Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMHJGbT9uOOK_6T5L7l83ce979Nnkq5m8fsPt7063zMQ4hm8Z9_9Mu0-l7PY_ooBT6-JTxRrgT9fnNi7pW_wyGu3OgEvL9mY-B22683ExAgczjFb8oEmhKjuqHtTTQ3AR5JW2oHIRFQ4a1K2XrUmpwF=w215-h322-s-no-gm

Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc
Tác giả: Tuyết Mặc
Thể loại: Đô Thị, Huyền Huyễn, Linh Dị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tuyết Mặc

Tran / Editor: Bạn Chanh

Thể loại: Hiện đại, Huyền huyễn, Linh dị thần quái

Độ dài: 8

Giới thiệu

"Kiếp này, ta sẽ khiến chàng vui vẻ, không còn đau buồn nữa."
Kiếp trước,
Chàng là bậc tiên phong lưu phóng khoáng, Thương Quyết;
Nàng là ma tộc hoạt bát hiền lành, Lan Diên.
Mối tình vượt qua luân thường,
Chỉ đổi lại được thân tàn ma dại?
Một chén Vong Tình Thủy khiến chàng quên đi người yêu năm xưa.
...
Trong một cuốn sách cổ có ghi chép:
"Vong Tình Thủy
Chế pháp: Một muôi nước Vong Xuyên, nhỏ vào hai giọt nước mắt tình nhân đắng chát, dùng dịch hoa Bỉ Ngạn làm dẫn, đặt trong lửa đỏ Liên Hoa luyện chín chín tám mươi mốt ngày, mới có thể thành.
Giải pháp: Uống máu và nước mắt của ma."
Ngàn năm trước, từng có một vị trích tiên yêu ma, Thương Quyết, uống chén Vong Tình Thủy.
Một chén bi thống, một chén tương tư, một chén ái luyến đều bị nuốt trọn, hóa thành bọt nước tan biến vô hình.
Nụ hoa ngậm sương ngàn năm, chỉ nguyện vì một người nở rộ.
Trải qua ngàn năm luân hồi, liệu có ngày nở rộ?​
 
Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc
Chương 1: Giao Dịch Linh Hồn



Ánh trăng giữa đêm khuya tràn ngập nỗi buồn man mác.

Đường phố không hề ảm đạm theo bóng đêm dày đặc, ngược lại càng thêm náo nhiệt.

Đèn neon nhấp nháy, trong quán rượu ăn uống linh đình, tiếng ly va vào nhau giòn tan không ngớt, còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười duyên dáng của phụ nữ, trong đêm hoa lệ này, anh trở nên lạc lõng.

Thiệu Thương mặc bộ vest sớm đã bạc màu, bước đi trên con phố phồn hoa. Cơn gió lạnh như lưỡi dao ập vào mặt, anh kéo chặt vạt áo, không ngừng hà hơi xoa cho ấm đôi bàn tay đã cóng cứng.

Đúng vậy, bộ vest cũ mỏng manh không thể chắn nổi cái lạnh của gió bắc. Lạnh lẽo hơn là, cho dù anh cố gắng vươn tay ra thế nào đi nữa cũng không thể nắm bắt được gì trong xã hội này.

Tiếng cười đùa phóng túng hai bên đường phố dần nhỏ lại, thay vào đó là sự im lặng cô tịch. Dưới ánh đèn vàng vọt của cột đèn đường, bóng dáng của Thiệu Thương kéo dài lê thê. Bước vào con hẻm nhỏ tối tăm, thỉnh thoảng lại thấy những con mèo hoang dính đầy vết bẩn lục lọi trong thùng rác bẩn thỉu, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, những con chuột xám xịt bò trên đống rác ngổn ngang, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.

Thiệu Thương bước vào một khu chung cư cũ kỹ, gạch ngói đã bong tróc gần hết, bức tường loang lổ cũng thấm nước, trong không khí lơ lửng mùi ẩm mốc.

Anh dừng chân trước một căn hộ, lấy ra một chùm chìa khóa, mở ổ khóa rỉ sét, đẩy cửa bước vào, rồi cởi áo khoác tùy tiện ném lên chiếc ghế sofa đã ố vàng.

"Tê...tê..." Điện thoại trong túi anh rung lên.

"Alo, Thiệu Thương, tôi là trưởng phòng Trần đây."

"Vâng, trưởng phòng có việc gì?"

"Trước trưa mai phải nộp bản kế hoạch đó lên văn phòng cho tôi, quá hạn không đợi đấy."

"Vâng, cảm ơn khóa trưởng đã nhắc nhở."

Không biết từ khi nào, trong điện thoại không còn tiếng cười đùa của bạn bè và sự quan tâm của gia đình, chỉ còn lại công việc nhàm chán vô tận.

Cúp điện thoại, Thiệu Thương ngửa người nằm trên giường, nới lỏng chiếc cà vạt đang thắt chặt trên cổ, nhắm đôi mắt mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ sâu. Mái tóc hơi dài dính vào khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi mỏng, đôi lông mày anh tuấn nhíu chặt, đôi môi tái nhợt cũng mím chặt, hơi thở nhẹ nhàng cũng có chút rối loạn.

Trong hàng ngàn đêm ở chỗ này, Thiệu Thương chưa từng ngủ yên giấc, một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến anh tỉnh giấc.

Ba năm trước bố mẹ qua đời vì một vụ tai nạn xe hơi, anh vừa tốt nghiệp đại học đã rời quê hương đến thành phố xa lạ này làm việc. Đồng lương ít ỏi không đủ chi trả cho giá cả leo thang chóng mặt, thường xuyên vì tiền mà bận rộn, lo lắng.

Cuộc sống thực tế nặng nề khiến anh nghẹt thở, những ước mơ và hy vọng trước đây sớm đã hóa thành bọt nước.

Anh, rất mệt, muốn thoát khỏi xã hội ngột ngạt này.

Bóng đêm bên ngoài bị bao phủ bởi màu tím yêu dị, vầng trăng tròn vốn không tì vết phát ra ánh sáng đỏ như máu, một người phụ nữ tóc bạc mắt tím xuất hiện trong bóng tối, mặc một bộ đồ màu tím diễm lệ, vạt váy dài lê trên mặt đất, mỗi bước đi lại nở ra một đóa hoa hồng tím mê hoặc, không khí tràn ngập hương hoa ngây ngất.

