Tâm Linh Lời nguyền Thành Âm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
373903855-256-k41233.jpg

Lời Nguyền Thành Âm
Tác giả: our_cooperation
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lưu ý: những địa điểm, sự kiện trong truyện đều là hư cấu Tags: tâmlinh​
 
Lời Nguyền Thành Âm
sơ lược nhân vật


Tạ Hoài Kiệt

Nam

4/5/2000

Học sinh trường Thành Âm

Cao 1m73

Nặng 63 kg

Cung hoàng đạo: Kim Ngưu

Con giáp: Canh Thìn

Linh cảm nhạy bén, đôi lúc cảm nhận được khí tức của những thứ huyền bí

Hoàng Khánh Linh

Nữ

15/3/2000

Học sinh trường Thành Âm

Cao 1m70

Nặng 57 kg

Cung hoàng đạo: Song Ngư

Con giáp: Canh Thìn

Thế hệ thứ 45 của dòng họ pháp sư trừ tà

Phạm Tuấn Phát

Nam

16/10/2000

Học sinh trường Thành Âm

Cao 1m76

Nặng 70 kg

Cung hoàng đạo: Thiên Bình

Con giáp: Canh thìn

con trai của một doanh nhân giàu có
 
Lời Nguyền Thành Âm
Chương 1: Nhập học


Trường trung học phổ thông Thành Âm là một trong những ngôi trường đứng đầu trong nước, không chỉ về cơ sở vật chất mà còn về đội ngũ giáo viên chuyên nghiệp đã đào tạo ra nhiều thế hệ học sinh xuất xắc, sau kì nghỉ hè dài hạn thì cũng là ngày khai giảng của trường Thành Âm chào đón những tân học sinh vào trường, sau buổi khai giảng là lúc các học sinh nhận lớp và làm quen với nhau.

Nhưng trong góc của một lớp học khác với vẻ hào hứng của những học sinh khác thì lại có bóng dáng của một cậu thiếu niên lười nhác chỉ gục xuống ở đó - mệt quá, không còn sức để cử động, mình có nên ngủ một lúc không nhỉ : ???

Lúc này có một bóng dáng nhẹ nhàng tiến đến và vỗ mạnh vào lưng của cậu thiếu niên

( bốp )

- ackk ! : ???

- làm gì mà mới ngày đầu đã gục rồi thế bạn tôi : ???

- mày có nhất thiết mỗi khi gặp tao là phải đánh không thế Phát : ???

- đó là một thói quen khó bỏ bạn tôi à

- với lại nhìn mày có vẻ thiếu năng lượng nên tao chuyền động lực cho mày : Phát - tao không cần mấy cái sức sống của mày đâu tao chỉ muốn ngủ thôi : ???- đừng có lười nữa mà mau dậy đi Kiệt, mày định nằm đó đến hết ngày à : Phát Dù vẫn đang cọc vì thái độ của Kiệt nhưng sau khi lấy lại vài phút ổn định tâm trạng Phát lấy ghế ngồi ngay trước mặt cậu với vẻ hào hứng - tao có kèo mới đây muốn nghe thử không ? : Phát - nếu là những việc liên quan đến hoạt động thể chất thì tao xin kiếu : Kiệt Cậu trả lời cậu bạn của mình khi vẫn đang gục mặt xuống bàn - tao thắc mắc sao mày vẫn sống đến giờ khi trung bình thời gian ngủ của mày là 20/24h

- dù sao thì vì là bạn thân của mày nên tao sẽ lôi mày theo vào cuối buổi hôm nay, chúng ta sẽ đi chứng nghiệm hiện tượng tâm linh tại ngôi trường này : Phát - lí do? : Kiệt - tao đã thám thính được từ những anh chị khóa trên thì tương truyền rằng tại nhà vệ sinh tầng 2 của trường có lời đồn về một oan hồn của một nữ sinh tại đây

