải tăng cường nhân lực gấp nhiều lần để duy trì trật tự.

Sau khi biết rằng sách mới là một cuốn tiểu thuyết về tình cảm, các độc giả mong chờ được xem thể loại trinh thám hoàn toàn thất vọng nhưng vì ủng hộ tác giả, họ vẫn quyết định mua sách.

Khác với văn phong mạnh mẽ và logic trong Nghi Ngờ, Tuổi 17 của Em lại mang đến cho người đọc một cú sốc khác, tác động đến tâm hồn người đọc về sự tinh tế của tuổi trẻ và những kỷ niệm đẹp đẽ, buồn bã khiến người đọc phải rơi nước mắt.

Trong buổi ký tặng, khi một độc giả đã hỏi: "Tại sao cô không tiếp tục sáng tác thể loại trinh thám mà lại muốn đổi phong cách khi cô đang hot ở mảng này." Giang Ấu Di đúng lúc nhìn thấy một người mặc đồ công sở bước vào cửa.

"Thay vì nói đây là cuốn tiểu thuyết, không bằng nói nó là quyển nhật ký rất quan trọng của tôi." Cô quay micro trên bàn, cất cao giọng nói tiếp "Cô ấy là khởi đầu của tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc đời tôi."

"Hôm nay, ngày 6 tháng 8, là sinh nhật thứ 27 của bạn Nhan. Tôi muốn tặng cuốn sách này cho cô ấy."

Hai ánh mắt nhìn nhau, từ xa trong biển người, Giang Ấu Di nhìn vào đôi mắt cô. Nụ cười của cô dịu dàng, ấm áp như tia nắng đầu hè đọng lại trong lòng nàng.

"Cảm ơn vì đã cho chúng ta gặp, cũng cảm ơn vì năm 17, chúng ta đã không từ bỏ."

(Toàn văn hoàn)

------------------------------------------------------------------
 
Back
Top Bottom