Nàng dừng lại bên cạnh chàng trai trên giường, vươn tay vuốt phẳng hàng mày đang nhíu chặt của anh, miệng dường như lẩm bẩm điều gì đó.

"Thương... Cuối cùng ta cũng tìm được chàng rồi..."

Đêm, chưa tàn.

"Chàng có vui vẻ không?" Giọng nữ ấm áp vang vọng trong đầu Thiệu Thương.

Là ai?

Thiệu Thương muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu như ngàn cân.

"Chàng không cần biết ta là ai, chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được. Chàng cũng không cần sợ hãi, ta sẽ không làm hại chàng."

Anh có một thoáng kinh ngạc, làm sao người phụ nữ này biết anh đang nghĩ gì?

Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ về câu hỏi của nàng.

Vui vẻ? Cụm này không biết đã bao lâu chưa xuất hiện trong cuộc sống rồi, bây giờ mỗi ngày chỉ có bận rộn và đau khổ mà thôi, nói gì đến vui vẻ?

"Một chút cũng không." Giọng điệu Thiệu Thương có chút bất lực.

"Lấy linh hồn làm khế ước, cùng ta ký kết một huyết minh ước đi. Dùng quãng đời ảm đạm dài đằng đẵng còn lại làm cái giá, đổi lấy niềm vui ngắn ngủi, chàng sẽ có được những thứ mà mình hằng mong ước. Chàng có bằng lòng không?"

Đây là lời thì thầm của ma.

Thiệu Thương từng nghe bà nội kể, ma sẽ tìm đến những người có nội tâm u ám tuyệt vọng, ký kết khế ước, lấy đi linh hồn của người đó, ban cho người đó những thứ mà họ muốn, nhưng những thứ đó đều chỉ là ảo ảnh hư vô, không phải thực thể.

Ngày xưa anh cho rằng đây chỉ là một câu chuyện cổ lưu truyền lại, chỉ cười cho qua, không ngờ bây giờ lại xảy ra với chính mình.

Bán linh hồn? Thật ra cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Dù sao dù có sống lay lắt tiếp cũng chẳng có thành tựu gì, chi bằng chọn tận hưởng những khoảnh khắc huy hoàng ngắn ngủi.

"Tôi bằng lòng." Vừa nói xong, đã cảm thấy một bàn tay mềm mại lạnh lẽo phủ lên trán, ý thức dần dần rời rạc.

"Hãy tận hưởng đi, Thương."

Đó là câu nói cuối cùng anh nghe thấy trước khi hoàn toàn đắm chìm trong sự sa đọa và hôn mê.
 
Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc
Chương 2: Ước Mơ Khát Khao



Ánh bình minh hé rạng, ánh nắng xuyên qua lớp kính cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống người Thiệu Thương, xung quanh đều bao trùm sự ấm áp dịu dàng độc đáo của buổi sáng.

Thiệu Thương bị tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức, anh chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Lấy linh hồn làm khế ước... Niềm vui ngắn ngủi... Huyết minh ước... Ký ức đêm qua lập tức ùa về trong đầu.

Nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi thứ vẫn như cũ, không có bất kỳ sự thay đổi nào, chẳng lẽ tất cả những chuyện này thật sự chỉ là giấc mộng kê vàng?

Nhớ lại xúc cảm mát lạnh của bàn tay kia, tay anh bất giác chạm lên trán, giữa các ngón tay dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của ngày hôm qua, khuôn mặt tuấn tú dần ửng lên một vệt đỏ.

"Anh tỉnh rồi à, Thương."

Giọng nữ dịu dàng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc vang lên bên tai, cơ thể Thiệu Thương lập tức cứng đờ.

Một người phụ nữ xa lạ chậm rãi bước về phía anh, mái tóc bạc dài đến eo được buộc bằng một dải ruy băng ren, mặc một bộ đồ ngủ màu tím thoải mái, đôi mắt tím long lanh như có ánh sao đang chăm chú nhìn anh, đôi môi đỏ thắm hé mở, khuôn mặt không trang điểm lộ ra vẻ hồng hào nhàn nhạt, trông có vài phần ngây thơ.

Rõ ràng không quen biết người phụ nữ này, nhưng lại bất ngờ cảm thấy quen thuộc, dường như từ rất lâu trước đây, bọn họ đã quen biết nhau.

Thiệu Thương ngây người nằm đó, tay vẫn đặt trên trán.

Người phụ nữ cúi xuống, vươn bàn tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng dời bàn tay của Thiệu Thương ra, đặt lên trán anh.

Bởi vì cúi người nên cảnh xuân trước ngực không sót một chút nào, khiến vành tai Thiệu Thương lập tức nóng lên, cho dù lòng bàn tay cô có mát lạnh đến đâu cũng không thể xoa dịu được sự nóng rực trên mặt anh.

"Không sốt mà, chỉ là nhiệt độ cơ thể hơi cao thôi, mau dậy đi, bữa sáng sắp nguội rồi." Cô đứng dậy định rời đi.

Trong đầu Thiệu Thương vụt qua bóng lưng kiên quyết rời đi của một người phụ nữ, bóng lưng đó rất giống với cô, trùng lặp với người đang ở trước mắt.

"Này, đợi đã." Thiệu Thương không khỏi gọi nàng lại.

Người phụ nữ dừng bước, quay đầu lại mỉm cười với anh.

"Ừm, có chuyện gì?"

"Cô... Tên là gì?"

"Xem ra anh thật sự không nhớ rồi... Tôi tên Lan Diên." Khóe miệng cô vẽ lên một nụ cười khổ sở, không biết vì sao, trái tim Thiệu Thương có một thoáng nhói đau.

"Nếu không có chuyện gì khác thì hãy sửa san lại một chút rồi đến phòng ăn nhé, mở cánh cửa phòng, bắt đầu cuộc sống mà anh hằng mong ước."

Mái tóc dài màu bạc của cô lay động theo bước chân, dưới ánh nắng mặt trời, nó phản xạ ra một màu sắc rung động lòng người, như ánh trăng chảy xuôi, đẹp đến mức không gì sánh bằng.