- theo như lời họ nói, để có thể gặp được hồn ma đó chúng ta sẽ đến trước cửa nhà vệ sinh, gõ cửa 2 lần rồi gọi hồn của cô ấy, sau đó cánh cửa sẽ mở ra và ta sẽ thấy được cô ấy bên trong, còn sau đó thì không ai biết chuyện j sẽ xảy ra

- dù sao vẫn chưa có ai xác nhận chuyện này nên đó vẫn chỉ là câu truyện chuyền tai nhau của các thế hệ học sinh thôi : Phát

- nói ngắn gọn là mày muốn tao cùng mày đến xem linh hồn của nữ sinh đó : Kiệt - chính xác : Phát

- nhưng mày nói là khi gặp rồi thì không biết chuyện gì xảy ra đúng không vậy thì vẫn nên dẹp đi : Kiệt - đừng lo lắng, chúng ta sẽ có khoảng thời gian chuẩn bị mà : Phát - mày có nghe tao nói không thế : Kiệt - vì hôm nay là khai giảng nên chúng ta sẽ được nghỉ hết một ngày và tao cũng đã nắm sơ được thời khóa biểu của trg

- thời gian của những buổi học sẽ kéo dài từ 7h sáng đến 3h chiều, khoảng thời gian từ 3h đến 5h sẽ là lúc hoạt động của các câu lạc bộ trong trường

- chúng ta sẽ hành động vào thời điểm khi trường đã đóng cửa để chắc chắn không có ai phát hiện, đồng thời thì tăng khả năng thành công gặp linh hồn đó

- bị bắt gặp làm mấy chuyện như thế cũng phiền lắm

- vì thế bạn tôi à bạn sẽ đi cùng tôi đúng chứ : Phát Với đôi mắt như có thể phát sáng đó khiến cho Kiệt khó lòng có thể từ chối - hiểu rồi dù tao nói gì thì mày cũng có nghe đâu và đừng nhìn tao kiểu đó, ớn lắm tao sẽ chết đấy : Kiệt - tốt, vậy hẹn bạn 3h chiều nay tại nhà của tôi chúng ta sẽ cùng nhau đi chuẩn bị ít đồ cho an toàn : Phát nói xong cũng là lúc giáo viên chủ nhiệm của lớp vào để ổn định lớp nên cậu cũng đã được giải thoát khỏi con người lắm lời kia

- ( sao mình có dự cảm không tốt về việc này nhỉ ) : Kiệt
 
Lời Nguyền Thành Âm
Chương 2: Gọi hồn


*góc nhìn của Kiệt *

Sau khi bàn bạc và chuẩn bị một vài món đồ, chúng tôi di chuyển đến khu vực nhà vệ sinh để tiến hành việc kiểm chứng sự thật về lời đồn bóng ma nữ sinh trong trường .

- Tao đang hào hứng lắm đấy, còn mày thì sao : Phát - Tao cảm thấy mình sẽ ngất sau khi đến đó, tha tao đi được không ? : Kiệt - Tất nhiên là không rồi bạn tôi, đã quá muộn rồi, bạn nên từ từ chấp nhận số phận của mình đi : Phát - Tao cứ có linh cảm không hay về chuyện này : Kiệt - Mày đa nghi quá rồi, linh cảm của mày chỉ là do sự lo lắng thôi, đâu phải lần nào nó cũng đúng đâu : Phát - Thế chắc lần tao linh cảm rằng mày sẽ trượt chân xuống ruộng khi đi trải nghiệm năm cấp 2 là sai nhỉ ? : Kiệt - Đấy chỉ là do trùng hợp thôi, như lần mày nói là tao sẽ ngã xe khi tao chở mày đi trên đường về nhà đấy : Phát - Nhưng khi đến trước cửa nhà tao thì mày vẫn ngã mà : Kiệt - ....... , dù sao thì lần này sẽ khác thôi, tao không tin linh cảm của mày mạnh đến vậy , chúng ta có 1 đống vật dụng ở đây mà : Phát [ giơ ngón cái một cách đầy tự tin ] - Tao mong chuyện này sẽ diễn ra nhanh chóng : Kiệt - Ha!

Đừng nói bạn sợ nhá : Phát

- Thì tôi sợ thật mà, thử nghĩ phải đối mặt với thứ không thể chạm vào thì ai chẳng sợ chứ [ thở dài ] : Kiệt ( Sao mình lại đồng ý đi theo cậu ta nhỉ ?

Haizzz ) : Kiệt - Đến rồi đây : Phát Trong khi đang đắm chìm trong suy nghĩ , chúng tôi đã đến nơi này từ lúc nào không hay .

- Đúng là tao nên về nhà : Kiệt- Dù gì cũng đến đây rồi thì phải làm cho chót chứ, giúp tao dọn đồ đi : Phát - Tao bắt đầu thấy hối hận rồi : Kiệt Tôi cùng cậu ta lấy những món đồ đã mua để chuẩn bị cho những tình huống xấu có thể xảy ra .

- Này, cầm lấy lọ muối đi, nếu lo lắng quá thì rải ra xung quanh cũng được, nghe nói là nó sẽ giúp mày xua đuổi ma quỷ : Phát - Cảm ơn nhưng... mày thật sự đeo cái vòng tỏi đó lên cổ à ? : Kiệt - Tất nhiên, mặc dù chỉ cần 1-2 củ thôi nhưng tao vẫn nghĩ nên cầm cả 1 dây cho chắc, an toàn là trên hết mà : Phát - Hiểu rồi : Kiệt - Được rồi, đây sẽ là nhân vật chính của chúng ta : Phát [ thò tay vào trong balo ] - Đây là? : Kiệt - Bàn cầu cơ : Phát - Hả ? : Kiệt - Ừ, bàn cầu cơ : Phát - Cầu cơ à ? : Kiệt - Nó đó : Phát - ………… : Kiệt - ………… : Phát - Tao viết di chúc đây : Kiệt - Làm gì đến cái mức đó đâu và bỏ giấy bút xuống đi, mày viết thật đấy à : Phát - Tao muốn về : Kiệt [ T-T ] - Mọi chuyện sẽ ổn thôi, ta chỉ thử 1 chút thôi ấy mà : Phát - Tao tưởng chỉ cần gõ cửa và gọi hồn là xong rồi, dùng đến cầu cơ để làm gì? : Kiệt - Cách đó chắc gì có thể thành công, chúng ta chưa biết được chuyện lời đồn có thật hay không nên dùng cầu cơ vẫn là cách tốt nhất hiện giờ, tin tao : Phát Sau khi trấn an tinh thần cho tôi, cậu ta lục lọi trong balo của mình và lấy ra những vật dụng kèm theo để sử dụng bàn cầu cơ .

- Xem nào nến, bật lửa, con cơ, bàn cầu cơ vậy là đủ rồi đấy : Phát - Xong rồi à ? : Kiệt - Chưa, xong công đoạn chuẩn bị thôi, giờ là đến tiết mục chính : Phát Phát bắt đầu đặt bộ bàn cầu cơ xuống đất và đốt nến , ngọn nến nhẹ nhàng chuyển động trong không khí .

- Ổn rồi đấy.

Kiệt, nhanh ngồi xuống đây đi : Phát Chúng tôi ngồi xuống đất đối diện nhau, đặt ngón tay mình lên con cơ.

- Tao bắt đầu nhé : Phát [ rút giấy từ trong túi quần ] - Ừ : Kiệt - Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới địa ngục xin hãy nhập vào đồng xu này, ngọn nến này thắp sẵn.

Xin mời người lên chơi, xin mời người lên xơi, làm cho cơ quay cơ chạy vòng vòng.