"Cuộc sống mà mình hằng mong ước à..."

Thiệu Thương đẩy cửa phòng ra, bước lên hành lang rộng rãi lát bằng gạch men cẩm thạch, men theo cầu thang xoắn ốc bằng chất liệu kính xoay xuống, đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Anh nhẹ nhàng kéo chiếc ghế nhung trắng thiên nga ra, ngồi xuống, cô cũng an tĩnh ngồi đối diện.

Trên bàn ăn nạm kim cương vụn bày biện những món bánh ngọt tinh xảo, Thiệu Thương dùng bộ đồ ăn bằng bạc nguyên chất xiên lên, cắn một miếng, ngọt mà không ngấy, sau khi ăn xong trong miệng vẫn còn vương lại hương hoa hồng nhàn nhạt. Bên cạnh, ly pha lê cao cấp đựng một loại trà hoa hảo hạng, dưới ánh đèn, nước trà màu hổ phách lấp lánh những gợn sóng. Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, khi vào miệng trơn tru ngọt ngào, dư vị vô tận.

Thiệu Thương rất nhanh đã dùng bữa xong, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Lan Diên vẫn chưa ăn xong ở phía trước, đôi môi đỏ thắm khép mở ăn uống, có lẽ vì vừa uống trà hoa nên trên môi nàng lấp lánh hơi nước, giống như thạch dâu tây ngọt ngào mọng nước, khiến người ta muốn hôn một cái.

Tại sao anh lại có suy nghĩ này? Rõ ràng chỉ là một người phụ nữ ngay cả quen biết cũng không tính.

Thiệu Thương âm thầm bực bội.

"Ha..." Nhìn vẻ mặt lúc cười, lúc nghi hoặc, lúc bực bội của anh, Lan Diên không khỏi bật cười thành tiếng.

Thiệu Thương bị tiếng cười khẽ này kéo về suy nghĩ, chợt cảm thấy có chút xấu hổ, mặt nóng bừng.

"Cô là ma đã ký khế ước với tôi ngày hôm qua?"

"Đúng vậy, từ hôm nay trở đi cho đến khi tuổi thọ của anh cạn kiệt, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh, ban cho anh những gì anh muốn."

"Tại sao cô lại muốn ký khế ước với tôi?"

"Để anh được vui vẻ."

"Vậy tại sao lại chọn tôi mà không phải người khác?"

"Bởi vì tôi đã từng hứa với anh, từ rất lâu trước đây rồi..."

Thiệu Thương thấy đáy mắt cô dâng lên một nỗi buồn, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn khôn nguôi.
 
Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc
Chương 3: Xa Hoa Truỵ Lạc



Thiệu Thương không thích nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lan Diên, vô cùng không thích.

Anh cảm thấy cô dường như đang gánh vác những câu chuyện xưa nặng nề, giống như chiếc hộp Pandora, không thể tùy tiện mở ra nhìn trộm.

Anh muốn xoa dịu vết thương của cô.

Ý nghĩ này không biết từ đâu nảy sinh, lại giống như dây leo bám lên trái tim, quấn chặt lấy.

Thiệu Thương ngẩng đầu nhìn về phía cô, đối diện với đôi mắt sáng ngời kia, trong mắt toàn là màu tím sâu không thấy đáy, che phủ từng lớp từng lớp nỗi buồn sâu thẳm nhất.

"Trên khóe miệng anh có vụn bánh kìa."

Một bàn tay trắng nõn lướt nhẹ qua môi anh, xúc cảm mát lạnh lan tỏa trên khóe môi, trái tim Thiệu Thương không kìm được mà loạn nhịp.

Sau bữa sáng này, Lan Diên khẽ nhón chân giúp anh thắt cà vạt, hơi thở nóng rực của cô phả vào gáy Thiệu Thương, khiến vành tai anh hơi nóng lên.

Bộ vest đen tuyền lịch lãm, kết hợp với chiếc cà vạt màu xanh đậm càng tôn lên vẻ anh tuấn bức người của Thiệu Thương. Chàng trai tiều tụy chán chường ngày hôm qua đã không còn tồn tại, anh của hôm nay hoàn toàn mới mẻ, đứng trên đỉnh cao của xã hội, có thể khiến những kẻ từng chèn ép anh phải quỳ rạp dưới chân vì kinh sợ.

Thiệu Thương nhìn chính mình trong gương, có chút cảm giác bàng hoàng như đang nằm mơ, đẹp đẽ đến vậy, đẹp đẽ đến mức không chân thực.

Trước đây anh giống như một con sâu bướm bò sát trên mặt đất, hèn mọn bò đi, mặc người ta chà đạp. Bây giờ đã hóa thành bướm, có thể rực rỡ bay lượn giữa trời đất.

"Đi thôi, Thương, hãy tận hưởng cuộc đời mà anh xứng đáng có được."

Thiệu Thương bước ra khỏi cửa lớn, quay đầu nhìn về phía cô đang đứng ở cửa, nhẹ nhàng vẫy tay trong không trung, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt thanh tú của cô.

Trong khoảnh khắc nào đó, anh đã hy vọng thời gian dừng lại ở giây phút này, để hình ảnh tươi đẹp này dừng lại.

Nghĩ như vậy, anh cũng vô thức nở một nụ cười rạng rỡ.

Hương hoa nhàn nhạt xộc vào sống mũi khiến Thiệu Thương có chút say sưa.

Con hẻm nhỏ hẹp bẩn thỉu ban đầu đã trở thành một đại lộ rộng rãi sạch sẽ, hai bên trồng đầy hoa hồng tím diễm lệ, những giọt sương mai long lanh đọng trên những cánh hoa mềm mại, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ.

Anh đi qua con đường rực rỡ muôn hoa này, đi qua con phố ồn ào náo động, bước vào cánh cửa kính của công ty.

Vừa bước vào công ty, anh đã cảm nhận được từng ánh mắt như đuốc chiếu dồn về phía mình, có nghi hoặc, có ngưỡng mộ, có ghen tị, có phẫn hận, khiến Thiệu Thương không biết vì sao.