Xin mời người lên chơi,xin mời người cùng xơi.

Ờm........ 😛hát [ nhìn giấy ] - Hồn nào ở chốn non bồng Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi Dầu hồn dạo khắp mọi nơi Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian Cảnh tiên hạc nội mây ngàn Làm cho hồn cũng ngỡ ngàng kém vui Cảnh tiên xa lạ bùi ngùi Sao bằng cảnh tục hồn vui với người Đờn ca múa hát vui cười Trà thơm bánh ngọt trái tươi đãi hồn Hồn ơi hãy ghé qua đây Tâm tình trăng gió nước mây với hồn Gió to sóng cả dập dờn Hồn đi lẻ bóng hoàng hôn một mình Qua đây bè bạn thêm xinh Ghé đây bè bạn kết tình âm dương Hồn dầu ở mấy đường cách trở Nghe lời cầu xin chớ đắn đo Mấy lời tâm sự nhỏ to Hồn ai qua đó thấu cho tấm lòng Hoặc hồn ở bể sông ngọn suối Hoặc hồn chơi bụi chuối cành đa Hoặc hồn nương bóng chiều tà Hoặc hồn lẩn quất la đà mây xanh Hoặc hồn ở đầu gành cuối bãi Hoặc hồn dầm mưa dãi gió mãi Hoặc hồn vấn vít với ai Hoặc hồn phiêu lãng lạc loài đâu đâu Hoặc hồn ở dưới hồ sâu Hoặc hồn lơ lửng bên cầu gió đưa Hoặc hồn bị gió mưa dồn dập Hồn lạnh lùng tràn ngập cô đơn Hồn ghé lại nguồn cơn cạn tỏ Hồn đừng ngại đường xa bóng nhỏ Hồn cùng ta mở ngỏ treo lời Hồn về ẻo lả chơi vơi Cùng ta tâm sự Chuyện đời muôn năm : Phát ………………………………………………………………

Lúc này không gian xung quanh yên ắng lạ thường , bỗng một nguồn khí lạnh từ đâu đó tràn vào khiến cho chúng tôi lạnh sống lưng , điều đó làm cho không gian trở nên ma mị.

- Có linh hồn nào đang ở xung quanh đây không? : Phát [ ...xẹt...] Con cơ bất chợt di chuyển, kéo theo ngón tay đang đặt trên nó của chúng tôi.

Khi nhìn lại, con cơ đã di chuyển đến chữ " Yes".

- .......... : Kiệt - Vậy cho hỏi.... có linh hồn nào đang ẩn náu sau cánh cửa kia không? : Phát [ xẹt……xẹt……xẹt……xẹt…… ] Con cơ tiếp tục chuyển động sau câu hỏi của Phát nhưng nội dung của nó có hơi lạ. [.....M.....A.....U......C......H.....] Nhưng khi đang được nửa chừng, con cơ bỗng dưng dừng lại, không còn có thêm một động tĩnh nào nữa. .....................................

5p......10p......20p……

Sau 1 khoảng thời gian yên lặng, vẫn không có điều gì xảy ra, con cơ vẫn ở nguyên vị trí ban đầu .

- Ủa?

Chẳng có gì hết à, đang hoạt động bình thường mà? : Phát - Có vẻ như là linh hồn đó đã rời đi rồi : Kiệt - Chán thật, cứ nghĩ là sẽ có trò vui cho hôm nay : Phát [ dập tắt nến] - Dọn đồ rồi về thôi, mà có phải làm gì sau khi chơi cầu cơ không? : Kiệt - Tao thổi nến rồi mà, không sao đâu : Phát - Thế à : Kiệt - Ừ : Phát Chúng tôi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình để về nhà thì bỗng nhiên… [ cạch ] - Gì vậy : Phát Đang dọn được nửa chừng, bỗng nhiên có một tiếng động phát ra từ phía nhà vệ sinh, cụ thể là cánh cửa có vẻ đang mở ra [ cạch... cạch....cạch...cạch...cạch ] ( Cánh cửa....đang mở ra? ): Kiệt
 
Lời Nguyền Thành Âm
Chương 3: Chạy


[ cạch...cạch....cạch...cạch ...cạch ]- Mày có nghe thấy những gì mà tao vừa nghe không : Kiệt- Chắc chắn rồi bạn tôi : Phát- Mày.... có nghĩ....