Một loạt tiếng giày da giẫm trên mặt đất giòn giã vang lên, khóa trưởng chậm rãi bước về phía anh, vỗ vai anh.

"Thiệu Thương, chúc mừng cậu thăng chức lên làm giám đốc, sau khi thăng chức phải làm cho tốt đấy nhé."

"Vâng... Cảm ơn trưởng phòng." Thiệu Thương có chút ngây người.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thiệu Thương mở bảng thông báo điện tử trên điện thoại di động ra, nhìn một thông báo trên đó, kinh ngạc đến mức không biết phải làm gì.

Cả ngày hôm đó, Thiệu Thương đều sống trong sự bàng hoàng.

Những người trước đây coi thường khắt khe với anh trở nên khúm núm, những lời nịnh hót của mọi người vây quanh bên tai, những chuyện trước đây không thể với tới, cũng không dám nghĩ đến đã thực sự xảy ra, anh nhất thời cảm thấy mờ mịt mà không biết làm gì.

Trong lúc vô thức, màn đêm đã như mực loang ra nhuộm kín cả bầu trời, vài vì sao lấp lánh điểm xuyết.

Thiệu Thương và đồng nghiệp Nhược Hy xách cặp công văn đi trên con phố nhấp nháy đèn neon, dừng chân trước một quán rượu. Đây là một quán rượu cao cấp nhất khu vực này, chất lượng tự nhiên cũng hơn hẳn những quán rượu khác.

"Để chúc mừng cậu thăng chức, hãy đến quán này uống một ly, coi như là tiễn biệt cuối cùng của người đồng đội cách mạng như tớ."

Bên trong phát nhạc rock, những chàng trai cô gái đang quên mình lắc lư cơ thể trong sàn nhảy.

Thiệu Thương ngồi trước quầy bar, cởi áo vest ra, hơi xắn tay áo lên, nới lỏng cúc áo sơ mi ở cổ, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mái tóc màu hạt dẻ có chút rối bời, những sợi tóc lòa xòa dính vào khuôn mặt tuấn tú của anh. Anh nhẹ nhàng lắc ly rượu whisky trong tay, lắng nghe âm thanh va chạm của đá với ly thủy tinh.

Dưới ánh đèn vàng vọt của quầy bar, Thiệu Thương tỏa ra khí chất u uất mê người.

"Anh đẹp trai, anh có phiền muộn gì sao, có thể nói với chị... Nha." Một bóng hình đỏ rực xuất hiện trong tầm mắt anh, là một người phụ nữ trang điểm đậm.

Cô ta uốn éo thân hình yêu kiều chậm rãi tiến lại gần, ngồi lên đùi Thiệu Thương, cố ý hay vô ý mà vặn vẹo, bộ ng ực đầy đặn cọ xát vào lồ ng ngực săn chắc của anh. Ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc trong lồ ng ngực, không những không khiến anh cảm thấy vui vẻ, ngược lại có chút chán ghét bực bội.

Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, khiến anh cảm thấy choáng váng, không giống như hương hoa nhàn nhạt trên người Lan Diên khiến người ta thoải mái.

Lan Diên? Không biết tại sao lại nhớ đến cô. Muộn thế này rồi, chắc cô đã ngủ rồi nhỉ.

Nghĩ đến đây, Thiệu Thương khẽ nhíu mày, đẩy người phụ nữ trên người ra, đứng dậy.
 
Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc
Chương 4: Tình Trong Mưa



"Nhược Hy, đến giờ về rồi." Nhược Hy ngừng lắc lư theo tiếng nhạc, bước ra từ đám ánh đèn lóa mắt.

Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, trên mặt tràn ngập sự mất mát nhìn Thiệu Thương, giống như một chú mèo con vô tội cụp đôi tai xuống.

"Nhanh vậy à, tớ còn chưa chơi hết mình nữa mà... Này, Thiệu Thương, cậu đi trước rồi à... Đợi tớ với!"

Anh ta còn chưa nói xong, Thiệu Thương đã tự mình đi mất, chỉ để lại Nhược Hy ở phía sau vội vã đuổi theo.

"Aiyo... Sao cậu lại dừng lại nữa rồi?"

Mây đen dày đặc cuộn trào trong bóng đêm, màn mưa mờ ảo trút xuống, tiếng mưa rào rào gõ vào màng nhĩ.

"Thiệu Thương, không về được rồi, hay là vào trong chơi thêm một lúc đi... Ê, cậu có nghe tớ nói không?"

Thiệu Thương làm ngơ trước những lời lảm nhảm của Nhược Hy bên cạnh, tiếng nhạc rock ồn ào phía sau cũng theo dòng suy nghĩ dần trôi xa, anh chỉ ngây ngốc nhìn bóng hình màu tím bước ra từ màn mưa.

Lan Diên... Sao cô lại xuất hiện ở đây?

"Thương, chúng ta về nhà thôi." Lan Diên che một chiếc ô hoa đi tới.

Anh chỉ cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh như băng thì đã bị một lực kéo nhẹ nhàng vào không gian nhỏ bé dưới ô.

"Tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy mà không nói cho tớ biết, phải biết trân trọng đấy nhé." Nhược Hy nháy mắt với anh.

Thiệu Thương cảm thấy bàn tay đang nắm tay anh của Lan Diên siết chặt hơn, mang theo chút ý chiếm hữu, khóe miệng vô thức nhếch lên.

Bọn họ sóng vai đi trong màn mưa, rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của đối phương.

"Sao cô lại đến đây?"

"Nhớ anh."

Nơi mềm yếu nhất trong tim anh từ từ sụp đổ.

"Chúng ta trước đây có quen biết nhau?"

"Ừm."

"Vậy tại sao tôi không nhớ gì hết vậy?"

"Bởi vì anh uống Vong Tình Thủy nên mất trí nhớ."

"Tôi có thể tìm lại được đoạn ký ức đó không?" Thiệu Thương hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của cô.

Anh cảm thấy môi mình bị một mảnh mềm mại mát lạnh phủ lên.

Ngọt ngào, mang theo một chút hương hoa nhàn nhạt, đây là hương vị thuộc về cô. Anh không hề ghét bỏ sự tiếp xúc của cô, ngược lại có chút ngọt ngào quen thuộc.

Bàn tay ấm áp của Thiệu Thương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, làm sâu thêm nụ hôn này, chiếc ô tuột ra khỏi tay cô, rơi xuống mặt đường đọng nước, bắn lên những giọt nước nhỏ.

Mưa rơi xối xả khắp trời dội lên người, nhưng bọn họ lại chẳng hề hay biết mà ôm hôn nhau, dường như giữa chốn đất trời bao la này, chỉ có hai người bọn họ.

Giây phút này, tháng năm tĩnh lặng.

"Thương, em sẽ giúp anh tìm lại ký ức, đoạn ký ức thuộc về chúng ta." Lan Diên khẽ ghé vào tai Thiệu Thương nói.

"Cho dù có thể khôi phục ký ức hay không, anh cũng sẽ cố gắng yêu em lần nữa." Anh nhẹ hôn lên vầng trán mịn màng của Lan Diên.

"Thương..." Thiệu Thương cảm thấy Lan Diên trong lòng mình dần trượt xuống.

Khuôn mặt trắng trẻo của cô ửng lên một vệt hồng bất thường, đôi mắt tím đậm không còn trong trẻo, cơ thể mát lạnh ngày thường cũng trở nên có chút nóng rực.

"Lan Diên, có phải em bị sốt rồi không?"

"Chắc vậy, về nhà ngủ một giấc là khỏi thôi." Cô bước thêm vài bước, loạng choạng suýt ngã xuống đất.

"Không sao đâu... Chỉ là cảm thấy hai chân có chút không dùng sức được..." Thiệu Thương mặc kệ cô giãy giụa, ôm ngang cô lên.

Anh dùng thân mình che chắn những giọt mưa lớn đang rơi xuống, lấy áo khoác che đi cơ thể nóng rực của cô, sải bước đi trong màn mưa.

Đúng vậy, Thiệu Thương anh đây suốt hơn hai mươi lăm năm qua có khi nào vội vàng như vậy, hơn nữa còn vì một người phụ nữ.

Anh luôn có một cảm giác đặc biệt đối với cô, tuy rằng không còn ký ức, nhưng cảm giác sẽ không lừa dối người.

Anh không ghét cô, thậm chí, còn có chút thích cô? Thích mùi hương của cô, thích giọng nói của cô, thích nụ cười của cô, thích tất cả những gì cô làm cho mình.

Có lẽ, thật sự đã yêu cô rồi.
 
Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc
Chương 5: Từng li từng tí



Về đến nhà, Thiệu Thương ôm Lan Diên ướt sũng vào phòng, đặt cô lên ghế sa lon.

Anh đến một bên lấy khăn lông, nhẹ nhàng lau khô mái tóc bạc như thác nước của cô.

Ghế sa lon bị ướt sũng một mảng lớn, Lan Diên không ngừng run rẩy.

"Thương, lạnh..." Giọng cô nhỏ nhẹ như tơ thốt ra từ trong miệng, quấn lấy suy nghĩ của anh.

Đúng rồi, anh lại quên giúp Lan Diên thay quần áo. Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông mà...

Nhìn bộ quần áo ướt sũng trên người cô dính sát vào đường cong uyển chuyển, mặt anh lại đỏ lên.

Thiệu Thương quay đầu đi, nhắm chặt mắt, c ởi quần áo cho cô. Cảm giác mịn màng truyền đến từ đầu ngón tay khiến cổ họng anh hơi khô khốc.

Anh dùng khăn tắm lau khô cơ thể cô, mặc cho cô bộ đồ ngủ màu tím kia, sau đó ôm cô lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên.

"Thương..."

Thiệu Thương dừng động tác trên tay, lặng lẽ ngắm nhìn cô.

Nàng sốt rất cao, trên mặt ửng hồng, đôi môi tái nhợt bong tróc da, trong miệng dường như đang lẩm bẩm điều gì đó.

"Thương, đồ khốn kiếp... Sao có thể ôm con nhỏ xấu xí đó... Em ghét cô ta..."

Làm sao Lan Diên có thể nhìn thấy cảnh cô ta ngồi lên đùi anh?

Thiệu Thương có một thoáng nghi hoặc, sau đó lại bật cười.

Có lẽ chỉ khi mơ mơ màng màng, cô mới có thể nói ra những suy nghĩ thật sự trong lòng.

Nếu như mỗi lần đối diện với anh, cô đều có thể không hề e ngại thể hiện ra con người thật nhất của mình thì tốt biết bao.

Thiệu Thương đứng dậy đi vào phòng bếp, tìm gừng già và đường đỏ, bật lửa nhỏ đun nước gừng.

Anh dùng muôi múc canh chậm rãi khuấy đều, khói trắng lượn lờ từ trong nồi bốc lên, hương vị nước gừng lập tức tràn ngập cả căn bếp, cũng giống như tâm trạng của anh bây giờ, ngọt ngào.

Sau khi nấu xong, múc một muôi vào bát, bưng đến cho Lan Diên ở trong phòng.

Lan Diên ở trong phòng đang khó chịu nhíu chặt chân mày vì sốt cao.

Anh múc một thìa nước gừng, thổi cho nguội, đút vào miệng cô, nhưng thử mấy lần đều tràn ra khóe miệng.

Thiệu Thương ngậm một ngụm nước gừng trong miệng, cúi người xuống, phủ lên đôi môi Lan Diên, dùng đ ầu lưỡi cạy mở hàm răng, đưa nước gừng vào miệng cô.

Đôi môi khô khốc của cô cọ xát vào môi anh, có chút đau rát, nhưng lại khiến tim anh càng thêm mềm mại.

Sau mấy lần liên tục, cuối cùng bát nước gừng này cũng cạn đáy, trên trán cô cũng túa ra những giọt mồ hôi li ti.

Trong miệng anh không chỉ có hương vị nước gừng, mà còn có cả hơi thở ngọt ngào của cô.

Anh chậm rãi đứng dậy, định bưng bát ra bếp và dọn dẹp một chút thì lại bị Lan Diên đột nhiên nắm chặt tay.

"Đừng rời xa em nữa."

"Ừm."