đó là oan hồn gì đó mày vừa gọi không : Kiệt- Có lẽ là vậy đấy : Phát- Chúng ta nên chạy luôn chứ nhỉ : Kiệt- Tao nghĩ là ta nên quay lại để xem hình hài của oan hồn đó : Phát- Mày có bị điên không : Kiệt

- Không đâu bạn của tôi, dù gì thì cũng mất công gọi người ta lên rồi, chi bằng nên xem hình hài người ta một chút chứ nhỉ : Phát Chúng tôi cùng lúc quay lại để rồi nhìn thấy hình ảnh của một nữ sinh trong bộ đồng phục nhuốm máu đứng giữa phòng vệ sinh, mái tóc đen xoã dài cũng không che đi được đôi mắt đỏ lừ đang nhìn chúng tôi chằm chằm, sát khí từ mắt cô ta toả ra như sẵn sàng nhào đến và xé xác chúng tôi bất cứ lúc nào.- Mày có thấy những gì tao đang thấy không : Phát- Ừ : Kiệt- Bạn có nghĩ là tôi nên đến đó đóng cửa lại không bạn tôi : Phát- Tao nghĩ là ta nên nên chạy ngay bây giờ, trước khi nó kịp đến đây đấy : Kiệt Lúc này cô ta bắt đầu rên rỉ, các khớp xương trên cơ thể vặn vẹo kêu răng rắc như đã lâu chưa hoạt động cơ thể, máu cũng theo đó mà tuôn ra, chảy từng dòng.

Bất chợt, cơ thể cô ta từ từ bay lên.

Thấy có điều gì đó không ổn, tôi quay mặt về phía Phát hét lên :- CHẠY : Kiệt Ngay lập tức tôi kéo Phát bắt đầu bỏ chạy, cô ta cũng vì động tĩnh của chúng tôi mà đuổi theo.

Không biết tại sao hành lang nơi chúng tôi chạy lại có cảm giác dài hơn bình thường, cả ánh mặt trời xế chiều cũng không còn mà thay vào đó là một màu đỏ máu xuyên qua những ô cửa kính như thể chúng tôi đã lạc vào một thế giới khác.- Má!

Nó đuổi dai thế!

Lên xuống cầu thang liên tục rồi mà nó vẫn đuổi : Phát- Phát!

Chia ra, tao đi xuống còn mày chạy lên : Kiệt- Chốt : Phát Chúng tôi chia ra tại khu vực cầu thang để cắt đuôi ma nữ và như motip thông thường của những bộ phim kinh dị......

Tôi là người bị đuổi…- Mẹ kiếp! cuộc đời thật bất công : Kiệt* góc nhìn của Phát * Tôi và Kiệt quyết định tách nhau ra nhằm mục đích đánh lạc hướng ma nữ nhưng cậu ta lại là người bị đuổi.- Chết! nó bị đuổi rồi, phải cứu nó

- Mà khoan, cứu nó kiểu gì bây giờ

- Làm sao đây, làm sao đây [ nhìn thấy bình cứu hỏa ]

- Thấy rồi😀 [ nhặt bình cứu hỏa ]

- Tao đến cứu mày đây : Phát [ chạy ] Tôi tiếp tục chạy dọc hành lang bên trên thì nghe thấy tiếng gào thét cũng như là tiếng bước chân dồn dập dưới chân mình- Tìm được rồi [ xuống cầu thang ]

- Kiệt! né ra : Phát- Hả? : Kiệt Tôi nhảy xuống từ chiếu nghỉ của cầu thang, bật đến chỗ ma nữ với chiếc bình cứu hỏa ở trên tay.- XIN LỖI NHÁ : Phát [ đập ][ keng....]- Hả : Phát- Hả : Kiệt* góc nhìn của Kiệt * Chiếc bình cứu hỏa đã dáng xuống… nhưng mà là xuống đất chứ không phải vào ma nữ kia.- Cái....

NÓ XUYÊN QUA À ! : Phát- Ma thì mày đập kiểu gì hả ! : Kiệt Ma nữ kia đổi mục tiêu sang Phát, người mà vừa tấn công ả bất thành.- ( chậc... nó chuyển mục tiêu rồi )

- Hm? [ nhìn tỏi ]

- PHÁT!

NÉM TỎI VÀO NGƯỜI NÓ : Kiệt- Hả ??? : Phát- Nghe tao : Kiệt- Hết cách, được ăn cả ngã thì thôi : Phát

[ ném tỏi ]- Ahhhhhhhhhhhhhh : ma nữ [ da bị cháy xém ]- Ô, nó có tác dụng kìa : Phát- ĐỨNG ĐẤY LÀM GÌ, CHẠY ĐI [ chạy ]- Ê, chờ tao!!! [ chạy ] Bị tấn công bất ngờ khiến cho ả ta càng điên loạn hơn, máu bắt đầu chảy ra từ hốc mắt, tóc của ả bắt đầu dài ra, đôi bàn tay với bộ vuốt sắc nhọn.

Như một con thú hoang dại, ả lao đến chỗ của chúng tôi với tốc độ còn nhanh hơn lúc trước- Chậc, chạy thế này mãi cùng ko ổn : Kiệt [ nhìn ma nữ đuổi theo sau đằng sau ]- Giờ sao?

Tỏi tao ném hết cho nó rồi : Phát- ............ lên tầng bốn : Kiệt [ chạy lên ]- Đợi ! : Phát [ chạy theo ]

___ Trên tầng 4 ___- Hà....hà....hà... mệt như chó : Phát- Nghỉ lấy lại sức đi : Kiệt [ rải muối trước thềm cầu thang ]- Mày làm gì thế ? : Phát- Rải muối, không phải mày nói là nó tránh ma quỷ được à : Kiệt [ tiếp tục rải muối ]- Ừ nhỉ, đúng là tao nói thế thật : Phát- Xong rồi, tạm thời chúng ta đã an toàn : Kiệt- Má nó ! chạy thêm lúc nữa chắc tao chết mất : Phát [ ngồi xụp xuống ]- .............. : Kiệt [ nhìn cầu thang ]- Giờ thoát khỏi đây kiểu gì mới là vấn đề này : Phát- ................ : Kiệt- Ê, nhìn gì chăm chú thế ? : Phát- ....... mất rồi : Kiệt- Hả?

Mất gì cơ? : Phát- ..... ma nữ..... mất giấu rồi

- Lúc nãy nó còn đuổi sau chúng ta mà giờ không thấy nữa : Kiệt- Lẽ nào nó về lại chỗ cũ rồi? : Phát [ nhìn cầu thang ]- ........: Kiệt ( chạm tay vào cổ )- Sao đấy ?

Cảm à ? : Phát- Không.... tự nhiên thấy hơi lạnh : Kiệt- Lạ nhỉ, nhiệt độ vẫn vậy mà : Phát- ( lạ quá..... sao... cổ mình lại lạnh như vậy..... cũng có chút đau nhức )

- ( cái cảm giác hồi hộp kèm với lo lắng này là sao ? )

- Không lẽ...... : Kiệt- Hả ? : Phát- MAU NẰM XUỐNG : Kiệt [ kéo tay ] Từ đằng sau bỗng xuất hiện những mảng tóc lớn phi thẳng đến chỗ chúng tôi, ghim chặt vào tường.