Thiệu Thương đặt bát xuống, nằm xuống bên cạnh Lan Diên.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ an lành của cô bên cạnh, anh có một niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.

Người xưa có câu: "Nắm tay em, cùng em đến bạc đầu."

Anh muốn nắm tay cô, cùng nhau đi tiếp.

Hạnh phúc là gì?

Hiện tại anh vẫn chưa có câu trả lời chính xác, nhưng anh cảm thấy, anh, sắp tìm thấy rồi.

"Thương phải mãi mãi ở bên cạnh Diên Nhi đó nha."

"Ừ, sẽ, chúng ta sẽ ở bên nhau, mãi mãi."
 
Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc
Chương 6: Hồi Tưởng Quá Khứ



Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Trong khoảng thời gian này, Thiệu Thương đã có được cuộc sống mà anh hằng mong ước.

Ở vị trí cao trong công ty, được mọi người ngưỡng mộ. Sở hữu biệt thự vườn, mỗi ngày về đến nhà đều có những món ăn tinh xảo đã được chuẩn bị sẵn.

Quan trọng nhất là, có cô.

Nhưng anh biết thời gian đã không còn nhiều.

Anh sẽ rời xa thế gian này, rời xa cõi trần khiến anh lưu luyến, rời xa cô khiến anh quyến luyến khôn nguôi.

Cuộc sống càng thêm viên mãn, sự trống rỗng trong lòng anh càng lún sâu nhanh chóng, cho đến khi trở thành một vực thẳm không đáy.

Anh gào thét, bàng hoàng trong thung lũng trống rỗng trong lòng, vô cùng bồn chồn.

Bước đi trên con phố phồn hoa quen thuộc, trong lòng Thiệu Thương lại có một nỗi cô đơn khó có thể diễn tả thành lời.

Chỉ vài ngày nữa thôi, sự ồn ào náo nhiệt của thế gian này sẽ không còn thuộc về anh nữa.

Anh đột nhiên muốn nhìn thấy cô, tận hưởng chút dịu dàng còn sót lại của thế gian này.

"Anh về rồi đây." Thiệu Thương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lan Diên nằm nghiêng trên ghế sa lon trong phòng khách, hơi thở đều đặn, dường như đã ngủ say.

Anh bước tới, hai tay chống bên cạnh cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

Ngay khi hơi thở của anh đến gần, Lan Diên đã mở mắt ra, ôm lấy cổ anh, khiến cô và anh càng thêm gần gũi.

Hành động thân mật và đôi môi ngọt ngào của cô khiến anh chìm đắm, anh hôn càng lúc càng sâu, đầu lưỡi truy đuổi chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của cô, tham lam hút lấy mật dịch trong miệng cô.

Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, nụ hôn đã không thể khiến anh thỏa mãn, anh như một con thú khát máu, cắn m út đôi môi mềm mại của cô.

"Ưm..." Cô phát ra một tiếng rên khẽ, vị mặn tanh lan tỏa trong miệng, một giọt đắng chát chảy vào miệng anh.

Anh đã làm cô bị thương sao?

"Xin lỗi." Giọng anh có chút khàn khàn, mang theo sự hối hận nồng đậm.

"Đây không phải là lỗi của anh, là em khiến anh đau khổ. Về phòng ngủ đi, Thương."

"Anh yêu em, Lan Diên." Anh hôn lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

"Em cũng yêu anh, Thương."

Thiệu Thương chìm vào giấc mộng đẹp.

Đột nhiên đầu anh đau như búa bổ, một khắc sau đã ở trong một màn sương mù mờ mịt.

Anh nhìn thấy một nam nhân mặc áo bào trắng đi về phía nữ nhân mặc áo tím đang gảy đàn dưới gốc đào.

Nam nhân xoay người một vòng, mang theo một mảnh hoa rơi, mái tóc dài đến eo bay theo động tác, càng thêm tiên khí phiêu dật.

Hắn nhẹ phẩy tay áo, phủi đi những cánh hoa rơi trên vai nữ nhân, khuôn mặt nữ nhân ửng lên hai đóa mây hồng.

"Tại hạ mạo phạm."

"Không sao."

"Tại hạ Thương Quyết, dám hỏi phương danh của cô nương."

"Tiểu nữ tên là Lan Diên."

"Tại hạ có thể cùng cô nương Lan Diên hòa tấu một khúc được không?"

"Cầu còn không được." Nàng cười duyên.

"Xin được hiến xấu."

Nam nhân thổi sáo ngọc, nữ nhân gảy đàn cầm, những cánh hoa phấn hồng rơi xuống bên cạnh hai người, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Tháng năm tĩnh lặng, cùng chàng chuyện trò.

Tiếng nhạc du dương truyền vào tai Thiệu Thương, không biết vì sao, mang theo chút xao xuyến.

Màn ảnh chuyển đổi, nam nhân và nữ nhân ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ, dùng mái chèo khuấy động mặt nước, làm tung lên vài giọt nước, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng lung linh.

"Thương, nhìn nơi này đẹp làm sao, núi xanh nước biếc, Ma giới làm gì có nơi nào đẹp như vậy."

"Diên Nhi, Ma giới có một nơi đẹp nhất, ngay cả Tiên giới cũng không sánh bằng."

"Ở đâu vậy?" Nữ nhân nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nam nhân đang nở một nụ cười hiền hòa.

"Chính là nàng." Nam nhân nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

"Từ xưa đến nay, Tiên Ma luôn là đối lập, sao chàng lại thích t vậy, Thương?" Nữ nhân e thẹn vùi đầu vào lồ ng ngực nam nhân.

"Tình không biết bắt đầu từ đâu, mà lại sâu đậm đến vậy." Hắn thâm tình nhìn nàng trong lòng, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể hóa thành một hồ nước mùa xuân.

Năm tháng êm đềm, cùng chàng sánh bước.

Màn ảnh lại một lần nữa chuyển đổi.

Nữ nhân mặc bộ hỉ phục đỏ rực, dưới chiếc khăn trùm đầu đỏ thẫm là nụ cười e thẹn của nàng.

Nam nhân cũng mặc một thân áo màu đỏ tía, chan chứa tình cảm nhìn nữ nhân trước mắt, đưa bàn tay thon dài lật chiếc khăn trùm đầu lên.