Chỉ cần chậm thêm một chút thôi thì có lẽ cái đầu của chúng tôi sẽ không còn nữa.- Cái.... cái quái gì vậy : Phát [ mặt tái đi ] Nhìn theo hướng đống tóc, đầu nguồn là ma nữ đang đứng cách chúng tôi tầm 5m, ả ta có lẽ đã chạy lên từ một đường khác sau khi bị tôi chặn đường.- Cái quái gì thế.... nó vẫn chưa đi à : Phát Lúc này những sợi tóc kia bất ngờ dài ra và quấn lấy cổ của Phát, nhấc cậu ta lên.

Nó len lỏi vào cơ thể qua đường miệng trong khi vẫn đang quấn chặt lấy cổ cậu ta.- Ặc....ặc....ặc : Phát

- Ph...Phát... : Kiệt [ đứng dậy ] Khi tôi định tiến đến thì bất ngờ bị ma nữ tóm lấy, cánh tay ả ta nhìn mảnh khảnh nhưng lại rất có lực, nó mạnh hơn so với vẻ bề ngoài, móng tay sắc nhọn cứa vào cổ tôi khiến máu theo đó mà chảy ra.- Cái........ : Kiệt [ bị nhấc lên ] Ả nhìn tôi, ánh mắt ả bỗng dưng thay đổi, trong sự dữ tợn ấy bỗng thoáng qua vài tia sợ hãi cũng như bất ngờ.

Ả vô thức thả lỏng bàn tay làm tôi rơi bộp xuống đất, sau đó lại nhấc tay như muốn tóm lấy tôi một lần nữa.- Aghhhhhhhhh : ma nữ Ả ta vì đau đớn mà buông tôi ra, cánh tay ả bỏng nặng nhưng lạ thay lại không có một đốm lửa nào xuất hiện- Hả.... gì vậy [ nhìn dưới đất ]

- Đậu ? : Kiệt- Lùi lại đi : ???
 
Lời Nguyền Thành Âm
Chương 4 : Oán niệm


………………….- Lùi lại đi : ???

Từ đâu một bóng người thiếu nữ xuất hiện phía sau cậu, cô mặc một chiếc áo khoác dài che đi cánh tay của mình khuôn mặt khuất sau chiếc mũ lưỡi trai.- Hửm ? : ??? [ nhìn Phát ]

- Chờ tôi một chút : ??? [ tiến lại phía Phát ] Cô rút ra từ thắt lưng một con dao, trên lưỡi dao khắc những kí tự kì lạ xung quanh.

Cô lẩm bẩm trong miệng vài câu rồi cắt đứt những mảng tóc đang quấn quanh cơ thể Phát rồi rút nó ra từ miệng của cậu .- Chịu khó một chút nhé : ???- Ọc ọc ọc....

ọeee : Phát [ thở dốc ]- Vất vả rồi : ??? [ đứng lên ] Ma nữ kia sau khi bị tấn công bất ngờ càng điên loạn hơn, tóc ả bắt đầu dài ra rồi tấn công loạn xạ xung quanh.- Phiền rồi đây : ??? [ tiến về phía ma nữ ]- Này...cẩn thận, nó nguy hiểm lắm đấy : Kiệt- Đừng lo, cậu cứ nghỉ ngơi đi [ thò tay vào túi áo ]

- Đây là việc của tôi : ???

Những lọn tóc hướng thẳng đến phía của cô, bất ngờ cô ném ra một nắm hạt đậu từ trong túi của mình.

Tóc cô ta sau khi bị những hạt đậu chạm vào liền bị cháy xém và không còn có thể chuyển động.- Aghhhhhhhhhhhhhhh : Ma nữ Tức khắc, cô lao đến chỗ ả ta với con dao trên tay, tiện đường chém đứt vài lọn tóc vẫn đang hoạt động- Nhiều quá nhỉ : ??? [ chém ] Nhận thấy rằng bản thân đang bị lép vế, ả ta nhanh chóng dùng bộ móng vuốt sắc nhọn của mình để tấn công tới vị trí của cô.- Tsk....[ né ]

- Ở im đi : ??? [ chém ] Cô chém ngang một đường tại cánh tay của ả rồi nhanh chóng cắm con dao vào giữa ngực, không cho ả có cơ hội để phản kháng.[ ...phập...]- AGHHHHHHHHHHHHHHHH : Ma nữ Cơ thể ả bỗng nứt vỡ, ánh sáng theo từng vết nứt mà phát ra ngoài, từ từ những mảng thịt cũng như máu tan biết dần, để lộ ra bên trong là hình hài của một con người hoàn chỉnh.- Giờ thì ổn hơn rồi chứ? : ??? [ rút dao ]- Đây..... là đâu ?- Tôi…

đầu tôi... nó không còn đau nữa : Ma nữ- Tôi đã giải trừ oán niệm của cô, cô sẽ không còn bị nó dằn vặt nữa : ???- ........ : Ma nữ- Oán niệm của cô dày đặc như vậy..... có thể cho tôi biết lý do vì sao không? : ???-.....

Nguyễn Thị Thanh......tôi vốn là học sinh của trường này.....

Vào 10 năm trước , tôi đã bị một giáo viên xâm hại tại nhà vệ sinh.

Khi cố chống cự, tôi bị giết chết tại phòng vệ sinh kia..... : Ma nữ- Cô có nhớ được người giáo viên đó là ai không : ???- Trần Văn Tùng là tên ông ta.... : Ma nữ- ...........

Vậy cô vẫn luôn đợi ở đây sao?

Với những gì mà cô vừa nói thì đáng lí ra giờ cô phải đi siêu thoát rồi chứ ?- sau khi trả thù tên đó : ???- Phải....

Nhưng vì một lý do nào đó mà tôi không thể rời khỏi đây, luôn có một bức tường ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài : ma nữ- Rồi dần dần lòng hận thù kiểm soát lấy tâm trí khiến tôi trở thành một con quái vật đi tàn sát mọi thứ : ma nữ- Haizzz.... dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, người có tội cũng sẽ phải trả giá.

Cô ở dương gian đã lâu, âm khí dày đặc, oán niệm cũng vừa được giải trừ.

Tôi sẽ đưa cô lên chùa, ở đó một thời gian nghe kinh tu tính thì cô sớm ngày sẽ được đầu thai : ???- Đội ơn cô, tôi đội ơn cô nhiều : Ma nữ [ cúi đầu lạy ]- Cô tạm thời chui vào trong bình hồ lô này nhé : ??? [ Giơ hồ lô ra ] Ma nữ nhanh chóng chui vào trong chiếc bình hồ lô.

Giờ đây cô chấp nhận buông xuôi mọi thứ, có lẽ là nhờ vào cô gái kia mà cô có thể thanh thản mà tu tính sớm ngày đầu thai.- ........... [ nhìn hồ lô ]

- Mong cô thuận lợi trên con đường của mình : ???- Bạn gì đó ơi : Phát- Huh ? : ???- Giúp với, tên này nằm bất động rồi, tôi gọi nãy giờ mà không có động tĩnh : Phát [ ép tim Kiệt ]- Không sao đâu, cậu bạn ấy chỉ ngất do kiệt sức thôi - Phòng y tế vẫn còn mở đấy, để tôi giúp cậu : ???

Thế là người cầm chân, người cầm tay vác người đang ngất xuống phòng y tế, ba con người cứ thế di chuyển trong ánh chiều tà, bầu trời đã trở về nguyên dạng báo hiệu cho sự kết thúc của một ngày dài vất vả của họ.
 
Back
Top Bottom