"Nương tử của ta thật đẹp."

"Chàng không sợ người Tiên giới đến tìm chúng ta gây phiền phức sao?"

"Vậy thì chúng ta trốn đến một nơi chỉ có hai người chúng ta."

"Nếu như không trốn thoát thì sao?"

Giữa hai người im lặng một hồi.

Nam nhân ngập ngừng một lát rồi mở miệng: "Vậy thì cùng nhau đối mặt đi. Diên Nhi, nàng sợ không?"

"Không sợ. Nếu thế gian này không công nhận chúng ta cũng không sao, có nhau nương tựa là tốt rồi."

"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho đến khi biển cạn đá mòn cũng không buông tay."

Phồn hoa tan biến, cùng chàng già đi.
 
Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc
Chương 7: Lời Hứa Khuynh Thế



Màn ảnh cuối cùng dừng lại trong một bầu không khí ngưng trọng.

"Thương Quyết, ngươi thân là Thượng Tiên nên hiểu rõ nhất, ma vĩnh viễn không thể thoát khỏi ma tính. Tiên là chính, ma là tà, chính tà không đội trời chung!" Một ông lão tóc bạc phơ vuốt râu thở dài.

"Nhưng nàng lương thiện, hơn nữa ta yêu nàng. Thương Quyết nguyện dốc cạn thiên hạ, cũng tuyệt đối không phụ nàng!" Thương Quyết vẻ mặt kiên định nhìn Lan Diên đang bị trói trên cột tru tiên.

Mái tóc bạc của nữ nhân xõa tung, sự giận dữ khiến khuôn mặt thanh tú của nàng có chút dữ tợn: "Tại sao Thần Tiên các người đều không chấp nhận dị tộc vậy? Ma cũng có thiện ác, đâu phải đều là tà, mọi ngăn cách chỉ bắt nguồn từ thành kiến mà thôi. Theo ta thấy, Tiên cũng đâu phải ai cũng cao thượng, cũng không thiếu kẻ tiểu nhân tồn tại."

"Ma nữ to gan, hôm nay ta phải trừ khử ngươi! Không thể để ngươi mê hoặc Thượng Tiên nữa!" Một đạo kim quang từ đầu ngón tay của một vị tiên mặc áo lam chợt lóe lên.

"Trích Tiên Quyết!" Quảng trường hành hình lập tức sôi trào.

Trích Tiên Quyết, Thần Tiên chịu đòn tấn công này sẽ trở thành người phàm, còn chỉ cần là yêu, ma, người thì chắc chắn chết ngay lập tức.

Nữ nhân ngây người nhìn đạo kim quang bắn về phía mình, không hề giãy giụa, chỉ lặng lẽ chờ đợi cơn đau giáng xuống.

Đột nhiên một bóng trắng thoáng hiện lên trước mắt, che chắn trước sự tấn công của kim quang.

"Thương!"

"Thượng Tiên!"

"Thương Quyết!"

Thương Quyết ngã xuống ngay trước mắt, phun ra một ngụm máu tươi, trên cổ áo loang ra một đóa hoa đỏ tươi vô cùng.

Cùng với sự ngã xuống của hắn, đôi mắt nàng từ tím đậm chuyển sang đỏ tươi yêu dị.

"Các ngươi dám làm Thương của ta bị thương nặng như vậy... Tiên chẳng qua chỉ là những ác linh khoác lên mình cái gọi là chân lý để tùy ý làm tổn thương người khác mà thôi, vậy thì, biến mất cũng chẳng sao cả." Giọng Lan Diên bình tĩnh mà lạnh lùng vang vọng trong tai mỗi vị Tiên, khiến bọn họ không khỏi rùng mình một cái.

Nàng bộc phát toàn bộ sức mạnh, thoát khỏi xiềng xích trói buộc nàng, dừng lại trên không trung quảng trường, vung tay áo, ánh tím tà mị lập tức bao phủ toàn bộ pháp trường, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi, rất nhiều Tiên có tiên lực yếu kém đều ngã xuống.

Ánh mắt nàng giờ phút này lạnh lùng tàn nhẫn, không chút cảm xúc nhìn xuống máu tươi trên mặt đất, trong mắt đều là sự thờ ơ, dường như tất cả những chuyện này không hề liên quan đến nàng.

"Diên Nhi, đừng mà..." Một tiếng nói mơ hồ truyền đến, nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào tai Lan Diên.

"Thương... Thương!" Nàng nhanh chóng bay về phía Thương Quyết trên mặt đất, con ngươi dần biến trở lại màu tím đậm.

Lan Diên ôm chặt lấy thân thể suy yếu của Thương Quyết, giống như giây tiếp theo hắn sẽ biến mất vậy.

"Diên Nhi, ta cùng lắm chỉ đi luân hồi mà thôi, đừng đau lòng, nàng có thể sống sót là tốt rồi... Đừng làm hại những người đó nữa, nàng là Diên Nhi lương thiện nhất của ta mà..." Hắn thoi thóp nói.

Nàng khóc đến bi thương, bầu trời tràn ngập mây tím, tuyết lớn rơi xuống, một cảnh tượng chưa từng thấy trong Tiên giới ngàn năm qua.

Tình, có thể mang đến cho người ta niềm vui và hạnh phúc lớn nhất, nhưng thường cũng là thứ làm tổn thương người ta nặng nề nhất.

"Cô nương à, mặc dù ngươi là ma, nhưng lương thiện trọng tình, nhân lúc hắn còn chút hơi tàn, cho hắn uống chén Vong Tình Thủy này, để hắn quên đi mọi đau buồn, tiễn hắn đi luân hồi, chuyện này bỏ qua." Ông lão vuốt râu, ánh mắt xa xăm.

Vong Tình Thủy, ở chỗ quên tình.

Nàng run rẩy đưa Vong Tình Thủy vào miệng Thương Quyết.

"Cô nương đừng căng thẳng, bình Vong Tình Thủy này đã trộn nước Tam Sinh Trì rồi, uống vào sẽ không vong tình, chỉ là quên đi những chuyện đã từng xảy ra thôi, kiếp sau lại đi tìm hắn đi. Chữ tình này, lão tiên trải qua ngàn năm rồi vẫn chưa tham ngộ được..." Ông lão dùng tiên lực truyền âm đ ến tai Lan Diên.

"Cảm ơn..." Nàng khẽ gật đầu với ông lão.

"Hy vọng sự ích kỷ của lão tiên có thể thúc đẩy một đoạn nhân duyên tốt đẹp..." Ông lão thở dài.

"Kiếp sau, ta sẽ khiến chàng vui vẻ, không còn đau buồn nữa." Nàng nhẹ nhàng vuốt phẳng hàng mày đang nhíu chặt của nam nhân, nở một nụ cười giải thoát.

Thiệu Thương nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi rơi lệ.

Đúng vậy, Thương Quyết là kiếp trước của Thiệu Thương, còn Lan Diên chính là người giữ lời hứa đến tìm anh, mang theo niềm tin anh sẽ hạnh phúc.
 
Lời Hứa Khuynh Thế - Tuyết Mặc
Chương 8: Lời Kết



Ánh bình minh ấm áp chiếu lên người, Thiệu Thương dần dần mở mắt ra.

"Diên Nhi..." Anh ngồi bên giường lẩm bẩm.

Ký ức lập tức cuộn trào khiến anh có chút choáng váng, vì vậy nhẹ nhàng xoa xoa giữa hai hàng mày.

Kiếp này, anh và cô không còn ràng buộc của Tiên Ma, nhưng lại không có đủ thời gian để nương tựa lẫn nhau.

Nếu muốn có được một vài thứ thì nhất định phải trả một cái giá tương xứng, đây là đạo lý ngàn đời không đổi.

Lan Diên giống như một đóa lan thanh nhã, kiên định với lời hứa ban đầu, một mình ngậm sương trải qua ngàn năm cô tịch, chống đỡ cô lâu đến vậy, có lẽ là tình yêu chăng.

Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.

Trong khoảng thời gian này, anh vui vẻ, nhưng đồng thời cũng rất hoảng sợ.

Mỗi ngày đều tươi đẹp như trong giấc mộng, nhưng anh sợ sau khi tỉnh mộng sẽ rơi xuống một khoảng không, không còn thấy cô nữa.

Thiệu Thương đi đến phòng ăn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, ăn bữa sáng tinh xảo trên bàn, nhưng có chút thất thần.

Lan Diên bước tới, mặc một bộ áo bào tím diễm lệ, trên đó thêu những đường vân mây tinh xảo, vạt váy dài lê trên mặt đất.

Thiệu Thương phải nói rằng, như vậy rất đẹp, nhưng anh lại không muốn nhìn thấy.

"Thương, sau khi anh ăn xong bữa sáng, hãy lên đường đến Minh giới đi."

"Diên Nhi, anh đã nhớ lại hết tất cả, anh chính là Thương Quyết Thượng Tiên."

"Thương, anh nhớ lại tất cả mọi chuyện giữa chúng ta rồi..." Vẻ kinh ngạc pha lẫn cảm động của cô phản chiếu nơi đáy mắt anh, gợn lên từng vòng từng vòng lăn tăn trên mặt hồ lòng.

"Đáng tiếc anh nhớ lại quá muộn, nếu có thêm chút thời gian ở bên em thì tốt biết bao." Trên mặt Thiệu Thương hiện lên một tia cô đơn.

"Xin lỗi anh, bởi vì con người không thể gặp được Ma tộc, trừ phi ký kết huyết minh ước với Ma tộc, để gặp anh, lại khiến anh mất đi quãng đời còn lại dài như vậy, là em ích kỷ rồi." Lan Diên đầy áy náy nhìn anh.

"Không phải như vậy, bởi vì có em, cuộc đời anh mới có ý nghĩa tiếp tục. Hơn nữa em cũng đã hoàn thành lời hứa, khoảng thời gian này, anh rất vui vẻ." Anh kiên định nắm lấy tay Lan Diên, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.

"Cảm ơn anh, Thương." Cô nghiêng đầu hôn lên má anh.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Thiệu Thương nhìn quanh môi trường hoa lệ của mình, đây là nơi anh và Lan Diên đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian này, cảm thấy có chút lưu luyến, có chút không nỡ.

"Thương, đi thôi."

Một đạo bạch quang chợt lóe lên trong tay Lan Diên, sáng đến mức hai mắt Thiệu Thương đau nhói, khi mở mắt ra lần nữa, đã đến Minh giới.

Bước đi trên đường Hoàng Tuyền, nhìn hoa Mạn Châu Sa nở rộ đỏ rực hai bên bờ sông Vong Xuyên, tỏa ra hương hoa say đắm lòng người, ký ức kiếp trước chảy trôi trong đầu, khiến người ta có chút cay sống mũi.

Thiệu Thương nắm lấy bàn tay mềm mại tinh tế của Lan Diên, bước lên cầu Nại Hà, trong cuộc đời có rất nhiều chuyện bất lực, nhưng ai có thể xoay chuyển được?

Một hơi uống cạn canh Mạnh Bà, chỉ cảm thấy mặn chát, đây là hương vị dung hợp nước mắt cả đời, pha lẫn mấy phần vui vẻ, mấy phần bi thống, mấy phần ưu tư, mấy phần hương vị của tình yêu.

"Thương, mong chúng ta kiếp sau gặp lại."

"Diên Nhi, chúng ta sẽ gặp lại."

Một trận trời đất quay cuồng, bọn họ đồng thời rơi vào luân hồi.

"Kiếp sau chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, Diên Nhi thân yêu nhất của anh."

Rất nhiều năm sau, trong một ngôi làng nhỏ giản dị, có hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác đang chơi đùa trên bãi cỏ.

Bọn nhỏ chơi đùa, đuổi bắt nhau, tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong không khí, xung quanh đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Chơi mệt rồi lại ngửa người nằm trên bãi cỏ xanh mướt nhìn mây cuộn mây tan trên bầu trời xanh.

Bé gái nhẹ nhàng kéo tay áo bé trai.

"Anh Thương, anh có vui không?"

"Ừ, vui chứ." Bé trai ngượng ngùng cười.

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì có em."
 
Back
Top Bottom